"Bà xã đại nhân cảnh hoa xinh đẹp, tìm anh có chuyện gì?" Người gọi là Niếp Thanh Lam, nàng nghe Lục Minh nói xong, khẽ gắt hắn một cái, rồi lại cười nói : " Em tưởng rằng không ra đón, thì có người sẽ thất vọng lắm, cho nên mới gọi điện hỏi thử xem người ta có đang trốn trong góc tường nào đó không? Không ngờ vừa mới nãy phát hiện ra có người làm đại anh hùng đi cứu tiểu mỹ nhân, sao rồi? Tiểu mỹ nhân có cảm động đến nỗi lấy thân báo đáp không?" "Nếu em không gọi đến, thì rất có khả năng đó" Lục Minh giả bộ nghiêm trang nói. "Vậy em không làm phiền hai người" Niếp Thanh Lam chuẩn bị cúp máy. "Ai, vừa mới gọi điện làm phiền xong rồi, cô em à, em muốn chạy à, không có cửa đâu!" Lục Minh cảm thấy Niếp hồ ly cũng có chút thành ý, ít nhất là cũng gọi điện thoại cho mình. "Anh nghĩ em không làm việc sao? Em đang bề bộn rất nhiều chuyện đây!" Niếp hồ ly ám chỉ nàng đang ở chổ làm, không tiện để thân thiết. "Ở trong sở cảnh sát không phải có rất nhiều người sao? Để cho Vân Kiếm Phi và La Cương đi làm là được rồi, để tiểu hồ ly về bồi với ông xã là xong!" Lục Minh cảm thấy Trầm Khinh Vũ vừa đi, thì mình lại trở về cuộc sống trước kia, Niếp Thanh Lam các nàng mặc dù đã định ra quan hệ với mình, nhưng tin rằng mình cũng phải tốn nhiều công phu mới thu được vào tay. Nếu muốn "ăn tươi" cái nàng, phỏng chừng là không có khả năng. "Nhắc đến Vân Kiếm Phi và La Cương mới nhớ..." Niếp Thanh Lam dừng lại một chút, rồi lại nhẹ giọng nói : " La Cương vừa bị thương, hắn đi đón con gái, bị người ta điên cuồng nổ súng trả thù, may là chỉ bị bắn trúng bả vai, không nguy hiểm tính mạng, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, về phần Vân Kiếm Phi, hắn đã bị điều chức rồi..." "Không thể nào, Vân Kiếm Phi từ bỏ sao? Hắn không phải một lòng theo đuổi em à?" Lục Minh hoàn toàn không dám tin. "Cho dù hắn không tình nguyện, cũng phải đi!" Trong giọng nói của Niếp Thanh Lam có chút nghiêm túc, nói cực nhỏ : " Có một thái tử vừa mới đến Lam Hải, là một thái tử rất ghê gớm! Lúc đầu Vân Kiếm Phi không biết, nên đụng phải hắn, sau đó bị tên thái tử đánh cho một trận trước mặt mọi người, rồi còn bị điều tra, lôi tất cả mọi chuyện của hắn ra, thậm chí còn chỉ trích mười mấy tội danh, nếu không phải trong tỉnh có người nói thay hắn vài câu, thì phỏng chừng hắn đã ngồi nhà lao rồi, hắn không thể ở lại Lam Hải nữa, cho nên đành phải điều đi xa. Lục Minh à, Lam Hải đã muốn đổi trời rồi!" "Trời đất!" Lục Minh nghe xong ngẩn người, thái tử gì mà lợi hại như vậy, ngay cả Vân Kiếm Phi cũng hốt luôn? Thật sự là quá ghê rồi! Trước kia, Lục Minh phải nói là vô cùng chán ghét Vân Kiếm Phi. Chẳng những vì hắn là tình địch của mình, mà Lục Minh còn khinh bỉ cả phẩm đức cùng hành vi của người này, thân là một đội trưởng đặc công, nhưng suốt ngày cứ đi chơi gái, đặc biệt là gái tóc vàng, chơi trò thịt người kịp hai cái bánh bao lợn, chơi multi P, thật sự quá là sa đọa! Nhưng bây giờ Vân Kiếm Phi nhục nhã rời đi, trong lòng Lục Minh lại có một cảm giác kỳ quái nói không nên lời. Lục Minh thầm nghĩ, cảm thấy Vân Kiếm Phi cũng không phải là loại người đại gian đại ác gì, mặc dù có chút hủ bại do hưởng thụ quá độ, nhưng lúc làm việc tra án cũng có chút tích cực cố gắng. Bây giờ Vân Kiếm Phi đã bị người ta điều đi, còn La Cương thì bị thương, đám lão đại Thanh Long thì trốn đi HongKong, khó trách trị an Lam Hải lại tồi tệ như vậy, khó trách nhiều lão đại mọc lên như nấm thế này. Chẳng lẽ, chuyện này còn có ẩn tình? Cái tên thái tử kia tại sao nhất định phải điều Vân Kiếm Phi đi? La Cương tại sao đi đón con gái lại bị phục kích? Lam Hải thật sự muốn đổi trời sao? Lục Minh suy nghĩ cẩn thận rồi, trong lòng có chút căm tức, Lam Hải này vốn lại địa bàn bình tĩnh của mình, tên nào muốn giả thần giả quỷ ở đây chứ? Mình không thể mặc kệ được! Không quan tâm là tên thái tử kia muốn tẩy rửa gì Lam Hải, nếu vậy thì mình thay hắn dọn dẹp một chút, để cho hắn rõ ràng, cho dù là thái tử một phương, thì vẫn có chổ không phải muốn đụng là được đụng vào. "Buổi tối về nhà rồi nói tiếp, đừng nói với em là anh còn muốn mang tiểu mỹ nhân đi mướn phòng..." Niếp Thanh Lam cảnh cáo Lục Minh. "Anh nào dám, phỏng chừng anh còn chưa kịp đóng cửa, thì cảnh sát đã ập vào rồi" Lục Minh cười nói. Sau khi nói chuyện điện thoại với Niếp hồ ly xong, tâm tình của hắn cực tốt, quay lại nhìn Mục Thuần cùng với hai cô bạn có chút kinh hãi kia, tỏ vẻ không có chuyện gì, cười nói : " Đã có người báo cảnh sát, hay là chúng ta ra ngoài tìm một chổ ăn cơm đi. Ba vị, nếu thật sự không nhịn được, thì cứ lại đập họ một trận, anh nghĩ cảnh sát vẫn còn chưa đến đâu, nhất định là không biết. Nếu như sợ dơ tay, vậy chúng ta đi thôi!" Hai người bạn gái kia hiển nhiên là không dám rồi, riêng chỉ có Mục Thuần là chạy lại chổ mấy tên này, đá cho vài cái, rồi lại cao hứng chạy về ôm lấy cánh tay của Lục Minh, trên mặt đầy vẻ đắc ý, tựa như một nữ tướng thắng trận trở về vậy. Đỗ Tử Liên trong vài giây đồng hồ đã hủy cây súng thành từng món đồ chơi, quăng xuống đất, quay sang hừ lạnh với tên đầu trọc, rồi mới rời đi với Lục Minh. Tên đầu trọc mặt thì xám đen, đầu đầy mồ hôi, quỳ trên mặt đất không dám có một cử động nhỏ. Còn tên mập thì thấy Lục Minh đi xa rồi, vất vả bò dậy, cười ha hả nói : " Đinh gia, chúc mừng mày, xem ra Vô Phát Vô Thiên này không lâu sau lại đổi chủ rồi, mày đừng sợ, Phì ca tao rất có nghĩa khí, nếu mày phải ngồi trong kia, tao nhất định sẽ thường xuyên đến thăm mày, mang cơm theo cho mày! Hahaha, đắc tội với thái tử trong kinh, Đinh gia, mày thật sự cũng quá may mắn!" "..." Tên đầu trọc run lên, không nói lại một lời, vì hắn biết lòng tham của hắn đã phải trả một giá rất lớn. Lục Minh mang Mục Thuần cùng hai cô bạn đi đến một quán ăn nhỏ, tùy ý gọi vài món. Cứ dẫn họ đi ăn một hồi, thuận tiện trấn an tinh thần của bọn họ cũng tốt. Đỗ Tử Liên vốn muốn ở ngoài chờ xe, nhưng mà Lục Minh lại gọi hắn vào ăn chung, nhưng hắn không nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn