"Cô, cô, cô chính là Trầm Khinh Vũ?" Ngay cả Cảnh Hàn luôn luôn lãnh khốc, và Tiểu Diệp tâm tình từ trước tới nay không dao động, cũng có vẻ mặt kinh ngạc. Nữ hài tử trước mặt này bộ dạng không phải không tốt, ngược lại, dung mạo của nàng khiến cho Niếp Thanh Lam khuynh quốc khuynh thành, trong lòng cũng sinh ra thở dài, không có đủ tự tin để đối mặt với nữ tử này. Dựa theo cảm nhận của Niếp Thanh Lam mà sắp xếp, gồm cả Ngu Thanh Y. Cảnh Hàn, Tiểu Diệp, Giai Giai thứ hạng bên trong, chính nàng cho rằng mình là nữ nhân có mị lực nhất, tuy rằng mọi người ai cũng có sở trường riêng, nhưng Ngu mỹ nhân quá mức siêu phàm thoát tục, Cảnh Hàn lại lạnh khốc ngạo nhân, Tiểu Diệp tĩnh mịch cô độc, Giai Giai tuy rằng nhu thuận ôn nhu, dung mạo cũng là tốt nhất trong đó, nhưng với tính cách và tính tình định đoạt nàng thuộc khí chất của tiểu gia bích ngọc, không giống nữ tử hờn dỗi như mình cái loại khuynh quốc khuynh thành bách biến kinh mị… Trong lòng Niếp Thanh Lam, nàng chỉ thoáng cảm thấy khí chất trên người Ôn Hinh phu nhân, so với mình hơn một chút. Ôn Hinh phu nhân thành thục thanh lịch, khí chất cao quý không thôi, tăng thêm mộ phần mẫu tính rực rỡ đáng yêu, cho nên mới làm cho Niếp Thanh Lam tự giác nhường một chút. Có thể nói, nàng cảm thấy trong cảm nhận của Lục Minh, dựa vào dung nhan, mình khẳng định là xếp cao nhất, Cảnh Hàn có thể ngang vai ngang vế với mình, bởi vì trong xương nàng có chứa một loại điềm đạm đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc, dễ dàng khiến cho tâm tư nam tử của Lục Minh có một loại đau lòng che chở lại chính phục vô hạn. Hiện giờ, một cô gái xa lạ đứng ở trước mặt mình, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên phát hiện, lòng tự tin của mình, đang không ngừng tan chảy, không còn kiên định như trước nữa. Cô gái đứng ở trước mặt này, cũng không có loại tuyệt thế dung nhan làm cho người ta kinh vi thiên nhân. Nàng trời sinh liền thuộc loại càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn nữ hài tử càng ưa thích… Lông mày của nàng như trăng non, yêu kiều mà không quyến rũ, mắt như chấm nước sơn, đen mà sáng, mũi quỳnh nhỏ đáng yêu không gì sánh được, rất có một loại khích thích khiến cho nhịn không được mà qua đó bóp nhẹ. Trên môi anh đào non mềm, không có bất cứ son môi hay son bóng nào, nàng hoàn toàn bởi màu môi nguyên thủy mà bày tỏ chính mình. Thế nhưng hiệu quả của môi hồng. Lại làm cho người ta thán phục. Tuy rằng thoáng phai nhạt một chút, nhưng làm cho người ta có cảm giác chân thực, hơn nữa rất có cảm khác khỏe mạnh đầy sức sống, khiến kẻ khác từ đáy lòng cảm thấy được tuổi xuân phơi phới của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không trang điểm, da thịt như ngọc lộ ra có màu hồng nhạt, trên hai má, còn có má hồng của thiếu nữ ngây thơ, kết hợp với tóc mai lại có một chút ngây thơ. Nàng làm cho người ta cảm thấy nữ tử ngây thơ thanh xuân phơi phới sức sống vô hạn, bất cứ ai nhìn nàng, đều khó sinh ác cảm, chỉ biết trong lòng sinh ra vui mừng và than thở. Cảnh Hàn chú ý tới. Trước mặt nàng, tóc cũng cực có cá tính. Nếu như căn cứ vào tóc dài của mấy người, có lẽ phải kể tới Tiểu Diệp và Mộng Ly MM kia tóc rất đẹp. Đen nhánh như thác đổ, dài có thể chạm mông… Tóc của nữ hài tử trước mặt này cũng không có gì thua kém, nàng tóc không dài, cũng không hết sức mềm mại, ngược lại, phía đuôi tóc có chút hơi vểnh lên, nghịch ngợm hơn lại có cá tính. Nếu đổi lại là người khác, khẳng định nhìn không đẹp lắm, hơn nữa mang chút hỗn độn, thế nhưng nàng lại thích hợp dị thường. Thậm chí kết hợp lại khiến nàng trời sinh thần khí tung bay. Bên tai. Các bím tóc rất nhỏ rất bé hạ xuống hai bên, đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay đùa ngịch trên bím tóc hình sao mềm mại của nàng. Cái này hiển nhiên là chính nàng ta tự tay chuẩn bị. Lại tăng thêm tâm tư tiểu nữ nhân. Ngay cả Tiểu Diệp chưa bao giờ hâm mộ vẻ bề ngoài của nữ hài tử khác, cũng nhịn không được động tâm. Là người đầu tiên đưa tay sờ tóc của nàng, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó than thở nói: "Cô không giống tiểu di của Lục Minh, ngược lại giống muội muội của anh ấy! Thật đáng yêu, ta nghe nói thân thể rất tinh khiết rất khỏe mạnh huyết sắc lại tốt thì sẽ có má hồng xử nữ, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy…" "Các cô cũng có, chẳng quả các cô bình thường không nhìn thấy, nếu như chạy chậm vài trăm mét, hơi có chút mồ hôi, là có thể nhìn thấy" Cô gái đứng ở trước mặt mọi người cười, một hồng răng trắng, ngay cả dáng vẻ tươi cười cũng khiến cho Niếp Thanh Lam rất tự tin cũng nhìn ngẩn ngơ. "Thật vậy à? "Giai Giai trong lòng bỗng nhiên