"Thượng Bích Lạc Hạ Hoàng Tuyền, ngươi chưa từng nghe qua sao? Thập Bát Khổ Địa Ngục chính là khổ công cường hóa thân thể đến cực hạn, do thân thể chuyển hướng tinh thần, Khung Thương Cửu Trọng Thiên vừa vặn tương phản, nó là khổ công cường hóa tinh thần đến cực hạn, do tinh thần chuyển hướng . . . Còn không rõ? Tiểu tử ngươi thật ngu! Thập Bát Khổ Địa Ngục, ngươi tu luyện đến cực hạn, nhưng mà bắn trúng đối phương, đối phương bị thương chủ yếu là tinh thần, bị tổn thương do tinh thần mang lại, nếu như tinh thần của đối phương mạnh hơn so với ngươi, như vậy tổn thương sẽ giảm thiểu rất lớn, thậm chí không có, Khung Thương Cửu Trọng Thiên tương phản, ngươi tu luyện chính là tinh thần cực hạn, bắn trúng đối phương, chịu tổn thương chính là linh hồn của đối phương , bị tổn thương do thống khổ của tinh thần tạo thành, nếu như đối phương mạnh mẽ, vượt xa tại trên công kích của ngươi, như vậy uy lực sẽ giảm đi. . . Đương nhiên, phỏng chừng ngoại trừ cường giả siêu việt vượt xa ngươi, người thường bị ngươi đánh một cái, vậy tuyệt đối thống khổ kinh khủng! Đặc biệt ngươi cùng tu luyện cả hai loại, uy lực hai loại hợp lại, như vậy uy lực càng thêm khủng bố!" Nét mặt già nua của Lộ Quá bà bà cười cười, nói: "Tiểu tử, có tiền đồ, chậm rãi tu luyện đi! Ngươi muốn bà bà dạy ngươi một hai kỹ năng không phải không được, nhưng ngươi phải tại trên tốc độ đuổi kịp được bà bà. . ." Rồi thân bà ấy chợt lóe lên không thấy nữa. Lục Minh không nói được gì luôn, tốc độ bà ấy có một không hai trên thế gian, mình làm sao có khả năng đuổi theo bà ấy chứ? Có điều là, bây giờ suy nghĩ một chút, lão yêu quái luyện thành chín tầng Thập Bát Khổ Địa Ngục, đã là thiên hạ vô địch, mình Thập Bát Khổ Địa Ngục cùng Khung Thương Cửu Trọng Thiên luyện cùng nhau, nếu như đạt được đỉnh, như vậy còn không phải bao quát chúng sinh sao? Hơn nữa tốc độ của mình cũng không chậm, chỉ là Lộ Quá bà bà quá nhanh! Về phần lực công kích, lão yêu quái cùng Lộ Quá bà bà không chịu dạy, như vậy mình trước tiên tìm Ảnh, bảo nàng truyền thụ Trích Tinh Thủ cho mình , thà rằng cùng nàng trao đổi điều kiện gì đó! Bởi vì ảnh hưởng của chuyện Trương Viện Viện cùng Trần Tranh, Lục Minh bồi tiếp các nàng Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai ở nhà trong ở hai ngày, cũng không đi đâu cả. Ngoại trừ luyện công cùng chế thuốc ra, chính là thử đuổi kịp Lộ Quá bà bà, có điều là cuối cùng đều là mệt chết, phí công vô ích, tốc độ của Lộ Quá bà bà quá nhanh, thân pháp Phân Quang Hóa Ảnh căn bản vượt ngoài tưởng tượng của Lục Minh. Nói một cách khác, tốc độ của Lục Minh nếu như là Tật Phong Bộ của Kiếm Thánh mặc giầy, như vậy thân pháp của Lộ Quá bà bà chính là Thủ Vọng Giả chớp lóe. Hai người hoàn toàn không cùng một cái cấp bậc, Lộ Quá bà bà chợt lóe, Lục Minh cũng chỉ đành giương mắt nhìn . Có điều là trải qua hai ngày đuổi theo, Lục Minh cũng cảm thấy có chút thu hoạch. Phản ứng nhanh hơn ! Ngu Thanh Y muốn Lục Minh đi ra ngoài chơi, nhiều lần gọi điện thoại tới làm ồn. Nhưng mà Lục Minh tạm thời không để ý tới nàng. Một lòng bồi tiếp Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai. Ngu mỹ nhân tức giận đến không chịu được, thiếu chút nữa giết tới cửa, bắt cóc hắn đến nhét vào trong tủ quần áo nhà nàng. Mục Thuần nữ hoàng bệ hạ bởi vì lúc trước thiếu chút nữa bị người bán, mấy ngày nay đều giả dạng làm bé ngoan. Mỗi ngày chỉ là gọi một cú điện thoại quấy rầy. Không có sử dụng kỹ năng triệu hoán . Giang Tiểu Lệ rất đắc ý. Bởi vì nàng nghe nói Lục Minh đã từng giết một cường địch tên là Thạch Trung Kiếm. Rêu rao nói là nàng mơ điềm báo làm cho hắn cảnh giác . May là nàng không biết Lục Minh đã từng giơ lên một khối cự thạch, bằng không càng thêm đắc ý. Lục Minh cùng nàng trò chuyện một hai câu. Giai Giai đi ra ngoài mua các thứ, cũng thuận tiện mang hộ tới cho nàng một chút các loại đồ ăn vặt mang về từ Hồng Kông . Làm cho nàng thích đến đột nhiên gọi đại thúc thật tốt, lại ra vẻ oai phong mà đem bài thi khảo thi nhờ Giai Giai mang về cho Lục Minh kiểm tra. Tuy rằng mới được tám mươi điểm. Nhưng nàng nói mình tiến bộ cực lớn. Lão sư khen ngợi mấy lần . . Trước tới giờ nàng đều là ba bốn mươi điểm, có thể thi được tám mươi điểm. Lục Minh đương nhiên rất ngoài ý muốn,khen một hai câu. "Đại thúc tới làm mì cho cháu đi. . ." Giang Tiểu Lệ làm nũng nói xong thì mong đợi nhất chính là một câu này. "Bây giờ địch nhân ở trong tối đang nhìn chằm chằm, vạn nhất để cho bọn họ phát hiện ngươi, mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn, có việc tìm Đỗ giáo quan, ta rảnh sẽ đi tới xem ngươi!" Lục Minh căn dặn tiểu nha đầu này đừng ồn ào, bởi vì mụ mụ đem Lộ Quá bà bà mời tới, có thể thấy được lần này khẳng định sẽ có bão tố. Chuyện của Trương Viện Viện cùng Trần Tranh, Lục Minh không muốn để ý nhiều lắm, có điều là theo bọn Trương Phong nói, tên lang Trần Tranh nàyi bây giờ rất thảm . Một mặt, Trương Viện Viện hắn thích không bao giờ nhận ra được hắn nữa, hắn đã từng lén nói qua hắn là bạn trai nàng, kết quả Trương Viện Viện cười to một hồi, ngự tỷ MiMi mất trí nhớ nhưng tính cách không có thay đổi, nàng rất thẳng thắn nói cho Trần Tranh biết, mình khẳng định sẽ không thích hắn, còn nói đừng nói đã chia tay, chính là không chia tay, nàng cũng không có cảm giác. . . Đương nhiên cái này không phải thảm nhất, về phương diện khác, Trần Tranh mỗi ngày chạy tới bệnh viện, đi bồi tiếp Trương Viện Viện, hắn cùng Trương Viện Viện không thể hợp lại, trái lại làm cho một nữ hài tử khác coi trọng. "Không thể nào? Trần Tranh cũng có người thích?" Lục Minh nghe Trương Phong nói, căn bản không thể tin được! "Tao cũng không tin, nhưng mà tao cùng bọn Thạch Hoa cố ý nhìn qua, đó là sự thật!" Trương Phong cười to nói: "Nữ hài tử thích Trần Tranh kia không lớn, chỉ có mười sáu tuổi, hình dạng chính là một tiểu la lỵ! Nàng chính là cô nàng được Trần Tranh hiến máu cứu trở về kia, con gái của cự thương Tần Kiên, cô nàng này nói muốn báo ân, còn nói không gả cho Trần Tranh không được, phi thường khôi hài, tao lúc đó cười đến đau cả ruột!" "Có cường điệu hóa hay không vậy ! Hiến một chút máu liền không gả không được?" Lục Minh cực kỳ kinh ngạc. "Cô nàng kia rất dễ thích nam tử , có người nói trước đã có mười mấy bạn trai, có điều là không một ai có thể chịu được trên hai tháng, phụ thân nàng nói nàng cảm động một chút liền sẽ thích, ý bảo Trần Tranh nhẫn nại, nhiều lắm một hai tháng sẽ bị nàng vứt bỏ! Lục Minh, may là nàng không biết mày mới là ân nhân cứu mạng của nàng đó, không thì mày xong đời rồi !" Trương Phong không ngừng cười to. "Thực sự là nguy hiểm thật. . ." Trán của Lục Minh toát mồ hôi. "Cho nên Trần Tranh rất thảm, hắn không đi bệnh viện, thì không nhìn thấy được Trương Viện Viện, vừa tới bệnh viện, cô nàng kia lại quấn quít lấy hắn, tao thấy hắn cả đời cũng chưa thống khổ như thế." Trương Phong cuối cùng lại nói một câu cảm thán: "Có điều là hắn sai! Có hảo nữ hài tử mà hắn không quý trọng, bây giờ muốn hối hận, thì đã quá muộn!" "Đúng vậy, tao cũng bởi vì hắn, mới chợt thức tỉnh, quyết định hảo hảo mà yêu thương các bạn gái của tao. . ." Lục Minh gật đầu đồng ý. "Mày có tới vài người sao? Lục Minh, mày thật mạnh mẽ, đổi thành người khác, đã sớm ầm ĩ vang trời rồi! Nếu như tao mà dám đối với bạn gái tao có hai lòng, tao dám nói, nàng không cắt tiểu JJ của tao mới là lạ! Mày vừa có hoa cảnh sát vừa có hoa hậu giảng đường vừa có y tá, hình như Ngu mỹ nhân đối với mày cũng có cảm giác, nhưng mà mấy nữ hài tử lại sống yên ổn với nhau, mày thực sự là người trâu bò trong xã hội cua đồng a! Có cái bí kíp gì, dạy tao một hai chiêu đí, đám huynh đệ sau đó cũng có thể dùng tới!" Trương Phong nói giỡn. "Trương Phong đồng học, mày phải hướng Diệp Nhất Phi học tập, mang theo bên người gấp đôi cái loại đồ bọc "thần khí" !" Lục Minh toát mồ hôi, hướng mình học tập, vậy không phải muốn chết sao? Tự mình là không có biện pháp mới khiến cho rối loạn lung tung, nếu như chỉ có một người bạn gái, sợ rằng cuộc sống đã sớm rất khoái trá rồi, sao có thể giống như bây giờ, lừa cái này gạt cái kia, may là thân xử nam cuối cùng cũng đã phá, bằng không cả bộ mặt cũng không sáng lên được. Đương nhiên nghĩ đi nghĩ lại, Lục Minh cũng hiểu được mình rất trâu bò, chúng nữ tuy có tính tình khác nhau, có điều là mình miễn cưỡng có thể làm cho các nàng ở chung trong hòa bình. Trong lòng hắn cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến trong nhà an bình chính là Trầm Khinh Vũ, nếu như không có cường thế của Trầm nha đầu, chèn ép chúng nữ, mọi người cũng sẽ không ngoan thế. Từ khi nàng về nhà luyện công một hồi, cái đuôi của Niếp hồ ly bắt đầu vểnh lên. Không có Trầm nha đầu, hắn muốn Hoắc yêu nữ làm Tiểu Mật? Đừng mơ! Cho nên bây giờ ngẫm lại, trong lòng Lục Minh thật đúng là rất cảm tạ Trầm nha đầu. Khi dễ mình đến thảm như vậy, nhưng mà một khi có nàng trông coi, trong nhà đều yên ổn, không có nàng thì đúng thật là không được! "Trầm nha đầu. . ." Sau khi cùng Trương Phong kết thúc trò chuyện, Lục Minh lại gọi điên thoại cho Trầm Khinh Vũ . "Nghĩ tới ta ? Tên vô lương tâm, vài ngày cũng không gọi một cú điện thoại!" Thanh âm Trầm Khinh Vũ tuy rằng hờn dỗi, nhưng nghe ra được, nàng thật sự cao hứng. Cùng nàng hàn huyên hơn mười phút, mới lưu luyến không rời dập máy, bỗng nhiên, Lục Minh chợt phát hiện, thái độ của mình đối với người yêu đã có sự thay đổi, trở nên tích cực chủ động, cũng càng thêm hiểu được phải quý trọng cùng che chở người yêu. Xem ra chuyện Trần Tranh cùng Trương Viện Viện này, đối với mình có ảnh hưởng thực sự rất lớn, hơn nữa là ảnh hưởng chính diện, làm cho mình học xong rồi nghĩ lại tự xét. "Ngày kia định cùng anh đi Ba Sơn . . . Bây giờ không đi được rồi ! Anh cùng Giai Giai đi thôi, nếu không, anh lại mang theo các nàng Vũ Hàm cùng Mộng Ly đi cũng được, em không ăn giấm đâu!" Lục Minh kỳ quái, mấy ngày nay nàng không phải đang được nghỉ phép sao? "Tập đoàn buôn ma túy liên tiếp đi lại, dựa vào tin tức thu được có hơn năm mươi kg ma túy được vận chuyển tới Lam Hải, em không nghỉ phép được nữa rồi. La Cương rất hoài nghi, là phía sau chuyện này có người một tay bày ra, mục đích là làm tổn hại an ninh trật tự của thành phố Lam Hải chúng ta, nguyên nhân vừa vặn có một tên thái tử đảng cùng khâm sai đại thần đi tới vùng chúng ta thị sát. Nếu như độc phẩm thật sự phát tán ra, phỏng chừng mấy thành phố Lam Hải cùng Thanh Hà lập tức có động đất, tất cả quan viên cao cấp đều sẽ không chịu nổi. Này cũng chưa phải trọng điểm, La Cương còn phát hiện, mấy ngày gần đây cảnh đội bị cấp trên phân hoá, năng lực giảm đi, sau khi đội đặc công Vân Kiếm bay đi, người tiếp nhận không có năng lực, phỏng chừng phế đi phân nửa! Còn lại mấy cái bộ phận, ngoại trừ đại đội hình cảnh còn miễn cưỡng được khống chế trong tay La Cương, thì đều bị thủ hạ của tên thái tử đảng tùy tiện đoạt quyền ." "Ý tứ của em là, tên thái tử đảng muốn một tay chơi đùa Lam Hải?" Lục Minh nghe ra được. "Thủ hạ tên thái tử đảng này có hai đại cao thủ, một lão nhân, một người trung niên, lão nhân thì La Cương không tra được, nhưng người trung niên, hắn ở trong ngoài nước có một danh hiệu vang dội, là Bạch Hạc. Hắn là kẻ phản bội của phái Bạch Hạc, thân kiêm tuyệt kỹ của mấy nhà Túng Hạc, Minh Hạc, Phi Hạc, Vịnh Xuân Quyền, nổi danh cùng Phệ Hồn Hình Thiên Phong, cực kỳ lợi hại! Có người nói hắn sáng lập ra Thần Hạc Môn cùng Thoa Vũ Bang, sát thủ của Thần Hạc Môn là tuấn nam mỹ nữ, mà người của Thoa Vũ Bang, đều là tội phạm buôn lậu độc phiến hoạt động mạnh mẽ ở Đông Nam Á, xú danh rõ ràng!" "Em hoài nghi đội độc phiến này, đều là tên thái tử đảng ở sau lưng thao túng?" Lục Minh cảm thấy chuyện đã rất rõ ràng, thái tử muốn một tay chơi đùa, cho nên vận dụng tư binh bên trong phủ . "Chỉ mong là không phải, bằng không mấy thành phố Lam Hải cùng Thanh Hà sẽ không thái bình." Sắc mặt Niếp Thanh Lam có chút ngưng trọng. "Không quản cái thái tử vương tử gì, Lam Hải là địa bàn của ta, ai muốn kiếm chuyện, phải hỏi qua ta trước đã!" Lục Minh hừ lạnh một tiếng, thái tử trong kinh tính là cái rắm, ở đây cũng không phải tổ chim của hắn , muốn chạy tới Lam Hải kiếm chuyện, mò chỗ tốt, hắn nằm mơ cũng không có được như vậy! Lục Minh bây giờ có Lộ Quá bà bà âm thầm bảo hộ chúng nữ, căn bản không úy kỵ cái Bạch Hạc gì, hắn cho dù là cao thủ cấp bậc như Thiên Cẩu Nhẫn, Thạch Trung Kiếm, Chiết Dực Thiên Sứ cùng Hình Thiên Phong, thì tính