và ăn thôi. Lục Minh tò mò hỏi tại sao Mục Thuần lại bị giam giữ, vừa nghe xong không khỏi cười ha hả lên. Thì ra các nàng đi dạo phố, xong rồi nhìn thấy trung tâm làm đẹp Vô Phát Vô Thiên này, muốn làm đẹp một chút, nhưng sau khi đi vào, Mục Thuần phát hiện ra không thấy túi tiền đâu, rất kỳ quái, lập tức hỏi hai cô bạn, hai nàng ta cũng phát hiện ra không thấy ví tiền, vì vậy trong lòng hoài nghi cái chỗ này có phải là muốn hãm hại người không. Sau khi cãi nhau xong, đối phương dẫn theo người xã hội đen đến, nói ra những lời cực kỳ mất dạy và hung ác. Mục Thuần muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại lại bị đối phương đoạt mất. Cho nên sóng gió nổi lên, Mục Thuần vì sợ đối phương làm bậy với mình, nên cầm ghế đập loạn lên, làm bể kính còn làm bị thương một người, nhưng đối phương đến mười mấy thằng đàn ông, mà các nàng chỉ có ba cô gái, Mục Thuần nói mình lại con gái của Mục Chi Hiên, hy vọng đối phương sẽ thả mình ra, còn bồi thường cho mình. Nhưng không ngờ, đối phương hoàn toàn không tin. Vì tên đầu trọc Đinh gia là lão giang hồ, vì phòng ngừa vạn nhất, nên vẫn cho nàng gọi một cuộc điện thoại. Mục Thuần không biết Lục Minh đã trở về, nên đầu tiên là gọi cho cha, nhưng Mục Chi Hiên đang họp, nên điện thoại chỉ có thể nhắn lại ở hộp thư, không nghe được. Không còn biện pháp, nên nàng chỉ đành cầu may, gọi thử cho Lục Minh, mặc kệ là hắn có ở Lam Hải hay không, cũng mong hắn có thể phái người đến cứu mình, điện thoại vừa chuyển, biết Lục Minh đang ở Lam Hải, vì thế Mục Thuần kích động liền hô lên cứu mạng. "Phỏng chừng các em đã gặp phải mấy thằng móc túi rồi, bây giờ lão đại chính thức của Lam Hải đều đã đi hết rồi, chỉ chừa lại mấy tên côn đồ không ai quản hết, vô cùng càn rỡ" Đỗ Tử Liên phỏng chừng ba nàng giữa đường gặp móc túi, nên túi tiền mới không cánh mà bay. "Sao em không gọi điện cho thư ký của cha em? Bên cạnh phó thị trưởng hẳn là không ít người, em gọi đại một người cũng được vậy!" Lục Minh cười nói. "Em chỉ biết số điện thoại của cha ... và anh thôi..." "Kỵ sĩ của em, em không tìm anh thì em ai?" Mục Thuần sau khi thoát hiểm rồi, trở nên đắc ý, làm mặt quỷ nói, trong lòng nàng rất ngọt ngào, mặc dù hơi sợ, nhưng tình cảnh được anh hùng cứu lấy, cảm thấy bản thân là một nữ hoàng đang gặp rủi ro, được một kỵ sĩ dũng cảm như hắn ra tay cứu giúp, cái này quả thật hạnh phúc đến nỗi ngủ dậy vẫn còn cười! "Cơm nước xong rồi, trở về đi, ngủ một giấc, đừng nghĩ gì cả, anh bận nhiều việc lắm, không ở được với em lâu!" Lục Minh biết rõ Mục Thuần đặc biệt quấn người, quyết định đuổi nàng về sớm, tiếp theo chạy đi đón Niếp Thanh Lam về. "Người ta nghe lời anh còn không được sao..." Mục Thuần làm nũng gấp một con tôm lớn cho Lục Minh, chờ cho hắn lột vỏ xong, thì há cái miệng nhỏ ra cắn một cái. "Anh sắp thành bảo mẫu của em rồi đó! Thiên kim đại tiểu thư à, ngay cả ăn tôm mà cũng bắt người ta lột vỏ, anh là anh bó tay với em rồi đó!" Lục Minh thấy nàng mở đôi môi đỏ hồng ra, khoe khoang một chút, rồi cuối cùng vẫn đút cho ăn. Lúc đó, cái cảm xúc mà ngón tay đụng vào làn môi, tựa hồ như làm cho người ta có trăm ngàn suy nghĩ, vội rút tay về, làm ra vẻ không có việc gì dùng khăn lau sạch tay. Nếu như không phải có hai cô bạn học và Đỗ Tử Liên ở đây, thì Mục Thuần khẳng định sẽ tiếp tục làm nũng, đến chết cũng không tha cho Lục Minh. Nhưng mà bây giờ, nàng chỉ tức giận liếc hắn một cái, sau đó quay lại làm thiên kim đại tiểu thư. Lục Minh kêu Đỗ Tử Liên đưa ba nàng về trường, còn hắn thì đón một chiếc taxi, chuẩn bị đi đón Niếp Thanh Lam, trên đường đi gọi điện trước, làm cho Niếp Thanh Lam trong lòng cao hứng, nhưng vẫn cự tuyệt : " Em bận lắm, đừng nói là bây giờ được nghỉ, có khi còn tăng ca đến sau mười hai giờ đêm mới về nhà, anh về với tiểu mỹ nhân trước đi!" Không có biện pháp, Lục Minh đành phải đổi địa điểm đến Phương Phỉ Uyển. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy chị Trang và Cam Điền quỷ tinh linh kia đang chỉ huy nhân viên dọn dẹp bãi giữ xe, Lục Minh lập tức giả bộ ngoan ngoãn, chạy lại hỏi : " Hai vị mỹ nữ, em đến làm công, chỉ cần có cơm ăn là được, có gì cực khổ mệt nhọc xin cứ phân phó, làm trâu làm ngựa cũng không sao cả" Chị Trang giật mừng, nàng không biết Lục Minh đã trở về, nhìn hắn đứng trước mặt, trong lòng tràn đầy vui mừng. Cam Điền thì dứt khoát nhào đến người của Lục Minh, vui mừng kêu lên : " Anh Minh đã về rồi, bọn em còn tưởng rằng hai ngày nữa anh mới về chứ, thật tốt quá, quà của em đâu?" "Muốn tăng tiền lương hay muốn quà?" Lục Minh thấy nàng cười đáng yêu quá, nên quyết định trêu đùa nàng một chút. "Tăng tiền lương là thời gian dài, nhưng mà quà cũng rất quan trọng..." Quỷ tinh linh Cam Điền lại bắt đầu trò tính toán của mình, nàng ngẩng đầu lên thấy Lục Minh cười sáng lạn, cảm thấy hắn đang trêu đùa mình, lập tức linh quang chợt lóe, ôm lấy cánh tay hắn, vui mừng kêu lên : " Hai cái em đều muốn, vừa muốn tăng lương vừa muốn có quà, nhanh, đem quà ra đây!" "Muốn quà gì? Hay là chơi đoán chữ đi..." Quà của Lục Minh làm sao mà dễ lấy chứ. "Nói mau, sở trường của em là chơi đoán chữ, một trăm chữ em cũng đoán được, hay là, em đoán chữ của anh, anh tặng em một trăm phần quà?" Cam Điền quả thật là... khó đỡ quá đi. "Đừng làm rộn, mau đi thông báo cho mọi người biết đi!" Tiểu Hoa đi ra, chụp lấy bả vai của Cam Điền, lại đánh cho Lục Minh một quyền, nói : " Đây là quà của chị dành cho em" "Chẳng lẽ đây là Thất Thương Quyền của Không Động phái trong truyền thuyết? Võ công của giáo chủ quả là thiên hạ vô song, bội phục, bội phục!" Lục Minh cười to nói. "Đừng làm loạn, vào ngồi rồi nói sau!" Chị Trang thấy Lục Minh đã về, cũng tạm thời gác lại công việc. Lục Minh nói chuyện với mọi người một hồi lâu, rồi tặng mỗi người một món trang sức, cuối cùng vẫn không thấy Hoắc yêu nữ đâu hết, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ nàng ta còn muốn trốn mình? Mình đã tới rồi, nàng ta còn muốn trốn đi đâu? Thật là...! Chị Trang thấy hắn