Hình dạng của hắn, không phải là nói năng tuỳ tiện như mấy tên mặt trắng bình thường, trái lại có một loại mị lực kinh người của nam tử trưởng thành, hơn nữa thần thái trầm ổn như núi, khí độ siêu phàm, nếu như mà các tiểu MM xem thấy nam nhân tuấn mỹ lại có tính cách như này, con mắt nếu không tóe ra sao nhỏ mới là lạ. Nhưng mà, sau khi quay sang, đám người Lục Minh thấy, khuôn mặt của người này nhanh chóng khô héo, cơ thể nhanh chóng khô cạn, da đen mặt nhăn, kéo chặt vào bên tai, biến thành một cái đầu lâu sống, phi thường khủng bố .
Tựa hồ tất cả tinh hoa của khuôn mặt, đều lấy ra rót vào trong con mắt của hắn.
Lúc này con mắt của hắn, lại xuất hiện cái loại đen nhánh hồn nhiên như trẻ con.
Nếu như không nhìn chỗ khác của mặt, chỉ xem con mắt, như vậy mọi người sẽ buồn bã than thở vì sự hồn nhiên cùng hoàn mỹ của đôi mắt này! Loại hồn nhiên này, không có khả năng xuất hiện tại trên mặt của một người trưởng thành, ngoại trừ trẻ em ra, cho cho người lớn có tâm linh thuần khiết như thế nào, cũng sẽ không thể có con mắt như vậy!
Lạc Vân thấy đôi mắt này, kinh hãi phát hiện mình không cách nào ra tay công kích đối phương. . .
Cũng có cảm giác giống như hắn còn có Tàn Dương và Phách Đao, mặc dù trong lòng rất rõ ràng, đây là địch nhân, một địch nhân khủng bố, nhưng mà thân thể lại cứ trái với khống chế của ý thức, thấy con mắt ngây thơ này, hoàn toàn không có ham muốn xuất thủ công kích, trái lại gần như là trong lòng vừa nghĩ, thì có cảm giác tội ác cùng xấu hổ, Phách Đao giơ lên hắc đao, thiếu chút nữa tự sát. . . Tay hắn đang run rẩy, trên lưng chảy xuống mồ hôi lạnh, chỉ thiếu chút nữa thôi, hắn đã giơ đao tự vận! Hắn dùng hết toàn bộ lực ý chí, mới đè xuống được ham muốn tự sát, nhưng mà muốn hắn xuất thủ công kích lần thứ hai, thì tuyệt đối không thể!
Nắm tay Tàn Dương nắm tay tới rung động ken két, hắn rất muốn một quyền đánh lên mũi của đối phương, đem cái đầu khô lâu kia đánh thành nát bấy.
Nắm tay bởi vì cố sức quá độ, trở nên trắng bệch.
Hắn muốn ra quyền. Thân thể lại hoàn toàn không thể khống chế lại bế tắc. Nắm tay đang run rẩy, tựa hồ như có tính mạng phản lại ý chí của mình. Tất cả những điều này, đều là bởi vì có một đôi mắt hồn nhiên ngây thơ kia nhìn chăm chú .
"Mấy thằng ngốc. Các ngươi ngây ngốc cái gì!" Tàn Dương cảm thấy có người đánh mạnh lên trán mình một cái.
Có chân khí xuyên thấu vào trong đầu. Hình tượng con mắt ngây thơ hồn nhiên kia biến mất.
Tinh thần chấn động, phát hiện ba người mình cùng Lạc Vân, Phách Đao chẳng biết từ bao giờ đã đứng song song. Toàn thân thả lỏng, khoanh tay mà đứng. . . Trong tay Phách Đao không đao, trong tay Lạc Vân không kiếm. Mà mình cũng không có nắm tay. Ba người đều không hề phòng ngự như lũ ngốc đứng cùng một chỗ, xếp thành một hàng. Nếu như vừa rồi đối phương công kích, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên. Như vậy ba người đều sẽ mất mạng tại chỗ!