là gì? Thạch Trung Kiếm trực tiếp bị mình giết, Thiên Cẩu Nhẫn làm trò trước mặt trăm triệu khán giả nên không thể giết, làm cho hắn chạy thoát, Chiết Dực Thiên Sứ cũng chạy rất nhanh, chỉ giết được hai người thế thân, nếu như Bạch Hạc này dám can đảm chọc tới mình, vậy hắn chính là muốn chết! Đặc biệt là Niếp Thanh Lam, nàng bị vây giữa đấu tranh của quyền lực, nếu như nàng rớt một cây tóc, như vậy Lục Minh mặc kệ cái thái tử gì, giết chết hắn rồi nói. Lục Minh không chủ động xuất kích, mặc kệ bỏ không đuổi giết Mục Chi Hiên Hình Thiên Phong, là bởi vì hắn là nhi tử của Hình gia gia. Lúc trước không giết Mục Chi Hiên , một là hắn là phó thị trưởng vừa được điều tới, hai là về sau lại biết là phụ thân của Mục Thuần, thoáng cẩn thận chút, không tiện công khai động thủ đi, nếu như hắn kiêu ngạo, Lục Minh tuyệt đối sẽ âm thầm đem hắn giết chết. Tên thái tử gì gì kia cũng là như thế, hắn là thái tử trong kinh , thì đã sao, lẽ nào hắn cho rằng cả đất Hoa Hạ đều là nhà của hắn sao, Lam Hải này không phải hang ổ của hắn, hắn chết cũng là chết rõ ràng! Cho dù xảy ra chuyện gì, cứ để cho người nhà của bọn họ tìm bạo quân đi, vừa vặn cấp cho bạo quân một chút phiền phức, đỡ cho hắn phải quá nhàn rỗi! Thực lực Lục Minh bây giờ đã tăng vọt, thái độ cũng cứng rắn lên siêu cấp, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là liên quan đến an toàn của Thanh Lam, nếu như thái tử không chọc hắn, không hạ thủ đối với Niếp Thanh Lam , như vậy Lục Minh cũng lười để ý tới cái thái tử gì đó trong kinh . "Lão công thật là uy phong a! Hôn một cái!" Niếp Thanh Lam có thể cảm thấy được toàn bộ cường thế của Lục Minh toàn bộ là vì mình, trong lòng tự nhiên vui mừng vô hạn, hôn rồi lại hôn, ôm hắn luyến tiếc không nỡ buông ra. Nàng tỏ ý nhiều nhất làm cảnh sát hai năm nữa, hồi báo một chút bồi dưỡng của đông đảo trưởng bối, liền từ chức về nhà, dốc lòng làm vợ nhỏ bé của hắn. Nàng vừa cười hỏi Lục Minh lúc nào theo nàng đi gặp gia trưởng, bởi vì lúc trước nói qua đi gặp gia trưởng, vẫn chưa có đi thành công, bây giờ cha mẹ lại hỏi bắt đi. "Chờ em hoàn thành cái vụ án này đi, anh không có vấn đề, hơn nữa, phụ thân nhà giàu mới nổi nhà em, anh cũng đã gặp qua !" Lục Minh cười ha hả . Ngày thứ hai, sáng sớm. Quyết định mang tiểu ny tử đi xem . Lúc đầu cho rằng có thể có thế giới của hai người, không nghĩ tới Ngu Thanh Y cùng Hạ Linh đã tới từ rất sớm rồi, các nàng cũng nói công tác xong, vừa lúc đi Ba Sơn giải sầu, hình dạng không có ý gì khác. Còn chưa thu thập các thứ để xuất phát, hai người Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly cũng tới, các nàng ngay cả các thứ cắm trại gì đó cũng đã chuẩn bị tốt, người không biết còn tưởng rằng các nàng muốn tổ chức chuyến đi chơi xa cùng bạn bè đó! "Em không muốn đi , công việc bận rộn như vậy. . . Có điều là Giai Giai nói, các người còn thiếu một tài xế, cho nên em tới tiễn các người!" Hoắc yêu nữ mượn cớ rất tốt, bằng trực giác Ngu Thanh Y khẳng định nàng là hướng về phía mình mà tới, hơn nữa chín thành chín là Niếp Thanh Lam phái nàng tới, cản trở mình tiếp cận Lục Minh. "Đừng nhìn ta, ta là bảo tiêu!" Hạ Linh rất sợ ánh mắt của Lục Minh, nàng cấm hắn nhìn mình, lời của nàng tựa hồ có chút giấu đầu lòi đuôi. Đối với các nàng muốn đi theo , Lục Minh cũng không phản đối, chỉ là cảm thấy có chút áy náy đối với Giai Giai. Lúc đầu, hắn muốn nàng cùng đi, cho nàng một cái thế giới hai người. Hiện tại xem ra không có khả năng rồi! Đó là một thế giới hai người bị quấy rối. . . Giai Giai lại mỉm cười, trong lòng cũng không thèm để ý, nàng cảm thấy, chỉ cần có thể cùng hắn ở cùng một chỗ, đó chính là thế giới hai người ! Nàng đã quen với việc bên người của hắn có một đoàn nữ hài tử, ở nhà cũng là như thế, có các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Chúc Tiểu Diệp, đâu có thể nào thực sự có cái thế giới hai người gì, tất cả mọi người đều không có! Có điều là chỉ cần nghĩ lại, chỉ cần lúc này trong lòng hắn nghĩ tới mình, lòng của mình lại muốn hắn, vậy chẳng phải là thế giới hai người rồi sao? Lòng gần, đó chính là thế giới hai người, như vậy so với cái gì cũng mạnh mẽ hơn, về phần mặt ngoài có mấy người , thực sự quan trọng sao? Cả đoàn người cùng nhau chơi đùa, cũng sẽ vui hơn! Lưng Giai Giai đeo túi nhỏ, lôi kéo bàn tay của Lục Minh, vui vẻ lên xe. Dáng tươi cười trên mặt nàng là rực rỡ như vậy, dáng tươi cười là ngọt ngào như vậy, làm cho chúng nữ nhìn, đều không kìm lòng được cảm thấy thở dài, người vợ nhỏ bé này, bình thường còn không nhìn ra , khuôn mặt khi tươi cười lại có thể khả ái động lòng người như vậy !
Lục Minh nhìn lại, dung nhan yêu kiều nghiêng nước nghiêng thành kia của Niếp hồ ly đang hướng về phía mình, không nhịn được mở ra hai tay, đem nàng ôm chặt vào trong ngực.
Đây là MiMi thuộc về mình, bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể làm cho nàng chạy!
Trải qua chuyện của tên lang Trần Tranh cùng Trương Viện Viện, Lục Minh hiểu ra được một cái đạo lý, cảm thấy chuyện này tuy rằng không phát sinh tại trên người của mình, nhưng mà ảnh hưởng cũng là rất lớn. Hắn ở trong chuyện này, lĩnh ngộ được tính mạng của một người quan trọng với mình quý trọng như thế nào, bằng không, một khi mất đi, mới thấy hối tiếc, vậy đã không còn kịp rồi.
Tựa như xem phim Đại Thoại Tây Du bộ của Chu Tinh Tinh, khi nghe được hắn nói một đoạn thánh kinh ái tình, vì sao lại có vô số người đồng cảm rơi lệ.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì rất nhiều người đều đã từng có loại tiếc nuối này!
"Đã từng có một phần ái tình chân thành bày ở trước mặt ta, ta không có quý trọng, chờ đến lúc ta mất đi mới hối hận thì đã không kịp, chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu như trời cao có thể cho ta một cái cơ hội, ta sẽ nói với nữ hài tử kia ba chữ, anh yêu em. Nếu như phải cho đoạn ái tình này một cái kỳ hạn, ta mong muốn là. . . Một vạn năm!"
Chu Tinh Tinh đi qua một đoạn lời thoại này, đã kể hết tiếng lòng của rất nhiều người! Khi mất đi tình yêu, mới biết được quý trọng. . . Nhưng mà , đã quá trễ, quá trễ!
Đời người không có khả năng lặp lại!
Có vài thứ, khi bỏ lỡ, mất đi sẽ biến thành tiếc nuối, sẽ làm cho ta thở dài trong hối hận .