tặng mỗi người một món trang sức, cũng đau lòng thay hắn, nói : " Cái này chắc là không ít tiền đâu, chỉ cần mua đặc sản HongKong là được rồi, làm ông chủ như em cũng quá rộng rãi rồi đấy!" "Rất là rộng rãi, em thích anh Minh nhất!" Cam Điền hôn lên mặt của Lục Minh một cái, sau đó chạy vào phòng soi gương. "Cái vòng cổ của nàng ta, hẳn là không rẻ đúng không?" Tiểu Hoa rất có ý thức, nàng cảm thấy mấy món trang sức này mà Lục Minh tặng cho mọi người có thể dùng tiền là mua được, riêng chỉ có cái vòng cổ kia khẳng định là báu vật vô giá, viên kim cương màu xanh thật to kia không nói, mà trên mặt còn có đính rất nhiều viên kim cương nhỏ, tin rằng giá trị không hề bé. Lục Minh cười nói : " Thật ra không cần tốn tiền, em làm ăn trộm, vào trong nhà của một thương nhân chợ đêm dạo một vòng là có. Tiểu Hoa giáo chủ, đây là của chị. Chị, đây là của chị" Hắn tặng cho Tiểu Hao một chiếc nhẫn kim cương và chị Trang một vòng tay kim cương, đều là những thứ giấu trong kho của Byrd cả, mặc dù không bằng bộ trang sức nữ vương, không bằng quyền trượng của giáo hoàng, không bằng vương miện của Louis XIV, nhưng cũng là một trong năm mươi món bảo vật của Byrd, tin rằng tùy tiện cầm một món ra ngoài bán cũng kiếm được hơn mấy triệu đô la. Nếu mà để cho Byrd biết Lục Minh tùy tiện đem mấy món bảo vật hắn tốn tâm huyết cả đời để sưu tầm về mà tặng cho người khác kiểu này, không chừng sẽ nhảy ra từ trong quan tài. Tiểu Hoa nhận lấy chiếc nhẫn kim cương cực lớn này, cái vòng nhẫn tuy nhỏ, nhưng lại rất hợp với ngón tay của nàng, thử vài lần, cuối cùng cũng vừa tay. Nàng lại mang cái vòng tay vào, nhìn một chút, cảm thấy không tệ, không khỏi cao hứng mà khen Lục Minh một tiếng : " Món quà này thật sự rất đẹp, chị thích, lần sau sẽ miễn phí khai tinh chất cho em. Mẹ kiếp, lúc trước thằng khốn kia dám dùng đồ giả để tặng cho chị, làm chị vui muốn chết, nghĩ lại năm đó thật là ngốc...Thật không ngờ, trong tay lão nương lại có thể mang chiếc nhẫn trị giá mấy triệu đô, cả đời này thật không uổng phí!" "Mấy triệu?" Chị Trang nghe xong, tay run lên, xém tí đã làm rớt cái vòng tay kim cương xuống đất. "Ai biết, phỏng chừng là khoảng chục triệu đô, hồi trước em đã xem qua trong tạp chí châu báu, chị Trang, vòng tay của chị hình như là vòng tay mà vương hậu nước Pháp yêu thích nhất, ha ha, em không biết gì hết, em đi làm việc!" Tiểu Hoa phát hiện ra Lục Minh đang nháy mắt, lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy, đắc ý đi ra ngoài, chị Trang thì ngơ ngác nhìn Lục Minh một hồi lâu vẫn không nói gì, Lục Minh vội vàng lắc đầu khoát tay giải thích : " Không tốn tiền đâu, mấy thứ này em trộm được mà, còn có chục thứ giống vậy nữa!Hơn nữa, chị là chị của em, có cái vòng tay thì tính cái gì, nào, em mang cho chị! "Cái.. cái vòng tay này thật sự trị giá mấy triệu đô?" Chị Trang sau một hồi mới có phản ứng lại, kích động nói : " Đây thật sự là món mà vương hậu nước Pháp từng mang?" "Có lẽ thế, vương hậu nước Pháp thì đã sao, bà ta cũng là người thôi. Ai, thật là đẹp mắt!" Lục Minh khen lớn tiếng, muốn thay đổi sự chú ý của chị Trang. Chị Trang đột nhiên kích động nhào lại ôm lấy Lục Minh, khẽ nấc lên một chút, khóc một hồi, mới ngượng ngùng đẩy hắn ra, lau khô nước mắt, lại nhìn Lục Minh gật đầu, cười nói : " Được rồi, em trai tặng quà, mặc kệ là quý giá cỡ nào, chị cũng nhận. Cả đời này còn chưa mang thứ nào đẹp như vậy, thật sự là quá đẹp mắt, chị phải đi rửa mặt một chút..." Lục Minh phỏng chừng nàng ta rửa mặt là giả, đi soi gương mới là thật. Ra cửa, chị Trang quay đầu lại nói với Lục Minh : " Mãi nói chuyện, làm quên mất Dong Dong, nàng ta ở lầu bảy, em lên tìm nàng đi!" Lục Minh lập tức hành động, bước lại thang máy, đi lên lầu bảy, cửa vừa mở ra thì liền nhìn thấy một người đang vô cùng khẩn trương, là Hoắc yêu nữ, vui mừng nắm lấy nàng, nói lớn : " Cô em, anh xem em lần này còn trốn đi đâu!"
"Cái gì? Em ở đâu?"
Lục Minh vừa nghe, trong lòng cuồng nộ, thằng nào to gan thế, ban ngày ban mặt mà dám ăn hiếp Mục Thuần? Mặc dù bộ ngực của nàng bự thiệt, rất là mê người, nhưng nhìn thì được, YY thì được, nhưng muốn động tay làm bậy, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua cho tên này! Hắn lại nghe thấy trong giọng nói của Mục Thuần vừa có sự lo lắng vừa mang theo tiếng khóc, hiển nhiên là đã bị ăn hiếp rất nhiều, lại càng nổi trận lôi đình lên.
Mục Thuần vừa mới hô được hai tiếng cứu mạng, thì đã có người đoạt lấy điện thoại cười lạnh : " Con này là bạn gái của mày? Nghe này, bạn gái mày đã đập nát kính của lão tử, lại còn đánh bị thương anh em của tao, nếu không chuẩn bị đủ mười vạn tám vạn, thì lão tử sẽ bán nó cho Bích Thủy Hào Đình làm gà!"
Đập kính và đánh bị thương người mà đòi bồi thường mười vạn tám vạn?
Không có tiền thì bán người ta làm gà? WTF? Lục Minh nghe xong, rõ ràng còn dã man hơn cả trăm năm về trước... Nhưng mà Lục Minh không nổi giận, mà lại trầm giọng nói : " Tiền tao có, đừng nói mười vạn tám vạn, ngay cả hai mươi vạn năm mươi vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ, mày đàng hoàng cho tao, nếu nàng ta thiếu một sợi tóc, lão tử sẽ bóp nát trứng của mày! Bọn mày ở đâu? Trung tâm làm điện Vô Phát Vô Thiên? Tao lập tức đến ngay!"
"Nhớ mang đủ tiền, ít nhất là hai mươi vạn!" Tên kia vừa nghe Lục Minh là kẻ có tiền, lập tức quyết định lấy thêm mười vạn.
"Đưa điện thoại cho nàng, kêu lão đại của mày chờ tao!" Lục Minh nói.
Tên kia cười nói hắn chính là lão đại, rồi còn nói đừng tưởng quen biết đại ca nào thì có thể dẫn người đi, không có hai mươi vạn thì sẽ bán người, có tiền mới có người. Hắn còn cảnh cáo Lục Minh đừng báo cảnh sát, nếu không thì sẽ hại người hại mình thôi. Cuối cùng mới đưa điện thoại cho Mục Thuần, Lục Minh an ủi nàng hai câu, rồi vội vã đi xuống lầu, Giai Giai nhìn sắc mặt của hắn là biết đã xảy ra chuyện, vội đuổi theo hỏi một câu, biết được Mục Thuần và bạn học bởi vì đi làm đẹp, rồi phát sinh cãi nhau, đạp nát đồ, rồi bị người ta giam giữ, mới thở phào một hơi.
