Lam Hải, phía nam ngoại thành.
Đám người Giang Tiểu Lệ hoặc mặc đồng phục, hoặc mặc đồ thể dục, xếp thành hai hàng, đứng trước mặt Lục Minh.
Lục Minh lấy cái đồng hồ bấm giây ra, giả vờ nhìn, sau đó chỉ vào một rừng cây nhỏ xa xa, quát lớn: "Bước huấn luyện đầu tiên, cấp tốc hành quân ba km, mục tiêu là rừng cây nhỏ phía xa kia, phải đi thẳng tới, người giữa đường bỏ cuộc, nốc-ao".
Lấy còi ra thổi một cái, đám người Giang Tiểu Lệ lập tức nhanh chân chạy đi, mới bắt đầu, nam tử ở chạy ở phía trước kêu loạn lên, ngay cả Tiểu Bàn Đôn so với nữ hài tử cũng hơn nhiều lắm.
Thế nhưng cái lộ trình huấn luyện việt dã này là do Lục Minh cố ý chọn, căn bản không phải là mặt đường bằng phẳng, mà là một đoạn đường mấp mô, một phiến ruộng đồng, một ít bên bờ hồ nước, cùng hai mương nước nhỏ để tưới tiêu, mục tiêu cuối cùng là khu rừng nhỏ, thoạt nhìn không xa lắm, nhưng chạy tới đó phi thường phiền toái. Hết lần này tới lần khác làm cho đám này cảm thấy mới mẻ hiếu kỳ, hơn nữa trước khi bọn họ cùng chạy với Giang Tiểu Lệ một đoạn thời gian, rất có tự tin.
Bọn họ nghĩ thầm, chạy ba km, còn không phải đưa tay lấy là được sao, cái huấn luyện việt dã này so với việc dạo trời ngoại ô không có gì khác.
Bọn nam tử rất đắc ý, dọc đường chạy ở phía trước, vài người có thể lực tốt, khi chạy thỉnh thoảng còn quay đầu gọi mấy nữ hài tử nhanh lên.
Chạy hết quãng đường bằng phẳng, tình cảnh bắt đầu phiến toái một ít, bởi vì giầy thể thao bọn họ đi sau khi dính bùn càng tăng thêm gánh nặng, hơn nữa thỉnh thoảng trơn trượt, Tiểu Bàn Đôn ngã vài cái, ở phía xa xa đằng sau, mấy nữ hài tử nhanh chóng đuổi theo hắn.
"Chạy . Chạy! Không được phép dừng lại, không cho phép dừng lại!" Lục Minh đi theo phía sau, trong tay hắn cầm một cây gậy, nếu ai dừng lại, hắn liền cho ăn một gậy, mặc kệ là nam hay nữ, Tiểu Bàn Đôn thở dốc như trâu, hắn vốn muốn nghỉ ngơi một chút. Không ngờ Lục Minh chẳng những đánh hắn một gậy, còn đưa tay móc súng ra, làm hắn sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.
"Đại thúc, người ta mệt lắm rồi…" Một tiểu nha đầu gan lớn vốn đang nghĩ muốn làm nũng.
"Đoàng!" Lục Minh trả lời. Chính là hướng lên trời bắn một phát súng.
Mấy nữ hài tử thiếu chút nữa bị dọa khóc, nam tử phía trước muốn nghỉ ngơi lại sợ tới mức gần như đái ra quần, bởi vì cách nói chuyện của Lục Minh gần đây tốt hơn, tất cả mọi người có phần quên mất hắn là một kim bài sát thủ lãnh khốc vô tình.
"…" Giang Tiểu Lệ trong lòng cũng không sợ hãi. Nàng biết đây chỉ là trò lừa bịp dọa người, hắn là đặc công bảo vệ an nguy quốc gia, làm sao có thể tùy tiện giết chết nhân viên huấn luyện rớt lại phía sau. Hơn nữa hắn ngoài lạnh trong nóng, giống như một người cha, hướng về phía đứa nhỏ nổ súng mới là lạ. Giang Tiểu Lệ biết đây là do hắn muốn yêu cầu nghiêm ngặt với mọi người, cũng không có biểu hiện lột trần ra, chẳng qua vẫn duy trì hô hấp chạy thẳng, vừa qua nàng đã chạy có tính toán, giai đoạn trước nếu như tốc độ quá nhanh, rối loạn tiết tấu hô hấp, như vậy giai đoạn sau sẽ không có sức để duy trì.
"Đi xuống cho ta. Mặc kệ phía trước là cái gì. Các ngươi đều phải đi tới, không cho phép dừng lại!" Lục Minh phát hiện bọn nam hài tử đứng trước ruộng bùn do dự không tiến. Lập tức nóng nảy rống to, khiến bọn họ oa oa nhảy xuống. Mỗi người trên người toàn bùn nước.
Nhóm nữ hài tử cũng không có cách khác, vốn sợ bẩn các nàng không muốn xuống, nhưng ở đi theo phía sau là một giáo luyện ma quỷ.
