Nếu không cứ như vậy, bọn họ sẽ bị Lộ Minh bắn thành cái nia.
Hiện tại mấy vị lãnh đạo không hiểu gì về bóng rổ cũng minh bạch, trong đội học viên, lợi hại nhất không phải là số 10 vừa có tốc độ nhanh, vừa lừa bóng giỏi, cũng không phải số 9 trung phong có sức bật khinh người như đại tinh tinh nhảy lên úp rổ, mà là hậu vệ khống chế bóng số 11.
Tên tiểu tử này cướp bóng và ném bóng 3 điểm quá khủng bố, bình thường thì không thấy lên tiếng, nhưng vừa ra tay, chơi đỉnh như Vân Kiếm Phi cũng bị hắn làm cho tức không làm gì được.
"Vây chăt, mấy người vây chặt lấy hắn, bất kể thời khắc nào cũng không cho hắn đụng vào bóng, bóng để tôi khống chế..." Vân Kiếm Phi tức giận hét lên.
Ở bên khu nghỉ ngơi bên kia, Lộ Minh khinh khỉnh ngồi hưởng thụ Nhiếp Thanh Lam đang đấm bóp cho hắn.
Vân Kiếm Phi nhìn thấy, tức tới nỗi phổi sắp nổ lên.
Sau khi tạm dừng, Lộ Minh mấy người dùng chiến thuật rất cổ quái, hoàn toàn không có phòng thủ, hay là, tuỳ ý để đối phương lên rổ, trừ phi bóng rơi vào tay, còn không không thèm tranh cướp bóng, không tiếp xúc với thân thể đối phương.
Đến bên mình tấn công, bóng do Lộ Minh hoặc Diệp Nhất Phi cầm, hai người phối hợp, xuất ra đủ các chiêu lừa, đem hậu vệ đối phương Lý Dương, trên xuống phòng ngự là Chung Cường, Vương Sơn lừa cho chạy vòng quanh.
Vân Kiếm Phi sầm mặt xuống, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị chụp cho Lộ Minh hoặc Diệp Nhất Phi một cái mũ(bêu xấu).
Lộ Minh đột nhiên chuyền bóng cho không ai thèm để ý là Lỗ Tử Cường, tên tiểu tử này cũng ném bóng 3 điểm, bóng rơi trên vành rổ cứ thế chạy vòng quanh một lúc, cuối cùng gặp phải cái số dẵm *** chó nên lăn xuống rơi vào trong rổ.
Lỗ tử Cường đắc ý, chạy ra phía đường biên, hướng mấy người Thạch Hoa giơ ngón cái lên, khích động như con gà chọi vậy.
Đổi bên tấn công, Chung Cường ném không trúng, Vân Kiếm Phi ném bồi thành công. Diệp Nhất Phi ở đằng sau đứng nhìn, hoàn toàn không thèm phòng ngự, còn như một thân sĩ, tay phải còn đưa ra làm tư thế 'mời lên rổ'.
Trương thừa cướp lấy bóng phát động tấn công nhanh, Lộ Minh như một mũi tên phóng về phía sân bên kia, hậu vệ Lý Dương ra sức đuổi chặn, ai ngời Lộ Minh đột nhiên dừng lại, Lý Dương vượt lên trước, hai tay múa loạn cả lên,ngăn không cho Lộ Minh đón bóng.
Nào ngờ Lộ Minh căn bản không có đón bóng, cúi xuống buộc giây giầy. Trương Thừa cũng không có ném quá nửa sân, chỉ đem bóng chuyển cho Diệp Nhất Phi, Diệp Nhất Phi và hắn chơi 2 qua 1, khiến cho Vân Kiếm Phi đang định trộm cướp bóng liền vô kế khả thi.
Bên này Lý Dương ngượng vô cùng, mặt đen đỏ cả lên, nghĩ trong lòng lại một lần nữa dưới con mắt mở trừng trừng của mọi người, bản thân mình như một thằng ngốc bị tên tiểu từ này chơi đùa...
Vừa qua khỏi nửa sân, Diệp Nhất Phi đem bóng ném cao lên. Lộ Minh rất nhanh, tiến vào khu vực 3 giây, cả người như một con chim bay vọt lên không, trong không trung tiếp lực, 1 tay đem bóng úp vào rổ, đem Vương Sơn to cao cưỡi dưới gối.
Hắn không đợi đối phương phát hoả, lập tức chạy tới chỗ cầu thủ nghỉ ngơi, chợi bẩn để Thạch Hoa thay mình vào sân, bản thân thì để tấm biển miễn chiến.
