"Trời đất!" Lục Minh ôm Chúc Tiểu Diệp đang hôn mê đặt lên giường, chậm rãi vận chuyển chân khí, lại cố gắng khống chế sự phản phệ của tử khí. Tuy rằng tử khí của Chúc Tiểu Diệp không giống với hàn khí điên cuồng trong cơ thể của Cảnh Hàn, không có lực sát thương lớn, nhưng khi bùng nổ lại vô cùng khủng bố. Lúc đầu Lục Minh còn có thể miễn cưỡng lấy từng tia từng tia ra, chỉ là trong nháy mắt đã có dấu hiệu không thể khống chết, một lượng lớn tử khí bắt đầu phản phệ lại trong cánh tay của Lục Minh, quần áo lập tức bị ăn mòn, làn da trên tay đổi màu, lộ vẻ khó coi, Lục Minh cực lực dùng tiên thiên chân khí để đối kháng, lại cố gắng dùng hai cái trữ vật không gian lớn nhỏ để chứa đựng tử khí. Nếu chỉ dựa vào chân khí để đối kháng, vậy thì quả thật là không kiên trì được lâu. Cho dù bây giờ tiên thiên chân khí của Lục Minh đã gia tăng gấp trăm lần trước kia, thì so với tử khí vô cùng vô tận, vẫn có sự chênh lệch rất lớn. May mắn là, tiên thiên chân khí vượt xa tử khí rất nhiều. Tiên thiên chân khí có thể chống lại sự ăn mòn của tử khí, bảo vệ cơ thể của Lục Minh. "Anh cẩn thận một chút..." Chúng nữ ở bên cạnh nhìn, các nàng thấy cánh tay của Lục Minh biến thành màu đen, quần áo thì nhanh chóng cháy rụi, cuối cùng thành tro bụi, đều sợ hãi không nhẹ. "Anh không xa, các em tránh xa một chút!" Lục Minh vừa mới phân tâm, thì tử khí đã nhanh chóng đột phá, đảo mắt đã lên đến bờ vai. Chúng nữ đều sợ đến mức che cái miệng nhỏ lại, không dám nói chuyện với hắn. Cảnh Hàn nắm chặt bàn tay, nàng biết, hàn khí trong cơ thể của mình, uy lực càng hơn thế. Cho dù Lục Minh có thể chiến thắng tử khí một cách gian nan, cũng chưa chắc đã chống đỡ được hàn khí của mình. Cái này là chưa tính, nếu hắn thành công, thì mình và Chúc Tiểu Diệp sẽ khỏe lại, ba người bình yên vô sự, nhưng mà, nếu có sai lầm, thì đó là một sai lầm không bao giờ hối hận được... nàng và Chúc Tiểu Diệp đã không dưới trăm lần thảo luận vấn đề này, cuối cùng, vẫn quyết định là tin tưởng hắn! Bởi vì chữa thương cho Chúc Tiểu Diệp, nên tất cả chúng nữ đều đến đây... nhìn! Các nàng đều cảm thấy rằng, trong tình huống nguy thì ít mà hiểm thì nhiều, mặc dù mình không trợ giúp được gì, nhưng đều hy vọng mình đến có thể cổ vũ cho hắn, giúp hắn kiên định tâm trí. Trước đó, mọi người đã cùng nhau trải qua sinh tử, bây giờ, hắn lại một mình xông vào cửa chết, tất cả mọi người đều nguyện ý vứt bỏ tất cả, làm bạn bên cạnh hắn, yên lặng ủng hộ hắn! Trước kia, Lục Minh chưa bao giờ kiên trì được hơn vài phút, vì tiêu hao hết chân khí mà ngất xỉu. Bây giờ đã cố gắng được hơn mười phút, mới bị tử khí ăn mòn đến vai, xâm nhập nửa người... thân thể của hắn giống như kim cương uy vũ, kim quang di chuyển dưới kinh mạch không ngừng, nửa người bị tử khí xâm nhập đã trở thành một màu đen, vô cùng khủng bố, quần áo cũng không ngừng héo rút, cuối cùng thành tro bụi bám lên trên người của Lục Minh, mà Lục Minh cuối cùng đã không nhịn được, khẽ run lên, làm cho tro bụi rơi xuống đất. Mắt thường cũng có thể thấy được, mạch máu dưới da của hắn căng lên rất nhiều, tử khi và tiên thiên chân khí điên cuồng tranh đấu, tiên thiên chân khí thì muốn chữa trị thân thể bị thương, còn tử khi thì muốn hủy diệt thân thể này, hai bên giằng co nhau quyết liệt! Tuy rằng không hiểu được lúc này Lục Minh cảm nhận được bao nhiêu đau khổ, nhưng một người kiên cường như hắn, mà cũng đau đến mức cả người run lên, không nghĩ cũng biết, sự ăn mòn của tử khí điên cuồng này là khủng bố và đau đớn đến mức nào! Dây thần kinh trong đầu chúng nữ đều căng như dây đàn, tất cả đều nắm lấy tay nhau, cỗ vũ lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau. Mà ngay cà Trầm Khinh Vũ trên màn hình cũng cắn chặt ra, cực lực bảo trì vẻ bình tĩnh, tay nàng đang được nắm bởi một bàn tay hoàn mỹ khác, người này chắc hẳn là mẹ của Lục Minh, nhưng chúng nữ không thể nhìn thấy mặt bà, bởi vì quá lo lắng, cũng không có tâm tình hỏi thăm hay chào hỏi gì cả. Tâm tình của mọi người đều đã đặt lên người của Lục Minh, lo lắng cho an nguy của hắn. Hai mươi phút sau... trừ cái đầu của Lục Minh ra, thì toàn bộ phòng vệ trên cơ thể đều đã giơ cờ trắng, tử khí tràn ngập toàn thân. Không nói quần áo, ngay cả cái sàn nhà chổ Lục Minh đang ngồi cũng bị tử khí ăn mòn mà không ngừng rũ, cháy đen, cuối cùng thành than bụi. Chúng nữ có thể thấy, chung quanh cơ thể của l có hai cái "hình cầu" không nhìn thấy được đang điên cuồng vận chuyển, tốc độ nhanh như thiểm điện, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng thông qua việc nó chia cắt tử khí, rồi lại hấp thụ, làm cho mọi người có thể biết được sự tồn tại của nó. Hai khối cầu vô hính này vận chuyển quanh thân của Lục Minh, không ngừng chia cắt tử khí bên ngoài thân của Lục Minh, sau đó nhanh chóng hấp thu. Bởi vì có sự tồn tại của chúng, đã giúp cho Lục Minh giảm rất nhiều gánh nặng. Nếu không, chúng nữ phỏng chừng Lục Minh đã không kiên trì lâu như vậy, tử khí quả thật cường đại và đáng sợ.... nửa giờ sau, ngay cả diện mạo của Lục Minh cũng đã tràn ngập tử khí... bây giờ, cả người hắn đang bao phủ trong tử khí. Giai Giai cố nén nước mắt, không dám khóc, sợ quấy rầy đến tinh thần của Lục Minh. Khăn tay của Ngu Thanh Y các nàng đã ướt đẫm rồi. Nhưng ai cũng không dám khóc thành tiếng, trong thời khắc quan trọng này, cái mọi người cần nhất, không phải là khóc và từ bỏ, mà chính là kiên trì và ủng hộ! Lại năm phút đồng hồ trôi qua, Chúc Tiểu Diệp nằm trên giường và Lục Minh bị bao phủ trong tử khí đã có dấu hiệu tốt đẹp, thân thể và sắc mặt của hắn cũng trở nên tốt hơn, Lục Minh vẫn dùng tiên thiên chân khí để làm dịu thân thể của hắn, lại không ngừng hấp thu tử khí, làm cho nàng tạm thời có một chuyển biến tốt đẹp. Chờ Lục Minh vừa buông tay ra, Cành Hàn là người đầu tiên vọt đến, ôm lấy Chúc Tiểu Diệp, nhanh chóng rời khỏi người của Lục Minh, trở về bên trong chúng nữ. Tính mạng của Chúc Tiểu Diệp đã được bảo vệ, tình huống của nàng và Lục Minh phỏng chừng không khác gì nhau, tử khí tạm thời bị ép chế, thời gian phát