Lục Minh nhìn lại, có một mỹ nữ mặc trang phục được trang điểm xinh đẹp đang hướng mình nhíu mày trừng mắt.
Đứng phía sau hắn là một nữ tử ngạo mạn mặc trang phục tựa như công chúa ngoại quốc, căn bản không coi mình ra gì, thần sắc ngược lại lộ ra một loại khinh miệt cùng chán ghét, điều này làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Mình cũng không phải người có thù giết cha các nàng. Tại sao các nàng lại nhìn mình căm thù như vậy chứ? Hắn mơ hồ cảm thấy mỹ nữ mặc trang phục được trang điểm xinh đẹp này nhìn có một chút quen mắt, nhưng không nhớ rõ ở đâu thấy qua.
Nếu như có Giai Giai ở chỗ này, nàng có thể nhận ra mỹ nữ làm cho Lục Minh thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt này, chính là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường của Đại Học Lam Hải Thu Diễm Thường.
Lục Minh tuy rằng không nhận ra Thu Diễm Thường, thế nhưng vị Thu Diễm Thường này lại nhớ kỹ,hồi đó mình cự tuyệt tất cả người theo đuổi. Lần đầu tiên đặc biệt chủ động hẹn nam sinh, muốn mời hắn đi nhảy đít-xcô, lại bị hắn vô tình cự tuyệt thê thảm.
Nam tử này, thực là nam tử trong cuộc đời nàng thống hận nhất.
Nếu hắn là thái tử đảng hoặc là cậu ấm gì đó,vậy cũng được. Sau đó Thu Diễm Thường điều tra tư liệu hộ khẩu của người này. Phát hiện hắn rốt cuộc là một nông dân!
Rõ ràng là một nông dân, lại dám kiêu ngạo như thế, còn dám cự tuyệt cuộc hẹn của mình... Thu Diễm Thường lúc đó hận không thể một đao làm thịt tên nông dân ở nông thôn này, có điều là nàng cảm thấy đối phó Lục Minh như thế, thì thực sự thiếu sảng khoái, nàng phải làm cho hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Nàng muốn cho hắn tự sát tại trong tuyệt vọng hối hận. Vì vậy áp dụng một loạt hành động trả thù, ví dụ như cùng các đại hoàn khố có tiền nhất trong trường hẹn hò, mở ra BMWs chạy băng băng tại bên người hắn đi ngang qua, lại ví dụ như tại trước mặt tất cả nữ hài tử, chửi bới hắn, làm cho tất cả bạn học trong trường đều biết hắn là một tên nông dân nghèo hèn, đều cho rằng hắn là cá tính bất tài,là một thân kẻ ốm đau mắc bệnh nan y...
Một sáng phát hiện có nữ hài tử thích hắn, nàng liền phái người đi cảnh cáo cô gái kia cẩn thận một chút, hoặc là lập mưu hãm hại. Dù thế nào cũng không thể làm cho tiểu tử này đắc ý.
Chờ tên nông dân ở nông thôn này tốt nghiệp. Cũng không làm cho hắn sống khá giả, vừa nhìn hắn đến cơ quan nào phỏng vấn thành công. Liền lập tức gọi điện thoại đi phá rối, làm cho hắn đi làm không được hai ba ngày thì bị người đuổi việc!
Nàng muốn cho hắn tại Lam Hải sống dở chết dở!
Nàng muốn thấy hắn tại Lam Hải nhặt rác kiếm ăn, biến thành một tên khất cái vừa bẩn vừa thối.Sau đó lại đi đến trước mặt hắn, khinh miệt vứt xuống vài đồng tiền xu, nhìn hắn giống như chó hướng về phía mình dập đầu... Lấy bây giờ nhân mạch cùng quyền lực bây giờ, nàng cảm thấy hoàn toàn có thể đùa chơi tên nông dân này tới chết! Làm cho nàng nghĩ không ra chính là,vẻn vẹn mới hơn hai tháng không gặp. Tiểu tử này không có bị thủ hạ của mình làm cho cực khổ tới chết. Ngược lại chạy tới Hồng Kông nỏi lên giả mạo đại phú hào!
Việc này, làm sao Thu Diễm Thường lại không tức giận?
Thế gian ai giả mạo đại phú hào cũng được. Nhưng riêng tên nông dân ở nông thôn này lại không được. Hắn không xứng!
"Ngươi lập tức cút đi ra ngoài cho ta. Bằng không,ta liền báo cảnh sát!" Thu Diễm Thường thấy Lục Minh mặc một bộ tây trang mày bạc. Càng là chịu không nổi, tức giận hừ nói: "Quần áo này là đi trộm phải không? Tên nông dân ở nông thôn ngươi này cũng xứng mặc một thân tây trang này sao? Ngươi cũng không soi lại gương đi? Ngươi phải là quay về nông thôn của ngươi nhặt phân trâu đi. Đó mới là việc ngươi phải làm !"
"Đúng vậy. Đó là sở trường đặc biệt của tôi... Nhưng cô là ai? Tôi hình như không biết cô?" Lục Minh rất kỳ quái. Cô gái này có phải nhận lầm người hay không?
Nhưng nhầm thì không đúng a, nàng biết tên của mình.
Tại Hồng Kông, có mấy người biết tên của mình chứ? Ngay cả Trương Vân cùng Cốc Linh Linh, các nàng cũng còn không biết đó!
Thu Diễm Thường thấy nông dân ở nông thôn này còn muốn giả bộ không nhận ra mình, muốn làm bộ, hắn là như thế này cự tuyệt mình:" Thu Diễm Thường đồng học, chúng ta tới trường đại học. Hẳn là lấy học tập làm trọng, cái loại địa phương nhảy disco này cần là ít đi..." Hắn sớm biết rằng tên mình, còn giả bộ nữa? Nàng từ đáy lòng khinh bỉ cái tên nông dân ở nông thôn này. Hắn nhất định là sợ mình vạch trần thân phận lừa đảo của hắn, cho nên mới làm bộ không nhận ra mình. Thế nhưng, hắn cho rằng mình sẽ đơn giản buông tha hắn sao?
Giống người như hắn, nên vạch trần ra, làm cho mọi người trên toàn bộ thế giới biết hắn là lừa đảo, làm cho tất cả mọi người biết hắn là một tên nông dân nhặt phân trâu ở nông thôn !
Người phụ nữ ngạo mạn mặc váy công chúa trắng toát phất tay ý bảo người hướng dẫn qua đây, lại chỉ chỉ vào Lục Minh, chỉ thị hắn đenm Lục Minh ném ra. Vị hướng dẫn viên kia nghe xong cả kinh, có lừa đảo? Hắn nhanh đi lên hỏi thiệp của Lục Minh. Tất cả của quý khách đều có một cái thiệp mạ vàng.
Mặt trên thiệp của Lục Minh viết La Bạt. Thu Diễm Thường lại một mực chắc chắn, chứng minh hắn gọi là Lục Minh.
"Tôi sớm nói. Hắn là một tên lừa đảo. Thiệp này khẳng định là hắn trộm! Còn có thân âu phục này cũng là trộm nữa,đem hắn ném ra. Ở đây không chào đón nông dân chân giẫm phân trâu ở nông thôn!" Thu Diễm Thường thấy Lục Minh muốn phải khó chịu trong lòng thật cao hứng.
"Tiên sinh, xin lỗi. Ngài theo chúng ta đi một chuyến đi!" Nhân viên hướng dẫn không dám tùy tiện ném một đại phú hào ra đường. Nhưng cũng không dám sơ sẩy không chú ý, nếu như nam tử trước mặt này thực sự là một tên lừa đảo. Trộm thiệp của quý khách khác tới tham gia phòng khách từ thiện của đại phú hào từ thiện, như vậy khẳng định có âm mưu. Bọn họ phải ngăn lại. Hắn muốn mời Lục Minh đi đến phòng nhỏ bên kia, giải thích một chút nguyên nhân hậu quả câu chuyện.
Lục Minh thầm toát mồ hôi, nghĩ không ra mình cũng có một ngày bị người ta hoài nghi thân phận.
Ôn Hinh phu nhân lúc đầu đang cùng Vương phi mỹ lệ kia trò chuyện rất vui vẻ. Trong lúc vô ý phát hiện Lục Minh giống như có một chút phiền phức, nhanh chân trở về hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân tôn quý, xin không nên lo lắng, chúng ta đang giám định thân phận của một vị khách mới. A. Cái túi xách tay này, là của phu nhân sao? Cái tên lừa đảo ghê tởm này. Ngươi trà trộn vào, chính là muốn ăn cắp túi xách của phu nhân sao? Chính là đáng chết. Ta phải đem ngươi đưa vào ngục giam!" Bồi bàn vừa nhìn Ôn Hinh phu nhân, lập tức trở nên cung kính. Bởi vì hắn không phải lần đầu tiên thấy Ôn Hinh phu nhân tới tham gia phòng khách từ thiện. Hắn phát hiện trong tay Lục Minh cầm một cái túi xách ngọc trai, đây chính là túi xách lần trước Ôn Hinh phu nhân tại trong bán đấu giá từ thiện đoạt được tới tay. Hắn lập tức phản ứng qua, tóm cổ áo của Lục Minh, nghi vấn Lục Minh là một tiểu thâu trộm túi.
"Nhanh buông tay, buông tay!" Vương đổng cùng Lại mập mạp ngồi ở bàn bên cạnh của Lục Minh, ban đầu muốn giả bộ không nhận ra.
Mỹ nữ cùng Lục Minh trừng mắt, đó không phải chuyện đứng đắn rồi.