Trần Tranh cũng là như vậy. Hắn đã từng có một bắt đầu tốt lắm. Nhưng mà bởi vì tự tôn cùng tư tưởng cố chấp của nam tử. Cuối cùng tự tay mình đánh mất tình yêu vừa nảy sinh của mình. Khi nó còn chưa có bắt đầu, đã đi hướng kết thúc. Lục Minh không phải hắn, nhưng làm một bằng hữu, hắn cũng có một loại cảm giác tỉnh ngủ. Chính mình so với Trần Tranh còn nhiều ái tình hơn. Nhưng là trách nhiệm của mình càng nhiều. Nếu như mình không hảo hảo mà che chở các MiMi thuộc về mình. Như vậy tin rằng cuối cùng mình cũng sẽ có một ngày có một ngày hối tiếc không kịp . . . Cho nên, Lục Minh cảm thấy trong lòng đi qua ví dụ của Trần Tranh, cũng học được không ít kinh nghiệm. Cũng nghĩ lại tới mình chưa đủ kinh nghiệm.
Thiếu.
May mà bây giờ mình còn có cơ hội che chở các nàng!
"Anh yêu em. . ." Lục Minh không kìm lòng được ôm lấy Niếp Thanh Lam. Nói ra mới nhớ từ trước tới nay hắn chưa từng cùng nàng nói qua lời này. Hắn cảm thấy,mặc kệ mình thiếu nàng bao nhiêu thứ cũng đều có thể từ từ bù đắp. Nhưng nợ nàng một câu nói anh yêu em này thì phải lập tức nói cho nàng. Làm cho nàng hiểu rõ tâm ý của mình .
Yêu nàng, phải dũng cảm nói ra!
Đó mới là hành động của nam tử hán đại trượng phu!
"A?" Niếp Thanh Lam vừa nghe liền ngây người, sau một hồi lâu mới phản ứng lại, sờ sờ cái trán của Lục Minh, người này không ấm đầu a! Làm sao lại không lý do nói một câu như thế?
"Phản ứng của em làm cho anh không biết nói gì!" Lục Minh toát mồ hôi, mình tình thâm chân thành nói anh yêu em, nàng lại cho rằng mình sinh bệnh !
"Đừng nóng giận, em rất cảm động, hôn anh một cái!" Niếp Thanh Lam mới hiểu được, hoá ra người này hướng mình biểu lộ ! Nhất thời cảm động đến không chịu được, mặt mày rạng rỡ hôn Lục Minh một cái, lại ôm hắn vui mừng mà hỏi thăm: "Thật vậy chăng? Lập lại lần nữa đi, em còn muốn nghe!"
"Không nói . . ." Lục Minh có chút tức giận.
"Lão công, em cũng yêu ngươi, người ta rất rất yêu anh đó!" Niếp Thanh Lam lập tức xuất ra ma âm hồ ly ngọt như mật làm nững tại bên tai Lục Minh .
"Chiêu thức của Quỳnh Dao a di đối với ta không có tác dụng, về nhà đi!" Lục Minh tuy rằng mặt ngoài còn mang chút tức giận, nhưng mà trong lòng sớm bị hồ ly ma âm mê hoặc đến choáng váng, hắn lôi kéo Niếp Thanh Lam chuẩn bị lên xe trở về, lại có thể đi nhầm cửa xe, lôi kéo mở cửa ra, phát hiện là chỗ lái xe, thầm kêu hồ đồ, cái khó ló cái khôn, đem thân thể của Niếp Thanh Lam đưa tới. Thanh Lam còn tưởng rằng hắn phát huy phong độ thân sĩ, trong lòng nhất thời ngọt lịm, chờ Lục Minh lên xe, lại làm nũng nói: "Ngày hôm nay chỉ được nói với em câu đó thôi đấy, quay về anh không được lại nói với người khác !"
"Anh một hồi cầm một cái kèn lớn, đối với tất cả MM bên cạnh đều nói một lần!" Lục Minh thật sự muốn bốc hỏa.
Mình dễ nói thế sao?
Nếu không bởi vì chuyện Trần Tranh cùng Trương Viện Viện ảnh hưởng, nếu không phải mình nhất thời kích động, làm sao có thể nói với nàng ba chữ anh yêu em chứ!
Hôn Lục Minh một cái, dọc theo đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không ngừng tươi cười, thỉnh thoảng quay đầu quay về nhìn Lục Minh, không nhịn được cười trộm, dường như tới bây giờ rồi mà còn không thể tin được Lục Minh cùng nàng nói anh yêu em, trong lòng nàng càng nghĩ càng là vui mừng!
Trở lại nhà ở Phong Đan Bạch Lộ, tại trước khi Lục Minh xuống xe, nàng động tình nhào sang, ôm Lục Minh, lại hết sức triền miên cùng hắn hôn môi một hồi, cuối cùng hì hì cười đẩy hắn ra: "Đêm nay cái hôn này là đặc biệt thưởng cho, lần sau còn muốn hôn nhẹ, phải biết làm cho người ta hài lòng mới được! Ngày mai lại nói với em, có được hay không?"
"Không có khả năng!" Lục Minh một ngụm cự tuyệt, sao có thể mỗi ngày đều nói anh yêu em, mình không phải loại người như vậy!
"Hỗn đản!" Niếp Thanh Lam cũng không tức giận, tràn đầy vui mừng, cong ngón tay ngọc gõ vào trán Lục Minh một cái, đi xuống xe, tâm tình đặc biệt sảng khoái cùng các nàng Giai Giai chào hỏi, sau đó đi lên lầu. Giai Giai cùng Chúc Tiểu Diệp đều rất kỳ quái tâm tình Niếp hồ ly này sao lại tốt như vậy? Nàng trúng giải thưởng lớn ngàn vạn sao? Chính là các nàng đều đem ánh mắt hướng tới Lục Minh, nhưng hình dạng Lục Minh nhìn qua không quá cao hứng, lẽ nào Niếp hồ ly trêu cợt hắn?
Giai Giai vội vàng chạy đến, kéo Lục Minh ngồi xuống, không dám hỏi chuyện của hắn cùng Niếp Thanh Lam, mà là nói tới việc khác, dời đi sự chú ý của hắn .
Nàng đứng ở một bên, nhu thuận đấm bóp vai cho hắn.
Lục Minh nghe Ngu Thanh Y cùng Hạ Linh đã trở về từ Hồng Kông, chỉ là "a" một tiếng, lại nghe nói lão nhân Trang Thần sắp tới cũng sẽ trở về, lại gật đầu, có điều là khi hắn nghe Giai Giai nói, lão yêu quái tìm hắn có việc, nhất thời kinh ngạc mà hỏi lại : "Ngu Thanh Y nói lão nhân kia nhà nàng tìm ta? Tìm ta có chuyện gì?"
Sau khi luyện thành Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ nhất, cũng không ngừng đề thăng, nhưng Lục Minh không có tu thành tầng thứ hai, đang muốn tìm lão yêu quái hỏi một chút.
Hơn nữa hắn cảm giác trong mộng, còn giống như có một bản chính của Thập Bát Khổ Địa Ngục, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật hay giả, hắn cũng muốn từ chỗ lão yêu quái giải thích được điểm khó hiểu.
Bỗng nhiên, có một lão bà bà chậm rãi đi qua trước mặt Lục Minh, dọa cho hắn một cái giật mình.
Xem biểu hiện thì lão bà bà này cùng lão nhân bình thường không có gì khác nhau.
Nhưng là ở trong cảm ứng của Lục Minh, lão bà bà này là một tồn tại khủng bố, bà bà này tuyệt đối là cường giả cấp bậc như lão yêu quái kia, làm sao lại gặp phải tại nhà nhà mình? Làm cho Lục Minh khiếp sợ chính là, hắn vẫn không có cảm giác được sự xuất hiện của lão bà bà này, thẳng đến khi bà đi qua trước mặt của mình, mình mới cảm giác được bà. Đối với một siêu cấp cường giả đột nhiên xuất hiện này, Lục Minh cả kinh toát hết cảmồ hôi lạnh, đứng lên ngơ ngác nhìn bóng lưng của bà bà.
Bóng lưng của bà bà mới vừa biến mất ở ngoài cửa, Lục Minh dựa vào tâm linh cảm ứng quay đầu lại một cái, kinh hãi phát hiện ra bà bà đã lại xuất hiện ở lối vào hành lang, đang chậm rãi cất bước lên lầu.
"Tiểu hầu tử đừng sợ, đó là Lộ Quá bà bà, là mụ mụ của con cố ý mời tới bảo hộ chúng ta!" Ôn Hinh phu nhân tự mình đi tới, vỗ vỗ vai của Lục Minh,
Cười nói: "Bởi vì mấy ngày gần đây Lam Hải thay đổi bất ngờ, cao thủ trong ngoài nước đều tới với bụng dạ khó lường, ý đồ tạo gió làm mưa, cho nên, mụ mụ của con mới mời Lộ Quá bà bà tới bảo hộ mọi người. . . Tiểu hầu tử, có Lộ Quá bà bà, con không cần lo lắng cho an toàn của bọn ta, nếu như gặp phải chuyện gì, hãy đại triển quyền cước mà làm đi!"
