Niếp Thanh Lam hôm nay đổi sang mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, mặc một chiếc quần dài màu tím. Người nàng cao nên phối hợp với chiếc quần dài bó sát này càng làm nổi bật đôi chân thon dài. Bởi vì quần bó sát mông, nên làm cho nó có vẻ đẫy đà hơn, nhìn nàng càng thêm cao hơn, đường cong lộ rõ hơn, giống như một chữ s hoàn mỹ, rất hấp dẫn.
Nàng đội một chiếc mũ lên đầu, trên cổ đeo dây chuyền, vừa đi vừa khoác tay Lục Minh.
Nàng đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt hắn: “Xem đủ chưa?”
“Nếu như anh là tên côn đồ trên đuờng, anh sẽ khi dễ em. Em mặc như vậy, đúng là hấp dẫn người ta phạm tội” Lục Minh thầm nuốt nước miếng”
“Người ta muốn hấp dẫn không phải là điều anh muốn sao?” Môi Niếp Thanh Lam dán sát vào tai Lục Minh, khẽ thở ra một hơi nóng rực. Tiều pp bên dưới còn nghịch ngợm chạm vào Lục Minh một cái. Như thế này hắn sao có thể chịu được chứ? Lục Minh kêu lên một tiếng trong lòng, đưa lang trảo ra véo bờ mông tròn trịa của nàng một cái. Nếu như còn không đã, vậy tuyệt đối không thể nào buông ra.
“Lục Minh, hay là anh mang ô theo đi. Bên ngoài nắng lắm” Giai Giai chạy theo, đưa một chiếc ô cho hắn.
“Ô? Hắc hắc, đúng, anh sao lại quên chứ. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, mang cũng tốt” Lục Minh nhanh chóng rút lang trảo đang định vuốt mông Niếp Thanh Lam lại, giả vờ tự nhiên xoay lại, cầm lấy ô.
Niếp Thanh Lam đang mong chờ, ai ngờ được Giai Giai lại xuất hiện làm Lục Minh không thể hành động.
Nàng nghĩ thầm đồ xấu xa này mặc dù háo sắc nhưng da mặt lại mỏng. Chẳng qua như vậy mới cho thấy hắn cũng thuần khiết, coi như một con sói thuần khiết. Nếu là người khác, lang trảo đã đưa ra, thu về được mới là lạ.
Niếp Thanh Lam nghĩ tới đây lại cảm thấy hạnh phúc, nàng khoác tay hắn, cùng đi với hắn.
Lâm Vũ Hàm ở nhà bên cạnh vừa vặn lái xe đi ra, tự nhiên thấy được Lục Minh và Niếp Thanh Lam. Xe hơi ngừng lại, hô một tiếng đã quay đầu, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu: “Hai người có muốn đi nhờ xe không? Nếu hai người sợ em làm ảnh hưởng đến thế giới riêng của mình, em sẽ để hai người xuống trước cửa Phong Đan Bạch Lộ, để hai người...” Lúc nói chuyện, máy điện thoại của nàng vang lên, nàng lập tức nghe. Lục Minh nghe thấy nàng nói: “Chị Mộng Ly, chị bây giờ đừng đi, càng đi càng lạc thêm đó. Chị cứ đứng trước cửa Lạc Diệp Phi Hoa, em sẽ đến đón chị”
Niếp Thanh Lam vốn tưởng rằng nàng ta cố ý lái xe ra đây, nàng đang định từ chối. Nhưng bây giờ nghe thì biết Lâm Vũ Hàm này là đi đón người.
Nàng nắm tay Lục Minh: “Có xe của người đẹp sao không ngồi chứ. Mọi người vẫn nói xe đẹp, người đẹp. Bây giờ có cả xe và người đẹp, anh chắc sẽ không từ chối vận may này chứ, lên xe đi” “Lên xe, không phải bán thân đó chứ?” Lục Minh không hề khách khí, mở cửa lên xe.
“Anh dù muốn bán, người khác cũng không muốn mua, ai thèm” Niếp Thanh Lam hờn dỗi véo hắn một cái, thái độ của nàng thân mật như một tình nhân.
“Thật hâm mộ tình yêu của hai người. Chị Niếp, hai người bây giờ kết hôn? Em làm phù dâu cho hai người được không?” Lâm Vũ Hàm không nhịn được mà nhìn lén ra phía sau, một bên từ từ lái xe, tốc độ chỉ nhanh hơn rùa một chút.
