"Nói nhảm, anh nói cho em biết, như vậy chẳng phải tự đập bể chén cơm của mình sao!"Lục Minh cúi người xuống, đưa tay ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng lau nước mắt, cười nói : "Tiểu bảo bối đừng sợ, ca ca chơi với em một trò chơi được không? Em ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ khi em mở mắt ra, chúng ta đã xuống máy bay, tới HongKong, em có muốn chơi không? Đến HongKong rồi ba và mẹ của em sẽ dẫn em đi công viên Disney Land, ở đó có chuột Mickey nè, có vịt Donald nè, còn có công chúa bạch tuyết nữa ... Nhắm mắt lại, chỉ cần ca ca đếm đến ba, em mở mắt ra, như vậy là đến nơi!" "Thật ... thật vậy sao?"Cô bé không quá tin tưởng, chẳng qua nhìn Lục Minh cười đặc biệt thân thiết, vì vậy thử nhắm mắt lại. "Ơ?"Tất cả mọi người đều rất khó hiểu, bây giờ đang ở trên máy bay mà, sao có thể đếm đến ba là đến ngay HongKong được? Rõ ràng là làm không được, tại sao còn nói vậy, tại sao còn muốn lừa gạt cô bé? Ai cũng đứng lên, muốn nhìn cho rõ xem Lục Minh làm gì. Em tiếp viên hàng không khi càng tò mò chớp to mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Minh. Hai vợ chồng đang ôm đứa nhỏ còn tưởng rằng Lục Minh muốn đùa với con nít, không ngờ Lục Minh lấy tay ý bảo hai người đừng nhúc nhích, nhất thời dừng lại, một cử động cũng không dám. "Ca ca đếm đây, nhưng không được nhìn lén, một, hai, ba ..." Chỉ thấy hai tay của Lục Minh xoay một vòng, rút ra bảy tám cây châm dài ngắn khác nhau, nhẹ nhàng châm lên cái huyệt vị trên đầu của cô bé, tốc độ ra tay cực nhanh, cơ hồ không quá một giây, rồi thu trở về, vết châm đâm xuống cũng không thấy, cô bé nhẹ nhàng nghiêng đầu, dựa vào ngực của người đàn bà trung niên, an tĩnh ngủ đi. Hô hấp rất đều, hít thở nhẹ nhàng, rất nhanh đi vào mộng. Mọi người kích động muốn vỗ tay, nếu vừa rồi còn có người hoài nghi y thuật của Lục Minh¸thì sau khi thấy hắn châm cứu xuất thần nhập hóa thì hoàn toàn tin tưởng! Cái gì mà thần y, đây ... đây mới chính là thần y chân chính! Không tới một giây, có thể làm cho một cô bé khóc không ngừng có thể trầm lắng ngủ say, bác sĩ bình thường, ai có năng lực như vậy? Bác sĩ bình thường trong bệnh viện ai có được kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy? Đừng nói là châm một lúc bảy tám cây, chỉ cầm một cây châm thôi, phỏng chừng tay bọn họ cũng phát run. Đây chính là y đạo tinh hoa của Trung Hoa cổ điển truyền xuống, không cần uống thuốc cũng không cần phải phẩu thuật, chỉ cần một châm nhẹ nhàng, có thể làm cho khỏi bệnh. Cái kỹ thuật châm cứu thần kỳ này, đám bác sĩ bình thường há có thể so sánh được sao? Em tiếp viên hàng không cười đến vui vẻ, trong ánh mắt đã có sự sùng bái. Ôn Hinh phu nhân thì mỉm cười, cái này thì tính là gì, nàng đã xem qua "108 huyệt chi"thần kỳ của Lục Minh. Lúc đó tiểu Đậu Đậu được hắn tung lên giữa trời, rồi trong nháy mắt một trăm lẻ tám huyệt vị đều được hắn điểm trúng. Mà chúc tiểu diệp đã nói qua, Lục Minh còn có Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp thuật thần kỳ, cái này mới đúng là thần bí. Bất quá nàng nhìn thấy hai vợ chồng trung niên kia nhìn Lục Minh mà toát ra vẻ cảm kích vô hàng, trong lòng cũng cao hứng vì hắn. Tiểu tử này mặc dù tính tình như một đứa trẻ to xác, nhưng hắn rất ôn nhu, rất đáng tin. Bây giờ dần dần trở thành một người đàn ông đáng tin cậy! Ai có thể như hắn, chơi đùa với con nít chứ? Tiểu bảo bối của mình chưa bao giờ đồng ý cho người đàn ông nào ôm, nhưng khi gặp hắn lại vui mừng kêu ba! Ôn Hinh phu nhân nghĩ đến đây, mặt ngọc không khỏi hiện lên tia đỏ ửng. "Suỵt ... mọi người nhỏ tiếng một chút, em nó vừa ngủ! Các người đừng sợ, vừa rồi tôi làm vậy, bởi vì em nó đã trải qua tử vong, bị chấn động rất lớn, vì phòng ngừa sau này sẽ lưu lại nổi ám ảnh trong lòng, cho nên tôi châm kim để cho em nó ngủ một giấc, các người đến HongKong rồi, dẫn em đi chơi vài ngày, làm cho chuyện này quên đi! Mấy ngày này hai người tận lực bồi em nó ngủ, mấy hôm đầu tốt nhất nên bật đèn, bởi vì em nhin thấy bóng tối, dễ dàng nhớ đến việc không hô hấp được... không có việc gì, hia người cũng không cần sợ, qua vài ngày sẽ tốt thôi, em nó sẽ chậm rãi quên chuyện này!"Lục Minh nói xong, hai vợ chồng liều mạng gật đầu, nghe như nuốt từng chữ. Hai người thấy