Giang Tiểu Lệ cảm thấy đại thúc cõng mình đi rồi đi, ôn nhu cõng mình, vẫn cứ đi. Cảm giác này, giống như trước kia hắn chăm sóc cho mình khi mình bị bệnh. Bản thân mình, giống như một tiểu oa nhi, đại thúc giống như một người cha, giống như núi lớn vững chắc, hơn nữa phi thường ôn nhu, thực muốn vĩnh viễn vĩnh viễn ghé vào lưng hắn như vậy... Giang Tiểu Lệ để ý thức mơ hồ về quá khứ trước kia, cảm thấy giống như hắn cõng mình trở về nhà, dịu dàng cởi quần áo giúp mình, dịu dàng tắm rửa cho mình, cuối cùng còn không ngừng hôn mình, khen mình là một đứa trẻ ngoan. “Đại thúc, ta rất thích người!” Khi Giang Tiểu Lệ mở to mắt, mới phát hiện thì ra mình đang nằm mơ. Nàng quả thật đã về nhà, chẳng qua bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, Lục Minh cũng không thấy đâu. Giang Tiểu Lệ đưa tay bật đèn ở đầu giường, phát hiện một tờ giấy nhỏ hé ra: buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai huấn luyện sớm, tám giờ, vườn Phương Phỉ. Nhìn lời Lục Minh nhắn lại cho mình, Giang Tiểu Lệ trong lòng cao hứng, lại có chút thất vọng, đại thúc trong thư không có khen mình, chẳng qua, trong mộng, hắn khen ngợi mình rất nhiều rất nhiều lần, còn dịu dàng hôn mình... Lật chăn ra, phát hiện thân thể mình là ***lõa thân. Nàng có chút ngạc nhiên, cuối cùng đưa cánh tay lên ngửi, phát hiện không có mùi thối, trên người tắm rữa sạch sẽ, còn thơm ngào ngạt. Chẳng lẽ, hắn thật sự tắm cho mình? Hết thảy mọi việc trong mơ đều là thực? Trong mộng đại thúc không chỉ giúp mình chà lưng, còn lau bộ ngực nhỏ của mình, không biết hắn có giúp mình tẩy rửa phía dưới không. Giang Tiểu Lệ lấy tay sờ một cái, phát hiện một mảnh ấm ướt, mình dường như chảy rất nhiều hoa lộ... Nếu đại thúc thực sự giúp mình tẩy rửa, khi bàn tay to của hắn chạm vào đóa hoa nhỏ của mình, cảm giác này nhất định tốt lắm. Thế nhưng, sao mình lại nghĩ không ra chứ? Cuối cùng hắn có giúp mình tẩy rửa phía dưới hay không? Mình phải hảo hảo nghĩ lại, nhớ lại quá trình... Giang Tiểu Lệ ngã xuống giường, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, hai chân gắt gao kẹp lấy, ngón tay len lén di chuyển. Một bên liều mạng ngẫm lại hình dáng Lục Minh, cuối cùng mặt đỏ hồng, hô hấp cũng dồn dập hơn. Đại thúc... Giang Tiểu Lệ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, nhịn không được nhẹ nhàng rên rĩ. Ngón tay di chuyển càng ngày càng kịch liệt. Hiểu được làm như vậy không tốt, thế nhưng có chút luyến tiếc buông tay, hơn nữa tại thời điểm này, trong đầu nàng. Liền vô cùng rõ ràng, đặc biệt dịu dàng, vô cùng vui sướng. Di động bỗng nhiên vang lên. Dọa cho Giang Tiểu Lệ giật mình một cái, nàng nhanh chóng dừng tay lại, dùng tay kia lấy cái di động ở đầu giường, là Lục Minh gọi tới, cao hứng nghe: “Đại thúc, người đang ở đâu?” “Dậy rồi à? Nhìn cô ngủ ngon như vậy, không gọi cô ăn cơm chiều, ta hâm nóng lại cơm trong nồi cơm điện cho cô rồi” Lục Minh nói hai câu, liền chuẩn bị cúp máy. “Ta...” Giang Tiểu Lệ có chút cảm động. Cái mũi nhỏ cay cay nói: “Cô bé còn có việc sao?” Lục Minh hỏi một lần. Giang Tiểu Lệ vội vàng nói không có, chờ hắn cúp điện thoại. Nàng chuyển thân đi tới phòng bếp mở nồi cơm điện ra nhìn. Quả nhiên có một cỗ nhiệt khí phả vào mặt. Cô gái nhỏ cầm cái nồi cơm điện lên, chạy về giường, đang chuẩn bị mặc quần áo rửa mặt căn cơm, bỗng nhiên trong lòng chợt lóe lên hình dáng của Lục Minh, lập tức nhảy vào trong chăn, bàn tay nhỏ bé dò xét phía dưới: “Cơm nước không cần ăn vội, ta còn muốn nghĩ đến đại thúc, đaị thúc hôm nay cực kỳ dịu dàng... Ư, đại thúc, người muốn hôn ta sao? Người ta muốn người hôn thân thiết!” Lục Minh lúc này đang ở vườn Phương Phỉ, chị Trang nói trong nội địa, Hồng Kông, Đài Loan, Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc sáu nước hợp lại tổ chức cuộc thi Thần ăn gì đó, hỏi xem vườn Phương Phỉ có muốn phái người tham gia một chút. Đương nhiên, trước giải thi đấu ở trong nước chọn ra hai mươi đoàn đại biểu, cuối cùng đến Hồng Kông tiến hành đấu loại và trung kết. “Thần ăn chúng ta khẳng định sẽ không lấy được, nhưng tham gia một chút hiệu quả tuyên truyền cũng sẽ tốt, nghe nói rất nhiều đài truyền hình đều đã tiếp sóng” Chị Trang mỉm cười nói: “CCTV tính là, trừ phi hai mươi đội mạnh trong nước tiến vào, nếu không thì hết hy vọng, chẳng qua, nếu như tại các đại truyền hình địa phương ở Lam Hải, vườn Phương Phỉ của chúng ta có cơ hội lộ ra khuôn mặt nhỏ, cũng có thể có hiệu quả tốt, về sau nếu muốn thăng cấp bốn sao, cái này nhiều ít coi là một sự vinh dự”. “Vòng thứ nhất không để người ta đào thải ư?” Lục Minh nghe xong có chút mồ hôi, nhiều quán ăn lớn tham gia dự thi như vậy, hơn nữa đối thủ mạnh ở trong nước nhiều như mây, vườn Phương Phỉ miễn cưỡng cũng được xem là ba sao, cùng người khác so sánh, căn bản là chỉ là một con kiến nhỏ. “Anh đừng trù ta!” Hắc Vân Dong cho Lục Minh một quyền, đương nhiên muốn báo danh tham gia cuộc thi thần ăn chính là nàng. “Tuy rằng tài