Lầu ba, cái ban công hướng ra mặt đường, đã xảy ra sụp đổ. Nguyên nhân là tường ngoài đã lâu không tu sửa, lại có thêm cái bảng quảng cáo thật to treo lên, ngoài mặt thì nhìn rất cứng chắc, nhưng bên trong đã rã rệu hết rồi. Trước khi quay phim, đoàn làm phim còn câu dây cáp lên để mượn lực, quay cái cảnh mà một đám người đuổi giết nam diễn viên chính, anh ta dùng ròng rọc để nhảy, nên treo cái dây cáp lên cái ban công đó để quay một cảnh cho thật đẹp. Cái cảnh này lên phim thì rất là đẹp, nhưng ông đạo diễn cứ bắt quay đi quay lại, càng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lực chống đỡ của các bảng quảng cáo bên ngoài. Bởi vì dưới lầu có rất nhiều người đứng xem, vì thế cái âm thanh của cái bảng quảng cáo không được người ta phát hiện, vì thế mới sụp đổ xuống, đầu tiên là cái bảng quảng cáo, lung lay sắp đổ, nghiêng hơn nửa người, bụi bay tán loạn, phía dưới ngẩng đầu lên, vừa thấy, sợ đến mức chạy loạn lên bốn phía. Lúc này, Lục Minh sợ Ngu Thanh Y và Hạ Linh lao tới, nên hét với các nàng, kêu các nàng đừng nhúc nhích. Nếu hai người đứng ở cầu thang, đã được vách tường lầu một bảo hộ, như vậy sẽ bình yên vô sự ... Lục Minh thấy Hạ Linh ôm chặt Ngu Thanh Y trong lòng, đứng dựa vào góc tường, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Lúc này, cái ban công bắt đầu sụp đổ, đá gạch bụi tứ tung, mọi người kêu la hoảng loạn ... cái bảng quảng cáo rớt xuống, "rầm ..." một cái, ngay cả mấy sợi dây cáp cố định cũng bị kéo xuống. Những người trong nhà thấy bảng quảng cáo và ban công sắp "rụng", cả đám thất kinh chạy trốn. Lục Minh đang muốn rời đi, bỗng nhiên trong lòng có một cảm ứng kỳ quái, làm cho hắn vẫn đứng tại chổ, ngẩng đầu nhìn toàn bộ quá trình sụp đổ. Cái cảm giác này, giống như đang ở trong trò chơi vậy, cảm ứng thấy một đám quái vật hay là một cái hòm kho báu. Bình thường thì cái cảm giác này rất nhỏ, nhưng bây giờ lại cực kỳ lớn. Lục Minh đứng giữa hiện trường sụp đổ, có thể cảm ứng rõ ràng, nhất định là có một cái gì đó rất quan trọng rơi xuống ... quả nhiên, một cái xe nôi em bé bị sợi dây cáp đứt lôi đi, quẳng lên bầu trời. "Trời ởi!" Báo động trong lòng Lục Minh nổi lên, vì chiếc xe nôi này không phải đạo cụ, mà bên trong có một đứa bé. Không biết người cha người mẹ sợ chết nào, ngay giữa thời điểm nguy hiểm lại bỏ đứa nhỏ lại, chạy trốn một mình, lúc này Lục Minh bất chấp mấy thứ đó, tung người bay lên, chân đạp một chiếc xe tải, dùng sức giẫm mạnh, rồi mượn lực nhảy lên vách tường, phi nước đại hai bước, hai chân đạp mạnh lên vách tường, phi thân bắn ra, giữa trận "mưa đá" đưa tay đón lấy đứa bé còn quấn tả kia. Bên người và đỉnh đầu, có rất nhiều tường gạch rơi xuống, Lục Minh co người lại, bảo vệ cho đứa nhỏ, hai chân phi đá, đá bay số gạch vụn ấy. Đang muốn điều chỉnh thân hình, chuẩn bị rơi xuống trần một chiếc xe bên dưới, bỗng nhiên trên bầu trời kêu to oa oa. Thì ra có một ông mập đang bị rơi xuống la hét um sùm. Nhục sơn áp đỉnh! Lục Minh lại đạp thêm một cước, đá người này văng đi, để cho thân hình người này bay sượt qua tấm bảng quảng cáo, rồi mượn lực đáp lên trần xe bên dưới. Người này hẳn là không chết, nhưng trầy chân trầy tay là không thể thiếu rồi. Lục Minh cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì thằng mập chết tiệt này xuất hiện đúng lúc quá, làm hắn mất thời gian điều chỉnh thân hình, không kịp xoay lưng lại ... "Rầm ..." một tiếng, toàn bộ cái lưng đập xuống mui xe, gây cho cái lưng của hắn chấn động thật mạnh, xương sống run lên, nhưng hai tay đã đưa đứa bé lên cao, nhu hòa chấn lực lại, không làm cho đứa bé chịu một chút tổn thương nào. May mắn là đã đạt đến tiểu viên mãn chi cảnh, nếu không lần này chắc chắn là lòi ruột rồi! Sau lưng đã vận khởi đại khí phòng ngự, hai tay thì vẫn tiếp tuc nhu hòa lực phản chấn, sau đó mới thoát hiểm cứu đứa bé ra. Toàn bộ quá trình, điều duy nhất làm cho Lục Minh thấy vui mừng là, thực lực càng lớn thì đường sống phát huy càng cao, từ trước đến giờ hắn đều nhờ vào thực lực của đồng tử công tầng bảy thôi. Hắn phát hiện ra, mình còn có thể làm tốt hơn,nếu lập lại lần nữa, Lục Minh hoàn toàn có thể tin tưởng, có thể bình yên đón lấy đứa bé, rồi đá bay thằng mập, và tiêu sái đáp xuống đất. Thực lực của đồng tử công tầng mười tiểu viên mãn chi cảnh quả thật khác xa so với mình tưởng tượng, còn cường đại hơn rất nhiều. Tuy rằng mình đã đạt đến cảnh giới này, đạt được thực lực này, nhưng bởi vì bình thường không có tôi luyện, cho nên căn bản không biết được, cũng không có cơ hội phát huy trình