Bởi vì tốc độ công kích quá nhanh, cho nên mọi người căn bản không nhìn thấy rõ quyền đó như thế nào.
Một tiếng hoduki vang lên, Hoàng Kim Cước đã ngã xuống lôi đài.
Khi trọng tài đếm thời gian, đạo diễn vội vàng quay chậm lại pha hồi nãy, giảm chậm tốc độ xuống mười lần "Mọi người đều thấy, Kungfu Panda trong nháy mắt, xoay người thấp xuống, kịp tránh thoát đòn tấn công kia, rồi sau đó bật cao lên, giống như nhảy cao, dựa thế đấm một quyền vào cằm của Hoàng Kim Cước, quyền kình làm cho cả người đối thủ văng đi!"Chuyên gia kích động vỗ bàn đứng dậy, Lặc ca và Tằng chưởng môn lắc đầu liên tục.
"Chuyên gia, ông có nhẩm không?"Lặc ca đứng lên, tức giận nói : "Ông xác định là tung người nhảy lên đánh?"
"Tôi xác định, tuyệt đối là tung người nhảy lên đánh, Kungfu Panda dùng rất tốt, dù sao cũng còn trẻ, biểu hiện cũng khác người, nếu sau khi thu chiêu, biến chiêu, rồi lấy sức tung quyền ra, vậy sẽ tốt hơn..."Chuyên gia thao thao bất tuyệt, nước miếng phun phèo phèo, nói như đúng rồi.
"Ông có chơi qua máy điện tử chưa? Có chơi qua trò Streetfighter chưa?"Tằng chưởng môn nhịn hết nổi rồi, nghe chuyên gia nói về Lục Minh mà phát điên lên. "Tôi cảm thấy trong trò chơi đó cải biến lại, hoàn toàn không thể biểu hiện được chổ tinh túy của nó, thanh niên bây giờ, chính là yêu thích chiêu thức đẹp, Kungfu Panda còn quá trẻ, biểu hiện còn quá mức, hoàn toàn không chút khiêm tốn..."Chuyên gia nghe xong, lại tiếp tục phun nước miếng.
"Đi chết đi!"Tằng chưởng môn cằm micor đập vào mặt của thằng chuyên gia, lại phẫn nộ đạp một cước.
"Chưởng môn nhân, sao ông lại như thế?"Lặc ca vội vàng giữ lấy Tằng chưởng môn.
"A Lặc, anh xem, người như vậy không đánh không được!"Tằng chưởng môn tức giận nói.
"Tôi không trách ông đánh hắn, tôi trách là trách ông đánh hắn mà sao không gọi tôi. Thằng ngốc cũng biết, đây là Thăng Long Quyền, vậy mà thằng ngu tự xưng chuyên gia này lại nói cái gì mà tung người nhảy lên đánh, quả thật lãng phí thời gian của chúng ta... Mày có biết một giây quảng cáo tốn bao nhiêu tiền không? Mày có biết mày đang lãng phí thời gian của người dân HongKong không? Lãng phí thời gian tương đương với lãng phí tiền tài cùng lãng phí sinh mệnh... Thằng này là ai mời? Thứ rác rưởi như vậy, mẹ kiếp, để lão tử bình luận còn hơn nó gấp trăm lần!"Lặc ca cũng điên cuồng lên, cuối cùng ra lệnh cho người lôi thằng chuyên gia xuống, chậm rãi đánh, không đánh chết mẹ hắn thì không được phép tha.
Hoàng Kim Cước đứng giữa sân vẫn chưa chịu thua, có lẽ hắn cảm thấy một quyền của Kungfu Panda vẫn chưa gây ảnh hưởng sinh mạng gì mấy, mặc dù trọng tài vẫn luôn hỏi mãi hắn, có tiếp tục hay không, hắn đều cố nén đau, gật đầu tỏ vẻ tiếp tục. Còn Lục Minh thì nhàm chán chơi đùa ngón tay để giết thời gian...
Trên màn hình chiếu trực tiếp cảnh hắn ngáp và chơi đùa ngón tay, làm cho ngươi ta cười ra nước mắt. Kungfu Panda này cũng rất quậy.
Ngay cả Ôn Hinh phu nhân ngồi xem cuộc chiến trước TV cũng không nhịn được cười. Về phần nhóm lang và MM của Lam Hải lại điên cuồng hoan hô, khen ngợi Lục Minh. Những người của thập niên 80 và 90, cơ hồ không ai không biết tuyệt chiêu cường đại nhất của Streetfighter là Thăng Long Quyền, một tiếng Hoduki kia, không biết đã cùng vượt qua tuổi thơ của biết bao nhiêu người.
Hoàng Kim Cước Jin Zhi mặc dù biết bản thân đang bị người ta chê cười, nhưng hắn không cam lòng nhận thua như vậy.