Bắt đầu bọn họ không có ý tham gia. Chờ tới khi bồi bàn tóm áo của Lục Minh. Nhất thời cảm thấy không thích hợp, tách ra tới vừa hỏi, phát hiện chính là một hiểu lầm to bằng trời, Vương Huân hiểu Lục Minh nhất, biết hắn không muốn công khai thân phận, nhanh lên nói: "Hắn là người thân của tôi, tôi dẫn hắn tới tham gia tiệc từ thiện tối nay.Túi xách của phu nhân tuyệt đối không phải hắn trộm. Là nàng nhờ hắn giữ hộ. Ngươi không nên nghi vấn thân phận của hắn. Càng không nên nghi vấn phẩm đức của hắn!"
Lại mập mạp thiếu chút nữa một cước đá tên bồi bàn bắt người này. Thế gian có tên trộm lớn lên đẹp trai như thế sao?
Cho dù không biết mặt thật của Công Phu Tiểu Tử, còn nghi vấn hắn là tiểu thâu?
Người này mà cho fan của Công Phu Tiểu Tử biết hắn nghi vấn thần tượng là tiểu thâu, phỏng chừng sẽ bị người ta dùng nước bọt dìm chết đuối!
Ôn Hinh phu nhân cũng gật đầu, giải thích nói: "Anh hiểu lầm rồi. Cái túi xách này đích xác là ta giao cho hắn, hắn hoàn toàn có tư cách tham gia yến hội. Trên thực tế, hắn là người tôi trao quyền mua bán đấu giá ngày hôm nay. Không quản hắn tên gọi là gì, cái thiệp này chính là thiệp mời hắn. Hắn là quý khách các ngươi mời."
"Các người không phải đội tiểu thâu chứ? Có một ít đội liên hợp lại đi phiến lừa đảo, thế nhưng rất giảo hoạt, tôi cảm thấy hẳn là nên báo cảnh sát!" Thu Diễm Thường càng xem càng nghi hoặc, nhóm người này thế nào đều nói giúp đỡ tên nông dân này a? Nếu như những người này đều là đại phú ông, thế nào có thể biết một tên nông dân ở nông thôn? Nàng nghĩ rất có thể là như thế này. Những người này đều là thuộc một cái tập đoàn lừa đảo, đi qua thủ đoạn nào đó trà trộn vào tới trong cái phòng khách từ thiện này, sau đó chuẩn bị làm hoạt động gì mà người không thể biết! Nếu như một khi báo cảnh sát, có khả năng cực lớn bắt được một cái tập đoàn phạm tội !
"Sao thế?" Vương phi mỹ lệ kia kỳ quái dùng tiếng Italia hỏi Ôn Hinh phu nhân.
"Những người này là một cái tập đoàn lừa đảo, bị bạn của tôi nhận ra, nam tử này là một nông phu xấu xa ti tiện,lại ngụy trang thành thân sĩ cao quý của xã hội thượng lưu. Hắn bị người nhận ra. Mà đồng bọn của hắn lại đang thay hắn che giấu trăm ngàn chỗ hở !" Nữ tử ngạo mạn mặc váy như công chúa cũng có thể nói tiếng I-ta-li-a một hơi lưu loát, nàng là ám chỉ Ôn Hinh phu nhân cũng là một tên lừa đảo, mong muốn Vương phi mỹ lệ không nên bị mắc lừa.
"Úc. Lời cô nói làm cho tôi khó có thể tin..." Vương phi mỹ lệ nghe xong ngạc nhiên, lại bật cười nói: "Có đúng là có hiểu lầm có cái gì hay không?"
"Là một hiểu lầm. Avrile, hắn kỳ thực là bảo tiêu của em." Ôn Hinh phu nhân sửa dùng tiếng Pháp, cùng Vương phi mỹ lệ lắc đầu nói: "Em không biết hai người kia là xảy ra chuyện gì. Không nên chỉ trích hắn là một tiểu thâu. Điều này làm cho em cảm thấy không thể hiểu nổi."
"Đây là một cái sự thực bằng sắt! Tôi tin tưởng con mắt của bạn tôi. Nam tử này đích thật là một nông dân! Hắn không có khả năng tiến đến loại địa phương này, biện pháp duy nhất thông hành, chính là trộm cướp thiejp mời của người khác, giả mạo thân phận của người khác. Sau đó ẩn vào tới cùng đồng bọn cùng nhau làm ra chuyện bất hợp pháp." Trên mặt vị nữ tử ngạo mạn mặc váy công chúa kia mang theo ý trào phúng, nhìn Ôn Hinh phu nhân, hừ nói: "Đừng tưởng rằng mình cô hiểu được ngôn ngữ các nước thì có thể thuận lợi đi lừa đảo, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô thực hiện được! Nói đi, cô còn có thể nói cái gì nữa? Tiếng Đức? Tiếng Anh? Tiếng Nga? Nói cho cô biết đi, tôi biết ít nhất ngôn ngữ của tám quốc gia. Cô có thể thử dùng ngôn ngữ mà tôi nghe không hiểu lừa dối vị nữ sĩ mỹ lệ lại tôn quý này, cô tha hồ thử xem đi!"
