Avrile khi nghe được lời hứa của Lục Minh, nàng đã khóc nức lên, ôm lấy Lục Minh và Ôn Hinh khóc gần nửa giờ, dưới sự an ủi của hai người mới dừng nghẹn ngào lại.
Bởi vì tâm tình kích động, cùng với sự mừng rỡ quá độ gây ảnh hưởng không tốt, nên Lục Minh thừa dịp nàng hơi dịu lại, ra tay châm cứu, để cho nàng ngủ đi.
Thấy nàng dần thả lỏng, yên tĩnh mà thiếp đi , Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân mới được giải thoát.
"Con cũng ngủ một lát đi!"Ôn Hinh phu nhân chờ Lục Minh để Avrile nằm lên nền đá, mới vỗ bờ vai hắn, nhẹ giọng nói : "Mặc kệ thế nào, con cũng nên hồi phục thể trước, không phục chân khí lại. Đừng nghĩ gì hết, tiền không thiếu, con xem vàng thỏi và ngân nguyên ở đây, muốn mua một tòa thành và lãnh thổ cũng không có vấn đề. Châu báu có tiếng ở Châu Âu con cũng có, đến lúc đó cho mấy nước ấy vài món, muốn tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ hẳn là không khó. Đừng quá lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi, con đi ngủ đi!"
"Dạ!"Lục Minh cất dạ minh châu vào, nơi này lập tức tối thui.
Hắn nắm lấy tay của Ôn Hinh phu nhân, kéo nàng nhẹ nhàng đi, đi đến chổ lõm trong thạch thất, sau đó kéo nàng nằm xuống bên cạnh hắn.
Bình thường hắn làm vậy thì chắc là không thể rồi.
Nhưng ở đây, trong cái thạch thất tối thui bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngoài Avrile đang ngủ say ra, thì cũng không còn người khác. Tình cảnh nương tựa lẫn nhau như vậy, làm Ôn Hinh cũng không cự tuyệt.
Nàng nhích thân ra, đưa tay khẽ lay Lục Minh, nói : "Avrile rất lạnh"
Ý của Ôn Hinh chính là muốn Lục Minh ngủ ở giữa, ba người một chổ, để tăng chút hơi ấm cơ thể lên. Avrile mặc dù đã mặc áo sơ mi của Lục Minh, nhưng bên dưới không có quần, mà hai chân chạm trực tiếp xuống nền đá lạnh lẽo, bên trong này thì nhiệt độ lại ẩm thấp, cho dù đang ngủ say, cũng sẽ bị ảnh hưởng không tốt. Cho nên, Ôn Hinh phu nhân muốn Lục Minh ngủ ở giữa, hy vọng nhiệt độ cơ thể của hắn lan ra, có thể làm cho mọi người cảm thấy ấm áp một chút.
Nàng lấy cái áo tây trang của Lục Minh quấn quanh hông, có quần áo cùng với nhiệt lượng kinh người do Lục Minh tản ra, quả nhiên ấm hơn hẳn.
Vì để cho ba người được hơi ấm, Lục Minh cũng không e ngại gì, nghiên người ôm lấy Avrile.
Lại kéo tay của Ôn Hinh phu nhân, ý bảo nàng nghiên người qua đây, ôm lấy mình.
"Ngoan ngoãn ngủ đi!"Ôn Hinh do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêng người lại, dựa vào phía sau của Lục Minh, tay vừa ôm nhẹ eo Lục Minh, đã bị hắn nắm không buông, giãy dụa một chút, cảm thấy không có tác dụng, cuối cùng để cho hắn nắm. Trong bóng đêm, cũng chẳng có gì để xấu hổ cả, mà nhiệt độ trong này quả thật rất thấp, cho nên coi như là thưởng cho hắn một lần, thân cận với hắn một chút.
"..."Lục Minh thật cao hứng, mà dù phải nương tựa lẫn nhau kiểu này, nhưng được Ôn Hinh phu nhân ôm để sưởi ấm cơ thể, cũng làm cho trong lòng hắn đắc ý vô cùng.
Thân thể tiêu hao rất nhiều sức, thân hình lại mệt mỏi, hơn nữa vừa thoát hiểm cảnh, trong lòng thư thái lại thoải mái, nên Lục Minh cũng nhanh chóng thiếp đi.
Trong giấc mơ, hắn tựa hồ như đã trở lại sát trận đáng sợ kia, vô số lần liều chết và đổ máu trên chiến trường đó.