“Được, đến lúc đó nhất định nhờ em làm phù dâu” Niếp Thanh Lam cười hì hì, nói chuyện phiếm với Lâm Vũ Hàm.
Nàng mặc ngoài coi như không để ý đến Lục Minh đang ngồi bên cạnh. Nhưng bàn tay nhỏ bé lại đặt lên đùi hắn, vuốt ve, hấp dẫn hắn. Lục Minh giả vờ không để ý, nắm lấy tay nàng, rồi ngồi đó đọc báo. Niếp Thanh Lam và Lâm Vũ Hàm có nói có cười, hai người mặc dù thi thoảng vẫn nhìn trộm Lục Minh, nhưng ngoài mặt lại giả vờ nghiêm trang nói chuyện với nhau.
Hai cô gái nói chuyện vái nhau chủ yếu là mấy thứ như quần áo, túi xách, nước hoa, mỹ phẩm, kim cương...
Trước mặt một người đàn ông, nội dung các nàng thảo luận là như vậy.
Nếu như không có Lục Minh ở đây thì đề tài sẽ hoàn toàn ngược lại. Không có tình yêu, quần áo, túi xách, nước hoa nào hết, mà chỉ là về đàn ông, hơn nữa sẽ rất nhiều chuyện.
Đến khu giải trí Lạc Diệp Phi Hoa, xe dừng lại.
Trước khu giải trí Lạc Diệp Phi Hoa có một đám người đang đứng đó. Mấy tên đàn ông đang lộ ra bộ mặt đáng khinh bỉ, lớn tiếng hét lên với Mộng Lỵ: “Người đẹp, bao nhiêu tiền một đêm? Đi với anh nào, sao, bọn anh nhiều người như vậy, em nhất định sẽ sướng chết ngất. Chúng ta trước hết đi uống rượu đã, hoặc đi vũ trường cũng được, đến tối sẽ thuê phòng. Người đẹp như em, làm việc ở Lạc Diệp Phi Hoa này thật lãng phí. Bọn anh sẽ giới thiệu một đạo diễn phim người lớn cho em. Chỉ cần em dám diễn, thì có lẽ em sẽ thành ngôi sao của cả nước”
Mặt Mộng Ly đang rất chán ghét, không nói một tiếng. Chẳng qua ai muốn đưa tay ra sờ mó, lập tức bị nàng đuổi đi như một con ruồi.
“Mấy người làm gì đó? Cút ngay” Lâm Vũ Hàm vội vàng chạy đến, lớn tiếng gầm lên mắng mò: “Đồ lưu manh, cút hết cho tôi”
“Ồ, lại thêm một cô bé xinh đẹp, trắng thật, đẹp thật. Nói không chừng vẫn còn trinh, nếu là như vậy, hắc hắc, thế mới sướng” Một tên có cái mũi ưng hèn mọn cười dâm đãng một tiếng, mấy người bọn họ lập tức vây quanh. Miệng không ngừng lẩm bẩm, thái độ kiêu ngạo, đùa giỡn. Mà những người đứng xung quanh, có người rời đi, cũng có người lại thích xem náo nhiệt.
“Thích hay không không biết, nhưng rất có thể sẽ chết” Niếp Thanh Lam xuống xe, nắm tay, chuẩn bị ra tay giáo huấn mấy tên lưu manh này.
“Không chắc đã chết, nhưng bị thương là có” Lục Minh đứng lên, hắn nhặt một tấm gỗ bị rơi ra trong quá trình vận chuyển, đập một cái lên đầu mấy tên này.
Mấy tên lưu manh lập tức ngã xuống đất, đầu không chảy máu. Nhưng mắt thằng nào thằng nấy trợn trừng, miệng chảy nước rãi.
Niếp Thanh Lam thấy vậy hơi ngẩn người, không phải là vì thái độ của Lục Minh, mà là cách ra tay của hắn.
Lục Minh ra tay nhìn thì không nhanh, thậm chí còn chậm. Nhưng mấy tên lưu manh này chỉ đứng trơ mắt ra nhìn hắn đập vỡ đầu mà không có một chút phản ứng gì, thật là kỳ quái. Ngay cả Lục Minh cũng kỳ quái, bởi vì lần ra tay này khá giống như lúc luyện công mà hắn thấy trong giấc mơ, đây là một kỹ năng chỉ lúc nào hắn rơi vào trạng thái huyền diệu mới có thể làm được. Khi tiến vào trạng thái này, ý thức rất bình tĩnh, hơn nữa đây chỉ là tùy ý mà ra tay đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ này.
