"... Đừng có lớn tiếng, cô em kia là bảo bối của đại học Thanh Hà đó, đám lang đó bảo vệ cực cẩn thận. Hôm qua có mấy thằng không cẩn thận kêu lên một câu, suýt nữa bị đánh” Trần Tranh vội vàng véo Lục Minh một cái, giới thiệu cho hắn: “Thằng cao nhất tên là Thôi Chí, thằng này am hiểu kiếm thánh thú tộc, rất giỏi làm phiền, là một thằng khó chơi. Đánh hơn chục trận mà chỉ thua có một, rất trâu. Chúng ta đều gọi nó là Mao tiện thánh. Tên béo kia gọi là Trương Vệ, là cao thủ nhân tộc, chiêu thức bình thường nhưng rất bỉ ổi. Bắn thắng tao ba ván liền, làm tao mất mặt”.
“Trình độ của mày, người ta không chém cho mới là lạ” Lục Minh nghe vậy cười lớn.
Trần Tranh nếu như xếp hạng xem AV, thì sẽ đứng hạng tông sư. Nhưng nếu nói đánh Ma thú, hắn không phải là cao thủ nhất lưu.
Tốc độ tay không nhanh, sử dụng chuột cũng không tốt, chỉ một cái miễn cưỡng tạm được đó là ý thức.
Nhưng hắn không muốn luyện tập, lại xem AV suốt đêm, trên cơ bản cũng chỉ có thể khi dễ bọn không biết chơi mà thôi. Cho nên Lục Minh nghe nói hắn bị người đánh thua ba ván liền, không có gì là ngạc nhiên.
“Thằng mặt trắng kia tên là Diêm Tích, thẳng này là thằng âm hiểm nhất trên đời. Tào Tháo cũng phải gọi nó là sư phụ. Nó chỉ dùng Bất tử tộc, thiên địa song lưu. Vương Chung Quân, Đặng Ý, Hồ Lập, Tôn Mi bên phía chúng ta đều chết. Vương Chung Quân còn đỡ một chút, chỉ thua một hai mà thôi. Đám Hồ Lập thì toàn thua” Trần Tranh vừa nói như thế, Lục Minh toát mồ hôi. Tuyển thủ Thanh Hà năm nay mạnh như vậy, mình đến đây không phải tự chuốc nhục sao.
Phải biết rằng đám Vương Chung Quân chuẩn bị đi đánh chuyên nghiệp. Tốc độ tay đạt đến hai trăm rưỡi đến ba trăm, động tác đơn giản, có khi còn có thể điều động ba hướng liền, ý thức cũng rất tốt. Trong bốn người, Vương Chung Quân ổn định, Đặng Ý hung hãn, Hồ Lập giảo hoạt, Tôn Mi bỉ ổi, đều là những tên có tiền đồ.
Nếu bọn họ toàn thua trước đối phương, vậy thực lực của đối phương khẳng định là nhân vật cấp thiên tài.
Mình bỏ chơi lâu như vậy, ngớ ngẩn chạy đến đây đánh cuộc quần lót với người. Bây giờ nghĩ lại đúng là ngu ngốc.
Trần Tranh nói thêm: “Cô bé ngực to kia gọi là Mục Thuần, am hiểu ám dạ, thủ vọng, đấu pháp hoa lệ. Nghe nói thực lực còn hơn cả Diêm Tích, được xưng là Nữ hoàng thủ vọng. Mày hôm nay có mặc thêm quần lót nữa không thế?”
“Mẹ nó. Mày nghĩ tao sẽ thua sao?” Lục Minh mặc dù kinh hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lớn lối.
“Cẩn tắc vô ưu, đây chỉ là đề phòng mà thôi” Trần Tranh còn giả vờ. Xem ra hắn cũng không xem trọng Lục Minh. Hôm nay hắn kéo Lục Minh đến đây chỉ để Lục Minh làm miếng mồi hấp dẫn sức chú ý của kẻ địch. Hơn nữa quan trọng nhất là thằng ranh Lục Minh vừa đến, đám MM thích cs và Ma thú trong trường đều sẽ chạy đến đây.
