Lục Minh nhìn người đàn ông tóc dài trước mắt, khẽ cau mày. Đối với sự khiêu chiến của người này, Lục Minh quả thật có chút bất ngờ. Chẳng lẽ, hắn thật sự cho rằng có thể đánh bại mình? Hay là, thiên tính của đám bổng tử trong người hắn bành trướng, làm cho hắn không biết trời cao đất rộng sao? Lục Minh nghĩ đến đây, thật sự không biết nên nói thế nào. Giờ phút này, đứng trước mặt Lục Minh, là cao thủ Tae Kwon Do Thôi Thái Vũ, hắn cũng giống Tư Đặc Tá Phu Khắc, là một trong mười đại cao thủ. Tuy rằng đều là một trong mười đại cao thủ, nhưng dựa theo thực lực, Lục Minh phỏng chừng, hắn bài danh còn dưới cả Tư Đặc. "Tae Kwon Do của chúng tôi là vũ ký hoa lệ linh hoạt nhất, kết hợp giữa văn minh cổ đại và khoa học hiện đại, động tác tiêu sái lại uy lực mười phần, vẫn được xưng là ba lê trong võ thuật..." "Tae Kwon Do của chúng tôi, là tinh thần và phẩm đất võ đạo cao nhất trên đời, chú ý lễ nghĩa liêm sỉ, nhẫn nại vô cùng, trăm chiết bất khuất, mỗi một đệ tử nhập môn, đều phải tuyên ngôn tôn kính tiền bối, trở thành sứ giả của chính nghĩa, sáng tọa hòa bình cho xã hội..." "Tất cả quyền thuật của nó, đều là động tác khoa học nhất, đẩy tiềm năng của con người lên đến cực hạn, là quyền pháp không gì so sánh được..." Một chuyên gia bình luận của nước bổng tử đã không nhịn được mở miệng, hắn đoạt lấy micro, thao thao bất tuyệt giới thiệu về Tae Kwon Do hoa lệ thế nào, khoa học thế nào... Hắn đưa Tae Kwon Do được sáng lập sớm nhất, từ vài chục năm, trở thành một vạn mấy ngàn năm trước, còn nói các chuyên gia khảo cổ ở trong nước đã đào được một tấm ván gỗ thạch bích lưu lại dấu vết của võ tướng cổ đại, đang chuẩn bi hướng Liên Hiệp Quốc xin làm di sản văn hóa. Chuyển đề tài, hắn lại nói tướng quân bổng tử từng dùng Tae Kwon Do để đánh bại mười vạn đại quân của Trung Quốc, chinh phục cả đại lục Âu Á, cuối cùng còn ảnh hưởng đến sự phát triển của cổ võ Trung Quốc. Công phu Trung Quốc sở dĩ bắt nguồn từ xưa, dòng chảy dài, hoàn toàn là do Tae Kwon Do của bọn họ làm ảnh hưởng. "Mọi người đều biết, người sáng lập Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma, ông ta chính là người của đại Hàn dân tộc chúng tôi, đầu tiên là đi đến Thiên Trúc chư quốc, sau đó đến Trung Quốc, thấy vũ kỹ của dân Trung Quốc không được, vì thế diện bích chín năm, sáng lập ra Thiếu Lâm Tự..."Thằng cha bình luận nói như mưa. "Thật sao? Đạt Ma là người của các ông?"Lặc Ca vừa nghe xong, cảm thấy choáng váng "Không phải Đạt Ma là đệ tử của Thích Ca Mâu Ni sao? Sao lại trở thành người của ông?"Tằng chưởng môn cũng không chịu nổi sự vô sỉ của thằng điên này, trong giọng mang theo sự châm chọc cười lạnh : "Bình thẩm, không bằng kêu các nhà khảo cổ của các ông đến HongKhôngng tìm thử xem có bảo tàng của vua Solomon không, không cần hỏi, bảo tàng của Solomon nhất định là do tổ tiên của các ông giấu rồi đó" "Đạt Ma đích thật là người của dân tộc đại Hàn chúng tôi, căn cứ theo vẻ ngoài, cách ăn mặc và thói quen ăn uống cũng có thể giấy được, gần giống với thói quen của đại Hàn chúng tôi...Mọi người nghĩ đi, đức Thích Ca Mâu Ni là người của dân tộc đại Hàn chúng tôi, đệ tử của người Đạt Ma đương nhiên cũng phải là người của dân tộc đại Hàn..."Thằng cha bình luận của nước bổng tử này còn phán nhiều cái như thánh, hắn ta miêu tả cho mọi người, ở một vạn năm trước, bốn quốc gia có nền văn minh cổ đại đều trong trạng thái lạc hậu, mà nước bổng tử lại vô cùng tiên tiến. Bọn họ đã chế tạo thành công tên lửa và đạn hạt nhân. Lúc ấy chinh phục bốn quốc gia cổ đại kia xong, còn truyền thụ cho các quốc gia lạc hậu ấy một chút kỹ thuật, làm cho bốn quốc gia cổ đại ấy nhanh chóng hưng thịnh lên. "Thần cơ doanh của chúng tôi, đã từng bắn tên lửa về quân đội Đường triều, làm hấp dẫn ánh mắt của vua Đường Lý Thế Dân, nên dễ dàng tiêu diệt mười vạn đại quân xâm lượt... căn cứ vào nghiên cứu của các nhà khoa học của chúng tôi, kỳ thật chúng ta sống trong một vũ trụ có hình cây gậy..."Thằng điên này càng nói càng kích động. "Đi chết mẹ đi!"Tằng chưởng môn thật sự không nhịn được, lại dùng micro đập thẳng vào mặt của thằng điên này, điên cuồng gào thét lên. "Người đâu, lôi ra ngoài đánh, đánh xong không cần đưa đến bệnh viện, trực tiếp đưa vào viện tâm thần"Lặc a cũng căm tức kêu người lôi thằng điên nói vũ trụ hình cây gậy này ra ngoài đập một trận. Khi trò khôi hài dưới đài chưa ngừng, thì trên đài, Thôi Thái Vũ đang khởi động. Động tác của Thôi Thái Vũ vô cùng tiêu sái, nhảy lên không đá chân, sử xuất ra các loại cước pháp tiêu sái, đá cao, đá về phía trước, đá về phía sau, xoay người đá, đá liên tục trên không trung, nhảy đá. Hai gã trợ thủ cầm một tấm gỗ thật dày, để cho hắn đá nát, động tác quả thật vô cùng tiêu sái, không ít cô gái nhìn thấy đều vỗ tay ầm ầm. "Ọe..."Chúng lang và nhóm MM Lam Hải không chịu nổi sự khoe khoang này. "Cắt quảng cáo!"Tằng cường môn thấy thằng kia đã khởi động xong, lập tức bảo có thể cắt quảng cáo, nhưng Lục Minh thì không chơi đùa ngón tay như trước, mà ngồi trên lôi đài, không biết móc ở đâu ra một quả táo, ngồi cắn khí thế, nhìn đối thủ biểu diễn khởi động này nọ. Thôi Thái Vũ thấy thái độ của Lục Minh, vô cùng tức giận. Trọng tài luôn hỏi hắn mãi, có chuẩn bị tốt chưa, khuyên hắn đừng lãng phí thời giờ của mọi người. Hắn đi đến trước mặt Lục Minh, hừ nói : "Đứng lên, ta cho người biết, chỉ cần một phút đồng hồ, ta có thể đánh ngươi K.O! Ta sẽ chứng minh cho thế nhân thấy, vũ kỹ cực mạnh, chính là Tae Kwon Do cường đại chính nghĩa của chúng ta, công phu Trung Quốc các ngươi, chỉ là vũ thuật, ngay cả thế vận hội Olympic cũng không vào được, là rác rưởi, là thứ vũ kỹ rác rưởi nhất" "Đúng vậy, các người nói vũ trụ hình cây gậy, tôi vô cùng tin tưởng..."Lục Minh chẳng những nói, hai tay còn làm hình dáng cây gậy, chọc cho mọi người toàn trường cười ầm lên. "Ngươi