Bộ trang sức nữ vương bao gồm ba cái vòng cổ kim cương, một chiếc nhẫn, một vòng tay và hai chiếc bông tai. Vốn còn có cả một cái vương miện đầy kim cương, nhưng trong bộ trang sức nữ vương của Byrd lại thiếu mất món này, nên thành ra lại tiếc nuối... Avrile vương phi nhìn chiếc vòng tay và chiếc nhẫn kim cương có khắc tên của nữ hoàng Catherne đệ nhị, lập tức mừng như điên. Nàng mang nó lên người, rồi lại hỏi Lục Minh có gương hay không, để cho nàng coi thành quả sau khi mang bộ trang sức nữ vương lên. Lục Minh choáng váng, làm cái quái gì mà biết để đem theo gương chứ, biến đâu ra bây giờ. Thế là đành phải cho nàng một viên dạ minh châu, bảo nàng tự soi trong mặt nước. "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"Ôn Hinh phu nhân vừa rồi cảm thấy Lục Minh thất thần vài giây, đoán ra trên người hắn khẳng định xảy ra biến hóa. "Đúng"Lục Minh gật đầu, rồi hắn đem chuyện của Đông châu nói cho nàng nghe. Nhưng mà hắn giảm bớt rồi, không nói cái vụ án hai viên ngọc hình giọt nước và vụ việc phát nổ trong trữ vật không gia, rồi hình thành hai tiểu trữ vật không gian khác. Chỉ nói ra vụ việc hình thành Đông châu, rồi biểu hiện của ba khoải Đông câu, cùng với vụ án chủ nhân của chúng nó bị một cao thủ mạnh hơn giết chết rồi moi sống ra. Ôn Hinh phu nhân gật đầu, đưa tay khẽ vuốt tóc của Lục Minh, cười nói : "Thế gian này đương nhiên còn có rất nhiều người mạnh, chỉ là rất ít, những người này phần lớn đều lánh đời, trừ khi có một người ngang cấp xuất hiện, nếu không bọn họ sẽ không xuất thế, điều bọn họ cầu chính là thiên đạo, là trường sinh bất lão!" Lục Minh đổ mồ hôi, không có tiên thiên chân khí, dù công lực có mạnh cỡ nào thì cũng không thể chuyển hóa được. Nhưng lão yêu quái vậy, cường đại lắm, trâu bò lắm, nhưng thân thể cũng sẽ trở nên già nua, một người bình thường muốn trường sinh bất lão, âu chỉ là mộng tưởng! Đương nhiên, nếu muốn sống vài trăm năm thì không phải là không có khả năng, dù sao lão yêu quái cũng là một ví dụ. Nhưng mà, Lục Minh tin rằng, trên đời này không có mấy lão yêu quái đâu, thậm chí chỉ tồn tại một lão quái vật dị thường đó thôi! Ai mà có thể sống mấy trăm năm hả? Bây giờ chỉ nhìn thấy một lão yêu quái thôi, cũng chẳng thấy lão thứ hai nào cả! "Ở đây cũng sạch sẽ, lại khô ráo, có thể nghi ngơi được, chờ con hồi phục chân khí rồi sẽ đi dò đường tiếp"Ô Hinh phu nhân cảm thấy cái chổ này là một nơi nghỉ ngơi rất tốt. "Có muốn uống rượu để làm ấm cơ thể không?"Lục Minh lo lắng Ôn Hinh phu nhân sẽ bị lạnh, nên vừa dời mấy cái rương ấy đi vừa hỏi. "Không cần"Ôn Hinh phu nhân lắc đầu, quả thật hơi lạnh, đặc biệt là tóc và ngực, là chổ hay ẩm ướt. Nhưng nàng không thể nói ra được. Lục Minh lấy tay phủi phủi mặt đất, rồi để cho nàng ngồi lên mặt đá. Rồi muốn xoa bóp tay chân lạnh lẽo của nàng, nàng vội vàng tránh né, khoát tay ý bảo ấy không nên như vậy, nàng đương nhiên có thể hiểu tâm lý của hắn mà, nhưng lại không thể tiếp thụ được hành động thân thiết của hắn. "Cậu mau đến đây đi, dưới mặt nước có cái gì nè..."Avrile đứng cách mặt nước xa xa, hơi hơi do dự, không dám đến gần. "Là quần áo của cô!"Lục Minh đi qua, mò được hai mảnh quần áo ướt sũng, rồi đặt nó lên tảng đá. "Đừng đi, chờ tôi một chút được không? Tôi chỉ cần một chút, một chút thôi! Cậu đừng đi quá xa, đứng bên cạnh tôi, được không?" Avrile vương phi kêu Lục Minh đứng bên cạnh, để cho nàng cảm thấy an tâm. Rồi cẩn thận dò xét mặt nước, một tay cầm dạ minh châu, một tay vén mái tóc lên, muốn xem xem bộ dáng của mình thế nào khi mang bộ trang sức nữ vương. Lục Minh không nhớ đã xem một câu nói trong một quyển sách nào, mà nó ghi vậy nè : Cách đối phó với phụ nữ tàn nhẫn nhất, chính là, cho nàng một món trang sức đáng giá nhất, xinh đẹp nhất đắt tiền nhất, rồi nhốt nàng vào trong một căn phòng không có bất kỳ cái gương nào. Hắn phỏng chừng là Avrile vương phi cũng không khác gì mấy, nàng mang trang sức nữ vương, thế nhưng lại không có gương, thật sự là muốn chết! Cũng may, ở đây còn có mặt nước, nếu không nàng chắc chắn sẽ điên lên mất! Hành động của Avrile vương phi, càng chứng minh nàng là một người phụ nữ bình thường, nếu như mình tặng nàng bộ trang sức nữ vương này mà nàng lại không cần hoặc không quan tâm, vậy thì mình chắc chắn nghi ngờ rằng nhiễm sắc thể giới tính của nàng đã bị lộn rồi!!! Theo tin tức của một tờ báo, thì gần đây có một vụ cướp như thế này nè. Có một người vào cửa hàng châu báu mua hàng, nhưng người đó lại giả làm phụ nữ. Bởi vì người đó giả làm phụ nữ, nên căn bản là không quan tâm đến châu báu, mà người chủ cửa hàng lại là một người thông minh, sau khi vừa nhìn, liền biết có trá rồi. Nên liền báo cảnh sát bắt ngay tại trận!!! Cho nên, Avrile vương phi sau khi mang bộ trang sức này, mà lại không cần gương, thì trừ phi là Đông Phương Bất Bại! Avrile vương phi cúi mặt