"Cô ngay cả tôi cũng hoài nghi là trộm?" Ôn Hinh phu nhân có chút ngạc nhiên. Loại chuyện này, cả đời nàng thật đúng là lần đầu tiên gặp phải.
"A,việc này tuyệt đối là một cái hiểu lầm..." Vương phi mỹ lệ không cần nghe nữa, cũng biết đối phương nhầm rồi. Ôn Hinh phu nhân là ai. Không ai có thể so với nàng hiểu rõ hơn.
"Cái gì? Các ngươi nói hắn là tên trộm lừa đảo? Trí tưởng tượng của các ngươi thật phong phú!" Trương Vân chẳng rõ tới từ lúc nào, nàng vừa nghe, thiếu chút nữa té xỉu. Thế gian nói ai là lừa đảo cùng tiểu thâu cũng không quá buồn cười. Nhưng nếu như nói Công Phu Tiểu Tử của Hồng Kông là một tiểu thâu cùng lừa đảo, này sẽ làm cho người ta cười đến co giật mà chết. Hắn phải đi trộm đi lừa sao? Chỉ cần hắn mở miệng một cái. các đại phú ông của Hồng Kông đều sẽ tranh nhau đem tiền tặng lễ cho hắn !
"Tiểu thâu? Ha ha! không nói việc ngu ngốc này nữa. Ta có việc lo lắng tìm ngươi.Chuyện rất trọng yếu. Chúng ta đến bên kia nói đi!" Nữ sát thủ Mila cũng tới.
Nàng rất trâu bò uy hiếp nam tử mặc tây trang màu trắng, mang theo hai cô gái tóc vàng, tách ra khỏi mọi người, không coi ai ra gì mà đem Lục Minh kéo đến nói chuyện.
Nữ sát thủ Mila, vỗ vai Lục Minh: "Tiểu tử, ngươi thảm rồi, ngươi nhanh lo lắng đi, nghe nói có sát thủ rất lợi hại đang chuẩn bị giết chết ngươi, thế nào? Có muốn tôi hỗ trợ hay không? Nói không chừng buổi tối ngày hôm nay bọn họ sẽ động thủ, ngươi nếu như không cho tôi một chút chỗ tốt,đừng nghĩ ta giúp ngươi. Tôi chưa bao giờ làm bảo tiêu miễn phí, đem thứ tốt của ngươi đều lấy ra nữa đi, bằng không một mình ngươi, dũng mãnh nữa cũng khó địch lại nhiều người như vậy. Bây giờ đều là thời đại vũ khí nóng, ngươi cảm thấy nắm tay của ngươi có thể đỡ đạn? Nghe ta đi, địch nhân của ngươi phi thường cường đại, nhân số lại đông. Nếu như không phải đò vật của ngươi có lực mê hoặc rất lớn, ta còn thật không muốn mạo hiểm giúp ngươi!"
"Giờ ta bị người hoài nghi là tiểu thâu, không có lòng thảo luận điều kiện!" Lục Minh cự tuyệt, Thạch Trung Kiếm quá kinh khủng, muốn Mila giúp mình càng thêm nguy hiểm!
"Cái này, cái này, việc này. Có lẽ là một hiểu lầm..." Quản lí đại đường Ứng Hoà thấy song phương đều chính là nhân vật có thân phận cực lớn, lừa đảo cùng tiểu thâu đương nhiên là không có khả năng. Thế nhưng đắc tội bất luận một cái phía nào cũng không tốt, làm cho bọn họ thật đau đầu.
"Các cô nên xin lỗi vì loại thái độ vô lễ lại lỗ mãng này!" Ôn Hinh phu nhân tuy rằng tính tình vô cùng tốt, nhưng nàng không thể nhìn được người khác lung tung ô nhục Lục Minh.
"Báo cảnh sát, tôi nghĩ là biện pháp giải quyết duy nhất !" Thu Diễm Thường không chịu thừa nhận sai lầm. Nàng nghĩ tên nông dân ở nông thôn Lục Minh này có thể thực sự là thân thích của những người này,trà trộn vào đây muốn thấy việc đời, mở rộng tầm mắt. Nhưng hắn tuyệt đối không phải đại phú ông. Hơn nữa quan trọng hơn là một khi báo cảnh sát. Cảnh sát mặc kệ hắn có đúng tiểu thâu hay không, đều sẽ đem hắn bắt lại trước đã, thẩm vấn rõ ràng, mới thả người.
Chờ bọn họ thả người, phòng khách từ thiện đã sớm kết thúc.
Tên nông dân ở nông thôn này cũng tham gia phòng khách? Hắn nằm mơ còn dễ hơn một ít. Bất luận như thế nào, mình cũng không thể làm cho hắn được như ý!
Bồi tiếp Trầm Khinh Vũ hai ngày, Lục Minh rất muốn lớn mật ôm hôn nàng một chút, nhưng Trầm Khinh Vũ không cho hắn cơ hội này.