Cho dù không phải là đối thủ của Kungfu Panda, cho dù phải thất bại, cũng phải làm cho Kungfu Panda trả giá, làm cho hắn thắng mà không được uy phong.
"Tôi có thể đánh được chưa? Nếu không, tôi về ngủ một giấc, chờ hắn chuẩn bị tốt lại tiếp tục?"Lục Minh chạy lại một người trọng tài hỏi, làm cho mọi người nghe xong, thiếu chút nữa cười đau hết cả bụng.
"Bắt đầu!"Trọng tài cảm thấy bây giờ Jin Zhi có được hỏi cũng không từ bỏ, cho nên cứ để mặc hắn bị Kungfu Panda đánh đi.
"Hoàng Kim Cước, ta đến đây, ta đến đây!"Lục Minh chạy lại, Jin Zhi nhanh chóng nghênh chiến, nhưng hắn không dám tấn công, chỉ giơ hai tay phòng ngư, nhưng Lục Minh bỗng nhiên thoáng hiện ra phía sau, nhảy lên, thân hình xoay tròn, xoay chân đá vào ngực của Hoàng Kim Cước, làm cho hắn muốn ngã xuống cũng không được, Lặc ca và Tằng chưởng môn cùng kích động kêu lên : "Đá xoáy chân, là đá xoáy chân!"
Lục Minh hạ xuống đất, lại nhảy lên, đá một cước thật mạnh vào Hoàng Kim Cước đang lảo đảo chuẩn bị ngã xuống.
Không đợi hắn ngã xuống, lại một chân tới ngực, làm cho Hoàng Kim Cước văng đi, rồi một tiếng hét, Hoduki, liên tục hai cái Thăng Long quyền đánh bay Hoàng Kim Cước Jin Zhi đi mấy mét, thân hình Lục Minh tiêu sát đáp xuống đất, còn Hoàng Kim Cước ngã nặng xuống đất, cả người đầy máu, không biết sống chết ra sao.
Nhóm trọng tài nhanh chóng chạy tới xem xét, nếu Lục Minh không đánh chết người, vậy có thể tuyên bố thắng lợi của hắn, nếu không, đoạt lấy thắng lợi của hắn.
"K.O! K.O!"Lặc ca và Tằng chưởng môn kích động hét to, vỗ tay hoan nghênh.
"Hoduki..."
Đám lang Lam Hải hò hét, tiếng vang Thăng Long Quyền tràn ngập khắp Hồng Quán, dần dần mọi người cũng gia nhập cùng hét.
Trong mắt Tà Dương hừng hực chiến ý, bây giờ hắn đã hiểu được, hành động của Lục Minh, hoàn toàn là khích lệ bản thân. Nếu Lục Minh muốn thắng, chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh bay đối thủ, nhưng Lục Minh lựa chọn trêu đùa đối thủ, không chỉ đánh bại đối thủ, còn làm cho bọn họ mất mặt, làm cho bọn họ xấu hổ. Tà Dương nắm chặt tay, nói với Lạc Vân : "Đối thủ thật sự không chịu được một kích, xem ra tôi đã lo lắng quá mức!"
Lạc Vân không đáp, khóe môi lộ ra một nụ cười ảm đạm, dường như là đồng tình thì phải. Chỉ huy của đối phương, lệnh cho người bên cạnh ra khiêu chiến Lục Minh.
Trong mười đại cao thủ, vào người đã nổi giận, nhưng cao thủ không thủ đạo và hợp khí đạo lại rất thờ ơ, ngay cả cao thủ quyền thái cũng hừ lạnh một tiếng, trình độ đối thủ như vậy, hắn tin tưởng bản thân có thể tùy tiện trêu đùa.
Chỉ có Bá Vương Norton và Samson là hoàn toàn không xem trận đấu, chỉ ngồi ăn thịt như điên.
Bây giờ chỉ là lúc khởi động, trận đấu chính thức còn chưa bắt đầu.
Trò hay, còn ở phía sau!
Cao thủ không thủ đạo Thuyền Việt Chu Sơn trong lòng âm thầm cười lạnh, vô luận Kungfu Panda có bao nhiêu lợi hại, có thể đánh bao nhiêu, có thể hạ bao nhiêu người, thì nhất định cũng sẽ thảm bại, bởi vì hắn chỉ có một mình, mà bên ta, ngoài mười cao thủ của tám nước, còn có võ giả bí mật cực mạnh đến, âm thầm ủng hộ cuộc khiêu chiến. Chỉ cần hắn ra tay, thì Kungfu Panda kiêu ngạo kia, chắc chắn sẽ thảm bại. Nguyện vọng lớn nhất của Thuyền Việt Chu Sơn chính là hy vọng võ giả bí mật kia trước khi ra tay giết chết Kungfu Panda, bản thân phải đánh bại hắn trước.