dám ô nhục đại Hàn Quốc vĩ đại nhất thế gian?"Thôi Thái Vũ trên mặt nhất thời xuất hiện sự tức giận trải rộng. "Không dám, tôi đối với cây gây luôn có một nỗi kính sợ không nói nên lời, anh nên biết, cây gậy là thần khí, rất khủng bố!"Lục Minh khiêm tốn nói, làm cho đám lang và nhóm MM điên cuồng hoan hô, toàn trường cũng trở nên ồn ào. Cười nhạo Thôi Thái Vũ không biết trời cao đất rộng, đám lang của đại học Lam Hải đưa ngón giữa ra, tập thể khinh bỉ hắn. "Ngươi muốn chết!"Thôi Thái Vũ tức giận công tâm, không đợi trọng tài nói bắt đầu, đã nhấc chân bay đá về hướng Lục Minh. "Công kích của cây gậy thật đáng sợ!"Lục Minh cười to, thân hình hơi lùi, chờ một cước của đối phương đá xong, giơ quyền đấm thẳng vào bàn chân của Thôi Thái Vũ một cái thật mạnh, làm cho hắn bị đẩy lui hơn mấy mét. Thôi Thái Vũ cảm thấy chân đau đến tận xương tủy, đứng không vững, thất tha thất thểu lui về vài chục bước mà vẫn không thể đứng vẫn thân hình. Hắn cố gắng đứng vững, bảo trì tư thế tiêu sái, bàn chân lại đau một trận tê tái, không cách nào giảm bớt được, Thôi Thái Vũ sợ Lục Minh nhìn ra bàn chân này tạm thời đã không dùng sức được, làm ra bộ dáng tùy thời công kích, lấy mũi chân nhẹ nhàng chỉa xuống đất, cạ qua cạ lại liên tục, cực lực làm giảm bớt đau đớn. Trong lòng hắn hy vọng Lục Minh không tấn công, ngược lại còn chơi điếm thúi, ngoắc tay ý bảo Lục Minh tấn công. Thân hình Lục Minh thản nhiên lắc lư, chợt trái chợt phải, cổ quái vô cùng, tựa như một người đang bị say rượu, lắc lư mà đi tới. "Túy Quyền, đây là Túy Hầu, không, là Túy Bát Tiên, vừa rồi là Túy Quyền ..."Có một chuyên gia kích động, hắn đợi nửa ngày, rốt cục cũng đã có cơ hội mở miệng, đang chuẩn bị giải thích cho mọi người biết Túy Quyền có hơn ngàn năm lịch sử, cùng với các đại truyền nhân, lấy năng lực của chuyên gia ra khoe khoang một chút. "Câm miệng, nơi này không có chổ cho mày nói chuyện"Tằng chưởng môn dường như nhìn thấu suy nghĩ của chuyên gia, ra tay ngăn chặn lại. "Muốn nói cũng không đến phiên mày nói"Lặc ca cũng tức giận, trận đấu của Kungfu Panda mà tụi chuyên gia chó má này cứ ngồi nói nhảm, quả thật ảnh hưởng quá lớn. Thôi Thái Vũ cảm thấy cơn đau ở chân phải đã đỡ nhiều, cười lạnh một tiếng, lại nhảy lên không, giống như con chim vậy, đá một cái về hướng Lục Minh. Thân hình Lục Minh lắc lắc lắc lắc, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Nhưng dưới sự công kích như mưa của đối thủ, luôn luôn vừa né tránh đúng lúc cước của Thôi Thái Vũ, bắt đầu thì mọi người còn lo lắng một chút, nhưng qua một phút đồng hồ, Thôi Thái Vũ đã đá hơn gần trăm cước, mà Lục Minh vẫn còn nguyên xi, một sợi lông cũng không bị rụng, tất cả mọi người không khỏi kích động vỗ tay, trầm trồ khen ngợi Lục Minh. Thôi Thái Vũ còn tưởng rằng mọi người vỗ tay cho mình, nhảy ra vòng chiến, lấy tay vuốt mái tóc dài của mình, hai chân làm ra đủ loại tư thế bay đá tiêu sái, ý đồ hấp dẫn ánh mắt mọi người. "Mình thấy mình đủ đê tiện rồi, đủ chọc cho người ta chán ghét, thật không ngờ nếu so với cây gậy này, mình căn bản không tính là gì!"Trần Tranh lặng lẽ thở dài. "Mày còn kém xa lắm!"Chúng lang tranh thủ đưa tay lại vỗ vỗ vai Trần Tranh. "Đúng vậy, cùng lắm thì anh chỉ là một tiện nhân, nhưng tên bổng tử này thì khác, hắn so với tiện thánh còn lợi hại hơn, quả thật là vô địch tiện trung chi tiện, nếu em có võ công, em đã sớm lên đánh hắn rồi!"Trương Viện Viện cười hì hì nói. "Cước Phi Điểu Phượng Hoàng Thiên Tường...."Thôi Thái Vũ nhảy lên bay đá về hướng Lục Minh, hai chân đá liên tục hơn mười cước, cước ảnh như núi. "Con vịt mà cũng đòi học bây sao?"Lục Minh cười to một tiếng, hai chân bỗng nhiên biến mất một cách thần kì, mọi người căn bản không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn ra thân hình của hắn đang xoay tròn trên không, mà Thôi Thái Vũ bị cái gì đó đánh trúng, cả người đơ ra trên không, bị Lục Minh truy kích, hoàn toàn không ngã xuống được, cuối cùng toàn thân của Lục Minh, mở ra như hai cái cánh, nhảy bắn lên không trung, giống như là đang bây, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Còn Thôi Thái Vũ dường như bị cái gì đánh trúng, cả người bắn ra đến hơn mười mét, cuối cùng ngã đất, cả mặt đầy máu, răng rớt lung tung. Mọi người không hiểu gì hết, đã xảy ra chuyện gì. Tại sao không nhìn thấy chân của Kungfu Panda? Rõ ràng là không đánh trúng, tại sao Thôi Thái Vũ lại văng cao đến mười mét? Lặc ca và Tằng chưởng môn kêu đạo diễn nhanh chóng phát chậm lại, không chờ bọn họ phân phó, đạo diễn đã sớm chiếu chậm lại gấp mười lần trên màn hình rồi. Chỉ thấy Thôi Thái Vũ bay đến, hai chân chậm rãi đá trên không, mỗi một chân, mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là mười giây sau, mọi người kinh ngạc khi thấy chân của Kungfu Panda giống như xuất hiện thêm mười châm, xoay người lên không trung, hai tay hắn chống đỡ trên mặt đất, vô số cước ảnh đá lên người của Thôi Thái Vũ. Kungfu Panda đá Thôi Thái Vũ quay cuồng trên trời, hoàn toàn không cho ngã xuống, cuối cùng truy kích trên bầ utrời, hơn mười tư thế công kích khác nhau, toàn trảm, bay đá, câu tảo... Thôi Thái Vũ bị đập đế thê thảm, mọi người không thể đếm được hắn đã trúng bao nhiêu cước chỉ biết rằng hắn đã nhận ít nhất trăm cước rồi, Kungfu Panda giang hai tay ra, cuối cùng tặng thêm một cước cuối, giống như Phượng Hoàng Thiên Tường, đá thật mạnh vào cằm của Thôi Thái Vũ, làm cho hắn bay ngược lên trời, còn bản thân thì nhẹ nhàng đáp xuống đất... Lúc này, được xưng là Phi Điểu Thôi Thái Vũ, đã giống như một con chó nằm bất động. Thông qua chiếu chậm, mọi người có thể thấy rõ ràng, khi cái mặt của Thôi Thái vũ chạm đất, răng và máu đã tạo thành một bức tranh ghê tởm. Hắn chật vật, Kungfu Panda tiêu sái, hình thành hai hình ảnh trái ngược hoài toàn. Nếu Thôi Thái Vũ thật sự là một động