"Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, chắc là tiểu Vương muốn đi săn kiếm vài con thú về ấy mà, đây là tiếng súng săn!" Hà Đại Niên đứng lên, ý bảo Niếp Thanh Lam và Lục Minh đừng hoảng hốt. "Tiểu tử này thật biết làm ồn, không làm người ta sợ là không được" Trương đội trưởng mang theo một mâm thịt bước vào, lẩm bẩm nói. Ông ta dọn đồ ăn ra bàn, Lục Minh nhìn thấy mà muốn xỉu, năm con gà, tràn đầy hai bàn, nhiều thịt như vậy... có thể ăn hết sao? Lục Minh nhìn thấy Trương đội trưởng còn tiếp tục chặt thịt, không khỏi choáng váng, thầm nghĩ, bữa cơm này rốt cục cho bao nhiêu người ăn? Khoảng chục phút đồng hồ sau, người thanh niên đen gầy tên tiểu Vương ấy không biết đã bắn được cái gì trở về, mà đắc ý đưa cho Trương đội trưởng xử lý, trên người hắn tràn đầy mùi của dã thú. May là hắn cũng biết điều đó, nên không dám lại gần Niếp Thanh Lam, tìm một cái khăn và một cục xà bông, bưng chậu đi ra ngoài, phỏng chừng là tắm rửa. Hà Đại Niên nhìn Lục Minh và Niếp Thanh Lam, không nói gì. Lục Minh biết, ở lưng chừng núi kiểu này, nếu muốn tám thì phải đi đến cuối nguồn mà tắm, nếu không để cho người ta nấu nước, vậy thì quả thật mệt chết! Hắn đứng lên, tỏ vẻ muốn đi tắm, Hà Đại Niên nói trong nhà cũng có nước, nhưng Lục Minh muốn ra sông tắm, cũng không phản đối nữa, cùng đi ra. Còn lại một mình Niếp Thanh Lam, không có chuyện gì để làm, vô luận là nàng muốn làm cái gì, thì hai người phụ nử kia đều giành hết, chỉ để cho nàng ngồi yên đó thôi. Có vài đứa trẻ đứng lấm la lấm lét ngoài cửa, có hai đứa nhỏ còn dám lấy kẹo của nàng cho nữa... Ra đến gần bờ sôn, Lục Minh vừa định cởi quần áo, thì Hạ Đại Niên đã hỏi hắn là có biết bơi hay không. "Biết, sông này chắ cũng không sâu, hẳn là không có vấn đề" Lục Minh gật đầu. "Nước thì không sâu, nhưng rất lạnh, lại có nước xoáy, cho nên đừng đi quá xa" Tiểu Vương tuy rằng cảm thấy Lục Minh là tình địch, nhưng vẫn nhắc nhở hắn một câu. Lát sau, có hai người đàn ông khiêng xe đạp đi qua cầu treo, Hà Đại Niên nhìn thấy xong rồi quay sang cười cười với Lục Minh, nói : "Bình thường có thể chạy xe qua, nhưng bây giờ trời đã tối rồi, hơn nữa còn có gió, nên hai người không dám chạy. Chẳng qua, nhắc đến mới nhớ, lần đầu tiên tới, còn dám cõng người qua cầu, cháu đúng là người đầu tiên. Chắc là trong thành phố cháu rất to gan phải không" Lục Minh cười ha hả, nói : "Con thật ra cũng không tính là người thành phố, lớn lên ở nông thôn mà" Hà Đại Niên và tiểu Vương nghe xong, lộ ra biểu tình hèn chi. Sau khi tắm rửa xong, trở về căn nhà màu trắng, trời đã hoàn toàn tối đen, trên trời đầy trăng và sao, nhìn kỹ có thể thấy được sơn đạo đen tuyền, đặc biệt là xung quanh căn nhà màu trắng còn có vài ngọn đèn nữa, có vẻ như tràn đầy sinh khí. Trong nhà bây giờ có hơn mười người đàn ông đang ngồi, Trương đội trưởng giới thiệu đơn giản cho Lục Minh, hai người nhìn hơn ba mươi tuổi kia là cảnh sát, chính là hai người đã khiêng xe đạp qua cầu. Có một lão già hói nửa đầu hơn năm mươi tuổi, là bí thư của một thôn gần đây, chứng minh rằng nơi này vẫn còn có đảng lãnh đạo. Đương nhiên, loại cơ sở cán bộ dành cho thôn trưởng không có, nguyên nhân là làm thôn trưởng sẽ phải đưa ba mươi đồng, mà số tiền này ở đây thì... vì thế chẳng ai muốn làm thôn trưởng cả. Hơn nữa, người dân ở cách nhau qá xanh, cũng chẳng đủ một trăm hộ, mà sống xung quanh ngọn núi có phạm vi gần trăm km, có thôn trưởng tương đương như không có, căn bản là không quản lý được, cho nên chức quan này cho đến nay vẫn để trống. Có một lão già hơn năm sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, là hiệu trưởng nơi này, và một người hơn bốn mươi tuổi, là chủ nhiệm. Thầy giáo? Không! Cách ngôi nhà này không xa, có một cái trường màu vàng, về phần học sinh, là do hiệu trưởng và chủ nhiệm xử lý. "Ai, hôm nay được uống rượu rồi" Lão bí thư đem chai rượu ra, có thể thấy chai rượu này cũng là vật hiếm lạ ở đây, nhưng mà, trước khi ngồi xuống, Lục Minh đã ngửi thấy trên người ông đầy mùi rượu, chứng mình rằng sách vở nói đúng, người già thường không thiếu được rượu. Lão bí