Thanh Hà và Lam Hải thường tương đương nhau, thắng thua là do bên nào phát huy tốt hơn, hoặc là một bên có nhân vật thiên tài mới gia nhập.
Về phần cao thủ đỉnh cấp sớm đã lên chuyên nghiệp, bình thường sẽ không về trường dạy bọn lang.
Lục Minh thấy đối phương xách theo túi lớn túi nhỏ, lung còn đeo ba lô như Thần Điêu đại hiệp, ngưu chạy tới đây. Trong lòng không khỏi thầm kêu không ổn, đối phương không chỉ có cao thủ, hơn nữa trang bị lại hiện đại. Mình dùng bàn phím và chuột ở quán đấu với bọn họ sợ rằng dữ nhiều lành ít.
“Bọn họ đánh cs có trâu không? Tao đi đăng ký chơi CS” Lục Minh nghĩ thầm thật sự nếu không được thì đánh cs, có thua cũng không quá khó coi.
“Ám Lưu chiến đội của Thanh Hà, hai năm qua vẫn đè đầu chúng ta. Đám lang YD bọn mày vừa tốt nghiệp, cs tao đã không ôm hy vọng” Trần Tranh vừa nói, lại làm Lục Minh nhảy dựng lên.
Lam Hải chơi cs, thực ra kỹ thuật cá nhân còn được nhưng phối hợp đội thì còn kém Thanh Hà không ít. Bởi vì sau khi tốt nghiệp đại học, mọi người đều bận rộn công việc, đi khắp nơi. Như Diệp Nhất Phi kế thừa nghiệp bố, Thạch Hoa chạy đi làm cảnh sát. Chiến đội Kinh Đào Thanh Hải bởi vì có đội viên yêu tay ba nên xảy ra đánh nhau, cuối cùng đội ngũ hiện nay đều là các tân thủ năm nhất và năm hai. Bảo sao Trần Tranh không quá xem trọng. Bởi vì chơi cs, một người không thể nào xoay chuyến càn khôn. Nó cần nhất là phối hợp.
Khi Trần Tranh đang nói cho Lục Minh biết, cô gái kia đã đi lướt qua bên cạnh Lục Minh, liếc nhìn hắn một cái rồi cùng đội đi vào quán game, đi thẳng lên phòng dành cho khách quý trên tầng hai.
“Trận đấu chính thức diễn ra vào lúc hai giờ ba mươi phút chiều. Không bằng chúng ta chơi thử vài ván” Trần Tranh đặt hết sự chú ý vào cô nàng kia rồi, nên vội vàng đưa ra đề nghị.
Lục Minh nghĩ thầm việc gì phải lo, cùng lắm là cởi quần sịp ra cho cô em mà thôi, đàn ông có gì phải sợ chứ. Cô ta dám nhìn mình dám cỡi, hơn nữa ở bên cạnh còn có một đám MM hò hét, mình làm sao có thể mất mặt trốn tránh chứ. Đám Vương Chung Quân bị thảm bại hôm qua cũng vội vàng vào mạng đánh thử, chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đối chiến, lấy lại mặt mũi.
Thấy đám Lục Minh đã ngồi vào chỗ, mấy lang đại học Thanh Hà nhìn nhau, có một thẳng trong đó đúng lên, đi về phía Wc.
Lục Minh ngồi xuống, vào một phòng cs, hắn muốn khôi phục cảm giác một chút.
Làm cướp, không mua súng gì hết, chuẩn bị nhặt từ xác của một thằng khác. Một bên giơ đao, ngao ngao chạy về phía cửa A. Phía sau có một đám thấy hắn anh dũng chạy tới, liền đi theo. Ai ngờ được vừa chạy đến bên này, một đám đã xông tới. Trên người Lục Minh không có gì hết, thấy mấy viên lựu đạn bay tới, kêu to một tiếng xoay người bỏ chạy. Nhưng đám cướp phía sau đã chặn đường.