vật biết bay, thì thân pháp của hắn giống như là một con vịt chết vậy. Còn Kungfu Panda, thân pháp của anh ấy, mới thật sự là phượng hoàn tường cửu. Đạo diễn phản ứng cực nhanh, đưa lên hình ảnh một con phượng hoàng màu vàng đang bay lượn. Trong nhất thời, cảm xúc kích động của mọi người tăng vọng, hò hét : "Kungfu Panda, Phượng Hoàng Thiên Tường, Phượng Hoàng Thiên Tường, Phượng Hoàng Thiên Tường, Phượng Hoàng ..." Từ tiếng hét to, trở thành tiếng gầm thật lớn, làm rung rinh cả Hồng Quán, cuối cùng, ngay cả người xem trước TV, cũng không nhịn được hò hét lên! Bây giờ người xem tại hiện trường là hạnh phúc nhất, bọn họ kích động đứng lên, tay cầm tay nhảy điệu nhảy Mề Xí Cồ, chia xẻ sự vui sướng trong lòng với mọi người! "Thật sự là Phượng Hoàng Thiên Tường trong truyền thuyết sao, Phượng Hoàng thối, hay, thì ra hắn thật sự là hậu đại của ma thần, như vậy rất tốt, ta giết hắn rồi, ma thần năm đó nhất định sẽ điên lên! Ha ha, chiêu thức này rất tiêu sái, nhưng hắn sử dụng loại chiêu thức này, nội tức nhất định sẽ tiêu hao rất lớn, hắc hắc, ba người các ngươi lên khiêu chiến hắn. Nhìn hắn có thể chống đỡ được bao lâu... Kungfu Panda, ngươi không đắc ý được lâu đâu. Người trẻ tuổi như ngươi quả không tồi, nhưng, ngươi còn quá non!"Người chỉ huy trong bóng đêm của cao thủ tam nước, lại phái người lên khiêu chiến Lục Minh. "Hắn, chết chắc rồi"Lục mâu Mục Chi Hiên dùng tiếng anh nói với người đội nón bên cạnh : "Thạch Trung Kiếm tiên sinh, xem ra ông không cần phải ra tay" "Đáng tiếc, niềm vui lớn nhất của tôi chính là bóp chết những con sư tử nhỏ chưa lớn..."Người đàn ông đội nón thở dài một tiếng. Ôn Hinh phu nhân ngồi trước TV, sau khi thấy pha chiếu chậm vừa rồi, cũng nhăn mặt nhíu mày. Khi thấy Lục Minh đứng trên lôi đài, chậm rãi điều tức hồi khí, nhẹ nhàng mà lắc đầu, giống như một đứa bé cậy mạnh vậy. Nàng thở dài nói : "Tiểu hầu tử, nếu như đài truyền hình không chiếu chậm thì phượng hoàng thối có lẽ sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng sẽ có người hoài nghi. Nhưng bây giờ đài truyền hình vì hấp dẫn ánh mắt người khác, nên cứ chiếu đi chiếu lại liên tục. bây giờ, thế gian còn ai không biết thân phận của con?" "Cô biết, con không thể chịu đựng người khác dùng tên Phượng Hoàng Thiên Tường cho cước pháp, nhưng con đánh ngã hắn là được, làm gì mà phải cực khổ vậy?" "Thật đúng là một tiểu hầu tử không lớn được... biết rõ kẻ địch như hổ rình mồi, mà con vẫn không tiếc chân khí sử dụng cấm chiêu, như vậy quá nguy hiểm, bất quá con làm vậy, chẳng lẽ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch sao? Tiểu tử này, cô đã không thể nhìn thấu con, rốt cục con đang nghĩ gì?" Bởi vì cước pháp siêu hoa lệ siêu tuyệt vời của Lục Minh, tất cả mọi người đều kích động, ngay cả Cảnh Hàn lãnh khốc cũng không nhịn được nhảy dựng lên hoan hô, lại còn cùng chúng nữ ôm nhau chúc mừng. Chẳng qua, khi hai nàng ôm lấy Trầm Khinh Vũ, phát hiện ra nàng ta có điểm khác thường, liền hỏi : "Sao vậy?" Trầm Khinh Vũ lắc đầu, thấp giọng nói : "Đại tỷ đã nói qua, không được dùng chiêu thức này, chị đoán hắn cố ý làm vậy, nhưng mà, chị không rõ tại sao hắn lại phải làm như vậy..." "Chúng ta phải tin tưởng hắn! Hắn làm vậy, nhất định là lý do của hắn"Tiểu tức phụ Giai Giai này bình thường không có chủ kiến, bây giờ lại chủ động ôm lấy Trầm Khinh Vũ, an ủi nàng : "Chị Trầm, chúng ta phải tin tưởng Lục Minh, hắn nhất định cảm thấy cần thiết, nên mới làm như vậy. Chúng ta phải tin tưởng hắn, hắn không phải loại hồ đồ, hắn làm vậy nhất định là đúng!" "Ai da, em nói rất đúng"Trầm Khinh Vũ cao hứng lên, giơ hai tay ra ôm lấy Giai Giai, rồi kéo Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn vào trong ngực ôm lấy một phen. Khi mọi người đang chúc mừng hoan hô, thì có ba người lặng yên không tiếng động bước lên lôi đài, đứng trước mặt Lục Minh.
Trước khi Lục Minh về chổ ngồi, vài người chủ sự chạy đến chúc mừng, nhưng lại nhỏ giọng nói : "Anh có thể trì hoãn một chút được không? Nếu đại thắng, mọi người đương nhiên thích, nhưng sợ rằng không đủ thời gian... được rồi, chúng tôi không nói gì cả, anh đánh tốt lắm!"
Lời này làm cho Lục Minh thiếu chút nữa té xĩu, bọn họ tưởng đang đóng phim sao?
Trên lôi đài chính là chém giết sống chết, bây giờ hợp lý nhất chỉnh là một kích chết liền, dùng thời gian nhanh nhất để đánh bại đối phương, vừa muốn khích lệ đồng đội vừa đả kích tinh thần của đối phương, bọn họ còn tưởng rằng đối phương không có thực lực sao? Đối thủ chân chính còn ở phía sau! Bọn họ chuẩn bị trêu đùa mình, cho đến cuối cùng, mới đánh bại mình, leo càng cao, thì té càng thảm, chiêu thức và tâm địa của kẻ địch cũng rất âm hiểm.
Trở về khu nghỉ ngơi, Tà Dương nhìn Lục Minh, đột nhiên hỏi : "Tôi chuẩn bị khiêu chiến một trong mười đại cao thủ của đối phương, anh cảm thấy tôi khiêu chiến người nào có thể giành phần thắng"
"Hai tuyển thủ nặng ký, chẳng qua, tôi nghĩ anh không cần làm vậy, hay là, anh đi khiêu chiến tuyển thủ Indonesia Li Molun hoặc tuyển thủ Tây Ban Nha Tư Đặc Tá Phu Khắc đi, nhất định phải cận thận nhược điểm công kích của bọn họ. Tôi không nói nhiều, anh tự biết nên làm gì..."Lục Minh vỗ vai Tà Dương, trở về khu nghỉ ngơi ngồi xuống, đám cổ động viên liều mạng hét to, rồi vây lại, sử dụng chiến thuật biển vú lấp người, đuổi tất cả đám lang tránh ra cùng đám phóng viên chụp ảnh, trừ phóng viên của đài truyền hình ra, các phóng viên khác không được phép đến gần.
Vương Đổng và Lại mập mạp chạy nhanh lại, đưa nước cùng khăn mặt.
Ba phút quảng cáo qua đi, Tà Dương xin phép khiêu chiến đối thủ Tư Đặc Tá Phu Khắc, lần đầu tiên khiên chiến một trong mười đại cao thủ, hơn nữa còn là một người có thực lực siêu cường, nhất thời làm mọi người hưng phấn.
Tuyển thủ Tà Dương, có thể chiến thắng đối thủ hoàn mỹ như Kungfu Panda hay không.
