“Đấu tay đôi thì đấu tay đôi. Em chuẩn bị quần lót trước đi” Trần Tranh sợ thiên hạ không loạn, nhảy dựng lên.
Lục Minh toát mồ hôi.
Đây không phải là đẩy mình vào chảo dầu sao? Mình cho dù thật sự có thể thắng được Mục Thuần, nhưng làm sao có thể trước mặt bao nhiêu người yêu cầu đối phương cởi quần lót chứ. Hơn nữa làm như vậy, vậy chẳng phải là tát cho cả đại học Thanh Hà một cái sao? Hơn nữa điều làm Lục Minh lo lắng nhất đó chính là tâm linh cảm ứng trong trò chơi cs nếu như sang chơi ma thú, chưa chắc đã linh.
Không có tâm linh cảm ứng thần kỳ, mình lâu như vậy không chơi ma thú, thật sự có thể đánh được với cao thủ sao?
Chẳng may thua, mình phải cởi quần lót trước mặt bao người, vậy không phải là muốn chết sao.
Lục Minh càng nghĩ càng sợ. Nhưng mọi người xung quanh lại trở nên huyên náo. Nhất là mấy cô em MM bên cạnh, các nàng còn hưng phấn hơn cả đám lang kia.
“Cuộc, có bản lãnh anh lại đây. Nếu như anh thua, anh phải cởi quần sịp tại chỗ” Mục Thuần đứng lên trừng mắt nhìn Lục Minh. Lục Minh nghe xong suýt phát khóc. Mình đắc tội gì nàng ta đâu chứ. Bà cô này. Đánh cuộc quần lót đối với mình đúng là trăm hại mà không có một lợi. Mình thắng, về nhất định sẽ bị ba thẩm phán xử lý. Mình thua sẽ phải cởi truồng chạy trước mặt bao người. Như vậy không khác gì Trư Bát Giới.
“Lần sau đi, hôm nay tôi không mặc quần sịp” Lục Minh vừa nói làm cho mọi người cười phá lên. Mục Thuần lại nhìn hắn vái ánh mắt như muốn giết người.
Nàng cảm thấy hắn đang giễu cợt, trêu chọc mình. Hơn nữa còn dùng giọng nói đó.
Đám Trương Vệ, Thôi Chí, Diêm Tích đứng phía sau Mục Thuần thầm thì to nhỏ một chút. Thôi Chí đi ra, rồi nhỏ giọng nói với Mục Thuần mấy câu, sau đó nói với Lục Minh: “Nếu không như thế này, chúng ta trước hết chơi một ván, để Thuần Thuần hết giận. Không có việc gì, chúng ta chỉ chơi vui mà thôi, không cá cược gì hết. Coi như làm nóng người đi”.
Đám Trần Tranh cũng đang bàn luận, có người cảm thấy Lục Minh nên làm nóng người rồi hãy đấu với Mục Thuần. Bởi vì dù sao lâu rồi không chơi, tìm cảm giác là tốt nhất. Cũng có người cảm thấy đây là kế sách của đối phương. Bởi vì đối thủ có thể thông qua lần này đề biết được đấu pháp của Lục Minh, lấy tin tức tình báo cho Mục Thuần. Có người lại cho rằng nên để người khác đánh thay, để Lục Minh vào xem và tìm cảm giác. Đợi xem chán thì ra đánh với Mục Thuần.
Trương Viện Viện cười hì hì một tiếng: “Mọi người nghĩ nhiều làm gì. Hỏi anh Minh không phải là xong sao”.
Thật sự là một lời đánh thức người trong mộng. Tất cả mọi người đều nhìn Lục Minh với ánh mắt mong chờ.
Lục Minh cười khổ: “Có thể không đánh được không?”
“Không được. Việc này quan hệ đến mặt mũi của Lam Hải. Trận chiến này dù như thế nào mày cũng không được lùi bước” Trần Tranh thiếu chút nữa hóa thân thành lãnh đạo, vỗ vồ vai Lục Minh nói mọi người đặt hết hy vọng vào mày.
