Lục Minh mang theo chúng nữ, lội suối mà lên, đi gần một giờ, thấy chúng nữ đều có chút mệt mỏi, mới nghỉ ngơi qua loa.
Vài lần, hắn quay đầu lại nhìn phia sau.
Hạ Linh mang theo chút nghi hoặc, muốn hỏi hắn một chút là có phải phát hiện địch nhân không, nhưng Lục Minh xua tay, ý bảo mọi người an tâm.
Lúc này sắc trời dần dần sáng lên, dưới chân núi tuy rằng không nhìn cảnh mặt trời mọc mỹ lệ, nhưng có thể thấy ánh bình minh lúc tảng sáng, hào quang đầy trời, nếu như không phải lo lắng phía sau có địch nhân đuổi theo, thì các nàng đại gia thật đúng là muốn hảo hảo thưởng thức cái buổi sáng mỹ lệ này.
"Chúng ta thực sự không thể quay về lấy xe sao? Nếu có xe, ai cũng không thể đuổi kịp được chúng ta ..." Lâm Vũ Hàm có chút tiếc cái xe Porche của nàng, đó là chiếc xe mà nàng rất yêu thích.
"Xe mất không sao, chúng ta phải bảo trụ mạng nhỏ trước!" Lục Minh tình nguyện ném đi một trăm chiếc Porche, cũng không muốn thấy chúng nữ rụng một sợi tóc.
"Đều là cô ngủ phát ra âm thanh, bằng không chúng ta không cần chạy trốn chật vật như thế." Trong lòng Ngu Thanh Y kỳ thực đối với trốn chết không có ý kiến gì, có điều là nàng rất muốn cùng Lục Minh đứng ở trên không gian hẹp của cái bãi đá kia. Nàng có thể thừa lúc trời tối len lén hôn hắn, hoặc là hướng hắn làm nũng, bình thường thì không có khả năng, đặc biệt là bây giờ rõ như ban ngày, nàng phải giữu gìn sự rụt rè của thiếu nữ, không cách nào cùng hắn thân thiết quá mức.
"Đang ngủ, tôi sao biết được." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vũ Hàm có chút đỏ bừng, nàng cho rằng thanh âm nghiến răng của mình bị mọi người nghe thấy được.
Lúc nhỏ, nàng có thói quen nghiến răng, sau đó mẹ nàng pha trò nói muốn mua tiểu JJ của lợn về đun thuốc cho nàng, như vậy có thể trị được nghiến răng, còn nói cái phương thuốc cổ truyền này đã trị liệu được rất nhiều bạn nhỏ bị tật nghiến răng.
Lâm Vũ Hàm bị mẹ hù dọa, tuy rằng không thành, nhưng thói quen nghiến răng bị hù cho bỏ được rồi.
Tối hôm qua bị chúng nữ đánh thức, nàng còn không rõ là chuyện gì xảy ra. Vừa nghe mọi người nói nàng ngủ phát ra âm thanh bị sát thủ phát hiện. Lúc đó phản ứng thứ nhất của nàng chính là cho rằng mình lại nghiến răng rồi. Nàng lén nhìn Lục Minh, thấy hắn không có chú ý, lòng mới thoáng yên tâm chút.
Lâm Vũ Hàm cảm thấy nữ hài tử khả ái giống như mình lớn lên nếu như lại nghiến răng. Thực sự làm cho ấn tượng cực xấu. Cho nên cố hết sức che giấu. Một lòng mong muốn Lục Minh không nghe thấy.
Lại đi khoảng nửa giờ nữa, Lục Minh bỗng nhiên rất kỳ quái đứng lại, lại tiện tay nhặt lên một khối đá nhỏ, ném vào hướng bên trái trong rừng cây .
Trong rừng cây có người phát ra hét thảm một tiếng hét thảm...
Tiếp đó có thanh âm ồn ào rộn lên :"Đừng đánh. Là chúng ta!"
Chúng nữ cực kỳ kinh ngạc, từ trong rừng cây đi ra ba nam tử, các nàng đối với hai người trong đó có chút ấn tượng.
Hai người trẻ tuổi ở giữa cùng bên trái là Tàn Dương cùng Lạc Vân được giới truyền thông Hồng Kông xưng là Mãnh Hổ cùng Tiểu Bạch Long, bọn họ mặc dù cùng Lục Minh là đối đầu, nhưng khi thập đại cao thủ của tám nước khiêu chiến thi đấu tại Hồng Kông, lại lấy dân tộc là trước, lấy quốc gia làm trọng, dũng cảm đứng ra, cùng nhau gia nhập vào làm tuyển thủ chính thức, hơn nữa lại còn phân biệt đại biểu Ma Cao cùng Đài Loan tham gia thi đấu.
Về phần đại thúc ở bên phải trên mặt tươi cười mang theo hèn mọn lại cố giả vờ trong sáng kia, tất cả mọi người đều không nhận ra người này là ai.
Lẽ nào Tàn Dương thân là đồ đệ của Hình Thiên Phong, cũng muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ném đá xuống giếng sao?
Bọn họ tới nơi này, là tới chặn đánh Lục Minh?
Chúng nữ rất tức giận, không nghĩ ra ba tên này vô sỉ như vậy, cùng sát thủ thích chơi đùa cúc hoa của thái tử cấu kết cùng một chỗ tới đối phó Lục Minh. Hạ Linh hành động trực tiếp nhất, họng súng lục hoàng kim giơ lên, chỉ thẳng vào tên đại thúc hèn mọn không vừa mắt nhất kia, làm cho tên kia sợ đến mức lập tức giơ cao hai tay lên, biểu thị người một nhà không có ác ý.
"Các ngươi thế nào lại tới đây?" Lục Minh rất kỳ quái, có điều là hắn biết, ba tên này hẳn là không phải tới tìm mình gây phiền phức.