Tên Tư Đăc Tá Phu Khắc kia, từng biểu diễn trước mặt mọi người, bẻ cong tám thanh thép thô cứng, tùy y đánh gãy cây côi lôi đài của sàn quyền anh, một bao cát trăm ký bị hắn đánh một quyền thật mạnh, bao cát không động, nhưng cát thì chảy ra khắp nơi. Bởi vậy có thể thấy được, sức mạnh của Tư Đặc Tá Phu Khắc kinh người thế nào, tuyển thủ Tà Dương là ngạnh công, thật sự có thể đối địch được không?
Trong lòng mọi người đều có nghi vấn này.
Nếu như không thể toàn thắng như Kungfu Panda, như vậy, Tà Dương còn muốn ra sao? Chẳng qua, tỉ lệ cá cược : của Tà Dương vẫn có rất ít người đặt, hơn nữa, nội dụng cá cược là hắn có thể sống qua hiệp đấu thứ nhất, chứ không phải là chiến thắng đối thủ.
"Các em cảm thấy ai sẽ thắng?"Trầm Khinh Vũ hỏi Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn.
"Không biết"Cảnh Hàn chỉ quan tâm đến một mình Lục Minh, đối với người khác nàng lười phân tích lắm. "Có thể, em cảm thấy Tà Dương có lẽ chiếm ưu thế hơn, nếu ý chí của hắn đủ mạnh, hắn có thể chiến thắng"Niếp Thanh Lam trải qua một hồi cân nhắc, cuối cùng đoán, nhưng lại hỏi ngược Trầm Khinh Vũ : "Chị Trầm, chị cảm thấy thế nào? Tà Dương và Tư Đặc Tá Phu Khắc ai mạnh hơn, nếu là chị, chị sẽ đặt cho ai?"Niếp Thanh Lam muốn nghe ý kiến của Trầm Khinh Vũ, nàng phát hiện ra khi Trầm Khinh Vũ nhận định một món đồ, thường thường luôn tìm ra các lỗi cực nhỏ.
"Tà Dương nếu chưa đánh qua với Ảnh, ưu thế của hắn sẽ lớn hơn nữa, thủ thắng rất nhanh, nhưng hắn cũng sẽ nhanh chóng bị người ta giết chết... Bây giờ, chị muốn thắng tiền, em biết chị nên đặt cho ai rồi chứ"Trầm Khinh Vũ cười, ôm lấy Giai Giai nói : "Giai Giai có muốn đi tặng hoa cho tên xấu xa kia không?"
"Không, không đi!"Giai Giai muốn đi, nhưng nàng nhìn thấy xung quanh Lục Minh toàn là con gái, cảm thấy không nên để lộ quan hệ tuyệt vời của mình và hắn.
"Chờ hắn về phòng nghỉ đi! Chúng ta cùng đến!"Niếp Thanh lam cũng muốn làm nũng với Lục Minh, muốn ôm hắn một cái.
Cách đó không xa, Hoắc yêu nữ còn Cam Điền quỷ tinh linh ngồi ở phía trước, đang thương lượng nên tiếp cận Lục Minh thế nào để tặng hoa.
Về phần Tiểu Hoa MM, nàng mặc kệ Lục Minh, lấy ra cái kính viễn vọng, nhìn xa xung quanh, tựa hồ như muốn kiếm người đẹp trai trong đống người này, chị Trang thì ngồi im lặng, nàng không có hứng thú với việc đấm đá này, bởi vì cổ vũ cho Lục Minh nên mới đến đây, nàng đã thấy sự mạnh mẽ của Lục Minh, bây giờ cũng không lo lắng. Còn lại là Giang Tiểu Lệ và Mục Thuần hai nàng.
Giang Tiểu Lệ cầm trái bóng bay, cùng với các bạn thân, chạy đến làm nũng với Lục Minh, kêu lên đại thúc, chú thật lợi hại.
Còn một đám con nít sinh năm , thì đang muốn xông lên xin chữ ký của Lục Minh, dù kí tên không được, còn viết lên trên giấy dòng chữ : Kungfu Panda, một mình đấu vua.
Vương Đổng, Lại mập mạp cũng đám người Đổ Tử Liên liều mạng cưỡng chế các nàng về chổ ngồi, đừng quay đầu làm phiền người khác.
"Bò sữa lớn? Oa, thật lớn!"Giang Tiểu Lệ vốn muốn trở về, vừa nhìn thấy nữ hoàng bệ ha Mục Thuần với cặp ngực siêu siêu cấp cầm hoa tươi chạy đến, nhất thời cảnh giác, ngăn nàng lại hét lớn : "Đại thúc phải nghỉ ngơi, cô đừng qua đó quấy rầy chú, cứ đưa cho tôi! Cô là ai, sao lại biết đại thú?"Trực giác của Giang Tiểu Lệ cho biết người này không đơn giản, bộ ngực khổng lồ cùng gương mặt xinh xắn, tuyệt đối dụ dỗ được đàn ông, nên không thể để cho nàng ta tiếp cận đại thúc.
"Chưa cho em!"Mục Thuần đem bông hoa lớn nhét vào lòng ngực Giang Tiểu Lệ, thừa dịp nàng ta ngạc nhiên, đã chạy lại, mở hai tay ôm lấy Lục Minh.
"Đi mau, kẻ địch đang nhìn chằm chằm anh, nếu biết em là bạn của anh, chắc chắn sẽ ám sát em!"Lục Minh cảm thấy cánh tay bị sự mềm mại của cặp ngực kia cạ cạ làm cho tê tái, trong lòng phê quá, nhưng ngoài miệng vẫn đuổi nàng đi.
Kẻ địch nhìn thấy là một chuyện, để cho Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn các nàng nhìn thấy thì mới chết.
Hơn nữa, tên gian tặc Mục Chi Hiên khẳng định cũng tới, nếu để cho hắn phát hiện ra thì mình không chết mới là lạ, phỏng chừng mình không còn đường quay trở lại Lam Hải, hắn dùng bom cho nổ tung Phương Phỉ Uyên luôn đó nha.. Cho nên, tuyệt đối không thể làm ra vẻ quen biết Mục Thuần.
"Người nhát gan, em không sợ thì anh sợ cái gì!"Mục Thuần liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nghe lời xoay người rời đi.
"Giống như... như một ngọn núi hùng vĩ vậy, chẳng qua, ngực chị ấy quá lớn, không sợ lực hấp dẫn của trái đất sao?"Giang Tiểu Lệ vừa học xong phần vật lý có nói về lực hấp dẫn. Nhưng nàng thật sự hoài nghi lực hấp dẫn này có tồn tại hay không. Ngoài ra, nàng thấy Mục Thuần ngoan ngoãn rời đi, không quá si mê quấn quýt lấy Lục Minh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng chạy nhanh về chổ ngồi, làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt đại thúc, nhưng vẫn đem ý định kia đi hỏi Hạ Linh.
"Không biết, có lẽ là độn lên hay sao ấy..."Hạ Linh cũng xác định được, nếu nàng là bạn của Lục Minh, khẳng định sẽ không rời đi dễ dàng như vậy, hơn nữa còn chưa nghe nói Lục Minh có một người bạn gái ngực siêu khủng như vậy.
Chúng nữ đều không biết Mục Thuần, chỉ có Trầm Khinh Vũ cười ảm đạm, người biết rõ Lục Minh từng chi tiết nhất, vẫn chỉ là Trầm nha đầu nàng.
Giữa sân, Tà Dương và Tư Đặc Tá Phu Khắc đã bắt đầu chém giết, hai bên tung quyền vào nhau.
Bắt đầu mọi người chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, không biết được uy lực của quyền hai bên, nhưng cuối cùng Tà Dương bị Tư Đặc Tá Phu Khắc ôm lấy chân, hung hăng nện lên lôi đài, mọi người mới kinh hãi trợn mắt. Đá lót ngay ngoài mặt sàn đấu, nứt nẻ um sùm, đá vụn văng lung tung, khi Tà Dương đứng lên, tất cả mọi người nhìn thấy sau lưng hắn, cái sàn đá bị lõm xuống một lỗ thủng thật sâu...
