Khi Lục Minh mang Ôn Hinh phu nhân trồi lên mặt nước, là hắn hôn nàng không tha. Nhưng khi hắn ôm Avrile trồi lên mặt nước, là Avrile hôn hắn không tha. Cái này không phải do nàng quá lợi hại, mà là do hít thở không thông, theo tiềm thức hôn môi hắn, rồi hút lấy Tiên Thiên Chân khí do hắn truyền vào, duy trì sinh mạng. Cho đến khi nổi lên mặt nước, Lục Minh vội vàng tách nàng ra, rồi lau nước trên mặt nàng, giúp nàng khôi phục hô hấp... Avrile vương phi đau đớn ho khan không ngừng, ho đến nước nước mắt bắn tung tóe! May mà, nàng được Lục Minh trợ giúp, cũng thành công đến bí động. Ôn Hinh phu nhân thấy Lục Minh mang Avrile trở về, trong lòng không khỏi thả lỏng ra, vui mừng vô hạn, vội vàng đưa tay kéo hai người lên. Chẳng ai ngờ, Avrile vương phi đang thở dốc, chưa kịp bình tĩnh đã kinh hoảng hét ầm lên : "Rắn, có rắn, có rắn cắn tôi!" Tay của nàng, mò xuống mông chụp chụp, tựa hồ như có rắn cắn nàng thật vậy. Ôn hinh phu nhân và Lục Minh bị nàng làm cho hoảng sợ, có rắn?!!! Lục Minh nhanh chóng vươn tay ra, mò xuống váy nàng, muốn chụp lấy con rắn thay nàng. Quần áo rách ra, thật sự là chỉ có một con cá thân dài bơi ra, lội về phía trước, Lục Minh dùng Dạ Minh Châu xem xét, phát hiện ra đây chỉ là cá, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Rắn biển, cơ hồ con nào cũng có độc, nếu quả thật bị rắn biển cắn, cũng không biết rằng bản thân tiêu hao hết Tiên Thiên Chân Khí có cứu được một mạng của nàng hay không. May mà đây chỉ là cá, không phải rắn, cái mạng nhỏ của Avrile không bị nguy hiểm gì. Có lẽ lúc mang nàng lại đây, làm cho con cá này chấn động, chui vào trong váy của nàng, nhưng không tìm được đường ra, và kết quả là làm loạn lên, và làm nàng hiểu lầm. Lục Minh cười thầm, vội vàng an ủi nàng : "Là cá, không phải rắn, đừng sợ, nó không cắn đâu!"Avrile vương phi thấy rõ là cá rồi, trong lòng cũng thầm thở phào, nhưng vẫn lo lắng nói : "Nó cắn tôi... cắn rất đau!" "Tôi... tôi xem giúp cô... Lục Minh không còn cách nào, hắn cúi nhìn, thấy bắp đùi của Avrile vương phi quả thật có máu, xem ra nàng thật đúng là đã bị cạp rồi. Ôn Hinh phu nhân thấy chổ bị cắn là bắp đùi, vội vàng quay đầu tránh né, sợ rằng Avrile có mình bên cạnh mà xấu hổ. Nàng xoay người muốn chạy, Lục Minh quay lại nhìn thấy thân thể của nàng, lập tức lấy từ trong trữ vật không gian ra một bộ đồ, đưa qua : "Thay đồ của con đi! Nước biển rất lạnh, quần áo không thay, nếu ngã bệnh thì phiền phức!"Ôn Hinh phu nhân lấy cớ này rời đi, cầm lấy quần áo, rồi tìm một chổ được thạch nhũ che lấp mà thay bộ đồ ướt sũng ra, mặc quần áo của Lục Minh vào. Bên này, Avrile vương phi vừa xấu hổ vừa thẹn, nhưng không thể không để cho Lục Minh xem xét. Mặc dù chỉ là cá, nhưng nế trong răng của nó có vi khuẩn, vậy thì cũng rất nguy hiểm... nhưng chổ bị cắn lại là bắp đùi, nếu để cho hắn xem, thì mình phải mở hai chân ra, giang rộng tất cả ra trước mặt hắn? May là Ôn Hinh đã đi thay đồ, nếu không càng thêm xấu hổ. Lục Minh ôm nàng đặt lên một nền đá, rồi cầm lấy Dạ Minh Châu soi vào vết thương. Avrile vương phi trong lòng kinh hoảng, nhưng không còn cách nào, đành phải phối hợp mở hai chân ra, nàng không thể ngừng được sự ngượng ngùng cũng như xấu hổ, nên đành lấy tay che mặt lại, để giảm bớt sự xấu hổ này. Dạ Minh Châu để sát vào, mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng lại tạo thành một cảnh đẹp mông lung không nói nên lời. Thân thể của Avrile vương phi trắng noản nhẵn nhụi, rất khác so với làn da thô ráp của phụ nữ phương tây, làm cho Lục Minh không khỏi thầm than, dù hình dáng nữ tính của phụ nữ phương tây không khác gì so với phụ nữ phương Đông, nhưng tính chất lại kém xa. Lỗ chân lông thô to, bộ xương cũng tương đối lớn một chút, nên có người gọi phụ nữ phương tây là "Đại dương mã" cũng không phải là không có đạo lý. Da tay của Avrile vương phi chăm sóc rất tốt, thân thể cũng như vậy, không có bộ xương thô to như phụ nữ phương tây bình thường, chỉ nhìn và thân thể đơn thuần, nàng không khác gì cô gái phương đông. Nàng mở hai chân ra, làm cho Lục Minh có thể thấy rõ ràng, bên dưới cái quần lót trong suốt kia, là một phần đất màu vàng nhỏ lên, như ẩn như hiện. Quần lót do quá mỏng lại bị nước biển làm ướt nhẹp, dán chặt vào da, "tiểu hoa viên"cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng... Lục Minh thầm nuốt nước miếng một cái, quan sat tiểu hoa viên của một phụ nữ phương tây trong khoảng cách gần như vậy, thật đúng là lần đầu tiên. Đương nhiên, xem phim sex thì không tính rồi... Đây là người thật, nó chân thật trình ra trước mắt mình, mơ hồ tản ra một chút nhiệt khí! Lục Minh cảm thấy có chút