"Khụ, này, đây là trùng hợp, chúng ta chuẩn bị đến xem mặt trời mọc, không nghĩ tới, cùng các ngươi... ngẫu nhiên gặp gỡ!" Tàn Dương nói lúc đầu rất rõ ràng, nhưng mà bây giờ mồm lại lắp bắp.
"Mẹ kiếp... Các ngươi đi theo chúng ta đi vòng quanh đi dạo gần mười dặm, điều này cũng xem như là ngẫu nhiên gặp?" Lục Minh toát mồ hôi, ba tên này ban đầu đích xác ở tại đỉnh núi, mình bắt đầu còn tưởng rằng là địch nhân, lại không cảm thấy sát khí, lại mang chúng nữ đi một đoạn, phát hiện bọn họ len lén theo sát , cho nên mới ném ra một hòn đá thạch, nện cho bọn họ phải đi ra.
"Thế mà cũng phải nói dối, ngươi cũng quá kém đi!" Tên đại thúc hèn mọn kia khinh thường nhìn Tàn Dương một chút, đổi trở lại khuôn mặt trong sáng tươi cười mở miệng.
"Ngươi cái gì cũng không cần phải nói, chúng ta một chữ cũng sẽ không tin!" Hạ Linh nhắm ngay súng vào cái trán của hắn.
"Ta không phải là người xấu..." Đại thúc hèn mọn giơ cao hai tay lên vì mình biện bạch.
"Nhưng mà hình dạng thoạt nhìn rất giống!" Tiểu nha đầu Lâm Vũ Hàm nói lời này cũng không sợ đả thương tự ái của người khác.
"Xin đừng bị bề ngoài của ta lừa dối, ta kỳ thực là một người rất trong sáng... Ta so với bánh kem còn trong sáng hơn, so với nước sôi còn thanh bạch hơn, không đúng, ta so với bánh kem cùng nước sôi còn muốn thuần khiết hơn!" Đại thúc hèn mọn tự quảng cáo cho mình, nhưng mà cuối cùng nhận được chính là ngón giữa của hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân, còn có sự cực kỳ xem thường của chúng nữ .
"Là như thế này, Ảnh nữ hiệp nàng tìm được chúng ta, bảo chúng ta đến xem." Lạc Vân nho nhã lễ độ nói ra chân tướng, nếu như hắn không phải đang nhắm mắt lại cầm một quyển sách mà nói, tin tưởng rằng ấn tượng của chúng nữ đối với hắn sẽ tốt thêm vài phần.
"Nàng ?" Lục Minh kỳ quái, Ảnh tìm ba người bọn họ tới nơi này, chính cô ta thế nào lại không đến a?
"Nàng hình như có việc phải tìm Niếp cảnh quan, chúng ta cũng không rõ lắm..." Tàn Dương toát mồ hôi, mình sao dám hỏi hành tung của Ảnh, hơn nữa, lời nói của Ảnh so với vàng còn muốn quý hơn, nàng tuyệt đối sẽ không cùng mình nói lời vô ích. Chúng nữ biết Tàn Dương cùng Lạc Vân, cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng bọn hắn là culi tới âm thầm bảo hộ của mình, nhưng cái tên đại thúc hèn mọn xa lạ này là ai ? Tất cả mọi người cực kỳ hoài nghi người này có đúng là người xấu hay không, bởi vì tướng mạo thực sự quá giống!
"Hắn a, hắn không phải là Dâm Đao ngươi của trạm phía dưới kia sao! Hắn lều chết quấn lấy chúng ta muốn tới, chúng ta căn bản không biết hắn!" Tàn Dương vô cùng khinh bỉ tên đồng bạn này.
"Không phải là Dâm Đao, là Phách Đao..." Đại thúc hèn mọn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chất chứa thương tâm, cực kỳ bi thảm nói: "Ta vốn là không nghĩ tới làm náo động, nhưng mà lão đầu Dương Trà Hồ quá kiêu ngạo, nói tiểu đệ đệ của Hán nhân chúng ta không tốt, cho nên nhất thời xung động, liền nháo thành sai lầm lớn! Một lần sảy chân để hận nghìn đời a... Kích động thật là ma quỷ a! Ta luôn luôn là tín đồ của tình ái vui vẻ, làm sao lại phạm phải cái loại lệch lạc này, hảo oan khuất a... Ai, vừa rồi ta nói đến đâu? Được rồi, nói đến Mộng Ly muội muội, đêm qua ta nghe thấy hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân nói mơ, tựa hồ muốn hướng tới Mộng Ly muội muội mà biểu lộ, làm ta cười đến đau cả ruột a..."
"Ngươi đi chết đi!" Hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân hai người quyền cước gia tăng, mắng to nói: "Đêm qua chúng ta vốn không ngủ, tên đầu heo ngươi nói bậy này!"
Sau khi đem Phách Đao ra sức đánh điên cuồng một hồi, Lạc Vân cố ý chỉ ra thân phận của Phách Đao : "Mọi người đừng tin hắn, người này là một sát thủ, tiếp nhận mục tiêu chính là Mộng Ly muội muội!"
Chúng nữ vừa nghe, đầu tiên là lại càng hoảng sợ, lại lập tức nổi giận.
Ngoại trừ Giai Giai ra, mỗi người đều đi tới điên cuồng đá cho Phách Đao quỳ rạp trên mặt đất, quả nhiên người này là một người xấu, làm hại mọi người thiếu chút nữa thì tin tưởng hắn.
Lục Minh rất hoài nghi, hỏi: "Người này thực sự là Phách Đao? Nghe nói tuổi hắn còn trẻ, làm sao lại có dáng dấp của một đại thúc ?"