thư hớp một ngụm, liền khen không dứt miệng : "Rất khác, quả thật rất khác, là mùi chính tông, rượu thật thơm, không có pha, hương vị rất ngon! Rượu ngon, tên là gì vậy? Rượu ngũ lương? Đúng là rượu ngon, lần trước ta đến trấn để họp, cũng có uống qua, nhưng mùi vị rất khác... cậu trai trẻ, rượu này một trăm đồng một chai à?" "Ba bốn... ba bốn mươi đồng, rẻ lắm!" Lục Minh thiếu chút nữa đã nói rằng ba bốn trăm đồng, may là Niếp Thanh Lam đã đạp giò hắn một cái, liền lập tức sửa miệng. ""Khụ!" Hiệu trưởng và chủ nhiệm vốn định làm một ngụm, bỗng nhiên nghe Lục Minh sửa miệng, lập tức phản ứng, biết giá khẳng định không thấp, luyến tiếc không dám uống, mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, thiếu chút nữa coi như là không uống, hai người nhanh chóng lấy thịt nhét vào miệng, lấp đầy cái cổ họng, để cơn ho khan nhịn xuống. "Ba bốn mươi đồng cũng không rẻ, cho tôi một ly đi!" Tiểu Vương quyết định uống một ly. Một tháng tiền lương của hắn chỉ có hai trăm, một chai rượu hết ba bốn mươi đồng, đương nhiên không thấp. Ở đây, chỉ có hắn là không nghe ra Lục Minh đã sửa miệng, rót đầy ly, nốc cái ọc hết, sau đó đưa cái ly cho Hà Đại Niên, ý muốn thêm một ly nữa. Hà Đại Niên thiếu chút nữa đã đập hắn rồi, thằng nhóc này, rượu ba bốn trăm đồng mà uống cái ọc vậy hả, không phải là làm hư đồ tốt sao? Liền rót cho tiểu Vương một ly bia, cả giận nói : "Uống rượu làm gì, uống nhiều lại say, say rồi nói sảng, làm dọa tiểu Lâm đồng chí!" Tiểu Vương như bị điểm trúng tử huyệt, hắn thật sợ mình sẽ làm vậy trước mặt Niếp Thanh Lam, cho nên cầm lấy ly bia cười nói : "Tuy rằng con không thể so với mọi người, nhưng cân lượng cũng phải có, mới có một hai ly, không sao đâu!" Thấy là rượu ngon, hai vị đại tẩu cũng không nhịn được, bưng ly của chồng lên uống một cái, xong rồi cùng khen là rượu ngon. Lão bí thư già lại uống một ngụm, xong rồi tiếp tục rung đùi đắc ý. Hai vị đại tẩu sợ hai người không dám ăn, vì thế gấp đồ ăn cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam hoài, à, còn gấp cả cái đầu gà cho hai người, theo phong tục nơi này, gấp đầu gà có nghĩa là tỏ vẻ. Cái này, bình thường chỉ có người lớn mới có tư cách ăn, còn những thứ như chân gà thì chỉ có con nít ăn thôi. Lục Minh thì không sao, đưa cái gì ăn cái đó, nhưng Niếp Thanh Lam thì có vẻ choáng váng, vội vàng gấp cái đầu gà cho vào chén của Lục Minh. Mà ở đây, cũng không có gạo, càng không có nếp, chỉ có ăn cây ngô và khoai lang... Riêng Niếp Thanh Lam thì có thêm một chén hồ dán nhỏ trước mặt. Lão bí thư, hiệu trưởng, chủ nhiệm, Lý phó sở và Trương đội trưởng đều là nhân vật cấp lãnh đạo đều không có được đãi ngộ như vậy, phỏng chừng là do hai vị đại tẩu sợ Niếp Thanh Lam ăn không quen, cho nên đặc biệt làm cho nàng một chén hồ dán. Đối với Niếp Thanh lam, cái thứ đặc đặc này kì thật rất khó ăn, chẳng qua nàng rất cảm động, lập tức bưng chén lên chia cho hai vị đại tẩu một ít. "Thấy hai đứa trẻ thành phố chịu đến đây, trong lòng tôi rất vui, nào, chúng ta làm một ly" Lý phó sở đã hơi say rồi, kích động nâng ly lên. "Cạn!" Tất cả mọi người đều uống đến đỏ mặt. Rượu ngũ lương năm mươi hai độ, cũng không phải là nước sôi, nhưng cũng rất khô nóng, vả lại mọi người ở đây đều thấy nó là rượu quý, cho nên chỉ mới uống một chút thôi mà đã thấy say. Mọi người bắt đầu ồn ào, thì đột nhiên, Lục Minh nghe thấy từ một chổ xa xôi, có một tiếng súng vang lên. Hắn huých eo Niếp Thanh Lam, nhưng Niếp Thanh Lam không có thính lực kinh người như hắn, nên không nghe được. Hà Đại Niên kì quái nhìn Lục Minh, thấy hắn muốn đi nhà cầu, vội vàng đi theo, hỏi : "Có phải là do rượu hành không? Vậy để chú kêu Khoan tẩu làm một bát giải rượu cho!" Lục Minh lắc đầu, chỉ về hướng tây nam, nhẹ giọng nói : "Tựa hồ bên kia có tiếng súng..." Hà Đại Niên cười cười, khoát tay nói : "Không đâu, trong phạm vị mười km này, bọn buôn thuốc phiện không dám đi qua đâu, bọn chúng tuy rằng hung hăng, nhưng vẫn còn có bọn chú, nên chúng không dám kiêu ngạo như thế đâu. Bọn chúng bình thường hay đi "Quỷ Kiến Sầu" và "Hổ Khiêu Giản", còn không thì đi "Nhất Tuyến Thiên" Và "Kim Hà Loan", chứ cái khu "Thập Tam Quan" và "Cầu treo dây cáp" này bọn chúng không dám đi đâu, vì lúc trước bọn chú bắt dữ quá, cho nên bọn chúng ít dám đi đường này, đều chọn đường xa! Bọn chú còn có hai đồng đi đang đi tuần bên ngoài, ở khu "Hồ Ly Chủy" và "Sấu Cẩu Lĩnh" phía đông nam, nếu bọn họ gặp phải dân buôn thuốc phiện, chỉ sợ rằng còn chưa kịp nổ súng nữa là... có lẽ con đã nghe lầm rồi, ở đây gió núi thổi vào cây trúc, nghe nó ầm ầm, cũng không kì quái!" ( Cái này mình không biết là sao nữa, có lẽ là tên của những ngọn núi, hay là những khu vực được đặt tên) Ngay từ đầu, Hà Đại Niên đã âm thầm cười nhạo Lục Minh, cảm thấy hắn nhất định là bị tiếng súng săn của Tiểu Vương làm hoảng sợ, đến mức trông gà hóa cuốc. Nhưng mà, trong lúc ông vừa định khuyên Lục Minh trở về phòng, thì ở hướng tây nam lại truyền đến tiếng súng. Hà Đại Niên hoảng sợ, lập tức tỉnh rượu, khuôn mặt vốn đang đơ đơ ra do rượu, lập tức trở nên rất có thần, ông nhào ra sân sau một giây, hét lớn : "Trương đội trưởng, xảy ra chuyện rồi, A Vương và Thạch Đản có lẽ đã gặp phiền toái, bọn họ đang nổ súng cầu viện!" Người trong phòng nghe xong kinh ngạc, nhưng có phản ứng nhanh chóng, lập tức có hành động. Mặc quần mặc áo vào, vội vàng xách súng theo. Hai vị đại tẩu thì tranh thủ khoát thêm áo cho chồng, còn lão bí thư nhìn thấy Niếp Thanh Lam cũng đứng lên, nhanh chóng khoát tay nói : "Hai đứa không cần đi, bọn buôn ma túy này rất tàn ác, không biết nương tay đâu! Chúng là tay già đời, hai đứa lại vừa tới, chưa quen địa hình, ngàn vạn lần đừng đi!" Trong lúc đang nói, thì tiếng súng thứ ba vang lên, Trương đội trưởng vừa định muốn khuyên Lục Minh và Niếp Thanh Lam ở lại, thì đã thấy hai người cầm súng trong tay, gấp đến độ chỉ kịp quay về nói với vợ rằng : "Em giữ bọn họ lại, bọn anh lập tức xuất phát... nhanh lên, nhanh lên!" Hai người ngoan ngoãn ở nhà, chờ bọn họ đi rồi, liền lẻn theo phía sau. Cho đến khi đi qua cầu treo, Hà Đại Niên mới phát hiện ra hai búp bê thành phố đã mò theo sau lưng mình, không khỏi âm thầm kêu khổ, lỡ như gặp phải dân buôn thuốc, thì hai búp bê này khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, nếu mà bọn họ mất một cọng tóc, vậy thì Trần Đại Văn không mắng mình chết mới lạ! "Cẩn thận, hai đứa phải nghe chú chỉ huy, hiểu không? Chú nói đi thì đi, tuyệt đối không được dừng!" Hà Đại Niên nghĩ thầm, kêu bọn họ về đã không còn kịp rồi, không bằng cứ mang theo. Coi chừng bên cạnh, còn tốt hơn là để bọn họ tự trở về, lỡ như bọn họ lọt cầu treo xuống đáy cốc, như vậy thì mạng nhỏ khó mà bảo toàn. Tiếng súng cứ vài phút lại vang lên một lần, nghe thì có vẻ không xa, nhưng mà hạy đến cũng ít nhất là nửa tiếng. Trương đội trưởng nhìn như nông dân thế mà lại có tốc độ nhanh nhất, còn nhanh hơn cả Tiểu Vương đang lo cho an nguy của anh, vọt vào trong rừng cây, tìm nửa ngày, không thấy, lao ra bãi đất trống, thấy phía sau gốc cây có một người đàn ông đang chảy máu đầm đìa, thân thể của người này tựa hồ như bị chém nhiều chổ,bên vai phai còn dính cả một cây đao chưa kịp rút ra, máu tươi nhuộm đỏ xung quanh. Khi mọi người đuổi tới, thì hắn ta đã hôn mê do mất máu quá nhiều. "Thạch Đản, Thạch Đản, tỉnh lại!" Trương đội trưởng hét lớn : "Mọi người cẩn thận, hắn bị "Tùng Lâm Chi Hổ" làm bị thường, rất có thể là lính đánh thuê của "Tam Giác Vàng", cũng có thể là thủ hạ của "Kê Vương", nói không cần còn có mai phục xung quanh, cẩn thận tìm kiếm, nhanh chóng tìm A Vương, Lý sở, ông đến cứu người đi, tôi đi kiếm người, mấy thằng khốn này có hỏa lực rất mạnh, mọi người đừng quá đi gần tôi! Hà Đại Niên, sao ông lại mang Sở Tần và Lâm Diệp đến đây, ông bị điên à? Mau dẫn bọn họ về, nơi này nguy hiểm lắm!" "Mọi người nằm xuống đất, hướng mười giờ có hai người, hướng mười hai giờ có một, hướng ba giờ cũng có một" Lục Minh vừa nói xong, mọi người lập tức nhào đầu xuống đất. Hai giây sau, trong rừng cây vang lên tiếng súng dày đặc, Niếp Thanh Lam và Lục Minh nghe xong, không khỏi nhảy dựng lên, tiếng súng như vậy, chính là của Ak47, và không chỉ là một cây!