"Là. Là ảo giác?" Phách Đao nhìn lại khuôn mặt của nam tử cao lớn. Phát hiện khuôn mặt hắn căn bản không phải cái đầu lâu gì, lại là một trung niên nam tử có mị lực vô song.
"Đáng sợ!" Lạc Vân toát mồ hôi lạnh. Hắn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
"Đây là chiêu thứ nhất. . ." Nam tử cao lớn dựng thẳng lên một ngón tay, thản nhiên mở miệng nói.
Tàn Dương, Lạc Vân cùng Phách Đao kinh hoàng, gần như là chiêu thứ nhất đã đem ba người hoàn toàn đánh bại, nếu như không phải có Lục Minh phá vỡ ảo giác, phỏng chừng ba người đều đã chết! Người kia thật là đáng sợ! Lưng của ba người đều toàn là mồ hôi, bọn họ không sợ địch nhân cường đại, nhưng sợ nhất loại đối thủ có thể vô thanh vô tức nhiễu loạn tâm trí của đối phương này, cùng người như thế chiến đấu, phỏng chừng bị giết lúc nào cũng không biết.
Lục Minh vỗ vỗ vai của ba người, nói: "Các ngươi mau cởi quần áo, lập tức cởi sạch toàn bộ !"
Ba người vừa nghe, đều ngơ ngác nhìn nhau .
Đây là lại ảo giác?
Lục Minh muốn mọi người cởi quần áo làm gì? Hắn khẳng định không phải kẻ ngu, muốn mọi người cởi sạch làm gì? Lẽ nào muốn mọi người dùng sắc dụ đối phương? Tên đối diện kia thích cúc hoa?
"Không, ta không cởi!" Tàn Dương là người thứ nhất phản đối, đánh chết hắn cũng sẽ không cởi quần áo lộ ra cúc hoa dùng sắc dụ đối phương !
"Cởi ra cũng không sao cả, nhưng ngươi phải bảo đảm trinh tiết của ta không bị mất (ọe><)!" Phách Đao cảm thấy nếu như có thể dùng sắc dụ đối phương, nghĩa là chứng minh mình có mị lực, hơn nữa cái phương án này cũng không sai, cho nên cởi quần áo hắn không có vấn đề. Lo lắng duy nhất, chính là sợ đối phương sẽ bắt được mình, tiến hành bạo cúc, Phách Đao cảm thấy tiểu cúc hoa của mình đang duy trì trinh tiết thật là tốt, nếu bị người bạo cúc thì không thể được, cho nên căn dặn Lục Minh nghìn vạn lần không được để chuyện đó xảy ra!
"Các ngươi muốn cái gì ? Các ngươi đều bị nhân yêu biến thái chạm qua rồi phải không? Trên người của các ngươi bị hắn vẩy một loại bột phấn mê huyễn tâm thần, cho nên con mắt của Bạch Hạc vừa nhìn, các ngươi ở dưới sự phối hợp tác dụng của bột phấn, thần trí bị mê hoặc đến kịch liệt. Mẹ kiếp, các ngươi muốn chạy đi đâu?" Lục Minh đối với phản ứng của ba người không biết nói gì.
"Nhanh. . ."
Ba người vừa nghe thế, tranh nhau cởi quần áo.
Rồi vội vàng chạy ào vào trong dòng suối nhỏ cọ rửa toàn thân, đặc biệt là Phách Đao, càng dùng hạt cát lau khắp toàn thân, chỉ sợ có một chút bột phấn mê huyễn lưu lại ở trên người.
Loại huyễn không cách nào phản kháng này làm cho bọn họ quá sợ hãi, làm một võ giả, bị người đánh chết đó là tài không bằng người, vậy cũng được đi, nhưng nếu như bị địch nhân dùng con mắt trừng cho đến tự sát, đó là uất ức đệ nhất thế gian!