"Ta chỉ là ông cụ non, tuổi cũng không lớn, là một cao thủ thiếu niên thiên tài!" Phách Đao vừa nghe nói đến mình, lập tức nhảy dựng lên phản bác nói: "Hơn nữa ta đâu giống đại thúc, đây là trưởng thành ! Mị lực của nam nhân, các người không thấy các MiMi thấy ta đều cực kỳ sao? Ôi, đừng đánh!"Nói xong không chờ bọn Tàn Dương Lạc Vân động thủ, chúng nữ đã trực tiếp đồ sát hắn ^^.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Địch nhân đã tới rồi, còn càn quấy!" Thanh âm của Ảnh bỗng nhiên truyền ra, thanh âm cực xa, nhưng nói xong những lời này, nàng đã đứng ở phía sau của Lục Minh.
"Biết rồi, ngươi mang mọi người đi thôi!" Lục Minh đem Thánh Quang Ngân Chủy thu được từ thế thân của Chiết Dực Thiên Sứ ném cho Ảnh, ý bảo nàng đem chúng nữ mang đi.
"Các ngươi đều lưu lại! Mọi người đuổi theo ta. . ." Thân hình Ảnh chợt lóe, nhập vào trong rừng cây.
Chúng nữ tiến lên ôm Lục Minh một cái, cùng hắn tạm biệt, lấy Hạ Linh dẫn đầu, chăm chú theo sát Ảnh.
Các nàng biết khẳng định là có cường địch ở phía sau đuổi theo, Ảnh mới phải phái bọn Tàn Dương Lạc Vân Phách Đao tới làm trợ thủ của Lục Minh, cùng ngăn địch! Sợ rằng địch nhân lúc này, không thua gì Thiên Cẩu Nhẫn cùng thập đại cao thủ của tám nước, bằng không chuyện này không thể nào lại trịnh trọng như vậy được.
Chúng nữ biết mình ở lại bên người Lục Minh, chính là trói buộc, mình phải luyến tiếc rời khỏi hắn, cũng muốn cho hắn một cái không gian đại triển quyền cước, bằng không trái lại làm vướng chân hắn.
Điện thoại di động của Lục Minh vang lên, hoá ra là tín hiệu sóng đã khôi phục .
Ngoại trừ đám người Trương Phong, Lý lão gọi điện qua, Niếp Thanh Lam cũng gửi tới một cái tin tức tới, mặt trên chỉ có bốn chữ: "Coi chừng con mắti!"
Phách Đao còn đi theo, giả ra dáng tươi cười thuần khiết, hướng về phía Nhan Mộng Ly cười hì hì nói: "Yên tâm, khi ta bắt đầu giết ngươi, sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên, ta sẽ. . . Ôi!" Hắn còn chưa nói xong, đã bị hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, lại giận dữ nói: "Nếu như ngươi là muốn được ăn đánh, chúng ta có thể tùy thời thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, bây giờ đừng làm mất mặt chúng ta nữa!"
"Cái gì, muốn Phách Đao ta một nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, cúi đầu và ngẩng đầu nhìn trời đất không hối hận, làm sao lại làm mất mặt các ngươi !" Phách Đao trang nghiêm tựa như một cao thủ, trên mặt tựa hồ còn có thể phát sáng.
"Nghe nói Phách Đao là sát thủ thuần khiết nhất thế gian, thực sự là kính ngưỡng đại danh đã lâu." Chợt có một bóng đen to béo vô thanh vô tức xuất hiện.
"Nói nữa đi, ta thích nhất được nghe người ta khích lệ!" Phách Đao vui đến không tự kìm hãm được cười không ngậm được miệng lại.
". . ." Tàn Dương cùng Lạc Vân đều che mặt không đành nhìn nữa, có đồng bạn như vậy, hai người bọn họ quả thực muốn nghĩ tự sát, trời biết làm sao mình lại biết một bằng hữu như thế, thực sự là kỳ lạ, tán thưởng khích lệ của địch nhân cũng nghe hay đến nỗi hoa tay múa chân, người này không phải nghĩ làm phản đi? Lục Minh không nhìn Phách Đao, hắn nhìn một chút ba cái bóng từ xa xa bước chậm mà đến .
Người bên trái kia ôm kiếm nhắm mắt, nhân kiếm hợp nhất.
Lục Minh nhìn lướt qua, lại nhìn người bên phải, chỉ thấy lưng người nọ cong như khỉ, trong miệng vung vảy một nhánh cỏ cẩu vĩ ba, thần tình có chút cà lơ phất phơ, lại có chút không đếm xỉa tới ai, hình dạng thực sự giả bộ rất được.
Cuối cùng, Lục Minh nhìn người ở giữa.
Người này vốn là đối mặt hướng Lục Minh đi tới, nhưng mà tại trong nháy mắt Lục Minh nhìn hắn, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng, đưa lưng về phía Lục Minh (vênh đừng hỏi^^).
Thân thể hắn cực kỳ cao to, giống như một tòa núi cao, Lục Minh nhìn, không khỏi khẽ nhíu mày. . . Người này so với Thiên Cẩu Nhẫn, e rằng còn mạnh hơn không ít. . . Hơn nữa xem ra còn có vũ kỹ quỷ dị nào đó, tựa hồ con mắt có cái gì đó. Thanh Lam gửi cho mình cái tin tức kia, nhất định có nguyên nhân của nàng, đối thủ này sợ rằng cùng Lục Mâu Mục Chi Hiên như nhau, đều tu luyện bí kỹ quỷ dị nào đó cùng con mắt có liên quan. . .
"Quần trong của xử nữ mười sáu tuổi, mặt trên còn có chứa mật hoa của nàng, vô cùng mới mẻ , hương thơm điếc mũi, các ngươi muốn không?" Bóng đen to béo lấy túi trong suốt, bên trong có một cái quần lót dường như có chút mật hoa, tiện tay giơ giơ lên.