xúc động. Trước mắt không chỉ là một phụ nữ phương tây, mà còn là một vương phi, bây giờ nàng mở hai chân ra không hề giữ lại, đưa tiểu hoa viên ra trước mặt mình, nếu không có chút xúc động, tên đó chắc chắn là "Đông Phương Bất Bại"rồi. Ngẩn người ra khoảng vài giây đồng hồ, Lục Minh ý thức được Ôn Hinh phu nhân đã thay đồ xong rồi, vội vàng xem xét vết thương. Vết thương ngay bắp đùi, dường như gần ngay tiểu hoa viên, trên đó có hai dấu răng thật nhỏ, lại còn chảy ra một chút máu tươi, xem ra Avrile vương phi bị cắn không nhẹ, Lục Minh dùng Tiên Thiên Chân khí dò xét một chút, phát hiện ra không độc, mới thở phào một hơi. Đầu tiên là cúi xuống, giúp nàng cầm máu từ hai lỗ nhỏ, rồi dùng Tục Mệnh dịch vẽ loạn một chút. Ngón tay đã rất cẩn thận rồi, nhưng vô ý đụng đến tiểu hoa viên của Avrile vương phi. Nhưng hắn có thể cảm thấy, nhiệt độ của nơi đó càng lúc càng cao, cánh hoa run rẩy, cuối cùng cùng chảy ra một thứ hoa lộ mê người, Lục Minh không kỳ quái phản ứng của Avrile, hắn đã sớm biết trong quá trình dùng Tiên thiên chân khí trị liệu, người nữ sẽ sinh ra phản ứng mẫn cảm. Thứ hai là làm ra tư thế bại lộ này trước mặt mình, để cho mình vừa nhìn vừa sờ, làm một người phụ nữ, khẳng định sẽ ngượng ngùng, khẳng định sẽ có phản ứng... Lục Minh chỉ có thể giả bộ như bản thân không phát hiệu ra hoa lộ chảy ra từ quần lót, vẽ loạn Tục Mệnh dịch lên vết thương, phối hợp với Tiên thiên chân khí, giúp điều trị vết thương của nàng. Phải nhanh chóng trị hết, nếu không về sau để cho chồng nàng nhìn thấy, ở chổ nhạy cảm này mà có một vết cắn, nói không chừng có thể hoài nghi nàng! Không đúng!!! Tâm niệm Lục Minh vừa động, đột nhiên phát hiện ra một chuyện động trời! Căn cứ vào mùi thơm này, thì Avrile vương phi tựa hồ là một... Vừa rồi chuyên tâm chữa trị vết thương cho nàng, nên không nghĩ đến chuyện này, ý thức vẫn còn cảm thấy nàng đã có chồng, không thể nào... Nhưng mà, mùi thơm này, không phải là gái trinh mới có sao? Lục Minh càng nghĩ càng thấy không thể, đương nhiên, hắn không thể hỏi trực tiếp đối phương có còn trinh hay không, như vậy xấu hổ muốn chết. Hắn móc trong trữ vật không gian ra một cái áo sơ mi, đưa cho Avrile, rồi làm ra vẻ thầy thuốc, nói : "Bởi vì vết thương gần chổ nhạy cảm, nên sau khi trở về, trong lúc nghỉ ngơi, thời gian ban đầu tốt nhất là không nên sinh hoạt vợ chồng. Chờ cho lành hẳn lại, nếu không sẽ để lại sẹo..."Hắn muốn nghe Avrile hỏi rằng bao lâu thì có thể làm, như vậy có thể khẳng định nàng không còn trinh. "Sẽ không... không có"Avrile vương phi cố nén ngượng ngùng, vội vàng cầm lấy áo của Lục Minh, đi theo ánh sáng của Dạ Minh châu, thay quần áo, rồi lại hỏi trong bóng đêm : "Thật sự không để lại sẹo?" Vừa rồi nàng mở hai chân ra để mình trị liệu, bây giờ mặc quần áo vào, lại còn trốn ở đằng xa nữa. Lục Minh phát hiện ra, bản thân thật không hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì. Hắn nghe lời của nàng hỏi xong, tựa hồ như phán đoán của mình rất chuẩn xác, nàng thật sự là một xử nữ. Nhưng vẫn nói nàng chú ý một chút, qua vài ngày rồi mới được have sex. Trong lòng thật muốn hỏi thẳng nàng rốt cục có phải là gái trinh hay không. Đoán già đoán non mãi vẫn không ra! Nếu nàng là xử nữ, thì mùi thơm trên người của Ôn Hinh phu nhân cũng có đặc điểm như vậy, thì nàng ta cũng là...! Nhưng mà, nếu Ôn Hinh phu nhân là gái trinh, thì tiểu Đậu Đậu từ đâu mà có?? Rớt từ trên trời xuống? Nhận con nuôi? Hay của vợ trước? Trong lòng Lục Minh rất phiền não, hắn cảm thấy tiểu Đậu Đậu và Ôn Hinh phu nhân có một mối quan hệ không nói nên lời. Nếu nhìn từ trạng thái bán huyền diệu, thì phát hiện ra thân thể của hài người chói sáng giống nhau. Hai người chắc chắn là thân phận mẹ con. Nhưng hết lần này đến lần khác, cái mùi thơm trên người Ôn Hinh phu nhân... Nếu Avrile vương phi là một xử nữ, vậy thì tốt rồi, như vậy có thể chứng minh cái mũi mình không ngửi lầm, có thể xác định suy đoán của mình! Trong lúc vô ý, hắn nhìn xuống thân thể của mình, có cái gì đó giống như thần thương của mình vậy, nhất thời hét lớn : "Quần áo của mình đâu?"Hắn hét lên, làm cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile vương phi đồng thời xấu hổ. Người này đến bây giờ mới ý thức được là không mặc quần áo, từ lúc hắn trộm cái thùng rượu về, đã trần như nhộng rồi... Bất quá, bởi vì trong lòng hắn chỉ lo cứu người, nên mới quên đi. Trong lòng hai nàng vừa nghĩ, không khỏi một trận cảm động! Ôn Hinh phu nhân thì tốt rồi, nhưng Avrile vương phi thì xấu hổ cực kỳ, nàng chẳng những dọc đường nhìn thân thể của hắn, mà vừa rồi hắn còn tự chữa trị cho mình, rồi nhìn trộm vô số lần. Đặc biệt là khi hắn đụng đến bắp đùi của mình, cảm giác như lúc ấy hắn muốn làm... Lúc ấy, nàng cắn chặt răng không rên rỉ, nhưng hoa nhỏ ở dưới thì kích động đến run rẩy, chảy ra hoa lộ, nàng cũng biết, thậm chí còn mơ hồ có khát vọng, hy vọng có thể để long thương của hắn đâm vào, bù đắp lại sự mất mác trong lòng... Sau khi mặc quần áo vào, đã che lại chút chút, mới thấy tốt hơn, nhưng hắn đột nhiên kêu lên như vậy, làm cho nàng nhớ lại quái vật uy phong lẫm liệt khi nãy, nhất thời toàn thân vô lực mềm nhũn ra, không khỏi một trận xấu hổ. "Quần áo ở đây!"