Lại một lần nữa nhìn thấy một cô gái tuyệt mỹ vô song kia nhảy máu, nhưng khuôn mặt của nàng thỉnh thoảng lại biến ảo, trong chốc lát biến thành Niếp Thanh Lam, sau đó lại biến thành lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn, tiếp theo lại đến Trầm Khinh Vũ, cuối cùng, lại trở thành Ôn Hinh phu nhân, Lục Minh vừa định mở miệng gọi nàng, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng súng, giấc mơ bị tiếng súng làm vỡ tan.
"A..."Lục Minh giật mình tỉnh lại, mở mắt ra.
"Sao thế?"Ôn Hinh phu nhân vốn đang ngủ, lại bị Lục Minh làm cho giật mình, nàng cũng chợt tỉnh lại, đưa tay sờ sờ cái trán của Lục Minh, lại thấy đầy mồ hôi, phỏng chừng hắn đã gặp ác mộng.
"Con vừa thấy một giấc mơ lạ, trong lòng có cảm ứng không tốt, nhưng mục tiêu không phải là chúng ta... chúng ta rất an toàn, nhưng con lại lo lắng cho Mila và Trương Vân! Con muốn ra ngoài xem, các người ở đây chờ con, con sẽ không đi lâu đâu, nhanh chóng trở về thôi!"Lục Minh cảm thấy trong lòng có một sự bất an khó hiểu, quyết định ra ngoài xem một chút, kẻ địch khẳng định không biết mình đang trốn ở thạch thất dưới nước, nhưng nói không chừng bọn chúng đã nghĩ ra biện pháp khác, ép mình lộ mặt.
Có lẽ, bọn họ đã bắt Mila và Trương Vân.
Nếu mình không xuất hiện, nói không chừng chúng sẽ giết các nàng.
Lục Minh càng nghĩ càng bất an, hắn ngồi xuống, dặn dò Ôn Hinh phu nhân nhất định phải chờ mình.
"Con cẩn thận một chút, chúng ta chắc chắn sẽ chờ con!"Ôn Hinh phu nhân nhẹ nhàng ôm Lục Minh một cái, lại ôn nhu vuốt ve mặt hắn, nhỏ giọng nói : "Kẻ địch vừa mạnh vừa gian xảo, từng bước lập bẫy, khắp nơi tính kế, con nhớ phải thật cẩn thật, đừng để bị lâm vào tuyệt cảnh. Tiểu hầu tử, bây giờ con đã không còn một mình nữa, hiểu không? Trầm nha đầu các nàng cũng đang chờ con trở về, con là mạng sống của mọi người, là hy vọng của mọi người, nếu con xảy ra chuyện, vậy thì mọi người sẽ không sống nổi đâu... đi đi, chúng ta sẽ chờ con!"
Ôn Hinh phu nhân nhìn Lục Minh lẳng lặng biến mất dưới mặt nước, chợt thở dài...
Avrile đột nhiên ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi : "Ôn, anh ấy sẽ không sao chứ? Mình vẫn cảm thấy trong lòng có cảm giác không tốt, có lẽ chúng ta nên cản anh ấy lại"
"Không sao đâu, Avrile, chúng ta chỉ cần im lặng chờ nó về thôi, Avrile, bạn phải tin tưởng nó, thật ra, nó còn xuất sắc hơn cả sự tưởng tượng của chúng ta, cho nên, chúng ta phải tin tưởng nó!"Ôn Hinh mỉm cười, rồi lại an ủi Avrile : "Mặc dù chuyện nhỏ thì nó có vẻ mơ hồ, nhưng gặp chuyện lớn thì hắn biết nên làm thế nào! Có lẽ nó sẽ dùng phương pháp khó tin nhất, làm cho người khác bất ngờ! Nhưng mà Avrile, bạn chỉ cần biết rằng, nó đúng, vậy là đủ rồi!"
........................................
Lúc này, trong tòa nhà...
Tất cả khách mời và buổi tiệc từ thiện cũng đã kết thúc và ra về, trong tòa nhà chỉ còn lại hai loại người, một là đoàn sát thủ do hai tên Thạch Trung Kiếm và Chiết Dực Thiên Sức lãnh đạo, một là tù binh của chúng.
Người cuối cùng nằm trong danh sách tù binh chính là nữ sát thủ Mila.
Cả người nàng đầy máu, quần áo rách nát, bả vai do dính đạn nên máu tươi chảy không dứt.