xuống gần mặt nước, mà cái tư thế này, làm cho cặp mông nhỏ của nàng vểnh lên hết cỡ, mà dưới mặt nước xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của một tiểu mỹ nhân. Nàng không biết rằng, cái tư thế này hấp dẫn thế nào với Lục Minh!!! Mặc dù trên người có áo sơ mi, nhưng cái quần lót nho nhỏ ấy của nàng vẫn chưa khô, áp chặt vào trong tiểu hoa viên, Lục Minh thậm chí còn nhìn thấy được đóa hoa nhỏ nữa, thiếu chút nữa là hú lên một tiếng biến thân thành sói đói giữa đêm! Nếu không phải có Ôn Hinh phu nhân ở đây, Lục Minh phỏng chừng không chờ đến hành trình chấm dứt thân xử nam trên thân của Hoắc yêu nữ đâu!!!! Cứ trực tiếp đè vị vương phi xinh đẹp này xuống, rồi cứ thế mà ... tự hiểu đi chứ! Đương nhiên, có lẽ nàng ta không phải vợ người ta, hay là một xử nữ... Lục Minh thật sự muốn hỏi một chút, chồng của nàng có bị "liệt"hay không, một người vợ xinh đẹp như vậy mà vẫn còn nguyên temp, wtf!!! Cái này thật sự là lãng phí tài nguyên của địa cầu nghiêm trọng!!! Mỹ nữ vốn đã là nguyên liệu hiếm rồi, mà lại để cho hắn lãng phí, tên quốc vương này, thật là quá xa xỉ!!! "Cậu nói thử xem, tôi mang cái này, có đẹp không?"Avrile vương phi nhìn một hồi lâu, đắc ý vô cùng, rồi hưng phấn vô cùng, hi vọng hắn ca ngợi mình. "Cực kỳ xinh đẹp!"Lục Minh cho nàng một ngón cái. Tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài, câu trả lời há có thể là xinh đẹp sao? Nếu mà nói thế, phỏng chừng Avrile vương phi sẽ nhào đến giết mình! Bất quá nói thật ra thì, nàng mang bộ trang sức nữ vương này, thật đúng là rất đẹp. Nếu thay trang phục, đổi bộ lễ phục dạ hôi, chứ không phải là áo sơ mi của mình thì ... Thậm chí còn xinh đẹp hơn! Avrile vương phi vui vẻ vô cùng, xoay tròn một chút, rồi ôm lấy Lục Minh, hôn lên mặt hắn, kích động nói : "Cảm ơn cậu, tôi thật sự rất vui khi cậu cho tôi bộ trang sức này, nhưng càng vui hơn khi nghe cậu khen! Có lẽ cậu cũng cảm thấy tôi rất khác những cô gái người Hán, các nàng rất chú ý đến hình tượng, mỉm cười không lộ răng, có lẽ cậu thích kiểu con gái như vậy, nhưng tôi là người phương Tây, cá tính của tôi hơi đặc biệt, thích được khen, thích cười to, có lẽ cậu cảm thấy tôi cười lộ răng ra không giống với con gái phương đông, đối với người phương tây, họ rất thích kiểu cười này, họ cảm thấy khi cười như vậy, con gái sẽ rất gợi cảm, đặc biệt là khi cười to, để lộ ra hàm răng trắng tuyết, cực kỳ gợi cảm... không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi cũng rất cảm ơn lời khen của cậu!" Lục Minh nghe xong liền đổ mồ hôi, vội vàng nói ; "Cười thế nào chả được, chỉ cần vui là được, cười kiểu nào mà chả đẹp!" "Vậy cậu thật sự cảm thấy tôi có hấp dẫn không? Đây là lời khen cao quý nhất đối với con gái phương tây, trong lòng tôi rất khát vọng được nghe đáp án của cậu, câu trả lời của cậu rất quan trọng với tôi. Xin cậu, tôi rất muốn nghe câu trả lời của cậu, tôi hi vọng trong lòng cậu, tôi rất hấp dẫn!"Avrile vương phi nói thẳng ra làm cho Lục Minh xấu hổ, quả nhiên là khác biệt, tư tưởng của phương tây và phương đông hoàn toàn khác nhau. Con gái phương đông, nếu như nghe người ta nói mình hấp dẫn, thì người đó phải là tình nhân hoặc là vợ chồng, hơn nữa phải ở chổ không người, nếu không khẳng định sẽ rất tức giận. Có khi, ngay cả vợ chồng mà còn có thể làm cho người vợ hờn dỗi xem thường người chồng nữa là... Con gái phương tây thì lại khác, luôn hy vọng người khác khen mình hấp dẫn. Cùng một vấn đề, con gái phương đông trong lòng luôn hy vọng người khác nhận định nàng là một xử nữ, bởi vì xử nữ ở phương đông chẳng khác nào thuần khiết. Ngược lại, ở phương tây, nếu một cô gái nghe người khác nói mình là gái trinh, phỏng chừng sẽ đột nhiên giận dữ, đối với con gái phương tây, còn trinh chẳng khác nào là một nổi sỉ nhục nghiêm trọng, đó là biểu hiện của việc không có sức hấp dẫn, là thứ kém cỏi!!! "Cô rất hấp dẫn, nhưng mà, tôi nhìn thân thể của cô, mới nói vậy!"Lục Minh do dự hai giây, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu. "Cảm ơn, tôi thật vui khi nghe cậu nói như vậy, cũng rất mừng vì sự tử tế của cậu. Ở phương tây, rất ít đàn ông nào được như cậu, đám đàn ông đó chỉ biết khen ngợi ngoài miệng, đều không thật tâm. Cho nên, lời khen của cậu, mới chính là thứ đắt tiền nhất trên thế giới!" Avrile vương phi lại nhẹ nhàng hôn lên mặt của Lục Minh một cái, sau đó lại nhỏ giọng nói : "Tôi sẽ quý trọng từng giây từng phút trong bí thất này" Nàng cười, đôi môi gợi cảm mở ra, cười rất sáng lạn. Hàm răng trắng tuyết, cặp lông mày vàng, hai gò má cao cao, tròng mắt màu xanh như hai viên bảo thạch, giờ phút này, mị lực của nàng quả thật không gì cản được. Nhìn thấy Lục Minh bị mị lục của mình hấp dẫn, Avrile vương phi đá lông nheo với hắn hai cái : "Sau khi ra ngoài, tôi sẽ lại biến thành một vương phi, lại thành vợ của người khác, mà