độ của mình ra. Trải qua lần cứu người hôm nay, Lục Minh phát hiện ra, hắn còn có thể làm rất nhiều, và làm rất tốt... Không kịp cảm thán, Lục Minh vội vàng nhảy từ trần xe xuống, nhanh chóng chạy đi, tránh né mấy hòn đá trên trời rớt xuống. Khi hắn ôm đứa bên lại bên cạnh hai nàng, mở khăn trùm ra thấy tròng mắt của đứa trẻ kia chuyển động, nhìn Lục Minh và Hạ Linh các nàng, nhưng không chút sợ hãi, cũng không khóc, thậm chí còn không sợ người lạ... "Nhóc con, em rất lợi hại, phỏng chừng sau này lớn lên chắc cũng là một siêu nhân" Lục Minh mừng rỡ nói. "Vừa rồi hình như có người rơi từ trên trời xuống?" "Đúng, có người bay trên trời!" " Bà xã, mau ra đây, có người phi thăng này!" Chung quanh hỗn loạn, Lục Minh nghe thấy trên trời có người bay lượn, chợt ý thức ra mình đã quên mất lời nói của Ôn Hinh phu nhân, đã đi gây chuyện. Chẳng qua, đây là tình huống khẩn cấp, nàng chắc hẳn là tha tội cho mình! Lục Minh sợ lát nữa sẽ bị một đám phóng viên vây lấy, vội vàng ôm lấy đứa bé giao cho một chủ cửa tiệm, nói : " Đem đứa nhỏ này giao cho người làm mất, chúng tôi đi!" Nói xong, ôm lấy Ngu Thanh Y còn đang bị dọa và Hạ Linh, nhanh chóng chuồn vào trong đám đông. Khẩn cấp rời đi. Chủ cửa hàng kia cũng ngạc nhiên, há to mồm ra, nửa ngày không biết nói cái gì, cuối cùng thì thào một câu : " Hắn... hắn bay trên trời!" Lục Minh không biết, trong cái đống máy quay phim, có một cái đã quay lại toàn bộ quá trình cứu người của hắn, hơn nữa còn có một phóng viên nhanh tay lẹ mắt, giơ máy ảnh lên chụp đúng lúc hắn lăng không bay đến, đưa tay đón lấy đứa bé. Người phóng viên kia thở dài, tấm ảnh này, nếu công bố ra ngoài, tuyệt đối sẽ là kinh điển trong kinh điển. Bởi vì hoảng sợ, Lục Minh nhanh chóng đón taxi đưa hai nàng về nhà. Cho đến khi về nhà rồi, Ngu Thanh Y từ trong sự hoảng sợ quá mức khôi phục lại sức sống, nàng ngẫm lại hồi nãy quả thật quá nguy hiểm, nhưng vô cùng kích thích, Lục Minh trước mặt mình, đạp tưởng bay lên, giữa trời cứu một đứa bé... Nàng càng nghĩ càng hưng phấn lên, rồi quấn quít lấy Lục Minh, bắt hắn kể lại toàn bộ. Hạ Linh cởi áo của Lục Minh ra, xem xét coi hắn có bị thương hay không. " Không có gì đâu, cả người của em đầy bụi không à, lát nữa cho em mượn cái phòng tắm một chút nha!" Lục Minh rất sợ mình mang đầy bụi trở về, sẽ bị Ôn Hinh phu nhân phát hiện. "Thay cái này đi!" Hạ Linh chờ Lục Minh vào phòng tắm, nhét vào một bộ đồ, đây là quần áo mới mà Hạ Linh và Ngu Thanh Y mua cho hắn. Trong lòng Ngu Thanh Y tràn đầy hưng phấn, chờ Lục Minh đi ra, rồi kể lại quá trình phi thân cứu người của hắn. Chờ mãi vẫn không thấy hắn ra, lại không thể gọi hắn, chỉ đành nhàm chán mở TV lên xem, thật không ngờ, chưa được hai phút, bỗng nhiên quảng cáo bị cắt, có một tin tức đặc biệt, người dẫn chương trình mang theo âm thanh kích động, rồi nói cái gì mà khi nãy bảng quảng cáo treo trên trường bị sụp, có một người đã phi thân cứu người, toàn bộ quá trình đã được quay lại ... Hạ Linh và Ngu Thanh Y hai người vừa nhìn, đều trở nên ngây ngốc. Bởi vì quá trình cứu người của Lục Minh rất nhanh, chỉ trong vài giây đồng hồ đã hoàn thành, chỉ nhìn thấy một bóng người đạp một chân lên xe, rồi tiếp theo bắn lên tường, rồi đưa tay ôm lấy một vật màu đen, rồi sau đó đá bay một người mập mạp, cuối cùng ngã sấp xuống trần xe, hai tay giơ vật nhỏ lên. "Đây không phải là toàn bộ quá trình cứu người, tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến mức đáng sợ, có lẽ mọi người không nhìn rõ nên đạo diễn đã cho quay chậm lại gấp mười lần, vì thế chúng ta có thể thấy rõ ràng toàn bộ quá trình" Người nữ dẫn chương trình mang theo sự kích động giải thích, quả nhiên, sau khi giảm tốc độ lại, Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều có thể nhìn thấy, bóng dáng của Lục Minh đạp lên trần xe, dùng sức bật mạnh lên, sau đó mượn lực nhảy đến vách tường, rồi đập mạnh hai cái, cả thân hình bay lên mấy mét, sau đó bay ra giữa làn mưa đá, đưa tay ôm lấy một đứa trẻ đang bộc tả. Rồi sau đó, các nàng thấy Lục Minh xoay người, đá bay những hòn đá rơi xuống. Sau đó, trên trời có một ông mập đang rơi xuống, rồi cũng bị Lục Minh đạp cho một cái bay đẹp, động tác vô cùng tuyệt vời, vô cùng tiêu sái. Cuối cùng, ngã xuống một cái trần xe, hai tay Lục Minh còn giơ đứa bé lên cao, sau đó ôm lấy nó, tiếp theo, xoay người nhảy xuống khỏi trần xe, Lục Minh đã rời khỏi góc quay, chẳng qua, hai nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trần xe bị móp xuống một lỗ to. "Thật đáng tiếc, không thể quay rõ mặt của tên xấu xa này ... khoảng cách xa quá, thoạt nhìn rất mơ hồ!" Trong lòng Ngu Thanh Y đại hận, chửi mắng cái máy quay này là đồ dỏm. " May thật, may mà không quay được mặt, nếu không hắn nhất định sẽ đau đầu!" Ý tưởng của Hạ Linh thì ngược lại. Chờ Lục Minh tắm rửa đi ra, hai nàng đã chúc mừng hắn trên TV. Nghe xong, Lục Minh ngẩn người, cái gì mà trên TV? Có chuyện gì? Hai nàng kể lại một mạch, đầu tiên là làm cho hắn sợ đến toát mồ hôi khắp người, sau đó sợ hãi than : " May quá, may quá, không quay rõ mặt ... Nhưng mà, tốc độ tin tức của HongKong thật quá nhanh, bây giờ còn chưa được một tiếng mà đã có tin tức rồi!" Di động vang lên, hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam đầu tiên là hỏi người trong TV có phải là hắn hay không, không đợi hắn trả lời, lại chúc mừng một phen. Sau đó là Trầm Khinh Vũ, nói là tư thế cứu người của Lục Minh không đủ tiêu sái, chẳng qua, dựa vào phản ứng, miễn cưỡng cũng có thể cho qua ải. Cảnh Hàn thì chỉ nói một câu : Làm tốt lắm. Nhưng thật ra thì... tiểu tức phụ Giai Giai kia khóc nức nở hỏi Lục Minh có bị thương hay không, ngã xuống có đau hay không, bởi vì nàng thấy cái trần xe bị mốp xuống ... Lục Minh nhanh chóng an ủi nàng, nói là thân thể mình cường tráng lắm, đừng nói là lầu hai, cho dù là lầu bốn lầu năm có ngã xuống, cũng không có vấn đề gì. Lục Minh an ủi Giai Giai xong, trong lòng choáng váng, cái này ngay cả chúng nữ ở lam hải cũng biết, vậy thì đã không thể giấu được Ôn Hinh phu nhân. Hắn không biết, chúng nữ để hắn đi HongKong, đều đặc biệt chút ý đến mọi phương diện ở HongKong, chẳng qua, tin tức này là vô tình xem được, mọi người xem đi xem lại vài lần, cuối cùng xác định là Lục Minh nhúng tay vào. Cho nên Niếp Thanh Lam mới gọi điện có phải là hắn làm hay không, Trầm Khinh Vũ và Cảnh Hàn cũng như Niếp Thanh Lam đều biết hắn là một thân trâu bò, đặc biệt là Trầm Khinh Vũ, là người tin tưởng hắn nhất, cứu người là một việc nhỏ. Nhưng chỉ có cô gái nhỏ Giai Giai này, không biết chút võ công, có chút lo lắng cho Lục Minh có bị thương hay không. Sau khi cùng nói chuyện với các nàng, Lục Minh quyết định nhanh chóng trở về nói cho Ôn Hinh phu nhân nghe, tránh để cho nàng lo lắng và tức giận lâu. Ngu Thanh Y và Hạ Linh cũng không cản, chỉ hỏi là ngày mai có đi MaCao chơi đánh bài không. Các nàng cảm thấy rằng, mấy bữa nay, Lục Minh có thể di tản khỏi HongKong, trốn gió là tốt nhất, đừng để cho người khác nhận ra. Thứ hai, Trầm Khinh Vũ các nàng rất nhanh sẽ đến HongKong, đến lúc đó khẳng định hai nàng không để ở gần được, cho nên muốn cùng hắn được ngày nào hay ngày đó. "Để mai tính, hơn nữa em đến đây không phải để đi chơi, em là bảo tiêu của Ôn Hinh phu nhân!" Lục Minh cũng hy vọng có thể đi MaCao, thử cái tâm linh cảm ứng xem sao, chẳng qua, phải về báo lại cho Ôn Hinh phu nhân, nếu ngày mai nàng ta không bận, bớt chút thời gian ra đi chơi với mình, vậy chẳng phải càng thêm sướng sao? Hơn nữa, đi MaCao phải ở mấy ngày, cũng không chạy được. Cho nên, trong lòng hắn, điều được mong chờ nhất chính là được ở chung với Ôn Hinh phu nhân. "Cái bóng cứu người này quả thật có chút quen thuộc ..." Nữ cảnh sát đang ngồi ăn cơm với đồng nghiệp, thấy tin tức đặc biệt, xem xong tự thì thào nói : " Mình đã gặp ở đâu rồi ta?"
Nữ cảnh sát kia gấp đến độ đỏ mặt, giận dữ nói : "Anh dám? Anh thử xem?"
Lục Minh đưa một tay xuống, kéo khóa quần xuống một chút, rồi nở một nụ cười xấu xa nói : "Vớ vẫn, đương nhiên là tôi dám! Các bằng hữu, mọi người nói xem, có muốn tôi móc ra cho nàng nhìn xem không?"Hắn vừa nói xong, những người vây quanh cười vang không dứt, rất nhiều còn hò hét : "Muốn, muốn, muốn ..."
"Anh dám lấy ra tôi sẽ đánh anh!"Nữ cảnh sát giương nắm tay lên, tức giận đến run người.
"Gì, tôi chỉ muốn lấy chứng minh nhân dân ra thôi mà, có cần phải đánh người không? Cô nghĩ tôi sẽ móc ra cái gì chứ?"Tay của Lục Minh vẫn thọt vào trong quần, mọi người tập trung chăm chú, cuối cùng, hắn xòe tay ra, tim của mọi người như ngừng đập, hắn lấy ra cái chứng minh, quơ quơ trước mặt cô cảnh sát. Nàng ta đỏ hết cả mặt, nàng đã biết bị người trước mặt đùa giỡn, trong lòng đại hận, vừa quẫn vừa thẹn, nhưng cũng có chút kỳ quái, vì bình thường nàng ta không nóng tính, sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy, hôm nay tại sao lại bị hắn trêu chọc chứ!
"Trời ....!"Mọi người chung quanh vô cùng thất vọng, tất cả đều phát ra âm thanh chán nản.
Nữ cảnh sát dùng sức đẩy Lục Minh ra, xoay người bước đi, cũng không quản tên giựt đồ kia luôn.