rất muốn chạy mấy trăm mét, nhìn xem bộ dạng má hồng xử nữ của mình có gì kích thích. "…" Cảnh Hàn có chút lo lắng cho mình, làm thế nào để ở chung với Trầm Khinh Vũ này đây? "Tự giới thiệu một chut, tôi chính là Trầm Khinh Vũ, cũng chính là tiểu di của đại phôi đản kia, tuy rằng hình dáng thoạt nhìn không giống lắm, nhưng ta so với các cô đều lớn hơn một chút, bao gồm cả Niếp Thanh Lam ở trong" Trầm Khinh Vũ cười rộ lên, nàng không những không có một chút tự ti, ngược lại còn có điểm tự hào, khuôn mặt tươi cười của nàng thanh xuân tỏa sáng mười phần sức sống, khiến Niếp Thanh Lam nhìn thấy lại ngẩn người. "Tôi, tôi, tôi là…" Giai Giai rất muốn biểu hiện tốt một chút, thế nhưng nàng đang đối mặt với tiểu di của Lục Minh là Trầm Khinh Vũ, trong lòng lại có sự khẩn trương nói không nên lời. "Cô là Giai Giai, chị cũng thích cô, thường khen cô giống như một tiểu tức phụ, tôi cũng rất thích cô!" Không ngờ Trầm Khinh Vũ ôm nàng một cái, thái độ rất vô cung thân thiết, làm cho Giai Giai vừa mừng vừa sợ, Trầm Khinh Vũ trong miệng nói là đại tỷ, chẳng phải là mẹ của Lục Minh sao? Nàng nếu như thích mình, vậy mình… Giai Giai nghĩ tới đây, cũng kích động ôm Trầm Khinh Vũ, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa khóc lên. Trần Khinh Vũ mỉm cười vỗ lưng Giai Giai, lại lấy ra một cái khăn lụa trắng tinh, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt lưng tròng tràn ra, dỗ Giai Giai không khóc giống như dỗ một đứa trẻ. Niếp Thanh Lam trong lòng thầm kêu không tốt, Trầm Khinh Vũ nói có mấy câu liền lôi kéo tiểu ny tử Giai Giai qua bên cạnh, quả nhiên là một siêu cấp kình địch, nàng còn làm cho trong lòng người ta không có ác cảm, mình muốn hận nàng, cũng không thể hận nổi. Cảnh Hàn có chút bất an, nàng không am hiểu cách giãi bày tâm sự, không biết nói thế là tốt hay không nữa, về sau làm thế nào ở chung với Trầm Khinh Vũ đây? Đặc biệt ở trước mặt Lục Minh, mình nên làm cái gì bây giờ? Đang đau đầu, bỗng nhiên Trầm Khinh Vũ lại mở hai tay ôm lấy nàng, làm nàng cả người chấn động, ngoại trừ sư phụ của nàng, còn chưa từng bị nữ tử khác ôm ấp. "Cảnh Hàn muội muội thân thế rất đáng thương, nhưng đừng sợ, về sau sẽ tốt lên thôi… Đúng rồi, đại tỷ bảo ta mang cho cô một viên Hỏa vân đan, đây là cho sư phụ cô, nàng nói Bạch Trần am chủ quanh năm để chữa trị cho thân thể của cô, khiến cho âm hàn thấu xương, tính mạng gần như khó giữ được, nàng đặc biệt cùng tỷ phu đi tới nhà của Vũ gia gia xin viên gia truyền chi bảo này. Bạch Trần am chủ ăn xong, cơ thể sẽ tốt lên rất nhiều, ít nhất đau đớn mỗi ngày đều giảm bớt" Trầm Khinh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, đặt vào đó một Dương Chi Ngọc bình, nhất thời, vành mắt Cảnh Hàn đỏ lên. "…" Cảnh Hàn không nói nên lời cảm ơn, nhưng trong lòng nàng rất cảm động. Hỏa Vân Đan nàng đã nghe sư phụ nhắc qua, nhưng loại đồ vật này đã sớm thất truyền mấy trăm năm. Cho dù thế gian còn, cũng vô cùng trân quý, ai có thể dễ dàng đưa nó cho một ni cô già? Bây giờ, cha mẹ Lục Minh lại tự mình đi xin nó, tuy rằng Trầm Khinh Vũ không nói, nhưng nàng biết chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đổi được. Trầm Khinh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, mỉm cười: "Đừng đưa cho sư phụ cô vội, chờ đại phôi đản trở về. Trước tiên bảo hắn nhìn xem đã". Niếp Thanh Lam suýt ngất, Trần Khinh Vũ vừa mới xuất hiện liền chiếm hết thượng phong, tiểu ny tử Giai Giai này thì không nói, hiện giờ Cảnh Hàn mỹ nhân lạnh lùng này cũng bị nàng hàng phục. Bây giờ chỉ còn mỗi mình mình, nàng sẽ dùng biện pháp gì để thu thập mình đây? Mình có nhược điểm gì, có thể bị nàng nắm được? Nàng càng nghĩ càng bất an. Nếu nói về thông minh tài trí, nàng tự nhận mình đúng trên mọi người, nhưng đối mặt với Trầm Khinh Vũ, lòng tự tin của Niếp Thanh Lam lập tức đã không còn… "Cô có thể ôm ta một cái không?" Trần Khinh Vũ đưa ra thỉnh cầu với Niếp Thanh Lam còn chưa biết làm thế nào, nàng mở hai tay, ôm lấy Niếp Thanh Lam đang ngạc nhiên, lại hôn một cái lên trên mặt Niếp Thanh Lam: "Quả nhiên không hổ danh là Niếp hồ ly khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt nhỏ nhắn này chính là thứ người ta yêu thích! Lễ vật, ta sẽ không đưa, bởi vì, trên cổ của cô, sớm đã đeo ngọc trụy do đại tỷ để lại cho con dâu tương lai". "A?" Niếp Thanh Lam nghe xong cả kinh. "Tiểu ngọc trụy trên cổ cô, là đại tỷ khi Lục Minh mười tám tuổi. Đưa cho hắn làm lễ vật, nói về sau thích nữ hài tử nào. Thì đem ngọc trụy này đeo lên cổ nàng" Trầm Khinh Vũ vừa nói, mặt Niếp Thanh Lam liền đỏ lên, bởi vì không phải là Lục Minh đưa cho mình, mà là mình lấy từ trên cổ hắn xuống để giấu diếm lừa gạt