Người đàn ông áo đen hung thần ác sát như muốn ăn thịt người.
Thân hình như con gấu của hắn còn chưa nhào tới đã trúng một đá của Lục Minh vào chỗ hiểm. Đau đến mức hắn há hốc mồm, hai mắt trợn trừng như cá chết, hai chân mềm nhũn ra quỳ xuống mặt đất, yết hầu phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
“Đồ chó chết, lớn mật nhỉ...” Lại có hai người từ phía sau lao lên, tức giận đấm. Nhưng đều bị trúng cước vào chỗ hiểm, lại có thêm hai thằng lăn lộn trên đất.
“Tiểu Trần, lão Lý, nó, nó đánh người. Nó dám đánh người trước mặt cảnh sát, không coi pháp luật vào đâu” Mấy người đi theo thấy không ổn, vội vàng trốn ra phía sau hai người cảnh sát, lớn tiếng kêu lên. Hai người cảnh sát mặt mày khó coi, đối phương đánh người bọn họ nhìn thấy, nhưng bây giờ đừng nói là đối phương muốn đánh người mà là mình cũng muốn đánh chết mấy tên này. Đám bảo vệ ở đó chọc vào ai? Ngôi sao cảnh sát. Bọn họ bây giờ là những cảnh sát có thực lực nhất, được chú ý nhất, cũng được cấp trên sủng ái nhất. Đấu với cảnh sát này, không phải tự tìm chết sao.
Nếu như vệ sĩ Lạc Diệp Phi Hoa ra tay đánh lãnh đạo cục cảnh sát thì vẫn không phải là đáng sợ nhất.
Bây giờ bọn muốn đánh lại là Niếp Thanh Lam, ngôi sao cảnh sát. Như vậy sợ rằng dù là ai cũng khó bảo vệ được bọn họ. Hơn nữa không ai dám ra mặt bọn họ. Bởi vì như vậy không khác gì khiêu khích tất cả cảnh sát Lam Hải.
“Mấy người dám ra tay đánh người, chủ mưu đánh người, mấy người chờ coi. Tao sẽ gọi điện cho Hoàng Sở và Tiền Cục, bắt các người lại. Tao không tin không trị được mấy người. Bọn mày đừng ngông cuồng, ông nếu không đưa bọn mày vào tù, chết ở trong đó, vậy tao sẽ làm chó” Có một tên cầm điện thoại chuẩn bị gọi cứu tinh. Cảnh sát béo sợ đến nỗi vội vàng tiến lên, tát cho hắn một cái rồi đoạt lấy điện thoại.
Trời, bây giờ để cho hắn gọi điện thoại thì có lẽ không chỉ có mình không hay ho, mà Hoàng Sở và Tiền Cục cũng sẽ bị cuốn vào.
Đến lúc đó, bọn họ không bị lột da mới là lạ.
Người cảnh sát da đen trẻ tuổi kia cũng sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, tát cho mấy người phía sau mấy cái, nói rõ không có quan hệ gì.
“Mấy người dừng tay, mấy người phải giữ hình tượng cảnh sát. Đánh người giữa đường còn thể thống gì nữa? Bọn họ làm gì tôi không cần biết, nhưng tôi tận mắt thấy bọn họ làm trò lưu manh, giữa phố dám làm nhục bạn tôi, hơn nữa sau đó còn kéo đến trả thù, đó là hành vi không coi pháp luật ra gì, ảnh hưởng rất tiêu cực. Hai anh gọi điện thoại đến Hoàng Sở và Tiền Cục bảo bọn họ xử lý cho tốt. Nếu như bọn họ không thể làm tốt, như vậy tôi không ngại gọi điện cho lãnh đạo. Trong hàng ngũ cảnh sát nếu có sâu mọt tồn tại, tôi nhất định sẽ không nương tay, nhất định làm rõ” Niếp Thanh Lam vừa nói, hai cảnh sát lập tức run lên.
“Vâng, vâng” cảnh sát béo mặt đầy mồ hôi, hắn suýt nữa bị dọa đến nhảy dựng lên.
“Đây, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm” Có người lập tức có phản ứng, vội vàng chạy tới phía trước nói đây chỉ là hiểu lầm.