Hắn muốn chứng minh bản thân, giết gà không cần dao mổ trâu.
Lại có hai tuyển thủ không chính thức khiêu chiến, thỉnh cầu trọng tài và bình luận viên, hy vọng có thể khiêu chiến Kungfu Panda.
Bọn họ tỏ vẻ, nếu Kungfu Panda không đồng ý, bọn họ có thể lên từng người. Lặc ca chạy nhanh lên lôi đài, phỏng vấn : "Kungfu Panda, anh thật sự có thể lấy một đánh hai sao?"
"Một đánh ba cho lẹ, tôi thấy một đánh hai lãng phí thời gian qua, tôi muốn về nhà sớm một chút, vì hồi nãy trong nhà đang nấu nước, mà tôi lại quên tắt bếp, nên muốn về sớm để xem sao"Lục Minh vừa nói xong, mọi người không nhịn được vỗ tay khen ngợi hắn, cái gì gọi là siêu nhân? Người ta một đánh hai, hắn một đánh ba kìa.
"Anh đang nấu nước? Đánh xong có thể mời tôi uống một ly hay không?"Lặc ca cười ha hả, nói : "Theo quy định, anh có ba phút để nghỉ ngơi, Kungfu Panda, anh có cần nghỉ ngơi không? Tôi biết anh không cần nghỉ ngơi, nhưng anh không nghỉ ngơi, chúng tôi không thể nào bán quảng cáo được!"
"Đánh xong bọn họ tôi sẽ nghỉ ngơi"Lục Minh mỉm cười.
"Cùng lên đi!"
Ba người khiêu chiến nhảy lên đài, chậm rãi vây lại ba hướng.
Bởi vì một đánh một và một đánh ba hoàn toàn khác biệt, trong lòng mọi người có chút lo lắng. Chỉ có Trầm nha đầu là thoải mái ngồi ăn vặt, mà bên cạnh, Giai Giai thiếu chút nữa đã nhét khoai tây chiên vào mũi rồi, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn không lo lắng, nhưng có chút khẩn trương, các nàng hết sức tập trung nhìn Lục Minh, nhìn xem hắn có thể đồng thời đối phó ba người thế nào.
Lục Minh không nhìn ba người kia, lại gục đầu xuống, nhàm chán chơi đùa ngón tay.
Chờ ba người rống to một tiếng, đồng thời tấn công, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện sau lưng một người, đưa tay chụp lấy, mọi người có thể thấy máu văng khắp sân, người đó còn chưa kịp hét lên, Lục Minh đã chuyển đến trước mặt hắn, làm ra một tư thế tấn công kỳ quái, tay trái chân trái đồng thời đánh về phía trước, rồi tay phải chân phải đồng thời theo vào, cuối cùng hai tay hai chân hợp lực đánh một kích thật mạnh lên người đối phương.
"Quỳ hoa tam thức!"
"Bát Thần ( Iori Yagami – Một nhân vật trong King Of Fighter)... là chiêu thức của Bát Thần!"
Nhóm lang của đại học Lam Hải phản ứng nhanh nhất, chiêu thức này bọn họ đã chơi rất nhiều lần, Lục Minh vừa ra, bọn họ liền có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, chờ khi hai tay hai chân đánh ra một kích cuối cùng, toàn bộ lang đều đứng lên, đồng loạt hoan hô.
Nhưng tiếng hoan hô của họ đã chậm, không đuổi kịp động tác của Lục Minh.
Lục Minh đã sớm biến mất, hắn không một tiếng động xuất hiện phía sau người khác.
Người nọ kinh hãi, vội lui.
Lục Minh hét lớn một tiếng, quăng thân hình của người kia lên giữa không trung, tay phải đánh lên một kích, lại dùng hai chân đạp tới, cuối cùng bật toàn thân lên, đá bay đối thủ giữa không trung. Còn tên kia sợ đến mức quên đầu hàng, nhanh chân bỏ chạy, Lục Minh đuổi theo như điên, nắm lấy sau lưng hắn, ném lên giữa không trung, trước khi trọng tài kịp ngăn lại, đã mạnh mẽ ném xuống đất, thậm chí còn thưởng bonus thêm một cái cùi chỏ xuống.
Cách tấn công tiêu sái như vậy, làm cho đám lang và nhóm MM của Lam Hải điên cuồng lên.
"Terry, là chiêu thức của anh Terry đẹp trai!"Giang Tiểu Lệ kích động hét to lên. "Cuối cùng là Clark, ném lên trời rồi quăng xuống đất, cho thêm một cái cùi chỏ nữa... A, thật không thể tưởng tượng được, cách đánh này có thật, chẳng lẽ đây là hiện trường của KoF sao? Mình có nằm mơ hay không?"Một ku sói của Lam Hải hét lớn.