Kể cả tiểu nha đầu đã trúng một gậy của Lục Minh, bưng tiểu ôm cái mông đỏ ửng lên chạy xung quanh nhảy xuống, đi theo Giang Tiểu Lệ, mang theo sự chật vật tiến về phía trước.
Tới bên bờ hồ nước, Tiểu Bàn Đôn trượt chân, kinh hô một tiếng rồi rớt xuống, hoảng loạn giãy dụa, lớn tiếng kêu cứu. Lục minh móc súng ra, hướng lên trời bằng một phát: "Không ai được phép cứu hắn, chính hắn tự làm, đó chính là phế vật, chết chìm luôn đi. Hồ nước này chìm xuống cũng không chết được người đâu, sâu mới có hơn một thước, các ngươi sợ cái gì, tiếp tục huấn luyện, tiếp tục chạy!"
Tiểu Bàn Đôn vừa nghe, đứng ở trong hồ nước, phát hiện chỉ sâu tới ngực, reo hò hô lên: "Rất nông, ài, nước rất nông… Cái gì cắn xxx ta?"
Lục Minh cười lạnh lầm bầm nói: "Hồ nước này chính là có rất nhiều rắn…" Dọa Tiểu Bàn Đôn oa oa kêu loạn!
Thực ra hồ nước này nuôi cá con, mùa vụ này không ngớt cá con, tại đây đang không có khoảng trống, Lục Minh phát hiện hai tiểu nha đầu ở đội ngũ ở phía trước, nhấc chân đuổi hai nàng xuống hồ nước, Giang Tiểu Lệ phát vừa thấy không hay, tên này ngay cả mình cũng muốn đuổi, khẽ cắn môi, tự mình lập tức nhảy xuống, liều mạng mà bơi. Hàng động của nàng khiến mọi người cho rằng phải nhảy xuống nước mới là hợp tiêu chuẩn, từng người nhảy xuống.
Kết quả, sặc nước thì sặc nước, rên rỉ thì rên rỉ.
Cuối cùng mỗi người trên thân mùi hôi bay ra, tốc độ như rùa bò tiến vào rừng cây nhỏ.
Lục Minh rất tiêu sái chờ ở nơi này, hắn đá ra một thùng nước khoáng, ý bảo mọi người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, lúc này, ngay cả Giang Tiểu Lệ cũng mệt mỏi quá sức, đoạt lấy một chai ừng ực uống liên tục.
Tiểu Bàn Đôn đang uống, bỗng nhiên phun ra.
Sau khi hoạt động quá mức, lại liều mạng uống, dạ dày của hắn bị kích thích quá lớn, lập tức phun ra không ngừng.
"Có phải vất vả lắm không? Hoan nghênh những người rời khỏi, ai muốn rời khỏi, ta sẽ cấp cho người đó năm trăm, các ngươi ai muốn có tiền?" Lục Minh lấy tiền trong túi ra, mang theo vẻ mặt kinh miệt, hỏi một đoàn cửu linh hậu chật vật không chịu nổi ở trước mặt. Giang Tiểu Lệ đưa mắt đánh giá mọi người, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi, mặc kệ đại thức có huẩn luyện nghiêm khắc như thế nào, nàng đều cắn răng cố gắng.
"Đại thúc, chúng ta không lùi bước, kiên quết không lùi bước…" Tiểu nha đầu gan lớn nhấc tay lên nói.
"Biểu hiện của các ngươi như vậy, nếu dùng một chữ để hình dung, thì phải là cặn bã nhưng đây là lần đầu tiên chính thức huấn luyện, lại trải qua khảo nghiệm sơ bộ về sự hấp dẫn của tiền tài, cho nên, ta miễn cưỡng đồng ý để các ngươi tham gia huấn luyện kế tiếp" Lục Minh hét lớn một tiếng; "Tất cả nằm úp sấp xuống cho ta, ngực chạm đất, hai tay bò sát, nằm trên đất đi một trăm thước… Tiểu Bàn, vì sao ngươi không nằm sấp xuống?"
"Này, nơi này có một bãi *** trâu" Trước mặt Tiểu Bàn có một ít *** trâu, hắn do dự không chịu nằm sấp lên.
"Ai dám không nghe lời, ta tiễn hắn một đoạn đường" Lục Minh đằng đằng sát khí lấy súng ra, răng rắc một tiếng lên đạn, khiến hắn sợ tới mức oa một tiếng nhào vào bãi *** trâu, vẻ mặt đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống
Sau ba trăm km chạy việt dã, là nằm trên mặt đất bò một trăm mét. Sau đó lại nhảy cóc tới hai trăm mét, lại chạy nước rút cự ly ngắn…
Huấn luyện hai mấy giờ, tất cả nữ hài tử khóc do mệt, gồm cả Giang Tiểu Lệ ở trong đó.