“Hai anh bắt bọn họ về tra khảo xem có phải là hiểu lầm hay không. Trước chín giờ tối nay, tôi muốn nghe báo cáo” Niếp Thanh Lam đeo kính lại, ngồi lên xe. Lục Minh cười hì hì lấy điện thoại ra, ấn nút. Âm thanh lập tức vang lên: “Mấy người chờ coi. Tao sẽ gọi điện cho Hoàng Sở và Tiền Cục, bắt các người lại. Tao không tin không trị được mấy người. Bọn mày đừng ngông cuồng, ông nếu không đưa bọn mày vào tù, chết ở trong đó, vậy tao sẽ làm chó” Đoạn ghi âm này càng làm cho mặt hai cảnh sát xám xanh. Lục Minh mỉm cười vỗ vỗ vai bọn họ, cười nói: “Tôi còn chụp không ít ảnh, hơn nữa ảnh cũng rất rõ. Hai anh hỏi xem Hoàng sở và Tiền Cục muốn xem hay không. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể nhốt tôi vào tù. Anh đề bọn họ xem rồi định làm gì thì làm”.
“Không dám, không dám, việc này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, sẽ có câu trả lời làm anh hài lòng” cảnh sát béo vội vàng nói.
“Chúng tôi còn có việc, hai anh ở lại xử lý. Đồng chí cảnh sát, tốt nhất không nên quan hệ quá gần với bạn bè ngoài xã hội. Nếu không rất dễ làm cho người ta hiểu lầm” Lục Minh lại nở nụ cười sáng lạn, rồi lên xe rời đi.
“Lão Lý, bọn họ rốt cuộc là ai? Khi dễ người như vậy sao lúc nãy hai người lại không dám thở mạnh?” Vẫn còn một thằng ngu hỏi.
“Bốp”
Cảnh sát béo tát mạnh cho hắn một cái, tức giận hét lên: “Câm mồm, ông hôm nay bị bọn mày hại chết rồi”.
Cảnh sát đen gầy vội vàng gọi điện thoại báo cáo. Người lãnh đạo phía bên kia đột nhiên tức giận, vỗ bàn mấy cái, không biết còn đập vỡ gì nữa, sau đó hét lên: “Bắt hết mấy thằng gây chuyện lại cho tao. Bọn mày giỏi lắm, dám đắc tội người không thể nào đắc tội. Lại còn gọi điện cho tao? ông đây có quan hệ gì với bọn nó? Ông đây cần mẹ gì để ý đến. Hôm nay ông không đánh gẫy chân bọn này, ông không phải họ Hoàng. Hai anh gọi điện cho Tiền Cục và tổng giám đốc Lạc Diệp Phi Hoa. Việc này tôi không quản, cũng không dám quản. Bọn họ muốn tìm chết thì để bọn họ chết đi”.
Chuyện này được xử lý như thế nào, mấy người Lục Minh không quan tâm.
Niếp Thanh Lam thậm chí còn tắt điện thoại làm cho Tiền Cục và Hoàng Sở kia nóng ruột đến chết.
Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly chờ xem náo nhiệt. Sau khi Lục Minh lên xe, chạy được một đoạn, cô bé Lâm Vũ Hàm không nhịn được mà nhìn Lục Minh qua kính, vừa hờn dỗi vừa vui vẻ nói: “Quái nhân thật độc ác, chuyên đá vào chỗ hiểm của người, chẳng may đá chết người thì sao? May là có chị Niếp, nếu không anh sẽ bị nhốt vào tù”.
“Anh không thể ra tay sao? Em chẳng lẽ muốn anh bị bọn họ đánh sao?” Lục Minh kỳ quái hỏi lại: “Em rốt cuộc đứng bên nào đó?”
“Em, em đương nhiên không đứng về phía anh. Nhưng em đứng về phía chị Niếp. Em cũng không nói anh đá người là không đúng, chỉ là anh đá quá hiểm, cho nên mới không thuận mắt. Chị Mộng Ly, chị nói một lời công bằng xem nào. Anh quái nhân này có phải quá độc ác, âm hiểm không?” Lâm Vũ Hàm khẩn trương vội vàng cầu cứu viện binh. Mộng Ly không nói gì mà chỉ cười cười, khẽ “ừm” một tiếng.