hắn phải đi, vội vàng đi lại, chuẩn bị dập đầu bái tạ hắn. "Đừng nhúc nhích, để cho em nó tiếp tục ngủ, ngủ càng lâu càng tốt, khoảng một hai giờ sau sẽ tỉnh, đến lúc đó đã ở HongKong rồi!"Lục Minh đè bọn họ xuống, rồi an ủi. "Ân nhân, chúng tôi không biết báo đáp anh như thế nào mới tốt!"Người phụ nữ trung niên cảm động đến rơi lệ. ""Tôi quyết định lấy của các người ... bịch kẹo này để làm đồ ăn vặt!"Lục Minh cười ha ha,rồi rút ra một viên kẹo, đưa cho Ôn Hinh phu nhân. Vốn dĩ Ôn Hinh không thích ăn vặt, nhưng nhìn thấy hắn lấy kẹo cho mình, cũng vui mừng tiếp nhận, để vào trong miệng. Về phần em tiếp viên xinh tươi kia, cũng vươn bàn tay nhỏ ra, tỏ vẻ nàng cũng muốn" "Mọi người lại đây tiêu diệt bịch kẹo này đi, bất quá, chú ý coi chừng nghẹn, mất công ông giáo sư gì gì đó lại mắng tôi là tên lừa đảo!"Lục Minh cũng lấy một viên bỏ vào mồm, rồi đưa bịch kẹo cho em tiếp viên, nàng mừng rỡ đem kẹo chia cho mọi người. "Tôi, tôi muốn một viên!" "Tôi cũng muốn!" Mọi người cao hứng đứng lên, đưa tay lại đây, tựa hồ như những thứ mà Lục Minh đã chạm qua, đều đã biến thành bảo bối. Người đàn ông trung niên kích động đến run người, trong lòng ông có trăm ngàn câu từ muốn nói với Lục Minh¸nhưng một câu cảm ơn cũng nói không thành lời. Ông chỉ len lén xoay người đi, lau khô những giọt nước mắt không tự kìm hãm được, khi chính mình gặp phải bất hạnh, trong lòng tuyệt vọng, ông trời không bỏ rơi mình, gặp được một thần y trẻ tuổi, nụ cười của hắn sáng lạn như ánh mặt trời ban ngày, đối đãi với người ác độc như sư tử bạo nộ, đối xử với con gái của mình lại ôn nhu vô cùng... Ông còn nói được gì? Chỉ có thể nói rằng : Ông trời đối với mình không tệ, trời cao không vứt bỏ mình! Lục Minh cùng Ôn Hinh phu nhân, dưới tiếng vỗ tay của mọi người, trở về chổ ngồi ở khoang hạng nhất, tất cả nhân viên trên máy bay, tiếp viên hàng không, ngay cả cơ trưởng cũng tự mình đến đây cảm ơn hắn. Thật vất vả mới đuổi được họ đi, lại có người thỉnh thoảng canh lúc mấy em tiếp viên không chú ý, chạy đến năn nỉ Lục Minh nhờ hắn ra tay điều trị. Phong thấp nhức xương thì quên đi, đau dạ dày thì có thể miễn cưỡng nhịn, nhưng khi Lục Minh nghe thấy một tên mập mạp năn nỉ hắn điều trị chứng liệt dương của mình, lúc đó núi lửa bùng nổ! Hắn chụp lấy tên kia, cả giận quát : "Nghe rõ đây, trước khi tôi mất bình tĩnh mà giết chết ông, tôi nói cho ông biết, bây giờ tất cả bệnh viện đều có loại tiểu giải phẩu này, chỉ cần bắn laser không đau nhức, trên TV quảng cáo mỗi ngày, còn có đủ loại thuốc cả... nếu ông còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ hủy đi xương đầu gối của ông!" "Tiểu thần y, anh cũng biết, quảng cáo không thể tin, tôi uống thuốc xong, rồi cũng đã phẩu thuật laser rồi, nhưng vẫn chưa được, tiểu thần y, cầu anh, giúp tôi châm cứu một chút! Công năng không bình thường rất bi thảm, mấy năm nay tôi không thể sinh sống hài hòa, cứ tiếp tục như vậy, vợ của tôi chắc chắn sẽ đòi ly hôn với tôi!"Ông mập này cũng là một thương nhân ở HongKong, cả đời gặp qua rất nhiều người, cũng không sợ hãi, cười nói : "Tiểu thần y, nếu anh có thể chữa cho tôi, tôi cho anh mười vạn ...!" "Một trăm vạn đối với tôi mà nói chẳng nghĩa lý gì, mười vạn ... là cái chó gì, ông lập tức cút cho tôi" "Thật không muốn nhận một trăm vạn sao? Một trăm vạn nhiều lắm..." "Cút, cút cho xa đi! Tiếp viên hàng không, đá người này ra đi, nếu hắn còn lãng vãng nữa, thì nhốt hắn trong wc!"Lục Minh đạp một cước vào tên béo, dùng lực rất vừa phải, tên mập bay vài thước, nhưng không có việc gì, hắn đứng lên muốn đi lại, nhưng hai tiếp viên và hai an ninh đã vội vàng ngăn cản hắn. "Một trăm vạn tiền điều trị chứng liệt dương? Nhãm nhí, có nhiều tiền quá nên điên rồi!"Thằng bốn mắt ngồi gần đó nghe vậy hừ lạnh một tiếng. "Mẹ kiếp, ở đâu có tiếng ruồi bay ong gọi vậy, thật chán ghét"Lục Minh cũng không khách khí đáp trả. "Không được nói bậy nữa, phải có giáo dục"Ôn Hinh phu nhân nhẹ giọng nhắn nhở, dù trong mắt của nàng, Lục Minh là một đứa con nít rất có giáo dục, nhưng nàng cũng không cho phép hắn nói bậy. "Tiểu thần y, đừng nóng giận, tôi đã nghĩ thông suốt rồi... mặc dù một trăm vạn không phải là ít, nhưng tiền đối với tôi chỉ là một con số nhỏ, nếu muốn tôi trả tiền mà cái đó có thể hồi phục lại, nhiều tiền hơn tôi cũng trả! Các người cho tôi vào... được rồi, tôi đứng ở đây nói, tiểu thần y, anh chỉ cần nói một giá, tôi có thể xuất ra một trăm vạn cho anh, tôi lập tức viết chi phiếu cho anh!"