"Cái gì? Em ở đâu?" Lục Minh vừa nghe, trong lòng cuồng nộ, thằng nào to gan thế, ban ngày ban mặt mà dám ăn hiếp Mục Thuần? Mặc dù bộ ngực của nàng bự thiệt, rất là mê người, nhưng nhìn thì được, YY thì được, nhưng muốn động tay làm bậy, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua cho tên này! Hắn lại nghe thấy trong giọng nói của Mục Thuần vừa có sự lo lắng vừa mang theo tiếng khóc, hiển nhiên là đã bị ăn hiếp rất nhiều, lại càng nổi trận lôi đình lên. Mục Thuần vừa mới hô được hai tiếng cứu mạng, thì đã có người đoạt lấy điện thoại cười lạnh : " Con này là bạn gái của mày? Nghe này, bạn gái mày đã đập nát kính của lão tử, lại còn đánh bị thương anh em của tao, nếu không chuẩn bị đủ mười vạn tám vạn, thì lão tử sẽ bán nó cho Bích Thủy Hào Đình làm gà!" Đập kính và đánh bị thương người mà đòi bồi thường mười vạn tám vạn? Không có tiền thì bán người ta làm gà? WTF? Lục Minh nghe xong, rõ ràng còn dã man hơn cả trăm năm về trước... Nhưng mà Lục Minh không nổi giận, mà lại trầm giọng nói : " Tiền tao có, đừng nói mười vạn tám vạn, ngay cả hai mươi vạn năm mươi vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ, mày đàng hoàng cho tao, nếu nàng ta thiếu một sợi tóc, lão tử sẽ bóp nát trứng của mày! Bọn mày ở đâu? Trung tâm làm điện Vô Phát Vô Thiên? Tao lập tức đến ngay!" "Nhớ mang đủ tiền, ít nhất là hai mươi vạn!" Tên kia vừa nghe Lục Minh là kẻ có tiền, lập tức quyết định lấy thêm mười vạn. "Đưa điện thoại cho nàng, kêu lão đại của mày chờ tao!" Lục Minh nói. Tên kia cười nói hắn chính là lão đại, rồi còn nói đừng tưởng quen biết đại ca nào thì có thể dẫn người đi, không có hai mươi vạn thì sẽ bán người, có tiền mới có người. Hắn còn cảnh cáo Lục Minh đừng báo cảnh sát, nếu không thì sẽ hại người hại mình thôi. Cuối cùng mới đưa điện thoại cho Mục Thuần, Lục Minh an ủi nàng hai câu, rồi vội vã đi xuống lầu, Giai Giai nhìn sắc mặt của hắn là biết đã xảy ra chuyện, vội đuổi theo hỏi một câu, biết được Mục Thuần và bạn học bởi vì đi làm đẹp, rồi phát sinh cãi nhau, đạp nát đồ, rồi bị người ta giam giữ, mới thở phào một hơi. Chuyện nhỏ như vậy, nàng không lo Lục Minh sẽ không thu xếp được, chỉ sợ sát thủ hay ninja gì đó thôi. Lục Minh lại an ủi Giai Giai vài câu, rồi gọi điện cho đội trưởng bảo an Đỗ Tử Liên lấy xe chở mình đi. Trong lòng Đỗ Tử Liên đặc biệt sùng bái Lục Minh, khát vọng được cùng hắn hành động thật lâu, vốn tưởng rằng đi ra ngoài chém giết tổ chức sát thủ gì đó, không ngờ rằng khi Lục Minh lên xe, nói là đi đến trung tâm làm đẹp Vô Phát Vô Thiên gì đó, còn nói là đi dọn dẹp gì gì đó, làm hắn thiếu chút nữa hộc máu đập đầu vào tay lái chết. Đường đường là tinh anh của thứ đao 1937, mà lại phải đi giáo huấn đám côn đồ xã hội đen? Cái... cái này cũng tính là nhiệm vụ? Nhưng mà, Lục Minh đã tin tưởng mình, mọi chuyện cũng kêu mình đi làm, tin rằng cuối cùng cũng sẽ là vụ án lớn, nên Đỗ Tử Liên tự an ủi bản thân rất nhiều. Khi đến trung tâm làm đẹp rồi, ngoài cửa đang đứng hơn mười mấy người, có vẻ như đang chờ Lục Minh đến. Trong đại sảnh, còn có mười mấy tên đang đứng, ai ai cũng tỏ ra vẻ hung thần ác sát mà nhìn Lục Minh cùng Đỗ Tử Liên, có một tên đầu trọc cỡ bốn mươi tuổi, tay cầm một điếu xì gà to đùng, tay kia thì ôm một cô gái, tỏ ra vẻ ta đây chính là lão đại. Phía sau hắn còn có một tên bốn mắt gầy, có vẻ như là quân sư hoặc là trợ lý gì đó. "Tao cứ nghĩ mày là một nhân vật gì đó rất ghê gớm, thì ra là một thằng nhóc chưa dứt sữa! Chỉ mang một người đến, mà cũng muốn dẫn người đi sao?" Tên đầu trọc sờ sờ cái đầu của mình, nhả ra một ngụm khói, cười lạnh nói. "Mang bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là mang tiền tới, hai mươi vạn tao đã mang tới, thả người ra!" Lục Minh quyết định nhìn xem Mục Thuần có bị làm khó dễ hay không. "Ai nói là hai mươi vạn, hai mươi vạn nhiều lắm sao? Đàn em của tao bị con ghệ của mày đánh gãy tay, mặt mũi thì bầm tím, bị hủy dung mẹ rồi, hai mươi vạn của mày có lợi ích gì? Ít nhất cũng là bốn mươi vạn!" Tên đầu trọc này lên giá, hắn thấy Lục Minh không dẫn bao nhiêu người tới, lại còn rất trẻ tuổi, nên càng yên tâm, cảm thấy Lục Minh là một tên nhị thế tổ có tiền, cho nên chém giá rất nặng, không chút lưu tình! "Để tao xem bạn của tao trước, nếu nàng ta không có việc gì thì không sao, nếu nàng ta rớt một sợi tóc, thì đừng trách tao trở mặt!" Lục Minh vừa nói xong, đám người đứng xung quanh hắn liền móc ra dao nhỏ, hoặc là ống nước này nọ. "Mày có tư cách gì mà nói điều kiện với Đinh gia, ngay cả sủa mày cũng không có quyền!" Thằng bốn mắt hét ầm lên. Hắn phất tay bảo đám tiểu đệ lên đánh Lục Minh, đầu tiên là xử lý hai người này trước đã. Đỗ Tử Liên sợ Lục Minh vừa ra tay, thì mấy tên này đã gục hết, mình không có cơ hội để thể hiện, lập tức đứng ra, muốn đánh một trận cho đã. Thì chợt nghe có tiếng người la hét phía sau, dừng tay! Cửa mở ra, đám tiểu đệ của Đinh gia đều bị một đám người khác đẩy vào, nhóm người ngoài này chỉ mặc duy nhất một màu áo sơ mi đen, trên ngực mỗi người còn có ấn long đầu cùng với hình vẽ ngọn lửa, tựa hồ như là huy kỳ của bang phái. Có một tên béo đến nổi nhìn không thấy ngón chân đâu đi vào, vẻ mặt cười cười hướng về Đinh gia nói : " Đinh gia, tìm mày thật lâu, vốn chuyện nhà của bọn mày, Phì ca tao không muốn quả, nhưng mà hôm nay tao vừa đi ngang qua, có vài việc muốn nói chuyện với mày" "Chu Đại Phì, tao với mày không có gì để nói, muốn đánh thì lúc nào cũng hoan nghênh!" Tên đầu trọc Đinh gia sờ sờ đầu, đưa điếu thuốc lên miệng hút, cười lạnh nói. "Khu vực Vô Phát Vô Thiên này rất tốt, tao thích, mày ra giá đi, Phì ca tao sẽ trả" Tên mập kia quay qua nói với Lục Minh : " Vị tiểu đệ này, thật là có lỗi, có thể trở lại hôm khác hay không? Hôm nay tôi có chút chuyện, muốn nói chuyện với Đinh gia" "Chỉ cần hắn thả bạn của tôi ra, tôi lập tức đi ngay..." Lục Minh không ngờ Đinh gia lại có nhiều kẻ thù như vậy, mình đã không tính rồi, lại có thêm một tên mập khổng lồ đến khai chiến nữa. Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là, thằng đầu trọc và thằng mập này hắn không nhận ra, lão đại xã hội đen có danh tiếng tại Lam Hai hắn cũng nhận thức, nhưng hai tên này rất lạ mặt, chẳng lẽ lão Thanh Long dẫn người đi đến HongKong trốn rồi, thì người ngoài vào chiếm thế lực mới? Bây giờ đúng là thời đại khoa học kỹ thuật, tốc độ phát triển cực nhanh, lão Thanh Long kia chưa đến HongKong được một tháng, mà cả Lam Hải đã đổi chủ rồi, đến ngay cả mình cũng không nhận ra, thật là ghê! Tên đầu trọc Đinh gia kia lại thả ra một ngụm khói, cười lạnh nhìn Lục Minh nói : " Bốn mươi vạn, không có bốn mươi vạn thì đừng nghĩ sẽ dẫn người đi, buổi tối mày không có tiền, thì tao đem bọn nó bán đi làm gà!" Thằng mập nghe thằng trọc nói xong, lắc đầu thở dài nói : " Đinh gia ơi là Đinh gia, bốn mươi vạn mày cũng muốn, mày có khác gì một thằng ăn xin đâu? Cũng giống y như một con chó bình thường vậy? Đói đến nỗi đáng thương luôn, tao chưa thấy một lão đại xã hội đen nào mà lại nghèo như mày, mày nhìn lại mày đi, còn hơn tên tổ phó trong cục lâm nghiệp trước kia tham tiền nữa, đói quá rồi cái gì cũng ăn cả, nếu không biết lúc trước mày làm quan, tao còn tưởng mày thật sự đúng là một tên ăn mày!" "Mày nói cái gì hả? Chu Đại Phì, mày cho rằng mày không phải con chó sao, mày bất quá chỉ là một thằng lái xe, mấy năm sau lại làm chủ nhiệm tìm tài liệu, mấy năm ngồi coi báo, mày tưởng mày là cái chó gì? Biến, nếu không lão tử đem mày cho heo ăn!" Đinh gia tức giận vỗ bàn nói. "Thì ra trước kia hai người làm quan!" Lục Minh bừng tỉnh nói. Tại Lam Hải, lão đại xã hội đen hắn quả thật biết không ít, chỉ là không biết một ông quan nào. Bây giờ đã rõ, phỏng chừng là đám lão đại cũ dẫn người đến HongKong trốn bão, rồi mấy tên quan nhàn chức hoặc là bị cách chức, được người sau lưng ủng hộ, lên bước ra chiếm lĩnh thị trường, muốn tẩy rửa lại một lần. Tự cắt đất ở Lam Hải để lập thế lực, hèn chi khó trách những người này tự xưng lão đại mà. Trên thì làm quan triều đình, dưới thì làm lão đại xã hội đen, a, việc này cũng có chút mới mẻ. Đương nhiên, trong nước thì chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, ví dụ như từ làm quan chuyển qua làm cướp vậy, cũng có không hề ít. Trong truyện Thủy Hử trước kia, không phải gần phân nửa cũng làm quan sao, nhưng rồi cũng không chịu nổi nhiệt! Tin rằng sau khi làm cướp vài năm, hắc bạch lại chuyển, rồi mấy ông này lại trở về làm quan thôi. Mặc dù có chút khó tin, nhưng mà, đây là một trong những quy luật tự nhiên của quan trường, không làm cướp, há có thể làm quan... Lục Minh cũng hiểu mà. "Vị tiểu đệ này có khí độ bất phàm, đối mặt với mười mấy người cầm dao ống nước mà mặt vẫn không đổi, mà cách nói chuyện cũng giống người trong nghề, không bằng theo Phì ca hợp tác, hôm nay chiếm được Vô Phát Vô Thiên này, thì cậu ba tôi bảy, cùng làm chút sinh ý, thế nào?" Thằng mập nhìn Lục Minh rồi nói, hắn rất là gian xảo, mặc kệ là Lục Minh có lai lịch gì, cứ biến thành đồng minh trước đã, chờ sau này xử lý chuyện này xong, thì lúc đó quay mũi nhọn sang đâm tên này cũng được. "Được, bọn mày thử đi!" Thằng trọc Đinh gia móc ra một cây súng lục đặt lên bàn, tỏ vẻ sau lưng hắn cũng có người, căn bản không hề sợ hãi. Trên lầu truyền ra một tiếng hét chói tai, lại nghe thấy có tiếng người kêu thảm thiết. Trên mặt Mục Thuần đầy nước mắt chạy xuống cầu thang, sau lưng còn có hai người phụ nữ đang đuổi theo, mà trên mặt hai người có có dấu móng tay thật sau, hiển nhiên là đã bị trúng một chiêu "Đao nhận toàn phong" của nữ hoàng bệ hạ rồi, HP bị trừ mất 75 điểm. Lại có một thằng đang ôm quần kêu to, phỏng chừng là bị nàng ra chiêu "Ám ảnh đột tập" rồi cri sảng lên, nên bị thương trầm trọng. Nữ hoàng bệ hạ mặc dù đánh ba người này, nhưng nàng cũng có chút chật vật, khi nàng nhào vào lòng ngực của Lục Minh, hắn phát hiện ra cánh tay áo của nàng đã rách nát, để lộ ra cánh tay trắng như hoa lan vậy. "Sao bây giờ anh mới tới, thiếu chút nữa em đã bị bọn họ cưỡng hiếp rồi, may mà em phản kháng kịch liệt, không là bị những tên này bán đi làm gà rồi!" Mục Thuần nhào đầu vào ngực Lục Minh mà khóc, lại đánh cho hắn vài cái, tức giận nói : " Anh còn chờ cái gì nữa? Mau ra tay đi, đánh bọn họ thành bánh thịt luôn, nhất là con chó bốn mắt này, còn muốn sờ ngực em, ngực của em anh còn chưa sờ, mà thằng chó này muốn sờ, bọn chúng đều muốn sờ, lại còn muốn bán em đi làm gà, em thiếu chút nữa đã bị mất mạng rồi... hu hu, anh còn đứng đây làm gì, mau đánh bọn họ đi!" "Vâng, nữ hoàng bệ hạ, xin chờ anh mười phút" Lục Minh phát hiện ra cô nàng này căn bản không có chuyện gì, nên trong lòng cũng thở phào một hơi. May mà nàng không gọi điện cho cha của nàng, nếu không thì mình cũng chẳng biết nên