"Hoá ra mụ mụ lúc trước phải đi mời vị Lộ Quá bà bà này, khó trách gần đây mình gọi điện thoại cho mụ mụ, mụ mụ lại không tiếp!" Lục Minh trong lòng có sự bừng tỉnh đại ngộ.
"Chị ấy muốn con trải qua rèn luyện, không nên chuyện gì cũng hỏi chị ấy. . . Nhưng trong lòng chị ấy rất nhớ con, từ từ nói không chừng sẽ đến xem con, có điều là, phải xem tiểu hầu tử biểu hiện tốt không đã!" Ôn Hinh phu nhân xoa đỉnh đầu của Lục Minh một chút, tiếp lấy Tiểu Đậu Đậu trong lòng của Lục Minh, mở nụ cười xinh đẹp, đi trở về.
Lục Minh thấy Lộ Quá bà bà từ cầu thang đi xuống tới, rất nóng ruột muốn hỏi bà một chút.
Nhưng là hắn phát hiện ra tốc độ của mình so với bà ấy, quả thực kém quá xa. Hắn rất muốn ngăn ở trước mặt của bà ấy, nói một câu với bà ấy, có điều là bóng người trước mắt nhẹ nhàng chớp động, Lộ Quá bà bà liền biến mất, lại quay đầu nhìn, nàng đã ở ngoài mười mét chậm chạp đi tới, bước từng bước một. Lục Minh thấy thế liền ngây người, hắn lúc đầu cho rằng thế gian chỉ có một lão yêu quái, không nghĩ tới còn có một Lộ Quá bà bà, cũng khủng bố như thế.
Lập tức móc ra điện thoại, gọi cho Ngu Thanh Y.
Ngu Thanh Y lúc đầu rất hài lòng, có điều là vừa nghe Lục Minh không phải tìm nàng, mà là lão yêu quái, lập tức có chút tức giận, cự tuyệt truyền lời cho lão yêu quái.
"Tiểu thư à, lão tử bây giờ có việc gấp, không rảnh tán tỉnh với cô, lần sau rảnh rỗi lại từ từ cùng cô chơi đùa, mau nói cho lão yêu quái kia, ta có chuyện phi thường quan trọng tìm hắn!" Lục Minh giận dữ, mình đang vội muốn chết, nàng còn đùa giỡn như tính tình của tiểu cô nương.
"Nói bậy cái gì thế!" Ngu Thanh Y nghe hắn mắng một câu, không giận mà lại vui, nói một câu hờn dỗi, đi tìm lão yêu quái nghe điện thoại.
"Uy, lão đầu nhi, ngươi không phải nói thế gian này không có cao thủ giống như ngươi sao? Bây giờ trong nhà của ta có một, là Lộ Quá bà bà, ta thấy bà ấy với ngươi kinh khủng không sai biệt lắm, phiền ngươi giải thích cho ta!" Lục Minh nói với lão yêu quái cũng không khách khí, dù sao lão gia hỏa này chính là giả bộ uy hiếp, không nói hắn một hai câu thì không được. Giai Giai cùng Chúc Tiểu Diệp vừa thấy Lục Minh nói chính sự, liền cùng lên lầu, Chúc Tiểu Diệp trở về phòng tiếp tục viết sách thuốc của nàng, mà Giai Giai, đương nhiên là chuẩn bị nước tắm cho Lục Minh.
"Ta biết tiểu tử ngươi suy nghĩ không kém, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại đến như vậy, nàng chính là đại cừu nhân ta nói tới kia ! Cũng là muội muội của vợ ta, đổi lại thành người khác, ta đã sớm giết nàng!" Khẩu khí của lão yêu quái rất kinh khủng.
"Ngươi không giết được bà ấy ?" Lục Minh bị hù cho nhảy lên, hoá ra Lộ Quá bà bà cũng là lão yêu quái ?
"Không giết được, ta mạnh hơn so với nàng, nhưng không thể giết nàng, hơn nữa nàng tốc độ nhanh, ta vừa động thủ nàng đã bỏ chạy, nhiều năm trước ta đối phó nàng muốn điên rồi, may là sau này nàng ẩn cư, tiểu nha đầu Phượng Minh kia thế nào lại mời nàng đi ra? Tiểu tử ngốc, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng trêu chọc nàng, nữ nhân này là người điên!" Lão yêu quái nói còn chưa hết, Lộ Quá bà bà đi tới bên người của Lục Minh, hừ một tiếng: "Llão gia này mới là người điên, tâm lý của bà bà rất bình thường!"
"Các ngươi nói, ta đều đồng ý." Lục Minh cảm thấy lão yêu quái cùng Lộ Quá bà bà đều là người điên.
"Tiểu tử, có muốn là học Phân Quang Hóa Ảnh không? Ngươi đáp ứng bà bà một việc, vậy thì tốc độ của ngươi có thể đề thăng gấp bội!" Lộ Quá bà bà tung mồi nhử.
"Muốn, muốn học!" Lục Minh điên cuồng gật đầu.
"Tiểu tử thối, ngươi học mười năm cũng không luyện được, hơn nữa lực công kích của ngươi không đủ, tốc độ nhanh cũng vô dụng! Ngươi cần đề thăng chính là lực công kích!" Lão yêu quái cực lực gây xích mích ly gián, nói Lộ Quá bà bà không tốt, lại ám chỉ cho Lục Minh là ụựa vào về phía hắn.
"Lão già này ngu ngốc đần độn quá mức, chiêu thức lại xấu xí, làm sao có thể đẹp như Phân Hoa Phất Thủ của bà bà chứ, hơn nữa, bà bà có gần chín mươi chín loại tuyệt kỹ, lão gia hỏa kia hắn mới có vài loại, ai cao ai thấp, không cần nghĩ cũng biết." Lộ Quá bà bà nói làm cho mắt Lục Minh mắt sáng ngời, chín mươi chín loại tuyệt kỹ? Vậy thực sự là quá kinh khủng!
"Ta đều muốn học hết!" Lục Minh biểu lộ ra tâm ý hết sức tham lam của mình, lời thừa, không muốn học đó là kẻ ngu si!
"Ngươi hảo hảo ngẫm lại, ta cùng nàng là tử địch thề không đội trời chung, ngươi học với nàng, vậy đừng tìm ta nữa!" Lão yêu quái hừ lạnh một tiếng.
"Mẹ kiếp, các ngươi đã già chưa một nghìn tuổi cũng có tám trăm tuổi, mà vẫn còn đánh đánh giết giết, các ngươi có mệt hay không ? Các ngươi đều đã bước một chân vào quan tài rồi, còn đấu cái rắm ! Hai lão già các ngươi phải là lúc rảnh rỗi an vị ngồi một chỗ, uống một chén trà, đánh một ván cờ...., hay nhất giống như là ta , ở chung với người mình thích, cùng nhau sinh hoạt, thật tốt! Các ngươi không phải càng sống càng hồ đồ đi, mấy trăm năm trôi qua, thân nhân bằng hữu đều đã chết sạch, rất khó khăn mới còn có một, các ngươi không hảo hảo quý trọng lại còn muốn tử đấu, ta rất bội phục các ngươi!" Lục Minh thật đúng là bị lão yêu quái cùng Lộ Quá bà bà làm cho tức điên lên, đấu đã mấy trăm năm, còn có cái thù hận gì, không phải do tính sinh hoạt năm đó không hòa hợp tạo thành chứ?
"Tiểu hài tử xấu xa, ngươi mới bao tuổi hả, ngươi dạy bảo ta sao!" Lão yêu quái ca một tiếng dập máy.
"Mắng hắn, mắng hắn đi, bà bà vui vẻ liền truyền cho ngươi một chiêu nửa thức!" Lộ Quá bà bà tựa hồ rất thích thấy lão yêu quái ức chế, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn lại rạng rỡ cả mặt mày.
"Ta không thích . . Ta có Đồng Tử Công, lại luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục, thậm chí còn có thể có cái này. . ." Lục Minh luyện ra Thập Bát Khổ Địa Ngục trong mộng .
"Khung Thương Cửu Trọng Thiên ? Cái này không phải đã thất truyền rồi sao? Tiểu tử ngươi học với ai thế?" Nét mặt già nua của Lộ Quá bà bà có chút kinh ngạc.