“Như vậy đã là gì, anh còn chiêu càng âm hiểm độc ác hơn chưa dùng mà” Lục Minh cười hắc hắc hai tiếng, ra vẻ ta là lang, việc gì phải sợ ai chứ.
“Ặc? Anh là đồ xấu xa. Chị Mộng Ly, chúng ta không việc gì phải nói chuyện với đồ xấu xa này” Lâm Vũ Hàm nhìn qua kính thấy vẻ mặt gian tà của Lục Minh, không khỏi tức giận.
“Ừm, quái nhân rất âm hiểm, chúng ta hơi sợ” Mộng Ly vỗ vỗ ngực, ủng hộ Lâm Vũ Hàm.
“Hai người hôm nay định đi đâu? Có muốn cùng với tôi đi mua sắm với đồ háo sắc này không?” Niếp Thanh Lam không muốn hai nàng đi theo nên lời này cũng có ý đó. Hai nàng kia lập tức lắc đầu. Lâm Vũ Hàm càng ra sức từ chối: “Bọn em không đi cùng anh ấy. Hôm nay bọn em đến triển lãm ảnh. Chị Niếp muốn đi đâu? Tân thế giới? Đuợc được, em đưa hai người đến Tân thế giới”.
Nàng lái xe đến trước cửa Tân thế giới, Niếp Thanh Lam thuận miệng nói một câu: “Triển lãm ảnh phải nữa tiếng nữa mới mở cửa. Hay là mọi người uống nước rồi hãy đi”.
Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly liếc mắt nhìn nhau, Lâm Vũ Hàm có chút do dự nói: “Bọn em không làm phiền thế giới của hai người. Chị Mộng Ly, chị có khát không? Em hình như hơi khát. Chúng ta ngồi lại một lát, chị Niếp thật tốt”
Niếp Thanh Lam cười cười, mặt nàng giãn ra, rất đẹp.
Hai nàng thấy Niếp Thanh Lam không phản đối thì quay sang nhìn Lục Minh. Thấy hắn đang hết nhìn đông lại nhìn tây, mắt không ngừng nhìn vào những cô nàng ăn mặc thiếu vải. Lâm Vũ Hàm tức giận. Bên cạnh có ba mỹ nữ còn nhìn gái trên đường nữa, thật đúng là một tên háo sắc. Chỉ có Niếp Thanh Lam biết đây không phải là Lục Minh nhìn gái mà là đang quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chẳng qua hắn giả vờ là đang ngắm gái. Nàng thầm cười trong lòng.
“Sao, có gì không đúng sao?” Niếp Thanh Lam khoác tay hắn, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Không có” Lục Minh lắc đầu.
Cảm giác kỳ quái trong đầu hắn vẫn không biến mất. Hắn vẫn luôn cảm thấy có điềm gì đó không đúng nhưng lại không nói nên lời.
Mình và Niếp Thanh Lam đi ra ngoài chỉ là quyết định nhất thời. Hơn nữa Niếp Thanh Lam còn không đi xe của nàng, cố ý lên xe Lâm Vũ Hàm. Cho dù kẻ địch âm thầm giám sát thì cũng có thể thoát khỏi sự theo dõi. Nhưng hết lần này đến lần khác, cảm giác đó vẫn loáng thoáng không mất đi.
Lục Minh từ khi gặp kỳ ngộ có được thiên thư thì có thêm một loại dự cảm rất kỳ diệu. Trước khi nguy hiểm tiến đến hắn sẽ có cảm ứng.
Đáng tiếc hắn không có thiên nhãn thông như Chu Tinh Tinh, có thể nhìn xuyên vách tường. Nếu không lúc ở Lạc Diệp Phi Hoa đã phát hiện ra. Khi hắn và Niếp Thanh Lam xuống xe giáo huấn mấy tên lưu manh thì trong một căn nhà phía trước đã vén rèm cửa sổ lên. Bên trong có một người đàn ông tóc bạc nhìn xuống một cái, nhất thời hấp dẫn sức chú ý của hắn. Hắn dùng ống nhòm quan sát, vì vậy khi Lâm Vũ Hàm lái xe đi đã gọi điện báo cho cảnh sát.
Khi hai người cảnh sát đuổi theo, dừng xe lại nói chuyện với Niếp Thanh Lam.