Nàng chung quy cùng các nàng Giai Giai, Nhan Mộng Ly, Lâm Vũ Hàm đứng cùng một chỗ.Có các nàng ở đây. Lục Minh không có biện pháp làm ra cử động ôm hôn Trầm Khinh Vũ .Hai ngày qua,mấy người này đi dạo khắp các nơi danh lam thắng cảnh của Hồng Kông , mua sắm vô số, ăn mỹ thực khắp nơi. Chơi đến phi thường hài lòng, Ngu Thanh Y vẫn muốn gia nhập vào. Thế nhưng Niếp Thanh Lam không đồng ý nên nàng chỉ đành ước ao.
Trầm Khinh Vũ cự tuyệt Lục Minh đưa tiễn, một mình đi máy bay rời khỏi.
Lúc quay về, ngược lại nàng gọi một cú điện thoại qua, cùng Lục Minh trò chuyện hơn mười phút... Bình thường, Trầm Khinh Vũ gọi điện thoại gọi cho Lục Minh . Lục Minh hận không thể lập tức dập máy, thế nhưng lúc này đây, hắn lại mong muốn cùng nàng nhiều lời một hồi. Nàng vừa mới đi khỏi. Hắn liền phát hiện mình bắt đầu nhớ nàng .
Lục Minh không có thời gian trò chuyện nhiều. Buổi chiều, Niếp Thanh Lam cũng sẽ mang mọi người phản hồi Lam Hải. Buổi tối,hắn còn muốn cùng Ôn Hinh phu nhân tham gia một cái phòng khách từ thiện .
Phòng khách bình thường phòng cũng có thể miễn đi. Nhưng cái phòng khách từ thiện này có người nói có mua thiên thạch trôi nổi, Lục Minh với cái gì đó khác có thể không quan tâm , thế nhưng thiên thạch là tình thế bắt buộc . Có cái này,như vậy hắn có thể luyện một cái nhẫn trữ vật nữa. Lại tăng thêm một mét khối không gian trữ vật. Chúng nữ mặc dù có điểm lưu luyến không rời. Nhưng chính là vui vẻ thu thập hành lý. Bởi vì Lục Minh rất nhanh sẽ cùng trở về. Các nàng chỉ là đi trước một bước, Niếp Thanh Lam đem Ngu Thanh Y cũng bắt trở lại. Bởi vì Ngu Thanh Y hát xong, không có việc gì, Niếp hồ ly cấm Ngu mỹ nhân này ở lại Hồng Kông câu dẫn Lục Minh.
Trầm Khinh Vũ không ở đây, Niếp Thanh Lam khôi phục bản sắc hồ ly của nàng , nghiễm nhiên chính là đứng đầu chúng nữ .
Ngu Thanh Y không muốn cùng chúng nữ là địch. Hạ Linh cũng giúp khuyên bảo, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lệnh, thu thập đồ đạc ly khai.
Đối với sự rời khỏi của các nàng , Ôn Hinh phu nhân cũng rất là đồng ý, bởi vì bây giờ không ít cao thủ tới Hồng Kông, trong nước ngoài nước đều có. Tình thế phi thường phức tạp, một mình Lục Minh khó có thể bảo vệ an toàn của mọi người , cho nên mọi người phản hồi Lam Hải, phản hồi địa bàn của mình, sẽ càng thêm an toàn.
Đi khỏi còn sớm hơn các nàng là các Mi Mi của Phương Phỉ Uyển . Các nàng ngay tại biểu diễn bốn dược phẩm của Lục Minh kết thúc liền bay trở về Lam Hải . Phương Phỉ Uyển không thể không có ai quản lý thời gian dài, tạm thời tuy rằng vô sự. Nhưng Trang tỷ chính là thấp thỏm chuyện của Phương Phỉ Uyển . Nàng cùng Lục Minh đánh một cái chào hỏi, liền vội vã mang Hoắc Vấn Dung, Cam Điềm cùng Tiểu Hoa các nàng MM quay về Lam Hải.
Nghe Trang tỷ nói,một chuyến này các nàng thu hoạch cũng không nhỏ, tại Hồng Kông học được rất nhiều công thức, cách thức chuẩn, nghi thức chân chính của nhiều món ăn .
Các nàng cũng tham quan hơn mười gian đại tửu điếm, học tập được không ít phương pháp quản lý .
Lại cùng mấy cái cửa hàng rượu cỡ trung ký kết quan hệ mậu dịch .Hai phương diện nguồn gốc cùng phẩm chất đều được nâng cao rất nhiều. Hồng Kông hành trình đối với các nàng mà nói, là một mùa thu hoạch chi lữ. Tin tưởng các nàng tái trở lại quản lý Phương Phỉ Uyển, khẳng định có thể đem tha rất nhanh đề thăng một cái đẳng cấp.
Hai người Vương đổng cùng Lại mập mạp thu hoạch lớn nhất. Bọn họ đều là người phát ngôn Lục Minh đặt ở bên ngoài .