"Ta học được lúc nằm mơ !" Lục Minh lời này trái lại không giả, đích thật là nằm mơ thì học được, có điều nguyên nhân chủ yếu là có một lão nhân bán sách tặng hắn một quyển sách, mới có cái kỳ ngộ này. Bây giờ Lục Minh đối với lão nhân thần bí tặng sách cho mình kia nổi lên hiếu kỳ, người này là ai? Vì sao hắn muốn đưa mình một quyển thiên thư chứ? Hắn đến tột cùng là ai?
Có điều là, Lục Minh không có biện pháp suy nghĩ nhiều hơn, bởi vì kỳ ngộ của hắn đều vượt quá tưởng tượng.
Vì có sách cũng không nhất định hữu dụng, bởi vì không có máu của Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn dính lên trên mặt sách, như vậy sách sẽ không sẽ thành tro, cũng sẽ không có con rắn kia tiến vào thân thể hắn, trong cơ thể của hắn cũng không có khả năng chuyển hóa tiên thiên chân khí, cũng không có khả năng hấp thu năng lượng của ngọc thạch. . . Nói chung vòng vòng nối lại, thiếu một cái điều kiện cũng đều không hình thành được.
Lục Minh nghĩ tới, đổi thành người khác, thậm chí là siêu cấp cường giả giống như lão quái yêu cùng Lộ Quá bà bà cũng không thể luyện ra tiên thiên chân khí, cũng không thể hấp thu năng lượng ngọc thạch, cho nên, mình thật đúng là tồn tại có một không hai trên thế gian . . .
Trừ phi, thế giới này thực sự có thần tiên!
Nhưng một cái chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả lão yêu quái cũng nói không biết có hay không, Lục Minh tự nhiên là lười suy nghĩ, dù sao hắn cũng không tu tiên.
"Tiểu tử ngươi nằm mơ thật lợi hại, cái gì cũng có thể mộng ra! Bích Lạc Hoàng Tuyền viễn cổ truyền xuống ngươi cũng có thể mọt mình tập thành, tiểu nha đầu Phượng Minh kia thật đúng là sinh được hảo nhi tử, nói không chừng tiểu tử ngươi thật đúng là có thể luyện ra thân thể Kim Cương Bất Hoại hoàn mỹ, đúng vậy!" Lộ Quá bà bà tán thán một câu, mặc dù chỉ có một câu, nhưng là cực kỳ khó có được .
"Cái Bích Lạc Hoàng Tuyền gì ?" Lục Minh chưa từng nghe qua cái từ này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Thượng Bích Lạc Hạ Hoàng Tuyền, ngươi chưa từng nghe qua sao? Thập Bát Khổ Địa Ngục chính là khổ công cường hóa thân thể đến cực hạn, do thân thể chuyển hướng tinh thần, Khung Thương Cửu Trọng Thiên vừa vặn tương phản, nó là khổ công cường hóa tinh thần đến cực hạn, do tinh thần chuyển hướng . . . Còn không rõ? Tiểu tử ngươi thật ngu! Thập Bát Khổ Địa Ngục, ngươi tu luyện đến cực hạn, nhưng mà bắn trúng đối phương, đối phương bị thương chủ yếu là tinh thần, bị tổn thương do tinh thần mang lại, nếu như tinh thần của đối phương mạnh hơn so với ngươi, như vậy tổn thương sẽ giảm thiểu rất lớn, thậm chí không có, Khung Thương Cửu Trọng Thiên tương phản, ngươi tu luyện chính là tinh thần cực hạn, bắn trúng đối phương, chịu tổn thương chính là linh hồn của đối phương , bị tổn thương do thống khổ của tinh thần tạo thành, nếu như đối phương mạnh mẽ, vượt xa tại trên công kích của ngươi, như vậy uy lực sẽ giảm đi. . . Đương nhiên, phỏng chừng ngoại trừ cường giả siêu việt vượt xa ngươi, người thường bị ngươi đánh một cái, vậy tuyệt đối thống khổ kinh khủng! Đặc biệt ngươi cùng tu luyện cả hai loại, uy lực hai loại hợp lại, như vậy uy lực càng thêm khủng bố!" Nét mặt già nua của Lộ Quá bà bà cười cười, nói: "Tiểu tử, có tiền đồ, chậm rãi tu luyện đi! Ngươi muốn bà bà dạy ngươi một hai kỹ năng không phải không được, nhưng ngươi phải tại trên tốc độ đuổi kịp được bà bà. . ." Rồi thân bà ấy chợt lóe lên không thấy nữa. Lục Minh không nói được gì luôn, tốc độ bà ấy có một không hai trên thế gian, mình làm sao có khả năng đuổi theo bà ấy chứ? Có điều là, bây giờ suy nghĩ một chút, lão yêu quái luyện thành chín tầng Thập Bát Khổ Địa Ngục, đã là thiên hạ vô địch, mình Thập Bát Khổ Địa Ngục cùng Khung Thương Cửu Trọng Thiên luyện cùng nhau, nếu như đạt được đỉnh, như vậy còn không phải bao quát chúng sinh sao? Hơn nữa tốc độ của mình cũng không chậm, chỉ là Lộ Quá bà bà quá nhanh! Về phần lực công kích, lão yêu quái cùng Lộ Quá bà bà không chịu dạy, như vậy mình trước tiên tìm Ảnh, bảo nàng truyền thụ Trích Tinh Thủ cho mình , thà rằng cùng nàng trao đổi điều kiện gì đó! Bởi vì ảnh hưởng của chuyện Trương Viện Viện cùng Trần Tranh, Lục Minh bồi tiếp các nàng Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai ở nhà trong ở hai ngày, cũng không đi đâu cả. Ngoại trừ luyện công cùng chế thuốc ra, chính là thử đuổi kịp Lộ Quá bà bà, có điều là cuối cùng đều là mệt chết, phí công vô ích, tốc độ của Lộ Quá bà bà quá nhanh, thân pháp Phân Quang Hóa Ảnh căn bản vượt ngoài tưởng tượng của Lục Minh. Nói một cách khác, tốc độ của Lục Minh nếu như là Tật Phong Bộ của Kiếm Thánh mặc giầy, như vậy thân pháp của Lộ Quá bà bà chính là Thủ Vọng Giả chớp lóe. Hai người hoàn toàn không cùng một cái cấp bậc, Lộ Quá bà bà chợt lóe, Lục Minh cũng chỉ đành giương mắt nhìn . Có điều là trải qua hai ngày đuổi theo, Lục Minh cũng cảm thấy có chút thu hoạch. Phản ứng nhanh hơn ! Ngu Thanh Y muốn Lục Minh đi ra ngoài chơi, nhiều lần gọi điện thoại tới làm ồn. Nhưng mà Lục Minh tạm thời không để ý tới nàng. Một lòng bồi tiếp Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai. Ngu mỹ nhân tức giận đến không chịu được, thiếu chút nữa giết tới cửa, bắt cóc hắn đến nhét vào trong tủ quần áo nhà nàng. Mục Thuần nữ hoàng bệ hạ bởi vì lúc trước thiếu chút nữa bị người bán, mấy ngày nay đều giả dạng làm bé ngoan. Mỗi ngày chỉ là gọi một cú điện thoại quấy rầy. Không có sử dụng kỹ năng triệu hoán . Giang Tiểu Lệ rất đắc ý. Bởi vì nàng nghe nói Lục Minh đã từng giết một cường địch tên là Thạch Trung Kiếm. Rêu rao nói là nàng mơ điềm báo làm cho hắn cảnh giác . May là nàng không biết Lục Minh đã từng giơ lên một khối cự thạch, bằng không càng thêm đắc ý. Lục Minh cùng nàng trò chuyện một hai câu. Giai Giai đi ra ngoài mua các thứ, cũng thuận tiện mang hộ tới cho nàng một chút các loại đồ ăn vặt mang về từ Hồng Kông . Làm cho nàng thích đến đột nhiên gọi đại thúc thật tốt, lại ra vẻ oai phong mà đem bài thi khảo thi nhờ Giai Giai mang về cho Lục Minh kiểm tra. Tuy rằng mới được tám mươi điểm. Nhưng nàng nói mình tiến bộ cực lớn. Lão sư khen ngợi mấy lần . . Trước tới giờ nàng đều là ba bốn mươi điểm, có thể thi được tám mươi điểm. Lục Minh đương nhiên rất ngoài ý muốn,khen một hai câu. "Đại thúc tới làm mì cho cháu đi. . ." Giang Tiểu Lệ làm nũng nói xong thì