Chuyện nhỏ như vậy, nàng không lo Lục Minh sẽ không thu xếp được, chỉ sợ sát thủ hay ninja gì đó thôi.
Lục Minh lại an ủi Giai Giai vài câu, rồi gọi điện cho đội trưởng bảo an Đỗ Tử Liên lấy xe chở mình đi.
Trong lòng Đỗ Tử Liên đặc biệt sùng bái Lục Minh, khát vọng được cùng hắn hành động thật lâu, vốn tưởng rằng đi ra ngoài chém giết tổ chức sát thủ gì đó, không ngờ rằng khi Lục Minh lên xe, nói là đi đến trung tâm làm đẹp Vô Phát Vô Thiên gì đó, còn nói là đi dọn dẹp gì gì đó, làm hắn thiếu chút nữa hộc máu đập đầu vào tay lái chết.
Đường đường là tinh anh của thứ đao , mà lại phải đi giáo huấn đám côn đồ xã hội đen?
Cái... cái này cũng tính là nhiệm vụ?
Nhưng mà, Lục Minh đã tin tưởng mình, mọi chuyện cũng kêu mình đi làm, tin rằng cuối cùng cũng sẽ là vụ án lớn, nên Đỗ Tử Liên tự an ủi bản thân rất nhiều.
Khi đến trung tâm làm đẹp rồi, ngoài cửa đang đứng hơn mười mấy người, có vẻ như đang chờ Lục Minh đến.
Trong đại sảnh, còn có mười mấy tên đang đứng, ai ai cũng tỏ ra vẻ hung thần ác sát mà nhìn Lục Minh cùng Đỗ Tử Liên, có một tên đầu trọc cỡ bốn mươi tuổi, tay cầm một điếu xì gà to đùng, tay kia thì ôm một cô gái, tỏ ra vẻ ta đây chính là lão đại. Phía sau hắn còn có một tên bốn mắt gầy, có vẻ như là quân sư hoặc là trợ lý gì đó.
"Tao cứ nghĩ mày là một nhân vật gì đó rất ghê gớm, thì ra là một thằng nhóc chưa dứt sữa! Chỉ mang một người đến, mà cũng muốn dẫn người đi sao?" Tên đầu trọc sờ sờ cái đầu của mình, nhả ra một ngụm khói, cười lạnh nói.
"Mang bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là mang tiền tới, hai mươi vạn tao đã mang tới, thả người ra!" Lục Minh quyết định nhìn xem Mục Thuần có bị làm khó dễ hay không.
"Ai nói là hai mươi vạn, hai mươi vạn nhiều lắm sao? Đàn em của tao bị con ghệ của mày đánh gãy tay, mặt mũi thì bầm tím, bị hủy dung mẹ rồi, hai mươi vạn của mày có lợi ích gì? Ít nhất cũng là bốn mươi vạn!" Tên đầu trọc này lên giá, hắn thấy Lục Minh không dẫn bao nhiêu người tới, lại còn rất trẻ tuổi, nên càng yên tâm, cảm thấy Lục Minh là một tên nhị thế tổ có tiền, cho nên chém giá rất nặng, không chút lưu tình!
"Để tao xem bạn của tao trước, nếu nàng ta không có việc gì thì không sao, nếu nàng ta rớt một sợi tóc, thì đừng trách tao trở mặt!" Lục Minh vừa nói xong, đám người đứng xung quanh hắn liền móc ra dao nhỏ, hoặc là ống nước này nọ.
"Mày có tư cách gì mà nói điều kiện với Đinh gia, ngay cả sủa mày cũng không có quyền!" Thằng bốn mắt hét ầm lên.
Hắn phất tay bảo đám tiểu đệ lên đánh Lục Minh, đầu tiên là xử lý hai người này trước đã.
Đỗ Tử Liên sợ Lục Minh vừa ra tay, thì mấy tên này đã gục hết, mình không có cơ hội để thể hiện, lập tức đứng ra, muốn đánh một trận cho đã. Thì chợt nghe có tiếng người la hét phía sau, dừng tay! Cửa mở ra, đám tiểu đệ của Đinh gia đều bị một đám người khác đẩy vào, nhóm người ngoài này chỉ mặc duy nhất một màu áo sơ mi đen, trên ngực mỗi người còn có ấn long đầu cùng với hình vẽ ngọn lửa, tựa hồ như là huy kỳ của bang phái.
Có một tên béo đến nổi nhìn không thấy ngón chân đâu đi vào, vẻ mặt cười cười hướng về Đinh gia nói : " Đinh gia, tìm mày thật lâu, vốn chuyện nhà của bọn mày, Phì ca tao không muốn quả, nhưng mà hôm nay tao vừa đi ngang qua, có vài việc muốn nói chuyện với mày"
"Chu Đại Phì, tao với mày không có gì để nói, muốn đánh thì lúc nào cũng hoan nghênh!" Tên đầu trọc Đinh gia sờ sờ đầu, đưa điếu thuốc lên miệng hút, cười lạnh nói.
"Khu vực Vô Phát Vô Thiên này rất tốt, tao thích, mày ra giá đi, Phì ca tao sẽ trả" Tên mập kia quay qua nói với Lục Minh : " Vị tiểu đệ này, thật là có lỗi, có thể trở lại hôm khác hay không? Hôm nay tôi có chút chuyện, muốn nói chuyện với Đinh gia"
"Chỉ cần hắn thả bạn của tôi ra, tôi lập tức đi ngay..."
Lục Minh không ngờ Đinh gia lại có nhiều kẻ thù như vậy, mình đã không tính rồi, lại có thêm một tên mập khổng lồ đến khai chiến nữa.
Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là, thằng đầu trọc và thằng mập này hắn không nhận ra, lão đại xã hội đen có danh tiếng tại Lam Hai hắn cũng nhận thức, nhưng hai tên này rất lạ mặt, chẳng lẽ lão Thanh Long dẫn người đi đến HongKong trốn rồi, thì người ngoài vào chiếm thế lực mới? Bây giờ đúng là thời đại khoa học kỹ thuật, tốc độ phát triển cực nhanh, lão Thanh Long kia chưa đến HongKong được một tháng, mà cả Lam Hải đã đổi chủ rồi, đến ngay cả mình cũng không nhận ra, thật là ghê!
Tên đầu trọc Đinh gia kia lại thả ra một ngụm khói, cười lạnh nhìn Lục Minh nói : " Bốn mươi vạn, không có bốn mươi vạn thì đừng nghĩ sẽ dẫn người đi, buổi tối mày không có tiền, thì tao đem bọn nó bán đi làm gà!"
Thằng mập nghe thằng trọc nói xong, lắc đầu thở dài nói : " Đinh gia ơi là Đinh gia, bốn mươi vạn mày cũng muốn, mày có khác gì một thằng ăn xin đâu? Cũng giống y như một con chó bình thường vậy? Đói đến nỗi đáng thương luôn, tao chưa thấy một lão đại xã hội đen nào mà lại nghèo như mày, mày nhìn lại mày đi, còn hơn tên tổ phó trong cục lâm nghiệp trước kia tham tiền nữa, đói quá rồi cái gì cũng ăn cả, nếu không biết lúc trước mày làm quan, tao còn tưởng mày thật sự đúng là một tên ăn mày!"
"Mày nói cái gì hả? Chu Đại Phì, mày cho rằng mày không phải con chó sao, mày bất quá chỉ là một thằng lái xe, mấy năm sau lại làm chủ nhiệm tìm tài liệu, mấy năm ngồi coi báo, mày tưởng mày là cái chó gì? Biến, nếu không lão tử đem mày cho heo ăn!" Đinh gia tức giận vỗ bàn nói.
"Thì ra trước kia hai người làm quan!" Lục Minh bừng tỉnh nói.
Tại Lam Hải, lão đại xã hội đen hắn quả thật biết không ít, chỉ là không biết một ông quan nào.