Ông mập vì cuộc sống hạnh phúc của mình, xem như đã nghĩ thông suốt. Mấy ông an ninh trên máy bay nghe xong trong lòng ai cũng sợ hãi, may mà mình không bệnh này. Nếu không, tiền đâu mà trị? Liệt dương, nghe nói thì không quá đáng sợ, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì nó ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống, mà nếu không thể cứng được, vậy thì sống có ý nghĩa gì? Mấy em tiếp viên hàng không thì che miệng cười trộm, may mà cái bệnh này chỉ có đàn ông mới bị, cho nên phụ nữ sẽ không cần điên cuồng vì nó giống đàn ông. "Cho tôi vào đi, tôi chỉ nói vài câu thôi, cầu các người!"Một người đàn ông gầy trơ xuống, hai tròng mắt hãm sâu, khuôn mặt trải rộng những nếp nhăn cũng người già, trên đầu tóc bạc cũng không ít, ông ta đứng sau lưng ông mập một hồi lâu, nhưng cuối cùng cắn răng một cái, bước qua các tiếp viên hàng không, đi đến trước mặt Lục Minh, quỳ xuống : "Tiểu thần y, tôi ... tôi không có tiền, nhưng chỉ hy vọng ... anh có thể lại nhìn vợ tôi một lần! Tôi đều là nông dân, vợ tôi bị bệnh nan y, mà tiền trong nhà đã dùng hết, bây giờ nàng sắp chết, tôi vay mượn khắp nơi để dẫn nàng đi HongKong chơi, đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của nàng ... vốn trong lòng tôi đã tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy anh cứu cô bé kia... có thể lại xem vợ tôi một chút không, tôi không có tiền, nếu anh lại thăm vợ tôi một chút, xem bệnh tình thế nào, kéo dài tính mạng của nàng thêm hai nặng, tôi đây cả đời cảm kích anh, cả đời sẽ tặng rau cho anh, báo đáp lại phần ân tình của anh! Van cầu anh, cầu xin anh, giúp tôi nhìn một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, nếu không thể cứu, tôi cũng cảm ơn anh ... tôi biết yêu cầu này quá mức, nhưng tôi không còn cách nào khác, cầu anh từ bi cứu nàng, chỉ nhìn một cái thôi, được không?" "Ồ"Tiếp viên hàng không ai nấy đều cảm động đến rơi lên, ai cũng không mở miệng, nhưng tất cả đều đang dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Lục Minh. "Tôi không phải bác sĩ ... được rồi, ông dẫn bà ta đến đây, nhưng, tôi không dám khẳng định là có thể trị, tôi không phải thần y, thật sự không phải thần y!"Lục Minh nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng thương xót của Ôn Hinh phu nhân, trong lòng mềm xuống, ý bảo người nông dân kia mang vợ mình đến đây. "Giả nhân giả nghĩa!"Thằng bốn mắt nhỏ giọng nói thầm. Hắn vừa mở miệng, nhất thời làm cho tất cả mọi người cùng trợn mắt nhìn. Ông mập kia thì cởi giày ra, đập về hướng của hắn : "Ném xuống phố, ném thằng khốn này xuống phố cho chết mẹ đi, ở đây là chổ cho mày nói chuyện à" Cơ trưởng cũng cảnh cáo thằng bốn mắt kia, kêu hắn im mồm, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi, nếu không sẽ kiện hắn làm phiền hành khách trên máy bay, ảnh hưởng đến vận tác bình thường.
Cô tiếp viên vừa nghe Lục Minh đồng ý cứu người, vui mừng vô cùng, vội vàng kéo tay hắn về khoang bình thường.
Dù có vài tiếp viên đã cực lực duy trì trật trự, nhưng vẫn có một đám người vây lấy nơi này, ở giữa có tiếng một người đàn ông than khóc, cầu xin mọi người cứu mạng, nhưng tất cả đều bó tay. Em tiếp viên kia vội vàng tách đám người ra, hét to : "Tránh ra, bác sĩ đến! Tất cả tránh ra, mau tránh ra!"
Đám người lập tức tránh ra, tất cả đều nhìn thấy Lục Minh.
Nhìn thấy một chàng trai còn trẻ, trong lòng không khỏi có nghi vấn, người này có phải là bác sĩ thực tập không? Rốt cục hắn có cứu được không?
Một người đàn ông trung niên vội vàng bước lại, nắm lấy tay hắn khóc lóc cầu xin : "Cứu mạng, bác sĩ, bác sĩ, mau cứu con gái của tôi, nhanh ..."
Hai nhân viên phụ trách an ninh của máy bay cũng vội vàng tránh ra, Lục Minh nhìn thấy, phát hiện vẻ mặt cô bé nằm trên ghế xanh tím, toàn thân mềm nhũn, trong miệng tràn bọt mép. Hai người phụ trách an ninh vội vàng nói rõ bệnh tình cho Lục Minh : "Em ấy đột nhiên không hít thở được, hô hấp ngày càng khó khan, nhịp tim và mạch càng lúc càng yếu, chúng tôi đã thử hô hấp nhân tạo, nhưng vẫn không thành công ..."