Đối phương có mấy người mà lại không thể phá giải thế công của mình, trơ mắt nhìn mình đập vào đầu bọn họ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Niểp Thanh Lam khó hiểu hỏi.
“Anh cũng không biết. Mấy người này cứ đứng im cho anh đập, hắc hắc” Lục Minh cũng không hiểu tại sao, sờ sờ đầu. Hắn đoán có lẽ là do thực lực của mình đã được tăng lên rất nhiều. Nhưng nhanh đột phá như vậy, bình thường lại rất ít khi ra tay nên vẫn còn suy nghĩ như trước kia. Vừa nãy ra tay là thực lực thực sự của mình lúc này.
“Không đập chết là được rồi. Không cần để ý đến bọn chúng, đám người này chết cũng đáng” Niếp Thanh Lam vốn định an ủi Lâm Vũ Hàm và Mộng ly mấy câu.
Không ngờ rằng các nàng chẳng những không sợ mà còn cười hì hì.
Đặc biệt là cô nàng Lâm Vũ Hàm, hai mắt nàng nhìn Lục Minh đầy sùng bái, thiếu chút nữa còn kêu lên “Anh Lục Minh, anh thật lợi hại”.
Mộng Ly đỡ hơn một chút, tính cách của nàng bình tĩnh hơn chút, nhỏ giọng nói cảm ơn Niếp Thanh Lam, nhưng chỉ gật đầu và mỉm cười với Lục Minh người đã ra tay giải quyết đám lưu manh kia. Người vây xung quanh thấy mấy tên lưu manh ngã xuống không biết sống chết thế nào đều sợ đến độ chạy tán loạn. Lâm Vũ Hàm thấy Niếp Thanh Lam là cảnh sát mà nói không có việc gì, như vậy khẳng định không có việc gì. Liền lái xe lại gần, bảo Mộng Lỵ và Niếp Thanh Lam lên xe.
Chờ sau khi mọi người lên xe, nàng quay đầu lại nhìn Lục Minh, cười nói: “Không ngờ được quái nhân anh lại lợi hại như vậy, còn có thể thu thập đám lưu manh này”
“Chuyện nhỏ, nếu như anh có thể biến thành siêu nhân Gao, đến lúc đó đừng nói là mấy thằng lưu manh, mà là quái thú cũng chỉ là bữa ăn sáng mà thôi” Lục Minh huyên hoang. Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly cười cười, Niếp Thanh Lam lại liếc nhìn hắn đầy khinh thường.
Xe đi được mấy phút nhưng bởi vì chạy chậm như rùa nên có lẽ chưa đến hai cây. Đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát rú còi chạy đến, ra lệnh cho Lâm Vũ Hàm dừng xe lại: “Mấy người lập tức dừng xe lại, đỗ vào lề đường để kiểm tra. Nếu như tăng tốc đào tẩu, các người sẽ thêm tội chống người thi hành công vụ”.
Lâm Vũ Hàm sẽ sợ hãi nếu như không có Niếp Thanh Lam ngồi ở trên xe.
Bây giờ, nàng rất muốn chuyện càng thêm náo nhiệt, nên rất ngoan ngoãn dừng xe lại. Mặt mày vô tội nhìn hai cảnh sát: “Chú cảnh sát, tìm chúng tôi có việc gì sao?”
Một người cảnh sát trẻ tuổi nhưng da đen nghe thấy quát lên: “Các người vừa đánh mấy người ở Lạc Diệp Phi Hoa, đánh người xong còn lái xe bỏ chạy. Chúng tôi là người của trụ sở cảnh sát Lạc Diệp, bây giờ mời mấy người về trụ sở để điều tra”.
“Tiểu Trần, không cần gấp. Đây là xe Porsche, mấy người đó lại là nữ, việc này phải làm cho tốt” Một người cảnh sát trung niên béo mập cảm thấy không đúng, nhẹ nhàng nói với Lâm Vũ Hàm: “Cô chính là người gọi điện thoại đến sao. Vừa nãy là các người đánh người sao?”
“Là tôi đánh, thì sao?” Niếp Thanh Lam xuống xe, bỏ kỉnh xuống, hừ lạnh một tiếng.