Nam tử đa số huấn luyện để khóc, không khóc thì ói ra, không ói ra thì cũng co rút, dù sao Lục Minh cũng không cho một người nào cảm thấy dễ chịu, hắn vắt sạch sẽ thể lực của mọi người. Cho tới khi mọi người đều như xác chết nằm trên mặt đất, hắn lại lấy châm từ trong túi ra, lần lượt châm kim cho bọn họ. Tiểu nha đầu gan lớn còn nhỏ giọng hỏi: "Đại thúc, sau khi ngươi đả thông hai mạch nhâm đốc cho bọn ta. Chúng ta có thể trở thành võ lâm cao thủ hay không? Người chuẩn bị dạy ta loại võ công gì?"
"Bốp!" Lục Minh đánh vào tiểu thí thí (mông) của nàng, đau tới mức nàng ôm hơn nửa ngày cũng không giảm.
"…" Giang Tiểu Lệ bỗng nhiên có chút hâm mộ, nếu như tiểu thí thí của mình cũng bị hắn vỗ một cái, thì thật là tốt. Vừa rồi mình vì cái gì mà không nói một lời nào? Thật sự là ngu dốt!
"Huấn luyện của hôm nay chấm dứt, tám giờ ngày mai tập hợp ở vườn Phương Phỉ, các ngươi phụ trách bưng trà bán cho khách nhân. Đây cũng là một nội dung trong huấn luyện, biểu hiện của các ngươi sẽ do viên chức ở vườn Phương Phỉ đánh giá, nếu các nàng cảm thấy các ngươi có bất cứ cái gì không đạt yêu cầu, như vậy sẽ bị nốc-ao. Bây giờ đứng lên, quay về đường, có hai điều, một là lại chạy việt dã ba km một lần nữa, một là chờ chờ xe tới đón về tắm rửa ăn uống. Lại chạy một lần việt dã ba km nữa, huấn luyện hôm nay ta sẽ bầu đủ tư cách, nếu người nào chờ xe đón, ta không đánh giá. Nhưng cho phép các ngươi ngày mai lại tiếp tục huấn luyện…" Tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau. Lại chạy việt dã ba km nữa, lại bắt đầu chạy chở về. Vậy, vậy thật đáng sợ.
Ai cũng không xốc lại nổi dũng khí.
Nam tử ngẫm lại mình đã vất vả cả một đoạn đường chạy tới đây. Lại sờ cánh tay bắp đùi đau nhức tới tê dại, mỗi người trong lòng đều nảy sinh sợ hãi, nhóm nữ hài tử càng không cần phải nói, các nàng hận không được lập tức trở về tắm rửa ăn uống, hiện giờ trên người vừa bẩn vừa thối, còn đói tới mức ngực dán về sau lưng, tinh thần thực sự không thể duy trì.
Lục Minh thấy không ai hé răng, cười lạnh hai tiếng, gọi điện thoại cho Trang tỷ kêu một cái xe tới đón bọn tiểu quỷ này.
Khiến hắn không ngờ chính là, khi Trung Ba tới đón người, Giang Tiểu Lệ lại chạy tới trước mặt Lục Minh: "Ta, ta trước tiên sẽ không quay lại, ta muốn chạy ba km việt dã!" Cùng học trên xe đều la hoảng, Giang Tiểu Lệ lại khẽ cắn môi, kiên định gật đầu nói: "Các ngươi cứ về trước, ta, ta hôm nay nhất định phải đủ tư cách, các ngươi đi về trước đi!"
Vốn tất cả mọi người có ý định di chuyển, thế nhưng Lục Minh vung tay lên, ý bảo lái xe chở bọn tiểu quỷ trên xe đi.
Một ngón tay giơ lên trước: "Làm như vậy rất có dũng khí, ta thực sự tán thưởng, nếu ngươi muốn có được sự đồng ý của ta, phải hoàn thành cho ta xem! Chạy cho ta, chạy!"
Giang Tiểu Lệ trong lòng cực kỳ khát vọng thể hiện mình trước mặt Lục Minh, tuy rằng bây giờ thân thể mệt mỏi khủng khiếp, thế nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì, nhất định phải kiến hắn khen ngợi mình, nhất định phải cho hắn thấy được dũng khí của mình, nhất định phải cho hắn thấy được mình không giống những người khác!
Khi bay qua con đường, nàng a một tiếng trượt chân, cả người đau đớn vô cùng.
Nàng muốn khóc, thế nhưng thấy hắn ở sau lưng nhìn lạnh lùng, cắn răng trở mình đứng lên, để được hắn biểu dương, ta phải chạy, đừng để hắn thấy được sự yếu đuối của mình! Khi nàng chạy qua hồ nước, trượt chân ngã xuống hồ nước, bò đã lâu mà không có cách nào bò lên khỏi vũng bùn trơn, nàng lại nhìn về phía Lục Minh, phát hiện hắn lạnh lùng nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia trào phúng… Ta có thể đi, nhất định đi! Trong lòng nàng nóng lên, tay không có lực tức khắc có sức mạnh, cắn răng nắm chặt bùn và cỏ dại bò lên, đầy người là bùn thối cũng mặc kệ, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước…
Vài lần gần như hư thoát té xỉu, ánh mắt từng trận biến thành màu đen, tựa hồ có các vì sao nhỏ hoảng loạn.