"Có bạn trai cái gì mà có bạn trai, cóc ghẻ mà uống ăn thịt thiên nga à!" Trương đội trưởng lại cốc một cái bốp lên đầu người này, cười mắng : "Cho dù muốn cũng đừng nghĩ muốn, mày mới tốt nghiệp tiểu học, xứng với sinh viên thành phố như người ta sao, tao thấy, mày muốn có vợ đến điên rồi!"
"A, con đâu phải muốn có vợ, con chỉ hỏi thôi, hơn nữa, con đâu có hỏi cho con, con hỏi cho anh của con mà!" Người thanh niên đen gầy này xoay tay, cúi đầu ngượng ngụng cười, nhìn trộm Niếp Thanh Lam, rất sợ nàng nghe xong sẽ tức giận, lại xin lỗi nói : "Xin lỗi Lâm đồng chí, tại tôi lanh mồm lanh miệng quá, nói chuyện không bao giờ để ý cả, cô đừng để trong lòng!"
"Không sao đâu, tôi cũng đâu phải là thiên nga, tôi cũng giống như anh thôi, đều là cảnh sát bình thường"Niếp Thanh Lam cười cười, nàng sớm đã quen với ánh mắt ngây dại của người khác.
"Sao có thể, cô còn đẹp hơn cả thiên nga nữa! Tôi, tôi chuẩn bị vài thứ cho con..." Người thanh niên đen gầy nói một câu, lại vác chân chạy lên nui. Người này vừa đi, Lý phó sở lập tức giải thích cho Niếp Thanh Lam và Lục Minh, nhất là Lục Minh, hắn sợ Lục Minh mất hứng, cười nói : "Làm cho cậu chê cười, người trên núi này đều như thế đó, không có tiền đồ, nhìn thấy gái đẹp là như bị mù vậy. Cậu yên tâm, hắn nói kệ hắn, cho dù có cho hắn trăm lá gan, hắn cũng không dám làm bậy, đều là mấy đứa ngốc cả, các người cứ việc ổn định thanh thản là được!"
"Lần sau để anh ta theo chúng ta vào phố đi, tôi có quen biết vài trăm nữ sinh, quả thật là ai ai cũng rất tốt, hẳn là sẽ có người thích hắn!" Lục Minh nghe xong cười ha hả, nếu làm cảnh sát ở Lam Hải, nói không chừng có thể lấy một sinh viên, chẳng qua, ở tại một vùng núi hoang dã như vậy, chỉ sợ không ai muốn đến!
"Đúng vậy, trong thành phố giơ tay ra chụp cũng có một đống cô gái tốt!" Niếp Thanh Lam không dám nhiều lời về những thứ trong thành phố, sợ bọn họ tự ti.
"Hắn hả? Không đi thành phố được đâu, một là văn hóa thấp, kiến thức kém, không sống được trong thành phố, hai là nếu lúc này, hắn mà đi, đội của chúng tôi lại thiếu đi một người. Các người cũng nên biết, ở đây, trừ những người tự nguyện lưu lại, thì cũng không có cảnh sát nào chịu đến cả, những nay trước cũng có vài người đến thực tập, ngay ngày hôm sau có hai người sống chết gì cũng đòi đi, còn hai người khác thì kiên trì được nửa tháng cũng đi, còn người kiên trì nhất thì đến lúc đi bắt tội phạm, thấy bọn chúng cầm súng bắn đùng đùng, sợ đến mức toàn thân nhũn ra, sau đó được đưa vào bệnh viện trên phố, không bao giờ trở về nữa, nghe nói cũng không làm cảnh sát nữa. Thằng nhóc này là người mới bổ sung gần đây, cũng đã hơn một năm, nhưng chưa bao giờ được lãnh lương chính thức cả, mỗi tháng chỉ có hai trăm đồng lẻ mà thôi, cô nói xem, cái mạng nhỏ của hắn chỉ có giá trị thế thôi sao?" Hà Đại Niên tự giễu nói : "Ở đây không giống với thành phố của các cháu, ở lâu một chút thì hai đứa sẽ biết!"
"Tại sao không chuyển hắn lên làm cảnh viên chính thức?" Niếp Thanh Lam cảm thấy rằng, sống ở đây làm cảnh sát bắt tội phạm buôn thuốc phiện, ngay cả là cảnh sát chính thức cũng không được làm, ngay cả tiền lương cũng không có, thì sao có thể gọi là công bằng được?
"Còn chưa có công văn, mấy lão già như chúng tôi thì coi như xong. Nhưng hắn còn trẻ, ở nhà chỉ học đến sơ trung thôi, lúc đó cha mẹ lại sinh bệnh, nghỉ ngang khi chưa kịp tốt nghiệp.Báo cáo lên trên thì không có tin tức, cấp trên cũng không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì, nói túm lại là cứ như vậy mà quá!" Lý phó sở trầm giọng nói : "Nế không phải Tạ sở trưởng lúc trước trích một phần lương của mình ra cho tiểu Vương, thì phỏng chừng ngay cả tiền lương nhỏ nhoi cũng không có. Mà đâu có được ba trăm bao giờ đâ, chỉ có hai trăm lẻ mà thôi... "
"Hai trăm thật sự quá ít!" Lục Minh choáng váng, Thịt heo một kg cũng hết mười đồng rồi, hai trăm đồng thì có thể mua được cái gì?
"Đúng vậy, tiểu tử này tự tay đi bắt dân thuốc phiện, công lao còn lớn hơn cả mọi người. Nếu đổi lại là trong thành phố, chắc chắn sẽ là công lớn!" Trương đội trưởng thở dài nói.