"Anh thật sự là bác sĩ? Chúng tôi muốn xác nhận thân phận một chút, không thể tùy tiện giao cho anh, nếu không chúng tôi sẽ bị trách phạt"Một nhân viên an ninh khi nhìn thấy Lục Minh còn quá trẻ, sợ hắn không phải bác sĩ, vội vàng truy hỏi.
Lục Minh đầu tiên mở mí mắt của nàng lên, phát hiện tròng trắng trợn lên, hơn nữa đáy mắt còn tụ máu, dưới cổ phát ra tạp âm cực nhỏ.
Sau đó đè lên ngực nàng, đưa tiên thiên chân khí vào, phát hiện ra tim không có vấn đề, chỉ là cung cấp dưỡng khí không đủ, nên làm cho cơ thể nhanh chóng suy yếu. Rồi theo kinh mạch điều tra một chút, liền phát hiện ra vấn đề, đang chuẩn bị biện pháp cứu người, nhưng hai thằng an ninh cứ hỏi mãi, hắn không thể làm gì khác hơn đành trả lời : "Dù tôi không phải là bác sĩ chính thức, nhưng ..."
Hai thằng an ninh vừa nghe không phải bác sĩ, nếu giao cho hắn cứu chữa, lỡ như cô bé ấy mất mạng, vậy thì bản thân sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Nên sợ đến mức vội vàng kéo tay hắn nói : "Tôi biết anh có nhiệt tâm, nhưng tình huống nguy cấp, hay là để cho chúng tôi tiếp tục hô hấp nhân tạo, chúng tôi đã được huấn luyện cấp cứu sơ cấp, anh ... anh mau tránh ra!"
"Anh ... anh không phải bác sĩ sao? Thật sự không phải?"Cô tiếp viên dẫn Lục Minh đến đây có vẻ rất thất vọng.
"Thằng nhóc, đừng gây thêm rối loạn!"
"Cho dù là thầy thuốc, cũng còn quá trẻ, trẻ tuổi như vậy thì có bao nhiêu kinh nghiệm chứ?"
"Xem ra cô bé này đã tới số rồi, trên máy bay có nhiều người như vậy mà lại không có một bác sĩ, đây là số mạng rồi ..."
Mọi người chung quanh đều nghị luận, còn người đàn ông kia đang mong có cứu tinh, nhưng phát hiện ra Lục Minh không phải bác sĩ, nhất thời chán nản ngã xuống đất, ngược lại, người đàn bà trung niên kia thì ôm lấy chân của Lục Minh khóc : "Không quản anh có phải là bác sĩ hay không. Anh có thể cứu con gái của tôi, ha vợ chồng chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp anh, xin anh, xin anh cứu con gái của tôi!"
Cô tiếp viên kia vội nắm lấy tay của người đàn bà trung niên, an ủi : "Còn có một bác sĩ chính thức, tôi ... tôi sẽ mời ông ta!"
Trong đám người vang lên một tiếng hừ, là thằng bốn mắt bị Lục Minh tát cho một bại tai, cười lạnh nói : "Đừng hy vọng tôi, hắn không phải ghê gớm lắm sao? Không phải có bản lĩnh sao? Cô để cho hắn cứu, thử xem hắn cứu như thế nào hả? Lão tử nhìn xem hắn cứu thế nào, hắc hắc, dám đánh tao, mày biết tao là ai không? Cho dù các người có khuyên thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay, hắn có bản lĩnh, thì các người để cho hắn cứu! Tao còn tưởng rằng là ai ghê gớm lắm, thì ra cũng không phải là một bác sĩ... mày cứu người hả? Mày làm được cái gì hả? Có bản lĩnh thì cứu người đi, haha, xem mày cứu người thế nào?"
"Nếu không thì anh xin lỗi hắn đi"Cô tiếp viên kéo tay Lục Minh, ý bảo hắn xin lỗi tên bốn mắt đó.
"Các người câm miệng hết cho tôi, ầm ĩ muốn chết!"Lục Minh đang nghĩ biện pháp cứu người, hết lần này đến lần khác lại bị người ta làm phiền, làm cho hắn nổi giận đùng đùng.
Hắn đạp một cái, đá bay tên bốn mắt đi, rồi kéo cô tiếp viên tránh ra, quát : "Cô không cần hoài nghi y thuật của tôi, cũng không có tư cách chỉ huy tôi làm cái gì? Hiểu chưa? Lập tức kêu một người lấy cho tôi một cái muỗng, dà, một cái muỗng kim loại, nhanh lên một chút!"
Em tiếp viên kia vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lục Minh, vừa mừng vừa sợ, dù bị mắng, nhưng vẫn gật đầu, vội vàng chạy đi.
Chạy vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi : "Cái muỗng cần dài bao nhiêu? Rộng bao nhiêu?"
Lục Minh vừa nghe xong lập tức hét : "Cho cô lấy xong, cô bé đã chết rồi, các người tránh ra, lấy cho tội một cái cái chăn, lẹ, tôi cần một cái cái chăn"Lục Minh đoạt lấy một cái cái chăn của một hành khách, buộc nó trên người cô bé, hai vợ chồng kia nước mắt lưng tròng nhìn, chân tay luống cuống, còn hai thằng an ninh thì đổ mồ hôi, bây giờ còn chưa đến, nhưng cái chết sẽ đến rất nhanh, bọn họ muốn đoạt lại cái cái chăn, thì Lục Minh như con sư tử rống to : "Làm gì vậy, cút ngay, tôi sẽ cứu nó!"
"Nghe hắn đi, hắn có cách!"Ôn Hinh phu nhân cũng không rõ vì sao lại cần một cái cái chăn cho một cô bé không hít thở được, nhưng nàng tin tưởng Lục Minh, tin rằng hắn làm vậy, nhất định có đạo lý.