làm thế nào. Nhưng mà, nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, tại sao nàng ta không tìm cha nàng, mà lại tìm mình chứ? Cha nàng là phó thị trưởng, theo lý thuyết, nàng chỉ cần lấy tên ra hù cũng đủ dọa chết thằng đầu trọc rồi, hắn sẽ ngoan ngoãn mà tiễn nàng ra ngoài, tại sao nàng không nói ra nhỉ? Lục Minh còn đang trong kinh ngạc, thì nghe thằng bốn mắt cười lạnh nói : " Ai nha, mày cho rằng mày thật sự là thiên kim tiểu thư sao? Vào trung tâm làm đẹp của bọn tao mà ngay cả tiền cũng không mang, lại còn đập bể kính và đánh người nữa, mày còn muốn nói đạo lý à? Muốn đe dọa bọn tao phải không?Muốn đánh tao phải không? Các anh em, bắt con ** này lại cho tao, tao muốn tát cho mấy cái bạt tai... mày không phải nói lão tử muốn sờ ngực mày sao? Tao sẽ sờ cho mày coi!" "Như vậy không tốt đâu, ít nhất trước khi mày làm, phải hỏi tao có đồng ý hay không?" Lục Minh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Mày vừa mới sủa cái gì đó? Không phải mày muốn nói với tao rằng, cha của mày cũng là phó thị trưởng chứ, toàn bộ phó thị trưởng của Lam Hải ai mà tao không biết đâu? Con cái của họ ai mà tao không nhận ra? Mày cho rằng mày là ai hả? Thẳng chó chui từng trong góc đường ra?" Thằng bốn mắt kiêu ngạo nói, hoàn toàn xem thường Lục Minh và Mục Thuần, cảm thấy bọn họ cùng lắm chỉ là con của một nhà giàu có. "Bốn mươi vạn, nếu mày có tiền, thì lập tức mang người đi, nếu không thì biến ngay!" Thằng trọc cũng nói, nếu không có bốn mươi vạn, thì không chịu thả người. "Bốn mươi vạn tao không có, nhưng mà tao có cái khác..." Lục Minh cười cười, quay đầu lại phất tay với Đỗ Tử Liên : " Tất cả người đang đứng, đánh ngã cho tôi, người nào phản kháng, đánh phế nó luôn! Tôi chỉ cho anh ba phút, bây giờ bắt đầu!" "Vâng!" Đỗ Tử Liên như mãnh hổ xuống núi, gấp đến không thể chờ được, hắn ta chờ câu nói này của Lục Minh nãy giờ. Thiết quyền của hắn, còn nhanh hơn cả lôi điện, đấm một cái lên cằm thằng bốn mắt, làm cả người văng lên không trung, răng và máu lẫn lộn rơi ra, còn thằng đầu trọc muốn chụp lấy cây súng trên bàn, nhưng đã bị một chân dẫm xuống, làm tay hắn gãy nát ra, tiếng xương gãy có thể nghe rất rõ ràng, Đỗ Tử Liên hất chân lên một cái, cây súng bay lên nằm gọn trong tay hắn, chỉ vào đầu thằng đầu trọc, quát : " Quỳ xuống, nếu không sẽ chết!" Đám côn đồ xung quanh bị hù dọa đến choáng váng, dao nhỏ và ống nước đều bỏ xuống đấy. Hai tên đàn em bên cạnh Đinh gia muốn cứu chủ, nhưng Đỗ Tử Liên lạnh lùng nổ súng, bắn lên đùi bọn họ, làm cho hai người nhất thời ngã xuống, ôm đùi lăn lộn rên đau. "Bọn mày quỳ xuống cho tao, tao không muốn lập lại lần thứ hai, hai người bọn mày lập tức kêu người quỳ xuống, tao chỉ cho bọn mày hai phút đồng hồ..." Phía sau Đỗ Tử Liên có người muốn chạy, hắn không thèm nhìn một cái, xoay tay lại nổ súng lên đùi người đó. Hắn không nhìn bất kỳ người nào, trên đường bước ra, tùy ý đá bay mấy tên côn đồ không vừa mắt, lại dùng súng chỉ vào thằng mập nói : " Tao đếm đến ba, ai mà còn đứng, tao sẽ lập tức mở một lỗ trên đầu nó!" Đám người của tên mập vốn đang coi náo nhiệt, đều vội vàng ôm đầu quỳ xuống đất, bây giờ gặp phải sát tinh rồi, phản kháng chính là muốn chết. Nhưng mà bọn chúng vẫn còn may, vì tên đầu trọc thì thảm hơn, một tay bị dẫm nát, nhưng vẫn phải quỳ xuống đất. "Anh xem, Đỗ đại ca uy phong như vậy, tại sao anh không chịu ra tay, em muốn thấy anh đánh!" Mục Thuần cao hứng quá trời, chỉ có chút tiếc nuối là Lục Minh không ra tay, nếu mà Lục Minh chịu ra tay, thì tin rằng nàng sẽ càng thêm cao hứng. "Nữ hoàng bệ hạ, kỵ sĩ phải ở bên cạnh ngài để bảo vệ ngài!" Nói vậy thôi chứ trong lòng Lục Minh đổ đầy mồ hôi, chỉ có mấy tên côn đồ mà muốn hắn ra tay sao? "Báo cáo, thời gian là một phút ba mươi chín giây, đã cứu được con tin, khống chế cục diện!" Đỗ Tử Liên nhìn thấy có hai MM vừa khóc vừa chạy xuống lầu, chạy đến chổ Mục Thuần, mà đám người kia thì đang ôm đầu quỳ xuống, nhìn quanh một chút, rồi đi nhanh lại chổ Lục Minh, hành lễ kiểu quân đội, rồi cao giọng báo cáo. Mọi người nhìn mà sợ muốn chết, người trẻ tuổi này rốt cục có lai lịch gì? Căn cứ vào thực lực của thuộc hạ, phỏng chừng là người của cục quốc an, chẳng lẽ người kia là thái tử trong kinh? "Gọi điện báo cảnh sát đi, chúng ta là tiểu dân, bị người ta ức hiếp, không báo cảnh sát trợ giúp là không được..." Lục Minh nói xong thở dài, làm cho thằng mập và thằng trọc muốn hộc máu chết ngay, hắn ta mà là tiểu dân??? Nói như vậy thì người khác là con kiến mẹ rồi? Chỉ là, khi đang nói chuyện, thì điện thoại của Lục Minh reo lên, Mục Thuần tò mò nhìn qua, hỏi : " Là ai vậy?" "Bạn gái của anh, đừng lên tiếng, bình dấm chua của nàng ta lớn lắm..." Lục Minh nói xong, mọi người liền choáng váng muốn chết, người gọi là bạn gái, vậy thì cô nàng có cặp ngực siêu bự này là ai? Tiểu mật? Vợ hai? Vợ ba?
"Chị Thanh Lam hai ngày nay có nhiều vụ án phải theo, bây giờ đi làm rồi! Còn em Cảnh Hàn thì đi thăm sư phụ của nàng Bạch Trần am chủ, còn chưa về!"Giai Giai thấy Lục Minh an toàn trở về, cao hứng vô cùng, nàng không để ý đến nơi này nhiều người, ôm lấy Lục Minh không buông.
Bởi vì biết hắn cùng Ôn Hinh phu nhân bị cường đạo tập kích, trở về từ chổ chết, cho nên Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly cũng có xúc động muốn ôm Lục Minh.
Nhưng mà, nhiều người như vậy, thật sự là rất ngượng.