"Mấy đứa đừng để ý, tại bình thường không có người nói chuyện, cho nên gặp mấy đứa đến, nên kiếm chuyện để nói mà thôi. Thực tế không nghiêm trọng như vậy, chúng ta vẫn có thể sống qua được, ngẫu nhiên lên núi hái đồ về cũng có thể sống tốt!" Hà Đại Niên thấy trong tay của Lục Minh có một cái túi nhỏ, kì quái hỏi : "Đây là cái gì?"
"Một cây súng, mệnh lệnh của cấp trên, nếu phát hiện ra kẻ giết người, khuyên bảo không có hiệu quả, thì có thể bắn gục ngay tại chổ"
Vốn Lục Minh có thể cất súng vào trong trữ vật không gian, nhưng sợ rằng khi cần lấy ra dùng, sẽ lại bị người ta hoài nghi. Cho nên đành cất cây súng trong cái túi.
Lúc đầu Hà Đại Niên và Trương đội trưởng còn tưởng rằng Lục Minh mang theo hành lý, không ngờ rằng hắn lại mang theo súng.
Sắc mặt hai người đều có chút kinh ngạc, nhất thời cảm thấy búp bê thành phố này không đơn giản, xem ra không phải là người không chịu khổ nổi, bọn họ có thể đi qua mười ba cửa cùng với cây cầu treo, hoàn toàn không yếu ớt giống như người thành phố, xem ra quả thật cũng có chút năng lực, không giống như đám cảnh sát yếu kém mà cấp trên phái xuống.
Hà Đại Niên đoạt lấy cái túi trong tay của Lục Minh, kêu lên : "Súng gì vậy?"
"Súng không nặng, nhưng có thể bắn hơn trăm phát, còn có hai súng lục, mỗi súng lục có ổ đạn trăm viên, hai thanh dao, một lọ thuốc đuổi trùng, một lọ Vân Nam bạch dương cùng một số vải bông băng vết thương..."
Lục Minh cười cười trả lời, càng làm cho ba người kinh ngạc.
Cảm thấy quả thật đã xem thường hai búp bê thành phố này rồi, lúc đầu nghĩ rằng bọn họ ngay cả súng cũng không biết dùng, bây giờ nhìn lại, xem ra bọn họ không phải là thư sinh mặt trắng vô dụng rồi.
Thấy bọn họ cứ muốn nói, nhưng lại không tiện mở miệng, Niếp Thanh Lam thản nhiên cười nói : "Chúng ta phỏng chừng là không dùng nhiều đạn như vậy, nếu mọi người cần..." Lời của nàng làm ba người mừng rỡ, Hà Đại Niên thầm nghĩ, xem ra bọn họ không chỉ có tiền, thứ khan hiếm như đạn cũng có. Thật ra chủ ý này cũng không phải là do Niếp Thanh Lam nghĩ ra, mà là do La Cương đề xuất.
Hắn ám chỉ rằng cảnh sát trên núi xa xôi thường thiếu súng ít đạn, làm sao có thể chống lại được với dân buôn thuốc phiện chứ.
Từ chổ này, đi thêm gần mười phút nữa,mới đến được căn nhà màu trắng.
Ở phía trên có viết là đồn cảnh sát, không có quốc huy gì cả, trên cao treo bức hình của Mao chủ tịch, màu đỏ sậm nhìn có vẻ rất cũ kỹ.
Bước vào trong sân, có hai người phụ nữ đang thổi bếp lò nấu cơm. Các nàng thấy Lục Minh và Niếp Thanh Lam đến, ai nha một tiếng, rồi nhiệt tình bước lại xách phụ đồ, còn quay sang phàn nàn là tại sao mấy lão già này không biết giúp xách phụ cho Thanh Lam.
Đám người Trương đội trưởng làm sao mà dám đụng vào những thứ của Niếp Thanh Lam, nói không chừng là thứ gì đó quý hiếm, không cẩn thận làm hỏng mất thì không tốt lắm đâu!
Bọn họ thấy Niếp Thanh Lam mang túi quân dụng, cho nên ngượng ngùng mở miệng nói.
"Túi rất nặng, để lấy đồ ra trước đã!" Niếp Thanh Lam bảo Lục Minh "lấy" đồ ra giùm nàng, thật ra trong túi chẳng có gì khác, trừ vài bộ đồ của nàng và Lục Minh, kêu Lục Minh "lấy" đồ ra, thật ra ý là muốn Lục Minh lấy đồ trong trữ vật không gian ra đưa cho mọi người.
Vì thế, dưới sự trợn mắt há mồm của Trương đội trưởng, Hà Đại Niên, cùng với Lý phó sở, Lục Minh như đang làm ảo thuật, lấy ra hai chai rượu đế, ba bao lạp xữ, cùng năm hộp cá mòi, mấy bia nhỏ, hai chai cola, một cái bánh và hai chai dầu thực vật, thậm chí còn có mấy cây thuốc cùng với một phần văn kiện chứng minh thân phận của Niếp Thanh Lam và Lục Minh cũng như hồ sơ vụ án...
Mọi người nhìn thấy Lục Minh cứ thò tay vào trong túi, lấy ra không ngừng tay, đều nhìn đến ngây người.
Lúc đầu, nàng và chúng nữ cũng không biết ro tại sao Lục Minh lại có thể mang nhiều đồ trên người như vậy, hắn không chịu nói, thì chúng nữ cũng không hỏi, đoán là dị năng đặc biệt nào đó!