Thế nhưng điểm cuối cùng ở ngay trước mặt, còn hắn, đứng ngay tại điểm cuối cùng.
Chỉ cần cắn răng kiên trì đến cuối cùng, như vậy có thể được hắn đồng ý, lại nhận được sự khen ngợi của hắn… Đại thúc, ta có thể, người nhất định phải khen ngợi ta, ta có thể làm được, ta có thể làm được yêu cầu của người!
Giang Tiểu Lệ hiện giờ đứng trên đắt bằng cũng lung lay lảo đảo, nhưng nàng cắt chặt răng không cho mình ngã xuống, liều mạng kiên trì, từng bước một đi tới điểm cuối cùng.
Đại thúc, ta là tốt nhất, ta là tốt nhât, người nhất định phải khen ngợi ta, ta muốn được người khen ngợi ta… Năm mơ cũng muốn! Giang Tiểu Lệ ở ba mươi mét cuối cùng nhịn không được khóc lên, nàng cảm thấy trời nghiêng đất ngả, mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng điểm cuối cùng sao lại không đến được, hắn từ đầu đến cuối vẫn ở phía trước, cách mình rất xa, thế nhưng nếu mình không nhào vào lòng hắn, cứ như vậy mà ngã xuống, toàn bộ mọi thứ trước đây đề uổng phí!
Không, không thể ngã xuống như vậy, ta muốn qua đó, ta muốn đại thúc khen ngợi ta!
"Đại thúc, ta, ta là tốt nhất…" Giang Tiểu Lệ phát hiện hắn ở ngay trước mặt mình, nàng thật sự không có khí lực, chỉ có một đầu đi tới, hy vọng có thể nhào vào trong lòng hắn.
"Làm rất khá, ngươi đủ tư cách, ngươi làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn biểu hiện của người làm ta nhìn với cặp mắt khác trước." Giang Tiểu Lệ phát giác mình nhào vào trong một bộ ngực ấm áp, còn có hai bàn tay to mạnh mẽ hữu lực ôm lấy cơ thể suy yếu của mình, bên tai, nghe giọng hắn khen ngợi mình, nhất thời, một cảm giác an toàn và tự hào nảy lên trong lòng, làm nàng nhịn không được vui mừng khóc rộ lên…
Đợt một lát cho ý thức của Giang Tiểu Ngọc tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ghé vào một bờ vai rộng lớn.
Bờ vai rộng lớn này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn, giống như khi nhỏ, lưng của cha cũng như vậy… Lại nghe thấy hắn gọi điện cho người khác: "Trong nhà có chuyện gì sao? Ta bây giờ đang cõng nha đầu Giang Tiểu Lệ kia, nha đầu này huấn luyện đến cạn kiệt quá độ, ngất đi thôi, ta chuẩn bị đưa nàng tới ký túc xá trước, Giai Giai, em có phải có chuyện gì hay không?"
"Không có, anh trở về rồi nói sau!" Bên kia điện thoại Giai Giai mang theo sự bối rối trả lời, vội vàng cúp máy.
"…" Giang Tiểu Lệ sợ Lục Minh phát hiện mình đã tỉnh, nhanh chóng giả vờ ngủ, nhắm mắt lại ghé vào lưng hắn, cảm giác này, thật sự rất tốt, đại thúc lúc này, giống như chăm sóc mình lúc bị bệnh, rất ôn nhu, rất ôn nhu!
Nếu hắn cả đời cõng mình thế này, thật là tốt biết bao!
"Nữ hoàng bệ hạ rộng rãi, ta mãnh liệt đề nghị nên ban cái thứ trân quý nhất đó vào một thời khắc quan trọng nhất, ít nhất là khi đạo tặc kỵ sĩ lập được công huân, chậm rãi ban thưởng cũng không muốn" Lục Minh nếu không có cùng Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam các nàng ước pháp tam chương, Mục Thuần muốn cho mình nụ hôn đầu tiên của nàng, dù là ai cũng không ngu gì mà cự tuyệt. Nhưng là hiện giờ không thể tiếp tục trêu chọc nha đầu này, tuy rằng trong lòng có chút đáng tiếc, nhưng vẫn mỉm cười cự tuyệt.
"Nhưng là hiện giờ em muốn hôn anh…" Mục Thuần anh mắt giống như say, hơi thở hắt ra, đều mang chút nóng rực.
Hai tay nàng quấn chặt lấy cổ Lục Minh, cái đầu nhỏ chậm rãi tiến lại, ánh mắt tự nhiên nhắm lại, môi anh đào khẽ mở ra. Tự nàng làm cái động tác nuốt nước bọt làm cho yết hầu rung nhẹ, tâm tình nàng thực cũng khẩn trương, đồng thời có một chút chờ mong.
Lục Minh cũng có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn là hôn nhẹ lên trán nàng một chút.