“Đã như vậy thì bắt đầu đi” Lục Minh nghĩ thầm dù sao cũng chết, không bằng chết oanh liệt một chút.
Nếu như tâm linh cảm ứng của mình có thể phát huy trong ma thú, vậy cho dù là thua tin rằng cũng không quá thê thảm. Sớm một chút đánh GG cũng được. Lục Minh đã quyết định. Trạng thái cảm ứng huyền diệu vẫn mơ hồ tồn tại, lập tức lấy lại tự tin. Thậm chí hắn còn muốn thử nghiệm một chút xem rốt cuộc có thể kéo dài tâm linh cảm ứng trong bao lâu?
Bây giờ có cơ hội, sao không thử một phen.
Về phần thắng thua, cũng chỉ là trò chơi mà thôi. Làm mình trở nên cường đại mới là điều quan trọng nhất.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, hắn mỉm cười ra hiệu có thể bắt đầu. Người bên phía Thanh Hà có chút ngạc nhiên. Mới bắt đầu thì thấy vẻ mặt hắn có chút khó coi, sao chỉ trong nháy mắt đã đầy tự tin như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự là một cao thủ?
“Này, vừa nãy không phải mày nói nó là gà mờ sao? Một con gà mờ có thể trong hỗn chiến xếp thứ nhất, giết bốn mươi bốn người sao?” Diêm Tích tức giận mắng.
“Vừa nãy tao thấy đúng là vậy mà, có lẽ nó giả làm lợn ăn hổ. Mẹ nó, tao bị nó lừa rồi” Thằng thám tử cũng rất tức. Mình đúng là bị thằng này lừa, làm cho mình bị người khác mắng mỏ. Đám Thôi Chí thấy Lục Minh tự tin như vậy liền thương lượng với nhau một lát, sau đó lại trao đổi với Mục Thuần.
Mục Thuần mặc dù tức giận nhưng nàng không phải con ngốc. Nếu như Lục Minh đồng ý ứng chiến, vậy càng kéo dài càng tốt.
Bởi vì càng là như vậy, mình sẽ có thể hiểu được đấu pháp của hắn. Nàng tức giận ngồi xuống đối diện với Lục Minh, về phần trận đánh đã sớm được truyền lên màn hình, tất cả đã được chuẩn bị xong.
Trần Tranh vốn đang ra vẻ nói sẽ đánh thay Lục Minh một trận, nhưng Lục Minh đã giơ ngón giữa lên, đành ngồi xuống.
“Mọi người xem, lòng tốt của anh lại bị đổi xử như vậy” Trần Tranh kể lể với mấy em vây quanh.
“Đáng đời” Các em cùng giơ ngón giữa lên, làm cho hắn thiếu chút nữa ngất đi. Bị thằng con trai khinh thường thì thôi, nhưng bị một đám con gái giơ ngón giữa, vậy quá thê thảm. Nhưng lại không thể phát tác được, hắn ra vẻ đáng thương nhìn về phía Trương Viện Viện. Không ngờ rằng nàng đã giơ tay lên, cười nói: “Anh nhìn xem ngón tay của tôi có đẹp không? Đặc biệt là ngón giữa, thật là... Anh, sao anh lại ngất thế?”
Khi Trần Tranh ngã xuống, Lục Minh và đại biểu của đối phương là Thôi Chí đã tiến vào trong game.
Lục Minh rất trâu chọn một cái random, đối phương thấy vậy tức giận. Nhưng Lục Minh biết, mình tuyển chủng tộc nào cũng không có gì khác nhau. Các chủng tộc đều có ưu thế, có khuyết điểm, nên để mặc cho máy chọn.
Sau khi vào trong game, bản đồ là Phế hư thần điện thường dùng, Lục Minh xuất hiện ở vị trí chín giờ, là nhân tộc.
Hắn biết đối thủ tuyển thú tộc am hiểu nhất, nhưng không biết ở đâu.