"Được!"Hai thằng an ninh tuy đối với Lục Minh không tin tưởng gì, nhưng đối với người có khí chất cao quý như Ôn Hinh phu nhân, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nên rất tin tưởng.
"Không ai được phép làm ồn, các người cũng không được khóc, cho tôi mười giây yên tĩnh!"Lục Minh ôm lấy cô bé, quay đầu lại tức giận mắng to, làm cho tất cả mọi người hoảng sợ lùi lại.
Cả hai vợ chồng kia lấy tay che miệng không dám khóc.
Chỉ thấy Lục Minh ôm lấy cô bé, bất động trong mười giây, sau đó đột nhiên buông ra, để cô bé nằm thẳng xuống, rồi hít một hơi thật sâu, thổi vào trong miệng nàng, một tay nắm lấy mũi, rồi lấy tay đè lên ngực nàng, đè xuống mấy cái, liên tiếp vài lần, rồi ôm lấy thân thể nàng, lấy tay không ngừng xoa tại hậu tâm của nàng.
Cô bé vốn vẻ mặt xanh tím đột nhiên ho khan, ho khan vài tiếp, rồi bắt đầu hô hấp dồn dập.
Sau mười mấy giây đồng hồ, lại có tiếng khóc lên, nơi này tràn đầy tiếng ho khan... Bây giờ, người mù cũng có thể thấy, cô bé đã sống, cô bé đã được cứu!
Cặp vợ chồng trung niên kia lập tức nhào lại, ôm lấy con gái, cả hai cùng khóc lên, bất quá, cả hai đều đã không còn sự tuyệt vọng như khi nãy, mà là vừa kích động vừa vui mừng! Mọi người không nhịn được vỗ tay, vì cô bé được cứu sống mà hoan hô, nhất là cô tiếp viên dẫn Lục Minh đến, càng kêu lên vui mừng, thậm chí là rơi nước mắt.
Còn hai thằng an ninh thì vừa cảm kích vừa kính nể Lục Minh, kích động hỏi : "Anh .... anh làm cách nào cứu người vậy/"
Thật ra mọi người đều tò mò, bởi vì tất cả đều nhìn thấy, Lục Minh chẳng làm cái gì cả, chỉ lấy một cái cái chăn, buộc lấy cô bé, rồi cứu nàng sống lại, quả là kỳ tích!
Cái thằng bốn mắt bị Lục Minh đạp văng đi, đầu tóc bừa bộn, đầy mồ hôi, thì thào lắc đầu : "Không có khả năng, không có khả năng, cái này không có khả năng!"
Ôn Hinh phu nhân cũng cao hứng vì Lục Minh, mỉm cười với hắn : "Có thể nói cho chúng ta biết được không?"
"Không có gì ghê gớm, chỉ là trong họng bị nghẹt cái hột, chỉ cần lấy ra là xong ..."Lục Minh mở lòng bàn tay trái ra, trên đó có một cái hột quả hạch dính nước miếng, mọi người vừa nhìn, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra cô bé này ăn quả hạch không lấy hột ra, cứ nuốt vào như thế, rồi lần này bị kẹt lại trong cổ, làm cho hít thở không được. Hai tên an ninh càng xấu hổ hơn, cổ họng bị kẹt, khó trách là làm hô hấp nhân tạo kiểu nào cũng không thông, cũng may là người thanh niên này lấy cái hột ra, nếu không cô bé này sẽ chết chắc.
"Thần y, diệu thủ thần y!"Mọi người vừa vỗ tay vừa nhiệt liệt kêu vang.
"..."Ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng cười, cảm thấy tự hào vì Lục Minh.
Tiểu gia hỏa này đã trưởng thành rồi, bây giờ có thể ra tay cứu người, trở thành một người đàn ông giỏi giang.
Mặc dù không biết y thuật của hắn cổ quái đến mức nào, nhưng quả thật rất hữu hiệu, trước đó tiểu Đậu Đậu bị bệnh, không thể châm cứu, hắn còn dùng máu cứu người!
Dùng cái cái chăn trùm lấy cô bé không thể hô hấp này, mặc dù phương pháp rất khó hiểu, nhưng căn bản là không quan trọng, chỉ cần có tác dụng, vậy thì dùng phương pháp nào cũng được. Có lẽ mọi người không nghĩ ra, nhưng Lục Minh lấy cái hột cho mọi người xem, rồi tất cả tận mắt nhìn thấy hắn cứu sống cô bé này, thế là đã đủ!
Dùng cách gì cũng được, miễn có thể cứu sống người, đó là y thuật tốt nhất!
"Không thể nào! Cái này không có khả năng! Nếu bị kẹt trong khí quản, cần phải phẫu thuật mới có thể lấy ra, trong khí quản rất nhỏ, hột quả hạch lại lớn, nếu không mở khí quản ra, không thể nào lấy được cái hột ra, đây là giả, giả! Cô gái này bị bệnh tim, vừa mới tỉnh lại, hắn nhân cơ hội này giả mạo thần y, hắn ngay cả bác sĩ cũng không phải, sao có thể gọi là thần y chứ? Hắn là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo !"Tên bốn mắt nhảy dựng lên, thở hổn hển chỉ vào Lục Minh rống to : "Mày nhất định là một tên lừa đảo, cách làm của mày không có căn cứ khoa học, không thể nào dùng cái chăn để lấy hột quả hạch ra, cái này quả thật quá hoang đường! Nói không chừng cặp vợ chồng này cùng phe với hắn, liên hợp với nhau lừa gạt mọi người!"
"Cút, nếu không lão tử đạp văng mày, cho mày làm người bay!"Lục Minh lại tán cho một bạt tai, làm cho bên mặt kia cũng sưng lên.