cậu, cũng đã có bạn gái của cậu, có lẽ chúng ta chỉ sau một cái chớp mắt, đã biến thành hai người của hai thế giới khác nhau, sau này sẽ không bao giờ gặp lại. Đôi khi vô tình mới nhớ đến đã từng ở chung với người đó trong bí thất... cho nên, tôi sẽ quý trọng từng giây từng phút này, ở chổ này, tôi không còn là vương phi, không phải là vợ người khác, mà tôi là người tự do, là bạn của cậu!" "Nếu cậu không thuộc về Ôn, cậu không phải là tiểu hầu tử của nàng, nếu nàng ta không có ơ đây, như vậy tôi sẽ không che dấu nữa... em yêu anh, em muốn cùng anh ... !" "Đừng lên tiếng, đừng để nàng ta nghe được! Tiểu hầu tử của Ôn, anh hãy để những lời vừa rồi của em vào trong lòng, được không?" "Anh biết đó, em không thể làm cho Ôn thất vọng, em không thể cướp đi người yêu của nàng, em không thể làm như vậy, nàng thật sự yêu anh, còn em, chỉ bởi vì xúc động thôi, được rồi, em thừa nhận, bởi vì đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cho em kích động! Tất cả của anh, đều là cho em mê muội, nhưng lý trí của em lại không cho phép em làm ra điều gì có lỗi với Ôn, anh thuộc về nàng ta, em chỉ có thể ôm anh, chỉ có thể nói với anh những cảm xúc chân thật nhất trong lòng em, như vậy cũng đã đủ rồi" "Anh có thể ngồi với em một lát được không? Em chỉ muốn trò chuyện với anh thôi, chỉ một lát thôi..." "Có thể nói cho em biết, anh muốn biết cái gì nhất về em? Anh có tò mò về em không?"Avrile vương phi là một người có tư tưởng phương tây điển hình, ngay thẳng, không che dấu tâm sự, làm việc bất kể hậu quả, trong lòng muốn cái gì là nói cái đó,muốn làm gì là làm. Nếu ở bên ngoài, với thân phận vương phi, nàng có thể chịu một chút áp lực. Nhưng ở đây, nơi này, chỉ có người bạn tốt và một người đàn ông mình sùng bái, vừa rồi mới trải qua sống chết, nàng hoàn toàn vứt bỏ tất cả, nói ra hết tâm sự của mình, bởi vì chỉ có như vậy mới làm cho nàng giải tỏa áp lực trong lòng, chỉ có thể giúp cho nàng không còn cô độc nữa, có thể làm cho nàng cảm thấy bên cạnh có người quan tâm, thậm chí có người làm bạn. Lục Minh đương nhiên hiểu, nàng ta không thật sự yêu mình, chỉ là vui đùa, chỉ là xúc động nhất thời, bởi vì thân thể sinh ra phản ứng. Con gái phương đông có lẽ sẽ chịu đựng, các nàng có thói quen yêu đơn phương rất ghê, không quen nói ra tâm sự. Nhưng người phương tây thì không như thế, bất kể là nam hay nữ, thì phần lớn mọi người đều không thích chịu đựng, nếu trong lòng thích một người, phải lập tức nói ra, sợ rằng ngày mai sẽ hối hận, cần phải nói ngay bây giờ. "Tôi quả thật có chút tò mò... e hèm... e hèm lần hai... cô có phải là xử nữ hay không?"Nếu đổi là một cô gái khác, có đánh què giò Lục Minh cũng không dám nói ra câu này, nhưng Avrile đã nói chuyện rất trực tiếp rồi, Lục Minh cũng cảm thấy nếu mình cứ quang co, thì không xứng làm đàn ông. Nàng là một cô gái phương tây, mình có gì muốn nói với nàng thì cứ nói, trực tiếp hỏi thẳng nàng là được, dù sao ra ngoài thì đường ai nấy bước rồi... Trong lòng Lục Minh cũng không phải muốn xác định nàng có phải là xử nữ hay không, mà là vì để chứng minh. Nếu nàng là xử nữ, vậy thì Ôn Hinh phu nhân cũng có khả năng như thế. Lỡ như mà không phải, thì chứng minh mình ngửi lầm!!!
Lục Minh nghe Ôn Hinh phu nhân nói xong, trong lòng cũng tò mò.
Chỉ có Avrile vương phi không chịu nổi uể oải là không có hứng thú, mặc dù nàng cũng tò mò, nhưng càng quan tâm đến vấn đề no bụng hơn, than thở một câu : "Tìm được bảo tàng đương nhiên tốt, nhưng mà nói thật, tôi tình nguyện tìm một cái phòng bếp, bên trong đầy đồ ăn thơm ngon!"
"Nếu vương phi mời tôi làm đầu bếp thì sẽ không cần lo lắng về vấn đề này!"Lục Minh chậm rãi mở tay ra, bên trong có hai cái bánh bao thơm bát ngát.
"Trời ạ, gì thế này? Không thể nào, nằm mở sao? Sao lại biến ra vậy?"Avrile vương phi nhìn nhìn, cảm thấyh ắn thật sự giống với thần minh trong truyền thuyết, thậm chí còn ưu tú hơn, hắn luôn làm cho người ta bất ngờ, vô luận là làm cái gì, cũng đều vượt qua sự tưởng tượng của mình, nếu như hắn nói hắn biết bay, thì mình tuyệt đối cũng sẽ không hoài nghi!
"Cô không biết, người Hán chúng tôi, có Táo vương gia, là vị thần lương thực được mọi người thờ cúng..."Lục Minh lại chuẩn bị làm ra một siêu lừa đảo.
"Thiên linh linh, địa linh linh, cái gì cũng linh, tôi biết mà, cậu sẽ chuẩn bị nói như vậy!"Avrile ôm lấy Lục Minh, hôn một cái chụt vào mặt hắn, rồi vui mừng cầm lấy một cái bánh bao.
Cắn một cái, lại hoan hô tiếp : "Bánh bao này thật là ngon, pháp thuật của cậu thật lợi hại!"
Ôn Hinh phu nhân không cầm, chỉ lắc đầu.
Nơi này, chủ yếu dựa vào Lục Minh, mình mặc dù cũng đói bụng, nhưng không ăn cũng không sao, nếu hắn không thể bổ sung năng lượng, vậy thì không làm được gì.
"Con còn mà!"Lục Minh thấy nàng không ăn, vội vàng "xuất"ra thêm vài cái bánh bao nữa, nhét vào trong tay Ôn Hinh phu nhân.