Ôn Hinh phu nhân đưa cho Lục Minh một cái quần lót. Nàng đã sớm nghĩ đển cảnh Lục Minh không có đồ mặc, cho nên, nàng chỉ thay bộ đồ vận động bên ngoài thôi, để lại quần lót cho hắn, hơn nữa đây là quần lót của hắn, nàng cũng không thể mặc vào, nếu không chẳng phải hai người đã tiếp xúc gián tiếp tại nơi đó? Lục Minh xấu hổ cầm lấy cái quần lót, vội vàng đè chặt long thương vào trong, tránh cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile vương phi nhìn thấy xấu hổ. Hắn cũng không nghĩ rằng các nàng đã sớm nhìn thấy, trước đó không nói, nếu hắn không hét lên, thì các nàng cũng không phát hiện ra. Avrile vương phi chỉ mặc cái áo sơ mi thôi, bên dưới không có quần, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp và an toàn, bây giờ vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, lại mặc quần áo của hắn vào, cảm thấy áo của hắn như là hắn đang ôm lấy mình vậy. Trong lòng kích động, nàng bước lại, giang tay ra ôm lấy Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân, lớn tiếng khóc lên. Đem tất cả những lo lắng, âu lo, sợ hãi, tuyệt vọng cùng với tâm tình mất mac phát tiết ra, cuối cùng, dù khóc nhưng vẫn cười, hôn lại hai người, đặc biệt là Lục Minh, nàng càng cuống quít hôn môi hơi, kích động nói : "Tiểu tử đáng yêu, tôi thật cao hứng, anh là dũng sĩ cường đại nhất, là đại anh hùng, anh đã cứu chúng tôi, tôi thật cao hứng! Những chuyện xảy ra đêm nay, cả đời tôi sẽ không quên, đây là kinh nghiệm quan trọng nhất trong đời tôi!" Đối với nụ hôn đầy kích động của Avrile, Ôn Hinh phu nhân cũng chỉ cười cười,đưa tay vuốt ve mái tóc ướt sũng của Lục Minh, xem như là đã khen hắn! Trong lòng Lục Minh đắc ý vô cùng, bản thân đã thành công rồi, trong lúc nguy hiểm đã cứu được Ôn Hinh phu nhân! "Tiểu hầu tử, xem ra nơi này là bí động cất giấu bảo vật của Uy quân, chúng ta đi xem một chút đi, bọn họ rốt cục ẩn giấu cái gì"Ôn Hinh phu nhân vừa rồi không phá rối Lục Minh và Avrile vương phi, mặc dù có Dạ Minh châu trong tay, nhưng nàng không có tâm tình tầm bảo. Bây giờ, tất cả mọi người đã thoát hiểm, nàng cũng một lần nữa nổi lên lòng hiếu kỳ. Uy quân rốt cục cất giấu bảo vật gì mà phải đem đến đây? Trải qua vài chục năm mà vẫn không nghĩ biện pháp lấy nó đi? Hay là bọn họ quên? Hoặc là có nguyên nhân khác?
Thời gian là sinh mạng, Lục Minh đối với những lời này có một cảm thụ khắc sâu trong lòng chưa từng có từ trước giờ.
Hắn không đợi Avrile vương phi nói thêm gì, nhanh chóng ôm lấy eo nhỏ của nàng, phóng nhanh vào ống dẫn, đến khi mà nàng không thể chịu nổi nữa, mới đem thùng rượu đưa cho nàng hô hấp một chút.
Trong cái ống dẫn tối thui đen kịt này, mang theo một cô gái, rồi còn lôi theo cả một thùng rượu đựng không khí, không nghĩ cũng biết là gian nan cỡ nào rồi.
Dù tốc độ này so với người bơi lội bình thường đã rất nhanh rồi, nhưng Lục Minh vẫn cảm thấy quá chậm.
Cảm giác của Avrile vương phi bây giờ càng thêm đau khổ. Trong lòng nàng cảm thấy áy náy với Ôn Hinh phu nhân, vì mạng sống, nàng đã để người bạn tốt này lại phía sau, đây vốn không phải là tính cách của nàng, nhưng tình huống thật sự quá mức nguy hiểm, nàng không còn lựa chọn nào. Hơn nữa trong quá trình được Lục Minh ôm kéo vào trong ống dẫn, làm cho nàng chịu nhiều đau đớn, nàng vẫn chưa chịu qua sự hành hạ này bao giờ. Ngoài ra, bởi vì nàng không phân phối hợp lý thể lực trong ống dẫn này, nàng đã đánh giá thấp chiều dài cùng với độ khó trong này, nên tinh thần và thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng.
Khi đến hố thứ ba, hít được một chút không khí rồi, Avrile vương phi đau đớn thở từng ngụm, nàng đã không còn muốn đi tiếp.
"Khụ khụ... lạnh quá... tôi... tôi ở trong này... chờ cậu... khụ... xin cầu, nhanh một chút, tôi không chịu được bao lâu..."Avrile đã cảm thấy được bản thân không thể động được rồi, tình trạng kiệt sức, lại lo lắng cho Ôn Hinh phu nhân chờ không được, nên vội vàng xin Lục Minh quay về mang Ôn Hinh phu nhân đi.
"Cô cứ từ từ hô hấp, nếu không sẽ tiêu tốn nhiều thể lực hơn nữa!"Lục Minh dù mệt nhưng vẫn cắn răng nói.