Kết quả bị nổ bay, thằng vừa đứng dậy đi wc của trường Thanh Hải thực ra là đi thăm dò, nhìn thấy thế không khỏi trợn trừng mắt. Vốn tưởng rằng Lam Hải mời cao thủ đến, ai ngờ là một thằng kém cỏi.
Lục Minh buồn bực nhìn người khác bắn nhau. Cũng may đám cướp nhanh chóng bị cảnh bắn chết. Hắn lại mua một khẩu AK, ngao ngao chạy về cửa A.
Lúc này Lục Minh không dám đi ở trước tiên, hắn đi theo hai tên cướp. Ba tên cướp lao ra, đối phương chỉ có một cảnh.
Ầm một tiếng, tên cảnh trúng bom.
Máu tóe ra, Lục Minh mừng rỡ nhảy ra, chuẩn bị bắn chết đối phương. Không ngờ được bị đối phương một súng bắn vỡ đầu, xác ngã xuống, máu bay đầy trời. Mặc dù tên cảnh kia bị hai thằng phỉ cưỡng gian. Nhưng Lục Minh buồn bực đến độ thiếu chút nữa đập vỡ bàn phím.
Lúc này, thằng đứng thăm dò sau lưng hoàn toàn tin rằng Lục Minh là con gà mờ.
Hắn cảm thấy Lục Minh không những gà mờ, hơn nữa còn là gà mờ trong gà mờ.
Mặc dù có một đám MM vây quanh Lục Minh, nhưng có lẽ thằng này chỉ là thằng có tiền chứ không phải cao thủ gì hết.
“Anh, anh bị chết đẹp thật” Mấy MM vỗ tay cười duyên. Các nàng không cần thắng thua, chỉ nhìn thấy lúc Lục Minh tức giận lại rất đẹp trai, trong lòng đã rất vui.
Lục Minh sắp phát điên.
Vừa tiến vào đã chết hai lần, không bắn chết một quân địch, thậm chí còn chưa bắn được một viên đạn.
Chẳng lẽ mình đã già rồi sao? Mình không thể lăn lộn trên giang hồ này nữa sao? Lục Minh đang miên man suy nghĩ thì ván thử ba đã bắt đầu. Lục Minh vội vàng khống chế nhân vật mua trang bị, chuẩn bị xông lên lần thứ ba. Quỷ dị là trong lòng hắn có một cảm giác như bị người dùng súng ngắm vào... Ngân Hồ? Lục Minh giật mình, đứng lên, nhìn xung quanh. Nhưng xung quanh đều là tường, căn bản không thể nào có Ngân Hồ? Sao lại như vậy? Lục Minh không thể giải thích nổi. Đột nhiên ầm một tiếng, làm hắn thiếu chút nữa đập đập xuống bàn phím.
Bởi vì ván thứ ba đã bắt đầu. Hắn khống chế nhân vật mua trang bị, chưa kịp nhúc nhích đã bị một tên cảnh cằm súng ngắm bắn chết ngay trước cửa....
Trời ạ, nhân vật trong trò chơi bị người dùng súng ngắm bắn chết, mà mình lại cảm ứng được.
Lục Minh thật đúng là không tin vào hai mắt mình. Nhưng mà nhân vật trong game vừa ngã xuống, cảm giác không ổn đó lập tức biến mất.
Trải qua lần này làm cho Lục Minh tin rằng đây là cảm ứng kỳ diệu do đột phá Đồng Tử Công mang đến. Đương nhiên cũng có cảm ứng của tiên thiên chân khí. Hai cái kết hợp lại, năng lực cảm ứng tăng lên mấy lần. Khi mình tập trung tinh thần vào trong game, nhân vật trong game gặp nguy hiểm thì mình cũng có thể cảm ứng được. Lục Minh bừng tỉnh, hắn không cần chơi nữa, mà vội vàng nắm giữ cảm giác này, nhắm mắt lại cảm ngộ.