nấu ăn của cô cũng tốt, thế nhưng...” Lục Minh vừa nghe Trang tỷ nói, thật sự tham gia cuộc thi không phải là đầu bếp trong quán, hơn nữa Tiểu Hoa, Hoắc Vân Dong, Cam Điềm và Giai Giai các nàng là những nữ hài tử, trong lòng lại không dám ôm hy vọng quá lớn. “Tay nghề của Dong Dong các nàng không thể kém so với đầu bếp, hơn nữa nhóm đầu bếp mỗi ngày đều ở trong quán, không có thời gian nhàn rỗi tham gia trận đấu?” Chị Trang cười nói: “Bây giờ còn không lo lắng, ba tháng sau mới chính thức tuyển chọn, nửa năm sau mới chính thức đấu trung kết, hiện tại để bọn Dong Dong các nàng tập luyện một chút, tin rằng đến lúc đó có thể sẽ có vị trí tốt ở trong vòng tuyển chọn ở Lam Hải, chúng ta cũng không muốn lâu như vậy, chỉ cần trên đài truyền hình địa phương xuất ra một chút màu mè là được!” “Được, các nàng muốn tham gia, ta đương nhiên giơ hai tay ủng hộ!” Lục Minh nhanh chóng tỏ thái độ. “Anh ủng hộ cái gì? Anh nói suông như vậy thì có lợi ích gì, anh nghĩ cho chúng ta một món ăn đặc sắc, thế nào có thế đem thuốc Đông y và đồ ăn kết hợp lại với nhau, trở thành một món ngon lại là dược thiện đặc sắc!” Hoắc Vấn Dong vừa nói, Lục Minh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra các nàng đem chủ ý cuối cùng đặt lên đầu mình. MM Tiểu Hoa cũng tiếp lời nói: “Tốt nhất là canh thuốc tráng dương, phải biết rằng hơn phân nửa bình phẩm gia là những lão già bảy tám mươi, nếu như để bọn họ cứng lên được, vậy muốn cái tiếng đệ nhất cũng không khó khăn!” "... " Lục Minh không nói gì, lời này đúng như vậy, thế nhưng mình bối rối về việc này sao? “Lục Minh đồng học, về phương diện này giao cho ngươi!” Hoắc vấn Dong giống như lão lãnh đạo khích lệ cấp dưới vỗ vào bả vai Lục Minh. Cam Điềm tinh quái ghé vào tai Lục Minh, nói nhỏ: “Có người ở trên lầu ba chờ anh lâu rồi, là một đứa ngốc giống đầu gỗ. Trên mặt hắn mang một cái kính đen lớn, ta nghi ngờ hắn là một kẻ đồng tính luyến ái... Anh cẩn thận một chút!” Lục Minh điên cuồng đổ mồ hôi, nếu quả thật là đồng tính luyến ái, vậy mình đương nhiên phải cẩn thận một chút, thế nhưng người Cam Điềm nói, người đeo kính đen chắc là người một lòng khuyên mình làm ngôi sao thậm chí tự xưng mình là người quản lý Nam Ban Văn . Tuy rằng người này có chút biến thái, có lẽ điên cuồng vì sự nghiệp, hoặc là có tâm bệnh, nhưng khẳng định không phải là người đồng tính luyến ái. Bởi vì trước kia lâu rồi có hỏi qua Ngu Thanh Y, nàng nói Ban Văn và người phụ trách đeo kính đen hóa trang đang bí mật hẹn hò. Tính chất rất bình thường, làm cho Lục Minh không lo lắng. Đi vào ghế lô lầu ba, kính đen Nam Ban Văn đang ở trên bàn viết nhanh, hơn mười trang giấy trắng toàn là chữ. Có một ít giấy. Còn có bức tranh minh họa. Lục Minh có chút kỳ quái nhìn hắn, người này làm việc rất nhập tâm, viết thật sự xuất thần, Lục Minh đã tiến vào nửa ngày. Hắn cũng không phát hiện ra, cuối cùng dường như phát hiện có bóng người đi lại, còn dặn dò: “Đừng di chuyển làm đổ đồ của ta. Ta tạm thời không cần bất cứ đồ vật nào, đúng rồi, Lục tiên sinh đã quay về chưa?" “Đã về rồi” Lục Minh cầm bình trà lên, mỉm cười rót cho hắn một chén. “A, là ngươi à? Ta tìm ngươi đã lâu!” Kính đen Nam Ban Văn vừa nghe, giật mình đứng lên, thu dọn qua quýt đồ vật trong tay, lại kích động gật đầu với Lục Minh: “Ngồi xuống, ngồi xuống, ta có chuyện quan trọng. Muốn nói với ngươi!” “Nếu là đóng phim chụp ảnh quảng cáo. Quên đi, ta bận rất nhiều việc” Lục Minh đi thẳng vào vấn đề cự tuyệt luôn. “Thực hiện được, ấn tượng của ngươi về ta không tốt lắm, có lẽ sẽ cảm thấy ta có chút không bình thường không... Là ta tập trung tinh thần xem thư. Đương nhiên, đây là ta vì thuyết phục ngươi, cố ý xem thư. Còn có một phần, là kiểm tra trí lực của ta. Ngươi yên tâm, tinh thần của ta tuyệt đối không có vấn đề gì, trí lực trong khoảng hai trăm mười lăm đến hai trăm mười chín, ngoài tiếng Trung ra, ta còn nói được tiếng Đức, Nga, Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, ta còn có hai bằng thạc sĩ, tại màn ảnh cũng quá hai năm, biết đạo diễn ngôi sao cũng không ít, hiện nay sao mới vào đều lấy lòng ta, người nguyện ý đưa ta lên làm quản lý công ty có đến năm người, chính là chuẩn bị khai thác những ngôi sao rất có tiềm lực ở trong nước, đồng thời hướng ra cả nước” Kính đen còn thật sự đứng lên, làm cho Lục Minh hoảng sợ, nhìn không ra, người này còn có rất trâu bò. Đặc biệt nhìn hắn đã vì mình lo lắng, cố ý chạy tới đây làm kiểm tra đánh giá tinh thần, Lục Minh rớt mồ hôi, cũng có chút cảm động. “Khi ta phát hiện ra ngươi, lúc ấy thật sự khích động, bởi vì nhiều năm ta một mực tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được một người thích hợp. Lục Minh, thẳng thắn mà nói, lúc đầu ta cũng không ôm nhiều kỳ vọng vào ngươi lắm, ngươi cảm thấy sự hoàn mỹ trong việc chọn người trong tằm mắt của ta, hẳn là một khoảng cách rất xa, nhưng ngươi ngoại hình tốt, vẫn rất khuấy động, cảm thấy mình có năng lực huấn luyện được cho