"Mẹ nó, để tao tát cho một cái là mày biết có nằm mơ hay không! Có kích động thì cũng đừng ôm tao, muốn ôm thì ôm MM kia, mẹ nó, người đó là bạn gái tao, đi chết đi! Tao phải giết mày, ai da, mày còn dám phản kháng? Xem tao... ai đánh tao? Bà xã, là em? Không sao, em đánh đi, đánh tiếp đi, đánh là thân mắng là yêu, em có thể dùng sức một chút, anh chịu được mà!"Đây là lời nói của tiện nam Trần Tranh.
"Ọe...."Mọi người nghe xong, không chịu nổi sự vô sỉ của tên Trần Tranh này, toàn thể ói ra.
"Kungfu Panda, một mình đấu vua!"Lặc ca kích động đến đỏ mặt, nghẹn nửa ngày cũng không biết nói gì, cuối cùng vỗ bàn một cái, hô lên một câu như thế.
"A Lặc, trên đời này không thiếu từ ngữ để diễn tả đâu, chẳng qua đêm nay rốt cục anh nói một câu rất đúng. Đúng vậy, Kungfu Panda, hắn chính là một mình đấu vua! Các vị khán gải, bây giờ các vị có cảm thấy Kungfu Panda có thể đánh thắng mười đại cao thủ của tám nước không? Còn lo hắn sẽ thất bại sao? Các bằng hữu, chúng ta cùng hoan hô, hoan hô vì một mình đấu vua!"Tằng chưởng môn kích động đứng dậy hô hào.
"Này này, hai vị chủ trì, nên cắt quảng cáo đi..."Đạo diễn sắp chết rồi, bây giờ mà không làm, chắc chắn bản thân sẽ bị mắng chết!
"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, không ai được phép khiêu chiến, bây giờ là thời gian quảng cáo!"Đạo diện sốt ruột, nhanh chóng ngăn trận đấu kế tiếp lại.
Được rồi, thời gian quảng cáo là vô địch.
"Cô nghĩ hắn còn thời gian để sờ hay sao, bây giờ đã không còn kịp rồi!"Lại mập mạp chạy lại, nhanh chóng kéo Lục Minh đi, từ xa, một đám nhân viên công tác lại nghênh đón, gây ầm ĩ với nữ cảnh sát, nói nàng làm trễ mười mấy phút đồng hồ, thiếu chút nữa là làm cho mọi người vây quanh lại rồi, tất cả cảnh sát cao cấp nhanh chóng giải vây cho Lục Minh vào phòng.
"Không, không phải chúng tôi, là cô! Tổng cục trưởng lệnh cho cô phải bảo hộ bên cạnh hắn!"Vài người cảnh sát nhanh chóng từ chối, vì nếu cùng làm việc với nàng thì quá nguy hiểm, không biết nàng sẽ lại gây họa gì nữa, dám can đảm bắt Kungfu Panda về, hành động này quả thật rất vô đối, may mắn là phát hiện sớm, nếu thật sự để cho nàng áp giải lên xe, phỏng chừng tất cả cảnh sát HongKong sẽ bị mắng chết, nếu không bị mắng cũng bị cười chết!
"Các anh không đi? Các anh không thể giúp tôi? Tên này là một đại sắc lang, tôi tiêu rồi.."Nữ cảnh sát thở dài một cách tội nghiệp.
"Nếu cô không nghe lệnh của tổng cục trưởng, vậy càng thêm tiêu đời!"
"Đừng nhìn chúng tôi, chúng tôi chỉ là lính cấp thấp, ngay cả lệnh của đội trưởng cũng không dám cãi, chứ đừng nói là của tổng cục trưởng, cô đi nhanh đi!"
Nữ cảnh sát thấy mọi người sợ mình như sợ cọp, không ai giúp mình, uể oải bước vào phòng. Tất cả thấy nàng đi, đều nhanh chóng vỗ ngực thầm hô may mắn, nếu không sớm muộn gì cũng bị nàng hù chết.
Lục Minh vào trong phòng, Tà Dương và Lạc Vân đều thò đầu ra nhìn hắn.
Vương Đổng và Lại mập mạp mang theo mười mấy người nhân viên đến hộ tống Lục Minh, đội cổ vũ của Lam Hải liều mạng hò hét, Vương Đổng vừa dùng tay mát xa cho Lục Minh, vừa nói : "Hai mươi phút nữa chú sẽ ra ngoài, đối mặt với mười đại cao thủ. Ra ngoài chụp ảnh lưu niệm này nọ rồi lại về phòng. Trần đầu tiên không phải của chú, mà là của tuyển thủ Tà Dương, hắn cũng giống chú, nguyện ý nhận sự khiêu chiến cực hạn của đối phương... Nước uống và khăn mặt nơi này đều chuyển từ Lam Hải đến, đối phương muốn giở trò cũng không được, nhưng chú phải cẩn thận, lũ quỷ nước ngoài này nhiều quỷ kế lắm!"