Bây giờ đã rõ, phỏng chừng là đám lão đại cũ dẫn người đến HongKong trốn bão, rồi mấy tên quan nhàn chức hoặc là bị cách chức, được người sau lưng ủng hộ, lên bước ra chiếm lĩnh thị trường, muốn tẩy rửa lại một lần.
Tự cắt đất ở Lam Hải để lập thế lực, hèn chi khó trách những người này tự xưng lão đại mà.
Trên thì làm quan triều đình, dưới thì làm lão đại xã hội đen, a, việc này cũng có chút mới mẻ.
Đương nhiên, trong nước thì chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, ví dụ như từ làm quan chuyển qua làm cướp vậy, cũng có không hề ít. Trong truyện Thủy Hử trước kia, không phải gần phân nửa cũng làm quan sao, nhưng rồi cũng không chịu nổi nhiệt!
Tin rằng sau khi làm cướp vài năm, hắc bạch lại chuyển, rồi mấy ông này lại trở về làm quan thôi.
Mặc dù có chút khó tin, nhưng mà, đây là một trong những quy luật tự nhiên của quan trường, không làm cướp, há có thể làm quan... Lục Minh cũng hiểu mà.
"Vị tiểu đệ này có khí độ bất phàm, đối mặt với mười mấy người cầm dao ống nước mà mặt vẫn không đổi, mà cách nói chuyện cũng giống người trong nghề, không bằng theo Phì ca hợp tác, hôm nay chiếm được Vô Phát Vô Thiên này, thì cậu ba tôi bảy, cùng làm chút sinh ý, thế nào?" Thằng mập nhìn Lục Minh rồi nói, hắn rất là gian xảo, mặc kệ là Lục Minh có lai lịch gì, cứ biến thành đồng minh trước đã, chờ sau này xử lý chuyện này xong, thì lúc đó quay mũi nhọn sang đâm tên này cũng được.
"Được, bọn mày thử đi!" Thằng trọc Đinh gia móc ra một cây súng lục đặt lên bàn, tỏ vẻ sau lưng hắn cũng có người, căn bản không hề sợ hãi.
Trên lầu truyền ra một tiếng hét chói tai, lại nghe thấy có tiếng người kêu thảm thiết.
Trên mặt Mục Thuần đầy nước mắt chạy xuống cầu thang, sau lưng còn có hai người phụ nữ đang đuổi theo, mà trên mặt hai người có có dấu móng tay thật sau, hiển nhiên là đã bị trúng một chiêu "Đao nhận toàn phong" của nữ hoàng bệ hạ rồi, HP bị trừ mất điểm. Lại có một thằng đang ôm quần kêu to, phỏng chừng là bị nàng ra chiêu "Ám ảnh đột tập" rồi cri sảng lên, nên bị thương trầm trọng.
Nữ hoàng bệ hạ mặc dù đánh ba người này, nhưng nàng cũng có chút chật vật, khi nàng nhào vào lòng ngực của Lục Minh, hắn phát hiện ra cánh tay áo của nàng đã rách nát, để lộ ra cánh tay trắng như hoa lan vậy.
"Sao bây giờ anh mới tới, thiếu chút nữa em đã bị bọn họ cưỡng hiếp rồi, may mà em phản kháng kịch liệt, không là bị những tên này bán đi làm gà rồi!" Mục Thuần nhào đầu vào ngực Lục Minh mà khóc, lại đánh cho hắn vài cái, tức giận nói : " Anh còn chờ cái gì nữa? Mau ra tay đi, đánh bọn họ thành bánh thịt luôn, nhất là con chó bốn mắt này, còn muốn sờ ngực em, ngực của em anh còn chưa sờ, mà thằng chó này muốn sờ, bọn chúng đều muốn sờ, lại còn muốn bán em đi làm gà, em thiếu chút nữa đã bị mất mạng rồi... hu hu, anh còn đứng đây làm gì, mau đánh bọn họ đi!"
"Vâng, nữ hoàng bệ hạ, xin chờ anh mười phút" Lục Minh phát hiện ra cô nàng này căn bản không có chuyện gì, nên trong lòng cũng thở phào một hơi.
May mà nàng không gọi điện cho cha của nàng, nếu không thì mình cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Nhưng mà, nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, tại sao nàng ta không tìm cha nàng, mà lại tìm mình chứ?
Cha nàng là phó thị trưởng, theo lý thuyết, nàng chỉ cần lấy tên ra hù cũng đủ dọa chết thằng đầu trọc rồi, hắn sẽ ngoan ngoãn mà tiễn nàng ra ngoài, tại sao nàng không nói ra nhỉ? Lục Minh còn đang trong kinh ngạc, thì nghe thằng bốn mắt cười lạnh nói : " Ai nha, mày cho rằng mày thật sự là thiên kim tiểu thư sao? Vào trung tâm làm đẹp của bọn tao mà ngay cả tiền cũng không mang, lại còn đập bể kính và đánh người nữa, mày còn muốn nói đạo lý à? Muốn đe dọa bọn tao phải không?Muốn đánh tao phải không? Các anh em, bắt con này lại cho tao, tao muốn tát cho mấy cái bạt tai... mày không phải nói lão tử muốn sờ ngực mày sao? Tao sẽ sờ cho mày coi!"
"Như vậy không tốt đâu, ít nhất trước khi mày làm, phải hỏi tao có đồng ý hay không?" Lục Minh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Mày vừa mới sủa cái gì đó? Không phải mày muốn nói với tao rằng, cha của mày cũng là phó thị trưởng chứ, toàn bộ phó thị trưởng của Lam Hải ai mà tao không biết đâu? Con cái của họ ai mà tao không nhận ra? Mày cho rằng mày là ai hả? Thẳng chó chui từng trong góc đường ra?" Thằng bốn mắt kiêu ngạo nói, hoàn toàn xem thường Lục Minh và Mục Thuần, cảm thấy bọn họ cùng lắm chỉ là con của một nhà giàu có.
"Bốn mươi vạn, nếu mày có tiền, thì lập tức mang người đi, nếu không thì biến ngay!" Thằng trọc cũng nói, nếu không có bốn mươi vạn, thì không chịu thả người.
"Bốn mươi vạn tao không có, nhưng mà tao có cái khác..." Lục Minh cười cười, quay đầu lại phất tay với Đỗ Tử Liên : " Tất cả người đang đứng, đánh ngã cho tôi, người nào phản kháng, đánh phế nó luôn! Tôi chỉ cho anh ba phút, bây giờ bắt đầu!"
"Vâng!"
Đỗ Tử Liên như mãnh hổ xuống núi, gấp đến không thể chờ được, hắn ta chờ câu nói này của Lục Minh nãy giờ.
Thiết quyền của hắn, còn nhanh hơn cả lôi điện, đấm một cái lên cằm thằng bốn mắt, làm cả người văng lên không trung, răng và máu lẫn lộn rơi ra, còn thằng đầu trọc muốn chụp lấy cây súng trên bàn, nhưng đã bị một chân dẫm xuống, làm tay hắn gãy nát ra, tiếng xương gãy có thể nghe rất rõ ràng, Đỗ Tử Liên hất chân lên một cái, cây súng bay lên nằm gọn trong tay hắn, chỉ vào đầu thằng đầu trọc, quát : " Quỳ xuống, nếu không sẽ chết!"
Đám côn đồ xung quanh bị hù dọa đến choáng váng, dao nhỏ và ống nước đều bỏ xuống đấy.
Hai tên đàn em bên cạnh Đinh gia muốn cứu chủ, nhưng Đỗ Tử Liên lạnh lùng nổ súng, bắn lên đùi bọn họ, làm cho hai người nhất thời ngã xuống, ôm đùi lăn lộn rên đau.
"Bọn mày quỳ xuống cho tao, tao không muốn lập lại lần thứ hai, hai người bọn mày lập tức kêu người quỳ xuống, tao chỉ cho bọn mày hai phút đồng hồ..." Phía sau Đỗ Tử Liên có người muốn chạy, hắn không thèm nhìn một cái, xoay tay lại nổ súng lên đùi người đó. Hắn không nhìn bất kỳ người nào, trên đường bước ra, tùy ý đá bay mấy tên côn đồ không vừa mắt, lại dùng súng chỉ vào thằng mập nói : " Tao đếm đến ba, ai mà còn đứng, tao sẽ lập tức mở một lỗ trên đầu nó!"