"Ai muốn thứ này a! Ngu ngốc, quyết đấu đi!" Tàn Dương giận dữ.
"Ta muốn, ta muốn!" Phách Đao điên cuồng chạy tới, như con khỉ linh hoạt duỗi tay ra lấy, Tàn Dương cùng Lạc Vân "ùm" một tiếng té trên mặt đất.
"Rất giỏi rất khéo, chó thần cắn gậy nào, tiếp lấy bảo bối của ta bay ra đi, chú ý, chỉ cho dùng miệng . . ." Tên béo hất tay lên, túi trong suốt kia bay đi ra ngoài, Phách Đao nhảy vọt tới, thực sự dùng mồm cắn, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, Tàn Dương cùng Lạc Vân vừa đứng lên, lại ầm ầm ngã xuống. Tên Phách Đao này nếu như không giết hắn, xem ra là không được, hắn sống ở trên đời này, quả thực chính là một cái sỉ nhục!
"Thứ tốt a. . . Thực sự là còn có chứa hương vị!" Phách Đao từ trong gói trong suốt rút ra quần lót nhỏ hít đưa lên mặt ngửi hít thật sâu một chút, tại dưới quyền cước của Tàn Dương cùng Lạc Vân đánh lên người hắn, trên mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật đáng tiếc, Đỗ Quyên tiên sinh, công kích bom của ngươi, với ta mà nói, là vô hiệu ! Ngươi có thể hỏi thăm một chút, ta ngoại trừ ham lấy đồ lót ra, còn ham phá bom, đừng nói lấy tay, chính là dùng khẩu, bom plastic loại nhỏ của ngươi, ta cũng có thể phá!"
"Trên thứ này có bom hẹn giờ sao?" Tàn Dương cùng Lạc Vân bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
"Chút lòng thành, làm một sát thủ thuần khiết, bom ta phá nhiều lắm!" Phách Đao lại vuốt ve cái quần lót kia, đắc ý nói: "Cái quần lót nhiễm mạt hoa này, làm chiến lợi phẩm, ta xin nhận!"
"Đứa ngốc, đó là quần lót mà nhân yêu đã dùng qua !" Lục Minh hừ một tiếng.
"A? Không thể nào!" Dáng tươi cười trên mặt của Phách Đao chợt đọng lại. . . Tàn Dương cùng Lạc Vân càng bị cái quần lót kia làm cho sợ đến hồn bay phách lạc, nghìn vạn lần đừng đụng tới mình, bằng không phỏng chừng phải xui cả đời!
"Cả đời ta, cũng chưa từng hận qua một người như vậy!"
Phách Đao bỗng nhiên giống như sư tử vậy điên cuồng hét lên một tiếng, khóe mắt đỏ rực hướng về phía bóng đen to béo rít gào nói: "Ngươi có gan dám lừa gạt tâm linh thuần khiết của ta sao? Dám can đảm dùng một cái quần lót mà nhân yêu dùng qua, trở thành nội khố xử nữ dùng qua tới lừa dối ta! Ta phải bầm thây người thành vạn đoạn! Ta nếu không đem ngươi chém ngươi thành 108 khối, lại xếp thành ba trăm sáu mươi tư thế khác nhau quất roi, như vậy ta sẽ không gọi là Phách Đao nữa!"
Cuối cùng, vẫn là luyến tiếc mang theo cái quần lót, xoay mặt yếu ớt hỏi Lục Minh: "Này, đây là thực sự là nhân yêu dùng qua? Thật sự là như vậy?"
Lục Minh chỉ một ngón tay vào tên béo, nói một câu phi thường ngắn gọn: "Là hắn xài qua !"
"Nôn. . ." Phách Đao cùng Tàn Dương, Lạc Vân lập tức không ngừng nôn mửa .
"Mũi của Lục thiếu gia thật là lợi hại a, lại có thể nhận ra sự khác nhau của quần lót nhân yêu, xem ra rất có kinh nghiệm a!" Tên béo kia cũng không phủ nhận, trái lại tán thưởng khứu giác của Lục Minh nhạy bén.
"Ta không có hứng thú hiểu rõ nhân yêu, có điều là ta nhìn thấy ngươi từ trong quần rút ra, nhân yêu biến thái béo ngươi giả dạng làm rất khéo, nhưng cho dù động tác của ngươi có nhanh nữa cũng vô dụng, ngươi không thể gạt được con mắt của ta." Lục Minh cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn tên béo một cái, đối với nhân yêu, hắn thực sự không có nổi một chút hứng thú. . . Tàn Dương cùng Lạc Vân toát mồ hôi, may là mình không có đụng tới cái quần lót kia, bằng không, danh dự cả đời của mình liền đi tong!
"Ta oan uổng quá!" Phách Đao móc ra từ phía sau một cái hắc đao giống như đao giết lợn, thống khổ hét lên: "Ta muốn tự sát, ai cũng đừng cản ta!"
Hắn giơ đao lên tựa như muốn tự vận, nhưng tại trong nháy mắt khua đao, lại vọt đến trước mặt tên béo.
Hắc đao chém xuống, đem bụng to của tên béo chém thành hai nửa. . .
Đêm dài đằng đẵng .
Hạ Linh vẫn không có cách nào hảo hảo đi vào giấc ngủ, tuy rằng tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng cái lỗ tai vẫn lắng nghe động tĩnh như có như không của Lục Minh cùng Hoắc yêu nữ ở bên cạnh, nàng căn bản không thể ngủ được. Bởi vì gió núi bên ngoài thổi vù vù rất vang, hơn nữa hai người Lục Minh cùng Hoắc Vấn cố hết sức che giấu, Hạ Linh biết rõ bọn họ đang yêu đương vụng trộm, cái lỗ tai tuy rằng nghe thấy không rõ lắm, nhưng mà điều này không đáng ngại đối với kích thích của nàng.