Ngu mỹ nhân còn nói, dị năng của Lục Minh là không thể nói, có lẽ là tiên thuận, nếu mà nói ra, sợ là tiết lộ thiên cơ, về sau sẽ không dùng được, tuy rằng chúng nữ không tin lời của nàng lắm, nhưng chẳng ai đi hỏi Lục Minh cả, trong lòng biết hắn có năng lực thần kì này là được.
Đám người Hà Đại Niên thì chấn động vô cùng.
Bọn họ không biết Lục Minh có trữ vật không gian rồi, chỉ là đang sợ hãi than rằng, hai người trẻ tuổi từ thành phố đến này, mang theo nhiều thứ như vậy đi núi, còn đi gần bốn tiếng đường bộ, trên đường thậm chí còn không nghỉ chân... bọn họ đều có chung một suy nghĩ rằng, hia người trẻ tuổi này tuyệt đối không đơn giản!
"Em gái, em mang nhiều thứ như vậy vào núi, chắc là mệt lám phải không?" Một bác gái khoảng chừng hơn bốn mươi đau lòng hỏi.
"Cũng không mệt lắm, trước đó đều là hắn mang, em chỉ vừa mới thay hắn!" Niếp Thanh Lam cười nói, đem mấy món đồ này cho các nàng, hai người phụ nữ từ chối nửa ngày, cuối cùng vẫn cao hứng nhận lấy.
Các nàng liên tục nói đây là chuyện lạ, được mở mang kiến thức.
Trong lòng Hà Đại Niên thì có chút hổ thẹn, trước đó còn xem thường hai thanh niên từ thành phố đến này, cuối cùng xem ra là sai lầm của mình.
Lý phó sở cầm lấy văn kiện, rồi quay sang nói với Niếp Thanh Lam : "Tiểu Lâm, hai người mang nhiều thứ đến cho chúng tôi như vậy, thật ra hai người hẳn là nên mang nhiều đồ đạc cho bản thân mới đúng, trên núi thường có sương mù rất lớn, lại hay mưa, buổi tối khá lạnh, nên mang nhiều quần áo một chút!" Có một phụ nữ, chắc là vợ của ông ta, tiếp lời : "Em gái, chịu lạnh nhiều là không tốt đâu, để tối chị về soạn đồ của chị và chị họ lại, không biết em có mặc vừa hay không!"
"Không cần vội đâu chị, bọn em vẫn còn quần áo, chắc là đủ dùng!" Niếp Thanh Lam vội vàng cản lại.
"Mọi người không cần khách khí, coi bọn em như người một nhà là được, gian khổ không phải là vấn đề, bọn em đến đây cũng không phải để hưởng thụ, đến đây không phải để phá án sao..." Lục Minh cười cười, hắn và Niếp Thanh Lam làm như vậy,cũng là có nguyên nhân, chủ yếu là không muốn mang cảnh phục.
Xác định là không thể dùng được.
Lục Minh căn bản là không có cảnh phục, nhất thời cũng không tìm được bộ nào vừa với hắn.
Cho nên, bất chợt nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu mang trong túi quá nhiều đồ, thì không mang cảnh phục, hẳn là không có vấn đề.
Mọi người đem Lục Minh và Niếp Thanh Lam và nhà, trong nhà cũng đơn giản, trừ cái bàn đã sắp xuống lổ ra, thì chỉ có một ngăn hồ sơ cùng với giấy bút, phía trên có một bức ảnh, là bức ánh chụp về căn nhà màu trắng này, trong hình còn có mười lăm mười sáu người đứng chung với nhau.
Trong ảnh chụp cũng không ai bày ra thế yes, hoặc là ok cả, chỉ đều lẳng lặng nhìn về phía trước, phần lớn đều mang vẻ mặt chua sót trầm trọng.
"Chụp năm năm trước, khi đó còn có mười bốn người, bây giờ, chỉ còn lại tám người. Khi đó có một phóng viên đến làm phóng sự, nên chụp cho một tấm hình, cũng tốt, có cái để tưởng niệm!" Hà Đại Niên thở dài, đưa ghế để cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam ngồi, hai người phụ nữ thì vào nhà thu dọn, hai nàng là vợ của Trương đội trưởng và Lý phó sở, về phần Hà Đại Niên đã hơn bốn mươi nay, Lục Minh vẫn không thấy vợ của ông ta đâu, phỏng chừng người này còn độc thân.
Trương đội trưởng và Lý phó sở cùng Lục Minh nói chuyện một lát, thấy sắc trời đã tối, hai người phụ nữ vẫn còn đang rất bận rộn, rõ ràng là ra ngoài giết gà đã tiệc rồi.
Lục Minh đang trò chuyện với Hà Đại Niên, thì bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng súng.
Tiếng súng, vang lên trên sơn cốc, lượn lờ thật lâu vẫn không dứt...