Mila bị người ta còng tay ngược về sau lưng, bị người ta đẩy đi, nàng phẫn nộ giãy dụa, đồng thời trừng mắt nhìn một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia có làn da ngâm đen, trên tóc thắt vô số bím, hai mắt trắng đen rất rõ, một đôi môi đỏ mộng tươi ngon, hàm răng lại trắng như dùng kem đánh răng P/S, nếu theo tiêu chuẩn đánh giá của người da đen, thì đây chính là một mỹ nhân.
Trước kia, nàng vốn là đồng bọn của Mila, nhưng bây giờ đã thay đổi thân phận, giống như là Falllen Angel vậy, nàng biến thành thuộc hạ của Chiếc Dực Thiên Sứ, còn Mila thì trở thành tù nhân. Nàng phẫn nộ nhìn con da đen kia, điên cuồng kêu gào như con mèo cái bị đụng trúng ổ vậy : "Ma Qiao, đồ ** điếm, mày dám bán đứng tao? Con ** chó, cho dù tao có chết, thì đội trưởng Swan cũng sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Tao bán đứng mày, thì mày làm được gì? Còn múa chân múa tay với tao à? Mày cho rằng mày là gì? Tao đã không ưa mày từ lâu rồi!"Con nhỏ da đen tên là Ma Qiao kia kiêu ngạo đi đến trước mặt Mila, đạp một cái thật mạnh lên bụng của nàng, chờ cho nàng đau đớn cúi đầu xuống, thì lại túm lấy tóc của nàng, giở ngược lên, khinh miệt cười nói : "Đừng đem đội trưởng Swan ra hù tao, nàng ta không có khả năng biết! Hiểu chưa? Mày bị Kungfu Panda giết chết, haha, mày bị Kungfu Panda hiết xong giết! Mày cảm thấy là đội trưởng Swan sẽ tin lời của một cái xác, hay là của một người còn sống? Bee Mila, con ** điếm này, mày đừng có giả bộ trước mặt tao? Mày cho rằng mày là ai? Mày không phải không thích đàn ông sao? Đợi một lát nữa, từng thằng ở đây sẽ lại chơi mày cho đến chết, ha ha, mày chắc chắn sẽ sướng mà chết, cứ rên lớn tiếng lên đi, rên lớn lên, để Kungfu Panda lại cứu mày! Kêu lên đi, con **!"
Con da đen này lại hung hăng tát cho Mila vài cái, rồi còn đạp cho nàng một cước, làm nàng té nhào xuống đất.
Nó bước lại, dậm một chân lên ngực Mila, rút súng lục ra, nhắm ngay trước ngực nàng, điên cuồng kêu lên : "Mày muốn biết vì sao tao bán đứng mày không? Thứ nhất, bởi vì mày giết người đàn ông của tao, hắn ta uống say rồi, chỉ muốn sờ ngực của mày, thì mày liền giết hắn!"
"Thứ hai, cũng bởi vì tao và mày khác nhau, mày có thể giả bộ, không cần đàn ông, nhưng tao thì khác, tao thích đàn ông, tao cũng chán ghét bộ mặt thánh thiệt của đội trưởng Thiên Nga, tao ghét nàng ta, cũng ghét mày, một con ** điếm lại giả bộ thánh khiết lên làm đội trưởng, làm cho tao không chịu nổi, tao muốn đến với Chiết Dực Thiên Sứ. Mày nhìn đi, ở đây có rất nhiều đàn ông ưu tú, bọn họ có thể thỏa mãn tao, bất kỳ lúc nào, bất kỳ chổ nào, bọn họ đều xem tao như bảo bối. Còn bọn mày, thì không cho tao được cái gì!"
"Con ** rẻ tiền!"Mila tức giận, phun lên người Ma Qiao một ngụm máu.
"Muốn chết!"Con da đen này điên lên đá cho Mila một cái, làm nàng ta văng đi gần hai mét.
"Mày có phải rất tức giận không? Mila, tao có thể làm cho mày càng tức giận hơn, điên cuồng hơn, hahaha, mày có biết hai con ** tóc vàng của mày là do ai giết chết không? Là tao! Hahaha, khi mày đang đối phó với người khác, nhờ tao đưa bọn nó đi trốn, tao rút súng ra, bắn vào đầu bọn nó. Cái mặt xinh đẹp của nó liền bị hủy, máu tươi và óc não chảy ra, haha, một khuôn mặt xấu xí, haha! Tao còn bắn thủng ngực bọn nó, cắt vú bọn nó, để cho bọn nó tiếp tục mê hoặc mày, mày không phải rất thích bọn nó sao? Hahaha, mày rất muốn giết tao phải không? Giết đi, giết đi!"