Con mắt của đối phương có thể phát ra mê huyễn, mọi người không có biện pháp, không có cách nào khác móc con mắt của hắn ra, chỉ đành liều chết ngăn cản.
Có điều là trên người có mê huyễn phấn phải rửa đi đã, bọn hắn tuy ngốc nhưng còn chưa đến nỗi ngu như vậy!
" Làm sao mà ngươi thấy được ?" Vẻ mặt nam tử cao lớn hơi có chút kinh ngạc, mê huyễn kế của mình cũng không phải là tự mình thực hiện, tiểu tử này cũng có thể nhìn ra? Quan trọng nhất là loại bột phấn mê huyễn này là một loại phấn hoa của thực vật, sau khi trải qua hơn nhiều lần tinh luyện, không tiếng động không mùi vị, căn bản sẽ không thể bị phát hiện.
Không nghĩ tới, tiểu tử trước mặt này lại có thể có thể phát hiện ra.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, hoàn toàn không bị ma nhãn của mình mê hoặc. . .
Hắn đương nhiên không biết nguyên nhân chủ yếu của việc Lục Minh giết nhân yêu biến thái, chính là bởi vì trên người của hắn rơi ra loại phấn hoa mê huyễn này. Thân thể của Lục Minh tại trong không tới một phần ngàn giây, liền có cảm ứng, trong đầu của hắn hiện lên tên, công hiệu cùng phương pháp tinh luyện của phấn hoa huyễn. Thứ này vốn là một loại dược vật mà Vu Sư cổ đại khi làm phép thì dùng để mê hoặc quần chúng đứng vây quanh xem, có điều là theo sự ra đời và phát triển của Đạo Giáo cùng Phật Giáo, tu luyện giả của hai giáo này rất nặng tinh thần, ý chí kiên định, Vu Sư dựa vào dược vật cùng tinh thần mê ảo người bị chèn ép nặng nề, cuối cùng suy vong ở đất Hán, gần như là chỉ có một ít lão thần côn lừa bịp ở nông thôn hẻo lánh, cùng Vu Sư của dân tộc thiểu số còn đang sử dụng những thứ như thế này.
.
Tiên Thiên chân khí trong cơ thể của Lục Minh cũng tiến hành loại trừ cùng xua tan cái loại bột phấn mê huyễn này, bảo hộ cho bản thể tỉnh táo.
Bạch Hạc vẫn cho rằng Lục Minh đã bị trúng bột phấn mê huyễn .
Kỳ thực, tên nhân yêu biến thái phất tay còn chưa đến một giây, Lục Minh đã dùng không gian trữ vật hút lấy, đồng thời hắn chém bay đàu lâu của nhân yêu biến thái, để tránh hắn lại lén giở trò!
"Trước khi đi, chúng ta cũng phải xuất ra một ngụm ác khí trước đã, bằng không đi không cam lòng!" Tàn Dương biết người trước mặt kia không phải cường giả mà mình có thể đấu một mình, hắn tuyệt đối là người kinh khủng cấp bậc cỡ như sư phụ Hình Thiên Phong, có điều là, không đánh mà lùi, làm cho trong lòng hắn ấm ức. Tàn Dương gầm lên một tiếng như mãnh hổ, cả người hóa thành cự nhân cứng như sắt thép, thế như mãnh hổ, cự quyền đánh thẳng tới Bạch Hạc cao to.
"Xem Xuân Ca Phách Gia Trảm của lão tử đây. . ." Phách Đao tóm lấy hắc đao giết lợn nhảy vút lên trời cao, thế không thể đỡ, chém đôi trời đất.
"Nhanh!" Lạc Vân không kiêu ngạo như vậy, nhưng hắn thực sự là phối hợp xuất thủ đánh lén đến không chê vào đâu được .