ngươi, kết hợp với vẻ bề ngoài của ngươi, gắng hết sức đề cao nội hàm, tăng cường tinh lực, có thể làm cho người thoát thai hoán cốt biến thành một siêu sao” Kính đen Nam Ban Văn nâng kính mắt, mỉm cười, nói: “Không ngờ tới, ta rất nhanh phát hiện ta, ta nhầm rồi, ngươi trời sinh là một siêu sao. Chờ một lúc, ngươi trước tiên cứ nghe lời ta nói đi, được không?” Lục Minh thầm đổ mồ hôi, còn không cho người ta nói, người này muốn nói cái gì đây? “Có một loại người là như vậy, trời sinh đã có khí chất của ngôi sao, giơ tay nhấc chân, chính là trung tâm của mọi người, chính là tiêu điểm của mọi tầm mắt. Ngươi chính là như thế, khi ta ở công viên, phát hiện ra ngươi có điểm này, mặt dù ngay chỗ đó có rất nhiều ngôi sao, sao lớn sao bé, nhưng ngươi không có tiếng tăm gì đứng ở giữa bọn họ, giống như hạc giữa bầy gà, giống như nữ ngôi sao Lan tỷ làm náo nhiệt cả nước, hệt như là vai phụ, giống như ngôi sao Chu Kiệt luôn làm diễn viên chính, ở trước mặt ngươi, chỉ là một thứ nhỏ bé đáng thương. “Ta rất cảm động, cảm thấy được ngươi chính là người hoàn mỹ trong lòng ta vẫn mãi tìm kiếm, chính là siêu sao thế gian khó cầu. Chẳng qua, ta lại lập tức phát hiện, ta vẫn nhìn nhầm rồi, mắt ta nhầm rồi! Ngươi so với người hoàn mỹ được ta tuyển chọn trong tưởng tượng của ta, còn hoàn mỹ một trăm lần!” Kính đen Nam Ban Văn đưa cho Lục Minh ba tấm ảnh, Lục Minh nhận lấy, cả ngươi hơi chấn động. Bời vì, tấm ảnh thứ nhất, là tấm ảnh kinh điển chụp hắn lúc giả dạng làm tử thần phi từ tầng chín xuống ở cao ốc Ngân Phong, tấm ảnh thứ hai, đặc biệt tả ảnh mắt khi làm tử thần, tấm ảnh thứ ba, là đặc tả con mắt khi làm người thường. Ban Văn dùng bút đỏ vẽ chín nét trên con mắt và lông mi trên hai tấm ảnh chụp, nói cách khác, hắn tìm được chín điểm giống nhau. Khiến cho Lục Minh đổ mồ hôi gần chết chính là, hắn tính ra số lượng lông mi của mình và tử thần, hắn lại đem cái này kể ra một lần! Ban Văn đỡ kính mắt, mỉm cười nói: “Biểu hiện của ngươi, vượt qua sự tưởng tượng của ta rất cao, ta bỗng nhiên hiểu ra ngươi vì cái gì mà không muốn trở thành một đại minh tinh nổi tiếng cả nước, bởi vì ngươi thực sự vượt qua hẳn người thường, ngươi cho dù không dùng chân diện mục của kỳ nhân, thì cũng là tiêu điểm của thế gian, cũng là điểm nóng mà thế nhân bàn luận. Nhưng là Lục Minh, ta tin ngươi cũng đã nghe nói quá tiểu ẩn ẩn vu sơn, đại ẩn ẩn vu thị cách (ấn dấu nhỏ là vào núi, ấn dấu lớn là vào thành phố). Nếu ngươi muốn người khác không chú ý tới mình, không biết mình, nhìn không thấu mình, biện pháp tốt nhất, chính là làm cho tất cả mọi người đều biết, đều thấy mình, mỗi ngày đều nói chuyện cùng mình..." “Nghĩ muốn trở thành ngôi sao, dựa theo người thường, đương nhiên là có một chút quy tắc, chuẩn bị chuyện xấu, hoặc tham khảo tuyển chọn vân vân, may mắn hơn cả là được một đạo diễn nhìn trúng, một lần là nổi tiếng. Nhưng là, Lục Minh, ngươi căn bản không cần lo lắng mấy thứ này, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ cho ngươi trở thành một minh tinh huyền ảo nhất, sáng chói nhất, rực rỡ nhất thế gian này, không cần ngươi phải làm chuyện gì ngươi không đồng ý!” “Ta muốn nghe xem, ngươi có biện pháp gì làm được điểm này?” Lục Minh bỗng nhiên có chút hứng thú, Ban Văn này xem ra tin tưởng tràn đầy, hắn chẳng lẽ có bổn sự này thật sao?
Lam Hải, phía nam ngoại thành.
Đám người Giang Tiểu Lệ hoặc mặc đồng phục, hoặc mặc đồ thể dục, xếp thành hai hàng, đứng trước mặt Lục Minh.
Lục Minh lấy cái đồng hồ bấm giây ra, giả vờ nhìn, sau đó chỉ vào một rừng cây nhỏ xa xa, quát lớn: "Bước huấn luyện đầu tiên, cấp tốc hành quân ba km, mục tiêu là rừng cây nhỏ phía xa kia, phải đi thẳng tới, người giữa đường bỏ cuộc, nốc-ao".
Lấy còi ra thổi một cái, đám người Giang Tiểu Lệ lập tức nhanh chân chạy đi, mới bắt đầu, nam tử ở chạy ở phía trước kêu loạn lên, ngay cả Tiểu Bàn Đôn so với nữ hài tử cũng hơn nhiều lắm.
Thế nhưng cái lộ trình huấn luyện việt dã này là do Lục Minh cố ý chọn, căn bản không phải là mặt đường bằng phẳng, mà là một đoạn đường mấp mô, một phiến ruộng đồng, một ít bên bờ hồ nước, cùng hai mương nước nhỏ để tưới tiêu, mục tiêu cuối cùng là khu rừng nhỏ, thoạt nhìn không xa lắm, nhưng chạy tới đó phi thường phiền toái. Hết lần này tới lần khác làm cho đám này cảm thấy mới mẻ hiếu kỳ, hơn nữa trước khi bọn họ cùng chạy với Giang Tiểu Lệ một đoạn thời gian, rất có tự tin.
Bọn họ nghĩ thầm, chạy ba km, còn không phải đưa tay lấy là được sao, cái huấn luyện việt dã này so với việc dạo trời ngoại ô không có gì khác.
Bọn nam tử rất đắc ý, dọc đường chạy ở phía trước, vài người có thể lực tốt, khi chạy thỉnh thoảng còn quay đầu gọi mấy nữ hài tử nhanh lên.
Chạy hết quãng đường bằng phẳng, tình cảnh bắt đầu phiến toái một ít, bởi vì giầy thể thao bọn họ đi sau khi dính bùn càng tăng thêm gánh nặng, hơn nữa thỉnh thoảng trơn trượt, Tiểu Bàn Đôn ngã vài cái, ở phía xa xa đằng sau, mấy nữ hài tử nhanh chóng đuổi theo hắn.