Mục Thuần đứng lên, lơ đãng nhìn về phía Lục Minh. Thấy có mấy cô bé vây quanh hắn, mỗi người mặt tươi như hoa, mà hắn lại nhắm mắt lại như một đại sắc lang dùng mũi ngủi ngửi mùi hương cơ thể bọn họ. Điều này làm cho nàng rất khó chịu, hừ một tiếng.
Lục Minh hoàn toàn không biết đến xung quanh, toàn bộ tâm thần tập trung vào nắm bắt cảm giác đó.
Thành công, cảm giác này chính là năng lực mà mình mới có được.
Nếu như mình có thể thường xuyên giữ được khả năng cảm ứng này, đừng nói là chơi game mà nếu như ở bên ngoài, lúc gặp nguy hiểm, sinh tử tồn vong cũng sẽ có tác dụng rất lớn.
Khi Lục Minh vui mừng mở mắt ra, Mục Thuần phát hiện hắn không ngờ lại mỉm cười với mình, càng làm cho nàng tức giận. Tên công tử háo sắc này, ỷ vào nhà có tiền, đẹp trai, nên nghĩ mình thích hắn sao?
Hừ, còn cười được. Mục Thuần tức giận trừng mắt nhìn Lục Minh một cái, ngồi xuống.
Lục Minh nếu biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nhất định sẽ kêu to ông trời ơi, oan cho tôi. Hắn căn bản là không phải cười với nàng, chỉ là hiểu mình có cảm ứng thần kỳ sau khi đạt đến tầng thứ mười Đồng Tử Công, nên cao hứng mà cười thôi.
“Anh, ăn không?” Mấy cô nàng đang ăn vật, không phát hiện ra vẻ khác lạ của Lục Minh.
“Em bón cho anh” Có cô nàng đi tới, lập tức bón cho hắn, muốn làm cho mấy cô nàng Thanh Hà tức chết.
Thằng con trai đi wc về, đi qua người Lục Minh. Thấy Lục Minh đang nhàm chán nhìn người khác bắn nhau. Mấy cô nàng bên cạnh thay nhau đút đồ cho hắn ăn, ghen tị đến thiếu chút nữa nói với hắn: “Ông bạn, đây là khu khách quý dành cho cao thủ đối chiến, muốn tán gái đùng đến đây, tốt nhất ra nhà nghỉ đi”.
May là ở đây không phải thành phố Thanh Hà, nếu không hắn sẽ đuổi thẳng cổ Lục Minh ra khỏi khu khách quý.
“Mẹ nó, 0-3. Lục Minh mày không phải mê gái quá nên quên không bắn đó chứ?” Trần Tranh ở bên cạnh đưa tay ra ấn phím Tab trên bàn phím của Lục Minh, thấy thế không khỏi kêu lên. Lục Minh trừng mắt nhìn hắn: “Đừng nói chuyện với lão tử. Bây giờ ai nói với tao đều là kẻ thù. Mày đừng nói cho tao biết, mày chính là hung thủ giết lão tử. Lão tử vặn gãy xương mày”.
“Tao, tao cầm AK, cái này mới nhặt được” Trần Tranh không làm cướp lại làm cảnh, vừa thấy Lục Minh tức giận, vội vàng giải thích.
Mục Thuần vểnh tai lên nghe, nghe thấy cuộc nói chuyện của Lục Minh và Trần Tranh, mặt lộ ra vẻ khinh thường, hừ một tiếng: “Đồ háo sắc”.
Lục Minh xuống tầng thì thấy hai cô nàng Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly đà sớm chạy từ lâu
Cô bé Ôn Nhu khóc chán, cũng đã ôm tiểu Đậu Đậu về.
"..." Giai Giai đưa tới, không chỉ có bữa sáng, còn có điện thoại di động.