cha mẹ mình, nói nó là tín vật đính ước bạn trai mình đưa cho mình… Nàng có chút kỳ quái, Trầm Khinh Vũ cho tới bây giờ chưa gặp mình, sao nàng lại biết được mình lấy được tiểu ngọc trụy của Lục Minh chứ? "Lúc trước cha mẹ cô đã gọi điện thoại cho đại tỷ, khen Lục Minh là một đứa trẻ ngoan, còn nói đồng ý để cô ở cùng với Lục Minh, chúng ta còn có chút ngạc nhiên, nhưng khi xem qua đoạn phim cha mẹ cô thử thách Lục Minh, chúng ta mới biết được, thì ra là chó ngáp phải ruồi, làm giả hóa thật" Trầm Khinh Vũ vừa nói, Niếp Thanh Lam vừa thẹn vừa mừng, nhưng vẫn có chút kỳ quái. Niếp Thanh Lam lén lút sờ sờ tiểu ngọc trụy ở trên cổ, hỏi: "Lão nhà giàu mới nổi nhà ta thật sự không phải là bị tai nạn giao thông sao? Đó là giả?" Trầm Khinh Vũ cười ha hả, gật đầu nói: "Người nhà của cô vừa chuẩn bị vừa diễn, lúc đầu muốn thử thách Lục Minh, nhưng cũng làm giả hóa thật, cha cô cho xe bị tai nạn là thật, nhưng dì cô bị bệnh tim thì là giả, lúc rảnh rỗi người xem phim đi, quá trình rất buồn cười, nhưng nghìn vạn lần đừng nói cho tên ngốc kia nhé!" "Cái ny…" Niếp Thanh Lam rất muốn nói cái ngọc trụy này thật ra không phải Lục Minh đưa, nhưng nàng sợ nói ra, Trầm Khinh Vũ sẽ lấy lại nó, do dự không quyết. "Thực ra tôi dọn tới nơi này, tin rằng tất cả mọi người đều biết vì cái gì, mọi người vì cái gì mà ở nơi này, trong lòng cũng có tính toán. Nếu tâm tư đều giống như nhau, ta đây nghĩ muốn cùng mọi người thành thật nói, không chơi đùa giống người khác. Đến đây, Tiểu Diệp, nếu như cô không có thói quen để người khác ôm cô, chúng ta nắm tay, Giai Giai, Cảnh Hàn, còn cả Thanh Lam, chúng ta cùng vào trong nói chuyện, ta có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với các cô, nếu như các cô muốn biết vì sao ta lại tới nơi này, muốn biết vì sao Lục Minh lại thích các cô, vì sao lại đa tình như vậy, vì sao lại trở nên rất kỳ quái, vậy thì vào trong hãy nghe ta nói…" Trầm Khinh Vũ nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Diệp, lại kéo Giai Giai, ý bảo tất cả mọi người đi vào trong nhà, đường như mọi người là lần đầu tiên tới đây, còn nàng mới là chủ nhân. Chính là ở thời khắc này, ngay cả Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam cũng ngoan ngoãn nghe lời. Các nàng biết Trầm Khinh Vũ là tình địch, là tình địch lớn nhất, nhưng nàng không thể làm cho người ta sinh ra ác cảm, nàng thậm chí không thể cự tuyệt người ta. Đây, nữ hài tử mang theo má hồng xử nữ thanh xuân phơi phới sức sống vô hạn, chính là tiểu di của Lục Minh, chính là bạn thuở còn thơ người yêu đầu tiên, chính là tình địch thần bí mọi người vẫn giấu diếm trong lòng, chính là Trầm Khinh Vũ vừa xuất hiện đã khiến mọi người coi nàng là người dẫn đầu… Sự xuất hiện của nàng, sẽ làm cuộc sống của Lục Minh, mang đến thay đổi kiểu gì đây? Lục Minh đi vào Phương Phỉ Uyển, đã tự hỏi vấn đề này, hắn vừa có chút chờ mong Trầm Khinh Vũ đến, lại sợ nàng sẽ tức giận, bởi vì nữ hài tử mình quen nhiều lắm, vượt qua cuộc sống hiện thực rất nhiều. Thật sự là mâu thuẫn, nhưng quên đi, cứ chờ nàng đến đây rồi nói sau! Khi thấy Hoắc Vấn Dong sắc mặt trắng bệch lê hoa đái vũ nhào vào trong lòng, Lục Minh quyết định tạm thời dứt bỏ phiền não này.
"Em có để yên không?" Lục Minh không chịu nổi nhà đầu Ôn Nhu kia, ngạc nhiên, sao có thể gọi là sắc lang biến thái, cái này gọi là tình thú trong chuyện yêu đương.
"Biến thái đáng chết, biến thái đáng chết..." Quả ớt nhỏ Ôn Nhu này tiến bộ hơn trước, trước đây, khẳng định là sẽ đỏ mặt chạy trốn, bây giờ hiểu được trước tiên trộm được một lọ lục thần hoàn đồng hoàn rồi mới chạy trốn, điều này làm cho Lục Minh không còn gì để nói. Hắn rất muốn nói cùng nàng, ăn lục thần hoàn đồng hoàn như vậy, dường như một đoạn thời gian dài nàng không lớn được, tiểu nhũ muốn lớn căn bản là không có khả năng, mệt cho nàng mỗi ngày còn bảo Gia Gia đun sữa đu đủ cho nàng.
Hơn nữa tự nàng ăn lục thần hoàn đồng hoàn thì thôi, lại còn thường xuyên đưa cho Tiểu Đậu Đậu ăn, điều này càng làm người ta không nói thêm được gì.
Cảnh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Minh, hỏi: "Nữ hài tử hôm qua đưa vòng ngọc cho Giai Giai, cao một thước bảy, thân thể mảnh mai, tay chân thon dài, áo đen quần đen, ăn mặc giống trang phục cổ xưa. Sau lưng nàng còn có một mái tóc thật dài, trên mặt che lụa mỏng, cả người giống như cái bóng, con ngươi trong mắt rất đen, giống như vực sâu thâm bất khả trác vậy, nhìn người ta có một loại cảm giác cổ quái, nàng là ai?"
Lục Minh nghe thế, có chút mồ hôi, đây chính là tiểu nhã đầu nhà họ Vũ hàng năm tìm mình khắp nơi để báo thù rửa nhục, tên gọi cụ thể là gì mình không nhớ rõ, nhưng hình như có một chữ Ảnh.
