Khi đám "Khủng long nữ"kia đi rồi, Lục Minh lại không nỡ buông tay, vì mỹ nhân trong lòng thơm như hoa, mịn như ngọc, có thằng ngu mới buông tay. Trong lòng Hạ Linh cực lực giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng lên, ngoài mặt cố gắng làm ra vẻ không có gì, còn dùng tay nắm lấy tay của Lục Minh, không cho hắn mò lên mò xuống, nhưng ở mông bị cái ấy ấy nó kích thích, làm cho nàng tâm loạn như ma. Biết rõ hắn đang xâm phạm chính mình, nhưng lại không muốn tránh né, tại địa phương tiếp xúc, có một cổ nhiệt lưu chạy khắp cơ thể, cái cảm giác này thật sự quá thoải mái. Nhưng lý trí lại nói rằng : Không được tùy tiện như vậy! Mình không thể phát sinh chuyện đó với hắn, em Thanh Y thích hắn, mình tuyệt đối không thể đụng vào hắn, cảm tình của mình với tiểu tử này, cũng đã đủ làm tâm tình rối loạn. Hết lần này đến lần khác, cơ thể không nghe theo sự khống chế của bộ não, cho dù đoàn "Khủng long nữ"đã đi hết, nhưng vẫn dựa vào lòng hắn. Mắt thấy sắp đến tầng lầu rồi, Hạ Linh âm thầm cái đầu lưỡi một cái, vì đau nên nhanh chóng tỉnh táo lại, tránh tay của hắn, tránh va chạm thân thể, đầu tiên là hung hăng liếc hắn một cái, sau đó sửa sang lại quần áo trên người, sợ lát nữa Ngu Thanh Y nhìn ra. Cũng may trong thang máy có gương, sửa sang lại tóc, luôn hỏi Lục Minh rằng mặt mình có hồng hay không "Không có"Lục Minh đương nhiên phủ định. "Đều tại cậu, lần sau không để ý đến em nữa!"Hạ Linh cảm thấy cả mặt nóng rần, không nhịn được đưa tay đánh hắn : "Không cho phép nói với người khác, ngàn vạn lần không để cho Thanh Y biết, nếu không chị giết em!" Chờ cửa thang máy mở ra, nàng vội vàng chạy đi, ấn chuông cửa. Ngu Thanh Y ra mở cửa, nhìn thấy người quen lập tức tươi cười : "Bại hoại tới, ở đâu? Đừng trốn nữa, chị thấy đuôi sói của em rồi! Mau vào ... chị Hạ, mặt chị sao hồng vậy, có phải tên này khi dễ chị không?"Nàng nhìn thấy trên mặt Hạ Linh ửng đỏ, kỳ quái hỏi. "Vừa rồi chờ lâu, nên hơi nóng, rất hồng sao? Xem ra chị phải đi rửa mặt một chút, dùng cửu chuyển dưỡng nhan dịch mới được!"Hạ Linh bối rối tìm cớ chạy lấy người, nhanh chóng trốn vào trong phòng. "Em ... có phải vừa rồi ăn hiếp chị Hạ không?"Ngu Thanh Y vừa đóng cửa lại, lập tức khởi binh hỏi tội. "Em cũng muốn, nhưng không có cơ hội!"Lục Minh nói dối không chớp mắt. "Ngoan lắm, đừng tức giận mà, người ta chỉ hỏi có một câu thôi, ai kêu em làm nhiều chuyện xấu quá, dễ gây hiểu lầm mà! Đến đây đến đây, ăn cái bánh bao này đi, chị tự tay làm đó, thế nào? Ngon không?"Ngu Thanh Y vừa nghĩ đi đón người quả thật là không có cơ hội, nhưng thân thể của chị Hạ đã bị hắn sờ vuốt mấy lần, cho dù không có danh phận chính thức, thì sau này sớm muộn cũng tiện nghi cho tiểu tử này, sự ghen tuông trong lòng chợt biến mất, trở nên nhu thuận lấy lòng. Nhìn hắn vừa ăn bánh bao vừa duỗi ngón cái ra, nhất thời trong lòng nàng tràn đầy vui mừng. Xem ra chính mình cũng không tệ, ít nhất cũng tốt hơn so với lãnh mỹ nữ hay Niếp hồ ly nhiều. Lục Minh giơ ngón cái ra cho Ngu Thanh Y, không phải vì cái bánh bao của nàng ngon, mà bởi vì quần áo trên người của nàng làm hắn thích. Ngu mỹ nhân hôm nay mặc một cái áo thun màu trắng, bộ ngực cao vút như muốn chọt thủng cái áo mà đi ra ngoài, như ẩn như hiện, phá lệ thần bí, phía dưới mặc một cái quần đùi bó sát người, ôm chặt lấy cặp mông nhỏ đang cố gắng vểnh lên của nàng, cặp chân thon dài lộ ra không sót điểm nào, da thịt như ngọc, trắng noãn không tỳ vết, chiều dài đôi chân làm cho người khác phải trầm trồ, cái này đúng là tăng thì ngại nhiều, mà giảm thì chia không đủ, hoàn mỹ vô cùng, làm cho người nhìn không khỏi chấn động. Nàng mang một đôi dép lên màu hồng phấn, những ngón chân đáng yêu nghịch ngợm nhìn là thấy thèm rồi. Lục Minh như muốn phát điên, sau khi nhìn xong trong lòng chỉ muốn đẩy ngã nàng xuống ghế sa lon, rồi kéo chân nàng lên cẩn thận thưởng thức một phen _._! Hắn duỗi ngón cái ra, ý là khen nàng hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, thích hơn so với bình thường, Ngu Thanh Y lại lầm tưởng, tưởng đâu hắn khen cái bánh bao ngon chứ, vui vẻ mang thêm vài cái cho hắn ăn. May là mình có cái không gia trữ tồn .... Lục Minh âm thầm tự nhủ, bất quá đừng nói là vài cái bánh bao, ngay cả một con heo hắn cũng có thể nhét vào. "Em ... em ăn nhiều quá vậy, năm sáu ... bảy ... tám ... em có phải là người không? Ăn từ từ thôi, chúng ta còn nhiều thức ăn mà, xin lỗi, vừa rồi do gấp quá, cho nên không kịp làm nhiều đồ ăn ngon ..."Ngu Thanh Y không biết thật ra Lục Minh chỉ ăn một cái