tác sẽ bị chậm lại, sinh mạng có thể kéo dài được mấy tháng... chẳng qua, Lục Minh điên cuồng hấp thụ tử khí nãy giờ, thì cực khổ của hắn, chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu đem tất cả tử khí hấp thu nãy giờ phóng thích lên một vật gì đó, Lục Minh có được trữ vật không gian cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chịu đau đớn một chút thôi. Nhưng mà, hắn còn muốn mượn tử khí này để tu luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ hai nữa. Thập Bát Khổ Địa Ngục không thể tu luyện bình thường, phải trong tuyệt cảnh cực kì ác liệt thì mới có thể tu luyện thành công. Lục Minh nhờ những cú đấm điên cuồng của Thiên Cẩu Nhẫn để tu thành tầng thứ nhất, đó là dùng sức mạnh cơ thể để chống lại sức mạnh tinh thần, đả kích thân thể không bao giờ bằng được đả kích tinh thần... có kinh nghiệm tu luyện tầng thứ nhất, Lục Minh quyết định dùng tử khí trong người Chúc Tiểu Diệp để tu luyện, đem tử khí ăn mòn luyện hóa thành nguyên khí sinh mạng. Chân khí trong Thập Bát Khổ Địa Ngục tu luyện ra, đều có những thuộc tính giống như là tra tấn vậy. Chính bởi vì thế, Lục Minh mới luyến tiếc lãng phí tử khí của Chúc Tiểu Diệp, cảm thấy đây là một tài nguyên tốt nhất, bình thường muốn đạt được nguyên khí sinh mạng là không dễ dàng, nếu có thể đem tử khí của Chúc Tiểu Diệp chuyển hóa thành, vậy thì nhất cử lưỡng tiện rồi. Tu luyện tầng thứ nhất có thời gian rất ngắn, hình như chỉ khoảng mười mấy phút đồng hồ đã thành công rồi. Chẳng qua, tu luyện tầng thứ hai, rõ ràng là khó khăn nhiều hơn, qua trọng nhất là, bây giờ Lục Minh lại hy vọng hút hết toàn bộ và chuyển hóa. Chân khí chuyển hóa thành nguyên khí sinh mạng, làm cho cực khổ của hắn kéo dài gần năm giờ. Thân thể mặt ngoài của Lục Minh đã giảm dần tử khí, lộ ra diện mạo, nhưng mà, hắn nói hắn khát, bảo Thanh Lam hôn hắn, làm cho tất cả yên tâm hơn, và rời đi. Khi mọi người rời đi, hắn liền thả tử khí còn lại trong trữ vật không gian ra, lại tiếp tục bao phủ hắn trong đó... Cho đến khi hấp thụ hoàn toàn tử khí, Lục Minh kiệt sức gục xuống đất ngáy khò khò, hắn đã kiên trì một đêm, tu luyện điên cuồng hai mươi bốn giờ, mới có thể đột phá được Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ hai, xông thẳng vào tầng ba. Mà ngay cả lộ quá bà bà và lão yêu quá cũng đến xem, hai lão rất kì quái với việc tu luyện của Lục Minh, ha lão tuy rằng đều là những người ham mê luyện võ chân chính, nhưng phương thức luyện công điên cuồng như vậy, thật đúng là chưa từng thử qua bao giờ, chứ đừng nói là dùng tử khí khủng bố như vậy để tu luyện, cái này vượt quá mức tưởng tượng rồi! Cái này rất khác với băng, lửa, khói độc hay gì gì đó, tử khí không phải thứ đùa được, dính vào coi như xong, sẽ mất mạng. Trên đường nếu không thể kiên trì được thì không bao giờ rời khỏi, nói đơn giản hơn là, không thành công tức là thành ma! Lộ quá bà bà tán thưởng dũng khí của Lục Minh, còn lão yêu quái thì tỏ vẻ rằng, tiểu tử này đột quá nhanh chóng, hoàn toàn bởi vì hắn đủ liều mạng, người khác không ai dám luyện như hắn cả, cái này không phải là luyện công, mà là liều mạng! Trong quá trình Lục Minh luyện công, chúng nữ vẫn làm bạn bên người hắn, cho đến khi hắn luyện xong, mệt mỏi quá, ngủ say không còn biết gì luôn. Sáng hôm sau của hôm sau nữa, khi Lục Minh tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, trước giường hoặc là nằm sấp, hoặc là kê đầu lên giường, hoặc là ngủ ngồi, hoặc là nằm xuống, chúng nữ đều vì lo lắng cho mình mà ăn ngủ không yên, làm cho trong lòng Lục Minh không khỏi cảm động, vui vẻ không chừng. Nhìn lại thời gian, đã hai ngày hai đêm trôi qua, các nàng đều ở bên cạnh mình, vẫn không từ bỏ! Con người có được các hồng nhan như vậy, thì còn cầu gì nữa??? Hắn nhẹ tay nhẹ chân đem tất cả các nàng trở về phòng, sau khi dàn xếp xong, lại gọi điện cho Trầm Khinh Vũ và mẹ để báo tin bình an, cuối cùng quyết định xuống bếp làm một bữa tiệc đình đám, để trả ơn chúng nữa. Vừa mới vào phòng bến, thì bên ngoài lão già Trang Thần, Ngô mụ và vợ chồng Trương Đức Quảng đã trở về, Ngô mụ vừa thấy đại thiếu gia đích thân xuống bếp, nhanh chóng chạy lại cản, không kịp nói nhiều, nhanh chóng bắt đầu công việc của mình. Trương Đức Quảng hiền lành trả lời những câu hỏi của Lục Minh, lại cảm ơn Lục Minh đã cho phép vợ chồng mình được nghỉ phép lâu như vậy, nói cho trai và con dâu rất hiếu thuận, mình con sắp làm ông rồi, sắp có cháu nội để bồng. Lão già Trang Thẩn thì mang về mấy cái rương dược vật quý hiếm, cái này làm cho Lục Minh mừng sắp điên rồi. Có được những dược liệu quý hiếm này, Lục Minh cảm thấy rằng, đừng nói là Tục Mệnh dịch, Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch à Lục Thần Hoàn Đồng hoàn, ngay cả Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan và Tiểu Tục Mệnh Hoàn Hồn đan cũng đều có cơ hội chế ra. Đương nhiên, trên đời này không có gì làm không công ca, lão già Trang Thần cho Lục Minh mấy cái rương này, đổi lại được một trăm năm chục bình Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch và trăm khỏa Lục Thần Hoàn Đồng hoàn. "Rất giá trị! Không chĩ có thể luyện ra rất nhiều thuốc tốt, mà chỉ cần 1% của chúng, cũng có thể chế ra được hơn trăm bình cửu chuyển dưỡng nhan dịch rồi, đây toàn bộ đều là đồ tốt!" Lục Minh rất hưng phấn, trong lòng đặc biệt cảm kích lão già Trang Thần, chỉ là, lão già Trang Thần còn có chút tiếc nuối, nói là còn dược vật tốt hơn nữa, nhưng không trao đổi thành công. "Từ từ suy nghĩ biện pháp đi, có vài người bảo thủ rất khó lòng dứt bỏ bảo bối của họ!" Lời nói của lão già Trang Thần, Lục Minh cũng hiểu được. Đừng nói người ta, nếu mình có một cây nhân sâm ngàn năm, người khác muốn đến đổi, mình cũng tuyệt đối không chịu! Muốn trao đổi những bảo bối này, nếu không có những nhân vật siêu cấp đứng ra thuyết phục, vậy thì sợ rằng sẽ khó như lên trời! Lục Minh nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười với lão già Trang Thần : "Chúng ta có thể chuyển hoán phương thức, hợp tác với bọn họ! Bọn họ cung cấp dược liệu