"Tiên sinh, hay là ông trở về chổ ngồi đi, ở đây không có việc của ông!"Một tiếp viên hàng không cười trộm, nâng hắn dậy, rồi giao cho hai người an ninh để họ mang hắn đi.
"Các bằng hữu, chúng ta có thể làm chứng, chàng trai trẻ này cứu người là thật, vừa rồi cô bé kia quả thật không hít thở được, may mà có hắn ... ông trở về chổ ngồi đi, đừng nói nữa!"Hai người an ninh thấy tên bốn mắt muốn nói tiếp, vội vàng kéo hắn đi, mỗi người một bên. Tên bốn mắt cực lực vùng vẫy : "Hắn đánh tôi, hắn đánh tôi. Các người cũng thấy, tôi muốn kiện hắn!"
"Ngu ngốc, kiện tao, lão tử căn bản không làm gì mày!"Lục Minh mặc dù nói bậy, nhưng trong lòng Ôn Hinh phu nhân lại trần đầy vui mừng nhìn hắn, nàng cảm thấy giờ phút này hắn đã trưởng thành, biến thành một nam tử hán mà ngay cả mình cũng khó tin.
"Ba ba ba ba ...!"Mỗi người vỗ tay chúc mừng.
"Cảm ơn anh, ân nhân ..."Hai vợ chồng ôm lấy con gái, cảm động rơi lên, khóc không thành tiếng, muốn nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng đã sớm nghẹn ngào.
"Anh thật lợi hại, nhưng mà, anh dùng cái chăn để lấy hột ra như thế nào?"Cô tiếp viên hàng không kia tò mò hỏi, câu hỏi này của nàng đại biểu cho tiếng lòng của mọi người!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Nói nhảm, anh nói cho em biết, như vậy chẳng phải tự đập bể chén cơm của mình sao!"Lục Minh cúi người xuống, đưa tay ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng lau nước mắt, cười nói : "Tiểu bảo bối đừng sợ, ca ca chơi với em một trò chơi được không? Em ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ khi em mở mắt ra, chúng ta đã xuống máy bay, tới HongKong, em có muốn chơi không? Đến HongKong rồi ba và mẹ của em sẽ dẫn em đi công viên Disney Land, ở đó có chuột Mickey nè, có vịt Donald nè, còn có công chúa bạch tuyết nữa ... Nhắm mắt lại, chỉ cần ca ca đếm đến ba, em mở mắt ra, như vậy là đến nơi!" "Thật ... thật vậy sao?"Cô bé không quá tin tưởng, chẳng qua nhìn Lục Minh cười đặc biệt thân thiết, vì vậy thử nhắm mắt lại. "Ơ?"Tất cả mọi người đều rất khó hiểu, bây giờ đang ở trên máy bay mà, sao có thể đếm đến ba là đến ngay HongKong được? Rõ ràng là làm không được, tại sao còn nói vậy, tại sao còn muốn lừa gạt cô bé? Ai cũng đứng lên, muốn nhìn cho rõ xem Lục Minh làm gì. Em tiếp viên hàng không khi càng tò mò chớp to mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Minh. Hai vợ chồng đang ôm đứa nhỏ còn tưởng rằng Lục Minh muốn đùa với con nít, không ngờ Lục Minh lấy tay ý bảo hai người đừng nhúc nhích, nhất thời dừng lại, một cử động cũng không dám. "Ca ca đếm đây, nhưng không được nhìn lén, một, hai, ba ..." Chỉ thấy hai tay của Lục Minh xoay một vòng, rút ra bảy tám cây châm dài ngắn khác nhau, nhẹ nhàng châm lên cái huyệt vị trên đầu của cô bé, tốc độ ra tay cực nhanh, cơ hồ không quá một giây, rồi thu trở về, vết châm đâm xuống cũng không thấy, cô bé nhẹ nhàng nghiêng đầu, dựa vào ngực của người đàn bà trung niên, an tĩnh ngủ đi. Hô hấp rất đều, hít thở nhẹ nhàng, rất nhanh đi vào mộng. Mọi người kích động muốn vỗ tay, nếu vừa rồi còn có người hoài nghi y thuật của Lục Minh¸thì sau khi thấy hắn châm cứu xuất thần nhập hóa thì hoàn toàn tin tưởng! Cái gì mà thần y, đây ... đây mới chính là thần y chân chính! Không tới một giây, có thể làm cho một cô bé khóc không ngừng có thể trầm lắng ngủ say, bác sĩ bình thường, ai có năng lực như vậy? Bác sĩ bình thường trong bệnh viện ai có được kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy? Đừng nói là châm một lúc bảy tám cây, chỉ cầm một cây châm thôi, phỏng chừng tay bọn họ cũng phát run. Đây chính là y đạo tinh hoa của Trung Hoa cổ điển truyền xuống, không cần uống thuốc cũng không cần phải phẩu thuật, chỉ cần một châm nhẹ nhàng, có thể làm cho khỏi bệnh. Cái kỹ thuật châm cứu thần kỳ này, đám bác sĩ bình thường há có thể so sánh được sao? Em tiếp viên hàng không cười đến vui vẻ, trong ánh mắt đã có sự sùng bái. Ôn Hinh phu nhân thì mỉm cười, cái này thì tính là gì, nàng đã xem qua "108 huyệt chi"thần kỳ của Lục Minh. Lúc đó tiểu Đậu Đậu được hắn tung lên giữa trời, rồi trong nháy mắt một trăm lẻ tám huyệt vị đều được hắn điểm trúng. Mà chúc tiểu diệp đã nói qua, Lục Minh còn có Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp thuật thần