Người đàn ông tóc bạc này đã đội một mái tóc giả màu đen lên đầu, đeo kính đen, sau đó cầm theo một cái va li rất dài, lái một chiếc xe cũ kĩ trong bãi đỗ xe ra, theo đuôi xe Lâm Vũ Hàm.
Khi mấy người Lục Minh xuống trước cửa Tân thế giới, gọi nước uống, nói chuyện với nhau thì.
Hắn đã xuống xe, trong tay cầm một chiếc vali, đi vào một nhà cao tầng đối diện với Tân thế giới.
Ba phút sau, hắn đã đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Năm phút sau, trong tay hắn đã có thêm một khẩu súng sáng loáng như lưỡi hái tử thần. Hơn nữa thông qua ống ngắm đưa mắt nhìn về phía Tân thế giới, tìm mục tiêu. Cuối cùng chữ thập dừng lại trên mặt Niếp Thanh Lam.
Hắn nhìn vào chính là nàng, xinh đẹp như vậy, nụ cười đó như đóa hoa hồng nở rộ làm cho người ta sợ hãi.
“Tự tay hủy diệt vẻ đẹp nhất trên đời là cảm giác mà mình thích nhất. Bảo bối, anh sẽ không quên em, đặc biệt anh sẽ mãi nhớ cảnh em bị súng của anh bắn tung đầu, máu bắn lên thành một đóa hoa. Cười đi, cười thêm chút nữa, tốt. Anh sẽ kết thúc cuộc đời em lúc cuộc đời em đẹp nhất. Bảo bối, vĩnh biệt”.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt vào cò súng.
Đạn trong nháy mắt bắn ra, nó tạo thành âm thanh xé rách không gian, mang theo cái chết vô tình, mang theo sự hủy diệt nhắm thẳng vào Niếp Thanh Lam. Nàng vẫn nở nụ cười sáng lạn như đóa hoa nở rộ, tuyệt thế vô song.
Niếp Thanh Lam hôm nay đổi sang mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, mặc một chiếc quần dài màu tím. Người nàng cao nên phối hợp với chiếc quần dài bó sát này càng làm nổi bật đôi chân thon dài. Bởi vì quần bó sát mông, nên làm cho nó có vẻ đẫy đà hơn, nhìn nàng càng thêm cao hơn, đường cong lộ rõ hơn, giống như một chữ s hoàn mỹ, rất hấp dẫn.
Nàng đội một chiếc mũ lên đầu, trên cổ đeo dây chuyền, vừa đi vừa khoác tay Lục Minh.
Nàng đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt hắn: “Xem đủ chưa?”
“Nếu như anh là tên côn đồ trên đuờng, anh sẽ khi dễ em. Em mặc như vậy, đúng là hấp dẫn người ta phạm tội” Lục Minh thầm nuốt nước miếng”
“Người ta muốn hấp dẫn không phải là điều anh muốn sao?” Môi Niếp Thanh Lam dán sát vào tai Lục Minh, khẽ thở ra một hơi nóng rực. Tiều pp bên dưới còn nghịch ngợm chạm vào Lục Minh một cái. Như thế này hắn sao có thể chịu được chứ? Lục Minh kêu lên một tiếng trong lòng, đưa lang trảo ra véo bờ mông tròn trịa của nàng một cái. Nếu như còn không đã, vậy tuyệt đối không thể nào buông ra.
“Lục Minh, hay là anh mang ô theo đi. Bên ngoài nắng lắm” Giai Giai chạy theo, đưa một chiếc ô cho hắn.
“Ô? Hắc hắc, đúng, anh sao lại quên chứ. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, mang cũng tốt” Lục Minh nhanh chóng rút lang trảo đang định vuốt mông Niếp Thanh Lam lại, giả vờ tự nhiên xoay lại, cầm lấy ô.
Niếp Thanh Lam đang mong chờ, ai ngờ được Giai Giai lại xuất hiện làm Lục Minh không thể hành động.
Nàng nghĩ thầm đồ xấu xa này mặc dù háo sắc nhưng da mặt lại mỏng. Chẳng qua như vậy mới cho thấy hắn cũng thuần khiết, coi như một con sói thuần khiết. Nếu là người khác, lang trảo đã đưa ra, thu về được mới là lạ.