Nhưng nam cảnh sát thì vừa đè tên giựt đồ vừa giải thích, nói là nữ cảnh sát do nhất thời xúc động thôi, bởi vì tính của nàng thành thật ngay thẳng, làm việc không để ý hậu quả, dũng cảm tiến tới, cho nên mới có tiếng là "đả thương sư muội". Hơn nữa, trước đây không lâu, em của nàng và bạn trai trên phố, gặp kẻ bắt cóc, kết quả là tên kia nhu nhược bỏ chạy, làm cho em của nàng bị giết, cho nên, đối với hành vi nhát gan của đàn ông con trai, nàng có vài phản ứng hơi quá.
Hạ Linh nghe xong, trong lòng cảm thấy thương hại : "Vừa rồi ... thật xin lỗi, chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ là đùa một chút ... hắn... hắn không phải là người nhát gan, kỳ thật... tôi là bảo tiêu của hai người họ, cho nên phải ra tay!"
Người cảnh sát nam kia lại cảm kích vừa rồi Hạ Linh đã trượng nghĩa ra tay.
Ngu Thanh Y đứng một chổ cũng đã lâu, sợ bị người khác nhận ra, vội vàng kéo tay Lục Minh đi nhanh. Còn đám người thấy đã hết phim coi, tất cả đều tản ra.
Qua thêm vài ngã tư, vừa đúng lúc trên phố có đoàn phim đang quay cảnh bắn nhau, tiếng vang "bang... bang..."khắp nơi, lại có người cầm loa kêu gọi mọi người tự nguyện nhập vai quần chúng, rồi có cả một đoàn người xếp hàng dài thật là dài chờ hắn dặn nên làm thế nào, Ngu Thanh Y kéo Lục Minh nói : "Xấu xa, chúng ta cũng qua xem đi!"
"Trời, ngày nào chị cũng đóng phim mà còn muốn xem người khác sao?"Lục Minh có chút choáng váng, và hơn hết là hắn đối với việc làm phim không có hứng thú.
Lúc trước còn bé, cảm thấy phim ảnh rất thần bí, còn tưởng rằng công phu trong phim là thần, trong lòng rất bội phục. Sau này lớn một chút, rồi cùng Trầm Khinh Vũ và hai người bạn khác đi coi một đoàn làm phim đánh nhau, kết quả : Thất vọng! Bởi vì hắn phát hiện ra động tác của diễn viên đều chậm như ốc sên, tất cả đều đánh rất chậm, hơn nữa, nắm tay còn chưa tới mà địch nhân đã bay ra ngoài!
Thất vọng nhất chính là nam diễn viên chính trong phim, ngày trước thì Lục Minh cảm thấy người này là một anh hùng cái thế.
Vì bất luận là cao thủ cỡ nào, nhiều hay ít, cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng khi đến hiện trường quay phim, phát hiện ra nam diễn viên chính ấy rất là cùi bắp, tất cả địch nhân đồi phối hợp nhịp nhàng, bị anh ta đánh bay. Hơn nữa, gục xuống không lâu, lại đứng dậy cho anh ta đánh tiếp. Nếu bị đánh chết, còn có thể thay quần áo, biến thành một nhân vật khác và tiếp tục bị nam diễn viên kia đánh tiếp... Túm lại là, trừ nam diễn viên chính ra, thì những vai diễn khác không biết đã chết ít nhất bao nhiêu lần, Lục Minh lúc ấy vô cùng tức giận, vì cảm thấy những người này đã làm hỏng hảo cảm của mình đối với điện ảnh. Lúc ấy hắn muốn đánh cho những người này rụng răng xuống đất, cuối cùng thì bị Trầm Khinh Vũ xách cái lỗ tai lôi về nhà, rồi còn bị chửi một tăng, cuối cùng mới hiểu được một đạo lý vĩnh hằng : Phim ảnh đều là giả!
Cho nên, từ lần đó về sau, Lục Minh không còn cái gì gọi là hảo cảm với phim ảnh, mặc dù trong nghệ thuật thứ cũng có rất nhiều phim đánh võ thật, nhưng hắn không thưởng thức một chút.
Công phu giả, hắn mới không thèm!
Bây giờ, hắn đã lớn hơn, thực lực cường đại hơn, có thể đánh bại mấy chục người, nên đối với thân thủ bất phàm của nam diễn viên chính trong phim càng khinh thường hơn.
"Khác chứ, mình làm thì vất vả, xem người khác mới thú vị!"Những lời này cũng Ngu Thanh Y nếu mà để cho đám khỉ nghe được, nhất định sẽ được sự ủng hộ hết mình!
"Được, đi thôi!"Trong lòng Lục Minh thoáng hiện một tia cảm ứng.
Nếu tâm linh cảm ứng đã bảo rằng sẽ có vấn đề khi đi xem đóng phim, như vậy có trốn tránh cũng vô ích, hơn nữa, cô nàng Ngu Thanh Y này cũng sẽ lôi kéo mình cho bằng được, cũng giống như là lúc Mục Thuần kéo mình đi chơi cái vòng đu quay... không biết lần này sẽ lại xảy ra nguy hiểm gì nữa? Cảm giác lần này không mãnh liệt như lần trước, hẳn là không có vấn đề lớn, nhưng mà, bất kể là phát sinh chuyện gì, mình cũng sẽ dũng cảm đối mặt, tranh thủ trong hiểm cảnh mà đột phá, tiếp tục đột phá!
Ngu Thanh Y vừa nghe, liền cảm thấy kì quái, tại sao tên này lại đồng ý nhanh như vậy chứ?
Nàng còn chuẩn bị sử dụng ma nhân công, chẳng ai ngờ không cần thiết, hắn đã gật đầu đồng ý.
"Sẽ gặp nguy hiểm sao?"Hạ Linh thấy Lục Minh thay đổi liền lập tức cảnh giác, vì hắn đã không còn giống như lúc bắt cướp chọc cảnh sát khi nãy nữa, nên không khỏi âm thầm cảnh giới, lúc Ngu Thanh Y không chú ý, nhỏ giọng hỏi hắn : "Em cảm thấy cái gì?"
"Không sao, chỉ cần chú ý một chút thôi, có em ở đây, chị yên tâm"Lục Minh quay đầu lại nở một nụ cười tin tưởng mười phần với nàng.