"Chạy . Chạy! Không được phép dừng lại, không cho phép dừng lại!" Lục Minh đi theo phía sau, trong tay hắn cầm một cây gậy, nếu ai dừng lại, hắn liền cho ăn một gậy, mặc kệ là nam hay nữ, Tiểu Bàn Đôn thở dốc như trâu, hắn vốn muốn nghỉ ngơi một chút. Không ngờ Lục Minh chẳng những đánh hắn một gậy, còn đưa tay móc súng ra, làm hắn sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.
"Đại thúc, người ta mệt lắm rồi…" Một tiểu nha đầu gan lớn vốn đang nghĩ muốn làm nũng.
"Đoàng!" Lục Minh trả lời. Chính là hướng lên trời bắn một phát súng.
Mấy nữ hài tử thiếu chút nữa bị dọa khóc, nam tử phía trước muốn nghỉ ngơi lại sợ tới mức gần như đái ra quần, bởi vì cách nói chuyện của Lục Minh gần đây tốt hơn, tất cả mọi người có phần quên mất hắn là một kim bài sát thủ lãnh khốc vô tình.
"…" Giang Tiểu Lệ trong lòng cũng không sợ hãi. Nàng biết đây chỉ là trò lừa bịp dọa người, hắn là đặc công bảo vệ an nguy quốc gia, làm sao có thể tùy tiện giết chết nhân viên huấn luyện rớt lại phía sau. Hơn nữa hắn ngoài lạnh trong nóng, giống như một người cha, hướng về phía đứa nhỏ nổ súng mới là lạ. Giang Tiểu Lệ biết đây là do hắn muốn yêu cầu nghiêm ngặt với mọi người, cũng không có biểu hiện lột trần ra, chẳng qua vẫn duy trì hô hấp chạy thẳng, vừa qua nàng đã chạy có tính toán, giai đoạn trước nếu như tốc độ quá nhanh, rối loạn tiết tấu hô hấp, như vậy giai đoạn sau sẽ không có sức để duy trì.
"Đi xuống cho ta. Mặc kệ phía trước là cái gì. Các ngươi đều phải đi tới, không cho phép dừng lại!" Lục Minh phát hiện bọn nam hài tử đứng trước ruộng bùn do dự không tiến. Lập tức nóng nảy rống to, khiến bọn họ oa oa nhảy xuống. Mỗi người trên người toàn bùn nước.
Nhóm nữ hài tử cũng không có cách khác, vốn sợ bẩn các nàng không muốn xuống, nhưng ở đi theo phía sau là một giáo luyện ma quỷ.
Kể cả tiểu nha đầu đã trúng một gậy của Lục Minh, bưng tiểu ôm cái mông đỏ ửng lên chạy xung quanh nhảy xuống, đi theo Giang Tiểu Lệ, mang theo sự chật vật tiến về phía trước.
Tới bên bờ hồ nước, Tiểu Bàn Đôn trượt chân, kinh hô một tiếng rồi rớt xuống, hoảng loạn giãy dụa, lớn tiếng kêu cứu. Lục minh móc súng ra, hướng lên trời bằng một phát: "Không ai được phép cứu hắn, chính hắn tự làm, đó chính là phế vật, chết chìm luôn đi. Hồ nước này chìm xuống cũng không chết được người đâu, sâu mới có hơn một thước, các ngươi sợ cái gì, tiếp tục huấn luyện, tiếp tục chạy!"
Tiểu Bàn Đôn vừa nghe, đứng ở trong hồ nước, phát hiện chỉ sâu tới ngực, reo hò hô lên: "Rất nông, ài, nước rất nông… Cái gì cắn xxx ta?"
Lục Minh cười lạnh lầm bầm nói: "Hồ nước này chính là có rất nhiều rắn…" Dọa Tiểu Bàn Đôn oa oa kêu loạn!
Thực ra hồ nước này nuôi cá con, mùa vụ này không ngớt cá con, tại đây đang không có khoảng trống, Lục Minh phát hiện hai tiểu nha đầu ở đội ngũ ở phía trước, nhấc chân đuổi hai nàng xuống hồ nước, Giang Tiểu Lệ phát vừa thấy không hay, tên này ngay cả mình cũng muốn đuổi, khẽ cắn môi, tự mình lập tức nhảy xuống, liều mạng mà bơi. Hàng động của nàng khiến mọi người cho rằng phải nhảy xuống nước mới là hợp tiêu chuẩn, từng người nhảy xuống.
Kết quả, sặc nước thì sặc nước, rên rỉ thì rên rỉ.
Cuối cùng mỗi người trên thân mùi hôi bay ra, tốc độ như rùa bò tiến vào rừng cây nhỏ.
Lục Minh rất tiêu sái chờ ở nơi này, hắn đá ra một thùng nước khoáng, ý bảo mọi người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, lúc này, ngay cả Giang Tiểu Lệ cũng mệt mỏi quá sức, đoạt lấy một chai ừng ực uống liên tục.
Tiểu Bàn Đôn đang uống, bỗng nhiên phun ra.
Sau khi hoạt động quá mức, lại liều mạng uống, dạ dày của hắn bị kích thích quá lớn, lập tức phun ra không ngừng.
"Có phải vất vả lắm không? Hoan nghênh những người rời khỏi, ai muốn rời khỏi, ta sẽ cấp cho người đó năm trăm, các ngươi ai muốn có tiền?" Lục Minh lấy tiền trong túi ra, mang theo vẻ mặt kinh miệt, hỏi một đoàn cửu linh hậu chật vật không chịu nổi ở trước mặt. Giang Tiểu Lệ đưa mắt đánh giá mọi người, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi, mặc kệ đại thức có huẩn luyện nghiêm khắc như thế nào, nàng đều cắn răng cố gắng.
"Đại thúc, chúng ta không lùi bước, kiên quết không lùi bước…" Tiểu nha đầu gan lớn nhấc tay lên nói.
"Biểu hiện của các ngươi như vậy, nếu dùng một chữ để hình dung, thì phải là cặn bã nhưng đây là lần đầu tiên chính thức huấn luyện, lại trải qua khảo nghiệm sơ bộ về sự hấp dẫn của tiền tài, cho nên, ta miễn cưỡng đồng ý để các ngươi tham gia huấn luyện kế tiếp" Lục Minh hét lớn một tiếng; "Tất cả nằm úp sấp xuống cho ta, ngực chạm đất, hai tay bò sát, nằm trên đất đi một trăm thước… Tiểu Bàn, vì sao ngươi không nằm sấp xuống?"
"Này, nơi này có một bãi trâu" Trước mặt Tiểu Bàn có một ít trâu, hắn do dự không chịu nằm sấp lên.