Bắt đầu hắn còn luống cuống tay chân chỉ huy nông dân dựng nông trại và Anh hùng tế đàn, lại sinh ra nông dân đi khai thác gỗ. Đổi thủ nhìn thấy động tác của hắn, hoàn toàn không có sự ổn định và đơn giản của một người lão luyện, mà ngược lại còn phát ra mấy mệnh lệnh sai lầm, hơn nữa vị trí của nông trại và tế đàn cũng không phải là tốt nhất. Bên phía Thôi Chí triển khai lại rất tốt. Thậm chí còn lập tế đàn nhanh hơn Lục Minh, hiệu quả công tác rất cao.
Tốc độ của Thôi Chí là hơn hai trăm bảy, mà Lục Minh còn chưa đến một trăm rưỡi.
Phân biệt lớn nhất, Thôi Chí đã bắt đầu sai nông dân đi dò đường nhưng Lục Minh lại chưa. Hắn đang dùng tất cả nông dân làm việc.
Chẳng lẽ hắn muốn đẻ quân rồi mới dò đường sao? Vị trí sáu giờ mà Thôi Chí đoán rất chính xác. Nông dân rất nhanh tìm được phương hướng chín giờ của Lục Minh, thoáng nhìn một cái liền khiêng một bó gỗ về.
Lục Minh lúc này đang nhắm mắt lại, trại lính đã đẻ ra hai tên bộ binh, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng còn gọi ra anh hùng càng làm cho người ta sợ hãi. Không ngờ hắn lại lựa chọn Thánh kỵ sĩ. Gần như không có ai sử dụng thánh kỵ sĩ để đối phó thú tộc cả. Nếu là Bất tử hoàn còn có thể miễn cưỡng được. Trên thực tế, Thánh kỵ sỹ đấu với bất cứ chủng tộc nào đều bị thua thiệt. Nhân tộc ngàn năm là nhân sư, đây là thông lệ rồi. Bên phía Thôi Chí đã sớm gọi Kiếm Thánh ra, nhanh như chớp chạy tới. Chạy đến chợ mua đôi giày, thi triển Tật phong bộ càng nhanh như gió.
Thôi Chỉ phán đoán Lục Minh nhất định sử dụng nhân sư để đánh quái luyện cấp. Liền chạy đến điểm luyện quái ở hướng chín giờ, chuẩn bị bắt MF.
Nhưng Thánh kỵ sĩ của Lục Minh căn bản là chưa hoạt động.
Lục Minh đặt Thánh ky sĩ ở bên cạnh mỏ vàng, bốn bộ binh đặt ở bên ngoài. Mọi người thấy thế không khỏi toát mồ hôi, thằng này muốn giấu Thánh kỵ sĩ, thật âm hiểm. Kết quả Thôi Chí căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chạy đến điểm luyện quái hướng chín giờ lại không thấy ai, vội vàng chạy về phía điểm luyện cấp hướng mười hai giờ. Hắn đoán nhân sư khẳng định là muốn trốn mình lén luyện cấp, liền nhanh chân chạy tới.
Điểm này cũng vẫn không có ai. Điều này làm cho Thôi Chỉ không hiểu, đối thủ khẳng định là đang luyện cấp nhưng sao mình lại không bắt được.
Điểm luyện cấp hướng sáu giờ, thú bộ binh của mình đang giết quái, chẳng lẽ nhân sư chạy đường vòng, chạy đến hướng ba giờ luyện cấp? Hay là mang bộ binh đi khai khoáng quặng mỏ? Thôi Chí đáng thương chạy đến điểm quặng mỏ của Lục Minh lại không có động tĩnh gì. Bây giờ trời đang tối đen, quái vật cũng buồn chán mà ngủ gà ngủ gật.
Thôi Chí rất quái lạ, khống chế Kiếm Thánh chạy đi, xa xa từng tòa Thần bí chi tháp đang bị phá. Mấy tên bộ binh đang dũng mãnh chạy tới, còn có hai tên Hỏa dược thủ. Kiếm Thánh vừa nhìn thấy liền chém. Nông dân không kịp trốn tránh.
Anh hùng thứ hai của hai bên xuất hiện. Thôi Chỉ chọn Ngưu Đầu, dẫn theo đại quân đi khai khoáng, rồi lại chạy đi giết quái luyện cấp.