Vì tiết kiệm không khí, nên nãy giờ hắn không nỡ hít vào một hơi, nãy giờ do trong cơ thể có tiên thiên chân khí đã đổi thành nguồn năng lượng duy trì tính mạng rồi. Nhưng tiên thiên chân khí dù sao cũng chỉ là năng lượng, chứ không phải không khí, nên do một thời gian dài không hít thở không khí làm cho hắn cảm thấy phổi thiếu chút nữa đã nổ tung. Nếu chỉ đi một mình, thì dễ dàng có thừa, nhưng mang theo một người thì độ khó tăng lên gấp mấy lần, vượt qua sự phỏng đoán của hắn.
Trở về ôm lấy thân thể của Ôn Hinh phu nhân, nàng do quá kích động mà ôm chặt lấy hắn, nàng biết, hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình.
Nàng đã chuẩn bị chờ đợi để xuống rất tốt, nhưng tuyệt đối không ngờ, khi tâm lý và thân thể còn chưa chuẩn bị xong thì hắn đã gấp gáp trở về.
"Cô có một biện pháp. Cô sẽ không mang cái thùng theo, như vậy làm chậm tốc độ, nếu kiên trì ôm thùng theo, sẽ làm sinh ra lực cản và tiêu tốn thời gian nhiều hơn. Cô sẽ hít một hơi thật sâu, rồi đến hố thứ hai mà thở. Nhưng vậy tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều. Tin cô, nhất định có thể được!"Ôn Hinh phu nhân nghĩ ra biện pháp, nàng cảm thấy mang theo cái thùng rượu vào trong ống nước này sẽ tạo lực cản quá lớn, mà không khí do nó cung cấp lại không đủ để tiêu hao nhưng lại làm cho Lục Minh thêm mệt mỏi.
"Được!"Lục Minh cũng biết rõ vấn đề này, Ôn Hinh phu nhân nín thở sẽ rất là thống khổ, cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng chỉ phải cắn răng thử một lần.
Ôn Hinh phu nhân khẽ hôn Lục Minh một chút trong bóng tối, nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí còn hơn cả bản thân nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu vào, rồi thả lỏng thân hình, hai tay ôm lấy eo của Lục Minh.
Quả nhiên, bỏ cái thùng lại, tốc độ tiến lên tăng nhanh mấy lần.
Thời gian để mà Avrile vương phi ở trong hố thứ ba hít thở, cũng gần mười phút, nhưng khi Lục Minh mang Ôn Hinh phu nhân đến, phỏng chừng chưa đến ba phút, Ôn Hinh phu nhân mỗi lần chỉ hít có một hơi như vậy, đến lần thứ ba, nàng đã đau đớn ho khan một hồi, vì thời gian nhịn thở rất dài, làm cho nàng bị sặc nước nhiều lần, nhưng nàng vẫn dùng tay bảo mình không có việc gì, tỏ vẻ có thể tiếp tục.
Lục Minh mang Avrile đến hố thở thứ tư, rồi đưa cho nàng cái thùng rượu, mặc dù không chứa nhiều không khí, nhưng không thể lãng phí được.
"Còn một cửa cuối cùng, cô cắn môi kiên trì một chút là qua... cô có thể, tin tưởng cô!"
Ôn Hinh phu nhân biết mặc dù tốc độ đã tăng lên, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không khí chắc chắn sẽ không đủ.
Để giảm bớt tiêu hao, nàng lại đưa ra một biện pháp cho Lục Minh, trong khoảng cách m cuối cùng này, nàng sẽ không thở nửa, giữ tình trạng nín thở này, nếu đã không thể chịu nổi thì cứ chịu nước vào, rồi Lục Minh sẽ đưa lên khỏi mặt nước mà cấp cứu. Một người bị nước vào phổi nếu trong vòng mười lăm phút được cấp cứu thì vẫn có thể cứu được.
Avrile vương phi đang chờ hắn tại hố thứ năm, Lục Minh sau khi cứu mình xong, có thể mang một thùng rượu đi cứu nàng.
Mới đầu Lục Minh cực lực phản đối, vì như vậy thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng vẫn đành phải đồng ý hành động này. Biện pháp của Ôn Hinh phu nhân, trong tình huống bây giờ, thật sự là biện pháp tốt nhất.
Hắn mang Ôn Hinh phu nhân xuống, rồi trong thân thể bùng nổ một lực lượng lớn nhất, điên cuồng lao thẳng vào trong ống dẫn, hắn tin rằng, cả đời này của hắn cũng không thể xuất ra một lực lượng lớn như vậy, hơn nữa lực lượng này không chỉ bùng nổ trong một hai giây, mà được bảo trì một cách hợp lý...
Bởi vì thân trong nguy cơ lớn, nên Lục Minh vô ý thức tiến vào trạng thái bán huyền diệu.
Cả người như một con cá, xé nước mà bơi, động tác hợp lý vô cùng, mỗi một lần đẩy nước là có thể đi đến mấy mét, Ôn Hinh phu nhân ôm chặt eo hắn, trong lòng của nàng chỉ còn một điều duy nhất, ôm hắn, cùng hắn vượt qua hiểm cảnh. Khi vượt qua bên cạnh Avrile, Lục Minh chỉ để lại một câu "Chờ tôi", cũng không kể nàng có nghe rõ hay không, rồi tiếp tục mang theo Ôn Hinh phu nhẫn tiến tới... Ôn Hinh phu nhân trong m cuối cùng đã bắt đầu không chịu nổi, để nước tràn vào cơ thể, thân thể của nàng đã đạt đến cực hạn rồi. Lục Minh không để ý nhiều, hôn lên môi nàng, đem Tiên Thiên Chân Khí truyền qua cho nàng.
Mặc dù không thể giúp nàng bớt đau đớn do không có không khí, nhưng ít nhất cũng có thể giúp cho tính mạng của nàng không gặp nguy hiểm.
Tiên Thiên Chân Khí vừa vào trong môi anh đào của Ôn Hinh phu nhân, luồng năng lượng bình tĩnh như mặt hồ trong cơ thể nàng bỗng nhiên mất thế cân bằng, điên cuồng mà lao đến hướng Lục Minh.