Lục Minh và Niếp Thanh Lam nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ là tụi buôn thuốc phiện nổ súng? Chẳng lẽ dân buôn không coi đồn cảnh sát này ra gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, chắc là tiểu Vương muốn đi săn kiếm vài con thú về ấy mà, đây là tiếng súng săn!" Hà Đại Niên đứng lên, ý bảo Niếp Thanh Lam và Lục Minh đừng hoảng hốt. "Tiểu tử này thật biết làm ồn, không làm người ta sợ là không được" Trương đội trưởng mang theo một mâm thịt bước vào, lẩm bẩm nói. Ông ta dọn đồ ăn ra bàn, Lục Minh nhìn thấy mà muốn xỉu, năm con gà, tràn đầy hai bàn, nhiều thịt như vậy... có thể ăn hết sao? Lục Minh nhìn thấy Trương đội trưởng còn tiếp tục chặt thịt, không khỏi choáng váng, thầm nghĩ, bữa cơm này rốt cục cho bao nhiêu người ăn? Khoảng chục phút đồng hồ sau, người thanh niên đen gầy tên tiểu Vương ấy không biết đã bắn được cái gì trở về, mà đắc ý đưa cho Trương đội trưởng xử lý, trên người hắn tràn đầy mùi của dã thú. May là hắn cũng biết điều đó, nên không dám lại gần Niếp Thanh Lam, tìm một cái khăn và một cục xà bông, bưng chậu đi ra ngoài, phỏng chừng là tắm rửa. Hà Đại Niên nhìn Lục Minh và Niếp Thanh Lam, không nói gì. Lục Minh biết, ở lưng chừng núi kiểu này, nếu muốn tám thì phải đi đến cuối nguồn mà tắm, nếu không để cho người ta nấu nước, vậy thì quả thật mệt chết! Hắn đứng lên, tỏ vẻ muốn đi tắm, Hà Đại Niên nói trong nhà cũng có nước, nhưng Lục Minh muốn ra sông tắm, cũng không phản đối nữa, cùng đi ra. Còn lại một mình Niếp Thanh Lam, không có chuyện gì để làm, vô luận là nàng muốn làm cái gì, thì hai người phụ nử kia đều giành hết, chỉ để cho nàng ngồi yên đó thôi. Có vài đứa trẻ đứng lấm la lấm lét ngoài cửa, có hai đứa nhỏ còn dám lấy kẹo của nàng cho nữa... Ra đến gần bờ sôn, Lục Minh vừa định cởi quần áo, thì Hạ Đại Niên đã hỏi hắn là có biết bơi hay không. "Biết, sông này chắ cũng không sâu, hẳn là không có vấn đề" Lục Minh gật đầu. "Nước thì không sâu, nhưng rất lạnh, lại có nước xoáy, cho nên đừng đi quá xa" Tiểu Vương tuy rằng cảm thấy Lục Minh là tình địch, nhưng vẫn nhắc nhở hắn một câu. Lát sau, có hai người đàn ông khiêng xe đạp đi qua cầu treo, Hà Đại Niên nhìn thấy xong rồi quay sang cười cười với Lục Minh, nói : "Bình thường có thể chạy xe qua, nhưng bây giờ trời đã tối rồi, hơn nữa còn có gió, nên hai người không dám chạy. Chẳng qua, nhắc đến mới nhớ, lần đầu tiên tới, còn dám cõng người qua cầu, cháu đúng là người đầu tiên. Chắc là trong thành phố cháu rất to gan phải không" Lục Minh cười ha hả, nói : "Con thật ra cũng không tính là người thành phố, lớn lên ở nông thôn mà" Hà Đại Niên và tiểu Vương nghe xong, lộ ra biểu tình hèn chi. Sau khi tắm rửa xong, trở về căn nhà màu trắng, trời đã hoàn toàn tối đen, trên trời đầy trăng và sao, nhìn kỹ có thể thấy được sơn đạo đen tuyền, đặc biệt là xung quanh căn nhà màu trắng còn có vài ngọn đèn nữa, có vẻ như tràn đầy sinh khí. Trong nhà bây giờ có hơn mười người đàn ông đang ngồi, Trương đội trưởng giới thiệu đơn giản cho Lục Minh, hai người nhìn hơn ba mươi tuổi kia là cảnh sát, chính là hai người đã khiêng xe đạp qua cầu. Có một lão già hói nửa đầu hơn năm mươi tuổi, là bí thư của một thôn gần đây, chứng minh rằng nơi này vẫn còn có đảng lãnh đạo. Đương nhiên, loại cơ sở cán bộ dành cho thôn trưởng không có, nguyên nhân là làm thôn trưởng sẽ phải đưa ba mươi đồng, mà số tiền này ở đây thì... vì thế chẳng ai muốn làm thôn trưởng cả. Hơn nữa, người dân ở cách nhau qá xanh, cũng chẳng đủ một trăm hộ, mà sống xung quanh ngọn núi có phạm vi gần trăm km, có thôn trưởng tương đương như không có, căn bản là không quản lý được, cho nên chức quan này cho đến nay vẫn để trống. Có một lão già hơn năm sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, là hiệu trưởng nơi này, và một người hơn bốn mươi tuổi, là chủ nhiệm. Thầy giáo? Không! Cách ngôi nhà này không xa, có một cái trường màu vàng, về phần học sinh, là do hiệu trưởng và chủ nhiệm xử lý. "Ai, hôm nay được uống rượu rồi" Lão bí thư đem chai rượu ra, có thể thấy chai rượu này cũng là vật hiếm lạ ở đây, nhưng mà, trước khi ngồi xuống, Lục Minh đã ngửi thấy trên người ông đầy mùi rượu, chứng mình rằng sách vở nói đúng, người già thường không thiếu được rượu. Lão bí thư hớp một ngụm, liền khen không dứt miệng : "Rất khác, quả thật rất khác, là mùi chính tông, rượu thật thơm, không có pha, hương vị rất ngon! Rượu ngon, tên là gì vậy? Rượu ngũ lương? Đúng