"Chút tài mọn!" Bạch Hạc cao to hừ lạnh một tiếng, ma thủ cứng rắn bắt được hắc đao của Phách Đao , thô bạo thay đổi phương hướng chém xuống, chém thẳng vào hướng đỉnh đầu của Tàn Dương, đồng thời tay kia đẩy nắm tay của Tàn Dương ra, nắm lấy yết hầu của Tàn Dương . Lạc Vân đánh tới thì hắn bay lên đá một cước, kỳ thế như rắn độc phun lưỡi, nếu như Lạc Vân bị hắn đá trúng, phỏng chừng xương ngực sẽ tan nát.
"Ngu quá!" Lục Minh tức giận chửi mắng, cũng không biết là chửi ai. . .
Cái bóng của hắn nhoáng lên, giúp Lạc Vân cản lại một chân, lại tại trong bạo rống đem chân của Bạch Hạc nâng lên, Lạc Vân tìm được đường sống trong chỗ chết ra tay như thiểm điện, một thanh bạch kiếm so với trang sách còn trắng hơn không tiếng động bay ra, đâm vào trong người Bạch Hạc . Lúc đầu trên mặt Lạc Vân hiện lên vui mừng, nhưng thoáng cái lại kinh ngạc, hắn cảm thấy không có đâm trúng bất cứ cái mục tiêu gì, không thể ngờ Bạch Hạc lại có thể co rút bụng lại !
Cùng một giây đó, hắn bị Bạch Hạc cầm Tàn Dương ném tới văng trúng người, cả hai cùng phun máu bị đánh bay ra.
Bạch Hạc bắt được hắc đao của Phách Đao, kéo về phía trước một chút, lại làm cho hắn đâm chém vào trên vai của Lục Minh, Lục Minh đau đến nỗi hét lên điên cuồng hét lên, xoay người lại, một cái khửu tay trùng trùng điệp điệp nện ở trên ngực của Bạch Hạc, lại đá ngược lại một cái đá, đem Phách Đao dá bay lên bầu trời . Phách Đao bay ngược lại tới hai mét, Bạch Hạc đuổi theo, ma thủ của hắn như đao chém tới. Lục Minh chạy tới, vội vã đá lượn vòng một cái, đem cả người Phách Đao đánh bay đi, nhưng hắn lại bị thủ nhận của Bạch Hạc đâm vào.
Lục Minh lấy một tay chộp lấy hắc đao trên vai, tại trước khi Bạch Hạc thối lui, chém ngược lại một cái, đáng tiếc, gần như chỉ cắt vào quần áo của Bạch Hạc .
Hắc đao vô cùng sắc bén, trên đó có một đạo huyết ti nhàn nhạt . . .
Cũng không biết đây là máu của Lục Minh , hay là máu của Bạch Hạc .
Lục Minh đem hắc đao vứt vào trong suối nước, xoay người lại hướng về phía Phách Đao hét lớn: "Mẹ kiếp ngươi, Xuân Ca Phách Đao Trảm quái đản này của người thiếu chút nữa đem ta giết chết rồi!"
"Xin lỗi, ta đã quên ta không tin Xuân Ca, nên đánh không tốt chiêu Xuân Ca Phách Gia Trảm này!" Phách Đao đầy bụi đất đứng lên, chạy ra nhặt hắc đao của hắn, vuốt ve hắc đao giống như tình nhân vậy, thì thào lẩm bẩm.
"Ngươi không tin Xuân Ca, lẽ nào ngươi tin Tằng Ca?" Tàn Dương ói ra một búng máu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Phách Đao.
"Không, ta tin tưởng một tồn tại càng mạnh hơni. . ." Phách Đao nghiêm túc lắc đầu.
"Lẽ nào lại là Phù Dung tỷ tỷ?" Lạc Vân như muốn ngất .
"Các ngươi thật buồn chán, lẽ nào các ngươi trước khi chết lại không thể nói chút gì có ý nghĩa sao?" Thần tình Bạch Hạc lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn điểm Lục Minh trước mặt, tựa như một con chim diều hâu nói với mấy con chim sẻ trước khi chết vậy.