Đột nhiên, thân thể của Lục Minh thoáng cái đã cảm thấy dễ chịu rất nhiều, uể oải giảm đi, hắn hôn Ôn Hinh phu nhân không tha, đem Tiên Thiên chân khí truyền vào trong người nàng thông qua cánh môi anh đào, rồi lại hút lấy nguồn năng lượng thần bí kia để làm dịu cơ thể, tiến hành một loại trao đổi... Ôn Hinh phu nhân bắt đầu cực lực giãy dụa, tựa hồ như muốn kháng cự nụ hôn của Lục Minh.
Nhưng cuối cùng, nàng đã trầm tĩnh lại.
Ôm lấy cổ hắn, tiếp nhận nguồn năng lượng sống thông qua miệng hai người.
Tiên Thiên Chân Khí mà Lục Minh truyền vào so với nguồn năng lượng trong người của Ôn Hinh phu nhân chỉ bằng /.
Thân thể của hắn, có được một cảm giác dễ chịu không nói nên lời, năng lượng thần bí kia làm cho tha thể hắn thăng hoa không tiếng động. Lục Minh cảm thấy, sự thăng hoa này giống như lúc Đồng Tử Công đột phá vậy, nhưng phương thức khác nhau, cấp độ đột phá trong tích tắc, còn thăng hoa thì chỉ cần lĩnh ngộ trong thời gian ngắn ngủi.
Loại năng lượng thần bí này làm cho thân thể Lục Minh thăng hoa, nhưng quá trình rất thong thả, hơn nữa một mực duy trì liên tục...
Năng lượng thần bí trong cơ thể của Ôn Hinh thật sự quá nhiều, tựa hồ như hồ nước tĩnh lặng vậy.
Vô luận là Lục Minh hút thế nào, thì nguồn năng lượng đó vẫn không bị giảm bớt.
Hai người dưới nước mà hôn nhau.... cả hai đều bị vây trong cái trạng thái thăng hoa vô cùng huyền diệu này.
Ôn Hinh phu nhân trong lúc thăng hoa, thì thân thể của nàng lại có thể thuận lợi hấp thụ tiên thiên chân khí của Lục Minh, rồi cũng muốn nó thăng hoa thể chất của mình. Trong cảm giác của Lục Minh, nàng tựa hồ như một mỹ nhân ngọc thạch, cung cấp cho mình nguồn năng lượng thần bí, hơn nữa đồng thời có thể tiếp nhận Tiên Thiên Chân khí của mình, rồi dùng Tiên Thiên Chân khí để tự thăng hoa bản thân... đây là điều mà Lục Minh nghĩ mãi vẫn không rõ!
Càng ở chung với Ôn Hinh phu nhân,hắn càng cảm thấy rằng nàng là một đống bí ẩn, có rất nhiều bí mật.
Bất tri bất giác, hai người đã lên khỏi mặt nước, nhưng vẫn còn ôm chặt lấy nhau mà hôn.
Tâm thần của Lục Minh hoàn toàn say mê trong cái trạng thái huyền diệu này rồi.
Hắn không ý thức được hành động khác thường của mình, chỉ không ngừng đem Tiên thiên chân khí truyền cho Ôn Hinh phu nhân, rồi lại hút lấy nguồn năng lượng từ trong cơ thể của nàng. Trong quá trình thăng hoa tuyệt vời này, tựa hồ hắn đã quên hết tất cả.
Ôn Hinh phu nhân trong đáy nước cũng ôm hôn hắn, cùng hắn đồng thời thăng hoa, đồng thời chìm đắm trong sự tuyệt vời này.
Nhưng khi vừa lên mặt nước, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Vội vàng dùng sức đẩy hắn ra, thấy thần trí của hắn vẫn còn mơ hồ, vội vàng duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn, cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng an ủi hắn : "Làm rất tốt, chúng ta thành công rồi, chúng ta được cứu rồi, con làm rất tốt! Nhưng mà, Avrile còn ở trong đó, con nhanh đưa nàng đến đây đi! Nàng ta ở dưới nước càng lâu thì càng nguy hiểm!"
Lục Minh nhanh chóng tỉnh lại từ cái cảm giác tuyệt vợi đó, thần trí khôi phục thanh tỉnh. Ý thức được vừa rồi hắn mới hôn Ôn Hinh phu nhân, hơn nữa còn hôn không rời.
Trong lòng có chút bất an, nhưng thấy nàng không trách mình, thầm kêu may quá!
Hắn kích động muốn ôm lấy nàng, nhưng nghe nàng nói vậy, sợ nàng trách cứ, vội vàng nhảy xuống nước, trở về cứu lấy Avrile vương phi.
"Tiểu hầu tử này, vĩnh viễn không thể lớn được..."Ôn Hinh phu nhân thấy bộ dáng của Lục Minh lúc này, không khỏi bật cười.
Đột nhiên nhớ lại hắn vừa rồi đã hôn mình, trên mặt không khỏi xuất hiện đỏ ửng!
Giờ phút này, nàng giống như một cô gái thanh xuân vậy...
... Trong lòng Avrile cực kỳ bất an, nàng lo lắng là Lục Minh vì cứu Ôn Hinh phu nhân, sẽ bỏ rơi mình. Nàng cũng biết không khí không đủ, khi nhìn thấy Lục Minh mang Ôn Hinh đi, trong lòng nàng cơ hồ tuyệt vọng. Nhưng nàng có thể làm gì bây giờ? Tự mình bơi? Nhưng mà tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón tay, ống dẫn lại quanh co khúc khuỷu, bản thân phỏng chừng không bơi được năm mười mét, đã bị chết đuối rồi.
Mà hố thở thứ năm ở đâu, nàng căn bản không biết.
Mắt thấy không khí ngày càng ít lại, trong phổi ngày càng khó chịu, nàng cảm thấy cái chết đã đến gần rồi.
Xong chết rồi, mình sẽ chết trong ống dẫn này... bây giờ, cho dù hắn có quay lại cứu mình cũng đã không kịp nữa rồi, không khí đã hết rồi, mình không chịu nổi nữa rồi... hơn nữa, có lẽ hắn còn đang mang Ôn Hinh phu nhân bơi trong ống dẫn, căn bản là không để ý đến mình!
Chẳng lẽ mình thật sự chết ở đây?
Trong lòng Avrile vương phi tuyệt vọng nhất, thì đột nhiên mặt nước xao động, và có một người đang bơi tới cực nhanh, vội vàng tiến vào trong thùng rượu, dùng sức mà hô hấp.