Vương Sơn rất muốn đập hắn, nhưng mà Lộ Minh đã ra khỏi sân, chỉ có thể tự mình hét lên một tiếng, mắt trừng trừng nhìn Lộ Minh không rời.
"Xấu xa, anh là tên vô sỉ!" Nhiếp Thanh Lam thì lại thích loại tính cách này của Lộ Minh, thấy tới liền ngừng, không cùng đối phương dây dưa tới cùng. Như vậy Vân Kiếm Phi bọn họ có hận Lộ Minh đến mấy, cũng không tìm được lý do phát tiết, kể như bọn gã trên sân muốn động thủ động cước báo phục, dưới con mắt của bao nhiêu người, cũng phải tìm được thời cơ thích hợp. Lộ Minh không dây dưa tới cùng với bọn gã, thông minh chơi đánh du kích, đó là điều mà trong lòng Nhiếp Thanh Lam thích thấy nhất. Mặc dù như thế có chút vô sỉ, nhưng còn tốt hơn là để bọn Vân Kiếm Phi báo thù thành công, rồi bị cáng khỏi sân.
"Vô sỉ là hoa danh của tôi, đểu cáng là tên thật của tôi, có điều tôi có vô sỉ, có đểu cáng mấy đi nữa cũng tốt hơn mấy tên nguỵ quân tử đó!" Lộ Minh cười thần bí.
Nhiếp Thanh Lam cảm thây tên tiểu tử này khẳng định nắm được cái gì đấy của mấy người Vân Kiếm Phi... chỉ là tại sao hắn không nói ra?.
Trên sân phong vân đột biến, Đặng Vệ Quốc vừa cướp được bóng, phải nói là nhặt được quả bóng ném hụt tự rơi vào trong lòng mới đúng, thì bị Vân Kiếm Phi ra tay mạnh, cả người và bóng bị đẩy ngã lăn dưới đất, chẩy máu mũi.
Trọng tài thấy phạm quy nghiêm trọng, đành phải thổi còi, ra hiệu ném biên cho đội học viên.
Mập mạp mấy người một phen ầm ĩ, rõ ràng cố ý xuống tay, vậy mà phạt ném bóng cũng không có.
Đặng Vệ Quốc rời sân, hai tay ôm mũi...
Lộ Minh vào thay, đầu tiên là đứng im sau lưng Trương Thừa, đợi Vân Kiếm Phi cướp được bóng của Lỗ tử Cường tấn công nhanh, liền bỏ rơi đối thủ là Lý Dương, vô thanh vô tức rất nhanh đuổi theo, nhân lúc Vân Kiếm Phi đắc ý bay người, chuẩn bị từ vạch phạt bóng nhẩy lên rổ, liền thò tay đem bóng đánh bay đi. Đây là Lộ Minh thay cho Đặng Vệ Quốc trả lại cho Vân Kiếm Phi.
Vân Kiếm Phi rơi xuống đất, quay người nhìn Lộ Minh, ánh mắt oán độc, so với biển còn sâu hơn.
Lộ Minh thì làm như không thấy, bước nhanh tới sau lưng đồ phu Trương Tiếp, tiếp nhận sự bảo hộ của hắn.
Rõ ràng là phòng thủ rất đep, trong tài lại thổi Lộ Minh phạm quy, cho Vân Kiếm Phi ném phạt.
Diệp Nhất Phi cau mày cau mằy, nhỏ giọng nói một câu: "mặt thịt phi long quả nhiên thể diện thật lớn, trên mặt quả nhiên nhiều thịt" Vân Kiếm Phi nghe thấy tay hơi động, vốn dĩ tự tin ném vào thì 'oang', bóng đập vào phía trên vành rổ.
Lộ Minh đợi Vân Kiếm Phi ném phạt quả thứ hai bóng vừa rời khỏi tay, lập tức chạy về đằng sau rất nhanh. Mặc dù vào rổ, nhưng Trương Thừa giành lấy bóng phát động phản công nhanh, vung tay đem bóng ném quá nửa sân.
Lý Dương và Vương Sơn cuống cuồng đuổi theo, định đợi Lộ Minh nhận bóng lên rổ, nghĩ rằng nếu như phải phạm quy, cũng đem Lộ Minh đập chết.
Lộ Minh làm động tác 'ông chủ Kiều' kinh điển thời còn đỉng phong(ko hỉu), trên không trung, bóng từ tay phải chuyển qua tay trái vượt qua Lý Dương, rồi lại từ tay trái sang phải vượt qua Vương Sơn, lừa hai người che chắn thất bại, sau cùng lắc eo ném bóng lên miệng rổ, quả bóng dưới con mắt của mọi người, chạy một vòng miệng rổ rồi rơi vào trong rổ...