“Lấy chứng minh thư ra, tôi nghi ngờ cô...” Tên cảnh sát trẻ tuổi chưa nói xong, thì người cảnh sát béo đã vội vàng giữ hắn lại, cung kính cười nói với Niếp Thanh Lam: “Tôi, chúng tôi không biết là cô. Vừa nãy nhất định là hiểu lầm” Niếp Thanh Lam đưa tay ra gỡ mũ cảnh sát của ông ta xuống, rồi đưa tới, nghiêm túc mắng: “Cảnh sát phải ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, mũ cảnh sát phải chỉnh tề. Các anh đại biểu cho hình tượng của cảnh sát nhân dân cả nước. Còn có nhìn thấy thủ trưởng phải lập tức chào, chẳng lẽ điều này anh không biết sao?”
“Vâng, vâng...” Người cảnh sát béo vội vàng chỉnh lại mũ, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực chào.
“Cô chẳng lẽ là cảnh hoa trong TV sao?” Người cảnh sát trẻ tuổi cũng đã nhận ra Niếp Thanh Lam. Cảnh sát béo vừa nghe thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh. Thằng ranh này bây giờ mới nhận ra, nhưng lại làm trò trước mặt mọi người nói Điền Phù là cảnh hoa, quả thực là muốn chết.
“Tiểu Trần, lão Lý, đã bắt được người chưa? Dám đánh người của Lạc Diệp Phi Hoa tôi, tôi hôm nay muốn xem là thằng ranh nào dám làm thế. Hôm nay tôi mở to mắt ra mà nhìn xem” Phía sau lại có thêm hai chiếc xe nữa chạy tới, có năm sáu người xuống, cầm đầu là một người đàn ông mặc đồ đen, cổ đeo một chiếc dây chuyền to.
Hắn huyên hoang đi tới, giơ tay lên, chuẩn bị ra tay đánh Lục Minh vừa xuống xe.
“Đến rồi, ở đâu?” Lục Minh nhìn đồng hồ, mới là tám giờ, sao Trầm Khinh Vũ lại đến sớm như vậy.
“Tôi không đi Lam Hải, hai ngày trước đã cùng anh rể và chị đi thăm Võ gia gia. Tiểu muội muội à đó thật nhiệt tình, nên tôi ở lại đây mấy ngày. Tiểu hầu tử, thả cho cậu tự do mấy ngày” Trầm Khinh Vũ vừa nói xong, liền cười hì hì: “Vừa nãy tôi gọi điện tới, nghe thấy một giọng nói rất ngọt ngào, thì ra cậu thích con gái như vậy?”
“Tôi thích thế, không được sao?” Lục Minh thấy nàng càng nói càng không đúng, hắn hơi tức.
“Được được, cậu thích là được. Tiểu di sao quản được cậu chứ. Cậu phải cố gắng yêu, sinh nhiều con nối dỗi tông đường. Phải biết rằng Lục gia đã chín đời đơn truyền” Trầm Khinh Vũ căn bản không cho Lục Minh cơ hội nổi giận, nàng có rất nhiều biện pháp đối phó với hắn.
“Cái gì mà chín đời đơn truyền. Gia gia có năm anh em, bọn họ bởi vì hy sinh trong chiến tranh nên tôi mới không có anh chị em. Bạo quân lại hưởng ứng lời kêu gọi mỗi nhà chỉ có một con của quốc gia. Nếu không mẹ bây giờ đã sinh mấy người em cho tôi rồi. Không có việc gì thì không nói nữa, tối qua tôi bận nên chưa ngủ được” Lục Minh nói một câu, nghĩ thầm nếu mình có em trai, em gái thì có lẽ Bạo quân sẽ bớt chú ý đến mình, không phải như bây giờ suốt ngày làm khó dễ mình. Sinh con cái tốt như vậy, đánh nhau còn có anh em hỗ trợ, nói chuyện còn có bạn. Chứ bây giờ chỉ có thể nhàm chán chơi điện tử một mình, bảo sao sau những năm chín mươi, tình hình lại trở nên như vậy.
Mỗi nhà đều chỉ có một con, điều kiện kinh tế lại tốt, con cái không có bạn, không sa ngã vào trò chơi điện tử mới là lạ.
Lục Minh nghĩ đến chính mình thì thấy cũng đúng.