Cho dù là một cái thở dài cực khẽ, hoặc là một tia động tĩnh, cũng làm cho nàng chú ý đến tim đập nhanh hồi lâu.
Cuối cùng không biết bao lâu sau, nàng nghe Hoắc yêu nữ không thể chịu nổi đẩy nhẹ Lục Minh nói một câu: "Được rồi, tên tham lam, em không chịu được rồi, mau đi ra, muốn cho người ta nhìn thấy sao!"
Trong lòng Hạ Linh nói lầm bầm, sớm đã bị người thấy rồi, lẽ nào nàng còn tưởng rằng nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà không ai biết sao?
Có điều là tinh thần cũng là ngầm buông lỏng, rốt cục kết thúc!
Bây giờ, mình cũng có thể an tâm mà ngủ ngon. . .
Tiếp đó Hoắc Vấn Dung dò xét nhấc mình lên, nhìn chúng nữ đang ngủ, phát hiện tất cả đều bình yên, vì vậy lén lút chuồn ra đứng lên, bảo Lục Minh đi cùng, cầm nước khoáng đến đầm nước bên kia lau chùi rửa sạch một hồi. Hạ Linh mơ hồ nghe thấy Hoắc yêu nữ oán trách Lục Minh, nói "lại sưng lên rồi, đau quá", không nhịn được hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Hoắc yêu nữ dưới sự chăm sóc của Lục Minh, đang lau chùi, từ góc nhìn của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một cái tuyết đồn trắng như phấn, nàng không khỏi khẽ phì một cái, nghĩ thầm Hoắc yêu nữ này quả thực chính là cố ý mê hoặc Lục Minh, sao có thể tùy tiện lỏa lồ trước mặt hắn như vậy, thật là có đủ dâm đãng.
Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, cảm thấy Lục Minh cùng Hoắc yêu nữ đã hoan hảo qua nhiều lần, thân thể hai bên sớm đã xem hết, Hoắc yêu nữ nàng còn cố kỵ mới là lạ đó!
Hạ Linh đáy lòng chua xót. Nàng là không thừa nhận, nhưng đích xác có chút ghen ngầm.
Hai người làm xong hết, lúc trở lại, Hoắc yêu nữ thấy Giai Giai đang ngủ say. Lòng có chút hổ thẹn, vành mắt có chút đỏ lên. Nàng duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai. Càng làm cho Lục Minh dịch sang,bảo hắn ôm Giai Giai ngủ. Không cho phép hắn ôm mình nữa.
Bên này, Hạ Linh bởi vì Lục Minh xoay người ôm Giai Giai, rất sợ bị hắn phát hiện mình không ngủ, vội vàng hô hấp nhẹ nhàng, giả bộ ngủ.
Nghe trộm một đêm, tinh thần của nàng đã mệt mỏi đến rã rời, chẳng mấy chốc trầm lắng mà ngủ.
Thời gian trôi cực nhanh. Vài giờ sau thì trời hừng đông. Sơn động phía dưới bỗng nhiên có người vào. Thanh âm rất ầm ĩ. Nhân số tựa hồ rất nhiều. Nhan Mộng Ly vừa đứng lên đi tiểu sợ đến thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Lỡ mà bị địch nhân phát hiện, vậy xong. Nàng vội vàng muốn trở lại bên cạnh mọi người. Nhưng mà trong lúc hoảng hốt, cự ly ngắn chỉ có vài mét cũng biến thành nơi hiểm yếu đáng sợ.
Nàng vội vàng cúi người xuống, cong lưng luồn cúi, muốn theo đường cũ đi vòng vèo đến bãi đá. Nhưng trong căng thẳng cực độ, chân phải dẫm trượt một cái. Cả người mất đi cân đối. . .
Giữa lúc nàng kinh hãi đến hồn bay phách lạc thì một cái bàn tay to mạnh mẽ có lực ôm lấy eo của nàng .
Ngón trỏ của cái tay kia nhẹ nhàng mà đặt tại trên môi của nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng cũng không cần kinh hoảng, Nhan Mộng Ly thấy là Lục Minh, vừa thẹn vừa mừng. Hai tay giống như người chết đuối bắt được cọc, túm chặt lấy cánh tay hắn, mặc cho hắn nhẹ nhàng mà nâng ôm mình đi trở về bãi đá.
"Mặt trên này đã lục soát qua chưa? Tựa hồ có một cái động nhỏ. . ." Phía dưới truyền tới một cái thanh âm kiểu âm dương quái khí, rất giống giọng thái giám trong phim truyền hình.
"Trước tiên lục soát qua đã, tôi lên đi xem!" Có một người khác, cung kính trả lời.
Thân thủ của người này nhanh nhẹn phi phàm, thoáng cái liền leo đi lên, cầm đèn pin lia loạn xạ, lại báo cáo nói: "Nơi này có một đàm nước, đầm nước tích tụ chút nước suối, có điều là không có phát hiện chỗ dung thân!"
Nhan Mộng Ly lúc này thấy người nọ cầm đèn pin quét loạn, rất sợ hắn phát hiện ra bãi đá bên này có người, khẩn trương đến muốn chết.
Lục Minh dựng thẳng ngón trỏ lên ra hiệu đừng sợ, lại đem nàng kéo vào trong lòng, cùng nàng đứng dồn ở trên mỏm đá cực kỳ hẹp .Chân của Nhan Mộng Ly giẫm lên chân của Lục Minh, thân thể dán sát chặt chẽ vào người hắn, tựa ở sau thạch bích, trốn tránh luồng sáng của đèn pin quét qua.