nguyên liệu, còn chúng ta dùng nguyên vật liệu ấy để gia công, làm thành thuốc, tiến hành trao đổi, như vậy chúng ta cũng không gọi là cướp bảo bối của họ, mà lại có thể thu được một phần nhỏ dược vật, chờ bọn họ cảm thấy thuốc của chúng ta dùng tốt, tin rằng sẽ đến cầu chúng ta để hợp tác!" Lão già Trang Thần đương nhiên là đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là chưa biết ý kiến của Lục Minh ra sao, nghe vậy gật đầu nói : "Tôi sẽ gọi điện cho vài người bạn già, trực tiếp lấy thuốc cho bọn họ thử, kiểm tra hiệu quả, nếu tốt thì hợp tác, ý kiến của cậu thế nào?" Lục Minh đương nhiên tin tưởng lời của lão già Trang Thần rồi, liền nói đồng ý, và giao toàn quyền cho Trang lão đi làm. Trong lúc Lục Minh chuẩn bị bắt đầu luyện chế Tiểu Tục Mệnh Hoàn Hồn đan và Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan, thì La Cương gọi điện đến cho Niếp Thanh Lam, Niếp hồ ly đang ngủ say, Lục Minh không đành lòng đánh thức nàng dậy, nên nghe giùm nàng. La Cương nói biên giới Vân Quý có một tổ chức buôn lậu thuốc phiện rất lớn, một chiến hữu đã gọi điện đến nhờ La Cương hỗ trợ, nhưng La Cương lại đang bị thái tử quan sát gắt gao, nên hy vọng Niếp Thanh Lam có thể phái viện trợ, đưa Huyết Nhận tiểu đội đến giúp người chiếu hữu này một tay. "Theo tin tình báo, thuốc phiện và heroin có đến hai tấn?" Lục Minh nghe xong, chấn động vô cùng, số lượng này quả thật rất kinh người. Heroin bình thường chỉ cần vài kg thôi đã là án rất lớn rồi. Hơn một trăm kg thì trừ biên giới ra, trong các thành phố lớn đều không thể chứa nổi một lượng heroin lớn như vậy, bây giờ La Cương lại nói ở biên giới có gần hai tấn thuốc phiện và heroin đang từ từ chảy vào, vậy thì sẽ không biết được có bao nhiêu người sẽ táng gia bại sản vì nói, không biết bao nhiêu người sẽ đi đời nhà ma... La Cương chỉ thẳng vào thái tử, ảm chỉ đây là tác phẩm của thái tử, nếu không đám buôn thuốc phiện cũng không dám kiêu ngạo như vậy, hai tấn heroin cũng không dễ dàng chảy vào thành phố được. Chuyện này quá lớn rồi, Lục Minh không cách nào thay Niếp Thanh Lam làm chủ được, đành phải gọi nàng dậy. "Mục tiểu của Huyết Nhận rất rõ ràng..." Niếp Thanh Lam do dự một chút, lắc đầu nói : "Huyết Nhận không ngăn cản được thủ hạ của thái tử đâu, bây giờ, không còn cách nào, Lục Minh, hay là anh đi với em một chuyến đi! Thực lực của hai chúng ta mạnh hơn Huyết Nhận rất nhiều, hơn nữa mục tiêu lại nhỏ, đặc biệt là anh, không ai biết được, những tên buôn thuốc phiện đều không biết anh, cho nên hành động này cũng có thể coi là bí mật!" "Được, anh có thể cùng Cảnh Hàn đi trộm đồ, thì cũng có thể cùng em đi bắt cướp!" Lục Minh cười ha hả nói. Bây giờ, dân buôn thuốc phiện đã rất hung hăng ngang tàng, mỗi người đều có súng, tập đoàn lớn còn có vũ khí hạng nặng, thậm chí là còn có tổ chức khủng bố hay quân phiệt ở sau lưng làm chổ dựa, để Niếp Thanh Lam một mình đi Vân Quý bắt cướp, quả thật đúng là đáng lo. Hồ ly mỹ nhân tuy rằng công lực đại tiến, nhưng gặp phải cao thủ chân chính, nàng còn kém lắm, hơn nữa Đại Tướng Quân Lệnh vừa mới sáng tạo ra, nàng còn chưa luyện được vài ngày nữa là! Bởi vì việc này không nên chậm trễ, Niếp hồ ly cảnh thấy xuất phát càng sớm thì cảng tốt. Nàng liên tục phát ra nhiều mệnh lệnh, làm cho Huyết Nhận và Thứ Đao 1973 phối hợp hành động của mình, làm ra những hành động lớn có quy mô cao để che mắt thái tử, sau đó lặng lẽ cùng Lục Minh đi đến Vân Quý. Chúng nữ tỉnh lại, thấy Lục Minh không có việc gì, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng lại nghe hắn phải xa nhà, trong lòng không khỏi khổ sở. Lục Minh lại an ủi một phen, dặn mọi người phải cẩn thận an toàn, tối đó sau khi cùng chúng nữ liên hoan, Lục Minh vội vàng lên máy bay đến Vân Quý.
Bởi vì lo lắng cho Niếp Thanh Lam sẽ gặp nguy hiểm, Lục Minh quyết định dùng chân khí để đả thông cho kinh mạch của nàng, giúp nàng tăng lực chiến đấu.
Trước đó không làm như vậy, bởi vì Niếp hồ ly cảm thấy nên lấy Lục Minh làm chính, chờ hắn mạnh lên, rồi quay trở lại đỡ đầu cho mình cũng được. Chúc Tiểu Diệp cũng hiểu được, việc khai phá tiềm năng kinh mạch là điều mà châm cứu không thể làm hết được, vì thế chỉ tiếp tục nghiêm cứu thí nghiệm trên người của Lục Minh mà thôi.
Trong chúng nữ, chỉ có Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn là biết cổ võ mà thôi.
Giai Giai và Chúc Tiểu Diệp đều chưa luyện qua võ công, Ngu Thanh Y thì không có hứng thú, Hạ Linh thì có học võ, nhưng cái nàng học chính là kỹ thuật đánh nhau của quân đội, tổ hợp những cái đơn giản để thành võ, không hề tu luyện nội công tâm pháp, thuần khiết là kỹ xảo đánh nhau, công phu ngoại gia, cũng không phải là chính tông cổ võ. Dựa theo thực lực của Hạ Linh cho thấy, nếu đánh với một bảo tiêu thì không có vấn đề, nhưng đối chiến với một cao thủ võ lâm chân chính, thì tuyệt đối là K.O trong nửa giây.
Cảnh Hàn mang trong người Cửu Âm Tuyệt Mạch, chỉ cần Lục Minh vừa đưa chân khí vào, thì hàn khí trong cơ thể sẽ phản phệ điên cuồng, dùng chân khí để đả thông kinh mạch của nàng là điều không có khả năng.
Nếu thật sự có thể đả thông, thì phỏng chừng Cửu Âm Tuyệt Mạch cũng sẽ được Lục Minh chữa khỏi, bệnh của nàng cũng sẽ lành lại.
Bởi vì thế, người trước mắt có thể được Lục Minh đả thông kinh mạch, chỉ có một mình Niếp Thanh Lam. Lục Minh đã nghiên cứu khai phá kinh mạch với Chúc Tiểu Diệp, cũng có chút thành quả, cũng nắm giữ được nhiều kỹ xảo quan trọng.
Đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của "Hà Xa Tiểu Chu Thiên" dẫn dắt, cho nên Lục Minh càng có một sự nhận thức mới về kinh mạch và nội phủ.
Hắn càng nghiên cứu thì càng phát hiện ra cơ thể con người có nhiều bí mật.
Niếp Thanh Lam thì rất đắc ý, còn Cảnh Hàn thì không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn ra vẻ lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra được, trong lòng nàng vô cùng hâm mộ, chỉ là thân thể của nàng bị giới hạn bởi Cửu Âm Tuyệt Mạch. Cảnh Hàn và Chúc Tiểu Diệp, phòng chừng cho đến cuối cùng mới có thể được đả thông kinh mạch...