Hiện tại hắn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là nàng nhìn thấy mình và Mục Thuần di chơi trò chơi, thể nào Trầm Khinh Vũ lại biết rõ như vậy.
Nàng khẳng định là chịu sự ủy thác của Trầm Khinh Vũ, đưa vòng tay tới cho Giai Giai. Nhưng, tại sao phụ thân bạo quân và mẹ cùng Trần Khinh Vũ đi tới nhà nàng chứ? Bạo Quân sang năm phải quyết chiến cùng với ai? Lục Minh thật sự là trăm điều suy nghĩ không giải thích được! Duy nhất có thể khẳng định chính là. Tiểu nha đầu hiếu thắng nhà họ Vũ kia, khẳng định là bị Trần Khinh Vũ thuyết phục, cho nên mới thay nàng làm đứa sai vặt. Lục Minh nghĩ như vậy, thầm nói không ổn, một Trầm Khinh Vũ tới đây đã đủ đau đầu. Giờ lại thêm một nha đầu nhà họ Vũ vừa hiếu thắng vừa lợi hại, nhà này còn không long trời lở đất sao?
"Không biết, hình như là cháu gái của Vũ gia gia, anh không biết nàng, nhưng cùng nàng đánh qua mấy lần" Lục Minh chỉ nói thật với Cảnh Hàn.
"Nàng ta lợi hại hay là Niếp hồ ly lợi hại?" Cảnh Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, con mắt giá lạnh nhìn Lục Minh, hỏi.
"Các em đừng động thủ, em và thêm cả Thanh Lam cũng không phải là đối thủ của nàng ta… Anh trước đây cũng phải rất vất vả mới có thể đánh bại được nàng. Nàng cực kỳ am hiểu ám sát và đánh lén, lại nội ngoại kiêm tu, phi thường đáng sợ, các em ngàn vạn lần đừng đánh với nàng ta. Anh cảm thấy trong đội ngũ trẻ tuổi không ai là đối thủ của nàng ta, nàng ta là một dạng võ si, ra tay vô tình… Anh không thích nàng. Chỉ là gặp qua vài lần, các em đừng có ghen!" Lục Minh hù dọa một câu, nghĩ tầm cha mẹ Bạo Long vẫn thường thở dài nha đầu kia đáng tiếc là nữ hài tử, bằng không khẳng định so với mình còn muốn tiến bộ hơn, về phần Vũ gia gia, lại càng coi nàng là bảo khố, nếu không phải hai lão già này bình thường nói khoác, gia gia cũng không cố ý bảo mình đi đánh bại nàng.
"Không có, em chỉ hỏi một chút" Cảnh Hàn trong lòng có chút chua xót, nhưng thấy Lục Minh ôm chặt lấy mình. Trong lòng lại chuyển sang có chút ngọt ngào. Băng sương trong mắt lập tức tan ra, lộ ra sự ôn nhu.
Tại một góc chợ bán buôn rầm rộ hưng thịnh. Mấy người Hoắc Vấn Dong và Tiểu Hoa MM đang mua các loại nguyên liệu để nấu ăn.
Các nàng muốn khác với những ngày thường, cũng vì chuẩn bị rèn luyện cho cuộc thi thần ăn. Lượng ít, chủng loại phức tạp hơn nữa lại phải đảm báo chất lượng, cho nên ngày hôm nay chuyên đi bộ tại chợ bán buôn để nhập hàng. Các nàng không phát hiện ra, có hai bóng đen của nam tử, đang chốn ở chỗ tối tăm khe khẽ nói nhỏ: "Chờ các nàng đi tới đây, thì bắt lấy các nàng, ta hỏi luôn tại đây xem bom điều khiển từ xa cuối cùng làm sao mà bị phát hiện, việc này Mục tiên sinh chung quy cảm thấy có chút kỳ quái…"
"Cẩn thận, bây giờ không phải lúc gây náo loạn, ngươi phun khói mê có hiệu quả không? Đừng để hỏng!" Trong đó có người còn có chút lo lắng.
"Việc này ta dám cam đoan trăm phần trăm là có thể làm được, chỉ cần hai ba phút, ta có thể moi ra toàn bộ chuyện này, trừ khi các nàng không biết nội tình. Theo điều tra, lúc ấy có vài người ở trong phòng, đặc biết là người mang vết sẹo kia, còn có con gái của hoa thương Nguyễn Hữu Vạn, kỳ lạ hơn chính là, mặt các nàng tốt nhanh như vậy… Việc này ta nhất định phải hỏi cho ra, báo cáo lên trên! Này, các nàng đi tới bên đây, ngươi mau đi dụ các nàng, trước tiên dụ cái người trên mặt có vết sẹo kia!" Bóng đen hơi thấp chạy vào trong ngõ nhỏ, mở một cánh cửa cuốn tiến vào trong.
Cái bóng đen hơi cao chạy đến, hướng về phía Hoắc Vấn Dong các nàng cười hì hì hỏi: "Muốn hàng tốt phải không? Khỉ mặt diều hâu hai trăm, tê tê ba trăm, quạ núi có răng ba trăm tám, thấy các ngươi đều mua thứ tốt, ta hỏi một chút, nếu như các ngươi không có ý kiến, ta đi đây!"
Hoắc Vấn Dong vừa nghe, hay thật, đều là hàng quốc cấm, nếu như có thể có được, cho dù không vào được thực đơn của thần ăn, làm cho tiểu tử Lục Minh một bữa cơm no đủ, hắn cũng sẽ khen tay nghề của mình? Vì vậy ngăn đối phương lại, dò hỏi: "Hàng ở đâu? Đưa bọn ta tới xem? Nếu như hàng mới như lời nói, chúng ta có thể mua rắn, lại mua diều hâu… Dẫn đường đi!"
Bóng đen là một trung niên gầy gò, tóc húi cua hói trán, hai tay thô ráp, đôi mắt lóe ra sự giảo hoạt không tương xứng với bề ngoài.
Hắn xoa xoa tay, hắc hắc cười nói: "Không được, muốn đi, chỉ có thể đi một người, những người khác đều đứng ở cửa ngõ chờ, ta chỉ có thể dẫn một người đi xem hàng, nếu không, cô nương đậm người này theo ta tiến vào, xem một cái, hai ba phút đồng hồ, được thì trả tiền, không được thì dẹp luôn!"