Mặc dù không có anh em, nhưng cũng may mình còn có Trầm Khinh Vũ làm bạn từ nhỏ, nên không hoàn toàn cô đơn.
“Ồ, cậu lợi hại như vậy sao? Chơi cả đêm với MM, cậu luyện thành Đồng Tử Công rồi sao?” Suy nghĩ của Trầm Khinh Vũ có chút lệch lạc về chuyện đó.
“Không có, nếu luyện thành sẽ ăn dì đầu tiên. Nếu không phải năm đó dì nói luyện cái này rất tốt, tôi đã không mắc mưu Bạo quân. Hôm nay tôi bi thảm như vậy, dì phải chịu một phần trách nhiệm” Lục Minh tức giận, nhưng vừa nói ra những lời này lại hối hận. Trong lời nói có một ít, chỉ mong Trầm đại tiểu thư không hiểu lầm là tốt.
“Đồ xấu xa, không được phép vô lễ với tôi, mau gọi tôi là Tiểu di” Trầm Khinh Vũ hình như đang xấu hổ.
“Bao giờ đến gọi điện lại cho tôi” Lục Minh cũng hơi xấu hổ.
Cắt điện thoại, Lục Minh đang nói thầm trong lòng: “ông bố Bạo quân và mẹ mang Trầm Khinh Vũ đến chỗ Võ gia gia làm gì?”
Cô bé không bao giờ chịu thua trong nhà bọn họ, năm nào cũng đi tìm mình tỷ thí, nghĩ lại cũng thấy phiền phức.
Nàng khác với Lục Minh chỉ luyện Đồng Tử Công là ngạnh công. Nàng kiêm tu nội ngoại công. Nội công rất cứng cỏi, ngoại công lại là ám sát tàn nhẫn nhất, không phân rõ cái nào hơn cái nào kém. Hơn nữa cô nàng này rất thông minh, gần đây lại tiến bộ thần tốc. Nếu như không phải mình liên tục gặp kỳ ngộ, Đồng Tử Công tăng một mạch từ tầng thứ sáu lên tầng thứ chín. Thì có lẽ hắn đã bị nàng vượt qua, rất có thể đánh hòa.
Hy vọng nàng lớn lên sẽ sớm lấy chồng, không tìm mình tỷ võ nữa. Hàng năm đều bị nàng lén ám sát, thật sự quá đau đầu.
Bây giờ có thêm Niếp Thanh Lam ở cùng nhà lại càng phiền phức hơn. Đặc biệt là Giai Giai, chẳng may làm nàng bị thương, vậy không biết làm sao.
“Anh dậy rồi sao? Hiếm khi thấy anh dậy sớm như vậy. Cái gì? Anh còn chưa ngủ?” Niếp Thanh Lam đi tới, nàng nhìn thấy Lục Minh đeo nhẫn bên tay trái, vui mừng nhìn hắn: “Tối hôm qua có phải là anh làm nhẫn đính hôn? Cho người ta một cái”
“Không phải nhẫn đính hôn, em nghĩ gì thế. Thứ này chỉ anh mới sử dụng được” Lục Minh vội vàng giải thích.
“Có tác dụng gì?” Niếp Thanh Lam phát hiện thấy chiếc nhẫn này có điểm khác so với vẫn thiết chi hoàn. Thì ra vốn có màu đen xì, bây giờ lại có thêm một loại lộng lẫy, giống như màu vàng nhưng lại không quá chói mắt. Nếu như đưa tay chạm vào, lại mơ hồ cảm nhận có một loại năng lượng thần bí làm cho người ta một cảm giác rất huyền ảo và kỳ diệu. Nhưng cái cảm giác này lại không thể nói ra. Với giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, nàng dám khẳng định hôm qua Lục Minh nghiên cứu làm ra vụ nổ đó nhất định có liên quan đến chiếc nhẫn này.
“Bây giờ không thể nói, sau sẽ nói cho em biết” Lục Minh thấy Cảnh Hàn đã đi đến cửa, hình như cũng tò mò về bí mật của mình, liền cười nói: “Anh có một ít bí mật, nhưng chưa ai biết. Bây giờ vẫn chưa thể nói với mấy người. Đợi đến khi thích hợp, anh sẽ nói ra”.
“Vâng...” Giai Giai rất cao hứng, nàng vội vàng gật đầu.
Thực ra trong lòng nàng vui không phải vì có thể biết được bí mật của Lục Minh, mà là vì thái độ của hắn.