Trước khi đả thông kinh mạch cho Niếp Thanh Lam, Lục Minh phát hiện ra một dấu hiệu kì quái.
Khi hắn đưa chân khí tiến vào trong cơ thể nàng, lưu chuyển khắp kinh mạch của nàng, khi đi ngang qua đan điền, thì chợt chạm phải một luồng chân khí quen thuộc.
Lục Minh ngạc nhiên, tự hỏi hơn nữa ngày, mới giật mình phát hiện ra, trong cơ thể của Niếp Thanh Lam có tu luyện một loại chân khí giống với chân khí trong cơ thể của Ôn Hinh phu nhân. Trừ sự lớn nhỏ khác nhau ra, thì tính chất và năng lượng là hoàn toàn giống nhau.
"Cái này không phải là do chị Trầm dạy còn gì!" Niếp hồ ly trả lời tỉnh bơ.
"Em cũng có học!" Giai Giai cũng nói.
"..." Cảnh Hàn không nói gì, nhưng ý của nàng có thể hiểu được, nàng cũng luyện, xem ra, chúng nữ đều luyện.
Lục Minh phát hiện ra, loại chân khí này vô cùng kì quái, nó chỉ không có sức chiến đấu, toàn hoàn là dưỡng sinh mà thôi, làm tăng sự thần kì của cơ thể cũng như tăng sức sống sinh mạng, hơn nữa bình thường là hoàn toàn ẩn núp, yên lặng vô cùng. Chỉ khi nào Lục Minh đưa chân khí vào, thì mới dũng mãnh tiến ra theo dòng chân khí. Có thể nói, tu luyện môn công pháp này có thể coi như là không luyện, hoặc là, thay Lục Minh mà luyện. Trầm Khinh Vũ tại sao phải dạy mọi người loại nội công này? Vì sao cơ thể mỗi người có tố chất khác nhau, nhưng lại có thể luyện ra cùng một loại khí?
Càng kì quái hơn nữa là, trong cơ thể của Ôn Hinh phu nhân cũng có loại chân khí này?
Đủ các câu hỏi, làm Lục Minh nghĩ mãi không rõ.
Hắn liền gọi điện cho Trầm Khinh Vũ, Trầm nha đầu chỉ cười hì hì, kêu hắn đừng động vào, còn nói như thánh rằng : Bọn em thích luyện thì cứ luyện! Chỉ là, luyện loại nội công này quả thật uổng phí sức lực quá!
"Anh giúp Thanh Lam đả thông kinh mạch, chân khí của nàng phỏng chừng sẽ bị anh hút sạch không còn một giọt, như vậy cũng không có vấn đề sao?" Lục Minh lại hỏi.
"Người của nàng sớm muộn gì cũng là của anh, chân khí thì tính cái gì, không có thì luyện lại!" Trầm Khinh Vũ trả lời nhẹ nhàng, hoàn toàn không để ý.
"Vậy cái nội công này, mọi người luyện vì anh?" Trong lòng Lục Minh có chút cảm động nói.
"Nghĩ hay quá nhĩ, nội công này có hiệu quả rất lớn cho làm đẹp, nên mọi người mới luyện, về phần bị ai đó hấp thu, cũng chỉ là tiện nghi cho người ta thôi!" Trầm Khinh Vũ cũng không chịu thừa nhận là mình vì Lục Minh mà tu luyện.
Lục Minh thật sự hoài nghi môn nội công mà Trầm Khinh Vũ và Niếp Thanh Lam các nàng tu luyện, có liên quan đến cái nội công của Hồng Trang Kiếp dành cho nữ trong Thập Bát Khổ Địa Ngục.
Nhưng khi hắn chú ý đến, phát hiện ra, hai loại công pháp này, tuy giống nhau nhưng lại không giống nhau... nội công mà Trầm Khinh Vũ các nàng tu luyện, yêu cầu cao hơn Hồng Trang Kiếp rất nhiều, hơn nữa Hồng Trang Kiếp sau khi tu luyện, nếu giao hoan với đàn ông, thì mới có thể chảy toàn bộ vào trong cơ thể của người đó.
Trầm Khinh Vũ các nàng tu luyện loại này, mặc kệ là lúc nào và khi nào, chỉ cần là chân khí của Lục Minh chuyển vào trong cơ thể của các nàng, thì chân khí của các nàng cũng sẽ dâng lên, cuồn cuộn không dứt.
Chỉ vừa mới đả thông Thái Âm phế kinh và Thái âm tỳ kinh, thì chân khí mà Niếp Thanh Lam tu luyện đã bị hút sạch.
Điều này làm Lục Minh cảm thấy có lỗi vô cùng, vì hắn biết chân khí tu luyện ra không hề dễ dàng.
Ban ngày, Lục Minh giúp nàng đả thông kinh mạc, lại dùng Tiên Thiên Chân Khí để tiến hành mở rộng, buổi tối thì lại châm cứu thân thể của nàng, khai phá tiềm năng kinh mạch trong thân thể của nàng, từng bước từng bước làm tăng chiến lực của nàng. Niếp Thanh Lam tu luyện cổ võ gia truyền "Tướng Quân Lệnh", nghe nói môn võ này là do một cô gái cải trang đi tòng quân thay cha Hoa Mộc Lan sáng lập, được rất nhiều cô gái tu luyện, ví dụ như Tẩy phu nhân đã bình định Lĩnh Nam, Lương Hồng Ngọc đánh trống khích lệ ba quân, danh tướng Minh triều Tần Lương Ngọc đều là những nữ trung hào kiệt đã tu luyện Tướng Quân Lệnh.
Loại võ công này đặc biệt thích hợp cho con gái tu luyện, nếu khi luyện thành, thì uy lực vô cùng khủng khiếp.
Đáng tiếc là trải qua một thời gian quá dài, bí tịch bị thất truyền hơn phân nửa, lại chìm trong biển lửa bao nhiêu năm, các vị truyền nhân cuối cùng của Tướng Quân Lệnh cũng hy sinh trên chiến trường, cuối cùng tâm pháp còn lưu lại chưa được ba phần của lúc đầu.
Cái này đầy đủ chính là một môn nội công tâm pháp chính tông.
Chẳng qua, trong mỗi cô gái trẻ tuổi, nếu có thiên tư trác tuyệt (chả hiểu ý này là thế nào, chẳng lẽ ý nói là em nào xinh đẹp tuyệt trần ?) thì coi như là nhân tài hiếm thấy xuất hiện.
Mà những người đó trong phương diện võ công lại càng là một thiên tài, chỉ là không bao giờ tranh giành mà thôi, bởi vì, thể chất của các cô gái và tính cách yêu thích của các nàng cùng với một đạo lý từ xưa truyền xuống chính là, mọi người không bao giờ coi trọng việc con gái tu luyện cả, con gái có địa vị rất thấp ở thời xưa, cho dù là nữ anh hùng quyền thế, thì cũng khó lưu danh trong sử sách.
"Tướng Quân Lệnh này... để anh gọi điện hỏi mẹ một chút!" Bởi vì tâp pháp của Tướng Quân Lệnh bị thiếu, cho nên Lục Minh có rất nhiều chổ không rõ.
Bình thường, nếu Lục Minh gọi điện về để hỏi tâm đắc võ công của mẹ, khẳng định là mẹ chẳng bao giờ trả lời.
Chẳng qua, hôm nay lại hỏi đến Tướng Quân Lệnh, mẹ đã kể cho Lục Minh nghe rất nhiều chuyện xưa.
Những câu chuyện này đều là những chuyện xưa không muốn cho người biết, về truyền thuyết của nữ anh hùng hay nữ tướng quân thời cổ đại, thâm chí nói rất nhiều về bí quyết tu luyện tâm pháp. Mẹ của Lục Minh cuối cùng vẫn thở dài nuối tiếc, bởi vì với Tướng Quân Lệnh, mẹ cũng không hiểu biết nhiều.