"Ừ"Nếu đổi lại là trước vụ bắt cóc Ngân Phong, khẳng định Hạ Linh sẽ khinh thường hừ một tiếng, nhưng mà bây giờ, nàng đã biết hắn chính là tử thần đã ra tay là có thể uy hiếp gần trăm tên cướp, trong mưa bom bão đạn có thể dễ dàng giết địch vô số, thậm chí còn có thể nhảy từ lầu chín xuống, chạm đất mà không chút tổn hại, đương nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, gật đầu, lại có cảm giác an toàn khi được hắn bảo hộ.
Có hắn ở bên cạnh, mình mới có thể yên tâm.
Có hắn bên cạnh, mình có thể không làm một người con gái mạnh mẽ, ngoan ngoãn làm một cô gái ngoan, ngoan ngoãn nhận sự bảo hộ của hắn.
Ngu Thanh Y không hế biết được cuộc trao đổi ánh mắt của Hạ Linh và Lục Minh, nàng hưng phấn vô cùng kéo tay Lục Minh chen vào trong đám đông, tìm một chổ cao cao để ngó xuống, nhưng cảm thấy chưa đủ, nàng còn bắt Lục Minh cõng nàng, để cho nàng có thể thoải mái nhìn xuống phía dưới... lúc đầu thì miệng Lục Minh đầy cự tuyệt, nhưng rồi không đấu lại sự làm nũng của nàng, vả lại, nế không đáp ứng thì thịt trên tay của Lục Minh cũng sẽ bị nàng ngắc hết. Nàng hoan hô, nàng leo lên lưng hắn, ôm lấy cổ của hắn, rồi bảo hắn đưa lên cao một chút ... trong cùng thời gian đó, Hạ Linh đang móc bóp ra trả tiền.
Thì ra ở cái bậc thang này, có một ông chủ cửa hàng không muốn làm cho người ta vui, mỗi người mỗi giờ hai trăm, ghế dựa có nước thì giá khác.
"Lấy hai cái ghế dựa đi, rồi đem thêm hai cây kem lạnh và một chai nước suối đi!"Hạ Linh móc bóp ra một ngàn đô la HongKong.
"Tên xấu xa, đứng lên ghế đi, chị muốn xem, ừ, cái này ăn ngon thật, em cũng ăn một miếng đi!"Ngu Thanh Y giống như một đứa trẻ, nàng leo lên lưng Lục Minh, ngực đè nặng lên đầu hắn, hai chân kẹp lấy thắt lưng của hắn. Cả người được bàn tay của Lục Minh nâng lên, mặc dù có cho hắn chiếm chút tiện nghi, nhưng lúc này nàng không để ý nhiều như vậy, cầm lấy cây kem của Hạ Linh đưa, vui vẻ đưa cho Lục Minh ăn một miếng.
"Không tồi"Đây là câu trả lời của Lục Minh.
Hắn đương nhiên không phải đang nói về hương vị của cây kem, cũng không khen về cảnh quay đẹp, mà Ngu Thanh Y giống như con bạch tuộc, áp chặt vào trên lưng mình, cái cảm giác tiếp xúc da thịt này quả thật làm cho hắn cực kỳ thích.
Không ngờ, Ngu mỹ nhân lại nhẹ như vậy, hơn nữa thân hình của nàng ... quả thật ... không tồi!
Hạ Linh đứng trên ghế, cũng thấy được cảnh đó, oán trách liếc nhìn Lục Minh một cái, tiểu tử này chiếm tiện nghi của người ta mà còn giả bộ ngoan ngoãn, tay nhỏ vụng trộm đưa qua, ở trên đùi của hắn dùng sức ngắc một chút, tỏ vẻ trừng phạt. Mặt ngoài đương nhiên vẫn là khuôn mặt tươi cười, cùng với Ngu Thanh Y cười cười nói nói, rồi còn mở chai nước suối ra, hỏi hắn có muốn uống không, Lục Minh rất muốn trả lời nàng rằng : yu, ba ra xi ( Hãy đợi đấy !) Sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải ngắc một cái lại trên đùi của nàng, hoặc ít nhất cũng phải sờ vuốt một phen, đừng tưởng rằng cho mình uống một miếng nước, thì sẽ làm cho mình quên món nợ này!
Dưới đường, nhóm người dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn, không ngừng bận rộn.
Nam diễn viên chính cầm súng lục, bắn đùng đùng vào đám cướp xung quanh, vốn cây súng lục này chỉ có thể bắn được sáu viên, nhưng nam diễn viên đã giết gần sáu mươi người, hơn nữa lại còn muốn bắn tiếp, mà cướp nào bị bắn chết cũng sống dậy bắn tiếp, Lục Minh nhìn thấy ngáp đến mỏi miệng.
Một chiếc mô tô phóng ra, nữ diễn viên chính xuất hiện, trong mưa đạn nàng ta lao về phía nam diễn viên, rồi cuối cùng dính một viên đạn sau lưng, chảy ra một đống máu.
Trước khi chết, nàng cùng nam diễn viên chính còn nói chuyện yêu đương gần mười phút, cuối cùng đem những chuyện từ cái thời " năm kháng chiến"ra mà kể, ví dụ như những con bướm hồng bên hồ sau cơn mưa. Lục Minh muốn đính chính cho nàng rằng, sau cơn mưa bên hồ tuyệt đối không có con bướm nào, cho dù có, cũng không có con bướm hồng! Hạ Linh nghe hắn nói như vậy xong, xoay mặt đi cười trộm, còn Ngu Thanh Y thì dùng tay đánh Lục Minh, hờn dỗi nói hắn không biết cái gì gọi là lãng mạn.
"Tốt quá, nàng ta cuối cùng đã chết, nếu nàng ta không chết, em chắc phải đi ngủ mất!"Lục Minh quả thật rất choáng váng, bởi vì nữ diễn viên trước khi chết, còn cùng nam diễn viên làm một nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng mới lăn đùng ra chết (_._!)