Lục Minh nghe xong gật đầu : "Yên tâm, các người cũng có thể vào chổ ngồi xem, tôi tự đi được rồi, nếu tôi cần cái gì, sẽ ngoắc các người tới là được"
Lão đại Thanh Long gọi điện đế, hỏi Lục Minh có cần trợ thủ hay không, hắn có thể để Hắc Báo đến, chuẩn bị trợ giúp tất cả.
Hắc Báo tuy rằng bị thương, nhưng làm trợ thủ tuyệt đối đúng tiêu chuẩn.
Chẳng qua Lục Minh có trữ vật không gian, nước uống thì cũng tự mình mang, bản thân càng biểu hiện thần bí, thì đối phương sẽ càng khiếp sợ. Cho nên cuối cùng cự tuyết tâm ý của Hắc Báo, hắn thà rằng chỉ huy Vương Đổng và Lại mập mạp này, bởi vì bọn họ không biết võ công, hoàn toàn là người bình thường, đối phương căn bản là không thể nắm bắt được tài liệu của mình.
"Anh cho Hắc Báo đến làm trợ tủ cho Tà Dương và Lạc Vân đi, chú ý bọn họ một chút, các phương diện khác đều phải thật cẩn thận..."Lục Minh đề cử Tà Dương và Lạc Vân, với thực lực của Hắc Báo, khẳng định sẽ có trợ giúp nhất định cho họ.
"Được, vậy, trông chờ vào cậu!"Thanh Long còn tưởng rằng Lục Minh suy nghĩ cho người khác, tron lòng âm thầm khen hắn rất có nghĩa khí.
Bên ngoài truyền đến những tiếng vỗ tay kịch liệt, tuyển thủ dưới kia còn chưa đấu, mà cổ động viên trên khán đài đã muốn PK nhau rồi.
Nhân viên nhắc nhở Lục Minh còn mười lăm phút nữa là ra sân, kêu hắn nghỉ ngơi một chút đi.
Bọn họ gác ở bên ngoài, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Nữ cảnh sát tuy rằng được phép vào, nhưng nàng làm sao có thể tiến vào một mình được chứ. Theo suy nghĩ của nàng, nếu bản thân đi vào, Lục Minh sẽ đè mình xuống, sau đó, cởi quần mình ra, rồi ... cái gì đến nó sẽ đến. Mình không vào, để hắn tiết kiệm tinh lực, bằng không, thương tổn bản thân không nói, hắn sẽ trở nên mệt mỏi, không thể phục vụ cho dân chúng HongKong, vì thế, mình tuyệt đối không thể đi vào.
Nàng đứng bên ngoài, liều mạng nghĩ xấu về Lục Minh.
Đại sắc lang, lưu manh, còn có quan hệ với xã hội đen, người như vậy, sao có thể là Kungfu Panda được chứ, chẳng lẽ hắn giết Kungfu Panda, rồi giả mạo sao?
Tuy rằng nàng ta không ý thức được điều này, nhưng trên thực tế, trí tưởng tượng của nàng ta quả thật rất phong phú và đa dạng, phỏng chừng là do xem phim quá nhiều.
Bây giờ Lục Minh đang nhắn tin với chúng nữ, vô cùng nhàn nhã.
Ngược lại, bên cạnh vách tường, Tà Dương và Lạc Vân lại rất khẩn trương, tuy rằng vẻ mặt của họ bất động, ngồi yên không nói gì, nhưng nội tâm khẩn trương và sự kích thích đã làm cho làn da và tóc gáy của họ rung động, cho thấy được nội tâm của họ không bình tĩnh. Trên thực tế, nếu muốn được tâm tình thản nhiên như Lục Minh, không phải có thực lực cường đại là có thể được. Lục Minh được huấn luyện tàn khốc, hơn nữa đã vô số lần khiêu chiến với ông gia cường đại của mình, nên đã đem sự khẩn trương và sợ hãi vứt vào thùng rác hết rồi.
Càng lâm vào hiểm cảnh sinh tử, Lục Minh càng có thể làm cho bản thân trở nên bình tĩnh.
Năm phút cuối, nhân viên công tác gõ cửa, nhắc nhở Lục Minh chuẩn bị lên sân, mời hắn kiểm tra trang bị, thay quần áo này nọ.