"Đồ con chó, con ** rẻ tiền, tao... tao nhất định sẽ giết mày!"Mila đau đớn đập đầu xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt, nàng thật sự hối hận, hối hận vì lúc đầu đã không nghe lời hắn, nếu như rời đi ngay từ đầu thì đã tốt rồi. Hoặc là, không nhờ các nàng đi thông báo cho con ** phản đồ này, như vậy, các nàng sẽ không bị hại chết!
Tất cả, đều là lỗi của mình!
Mình nghĩ rằng nó cũng là thành viên trong đội, nhưng không ngờ, nó lại là phản đồ, vẫn còn ghi hận trong lòng.
Con nhỏ da đen cúi đầu xuống, kê đầu sát vào mặt của Mila, cười khinh miệt : "Nào, không phải mày muốn giết tao sao? Cắn tao hả, đồ **, mày có bản lĩnh thì cắn tao đi!"
Mila vừa mới mở hàm răng trắng ra, muốn cắn, thì lại bị ăn một đấm vào ngực, đau đến mức muốn ngất đi.
Trương Vân thì che mặt khóc, hoàn toàn không dám nhìn.
Bên cạnh nàng, còn có hai cô bạn gái khác. Các nàng vừa rời khỏi tòa nhà được một chút, thì đã bị hai chiếc xe nhỏ chặn lại, đối mặt với họng súng đen ngòm, các nàng không có lựa chọn thứ hai, chỉ đành phải trở thành tù nhân của chúng.
Trừ Trương Vân và hai người này ra, còn có hai cô hầu dẫn đường kiếm Lục Minh, bởi vì các nàng lừa dối Black Jack, nên trở thành tù binh luôn.
Black Jack không xác định được là các nàng có giúp cho Kungfu Panda hay không, thậm chí còn không kể là các nàng có lừa gạt mình không, cũng bắt luôn các nàng, dù sao cũng có khả năng dụ Kungfu Panda xuất hiện, mà lúc đó, hai nàng lại trở thành con tin tốt nhất. Dựa theo lời của Thạch Trung Kiếm nói, người phương đông rất trọng nghĩa khí, nế như các nàng đã giúp đỡ cho Kungfu Panda, vậy thì đối với sống chết của các nàng, hắn nhất định sẽ không đứng nhìn.
"Các cô gái, bất luận là ai cũng được, chỉ cần nói ra Kungfu Panda đang ở đâu, thì có thể lập tức rời đi... ngược lại, nếu không người nào biết hắn đang ở đâu, vậy thì sẽ có chuyện không thoải mái rồi!" Thạch Trung Kiếm cười lịch sự nói : "Có vị nào muốn nói trước không?"
Trong lúc Thạch Trung Kiếm đang hỏi, thì một người mang một cái mặt nạ màu bạc, đang trốn trong một góc tường ở sảnh.
Núp trong một góc âm u, lặng yên không một tiếng động.
Nhưng hai mắt giữa khe hở của mặt nạ, như ma nhãn chợt lóe...
"Anh... anh hỏi em cái này... em biết, xử nữ đối với người phương đông mà nói rất là quan trọng, nhưng đối với người phương tây bọn em không hề quan trọng, bọn em nói một phụ nữ trưởng thành mà là xử nữ là một cách chửi xéo... trước đó anh đã nói em rất có mị lực, nói em rất hấp dẫn mà!"Avrile bất an, tựa hồ rất kiêng kỵ khi nói về vấn đề này.
"Hay là, tôi đổi câu hỏi khác, chồng của cô có phải là có vấn đề không?"Lục Minh vội vàng đổi câu hỏi, nếu như hỏi chồng nàng có bị liệt dương hay không, vậy cũng được!
"Anh nói em rất xinh đẹp, rất có mị lực mà!"Avrile dường như kiên trì muốn Lục Minh phải hình dung bản thân như vậy.
"Vừa rồi tôi đã có nói vậy? Có cần lập lại không? Cô rất có mị lực..."Lục Minh đổ mồ hôi, xử nữ tại phương tây thật sự tởm dữ vậy sao?