"Ai dám không nghe lời, ta tiễn hắn một đoạn đường" Lục Minh đằng đằng sát khí lấy súng ra, răng rắc một tiếng lên đạn, khiến hắn sợ tới mức oa một tiếng nhào vào bãi trâu, vẻ mặt đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống
Sau ba trăm km chạy việt dã, là nằm trên mặt đất bò một trăm mét. Sau đó lại nhảy cóc tới hai trăm mét, lại chạy nước rút cự ly ngắn…
Huấn luyện hai mấy giờ, tất cả nữ hài tử khóc do mệt, gồm cả Giang Tiểu Lệ ở trong đó.
Nam tử đa số huấn luyện để khóc, không khóc thì ói ra, không ói ra thì cũng co rút, dù sao Lục Minh cũng không cho một người nào cảm thấy dễ chịu, hắn vắt sạch sẽ thể lực của mọi người. Cho tới khi mọi người đều như xác chết nằm trên mặt đất, hắn lại lấy châm từ trong túi ra, lần lượt châm kim cho bọn họ. Tiểu nha đầu gan lớn còn nhỏ giọng hỏi: "Đại thúc, sau khi ngươi đả thông hai mạch nhâm đốc cho bọn ta. Chúng ta có thể trở thành võ lâm cao thủ hay không? Người chuẩn bị dạy ta loại võ công gì?"
"Bốp!" Lục Minh đánh vào tiểu thí thí (mông) của nàng, đau tới mức nàng ôm hơn nửa ngày cũng không giảm.
"…" Giang Tiểu Lệ bỗng nhiên có chút hâm mộ, nếu như tiểu thí thí của mình cũng bị hắn vỗ một cái, thì thật là tốt. Vừa rồi mình vì cái gì mà không nói một lời nào? Thật sự là ngu dốt!
"Huấn luyện của hôm nay chấm dứt, tám giờ ngày mai tập hợp ở vườn Phương Phỉ, các ngươi phụ trách bưng trà bán cho khách nhân. Đây cũng là một nội dung trong huấn luyện, biểu hiện của các ngươi sẽ do viên chức ở vườn Phương Phỉ đánh giá, nếu các nàng cảm thấy các ngươi có bất cứ cái gì không đạt yêu cầu, như vậy sẽ bị nốc-ao. Bây giờ đứng lên, quay về đường, có hai điều, một là lại chạy việt dã ba km một lần nữa, một là chờ chờ xe tới đón về tắm rửa ăn uống. Lại chạy một lần việt dã ba km nữa, huấn luyện hôm nay ta sẽ bầu đủ tư cách, nếu người nào chờ xe đón, ta không đánh giá. Nhưng cho phép các ngươi ngày mai lại tiếp tục huấn luyện…" Tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau. Lại chạy việt dã ba km nữa, lại bắt đầu chạy chở về. Vậy, vậy thật đáng sợ.
Ai cũng không xốc lại nổi dũng khí.
Nam tử ngẫm lại mình đã vất vả cả một đoạn đường chạy tới đây. Lại sờ cánh tay bắp đùi đau nhức tới tê dại, mỗi người trong lòng đều nảy sinh sợ hãi, nhóm nữ hài tử càng không cần phải nói, các nàng hận không được lập tức trở về tắm rửa ăn uống, hiện giờ trên người vừa bẩn vừa thối, còn đói tới mức ngực dán về sau lưng, tinh thần thực sự không thể duy trì.
Lục Minh thấy không ai hé răng, cười lạnh hai tiếng, gọi điện thoại cho Trang tỷ kêu một cái xe tới đón bọn tiểu quỷ này.
Khiến hắn không ngờ chính là, khi Trung Ba tới đón người, Giang Tiểu Lệ lại chạy tới trước mặt Lục Minh: "Ta, ta trước tiên sẽ không quay lại, ta muốn chạy ba km việt dã!" Cùng học trên xe đều la hoảng, Giang Tiểu Lệ lại khẽ cắn môi, kiên định gật đầu nói: "Các ngươi cứ về trước, ta, ta hôm nay nhất định phải đủ tư cách, các ngươi đi về trước đi!"
Vốn tất cả mọi người có ý định di chuyển, thế nhưng Lục Minh vung tay lên, ý bảo lái xe chở bọn tiểu quỷ trên xe đi.
Một ngón tay giơ lên trước: "Làm như vậy rất có dũng khí, ta thực sự tán thưởng, nếu ngươi muốn có được sự đồng ý của ta, phải hoàn thành cho ta xem! Chạy cho ta, chạy!"
Giang Tiểu Lệ trong lòng cực kỳ khát vọng thể hiện mình trước mặt Lục Minh, tuy rằng bây giờ thân thể mệt mỏi khủng khiếp, thế nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì, nhất định phải kiến hắn khen ngợi mình, nhất định phải cho hắn thấy được dũng khí của mình, nhất định phải cho hắn thấy được mình không giống những người khác!
Khi bay qua con đường, nàng a một tiếng trượt chân, cả người đau đớn vô cùng.
Nàng muốn khóc, thế nhưng thấy hắn ở sau lưng nhìn lạnh lùng, cắn răng trở mình đứng lên, để được hắn biểu dương, ta phải chạy, đừng để hắn thấy được sự yếu đuối của mình! Khi nàng chạy qua hồ nước, trượt chân ngã xuống hồ nước, bò đã lâu mà không có cách nào bò lên khỏi vũng bùn trơn, nàng lại nhìn về phía Lục Minh, phát hiện hắn lạnh lùng nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia trào phúng… Ta có thể đi, nhất định đi! Trong lòng nàng nóng lên, tay không có lực tức khắc có sức mạnh, cắn răng nắm chặt bùn và cỏ dại bò lên, đầy người là bùn thối cũng mặc kệ, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước…
Vài lần gần như hư thoát té xỉu, ánh mắt từng trận biến thành màu đen, tựa hồ có các vì sao nhỏ hoảng loạn.
Thế nhưng điểm cuối cùng ở ngay trước mặt, còn hắn, đứng ngay tại điểm cuối cùng.
Chỉ cần cắn răng kiên trì đến cuối cùng, như vậy có thể được hắn đồng ý, lại nhận được sự khen ngợi của hắn… Đại thúc, ta có thể, người nhất định phải khen ngợi ta, ta có thể làm được, ta có thể làm được yêu cầu của người!
Giang Tiểu Lệ hiện giờ đứng trên đắt bằng cũng lung lay lảo đảo, nhưng nàng cắt chặt răng không cho mình ngã xuống, liều mạng kiên trì, từng bước một đi tới điểm cuối cùng.
Đại thúc, ta là tốt nhất, ta là tốt nhât, người nhất định phải khen ngợi ta, ta muốn được người khen ngợi ta… Năm mơ cũng muốn! Giang Tiểu Lệ ở ba mươi mét cuối cùng nhịn không được khóc lên, nàng cảm thấy trời nghiêng đất ngả, mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng điểm cuối cùng sao lại không đến được, hắn từ đầu đến cuối vẫn ở phía trước, cách mình rất xa, thế nhưng nếu mình không nhào vào lòng hắn, cứ như vậy mà ngã xuống, toàn bộ mọi thứ trước đây đề uổng phí!