"Có thể phục hồi nó như cũ" Tối hôm đó, mẹ đã gửi cho Lục Minh tin nhắn về tâm pháp truyền thần của Tướng Quân Lệnh, mẹ cũng ghi rõ là "có thể" thôi, sau khi phục hồi cũng chỉ được ở mức năm sáu phần là cùng...
Tuy rằng mức độ phục hồi cao nhất chỉ ở mức sáu phần, nhưng cũng đủ làm cho Niếp Thanh Lam cảm động đến rơi lệ.
Đây là để giúp nàng tăng mạnh chiến lực, có trợ giúp rất lớn.
"Thanh Lam, cái Tướng Quân Lệnh này là do cổ nhân sáng tạo ra, hay là, để anh sáng tạo một cái vì em!" Lục Minh đột nhiên đưa ra một ý tưởng thần kì.
"Em làm sao mà có bổn sự lớn như vậy!" Niếp Thanh lam liếc hắn một cái, còn không chờ hắn phản ứng, liền giơ tay ôm lấy hắn cười hì hì nói : "Chồng ơi, anh không phải là kì tài luyện võ trẻ tuổi sao? Anh giúp em bổ sung toàn bộ Tướng Quân Lệnh đi, sáng tạo ra nó đi!"
"Anh là con trai, sáng tạo ra võ công, đâu có thích hợp cho em luyện!" Lục Minh choáng váng nói.
Hồ ly mỹ nhân lại xuất ra tâm pháp làm nũng chết người không đền mạng của nàng, Lục Minh bị nàng làm điên đảo, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Tu luyện võ công, đối với Lục Minh có thiên phú cực cao và Tiên Thiên Chân Khí, chẳng qua chỉ là bữa sáng mà thôi, chẳng qua, sáng tạo võ công thì quả thật khó như lên trời! Bây giớ hắn mới ý thức được một chuyện, những người có thể sáng tạo võ công, đều chính là siêu nhân, chân chính biến thái! Về phương diện chiêu thức thì dễ rồi, Lục Minh thậm chí có thể dùng tâm pháp của Đồng Tử Công phụ trợ, dùng các chiêu thức và phong cách của các nhân vật trong Kinh Of Fighter và Street Fighter ra mà dùng, chẳng qua cái này không phải là sáng tạo, chỉ là đổi đơn chứ không đổi thuốc, bản chất không hề thay đổi.
Sáng tạo chiêu thức võ công thì bản chất nhất định phải thay đổi.
Khó khăn nhất chính là, tâm pháp này còn phải ăn khớp với Tướng Quân Lệnh, không thể có xung đột cũng như tương phản, tốt nhất là có tác dụng phụ trợ cho Tướng Quân Lệnh.
Lục Minh cảm thấy mình cuối cùng đã bị Niếp hồ ly làm khó rồi, liên tiếp hai ngày ngồi trơ ra như khúc gõ, mỗi ngày ngoài việc giúp Niếp hồ ly đả thông kinh mạc, thì là ngồi trước bàn trầm tư suy nghĩ. Lúc đầu thì nhanh ơi là nhanh, sáu bảy cái tâm pháp được nghĩ ra, nhưng Lục Minh nhìn lại một lần, phỏng chừng mà luyện theo cái này, thì không tàn phế mới lạ, hoặc là sau ba giây là chào tạm biệt ngay với thân xử nữ...
Hai ngày nay, Lục Minh sáng tạo ra ít nhất gần trăm bản Tướng Quân Lệnh rồi, nhưng mà không có một cái nào vừa lòng.
Xét thấy bạn học Lục Minh có thiên phú về bản chất sắc lang, lại nhìn thấy hắn suy nghĩ quá độ, Trầm Khinh Vũ và Niếp Thanh Lam các nàng thương lượng qua điện thoại, cuối cùng đưa ra một quyết định là, Niếp hồ ly sẽ múa thoát y, kích thích hắn, nhìn xem có tác dụng gì cho hắn không.
Cái này... quả thật... haizzz...
Cuối cùng, nàng ta cố nén ngượng ngùng, cởi qáo khoát, mặc đồ lót múa một bài quyền trước mặt Lục Minh, coi như cũng là múa thoát y rồi _._!, lại hỏi Lục Minh có cảm giác gì không, Lục Minh trả lời rằng, nếu trong phòng có mở đèn, hoặc là Niếp hồ ly có thể thay bikini, thì hiệu quả sẽ tốt hơn, vừa nghe là biết tên này không hề tiến nhập vào trạng thái bán huyền diệu rồi, Niếp Thanh Lam căm tức cầm lấy một quyền từ điển dày ơi là dày đập vào đầu hắn một cái, thật là tốn sức!
Hoắc yêu nữ sau khi biết tin này, liền tìm đến bạn học Lục Minh, nàng sử dụng đủ các kỹ năng của phụ nữ, lại căn cứ theo sự chỉ đạo của Tiểu Hoa giáo chủ, làm cho bạn học Lục Minh sảng khoái một đêm, trong quá trình "chiến đấu", dụ dỗ sức sáng tạo của bạn học Lục Minh bộc phát.
Cái này cũng giúp cho bạn học Lục Minh của chúng ta có không ít linh cảm, sáng tạo ra các tâm pháp khác nhau, tuy rằng hắn vẫn không hài lòng lắm.
"Cái gì? Đây là Tướng Quân Lệnh sáng tạo cho em, em không cho phép anh nghĩ biện pháp trên người Hoắc yêu nữ!" Niếp Thanh Lam nổi cơn ghen lợi hại lên, chắc chắn không dưới bão cấp mười hai.
"Cảnh hoa đồng chí, anh có thể viết ra, cũng là đã đáng khen ngợi rồi, em đừng tưởng rằng anh là thần tiên... hơn nữa, linh cảm này cũng có một nửa của em, không phải em đã múa thoát y trong phòng sao? Lúc ấy anh cũng có chút tâm đắc, chỉ là thời gian quá nhanh, chưa kịp viết xuống thôi!" Lục Minh kêu oan, chính mình sáng tạo vất vả, mình không hài lòng thì không nói rồi, nàng cũng không hài lòng, làm như mình là siêu nhân vậy?
"Thời gian quá nhanh phải không? Được, em có biện pháp..." Niếp Thanh Lam hừ một cái, lầm bầm trở về phòng.
Ba giờ tối, Lục Minh bị nàng đánh thức, sau đó mơ mơ màng màng bị nàng kéo ra hồ bơi.
Tiếp theo là... Niếp hồ ly bắt đầu cởi quần áo...
"Bơi khỏa thân? Em muốn cùng bơi khỏa thân với anh?" Lục Minh cảm thấy bầu trời sắp sập rồi, hơn nữa còn rơi trúng mình, đây chính là một trong những mơ ước cao nhất của bộ tộc lang lang, mình thật sự được hưởng sao? Cái này không nằm mơ chứ?
Cho đến ngày hôm sau, Lục Minh còn không tin chuyện tối qua là thật...
Cảm lạnh... Lục Minh thấy hồ ly mỹ nhân trở thành bệnh mỹ nhân, cảm động vô cùng, nhớ lại những nụ hôn, những cái ôm cùng với mỹ nhân tối qua trong hồ bơi, tựa như là trong mộng ảo, thần trí lập tức tiến nhập vào trạng thái bán huyền diệu, không chỉ thần kì sử dụng ngân châm để khai thông tất cả kinh mạch trong cơ thể Niếp hồ ly, hơn nữa còn cầm lấy bút, bắt đầu vẽ loạn lên chín cái đồ án cùng chín cái tâm pháp trên vách tường của phòng Niếp Thanh Lam...
Chúng nữ không hề nghi ngờ đây chính là võ công tuyệt thế, nhưng không ai biết rằng đây mới thật sự là Tướng Quân Lệnh chân chính.
Cô gái trong đồ án có vẻ rất giống Niếp Thanh Lam, nhưng chiêu thức mà nàng sử dụng, có vẻ rất kì quái, quả thật không giống bất kì chiêu thức nào trong các môn võ công trên đời này, hơn nữa, tâm pháp lại vô cùng khó hiểu, lại là chữ Hán cổ, nhìn thì quen mắt, nhưng một chữ cũng không biết.