Mấy người Hoắc Vấn Dong và Tiểu Hoa MM thấy người này tuy rằng xảo trá, nhưng cũng không nghi ngờ, dám làm ăn trái pháp luật khẳng định không phải là người tốt.
Thế nhưng Hoắc yêu nữ lúc này trong lòng lại muốn mua, vừa thấy ngõ nhỏ không sâu, hơn nữa chỉ có một cửa, cắn răng một cái: "Ta đi theo ngươi nhìn xem, Tiểu Hoa tỷ, Cam Điềm các ngươi ở bên ngoài chờ ta, nhiều nhất nhìn một cái rồi ta đi ra" Tiểu Hoa MM nghĩ thầm bảo an tuần tra cách đó không xa, hơn nữa mình phát động hết sức bóp chết tên quỷ gầy gò trước mặt là điều có thể, cho hắn thêm một lá gan nữa, cũng không dám làm bừa? Nói một câu xem hai phút, không được thì đi ra.
"Các ngươi muốn nhìn lâu, ta cũng không cho, làm ăn kiểu này không thể lôi kéo, đi thì đi, không đi thì thôi, lôi lôi kéo kéo để cho người ta nhìn thấy, ta còn không tiêu đời!" Trung niên gầy gò thúc giục mau mau, tự mình cúi đầu khom lưng, lén lút đi trước dẫn đường.
Mấy người Tiểu Hoa MM không có nghi ngờ hắn nhiều, nhìn Hoắc Vấn Dong đi cùng hắn.
Cam Điềm tinh quái còn đuổi theo. Nhẹ giọng bảo Hoặc Vấn Dong tốt nhất là đừng ở bên ngoài ngõ nhỏ xem hàng, tất cả mọi người có thể nhìn thấy nàng, không thì quay lại.
Hoắc Vấn Dong gật đầu, cũng đi theo trung niên gầy gò kia vào trong ngõ nhỏ. Trung niên gầy gò nhanh như chớp chạy tới cạnh cửa cuốn, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lại hạ giọng nói: "Nàng đến đấy, ngươi mau chuẩn bị phun khói cho tốt!" Bên trong bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, sở lên cổ của hắn, trung niên gầy gò nghe thấy một tiếng vang giòn rất kỳ quái, còn chưa có phải ứng gì, liền phát hiện mình đã rời vào tối tăm vô tận.
Thi thể của hắn bịch một tiếng ngã trên mặt đất, khiến Hoắc Vấn Dong sợ tới mức thiếu chút nữa hét ầm lên.
Nàng nghe thấy một âm thanh trong suốt như suối đá trong rừng từ trong bóng tối truyền ra: "Sau này không được tùy tiện tin tưởng người khác, cũng không được tùy tiện đi theo người ta tới chỗ nguy hiểm. Không phải mỗi một lần, đều có người kịp thời tới cứu ngươi, về đi!"
Hoắc Vấn Dong sợ tức mức dứt khoát gật đầu, lại nhanh chân bỏ chạy. Vọt ra bên ngoài cạnh chúng nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch
Mấy người Tiểu Hoa MM cũng không hiểu điều kỳ quái, sao trung niên gầy gò kia lại lập tức ngã xuống đất? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Rất đen. Con mắt rất đen, có giọng nói… Chúng ta đi mau!" Hoắc Vấn Dong sợ tới mức mất hồn mất vía, kéo chúng nữ nhanh chóng chạy trốn, ra khỏi chợ, tức tốc lên taxi rời khỏi. Trong bóng tối kia người có âm thanh vô tình lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nói: "Chị Trầm, rõ ràng là hai yêu quái Hắc Hà, có nên bàn bạc với hai người họ không?"
Giọng nói của Trầm Khinh Vũ trong điện thoại di động vang lên: "Không cần, đều là tiểu nhân vật! Hình Thiên Phong có một đồ đệ tới đây, hình như là Tà Dương. Ngươi đi điều tra hắn. Ta xem lén cuốn sổ của đại tỷ, phát hiện Mục Chi Hiên còn mời một sát thủ tên là Ảnh Sát. Có lẽ hai người sắp tới kia có cái gì đó mờ ám".
Giọng nói vô tình vâng một tiếng, hỏi: "Muốn điều tra bọn họ rõ ràng chứ?"
"Tà Dương được Hình Thiên Phong chân truyền. Một thân khổ luyện Thập Tam Thái Bảo, sợ rằng có chút thực lực, bằng không đại tỷ đã không viết tên hắn vào trong cuốn sổ, còn Ảnh Sát kia, hình như bài danh cũng cao dã man, trước hết đi xem đi! Làm việc nhỏ nhẹ, đừng để cho tên kia biết, tên kia là đại nam tử có tâm tính, có sĩ diện rất cao, hắn ghét nhất người khác quản những chuyện vớ vẩn của hắn, được rồi, hôm nay ta sẽ tới tìm hắn, ngươi có muốn cùng đến hay không?" Trầm Khinh Vũ cuối cùng khẽ hỏi một câu.
"Không, ta nhìn thấy hắn, sẽ không nhịn được động thủ với hắn" Giọng nói vô tình nhẹ nhàng từ chối.
"… Thực ra như vậy cũng tốt!" Trầm Khinh Vũ yên lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi: "Nếu ta có một thân võ công như nàng thì tốt rồi, đáng tiếc ta không thích hợp để luyện võ".
Hoắc Vấn Dong ở trong taxi run rẩy nửa ngày, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Lục Minh.
Vừa nói chuyện, Lục Minh lúc đầu kinh ngạc, sau đó tức giận, cuối cùng cũng không hiểu điều kỳ quái, ai phái người đi theo bảo về Hoắc Vấn Dong? Bạo Quân khẳng định không có khả năng, chẳng lẽ là mẹ? Hình gia gia hay là Trang Thần lão nhân? Nhưng trước tiên vẫn an ủi Hoắc yêu nữ: "Đừng sợ, không sao đâu, ở đâu thế? Ta tới đón các nàng! Được rồi, ta tới Phương Phỉ Uyển, cô đừng sợ, có ta ở đây rồi!"
Giai Giai và Cảnh Hàn nghe Lục Minh nói chuyện này, lại rất kinh ngạc.