kỳ, cái này mới đúng là thần bí. Bất quá nàng nhìn thấy hai vợ chồng trung niên kia nhìn Lục Minh mà toát ra vẻ cảm kích vô hàng, trong lòng cũng cao hứng vì hắn. Tiểu tử này mặc dù tính tình như một đứa trẻ to xác, nhưng hắn rất ôn nhu, rất đáng tin. Bây giờ dần dần trở thành một người đàn ông đáng tin cậy! Ai có thể như hắn, chơi đùa với con nít chứ? Tiểu bảo bối của mình chưa bao giờ đồng ý cho người đàn ông nào ôm, nhưng khi gặp hắn lại vui mừng kêu ba! Ôn Hinh phu nhân nghĩ đến đây, mặt ngọc không khỏi hiện lên tia đỏ ửng. "Suỵt ... mọi người nhỏ tiếng một chút, em nó vừa ngủ! Các người đừng sợ, vừa rồi tôi làm vậy, bởi vì em nó đã trải qua tử vong, bị chấn động rất lớn, vì phòng ngừa sau này sẽ lưu lại nổi ám ảnh trong lòng, cho nên tôi châm kim để cho em nó ngủ một giấc, các người đến HongKong rồi, dẫn em đi chơi vài ngày, làm cho chuyện này quên đi! Mấy ngày này hai người tận lực bồi em nó ngủ, mấy hôm đầu tốt nhất nên bật đèn, bởi vì em nhin thấy bóng tối, dễ dàng nhớ đến việc không hô hấp được... không có việc gì, hia người cũng không cần sợ, qua vài ngày sẽ tốt thôi, em nó sẽ chậm rãi quên chuyện này!"Lục Minh nói xong, hai vợ chồng liều mạng gật đầu, nghe như nuốt từng chữ. Hai người thấy hắn phải đi, vội vàng đi lại, chuẩn bị dập đầu bái tạ hắn. "Đừng nhúc nhích, để cho em nó tiếp tục ngủ, ngủ càng lâu càng tốt, khoảng một hai giờ sau sẽ tỉnh, đến lúc đó đã ở HongKong rồi!"Lục Minh đè bọn họ xuống, rồi an ủi. "Ân nhân, chúng tôi không biết báo đáp anh như thế nào mới tốt!"Người phụ nữ trung niên cảm động đến rơi lệ. ""Tôi quyết định lấy của các người ... bịch kẹo này để làm đồ ăn vặt!"Lục Minh cười ha ha,rồi rút ra một viên kẹo, đưa cho Ôn Hinh phu nhân. Vốn dĩ Ôn Hinh không thích ăn vặt, nhưng nhìn thấy hắn lấy kẹo cho mình, cũng vui mừng tiếp nhận, để vào trong miệng. Về phần em tiếp viên xinh tươi kia, cũng vươn bàn tay nhỏ ra, tỏ vẻ nàng cũng muốn" "Mọi người lại đây tiêu diệt bịch kẹo này đi, bất quá, chú ý coi chừng nghẹn, mất công ông giáo sư gì gì đó lại mắng tôi là tên lừa đảo!"Lục Minh cũng lấy một viên bỏ vào mồm, rồi đưa bịch kẹo cho em tiếp viên, nàng mừng rỡ đem kẹo chia cho mọi người. "Tôi, tôi muốn một viên!" "Tôi cũng muốn!" Mọi người cao hứng đứng lên, đưa tay lại đây, tựa hồ như những thứ mà Lục Minh đã chạm qua, đều đã biến thành bảo bối. Người đàn ông trung niên kích động đến run người, trong lòng ông có trăm ngàn câu từ muốn nói với Lục Minh¸nhưng một câu cảm ơn cũng nói không thành lời. Ông chỉ len lén xoay người đi, lau khô những giọt nước mắt không tự kìm hãm được, khi chính mình gặp phải bất hạnh, trong lòng tuyệt vọng, ông trời không bỏ rơi mình, gặp được một thần y trẻ tuổi, nụ cười của hắn sáng lạn như ánh mặt trời ban ngày, đối đãi với người ác độc như sư tử bạo nộ, đối xử với con gái của mình lại ôn nhu vô cùng... Ông còn nói được gì? Chỉ có thể nói rằng : Ông trời đối với mình không tệ, trời cao không vứt bỏ mình! Lục Minh cùng Ôn Hinh phu nhân, dưới tiếng vỗ tay của mọi người, trở về chổ ngồi ở khoang hạng nhất, tất cả nhân viên trên máy bay, tiếp viên hàng không, ngay cả cơ trưởng cũng tự mình đến đây cảm ơn hắn. Thật vất vả mới đuổi được họ đi, lại có người thỉnh thoảng canh lúc mấy em tiếp viên không chú ý, chạy đến năn nỉ Lục Minh nhờ hắn ra tay điều trị. Phong thấp nhức xương thì quên đi, đau dạ dày thì có thể miễn cưỡng nhịn, nhưng khi Lục Minh nghe thấy một tên mập mạp năn nỉ hắn điều trị chứng liệt dương của mình, lúc đó núi lửa bùng nổ! Hắn chụp lấy tên kia, cả giận quát : "Nghe rõ đây, trước khi tôi mất bình tĩnh mà giết chết ông, tôi nói cho ông biết, bây giờ tất cả bệnh viện đều có loại tiểu giải phẩu này, chỉ cần bắn laser không đau nhức, trên TV quảng cáo mỗi ngày, còn có đủ loại thuốc cả... nếu ông còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ hủy đi xương đầu gối của ông!" "Tiểu thần y, anh cũng biết, quảng cáo không thể tin, tôi uống thuốc xong, rồi cũng đã phẩu thuật laser rồi, nhưng vẫn chưa được, tiểu thần y, cầu anh, giúp tôi châm cứu một chút! Công năng không bình thường rất bi thảm, mấy năm nay tôi không thể sinh sống hài hòa, cứ tiếp tục như vậy, vợ của tôi chắc chắn sẽ đòi ly hôn với tôi!"