“Lý lão, hôm qua thật xấu hổ, thực ra cháu không có việc gì. Chỉ là trong phòng đầy người, Tiểu Diệp sợ mấy cô kia nói nhiều nhỡ miệng nên mới lấy cớ bảo cháu đi nghỉ” Lục Minh gọi điện cho Lý lão, nói một câu xin lỗi. Không nghĩ tới Lý lão lại cười ha hả nói: “Tiểu Lục, nếu như bác và Lập Dân không hiểu được điểm này, vậy không phải là già lú lẫn sao. Chẳng qua nghỉ ngơi cũng cần. Người cháu mặc dù không sao, nhưng cũng bị tập kích cho chảy máu, nghỉ ngơi khôi phục là tốt nhất. Bọn bác không để ý đâu. Thực ra cháu không nói, bác cũng biết. Hai bác mang theo Vương lão đến có chút đường đột, chẳng qua tình huống lúc đó không suy nghĩ kỹ lắm".
“Vương lão không sao, chẳng qua Thanh Lam lại lo lắng người khác” Lục Minh cười ha hả nói.
“Tiểu Lục, việc này hai bác sẽ giữ bí mật. Đúng, bởi vì tác dụng thần kỳ của Tục mệnh dịch nên cấp trên rất chú ý. Cháu cũng biết, đám người già như bác có một đống bạn già. Bọn họ hỏi, bác không thể không nói, nên cấp trên có người biết. Đương nhiên chỉ là trong những người đáng tin cậy. Bọn họ muốn phái người đến nói chuyện với cháu. Bởi vì cháu có cống hiến lớn đối với quốc gia như vậy, bọn họ muốn hỏi cháu xem có muốn được báo đáp lại gì không” Lý lão chân thành nói: “Muốn gì cháu cứ nói. Cháu không cần khách khí, cháu là vật báu quốc gia, cháu được ưu tiên mọi thứ”
“Tiền các thứ, cháu có công ty của mình. Hơn nữa Cửu chuyển dưỡng nhan đều là thứ hái ra tiền, nên không thiếu tiền. Lý lão, bác đừng làm người khác đến gặp cháu. Bác cũng biết cháu thích hai thứ mà, một là dược liệu tốt, hai là ngọc thạch. Nếu như quả thật muốn cháu mở miệng, cháu cần hai thứ đó”
Lục Minh không khách khí đưa ra yêu cầu. Hắn còn chưa vĩ đại đến mức không cần gì hết mà dồn toàn lực cho quốc gia.
Hơn nữa Lý lão cũng nói mình không cần khách khí mà.
Tiền đối với Lục Minh mà nói chỉ là con số, ít một chút cũng chẳng sao, mà nhiều một chút cũng chẳng có tác dụng mấy. Nếu như Lục Minh bây giờ mở miệng bảo Vương mập đưa cho trăm vạn, có lẽ hắn lập tức sẽ đưa tới năm trăm vạn. Cho nên tiền đủ dùng là được, đó không phải là mục tiêu lớn nhất mà hắn theo đuổi. Lục Minh khát vọng chế tạo ra đan dược tốt hơn nữa, hoặc là hấp thu năng lượng ngọc thạch tăng thực lực của mình lên.
Nếu như mình trở nên cường đại hơn bất cứ kẻ nào khác, vậy muốn gì không phải chỉ là một câu nói sao?
“Tiểu Lục, cháu yên tâm. Hai bác nếu như điều này cũng không làm được vậy chẳng khác nào sống uổng mấy chục năm. Cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi, hai bác chuẩn bị xong sẽ đưa đến Phong Đan Bạch Lộ, lúc rảnh rỗi cũng qua đó chơi. Cháu cứ yên tâm, mấy người già này mà đã làm nhất định sẽ rất tốt” Lý lão cười ha hả, vui vẻ ngừng cuộc điện thoại.
Lục Minh đang chuẩn bị có phải là nhân lúc rảnh rỗi về phòng lĩnh ngộ năng lực của cảnh giới tầng thứ mười Đồng Tử Công.
Đột nhiên một cuộc điện thoại vang lên, là Trần Tranh.