Niếp Thanh Lam nghĩ tới đây lại cảm thấy hạnh phúc, nàng khoác tay hắn, cùng đi với hắn.
Lâm Vũ Hàm ở nhà bên cạnh vừa vặn lái xe đi ra, tự nhiên thấy được Lục Minh và Niếp Thanh Lam. Xe hơi ngừng lại, hô một tiếng đã quay đầu, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu: “Hai người có muốn đi nhờ xe không? Nếu hai người sợ em làm ảnh hưởng đến thế giới riêng của mình, em sẽ để hai người xuống trước cửa Phong Đan Bạch Lộ, để hai người...” Lúc nói chuyện, máy điện thoại của nàng vang lên, nàng lập tức nghe. Lục Minh nghe thấy nàng nói: “Chị Mộng Ly, chị bây giờ đừng đi, càng đi càng lạc thêm đó. Chị cứ đứng trước cửa Lạc Diệp Phi Hoa, em sẽ đến đón chị”
Niếp Thanh Lam vốn tưởng rằng nàng ta cố ý lái xe ra đây, nàng đang định từ chối. Nhưng bây giờ nghe thì biết Lâm Vũ Hàm này là đi đón người.
Nàng nắm tay Lục Minh: “Có xe của người đẹp sao không ngồi chứ. Mọi người vẫn nói xe đẹp, người đẹp. Bây giờ có cả xe và người đẹp, anh chắc sẽ không từ chối vận may này chứ, lên xe đi” “Lên xe, không phải bán thân đó chứ?” Lục Minh không hề khách khí, mở cửa lên xe.
“Anh dù muốn bán, người khác cũng không muốn mua, ai thèm” Niếp Thanh Lam hờn dỗi véo hắn một cái, thái độ của nàng thân mật như một tình nhân.
“Thật hâm mộ tình yêu của hai người. Chị Niếp, hai người bây giờ kết hôn? Em làm phù dâu cho hai người được không?” Lâm Vũ Hàm không nhịn được mà nhìn lén ra phía sau, một bên từ từ lái xe, tốc độ chỉ nhanh hơn rùa một chút.
“Được, đến lúc đó nhất định nhờ em làm phù dâu” Niếp Thanh Lam cười hì hì, nói chuyện phiếm với Lâm Vũ Hàm.
Nàng mặc ngoài coi như không để ý đến Lục Minh đang ngồi bên cạnh. Nhưng bàn tay nhỏ bé lại đặt lên đùi hắn, vuốt ve, hấp dẫn hắn. Lục Minh giả vờ không để ý, nắm lấy tay nàng, rồi ngồi đó đọc báo. Niếp Thanh Lam và Lâm Vũ Hàm có nói có cười, hai người mặc dù thi thoảng vẫn nhìn trộm Lục Minh, nhưng ngoài mặt lại giả vờ nghiêm trang nói chuyện với nhau.
Hai cô gái nói chuyện vái nhau chủ yếu là mấy thứ như quần áo, túi xách, nước hoa, mỹ phẩm, kim cương...
Trước mặt một người đàn ông, nội dung các nàng thảo luận là như vậy.
Nếu như không có Lục Minh ở đây thì đề tài sẽ hoàn toàn ngược lại. Không có tình yêu, quần áo, túi xách, nước hoa nào hết, mà chỉ là về đàn ông, hơn nữa sẽ rất nhiều chuyện.
Đến khu giải trí Lạc Diệp Phi Hoa, xe dừng lại.
Trước khu giải trí Lạc Diệp Phi Hoa có một đám người đang đứng đó. Mấy tên đàn ông đang lộ ra bộ mặt đáng khinh bỉ, lớn tiếng hét lên với Mộng Lỵ: “Người đẹp, bao nhiêu tiền một đêm? Đi với anh nào, sao, bọn anh nhiều người như vậy, em nhất định sẽ sướng chết ngất. Chúng ta trước hết đi uống rượu đã, hoặc đi vũ trường cũng được, đến tối sẽ thuê phòng. Người đẹp như em, làm việc ở Lạc Diệp Phi Hoa này thật lãng phí. Bọn anh sẽ giới thiệu một đạo diễn phim người lớn cho em. Chỉ cần em dám diễn, thì có lẽ em sẽ thành ngôi sao của cả nước”
Mặt Mộng Ly đang rất chán ghét, không nói một tiếng. Chẳng qua ai muốn đưa tay ra sờ mó, lập tức bị nàng đuổi đi như một con ruồi.