Dù trước mắt chỉ toàn là bóng tối, nhưng trong lòng Avrile lại hiện lên một ánh sáng hy vọng ...
Cả đời này, nàng chưa từng cảm động như vậy... hắn không bỏ rơi mình, hắn đã trở lại, hắn trở lại cứu mình... Avrile không nhịn được, khóc nức lên, nước mắt rơi ra, nàng ôm chặt lấy Lục Minh, bất chấp thân hình trần truồng của hắn, dùng sức mà ôm lấy, lớn tiếng khóc lên. Dù cả thế giới này có bỏ rơi mình, thì hắn không có.
Trong lúc mình tuyệt vọng, hoảng sợ, bất lực nhất, hắn giống như một vị thần xuất hiện trước mặt mình!
Hắn giống như một vị thần bảo vệ mình!
"Đừng khóc, muốn khóc thì chờ ra ngoài khóc! Nhanh hít thở một chút, phía trước còn hơn m, nhưng chỉ còn một hố thở!"Lục Minh quyết định bỏ luôn thùng rượu, dựa vào phương pháp của Ôn Hinh phu nhân, bỏ thùng, ôm người đi. Không quản Avrile có bị vô nước hay không, mình vẫn có thể cứu sống nàng được.
Cùng lắm thì truyền miệng cho nàng một chút Tiên thiên chân khí, bất kể nàng là vương phi gì!
Tin rằng nàng cũng sẽ hiểu được, đó là hô hấp nhân tạo, không phải mình cố ý phi lễ với nàng...
Lục Minh mang Avrile vương phi đến hố thở thứ năm, để cho nàng hít thở một chút, rồi nói : "Đây là cái hố cuối cùng, phía trước còn m, cô ráng mà chịu đựng một chút! Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cứu cô ra ngoài, cô nhất định sẽ không sao! Một phút, cô dùng một phút này mà hô hấp, cố gắng lấy nhiều dưỡng khí một chút, tin tôi, cô nhất định có thể được!"
"Tôi tin anh, tôi tin!"Avrile vương phi ôm chặt lấy Lục Minh, nàng kích động hôn lên mặt hắn, run rẩy nói : "tôi... tôi muốn dùng một phút này, để hôn anh, có thể chứ? Có lẽ tôi sẽ chết, tính mạng chỉ còn lại một phút, trong lòng tôi chỉ có một hối tiếc, đó là không được hôn anh thôi... có lẽ... có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài, tôi không muốn lưu lại sự hối tiếc này, tôi... tôi muốn hôn anh..."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Lục Minh mang Ôn Hinh phu nhân trồi lên mặt nước, là hắn hôn nàng không tha. Nhưng khi hắn ôm Avrile trồi lên mặt nước, là Avrile hôn hắn không tha. Cái này không phải do nàng quá lợi hại, mà là do hít thở không thông, theo tiềm thức hôn môi hắn, rồi hút lấy Tiên Thiên Chân khí do hắn truyền vào, duy trì sinh mạng. Cho đến khi nổi lên mặt nước, Lục Minh vội vàng tách nàng ra, rồi lau nước trên mặt nàng, giúp nàng khôi phục hô hấp... Avrile vương phi đau đớn ho khan không ngừng, ho đến nước nước mắt bắn tung tóe! May mà, nàng được Lục Minh trợ giúp, cũng thành công đến bí động. Ôn Hinh phu nhân thấy Lục Minh mang Avrile trở về, trong lòng không khỏi thả lỏng ra, vui mừng vô hạn, vội vàng đưa tay kéo hai người lên. Chẳng ai ngờ, Avrile vương phi đang thở dốc, chưa kịp bình tĩnh đã kinh hoảng hét ầm lên : "Rắn, có rắn, có rắn cắn tôi!" Tay của nàng, mò xuống mông chụp chụp, tựa hồ như có rắn cắn nàng thật vậy. Ôn hinh phu nhân và Lục Minh bị nàng làm cho hoảng sợ, có rắn?!!! Lục Minh nhanh chóng vươn tay ra, mò xuống váy nàng, muốn chụp lấy con rắn thay nàng. Quần áo rách ra, thật sự là chỉ có một con cá thân dài bơi ra, lội về phía trước, Lục Minh dùng Dạ Minh Châu xem xét, phát hiện ra đây chỉ là cá, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Rắn biển, cơ hồ con nào cũng có độc, nếu quả thật bị rắn biển cắn, cũng không biết rằng bản thân tiêu hao hết Tiên Thiên Chân Khí có cứu được một mạng của nàng hay không. May mà đây chỉ là cá, không phải rắn, cái mạng nhỏ của Avrile không bị nguy hiểm gì. Có lẽ lúc mang nàng lại đây, làm cho con cá này chấn động, chui vào trong váy của nàng, nhưng không tìm được đường ra, và kết quả là làm loạn lên, và làm nàng hiểu lầm. Lục Minh cười thầm, vội vàng an ủi nàng : "Là cá, không phải rắn, đừng sợ, nó không cắn đâu!"Avrile vương phi thấy rõ là cá rồi, trong lòng cũng thầm thở phào, nhưng vẫn lo lắng nói : "Nó cắn tôi... cắn rất đau!" "Tôi... tôi xem giúp cô... Lục Minh không còn cách nào, hắn cúi nhìn, thấy bắp đùi của Avrile vương phi quả thật có máu, xem ra nàng thật đúng là đã bị cạp rồi. Ôn Hinh phu nhân thấy chổ bị cắn là bắp đùi, vội vàng quay đầu tránh né, sợ rằng Avrile có mình bên cạnh mà xấu hổ. Nàng xoay người muốn chạy, Lục Minh quay lại nhìn thấy thân thể của nàng, lập tức lấy từ trong trữ vật không gian ra một bộ đồ, đưa qua : "Thay đồ của con đi! Nước biển rất lạnh, quần áo không thay, nếu ngã bệnh thì phiền phức!"