Nhan Mộng Ly nhìn nhìn Lục Minh, rồi lại quay sang nói chuyện với Ôn Hinh phu nhân, làm bộ như không để ý. Còn Lâm Vũ Hàm thì dùng đôi bàn tay trắng nhỏ của mình đánh lên hai bờ vai của hắn, vui vẻ hỏi hắn có mua đủ đồ trong danh sách hay không. Lục Minh làm sao mà có thời gian mua đồ, nhưng mà cũng nhờ Vương Đổng và Lại mập mạp, nên phỏng chừng cũng không thiếu nhiều lắm, cho nên ngắt ngắt cái mũi của nàng, cười nói : "Đồ thì mua đủ rồi, nhưng có người nào đó thiếu anh không ít tiền, phải lấy lời thôi, nếu như không trả nổi, thì mượn tạm khuê nữ của nhà người ta để trừ nợ!"
"Đánh chết bây giờ chứ mà dám mượn à! Woa, quả thật rất nhiều đồ!"Lâm Vũ Hàm nhìn thấy mấy cái rương lớn, vui mừng la lên.
Lần trước mặc dù nàng cũng đi HongKong, nhưng lúc đó bởi vì Lục Minh đang sốt cao chưa tỉnh, nên nàng lo lắng gần chết, làm gì còn tâm tình đi mua sắm.
Sau này lại đi, nhưng đi như gió về cũng như gió, chưa kịp mua gì thì đã bị Trầm Khinh Vũ cùng Niếp Thanh Lam các nàng gấp trở về, trong lòng tiếc nuối vô cùng, bây giờ Lục Minh thu hoạch lớn về đến gần mười cái rương, trong đó có ít nhất ba bốn cái là của nàng, làm sao mà nàng không kích động được chứ?
Nàng vui vẻ ngồi làm tài xế cho Lục Minh, lại bảo hắn ngồi xuống vị trí kế người lá, gấp đến nổi đưa luôn cái bịch bánh snack cho hắn ăn vặt, Lục Minh cũng lấy vài miếng, sau đó đưa xuống cho Nhan Mộng Ly ngồi phía sau, thấy nàng cứ im im, kỳ quái hỏi : "Mộng Ly, hình như em có tâm sự hả? Sao vậy? Có người ăn hiếp em?"
Nhan Mộng Ly đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.
Giai Giai vốn muốn nói, nhưng nàng ta lại dùng mắt bảo Giai Giai đừngnói, tựa hồ như không muốn để Lục Minh biết.
"Đội trưởng xinh đẹp của vũ trụ chiến đậu, cô nhìn đi, có phải là người ngoài hành tinh lại chuẩn bị xâm lược địa cầu của chúng ta? Siêu nhân Gao sẽ không ngồi yên đâu"Lục Minh đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt đáng yêu của Nhan Mộng Ly, ý bảo nàng yên tâm, cứ mở miệng nói chuyện.
Lâm Vũ Hàm ngồi bên cạnh lái xe, giả bộ như hung thần cắn lấy ngón tay của Lục Minh.
Nàng dùng cái lưỡi dính đầy đồ ăn của mình ra mà liếm một cái, rồi chu cái miệng nhỏ nhắn ra, thị uy với Lục Minh, xem hắn có dám vuốt mặt mình hay không.
Lục Minh thấy cô nàng này chịu giỡn, cười ha hả lên, rồi lại vuốt tay lên mặt nàng, sau đó đưa khăn giấy qua.
Lâm Vũ Hàm không dám liếm tiếp, nghịch ngợm lau mặt lên tay của Lục Minh.
Rồi lại cúi môi anh đào xuống, lau lau cái miệng của mình lên cái khăn giấy, rồi mới đắc ý nói : "Chú ý, em là cô gái xinh đẹp tình báo vạn sự thông đáng yêu nhất vũ trụ, anh cứ hỏi em là rõ ràng nhất, chị Mộng Ly có tâm sự, nhưng không quan hệ đến anh!"
Nhan Mộng Ly ngồi ở phía sau la lên, ý bảo nàng đừng nói cho Lục Minh nghe.
Nhưng mà, Lâm Vũ Hàm không quan tâm, cười nói : "Tên đại sắc lang này sớm muộn cũng biết, nói cho hắn biết cũng không sao. Là như thế này, chị Mộng Ly mấy ngày nay phát hiện ra đối diện ký túc xá có một tên rình coi, hắn là một thầy giáo trong trường, mặt ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưng trở về chổ rồi thì cả ngày trốn sau rèm cửa sổ dùng ống nhòm nhìn lén chị ấy... cái này không phải là cái đau đầu nhất, vì chị Mộng Ly vốn có nhiều người theo đuổi, bây giờ thêm một tên hoa hoa công tử đánh chết cũng không tha theo đuổi, hình như gọi là Triệu Tuấn Hoa, tên này trước kia đã từng theo đuổi Giai Giai, ở Lam Hải là một trong tứ đại sài lang. Chị Mộng Ly gần đây gặp rất nhiều phiền phức, Triệu Tuấn Hoa còn có con của lão hiệu trưởng, và ông thầy giáo dị thường kia ngầm dây dựa hoài! Tên xấu xa, nói cho anh biết, người theo đuổi chị Mộng Nhan rất rất là nhiều đó, có thể xếp thành một hàng dài gần mấy km, cứ như là một dàn quân đội bước qua Thiên An Môn vậy, đứng kẹt của đại học Lam Hải, tiến hành nghi thức duyệt binh!"
"Không có, không có chuyện này đâu!"Nhan Mộng Ly xấu hổ, vội vàng phủ nhận chuyện này.
"Haha, có nhiều người thích không phải là xấu, vậy chứng minh rằng em lớn lên xinh đẹp, nếu đổi lại là một khủng long nữ, thì người khác chẳng thèm liếc nhìn đâu!"Lục Minh quay đầu lại nhìn Nhan Mộng Ly cười nói : "Nếu như bận rộn quá, thì cứ gọi điện cho anh! Cái khác không được, chứ đánh người là sở trường của anh, mà anh lại thích quản việc của người khác lắm!"
"Không cần gì, theo em nghĩ, để cho anh ấy giả làm bạn trai của chị đến trường đi một vòng, làm cho mấy tên này hết hy vọng, như vậy sẽ không còn làm phiền chị nữa"Lâm Vũ Hàm cho Nhan Mộng Ly một lời đề nghị.
"Những người đó cứ mặc kệ họ, không có chuyện gì đâu"Nhan Mộng Ly nhìn Lục Minh một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Nếu như không có chuyện Niếp Thanh Lam nhờ Lục Minh làm bạn trai giả, cuối cùng trở thành bạn trai thật, thì nói không chừng nàng còn có thể suy nghĩ đến chuyện nhờ Lục Minh làm bạn trai đến trường đi dạo một vòng, để cho mấy tên mặt dày kia biết khó mà lui. Nhưng Nhan Mộng Ly nghĩ đến cảnh Niếp Thanh Lam từ giả thành thật, nếu mình tìm hắn giúp, nhờ hắn làm bạn trai giả,hình như không được tốt, cho nên cuối cùng vẫn từ chối.
Lục Minh cau mày lại, thầm nghĩ lúc nào rãnh phải đến giúp Nhan Mộng Ly đuổi mấy con ruồi này đi chổ khác chơi.
Một mỹ nhân cổ điển, một thiên sứ lạc đường siêu cấp, nếu như bình thường thì không sao, bây giờ có nhiều ruồi bu đến như vậy, thật đúng là nên lo lắng cho nàng...
Nhan Mộng Ly MM không mở miệng, thì hắn cũng không thể biểu hiện nhiệt tâm, cảm thấy chỉ cần âm thầm chuẩn bị vài việc, thay nàng thu dọn là được.
Về đến nhà, Ôn Nhu đã ôm tiểu Đậu Đậu đứng ở cửa chờ.
Dù sao nàng vẫn thấy Lục Minh không vừa mắt, cảm thấy người này đi HongKong trở về xong vẫn là đại sắc lang.