"Được, tất cả mọi người cùng ăn"Trong lòng Ôn Hinh rất rõ ràng, nếu mình không ăn, thì hắn cũng không ăn. Nàng vươn tay ra cầm lấy một cái, mở miệng nhỏ khẽ cắn một cái. Làm cho Lục Minh cảm thấy rằng, nhìn nàng ăn cũng là một hưởng thụ, nhìn đến nổi mà ngẩn người. Chờ đến khi Ôn Hinh liếc hắn một cái, mới vội vàng giả bộ làm đứa bé ngoan, mở miệng ra cắn một cái.
Mấy cái bánh bao này, cũng không phải là do hắn có năng lực tiên tri mà chuẩn bị trước.
Mà là ngày đó do Ngu Thanh Y làm, bắt hắn ăn hết, kết quả là thuận tay nhét vào trong trữ vật không gian, quên lấy ra luôn.
Mới vừa rồi do Avrile vương phi nhắc đến, Lục Minh mới nhớ ra trong trữ vật không gian có đồ ăn, cho nên cũng âm thầm cảm kích Ngu mỹ nhân, nếu không phải do nàng quá đắc ý, rồi nhét vào họng của mình liên tục, thì bây giờ tất cả đã chịu đói rồi.
Sau khi ăn hai cái bánh bao nhỏ xong, Avrile vương phi đã cười yêu kiều nói : "Đầu bếp của ta ơi, không biết ngươi có chuẩn bị cho chúng ta nước uống hay không?"
Lục Minh nhíu mày, tiêu sai giang tay ra, một chai nước xuất hiện...
Hắn mở nắp chai ra, đưa cho Ôn Hinh phu nhân, nàng cầm lấy, uống vào hai ngụm. Nàng cũng ý thức được rằng, trong thạch thất này, không biết bao lâu mới có thể ra ngoài, cho nên cho dù là đồ ăn hay nước uống, đều phải tính toán thật kỹ. Uống xong, nàng đưa cho Avrile, vì Avrile vương phi quá khát rồi, nên cầm lấy làm cái ực, quất hết nửa bình, mới thoải mái thở ra một cái, thỏa mãn gật đầu nói : "Bánh bao vừa rồi và chai nước này, nếu có người nào dùng ngàn vạn để mua, tôi cũng không bán! Đây thật sự là cái bánh bao ngon nhất trong đời tôi, nước ngọt nhất trong đời!"
"Lần sau tôi sẽ dâng cho vương phi rượu nho thuần chất, nhưng mà, phải phiền vương phi đọc chú ngữ trước!"Lục Minh cười to nói.
"Thật có rượu?"Avrile vương phi giật mình.
"Cô muốn rượu vang hay rượu nho?"Lục Minh không có thói quen mang theo rượu, trước kia, lúc chuẩn bị hắn rời khỏi hầm rượu, hắn lo lắng Black Jack lại kêu nữ hầu về chơi đùa cái gì đó, cho nên thuận tay trộm một chai rượu vang và rượu nho cất vào, để ngừa vạn nhất.
May mà trữ vật không gian từ lúc có Tần Hoàng Bảo Kiếm, đột phá cảnh giới, lại được mở rộng ra, nếu không, thật đúng là không thể bỏ vào nhiều món như vậy.
Avrile vương phi thấy Lục Minh cười sáng lạn như mặt trời, nói chuyện lại rất khôi hài, trong lòng trong khỏi dồn dập một chút, cảm thấy rằng hắn rất có mị lực, bản thân dù đã cực lực khống chế, nhưng vẫn không khỏi bị mỗi động tác hay cái nhìn của hắn hấp dẫn. Nàng không nhịn được, mở tay ngọc ra, ôm lấy Lục Minh, nhẹ hôn lên tai hắn, cười nói : "Nếu cậu không phải là tiểu hầu tử của Ôn, tôi nhất định sẽ bắt cậu về, bắt cậu làm đầu bếp cho tôi, mỗi ngày biến hóa ma thuật cho tôi! À, không đúng, là biến pháp thuật!"
Ôn Hinh phu nhân nghe xong, mỉm cười.
Nàng cầm Dạ Minh Châu, đi về hướng thạch bích do con người làm nên.
Lục Minh sợ có cạm bẫy, sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nên vội vàng xông về phía trước, trở thành người dẫn đường.
Thạch bích tựa hồ có tiểu huyệt động, lại bị đám Uy nhân dùng xi măng đóng kín lại,p Lục Minh móc ra Tần Hoàng Bảo Kiếm, vận kình chém vào cửa xi măng, phát hiện ra một cái thạch lõm có thể chứa hai người, ở giữa hơi lõm vào một chút, bên trong đặt bảy tám cái rương, rương này thuộc loại rương chống nước quân dụng, mà nơi này cũng đặc biệt khô ráo, cho nên bảo tồn rất tốt.
Tủy ý mở một cái rương ra, phát hiện bên trong đều là ngân nguyên cực to, phỏng chừng có cả vạn miếng.
Bốn cái rương ngân nguyên, hai cái rương nhỏ khác đựng vào thỏi.
Lục Minh giật mình, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy vàng thỏi và ngân nguyên nhiều dữ vậy.
Vàng thỏi hai trăm cân, ngân nguyên mấy vạn miếng, phỏng chừng đám Uy quân năm đó đã cướp không ít tài phủ tại HongKong.
Còn hai cái rương kia, một cái đựng kim tệ của tây dương, còn có chén vàng, thìa vàng, thánh giá vàng, thậm chí còn có vài món dụng cụ làm bằng vàng. Nhưng nhìn mấy thứ này, trong lòng Lục Minh không khỏi thất vọng, không có mấy khối thủy tinh hay bảo thạch, cái này làm cho hắn cảm thấy rằng lần tầm bảo này là uổng phí công sức, vàng thỏi và ngân nguyên mặc dù rất giá trị, nhưng mà Lục Minh không quan tâm đến tiền, chỉ hy vọng nhìn thấy mấy thứ như bảo thạch xa hoa, hay thủy tinh phỉ thúy này nọ thôi.
Trong chiếc hộp cuối cùng kia, khi Lục Minh mở ra, liền lập tức vui đến sắp điên luôn!
Đây mới là cái trong lòng hắn muốn!
Bên trong có một quả cầu nhỏ màu đen, không phải sắt cũng chẳng phải thép, ám ám không ánh sáng, vào tay cực nhẹ, tựa hồ như bên trong rỗng ruột vậy.