Niếp Thanh Lam vỗ tay một cái: "Mọi người đừng đoán, qua đó hỏi Hoắc Vấn Dong một chút chẳng phải sẽ biết! Chẳng qua, Lục Minh và Giai Giai đi thôi, ta và Cảnh Hàn ở lại nhà!" Thực ra nàng cũng muốn đi, nhưng trong nhà còn một mình Tiểu Diệp, nếu mọi người cùng đi, nàng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Vì để an toàn…, Niếp Thanh Lam cuối cùng quyết định cùng Cảnh Hàn ở lại, để Lục Minh và Giai Giai tới vườn Phương Phỉ điều tra.
"Ta, ta cũng ở lại chờ tin tức xấu đi!" Giai Giai lo lắng mình sẽ làm liên lụy đến Lục Minh, tuy rằng rất lo lắng cho Hoắc Vấn Dong, nhưng nàng biết, ở nhà se càng an toàn.
"Cũng đúng, anh sẽ mau chóng trở về!" Lục Minh gọi điện thoại cho đội trưởng đội bảo an Đỗ Tử Liên, bảo hắn dẫn người tới khu lân cận tuần tra, đừng để người khả nghi tới gần, lại hướng về phía Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai và Tiểu Diệp: "Có lẽ là sợ chuyện không đâu một hồi, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng khẳng định đối phương không có ác ý với chúng ta, bằng không mấy người Hoắc Vấn Dong cũng không thể an toàn. Các ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở lại, Mục Chi Hiên và Hình Thiên Phong không dám trắng trợn làm chuyện này, Làm Hải có rất nhiều thế lực to lớn ẩn hình, đều có tác dụng uy hiếp bọn họ, bọn họ không dám dính vào!"
Lục Minh tới vườn Phương Phỉ, lúc hắn rời đi không lâu, chiếc xe Lincoln có rèm che của Ôn Hinh phu nhân đã trở lại. Trở về không phải là Ôn Hinh phu nhân, cũng không phải Ôn Nhu, mà là một nữ hài tử khác…
Khi Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai và Tiểu Diệp thấy rõ trên lưng nữ hài tử có một cái túi nhỏ mỉm cười đi tới, toàn bộ đều sợ ngây người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cô, cô, cô chính là Trầm Khinh Vũ?" Ngay cả Cảnh Hàn luôn luôn lãnh khốc, và Tiểu Diệp tâm tình từ trước tới nay không dao động, cũng có vẻ mặt kinh ngạc. Nữ hài tử trước mặt này bộ dạng không phải không tốt, ngược lại, dung mạo của nàng khiến cho Niếp Thanh Lam khuynh quốc khuynh thành, trong lòng cũng sinh ra thở dài, không có đủ tự tin để đối mặt với nữ tử này. Dựa theo cảm nhận của Niếp Thanh Lam mà sắp xếp, gồm cả Ngu Thanh Y. Cảnh Hàn, Tiểu Diệp, Giai Giai thứ hạng bên trong, chính nàng cho rằng mình là nữ nhân có mị lực nhất, tuy rằng mọi người ai cũng có sở trường riêng, nhưng Ngu mỹ nhân quá mức siêu phàm thoát tục, Cảnh Hàn lại lạnh khốc ngạo nhân, Tiểu Diệp tĩnh mịch cô độc, Giai Giai tuy rằng nhu thuận ôn nhu, dung mạo cũng là tốt nhất trong đó, nhưng với tính cách và tính tình định đoạt nàng thuộc khí chất của tiểu gia bích ngọc, không giống nữ tử hờn dỗi như mình cái loại khuynh quốc khuynh thành bách biến kinh mị… Trong lòng Niếp Thanh Lam, nàng chỉ thoáng cảm thấy khí chất trên người Ôn Hinh phu nhân, so với mình hơn một chút. Ôn Hinh phu nhân thành thục thanh lịch, khí chất cao quý không thôi, tăng thêm mộ phần mẫu tính rực rỡ đáng yêu, cho nên mới làm cho Niếp Thanh Lam tự giác nhường một chút. Có thể nói, nàng cảm thấy trong cảm nhận của Lục Minh, dựa vào dung nhan, mình khẳng định là xếp cao nhất, Cảnh Hàn có thể ngang vai ngang vế với mình, bởi vì trong xương nàng có chứa một loại điềm đạm đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc, dễ dàng khiến cho tâm tư nam tử của Lục Minh có một loại đau lòng che chở lại chính phục vô hạn. Hiện giờ, một cô gái xa lạ đứng ở trước mặt mình, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên phát hiện, lòng tự tin của mình, đang không ngừng tan chảy, không còn kiên định như trước nữa. Cô gái đứng ở trước mặt này, cũng không có loại tuyệt thế dung nhan làm cho người ta kinh vi thiên nhân. Nàng trời sinh liền thuộc loại càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn nữ hài tử càng ưa thích… Lông mày của nàng như trăng non, yêu kiều mà không quyến rũ, mắt như chấm nước sơn, đen mà sáng, mũi quỳnh nhỏ đáng yêu không gì sánh được, rất có một loại khích thích khiến cho nhịn không được mà qua đó bóp nhẹ. Trên môi anh đào non mềm, không có bất cứ son môi hay son bóng nào, nàng hoàn toàn bởi màu môi nguyên thủy mà bày tỏ chính mình. Thế nhưng hiệu quả của môi hồng. Lại làm cho người ta thán phục. Tuy rằng thoáng phai nhạt một chút, nhưng làm cho người ta có cảm giác chân thực, hơn nữa rất có cảm khác khỏe mạnh đầy sức sống, khiến kẻ khác từ đáy lòng cảm thấy được tuổi xuân phơi phới của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không trang điểm, da thịt như ngọc lộ ra có màu hồng nhạt, trên hai má, còn có má hồng của thiếu nữ ngây thơ, kết hợp với tóc mai lại có một chút ngây thơ. Nàng làm cho người ta cảm thấy nữ tử ngây thơ thanh xuân phơi phới sức sống vô hạn, bất cứ ai nhìn nàng, đều khó sinh ác cảm, chỉ biết trong