bánh bao, còn bao nhiêu hắn tống vào trong trữ vật không gian hết, cảm thấy có lỗi kéo hắn ngồi xuống ghế salon, hai tay đấm đấm bả vai hắn. "Không sao đâu, người này vốn bụng bự mà, hơn nữa, cho hắn no chết cũng là đáng đời"Hạ Linh đau lòng nhìn Lục Minh, nhưng miệng thì không thể tha cho hắn. "Nếu như vậy chúng ta không ăn cơm nữa, xem TV nha!"Ngu Thanh Y sợ Lục Minh nổi giận. Mở TV lên, một cặp diễn viên nam nữ đang hôn nhau kịch liệt trong thang máy ... Hạ Linh chợt nhớ đến chuyện xảy ra trong thang máy, có chút xấu hổ, cầm remote chuyển kênh, kênh này càng khủng khiếp hơn, một nam một nữ đang nằm trên giường, kẻ đẩy người đưa .... mặc dù đã che chăn lại không thấy gì, nhưng tiếng thở dốc của hai người trong TV vẫn truyền ra rõ ràng cho ba người .... rồi chợt thấy người nam càng có hành động kích thích hơn, cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếm xuống đầu ngực của người nữ. Hạ Linh giật mình, sao lại có "Câu chuyện đêm khuya"ở đây chứ? Vội vàng chuyển kênh khác, lần này đỡ hơn, là quảng cáo, bất quá hai em trong TV đang mặc đồ lót, cố gắng ưỡn lên để khoe khoang những nét hấp dẫn của cơ thể. Ngu Thanh Y sợ Lục Minh mãi ngắm gái trong TV, vội vàng tắt TV luôn, hét lên : "Thật là chán quá, không có gì hay hết" "Nếu vậy chúng ta chơi bài đi, người nào thua sẽ bị dán giấy lên mặt"Đề nghị của Hạ Linh bị Lục Minh cực lực phản đối, trên đời này hắn hận nhất là đánh bài dán giấy, bởi vì vận bài bạc của hắn khá là chó má, trước kia ở đại học đánh bài với đám sói trong phòng, cơ hồ là không thắng được ván nào. Bởi vì vận khí như cái gì ấy ấy, cho nên đến giờ hắn vẫn không thích bài bạc, hơn nữa còn tình nguyện mua thức ăn khuya, chứ không tham gia vào những cuộc chém giết thâu đêm. Trước kia ở trường học, thường xuyên có thằng trần truồng chỉ mặc đồ lót, trên người dán toàn là giấy với giấy chạy ra ngoài cột điện hoặc góc tường hét thật to : Được cứu rồi, được cứu rồi. Cái này không phải là ác mộng, mà là ác mộng trong ác mộng. Ví dụ như sau khi ăn cơm, cái thằng thua bài sẽ chỉ được mặc một cái quần lót, sau đó chạy ra đối diện quán cơm, hát vang bài hát "kìa con bướm vàng", vừa hát vừa múa .... cái kỳ quan thế giới này quả thật rất khó quên, giống như Trần Tranh vậy, chính là một ca sĩ quen thuộc, bất quá thằng vô sỉ này không biết sống chết, cho dù thua cũng chơi, chơi không biết chán. Có một lần, người này và hai thằng khác thua tàn nhẫn, nhưng không chơi trò ca hát nữa, chỉ bị đuổi ra khỏi ký túc xác, lệnh cho bọn chúng gặp một trăm MM gọi mẹ, mới được trở về. Cái loại chuyện nhỏ như dán giấy này, thằng nào ở ký túc xá cũng bị, nếu đẩy cửa ra, thường xuyên phát hiện ra trên mặt của thằng nào cũng có dán giấy nhỏ, không ai là không có. Lục Minh luôn giữ mặt mũi, cho nên chuyện này trước giờ luôn kháng cự không chơi, tình nguyện thua tiền. Cho nên, mọi người đặc biệt thích Lục Minh, bởi vì hắn mời khách rất hào phóng, một thua, không nói hai lời, phất tay kêu mọi người đi ăn khuya, bia tùy tiện kêu, thịt nướng tùy tiện gọi ... "Dán giấy chơi không vui, nế không thì đánh cuộc quần áo, người nào thua, sẽ cởi ra từng món!"Lục Minh mặc dù không thích đánh bài với MM, nhưng tất cả các chú lang đều có một tính chất đặc biệt, đó chính là thích đánh cuộc quần áo với MM, bản thân thua thì không sao, nhưng MM cởi một món ra cũng là chuyện "sướng muốn chết"! Nếu như là Ngu Thanh Y và Hạ Linh, Lục Minh đương nhiên có dũng khí đánh cuộc cởi quần áo với các nàng, nhưng nếu gặp Tiểu Hoa MM, mà đánh cuộc cởi quần áo với nàng, như vậy thì chỉ có tìm chết!!! Đề nghị của Lục Minh lập tức bị Ngu Thanh Y và Hạ Linh dùng tay dùng chân phản đối trầm trọng. "Vậy thì đánh cuộc chống đẩy đi, các chị thua, thì làm thế nằm ngửa, thế nào?"Lục Minh cũng biết các chàng sói thích đánh cuộc loại này với MM, thua thì cứ hít đất không nói gì, nhưng nếu có thể để cho MM nằm ngửa ra thì, chính mình có thể nắm chân nàng, trừ bỏ việc thưởng thức cảnh đẹp ra còn có thể chiếm chút tiện nghi. "Đồ xấu xa, cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy thứ hư hỏng, chúng ta không làm đâu!"Ngu Thanh Y do dự một chút, cuối cùng vẫn cự tuyệt. "Chúng ta đánh cuộc với hắn! Bất quá đổi thành, em phải chống lên xuống, còn chúng ta chỉ nằm ngửa, Thanh Y đừng sợ, chị sẽ giúp em một nửa, một phút chị có thể làm được 41 lần, không tin là không thắng được hắn!"Hạ Linh vừa nói xong, Lục Minh gật đầu liên tục,lực thắt lưng tốt như vậy, quả thật hiếm thấy! Ngu Thanh Y vừa nghe xong, lập tức hoan hổ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé tán thành, không cho Lục Minh phản đối. "Trời ơi, chị cũng biết hít đất đặc biệt lao lực mà, hơn nữa, thế này không ổn"Lục Minh đương nhiên cự tuyệt. "Chẳng có gì không ổn, đừng xem thường người khác, bình thường chị cũng được huấn luyện lực tay rồi ... nếu không, chị thua một, còn em thua mười? Thế nào, không dám thì bỏ qua, coi như em không phải đàn ông"Hạ Linh khêu khích làm cho Lục Minh nổi giận, đánh chết cũng không để nàng xem thường hắn. "Tiểu linh tinh, đại gia còn sợ các người sao, phát bài!"Lục Minh nghĩ thầm, vì sự nghiệp chống đẩy của các MM thì còn sợ cái gì. "Đại gia, bài tới ..."Ngu Thanh Y không so với với hắn, tay nhỏ cần cù chia bài. Bắt đầu, Lục Minh thua thê thảm, vận bài bạc của hắn siêu khốn nạn, không ăn được một ván, muốn khóc chết ghê. Khi thua đủ trăm cái rồi, Lục Minh từ từ thấy không ổn, cả ngày chỉ có mình thua, vậy chẳng phải quá có lợi cho các nàng sao? Đang suy nghĩ biện pháp ăn gian thì Hạ Linh và Ngu Thanh Y sợ Lục Minh ăn gian nên đã sớm đề phòng, cấm hắn chạm bài. Cất bài vào trong trữ vật không gian, có thể tiến hành đổi bài có lợi cho mình. Nhưng hai nàng đã biết hắn có bản lĩnh đặc thù, mặc dù không rõ lắm, nhưng phỏng chừng là có, cho nên che bài không cho hắn làm bậy. Không có biện pháp, đành phải thử tâm linh cảm ứng vào bài bạc ... Lục Minh nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái bán huyền diệu, hai nàng thấy Lục Minh nhắm mắt lại, ánh mắt thay đổi, biết tiểu tử này kỳ quái, lập tức bốn bàn tay nhào lại, dày xéo thân thể hắn, quấy nhiểu liên tục : "Không cho phép nhắm mắt lại, không được ăn gian, thành thật một chút, tên xấu xa, mở mắt nhìn chúng ta!" Sau khi quấy rối, cảm thấy đã thành công, rồi tỉ mỉ lấy lau lá bài, sau kh cảm thấy an toàn, mới bắt đầu phát bài thành bốn phần. "Tên xấu xa, em chọn phần nào?"Ngu Thanh Y vẫn còn lo lắng, ý bảo Lục Minh phải chọn trước. "Bên trái"Cảm ứng trong lòng Lục Minh thấy thích hợp nhất chính là bên trái, Hạ Linh nhanh tay, đoạt lấy bài trước, sau đó nghe nàng hoan hô, tất cả đều là bài tốt, người này quả thật rất rất rất ăn gian!!! Hai mắt của Ngu Thanh Y tập trung theo dõi hắn, nhìn hắn chuẩn bị lấy phần bên phải, vội vàng dùng tay che lại, miệng nói : "Của chị, của chị, chị lấy phần này!" Nhưng khi cầm bài lên, vẻ mặt nàng lại khá là đau khổ, vì cơ hồ hình như đều là bài xấu. Lục Minh cười ha ha, thầm nghĩ mình đã không còn thua, vừa rồi đem bài xấu cho Ngu Thanh Y, chính mình tùy tiện cầm một cái cũng có thể chiếm thượng phong. Ngu Thanh Y thấy Lục Minh cười gian xảo, thầm nghĩ mình đã bị hại, trúng gian kế của kẻ này, lập tức không thuận theo, đưa tay chụp lấy bài của Lục Minh, ý muốn cướp bài, chẳng ngờ tay của Lục Minh quá nhanh, cầm bài né qua, nhưng tay của Ngu Thanh Y lại chụp trúng khoảng không, không kịp dừng lại, chụp một cái, ngay chổ đũng quần của hắn... cái động tác này làm ba người ngẩn ngơ, ngây dại nhìn cái tay kia! Chiêu thức ấy, bắt vừa vặn!
"Đừng nóng giận, tôi, tôi có xe, hai người đi đâu? Tôi sẽ chở đi!"Ông mập cũng không tức giận, hắn biết, người có bản lĩnh càng cao, thì càng quái dị, nếu muốn tạo mối quan hệ tốt với tiểu thần y này, thì khuôn mặt tươi cười là không thể thiếu.
Hơn nữa, "nó"có thể cứng lên có liên quan trực tiếp với chất lượng cuộc sống, nếu không chạy chữa, thì thật đúng là không được.
Lục Minh túm lấy áo của hắn, trừng mắt cả giận nói : "Tôi sẽ không trị cái chứng liệt dương cho ông, lập tức cút ngay, cái này đến bệnh viện mà phẩu thuật, đừng phiền tôi, ông mà còn bám theo, tôi sẽ lột da hủy cốt ông, rồi đem lên mái nhà phơi nắng thành người khô!"Ông mập vẫn giữa vẻ tươi cười, giống như hôm nay là mùng tết vậy, cười ha ha gật đầu : "Được được, không chữa thì không chữa, tôi chỉ muốn kết bạn với anh, tôi tên là Lại Hữu Vi, là người ở HongKong, hai người muốn đi đâu? Tôi chở hai người đi!"
Ôn Hinh phu nhân đi được vài bước, quay đầu lại hỏi : "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, ông mập này nói mình có xe, muốn chở chúng ta đến khách sạn Shangrila"Lục Minh mỉm cười với Ôn Hinh phu nhân, sau đó lại quay sang trừng mắt với ông mập Lại Hữu Vi "Mập, nghe nè, trên người ông dư thừa âm khí quá, bàng quang và thận không có vấn đề gì, cơ quan sinh dục càng không có vấn đề, tìm một ông bác sĩ hàng thật mà chữa, rồi chịu khó uống thuốc, nhất là không được quan hệ tình dục trong vài tháng, được rồi, đừng làm phiền lão tử nữa! Bây giờ ông lấy xe chở chúng tôi đến khách sạn Shangrila, dọc đường không được nói nhảm ..."