Kiếm Thánh lại ngu ngốc chạy khắp nơi tìm kiếm nhân sư không tồn tại.
Nhưng tất cả mọi người ckinh ngạc nhìn thấy Lục Minh khống chế Thánh kỵ sĩ đứng trốn ở bên trong mỏ vàng lại không hề nhúc nhích. Nếu như để cho Thôi Chí biết được, có lẽ hắn sẽ hộc máu mồm. Anh hùng thứ hai mà Lục Minh chọn là Sơn khâu. Hắn rất trâu dẫn dắt một đám bộ binh, ải nhân, hỏa thương tiến lên san bằng quặng mỏ của Thôi Chí. Thôi Chí cũng muốn cứu nhưng không có biện pháp. Lục Minh đã dùng bộ binh, ải nhân, hỏa thương thủ rất quỷ dị đợi Kiếm Thánh và Ngưu Đầu chạy đi xa mới quay sang đánh chiếm.
Hắn căn bản không đi dò đường, cũng không dò xét các quặng mỏ của Thôi Chí. Nhưng hắn vừa dẫn đội đi đánh phá, lại vừa vặn đúng lúc thực lực của đối phương yếu ớt nhất.
Thôi Chỉ tức đến hộc máu mồm, hắn vốn còn định ăn trộm gà lại bị mất luôn cả trứng.
Hắn điều Kiếm Thánh về, hình thành một cột sáng truyền tống lớn gần quặng mỏ, định dọa Lục Minh để hắn rút binh.
Không ngờ được rằng Lục Minh lại không cần. Hắn vốn đang bị hai tháp canh điên cuồng bắn phá, hơn nữa quân đội thú tộc đang được truyền tống về. Binh lực của hắn vốn yếu đáng lẽ nên lựa chọn rút lui, nhưng hắn không như vậy. Kiếm Thánh một mình một ngựa chạy về bị Sơn Khâu đánh cho một búa mà ngất, ngu ngốc đứng đó. Vô số ải nhân nổ súng bắn, thoáng cái người đã toàn máu.
Thôi Chỉ không thể làm gì khác hơn là cho Kiếm Thánh ẩn thân, trơ mắt nhìn cả cứ điểm bị Lục Minh san thành bình địa.
Đám Trần Tranh lớn tiếng khen hay. Mấy cô em MM cũng hét lên chói tai, vỗ tay hoan hô.
Đám người bên phía đối phương thấy vậy trợn mắt há mồm. Tên mặt trắng bên phía đối phương chẳng lẽ có thần nhãn sao? Có thể nhìn thấy Ngưu Đầu của Thôi Chí mang theo đại quân đi luyện cấp sao?
Lục Minh đang mừng như điên. Lúc bắt đầu trận đấu, cảm giác nguy cơ trong lòng đã không có phản ứng. Nhưng sau khi để anh hùng, lập tức lại có thể dự cảm được đối thủ muốn bắt lấy quân mình đi luyện cấp. Hắn gần như có thể nhìn thấy Kiếm Thánh của đối phương đang chạy tới. Cho nên tương kế tựu kế giấu Thánh kỵ sĩ đi. Về phần tại sao lại là Thánh ky sĩ, đó là do hắn ấn nhầm. Chờ đến khi gọi ra hơn phân nửa, muốn hối hận cũng không còn kịp.
Tâm linh cảm ứng, năng lực mà Lục Minh nắm giữ được sau khi đạt đến cảnh giới tiểu viên mãn. Mặc dù không thể nào cảm ứng được đối phương nghĩ gì. Nhưng nó có thể cho Lục Minh phán đoán ra được lúc nào là nguy hiểm nhất, lúc nào là thích hợp nhất.
Kết quả, nhờ tâm linh cảm ứng, Lục Minh dễ dàng san bằng điểm khai khoáng này, hơn nữa không tốn một binh một tốt.
Lúc này hắn đã không còn luống cuống tay chân như mới bắt đầu.
Bây giờ hắn đã dần dần thích ứng với tiết tấu của trận đấu. Tâm linh cảm ứng, dần dần có thể phàn kích. Dùng game để tập luyện tâm linh cảm ứng. Tin rằng trong thiên hạ cũng chỉ có mình tên biến thái Lục Minh mới có thể làm như vậy.