mong đợi nhất chính là một câu này. "Bây giờ địch nhân ở trong tối đang nhìn chằm chằm, vạn nhất để cho bọn họ phát hiện ngươi, mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn, có việc tìm Đỗ giáo quan, ta rảnh sẽ đi tới xem ngươi!" Lục Minh căn dặn tiểu nha đầu này đừng ồn ào, bởi vì mụ mụ đem Lộ Quá bà bà mời tới, có thể thấy được lần này khẳng định sẽ có bão tố. Chuyện của Trương Viện Viện cùng Trần Tranh, Lục Minh không muốn để ý nhiều lắm, có điều là theo bọn Trương Phong nói, tên lang Trần Tranh nàyi bây giờ rất thảm . Một mặt, Trương Viện Viện hắn thích không bao giờ nhận ra được hắn nữa, hắn đã từng lén nói qua hắn là bạn trai nàng, kết quả Trương Viện Viện cười to một hồi, ngự tỷ MiMi mất trí nhớ nhưng tính cách không có thay đổi, nàng rất thẳng thắn nói cho Trần Tranh biết, mình khẳng định sẽ không thích hắn, còn nói đừng nói đã chia tay, chính là không chia tay, nàng cũng không có cảm giác. . . Đương nhiên cái này không phải thảm nhất, về phương diện khác, Trần Tranh mỗi ngày chạy tới bệnh viện, đi bồi tiếp Trương Viện Viện, hắn cùng Trương Viện Viện không thể hợp lại, trái lại làm cho một nữ hài tử khác coi trọng. "Không thể nào? Trần Tranh cũng có người thích?" Lục Minh nghe Trương Phong nói, căn bản không thể tin được! "Tao cũng không tin, nhưng mà tao cùng bọn Thạch Hoa cố ý nhìn qua, đó là sự thật!" Trương Phong cười to nói: "Nữ hài tử thích Trần Tranh kia không lớn, chỉ có mười sáu tuổi, hình dạng chính là một tiểu la lỵ! Nàng chính là cô nàng được Trần Tranh hiến máu cứu trở về kia, con gái của cự thương Tần Kiên, cô nàng này nói muốn báo ân, còn nói không gả cho Trần Tranh không được, phi thường khôi hài, tao lúc đó cười đến đau cả ruột!" "Có cường điệu hóa hay không vậy ! Hiến một chút máu liền không gả không được?" Lục Minh cực kỳ kinh ngạc. "Cô nàng kia rất dễ thích nam tử , có người nói trước đã có mười mấy bạn trai, có điều là không một ai có thể chịu được trên hai tháng, phụ thân nàng nói nàng cảm động một chút liền sẽ thích, ý bảo Trần Tranh nhẫn nại, nhiều lắm một hai tháng sẽ bị nàng vứt bỏ! Lục Minh, may là nàng không biết mày mới là ân nhân cứu mạng của nàng đó, không thì mày xong đời rồi !" Trương Phong không ngừng cười to. "Thực sự là nguy hiểm thật. . ." Trán của Lục Minh toát mồ hôi. "Cho nên Trần Tranh rất thảm, hắn không đi bệnh viện, thì không nhìn thấy được Trương Viện Viện, vừa tới bệnh viện, cô nàng kia lại quấn quít lấy hắn, tao thấy hắn cả đời cũng chưa thống khổ như thế." Trương Phong cuối cùng lại nói một câu cảm thán: "Có điều là hắn sai! Có hảo nữ hài tử mà hắn không quý trọng, bây giờ muốn hối hận, thì đã quá muộn!" "Đúng vậy, tao cũng bởi vì hắn, mới chợt thức tỉnh, quyết định hảo hảo mà yêu thương các bạn gái của tao. . ." Lục Minh gật đầu đồng ý. "Mày có tới vài người sao? Lục Minh, mày thật mạnh mẽ, đổi thành người khác, đã sớm ầm ĩ vang trời rồi! Nếu như tao mà dám đối với bạn gái tao có hai lòng, tao dám nói, nàng không cắt tiểu JJ của tao mới là lạ! Mày vừa có hoa cảnh sát vừa có hoa hậu giảng đường vừa có y tá, hình như Ngu mỹ nhân đối với mày cũng có cảm giác, nhưng mà mấy nữ hài tử lại sống yên ổn với nhau, mày thực sự là người trâu bò trong xã hội cua đồng a! Có cái bí kíp gì, dạy tao một hai chiêu đí, đám huynh đệ sau đó cũng có thể dùng tới!" Trương Phong nói giỡn. "Trương Phong đồng học, mày phải hướng Diệp Nhất Phi học tập, mang theo bên người gấp đôi cái loại đồ bọc "thần khí" !" Lục Minh toát mồ hôi, hướng mình học tập, vậy không phải muốn chết sao? Tự mình là không có biện pháp mới khiến cho rối loạn lung tung, nếu như chỉ có một người bạn gái, sợ rằng cuộc sống đã sớm rất khoái trá rồi, sao có thể giống như bây giờ, lừa cái này gạt cái kia, may là thân xử nam cuối cùng cũng đã phá, bằng không cả bộ mặt cũng không sáng lên được. Đương nhiên nghĩ đi nghĩ lại, Lục Minh cũng hiểu được mình rất trâu bò, chúng nữ tuy có tính tình khác nhau, có điều là mình miễn cưỡng có thể làm cho các nàng ở chung trong hòa bình. Trong lòng hắn cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến trong nhà an bình chính là Trầm Khinh Vũ, nếu như không có cường thế của Trầm nha đầu, chèn ép chúng nữ, mọi người cũng sẽ không ngoan thế. Từ khi nàng về nhà luyện công một hồi, cái đuôi của Niếp hồ ly bắt đầu vểnh lên. Không có Trầm nha đầu, hắn muốn Hoắc yêu nữ làm Tiểu Mật? Đừng mơ! Cho nên bây giờ ngẫm lại, trong lòng Lục Minh thật đúng là rất cảm tạ Trầm nha đầu. Khi dễ mình đến thảm như vậy, nhưng mà một khi có nàng trông coi, trong nhà đều yên ổn, không có nàng thì đúng thật là không được! "Trầm nha đầu. . ." Sau khi cùng Trương Phong kết thúc trò chuyện, Lục Minh lại gọi điên thoại cho Trầm Khinh Vũ . "Nghĩ tới ta ? Tên vô lương tâm, vài ngày cũng không gọi một cú điện thoại!" Thanh âm Trầm Khinh Vũ tuy rằng hờn dỗi, nhưng nghe ra được, nàng thật sự cao hứng. Cùng nàng hàn huyên hơn mười phút, mới lưu luyến không rời dập máy, bỗng nhiên, Lục Minh chợt phát hiện, thái độ của mình đối với người yêu đã có sự thay đổi, trở nên tích cực chủ động, cũng càng thêm hiểu được phải quý trọng cùng che chở người yêu. Xem ra chuyện Trần Tranh cùng Trương Viện Viện này, đối với mình có ảnh hưởng thực sự rất lớn, hơn nữa là ảnh hưởng chính diện, làm cho mình học xong rồi nghĩ lại tự xét. "Ngày kia định cùng anh đi Ba Sơn . . . Bây giờ không đi được rồi ! Anh cùng Giai Giai đi thôi, nếu không, anh lại mang theo các nàng Vũ Hàm cùng Mộng Ly đi cũng được, em không ăn giấm đâu!" Lục Minh kỳ quái, mấy ngày nay nàng không phải đang được nghỉ phép sao? "Tập đoàn buôn ma túy liên tiếp đi lại, dựa vào tin tức thu được có hơn năm mươi kg ma túy được vận chuyển tới Lam Hải, em không nghỉ phép được nữa rồi. La Cương rất hoài nghi, là phía sau chuyện này có người một tay bày ra, mục đích là làm tổn hại an ninh trật tự của thành phố Lam Hải chúng ta, nguyên nhân vừa vặn có một tên thái tử đảng cùng khâm sai đại thần đi tới vùng chúng ta thị sát. Nếu như độc phẩm thật sự phát tán ra, phỏng chừng mấy thành phố Lam Hải cùng Thanh Hà lập tức có động đất, tất cả quan viên cao cấp đều sẽ không chịu nổi. Này cũng chưa phải trọng điểm, La Cương còn phát hiện, mấy ngày gần đây cảnh đội bị cấp trên phân hoá, năng lực giảm đi, sau khi đội đặc công Vân Kiếm bay đi, người tiếp nhận không có năng lực, phỏng chừng phế