Nàng cảm thấy trên người Lục Minh toả ra khí tức dương cương của nam tử, hun cho nàng đến nỗi bứt rứt không yên, nếu không phải bên ngoài có người đang tìm kiếm, sợ rằng nàng đã sớm chịu không nổi mà muốn chạy trốn ra rồi. Bây giờ lại không có khả năng, khẽ động một chút, đều có thể bị đối phương phát hiện ra tung tích, chỉ đành cùng hắn ôm chặt, da thịt dán sát. Nàng rõ ràng có thể cảm thấy cái vật dâng trào lửa nóng của hắn đội lên tại tiểu phúc, cực kỳ dương cương uy vũ. Nàng cực kỳ xấu hổ khó nhẫn nại được, tại dâng trào không cách nào chạy trốn, chỉ đành cúi đầu vào trong lòng của hắn, tránh bị hắn thấy vẻ ngượng ngùng đỏ hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. . .
May là, cuối cùng người kia tìm tòi không phát hiện ra bên phải còn có một cái động nhỏ, còn có một mỏm núi đá có thể chứa người.
Lấy đèn pin quét qua loa vài cái, phát hiện không có ai, lại nhanh chóng đi xuống.
"Thái tử có lệnh, bởi vì việc này bị tiết lộ, đã kinh động đến trong tỉnh, chúng ta phải kết thúc lục soát núi trước lúc hừng đông, nhanh chóng rút lui khỏi đây. Tất cả thi thể, đều đưa đi hoả táng, nếu có vết tích rõ ràng không cách nào dọn dẹp, thì phóng hỏa đốt núi, để tránh khỏi lưu lại hậu hoạn. Bây giờ cách thời gian kết thúc lục soát núi còn có có hơn hai giờ, mọi người gia tăng tiến hành một lần lùng bắt quy mô lớn nữa đi!" Tên có thanh âm kỳ quái giống như thái giám, phát ra mấy cái mệnh lệnh, không ít người nghe lệnh đi ra ngoài.
"Hải gia, ngài khổ cực rồi, đây là Bích Loa Xuân tôi mới tìm được, ngài thử xem!" Ở phía dưới ngoại trừ tên thái giám kia, xem ra còn có tiêu đệ đang vuốt mông ngựa.
"Tiểu Trương ngươi tuổi còn trẻ,mà ngược lại rất hiểu chuyện, ngày sau nhất định rất có tiền đồ." Tên thái giám kia mang chút dâm đãng nở nụ cười.
"Đó đều là việc tôi phải làm , Hải gia, tôi xoa bóp vai đấm chân cho ngài. . ." Tên Tiểu Trương kia xum xoe nịnh bợ.
"Trong Thần Hạc Môn, ngươi tuy nhỏ, có điều là lớn lên trái lại rất nho nhã. Ngươi nói cho ta một chút, ngoại trừ thái tử cùng môn chủ, còn có ai hưởng dụng qua cúc hoa của ngươi không? Tới, cho Hải gia sờ sờ, có đúng còn rất mới mẻ hay không!" Tên thái giám kia tựa hồ đối với cúc hoa có vẻ ưa thích. Lục Minh cùng Nhan Mộng Ly nghe lời nói và việc làm của hắn, thầm chửit lão sắc ma này đủ hèn hạ, nếu như hắn thích nữ tử gì đó, vậy cũng được, lại đi chơi đùa cúc hoa của nam nhân khác, thực sự là biến thái tới cực điểm rồi!
"Hải gia, ngoại trừ thái tử cùng môn chủ ra, không còn có ai được hưởng thụ qua cúc hoa tươi mới của ta, nguyện dâng lên cho Hải gia. . ." Tiểu Trương kia xem ra cũng là người đồng đạo trong việc yêu thích cúc hoa( ọe ọe><), đương nhiên, phỏng chừng cũng có một chút vuốt mông ngựa .
"Tốt tốt tốt, tiểu hài tử thông minh, lão phu nhất định hảo hảo dìu dắt ngươi! Ai nha, cái mông của ngươi thực sự là một vật báu, vừa trắng vừa mềm a, Tiểu Trương, ngươi khom lưng xuống, để cho lão phu hảo hảo thưởng thức đi!" Tên thái giám kia "ba" một cái vỗ tại trên mông của Tiểu Trương, mà tên rắm thối Tiểu Trương kia lại giống như nữ nhân kêu lên một tiếng "úc" rên rỉ, tiếng kêu cực kỳ dâm đãng.
Lục Minh thừa dịp hai người tín đồ của cúc hoa kia đang làm đến phát nóng, lén lút ôm lấy Nhan Mộng Ly đang rất xấu hổ trở lại.
Ban đầu Nhan Mộng Ly còn tưởng rằng hắn nghe thấy bị kích thích, muốn mình, sợ đến toàn thân mềm nhũn ra.
Nhưng thấy hắn nhẹ nhàng buông mình ra, lại ra hiệu bảo mình nhẹ nhàng trở lại, mới biết được người này tuy rằng là một tên đại sắc lang, nhưng kỳ thực rất quan tâm nữ hài tử, không có một ý đồ làm ẩu nào, mình trái lại hiểu lầm hắn . . . Lúc này Hạ Linh đang ngủ bỗng nghe thấy được động tĩnh, xoay người đứng lên, nhanh chóng nắm lấy súng lục hoàng kim, làm ra tư thế cảnh giới, hai người Lục Minh cùng Nhan Mộng Ly vội vàng không tiếng động ra hiệu cho nàng tỉnh táo bình tĩnh lại.
Phía dưới, tên thái giám chết bầm kia kêu to sảng khoái, tên rắm thối Tiểu Trương cũng lớn tiếng rên rỉ, Nhan Mộng Ly cùng Hạ Linh nghe được tiếng kêu dâm đãng đều đỏ bừng cả mặt.