Mục Thuần muốn thực mong Lục Minh hôn nàng thật sâu, sau đó cùng hắn nhiệt hỏa triền miên, cùng hắn điên cuồng hôn môi, không nghĩ tới cuối cùng lại như chuồn chuồn điểm nước, qua loa ở trên trán một chút.
Khuôn mặt nàng hồng hồng nhỏ nhắn đưa tay sờ sờ trán, lại nhìn Lục Minh cuối cùng cúi đầu hỏi: "Anh không thích nữ nhân chủ động sao?"
"Không phải nữ hoàng bệ hạ, người không biết sao, nơi này không thích hợp để nói chuyện yêu đương, chúng ta vẫn nên cầu nguyện nhanh có cứu trợ đi!" Lục Minh nhanh chóng chuyển đề tài, nghiêng người ra cửa sổ nhìn xuống xem, lại chỉ vào đám người đông nghìn nghịt phía dưới, ý đồ làm dời chú ý của Mục Thuần: "Em xem, phía dưới xe cứu hỏa tới, chúng ta được cứu rồi, còn có một chút. Loa radio vang lên, nói trục trặc đã được sửa, chúng ta có thể xuống rồi!"
"Ta nguyện ý cả đời ở trên này, đạo tặc kỵ sĩ ta nguyện ý ở chỗ này cả đời làm nữ hoàng của ngươi!" Mục Thuần bỗng nhiên để tay ra sau, ba một tiếng, cởi áo ngực ra.
"…" Lục Minh ngạc nhiên, cô gái nhỏ này muốn chơi với lửa sao?
"Cái áo ngực này thật chật, ngay cả tim ta cũng bị ghìm chặt, có lẽ phải buông ra thôi. Hiện giờ ta nghĩ, đạo tặc kỵ sĩ à. Ta chẳng những ban cho ngươi nụ hôn đầu tiên, còn muốn ban thưởng cho ngươi càng nhiều càng nhiều hơn, ta nghĩ ngươi cũng hiểu lời nói của ta. Ta nghĩ ngươi muốn nghe nhịp đập trong trái tim ta…ta, trong lòng ta có lời muốn nói với người, đạo tặc kỵ sĩ, ngươi thấy ta có đẹp không?" Mục Thuần bỗng nhiên dũng cảm kéo quần áo của mình ra, một đôi song phong vô cùng to lớn nhảy bật ra, lay động hoa cả mắt, quả mai hồng đổ mềm mại ướt át, Lục Minh nhìn thấy lập tức tim đập nhanh hơn vài lần. Cái này, cái này thực sự là bảo bối tuyệt đẹp của thế gian.
Mục Thuần hai tay ôm lấy đầu Lục Minh, bắt hắn nhìn bảo bối đẹp nhất của mình. Kéo đầu hắn vùi xuống dưới, cảm thụ trái tim đang loạn nhảy của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng yên lặng, hơi thở hổn hển lẩm bẩm: "Đạo tặc kỵ sĩ, hôn ta…"
Vòng đu quay bỗng nhiên chấn động, bỗng nhiên chậm rãi chuyển động, Mục Thuần không dừng lại được, thiếu chút nữa té lăn trên đất, Lục Minh vội vàng giữ chặt nàng, còn chưa kịp phản ứng lại nữa. Cuối cùng thần trí thanh tỉnh lại, cả kinh kêu lên: "Chuyển động rồi, chuyển động rồi, vòng đu quay đã chuyển động, chúng ta được cứu rồi!"
"Chúc mừng, chúc mừng nữ hoàng bệ hạ!" Lục Minh thăm dò bên ngoài, phát hiện ra thật sự đang chuyển động, mà trên mặt đất người người đã sớm phát ra tiếng hoan hô, trên loa radio cũng hét lên kích động "Hành khách bên trên đu quay, các vị đã được cứu rồi. Hỏng hóc của đu quay đã được sửa chữa, hiện giờ có thể vận hành như bình thường, mọi người rất nhanh có thể trở lại mặt đất, mời ngồi ổn định, chú ý an toàn, trong thời khắc cuối cùng này mong mọi người kiên trì thêm chút nữa, mong mọi người kiên trì thêm vài phút".
"Oa chúng ta được cứu rồi!" Mục Thuần kích động ôm lấy Lục Minh.
Nàng phát hiện ra nhũ phong của mình đang dán vào tay Lục Minh, một loại cảm giác ma sát kỳ diệu cổ quái, nhất thời ý thức được mình thất thố.
Vội vàng mặc lại quần áo, buộc lại cái đó thật tốt.
Nhưng là cái áo nịt ngực sống chết cũng không chịu trở về chỗ cũ, thấy vòng đu quay vẫn liên tục đi xuống nhanh hơn, chỉ sợ phút chốc nữa sẽ xuống mặt đất, vội vã quay lại lưng hướng tới Lục Minh: "Mau mau giúp em thắt nút này với nhanh lên!"