Mặc dù lúc rơi xuống đất không tiêu sái như 'ông chủ Kiều', nhưng Lộ Minh thể hiện một chiêu này, khiến cho tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Đây, đây không phải là NBA, không cần thiết phải kinh như vậy a?
Các vị lãnh đạo trán đầy mồ hôi, may trên sân không phải là mình, nếu không nhất định rất bi thảm! mấy tên học viên đó không biết tìm đâu ra cao thủ bóng rổ này? trình độ lợi hại ngang bằng với đội tuyển quốc gia...những phút còn lại, chơi thế nào bây giờ a?
Vân Kiếm Phi thấy tên tiểu tử này, biểu diễn xong lại thay ra nghỉ, không chịu mặt đối mặt với mình, không cho mình cơ hội phạm quy, tức quá chịu không nổi nghiến răng kèn kẹt.
Đặc biệt là nhìn thấy Nhiếp Thanh Lam ngày thường thì cách người khác cả ngàn mét, giờ phút này này đưa cho hắn hết khăn lại đến nước, thì lại càng tực thiếu điều thổ huyết.
Trận đấu này nếu như có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đời này, lần đầu tiên Vân Kiếm Phi hận một người. Tên mặt trắng(tiểu bạch diện: nghĩa thật: ** đực) này không giết, không xé xác hắn ra thành vạn mành, thì nuốt không trôi cục tức này.
Thay đổi với Lộ Minh là mấy người mập map, lần lượt bị phạm lỗi rời sân, đội cảnh sát đặc nhiệm động tác rất mạnh, tiểu sảo lại nhiều, đội học viên kêu khổ tận trời, có điều ai cũng muốn ra sân. Bởi vì hiện tại điểm số của đội học viên cao hơn rất nhiều, lại có Diệp Nhất Phi và Trương Thừa chống trận, vào sân ném vài quả, kể cả không vào, hay là có bị đánh trúng vài cái, trong lòng cũng thấy thoải mái.
Mẹ nó, cảnh sát đặc nhiệm không phải kinh lắm sao? hiện tại thua lão tử tới mười mấy điểm.
Đặc biệt là anh chàng mập Hồ Lac, may mắn liên tục ném vào hai quả, càng là đắc ý phi thường, đôi mông to hướng mấy nữ cảnh sát lắc lắc.
Cuối cùng, với Lộ Minh thường xuyên ra sân trộm ném 3 điểm và nhiều lần thành công cướp bóng khi đối phương phản công nhanh, đội học viên thắng đội cảnh sát đặc nhiệm 6 điểm.
Trận này mặc dù Diệp Nhất Phi ghi được nhiều điểm nhất 38 điểm, nhưng mọi người đều biết, thật sự đưa đội học viên giành thắng lợi, là hậu vệ số 11 kẻ mà lần nào sau khi ghi được điểm cũng chạy ra khỏi sân ngồi nghỉ.
Tên tiểu tử này thời gian trên sân không bằng một nửa Diệp Nhất Phi và Trương Thừa, nhưng lại ném vào 9 quả 3 điểm, 12 lần thành công cướp bóng, tất cả thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm đều bị hắn cướp qua.
Hậu vệ không chế bóng Lý Dương càng bị hắn chơi cho thiếu chút khóc lên.
Hắn ở hiệp một liên tục ghi 3 điểm, khiến đội học viên dẫn trước với tỉ số cao, lại 4 lần chụp mũ đối phương, khiến Vân Kiếm Phi bị ám ảnh tâm lý.
Nếu như không phải mấy vị lãnh đạo nhiều lời, muốn hoà hoãn, toàn đội thay bằng học viên chính thức, cùng với lãnh đạo thi đấu, để cho lãnh đạo tuỳ ý lên rổ mấy lần, kéo phần lớn điểm số lại, không thì đội cảnh sát đặc nhiệm ước chừng phải thua quá 20 điểm.
"Thắng lợi rồi! thắng rồi, thắng rồi!" thời gian vẫn còn khá nhiều, nhưng trọng tài sớm thổi còi, Thạch Hoa và mấy tên học viên khích động vừa nhảy vừa hét.
"Bạn, tên gì?" sau khi trận đấu kết thúc, Vân Kiếm Phi đem ánh mắt giết người, đi tới trừng mắt nhìn Lộ Minh...