Một chút thay đổi cũng không có, chờ khi tiểu Đậu Đậu nhảy tót từ trên người xuống, nàng mới mặc kệ Lục Minh giựt lấy bịch bánh snack.
Ôn Nhu cảm thấy rằng mình giúp tên đại sắc lang coi nhà lâu như vậy, ít nhất phải nhận của hắn một triệu đô la tiền công mới đúng. Bây giờ hắn không có tiền, lấy bịch bánh của hắn cũng là tiện nghi cho hắn rồi. Lục Minh cũng không kỳ quái với thái độ của nàng, nếu nàng ta vui mừng khi thấy mình, đó mới là kỳ quái! Nhưng mà hắn phát hiện ra cô nàng vẫn đi theo sau lưng mình, nghĩ thầm, không phải cô nàng này rất ghét mình sao? Tại sao lại đi theo mình chứ? Vì vậy kỳ quái nhìn nàng, không ngờ nghe Ôn Nhu nói cho một câu, thiếu chút nữa đã làm cho Lục Minh ngã xuống đất, bởi vì Ôn Nhu nói thế này nè : "Đường đậu trong nhà đã ăn hết rồi, anh còn không biết làm cái mới đi, hai ngày nay tôi không có gì ăn rồi đó!"
"Đường đậu?"Lục Minh trợn tròn cặp mắt lên, đường? đậu? cái gì thế? Cuối cùng nhớ lại đó là lục thần hoàn đồng hoàn, trực tiếp ngất đi.
Tại HongKong, mười viên "lục thần hoàn đồng hoàn" cùng với một túi "cửu chuyển dưỡng nhan dịch"cũng được mua với giá là mười triệu đó, nàng ta lại xem nó là đường đậu, trời ơi là trời, cái... cái này cũng khó đỡ quá!
Lục Minh phỏng chừng tiểu nha đầu Ôn Nhu này ít nhất là hai ba năm nữa cũng sẽ chưa phát dục.
Ăn nhiều lục thần hoàn đồng hoàn như vậy, cho dù không có tác dụng cải lão hoàn đồng, thì thân thể cũng sẽ tạm dừng hoặc là phát dục cực chậm, hai cái bánh bao của nàng muốn nở ra? Phỏng chừng ít nhất cũng phải là mấy năm nữa mới được như mấy em lilo! Lục Minh nhào lại chụp lấy cổ tay của Ôn Nhu, sờ sờ mạch môn của nàng, đưa một chút chân khí vào thân thể của nàng dò xét, quả nhiên, hắn phát hiện ra trong cơ thể của nàng tích tụ rất nhiều tinh hoa linh khí, phỏng chừng cái tuổi mười sáu của nàng còn giữ được rất lâu, chờ đến khi tinh hoa linh khí tiêu hao hết thì cơ thể mới có thể phát dục trưởng thành được.
Nếu như nàng cứ tiếp tục ăn lục thần hoàn đồng hoàn như vậy hoài, thì thân thể sẽ bảo trì không thay đổi, vẫn giữ bộ dáng của một tiểu nha đầu!
"Có phải ăn nhiều đường đậu quá thì thân thể không tốt?"Ôn Nhu có chút lo lắng, mặc dù thấy Lục Minh không vừa mắt, nhưng vẫn tin tưởng vào y thuật của hắn.
"Không sao đâu, đó là thuốc bổ, ăn bao nhiêu cũng không ngại..."Lục Minh biết rõ nha đầu này rất hâm mộ những người ngực bự, hắn quyết định thành lập kế hoạch nuôi dưỡng tiểu lilo, làm cho nàng sống mười năm tám năm trong kiếp ngực phẳng, vì thế cười nói : "Thân thể của em tốt lắm, không có vấn đề!"
"Đó là đương nhiên, còn cần anh nói!"Ôn Nhu cảm thấy tay bị hắn sờ qua có chút nóng lên, tựa hồ như có dòng điện truyền qua, vội vàng hất tay.
Nàng cũng hiểu sau khi ăn cái viên "đường đậu"kia thì thân thể tốt hơn trước kia nhiều.
Hơn nữa ngày càng cảm thấy thân thể nhẹ như yếu, cả ngày bay nhảy chẳng biết mệt, trước kia thường hay ngủ gục, bây giờ lúc nào cũng tỉnh táo, túm lại là, sau khi ăn "đường đậu"xong, nàng cảm thấy thân thể thay đổi theo một chiều hướng hoàn mỹ hơn. Cũng bởi vì như vậy, cho nên nàng mỗi ngày đều cắm đầu mà ăn, hy vọng giữ được cảm giác tốt đẹp này.
Nguyên nhân thứ hai chính là, nàng nhìn thấy Lục Minh không hạn chế chúng nữ ăn, chứng minh rằng sau khi ăn lục thần hoàn đồng hoàn vào không có vấn đề, cho nên nàng cắm đầu ăn, ăn còn nhiều hơn những người khác, nàng cảm giác sau khi mình lớn lên, khẳng định sẽ xinh đẹp hơn mọi người.
Nhưng mà, Ôn Nhu không nghĩ rằng, bản thân chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa phát dục.
Người khác giữ gìn thanh xuân đương nhiên không có vấn đề, nàng lại muốn giữ gìn bộ dáng của tiểu lilo chưa phát dục này, thật là... wtf!
"Vậy làm cho tôi nhiều một chút..."Hai ngày nay Ôn Nhu không ăn, nên có chút thèm, nghĩ thầm rằng giúp hắn coi chừng nhà, ăn vài cục "đường đậu"cũng là hợp lý.
"Vâng, vâng... bà nội nhỏ, bây giờ con không còn nhiều, cho bà ba cục, sau này sẽ làm nhiều một chút"Lục Minh quyết định khởi động kế hoạch nuôi dưỡng tiểu lilo, cho cô nàng Ôn Nhu này ăn nhiều một chút, tốn bao nhiêu lục thần hoàn đồng hoàn cũng không sao, hắn không tiếc, quyết để cho nàng ăn, ăn cho nhiều vào, sau đó nhìn cặp ngực lép như cái bánh xếp của nàng, chờ ngày nàng hối hận!
Một ngày nào đó, cô nàng này sẽ cầu xin mình!
Cứ từ từ chờ, không vội, không vội!
Tiểu Đậu Đậu nhào vào lòng Ôn Hinh phu nhân, làm nũng một trận, lại nhảy xuống, lao đến thân mật với Lục Minh.
Khi Lục Minh ôm nó, trong lòng có một cảm giác kỳ quái... Avrile là xữ nữ, như vậy thì sẽ có mùi thơm xử nữ, mà Ôn Hinh phu nhân lại có mùi này, hẳn cũng là xử nữ mới đúng, nhưng vấn đề là, nàng ta sinh tiểu Đậu Đậu ra bằng cách nào? Trên thân thể của tiểu Đậu Đậu có hào quang sáng chói y như nàng, cảm giác hai người này đúng là mẹ con, tiểu Đậu Đậu không thể nhặt về nuôi, càng không phải là con của vợ trước... nhức đầu quá, rốt cục là sao hả??
Có lẽ, đây là bí mật mà Ôn Hinh phu nhân và Trầm Khinh Vũ gạt mình.
Hy vọng có một ngày, các nàng sẽ nói ra bí mật này với mình.
Lục Minh thấy chúng nữ giúp mình thu dọn đồ đạc, quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc yêu nữ, bởi vì khi hắn nhìn cái bánh xếp của Ôn Nhu, chợt nhớ đến cặp ngực size D của nàng....