Không, không thể ngã xuống như vậy, ta muốn qua đó, ta muốn đại thúc khen ngợi ta!
"Đại thúc, ta, ta là tốt nhất…" Giang Tiểu Lệ phát hiện hắn ở ngay trước mặt mình, nàng thật sự không có khí lực, chỉ có một đầu đi tới, hy vọng có thể nhào vào trong lòng hắn.
"Làm rất khá, ngươi đủ tư cách, ngươi làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn biểu hiện của người làm ta nhìn với cặp mắt khác trước." Giang Tiểu Lệ phát giác mình nhào vào trong một bộ ngực ấm áp, còn có hai bàn tay to mạnh mẽ hữu lực ôm lấy cơ thể suy yếu của mình, bên tai, nghe giọng hắn khen ngợi mình, nhất thời, một cảm giác an toàn và tự hào nảy lên trong lòng, làm nàng nhịn không được vui mừng khóc rộ lên…
Đợt một lát cho ý thức của Giang Tiểu Ngọc tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ghé vào một bờ vai rộng lớn.
Bờ vai rộng lớn này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn, giống như khi nhỏ, lưng của cha cũng như vậy… Lại nghe thấy hắn gọi điện cho người khác: "Trong nhà có chuyện gì sao? Ta bây giờ đang cõng nha đầu Giang Tiểu Lệ kia, nha đầu này huấn luyện đến cạn kiệt quá độ, ngất đi thôi, ta chuẩn bị đưa nàng tới ký túc xá trước, Giai Giai, em có phải có chuyện gì hay không?"
"Không có, anh trở về rồi nói sau!" Bên kia điện thoại Giai Giai mang theo sự bối rối trả lời, vội vàng cúp máy.
"…" Giang Tiểu Lệ sợ Lục Minh phát hiện mình đã tỉnh, nhanh chóng giả vờ ngủ, nhắm mắt lại ghé vào lưng hắn, cảm giác này, thật sự rất tốt, đại thúc lúc này, giống như chăm sóc mình lúc bị bệnh, rất ôn nhu, rất ôn nhu!
Nếu hắn cả đời cõng mình thế này, thật là tốt biết bao!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giang Tiểu Lệ cảm thấy đại thúc cõng mình đi rồi đi, ôn nhu cõng mình, vẫn cứ đi. Cảm giác này, giống như trước kia hắn chăm sóc cho mình khi mình bị bệnh. Bản thân mình, giống như một tiểu oa nhi, đại thúc giống như một người cha, giống như núi lớn vững chắc, hơn nữa phi thường ôn nhu, thực muốn vĩnh viễn vĩnh viễn ghé vào lưng hắn như vậy... Giang Tiểu Lệ để ý thức mơ hồ về quá khứ trước kia, cảm thấy giống như hắn cõng mình trở về nhà, dịu dàng cởi quần áo giúp mình, dịu dàng tắm rửa cho mình, cuối cùng còn không ngừng hôn mình, khen mình là một đứa trẻ ngoan. “Đại thúc, ta rất thích người!” Khi Giang Tiểu Lệ mở to mắt, mới phát hiện thì ra mình đang nằm mơ. Nàng quả thật đã về nhà, chẳng qua bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, Lục Minh cũng không thấy đâu. Giang Tiểu Lệ đưa tay bật đèn ở đầu giường, phát hiện một tờ giấy nhỏ hé ra: buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai huấn luyện sớm, tám giờ, vườn Phương Phỉ. Nhìn lời Lục Minh nhắn lại cho mình, Giang Tiểu Lệ trong lòng cao hứng, lại có chút thất vọng, đại thúc trong thư không có khen mình, chẳng qua, trong mộng, hắn khen ngợi mình rất nhiều rất nhiều lần, còn dịu dàng hôn mình... Lật chăn ra, phát hiện thân thể mình là ***lõa thân. Nàng có chút ngạc nhiên, cuối cùng đưa cánh tay lên ngửi, phát hiện không có mùi thối, trên người tắm rữa sạch sẽ, còn thơm ngào ngạt. Chẳng lẽ, hắn thật sự tắm cho mình? Hết thảy mọi việc trong mơ đều là thực? Trong mộng đại thúc không chỉ giúp mình chà lưng, còn lau bộ ngực nhỏ của mình, không biết hắn có giúp mình tẩy rửa phía dưới không. Giang Tiểu Lệ lấy tay sờ một cái, phát hiện một mảnh ấm ướt, mình dường như chảy rất nhiều hoa lộ... Nếu đại thúc thực sự giúp mình tẩy rửa, khi bàn tay to của hắn chạm vào đóa hoa nhỏ của mình, cảm giác này nhất định tốt lắm. Thế nhưng, sao mình lại nghĩ không ra chứ? Cuối cùng hắn có giúp mình tẩy rửa phía dưới hay không? Mình phải hảo hảo nghĩ lại, nhớ lại quá trình... Giang Tiểu Lệ ngã xuống giường, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, hai chân gắt gao kẹp lấy, ngón tay len lén di chuyển. Một bên liều mạng ngẫm lại hình dáng Lục Minh, cuối cùng mặt đỏ hồng, hô hấp cũng dồn dập hơn. Đại thúc... Giang Tiểu Lệ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, nhịn không được nhẹ nhàng rên rĩ. Ngón tay di chuyển càng ngày càng kịch liệt. Hiểu được làm như vậy không tốt, thế nhưng có chút luyến tiếc buông tay, hơn nữa tại thời điểm này, trong đầu nàng. Liền vô cùng rõ ràng, đặc biệt dịu dàng, vô cùng vui sướng. Di động bỗng nhiên vang lên. Dọa cho Giang Tiểu Lệ giật mình một cái, nàng nhanh chóng dừng tay lại, dùng tay kia lấy cái di động ở đầu giường, là Lục Minh gọi tới, cao hứng nghe: “Đại thúc, người đang ở đâu?” “Dậy rồi à? Nhìn cô ngủ ngon như vậy, không gọi cô ăn cơm chiều, ta hâm nóng lại cơm trong nồi cơm điện cho cô rồi” Lục Minh nói hai câu, liền chuẩn bị cúp máy. “Ta...” Giang Tiểu Lệ có chút cảm động. Cái mũi nhỏ cay cay nói: “Cô bé còn có việc sao?” Lục Minh hỏi một lần. Giang Tiểu Lệ vội vàng nói không có, chờ hắn cúp điện thoại. Nàng chuyển thân đi tới phòng bếp mở nồi cơm điện ra nhìn. Quả nhiên có một cỗ nhiệt khí phả vào mặt. Cô gái nhỏ cầm cái nồi cơm điện lên, chạy về giường, đang chuẩn bị