"Shangrila à, được được, xin mời!"Lại Hữu Vi nghe xong liền mừng rỡ, nhanh chóng vác cái túi hành lý, chạy nhanh tới đằng trước Ôn Hinh phu nhân, kích động dẫn đường cho Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân.
Mà dọc đường đi, quả thật hắn rất ít nói chuyện.
Nếu gặp danh lam thắng cảnh hay là nhưng điểm du lịch đặc biệt thì mới thoáng nói với hai người một chút.
Mặc dù Ôn Hinh phu nhân không kêu người ra đón, nhưng hai người giám đốc của khách sạn Shangrila đã đứng đợi trước cửa, không đợi Lục Minh mang cái túi hành lý ra, bọn họ đã sớm nhiệt tình giúp đỡ, Lại Hữu Vi cũng muốn ra tay, nhưng rồi thấy không có vấn đề gì, cuối cùng đành rời đi, đưa danh thiếp của mình ra, hy vọng Lục Minh nhận lấy.
Lục Minh vốn không muốn nhận, nhưng chợt nghĩ rằng, người này thuộc tầng lớp thượng lưu, nói không chừng về sau mình có việc phải nhờ hắn hỗ trợ.
Vỗ vỗ vai Lại Hữu Vi, nói : "Vì anh đã tiễn tôi một đoạn, tôi tặng anh hai câu, ít dùng thuốc tráng dương lại, anh miệt mài quá độ, cả người trở nên hư nhược rồi"Lại Hữu Vi liều mạng gật đầu, giống như học sinh chăm chú nghe giảng. Hắn muốn cảm ơn Lục Minh rất nhiều. Hắn biết, nếu muốn hoàn toàn lành bệnh thì tìm một vị bác sĩ bình thường khẳng định không được, thuốc bình thường mình uống cũng nhiều rồi, nhưng hiệu quả cực nhỏ. Phải nhờ vị tiểu thần y này ra tay.
Bây giờ hắn không giúp, không có nghĩa là lần sau sẽ cự tuyệt mình, chỉ cần làm tốt quan hệ thì sớm muộn gì bệnh của mình cũng sẽ được chữa khỏi, sớm khôi phục lại uy phong của đàn ông năm xưa. Đến lúc đó sẽ đè con cọp cái ở nhà ra mà làm, cho đến khi nàng quỳ xuống cầu xin tha thứ mới thôi, haha!
Lục Minh không để ý đến dâm ý của hắn, chỉ vội vàng cùng đi vào với Ôn Hinh phu nhân.
Điện thoại vang lên, người gọi là Ngu Thanh Y.
"Là cô à, có chuyện gì?"Lục Minh nghĩ thầm mình đã đến HongKong rồi, Ngu mỹ nhân muốn quấn lấy mình cũng không có khả năng, cho nên nghe điện thoại của nàng cũng không sao.
"Cậu đang ở đâu? Tôi làm rất nhiều đồ ăn ngon nè, cậu thật có phúc, chờ chị Hạ đi đón lại đây sẽ có một bửa cơm no đủ"Ngu Thanh Y cười hì hì, rõ ràng là không cho Lục Minh một cơ hội từ chối, Lục Minh cườ ha hả nói : "Tôi có việc ở HongKong, xem ra tôi không có số để hưởng phúc rồi, để lần sau đi, tôi nhất định sẽ nếm thử xem tay nghề của chị có tiến bộ hay không!"
"Ngốc à, tôi cũng đang ở HongKong nè, cậu nghĩ tôi không biết cậu đáp chuyến bay lúc chín giờ sao?"Ngu Thanh Y mở miệng nói xong, Lục Minh cảm thấy như đang nghe tiếng pháo trên bầu trời vậy.
"Chị ... chị, sao chị lại đến HongKong?"Lục Minh xém xỉu.
"Ngày hôm qua muốn nói cho cậnu ghe, ai ngờ cậu không nghe điện thoại của tôi, tôi và chị Hạ đến HongKong để quay một bài hát trong MTV châu Á, vừa đến mấy hôm trước, phỏng chừng sẽ ở đây một tháng! Đang lo cậu ở đây không có người quen, không ai chiếu cố, tôi mới nấu vài ngón cho cậu, cậu đang ở đâu, tôi kêu chị Hạ đến đón cậu"Ngu Thanh Y cười rạng rỡ, tâm tình xem ra rất tốt, nhưng mà Lục Minh thì cười không nổi, hắn đang muốn trốn vị Ngu mỹ nhân này, không ngờ đã chạy đến tận HongKong rồi mà vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của nàng. Ổn định tinh thầ nlại, vội vàng cự tuyệt : "Không được, tôi phải bảo vệ Ôn Hinh phu nhân, bây giờ tôi là bảo vệ riêng của nàng ta"
"Ôn Hinh phu nhân hình như có thói quen nghỉ trưa mà, nàng ta ngồi máy bay chắc đã mệt rồi, lát nữa khẳng định sẽ nghỉ ngơi, cậu lại đây một lát đi"Ngu Thanh Y rõ ràng đã điều tra thói quen của Ôn Hinh phu nhân rồi.
"Mười hai giờ, đợi tôi ở cửa khách sạn Shangrila"Hạ Linh đoạt lấy điện thoại, nói một câu, không đợi Lục Minh từ chối đã cúp điện thoại.
"Không sao đâu, nếu có bạn rủ đi chơi thì vậy con cứ đi đi!"Ôn Hinh phu nhân khoan dung mỉm cười, đưa tay vuốt đỉnh đầu của Lục Minh, ôn nhu nói : "Lát nữa cô muốn nghỉ ngơi, lát nữa sẽ phải làm nhiều việc, con ở cùng cô, khẳng định sẽ rất buồn bực, đi ra ngoài chơi cũng tốt. Bây giờ vừa đến, không có việc gì, chờ thêm vài ngày nữa, kẻ địch trong thương trường của cô mới đến, lúc đấy mới cần con bảo vệ ... đi thôi, đi nhận phòng trước đi, nếu không con cũng không biết là ở đâu nữa!"
Phòng của Ôn Hinh phu nhân là một phòng được bố trí xa hoa, hai cô phục vụ dẫn Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân tiến vào, dùng thứ ngôn ngữ tiêu chuẩn để giới thiệu các hạng mục phục vụ.