Tuy rằng hai người bọn họ tại trong đại phú hào hàng tỉ chân chính của Hồng Kông, chỉ là tồn tại giống như ruồi bọ. Nhưng là sau khi bọn hắn có cái thân phận này , tất cả Đại Minh tinh cùng đại phú hào, đều tranh nhau làm ăn cùng bọn họ , tranh nhau cùng bọn họ hợp tác. Này còn chưa có bệnh viện được chỉ định tiêu thụ bốn loại kỳ dược , càng phái ra đại biểu gắt gao cuốn lấy bọn họ, mong muốn có thể lay động hai người. Tại phương diện tiêu thụ dược phẩm được phân một chén canh, bệnh viện nào bây giờ có thể đặc biệt chỉ định tiêu thụ bốn loại kỳ dược. Như vậy đã trở thành một cái biển hiệu tốt nhất.
Hai người bận bịu đến chết đi sống lại, Lục Minh khẳng định là buông tay mặc kệ , tứ lão cùng công quân môn cũng tham dự chuyện tiêu thụ . Bọn họ một lòng chỉ dốc sức vào trên chế dược .
Chúng nữ thỉnh thoảng gặp hỏi qua, nhưng Vương đổng cùng Lại mập mạp đều không có ý đi quấy rối các nàng.
Cho nên, bên ngoài có chuyện gì đều là bọn hắn cắn răng liều chết chống đỡ. Cái gì quyền tiêu thụ ,bọn họ toàn bộ ném cho chính phủ Hồng Kông , đỡ phải phiền phức. Mặc dù như vậy, chính là có không ít người mời bằng hữu viện lẽ người quen thuộc chắp nối, bọn họ thực sự không có biện pháp cũng sẽ len lén mở chút cửa sau.
Lục Minh thường nghe hai người khóc khổ. Nói cả đời cũng không có đau đầu như thế qua, ngược lại cũng có chút thông cảm hai vị này. May là Trầm Khinh Vũ cùng Ôn Hinh phu nhân trước đã làm được kế hoạch phi thường hoàn thiện. Bọn họ chỉ cần dựa theo mặt trên đi làm, bình thường vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, chỗ thực sự gặp nạn , bọn họ cũng ném toàn bộ cho quan viên đại biểu của Hồng Kông xử lý. Để cho người khác đau đầu đi!
Buổi chiều, Ôn Hinh phu nhân đổi qua một bộ lễ phục dạ hội màu của hoa tử lan, hơi lộ ra vai thơm tay ngọc. Tay cầm một túi trân châu nhỏ, đứng ở trước mặt Lục Minh .
Lục Minh thấy nàng cười tâm thần nhất thời có chút hoảng hốt.
Nàng. Chung quy làm cho có cảm giác nhớ thương .
Cho dù mỗi ngày thấy, mỗi ngày đều ở chung cùng một chỗ, trong đáy lòng vẫn đang có một loại tương tư nói không nên lời . Tựa hồ khoảng cách nàng cách mình xa nhau như ngàn năm xa xôi vậy. Rõ ràng ngay trước mắt đưa tay có thể đụng , lại vẫn cứ mộng ảo không thật như vậy... Mình tại lúc nào gặp qua nàng nhỉ? Khi còn bé? Trong mộng? Cái mộng kỳ quái kia,chẳng lẽ là thật sao?
"Nhìn cái gì thế, như vậy xem người cũng không lễ phép, đi thôi!" Ôn Hinh phu nhân liếc mắt khẽ quở mắng hắn, tiến lên giúp Lục Minh sửa sang quần áo, tựa hồ rất thoả mãn trang phục ngày hôm nay của hắn. Khẽ gật đầu, lại chủ động kéo trên cánh tay của Lục Minh, ý bảo hắn khởi hành.
"Ăn mặc quá sang trọng..." Lục Minh cảm thấy tựa hồ có chút không được tự nhiên. Bộ tây trang màu bạc lóe mắt khoe khoang này, mặc vào cũng quá huênh hoang đi?
"Như vậy nhìn đẹp lắm, tiểu hầu nhi, có người nào mặc đồ thể thao đi tham gia tiệc rượu chứ? Màu bạc rất hợp với con!" Ôn Hinh phu nhân thấy Lục Minh mang chút nghi ngờ, không khỏi thản nhiên nói.
Đổi thành người khác, Lục Minh chính là còn có thể kháng nghị một hai câu nữa. Thế nhưng hắn nghe Ôn Hinh phu khen một cái trong lòng tràn đầy vui vẻ, nhìn nhìn lại mình,tựa hồ thật đúng là không sai, lập tức đem vẻ không được tự nhiên trước đó vứt về sau đầu. Đây chính là y phục nàng đặt làm cho mình , mặc vào đi tự nhiên đẹp, tựa hồ cũng cùng nàng rất xứng. Tâm tình Lục Minh thoáng cái tốt lên.
Bởi vì Hương Cách Lý Lạp, tiến về phía trước một gian phòng khách từ thiện, bề ngoài tinh khiết kiểu dáng Tây Âu ,bên trong thiết kế nhà lớn, nhân vật nổi tiếng đều tham gia trong đó .