Lục Minh một bên an ủi Giai Giai đừng khẩn trương, một bên thay quần ao, lấy ra cái bộ quần áo mà Trầm Khinh Vũ tự tay thiết kế cho hắn, ngay cả tay áo và ống quần cũng bó sát vào người, nhưng lại rất đàn hồi. Động tác kiêu ngạo của Lục Minh hay bị trúng đòn cũng không bị trở ngại gì cả. Cả người là một màu đen, ở cánh tay áo và ống quần, có hoa văn của phượng hoàng lửa màu đỏ, trước kia không có cái này đâu, nhưng do Trầm Khinh Vũ cố ý thêm vào, phát hiện ra hiệu quả càng tăng, chúng nữ thấy thiết kế rất độc đáo, có thể gia tăng cảm giác thần bí, có tác dụng phối hợp đối ngoại cùng tuyên truyền thân phận của Lục Minh.
Thân là người canh gác đời thứ sáu của chu tước, trên người sao không có được đồ đằng của thần thú chứ?
Mặc quần áo gì vào, đối với Lục Minh, ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng hắn vẫn nghe lời mọi ngừ, mặc bộ quần áo phong cách này vào, lại mang thêm đôi giày bó vào, cuối cùng thấy rất tốt, mới mang cái mặt nạ màu bạc lên.
Đã đến giờ, mười mấy nhân viên công tác mở cửa ra, thấy được Lục Minh, đều sợ ngây người ra.
Lúc đầu bọn họ đối với Lục Minh, nói thật thì, không quá xem trọng, cảm thấy Kungfu Panda này còn quá trẻ tuổi, thân hình cũng không cao lớn cho mấy.
Hắn thật sự có thể đối kháng với mười cao thủ tám nước sao? Nhân viên không cho là vậy, bất quá vì công việc, bọn họ cũng tận tâm tận lực. Bây giờ nhìn thấy Lục Minh, trong lòng bọn họ bỗng nhiên dâng lên một chút lòng tin, phật dựa vào kim trang, người dựa vào ăn mặc. Kungfu Panda thay đồ, mang mặc nào vào, xem ra thật có bộ dáng của cao thủ. Chẳng lẽ hắn thật sự có thể?
Dẫn hắn ra cửa, Tà Dương mặc một bộ đồ trang phục màu đỏ, vốn là phong cách của hắn, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Lục Minh, phát hiện ra mình vẫn chỉ là con ếch.
Về phần Lạc Vân mặc một bộ trang phục toàn trắng, hắn biết diễn viên chính đêm nay không phải là mình, cho nên chỉ cười lạnh nhạt.
Ba người đều cự tuyệt áo choàng đỏ của hội trường, cái này nhìn thì rất uy phong... nhưng... trang phục toàn đen, toàn đỏ, và toàn trắng, khoác thêm cái áo choàng đỏ kia vào, thằng ngu nào phối đồ thế? Quả thật là chuối cả nải luôn, vì thế ba người không cần cái thứ vớ vẫn kia, làm cho người nọ vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên có người cự tuyệt áo choàng đỏ Jilly uy phong này!
Đèn mở lên, phối hợp với nhịp trống, dẫn dụ sự khẩn trượng, làm bầu không khí nơi này lập tức nóng lên.
Chiêng chống vang lên khắp trờ, âm nhạc thì vang dội khắp sân thi đấu, Tằng chưởng môn và đám người Lặc ca gào khàn cả giọng, tuyên bố cuộc khiêu chiến của cao thủ tám nước bắt đầu, cho mời tuyển thủ lên sân.
Một tràng vỗ tay kịch liệt, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn, liều mạng vỗ tay.
"Cho mời đệ nhất tuyển thủ của chúng ta, đại biểu cho toàn thể HongKong ra thi đấu, Kungfu Panda!"
Vốn Lục Minh muốn đại biểu cho quốc gia thi đấu, nhưng Tằng chưởng môn đặc biệt hy vọng Lục Minh có thể đại diện cho HongKong thi đấu, bởi vì HongKong là nơi tuyên truyền, làm tăng danh tiếng của HongKong lên, tăng địa vị quốc tế lên, còn nói những quan chức cấp cao đã đồng ý, Lục Minh đành phải đại biểu cho HongKong tham gia thi đấu.
Mà thực tế thì, không chỉ có hắn, ngay cả Tà Dương và Lạc Vân, cũng đại biểu cho Macao và Đài Loan thi đấu, có thể thấy được sức mạnh của quan hệ xã hội là như thế nào rồi đó.
Chỉ có cao thủ bí mật do Trầm Khinh Vũ mang đến, mới là người đại biểu cho quốc gia tham gia thi đấu.
Lục Minh quay đầu lại nhìn nàng, phát hiện ra một đám cổ động viên mỹ nữ dẫn nàng ra, nàng ta không đợi người chủ trì giới thiệu, đã phóng cực nhanh lên đây, lẳng lặng đứng phía sau Lục Minh, tựa như cái bóng của hắn.