Một lát sau, Ôn Hinh phu nhân vừa mới ngồi xuống, chưa trò chuyện được hai câu thì phục vụ đã đưa phần cơm trưa lên "Cô thường ở đây, chỉ cần dặn một tiếng là bọn họ biết nên làm thế nào, con muốn cái gì có thể nói cho các nàng biết. Lại đây, ăn trưa một chút đi, rồi hãy đi chơi, nhớ là trước chín giờ tối phải trở về đó"Ôn Hinh phu nhân nhẹ nhàng cắt miếng bò beefsteak trong dĩa của mình ra một phần, rồi đặt vào một cái dĩa khác và đẩy đến trước mặt Lục Minh, quả thật rất giống một người vợ dặn dò chồng đi làm về nhà sớm một chút vậy.
Lục Minh chỉ gật đầu, đối mặt với Ôn Hinh phu nhân, hắn không dám làm xằng làm bậy như đối với chúng nữ, không dám làm bậy nói bậy như trước.
Ôn Hinh phu nhân ăn rất ít, nhưng nàng vẫn bồi cho Lục Minh ăn xong.
Nàng mỉm cười : "Cô bận rồi, con có hẹn thì đi chơi một mình đi!"Khi thấy Lục Minh dùng khăn lau miệng như gió, nàng cầm lấy khăn tay, duỗi tay lại, thay hắn lau đi thịt nước dính trên khóe môi, rồi liếc hắn một cái nói : "Lớn như vậy rồi mà cứ như con nít, trước mặt người ngoài không nên tùy ý như vậy, tránh bị người ta chê cười ... đi chơi đi!"
"Thật sao?"Trong lòng Lục Minh có điểm mâu thuẫn, hắn không muốn rời khỏi bên cạnh Ôn Hinh phu nhân, nhưng về phương diện khác, đã đáp ứng Hạ Linh và Ngu Thanh Y. Hơn nữa, trong lòng cũng mơ hồ thấy cao hứng, giống như là muốn nhìn thấy Ngu Thanh Y và Hạ Linh vậy.
"Nơi này được bảo vệ nghiêm khắc, con yên tâm. Cả ngày cô đều ở trong phòng, không có nguy hiểm đâu"Ôn Hinh phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng đứng lên, đưa tay khẽ vuốt đỉnh đầu của Lục Minh, sau đó quay về phòng của mình, trước khi đi, còn quay đầu lại dặn dò một câu : "Tiểu hầu tử nhớ đó, đừng gây chuyện, nếu không lần sau cô sẽ không mang con đi chơi nữa. Có việc gì thì cứ tìm cảnh sát, ở HongKong khắp nơi đều là cảnh sát, đừng giống như ở Lam Hải, tùy tiện ra tay đánh người... không nói nữa, thư giãn một chút, đi chơi với bạn của con đi!"
Bây giờ, Lục Minh cảm thấy rằng, Ôn Hinh phu nhân giống y như mẹ, mẹ cũng thường dặn dò hắn như vậy, mặc dù mình biết nên làm thế nào, nhưng nghe nàng dặn dò xong, chung quy vẫn cảm thấy ấm áp.
Chưa đến mười hai giờ, Lục Minh đang thay quần áo thì Hạ Linh gọi điện thoại đến.
Khi Lục Minh vội vã đi xuống, Hạ Linh nhìn thấy hắn có chút vui mừng, nhưng vẫn liếc mắt trách móc hắn : "Sao chậm vậy, mất nửa ngày mới xuống tới!"
Lục Minh thấy Hạ Linh hôm nay mặc quần jean áo thun, trang phục nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa tinh thần vô cùng tốt, gương mặt tươi sáng, cả người toát ra mị lực đặc biệt, làm hắn không khỏi ngẩn ngơ. Hạ Linh thấy hắn nhìn đến thất thần, trong lòng rất thích, nhưng lại hờn dỗi liếc hắn, móc kính mát ra, ngồi vào trong xe, đợi cho Lục Minh cũng ngồi vào mới giễu cợt hắn : "Trên đường có nhiều mỹ nữ lắm sao? Có cần chị để em lại ngắm cho đã hay không?"
"Sao hai người lại chạy đến HongKong vậy, không ở lại Lam Hải đóng phim sao?"Lục Minh vội vàng thay đổi đề tài.
"Không, bởi vì phía đầu tư có ý kiến với đạo diễn, cho nên xảy ra ầm ĩ, Trương đạo diễn phỏng chừng sẽ rời đi, nếu như lần này đổi đạo diễn, bọn chị sẽ tuyệt đối không nhận, cho nên dứt khoát ra đi, dù sao cũng vừa mới bắt đầu, vả lại cũng chưa đến vai diễn của Thanh Y! Còn nếu Trương đạo diễn mà ở lại thì đến lúc đó tính tiếp, bây giờ bọn chị đang bận rộn chuyện quay MTV, có thể cần nhiều người, may mà đám sói và các MM ở đại học Lam Hải cũng nhiều, tính cách biễu diễn cũng mạnh mẽ, chị nhờ Ban Văn giúp bọn chị một chút, chụp vài kiểu ở HongKong, xem hiệu quả thế nào, em có muốn làm nam diễn viên trong MTV không?"Cuối cùng, Hạ Linh đem việc khó nhất đẩy sang cho Lục Minh, dọa hắn đến giật mình.
"Đừng, em không muốn bị chết đuối trong đống nước miếng của đám người hâm mộ Ngu mỹ nhân đâu!"Lục Minh hoảng hốt từ chốt.
"Nếu bây giờ để người hâm mộ biết em lén lút hẹn hò với nàng, rồi bắt nàng nấu cho một bữa tiệc lớn, thì em sẽ còn chết thảm hơn, vậy tại sao em còn muốn đi?"Hạ Linh hừ nhẹ một câu.
"Cái này là do các chị ..."Lục Minh rất muốn nói là do bị hai nàng ép buộc mình nhất định phải đi, nhưng lời này đánh chết cũng không thể nói ra.
"Cái gì?"Hạ Linh vừa nghe hắn nói đến đoạn đó, lập tức liếc nhìn.
"Em muốn nói là, các chị đã thịnh tình mời, làm cho tiểu tử như em rất vinh hạnh, đừng nói là dự tiệc, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu em cũng đi!"Lục Minh vội vàng lấy tay vỗ ngực, tỏ vẻ tất cả hành động của mình đều nghe theo người khác chỉ huy.