Lúc này chúng nữ đều bị tiếng động lớn khiến cho giật mình tỉnh giấc, Ngu mỹ nhân trong lúc mơ hồ vừa muốn mở miệng nói , Hạ Linh vội vàng che miệng nàng lại.
Hoắc Vấn Dung cùng Giai Giai sau khi tỉnh lại mang chút nghi hoặc nhìn Lục Minh, ra hiệu bảo mọi người thoáng lui về phía sau một chút, cũng lặng yên không tiếng động đứng lên, Lục Minh lại ra hiệu bảo các nàng đem các thứ chăn mền đều kéo lại, ngoại trừ Lâm Vũ Hàm còn ngủ say trong túi ngủ ra, tất cả mọi người đều tỉnh táo, sít sao dựa vào nhau đứng cùng một chỗ.
Các nàng tuy rằng không rõ Lục Minh vì sao bảo mọi người lui ra phía sau, nhưng nhìn hắn ngay cả kiếm đều phóng ra, chỉ biết tình thế có chút không ổn.
"Hải lão, hăng hái nhỉ , lại đang chơi đùa, thái tử nếu như biết Hải lão đi ra đây chỉ là đùa vui, sợ rằng sẽ rất không cao hứng a!" Từ động khẩu phía dưới truyền lại thanh âm của một nam tử, người này có thanh âm khàn khàn, giống như chiêng đồng nát hỏng va vào nhau vang lên.
"Là Tiêu Nhạn Sử sao, ha ha, người nên kết hợp vừa làm vừa nghỉ, như vậy công tác mới có thể đề cao hiệu suất a!" Tên thái giám kia đắc ý cười gượng, cũng không ngừng lại.
"Ta chỉ biết là, thời gian thái tử cho chúng ta chỉ còn lại có hai tiếng đồng hồ, nhưng mà địch nhân vẫn còn chưa tìm được!" Tiêu Nhạn Sử có thanh âm như kim loại va vào nhau kia cười lạnh một tiếng, vào động tìm một hồi, lại đi ra hỏi: "Mặt trên lục soát qua chưa? Phía trên này tựa hồ có thể giấu người!"
"Lục soát qua rồi, cũng là người của Nhạn tổ của ngươi lục soát, nếu có quên, vậy cũng là sai lầm của Nhạn tổ các ngươi !" Tên thái giám trả lời, làm cho chúng nữ trong lòng giãn ra.
"Hừ!" Nhưng Tiêu Nhạn Sử kia lại làm ra hành động khiến cho trái tim chúng nữ đều như ngừng đập.
Hắn bắt đầu leo lên không một tiếng động, còn nhặt hòn đá nhỏ lên, ném khắp chung quanh.
Cuối cùng, khi tới gần đầm nước, tựa hồ hắn muốn lội xuống nhìn. . . Chúng nữ sợ đến ngay cả hô hấp cũng nín lại, nhưng tên Tiêu Nhạn Sử này cực kỳ cố chấp cùng hết sức có trách nhiệm, ở trong đầm nước tìm kiếm một hồi, hắn không có phát hiện ra động nhỏ ở góc phải, nhưng trái lại mũi cố sức co rúm lại, hướng phía chỗ mà chúng nữ đi tiểu bơi tới.
Mũi của người này, lẽ nào lại nhạy bén như mũi chó sao?
Chúng nữ gan nhỏ, thoáng cái thấp thỏm lên, nghìn vạn lần không nên có ai khi đi tiểu không cẩn thận, vãi ra vài giọt ở trên đá, làm cho hắn ngửi ra.
Lục Minh là một nam tử khẳng định sẽ không, hắn đi ào ào như vậy sẽ không vãi tới trên bãi đá, nhưng mà nữ hài tử lại khó nói. Mũi của Tiêu Nhạn Sử lợi hại như vậy sao? Hắn không phải thực sự có thể đoán được ra chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Mộng Ly nóng rần lên, người cuối cùng đi tiểu chính là nàng, bởi vì nửa đêm không ai giúp nàng che chắn, một mình một người nàng đích xác có chút hoảng sợ trong lòng.
Nàng đang suy nghĩ, có đúng bởi vì mình không cẩn thận, liên lụy tới mọi người hay không.
Tiêu Nhạn Sử kia ngửi một hồi, dù sao hắn là người mà không phải chó, mũi chưa linh mẫn tới như vậy, cuối cùng hắn tựa hồ buông tha, đang muốn rời đi. Tiểu nha đầu Lâm Vũ Hàm này có lẽ là ăn quá nhiều đồ ăn vặt, ngủ có chút không thoải mái, mang chút khô miệng ngáp một cái, thanh âm cực kỳ nhỏ, nhưng cái này làm Tiêu Nhạn Sử lập tức nổi lên nghi ngờ, bơi tới.
Khi hắn phát hiện ra ở đây còn có một cái động nhỏ, đồng thời lấy ra súng lục thì Tần Hoàng bảo kiếm của Lục Minh như tia chớp điện màu tím chém xuống .
Tiêu Nhạn Sử kia vô ý thức giơ lên súng lục nhắm vào Lục Minh, trong nháy mắt, hắn phát hiện súng lục, cánh tay cùng với toàn bộ nửa người của mình, đều im lặng tách rời ra. Thân thể hắn xuất ra lượng lớn máu bắn tung toé, thoáng cái chìm vào trong nước. Lục Minh dùng chân dẫm một cái cho hắn chìm xuống, phóng qua gần mười mét đầm nước, giống như Ma Thần phủ xuống, nhanh chóng mạnh mẽ đi xuống.
Tên thái giám chết bầm cùng tên rắm thối Tiểu Trương kia đều phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, nhưng nháy mắt tiếng kêu thảm im bặt.
Bọn chúng bị một kiếm của Lục Minh một kiếm chặn ngang chém thành hai nửa, dạ dày ruột trong bụng đều lòi ra, lúc đầu còn chưa chết, Lục Minh chém thêm hai kiếm, trái phải gọt bay đầu của bọn chúng.