Mọi người kinh ngạc phát hiện ra hai tuyển thủ giống nhau, cùng một bộ đồ màu đen, cùng một cái mặt nạ màu bạc, cùng một cái thắt lưng và giày đen, chỉ khác là, cái bóng phía sau hơi thấp một chút, hơn nữa lại là nữ. Mặt nạt trên mặt cũng lớn hơn một chút, che khuất nửa khuôn mặt, ấn tượng khắc sâu nhất của nàng chính là mái tóc đen thật dài, dài gần tới mông luôn.
"Nàng ta là tuyển thủ trong nước, Ảnh, cũng là tuyển thủ dự khuyết duy nhất, bởi vì nàng ta cự tuyệt tiết lộ tư liệu cá nhân, chúng ta cũng không thể biết được nàng ta ra sao, nhưng, cũng hy vọng nàng ta có thể lấy được thành tích tốt"Người bình luận viên giới thiệu.
"Nếu chúng ta cẩn thận quan sát, có thể phát hiện ra Kungfu Panda và Ảnh rất giống nhau, quan hệ của hai người là gì? Là tình nhân? Hay là huynh muội? Đáp án này, chúng ta không thể biết được, hy vọng qua cuộc thi này, chúng ta có thể biết thêm nhiều bí mật của họ. Chúng ta tiếp tục, ở vị trí số hai là tuyển thủ Tà Dương và tuyển thủ Lạc Vân, bọn họ đều là những tuyển thủ tự nguyện báo danh... Tà Dương tự xưng là thân kiêm khổ luyện Thập Tam Thái Bảo và Cư Nguyên Lưu Hạc Kình, là một cao thủ ngạnh công, còn tuyển thủ Lạc Vân thì tinh tông vô vi tâm pháp, là cao thủ nội gia, theo tư liệu cho biết anh ta sử dụng kiế, đáng tiếc cuộc thi của chúng ta quy định không cho phép tuyển thủ sử dụng vũ khí, cho nên, tuyển thủ Lạc Vân của chúng ta có lẽ sẽ chịu thiệt thòi một chút!
Bình luận viên thao thao bất tuyệt, mọi người thì vỗ tay ầm ầm, đa số ánh mắt đều chăm chú vào Lục Minh và Ảnh ở sau lưng hắn, dù sao Kungfu Panda mới là diễn viên chính, mà Ảnh, lại là một cô gái thần bí, cho nên hai người tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiếp theo, cao thủ tám nước ra sân, thông qua sự đối lập trên sân, mọi người cùng ồ lên một tiếng.
Bởi vì đối lập, chưa bắt đầu mà đa thấy sự chênh lệch to lớn thế nào rồi.
Đầu tiên thân thể to lớn của tuyển thủ Âu Mỹ, cao to bự con, Bá Vương Norton và Samsom so với Lục Minh, Ảnh, Tà Dương, cùng Lạc Vân cộng lại còn muốn nặng hơn, còn nữa, khổ người quá lớn, như một trái núi to đùng, cái này... có thể đánh sao?
Hai quán quân quyền anh, thể trọng cũng vượt quá pounds, cánh tay còn thô hơn cả đùi của Lục Minh, mọi người vừa thấy ... tiêu rồi.
Phe khiêu chiến có mười người, mà bên mình chỉ có bốn người đáng thương, trong đó còn có một nữ, là tuyển thủ dự khuyết
Nhìn tuyển thủ dự khuyết của đối phươn, cũng vượt quá ba mươi người, nhiều người như vậy, dù Kungfu Panda có thể đánh, cũng khó có thể đich lại xa luân chiến của đối phương, cái này giống bầy kiến cắn chết một con voi vậy...
Rất nhiều người đã bắt đầu hối hận vì đã đặt cược cho Kungfu Panda, cũng có không ít người gọi điện đặt thêm tiền cược vào đám cao thủ tám nước, còn sòng bài ngầm lại bắt đầu thay đổi tỉ lệ của Lục Minh, từ : đùng một cái nhảy lên :, nhưng vẫn không có người nào hỏi thăm.
Quy tắc trận đấu rất đơn giản, làm tuyển thủ chính thức, có thể khiêu chiến bất kỳ tuyển thủ chính thức nào của đối phương, không có hạn chế gì.
Nhưng tuyển thủ chính thức không thể chỉ định tuyển thủ không chính thức được, ví dụ như mười đại cao thủ của đối phương không thể chỉ định đánh với ảnh, nhưng có thể lựa chọn Lục Minh, Tà Dương và Lạc Vân ba người cùng đối chiến. Đồng thời, tuyển thủ chính thức cũng có thể cự tuyệt lời khiêu chiến của tuyển thủ không chính thức phe đối phương, nhất là đối phương đưa ra nhiều người khiêu chiến, cũng có thể cự tuyệt.
Một khi nhận khiêu chiến, cho dù tuyển thủ chỉ định không thể xuất chiến, cũng có thể phái một đại biểu ra ứng chiến, nếu không thì sẽ chia điểm ra.