Cầm lấy tiểu cầu, Lục Minh mặc kệ Avrile vương phi nghĩ cái gì, hắ lập tức lấy cái hộp sắt ra, cái thứ này cũng có nét giống giống với cái hộp của Hình gia gia đưa cho mình khi xưa.
Quả nhiên, khi cái hộp vừa lấy ra, cái hộp thần bí cùng với tiểu cầu lập tức dính lại gần, sản sinh ra loại sóng đồng dạng, hơn nữa càng phát ra mãnh liệt hơn, rõ ràng hơn... nhưng mà Lục Minh cũng không rõ, có trời biết chúng nó sản sinh ra sóng là có ý gì, nhưng khẳng định viên cầu này là bảo khố trong bảo khố, một khi phá giải, tin tưởng rằng là điều huyền bí lớn nhất thế gian!
Trong rương, còn có hai hạt nhỏ màu đen, trong giống như giọt nước.
Lục Minh không dùng tay chạm vào, mà cũng có thể được luồng năng lượng đặc thù từ hai giọt nước nhỏ này truyền ra, trong cơ thể tựa hồ có tiếng kêu gọi nào đó, phảng phất như muốn kêu hai giọt nước này vậy. Không cần phải nói, đây là bảo bối, tuyệt đối là bảo bối!!!
Hắn không hề khách khí, nhét cả hai vào trong trữ vật không gian.
Hai cái hạt nước nhỏ màu đen này, vừa tiến vào trong trữ vật không gian, liền dọa cho Lục Minh hết hồn.
Chúng nó phát nổ cực mạnh trong trữ vật không gian!!!
Lục Minh vô cùng khiếp sợ, không cảm ứng rõ ràng, chỉ mơ hồ nhớ ra, tính mạng của phỉ thúy ngọc bội trong cơ thể trong nháy mắt đã đáp lại, sinh ra một luồng năng lượng gợn sóng, như đang đốt pháo hoa vậy, làm cho hai giọt nước đó bùng nổ, nổ lớn đến nổi bao phủ hết trữ vật không gian.
Mà càng quỷ dị hơn chính là, chúng nó nổ ra không gian mới.
Không gian mới chỉ lớn khoảng nắm tay của Lục Minh, không giống với trữ vật không gian cũ, còn có thể tự chuyển động xung quanh trữ vật không gian...
Nếu Lục Minh không dùng ý thức chỉ huy, thì nó tự động chuyển động quanh trữ vật không gian như mặt trăng với địa cầu vậy.
Nhưng một khi thao túng chúng nó, Lục Minh phát hiện ra mình có thể làm cho nó tăng tốc nhanh đến vô hạn, chỉ cần là chuyển động quanh trữ vật không gian, thì chỉ biết quay quay quay và quay, hoàn toàn không có khái niệm không gian và thời gian. Sau vụ nổ lớn, Lục Minh còn kinh ngạc phát hiện ra còn sót lại một vật, ngưng thành một tinh thể lòe lòe sáng, so với giọt nước khi nãy còn nhỏ hơn, nó tản mát ra một loại năng lượng lạnh lẽo, cực kỳ yếu ớt.
Lục Minh phát hiện ra những cái mà mình không biết, thật sự còn nhiều lắm!
May là, hắn phát hiện ra có vài thứ hắn cũng biết rõ ràng!
Trong hộp, còn có ba hạt châu màu trắng, lớn hơn trân châu mấy lần, Lục Minh cầm lấy lên xem, lập tức trong đầu lóe qua một cái tên.
"Đông Châu"
Cái thứ này được gọi là Đông Châu, cũng gọi là Dương Châu.
Nó không phải là trân châu, cũng không phải là minh châu, thậm chí phải là tinh thể của thế giới tự niên, mà là từ "xá lợi tử"trong cơ thể người tu luyện mà ra, thuộc về loại bảo vật "nhân nguyên". Nó có chổ khác biệt so với xá lợi tử, loại Đông Châu hoặc Dương Châu này, là tinh thể do cường gia lúc chưa tu thành có được. Còn xá lợi tử, chính là năng lượng tinh thể xuất hiện khi tu thành giả đột phá nổ mặt. Nói cách khác, xá lợi tử khi đạt đến mức nổ mặt, năng lượng lưu lại rất tinh khiết, nhưng rất ít.
Còn Đông Châu thì ngược lại, năng lượng không đủ tinh khiết, nhưng lại nhiều hơn.
Rồi trong đầu lập tức hiện ra thêm một chút tin tức nữa... chủ nhân của ba khỏa Đông Châu này, đều bị người ta giết chết, nó được móc sống ra từ cơ thể của bọn họ!
Cường giả có thể có được Đông Châu, chắc chắn là rất mạnh. Vì Lục Minh bây giờ vẫn chưa hình thành được loại Đông Châu này, chỉ mơ hồ hình thành loại "Chân Nguyên Dịch Cầu"mà thôi.
Đương nhiên, vì thởi gian tu luyện của Lục Minh quá ngắn, hơn nữa, hắn chỉ muốn tu thân mạnh mẽ là chính, Tiên Thiên Chân Khí hình thành không lâu, lại đột phá nhiều vô số lần, lại phải dùng nhiều lần để chế tạo thuốc cứu người. Nếu không thì trong đan điền của hắn cũng có khả năng sẽ hình thành được loại tinh thể này rồi. Cường giả thế hệ trước có được Đông Châu hay Dương Châu không nói, nhưng cao thủ trẻ tuổi bây giờ, tin tưởng rằng trừ Lục Minh ra, tuyệt đối không còn người thứ hai có thể hình thành Đông Châu.
Cho nên, có thể hình thành Đông Châu, cơ hồ phải là cao thủ, nhưng chủ nhân của ba viên Đông Châu này lại bị người ta giết chết, rồi móc sống ra....
Lục Minh đổ mồ hôi, trong đám Uy quốc, có cao thủ nào làm được điều này?
Thực lực của Thiên Cẩu Nhẫn khẳng định là không có khả năng, như vậy, trong Uy quốc hẳn là còn có những cao thủ cường đại hơn cả Thiên Cẩu Nhẫn, nếu không, cao thủ tu được Đông Châu, cũng không có thể để cho người ta giết chết rồi móc sống Đông Châu ra được.
Năng lượng của ba khỏa Đông Châu này không tinh khiết, mặc dù rất nhiều, nhưng Lục Minh có Tiên Thiên Chân Khí rồi, căn bản là không thèm nhìn.