"Cảm ơn anh!"Avrile ôm Lục Minh, nhỏ nhẹ nói : "Em thừa nhận, lúc còn trẻ, em quả thật là một cô gái không hề có mị lực, khi người khác bắt đầu phát dục, thì bộ ngực của em vẫn nhỏ, như một đứa con trai bình thường, rồi lớn hơn một chút, thân thể của em mới vất vả phát dục, nhưng mặt của em bởi vì do thân thể phát dục cùng với rối loạn kích thích khiến cho nó đầy tàn nhang, khi em còn đi học, tất cả mọi người đều gọi em là "tàn nhang công chúa""
"..."Lục Minh im lặng lắng nghe.
Nàng vừa mới từ cái chết trở về, trong lòng khẳng định vẫn còn nỗi ám ảnh, nếu như có thể thoải mái nói ra, tin rằng sẽ có hiệu quả tốt.
Đặc biệt là, bây giờ nhớ lại quá khứ không vui, nếu như có người chịu lắng nghe, tin tưởng rằng nàng sẽ rất vui vẻ, một người đủ tư cách nghe cũng rất quan trọng, có đôi khi, bác sĩ tâm lý cũng không cần làm gì, chỉ cần im lặng nghe người bệnh tâm sự, như vậy thường thường có thể chữa được bệnh mà thuốc không chữa được.
Tại sao lại cần bạn bè?? Chính là cần một người lúc vui, cũng như lúc buồn bên cạnh.
Có lẽ, bạn bè không nhất định có thể hỗ trợ.
Nhưng chỉ cần có một người có thể trong lúc mình đau khổ nhất mà lắng nghe mình, cũng đã đủ rồi. Như vậy, có thể còn tốt hơn rất nhiều thứ!
"Khi mà những cô gái khác có nhiều người theo đuổi, thì em lại không có một người nào!"Avrile cười nói : "Em rất tự ti, không dám biểu lộ với bất kỳ người con trai nào. Mấy năm đại học, những người mà em quen biết trong trường lớp, không ai còn trinh cả, chỉ còn lại mình em. Khi đó, em rất chán ghét cái thứ đó của mình, quả thật rất căm hận!"
"Sau đó, cha mẹ em vì tham tiền, đã gả em cho một vương tử của một tiểu quốc, trở thành vương phi của hắn. Mọi người đều gọi em là vương phi vịt xấu xí"
"Người chồng trên danh nghĩa của em, khi còn bé cưỡi ngựa, té bị thương, nên chổ ấy xảy ra vấn đề... như thế đó! Người ngoài đều nói hắn là đàn ông trong tất cả đàn bà, cũng là đàn bà trong tất cả đàn ông. Mọi người đều hình dung hắn là tiểu Ceasar!"
"Nhưng mà, chỉ có em biết, hắn chỉ là đàn bà trong tất cả đàn ông, chứ không phải là đàn ông trong tất cả đàn bà"
Avrile để lộ ra một nụ cười sầu thảm, sau đó lắc đầu nói : "Hắn lấy em, cũng bởi vì em xấu, "chồng" và "tình nhân" của hắn đều sẽ không thích em, hắn sẽ không cần lo sợ em cướp người của hắn, không cần ghen. Anh nghĩ đi, dung nhan của em lúc đó, xấu đến mức nghe cả chồng cũng không muốn nhìn, em cơ hồ không muốn sống nữa... em đã từng muốn tự sát, nhưng mà, em không có dũng khí tự sát, tự sát sẽ bị đày xuống địa ngục, không được lên thiên đường... lúc còn sống, em đã là người quái dị, em hy vọng sau khi chết, thượng đế sẽ ban cho em sự xinh đẹp, để cho em lên thiên đường, được vĩnh viễn sống trong hạnh phúc"
Lục Minh nghe đến đó, lại cảm thấy kỳ quái, sao bây giờ Avrile vương phi lại trở nên xinh đẹp như vậy??
Trên mặt của nàng cũng không còn dấu vết nào, giống như sự xinh đẹp trời sinh vậy!
Đối với người khác thì không biết, nhưng Lục Minh dùng chân khí tìm tòi, khẳng định là trên mặt của nàng không hề bị đụng bởi dao kéo, thần kinh và mạch máu hoàn hảo không bị tổn thương.
"Khó có thể tưởng tượng được trước kia cô lại như vậy, nhưng bây giờ cô rất hấp dẫn, rất đẹp rất gợi cảm. Hơn nữa còn vượt trên cả sự xinh đẹp của một phụ nữ phương tây, da của côn vô cùng mềm mại nhẵn nhụi, cái này rất khó có được!"Lục Minh kì quái hỏi : "Cô ăn thuốc tiên hả?"