Cuối cùng, điểm của bên nào cao nất, thì sẽ là người chiến thắng của cuộc thi lần này.
Đương nhiên, tuyển thủ cũng có được phần thưởng thắng lợi và vinh dự.
Về phần tuyển thủ dự khuyết, cũng có thể lựa chọn bất kỳ tuyển thủ nào, hoàn toàn không có hạn chế, hơn ữa nhân số cũng có thể do đối phương quyết định, ví như như Lục Minh đồng ý nhận khiêu chiến của ba người, vậy thì cũng được thông qua.
Trong quá trình khiêu chiến, không được cố ý giết người... đây là quy định duy nhất, nếu dự kiến tử vong sẽ không ở trong sự cưỡng chế của quy định.
Vốn trận đầu, là cao thủ Tae Kwon Do của đám bổng tử đứng ra khiêu chiến với Tà Dương, nhưng không biết thần kinh của hắn có thiếu mất một sợi dây nào không, thay đổi chủ ý, lấy tay chỉ vào Lục Minh, muốn cùng Lục Minh so cao thấp. Người chủ trì nhắc nhở hắn mãi, nói đó là Kungfu Panda, o phải là tuyển thủ Tà Dương mà hắn đã chọn trước kia, nhưng cái thằng tuyển thủ tên là Jin Zhi này luôn miệng kêu gào, cái gì mà muốn đánh đá Lục Minh, đạp văng hàm răng của Lục Minh xuống đất...
"Mẹ nó, thằng chó này muốn chết à?"Tà Dương nổi giận, vì đối phương mở miệng ra nói rất thô tục, mà lại rất khinh thường hắn.
"Đối phương có hơn ba mươi tuyển thủ không chính thức, anh sợ không có cơ hội à? Hơn nữa, tâm tình của anh bây giờ phải tỉnh táo, tâm sinh khẩn trương, dù có thực lực cường đại, cũng không thích hợp xuất chiến. Anh là đồ đệ của Hình Thiên Phong, cũng coi như là đồng môn của tôi, nhìn xem tôi đánh người như thế nào đi!"Lục Minh vỗ vai Tà Dương, thong thả bước lên lôi đài, không giống như đối phương, lôi chôi như một con mèo, nhảy qua nhảy lại như một thằng điên.
"Kungfu Panda đối chiến hoàng kim cước, rốt cục là ai thắng ai thua? Thừa dịp bây giờ, chúng ta hỏi một vài chuyên gia, chuyên gia, cách nhìn của ông thế nào?"Lặc ca hỏi một chuyên gia bên cạnh.
"Tôi cảm thấy trận này rất khó đánh, có thể là - hoặc -, Kungfu Panda thực lực có thể hơn, nhưng Hoàng Kim Cước chiên thức rất linh hoạt, thế công sắc bén, cước pháp như gió, tôi lo lắng hắn sẽ công kích từ xa với Kungfu Panda, nếu Kungfu Panda muốn thắng hắn thì phải chú ý chân của hắn, phải chú ý vào điểm áp chế công kích, tốt nhất là đánh phòng ngự phản công..."Thằng chuyên gia thao thao bất tuyệt, Lặc ca thiếu chút nữa đã cầm micro đập đầu hắn, hỏi có một câu, mà nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Mọi người muốn nghe hắn nói về Kungfu Panda, mà lại cố tình thổi phồng về Hoàng Kim Cước lên, ngay cả tâm lý người xem cũng không rõ, đây là chuyên gia sao? Thằng ngu thì có!
Giữa sân, thời điểm mà thằng chuyên gia đang phun nước miếng thì trọng tài bốn góc đã đứng lên, ý bảo hai người trên lôi đài bắt đầu.
Hoàng Kim Cước đứng lên, theo thói quen của Tae Kwon Do, cúi đầu chào Lục Minh.
Lục Minh đáp lại bằng một cái ngáp...
Điều này làm cho đối phương nổi điên lên, hắn phi thân lại, nhảy cao lên, đá vào đầu của Lục Minh.
Chuyên gia vừa thấy, vội kêu to nguy hiểm.
Nhưng mà, Lục Minh bỗng nhiên là ra một tư thế rất kỳ quái, từ dưới đất bật mạnh lên, một quyền hướng len trời, nắm tay, ở chổ cao nhất, thân hình, chậm rãi xoay tròn giữa không trung, Lục Minh gầm lên một tiếng, hodiki... một quyền của hắn, đã đánh bay Hoàng Kim Cước.
Hai tròng mắt của chuyên gia, xém tí rớt ra ngoài luôn.
Không chỉ riêng hắn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt... đây là quyền gì? Lợi hại quá vậy!
(ps : mình dịch theo tiếng phiên âm mà mình nghe được, có gì sai đừng mắng tội nghiệp T_T! )