Năng lượng trong ngọc thạch tuy rằng ít, nhưng lại vô cùng tinh khiết.
Năng lượng hấp thu từ ngọc thạch, so với hấp thu từ Đông Châu còn tốt hơn nhiều, hơn nữa còn có thể chuyển hóa thành Tiên Thiên Chân Khí, năng lượng của Đông Châu không tương ứng với Tiên Thiên Chân Khí của Lục Minh!
Nhưng mà, hắn phỏng chừng mấy viên Đông Châu này nếu đưa cho đám người Lạc Vân Tàn Dương, khẳng định có thể giúp họ đề cao thực lực lên mấy tầng! Có được bảo vật hấp dẫn thế này, tin rằng Tàn Dương và Lạc Vân sẽ chảy nước miếng mà thôi, hắc hắc, có cái này, không sợ không có bảo khố, không sợ không chạy thoát thân! Lục Minh cười cười, phảng phất như nhìn thấy đám người Lạc Vân Tàn Dương tình nguyện làm trâu làm ngựa cho mình vậy...
"Là thứ tốt sao? Cho tôi xem một chút!"Avrile vương phi thấy Lục Minh cầm lên, bản thân nhìn không rõ, không khỏi khẩn trương.
"Không thích hợp cho cô dùng, thứ này có chứa tính phóng xạ, ảnh hưởng dung nhanh. Vương phi, hay là tôi chuẩn bị cho cô một bộ trang sức nữ vương?"Bảo vật đã vào tay Lục Minh, sao có thể lấy ra nữa.
Nhưng mà vì an ủi Avrile, hắn quyết định tặng nàng một bộ trang sức nữ vương.
Dù sao cũng lấy trong nhà Byrd ra, trong chúng nữ không ai thích hợp, chỉ có một mình nàng ta.
Avrile vương phi vừa nghe thứ kia có phóng xạ, ảnh hưởng dung nhan, lập tức bỏ ý niệm nhìn xem trong đầu, mà chỉ quay sang hỏi Lục Minh : "Thật sao? Cậu thật sự tặng tôi một bộ trang sức nữ vương? A, cái này là bộ trang sức của nữ hoàng Catherine đệ nhị từng mang... My god! Tôi không nằm mơ chứ??"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bộ trang sức nữ vương bao gồm ba cái vòng cổ kim cương, một chiếc nhẫn, một vòng tay và hai chiếc bông tai. Vốn còn có cả một cái vương miện đầy kim cương, nhưng trong bộ trang sức nữ vương của Byrd lại thiếu mất món này, nên thành ra lại tiếc nuối... Avrile vương phi nhìn chiếc vòng tay và chiếc nhẫn kim cương có khắc tên của nữ hoàng Catherne đệ nhị, lập tức mừng như điên. Nàng mang nó lên người, rồi lại hỏi Lục Minh có gương hay không, để cho nàng coi thành quả sau khi mang bộ trang sức nữ vương lên. Lục Minh choáng váng, làm cái quái gì mà biết để đem theo gương chứ, biến đâu ra bây giờ. Thế là đành phải cho nàng một viên dạ minh châu, bảo nàng tự soi trong mặt nước. "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"Ôn Hinh phu nhân vừa rồi cảm thấy Lục Minh thất thần vài giây, đoán ra trên người hắn khẳng định xảy ra biến hóa. "Đúng"Lục Minh gật đầu, rồi hắn đem chuyện của Đông châu nói cho nàng nghe. Nhưng mà hắn giảm bớt rồi, không nói cái vụ án hai viên ngọc hình giọt nước và vụ việc phát nổ trong trữ vật không gia, rồi hình thành hai tiểu trữ vật không gian khác. Chỉ nói ra vụ việc hình thành Đông châu, rồi biểu hiện của ba khoải Đông câu, cùng với vụ án chủ nhân của chúng nó bị một cao thủ mạnh hơn giết chết rồi moi sống ra. Ôn Hinh phu nhân gật đầu, đưa tay khẽ vuốt tóc của Lục Minh, cười nói : "Thế gian này đương nhiên còn có rất nhiều người mạnh, chỉ là rất ít, những người này phần lớn đều lánh đời, trừ khi có một người ngang cấp xuất hiện, nếu không bọn họ sẽ không xuất thế, điều bọn họ cầu chính là thiên đạo, là trường sinh bất lão!" Lục Minh đổ mồ hôi, không có tiên thiên chân khí, dù công lực có mạnh cỡ nào thì cũng không thể chuyển hóa được. Nhưng lão yêu quái vậy, cường đại lắm, trâu bò lắm, nhưng thân thể cũng sẽ trở nên già nua, một người bình thường muốn trường sinh bất lão, âu chỉ là mộng tưởng! Đương nhiên, nếu muốn sống vài trăm năm thì không phải là không có khả năng, dù sao lão yêu quái cũng là một ví dụ. Nhưng mà, Lục Minh tin rằng, trên đời này không có mấy lão yêu quái đâu, thậm chí chỉ tồn tại một lão quái vật dị thường đó thôi! Ai mà có thể sống mấy trăm năm hả? Bây giờ chỉ nhìn thấy một lão yêu quái thôi, cũng chẳng thấy lão thứ hai nào cả! "Ở đây cũng sạch sẽ, lại khô ráo, có thể nghi ngơi được, chờ con hồi phục chân khí rồi sẽ đi dò đường tiếp"Ô Hinh phu nhân cảm thấy cái chổ này là một nơi nghỉ ngơi rất tốt. "Có muốn uống rượu để làm ấm cơ thể không?"Lục Minh lo lắng Ôn Hinh phu nhân sẽ bị lạnh, nên vừa dời mấy cái rương ấy đi vừa hỏi. "Không cần"Ôn Hinh phu nhân lắc đầu, quả thật hơi lạnh, đặc biệt là tóc và ngực, là chổ hay ẩm ướt. Nhưng nàng không thể nói ra được. Lục Minh lấy tay phủi phủi mặt đất, rồi để cho nàng ngồi lên mặt đá. Rồi muốn xoa bóp tay chân lạnh lẽo của nàng, nàng vội vàng tránh né, khoát tay ý bảo ấy không nên như vậy, nàng đương nhiên có thể hiểu tâm lý của hắn mà, nhưng lại không thể tiếp thụ được hành động thân thiết của hắn. "Cậu mau đến đây đi, dưới mặt nước có cái gì nè..."Avrile đứng cách mặt nước xa xa, hơi hơi do dự, không dám đến gần. "Là quần áo của cô!"Lục Minh đi qua, mò được hai mảnh quần áo ướt sũng, rồi đặt nó lên tảng đá. "Đừng đi, chờ tôi một chút