Lục Minh vừa bực mình lại vừa buồn cười, đưa tay nhanh chóng kéo cái áo nịt ngực của nàng, thực gian nan mới cho nó trở về vị trí cũ được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Thuần hồng hồng, nàng cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện với vận tốc quay như vậy rất nhanh sẽ trở lại mặt đất, lại hưng phấn kích động, không nhịn được kêu lên vui mừng, cuối cùng nhào vào lòng Lục Minh: "Đạo tặc kỵ sĩ, chúng ta được cứu rồi, vòng đu quay này thật là vong đu quay hạnh phúc, ta rất vui vẻ, ta rất vui vẻ! Còn ngươi?"
"Nếu vừa rồi không dừng lại trên đó nhiều giờ có lẽ ta càng vui vẻ hơn" Lục Minh cười ha hả.
"Không nếu vừa rồi không dừng lại, ta cũng không… dù sao, vừa rồi ở trên đó cũng tốt lắm! Đạo tặc kỵ sĩ, cái này di chuyển còn chút thời gian, không bằng chúng ta, chúng ta… hôn nhau một cái, chúc mừng một chút đi?" Mục Thuần bỗng dùng chiếc lưỡi tinh bột của mình liếm đôi môi anh đào một chút, mang theo chút ngượng ngùng cùng chờ mong nhìn Lục Minh.
"Ta cảm thấy chúng ta phải thu thập một thứ, ví dụ như một cái chai nhỏ" Lục Minh nhanh chóng dời chú ý của Mục Thuần, lời này vừa nói, Mục Thuần quả nhiên rất xấu hổ.
Nàng tự đẩy ghế ra lấy cái chai nước khoáng vừa rồi, cánh tay nhỏ bé đánh nhẹ vào tay Lục Minh.
Luôn dặn dò không cho phép Lục Minh, không được nhắc tới chuyện này với bất luận kẻ nào.
Cuối cùng rất nhanh hai người đã xuống tới mặt đất, nàng cũng kích động hoan hô mãi không thôi, cuối cùng nàng cùng Lục Minh được người ta mở cửa đưa ra ngoài thần khí còn vô cùng ồn ào: "Ta không sợ ta không sợ, ta một chút cũng không sợ hãi!"
Nàng cùng với cô gái vừa được cứu ra đang khóc rống thì đích xác rất khác nhau, ngay cả nhân viên cứu viện đang chuẩn bị an ủi cũng nhìn xem mà ngẩn người.
Cuối cùng Mục Thuần xin miễn trợ giúp của bất kỳ ai, cũng cự tuyệt lên xe cứu thương nghỉ ngơi, nàng nhảy lên lưng Lục Minh, làm nũng đòi Lục Minh phải đưa mình trở về, mọi người thấy đôi tình lữ người ta ngọt ngào thân thiết, cũng không quấy rầy nữa, dù sao không có việc gì là được, đằng sau còn rất nhiều người chờ cứu viện. Có mấy người phóng viên thấy khuôn mặt tươi cười của Mục Thuần, đã chạy tới phỏng vấn nàng, Mục Thuần ghé sát vào lưng Lục Minh cười như chuông đáp: "Ta không sợ, đây là vòng đu quay hạnh phúc, có cơ hội ta sẽ tới ngồi nữa!"
Các phóng viên nghe xong ngẩn người, người quản lý trò chơi cách đó không xa cũng cảm động mà suýt nữa rơi nước mắt.
Hôm nay hắn nhận hết trách mắng, ngoại trừ cô gái nhỏ này ra…
Ra khỏi khu giải trí, Mục Thuần bỗng nhiên ghé sát tới mang tai Lục Minh, có chút làm nũng lại ngượng ngùng hỏi thăm nói: "Hay là, hôm nay chúng ta không quay về, chúng ta nghỉ ở bên ngoài một đêm có được không?"
Thuê phòng?
Lục Minh nghe xong ngẩn ngơ, nếu không có ước pháp tam chương, với cảnh giới tiểu viên mãn của đồng tử công hắn cũng không ngại với Mục Thuần. Nhưng là, hiện giờ khác với trước kia… Trong nhà, Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, cùng Giai Giau các nàng đang chờ mình trở về. Nếu mình cùng Mục Thuần đi thuê phòng ở ngoài. Như vậy sau khi trở về, có lẽ sẽ không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có chút lạnh lùng của người đẹp, không nhìn thấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành của Niếp Thanh Lam. Cũng không nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhu thuận của Giai Gia mỗi ngày đều đứng trước cửa chờ mình về…
Mục Thuần thấy Lục Minh không đáp, trong lòng vừa thẹn lại vừa quẫn, có thêm chút tức giận. Mình nói tới như vậy mà tên đầu gỗ này hắn không có phản ứng gì.
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé nhéo mạnh vào cánh tay hắn. Nhìn hắn vẫn không phản ứng, vừa chuẩn bị dùng hàm răng nhỏ của mình cắn hắn một cái.
Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Mục Thuần rất kỳ quái, nghe thanh âm một chút, rồi nằm sát lên lưng Lục Minh, ấn vào lưng hắn: "Có chuyện gì sao?"