“Lục Minh, Trần Tranh, Thanh Hà mới lập phòng, mật mã là , bọn mày vào làm cướp đi” Hàn Đông là người của Lam Hải, cũng chạy sang bảo đám Lục Minh tham gia làm nóng cơ thể.
Hai bên đang tiến hành không phải là trận đấu chính thức năm người đối chiến, mà là mười người đối chiến, coi như làm nóng cơ thể trước.
Có lẽ đây là yêu cầu của Lam Hải. Bởi vì nhiều người hỗn chiến, chênh lệch sẽ không quá nhiều.
Nếu là đối chiến năm người, đối phương phối hợp ăn ý, một khi nắm giữ thế cục, ưu thế càng thêm rõ ràng, rất có thể liên tiếp thất bại, bên mình nhất định sẽ sợ hãi.
Mười người đại chiến, trong cuộc hỗn chiến tình huống gì cũng có thể xảy ra, dù có thua cũng chỉ một chút mà thôi. Chẳng qua người bên phía Thanh Hà không hề sợ hãi. Cô nàng Mục Thuần có bộ ngực khổng lồ kia thậm chí còn đi tới ngồi đối diện với Lục Minh. Nàng là tuyển thủ đánh Ma thú cũng muốn tham chiến. Nếu như để cho một cô gái đánh bại một đám lang Lam Hải, vậy thật sự là dọa người.
Chẳng qua đám lang Lam Hải tuy hơi tức giận nhưng lại vui mừng. Có một MM muốn đánh cs với mình là tình huống rất hiếm thấy. Huống chi nàng có bộ ngực vĩ đại như vậy. thật sự khó làm cho người ta phản cảm.
“Em cùng chơi'’ Trương Viện Viện cũng bỏ qua Trần Tranh, nàng ngồi ở bên cạnh Lục Minh.
“Em cũng biết chơi cs?” Lục Minh hiếu kỳ.
“Đây là quán của anh trai em. Trước kia hôm nào em cũng thu tiền giúp anh ấy, có lúc buồn chán liền ngồi xuống chơi, trình độ không cao, nhưng tốt hơn chiến tích huy hoàng - của anh một chút” Trương Viện Viện che miệng cười trộm.
“Anh Minh, Minh thiếu gia, Minh lão gia. Cô ấy là người mà tao thích, mày đừng nói nhiều với cô ấy. Mày đẹp trai quá nên không an toàn” Trần Tranh ngồi ở bên cạnh Trương Viện Viện, đưa đầu sang nhắc khéo Lục Minh. Lục Minh cầm lấy con chuột muốn đập vỡ đầu hắn, tức giận nói: “Hôm nay nếu không phải mày gọi lão tử, bây giờ tao đã cùng ba đại mỹ nhân nằm phơi nắng. Mày hủy đi một ngày hạnh phúc của tao. Mày mà còn dám lắm mồm nói nữa, tao sẽ tán cô em này. Lão tử cảnh cáo mày, lập tức rút cái đầu heo bỉ ổi về, nếu không lão tử lột da đầu mày”.
“Tao chỉ nói một chút thôi mà. Các em, các em lên, công kích Lục Minh bằng bát trảo công, quấn lấy Lục Minh. Nó là phú ông trăm vạn hàng thật giá thật. Đừng nói là gả cho nó, dù có làm tình nhân, các em cũng thích chết” Trần Tranh cười một tiếng, rồi nói với mấy cô em phía sau. Hy vọng họ hấp dẫn sự chú ý của Lục Minh, để Trương Viện Viện thoát khỏi nguy hiểm.
“Muốn tán gái mời ra bên ngoài, nơi này chỉ chào đón người biết chơi, không chào đón những kẻ háo sắc lấy danh nghĩa chơi game mà đi tán tỉnh” Mục Thuần đứng lên, trừng mắt nhìn Lục Minh.