Ông mập này cũng là một thương nhân ở HongKong, cả đời gặp qua rất nhiều người, cũng không sợ hãi, cười nói : "Tiểu thần y, nếu anh có thể chữa cho tôi, tôi cho anh mười vạn ...!" "Một trăm vạn đối với tôi mà nói chẳng nghĩa lý gì, mười vạn ... là cái chó gì, ông lập tức cút cho tôi" "Thật không muốn nhận một trăm vạn sao? Một trăm vạn nhiều lắm..." "Cút, cút cho xa đi! Tiếp viên hàng không, đá người này ra đi, nếu hắn còn lãng vãng nữa, thì nhốt hắn trong wc!"Lục Minh đạp một cước vào tên béo, dùng lực rất vừa phải, tên mập bay vài thước, nhưng không có việc gì, hắn đứng lên muốn đi lại, nhưng hai tiếp viên và hai an ninh đã vội vàng ngăn cản hắn. "Một trăm vạn tiền điều trị chứng liệt dương? Nhãm nhí, có nhiều tiền quá nên điên rồi!"Thằng bốn mắt ngồi gần đó nghe vậy hừ lạnh một tiếng. "Mẹ kiếp, ở đâu có tiếng ruồi bay ong gọi vậy, thật chán ghét"Lục Minh cũng không khách khí đáp trả. "Không được nói bậy nữa, phải có giáo dục"Ôn Hinh phu nhân nhẹ giọng nhắn nhở, dù trong mắt của nàng, Lục Minh là một đứa con nít rất có giáo dục, nhưng nàng cũng không cho phép hắn nói bậy. "Tiểu thần y, đừng nóng giận, tôi đã nghĩ thông suốt rồi... mặc dù một trăm vạn không phải là ít, nhưng tiền đối với tôi chỉ là một con số nhỏ, nếu muốn tôi trả tiền mà cái đó có thể hồi phục lại, nhiều tiền hơn tôi cũng trả! Các người cho tôi vào... được rồi, tôi đứng ở đây nói, tiểu thần y, anh chỉ cần nói một giá, tôi có thể xuất ra một trăm vạn cho anh, tôi lập tức viết chi phiếu cho anh!"Ông mập vì cuộc sống hạnh phúc của mình, xem như đã nghĩ thông suốt. Mấy ông an ninh trên máy bay nghe xong trong lòng ai cũng sợ hãi, may mà mình không bệnh này. Nếu không, tiền đâu mà trị? Liệt dương, nghe nói thì không quá đáng sợ, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì nó ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống, mà nếu không thể cứng được, vậy thì sống có ý nghĩa gì? Mấy em tiếp viên hàng không thì che miệng cười trộm, may mà cái bệnh này chỉ có đàn ông mới bị, cho nên phụ nữ sẽ không cần điên cuồng vì nó giống đàn ông. "Cho tôi vào đi, tôi chỉ nói vài câu thôi, cầu các người!"Một người đàn ông gầy trơ xuống, hai tròng mắt hãm sâu, khuôn mặt trải rộng những nếp nhăn cũng người già, trên đầu tóc bạc cũng không ít, ông ta đứng sau lưng ông mập một hồi lâu, nhưng cuối cùng cắn răng một cái, bước qua các tiếp viên hàng không, đi đến trước mặt Lục Minh, quỳ xuống : "Tiểu thần y, tôi ... tôi không có tiền, nhưng chỉ hy vọng ... anh có thể lại nhìn vợ tôi một lần! Tôi đều là nông dân, vợ tôi bị bệnh nan y, mà tiền trong nhà đã dùng hết, bây giờ nàng sắp chết, tôi vay mượn khắp nơi để dẫn nàng đi HongKong chơi, đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của nàng ... vốn trong lòng tôi đã tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy anh cứu cô bé kia... có thể lại xem vợ tôi một chút không, tôi không có tiền, nếu anh lại thăm vợ tôi một chút, xem bệnh tình thế nào, kéo dài tính mạng của nàng thêm hai nặng, tôi đây cả đời cảm kích anh, cả đời sẽ tặng rau cho anh, báo đáp lại phần ân tình của anh! Van cầu anh, cầu xin anh, giúp tôi nhìn một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, nếu không thể cứu, tôi cũng cảm ơn anh ... tôi biết yêu cầu này quá mức, nhưng tôi không còn cách nào khác, cầu anh từ bi cứu nàng, chỉ nhìn một cái thôi, được không?" "Ồ"Tiếp viên hàng không ai nấy đều cảm động đến rơi lên, ai cũng không mở miệng, nhưng tất cả đều đang dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Lục Minh. "Tôi không phải bác sĩ ... được rồi, ông dẫn bà ta đến đây, nhưng, tôi không dám khẳng định là có thể trị, tôi không phải thần y, thật sự không phải thần y!"Lục Minh nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng thương xót của Ôn Hinh phu nhân, trong lòng mềm xuống, ý bảo người nông dân kia mang vợ mình đến đây. "Giả nhân giả nghĩa!"Thằng bốn mắt nhỏ giọng nói thầm. Hắn vừa mở miệng, nhất thời làm cho tất cả mọi người cùng trợn mắt nhìn. Ông mập kia thì cởi giày ra, đập về hướng của hắn : "Ném xuống phố, ném thằng khốn này xuống phố cho chết mẹ đi, ở đây là chổ cho mày nói chuyện à" Cơ trưởng cũng cảnh cáo thằng bốn mắt kia, kêu hắn im mồm, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi, nếu không sẽ kiện hắn làm phiền hành khách trên máy bay, ảnh hưởng đến vận tác bình thường.