Lúc Lục Minh tỉnh lại, cũng cảm thấy xấu hổ, vì hắn cũng chẳng biết chữ nào!
Chẳng qua, có võ công thần bí chỉ dẫn, trong lòng Lục Minh có rất nhiều thứ được khai mở, bừng tỉnh đại ngộ, tâm tình hắn liền trở nên say mê, tiến hành sáng tạo ra Tướng Quân Lệnh, cuối cùng rơi vào trạng thái điên cuồng, xé không biết bao nhiêu cái tâm pháp không hài lòng, cuối cùng, ở cái thứ một trăm tám mươi lăm, đã thật sự hoàn thành công tác của hắn, "Anh Thư" và "Đại Tướng Quân Lệnh" !
Anh Thư chính là chiêu thức, còn Đại Tướng Quân Lệnh chính là tâm pháp.
Hai cái liên kết chặt chẽ với nhau, có ba phần của Tướng Quân Lệnh trước kia, ba phần là võ công thần bí trên tường, ba phần là do Lục Minh sáng tạo ra, còn phần cuối cùng chính là do linh cảm của Lục Minh hợp thành...
Cuối cùng, sau mười ngày, dưới sự hấp dẫn của cái đẹp, ở trong trạng thái bán huyền diệu điên cuồng sáng tạo, lại bừng tỉnh cũng như linh quang chợt lóe, Lục Minh rốt cục đã hoàn thành một võ công tâm pháp đầu tiên của mình. Tuy rằng, lần sáng tạo này, đối với hắn không hề có tác dụng, võ công hắn sáng tạo ra chỉ thích hợp cho con gái tu luyện, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng tự hào và kiêu ngạo.. mình có thể sáng tạo ra võ công, miễn cưỡng cũng coi như là một siêu nhân!
Đối với sự thành công của Lục Minh, chẳng những là Trầm Khinh Vũ, ngay cả mẹ cũng gọi điện đến chúc mừng, lại khen vài câu, nói Anh Thư và Đại Tướng Quân Lệnh là một môn võ công hiếm thấy, làm cho bạn học Lục Minh trong lòng đắc ý vô cùng.
Trong lúc Lục Minh đang nghĩ đến cảnh tượng bơi khỏa thân với hồ ly mỹ nhân thì, Chúc Tiểu Diệp ngã bệnh... tử khí trong cơ thể nàng tràn ngập, thời hạn đã gần kề, làm cho tất cả hoảng sợ. Mấy bữa nay mọi người đều chú trọng vào phương diện sáng tạo võ công của Lục Minh, cho nên quên mất bệnh tình của Chúc Tiểu Diệp đã muốn phát tác. Chẳng qua, Lục Minh lúc này đã tăng nhiều tin tưởng, cho nên không chút bối rối.
Hắn quyết định thuyết phục Chúc Tiểu Diệp, hấp thu tử khí trong người nàng, đồng thời tu luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ hai!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Trời đất!" Lục Minh ôm Chúc Tiểu Diệp đang hôn mê đặt lên giường, chậm rãi vận chuyển chân khí, lại cố gắng khống chế sự phản phệ của tử khí. Tuy rằng tử khí của Chúc Tiểu Diệp không giống với hàn khí điên cuồng trong cơ thể của Cảnh Hàn, không có lực sát thương lớn, nhưng khi bùng nổ lại vô cùng khủng bố. Lúc đầu Lục Minh còn có thể miễn cưỡng lấy từng tia từng tia ra, chỉ là trong nháy mắt đã có dấu hiệu không thể khống chết, một lượng lớn tử khí bắt đầu phản phệ lại trong cánh tay của Lục Minh, quần áo lập tức bị ăn mòn, làn da trên tay đổi màu, lộ vẻ khó coi, Lục Minh cực lực dùng tiên thiên chân khí để đối kháng, lại cố gắng dùng hai cái trữ vật không gian lớn nhỏ để chứa đựng tử khí. Nếu chỉ dựa vào chân khí để đối kháng, vậy thì quả thật là không kiên trì được lâu. Cho dù bây giờ tiên thiên chân khí của Lục Minh đã gia tăng gấp trăm lần trước kia, thì so với tử khí vô cùng vô tận, vẫn có sự chênh lệch rất lớn. May mắn là, tiên thiên chân khí vượt xa tử khí rất nhiều. Tiên thiên chân khí có thể chống lại sự ăn mòn của tử khí, bảo vệ cơ thể của Lục Minh. "Anh cẩn thận một chút..." Chúng nữ ở bên cạnh nhìn, các nàng thấy cánh tay của Lục Minh biến thành màu đen, quần áo thì nhanh chóng cháy rụi, cuối cùng thành tro bụi, đều sợ hãi không nhẹ. "Anh không xa, các em tránh xa một chút!" Lục Minh vừa mới phân tâm, thì tử khí đã nhanh chóng đột phá, đảo mắt đã lên đến bờ vai. Chúng nữ đều sợ đến mức che cái miệng nhỏ lại, không dám nói chuyện với hắn. Cảnh Hàn nắm chặt bàn tay, nàng biết, hàn khí trong cơ thể của mình, uy lực càng hơn thế. Cho dù Lục Minh có thể chiến thắng tử khí một cách gian nan, cũng chưa chắc đã chống đỡ được hàn khí của mình. Cái này là chưa tính, nếu hắn thành công, thì mình và Chúc Tiểu Diệp sẽ khỏe lại, ba người bình yên vô sự, nhưng mà, nếu có sai lầm, thì đó là một sai lầm không bao giờ hối hận được... nàng và Chúc Tiểu Diệp đã không dưới trăm lần thảo luận vấn đề này, cuối cùng, vẫn quyết định là tin tưởng hắn! Bởi vì chữa thương cho Chúc Tiểu Diệp, nên tất cả chúng nữ đều đến đây... nhìn! Các nàng đều cảm thấy rằng, trong tình huống nguy thì ít mà hiểm thì nhiều, mặc dù mình không trợ giúp được gì, nhưng đều hy vọng mình đến có thể cổ vũ cho hắn, giúp hắn kiên định tâm trí. Trước đó, mọi người đã cùng nhau trải qua sinh tử, bây giờ, hắn lại một mình xông vào cửa chết, tất cả mọi người đều nguyện ý vứt bỏ tất cả, làm bạn bên cạnh hắn, yên lặng ủng hộ hắn! Trước kia, Lục Minh chưa bao giờ kiên trì được hơn vài phút, vì tiêu hao hết chân khí mà ngất xỉu. Bây giờ đã cố gắng được hơn mười phút, mới bị tử khí ăn mòn đến vai, xâm nhập nửa người... thân thể của hắn giống như kim cương uy vũ, kim quang di chuyển dưới kinh mạch không ngừng, nửa người bị tử khí xâm nhập đã trở thành một màu đen, vô cùng khủng bố, quần áo cũng không ngừng héo rút, cuối cùng thành tro bụi bám lên trên người của Lục Minh, mà Lục Minh cuối cùng đã không nhịn được, khẽ run lên, làm cho tro bụi rơi xuống đất. Mắt thường cũng có thể thấy được, mạch máu dưới da của hắn căng lên rất nhiều, tử khi và tiên thiên chân khí điên cuồng tranh đấu, tiên thiên chân khí thì muốn chữa trị thân thể bị thương, còn tử khi thì muốn hủy diệt thân thể này, hai bên giằng co nhau quyết liệt! Tuy rằng không hiểu được lúc này Lục Minh cảm nhận được bao nhiêu đau khổ, nhưng một người kiên cường như hắn, mà cũng đau đến mức cả người run lên, không nghĩ cũng biết, sự ăn mòn của tử khí điên cuồng này là khủng bố và đau đớn đến mức nào! Dây thần kinh trong đầu chúng nữ đều căng như dây đàn, tất cả đều nắm lấy tay nhau, cỗ vũ lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau. Mà ngay cà Trầm Khinh Vũ trên màn hình cũng cắn chặt ra, cực lực bảo trì vẻ bình tĩnh, tay nàng đang được nắm bởi một bàn tay hoàn mỹ khác, người này chắc hẳn là mẹ của Lục Minh, nhưng chúng nữ không thể nhìn thấy mặt bà, bởi vì quá lo lắng, cũng không có tâm tình hỏi thăm hay chào hỏi gì cả. Tâm tình của mọi người đều đã đặt lên người của Lục Minh, lo lắng cho an nguy của hắn. Hai mươi phút sau... trừ cái đầu của Lục Minh ra, thì toàn bộ phòng vệ trên cơ thể đều đã giơ cờ trắng, tử khí tràn ngập toàn thân. Không nói quần áo, ngay cả cái sàn nhà chổ Lục Minh đang ngồi cũng bị tử khí ăn mòn mà không ngừng rũ, cháy đen, cuối cùng thành than bụi. Chúng nữ có thể thấy, chung quanh cơ thể của l có hai cái "hình cầu" không nhìn thấy được đang điên cuồng vận chuyển, tốc độ nhanh như thiểm điện, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng thông qua việc nó chia cắt tử khí, rồi lại hấp thụ, làm cho mọi người có thể biết được sự tồn tại của nó. Hai khối cầu vô hính này vận chuyển quanh thân của Lục Minh, không ngừng chia cắt tử khí bên ngoài thân của Lục Minh, sau đó nhanh chóng hấp thu. Bởi vì có sự tồn tại của chúng, đã giúp cho Lục Minh giảm rất nhiều gánh nặng. Nếu không, chúng nữ phỏng chừng Lục Minh đã không kiên trì lâu như vậy, tử khí quả thật cường đại và đáng sợ.... nửa giờ sau, ngay cả diện mạo của Lục Minh cũng đã tràn ngập tử khí... bây giờ, cả người hắn đang bao phủ trong tử khí. Giai Giai cố nén nước mắt, không dám khóc, sợ quấy rầy đến tinh thần của Lục Minh. Khăn tay của Ngu Thanh Y các nàng đã ướt đẫm rồi. Nhưng ai cũng không dám khóc thành tiếng, trong thời khắc quan trọng này, cái mọi người cần nhất, không phải là khóc và từ bỏ, mà chính là kiên trì và ủng hộ! Lại năm phút đồng hồ trôi qua, Chúc Tiểu Diệp nằm trên giường và Lục Minh bị bao phủ trong tử khí đã có dấu hiệu tốt đẹp, thân thể và sắc mặt của hắn cũng trở nên tốt hơn, Lục Minh vẫn dùng tiên thiên chân khí để làm dịu thân thể của hắn, lại không ngừng hấp thu tử khí, làm cho nàng tạm thời có một chuyển biến tốt đẹp. Chờ Lục Minh vừa buông tay ra, Cành Hàn là người đầu tiên vọt đến, ôm lấy Chúc Tiểu Diệp, nhanh chóng rời khỏi người của Lục Minh, trở về bên trong chúng nữ. Tính mạng của Chúc Tiểu Diệp đã được bảo vệ, tình huống của nàng và Lục Minh phỏng chừng không khác gì nhau, tử khí tạm thời bị ép chế, thời gian phát tác sẽ bị chậm lại, sinh mạng có thể kéo dài được mấy tháng... chẳng qua, Lục Minh điên cuồng hấp thụ tử khí nãy giờ, thì cực khổ của hắn, chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu đem tất cả tử khí hấp thu nãy giờ phóng thích lên một vật gì đó, Lục Minh có được trữ vật không gian cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chịu đau đớn một chút thôi. Nhưng mà, hắn còn muốn mượn tử khí này để tu luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ hai nữa. Thập Bát Khổ Địa Ngục không thể tu luyện bình thường, phải trong tuyệt cảnh cực kì ác liệt thì mới có thể tu luyện thành công. Lục Minh nhờ những cú đấm điên cuồng của Thiên Cẩu Nhẫn để tu thành tầng thứ nhất, đó là dùng sức mạnh cơ thể để chống lại sức mạnh tinh thần, đả kích thân thể không bao giờ bằng được đả kích tinh thần... có kinh nghiệm tu luyện tầng thứ nhất, Lục Minh quyết định dùng tử khí trong người Chúc Tiểu Diệp để tu luyện, đem tử khí ăn mòn luyện hóa thành nguyên khí sinh mạng. Chân khí trong Thập Bát Khổ Địa Ngục tu luyện ra, đều có những thuộc tính giống như là tra tấn vậy. Chính bởi vì thế, Lục Minh mới luyến tiếc lãng phí tử khí của Chúc Tiểu Diệp, cảm thấy đây là một tài nguyên tốt nhất, bình thường muốn đạt được nguyên khí sinh mạng là không dễ dàng, nếu có thể đem tử khí của Chúc Tiểu Diệp chuyển hóa thành, vậy thì nhất cử lưỡng tiện rồi. Tu luyện tầng thứ nhất có thời gian rất ngắn, hình như chỉ khoảng mười mấy phút đồng hồ đã thành công rồi. Chẳng qua, tu luyện tầng thứ hai, rõ ràng là khó khăn nhiều hơn, qua trọng nhất là, bây giờ Lục Minh lại hy vọng hút hết toàn bộ và chuyển hóa. Chân khí chuyển hóa thành nguyên khí sinh mạng, làm cho cực khổ của hắn kéo dài gần năm giờ. Thân thể mặt ngoài của Lục Minh đã giảm dần tử khí, lộ ra diện mạo, nhưng mà, hắn nói hắn khát, bảo Thanh Lam hôn hắn, làm cho tất cả yên tâm hơn, và rời đi. Khi mọi người rời đi, hắn liền thả tử khí còn lại trong trữ vật không gian ra, lại tiếp tục bao phủ hắn trong đó... Cho đến khi hấp thụ hoàn toàn tử khí, Lục Minh kiệt sức gục xuống đất ngáy khò khò, hắn đã kiên trì một đêm, tu luyện điên cuồng hai mươi bốn giờ, mới có thể đột phá được Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ hai, xông thẳng vào tầng ba. Mà ngay cả lộ quá bà bà và lão yêu quá cũng đến xem, hai lão rất kì quái với việc tu luyện của Lục Minh, ha lão tuy rằng đều là những người ham mê luyện võ chân chính, nhưng phương thức luyện công điên cuồng như vậy, thật đúng là chưa từng thử qua bao giờ, chứ đừng nói là dùng tử khí khủng bố như vậy để tu luyện, cái này vượt quá mức tưởng tượng rồi! Cái này rất khác với băng, lửa, khói độc hay gì gì đó, tử khí không phải thứ đùa được, dính vào coi như xong, sẽ mất mạng. Trên đường nếu không thể kiên trì được thì không bao giờ rời khỏi, nói đơn giản hơn là, không thành công tức là thành ma! Lộ quá bà bà tán thưởng dũng khí của Lục Minh, còn lão yêu quái thì tỏ vẻ rằng, tiểu tử này đột quá nhanh chóng, hoàn toàn bởi vì hắn đủ liều mạng, người khác không ai dám luyện như hắn cả, cái này không phải là luyện công, mà là liều mạng! Trong quá trình Lục Minh luyện công, chúng nữ vẫn làm bạn bên người hắn, cho đến khi hắn luyện xong, mệt mỏi quá, ngủ say không còn biết gì luôn. Sáng hôm sau của hôm sau nữa, khi Lục Minh tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, trước giường hoặc là nằm sấp, hoặc là kê đầu lên giường, hoặc là ngủ ngồi, hoặc là nằm xuống, chúng nữ đều vì lo lắng cho mình mà ăn ngủ không yên, làm cho trong lòng Lục Minh không khỏi cảm động, vui vẻ không chừng. Nhìn lại thời gian, đã hai ngày hai đêm trôi qua, các nàng đều ở bên cạnh mình, vẫn không từ bỏ! Con người có được các hồng nhan như vậy, thì còn cầu gì nữa??? Hắn nhẹ tay nhẹ chân đem tất