Chỉ cần hắn đồng ý chia sẻ bí mật với mình, vậy chứng minh trong lòng hắn có mình, về phần đó là bí mật gì thì không quan trọng. Có lẽ bí mật này nói ra sẽ ảnh hưởng đến hắn, như vậy không nói thì tốt hơn.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cũng có suy nghĩ giống như Giai Giai. Các nàng muốn chính là hắn có nguyện ý chia sẻ với mình hay không mà thôi chứ không phải là vì bản thân bí mật đó.
“Thần thần bí bí, mới nghe đã biết là...” Niếp Thanh Lam rải chăn màn cho Lục Minh giống như một osin ngoan ngoãn, yêu kiều cười nói: “Đại thiếu gia, anh mệt rồi, mau đi ngủ đi. Lại đây, ngoan, người ta đã rải chăn màn cho anh, lại đây. Giai Giai, em mau làm ấm chăn cho Lục thiếu gia đi” Công việc này luôn do Giai Giai làm, hôm nay Niếp Thanh Lam bởi vì đang vui nên cũng vui vẻ hầu hạ hắn, thậm chí còn mở miệng trêu chọc Giai Giai.
Giai Giai nghe Niếp Thanh Lam gọi ông xã Lục Minh ngọt ngào đến vậy, lại còn trêu mình, nàng đỏ mặt, vội vàng rời đi.
Đợi đến khi Lục Minh ngủ, nàng lặng lẽ quay lại, thu dọn căn phòng bừa bộn này cho Lục Minh.
Trong mơ, lão già thần bí lại xuất hiện.
Tốc độ luyện công của ông ta lúc này đã chậm đi rất nhiều, nhưng động tác của ông ta lại rất liền mạch, không có chút gián đoạn. Trong đầu Lục Minh đã có thể hiểu ra một vài thứ, nhưng vẫn chưa nắm bắt được trọng điểm nên hắn rất sốt ruột. Chờ đến khi lão già luyện công biến mất, Lục Minh một lần nửa luyện theo các động tác của ông ta. Công pháp này không biết tên nhưng hắn luôn cảm thấy tay chân không điều khiển được, không thể làm như ông lão. Hắn hy vọng ông già có thể trở ra chỉ điểm một chút.
Lúc tỉnh lại, Lục Minh mở quyển công pháp Thập bát khổ địa ngục ra, đưa mắt nhìn vào thì thấy có rất nhiều chiêu thức tương tự, nhưng không quá giống.
“Hôm nào phải hỏi lão yêu quái”
Lục Minh vừa đứng lên thì thấy Giai Giai không biết đã dựa vào giường ngủ từ lúc nào.
Nàng ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn về phía Lục Minh. Má nàng đỏ lên, trông rất xinh đẹp.
Bên cạnh còn đặt một quyển sách. Hiển nhiên nàng vừa đọc sách đến khi buồn ngủ liền dựa vào đó mà ngủ. Lục Minh nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, cẩn thận ôm nàng lên rồi đặt nàng vào trong chăn. Nhìn thấy nàng đang ngủ say, hắn không nhịn được mà cúi xuống hôn lên mặt nàng một cái. Đây vốn là một hành động rất hoàn mỹ, nhưng ai ngờ được tiểu Đậu Đậu ở ngoài cửa lại thò đầu vào. Nó nhìn Lục Minh, gọi một tiếng “Ba ba”, rồi chạy tới.
Giai Giai tỉnh lại. Nàng đang định đứng lên thì phát hiện mình đang nằm trên giường Lục Minh. Nàng hiểu ngay ra là hắn đã ôm mình vào đây.
Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác hạnh phúc, nàng vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Ngửi mùi hương đàn ông trong chăn, cảm nhận được hơi ấm trong đó, nghĩ đến lúc hắn nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận ôm mình lên, đặt vào giường, tim nàng không khỏi đập mạnh.
Hắn rất ôn nhu, lại biết cách chăm sóc...
Như thế này, mình ngủ trong chăn của hắn, không phải cũng giống như ôm hắn sao? Suy nghĩ một chút, nàng đã cảm thấy hạnh phúc.
Giai Giai rất vui, miệng không khỏi nở nụ cười, nhưng lại sợ người khác nhìn thấy liền trùm chăn lên đầu, rồi mãi cười trộm ở trong chăn..
“Em nhận được tin tức, Ngân Hồ đã rời khỏi Lam Hải. Ông xã, người ta ở nhà buồn chết đi được, hay là anh đi mua sắm với em đi” Niếp Thanh Lam ở nhà đã mấy ngày. Bây giờ Trầm Khinh Vũ không tới, sát thủ Ngân Hồ cũng đã đi, không khỏi nghĩ cùng đi mua sắm như một đôi yêu nhau với Lục Minh.
“Cảnh Hàn đâu?” Lục Minh không thấy Lãnh mỹ nhân ở đây, liền hỏi.
“Cô ấy đi thăm Vương lão. Hôn nay Vương lão đã khỏi và được ra viện. Vương mập định đến đón anh qua đó, nhưng thấy anh đang ngủ nên cô ấy đi thay anh, để anh được ngủ thêm ít nữa. Chiều tối nay, Vương lão tổ chức bữa tiệc ở quán. Anh, Lý lão và Trần lão là khách quý được chỉ định, cho nên bây giờ chúng ta phải ra ngoài mua quà là hợp lý nhất. Anh đừng lo cho Giai Giai. Chiều Vương mập sẽ điều xe tới đây. Bây giờ anh cùng em đi mua sắm thôi” Niếp Thanh Lam liều mạng làm nũng, lấy lòng hắn bằng cách bóp bóp vai hắn.
“Được rồi, chẳng qua anh cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ là ảo giác” Trong đầu Lục Minh dấy lên một cảm giác nửa buồn nửa vui, rẩt khó hiểu.
Chuyện muốn tới, sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Lục Minh cảm thấy sự lo lắng của mình là sẽ có thể gặp Mục Chi Hiên hoặc Hình Thiên Phong ở bữa tiệc của Vương lão. Về phần vui thì vẫn chưa đoán ra.
Bây giờ đã có bảo bối Trữ vật giới chỉ, Lục Minh rất bình tĩnh, tự tin. Hắn muốn giao chiến với đối thủ mạnh một chút, thử xem mình đạt đến tiến cảnh nào, lực chiến đấu tăng lên đến trình độ nào.
“Người ta luôn nghe lời mà. Anh bảo đi Đông, người ta không đi về Tây, như vậy là được chứ gì?” Niếp Thanh Lam bây giờ đã biết dự cảm của Lục Minh rất mẫn tiệp. Lúc trước lựu đạn để trong bánh ngọt cũng là do hắn phát hiện ra. Nếu hắn nói có chút không đúng, như thế hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Suy nghĩ của Niếp Thanh Lam không khác gì mấy so với Lục Minh. Nàng đoán hôm nay khi đến tham dự bữa tiệc mà Vương lão mời, có lẽ sẽ gặp phải Mục Chi Hiên hoặc là Vân Kiếm Phi. Bị bọn họ nhìn ra quan hệ giữa mình và Lục Minh không phải là chị em, mà là yêu đương.
Có lẽ Mục Chi Hiên sẽ gây chia rẽ, làm Vân Kiếm Phi thầm ghen ghét căm hận.
Chẳng qua như vậy càng tốt, mình sẽ cắt đứt suy nghĩ đó trong đầu hắn.
Điều Niếp Thanh Lam lo lắng chính là Lục Minh có thể sẽ tức giận. Chẳng qua theo phản ứng và sự cơ trí của hắn, chỉ có thể khi dễ người khác chứ không ai có thể khi dễ hắn.
“Không có gì, hôm nay anh sẽ đi chơi với em” Lục Minh cười ha hả.
Bây giờ hắn đã đủ tự tin, dù cho người khác dùng chiêu số âm hiểm đến thế nào hắn cũng không sợ.
Hơn nữa từ trước đến nay hắn vẫn bị kẻ địch quan sát từ trong bóng tối, điều này làm cho Lục Minh rất khó chịu. Hôm nay nếu bọn chúng dám ra mặt, như vậy cho dù thể hiện võ công trước mặt Niếp Thanh Lam cũng phải giết chết đối phương. Lại nói, Niếp Thanh Lam bây giờ đã không còn là yêu nữ chỉ biết lợi dụng mình như trước kia nữa. Nghe nàng thổ lộ hôm qua, lại nhìn điệu bộ của nàng, Lục Minh đã sớm biết nàng thực sự yêu mình.
Nàng lúc này cũng giống mình, cũng đã dính tơ tình trên người giống như mình.