Gian nhà lớn này là một phú hào Châu Âu ở trước đây lưu lại . Không tính là quá cao, nhưng chiếm đất rất lớn, lắp đặt thiết bị tráng lệ, bởi vì cái đại phú hào sớm mất, cũng không có hậu nhân, bây giờ xem như kiến trúc lịch sử , tất cả thuộc về chính phủ Hồn Kông. Bình thường cũng không đối với bên ngoài mở ra, nhưng thật ra có vài chính khách danh nhân xã hội thượng lưu , thường ở chỗ này tạo một ít giấy ra vào phòng khách. Sau khi Lục Minh xuống xe ,thấy tòa kiến trúc thật lớn cùng loại dạng thức nhà cổ này trong lòng liền nổi lên một loại cảm giác cổ quái, có điều là không có biện pháp tinh tế cảm ứng, bởi vì đông đảo minh tinh cùng đại phú hào đều đến đây.
Bọn họ tuy rằng sẽ không tại bên ngoài chủ động cùng Lục Minh chào hỏi. Nhưng ánh mắt ít nhiều cũng sẽ có tiếp xúc.
Lục Minh cũng không muốn cho đám chó săn bên ngoài nhận ra mình chính là Công Phu Tiểu Tử, lấy nhanh ra kính râm đeo lên, rồi nhanh chóng dẫn Ôn Hinh phu nhân tiến vào trong.
Đi qua thảm đỏ thật dài , được nhân viên ở cửa chỉ dẫn , Lục Minh tìm được khu vực của mình, đây đều là chỗ của thương nhân Hồng Kông cùng nội địa. Về phần bên kia, còn lại là khu hoạt động của phú hào hoặc danh nhân phương Tây .
Trước mặt này , là các cự phú kinh khủng nhất, các nhân vật danh vọng nổi tiếng nhất. Bọn họ không có ai mà không phải là thân sĩ hiệp sĩ hòa bình các loại.
Lục Minh tùy tiện đảo qua. Tại đại sảnh ,đại bộ phận tân khách còn chưa có đến đông đủ, đã có gần trăm người tại đây, Ôn Hinh phu nhân cùng Lục Minh ngồi xuống. Phú hào xung quanh xem thấy hai người bọn họ , nam tử đặc biệt tiêu sái, nữ tử đặc biệt cao quý. Còn tưởng rằng bọn họ chính là nhân vật rất có địa vị, đều mỉm cười gật đầu, lại không tìm được đầu đề câu chuyện cùng hai người nói. Mặt thật của Lục Minh, ngoại trừ này minh tinh ở ngoài, ai cũng không nhận ra. Ôn Hinh phu nhân xưa nay kín đáo, tại một khu vực này ngồi xuống, lại cũng không có ai nhận biết nàng.
Ôn Hinh phu nhân ngược lại nhận ra không ít nhân vật chính khách nổi tiếng . Hầu như thuận miệng có thể đếm được người nào là cái người gì nghề nghiệp kinh khủng.
Nàng nhỏ giọng nói cho Lục Minh một ít nhân vật tương đối quan trọng . Nhưng nếu như không phải thương nhân lớn giỏi nhất hoặc là nhân vật nổi tiếng có chút lực ảnh hưởng ,nàng đều bỏ bớt đi không nói.
Lục Minh đối với danh nhân thương nhân lúc đầu không có gì hứng thú. Nhưng hắn thích cảm giác Ôn Hinh phu nhân nhẹ giọng giảng giải ở bên tai minh .Lời nói nhỏ nhẹ gần gũi, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm xa xôi say lòng người của cơ thể nàng, thấm vào tim gan... Ôn Hinh phu nhân khó có được thân cận mình như vậy, trong lòng Lục Minh tràn đầy vui mừng nghe. Ôn Hinh phu nhân thấy người này có hứng thú như vậy, cũng nguyện ý nhiều lời cho hắn một chút: "Người kia là con trai thứ hai của tổng tài đời thứ tư của tập đoàn tài chính Cổ Lạp nước Mỹ. Mặt ngoài là một hoa hoa công tử chỉ biết đùa bỡn nữ minh tinh ,trên thực tế trong việc buôn bán hắn rất lợi hại. Trong tay khống chế nghành nghề sở hữu gồm có nơi sản sinh mỏ dầu, mỏ vàng, đường cùng cây cà phê đậu , kể cả xuất khẩu thuốc phiện trong nước, người này đều có nhúng tay, thân mình có ít nhất mười tỷ đôla, nhưng hắn là phú ông ẩn hình . Cho người thường cảm giác là một cái nhị thế tổ, nhược điểm của hắn là ham đánh bạc. Đã từng ở Lạp Tư Duy Gia Tư một đêm đánh cược năm mươi triệu đôla qua. . ."