"Vậy mới được, chị và Thanh Y ở chung một phòng, mặc dù không lớn, nhưng cũng có thể ở được, xem ra có thể thông qua"Hạ Linh lái xe một hồi lâu, rốt cục đã đến một tòa cao ốc mười tầng, sau khi chạy xe vào bãi đỗ xe, rồi bước vào thang máy đi lên, lúc đầu chỉ có hai người Lục Minh, nhưng rồi từ từ có người vào, Hạ Linh và Lục Minh bắt đầu đứng chung một chổ, sau đó lại có hai người phụ nữ trung niên bước vào, đứng trước mặt nàng, hình như vừa mới đi mua sắm tại siêu thị xong, nên trong tay là túi lớn túi nhỏ.
Điểm đặc sắc nhất của HongKong chính là, rất rất nhiều người.
Bây giờ, cái thang máy nhìn y như là thịt người đóng hộp, mà mấy con mụ này vẫn còn liều mạng tiến vào, cuối cùng ép Hạ Linh dựa vào trong lòng Lục Minh.
Vốn có chút khó chịu, đột nhiên Hạ Linh cảm thấy sau mông có cái gì đó cứng cứng, trong lòng biết rõ là cái thứ xấu xa của Lục Minh, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nghĩ muốn giãy dụa, nhưng lại không có một chút không gian, thậm chí một trong hai con mụ kia còn quay đầu lại nói : "Hai người, sát vô một chút, bên ngoài còn có người"Con mụ kia thì lên tiếng "Ôm chặt bạn gái của cậu một chút, chàng trai trẻ"
"Hiểu rồi!"Lục Minh thấy rằng đây chính là cơ hội trời cho, lập tức đưa tay ôm Hạ Linh vào lòng ngực.
"...."Hạ Linh xấu hổ vô cùng, nàng muốn giãy dụa, nhưng thân thể lại cứ mềm nhũn ra, đặc biệt là cái thứ xấu xa ở mông nàng, làm hai chân nàng nhũn ra, không nhịn được yếu đuối dựa vào lòng hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi đám "Khủng long nữ"kia đi rồi, Lục Minh lại không nỡ buông tay, vì mỹ nhân trong lòng thơm như hoa, mịn như ngọc, có thằng ngu mới buông tay. Trong lòng Hạ Linh cực lực giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng lên, ngoài mặt cố gắng làm ra vẻ không có gì, còn dùng tay nắm lấy tay của Lục Minh, không cho hắn mò lên mò xuống, nhưng ở mông bị cái ấy ấy nó kích thích, làm cho nàng tâm loạn như ma. Biết rõ hắn đang xâm phạm chính mình, nhưng lại không muốn tránh né, tại địa phương tiếp xúc, có một cổ nhiệt lưu chạy khắp cơ thể, cái cảm giác này thật sự quá thoải mái. Nhưng lý trí lại nói rằng : Không được tùy tiện như vậy! Mình không thể phát sinh chuyện đó với hắn, em Thanh Y thích hắn, mình tuyệt đối không thể đụng vào hắn, cảm tình của mình với tiểu tử này, cũng đã đủ làm tâm tình rối loạn. Hết lần này đến lần khác, cơ thể không nghe theo sự khống chế của bộ não, cho dù đoàn "Khủng long nữ"đã đi hết, nhưng vẫn dựa vào lòng hắn. Mắt thấy sắp đến tầng lầu rồi, Hạ Linh âm thầm cái đầu lưỡi một cái, vì đau nên nhanh chóng tỉnh táo lại, tránh tay của hắn, tránh va chạm thân thể, đầu tiên là hung hăng liếc hắn một cái, sau đó sửa sang lại quần áo trên người, sợ lát nữa Ngu Thanh Y nhìn ra. Cũng may trong thang máy có gương, sửa sang lại tóc, luôn hỏi Lục Minh rằng mặt mình có hồng hay không "Không có"Lục Minh đương nhiên phủ định. "Đều tại cậu, lần sau không để ý đến em nữa!"Hạ Linh cảm thấy cả mặt nóng rần, không nhịn được đưa tay đánh hắn : "Không cho phép nói với người khác, ngàn vạn lần không để cho Thanh Y biết, nếu không chị giết em!" Chờ cửa thang máy mở ra, nàng vội vàng chạy đi, ấn chuông cửa. Ngu Thanh Y ra mở cửa, nhìn thấy người quen lập tức tươi cười : "Bại hoại tới, ở đâu? Đừng trốn nữa, chị thấy đuôi sói của em rồi! Mau vào ... chị Hạ, mặt chị sao hồng vậy, có phải tên này khi dễ chị không?"Nàng nhìn thấy trên mặt Hạ Linh ửng đỏ, kỳ quái hỏi. "Vừa rồi chờ lâu, nên hơi nóng, rất hồng sao? Xem ra chị phải đi rửa mặt một chút, dùng cửu chuyển dưỡng nhan dịch mới được!"Hạ Linh bối rối tìm cớ chạy lấy người, nhanh chóng trốn vào trong phòng. "Em ... có phải vừa rồi ăn hiếp chị Hạ không?"Ngu Thanh Y vừa đóng cửa lại, lập tức khởi binh hỏi tội. "Em cũng muốn, nhưng không có cơ hội!"Lục Minh nói dối không chớp mắt. "Ngoan lắm, đừng tức giận mà, người ta chỉ hỏi có một câu thôi, ai kêu em làm nhiều chuyện xấu quá, dễ gây hiểu lầm mà! Đến đây đến đây, ăn cái bánh bao này đi, chị tự tay làm đó, thế nào? Ngon không?"Ngu Thanh Y vừa nghĩ đi đón người quả thật là không có cơ hội, nhưng thân thể của chị Hạ đã bị hắn sờ vuốt mấy lần, cho dù không có danh phận chính thức, thì sau này sớm muộn cũng tiện nghi cho tiểu tử này, sự ghen tuông trong lòng chợt biến mất, trở nên nhu thuận lấy lòng. Nhìn hắn vừa ăn bánh bao vừa duỗi ngón cái ra, nhất thời trong lòng nàng tràn đầy vui mừng. Xem ra chính mình cũng không tệ, ít nhất cũng tốt hơn so với lãnh mỹ nữ hay Niếp hồ ly nhiều. Lục Minh giơ ngón cái