Nhưng, đây không phải là điều làm cho Lục Minh choáng, làm cho người ta chóng mặt nhất chính là thằng cha đạo diễn mập mạp cách nam diễn viên không xa, ông ta nói với hai diễn viên rằng : "Được, anh có thể hôn cô ta rồi, hôn tỉnh cảm thắm thiết một chút, anh nghĩ đi, cô ta sẽ chết, sẽ vĩnh viễn xa anh ... Còn em, đây là nụ hôn cuối cùng trước kia chết, trừ ánh mắt triền miên ra, còn phải biểu lộ tình cảm chân thành, phải toát ra cái vẻ không muốn rời xa trần thế, rơi lệ, từ từ chạy ra một giọt nước mắt, không cần nhiều ... Quay phim đâu? Đưa ống kính đến gần chút, đặc tả cận cảnh đi ... âm nhạc đâu, cho một bài đau buồn lên, phải làm cho người ta rơi lệ... Tốt, rốt cục đã chết, sau đó, do mất đi người anh yêu nhất, anh bùng nổ tức giận, anh nhớ cầm lấy súng nhé, giết sạch tất cả kẻ thù, báo thù cho cô ta!"
Lục Minh muốn nhắc nhở ông đạo diễn rằng, hơn một trăm tên cướp kia đã ăn xong phần cơm trưa, còn đang nghỉ trưa kia.
Bỗng nhiên, trong lòng xuất hiện báo động, Lục Minh vội vàng thả Ngu Thanh Y xuống.
"Gì thế? Tên xấu xa, bây giờ là cảnh cuối rồi, chị phải xem hết đã, em mệt rồi hả?"Ngu Thanh Y còn chưa nói xong, Lục Minh đã đem nàng nhét vào trong lòng Hạ Linh, gấp giọng quát : "Hai người đừng nhúc nhích, em ra ngoài xem một chút!"
Hạ Linh và Ngu Thanh Y thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Minh, đều sợ đến mức chân tay luống cuống.
Cuối cùng vẫn là Hạ Linh khôi phục nhanh hơn, ôm lấy Ngu Thanh Y. Lục Minh đã sớm nhảy ra ngoài bậc thang, quan sát chung quanh, chưa kịp phát hiện vấn đề, thì trên ban công đã truyền ra tiếng động lạ, vài cục đá rơi thẳng xuống, đã có tiếng người kêu sợ hãi ... Lục Minh xoay người lại, hướng lên chổ Hạ Linh và Ngu Thanh Y rống một tiếng : "Đừng nhúc nhích, không được động đậy!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lầu ba, cái ban công hướng ra mặt đường, đã xảy ra sụp đổ. Nguyên nhân là tường ngoài đã lâu không tu sửa, lại có thêm cái bảng quảng cáo thật to treo lên, ngoài mặt thì nhìn rất cứng chắc, nhưng bên trong đã rã rệu hết rồi. Trước khi quay phim, đoàn làm phim còn câu dây cáp lên để mượn lực, quay cái cảnh mà một đám người đuổi giết nam diễn viên chính, anh ta dùng ròng rọc để nhảy, nên treo cái dây cáp lên cái ban công đó để quay một cảnh cho thật đẹp. Cái cảnh này lên phim thì rất là đẹp, nhưng ông đạo diễn cứ bắt quay đi quay lại, càng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lực chống đỡ của các bảng quảng cáo bên ngoài. Bởi vì dưới lầu có rất nhiều người đứng xem, vì thế cái âm thanh của cái bảng quảng cáo không được người ta phát hiện, vì thế mới sụp đổ xuống, đầu tiên là cái bảng quảng cáo, lung lay sắp đổ, nghiêng hơn nửa người, bụi bay tán loạn, phía dưới ngẩng đầu lên, vừa thấy, sợ đến mức chạy loạn lên bốn phía. Lúc này, Lục Minh sợ Ngu Thanh Y và Hạ Linh lao tới, nên hét với các nàng, kêu các nàng đừng nhúc nhích. Nếu hai người đứng ở cầu thang, đã được vách tường lầu một bảo hộ, như vậy sẽ bình yên vô sự ... Lục Minh thấy Hạ Linh ôm chặt Ngu Thanh Y trong lòng, đứng dựa vào góc tường, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Lúc này, cái ban công bắt đầu sụp đổ, đá gạch bụi tứ tung, mọi người kêu la hoảng loạn ... cái bảng quảng cáo rớt xuống, "rầm ..." một cái, ngay cả mấy sợi dây cáp cố định cũng bị kéo xuống. Những người trong nhà thấy bảng quảng cáo và ban công sắp "rụng", cả đám thất kinh chạy trốn. Lục Minh đang muốn rời đi, bỗng nhiên trong lòng có một cảm ứng kỳ quái, làm cho hắn vẫn đứng tại chổ, ngẩng đầu nhìn toàn bộ quá trình sụp đổ. Cái cảm giác này, giống như đang ở trong trò chơi vậy, cảm ứng thấy một đám quái vật hay là một cái hòm kho báu. Bình thường thì cái cảm giác này rất nhỏ, nhưng bây giờ lại cực kỳ lớn. Lục Minh đứng giữa hiện trường sụp đổ, có thể cảm ứng rõ ràng, nhất định là có một cái gì đó rất quan trọng rơi xuống ... quả nhiên, một cái xe nôi em bé bị sợi dây cáp đứt lôi đi, quẳng lên bầu trời. "Trời ởi!" Báo động trong lòng Lục Minh nổi lên, vì chiếc xe nôi này không phải đạo cụ, mà bên trong có một đứa bé. Không biết người cha người mẹ sợ chết nào, ngay giữa thời điểm nguy hiểm lại bỏ đứa nhỏ lại, chạy trốn một mình, lúc này Lục Minh bất chấp mấy thứ đó, tung người bay lên, chân đạp một chiếc xe tải, dùng sức giẫm mạnh, rồi mượn lực nhảy lên vách tường, phi nước đại hai bước, hai chân đạp mạnh lên vách tường, phi thân bắn ra, giữa trận "mưa đá" đưa tay đón lấy đứa bé còn quấn tả kia. Bên người và đỉnh đầu, có rất nhiều tường gạch rơi xuống, Lục Minh co người lại, bảo vệ cho đứa nhỏ, hai chân phi đá, đá bay số gạch vụn ấy. Đang muốn điều chỉnh thân hình, chuẩn bị rơi xuống trần một chiếc xe bên dưới, bỗng nhiên trên bầu trời kêu to oa oa. Thì