"Thuần Thuần, con đang ở Lam Hải có phải không? Cha hôm nay rảnh, con ở đâu? Đêm nay cha mời tiểu công chúa ăn cơm có được không?"
Thanh âm này vang lên, rơi vào trong tai Lục Minh dường như sấm sét giữa trời quanh.
Trời ạ, đây là thanh âm của Lục Mâu tiên sinh.
Mục Chi Hiên. Mục Thuần không ngờ lại là con gái của cừu nhân mình, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà… Thế giới này thật là nhỏ bé, mình vừa mới chuẩn bị xử lý Mục Chi Hiên. Không ngờ lại quen biết với con gái hắn, sớm biết như vậy, mình đã không trêu chọc nàng rồi.
Lục Minh rất muốn buông Mục Thuần ra, nhanh chóng rời đi, bởi vì hắn thực sợ Mục Thuần sẽ đáp ứng, hơn nữa còn bảo mình đi gặp Mục Chi Hiên.
"Là ở Lam Hải, nhưng con đang cùng bạn học, cho dù ăn cơm, cha cứ lo chuyện của cha đi, tối nay, con có người tiếp rồi!" Mục Thuần phản ứng rất lãnh đạm, xem ra nàng có quan hệ không tốt với cha mình lắm. Mục Chi Hiên dường như rất yêu thương con gái, cũng không có để ý, ngược lại hỏi Mục Thuần: "Có phải là bạn trai của con hay không? Là đứa nhỏ như thế nào vậy? Là bạn học của con hả? Hay là, dẫn nó tới để cho cha nhìn xem một chút!"
"Chuyện này sau hãy nói, không nói nữa, con tắt máy đây…" Mục Thuần nghe phụ thân nói bạn trai, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào, vội vàng tắt máy, vừa vui vừa xa xả hỏi Lục Minh: "Đạo tặc kỵ sĩ, ngươi nói, chúng ta đi …"
"Trở về nghỉ ngơi!" Lục Minh duỗi tay ra, buông Mục Thuần ở trên lưng xuống, ý bảo nàng đi vào.
"Uy, anh đừng hiểu lầm, vừa rồi gọi điện chính là cha em!" Mục Thuần còn tưởng rằng Lục Minh mất hứng vì ghen tị, vội vã giải thích.
"Anh không tức giận, cũng không hiểu lầm, Mục Thuần, anh mệt rồi, rất mệt mỏi, trò chơi nữ hoàng đã xong rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi." Lục Minh nhét Mục Thuần vào một chiếc taxi, vốn muốn cho taxi đưa Mục Thuần đi, nhưng Mục Thuần cứ túm lấy hắn không rời, cuối cùng phải ngồi vồi. Mục Thuần nhìn hắn nhắm mắt dưỡng thần, thân thiết hỏi: "Có phải mệt chết đi được không, nếu vậy, em xoa bóp bả vai giúp anh nhé?"
"Không cần, em cho anh yên lặng một chút!" Sóng lớn trong lòng Lục Minh còn chưa yên tĩnh lại, mình phải làm sao bây giờ?
Nếu như giết chết Mục Chi Hiên, như vậy Mục Thuần sẽ biết, khẳng định nàng sẽ hận mình cả đời.
Nhưng mình không giết, vậy thật tiện nghi cho tên đại gian cẩu Mục Chi Hiên, hắn năm lần bảy lượt ám hại mình, còn mời Thư Thủ ám sát Niếp Thanh Lam, nếu không bắt hắn xử lý, mình cùng Niếp Thanh Lam các nàng sớm muộn cũng nguy hiểm tính mệnh…
Mục Thuần căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, mới đầu Lục Minh còn tốt mà, nhưng là sau khi mình nghe điện thoại, thái độ hình như có chút không như cũ.
Trước kia hắn còn trêu đùa mình nhưng hiện giờ thực là cổ quái.
Cũng không phải là nam nhân khác gọi điện thoại cho mình, đó là cha mình mà, trong lòng nàng rất ủy khuất, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Đợi cho tới khu nhà trọ gần đại học Thanh Hà, nàng hỏi Lục Minh có muốn lên ngồi một chút không, Lục Minh lắc đầu cự tuyết, nhưng lại ngồi ở trong xe phất tay chào nàng, Mục Thuần cảm thấy chuyện khôn ổn, ngay cả xuống xe hắn cũng không làm, ngay cả đưa tiễn mình một chút cũng không…
"Ngày mai, anh quay chơi với em, đây là mệnh lệnh của nữ hoàng đó!" Mục Thuần thử thăm dò hy vọng cuối cùng.
"Không, ngày mai anh có việc, thực rất quan trọng!" Lục Minh một mực từ chối.
"Em gọi điện thoại cho anh được không!" Mục Thuần làm như không có gì hỏi.