Ở cửa động còn có mấy bóng đen đang gác, Lục Minh không chờ bọn hắn phản ứng, lập tức giết chết tại chỗ. Quá trình chưa tới mười giây, đã có hơn mười mạng người bị giết chết tại chỗ.
Lúc đầu Lục Minh cũng không muốn làm bại lộ chỗ ẩn thân, nhưng hắn vừa nghe địch nhân còn muốn phóng hỏa đốt núi, tâm địa phi thường ác độc, sát khí bốc lên.
Một là cảm thấy phải mau chóng mang chúng nữ rời khỏi nơi nguy hiểm; thứ hai là lo lắng Niếp Thanh Lam đã tới rồi bị địch nhân gây thương tích. Lục Minh quyết định giở mặt, mặc kệ cái thái tử gì đi chăng nữa, chủ động xuất kích, có bao nhiêu địch nhân thì giết hết bấy nhiêu. Tên thái tử trong kinh này không chịu buông tha mình, như vậy mình cũng khoan dung cho hắn được, Lam Hải có thể nói rõ ràng là địa bàn của mình, tên thái tử trong kinh kia muốn làm rồng qua sông, xâm chiếm khu vực của mình, vậy hắn chính là muốn chết!
Lục Minh trở lại đón chúng nữ, các thứ đều bỏ lại rồi phóng hỏa thiêu hủy, hoặc ném cho chìm vào trong đầm nước.
Trong lúc nguy cấp, hắn không biết làm khôi phục lại một chút trạng thái cảm ứng bán huyền diệu, dựa vào cảm ứng tâm linh siêu cường, mang theo chúng nữ, một đường hướng tới một đầu núi khác xuất phát, ven đường tránh thoát được rất nhiều lần sục sạo.
Sau khi Lục Minh mang theo chúng nữ rời khỏi khoảng mười phút, có mấy bóng đen đi tới bên ngoài sơn động.
Trong đó, người dẫn đầu cao to rắn rỏi, chắp tay bước vào sơn động, nghiễm nhiên đó chính là dáng dấp của cao thủ tuyệt đỉnh. . .
"Môn chủ, Hảilão đã chết, chết trong sự đánh lén của địch nhân, một kiếm chém ngang lưng. Mặt trên có một đầm nước nhỏ, xác chết trôi trong đầm là Tiêu Nhạn Sử số , bên trong còn có tro tàn của việc thiêu đốt, xem ra là hắn phát hiện ra chỗ ẩn thân của địch nhân, nhưng bị địch nhân một kiếm chém chết, liền ngay cả Hải lão cũng không thể phản ứng, bị hắn chém chết tại chỗ. Căn cứ tử thi của Hải lão mà phán đoán, địch nhân rời khỏi tối đa cũng sẽ không vượt quá hai mươi phút trước." Có một bóng đen nhỏ gầy hướng người dẫn đầu cung kính quỳ gối báo cáo.
"Các ngươi thấy thế nào?" Tên Môn chủ chắp tay mà đứng như núi cao, thản nhiên hỏi một câu, tựa hồ sự sống chết của thuộc hạ, đối với hắn không quan trọng gì, không hề ảnh hưởng gì.
"Cao thủ, kiếm nhanh!" Bên trái có một nam tử ôm kiếm hừ nói: "Kình địch!"
"Đích thật là một nhát kiếm nhanh, từ tử thi của người bị giết mà xem, người này có một thanh thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn. Đối với cao thủ mà nói, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh, nhược điểm duy nhất, phải là đồng bạn của hắn.
Mặc dù bảo an từng thấy qua địch nhân đã sớm bị diệt khẩu, không thể nào biết nhân số của đối phương, nhưng căn cứ xe cộ của bọn họ đi, có thể phán đoán, nhóm bọn họ có ít nhất bốn người. . . Trong đó có hai chiếc xe trang trí kiểu nữ tính, xem tới là xe của nữ tử, bởi vậy suy đoán, trong địch nhân có ít nhất hai nữ tử, thậm chí còn nhiều hơn." Bóng đen bên phải cười ha hả nói: "Nếu như không phải cao thủ của địch nhân phải bảo vệ nữ tử bên người, chỉ sợ hắn đã sớm đại khai sát giới!"
"Có đạo lý, tiếc nuối duy nhất, là chúng ta không kịp ở lại Lam Hải điều tra nhiều chuyện hơn, bằng không chỉ cần tra ra chủ xe là ai, là có thể phán đoán ra thân phận của địch nhân!" Có một nam tử cao gầy lưng như khỉ dùng một cái chủy thủ từng chút từng chút gọt một cái cây gậy gỗ nhỏ.
"Không cần tra, bản môn chủ cũng biết địch nhân là ai! Tử Thần! Ngoại trừ hắn, không ai có thể đơn giản giết chết Hải Âu, Hải Âu suốt đời cực kỳ cẩn thận, cho dù đang đùa giỡn loan đồng, cũng sẽ không thiếu cảnh giác, nhưng vẫn bị hắn một kiếm chém ngang lưng, không có ai khác gì ngoài Tử Thần, không thể có người thứ hai. . ." Người dẫn đầu cười lạnh nói: "Tử Thần xuất hiện, đích xác quấy nhiễu đại cục, nhưng vừa vặn hắn có bạn gái ở bên cạnh, như nhược điểm bên người, lần này hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Số , ngươi trở lại báo cáo cho thái tử, bản môn chủ muốn tự mình ra tay, vì hắn tiêu diệt Tử Thần !"
"Rõ!" Bóng đen nhỏ gầy, cung kính quỳ gối trả lời.
Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, các bóng đen trong động khẩu đã biến mất toàn bộ không thấy nữa, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.