Nếu có một ngày nào đó, mình trái ôm bộ ngực D, phải ôm lấy bộ ngực bánh xếp của tiểu lilo, vậy thì đúng là cuộc sống đầy hương diễm!
Vừa mới móc điện thoại ra, thì nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần gọi điến, Lục Minh trong lòng vừa động, nếu như có một cặp ngực to hơn ngồi ở giữa, thì chẳng phải càng thêm mĩ mãn à? Nhưng mà suy nghĩ này chợt lóe lên, liền nhớ đến cha của nàng, đại gian cẩu Mục Chi Hiển, Lục Minh choáng váng, quyết không tạo quan hệ với Mục Thuần, nếu không, cuộc đời sẽ gặp nhiều bất hạnh!
"Nữ hoàng bệ hạ vĩ đại, kỵ sĩ của người vừa mới về, xin cho hắn nghỉ ngơi một lát!"Lục Minh ấn nút nghe xong, liền nói như thánh với nàng, bỗng nhiên nghe tiếng khóc nức nở : "Nhanh đến cứu mạng, có người muốn làm bậy với em!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cái gì? Em ở đâu?" Lục Minh vừa nghe, trong lòng cuồng nộ, thằng nào to gan thế, ban ngày ban mặt mà dám ăn hiếp Mục Thuần? Mặc dù bộ ngực của nàng bự thiệt, rất là mê người, nhưng nhìn thì được, YY thì được, nhưng muốn động tay làm bậy, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua cho tên này! Hắn lại nghe thấy trong giọng nói của Mục Thuần vừa có sự lo lắng vừa mang theo tiếng khóc, hiển nhiên là đã bị ăn hiếp rất nhiều, lại càng nổi trận lôi đình lên. Mục Thuần vừa mới hô được hai tiếng cứu mạng, thì đã có người đoạt lấy điện thoại cười lạnh : " Con này là bạn gái của mày? Nghe này, bạn gái mày đã đập nát kính của lão tử, lại còn đánh bị thương anh em của tao, nếu không chuẩn bị đủ mười vạn tám vạn, thì lão tử sẽ bán nó cho Bích Thủy Hào Đình làm gà!" Đập kính và đánh bị thương người mà đòi bồi thường mười vạn tám vạn? Không có tiền thì bán người ta làm gà? WTF? Lục Minh nghe xong, rõ ràng còn dã man hơn cả trăm năm về trước... Nhưng mà Lục Minh không nổi giận, mà lại trầm giọng nói : " Tiền tao có, đừng nói mười vạn tám vạn, ngay cả hai mươi vạn năm mươi vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ, mày đàng hoàng cho tao, nếu nàng ta thiếu một sợi tóc, lão tử sẽ bóp nát trứng của mày! Bọn mày ở đâu? Trung tâm làm điện Vô Phát Vô Thiên? Tao lập tức đến ngay!" "Nhớ mang đủ tiền, ít nhất là hai mươi vạn!" Tên kia vừa nghe Lục Minh là kẻ có tiền, lập tức quyết định lấy thêm mười vạn. "Đưa điện thoại cho nàng, kêu lão đại của mày chờ tao!" Lục Minh nói. Tên kia cười nói hắn chính là lão đại, rồi còn nói đừng tưởng quen biết đại ca nào thì có thể dẫn người đi, không có hai mươi vạn thì sẽ bán người, có tiền mới có người. Hắn còn cảnh cáo Lục Minh đừng báo cảnh sát, nếu không thì sẽ hại người hại mình thôi. Cuối cùng mới đưa điện thoại cho Mục Thuần, Lục Minh an ủi nàng hai câu, rồi vội vã đi xuống lầu, Giai Giai nhìn sắc mặt của hắn là biết đã xảy ra chuyện, vội đuổi theo hỏi một câu, biết được Mục Thuần và bạn học bởi vì đi làm đẹp, rồi phát sinh cãi nhau, đạp nát đồ, rồi bị người ta giam giữ, mới thở phào một hơi. Chuyện nhỏ như vậy, nàng không lo Lục Minh sẽ không thu xếp được, chỉ sợ sát thủ hay ninja gì đó thôi. Lục Minh lại an ủi Giai Giai vài câu, rồi gọi điện cho đội trưởng bảo an Đỗ Tử Liên lấy xe chở mình đi. Trong lòng Đỗ Tử Liên đặc biệt sùng bái Lục Minh, khát vọng được cùng hắn hành động thật lâu, vốn tưởng rằng đi ra ngoài chém giết tổ chức sát thủ gì đó, không ngờ rằng khi Lục Minh lên xe, nói là đi đến trung tâm làm đẹp Vô Phát Vô Thiên gì đó, còn nói là đi dọn dẹp gì gì đó, làm hắn thiếu chút nữa hộc máu đập đầu vào tay lái chết. Đường đường là tinh anh của thứ đao 1937, mà lại phải đi giáo huấn đám côn đồ xã hội đen? Cái... cái này cũng tính là nhiệm vụ? Nhưng mà, Lục Minh đã tin tưởng mình, mọi chuyện cũng kêu mình đi làm, tin rằng cuối cùng cũng sẽ là vụ án lớn, nên Đỗ Tử Liên tự an ủi bản thân rất nhiều. Khi đến trung tâm làm đẹp rồi, ngoài cửa đang đứng hơn mười mấy người, có vẻ như đang chờ Lục Minh đến. Trong đại sảnh, còn có mười mấy tên đang đứng, ai ai cũng tỏ ra vẻ hung thần ác sát mà nhìn Lục Minh cùng Đỗ Tử Liên, có một tên đầu trọc cỡ bốn mươi tuổi, tay cầm một điếu xì gà to đùng, tay kia thì ôm một cô gái, tỏ ra vẻ ta đây chính là lão đại. Phía sau hắn còn có một tên bốn mắt gầy, có vẻ như là quân sư hoặc là trợ lý gì đó. "Tao cứ nghĩ mày là một nhân vật gì đó rất ghê gớm, thì ra là một thằng nhóc chưa dứt sữa! Chỉ mang một người đến, mà cũng muốn dẫn người đi sao?" Tên đầu trọc sờ sờ cái đầu của mình, nhả ra một ngụm khói, cười lạnh nói. "Mang bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là mang tiền tới, hai mươi vạn tao đã mang tới, thả người ra!" Lục Minh quyết định nhìn xem Mục Thuần có bị làm khó dễ hay không. "Ai nói là hai mươi vạn, hai mươi vạn nhiều lắm sao? Đàn em của tao bị con ghệ của mày đánh gãy tay, mặt mũi thì bầm tím, bị hủy dung mẹ rồi, hai mươi vạn của mày có lợi ích gì? Ít nhất cũng là bốn mươi vạn!" Tên đầu trọc này lên giá, hắn thấy Lục Minh không dẫn bao nhiêu người tới, lại còn rất trẻ tuổi, nên càng yên tâm, cảm thấy Lục Minh là một tên nhị thế tổ có tiền, cho nên chém giá rất nặng, không chút lưu tình! "Để tao xem bạn của tao trước, nếu nàng ta không có việc gì thì không sao, nếu nàng ta rớt một sợi tóc, thì đừng trách tao trở mặt!" Lục Minh vừa nói xong, đám người đứng xung quanh hắn liền móc ra dao nhỏ, hoặc là ống nước này nọ. "Mày có tư cách gì mà nói điều kiện với Đinh gia, ngay cả sủa mày cũng không có quyền!" Thằng bốn mắt hét ầm lên. Hắn phất tay bảo đám tiểu đệ lên đánh Lục Minh, đầu tiên là xử lý hai