ra có một ông mập đang bị rơi xuống la hét um sùm. Nhục sơn áp đỉnh! Lục Minh lại đạp thêm một cước, đá người này văng đi, để cho thân hình người này bay sượt qua tấm bảng quảng cáo, rồi mượn lực đáp lên trần xe bên dưới. Người này hẳn là không chết, nhưng trầy chân trầy tay là không thể thiếu rồi. Lục Minh cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì thằng mập chết tiệt này xuất hiện đúng lúc quá, làm hắn mất thời gian điều chỉnh thân hình, không kịp xoay lưng lại ... "Rầm ..." một tiếng, toàn bộ cái lưng đập xuống mui xe, gây cho cái lưng của hắn chấn động thật mạnh, xương sống run lên, nhưng hai tay đã đưa đứa bé lên cao, nhu hòa chấn lực lại, không làm cho đứa bé chịu một chút tổn thương nào. May mắn là đã đạt đến tiểu viên mãn chi cảnh, nếu không lần này chắc chắn là lòi ruột rồi! Sau lưng đã vận khởi đại khí phòng ngự, hai tay thì vẫn tiếp tuc nhu hòa lực phản chấn, sau đó mới thoát hiểm cứu đứa bé ra. Toàn bộ quá trình, điều duy nhất làm cho Lục Minh thấy vui mừng là, thực lực càng lớn thì đường sống phát huy càng cao, từ trước đến giờ hắn đều nhờ vào thực lực của đồng tử công tầng bảy thôi. Hắn phát hiện ra, mình còn có thể làm tốt hơn,nếu lập lại lần nữa, Lục Minh hoàn toàn có thể tin tưởng, có thể bình yên đón lấy đứa bé, rồi đá bay thằng mập, và tiêu sái đáp xuống đất. Thực lực của đồng tử công tầng mười tiểu viên mãn chi cảnh quả thật khác xa so với mình tưởng tượng, còn cường đại hơn rất nhiều. Tuy rằng mình đã đạt đến cảnh giới này, đạt được thực lực này, nhưng bởi vì bình thường không có tôi luyện, cho nên căn bản không biết được, cũng không có cơ hội phát huy trình độ của mình ra. Trải qua lần cứu người hôm nay, Lục Minh phát hiện ra, hắn còn có thể làm rất nhiều, và làm rất tốt... Không kịp cảm thán, Lục Minh vội vàng nhảy từ trần xe xuống, nhanh chóng chạy đi, tránh né mấy hòn đá trên trời rớt xuống. Khi hắn ôm đứa bên lại bên cạnh hai nàng, mở khăn trùm ra thấy tròng mắt của đứa trẻ kia chuyển động, nhìn Lục Minh và Hạ Linh các nàng, nhưng không chút sợ hãi, cũng không khóc, thậm chí còn không sợ người lạ... "Nhóc con, em rất lợi hại, phỏng chừng sau này lớn lên chắc cũng là một siêu nhân" Lục Minh mừng rỡ nói. "Vừa rồi hình như có người rơi từ trên trời xuống?" "Đúng, có người bay trên trời!" " Bà xã, mau ra đây, có người phi thăng này!" Chung quanh hỗn loạn, Lục Minh nghe thấy trên trời có người bay lượn, chợt ý thức ra mình đã quên mất lời nói của Ôn Hinh phu nhân, đã đi gây chuyện. Chẳng qua, đây là tình huống khẩn cấp, nàng chắc hẳn là tha tội cho mình! Lục Minh sợ lát nữa sẽ bị một đám phóng viên vây lấy, vội vàng ôm lấy đứa bé giao cho một chủ cửa tiệm, nói : " Đem đứa nhỏ này giao cho người làm mất, chúng tôi đi!" Nói xong, ôm lấy Ngu Thanh Y còn đang bị dọa và Hạ Linh, nhanh chóng chuồn vào trong đám đông. Khẩn cấp rời đi. Chủ cửa hàng kia cũng ngạc nhiên, há to mồm ra, nửa ngày không biết nói cái gì, cuối cùng thì thào một câu : " Hắn... hắn bay trên trời!" Lục Minh không biết, trong cái đống máy quay phim, có một cái đã quay lại toàn bộ quá trình cứu người của hắn, hơn nữa còn có một phóng viên nhanh tay lẹ mắt, giơ máy ảnh lên chụp đúng lúc hắn lăng không bay đến, đưa tay đón lấy đứa bé. Người phóng viên kia thở dài, tấm ảnh này, nếu công bố ra ngoài, tuyệt đối sẽ là kinh điển trong kinh điển. Bởi vì hoảng sợ, Lục Minh nhanh chóng đón taxi đưa hai nàng về nhà. Cho đến khi về nhà rồi, Ngu Thanh Y từ trong sự hoảng sợ quá mức khôi phục lại sức sống, nàng ngẫm lại hồi nãy quả thật quá nguy hiểm, nhưng vô cùng kích thích, Lục Minh trước mặt mình, đạp tưởng bay lên, giữa trời cứu một đứa bé... Nàng càng nghĩ càng hưng phấn lên, rồi quấn quít lấy Lục Minh, bắt hắn kể lại toàn bộ. Hạ Linh cởi áo của Lục Minh ra, xem xét coi hắn có bị thương hay không. " Không có gì đâu, cả người của em đầy bụi không à, lát nữa cho em mượn cái phòng tắm một chút nha!" Lục Minh rất sợ mình mang đầy bụi trở về, sẽ bị Ôn Hinh phu nhân phát hiện. "Thay cái này đi!" Hạ Linh chờ Lục Minh vào phòng tắm, nhét vào một bộ đồ, đây là quần áo mới mà Hạ Linh và Ngu Thanh Y mua cho hắn. Trong lòng Ngu Thanh Y tràn đầy hưng phấn, chờ Lục Minh đi ra, rồi kể lại quá trình phi thân cứu người của hắn. Chờ mãi vẫn không thấy hắn ra, lại không thể gọi hắn, chỉ đành nhàm chán mở TV lên xem, thật không ngờ, chưa được hai phút, bỗng nhiên quảng cáo bị cắt, có một tin tức đặc biệt, người dẫn chương trình mang theo âm thanh kích động, rồi nói cái gì mà khi nãy bảng quảng cáo treo trên trường bị sụp, có một người đã phi thân cứu người, toàn bộ quá trình đã được quay lại ... Hạ Linh và Ngu Thanh Y hai người vừa nhìn, đều trở nên ngây ngốc. Bởi vì quá trình cứu người của Lục Minh rất