“Có người nói chuyện với với mình sao?” Lục Minh thầm nghĩ tôi không chọc giận cô, cô cũng đừng nên gây chuvện với tôi". Hắn mặt ngoài giả vờ không phát hiện đối phương, nhìn phải nhìn trái. “Không có, chỉ có một con muỗi thích ghen tuông kêu o o” Trương Viện Viện cười cười nói một câu. Mục Thuần nghe thấy hai người kẻ xướng người họa không khỏi tức giận, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lục Minh. Nếu như ánh mắt nàng là kiếm thì sớm đã đâm cho Lục Minh hàng trăm lỗ thủng.
“Bắt đầu, bắt đầu rồi, liếc mắt đưa tình xin chờ lát nữa nói tiếp” Trần Tranh vội vàng nhắc nhở.
Đây là bản đồ CSA, Lục Minh lại không mua gì, xông lẻn trước.
Khác với vừa nãy, lần này hắn tận lực tiến vào trạng thái cảm ứng nguy cơ. hơn nữa vẫn duy trì như vậy. Dùng nó để chơi game không phải mục đích của Lục Minh. Lục Minh chủ yếu muốn thông qua game tập luyện năng lực cảm ứng nguy cơ này, làm cho nó càng thêm rõ ràng, kéo dài càng lâu. Nhân vật trong game vừa chạy đến cửa A. trong lòng Lục Minh liền cảm thấy nguy hiểm.
Mình còn chưa đi ra ngoài, chẳng lẽ là bom?
Lục Minh vội vàng khống chế nhân vật chạy sát vào cửa A. mấy thằng cướp phía sau ào ào chạy qua.
“Ầm, ầm” hai tiếng, tên cướp chạy nhanh nhất bị nả bay lên trời. Lục Minh thầm kêu nguy hiểm, nếu như mình không tránh, bây giờ người ngồi máy bay chính là mình. Lục Minh lao ra ngoài, căn bản không nhìn thấy cảnh sát. Nhưng trong nháy mắt khi lao ra ngoài, ngón tay không nhịn được bị năng lực cảm ứng ảnh hưởng, “Đoàng đoàng" nổ súng.
Một cảnh phía đối phương bị Lục Minh bắn chết, bắn ngược lại phía sau.
Hai tên cảnh khác giơ súng lên bắn, nhưng trong lòng Lục Minh đã được cảnh báo từ trước, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, mấy phát súng của đối phương đều không trúng.
Hắn phản kích, lại bắn chết một tên cảnh. Tên còn lại thì bị súng của tên cướp phía sau bắn chết. Lục Minh thầm mắng, nếu không phải bọn mày cướp, thằng cảnh này chính là con mồi của mình. Dự cảm trong lòng lại dấy lên, Lục Minh liều mạng khống chế cướp chạy về phía trước. Một vật đen ngòm ném tới làm mờ mắt tất cả cướp. Chẳng qua Lục Minh xông lên trước tiên nên chỉ mất có một giây. Hắn nhìn thấy một tên cảnh âm hiểm nhảy ra muốn chiếm tiện nghi. Giơ súng lên bắn hai phát, trực tiếp bắn chết đối phương trên không trung.
Lục Minh mừng như điên, nhưng không phải vì hắn bắn chết ba người.
Mà là cảm ứng tâm linh thật sự quá thần kỳ, ngay cả trong game cũng có thể sử dụng. Nếu thường xuyên huấn luyện cảm giác này, như vậy tin rằng trong mưa bom bão đạn cũng vẫn rất thoải mải.
Mấy cô em MM đứng phía sau thấy Lục Minh thần dũng bắn chết ba người, uy phong lẫm liệt, nhất thời vỗ tay hoan hô. nhảy nhót không ngừng.
Trong cánh cửa có một tên cảnh bị cướp em trốn vào sau bức tường. Lục Minh vốn không thể nào phát hiện được, nhưng bây giờ hắn có cảm ứng này, dường như có thể nhìn thấy kẻ địch đang ở đâu, hơn nữa còn có thể tính toán được phương pháp công kích an toàn nhắt. Hắn khống chế cho nhân vật lên đạn, từ bên trên nhảy xuống. Bắn loạn lên yểm hộ, tên cảnh không biết trên đầu có người, bị bắn chết tại chỗ.