"Hự..."Tà Dương ói ra một ngụm máu.
Hắn không để ý đến việc trọng tài hỏi có tiếp tục hay không, vẫn ngoắc ngoắc về hướng Tư Đặc Tá Phu Khắc, ý bảo hắn lại đây.
Vừa mới ăn một đòn của đối thủ, hắn muốn đáp trả lại.
Trong lòng Tà Dương bắt đầu xúc động, Tư Đặc quả nhiên am hiểm phòng ngự phản công, hơn nữa tinh thông kỹ thuật đánh nhau của quân hân, vừa rồi bất cẩn một chút, làm cho hắn nện xuống đất. Đối mặt với năng lực phòng ngự cường hãn của Tà Dương Tư Đặc cũng có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn nghĩ tiểu tử kia chắc chắn xong rồi, hắn đã ném hết sức xuống lôi đài, mà còn cho thêm một cái cùi chỏ nữa.
Không thể tưởng được khí lực liều mạng giết người kia, lại chỉ làm cho tiểu tử này phun máu.
Xem ra, tiểu tử này thật đúng là một kình địch.
Hắc Báo dưới đài kích động rống lên : "Tà Dương, hạ bàn ( Bên dưới), tất công hạ bàn của hắn, đối mặt với nắm tay của hắn làm gì. Mày đánh vào chân hắn, hắn còn đứng vững được đâu, mày không biết suy nghĩ hả?"
"No No, cái này không được, ta sẽ không mắc mưu!"Tư Đặc không ngờ lại nghe hiểu tiếng Hán, nhưng cách nói chuyện lại làm cho người ta choáng váng.
"Vậy thử một lần!"Tà Dương hét lớn, từ một người thanh niên văn tú biến thành một mãnh hổ, phóng lại, Thập Tam Thái Bảo bạo động, làm cho thân thể cứng như sắt, đối kháng với đối phương một quyền, không chút tổn hao, ngược lại còn bắt được nắm tay của Tư Đặc, chân sát mạnh mẽ đá vào phần chân trụ của Tư Đặc. Hành động này làm cho Tư Đặc bị dọa nhảy dựng lên, thân thể hắn trở nên khẩn trương tột độ, không ngờ tiểu tử sắt trước mặt lại biến thái như vậy, nhanh chóng tránh né cú đá kia.
Một đá thật mạnh của Tà Dương đạp thẳng lên lôi đài, làm cho nó bị thủng một lỗ xuống, đá vụn văng lên.
Tư Đặc lộ ra nụ cười lạnh, thừa dịp Tà Dương không kịp thu chân, giơ cùi chỏ lên, trấn trước mặt hắn, đồng thời hừ nói : "Mày mắc mưu rồi"
"Mắc mưu chính là mày!"Tà Dương hét lớn, cả người né về phía sau, làm cho Tư Đặc mất trớn ngã về phía trước, sau đó dùng sức đấm một quyền thật mạnh, ầm một tiếng, làm cho Tư Đặc Tá Phu Khắc hét một tiếng thảm thiết.
Tất cả mọi người đều ngây người, nhưng người ngồi xem trước màn hình TV lại phát hiện ra rằng, bọn họ đánh nhau vô cùng đáng sợ, căn bản không giống như trong tưởng tượng.
Nếu trận đấu bây giờ chấm dứt, thì một trong hai phải ngã xuống, vậy thì mọi chuyện sẽ không có gì, nhưng mọi người phát hiện ra, Tư Đặc bị Tà Dương đấm cho một cái văng xa trên đất, thế nhưng vẫn còn có thể đứng dậy, hắn ôm lấy cổ, thống khổ rên rĩ, dùng thứ tiếng Tây Ban Nha mà nguyền rủa Tà Dương : "Con khỉ sắt chết tiệt, đánh ta đau quá, làm cho ta đau thế này, ta muốn giết ngươi!"
Nếu hắn không chết, mà còn có thể tiếp tục chiến đấu, quả thật là một tên biến thái.
Chẳng qua, khi mọi người nhìn lại, Tà Dương rút chân ra khỏi sàn đá, cả thân người toàn vết rách, liền hiểu được, người thanh niên có vẻ văn nhược tú khí này cũng là một tên biến thái, là một biến thái đáng sợ, có thể đạt đến lực phá hoại kinh khủng như vậy.
Mấy cái chuyện mà tay thép hoặc là người máy móc đã là quá khứ rồi, bây giờ đó chính là nhân thể do huyết nhục tạo thành, nói rõ hơn là con người bằng xương bằng thịt đó. Riêng nữ sát thủ Mila kia thì đang suy nghĩ, chẳng lẽ đây là khí theo như lời hắn nói? Bản thân vĩnh viễn không thể tu luyện ra khí? Chính là bởi vì như vậy, bản thân cơ hồ như đã đạt đến cực hạn, vẫn còn kém rất xa hắn, tùy tay để cho hắn trêu đùa... Nếu như mình nắm giữ được loại khí này, như vậy năng lực chiến đấu có thể tăng lên rất nhiều.
Mila nhìn thoáng qua Lục Minh nơi xa, tuy rằng không ai nói cho nàng biết, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, Kungfu Panda thần bí kia chính là La thiếu gia thần bí.
Trừ hắn ra, còn ai có võ công tốt như vậy?
Hơn nữa, bộ dáng của hắn cho dù có đốt thành tro mình vẫn có thể nhận ra, còn tưởng rằng mang một cái mặt nạ sắt, thay đồ, là cho rằng mình sẽ không thể nhận ra hắn sao? Hắn rốt cục có thể giúp mình tu luyện ra khí được không? Chỉ là, người này một lòng chỉ muốn lên giường với mình, nếu mình cầu hắn, chẳng phải là cho hắn abc xyz sao! Mình sao có thể để hắn đùa bỡn bản thân giống đàn bà chứ, hắn đang nằm mơ sao!
Mila trong lòng tức giận hừ một tiếng, sau đó ôm lấy hai em tóc vàng xinh tươi, hôn trái hôn phải một cái.
Năm phút sau, thân thể Tà Dương bị thương không nhiều lắm, chỉ là quần áo rách nát vài chổ, ói máu vài lần, một lần rồi lại một lần... Tư Đặc Tá Phu Khắc đối diện cũng khá là chật vật, cả người đầy máu miệng cũng chảy máu, máu kia đã nhuộm đẫm cả quần áo.
"Tà Dương, cứ đánh bừa thế này, tổn hại rất lớn! Chúng ta còn muốn giúp Kungfu Panda vài người, mày đánh thắng tên này mà phải trả một cái giá quá lớn thì không tốt. Thế nào? Nếu mày đồng ý, tao liền xin hủy bỏ trận đấu, hai bên chữa thương, hòa nhau"Hắc Báo lớn giọng hét to, không cần micro, mọi người đều có thể nghe được.
Tư Đặc cũng đồng ý quyết định này, nếu đánh tiếp khẳng định hắn sẽ chịu thiệt nhiều.
Trong tài và bình thẩm thương lượng một phút đồng hồ, quyết định tạm thời dừng chiến, hai bên chữa thương nghỉ ngơi, trước mắt là hòa, có thể giữ đến sau cùng mà tái chiến.
"Nếu không có quy định không được đánh chết người, mày nhất định chết ở trên tay tao!"Tư Đặc Tá Phu Khắc lúc đi ngang qua Tà Dương còn kiêu ngạo nói. Trong mắt Tà Dương lộ rõ ý cười lạnh, nói : "Câu này phải để tao nói, yên tâm đi, tao nhất định sẽ giết chết mày, tuy rằng không phải hiện tại"
Vô luận là người xem, bên chủ sự, đài truyền hình hay người dẫn chương trình, đều cảm thấy được để Kungfu Panda lên sân là tốt nhất.
Bởi vì hắn đánh đáng xem, phấn khích, không máu, không khủng bố.