ra cho Ngu Thanh Y, không phải vì cái bánh bao của nàng ngon, mà bởi vì quần áo trên người của nàng làm hắn thích. Ngu mỹ nhân hôm nay mặc một cái áo thun màu trắng, bộ ngực cao vút như muốn chọt thủng cái áo mà đi ra ngoài, như ẩn như hiện, phá lệ thần bí, phía dưới mặc một cái quần đùi bó sát người, ôm chặt lấy cặp mông nhỏ đang cố gắng vểnh lên của nàng, cặp chân thon dài lộ ra không sót điểm nào, da thịt như ngọc, trắng noãn không tỳ vết, chiều dài đôi chân làm cho người khác phải trầm trồ, cái này đúng là tăng thì ngại nhiều, mà giảm thì chia không đủ, hoàn mỹ vô cùng, làm cho người nhìn không khỏi chấn động. Nàng mang một đôi dép lên màu hồng phấn, những ngón chân đáng yêu nghịch ngợm nhìn là thấy thèm rồi. Lục Minh như muốn phát điên, sau khi nhìn xong trong lòng chỉ muốn đẩy ngã nàng xuống ghế sa lon, rồi kéo chân nàng lên cẩn thận thưởng thức một phen _._! Hắn duỗi ngón cái ra, ý là khen nàng hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, thích hơn so với bình thường, Ngu Thanh Y lại lầm tưởng, tưởng đâu hắn khen cái bánh bao ngon chứ, vui vẻ mang thêm vài cái cho hắn ăn. May là mình có cái không gia trữ tồn .... Lục Minh âm thầm tự nhủ, bất quá đừng nói là vài cái bánh bao, ngay cả một con heo hắn cũng có thể nhét vào. "Em ... em ăn nhiều quá vậy, năm sáu ... bảy ... tám ... em có phải là người không? Ăn từ từ thôi, chúng ta còn nhiều thức ăn mà, xin lỗi, vừa rồi do gấp quá, cho nên không kịp làm nhiều đồ ăn ngon ..."Ngu Thanh Y không biết thật ra Lục Minh chỉ ăn một cái bánh bao, còn bao nhiêu hắn tống vào trong trữ vật không gian hết, cảm thấy có lỗi kéo hắn ngồi xuống ghế salon, hai tay đấm đấm bả vai hắn. "Không sao đâu, người này vốn bụng bự mà, hơn nữa, cho hắn no chết cũng là đáng đời"Hạ Linh đau lòng nhìn Lục Minh, nhưng miệng thì không thể tha cho hắn. "Nếu như vậy chúng ta không ăn cơm nữa, xem TV nha!"Ngu Thanh Y sợ Lục Minh nổi giận. Mở TV lên, một cặp diễn viên nam nữ đang hôn nhau kịch liệt trong thang máy ... Hạ Linh chợt nhớ đến chuyện xảy ra trong thang máy, có chút xấu hổ, cầm remote chuyển kênh, kênh này càng khủng khiếp hơn, một nam một nữ đang nằm trên giường, kẻ đẩy người đưa .... mặc dù đã che chăn lại không thấy gì, nhưng tiếng thở dốc của hai người trong TV vẫn truyền ra rõ ràng cho ba người .... rồi chợt thấy người nam càng có hành động kích thích hơn, cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếm xuống đầu ngực của người nữ. Hạ Linh giật mình, sao lại có "Câu chuyện đêm khuya"ở đây chứ? Vội vàng chuyển kênh khác, lần này đỡ hơn, là quảng cáo, bất quá hai em trong TV đang mặc đồ lót, cố gắng ưỡn lên để khoe khoang những nét hấp dẫn của cơ thể. Ngu Thanh Y sợ Lục Minh mãi ngắm gái trong TV, vội vàng tắt TV luôn, hét lên : "Thật là chán quá, không có gì hay hết" "Nếu vậy chúng ta chơi bài đi, người nào thua sẽ bị dán giấy lên mặt"Đề nghị của Hạ Linh bị Lục Minh cực lực phản đối, trên đời này hắn hận nhất là đánh bài dán giấy, bởi vì vận bài bạc của hắn khá là chó má, trước kia ở đại học đánh bài với đám sói trong phòng, cơ hồ là không thắng được ván nào. Bởi vì vận khí như cái gì ấy ấy, cho nên đến giờ hắn vẫn không thích bài bạc, hơn nữa còn tình nguyện mua thức ăn khuya, chứ không tham gia vào những cuộc chém giết thâu đêm. Trước kia ở trường học, thường xuyên có thằng trần truồng chỉ mặc đồ lót, trên người dán toàn là giấy với giấy chạy ra ngoài cột điện hoặc góc tường hét thật to : Được cứu rồi, được cứu rồi. Cái này không phải là ác mộng, mà là ác mộng trong ác mộng. Ví dụ như sau khi ăn cơm, cái thằng thua bài sẽ chỉ được mặc một cái quần lót, sau đó chạy ra đối diện quán cơm, hát vang bài hát "kìa con bướm vàng", vừa hát vừa múa .... cái kỳ quan thế giới này quả thật rất khó quên, giống như Trần Tranh vậy, chính là một ca sĩ quen thuộc, bất quá thằng vô sỉ này không biết sống chết, cho dù thua cũng chơi, chơi không biết chán. Có một lần, người này và hai thằng khác thua tàn nhẫn, nhưng không chơi trò ca hát nữa, chỉ bị đuổi ra khỏi ký túc xác, lệnh cho bọn chúng gặp một trăm MM gọi mẹ, mới được trở về. Cái loại chuyện nhỏ như dán giấy này, thằng nào ở ký túc xá cũng bị, nếu đẩy cửa ra, thường xuyên phát hiện ra trên mặt của thằng nào cũng có dán giấy nhỏ, không ai là không có. Lục Minh luôn giữ mặt mũi, cho nên chuyện này trước giờ luôn kháng cự không chơi, tình nguyện thua tiền. Cho nên, mọi người đặc biệt thích Lục Minh, bởi vì hắn mời khách rất hào phóng, một thua, không nói hai lời, phất tay kêu mọi người đi ăn khuya, bia