Lúc này trong cửa lại có một tên cảnh lao ra, giảo hoạt trốn ở cạnh hộp, đánh cho nhân vật của Lục Minh máu tươi đầv người.
Nhưng mặc dù nguy hiểm, Lục Minh vẫn rất bình tĩnh. Hắn cho nhân vật nhảy cao lên, càng không ngừng làm ra các loại động tác, cuối cùng chạy thoát được khỏi tầm bắn của đối phương. Mặc dù máu chỉ còn có mười lăm, nhưng vẫn chưa chết.
Hai tên cướp xông lên chiếm tiện nghi, nhưng bị tên cảnh giảo hoạt kia bắn trúng vào đầu.
Hai bên không ngừng bắn giết, hấp dẫn cảnh và cướp đến chi viện. Hai bên bắn giết một trận rồi cùng ngã xuống. Chỉ còn lại nhân vật của Lục Minh và tên cảnh giảo hoạt kia.
Đó là nhân vật của Mục Thuần. Nàng vẫn còn tám lăm máu, đang cầm súng truy sát Lục Minh.
Lục Minh liều mạng chạy trốn, hắn còn không biết tên cảnh đang đuổi theo mình là do Mục Thuần khống chế, trong lòng tà ác nghĩ ra một biện pháp phản kích. Hắn khống chế cho nhân vật nhảy lùi sang bên trái. Như một con khỉ chật vật, nhưng Mục Thuần bắn vài phát cũng không trúng. Thừa lúc nàng lui lại thay đạn, Lục Minh phản kích, đánh cho nhân vật mà nàng khống chế máu văng tung tóe.
Mục Thuần rất tức, tên cướp này nhảy loạn lên như một con khỉ. Rõ ràng một súng là có thể giết chết hắn, nhưng toàn bắn vào không khí, dù có tức cũng không làm gì được.
Chờ nàng đổi đạn xong chuẩn bị phản kích thì tên cướp kia đã không thấy đâu.
Đang do dự thì một tên cướp từ trên trời nhảy xuống, bắn vài viên đạn xuống chiếc thùng lớn. Nàng phản ứng cực nhanh, bắn trả một phát, nhưng tên cướp vẫn không chết, mà còn đâm một đao giết chết nhân vật của nàng. Cuối cùng còn đắc ý phun một cái vào xác chết.
Điều này làm Mục Thuần tức giận đến độ bàn tay nhỏ bé run lên, mắt đỏ rực, nước mắt ủy khuất trực trào ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên cường nín nhịn được.
Nhớ tên đáng chết đó, bổn đại tiểu thư không LH được mày thì không gọi là Mục Thuần.
Khi Mục Thuần hận đến độ nghiến răng nghiến lợi, mấy cô bé MM bên cạnh Lục Minh lại lớn tiếng hoan hô, không nhịn được ôm hắn, hôn hắn. Nhất thời mọi người đều biết tên biến thái chơi tên cướp kia chính là Lục Minh. Mục Thuần trợn trừng mắt nhìn Lục Minh, ánh mắt còn sắc hơn đao. Lục Minh đáng thương còn không biết nàng là tên cảnh bị mình một đao giết chết. Nếu không khẳng định sẽ không tuyệt như vậy. Dù cho có dùng đao đâm chết nàng, ít nhất sau khi đâm xong sẽ không phun vào xác chết.
Hắn nhắm mắt lại, cười tủm tỉm cảm nhận trạng thái huyền diệu đó. Trong mắt Mục Thuần đó lại là nụ cười dâm đãng, đó là nụ cười dâm đãng phát ra khi được mấy con hồ ly tinh hôn.
“Mẹ nó, mày giết năm người?” Trần Tranh giết được một người, đang chuẩn bị khoe khoang với Trương Viện Viện không giết được một ai thì lại phát hiện ra thằng ranh Lục Minh xếp thứ nhất, giết được năm người. Lâu không chơi mà còn biến thái như vậy? Trương Viện Viện cũng kinh ngạc, giết một hai người cũng không phải là do bản lãnh. Có thể giết chết ba người, mà tất cả người chơi đều là cao thủ mới là không dễ dàng. Nếu như có thể giết chết năm trong mười quân địch, trừ phi quá may mắn thì nhất định là cao thủ mới có thể làm được.