Đám người của tên mập vốn đang coi náo nhiệt, đều vội vàng ôm đầu quỳ xuống đất, bây giờ gặp phải sát tinh rồi, phản kháng chính là muốn chết.
Nhưng mà bọn chúng vẫn còn may, vì tên đầu trọc thì thảm hơn, một tay bị dẫm nát, nhưng vẫn phải quỳ xuống đất.
"Anh xem, Đỗ đại ca uy phong như vậy, tại sao anh không chịu ra tay, em muốn thấy anh đánh!" Mục Thuần cao hứng quá trời, chỉ có chút tiếc nuối là Lục Minh không ra tay, nếu mà Lục Minh chịu ra tay, thì tin rằng nàng sẽ càng thêm cao hứng.
"Nữ hoàng bệ hạ, kỵ sĩ phải ở bên cạnh ngài để bảo vệ ngài!" Nói vậy thôi chứ trong lòng Lục Minh đổ đầy mồ hôi, chỉ có mấy tên côn đồ mà muốn hắn ra tay sao?
"Báo cáo, thời gian là một phút ba mươi chín giây, đã cứu được con tin, khống chế cục diện!" Đỗ Tử Liên nhìn thấy có hai MM vừa khóc vừa chạy xuống lầu, chạy đến chổ Mục Thuần, mà đám người kia thì đang ôm đầu quỳ xuống, nhìn quanh một chút, rồi đi nhanh lại chổ Lục Minh, hành lễ kiểu quân đội, rồi cao giọng báo cáo.
Mọi người nhìn mà sợ muốn chết, người trẻ tuổi này rốt cục có lai lịch gì?
Căn cứ vào thực lực của thuộc hạ, phỏng chừng là người của cục quốc an, chẳng lẽ người kia là thái tử trong kinh?
"Gọi điện báo cảnh sát đi, chúng ta là tiểu dân, bị người ta ức hiếp, không báo cảnh sát trợ giúp là không được..." Lục Minh nói xong thở dài, làm cho thằng mập và thằng trọc muốn hộc máu chết ngay, hắn ta mà là tiểu dân??? Nói như vậy thì người khác là con kiến mẹ rồi? Chỉ là, khi đang nói chuyện, thì điện thoại của Lục Minh reo lên, Mục Thuần tò mò nhìn qua, hỏi : " Là ai vậy?"
"Bạn gái của anh, đừng lên tiếng, bình dấm chua của nàng ta lớn lắm..." Lục Minh nói xong, mọi người liền choáng váng muốn chết, người gọi là bạn gái, vậy thì cô nàng có cặp ngực siêu bự này là ai? Tiểu mật? Vợ hai? Vợ ba?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Bà xã đại nhân cảnh hoa xinh đẹp, tìm anh có chuyện gì?" Người gọi là Niếp Thanh Lam, nàng nghe Lục Minh nói xong, khẽ gắt hắn một cái, rồi lại cười nói : " Em tưởng rằng không ra đón, thì có người sẽ thất vọng lắm, cho nên mới gọi điện hỏi thử xem người ta có đang trốn trong góc tường nào đó không? Không ngờ vừa mới nãy phát hiện ra có người làm đại anh hùng đi cứu tiểu mỹ nhân, sao rồi? Tiểu mỹ nhân có cảm động đến nỗi lấy thân báo đáp không?" "Nếu em không gọi đến, thì rất có khả năng đó" Lục Minh giả bộ nghiêm trang nói. "Vậy em không làm phiền hai người" Niếp Thanh Lam chuẩn bị cúp máy. "Ai, vừa mới gọi điện làm phiền xong rồi, cô em à, em muốn chạy à, không có cửa đâu!" Lục Minh cảm thấy Niếp hồ ly cũng có chút thành ý, ít nhất là cũng gọi điện thoại cho mình. "Anh nghĩ em không làm việc sao? Em đang bề bộn rất nhiều chuyện đây!" Niếp hồ ly ám chỉ nàng đang ở chổ làm, không tiện để thân thiết. "Ở trong sở cảnh sát không phải có rất nhiều người sao? Để cho Vân Kiếm Phi và La Cương đi làm là được rồi, để tiểu hồ ly về bồi với ông xã là xong!" Lục Minh cảm thấy Trầm Khinh Vũ vừa đi, thì mình lại trở về cuộc sống trước kia, Niếp Thanh Lam các nàng mặc dù đã định ra quan hệ với mình, nhưng tin rằng mình cũng phải tốn nhiều công phu mới thu được vào tay. Nếu muốn "ăn tươi" cái nàng, phỏng chừng là không có khả năng. "Nhắc đến Vân Kiếm Phi và La Cương mới nhớ..." Niếp Thanh Lam dừng lại một chút, rồi lại nhẹ giọng nói : " La Cương vừa bị thương, hắn đi đón con gái, bị người ta điên cuồng nổ súng trả thù, may là chỉ bị bắn trúng bả vai, không nguy hiểm tính mạng, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, về phần Vân Kiếm Phi, hắn đã bị điều chức rồi..." "Không thể nào, Vân Kiếm Phi từ bỏ sao? Hắn không phải một lòng theo đuổi em à?" Lục Minh hoàn toàn không dám tin. "Cho dù hắn không tình nguyện, cũng phải đi!" Trong giọng nói của Niếp Thanh Lam có chút nghiêm túc, nói cực nhỏ : " Có một thái tử vừa mới đến Lam Hải, là một thái tử rất ghê gớm! Lúc đầu Vân Kiếm Phi không biết, nên đụng phải hắn, sau đó bị tên thái tử đánh cho một trận trước mặt mọi người, rồi còn bị điều tra, lôi tất cả mọi chuyện của hắn ra, thậm chí còn chỉ trích mười mấy tội danh, nếu không phải trong tỉnh có người nói thay hắn vài câu, thì phỏng chừng hắn đã ngồi nhà lao rồi, hắn không thể ở lại Lam Hải nữa, cho nên đành phải điều đi xa. Lục Minh à, Lam Hải đã muốn đổi trời rồi!" "Trời đất!" Lục Minh nghe xong ngẩn người, thái tử gì mà lợi hại như vậy, ngay cả Vân Kiếm Phi cũng hốt luôn? Thật sự là quá ghê rồi! Trước kia, Lục Minh phải nói là vô cùng chán ghét Vân Kiếm Phi. Chẳng những vì hắn là tình địch của mình, mà Lục Minh còn khinh bỉ cả phẩm đức cùng hành vi của người này, thân là một đội trưởng đặc công, nhưng suốt ngày cứ đi chơi gái, đặc biệt là gái tóc vàng, chơi trò thịt người kịp hai cái bánh bao lợn, chơi multi P, thật sự quá là sa đọa! Nhưng bây giờ Vân Kiếm Phi nhục nhã rời đi, trong lòng Lục Minh lại có một cảm giác kỳ quái nói không nên lời. Lục Minh thầm nghĩ, cảm thấy Vân Kiếm Phi cũng không phải là loại người đại gian đại ác gì, mặc dù có chút hủ bại do hưởng thụ quá độ, nhưng lúc làm việc tra án cũng có chút tích cực cố gắng. Bây giờ Vân Kiếm Phi đã bị người ta điều đi, còn La Cương thì bị thương, đám lão đại Thanh Long thì trốn đi HongKong, khó trách trị an Lam Hải lại tồi tệ như vậy, khó trách nhiều lão đại mọc lên như nấm thế này. Chẳng lẽ, chuyện này còn có ẩn tình? Cái tên thái tử kia tại sao nhất định phải điều Vân Kiếm Phi đi? La Cương tại sao đi đón con gái lại bị phục kích? Lam Hải thật sự muốn đổi trời sao? Lục Minh suy nghĩ cẩn thận rồi, trong lòng có chút căm tức, Lam Hải này vốn lại địa bàn bình tĩnh của mình, tên nào muốn giả thần giả quỷ ở đây chứ? Mình không thể mặc kệ được! Không quan tâm là tên thái tử kia muốn tẩy rửa gì Lam Hải, nếu vậy thì mình thay hắn dọn dẹp một chút, để cho hắn rõ ràng, cho dù là thái tử một phương, thì vẫn có chổ không phải muốn đụng là được đụng vào. "Buổi tối về nhà rồi nói tiếp, đừng nói với