tùy tiện kêu, thịt nướng tùy tiện gọi ... "Dán giấy chơi không vui, nế không thì đánh cuộc quần áo, người nào thua, sẽ cởi ra từng món!"Lục Minh mặc dù không thích đánh bài với MM, nhưng tất cả các chú lang đều có một tính chất đặc biệt, đó chính là thích đánh cuộc quần áo với MM, bản thân thua thì không sao, nhưng MM cởi một món ra cũng là chuyện "sướng muốn chết"! Nếu như là Ngu Thanh Y và Hạ Linh, Lục Minh đương nhiên có dũng khí đánh cuộc cởi quần áo với các nàng, nhưng nếu gặp Tiểu Hoa MM, mà đánh cuộc cởi quần áo với nàng, như vậy thì chỉ có tìm chết!!! Đề nghị của Lục Minh lập tức bị Ngu Thanh Y và Hạ Linh dùng tay dùng chân phản đối trầm trọng. "Vậy thì đánh cuộc chống đẩy đi, các chị thua, thì làm thế nằm ngửa, thế nào?"Lục Minh cũng biết các chàng sói thích đánh cuộc loại này với MM, thua thì cứ hít đất không nói gì, nhưng nếu có thể để cho MM nằm ngửa ra thì, chính mình có thể nắm chân nàng, trừ bỏ việc thưởng thức cảnh đẹp ra còn có thể chiếm chút tiện nghi. "Đồ xấu xa, cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy thứ hư hỏng, chúng ta không làm đâu!"Ngu Thanh Y do dự một chút, cuối cùng vẫn cự tuyệt. "Chúng ta đánh cuộc với hắn! Bất quá đổi thành, em phải chống lên xuống, còn chúng ta chỉ nằm ngửa, Thanh Y đừng sợ, chị sẽ giúp em một nửa, một phút chị có thể làm được 41 lần, không tin là không thắng được hắn!"Hạ Linh vừa nói xong, Lục Minh gật đầu liên tục,lực thắt lưng tốt như vậy, quả thật hiếm thấy! Ngu Thanh Y vừa nghe xong, lập tức hoan hổ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé tán thành, không cho Lục Minh phản đối. "Trời ơi, chị cũng biết hít đất đặc biệt lao lực mà, hơn nữa, thế này không ổn"Lục Minh đương nhiên cự tuyệt. "Chẳng có gì không ổn, đừng xem thường người khác, bình thường chị cũng được huấn luyện lực tay rồi ... nếu không, chị thua một, còn em thua mười? Thế nào, không dám thì bỏ qua, coi như em không phải đàn ông"Hạ Linh khêu khích làm cho Lục Minh nổi giận, đánh chết cũng không để nàng xem thường hắn. "Tiểu linh tinh, đại gia còn sợ các người sao, phát bài!"Lục Minh nghĩ thầm, vì sự nghiệp chống đẩy của các MM thì còn sợ cái gì. "Đại gia, bài tới ..."Ngu Thanh Y không so với với hắn, tay nhỏ cần cù chia bài. Bắt đầu, Lục Minh thua thê thảm, vận bài bạc của hắn siêu khốn nạn, không ăn được một ván, muốn khóc chết ghê. Khi thua đủ trăm cái rồi, Lục Minh từ từ thấy không ổn, cả ngày chỉ có mình thua, vậy chẳng phải quá có lợi cho các nàng sao? Đang suy nghĩ biện pháp ăn gian thì Hạ Linh và Ngu Thanh Y sợ Lục Minh ăn gian nên đã sớm đề phòng, cấm hắn chạm bài. Cất bài vào trong trữ vật không gian, có thể tiến hành đổi bài có lợi cho mình. Nhưng hai nàng đã biết hắn có bản lĩnh đặc thù, mặc dù không rõ lắm, nhưng phỏng chừng là có, cho nên che bài không cho hắn làm bậy. Không có biện pháp, đành phải thử tâm linh cảm ứng vào bài bạc ... Lục Minh nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái bán huyền diệu, hai nàng thấy Lục Minh nhắm mắt lại, ánh mắt thay đổi, biết tiểu tử này kỳ quái, lập tức bốn bàn tay nhào lại, dày xéo thân thể hắn, quấy nhiểu liên tục : "Không cho phép nhắm mắt lại, không được ăn gian, thành thật một chút, tên xấu xa, mở mắt nhìn chúng ta!" Sau khi quấy rối, cảm thấy đã thành công, rồi tỉ mỉ lấy lau lá bài, sau kh cảm thấy an toàn, mới bắt đầu phát bài thành bốn phần. "Tên xấu xa, em chọn phần nào?"Ngu Thanh Y vẫn còn lo lắng, ý bảo Lục Minh phải chọn trước. "Bên trái"Cảm ứng trong lòng Lục Minh thấy thích hợp nhất chính là bên trái, Hạ Linh nhanh tay, đoạt lấy bài trước, sau đó nghe nàng hoan hô, tất cả đều là bài tốt, người này quả thật rất rất rất ăn gian!!! Hai mắt của Ngu Thanh Y tập trung theo dõi hắn, nhìn hắn chuẩn bị lấy phần bên phải, vội vàng dùng tay che lại, miệng nói : "Của chị, của chị, chị lấy phần này!" Nhưng khi cầm bài lên, vẻ mặt nàng lại khá là đau khổ, vì cơ hồ hình như đều là bài xấu. Lục Minh cười ha ha, thầm nghĩ mình đã không còn thua, vừa rồi đem bài xấu cho Ngu Thanh Y, chính mình tùy tiện cầm một cái cũng có thể chiếm thượng phong. Ngu Thanh Y thấy Lục Minh cười gian xảo, thầm nghĩ mình đã bị hại, trúng gian kế của kẻ này, lập tức không thuận theo, đưa tay chụp lấy bài của Lục Minh, ý muốn cướp bài, chẳng ngờ tay của Lục Minh quá nhanh, cầm bài né qua, nhưng tay của Ngu Thanh Y lại chụp trúng khoảng không, không kịp dừng lại, chụp một cái, ngay chổ đũng quần của hắn... cái động tác này làm ba người ngẩn ngơ, ngây dại nhìn cái tay kia! Chiêu thức ấy, bắt vừa vặn!