nhanh, chỉ trong vài giây đồng hồ đã hoàn thành, chỉ nhìn thấy một bóng người đạp một chân lên xe, rồi tiếp theo bắn lên tường, rồi đưa tay ôm lấy một vật màu đen, rồi sau đó đá bay một người mập mạp, cuối cùng ngã sấp xuống trần xe, hai tay giơ vật nhỏ lên. "Đây không phải là toàn bộ quá trình cứu người, tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến mức đáng sợ, có lẽ mọi người không nhìn rõ nên đạo diễn đã cho quay chậm lại gấp mười lần, vì thế chúng ta có thể thấy rõ ràng toàn bộ quá trình" Người nữ dẫn chương trình mang theo sự kích động giải thích, quả nhiên, sau khi giảm tốc độ lại, Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều có thể nhìn thấy, bóng dáng của Lục Minh đạp lên trần xe, dùng sức bật mạnh lên, sau đó mượn lực nhảy đến vách tường, rồi đập mạnh hai cái, cả thân hình bay lên mấy mét, sau đó bay ra giữa làn mưa đá, đưa tay ôm lấy một đứa trẻ đang bộc tả. Rồi sau đó, các nàng thấy Lục Minh xoay người, đá bay những hòn đá rơi xuống. Sau đó, trên trời có một ông mập đang rơi xuống, rồi cũng bị Lục Minh đạp cho một cái bay đẹp, động tác vô cùng tuyệt vời, vô cùng tiêu sái. Cuối cùng, ngã xuống một cái trần xe, hai tay Lục Minh còn giơ đứa bé lên cao, sau đó ôm lấy nó, tiếp theo, xoay người nhảy xuống khỏi trần xe, Lục Minh đã rời khỏi góc quay, chẳng qua, hai nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trần xe bị móp xuống một lỗ to. "Thật đáng tiếc, không thể quay rõ mặt của tên xấu xa này ... khoảng cách xa quá, thoạt nhìn rất mơ hồ!" Trong lòng Ngu Thanh Y đại hận, chửi mắng cái máy quay này là đồ dỏm. " May thật, may mà không quay được mặt, nếu không hắn nhất định sẽ đau đầu!" Ý tưởng của Hạ Linh thì ngược lại. Chờ Lục Minh tắm rửa đi ra, hai nàng đã chúc mừng hắn trên TV. Nghe xong, Lục Minh ngẩn người, cái gì mà trên TV? Có chuyện gì? Hai nàng kể lại một mạch, đầu tiên là làm cho hắn sợ đến toát mồ hôi khắp người, sau đó sợ hãi than : " May quá, may quá, không quay rõ mặt ... Nhưng mà, tốc độ tin tức của HongKong thật quá nhanh, bây giờ còn chưa được một tiếng mà đã có tin tức rồi!" Di động vang lên, hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam đầu tiên là hỏi người trong TV có phải là hắn hay không, không đợi hắn trả lời, lại chúc mừng một phen. Sau đó là Trầm Khinh Vũ, nói là tư thế cứu người của Lục Minh không đủ tiêu sái, chẳng qua, dựa vào phản ứng, miễn cưỡng cũng có thể cho qua ải. Cảnh Hàn thì chỉ nói một câu : Làm tốt lắm. Nhưng thật ra thì... tiểu tức phụ Giai Giai kia khóc nức nở hỏi Lục Minh có bị thương hay không, ngã xuống có đau hay không, bởi vì nàng thấy cái trần xe bị mốp xuống ... Lục Minh nhanh chóng an ủi nàng, nói là thân thể mình cường tráng lắm, đừng nói là lầu hai, cho dù là lầu bốn lầu năm có ngã xuống, cũng không có vấn đề gì. Lục Minh an ủi Giai Giai xong, trong lòng choáng váng, cái này ngay cả chúng nữ ở lam hải cũng biết, vậy thì đã không thể giấu được Ôn Hinh phu nhân. Hắn không biết, chúng nữ để hắn đi HongKong, đều đặc biệt chút ý đến mọi phương diện ở HongKong, chẳng qua, tin tức này là vô tình xem được, mọi người xem đi xem lại vài lần, cuối cùng xác định là Lục Minh nhúng tay vào. Cho nên Niếp Thanh Lam mới gọi điện có phải là hắn làm hay không, Trầm Khinh Vũ và Cảnh Hàn cũng như Niếp Thanh Lam đều biết hắn là một thân trâu bò, đặc biệt là Trầm Khinh Vũ, là người tin tưởng hắn nhất, cứu người là một việc nhỏ. Nhưng chỉ có cô gái nhỏ Giai Giai này, không biết chút võ công, có chút lo lắng cho Lục Minh có bị thương hay không. Sau khi cùng nói chuyện với các nàng, Lục Minh quyết định nhanh chóng trở về nói cho Ôn Hinh phu nhân nghe, tránh để cho nàng lo lắng và tức giận lâu. Ngu Thanh Y và Hạ Linh cũng không cản, chỉ hỏi là ngày mai có đi MaCao chơi đánh bài không. Các nàng cảm thấy rằng, mấy bữa nay, Lục Minh có thể di tản khỏi HongKong, trốn gió là tốt nhất, đừng để cho người khác nhận ra. Thứ hai, Trầm Khinh Vũ các nàng rất nhanh sẽ đến HongKong, đến lúc đó khẳng định hai nàng không để ở gần được, cho nên muốn cùng hắn được ngày nào hay ngày đó. "Để mai tính, hơn nữa em đến đây không phải để đi chơi, em là bảo tiêu của Ôn Hinh phu nhân!" Lục Minh cũng hy vọng có thể đi MaCao, thử cái tâm linh cảm ứng xem sao, chẳng qua, phải về báo lại cho Ôn Hinh phu nhân, nếu ngày mai nàng ta không bận, bớt chút thời gian ra đi chơi với mình, vậy chẳng phải càng thêm sướng sao? Hơn nữa, đi MaCao phải ở mấy ngày, cũng không chạy được. Cho nên, trong lòng hắn, điều được mong chờ nhất chính là được ở chung với Ôn Hinh phu nhân. "Cái bóng cứu người này quả thật có chút quen thuộc ..." Nữ cảnh sát đang ngồi ăn cơm với đồng nghiệp, thấy tin tức đặc biệt, xem xong tự thì thào nói : " Mình đã gặp ở đâu rồi ta?"