được không? Tôi chỉ cần một chút, một chút thôi! Cậu đừng đi quá xa, đứng bên cạnh tôi, được không?" Avrile vương phi kêu Lục Minh đứng bên cạnh, để cho nàng cảm thấy an tâm. Rồi cẩn thận dò xét mặt nước, một tay cầm dạ minh châu, một tay vén mái tóc lên, muốn xem xem bộ dáng của mình thế nào khi mang bộ trang sức nữ vương. Lục Minh không nhớ đã xem một câu nói trong một quyển sách nào, mà nó ghi vậy nè : Cách đối phó với phụ nữ tàn nhẫn nhất, chính là, cho nàng một món trang sức đáng giá nhất, xinh đẹp nhất đắt tiền nhất, rồi nhốt nàng vào trong một căn phòng không có bất kỳ cái gương nào. Hắn phỏng chừng là Avrile vương phi cũng không khác gì mấy, nàng mang trang sức nữ vương, thế nhưng lại không có gương, thật sự là muốn chết! Cũng may, ở đây còn có mặt nước, nếu không nàng chắc chắn sẽ điên lên mất! Hành động của Avrile vương phi, càng chứng minh nàng là một người phụ nữ bình thường, nếu như mình tặng nàng bộ trang sức nữ vương này mà nàng lại không cần hoặc không quan tâm, vậy thì mình chắc chắn nghi ngờ rằng nhiễm sắc thể giới tính của nàng đã bị lộn rồi!!! Theo tin tức của một tờ báo, thì gần đây có một vụ cướp như thế này nè. Có một người vào cửa hàng châu báu mua hàng, nhưng người đó lại giả làm phụ nữ. Bởi vì người đó giả làm phụ nữ, nên căn bản là không quan tâm đến châu báu, mà người chủ cửa hàng lại là một người thông minh, sau khi vừa nhìn, liền biết có trá rồi. Nên liền báo cảnh sát bắt ngay tại trận!!! Cho nên, Avrile vương phi sau khi mang bộ trang sức này, mà lại không cần gương, thì trừ phi là Đông Phương Bất Bại! Avrile vương phi cúi mặt xuống gần mặt nước, mà cái tư thế này, làm cho cặp mông nhỏ của nàng vểnh lên hết cỡ, mà dưới mặt nước xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của một tiểu mỹ nhân. Nàng không biết rằng, cái tư thế này hấp dẫn thế nào với Lục Minh!!! Mặc dù trên người có áo sơ mi, nhưng cái quần lót nho nhỏ ấy của nàng vẫn chưa khô, áp chặt vào trong tiểu hoa viên, Lục Minh thậm chí còn nhìn thấy được đóa hoa nhỏ nữa, thiếu chút nữa là hú lên một tiếng biến thân thành sói đói giữa đêm! Nếu không phải có Ôn Hinh phu nhân ở đây, Lục Minh phỏng chừng không chờ đến hành trình chấm dứt thân xử nam trên thân của Hoắc yêu nữ đâu!!!! Cứ trực tiếp đè vị vương phi xinh đẹp này xuống, rồi cứ thế mà ... tự hiểu đi chứ! Đương nhiên, có lẽ nàng ta không phải vợ người ta, hay là một xử nữ... Lục Minh thật sự muốn hỏi một chút, chồng của nàng có bị "liệt"hay không, một người vợ xinh đẹp như vậy mà vẫn còn nguyên temp, wtf!!! Cái này thật sự là lãng phí tài nguyên của địa cầu nghiêm trọng!!! Mỹ nữ vốn đã là nguyên liệu hiếm rồi, mà lại để cho hắn lãng phí, tên quốc vương này, thật là quá xa xỉ!!! "Cậu nói thử xem, tôi mang cái này, có đẹp không?"Avrile vương phi nhìn một hồi lâu, đắc ý vô cùng, rồi hưng phấn vô cùng, hi vọng hắn ca ngợi mình. "Cực kỳ xinh đẹp!"Lục Minh cho nàng một ngón cái. Tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài, câu trả lời há có thể là xinh đẹp sao? Nếu mà nói thế, phỏng chừng Avrile vương phi sẽ nhào đến giết mình! Bất quá nói thật ra thì, nàng mang bộ trang sức nữ vương này, thật đúng là rất đẹp. Nếu thay trang phục, đổi bộ lễ phục dạ hôi, chứ không phải là áo sơ mi của mình thì ... Thậm chí còn xinh đẹp hơn! Avrile vương phi vui vẻ vô cùng, xoay tròn một chút, rồi ôm lấy Lục Minh, hôn lên mặt hắn, kích động nói : "Cảm ơn cậu, tôi thật sự rất vui khi cậu cho tôi bộ trang sức này, nhưng càng vui hơn khi nghe cậu khen! Có lẽ cậu cũng cảm thấy tôi rất khác những cô gái người Hán, các nàng rất chú ý đến hình tượng, mỉm cười không lộ răng, có lẽ cậu thích kiểu con gái như vậy, nhưng tôi là người phương Tây, cá tính của tôi hơi đặc biệt, thích được khen, thích cười to, có lẽ cậu cảm thấy tôi cười lộ răng ra không giống với con gái phương đông, đối với người phương tây, họ rất thích kiểu cười này, họ cảm thấy khi cười như vậy, con gái sẽ rất gợi cảm, đặc biệt là khi cười to, để lộ ra hàm răng trắng tuyết, cực kỳ gợi cảm... không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi cũng rất cảm ơn lời khen của cậu!" Lục Minh nghe xong liền đổ mồ hôi, vội vàng nói ; "Cười thế nào chả được, chỉ cần vui là được, cười kiểu nào mà chả đẹp!" "Vậy cậu thật sự cảm thấy tôi có hấp dẫn không? Đây là lời khen cao quý nhất đối với con gái phương tây, trong lòng tôi rất khát vọng được nghe đáp án của cậu, câu trả lời của cậu rất quan trọng với tôi. Xin cậu, tôi rất muốn nghe câu trả lời của cậu, tôi hi vọng trong lòng cậu, tôi rất hấp dẫn!"Avrile vương phi nói thẳng ra làm cho Lục Minh xấu hổ, quả nhiên là khác biệt, tư tưởng của phương tây và phương đông hoàn toàn khác nhau. Con gái phương đông, nếu như nghe người ta nói mình hấp dẫn, thì người đó phải là tình nhân hoặc là vợ chồng, hơn nữa phải ở chổ không người, nếu