mặc quần áo rửa mặt căn cơm, bỗng nhiên trong lòng chợt lóe lên hình dáng của Lục Minh, lập tức nhảy vào trong chăn, bàn tay nhỏ bé dò xét phía dưới: “Cơm nước không cần ăn vội, ta còn muốn nghĩ đến đại thúc, đaị thúc hôm nay cực kỳ dịu dàng... Ư, đại thúc, người muốn hôn ta sao? Người ta muốn người hôn thân thiết!” Lục Minh lúc này đang ở vườn Phương Phỉ, chị Trang nói trong nội địa, Hồng Kông, Đài Loan, Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc sáu nước hợp lại tổ chức cuộc thi Thần ăn gì đó, hỏi xem vườn Phương Phỉ có muốn phái người tham gia một chút. Đương nhiên, trước giải thi đấu ở trong nước chọn ra hai mươi đoàn đại biểu, cuối cùng đến Hồng Kông tiến hành đấu loại và trung kết. “Thần ăn chúng ta khẳng định sẽ không lấy được, nhưng tham gia một chút hiệu quả tuyên truyền cũng sẽ tốt, nghe nói rất nhiều đài truyền hình đều đã tiếp sóng” Chị Trang mỉm cười nói: “CCTV tính là, trừ phi hai mươi đội mạnh trong nước tiến vào, nếu không thì hết hy vọng, chẳng qua, nếu như tại các đại truyền hình địa phương ở Lam Hải, vườn Phương Phỉ của chúng ta có cơ hội lộ ra khuôn mặt nhỏ, cũng có thể có hiệu quả tốt, về sau nếu muốn thăng cấp bốn sao, cái này nhiều ít coi là một sự vinh dự”. “Vòng thứ nhất không để người ta đào thải ư?” Lục Minh nghe xong có chút mồ hôi, nhiều quán ăn lớn tham gia dự thi như vậy, hơn nữa đối thủ mạnh ở trong nước nhiều như mây, vườn Phương Phỉ miễn cưỡng cũng được xem là ba sao, cùng người khác so sánh, căn bản là chỉ là một con kiến nhỏ. “Anh đừng trù ta!” Hắc Vân Dong cho Lục Minh một quyền, đương nhiên muốn báo danh tham gia cuộc thi thần ăn chính là nàng. “Tuy rằng tài nấu ăn của cô cũng tốt, thế nhưng...” Lục Minh vừa nghe Trang tỷ nói, thật sự tham gia cuộc thi không phải là đầu bếp trong quán, hơn nữa Tiểu Hoa, Hoắc Vân Dong, Cam Điềm và Giai Giai các nàng là những nữ hài tử, trong lòng lại không dám ôm hy vọng quá lớn. “Tay nghề của Dong Dong các nàng không thể kém so với đầu bếp, hơn nữa nhóm đầu bếp mỗi ngày đều ở trong quán, không có thời gian nhàn rỗi tham gia trận đấu?” Chị Trang cười nói: “Bây giờ còn không lo lắng, ba tháng sau mới chính thức tuyển chọn, nửa năm sau mới chính thức đấu trung kết, hiện tại để bọn Dong Dong các nàng tập luyện một chút, tin rằng đến lúc đó có thể sẽ có vị trí tốt ở trong vòng tuyển chọn ở Lam Hải, chúng ta cũng không muốn lâu như vậy, chỉ cần trên đài truyền hình địa phương xuất ra một chút màu mè là được!” “Được, các nàng muốn tham gia, ta đương nhiên giơ hai tay ủng hộ!” Lục Minh nhanh chóng tỏ thái độ. “Anh ủng hộ cái gì? Anh nói suông như vậy thì có lợi ích gì, anh nghĩ cho chúng ta một món ăn đặc sắc, thế nào có thế đem thuốc Đông y và đồ ăn kết hợp lại với nhau, trở thành một món ngon lại là dược thiện đặc sắc!” Hoắc Vấn Dong vừa nói, Lục Minh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra các nàng đem chủ ý cuối cùng đặt lên đầu mình. MM Tiểu Hoa cũng tiếp lời nói: “Tốt nhất là canh thuốc tráng dương, phải biết rằng hơn phân nửa bình phẩm gia là những lão già bảy tám mươi, nếu như để bọn họ cứng lên được, vậy muốn cái tiếng đệ nhất cũng không khó khăn!” "... " Lục Minh không nói gì, lời này đúng như vậy, thế nhưng mình bối rối về việc này sao? “Lục Minh đồng học, về phương diện này giao cho ngươi!” Hoắc vấn Dong giống như lão lãnh đạo khích lệ cấp dưới vỗ vào bả vai Lục Minh. Cam Điềm tinh quái ghé vào tai Lục Minh, nói nhỏ: “Có người ở trên lầu ba chờ anh lâu rồi, là một đứa ngốc giống đầu gỗ. Trên mặt hắn mang một cái kính đen lớn, ta nghi ngờ hắn là một kẻ đồng tính luyến ái... Anh cẩn thận một chút!” Lục Minh điên cuồng đổ mồ hôi, nếu quả thật là đồng tính luyến ái, vậy mình đương nhiên phải cẩn thận một chút, thế nhưng người Cam Điềm nói, người đeo kính đen chắc là người một lòng khuyên mình làm ngôi sao thậm chí tự xưng mình là người quản lý Nam Ban Văn . Tuy rằng người này có chút biến thái, có lẽ điên cuồng vì sự nghiệp, hoặc là có tâm bệnh, nhưng khẳng định không phải là người đồng tính luyến ái. Bởi vì trước kia lâu rồi có hỏi qua Ngu Thanh Y, nàng nói Ban Văn và người phụ trách đeo kính đen hóa trang đang bí mật hẹn hò. Tính chất rất bình thường, làm cho Lục Minh không lo lắng. Đi vào ghế lô lầu ba, kính đen Nam Ban Văn đang ở trên bàn viết nhanh, hơn mười trang giấy trắng toàn là chữ. Có một ít giấy. Còn có bức tranh minh họa. Lục Minh có chút kỳ quái nhìn hắn, người này làm việc rất nhập tâm, viết thật sự xuất thần, Lục Minh đã tiến vào nửa ngày. Hắn cũng không phát hiện ra, cuối cùng dường như phát hiện có bóng người đi lại, còn dặn dò: “Đừng di chuyển làm đổ đồ của ta. Ta tạm thời không cần bất cứ đồ vật nào, đúng rồi, Lục tiên sinh đã quay về chưa?" “Đã về rồi” Lục Minh cầm bình trà lên, mỉm cười rót cho hắn một chén. “A, là ngươi à? Ta tìm ngươi đã lâu!” Kính đen Nam Ban Văn vừa nghe, giật mình đứng lên, thu dọn qua quýt đồ vật trong tay, lại kích động gật đầu với Lục Minh: “Ngồi xuống, ngồi