Ôn Hinh phu nhân lấy cớ này rời đi, cầm lấy quần áo, rồi tìm một chổ được thạch nhũ che lấp mà thay bộ đồ ướt sũng ra, mặc quần áo của Lục Minh vào. Bên này, Avrile vương phi vừa xấu hổ vừa thẹn, nhưng không thể không để cho Lục Minh xem xét. Mặc dù chỉ là cá, nhưng nế trong răng của nó có vi khuẩn, vậy thì cũng rất nguy hiểm... nhưng chổ bị cắn lại là bắp đùi, nếu để cho hắn xem, thì mình phải mở hai chân ra, giang rộng tất cả ra trước mặt hắn? May là Ôn Hinh đã đi thay đồ, nếu không càng thêm xấu hổ. Lục Minh ôm nàng đặt lên một nền đá, rồi cầm lấy Dạ Minh Châu soi vào vết thương. Avrile vương phi trong lòng kinh hoảng, nhưng không còn cách nào, đành phải phối hợp mở hai chân ra, nàng không thể ngừng được sự ngượng ngùng cũng như xấu hổ, nên đành lấy tay che mặt lại, để giảm bớt sự xấu hổ này. Dạ Minh Châu để sát vào, mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng lại tạo thành một cảnh đẹp mông lung không nói nên lời. Thân thể của Avrile vương phi trắng noản nhẵn nhụi, rất khác so với làn da thô ráp của phụ nữ phương tây, làm cho Lục Minh không khỏi thầm than, dù hình dáng nữ tính của phụ nữ phương tây không khác gì so với phụ nữ phương Đông, nhưng tính chất lại kém xa. Lỗ chân lông thô to, bộ xương cũng tương đối lớn một chút, nên có người gọi phụ nữ phương tây là "Đại dương mã" cũng không phải là không có đạo lý. Da tay của Avrile vương phi chăm sóc rất tốt, thân thể cũng như vậy, không có bộ xương thô to như phụ nữ phương tây bình thường, chỉ nhìn và thân thể đơn thuần, nàng không khác gì cô gái phương đông. Nàng mở hai chân ra, làm cho Lục Minh có thể thấy rõ ràng, bên dưới cái quần lót trong suốt kia, là một phần đất màu vàng nhỏ lên, như ẩn như hiện. Quần lót do quá mỏng lại bị nước biển làm ướt nhẹp, dán chặt vào da, "tiểu hoa viên"cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng... Lục Minh thầm nuốt nước miếng một cái, quan sat tiểu hoa viên của một phụ nữ phương tây trong khoảng cách gần như vậy, thật đúng là lần đầu tiên. Đương nhiên, xem phim sex thì không tính rồi... Đây là người thật, nó chân thật trình ra trước mắt mình, mơ hồ tản ra một chút nhiệt khí! Lục Minh cảm thấy có chút xúc động. Trước mắt không chỉ là một phụ nữ phương tây, mà còn là một vương phi, bây giờ nàng mở hai chân ra không hề giữ lại, đưa tiểu hoa viên ra trước mặt mình, nếu không có chút xúc động, tên đó chắc chắn là "Đông Phương Bất Bại"rồi. Ngẩn người ra khoảng vài giây đồng hồ, Lục Minh ý thức được Ôn Hinh phu nhân đã thay đồ xong rồi, vội vàng xem xét vết thương. Vết thương ngay bắp đùi, dường như gần ngay tiểu hoa viên, trên đó có hai dấu răng thật nhỏ, lại còn chảy ra một chút máu tươi, xem ra Avrile vương phi bị cắn không nhẹ, Lục Minh dùng Tiên Thiên Chân khí dò xét một chút, phát hiện ra không độc, mới thở phào một hơi. Đầu tiên là cúi xuống, giúp nàng cầm máu từ hai lỗ nhỏ, rồi dùng Tục Mệnh dịch vẽ loạn một chút. Ngón tay đã rất cẩn thận rồi, nhưng vô ý đụng đến tiểu hoa viên của Avrile vương phi. Nhưng hắn có thể cảm thấy, nhiệt độ của nơi đó càng lúc càng cao, cánh hoa run rẩy, cuối cùng cùng chảy ra một thứ hoa lộ mê người, Lục Minh không kỳ quái phản ứng của Avrile, hắn đã sớm biết trong quá trình dùng Tiên thiên chân khí trị liệu, người nữ sẽ sinh ra phản ứng mẫn cảm. Thứ hai là làm ra tư thế bại lộ này trước mặt mình, để cho mình vừa nhìn vừa sờ, làm một người phụ nữ, khẳng định sẽ ngượng ngùng, khẳng định sẽ có phản ứng... Lục Minh chỉ có thể giả bộ như bản thân không phát hiệu ra hoa lộ chảy ra từ quần lót, vẽ loạn Tục Mệnh dịch lên vết thương, phối hợp với Tiên thiên chân khí, giúp điều trị vết thương của nàng. Phải nhanh chóng trị hết, nếu không về sau để cho chồng nàng nhìn thấy, ở chổ nhạy cảm này mà có một vết cắn, nói không chừng có thể hoài nghi nàng! Không đúng!!! Tâm niệm Lục Minh vừa động, đột nhiên phát hiện ra một chuyện động trời! Căn cứ vào mùi thơm này, thì Avrile vương phi tựa hồ là một... Vừa rồi chuyên tâm chữa trị vết thương cho nàng, nên không nghĩ đến chuyện này, ý thức vẫn còn cảm thấy nàng đã có chồng, không thể nào... Nhưng mà, mùi thơm này, không phải là gái trinh mới có sao? Lục Minh càng nghĩ càng thấy không thể, đương nhiên, hắn không thể hỏi trực tiếp đối phương có còn trinh hay không, như vậy xấu hổ muốn chết. Hắn móc trong trữ vật không gian ra một cái áo sơ mi, đưa cho Avrile, rồi làm ra vẻ thầy thuốc, nói : "Bởi vì vết thương gần chổ nhạy cảm, nên sau khi trở về, trong lúc nghỉ ngơi, thời gian ban đầu tốt nhất là không nên sinh hoạt vợ chồng. Chờ cho lành hẳn lại, nếu không sẽ để lại sẹo..."Hắn muốn nghe Avrile hỏi rằng bao lâu thì có thể làm, như vậy có thể khẳng định nàng không còn trinh. "Sẽ không... không có"Avrile vương phi cố nén ngượng ngùng, vội vàng cầm lấy áo của Lục Minh, đi theo ánh sáng của Dạ Minh châu, thay quần áo, rồi lại hỏi trong bóng đêm : "Thật sự không để lại sẹo?" Vừa rồi nàng mở hai chân ra để mình trị liệu, bây giờ mặc quần áo vào, lại còn trốn ở đằng