“Mấy người làm gì đó? Cút ngay” Lâm Vũ Hàm vội vàng chạy đến, lớn tiếng gầm lên mắng mò: “Đồ lưu manh, cút hết cho tôi”
“Ồ, lại thêm một cô bé xinh đẹp, trắng thật, đẹp thật. Nói không chừng vẫn còn trinh, nếu là như vậy, hắc hắc, thế mới sướng” Một tên có cái mũi ưng hèn mọn cười dâm đãng một tiếng, mấy người bọn họ lập tức vây quanh. Miệng không ngừng lẩm bẩm, thái độ kiêu ngạo, đùa giỡn. Mà những người đứng xung quanh, có người rời đi, cũng có người lại thích xem náo nhiệt.
“Thích hay không không biết, nhưng rất có thể sẽ chết” Niếp Thanh Lam xuống xe, nắm tay, chuẩn bị ra tay giáo huấn mấy tên lưu manh này.
“Không chắc đã chết, nhưng bị thương là có” Lục Minh đứng lên, hắn nhặt một tấm gỗ bị rơi ra trong quá trình vận chuyển, đập một cái lên đầu mấy tên này.
Mấy tên lưu manh lập tức ngã xuống đất, đầu không chảy máu. Nhưng mắt thằng nào thằng nấy trợn trừng, miệng chảy nước rãi.
Niếp Thanh Lam thấy vậy hơi ngẩn người, không phải là vì thái độ của Lục Minh, mà là cách ra tay của hắn.
Lục Minh ra tay nhìn thì không nhanh, thậm chí còn chậm. Nhưng mấy tên lưu manh này chỉ đứng trơ mắt ra nhìn hắn đập vỡ đầu mà không có một chút phản ứng gì, thật là kỳ quái. Ngay cả Lục Minh cũng kỳ quái, bởi vì lần ra tay này khá giống như lúc luyện công mà hắn thấy trong giấc mơ, đây là một kỹ năng chỉ lúc nào hắn rơi vào trạng thái huyền diệu mới có thể làm được. Khi tiến vào trạng thái này, ý thức rất bình tĩnh, hơn nữa đây chỉ là tùy ý mà ra tay đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ này.
Đối phương có mấy người mà lại không thể phá giải thế công của mình, trơ mắt nhìn mình đập vào đầu bọn họ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Niểp Thanh Lam khó hiểu hỏi.
“Anh cũng không biết. Mấy người này cứ đứng im cho anh đập, hắc hắc” Lục Minh cũng không hiểu tại sao, sờ sờ đầu. Hắn đoán có lẽ là do thực lực của mình đã được tăng lên rất nhiều. Nhưng nhanh đột phá như vậy, bình thường lại rất ít khi ra tay nên vẫn còn suy nghĩ như trước kia. Vừa nãy ra tay là thực lực thực sự của mình lúc này.
“Không đập chết là được rồi. Không cần để ý đến bọn chúng, đám người này chết cũng đáng” Niếp Thanh Lam vốn định an ủi Lâm Vũ Hàm và Mộng ly mấy câu.
Không ngờ rằng các nàng chẳng những không sợ mà còn cười hì hì.
Đặc biệt là cô nàng Lâm Vũ Hàm, hai mắt nàng nhìn Lục Minh đầy sùng bái, thiếu chút nữa còn kêu lên “Anh Lục Minh, anh thật lợi hại”.
Mộng Ly đỡ hơn một chút, tính cách của nàng bình tĩnh hơn chút, nhỏ giọng nói cảm ơn Niếp Thanh Lam, nhưng chỉ gật đầu và mỉm cười với Lục Minh người đã ra tay giải quyết đám lưu manh kia. Người vây xung quanh thấy mấy tên lưu manh ngã xuống không biết sống chết thế nào đều sợ đến độ chạy tán loạn. Lâm Vũ Hàm thấy Niếp Thanh Lam là cảnh sát mà nói không có việc gì, như vậy khẳng định không có việc gì. Liền lái xe lại gần, bảo Mộng Lỵ và Niếp Thanh Lam lên xe.