Trần Tranh vừa mở miệng chính là một tràng dài như sói chu, làm cho Lục Minh buồn bực muốn mắng một câu. Bây giờ không phải là đêm trăng tròn, có xúc động cũng đừng tìm mình chứ, đi tìm bà chị có dáng người nóng bỏng đi.
“Cô ấy? Tao khẳng định sẽ đến được tay. Thứ bảy này, tao chuẩn bị trước mấy ngàn người vây xem sẽ tiến hành thể hiện tình yêu. Chứng minh tao là con lang dũng khí nhất trên đời, mới thích hợp với song phong của nàng” Trần Tranh xem ra là mùa xuân đã đến, nói rất đắc ý, hơn nữa trong giọng nói còn có điểm tự hào, giống như sau khi cởi truồng mà chạy, hắn đã thoán thai đổi cốt vậy.
“Chúc mừng mày. Nhưng nếu như mày muốn mời tao đến xem cuộc chạy đó của mày, tao chỉ nói với mày một câu, cút ngay. Ông không có hứng thú với đàn ông cởi truồng” Lục Minh nghe xong trợn trừng mắt, lập tức phản kích.
“Mày dù có muốn tới tao cũng ngăn lại. Đẹp trai như mày chính là kẻ thù của đời tao. Khi tao không mặc gì mà chạy để thế hiện tình yêu, cấm người như mày xuất hiện. Nếu không tao vừa chạy, mày cướp ngựa của tao, tao không khóc chết mới lạ. Lục Minh, tao trịnh trọng cảnh báo mày, thứ bảy này mà mày dám xuất hiện, dù có đến ủng hộ tao cũng không được đến một mình. ít nhất phải mang theo tám, mười cô gái” Trần Tranh nói rất nghiêm túc, giống như khai mạc đại hội đảng viên vậy.
“Không có chuyện gì thì dập máy đi. Tao có người đẹp hầu hạ ăn sáng, không rảnh nghe mày nói nhảm” Lục Minh chuẩn bị tắt máy.
“Đừng, chờ một chút, tao có việc. Được người đẹp hầu hạ ăn sáng, mày hôm nào cũng được như vậy. Hôm nay nghe tao nói một câu đã” Trần Tranh vội vàng nói vào chính đề: “Hai ngày trước, có một đám xấu xí đại học Thanh Hà đến cổng thách đấu chúng ta, còn mang theo rất nhiều cô gái đến ủng hộ. Mày cũng biết đám lang trường chúng ta nhìn thấy gái là chân như nhũn ra. Thấy đám con trai lại như nổi điên xông tới, kết quả toàn quân bị diệt. Trưa nay còn có một chân. Tao đột nhiên nghĩ đến mày giỏi điện tử, giỏi YD, quan trọng nhất là mày mỗi ngày đều bị biển môi biển vú vây quanh, nên thấy các cô gái bên phía đối phương cũng không nhũn chân lại. Cho nên muốn mời mày ra tay, diệt trừ đám đại học Thanh Hà này, đoạt lấy gái trường nó”
“Trời, tao lâu lắm không chơi, hơn nữa không có bản lĩnh tiêu diệt tất cả lang của một trường” Lục Minh nghĩ thầm chuyện đắc tội người như vậy, mình dính vào sẽ bị bao nhiêu lang nguyền rủa cả đêm. Về phần các cô gái, tối qua Cảnh Hàn mới đặt ra cho mình ba điều quy định. Hôm nay dù như thế nào cũng phải làm một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lành mỹ nhân Cảnh Hàn đã nói nếu như mình biểu hiện tốt, nàng sẽ cho mình trộm quần lót của nàng.
Nghĩ đến là máu lại bốc lên, còn tốt hơn nhiều so với chạy đến trêu chọc đám con gái của Thanh Hà.