xuống, ta có chuyện quan trọng. Muốn nói với ngươi!” “Nếu là đóng phim chụp ảnh quảng cáo. Quên đi, ta bận rất nhiều việc” Lục Minh đi thẳng vào vấn đề cự tuyệt luôn. “Thực hiện được, ấn tượng của ngươi về ta không tốt lắm, có lẽ sẽ cảm thấy ta có chút không bình thường không... Là ta tập trung tinh thần xem thư. Đương nhiên, đây là ta vì thuyết phục ngươi, cố ý xem thư. Còn có một phần, là kiểm tra trí lực của ta. Ngươi yên tâm, tinh thần của ta tuyệt đối không có vấn đề gì, trí lực trong khoảng hai trăm mười lăm đến hai trăm mười chín, ngoài tiếng Trung ra, ta còn nói được tiếng Đức, Nga, Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, ta còn có hai bằng thạc sĩ, tại màn ảnh cũng quá hai năm, biết đạo diễn ngôi sao cũng không ít, hiện nay sao mới vào đều lấy lòng ta, người nguyện ý đưa ta lên làm quản lý công ty có đến năm người, chính là chuẩn bị khai thác những ngôi sao rất có tiềm lực ở trong nước, đồng thời hướng ra cả nước” Kính đen còn thật sự đứng lên, làm cho Lục Minh hoảng sợ, nhìn không ra, người này còn có rất trâu bò. Đặc biệt nhìn hắn đã vì mình lo lắng, cố ý chạy tới đây làm kiểm tra đánh giá tinh thần, Lục Minh rớt mồ hôi, cũng có chút cảm động. “Khi ta phát hiện ra ngươi, lúc ấy thật sự khích động, bởi vì nhiều năm ta một mực tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được một người thích hợp. Lục Minh, thẳng thắn mà nói, lúc đầu ta cũng không ôm nhiều kỳ vọng vào ngươi lắm, ngươi cảm thấy sự hoàn mỹ trong việc chọn người trong tằm mắt của ta, hẳn là một khoảng cách rất xa, nhưng ngươi ngoại hình tốt, vẫn rất khuấy động, cảm thấy mình có năng lực huấn luyện được cho ngươi, kết hợp với vẻ bề ngoài của ngươi, gắng hết sức đề cao nội hàm, tăng cường tinh lực, có thể làm cho người thoát thai hoán cốt biến thành một siêu sao” Kính đen Nam Ban Văn nâng kính mắt, mỉm cười, nói: “Không ngờ tới, ta rất nhanh phát hiện ta, ta nhầm rồi, ngươi trời sinh là một siêu sao. Chờ một lúc, ngươi trước tiên cứ nghe lời ta nói đi, được không?” Lục Minh thầm đổ mồ hôi, còn không cho người ta nói, người này muốn nói cái gì đây? “Có một loại người là như vậy, trời sinh đã có khí chất của ngôi sao, giơ tay nhấc chân, chính là trung tâm của mọi người, chính là tiêu điểm của mọi tầm mắt. Ngươi chính là như thế, khi ta ở công viên, phát hiện ra ngươi có điểm này, mặt dù ngay chỗ đó có rất nhiều ngôi sao, sao lớn sao bé, nhưng ngươi không có tiếng tăm gì đứng ở giữa bọn họ, giống như hạc giữa bầy gà, giống như nữ ngôi sao Lan tỷ làm náo nhiệt cả nước, hệt như là vai phụ, giống như ngôi sao Chu Kiệt luôn làm diễn viên chính, ở trước mặt ngươi, chỉ là một thứ nhỏ bé đáng thương. “Ta rất cảm động, cảm thấy được ngươi chính là người hoàn mỹ trong lòng ta vẫn mãi tìm kiếm, chính là siêu sao thế gian khó cầu. Chẳng qua, ta lại lập tức phát hiện, ta vẫn nhìn nhầm rồi, mắt ta nhầm rồi! Ngươi so với người hoàn mỹ được ta tuyển chọn trong tưởng tượng của ta, còn hoàn mỹ một trăm lần!” Kính đen Nam Ban Văn đưa cho Lục Minh ba tấm ảnh, Lục Minh nhận lấy, cả ngươi hơi chấn động. Bời vì, tấm ảnh thứ nhất, là tấm ảnh kinh điển chụp hắn lúc giả dạng làm tử thần phi từ tầng chín xuống ở cao ốc Ngân Phong, tấm ảnh thứ hai, đặc biệt tả ảnh mắt khi làm tử thần, tấm ảnh thứ ba, là đặc tả con mắt khi làm người thường. Ban Văn dùng bút đỏ vẽ chín nét trên con mắt và lông mi trên hai tấm ảnh chụp, nói cách khác, hắn tìm được chín điểm giống nhau. Khiến cho Lục Minh đổ mồ hôi gần chết chính là, hắn tính ra số lượng lông mi của mình và tử thần, hắn lại đem cái này kể ra một lần! Ban Văn đỡ kính mắt, mỉm cười nói: “Biểu hiện của ngươi, vượt qua sự tưởng tượng của ta rất cao, ta bỗng nhiên hiểu ra ngươi vì cái gì mà không muốn trở thành một đại minh tinh nổi tiếng cả nước, bởi vì ngươi thực sự vượt qua hẳn người thường, ngươi cho dù không dùng chân diện mục của kỳ nhân, thì cũng là tiêu điểm của thế gian, cũng là điểm nóng mà thế nhân bàn luận. Nhưng là Lục Minh, ta tin ngươi cũng đã nghe nói quá tiểu ẩn ẩn vu sơn, đại ẩn ẩn vu thị cách (ấn dấu nhỏ là vào núi, ấn dấu lớn là vào thành phố). Nếu ngươi muốn người khác không chú ý tới mình, không biết mình, nhìn không thấu mình, biện pháp tốt nhất, chính là làm cho tất cả mọi người đều biết, đều thấy mình, mỗi ngày đều nói chuyện cùng mình..." “Nghĩ muốn trở thành ngôi sao, dựa theo người thường, đương nhiên là có một chút quy tắc, chuẩn bị chuyện xấu, hoặc tham khảo tuyển chọn vân vân, may mắn hơn cả là được một đạo diễn nhìn trúng, một lần là nổi tiếng. Nhưng là, Lục Minh, ngươi căn bản không cần lo lắng mấy thứ này, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ cho ngươi trở thành một minh tinh huyền ảo nhất, sáng chói nhất, rực rỡ nhất thế gian này, không cần ngươi phải làm chuyện gì ngươi không đồng ý!” “Ta muốn nghe xem, ngươi có biện pháp gì làm được điểm này?” Lục Minh bỗng nhiên có chút hứng thú, Ban Văn này xem ra tin tưởng tràn đầy, hắn chẳng lẽ có bổn sự này thật sao?