không khẳng định sẽ rất tức giận. Có khi, ngay cả vợ chồng mà còn có thể làm cho người vợ hờn dỗi xem thường người chồng nữa là... Con gái phương tây thì lại khác, luôn hy vọng người khác khen mình hấp dẫn. Cùng một vấn đề, con gái phương đông trong lòng luôn hy vọng người khác nhận định nàng là một xử nữ, bởi vì xử nữ ở phương đông chẳng khác nào thuần khiết. Ngược lại, ở phương tây, nếu một cô gái nghe người khác nói mình là gái trinh, phỏng chừng sẽ đột nhiên giận dữ, đối với con gái phương tây, còn trinh chẳng khác nào là một nổi sỉ nhục nghiêm trọng, đó là biểu hiện của việc không có sức hấp dẫn, là thứ kém cỏi!!! "Cô rất hấp dẫn, nhưng mà, tôi nhìn thân thể của cô, mới nói vậy!"Lục Minh do dự hai giây, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu. "Cảm ơn, tôi thật vui khi nghe cậu nói như vậy, cũng rất mừng vì sự tử tế của cậu. Ở phương tây, rất ít đàn ông nào được như cậu, đám đàn ông đó chỉ biết khen ngợi ngoài miệng, đều không thật tâm. Cho nên, lời khen của cậu, mới chính là thứ đắt tiền nhất trên thế giới!" Avrile vương phi lại nhẹ nhàng hôn lên mặt của Lục Minh một cái, sau đó lại nhỏ giọng nói : "Tôi sẽ quý trọng từng giây từng phút trong bí thất này" Nàng cười, đôi môi gợi cảm mở ra, cười rất sáng lạn. Hàm răng trắng tuyết, cặp lông mày vàng, hai gò má cao cao, tròng mắt màu xanh như hai viên bảo thạch, giờ phút này, mị lực của nàng quả thật không gì cản được. Nhìn thấy Lục Minh bị mị lục của mình hấp dẫn, Avrile vương phi đá lông nheo với hắn hai cái : "Sau khi ra ngoài, tôi sẽ lại biến thành một vương phi, lại thành vợ của người khác, mà cậu, cũng đã có bạn gái của cậu, có lẽ chúng ta chỉ sau một cái chớp mắt, đã biến thành hai người của hai thế giới khác nhau, sau này sẽ không bao giờ gặp lại. Đôi khi vô tình mới nhớ đến đã từng ở chung với người đó trong bí thất... cho nên, tôi sẽ quý trọng từng giây từng phút này, ở chổ này, tôi không còn là vương phi, không phải là vợ người khác, mà tôi là người tự do, là bạn của cậu!" "Nếu cậu không thuộc về Ôn, cậu không phải là tiểu hầu tử của nàng, nếu nàng ta không có ơ đây, như vậy tôi sẽ không che dấu nữa... em yêu anh, em muốn cùng anh ... !" "Đừng lên tiếng, đừng để nàng ta nghe được! Tiểu hầu tử của Ôn, anh hãy để những lời vừa rồi của em vào trong lòng, được không?" "Anh biết đó, em không thể làm cho Ôn thất vọng, em không thể cướp đi người yêu của nàng, em không thể làm như vậy, nàng thật sự yêu anh, còn em, chỉ bởi vì xúc động thôi, được rồi, em thừa nhận, bởi vì đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cho em kích động! Tất cả của anh, đều là cho em mê muội, nhưng lý trí của em lại không cho phép em làm ra điều gì có lỗi với Ôn, anh thuộc về nàng ta, em chỉ có thể ôm anh, chỉ có thể nói với anh những cảm xúc chân thật nhất trong lòng em, như vậy cũng đã đủ rồi" "Anh có thể ngồi với em một lát được không? Em chỉ muốn trò chuyện với anh thôi, chỉ một lát thôi..." "Có thể nói cho em biết, anh muốn biết cái gì nhất về em? Anh có tò mò về em không?"Avrile vương phi là một người có tư tưởng phương tây điển hình, ngay thẳng, không che dấu tâm sự, làm việc bất kể hậu quả, trong lòng muốn cái gì là nói cái đó,muốn làm gì là làm. Nếu ở bên ngoài, với thân phận vương phi, nàng có thể chịu một chút áp lực. Nhưng ở đây, nơi này, chỉ có người bạn tốt và một người đàn ông mình sùng bái, vừa rồi mới trải qua sống chết, nàng hoàn toàn vứt bỏ tất cả, nói ra hết tâm sự của mình, bởi vì chỉ có như vậy mới làm cho nàng giải tỏa áp lực trong lòng, chỉ có thể giúp cho nàng không còn cô độc nữa, có thể làm cho nàng cảm thấy bên cạnh có người quan tâm, thậm chí có người làm bạn. Lục Minh đương nhiên hiểu, nàng ta không thật sự yêu mình, chỉ là vui đùa, chỉ là xúc động nhất thời, bởi vì thân thể sinh ra phản ứng. Con gái phương đông có lẽ sẽ chịu đựng, các nàng có thói quen yêu đơn phương rất ghê, không quen nói ra tâm sự. Nhưng người phương tây thì không như thế, bất kể là nam hay nữ, thì phần lớn mọi người đều không thích chịu đựng, nếu trong lòng thích một người, phải lập tức nói ra, sợ rằng ngày mai sẽ hối hận, cần phải nói ngay bây giờ. "Tôi quả thật có chút tò mò... e hèm... e hèm lần hai... cô có phải là xử nữ hay không?"Nếu đổi là một cô gái khác, có đánh què giò Lục Minh cũng không dám nói ra câu này, nhưng Avrile đã nói chuyện rất trực tiếp rồi, Lục Minh cũng cảm thấy nếu mình cứ quang co, thì không xứng làm đàn ông. Nàng là một cô gái phương tây, mình có gì muốn nói với nàng thì cứ nói, trực tiếp hỏi thẳng nàng là được, dù sao ra ngoài thì đường ai nấy bước rồi... Trong lòng Lục Minh cũng không phải muốn xác định nàng có phải là xử nữ hay không, mà là vì để chứng minh. Nếu nàng là xử nữ, vậy thì Ôn Hinh phu nhân cũng có khả năng như thế. Lỡ như mà không phải, thì chứng minh mình ngửi lầm!!!