đi phân nửa! Còn lại mấy cái bộ phận, ngoại trừ đại đội hình cảnh còn miễn cưỡng được khống chế trong tay La Cương, thì đều bị thủ hạ của tên thái tử đảng tùy tiện đoạt quyền ." "Ý tứ của em là, tên thái tử đảng muốn một tay chơi đùa Lam Hải?" Lục Minh nghe ra được. "Thủ hạ tên thái tử đảng này có hai đại cao thủ, một lão nhân, một người trung niên, lão nhân thì La Cương không tra được, nhưng người trung niên, hắn ở trong ngoài nước có một danh hiệu vang dội, là Bạch Hạc. Hắn là kẻ phản bội của phái Bạch Hạc, thân kiêm tuyệt kỹ của mấy nhà Túng Hạc, Minh Hạc, Phi Hạc, Vịnh Xuân Quyền, nổi danh cùng Phệ Hồn Hình Thiên Phong, cực kỳ lợi hại! Có người nói hắn sáng lập ra Thần Hạc Môn cùng Thoa Vũ Bang, sát thủ của Thần Hạc Môn là tuấn nam mỹ nữ, mà người của Thoa Vũ Bang, đều là tội phạm buôn lậu độc phiến hoạt động mạnh mẽ ở Đông Nam Á, xú danh rõ ràng!" "Em hoài nghi đội độc phiến này, đều là tên thái tử đảng ở sau lưng thao túng?" Lục Minh cảm thấy chuyện đã rất rõ ràng, thái tử muốn một tay chơi đùa, cho nên vận dụng tư binh bên trong phủ . "Chỉ mong là không phải, bằng không mấy thành phố Lam Hải cùng Thanh Hà sẽ không thái bình." Sắc mặt Niếp Thanh Lam có chút ngưng trọng. "Không quản cái thái tử vương tử gì, Lam Hải là địa bàn của ta, ai muốn kiếm chuyện, phải hỏi qua ta trước đã!" Lục Minh hừ lạnh một tiếng, thái tử trong kinh tính là cái rắm, ở đây cũng không phải tổ chim của hắn , muốn chạy tới Lam Hải kiếm chuyện, mò chỗ tốt, hắn nằm mơ cũng không có được như vậy! Lục Minh bây giờ có Lộ Quá bà bà âm thầm bảo hộ chúng nữ, căn bản không úy kỵ cái Bạch Hạc gì, hắn cho dù là cao thủ cấp bậc như Thiên Cẩu Nhẫn, Thạch Trung Kiếm, Chiết Dực Thiên Sứ cùng Hình Thiên Phong, thì tính là gì? Thạch Trung Kiếm trực tiếp bị mình giết, Thiên Cẩu Nhẫn làm trò trước mặt trăm triệu khán giả nên không thể giết, làm cho hắn chạy thoát, Chiết Dực Thiên Sứ cũng chạy rất nhanh, chỉ giết được hai người thế thân, nếu như Bạch Hạc này dám can đảm chọc tới mình, vậy hắn chính là muốn chết! Đặc biệt là Niếp Thanh Lam, nàng bị vây giữa đấu tranh của quyền lực, nếu như nàng rớt một cây tóc, như vậy Lục Minh mặc kệ cái thái tử gì, giết chết hắn rồi nói. Lục Minh không chủ động xuất kích, mặc kệ bỏ không đuổi giết Mục Chi Hiên Hình Thiên Phong, là bởi vì hắn là nhi tử của Hình gia gia. Lúc trước không giết Mục Chi Hiên , một là hắn là phó thị trưởng vừa được điều tới, hai là về sau lại biết là phụ thân của Mục Thuần, thoáng cẩn thận chút, không tiện công khai động thủ đi, nếu như hắn kiêu ngạo, Lục Minh tuyệt đối sẽ âm thầm đem hắn giết chết. Tên thái tử gì gì kia cũng là như thế, hắn là thái tử trong kinh , thì đã sao, lẽ nào hắn cho rằng cả đất Hoa Hạ đều là nhà của hắn sao, Lam Hải này không phải hang ổ của hắn, hắn chết cũng là chết rõ ràng! Cho dù xảy ra chuyện gì, cứ để cho người nhà của bọn họ tìm bạo quân đi, vừa vặn cấp cho bạo quân một chút phiền phức, đỡ cho hắn phải quá nhàn rỗi! Thực lực Lục Minh bây giờ đã tăng vọt, thái độ cũng cứng rắn lên siêu cấp, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là liên quan đến an toàn của Thanh Lam, nếu như thái tử không chọc hắn, không hạ thủ đối với Niếp Thanh Lam , như vậy Lục Minh cũng lười để ý tới cái thái tử gì đó trong kinh . "Lão công thật là uy phong a! Hôn một cái!" Niếp Thanh Lam có thể cảm thấy được toàn bộ cường thế của Lục Minh toàn bộ là vì mình, trong lòng tự nhiên vui mừng vô hạn, hôn rồi lại hôn, ôm hắn luyến tiếc không nỡ buông ra. Nàng tỏ ý nhiều nhất làm cảnh sát hai năm nữa, hồi báo một chút bồi dưỡng của đông đảo trưởng bối, liền từ chức về nhà, dốc lòng làm vợ nhỏ bé của hắn. Nàng vừa cười hỏi Lục Minh lúc nào theo nàng đi gặp gia trưởng, bởi vì lúc trước nói qua đi gặp gia trưởng, vẫn chưa có đi thành công, bây giờ cha mẹ lại hỏi bắt đi. "Chờ em hoàn thành cái vụ án này đi, anh không có vấn đề, hơn nữa, phụ thân nhà giàu mới nổi nhà em, anh cũng đã gặp qua !" Lục Minh cười ha hả . Ngày thứ hai, sáng sớm. Quyết định mang tiểu ny tử đi xem . Lúc đầu cho rằng có thể có thế giới của hai người, không nghĩ tới Ngu Thanh Y cùng Hạ Linh đã tới từ rất sớm rồi, các nàng cũng nói công tác xong, vừa lúc đi Ba Sơn giải sầu, hình dạng không có ý gì khác. Còn chưa thu thập các thứ để xuất phát, hai người Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly cũng tới, các nàng ngay cả các thứ cắm trại gì đó cũng đã chuẩn bị tốt, người không biết còn tưởng rằng các nàng muốn tổ chức chuyến đi chơi xa cùng bạn bè đó! "Em không muốn đi , công việc bận rộn như vậy. . . Có điều là Giai Giai nói, các người còn thiếu một tài xế, cho nên em tới tiễn các người!" Hoắc yêu nữ mượn cớ rất tốt, bằng trực giác Ngu Thanh Y khẳng định nàng là hướng về phía mình mà tới, hơn nữa chín thành chín là Niếp Thanh Lam phái nàng tới, cản trở mình tiếp cận Lục Minh. "Đừng nhìn ta, ta là bảo tiêu!" Hạ Linh rất sợ ánh mắt của Lục Minh, nàng cấm hắn nhìn mình, lời của nàng tựa hồ có chút giấu đầu lòi đuôi. Đối với các nàng muốn đi theo , Lục Minh cũng không phản đối, chỉ là cảm thấy có chút áy náy đối với Giai Giai. Lúc đầu, hắn muốn nàng cùng đi, cho nàng một cái thế giới hai người. Hiện tại xem ra không có khả năng rồi! Đó là một thế giới hai người bị quấy rối. . . Giai Giai lại mỉm cười, trong lòng cũng không thèm để ý, nàng cảm thấy, chỉ cần có thể cùng hắn ở cùng một chỗ, đó chính là thế giới hai người ! Nàng đã quen với việc bên người của hắn có một đoàn nữ hài tử, ở nhà cũng là như thế, có các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Chúc Tiểu Diệp, đâu có thể nào thực sự có cái thế giới hai người gì, tất cả mọi người đều không có! Có điều là chỉ cần nghĩ lại, chỉ cần lúc này trong lòng hắn nghĩ tới mình, lòng của mình lại muốn hắn, vậy chẳng phải là thế giới hai người rồi sao? Lòng gần, đó chính là thế giới hai người, như vậy so với cái gì cũng mạnh mẽ hơn, về phần mặt ngoài có mấy người , thực sự quan trọng sao? Cả đoàn người cùng nhau chơi đùa, cũng sẽ vui hơn! Lưng Giai Giai đeo túi nhỏ, lôi kéo bàn tay của Lục Minh, vui vẻ lên xe. Dáng tươi cười trên mặt nàng là rực rỡ như vậy, dáng tươi cười là ngọt ngào như vậy, làm cho chúng nữ nhìn, đều không kìm lòng được cảm thấy thở dài, người vợ nhỏ bé này, bình thường còn không nhìn ra , khuôn mặt khi tươi cười lại có thể khả ái động lòng người như vậy !