Nhìn thấy Tà Dương đánh với Tư Đặc Tá Phu Khắc, tâm mọi người đều thấy khủng hoảng, cứ như vậy thì không tốt lắm, Lặc ca và Tằng chưởng môn cũng không biết cách nào giảng giải, bởi vì không thể giảng giải được, hai bên đều là mày một quyền tao một đấm, mày một cước tao một đá, cứ ầm ầm và rầm rầm, máu thì cứ phun đều đều... Nhóm MM nhát gan căn bản là không dám nhiều, trận đấu như vậy, so với quyền anh hạng nặng còn ghê hơn, nên không MM nào hoan nghênh, cho nên, Kungfu Panda bước lên sân là thỏa đáng nhất.
"Kungfu Panda, Kungfu Panda, Kungfu Panda..."Mọi người hò hét, kêu gọi Lục Minh trở lại.
"Đánh đẹp một chút, dùng cái Hoduki kia đi!"Vài người chủ sự dặn dò.
"Để tôi cố gắng!"Lục Minh mém té xĩu, các người nói dễ dàng quá vậy, sao các người không tới thử?
"Hoan nghênh, cũng là anh tốt nhất, vừa rồi hai bình luận viên chúng tôi á khẩu không nói nên lời, cả nửa ngày không biết nói gì, thật là thê thảm! Anh trở lại thì tốt rồi, bây giờ anh muốn đấu bao nhiêu? Ba hay bốn? Tôi đoán đúng không? Anh nói? Năm? Không không không, anh không thể khiêu chiến nhiều người như vậy, anh nên chừa lại chứ, đánh nhanh như vậy, chúng tôi không có biện pháp quảng cáo! Anh cũng biết rồi đó, chúng tôi còn rất nhiều chương trình quảng cáo!"Tằng chưởng môn chạy tới ôm Lục Minh, thật ra thì... nãy giờ Lục Minh có nói cái gì đâu, hắn chỉ đang cười thôi, khi hắn nói như thế, không khí toàn trường lại sôi động lên, mọi người đều biết Kungfu Panda có thể đánh, cho nên không cần lo lắng cho hắn, vì thế hưng phấn đứng lên, ai ai cũng cổ vũ cho Lục Minh.
"Cứ lên nhiều nhiều đi, ai cũng được, cứ lên đây!"Lục Minh kiêu ngạo nói, làm mọi người nhất thời điên cuồng.
"Kungfu Panda, một mình đấu vua..."
"Một mình đấu vua..."
"Hừ, ta đến đánh bại ngươi! Võ công cường đại nhất thế gian, tuyệt đối không phải là công phu Trung Quốc các ngươi, mà chính là vũ kỹ của chúng ta!"Một người tiêu sái phi thân lên sàn, đứng đối diện Lục Minh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Minh nhìn người đàn ông tóc dài trước mắt, khẽ cau mày. Đối với sự khiêu chiến của người này, Lục Minh quả thật có chút bất ngờ. Chẳng lẽ, hắn thật sự cho rằng có thể đánh bại mình? Hay là, thiên tính của đám bổng tử trong người hắn bành trướng, làm cho hắn không biết trời cao đất rộng sao? Lục Minh nghĩ đến đây, thật sự không biết nên nói thế nào. Giờ phút này, đứng trước mặt Lục Minh, là cao thủ Tae Kwon Do Thôi Thái Vũ, hắn cũng giống Tư Đặc Tá Phu Khắc, là một trong mười đại cao thủ. Tuy rằng đều là một trong mười đại cao thủ, nhưng dựa theo thực lực, Lục Minh phỏng chừng, hắn bài danh còn dưới cả Tư Đặc. "Tae Kwon Do của chúng tôi là vũ ký hoa lệ linh hoạt nhất, kết hợp giữa văn minh cổ đại và khoa học hiện đại, động tác tiêu sái lại uy lực mười phần, vẫn được xưng là ba lê trong võ thuật..." "Tae Kwon Do của chúng tôi, là tinh thần và phẩm đất võ đạo cao nhất trên đời, chú ý lễ nghĩa liêm sỉ, nhẫn nại vô cùng, trăm chiết bất khuất, mỗi một đệ tử nhập môn, đều phải tuyên ngôn tôn kính tiền bối, trở thành sứ giả của chính nghĩa, sáng tọa hòa bình cho xã hội..." "Tất cả quyền thuật của nó, đều là động tác khoa học nhất, đẩy tiềm năng của con người lên đến cực hạn, là quyền pháp không gì so sánh được..." Một chuyên gia bình luận của nước bổng tử đã không nhịn được mở miệng, hắn đoạt lấy micro, thao thao bất tuyệt giới thiệu về Tae Kwon Do hoa lệ thế nào, khoa học thế nào... Hắn đưa Tae Kwon Do được sáng lập sớm nhất, từ vài chục năm, trở thành một vạn mấy ngàn năm trước, còn nói các chuyên gia khảo cổ ở trong nước đã đào được một tấm ván gỗ thạch bích lưu lại dấu vết của võ tướng cổ đại, đang chuẩn bi hướng Liên Hiệp Quốc xin làm di sản văn hóa. Chuyển đề tài, hắn lại nói tướng quân bổng tử từng dùng Tae Kwon Do để đánh bại mười vạn đại quân của Trung Quốc, chinh phục cả đại lục Âu Á, cuối cùng còn ảnh hưởng đến sự phát triển của cổ võ Trung Quốc. Công phu Trung Quốc sở dĩ bắt nguồn từ xưa, dòng chảy dài, hoàn toàn là do Tae Kwon Do của bọn họ làm ảnh hưởng. "Mọi người đều biết, người sáng lập Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma, ông ta chính là người của đại Hàn dân tộc chúng tôi, đầu tiên là đi đến Thiên Trúc chư quốc, sau đó đến Trung Quốc, thấy vũ kỹ của dân Trung Quốc không được, vì thế diện bích chín năm, sáng lập ra Thiếu Lâm Tự..."Thằng cha bình luận nói như mưa. "Thật sao? Đạt Ma là người của các ông?"Lặc Ca vừa nghe xong, cảm thấy choáng váng "Không phải Đạt Ma là đệ tử của Thích Ca Mâu Ni sao? Sao lại trở thành người của ông?"Tằng chưởng môn cũng không chịu nổi sự vô sỉ của thằng điên này, trong giọng mang theo sự châm chọc cười lạnh : "Bình thẩm, không bằng kêu các nhà khảo cổ của các ông đến HongKhôngng tìm thử xem có bảo tàng của vua Solomon không, không cần hỏi, bảo tàng của Solomon nhất định là do tổ tiên của các ông giấu rồi đó" "Đạt Ma đích thật là người của dân tộc đại Hàn chúng tôi, căn cứ theo vẻ ngoài, cách ăn mặc và thói quen ăn uống cũng có thể giấy được, gần giống với thói quen của đại Hàn chúng tôi...Mọi người nghĩ đi, đức Thích Ca Mâu Ni là người của dân tộc đại Hàn chúng tôi, đệ tử của người Đạt Ma đương nhiên cũng phải là người của dân tộc đại Hàn..."Thằng cha bình luận của nước bổng tử này còn phán nhiều cái như thánh, hắn ta miêu tả cho mọi người, ở một vạn năm trước, bốn quốc gia có nền văn minh cổ đại đều trong trạng thái lạc hậu, mà nước bổng tử lại vô cùng tiên tiến. Bọn họ đã chế tạo thành công tên lửa và đạn hạt nhân. Lúc ấy chinh phục bốn quốc gia cổ đại kia xong, còn truyền thụ cho các quốc gia lạc hậu ấy một chút kỹ thuật, làm cho bốn quốc gia cổ đại ấy nhanh chóng hưng thịnh lên. "Thần cơ doanh của chúng tôi, đã từng bắn tên lửa về quân đội Đường triều, làm hấp dẫn ánh mắt của vua Đường Lý Thế Dân, nên dễ dàng tiêu diệt mười vạn đại quân xâm