"Không phải thuốc tiên, mà là nữ thần! Em gặp một vị nữ thần!"
Avrile kích động gật đầu : "Đầu tiên, em gặp được một người bạn tốt nhất trong đời, đó chính là Ôn! Anh biết không, lúc đó em hâm mộ vẻ đẹp của nàng biết bao, nàng quả thật chính là những gì xinh đẹp nhất của người phụ nữ tập hợp lại! Nhưng nàng an ủi em, nói em chỉ bị rối loạn kích thích, nội tiết mất cân đối, là hiện tượng tự nhiên của con gái bình thường... Sau đó, nàng mang em đến HongKong, gặp một người phụ nữ xinh đẹp tên là Phượng Minh, nữ sĩ xinh đẹp Phượng Minh, là nữ thần trong lòng em! Người ấy làm một loại tiên thuật phương đông trên người em, em làm thoải mái ngủ thiếp đi, hai ngày sau, khi em tỉnh lại, Ôn đưa cho em một cái gương, bên trong gương có một khuôn mặt rất xinh đẹp! Lúc đó, em mừng đến nổi muốn điên luôn, anh biết không, em đã khóc gần ba giờ, khóc đến khi không còn nước mắt nữa, nhớ đến hai mươi năm chua xót của mình, em liền không nhịn được nước mắt của mình!"
"Sau đó, em kiên trì cố gắng uống thuốc của Ôn cho, em, rốt cục, từ một con vịt xấu xí, đã trở thành một thiên nga xinh đẹp!"
"Nửa tháng sau, em biến thành một vương phi xinh đẹp nhất thế giới, đây phải cảm ơn người bạn tốt nhất của em, nàng chính là Ôn! Em cảm tạ nàng rất nhiều, nếu không có nàng, con vịt xấu xí sẽ mãi là con vịt xấu xí, vĩnh viễn không thể biến thành thiên nga được! Em cũng cảm kích nữ thần Minh Phượng, nhưng mà, em chỉ nhìn thấy mặt của người một lần, em rất hối hận, lúc ấy không hề nói một câu cảm ơn với người, thậm chí còn có lúc hoài nghi năng lực của người!"
"..."Lục Minh nghe xong liền đổ mồ hôi, thì ra người đã cứu nàng, chính là mẹ!
Ôn Hinh phu nhân thì ra là người dẫn dắt nàng trị liệu, cũng khó trách, nàng lại nói Ôn Hinh phu nhân lại chính là người bạn tốt nhất của mình.
Nhưng mà, mẹ dùng thủ pháp gì nhĩ? Từ một vịt con xấu xí mặt đầy tàn nhang, biến thành một thiên nga xinh đẹp!
"Bây giờ nếu anh muốn cười nhạo em, thì có thể bắt đầu được rồi, em trước kia là một con vịt xấu xí, một xử nữ đáng thương, một vương phi bị nhốt trong cung đình, anh muốn nói gì với em? Muốn giễu cợt em? Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, anh biết không, sau vài chục năm làm "tàn nhang công chúa", chịu tất cả sự khinh thường trên đời này rồi, em không quan tâm đâu..."Avrile mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra, rồi rơi xuống...
"Hự ...!" Lục Minh ho nghe một tiếng, chuẩn bị lên tiếng an ủi nàng.
Nhưng chẳng ngờ, Avrile đột nhiên giơ tay lên, che miệng hắn lại, không cho hắn mở miệng,
Khuôn mặt đầy nước mắt của nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu...
"Anh biết không, em rất quan tâm... em kỳ thật rất quan tâm..."
"Em hy vọng anh ca ngợi em, trong lòng em hy vọng nhất là được anh khen em, anh đừng cười nhạo em, được không? Trên đời này người nào cười nhạo em, em cũng không quan tâm, nhưng còn anh, anh không được cười nhạo em, anh biết không? Trong lòng của em, anh chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất, giống như một vị thần vậy, em không muốn anh cười nhạo em, em không sợ anh lừa gạt em, xin anh cứ tiếp tục, được không?"
"Hơn hai mươi năm nay, em chưa từng có thích một người đàn ông nào như tối nay vậy, tất cả đàn ông trước đây đều chỉ làm cho em phẫn nộ, anh biết không? Là tức giận!"
"Khi em còn là con vịt xấu xí, không có một người nào liếc nhìn em, cho dù có, cũng chỉ là xem thường!"