"Kết thúc thăm dò!" Lục Minh phủi quần áo, hắn cũng học thủ thế của Bạch Hạc, dựng thẳng lên một ngón tay , mô phỏng theo mồm của hắn nói: "Lấy thực lực của ngươi, trong vòng mười chiêu, ta có thể giết chết ngươi!" Lục Minh nói làm cho ba người Tàn Dương, Lạc Vân cùng Phách Đao nghe được vui vẻ, cùng kêu lên hỏi: "Thực sự?" Nhưng mà Lục Minh bắt lấy Lạc Vân gần nhất, lại nhéo tóc Phách Đao, kéo hắn liều mạng chạy vội, Tàn Dương sợ đến hốt hoảng chạy theo.
"Ngươi không phải nói mười chiêu là có thể giết chết hắn sao?" Tàn Dương suy nghĩ, một bên chạy một bên hỏi.
"Lời thừa, ta có thể mười chiêu giết chết hắn, ta đã sớm động thủu, còn nói lời vô ích làm cái rắm!" Lục Minh đem Phách Đao cùng Lạc Vân buông ra, giận dữ hét: "Nếu như các ngươi không muốn bị Bạch Hạc bạo cúc, mọi người hãy liều mạng chạy đi!"
"Ặc. . ." Ba người Tàn Dương sợ đến hồn phách bay ra, gắt gao đuổi theo Lục Minh, hướng dòng một đầu khác của dòng suối nhỏ đi tới.
"Các ngươi không chạy được đâu!" Bạch Hạc cười lạnh lùng, chậm rãi quay đầu lại nhìn một chút, mới lắc mình đuổi theo hướng bọn Lục Minh.
Mỗi lần bước liền đi tới khoảng cách mười mét.
Tuy rằng nhìn như đi bộ nhàn nhã lửng thững, nhưng tốc độ đi tới lại nhanh như thiểm điện, hơn mười bước sau, khoảng cách liền cùng bọn Lục Minh ngày càng gần! Ngay lúc đó, ở hơn 1km ngoài rừng cây nhỏ, Hình Thiên Phong đứng ở dưới trong bóng râm cổ thụ, lẳng lặng nhìn động tĩnh của sơn cốc. Hắn ung dung thản nhiên, khí tức trầm tĩnh như núi nhạc.
Tại bên người của hắn, có một quý phụ Tây Dương tồn tại như cái bóng, cách xa nhau khoảng năm mét.
Hai người như đồng minh, lại như địch nhân.
Thân thể phi thường gần, nhưng đều tự âm thầm đề phòng lẫn nhau.
"Hình, vì sao ngươi không đuổi theo đi?" Quý phụ Tây Dương như cái bóng kia, phát ra thanh âm như chát chúa như nam tử hỏi.
"Vậy còn ngươi vì sao không đuổi theo? Ngươi ở Hồng Kông vì sao không cùng Thạch Trung Kiếm liên thủ, cùng nhau giết chết Công Phu Tiểu Tử, mà tình nguyện ruồng bỏ minh hữu chạy trốn một mình ?" Hình Thiên Phong cười ha ha: "Ta với ngươi như nhau! Xem đi, Bạch Hạc xong rồi, kết cục của hắn cùng Thạch Trung Kiếm như nhau, kẻ ngu ngạo mạn, hắn cho ta mới là địch nhân chủ yếu, nhưng không có nghĩ tới, tiểu hài tử mà hắn vẫn coi thường, mới là địch nhân lớn nhất của hắn!"
"Công Phu Tiểu Tử, đích xác rất lợi hại, nhưng ta tin tưởng ngươi, có thể giết chết hắn. . ." Qúy phụ Tây Dương bỗng nhiên lại thay đổi thành thanh âm của nữ nhân, cười nói.
"Nếu như ngươi cho là như vậy, vậy thì kẻ chết tiếp theo, chính là ngươi!" Bàn tay to của Hình Thiên Phong phất một cái, lá rụng bay đầy trời, thoáng một cái, thân ảnh của hai người đã biến mất, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.