cả các nàng trở về phòng, sau khi dàn xếp xong, lại gọi điện cho Trầm Khinh Vũ và mẹ để báo tin bình an, cuối cùng quyết định xuống bếp làm một bữa tiệc đình đám, để trả ơn chúng nữa. Vừa mới vào phòng bến, thì bên ngoài lão già Trang Thần, Ngô mụ và vợ chồng Trương Đức Quảng đã trở về, Ngô mụ vừa thấy đại thiếu gia đích thân xuống bếp, nhanh chóng chạy lại cản, không kịp nói nhiều, nhanh chóng bắt đầu công việc của mình. Trương Đức Quảng hiền lành trả lời những câu hỏi của Lục Minh, lại cảm ơn Lục Minh đã cho phép vợ chồng mình được nghỉ phép lâu như vậy, nói cho trai và con dâu rất hiếu thuận, mình con sắp làm ông rồi, sắp có cháu nội để bồng. Lão già Trang Thẩn thì mang về mấy cái rương dược vật quý hiếm, cái này làm cho Lục Minh mừng sắp điên rồi. Có được những dược liệu quý hiếm này, Lục Minh cảm thấy rằng, đừng nói là Tục Mệnh dịch, Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch à Lục Thần Hoàn Đồng hoàn, ngay cả Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan và Tiểu Tục Mệnh Hoàn Hồn đan cũng đều có cơ hội chế ra. Đương nhiên, trên đời này không có gì làm không công ca, lão già Trang Thần cho Lục Minh mấy cái rương này, đổi lại được một trăm năm chục bình Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch và trăm khỏa Lục Thần Hoàn Đồng hoàn. "Rất giá trị! Không chĩ có thể luyện ra rất nhiều thuốc tốt, mà chỉ cần 1% của chúng, cũng có thể chế ra được hơn trăm bình cửu chuyển dưỡng nhan dịch rồi, đây toàn bộ đều là đồ tốt!" Lục Minh rất hưng phấn, trong lòng đặc biệt cảm kích lão già Trang Thần, chỉ là, lão già Trang Thần còn có chút tiếc nuối, nói là còn dược vật tốt hơn nữa, nhưng không trao đổi thành công. "Từ từ suy nghĩ biện pháp đi, có vài người bảo thủ rất khó lòng dứt bỏ bảo bối của họ!" Lời nói của lão già Trang Thần, Lục Minh cũng hiểu được. Đừng nói người ta, nếu mình có một cây nhân sâm ngàn năm, người khác muốn đến đổi, mình cũng tuyệt đối không chịu! Muốn trao đổi những bảo bối này, nếu không có những nhân vật siêu cấp đứng ra thuyết phục, vậy thì sợ rằng sẽ khó như lên trời! Lục Minh nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười với lão già Trang Thần : "Chúng ta có thể chuyển hoán phương thức, hợp tác với bọn họ! Bọn họ cung cấp dược liệu nguyên liệu, còn chúng ta dùng nguyên vật liệu ấy để gia công, làm thành thuốc, tiến hành trao đổi, như vậy chúng ta cũng không gọi là cướp bảo bối của họ, mà lại có thể thu được một phần nhỏ dược vật, chờ bọn họ cảm thấy thuốc của chúng ta dùng tốt, tin rằng sẽ đến cầu chúng ta để hợp tác!" Lão già Trang Thần đương nhiên là đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là chưa biết ý kiến của Lục Minh ra sao, nghe vậy gật đầu nói : "Tôi sẽ gọi điện cho vài người bạn già, trực tiếp lấy thuốc cho bọn họ thử, kiểm tra hiệu quả, nếu tốt thì hợp tác, ý kiến của cậu thế nào?" Lục Minh đương nhiên tin tưởng lời của lão già Trang Thần rồi, liền nói đồng ý, và giao toàn quyền cho Trang lão đi làm. Trong lúc Lục Minh chuẩn bị bắt đầu luyện chế Tiểu Tục Mệnh Hoàn Hồn đan và Tiểu Phản Lão Hoàn Đồng đan, thì La Cương gọi điện đến cho Niếp Thanh Lam, Niếp hồ ly đang ngủ say, Lục Minh không đành lòng đánh thức nàng dậy, nên nghe giùm nàng. La Cương nói biên giới Vân Quý có một tổ chức buôn lậu thuốc phiện rất lớn, một chiến hữu đã gọi điện đến nhờ La Cương hỗ trợ, nhưng La Cương lại đang bị thái tử quan sát gắt gao, nên hy vọng Niếp Thanh Lam có thể phái viện trợ, đưa Huyết Nhận tiểu đội đến giúp người chiếu hữu này một tay. "Theo tin tình báo, thuốc phiện và heroin có đến hai tấn?" Lục Minh nghe xong, chấn động vô cùng, số lượng này quả thật rất kinh người. Heroin bình thường chỉ cần vài kg thôi đã là án rất lớn rồi. Hơn một trăm kg thì trừ biên giới ra, trong các thành phố lớn đều không thể chứa nổi một lượng heroin lớn như vậy, bây giờ La Cương lại nói ở biên giới có gần hai tấn thuốc phiện và heroin đang từ từ chảy vào, vậy thì sẽ không biết được có bao nhiêu người sẽ táng gia bại sản vì nói, không biết bao nhiêu người sẽ đi đời nhà ma... La Cương chỉ thẳng vào thái tử, ảm chỉ đây là tác phẩm của thái tử, nếu không đám buôn thuốc phiện cũng không dám kiêu ngạo như vậy, hai tấn heroin cũng không dễ dàng chảy vào thành phố được. Chuyện này quá lớn rồi, Lục Minh không cách nào thay Niếp Thanh Lam làm chủ được, đành phải gọi nàng dậy. "Mục tiểu của Huyết Nhận rất rõ ràng..." Niếp Thanh Lam do dự một chút, lắc đầu nói : "Huyết Nhận không ngăn cản được thủ hạ của thái tử đâu, bây giờ, không còn cách nào, Lục Minh, hay là anh đi với em một chuyến đi! Thực lực của hai chúng ta mạnh hơn Huyết Nhận rất nhiều, hơn nữa mục tiêu lại nhỏ, đặc biệt là anh, không ai biết được, những tên buôn thuốc phiện đều không biết anh, cho nên hành động này cũng có thể coi là bí mật!" "Được, anh có thể cùng Cảnh Hàn đi trộm đồ, thì cũng có thể cùng em đi bắt cướp!" Lục Minh cười ha hả nói. Bây giờ, dân buôn thuốc phiện đã rất hung hăng ngang tàng, mỗi người đều có súng, tập đoàn lớn còn có vũ khí hạng nặng, thậm chí là còn có tổ chức khủng bố hay quân phiệt ở sau lưng làm chổ dựa, để Niếp Thanh Lam một mình đi Vân Quý bắt cướp, quả thật đúng là đáng lo. Hồ ly mỹ nhân tuy rằng công lực đại tiến, nhưng gặp phải cao thủ chân chính, nàng còn kém lắm, hơn nữa Đại Tướng Quân Lệnh vừa mới sáng tạo ra, nàng còn chưa luyện được vài ngày nữa là! Bởi vì việc này không nên chậm trễ, Niếp hồ ly cảnh thấy xuất phát càng sớm thì cảng tốt. Nàng liên tục phát ra nhiều mệnh lệnh, làm cho Huyết Nhận và Thứ Đao 1973 phối hợp hành động của mình, làm ra những hành động lớn có quy mô cao để che mắt thái tử, sau đó lặng lẽ cùng Lục Minh đi đến Vân Quý. Chúng nữ tỉnh lại, thấy Lục Minh không có việc gì, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng lại nghe hắn phải xa nhà, trong lòng không khỏi khổ sở. Lục Minh lại an ủi một phen, dặn mọi người phải cẩn thận an toàn, tối đó sau khi cùng chúng nữ liên hoan, Lục Minh vội vàng lên máy bay đến Vân Quý.