Trần Tranh vừa nghe thì nghĩ: “Thằng ranh Lục Minh này không thiếu gái, dùng đám con gái đến hấp dẫn hắn không có tác dụng gì mấy” vội vàng tung đòn sát thủ: “Lục Minh, đối phương có một cô gái rất đặc biệt đánh cuộc quần lót với chúng ta. Nếu như chúng ta có thế đánh bại cô ấy, cô ấy sẽ cởi ra tại chỗ. Ngược lại, chúng ta sẽ phải cởi hết quần lót ra. Mày không thể thấy chết không cứu, muốn thấy chúng ta biến thành lợn cởi truồng hết sao? Bọn tao xấu mặt, mày cũng không đẹp mặt đâu”.
Lục Minh cười ha hả: “Lão Tử bây giờ đã tốt nghiệp, bọn mày có bị người làm nhục cũng chẳng liên quan gì đến tao. Bọn mày dù có bị người cời truồng, tao còn vỗ tay khen hay. Hơn nữa, người đẹp nếu như làm nhục mày, đó là may mắn của mày, mộ ông bà mày được chăm sóc cấn thận nên mới được vậy”.
“Nếu như tao không phải theo đuối cô nàng kia, thì dù bị đau cũng thấy sướng. Nhưng cô ấy lại đứng bên cạnh nhìn, tao dù có thể thắng cũng không dám đánh cuộc với cô kia. Hơn nữa có nhiều lang như vậy, tao một mình không đối phó nối. Xin mày, coi như nể mặt lúc trước tao cho mày xem phim AV, giúp tao lần này đi” Trần Tranh khóc lóc xin xỏ.
Lục Minh vừa nghĩ, thằng này đúng là người cho mình xem phim AV lần đầu tiên. Đã như vậy thì đến xem náo nhiệt cái.
Hắn không cho rằng mình bỏ chơi lâu như vậy mà còn có thể thắng được cao thủ chuyên nghiệp.
Dù là Lam Hải hay là Thanh Hà, đều là nơi xuất hiện tằng tầng lớp lớp cao thủ cs, Ma thú... mặc dù tuyển thủ chuyên nghiệp không nhiều nhưng trình độ bình thường cũng rất cao. Mấy đại học gộp lại cũng có thế quét ngang một loạt các thành phố xung quanh.
Bởi vì tuyển thủ của hai thành phố cạnh tranh nhau, cùng đề cao, hình thành một không khí tốt đẹp.
Như cuộc giao lưu, khiêu chiến hôm nay mà nói, mỗi năm đều có ít nhất ba bốn lần. Lúc được nghỉ, hoặc nghỉ đông không có việc gì, đám lang đều kêu gào kéo đến Thanh Hà, hoặc là nghênh đón Thanh Hà đến. Lúc trước Lục Minh cũng là một thành viên trong số đó. Mặc dù danh tiếng không lớn, nhưng đấu pháp YD của hắn còn bỉ ổi, hèn mọn hơn cả trong truyền thuyết. Cho nên được coi như một lang biến thái ở Lam Hải.
May là Lục Minh chỉ chơi mà thôi, không thích làm tuyển thủ chuyên nghiệp, lại không muốn tập luyện nên chỉ có danh tiếng trong phạm vi nhỏ hẹp.
“Nếu như tao đi, phát hiện ngực con bé đó không hơn , như vậy Lão Tử giết chết mày” Lục Minh hét lên một tiếng, dập điện thoại.
“Ăn sáng xong rồi hãy đi anh” Giai Giai giả vờ không nghe thấy cuộc điện thoại của Lục Minh nói gì, nàng chống pp lau sàn nhà, nhắc nhở Lục Minh.
“Thằng ranh Trần Tranh thật đúng là phải bị trời phạt” Lục Minh thấy cả nhà toàn là người đẹp, muốn gì có lấy, hết lần này đến lằn khác còn muốn mình đi trêu gái, đây không phải sợ thiên hạ không loạn sao? May là Niếp hồ ly ngồi trên ghế không phản đối, lại nhìn Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn trên tầng không có phản ứng gì. Được rồi, hôm nay phải thử một cái. Không biết chừng mình biếu hiện ngoan ngoãn, Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn còn có thể đặt một chiếc quần lót nóng bỏng lên đầu giường
Lục Minh thầm nuốt nước miếng, ngồi xuống ăn sáng, một bên nhìn trộm Giai Giai đang lau nhà.