em là anh còn muốn mang tiểu mỹ nhân đi mướn phòng..." Niếp Thanh Lam cảnh cáo Lục Minh. "Anh nào dám, phỏng chừng anh còn chưa kịp đóng cửa, thì cảnh sát đã ập vào rồi" Lục Minh cười nói. Sau khi nói chuyện điện thoại với Niếp hồ ly xong, tâm tình của hắn cực tốt, quay lại nhìn Mục Thuần cùng với hai cô bạn có chút kinh hãi kia, tỏ vẻ không có chuyện gì, cười nói : " Đã có người báo cảnh sát, hay là chúng ta ra ngoài tìm một chổ ăn cơm đi. Ba vị, nếu thật sự không nhịn được, thì cứ lại đập họ một trận, anh nghĩ cảnh sát vẫn còn chưa đến đâu, nhất định là không biết. Nếu như sợ dơ tay, vậy chúng ta đi thôi!" Hai người bạn gái kia hiển nhiên là không dám rồi, riêng chỉ có Mục Thuần là chạy lại chổ mấy tên này, đá cho vài cái, rồi lại cao hứng chạy về ôm lấy cánh tay của Lục Minh, trên mặt đầy vẻ đắc ý, tựa như một nữ tướng thắng trận trở về vậy. Đỗ Tử Liên trong vài giây đồng hồ đã hủy cây súng thành từng món đồ chơi, quăng xuống đất, quay sang hừ lạnh với tên đầu trọc, rồi mới rời đi với Lục Minh. Tên đầu trọc mặt thì xám đen, đầu đầy mồ hôi, quỳ trên mặt đất không dám có một cử động nhỏ. Còn tên mập thì thấy Lục Minh đi xa rồi, vất vả bò dậy, cười ha hả nói : " Đinh gia, chúc mừng mày, xem ra Vô Phát Vô Thiên này không lâu sau lại đổi chủ rồi, mày đừng sợ, Phì ca tao rất có nghĩa khí, nếu mày phải ngồi trong kia, tao nhất định sẽ thường xuyên đến thăm mày, mang cơm theo cho mày! Hahaha, đắc tội với thái tử trong kinh, Đinh gia, mày thật sự cũng quá may mắn!" "..." Tên đầu trọc run lên, không nói lại một lời, vì hắn biết lòng tham của hắn đã phải trả một giá rất lớn. Lục Minh mang Mục Thuần cùng hai cô bạn đi đến một quán ăn nhỏ, tùy ý gọi vài món. Cứ dẫn họ đi ăn một hồi, thuận tiện trấn an tinh thần của bọn họ cũng tốt. Đỗ Tử Liên vốn muốn ở ngoài chờ xe, nhưng mà Lục Minh lại gọi hắn vào ăn chung, nhưng hắn không nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn và ăn thôi. Lục Minh tò mò hỏi tại sao Mục Thuần lại bị giam giữ, vừa nghe xong không khỏi cười ha hả lên. Thì ra các nàng đi dạo phố, xong rồi nhìn thấy trung tâm làm đẹp Vô Phát Vô Thiên này, muốn làm đẹp một chút, nhưng sau khi đi vào, Mục Thuần phát hiện ra không thấy túi tiền đâu, rất kỳ quái, lập tức hỏi hai cô bạn, hai nàng ta cũng phát hiện ra không thấy ví tiền, vì vậy trong lòng hoài nghi cái chỗ này có phải là muốn hãm hại người không. Sau khi cãi nhau xong, đối phương dẫn theo người xã hội đen đến, nói ra những lời cực kỳ mất dạy và hung ác. Mục Thuần muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại lại bị đối phương đoạt mất. Cho nên sóng gió nổi lên, Mục Thuần vì sợ đối phương làm bậy với mình, nên cầm ghế đập loạn lên, làm bể kính còn làm bị thương một người, nhưng đối phương đến mười mấy thằng đàn ông, mà các nàng chỉ có ba cô gái, Mục Thuần nói mình lại con gái của Mục Chi Hiên, hy vọng đối phương sẽ thả mình ra, còn bồi thường cho mình. Nhưng không ngờ, đối phương hoàn toàn không tin. Vì tên đầu trọc Đinh gia là lão giang hồ, vì phòng ngừa vạn nhất, nên vẫn cho nàng gọi một cuộc điện thoại. Mục Thuần không biết Lục Minh đã trở về, nên đầu tiên là gọi cho cha, nhưng Mục Chi Hiên đang họp, nên điện thoại chỉ có thể nhắn lại ở hộp thư, không nghe được. Không còn biện pháp, nên nàng chỉ đành cầu may, gọi thử cho Lục Minh, mặc kệ là hắn có ở Lam Hải hay không, cũng mong hắn có thể phái người đến cứu mình, điện thoại vừa chuyển, biết Lục Minh đang ở Lam Hải, vì thế Mục Thuần kích động liền hô lên cứu mạng. "Phỏng chừng các em đã gặp phải mấy thằng móc túi rồi, bây giờ lão đại chính thức của Lam Hải đều đã đi hết rồi, chỉ chừa lại mấy tên côn đồ không ai quản hết, vô cùng càn rỡ" Đỗ Tử Liên phỏng chừng ba nàng giữa đường gặp móc túi, nên túi tiền mới không cánh mà bay. "Sao em không gọi điện cho thư ký của cha em? Bên cạnh phó thị trưởng hẳn là không ít người, em gọi đại một người cũng được vậy!" Lục Minh cười nói. "Em chỉ biết số điện thoại của cha ... và anh thôi..." "Kỵ sĩ của em, em không tìm anh thì em ai?" Mục Thuần sau khi thoát hiểm rồi, trở nên đắc ý, làm mặt quỷ nói, trong lòng nàng rất ngọt ngào, mặc dù hơi sợ, nhưng tình cảnh được anh hùng cứu lấy, cảm thấy bản thân là một nữ hoàng đang gặp rủi ro, được một kỵ sĩ dũng cảm như hắn ra tay cứu giúp, cái này quả thật hạnh phúc đến nỗi ngủ dậy vẫn còn cười! "Cơm nước xong rồi, trở về đi, ngủ một giấc, đừng nghĩ gì cả, anh bận nhiều việc lắm, không ở được với em lâu!" Lục Minh biết rõ Mục Thuần đặc biệt quấn người, quyết định đuổi nàng về sớm, tiếp theo chạy đi đón Niếp Thanh Lam về. "Người ta nghe lời anh còn không được sao..." Mục Thuần làm nũng gấp một con tôm lớn cho Lục Minh, chờ cho hắn lột vỏ xong, thì há cái miệng nhỏ ra cắn một cái. "Anh sắp thành bảo mẫu của em rồi đó! Thiên kim đại tiểu thư à, ngay cả ăn tôm mà cũng bắt người ta lột vỏ, anh là anh bó tay với em rồi đó!" Lục Minh thấy nàng mở đôi môi đỏ hồng ra, khoe khoang một chút, rồi cuối cùng vẫn đút cho ăn. Lúc đó, cái cảm xúc mà ngón tay đụng vào làn môi, tựa hồ như làm cho người ta có trăm ngàn suy nghĩ, vội rút tay về, làm ra vẻ không có việc gì dùng khăn lau sạch tay. Nếu như không phải có hai cô bạn học và Đỗ Tử Liên ở đây, thì Mục Thuần khẳng định sẽ tiếp tục làm nũng, đến chết cũng không tha cho Lục Minh. Nhưng mà bây giờ, nàng chỉ tức giận liếc hắn một cái, sau đó quay lại làm thiên kim đại tiểu thư. Lục Minh kêu Đỗ Tử Liên đưa ba nàng về trường, còn hắn thì đón một chiếc taxi, chuẩn bị đi đón Niếp Thanh Lam, trên đường đi gọi điện trước, làm cho Niếp Thanh Lam trong lòng cao hứng, nhưng vẫn cự tuyệt : " Em bận lắm, đừng nói là bây giờ được nghỉ, có khi còn tăng ca đến sau mười hai giờ đêm mới về nhà, anh về với tiểu mỹ nhân trước đi!" Không có biện pháp, Lục Minh đành phải đổi địa điểm đến Phương Phỉ Uyển. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy chị Trang và Cam Điền quỷ tinh linh kia đang chỉ huy nhân viên dọn dẹp bãi giữ xe, Lục Minh lập tức giả bộ ngoan ngoãn, chạy lại hỏi : " Hai vị mỹ nữ, em đến làm công, chỉ cần có cơm ăn là được, có gì cực khổ mệt nhọc xin cứ phân phó, làm trâu làm ngựa cũng không sao cả" Chị Trang giật mừng, nàng không biết Lục Minh đã trở về, nhìn hắn đứng trước mặt, trong lòng tràn đầy vui mừng. Cam Điền thì dứt khoát nhào đến người của Lục Minh, vui mừng kêu lên : " Anh Minh đã về rồi, bọn em còn tưởng rằng hai ngày nữa anh mới về chứ, thật tốt quá, quà của em đâu?" "Muốn tăng tiền lương hay muốn quà?" Lục Minh thấy nàng cười đáng yêu quá, nên quyết định trêu đùa nàng một chút. "Tăng tiền lương là thời gian dài, nhưng mà quà cũng rất quan trọng..." Quỷ tinh linh Cam Điền lại bắt đầu trò tính toán của mình, nàng ngẩng đầu lên thấy Lục Minh cười sáng lạn, cảm thấy hắn đang trêu đùa mình, lập tức linh quang chợt lóe, ôm lấy cánh tay hắn, vui mừng kêu lên : " Hai cái em đều muốn, vừa muốn tăng lương vừa muốn có quà, nhanh, đem quà ra đây!" "Muốn quà gì? Hay là chơi đoán chữ đi..." Quà của Lục Minh làm sao mà dễ lấy chứ. "Nói mau, sở trường của em là chơi đoán chữ, một trăm chữ em cũng đoán được, hay là, em đoán chữ của anh, anh tặng em một trăm phần quà?" Cam Điền quả thật là... khó đỡ quá đi. "Đừng làm rộn, mau đi thông báo cho mọi người biết đi!" Tiểu Hoa đi ra, chụp lấy bả vai của Cam Điền, lại đánh cho Lục Minh một quyền, nói : " Đây là quà của chị dành cho em" "Chẳng lẽ đây là Thất Thương Quyền của Không Động phái trong truyền thuyết? Võ công của giáo chủ quả là thiên hạ vô song, bội phục, bội phục!" Lục Minh cười to nói. "Đừng làm loạn, vào ngồi rồi nói sau!" Chị Trang thấy Lục Minh đã về, cũng tạm thời gác lại công việc. Lục Minh nói chuyện với mọi người một hồi lâu, rồi tặng mỗi người một món trang sức, cuối cùng vẫn không thấy Hoắc yêu nữ đâu hết, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ nàng ta còn muốn trốn mình? Mình đã tới rồi, nàng ta còn muốn trốn đi đâu? Thật là...! Chị Trang thấy hắn tặng mỗi người một món trang sức, cũng đau lòng thay hắn, nói : " Cái này chắc là không ít tiền đâu, chỉ cần mua đặc sản HongKong là được rồi, làm ông chủ như em cũng quá rộng rãi rồi đấy!" "Rất là rộng rãi, em thích anh Minh nhất!" Cam Điền hôn lên mặt của Lục Minh một cái, sau đó chạy vào phòng soi gương. "Cái vòng cổ của nàng ta, hẳn là không rẻ đúng không?" Tiểu Hoa rất có ý thức, nàng cảm thấy mấy món trang sức này mà Lục Minh tặng cho mọi người có thể dùng tiền là mua được, riêng chỉ có cái vòng cổ kia khẳng định là báu vật vô giá, viên kim cương màu xanh thật to kia không nói, mà trên mặt còn có đính rất nhiều viên kim cương nhỏ, tin rằng giá trị không hề bé. Lục Minh cười nói : " Thật ra không cần tốn tiền, em làm ăn trộm, vào trong nhà của một thương nhân chợ đêm dạo một vòng là có. Tiểu Hoa giáo chủ, đây là của chị. Chị, đây là của chị" Hắn tặng cho Tiểu Hao một chiếc nhẫn kim cương và chị Trang một vòng tay kim cương, đều là những thứ giấu trong kho của Byrd cả, mặc dù không bằng bộ trang sức nữ vương, không bằng quyền trượng của giáo hoàng, không bằng vương miện của Louis XIV, nhưng cũng là một trong năm mươi món bảo vật của Byrd, tin rằng tùy tiện cầm một món ra ngoài bán cũng kiếm được hơn mấy triệu đô la. Nếu mà để cho Byrd biết Lục Minh tùy tiện đem mấy món bảo vật hắn tốn tâm huyết cả đời để sưu tầm về mà tặng cho người khác kiểu này, không chừng sẽ nhảy ra từ trong quan tài. Tiểu Hoa nhận lấy chiếc nhẫn kim cương cực lớn này, cái vòng nhẫn tuy nhỏ, nhưng lại rất hợp với ngón tay của nàng, thử vài lần, cuối cùng cũng vừa tay. Nàng lại mang cái vòng tay vào, nhìn một chút, cảm thấy không tệ, không khỏi cao hứng mà khen Lục Minh một tiếng : " Món quà này thật sự rất đẹp, chị thích, lần sau sẽ miễn phí khai tinh chất cho em. Mẹ kiếp, lúc trước thằng khốn kia dám dùng đồ giả để tặng cho chị, làm chị vui muốn chết, nghĩ lại năm đó thật là ngốc...Thật không ngờ, trong tay lão nương lại có thể mang chiếc nhẫn trị giá mấy triệu đô, cả đời này thật không uổng phí!" "Mấy triệu?" Chị Trang nghe xong, tay run lên, xém tí đã làm rớt cái vòng tay kim cương xuống đất. "Ai biết, phỏng chừng là khoảng chục triệu đô, hồi trước em đã xem qua trong tạp chí châu báu, chị Trang, vòng tay của chị hình như là vòng tay mà vương hậu nước Pháp yêu thích nhất, ha ha, em không biết gì hết, em đi làm việc!" Tiểu Hoa phát hiện ra Lục Minh đang nháy mắt, lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy, đắc ý đi ra ngoài, chị Trang thì ngơ ngác nhìn Lục Minh một hồi lâu vẫn không nói gì, Lục Minh vội vàng lắc đầu khoát tay giải thích : " Không tốn tiền đâu, mấy thứ này em trộm được mà, còn có chục thứ giống vậy nữa!Hơn nữa, chị là chị của em, có cái vòng tay thì tính cái gì, nào, em mang cho chị! "Cái.. cái vòng tay này thật sự trị giá mấy triệu đô?" Chị Trang sau một hồi mới có phản ứng lại, kích động nói : " Đây thật sự là món mà vương hậu nước Pháp từng mang?" "Có lẽ thế, vương hậu nước Pháp thì đã sao, bà ta cũng là người thôi. Ai, thật là đẹp mắt!" Lục Minh khen lớn tiếng, muốn thay đổi sự chú ý của chị Trang. Chị Trang đột nhiên kích động nhào lại ôm lấy Lục Minh, khẽ nấc lên một chút, khóc một hồi, mới ngượng ngùng đẩy hắn ra, lau khô nước mắt, lại nhìn Lục Minh gật đầu, cười nói : " Được rồi, em trai tặng quà, mặc kệ là quý giá cỡ nào, chị cũng nhận. Cả đời này còn chưa mang thứ nào đẹp như vậy, thật sự là quá đẹp mắt, chị phải đi rửa mặt một chút..." Lục Minh phỏng chừng nàng ta rửa mặt là giả, đi soi gương mới là thật. Ra cửa, chị Trang quay đầu lại nói với Lục Minh : " Mãi nói chuyện, làm quên mất Dong Dong, nàng ta ở lầu bảy, em lên tìm nàng đi!" Lục Minh lập tức hành động, bước lại thang máy, đi lên lầu bảy, cửa vừa mở ra thì liền nhìn thấy một người đang vô cùng khẩn trương, là Hoắc yêu nữ, vui mừng nắm lấy nàng, nói lớn : " Cô em, anh xem em lần này còn trốn đi đâu!"