“Chuyện nhỏ” Lục Minh không dám nhiều lời. Hắn sợ cảm ứng thần kỳ đó sẽ biến mất. Hắn trong lòng vừa động, khống chế nhân vật của mình không mua súng, mà mua hết bom. Ở cửa, có một đám cảnh sát chạy ào tới, Lục Minh khống chế nhân vật giơ tay lên, ném một quả đạn khói ra.
Đám cảnh mừng rỡ, tặng bom khói yểm hộ, thật tốt quá.
Đám cướp sững sờ. Bọn họ xông lên bị khói làm mất tầm nhìn, không giết được một tên cảnh nào. Ngược lại bị cảnh bắn chết bốn tên. Đám cướp trợn mắt há mồm, bắt đầu chưa được ba mươi giây mà đã chết bốn người, còn đánh đấm gì nữa chứ? Lục Minh lại vù vù ném ra hai quả bom khói, tiếp theo lại ác độc ném ra một quả lựu đạn. Chỉ một quả lựu đạn đã giết chết ba tên cảnh đang trốn trong làn khói mù.
Tên cướp của Lục Minh còn vô sỉ nhặt súng của đồng bọn, lập tức nổ súng giết chết tên cảnh chưa kịp lui về.
Lại giết năm tên.
Cửa A đã bị cảnh đột phá. Tên cảnh do Mục Thuần khống chế chạy ra, nhắm bắn tên cướp do Lục Minh khống chế. Đánh cho hắn máu bắn văng tung tóe, đến độ người run lẻn. Mục Thuần rất hưng phấn, giết, giết chết tên dâm tặc nàv, sau đó phun trên xác hắn.
Mục Thuần khống chế cảnh xông tới, uy lực có hạn, hơn nữa tên cướp bị bắn hầu hết là trúng mông đít và chân, run lên vài cái cuối cùng nhảy kiểu con ếch rất khó coi mà chạy thoát. Mục Thuần tức giận, vừa bắn vừa đuổi theo. Nàng phát hiện tên cướp đáng chết kia chỉ còn có một máu, sao có thể bỏ qua được chứ. Đuổi đến cánh cửa gỗ, nàng đột nhiên phát hiện có một con dao sáng loáng lóe lên trước mặt.
Lục Minh căn bản không trốn xa. mà bỉ ổi trốn đằng sau cánh cửa gỗ.
Nếu như Mục Thuần không phải vội vã truy sát hắn, mà là đổi đạn xong rồi cẩn thận tìm kiếm, như vậy nàng sẽ thắng. Nhưng hết lần này đến lần khác lại quá trùng hợp, sau khi bắn đuổi theo hắn đã hết đạn, vừa chạy qua cửa gỗ thì nàng đang đổi đạn. Mục Thuần thấy tên cướp chỉ còn một máu đang vung đao nhắm vào mình, một chút phản ứng cũng không có. Cuối cùng lại bị đối phương đâm chết. Nàng đúng là khóc không ra nước mắt.
Nàng thiếu chút nữa đập con chuột xuống đất, nàng cố gắng lắm mới nhịn được.
Một ván đánh xong, Lục Minh đứng đầu bảng. Hắn giết tổng cộng bốn mươi bốn người, chẳng qua chết cũng không ít. Bởi vì mặc dù có cảm ứng nhưng khống chế không được tốt lắm.
Lục Minh phát hiện cảm ứng của mình thực ra thích hợp với tình huống thật hơn, có sai biệt khá nhỏ với trong game.
“Anh, anh có giỏi một chọi một với tôi” Bị Lục Minh hành hạ đến chết hơn mười lần, Mục Thuần tức giận đi tới. Nàng chỉ vào mũi Lục Minh, lớn tiếng khiêu chiến: “Một mình đấu ma thú. Có giỏi chơi ma thú tay đôi với tôi”.