Mặc dù Niếp Thanh Lam ngồi yên bên cạnh nên không có biện pháp gì. Nhưng pp của Giai Giai thật đáng yêu. Niếp Thanh Lam không nói gì, chẳng qua thấy Lục Minh thiếu chút nữa đút mì vào mũi thì không nhịn được đưa tay ra véo hắn một cái.
Nếu như Lục Minh ra ngoài làm việc nghiêm chỉnh, Niếp Thanh Lam chẳng những cho hắn mượn xe, có lẽ còn có thể làm tài xế xinh đẹp cho hắn.
Nhưng Lục Minh rõ ràng là đi đến đánh cuộc quần lót với cô gái trường Thanh Hà, nàng không thèm chào tạm biệt lấy một tiếng.
“Vẫn là Giai Giai tốt” Lục Minh cảm động, bởi vì Giai Giai chạy theo đưa ví mà hắn quên. Lục Minh đến quán điện tử bên ngoài trường thì thấy Trần Tranh cùng một đám lang đều ở đó. Bên cạnh còn có không ít MM xinh đẹp. Bên cạnh Trần Tranh có một cô gái dáng người bốc lửa, chính là cô gái hôm đó. Bộ ngực cao vút của cô ta đang hấp dẫn ánh mắt Trần Tranh. Đến khi Lục Minh đi đến bên cạnh vẫn không phát hiện ra.
“Mẹ nó, thẳng ranh chỉ chăm chăm tán gái. Một ngày hạnh phúc của lão từ vừa bắt đầu đã bị mày phá hỏng” Lục Minh túm cổ Trần Tranh, thiếu chút nữa làm hắn không thở được.
“Cho tao thở cái, bây giờ tao không thở được, không ai hô hấp nhân tạo cho tao đâu” Trần Tranh vội vàng cầu xin tha thứ.
“Em này không sao?” Lục Minh vươn tay ra chỉ cô gái bốc lửa kia.
“Tôi có, nhưng nếu như anh ta không may chết đi, tôi sẽ lập tức đổi mục tiêu. Ví dụ như anh” Cô gái bốc lửa đưa tay về phía Lục Minh: “Trương Viên Viên, học muội của anh. Trần Tranh đang cố gắng theo đuổi tôi. Nhưng đại tiểu thư còn đang suy nghĩ có nên làm bạn gái anh ta hay không?”
“Nếu như anh không có ba người bạn gái, anh sẽ suy nghĩ đề nghị của em một chút. Bây giờ thì thôi, anh chỉ hy vọng đánh chết thằng ranh này, sau đó dẫm chết nó dưới gót giày của mình” Lục Minh cười phá lên rồi chào hỏi đám lang bên cạnh, về phần đám MM kia, Lục Minh chỉ hy vọng các nàng có thể sử dụng chiến thuật biển vú, đồng thời không được công kích bằng môi đỏ. Nếu không tội chứng trên quần áo còn đó, mình về nhất định sẽ bị xét xử.
“Bọn họ đến rồi” Trần Tranh đang bị nhịu lận huých Lục Minh một cái, ý bảo hắn nhìn.
“Mẹ nó, bộ ngực kìa?” Mắt Lục Minh không thấy rõ đám lang Thanh Hà, cũng không thấy ai khác. Chỉ phát hiện ra có một kỳ tích đang đi về phía này. Mái tóc nàng tung bay trong gió, vẻ mặt ngây thơ, nhưng bộ ngực thật vĩ đại. Lục Minh nghe thấy đám lang xung quanh đang nuốt nước miếng ừng ực. Hắn mặc dù không nuốt nước miếng, nhưng cũng không nhịn được mà kêu lên.