"Em chịu đựng đủ sự cười nhạo rồi, chịu đủ xem thường rồi! Khi em biến thành thiên nga xinh đẹp, trở về châu âu, tất cả đàn bà đều ghen ghét em, còn nói em đi chỉnh hình, nói em không biết liêm sỉ mà bơm thuốc nâng ngực, để cho bác sĩ mổ xẻ trên người em. Còn tất cả đàn ông, kể cả tình nhân của chồng em, đều dùng mọi biện pháp để tiếp cận em, thậm chí còn cho em xem những tấm ảnh lõa thể của chúng với chồng em nữa... từng có một thời gian, trong lòng em cực hận những tên đàn ông khốn nạn đó, chúng vĩnh viễn không biết rằng, em vẫn là em, vịt con xấu xí thành thiên nga xinh đẹp, nhưng trái tim em vẫn không đổi!"
"Nếu không có Ôn khuyên em, thì em đã trả thù tất cả những tên đàn ông mà em biết, để cho chúng tự cắn xé lẫn nhau, cả đám người đấu nhau cho đến chết!"
"Lúc em là vịt con xấu xí, từng chịu hết mọi sự khinh thường, khi em biến thành thiên nga xinh đẹp rồi, cũng không được sống tốt đẹp!"Avrile nhẹ nhàng lau nước mắt đi, mạnh mẽ chịu đựng đau khổ, nói ra bí mật lớn nhất trong tim ra : "Em đã bị đàn ông làm phiền, bị đàn bà ghen ghét"
"Còn chồng của em lại muốn ly hôn với em, nguyên nhân là em không chịu lên giường với tình nhân của hắn, làm cho hắn mất mặt với bọn chúng, hắn lại còn ghen với em, bởi vì tình nhân của hắn thích em, mà mẹ và các chị em của hắn lại mắng em là một con gà mái không biết đẻ trứng!"
"Không có con gà trống gieo giống, thì anh nghĩ đi, em có thể đẻ trứng sao?"
"Đám đàn ông đó, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp hạ thuốc em, còn đám đàn bà thì nói rằng mỗi tối em lên giường với rất nhiều đàn ông, âm thanh trên giường rất vang dội... em là xử nữ, đúng, nhưng em không hề lên giường với đàn ông, em chỉ có tự an ủi! Hơn nữa, cho dù em có hét lên, thì đám đàn bà đó cũng không nghe được, bởi vì bọn họ mỗi đêm đều rên rỉ rất lớn, còn em, chỉ len lén khóc, trừ tiếng khóc đau khổ ra, em còn có thể kêu lên cái gì?"
"Phỏng chừng cả châu Âu, em là người phụ nữ xinh đẹp đầu tiên bị chồng ly hôn!"
"Hắn không tin em trong sạch, hắn cho rằng em đã cắm rất nhiều sừng lên đầu hắn, cho dù cha mẹ em không đồng ý cho em ly hôn, nói rằng em không làm vương phi là một việc cực kỳ xấu hổ, nhưng người chồng trên danh nghĩa kia, bởi vì ghen tuông, nên đã đơn phương từ bỏ em! Ly hôn được nửa tháng liền có hiệu lực, anh nghĩ em còn là một vương phi sao? Không, không phải đâu, người mà anh đang nhìn chính là một phụ nữ đáng thương bị chồng ruồng bỏ!"
"Cha mẹ của em, vẫn còn chưa chấm dứt giấc mộng này, chuẩn bị gã em cho một lão già gần sáu mươi tuổi, chỉ bởi vì lão ấy có là một công tước, có một tòa thành... anh nhìn của em, nhìn mặt của em, thân thể của em, chỉ đáng giá một tòa thành thôi sao?"
"Lần này đến HongKong, thật ra là đến vay tiền của Ôn, ở châu Âu, chỉ cần bỏ tiền mua một vùng đất, không cần nó phải rộng lớn, chỉ cần có bảo vật quyên hiến cho quốc vương, rồi có một tòa thành riêng, như vậy có thể được phong tước, thì sẽ có quyền lực độc lập tự chủ. Em không có đất, cũng không có châu báu quý hiếm, càng không có tòa thành riêng, tiền của em hơn phân nửa là dành để quyên góp cho cô nhi ở châu Phi... trước kia em chưa từng nghĩ rằng, em sẽ bị chồng đá ra khỏi cửa, có một cuộc sống lưu lạc... Em hỏi mượn Ôn một số tiền, dù chỉ mua đủ một tòa thành, cũng được rồi, em có thể được phong tước, thoát khỏi cha mẹ, có được tự do cá nhân!"