người này trước đã. Đỗ Tử Liên sợ Lục Minh vừa ra tay, thì mấy tên này đã gục hết, mình không có cơ hội để thể hiện, lập tức đứng ra, muốn đánh một trận cho đã. Thì chợt nghe có tiếng người la hét phía sau, dừng tay! Cửa mở ra, đám tiểu đệ của Đinh gia đều bị một đám người khác đẩy vào, nhóm người ngoài này chỉ mặc duy nhất một màu áo sơ mi đen, trên ngực mỗi người còn có ấn long đầu cùng với hình vẽ ngọn lửa, tựa hồ như là huy kỳ của bang phái. Có một tên béo đến nổi nhìn không thấy ngón chân đâu đi vào, vẻ mặt cười cười hướng về Đinh gia nói : " Đinh gia, tìm mày thật lâu, vốn chuyện nhà của bọn mày, Phì ca tao không muốn quả, nhưng mà hôm nay tao vừa đi ngang qua, có vài việc muốn nói chuyện với mày" "Chu Đại Phì, tao với mày không có gì để nói, muốn đánh thì lúc nào cũng hoan nghênh!" Tên đầu trọc Đinh gia sờ sờ đầu, đưa điếu thuốc lên miệng hút, cười lạnh nói. "Khu vực Vô Phát Vô Thiên này rất tốt, tao thích, mày ra giá đi, Phì ca tao sẽ trả" Tên mập kia quay qua nói với Lục Minh : " Vị tiểu đệ này, thật là có lỗi, có thể trở lại hôm khác hay không? Hôm nay tôi có chút chuyện, muốn nói chuyện với Đinh gia" "Chỉ cần hắn thả bạn của tôi ra, tôi lập tức đi ngay..." Lục Minh không ngờ Đinh gia lại có nhiều kẻ thù như vậy, mình đã không tính rồi, lại có thêm một tên mập khổng lồ đến khai chiến nữa. Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là, thằng đầu trọc và thằng mập này hắn không nhận ra, lão đại xã hội đen có danh tiếng tại Lam Hai hắn cũng nhận thức, nhưng hai tên này rất lạ mặt, chẳng lẽ lão Thanh Long dẫn người đi đến HongKong trốn rồi, thì người ngoài vào chiếm thế lực mới? Bây giờ đúng là thời đại khoa học kỹ thuật, tốc độ phát triển cực nhanh, lão Thanh Long kia chưa đến HongKong được một tháng, mà cả Lam Hải đã đổi chủ rồi, đến ngay cả mình cũng không nhận ra, thật là ghê! Tên đầu trọc Đinh gia kia lại thả ra một ngụm khói, cười lạnh nhìn Lục Minh nói : " Bốn mươi vạn, không có bốn mươi vạn thì đừng nghĩ sẽ dẫn người đi, buổi tối mày không có tiền, thì tao đem bọn nó bán đi làm gà!" Thằng mập nghe thằng trọc nói xong, lắc đầu thở dài nói : " Đinh gia ơi là Đinh gia, bốn mươi vạn mày cũng muốn, mày có khác gì một thằng ăn xin đâu? Cũng giống y như một con chó bình thường vậy? Đói đến nỗi đáng thương luôn, tao chưa thấy một lão đại xã hội đen nào mà lại nghèo như mày, mày nhìn lại mày đi, còn hơn tên tổ phó trong cục lâm nghiệp trước kia tham tiền nữa, đói quá rồi cái gì cũng ăn cả, nếu không biết lúc trước mày làm quan, tao còn tưởng mày thật sự đúng là một tên ăn mày!" "Mày nói cái gì hả? Chu Đại Phì, mày cho rằng mày không phải con chó sao, mày bất quá chỉ là một thằng lái xe, mấy năm sau lại làm chủ nhiệm tìm tài liệu, mấy năm ngồi coi báo, mày tưởng mày là cái chó gì? Biến, nếu không lão tử đem mày cho heo ăn!" Đinh gia tức giận vỗ bàn nói. "Thì ra trước kia hai người làm quan!" Lục Minh bừng tỉnh nói. Tại Lam Hải, lão đại xã hội đen hắn quả thật biết không ít, chỉ là không biết một ông quan nào. Bây giờ đã rõ, phỏng chừng là đám lão đại cũ dẫn người đến HongKong trốn bão, rồi mấy tên quan nhàn chức hoặc là bị cách chức, được người sau lưng ủng hộ, lên bước ra chiếm lĩnh thị trường, muốn tẩy rửa lại một lần. Tự cắt đất ở Lam Hải để lập thế lực, hèn chi khó trách những người này tự xưng lão đại mà. Trên thì làm quan triều đình, dưới thì làm lão đại xã hội đen, a, việc này cũng có chút mới mẻ. Đương nhiên, trong nước thì chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, ví dụ như từ làm quan chuyển qua làm cướp vậy, cũng có không hề ít. Trong truyện Thủy Hử trước kia, không phải gần phân nửa cũng làm quan sao, nhưng rồi cũng không chịu nổi nhiệt! Tin rằng sau khi làm cướp vài năm, hắc bạch lại chuyển, rồi mấy ông này lại trở về làm quan thôi. Mặc dù có chút khó tin, nhưng mà, đây là một trong những quy luật tự nhiên của quan trường, không làm cướp, há có thể làm quan... Lục Minh cũng hiểu mà. "Vị tiểu đệ này có khí độ bất phàm, đối mặt với mười mấy người cầm dao ống nước mà mặt vẫn không đổi, mà cách nói chuyện cũng giống người trong nghề, không bằng theo Phì ca hợp tác, hôm nay chiếm được Vô Phát Vô Thiên này, thì cậu ba tôi bảy, cùng làm chút sinh ý, thế nào?" Thằng mập nhìn Lục Minh rồi nói, hắn rất là gian xảo, mặc kệ là Lục Minh có lai lịch gì, cứ biến thành đồng minh trước đã, chờ sau này xử lý chuyện này xong, thì lúc đó quay mũi nhọn sang đâm tên này cũng được. "Được, bọn mày thử đi!" Thằng trọc Đinh gia móc ra một cây súng lục đặt lên bàn, tỏ vẻ sau lưng hắn cũng có người, căn bản không hề sợ hãi. Trên lầu truyền ra một tiếng hét chói tai, lại nghe thấy có tiếng người kêu thảm thiết. Trên mặt Mục Thuần đầy nước mắt chạy xuống cầu thang, sau lưng còn có hai người phụ nữ đang đuổi theo, mà trên mặt hai người có có dấu móng tay thật sau, hiển nhiên là đã bị trúng một chiêu "Đao nhận toàn phong" của nữ hoàng bệ hạ rồi, HP bị trừ mất 75 điểm. Lại có một thằng đang ôm quần kêu to, phỏng chừng là bị nàng ra chiêu "Ám ảnh đột tập" rồi cri sảng lên, nên bị thương trầm trọng. Nữ hoàng bệ hạ mặc dù đánh ba người này, nhưng nàng cũng có chút chật vật, khi nàng nhào vào lòng ngực của Lục Minh, hắn phát hiện ra cánh tay áo của nàng đã rách nát, để lộ ra cánh tay trắng như hoa lan vậy. "Sao bây giờ anh mới tới, thiếu chút nữa em đã bị bọn họ cưỡng hiếp rồi, may mà em phản kháng kịch liệt, không là bị những tên này bán đi làm gà rồi!" Mục Thuần nhào đầu vào ngực Lục