lòng sinh ra vui mừng và than thở. Cảnh Hàn chú ý tới. Trước mặt nàng, tóc cũng cực có cá tính. Nếu như căn cứ vào tóc dài của mấy người, có lẽ phải kể tới Tiểu Diệp và Mộng Ly MM kia tóc rất đẹp. Đen nhánh như thác đổ, dài có thể chạm mông… Tóc của nữ hài tử trước mặt này cũng không có gì thua kém, nàng tóc không dài, cũng không hết sức mềm mại, ngược lại, phía đuôi tóc có chút hơi vểnh lên, nghịch ngợm hơn lại có cá tính. Nếu đổi lại là người khác, khẳng định nhìn không đẹp lắm, hơn nữa mang chút hỗn độn, thế nhưng nàng lại thích hợp dị thường. Thậm chí kết hợp lại khiến nàng trời sinh thần khí tung bay. Bên tai. Các bím tóc rất nhỏ rất bé hạ xuống hai bên, đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay đùa ngịch trên bím tóc hình sao mềm mại của nàng. Cái này hiển nhiên là chính nàng ta tự tay chuẩn bị. Lại tăng thêm tâm tư tiểu nữ nhân. Ngay cả Tiểu Diệp chưa bao giờ hâm mộ vẻ bề ngoài của nữ hài tử khác, cũng nhịn không được động tâm. Là người đầu tiên đưa tay sờ tóc của nàng, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó than thở nói: "Cô không giống tiểu di của Lục Minh, ngược lại giống muội muội của anh ấy! Thật đáng yêu, ta nghe nói thân thể rất tinh khiết rất khỏe mạnh huyết sắc lại tốt thì sẽ có má hồng xử nữ, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy…" "Các cô cũng có, chẳng quả các cô bình thường không nhìn thấy, nếu như chạy chậm vài trăm mét, hơi có chút mồ hôi, là có thể nhìn thấy" Cô gái đứng ở trước mặt mọi người cười, một hồng răng trắng, ngay cả dáng vẻ tươi cười cũng khiến cho Niếp Thanh Lam rất tự tin cũng nhìn ngẩn ngơ. "Thật vậy à? "Giai Giai trong lòng bỗng nhiên rất muốn chạy mấy trăm mét, nhìn xem bộ dạng má hồng xử nữ của mình có gì kích thích. "…" Cảnh Hàn có chút lo lắng cho mình, làm thế nào để ở chung với Trầm Khinh Vũ này đây? "Tự giới thiệu một chut, tôi chính là Trầm Khinh Vũ, cũng chính là tiểu di của đại phôi đản kia, tuy rằng hình dáng thoạt nhìn không giống lắm, nhưng ta so với các cô đều lớn hơn một chút, bao gồm cả Niếp Thanh Lam ở trong" Trầm Khinh Vũ cười rộ lên, nàng không những không có một chút tự ti, ngược lại còn có điểm tự hào, khuôn mặt tươi cười của nàng thanh xuân tỏa sáng mười phần sức sống, khiến Niếp Thanh Lam nhìn thấy lại ngẩn người. "Tôi, tôi, tôi là…" Giai Giai rất muốn biểu hiện tốt một chút, thế nhưng nàng đang đối mặt với tiểu di của Lục Minh là Trầm Khinh Vũ, trong lòng lại có sự khẩn trương nói không nên lời. "Cô là Giai Giai, chị cũng thích cô, thường khen cô giống như một tiểu tức phụ, tôi cũng rất thích cô!" Không ngờ Trầm Khinh Vũ ôm nàng một cái, thái độ rất vô cung thân thiết, làm cho Giai Giai vừa mừng vừa sợ, Trầm Khinh Vũ trong miệng nói là đại tỷ, chẳng phải là mẹ của Lục Minh sao? Nàng nếu như thích mình, vậy mình… Giai Giai nghĩ tới đây, cũng kích động ôm Trầm Khinh Vũ, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa khóc lên. Trần Khinh Vũ mỉm cười vỗ lưng Giai Giai, lại lấy ra một cái khăn lụa trắng tinh, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt lưng tròng tràn ra, dỗ Giai Giai không khóc giống như dỗ một đứa trẻ. Niếp Thanh Lam trong lòng thầm kêu không tốt, Trầm Khinh Vũ nói có mấy câu liền lôi kéo tiểu ny tử Giai Giai qua bên cạnh, quả nhiên là một siêu cấp kình địch, nàng còn làm cho trong lòng người ta không có ác cảm, mình muốn hận nàng, cũng không thể hận nổi. Cảnh Hàn có chút bất an, nàng không am hiểu cách giãi bày tâm sự, không biết nói thế là tốt hay không nữa, về sau làm thế nào ở chung với Trầm Khinh Vũ đây? Đặc biệt ở trước mặt Lục Minh, mình nên làm cái gì bây giờ? Đang đau đầu, bỗng nhiên Trầm Khinh Vũ lại mở hai tay ôm lấy nàng, làm nàng cả người chấn động, ngoại trừ sư phụ của nàng, còn chưa từng bị nữ tử khác ôm ấp. "Cảnh Hàn muội muội thân thế rất đáng thương, nhưng đừng sợ, về sau sẽ tốt lên thôi… Đúng rồi, đại tỷ bảo ta mang cho cô một viên Hỏa vân đan, đây là cho sư phụ cô, nàng nói Bạch Trần am chủ quanh năm để chữa trị cho thân thể của cô, khiến cho âm hàn thấu xương, tính mạng gần như khó giữ được, nàng đặc biệt cùng tỷ phu đi tới nhà của Vũ gia gia xin viên gia truyền chi bảo này. Bạch Trần am chủ ăn xong, cơ thể sẽ tốt lên rất nhiều, ít nhất đau đớn mỗi ngày đều giảm bớt" Trầm Khinh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, đặt vào đó một Dương Chi Ngọc bình, nhất thời, vành mắt Cảnh Hàn đỏ lên. "…" Cảnh Hàn không nói nên lời cảm ơn, nhưng trong lòng nàng rất cảm động. Hỏa Vân Đan nàng đã nghe sư phụ nhắc qua, nhưng loại đồ vật này đã sớm thất truyền mấy trăm năm. Cho dù thế gian còn, cũng vô cùng trân quý, ai có thể dễ dàng đưa nó cho một ni cô già? Bây giờ, cha mẹ Lục Minh lại tự mình đi xin nó, tuy rằng Trầm Khinh Vũ không nói, nhưng nàng biết chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đổi được. Trầm Khinh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, mỉm cười: "Đừng đưa cho sư phụ cô vội, chờ đại phôi đản trở về. Trước tiên bảo hắn nhìn xem đã". Niếp Thanh Lam suýt ngất, Trần Khinh Vũ vừa mới xuất hiện liền chiếm hết thượng phong, tiểu ny tử Giai Giai này thì không nói, hiện giờ Cảnh Hàn mỹ nhân lạnh lùng này cũng bị nàng hàng phục. Bây giờ chỉ còn mỗi mình mình, nàng sẽ dùng biện pháp gì để thu thập mình đây? Mình có nhược điểm gì, có thể bị nàng nắm được? Nàng càng nghĩ càng bất an. Nếu nói về thông minh tài trí, nàng tự nhận mình đúng trên mọi người, nhưng đối mặt với Trầm Khinh Vũ, lòng tự tin của Niếp Thanh Lam lập tức đã không còn… "Cô có thể ôm ta một cái không?" Trần Khinh Vũ đưa ra thỉnh cầu với Niếp Thanh Lam còn chưa biết làm thế nào, nàng mở hai tay, ôm lấy Niếp Thanh Lam đang ngạc nhiên, lại hôn một cái lên trên mặt Niếp Thanh Lam: "Quả nhiên không hổ danh là Niếp hồ ly khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt nhỏ nhắn này chính là thứ người ta yêu thích! Lễ vật, ta sẽ không đưa, bởi vì, trên cổ của cô, sớm đã đeo ngọc trụy do đại tỷ để lại cho con dâu tương lai". "A?" Niếp Thanh Lam nghe xong cả kinh. "Tiểu ngọc trụy trên cổ cô, là đại tỷ khi Lục Minh mười tám tuổi. Đưa cho hắn làm lễ vật, nói về sau thích nữ hài tử nào. Thì đem ngọc trụy này đeo lên cổ nàng" Trầm Khinh Vũ vừa nói, mặt Niếp Thanh Lam liền đỏ lên, bởi vì không phải là Lục Minh đưa cho mình, mà là mình lấy từ trên cổ hắn xuống để giấu diếm lừa gạt cha mẹ mình, nói nó là tín vật đính ước bạn trai mình đưa cho mình… Nàng có chút kỳ quái, Trầm Khinh Vũ cho tới bây giờ chưa gặp mình, sao nàng lại biết được mình lấy được tiểu ngọc trụy của Lục Minh chứ? "Lúc trước cha mẹ cô đã gọi điện thoại cho đại tỷ, khen Lục Minh là một đứa trẻ ngoan, còn nói đồng ý để cô ở cùng với Lục Minh, chúng ta còn có chút ngạc nhiên, nhưng khi xem qua đoạn phim cha mẹ cô thử thách Lục Minh, chúng ta mới biết được, thì ra là chó ngáp phải ruồi, làm giả hóa thật" Trầm Khinh Vũ vừa nói, Niếp Thanh Lam vừa thẹn vừa mừng, nhưng vẫn có chút kỳ quái. Niếp Thanh Lam lén lút sờ sờ tiểu ngọc trụy ở trên cổ, hỏi: "Lão nhà giàu mới nổi nhà ta thật sự không phải là bị tai nạn giao thông sao? Đó là giả?" Trầm Khinh Vũ cười ha hả, gật đầu nói: "Người nhà của cô vừa chuẩn bị vừa diễn, lúc đầu muốn thử thách Lục Minh, nhưng cũng làm giả hóa thật, cha cô cho xe bị tai nạn là thật, nhưng dì cô bị bệnh tim thì là giả, lúc rảnh rỗi người xem phim đi, quá trình rất buồn cười, nhưng nghìn vạn lần đừng nói cho tên ngốc kia nhé!" "Cái ny…" Niếp Thanh Lam rất muốn nói cái ngọc trụy này thật ra không phải Lục Minh đưa, nhưng nàng sợ nói ra, Trầm Khinh Vũ sẽ lấy lại nó, do dự không quyết. "Thực ra tôi dọn tới nơi này, tin rằng tất cả mọi người đều biết vì cái gì, mọi người vì cái gì mà ở nơi này, trong lòng cũng có tính toán. Nếu tâm tư đều giống như nhau, ta đây nghĩ muốn cùng mọi người thành thật nói, không chơi đùa giống người khác. Đến đây, Tiểu Diệp, nếu như cô không có thói quen để người khác ôm cô, chúng ta nắm tay, Giai Giai, Cảnh Hàn, còn cả Thanh Lam, chúng ta cùng vào trong nói chuyện, ta có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với các cô, nếu như các cô muốn biết vì sao ta lại tới nơi này, muốn biết vì sao Lục Minh lại thích các cô, vì sao lại đa tình như vậy, vì sao lại trở nên rất kỳ quái, vậy thì vào trong hãy nghe ta nói…" Trầm Khinh Vũ nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Diệp, lại kéo Giai Giai, ý bảo tất cả mọi người đi vào trong nhà, đường như mọi người là lần đầu tiên tới đây, còn nàng mới là chủ nhân. Chính là ở thời khắc này, ngay cả Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam cũng ngoan ngoãn nghe lời. Các nàng biết Trầm Khinh Vũ là tình địch, là tình địch lớn nhất, nhưng nàng không thể làm cho người ta sinh ra ác cảm, nàng thậm chí không thể cự tuyệt người ta. Đây, nữ hài tử mang theo má hồng xử nữ thanh xuân phơi phới sức sống vô hạn, chính là tiểu di của Lục Minh, chính là bạn thuở còn thơ người yêu đầu tiên, chính là tình địch thần bí mọi người vẫn giấu diếm trong lòng, chính là Trầm Khinh Vũ vừa xuất hiện đã khiến mọi người coi nàng là người dẫn đầu… Sự xuất hiện của nàng, sẽ làm cuộc sống của Lục Minh, mang đến thay đổi kiểu gì đây? Lục Minh đi vào Phương Phỉ Uyển, đã tự hỏi vấn đề này, hắn vừa có chút chờ mong Trầm Khinh Vũ đến, lại sợ nàng sẽ tức giận, bởi vì nữ hài tử mình quen nhiều lắm, vượt qua cuộc sống hiện thực rất nhiều. Thật sự là mâu thuẫn, nhưng quên đi, cứ chờ nàng đến đây rồi nói sau! Khi thấy Hoắc Vấn Dong sắc mặt trắng bệch lê hoa đái vũ nhào vào trong lòng, Lục Minh quyết định tạm thời dứt bỏ phiền não này.