xa nữa. Lục Minh phát hiện ra, bản thân thật không hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì. Hắn nghe lời của nàng hỏi xong, tựa hồ như phán đoán của mình rất chuẩn xác, nàng thật sự là một xử nữ. Nhưng vẫn nói nàng chú ý một chút, qua vài ngày rồi mới được have sex. Trong lòng thật muốn hỏi thẳng nàng rốt cục có phải là gái trinh hay không. Đoán già đoán non mãi vẫn không ra! Nếu nàng là xử nữ, thì mùi thơm trên người của Ôn Hinh phu nhân cũng có đặc điểm như vậy, thì nàng ta cũng là...! Nhưng mà, nếu Ôn Hinh phu nhân là gái trinh, thì tiểu Đậu Đậu từ đâu mà có?? Rớt từ trên trời xuống? Nhận con nuôi? Hay của vợ trước? Trong lòng Lục Minh rất phiền não, hắn cảm thấy tiểu Đậu Đậu và Ôn Hinh phu nhân có một mối quan hệ không nói nên lời. Nếu nhìn từ trạng thái bán huyền diệu, thì phát hiện ra thân thể của hài người chói sáng giống nhau. Hai người chắc chắn là thân phận mẹ con. Nhưng hết lần này đến lần khác, cái mùi thơm trên người Ôn Hinh phu nhân... Nếu Avrile vương phi là một xử nữ, vậy thì tốt rồi, như vậy có thể chứng minh cái mũi mình không ngửi lầm, có thể xác định suy đoán của mình! Trong lúc vô ý, hắn nhìn xuống thân thể của mình, có cái gì đó giống như thần thương của mình vậy, nhất thời hét lớn : "Quần áo của mình đâu?"Hắn hét lên, làm cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile vương phi đồng thời xấu hổ. Người này đến bây giờ mới ý thức được là không mặc quần áo, từ lúc hắn trộm cái thùng rượu về, đã trần như nhộng rồi... Bất quá, bởi vì trong lòng hắn chỉ lo cứu người, nên mới quên đi. Trong lòng hai nàng vừa nghĩ, không khỏi một trận cảm động! Ôn Hinh phu nhân thì tốt rồi, nhưng Avrile vương phi thì xấu hổ cực kỳ, nàng chẳng những dọc đường nhìn thân thể của hắn, mà vừa rồi hắn còn tự chữa trị cho mình, rồi nhìn trộm vô số lần. Đặc biệt là khi hắn đụng đến bắp đùi của mình, cảm giác như lúc ấy hắn muốn làm... Lúc ấy, nàng cắn chặt răng không rên rỉ, nhưng hoa nhỏ ở dưới thì kích động đến run rẩy, chảy ra hoa lộ, nàng cũng biết, thậm chí còn mơ hồ có khát vọng, hy vọng có thể để long thương của hắn đâm vào, bù đắp lại sự mất mác trong lòng... Sau khi mặc quần áo vào, đã che lại chút chút, mới thấy tốt hơn, nhưng hắn đột nhiên kêu lên như vậy, làm cho nàng nhớ lại quái vật uy phong lẫm liệt khi nãy, nhất thời toàn thân vô lực mềm nhũn ra, không khỏi một trận xấu hổ. "Quần áo ở đây!"Ôn Hinh phu nhân đưa cho Lục Minh một cái quần lót. Nàng đã sớm nghĩ đển cảnh Lục Minh không có đồ mặc, cho nên, nàng chỉ thay bộ đồ vận động bên ngoài thôi, để lại quần lót cho hắn, hơn nữa đây là quần lót của hắn, nàng cũng không thể mặc vào, nếu không chẳng phải hai người đã tiếp xúc gián tiếp tại nơi đó? Lục Minh xấu hổ cầm lấy cái quần lót, vội vàng đè chặt long thương vào trong, tránh cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile vương phi nhìn thấy xấu hổ. Hắn cũng không nghĩ rằng các nàng đã sớm nhìn thấy, trước đó không nói, nếu hắn không hét lên, thì các nàng cũng không phát hiện ra. Avrile vương phi chỉ mặc cái áo sơ mi thôi, bên dưới không có quần, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp và an toàn, bây giờ vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, lại mặc quần áo của hắn vào, cảm thấy áo của hắn như là hắn đang ôm lấy mình vậy. Trong lòng kích động, nàng bước lại, giang tay ra ôm lấy Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân, lớn tiếng khóc lên. Đem tất cả những lo lắng, âu lo, sợ hãi, tuyệt vọng cùng với tâm tình mất mac phát tiết ra, cuối cùng, dù khóc nhưng vẫn cười, hôn lại hai người, đặc biệt là Lục Minh, nàng càng cuống quít hôn môi hơi, kích động nói : "Tiểu tử đáng yêu, tôi thật cao hứng, anh là dũng sĩ cường đại nhất, là đại anh hùng, anh đã cứu chúng tôi, tôi thật cao hứng! Những chuyện xảy ra đêm nay, cả đời tôi sẽ không quên, đây là kinh nghiệm quan trọng nhất trong đời tôi!" Đối với nụ hôn đầy kích động của Avrile, Ôn Hinh phu nhân cũng chỉ cười cười,đưa tay vuốt ve mái tóc ướt sũng của Lục Minh, xem như là đã khen hắn! Trong lòng Lục Minh đắc ý vô cùng, bản thân đã thành công rồi, trong lúc nguy hiểm đã cứu được Ôn Hinh phu nhân! "Tiểu hầu tử, xem ra nơi này là bí động cất giấu bảo vật của Uy quân, chúng ta đi xem một chút đi, bọn họ rốt cục ẩn giấu cái gì"Ôn Hinh phu nhân vừa rồi không phá rối Lục Minh và Avrile vương phi, mặc dù có Dạ Minh châu trong tay, nhưng nàng không có tâm tình tầm bảo. Bây giờ, tất cả mọi người đã thoát hiểm, nàng cũng một lần nữa nổi lên lòng hiếu kỳ. Uy quân rốt cục cất giấu bảo vật gì mà phải đem đến đây? Trải qua vài chục năm mà vẫn không nghĩ biện pháp lấy nó đi? Hay là bọn họ quên? Hoặc là có nguyên nhân khác?