Minh mà khóc, lại đánh cho hắn vài cái, tức giận nói : " Anh còn chờ cái gì nữa? Mau ra tay đi, đánh bọn họ thành bánh thịt luôn, nhất là con chó bốn mắt này, còn muốn sờ ngực em, ngực của em anh còn chưa sờ, mà thằng chó này muốn sờ, bọn chúng đều muốn sờ, lại còn muốn bán em đi làm gà, em thiếu chút nữa đã bị mất mạng rồi... hu hu, anh còn đứng đây làm gì, mau đánh bọn họ đi!" "Vâng, nữ hoàng bệ hạ, xin chờ anh mười phút" Lục Minh phát hiện ra cô nàng này căn bản không có chuyện gì, nên trong lòng cũng thở phào một hơi. May mà nàng không gọi điện cho cha của nàng, nếu không thì mình cũng chẳng biết nên làm thế nào. Nhưng mà, nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, tại sao nàng ta không tìm cha nàng, mà lại tìm mình chứ? Cha nàng là phó thị trưởng, theo lý thuyết, nàng chỉ cần lấy tên ra hù cũng đủ dọa chết thằng đầu trọc rồi, hắn sẽ ngoan ngoãn mà tiễn nàng ra ngoài, tại sao nàng không nói ra nhỉ? Lục Minh còn đang trong kinh ngạc, thì nghe thằng bốn mắt cười lạnh nói : " Ai nha, mày cho rằng mày thật sự là thiên kim tiểu thư sao? Vào trung tâm làm đẹp của bọn tao mà ngay cả tiền cũng không mang, lại còn đập bể kính và đánh người nữa, mày còn muốn nói đạo lý à? Muốn đe dọa bọn tao phải không?Muốn đánh tao phải không? Các anh em, bắt con ** này lại cho tao, tao muốn tát cho mấy cái bạt tai... mày không phải nói lão tử muốn sờ ngực mày sao? Tao sẽ sờ cho mày coi!" "Như vậy không tốt đâu, ít nhất trước khi mày làm, phải hỏi tao có đồng ý hay không?" Lục Minh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Mày vừa mới sủa cái gì đó? Không phải mày muốn nói với tao rằng, cha của mày cũng là phó thị trưởng chứ, toàn bộ phó thị trưởng của Lam Hải ai mà tao không biết đâu? Con cái của họ ai mà tao không nhận ra? Mày cho rằng mày là ai hả? Thẳng chó chui từng trong góc đường ra?" Thằng bốn mắt kiêu ngạo nói, hoàn toàn xem thường Lục Minh và Mục Thuần, cảm thấy bọn họ cùng lắm chỉ là con của một nhà giàu có. "Bốn mươi vạn, nếu mày có tiền, thì lập tức mang người đi, nếu không thì biến ngay!" Thằng trọc cũng nói, nếu không có bốn mươi vạn, thì không chịu thả người. "Bốn mươi vạn tao không có, nhưng mà tao có cái khác..." Lục Minh cười cười, quay đầu lại phất tay với Đỗ Tử Liên : " Tất cả người đang đứng, đánh ngã cho tôi, người nào phản kháng, đánh phế nó luôn! Tôi chỉ cho anh ba phút, bây giờ bắt đầu!" "Vâng!" Đỗ Tử Liên như mãnh hổ xuống núi, gấp đến không thể chờ được, hắn ta chờ câu nói này của Lục Minh nãy giờ. Thiết quyền của hắn, còn nhanh hơn cả lôi điện, đấm một cái lên cằm thằng bốn mắt, làm cả người văng lên không trung, răng và máu lẫn lộn rơi ra, còn thằng đầu trọc muốn chụp lấy cây súng trên bàn, nhưng đã bị một chân dẫm xuống, làm tay hắn gãy nát ra, tiếng xương gãy có thể nghe rất rõ ràng, Đỗ Tử Liên hất chân lên một cái, cây súng bay lên nằm gọn trong tay hắn, chỉ vào đầu thằng đầu trọc, quát : " Quỳ xuống, nếu không sẽ chết!" Đám côn đồ xung quanh bị hù dọa đến choáng váng, dao nhỏ và ống nước đều bỏ xuống đấy. Hai tên đàn em bên cạnh Đinh gia muốn cứu chủ, nhưng Đỗ Tử Liên lạnh lùng nổ súng, bắn lên đùi bọn họ, làm cho hai người nhất thời ngã xuống, ôm đùi lăn lộn rên đau. "Bọn mày quỳ xuống cho tao, tao không muốn lập lại lần thứ hai, hai người bọn mày lập tức kêu người quỳ xuống, tao chỉ cho bọn mày hai phút đồng hồ..." Phía sau Đỗ Tử Liên có người muốn chạy, hắn không thèm nhìn một cái, xoay tay lại nổ súng lên đùi người đó. Hắn không nhìn bất kỳ người nào, trên đường bước ra, tùy ý đá bay mấy tên côn đồ không vừa mắt, lại dùng súng chỉ vào thằng mập nói : " Tao đếm đến ba, ai mà còn đứng, tao sẽ lập tức mở một lỗ trên đầu nó!" Đám người của tên mập vốn đang coi náo nhiệt, đều vội vàng ôm đầu quỳ xuống đất, bây giờ gặp phải sát tinh rồi, phản kháng chính là muốn chết. Nhưng mà bọn chúng vẫn còn may, vì tên đầu trọc thì thảm hơn, một tay bị dẫm nát, nhưng vẫn phải quỳ xuống đất. "Anh xem, Đỗ đại ca uy phong như vậy, tại sao anh không chịu ra tay, em muốn thấy anh đánh!" Mục Thuần cao hứng quá trời, chỉ có chút tiếc nuối là Lục Minh không ra tay, nếu mà Lục Minh chịu ra tay, thì tin rằng nàng sẽ càng thêm cao hứng. "Nữ hoàng bệ hạ, kỵ sĩ phải ở bên cạnh ngài để bảo vệ ngài!" Nói vậy thôi chứ trong lòng Lục Minh đổ đầy mồ hôi, chỉ có mấy tên côn đồ mà muốn hắn ra tay sao? "Báo cáo, thời gian là một phút ba mươi chín giây, đã cứu được con tin, khống chế cục diện!" Đỗ Tử Liên nhìn thấy có hai MM vừa khóc vừa chạy xuống lầu, chạy đến chổ Mục Thuần, mà đám người kia thì đang ôm đầu quỳ xuống, nhìn quanh một chút, rồi đi nhanh lại chổ Lục Minh, hành lễ kiểu quân đội, rồi cao giọng báo cáo. Mọi người nhìn mà sợ muốn chết, người trẻ tuổi này rốt cục có lai lịch gì? Căn cứ vào thực lực của thuộc hạ, phỏng chừng là người của cục quốc an, chẳng lẽ người kia là thái tử trong kinh? "Gọi điện báo cảnh sát đi, chúng ta là tiểu dân, bị người ta ức hiếp, không báo cảnh sát trợ giúp là không được..." Lục Minh nói xong thở dài, làm cho thằng mập và thằng trọc muốn hộc máu chết ngay, hắn ta mà là tiểu dân??? Nói như vậy thì người khác là con kiến mẹ rồi? Chỉ là, khi đang nói chuyện, thì điện thoại của Lục Minh reo lên, Mục Thuần tò mò nhìn qua, hỏi : " Là ai vậy?" "Bạn gái của anh, đừng lên tiếng, bình dấm chua của nàng ta lớn lắm..." Lục Minh nói xong, mọi người liền choáng váng muốn chết, người gọi là bạn gái, vậy thì cô nàng có cặp ngực siêu bự này là ai? Tiểu mật? Vợ hai? Vợ ba?