Avrile nói đến đây, đột nhiên ôm lấy Lục Minh, lại khóc nức nổ nói : "Anh có thể giúp em không? Anh trong tim em chính là một người đàn ông không gì làm khó được, anh giống như một vị thần vậy, em hy vọng anh có thể cho em một tòa thành, như anh đã từng cho em bộ trang sức nữ vương này! Xin anh giúp em khôi phục tự do, em không muốn làm vương phi của người khác, càng không muốn làm đồ chơi của lão công tước già, em chỉ muốn là em... em biết, yêu cầu này rất quá đáng, em chỉ quen biết anh mới có một ngày, nhưng mà, anh không biết, em thấy trên người anh rất nhiều kỳ tích, cho nên, em đã sinh ra kỳ vọng rất lớn... cho em một tòa thành, giúp em được tự do, được không?"
Lục Minh giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ về tấm lưng của nàng.
Lần đầu tiên trong đầu, hắn gật đầu một cách trang trọng như thế, hắn gật đầu với nàng.
Thân thể của Avrile run lên, nàng dùng sức cắn môi mình, cho đến khi chảy máu ra, mới nghẹn ngào nói : "Nói cho em biết đi, xin anh,nói cho em biết đây không phải là giấc mộng! Anh nói đi, cho em một lời hứa, chỉ cần một lời thôi. Anh nói đ, sẽ cho em tự do, đây chính là hứa hẹn của thần, là ý chỉ của thần!"
Lục Minh nhìn chăm chú vào mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má của nàng, vô cùng nghiêm túc nói : "Anh, lấy thân phận là con trai của nữ thần Minh Phượng, ban cho em, Avrile Liya, anh ban cho em tự do! Anh ban cho em một tòa thành, ban cho em tài phú mà không bao giờ đếm hết được... cuối cùng, ban em cho ý chí tự do, không một ai có thể can thiệp vào ý chí của em! Avrile Liya, cuộc sống đau khổ của em đã chấm dứt, em có thể một lần nữa tìm lại hạnh phúc của mình, em có thể vui vẻ mà cười, em có thể hướng về mọi người mà biểu hiện sự xinh đẹp của em! Avrile Liya, anh phong cho em là "Nữ Vương Tự Do", trong tòa thành của em, trên lãnh thổ của em, em là nữ vuông tôn quý nhất, không người nào có thể đá em ra khỏi cửa, không người nào có dũng khí dám chê cười em, không người nào dám trợn mắt nhìn em nữa..."
"Anh là con trai của nữ thần Minh Phượng???"Avrile lại khóc, nhưng lần này là khóc do quá vui sướng.
"Là anh"Lục Minh gật đầu.
"Anh nói, anh ban cho em tự do? Ban cho em tòa thành? Còn phong em làm nữ vương?"Khuôn mặt đầy nước mắt cùng với khóe môi đầy máu của nàng kết hợp lại với nhau, nhìn qua thấy đẹp một cách đau khổ vô cùng.
"Chỉ cần em tin anh, anh có thể ban cho em tất cả!"Lục Minh đầu tiên là gật đầu, sau đó cười với nàng một nụ cười sáng lạn như mặt trời.
"Vậy anh hôn trán em một cái đi, giống như một vị thần đang chúc phúc cho quốc vương vậy, nếu em là nữ vương, cũng muốn được anh chúc phúc!"Avrile đột nhiên quay đầu nhìn quanh, tìm kiếm Ôn Hinh, mang theo tiếng khóc kêu lên : "Ôn, bạn ở đâu? Cầu xin bạn, chứng kiến giờ phút này cho mình, bạn ở đâu?"
"Avrile, mình luôn bên cạnh bạn, mình là bạn của bạn, trong nghi thức sắc phong nữ vương quan trọng như vậy, sao lại thiếu mình được?"Ôn Hinh phu nhân đứng đằng sau Avrile, trong lúc Avrile khóc đau khổ nhất, nàng đã đến, rồi cùng Lục Minh lẳng lặng ngồi nghe nàng ta khóc. Lúc Avrile quay đầu lại tìm kiếm, Ôn Hinh phu nhân đã cúi lưng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng : "Ly hôn rất tốt, ác mộng chấm dứt, cực khổ đã qua, chúc mừng bạn, tân nữ vương bệ hạ! Chúc mừng bạn, bạn của mình!"