"Vị kia, là tử tước Anh quốc . Là Lôi Nạp Đức Mã Văn, tại Châu Âu có tòa thành tư nhân cùng vô số trang viên, mặt ngoài là một tử tước kế thừa tổ nghiệp , nhưng trên thực tế, hắn là một trong mười đại sát thủ Hắc Ám Sát Thủ Công Hội cao cấp nhất tại Châu Âu , gọi là Thạch Trung Kiếm. Bài danh cùng cấp với đám người Công Ngưu , Thiên Nga , Chiết Dực Thiên Sử nổi danh, bây giờ cùng hắn nói chuyện . Một người là Khai Thang Thủ Kiệt Khắc. Người còn lại là Tự Do Giả Uy Kinh. Hai người này đều là sát thủ xú danh rõ ràng ,cũng là thủ hạ đắc lực của Chiết Dực Thiên Sử !"
"A!" Lúc Lục Minh nghe Thạch Trung Kiếm là lúc trong lòng bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác cực kỳ cổ quái. Đó là cảm giác nguy cơ như kim châm.
Trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, lần đầu tiên xuất hiện báo động mạnh mẽ như thế .
Lẽ nào địch nhân lớn nhất của đêm nay , không phải Chiết Dực Thiên Sử mà là Thạch Trung Kiếm này?
Hắn lập tức thò người ra nửa ôm Ôn Hinh phu nhân. Một bên che khuất nửa khuôn mặt mình, tránh thoát Thạch Trung Kiếm kia hình như có cảm ứng nhìn về phía bên này quan sát. Một bên hướng nàng nhẹ giọng nói: "Đêm nay sẽ có nguy hiểm. Dì bất luận muốn làm cái gì. Cũng không có thể rời khỏi con hơn mười mét, mục tiêu của Thạch Trung Kiếm này, chính là chúng ta, con tạm thời không cách nào cảm ứng hắn dùng cái thủ đoạn gì. Thế nhưng, khẳng định sẽ là tập kích rất mạnh mẽ..."
Ôn Hinh phu nhân nghe xong, mỉm cười. Tay tại trên đỉnh đầu của Lục Minh khẽ vuốt xuống, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, ta sẽ một mực bên cạnh con! Ta sớm dự liệu được vừa ra khỏi cửa sẽ có tập kích. Nếu không phải thiên tinh đối với ngươi quan trọng như vậy,ta đã không mang theo ngươi tới tham gia cái phòng khách này!"
"Thiên tinh không tính là cái gì. Không có chúng ta có thể chậm rãi nghĩ biện pháp. . . Dì nhất định không được rời khỏi bên người con hơn mười mét, con trước tiên cảm ứng một hồi. Nếu có khả năng mà nói, chúng ta lập tức rời đi." Lục Minh biết rõ nguy hiểm muốn tới, là tránh không được, nhưng hắn chính là có chút lo lắng an toàn của Ôn Hinh phu nhân . Thạch Trung Kiếm cùng Chiết Dực Thiên Sử đã liên thủ, tùy thời phát động tập kích. Bây giờ muốn trốn cũng không đường, chỉ có đợi thời cơ thích hợp, cho bọn hắn một cái đánh đau vào đầu.
"Không có việc gì , ta tin tưởng con." Ôn Hinh phu nhân ngược lại không sợ hãi, trái lại dỗ dành Lục Minh.
"Ai nha. Thân ái , hoá ra em ở chỗ này. Úc, thấy em thật vui!" Mấy nữ sĩ mỹ lệ tại khu quý khách Phương Tây bên kia, trong đó có một người vừa thoát khỏi sự dây dưa của các nam sĩ , đang muốn ngồi xuống, trong lúc vô ý phát hiện Ôn Hinh phu nhân, hiển nhiên phi thường vui vẻ.
Nàng lập tức rời khỏi chỗ ngồi, hướng bên này đi tới.
Ôn Hinh phu nhân hướng nàng mỉm cười phất tay, lại đứng lên, nghênh tiếp vị nữ sĩ tóc vàng kia.
Lục Minh phi thường khẩn trương, rất sợ nàng sẽ bị nữ nhân tóc vàng này mang đi, nhưng thật ra Ôn Hinh phu nhân cười, trước khi đứng lên , nhưng không quên tay ở phía sau, vỗ nhẹ vai của Lục Minh , biểu thị nàng trong lòng hiểu rõ. Ôn Hinh phu nhân dùng tiếng Ý lưu loát cùng vị nữ sĩ tóc vàng này chào hỏi: " Vương phi xinh đẹp. Đã lâu không gặp, thấy người thật cao hứng, ngày hôm nay thế nào người lại xuất hiện tại đây vậy?"
Lục Minh đang khẩn trương nhìn chằm chằm hai nàng nói chuyện vui với nhau thì phía sau có người lấy tay vỗ bờ vai của hắn, đồng thời khinh miệt nói: "Lục Minh, nông dân ở nông thôn ngươi này. Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Ở đây, cũng là chỗ nông dân ở nông thôn ngươi có thể tới sao?"