lượt... căn cứ vào nghiên cứu của các nhà khoa học của chúng tôi, kỳ thật chúng ta sống trong một vũ trụ có hình cây gậy..."Thằng điên này càng nói càng kích động. "Đi chết mẹ đi!"Tằng chưởng môn thật sự không nhịn được, lại dùng micro đập thẳng vào mặt của thằng điên này, điên cuồng gào thét lên. "Người đâu, lôi ra ngoài đánh, đánh xong không cần đưa đến bệnh viện, trực tiếp đưa vào viện tâm thần"Lặc a cũng căm tức kêu người lôi thằng điên nói vũ trụ hình cây gậy này ra ngoài đập một trận. Khi trò khôi hài dưới đài chưa ngừng, thì trên đài, Thôi Thái Vũ đang khởi động. Động tác của Thôi Thái Vũ vô cùng tiêu sái, nhảy lên không đá chân, sử xuất ra các loại cước pháp tiêu sái, đá cao, đá về phía trước, đá về phía sau, xoay người đá, đá liên tục trên không trung, nhảy đá. Hai gã trợ thủ cầm một tấm gỗ thật dày, để cho hắn đá nát, động tác quả thật vô cùng tiêu sái, không ít cô gái nhìn thấy đều vỗ tay ầm ầm. "Ọe..."Chúng lang và nhóm MM Lam Hải không chịu nổi sự khoe khoang này. "Cắt quảng cáo!"Tằng cường môn thấy thằng kia đã khởi động xong, lập tức bảo có thể cắt quảng cáo, nhưng Lục Minh thì không chơi đùa ngón tay như trước, mà ngồi trên lôi đài, không biết móc ở đâu ra một quả táo, ngồi cắn khí thế, nhìn đối thủ biểu diễn khởi động này nọ. Thôi Thái Vũ thấy thái độ của Lục Minh, vô cùng tức giận. Trọng tài luôn hỏi hắn mãi, có chuẩn bị tốt chưa, khuyên hắn đừng lãng phí thời giờ của mọi người. Hắn đi đến trước mặt Lục Minh, hừ nói : "Đứng lên, ta cho người biết, chỉ cần một phút đồng hồ, ta có thể đánh ngươi K.O! Ta sẽ chứng minh cho thế nhân thấy, vũ kỹ cực mạnh, chính là Tae Kwon Do cường đại chính nghĩa của chúng ta, công phu Trung Quốc các ngươi, chỉ là vũ thuật, ngay cả thế vận hội Olympic cũng không vào được, là rác rưởi, là thứ vũ kỹ rác rưởi nhất" "Đúng vậy, các người nói vũ trụ hình cây gậy, tôi vô cùng tin tưởng..."Lục Minh chẳng những nói, hai tay còn làm hình dáng cây gậy, chọc cho mọi người toàn trường cười ầm lên. "Ngươi dám ô nhục đại Hàn Quốc vĩ đại nhất thế gian?"Thôi Thái Vũ trên mặt nhất thời xuất hiện sự tức giận trải rộng. "Không dám, tôi đối với cây gây luôn có một nỗi kính sợ không nói nên lời, anh nên biết, cây gậy là thần khí, rất khủng bố!"Lục Minh khiêm tốn nói, làm cho đám lang và nhóm MM điên cuồng hoan hô, toàn trường cũng trở nên ồn ào. Cười nhạo Thôi Thái Vũ không biết trời cao đất rộng, đám lang của đại học Lam Hải đưa ngón giữa ra, tập thể khinh bỉ hắn. "Ngươi muốn chết!"Thôi Thái Vũ tức giận công tâm, không đợi trọng tài nói bắt đầu, đã nhấc chân bay đá về hướng Lục Minh. "Công kích của cây gậy thật đáng sợ!"Lục Minh cười to, thân hình hơi lùi, chờ một cước của đối phương đá xong, giơ quyền đấm thẳng vào bàn chân của Thôi Thái Vũ một cái thật mạnh, làm cho hắn bị đẩy lui hơn mấy mét. Thôi Thái Vũ cảm thấy chân đau đến tận xương tủy, đứng không vững, thất tha thất thểu lui về vài chục bước mà vẫn không thể đứng vẫn thân hình. Hắn cố gắng đứng vững, bảo trì tư thế tiêu sái, bàn chân lại đau một trận tê tái, không cách nào giảm bớt được, Thôi Thái Vũ sợ Lục Minh nhìn ra bàn chân này tạm thời đã không dùng sức được, làm ra bộ dáng tùy thời công kích, lấy mũi chân nhẹ nhàng chỉa xuống đất, cạ qua cạ lại liên tục, cực lực làm giảm bớt đau đớn. Trong lòng hắn hy vọng Lục Minh không tấn công, ngược lại còn chơi điếm thúi, ngoắc tay ý bảo Lục Minh tấn công. Thân hình Lục Minh thản nhiên lắc lư, chợt trái chợt phải, cổ quái vô cùng, tựa như một người đang bị say rượu, lắc lư mà đi tới. "Túy Quyền, đây là Túy Hầu, không, là Túy Bát Tiên, vừa rồi là Túy Quyền ..."Có một chuyên gia kích động, hắn đợi nửa ngày, rốt cục cũng đã có cơ hội mở miệng, đang chuẩn bị giải thích cho mọi người biết Túy Quyền có hơn ngàn năm lịch sử, cùng với các đại truyền nhân, lấy năng lực của chuyên gia ra khoe khoang một chút. "Câm miệng, nơi này không có chổ cho mày nói chuyện"Tằng chưởng môn dường như nhìn thấu suy nghĩ của chuyên gia, ra tay ngăn chặn lại. "Muốn nói cũng không đến phiên mày nói"Lặc ca cũng tức giận, trận đấu của Kungfu Panda mà tụi chuyên gia chó má này cứ ngồi nói nhảm, quả thật ảnh hưởng quá lớn. Thôi Thái Vũ cảm thấy cơn đau ở chân phải đã đỡ nhiều, cười lạnh một tiếng, lại nhảy lên không, giống như con chim vậy, đá một cái về hướng Lục Minh. Thân hình Lục Minh lắc lắc lắc lắc, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Nhưng dưới sự công kích như mưa của đối thủ, luôn luôn vừa né tránh đúng lúc cước của Thôi Thái Vũ, bắt đầu thì mọi người còn lo lắng một chút, nhưng qua một phút đồng hồ, Thôi Thái Vũ đã đá hơn gần trăm cước, mà Lục Minh vẫn còn nguyên xi, một sợi lông cũng không bị rụng, tất cả mọi người không khỏi kích động vỗ tay, trầm trồ khen ngợi Lục Minh. Thôi Thái Vũ còn tưởng rằng mọi người vỗ tay cho mình, nhảy ra vòng chiến, lấy tay vuốt mái tóc dài của mình, hai chân làm ra đủ loại tư thế bay đá tiêu sái, ý đồ hấp dẫn ánh mắt mọi người. "Mình thấy mình đủ đê tiện rồi, đủ chọc cho người ta chán ghét, thật không ngờ nếu so với cây gậy này, mình căn bản không tính là gì!"Trần Tranh lặng lẽ thở dài. "Mày còn kém xa lắm!"Chúng lang tranh thủ đưa tay lại vỗ vỗ vai Trần Tranh. "Đúng vậy, cùng lắm thì anh chỉ là một tiện nhân, nhưng tên bổng tử này thì khác, hắn so với tiện thánh còn lợi hại hơn, quả thật là vô địch tiện trung chi tiện, nếu em có võ công, em đã sớm lên đánh hắn rồi!"Trương Viện Viện cười hì hì nói. "Cước Phi Điểu Phượng Hoàng Thiên Tường...."Thôi Thái Vũ nhảy lên bay đá về hướng Lục Minh, hai chân đá liên tục hơn mười cước, cước ảnh như núi. "Con vịt mà cũng đòi học bây sao?"Lục Minh cười to một tiếng, hai chân bỗng nhiên biến mất một cách thần kì, mọi người căn bản không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn ra thân hình của hắn đang xoay tròn trên không, mà Thôi Thái Vũ bị cái gì đó