"Được rồi!" Lục Minh phỏng chừng nếu không đáp ứng, Mục Thuần căn bản sẽ không tha cho mình đi, trước mắt vẫn là thoát thân đã rồi nói sau, bất luận như thế nào, Mục Thuần này về sau mình tuyệt đối không được gặp mặt nữa. Mục Thuần nhìn hắn miễn cưỡng đáp lại, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa rơi lệ, đạo tặc kỵ sĩ hứa bảo vệ mình trước kia đã không thấy đâu nữa, vòng đu quay hạnh phúc của mình hiện giờ chỉ còn lại một khoảng không…
Chờ khi Lục Minh rời đi, nàng kích động gọi điện cho cha mình, khóc lớn trách cứ nói: "Đều tại cha cả, sớm thì không gọi, muộn thì không gọi, cố tình gọi điện tới lúc vừa rồi, hiện giờ làm cho anh ấy hiểu lầm, anh ấy đi rồi, mặc kệ con rồi, con hận cha chết đi được…"
Mục Chi Hiên nghe xong ngạc nhiên, cha gọi điện cho con thì có gì hiểu lầm chứ?
Vội vàng lên tiếng an ủi nói: "Thuần Thuần, hay là, cha giúp con giải thích cho nó, cha sẽ nói rõ ràng mọi việc, bạn trai của con tên là gì?"
"Không cần cha lo, về sau không có việc gì đừng gọi cho con nữa, ô ô cha nói cái gì được nữa, cha làm sao bồi thường được đạo tặc kỵ sĩ cho con chứ ô ô, cha bình thường căn bản không gọi điện thoại cho con lấy một lần, mãi tới khi thật vất vả lắm con mới tìm được đạo tặc kỵ sĩ trên vòng đu quay hạnh phúc của mình thì lại biến mất không tăm hơi, cha thật là tốt mà. Hu hu con hận cha chết đi được!" Mục Thuần khóc lớn, không đầu không đuôi, vừa trách cứ, làm cho Mục Chi Hiên nghe thấy mà choáng váng, hắn hoàn toàn không rõ, việc này rốt cuộc là như thế nào?
Lục Minh trở lại đường Phong Đan Bạch, Giai Giai thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, vốn có việc muốn nói, cuối cùng do dự nửa ngày cũng không có nói ra.
Ngày hôm sau, Mục Thuần gọi điện thoại tới rất sớm, giọng điệu thực là nhẹ nhàng, hỏi Lục Minh hôm nay có thể tới không.
Lục Minh lập tức trả lời hôm nay có việc, ngày mai gọi điện thoại cho nàng, vội vàng tắt máy.
Tắt di động đi, ngẫm lại, thật đúng là mình phải làm chuyện gì nghiêm chỉnh mới được, hỏi mượn di động của Giai Gia gọi qua Giang Tiểu Lệ, chuẩn bị tiến hành kế hoạch thuần dưỡng cô gái xinh đẹp này.
Giai Giai bên cạnh vài lần đưa tay lên, nhưng thấy Lục Minh dường như có chút vội vàng, cuối cùng cũng không mở miệng.
"Em có việc gì sao?" Lục Minh kỳ quái, cô gái nhỏ này sao lại như vậy?
"Không có gì, không có gì, anh vội cứ đi đi!" Giai Giai xua tay, sợ lục Minh nhìn ra tâm sự của mình, hoảng sợ như nai chạy mất.
Lục Minh đi vào trong nhà Giang Tiểu Lệ, trong phòng học có nam có nữ, mọi người dường như đang đợi Lục Minh tới. Tiểu nha đầu to gan lớn mật vui mừng chạy tới hỏi đại thúc, hôm nay chúng ta chơi cái gì?
Đối mặt với nhóm tiểu quỷ này, Lục Minh đương nhiên giả bộ một bộ mặt sát thủ lãnh khốc vô tình.
Hắn đặt hai khẩu súng ngắn đặt lên mặt bàn, thuần thục tháo lắp các linh kiện của khẩu súng ngắn ra rồi nhanh chóng lại lắp ráp lại, làm cho cả đoàn người phía sau kêu lên oa oa, rồi kích động vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thủ thật nho nhỏ được biểu diễn ra, tin tưởng đã làm lay động tính hiếu kỳ của đám thiếu niên nam nữ này, Lục Minh hừ lạnh một tiếng: "Nếu mọi người huấn luyện thật tốt, ta sẽ dạy mọi người bắn súng thật".
"Thật tốt quá, ta vẫn muốn bắn súng ngắn, tay súng của đại thúc là giấc mơ của ta!" tiểu nha đầu nói lời suýt nữa làm cho Lục Minh té lăn ra đất.
"Đừng ầm ĩ!" Lục Minh phát hiện cả căn phòng đầy tiếng ồn ào, nhanh chóng ngăn lại: "Hôm nay là thứ sáu cuối tuần, ta muốn mang mọi người tới vùng ngoại ô tiến hành huấn luyện việt dã, vô luận ai không thể kiên trì, ta đều loại hắn".
"…" Giang Tiểu Lệ trong lòng mừng thầm, chính mình vẫn huấn luyện tiến bộ rất lớn, đang muốn biểu diễn trước mặt mọi người, mình chờ ngày này thật lâu rồi.