Chờ sau khi mọi người lên xe, nàng quay đầu lại nhìn Lục Minh, cười nói: “Không ngờ được quái nhân anh lại lợi hại như vậy, còn có thể thu thập đám lưu manh này”
“Chuyện nhỏ, nếu như anh có thể biến thành siêu nhân Gao, đến lúc đó đừng nói là mấy thằng lưu manh, mà là quái thú cũng chỉ là bữa ăn sáng mà thôi” Lục Minh huyên hoang. Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly cười cười, Niếp Thanh Lam lại liếc nhìn hắn đầy khinh thường.
Xe đi được mấy phút nhưng bởi vì chạy chậm như rùa nên có lẽ chưa đến hai cây. Đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát rú còi chạy đến, ra lệnh cho Lâm Vũ Hàm dừng xe lại: “Mấy người lập tức dừng xe lại, đỗ vào lề đường để kiểm tra. Nếu như tăng tốc đào tẩu, các người sẽ thêm tội chống người thi hành công vụ”.
Lâm Vũ Hàm sẽ sợ hãi nếu như không có Niếp Thanh Lam ngồi ở trên xe.
Bây giờ, nàng rất muốn chuyện càng thêm náo nhiệt, nên rất ngoan ngoãn dừng xe lại. Mặt mày vô tội nhìn hai cảnh sát: “Chú cảnh sát, tìm chúng tôi có việc gì sao?”
Một người cảnh sát trẻ tuổi nhưng da đen nghe thấy quát lên: “Các người vừa đánh mấy người ở Lạc Diệp Phi Hoa, đánh người xong còn lái xe bỏ chạy. Chúng tôi là người của trụ sở cảnh sát Lạc Diệp, bây giờ mời mấy người về trụ sở để điều tra”.
“Tiểu Trần, không cần gấp. Đây là xe Porsche, mấy người đó lại là nữ, việc này phải làm cho tốt” Một người cảnh sát trung niên béo mập cảm thấy không đúng, nhẹ nhàng nói với Lâm Vũ Hàm: “Cô chính là người gọi điện thoại đến sao. Vừa nãy là các người đánh người sao?”
“Là tôi đánh, thì sao?” Niếp Thanh Lam xuống xe, bỏ kỉnh xuống, hừ lạnh một tiếng.
“Lấy chứng minh thư ra, tôi nghi ngờ cô...” Tên cảnh sát trẻ tuổi chưa nói xong, thì người cảnh sát béo đã vội vàng giữ hắn lại, cung kính cười nói với Niếp Thanh Lam: “Tôi, chúng tôi không biết là cô. Vừa nãy nhất định là hiểu lầm” Niếp Thanh Lam đưa tay ra gỡ mũ cảnh sát của ông ta xuống, rồi đưa tới, nghiêm túc mắng: “Cảnh sát phải ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, mũ cảnh sát phải chỉnh tề. Các anh đại biểu cho hình tượng của cảnh sát nhân dân cả nước. Còn có nhìn thấy thủ trưởng phải lập tức chào, chẳng lẽ điều này anh không biết sao?”
“Vâng, vâng...” Người cảnh sát béo vội vàng chỉnh lại mũ, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực chào.
“Cô chẳng lẽ là cảnh hoa trong TV sao?” Người cảnh sát trẻ tuổi cũng đã nhận ra Niếp Thanh Lam. Cảnh sát béo vừa nghe thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh. Thằng ranh này bây giờ mới nhận ra, nhưng lại làm trò trước mặt mọi người nói Điền Phù là cảnh hoa, quả thực là muốn chết.
“Tiểu Trần, lão Lý, đã bắt được người chưa? Dám đánh người của Lạc Diệp Phi Hoa tôi, tôi hôm nay muốn xem là thằng ranh nào dám làm thế. Hôm nay tôi mở to mắt ra mà nhìn xem” Phía sau lại có thêm hai chiếc xe nữa chạy tới, có năm sáu người xuống, cầm đầu là một người đàn ông mặc đồ đen, cổ đeo một chiếc dây chuyền to.
Hắn huyên hoang đi tới, giơ tay lên, chuẩn bị ra tay đánh Lục Minh vừa xuống xe.