đánh trúng, cả người đơ ra trên không, bị Lục Minh truy kích, hoàn toàn không ngã xuống được, cuối cùng toàn thân của Lục Minh, mở ra như hai cái cánh, nhảy bắn lên không trung, giống như là đang bây, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Còn Thôi Thái Vũ dường như bị cái gì đánh trúng, cả người bắn ra đến hơn mười mét, cuối cùng ngã đất, cả mặt đầy máu, răng rớt lung tung. Mọi người không hiểu gì hết, đã xảy ra chuyện gì. Tại sao không nhìn thấy chân của Kungfu Panda? Rõ ràng là không đánh trúng, tại sao Thôi Thái Vũ lại văng cao đến mười mét? Lặc ca và Tằng chưởng môn kêu đạo diễn nhanh chóng phát chậm lại, không chờ bọn họ phân phó, đạo diễn đã sớm chiếu chậm lại gấp mười lần trên màn hình rồi. Chỉ thấy Thôi Thái Vũ bay đến, hai chân chậm rãi đá trên không, mỗi một chân, mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là mười giây sau, mọi người kinh ngạc khi thấy chân của Kungfu Panda giống như xuất hiện thêm mười châm, xoay người lên không trung, hai tay hắn chống đỡ trên mặt đất, vô số cước ảnh đá lên người của Thôi Thái Vũ. Kungfu Panda đá Thôi Thái Vũ quay cuồng trên trời, hoàn toàn không cho ngã xuống, cuối cùng truy kích trên bầ utrời, hơn mười tư thế công kích khác nhau, toàn trảm, bay đá, câu tảo... Thôi Thái Vũ bị đập đế thê thảm, mọi người không thể đếm được hắn đã trúng bao nhiêu cước chỉ biết rằng hắn đã nhận ít nhất trăm cước rồi, Kungfu Panda giang hai tay ra, cuối cùng tặng thêm một cước cuối, giống như Phượng Hoàng Thiên Tường, đá thật mạnh vào cằm của Thôi Thái Vũ, làm cho hắn bay ngược lên trời, còn bản thân thì nhẹ nhàng đáp xuống đất... Lúc này, được xưng là Phi Điểu Thôi Thái Vũ, đã giống như một con chó nằm bất động. Thông qua chiếu chậm, mọi người có thể thấy rõ ràng, khi cái mặt của Thôi Thái vũ chạm đất, răng và máu đã tạo thành một bức tranh ghê tởm. Hắn chật vật, Kungfu Panda tiêu sái, hình thành hai hình ảnh trái ngược hoài toàn. Nếu Thôi Thái Vũ thật sự là một động vật biết bay, thì thân pháp của hắn giống như là một con vịt chết vậy. Còn Kungfu Panda, thân pháp của anh ấy, mới thật sự là phượng hoàn tường cửu. Đạo diễn phản ứng cực nhanh, đưa lên hình ảnh một con phượng hoàng màu vàng đang bay lượn. Trong nhất thời, cảm xúc kích động của mọi người tăng vọng, hò hét : "Kungfu Panda, Phượng Hoàng Thiên Tường, Phượng Hoàng Thiên Tường, Phượng Hoàng Thiên Tường, Phượng Hoàng ..." Từ tiếng hét to, trở thành tiếng gầm thật lớn, làm rung rinh cả Hồng Quán, cuối cùng, ngay cả người xem trước TV, cũng không nhịn được hò hét lên! Bây giờ người xem tại hiện trường là hạnh phúc nhất, bọn họ kích động đứng lên, tay cầm tay nhảy điệu nhảy Mề Xí Cồ, chia xẻ sự vui sướng trong lòng với mọi người! "Thật sự là Phượng Hoàng Thiên Tường trong truyền thuyết sao, Phượng Hoàng thối, hay, thì ra hắn thật sự là hậu đại của ma thần, như vậy rất tốt, ta giết hắn rồi, ma thần năm đó nhất định sẽ điên lên! Ha ha, chiêu thức này rất tiêu sái, nhưng hắn sử dụng loại chiêu thức này, nội tức nhất định sẽ tiêu hao rất lớn, hắc hắc, ba người các ngươi lên khiêu chiến hắn. Nhìn hắn có thể chống đỡ được bao lâu... Kungfu Panda, ngươi không đắc ý được lâu đâu. Người trẻ tuổi như ngươi quả không tồi, nhưng, ngươi còn quá non!"Người chỉ huy trong bóng đêm của cao thủ tam nước, lại phái người lên khiêu chiến Lục Minh. "Hắn, chết chắc rồi"Lục mâu Mục Chi Hiên dùng tiếng anh nói với người đội nón bên cạnh : "Thạch Trung Kiếm tiên sinh, xem ra ông không cần phải ra tay" "Đáng tiếc, niềm vui lớn nhất của tôi chính là bóp chết những con sư tử nhỏ chưa lớn..."Người đàn ông đội nón thở dài một tiếng. Ôn Hinh phu nhân ngồi trước TV, sau khi thấy pha chiếu chậm vừa rồi, cũng nhăn mặt nhíu mày. Khi thấy Lục Minh đứng trên lôi đài, chậm rãi điều tức hồi khí, nhẹ nhàng mà lắc đầu, giống như một đứa bé cậy mạnh vậy. Nàng thở dài nói : "Tiểu hầu tử, nếu như đài truyền hình không chiếu chậm thì phượng hoàng thối có lẽ sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng sẽ có người hoài nghi. Nhưng bây giờ đài truyền hình vì hấp dẫn ánh mắt người khác, nên cứ chiếu đi chiếu lại liên tục. bây giờ, thế gian còn ai không biết thân phận của con?" "Cô biết, con không thể chịu đựng người khác dùng tên Phượng Hoàng Thiên Tường cho cước pháp, nhưng con đánh ngã hắn là được, làm gì mà phải cực khổ vậy?" "Thật đúng là một tiểu hầu tử không lớn được... biết rõ kẻ địch như hổ rình mồi, mà con vẫn không tiếc chân khí sử dụng cấm chiêu, như vậy quá nguy hiểm, bất quá con làm vậy, chẳng lẽ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch sao? Tiểu tử này, cô đã không thể nhìn thấu con, rốt cục con đang nghĩ gì?" Bởi vì cước pháp siêu hoa lệ siêu tuyệt vời của Lục Minh, tất cả mọi người đều kích động, ngay cả Cảnh Hàn lãnh khốc cũng không nhịn được nhảy dựng lên hoan hô, lại còn cùng chúng nữ ôm nhau chúc mừng. Chẳng qua, khi hai nàng ôm lấy Trầm Khinh Vũ, phát hiện ra nàng ta có điểm khác thường, liền hỏi : "Sao vậy?" Trầm Khinh Vũ lắc đầu, thấp giọng nói : "Đại tỷ đã nói qua, không được dùng chiêu thức này, chị đoán hắn cố ý làm vậy, nhưng mà, chị không rõ tại sao hắn lại phải làm như vậy..." "Chúng ta phải tin tưởng hắn! Hắn làm vậy, nhất định là lý do của hắn"Tiểu tức phụ Giai Giai này bình thường không có chủ kiến, bây giờ lại chủ động ôm lấy Trầm Khinh Vũ, an ủi nàng : "Chị Trầm, chúng ta phải tin tưởng Lục Minh, hắn nhất định cảm thấy cần thiết, nên mới làm như vậy. Chúng ta phải tin tưởng hắn, hắn không phải loại hồ đồ, hắn làm vậy nhất định là đúng!" "Ai da, em nói rất đúng"Trầm Khinh Vũ cao hứng lên, giơ hai tay ra ôm lấy Giai Giai, rồi kéo Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn vào trong ngực ôm lấy một phen. Khi mọi người đang chúc mừng hoan hô, thì có ba người lặng yên không tiếng động bước lên lôi đài, đứng trước mặt Lục Minh.