là rượu ngon, lần trước ta đến trấn để họp, cũng có uống qua, nhưng mùi vị rất khác... cậu trai trẻ, rượu này một trăm đồng một chai à?" "Ba bốn... ba bốn mươi đồng, rẻ lắm!" Lục Minh thiếu chút nữa đã nói rằng ba bốn trăm đồng, may là Niếp Thanh Lam đã đạp giò hắn một cái, liền lập tức sửa miệng. ""Khụ!" Hiệu trưởng và chủ nhiệm vốn định làm một ngụm, bỗng nhiên nghe Lục Minh sửa miệng, lập tức phản ứng, biết giá khẳng định không thấp, luyến tiếc không dám uống, mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, thiếu chút nữa coi như là không uống, hai người nhanh chóng lấy thịt nhét vào miệng, lấp đầy cái cổ họng, để cơn ho khan nhịn xuống. "Ba bốn mươi đồng cũng không rẻ, cho tôi một ly đi!" Tiểu Vương quyết định uống một ly. Một tháng tiền lương của hắn chỉ có hai trăm, một chai rượu hết ba bốn mươi đồng, đương nhiên không thấp. Ở đây, chỉ có hắn là không nghe ra Lục Minh đã sửa miệng, rót đầy ly, nốc cái ọc hết, sau đó đưa cái ly cho Hà Đại Niên, ý muốn thêm một ly nữa. Hà Đại Niên thiếu chút nữa đã đập hắn rồi, thằng nhóc này, rượu ba bốn trăm đồng mà uống cái ọc vậy hả, không phải là làm hư đồ tốt sao? Liền rót cho tiểu Vương một ly bia, cả giận nói : "Uống rượu làm gì, uống nhiều lại say, say rồi nói sảng, làm dọa tiểu Lâm đồng chí!" Tiểu Vương như bị điểm trúng tử huyệt, hắn thật sợ mình sẽ làm vậy trước mặt Niếp Thanh Lam, cho nên cầm lấy ly bia cười nói : "Tuy rằng con không thể so với mọi người, nhưng cân lượng cũng phải có, mới có một hai ly, không sao đâu!" Thấy là rượu ngon, hai vị đại tẩu cũng không nhịn được, bưng ly của chồng lên uống một cái, xong rồi cùng khen là rượu ngon. Lão bí thư già lại uống một ngụm, xong rồi tiếp tục rung đùi đắc ý. Hai vị đại tẩu sợ hai người không dám ăn, vì thế gấp đồ ăn cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam hoài, à, còn gấp cả cái đầu gà cho hai người, theo phong tục nơi này, gấp đầu gà có nghĩa là tỏ vẻ. Cái này, bình thường chỉ có người lớn mới có tư cách ăn, còn những thứ như chân gà thì chỉ có con nít ăn thôi. Lục Minh thì không sao, đưa cái gì ăn cái đó, nhưng Niếp Thanh Lam thì có vẻ choáng váng, vội vàng gấp cái đầu gà cho vào chén của Lục Minh. Mà ở đây, cũng không có gạo, càng không có nếp, chỉ có ăn cây ngô và khoai lang... Riêng Niếp Thanh Lam thì có thêm một chén hồ dán nhỏ trước mặt. Lão bí thư, hiệu trưởng, chủ nhiệm, Lý phó sở và Trương đội trưởng đều là nhân vật cấp lãnh đạo đều không có được đãi ngộ như vậy, phỏng chừng là do hai vị đại tẩu sợ Niếp Thanh Lam ăn không quen, cho nên đặc biệt làm cho nàng một chén hồ dán. Đối với Niếp Thanh lam, cái thứ đặc đặc này kì thật rất khó ăn, chẳng qua nàng rất cảm động, lập tức bưng chén lên chia cho hai vị đại tẩu một ít. "Thấy hai đứa trẻ thành phố chịu đến đây, trong lòng tôi rất vui, nào, chúng ta làm một ly" Lý phó sở đã hơi say rồi, kích động nâng ly lên. "Cạn!" Tất cả mọi người đều uống đến đỏ mặt. Rượu ngũ lương năm mươi hai độ, cũng không phải là nước sôi, nhưng cũng rất khô nóng, vả lại mọi người ở đây đều thấy nó là rượu quý, cho nên chỉ mới uống một chút thôi mà đã thấy say. Mọi người bắt đầu ồn ào, thì đột nhiên, Lục Minh nghe thấy từ một chổ xa xôi, có một tiếng súng vang lên. Hắn huých eo Niếp Thanh Lam, nhưng Niếp Thanh Lam không có thính lực kinh người như hắn, nên không nghe được. Hà Đại Niên kì quái nhìn Lục Minh, thấy hắn muốn đi nhà cầu, vội vàng đi theo, hỏi : "Có phải là do rượu hành không? Vậy để chú kêu Khoan tẩu làm một bát giải rượu cho!" Lục Minh lắc đầu, chỉ về hướng tây nam, nhẹ giọng nói : "Tựa hồ bên kia có tiếng súng..." Hà Đại Niên cười cười, khoát tay nói : "Không đâu, trong phạm vị mười km này, bọn buôn thuốc phiện không dám đi qua đâu, bọn chúng tuy rằng hung hăng, nhưng vẫn còn có bọn chú, nên chúng không dám kiêu ngạo như thế đâu. Bọn chúng bình thường hay đi "Quỷ Kiến Sầu" và "Hổ Khiêu Giản", còn không thì đi "Nhất Tuyến Thiên" Và "Kim Hà Loan", chứ cái khu "Thập Tam Quan" và "Cầu treo dây cáp" này bọn chúng không dám đi đâu, vì lúc trước bọn chú bắt dữ quá, cho nên bọn chúng ít dám đi đường này, đều chọn đường xa! Bọn chú còn có hai đồng đi đang đi tuần bên ngoài, ở khu "Hồ Ly Chủy" và "Sấu Cẩu Lĩnh" phía đông nam, nếu bọn họ gặp phải dân buôn thuốc phiện, chỉ sợ rằng còn chưa kịp nổ súng nữa là... có lẽ con đã nghe lầm rồi, ở đây gió núi thổi vào cây trúc, nghe nó ầm ầm, cũng không kì quái!" ( Cái này mình không biết là sao nữa, có lẽ là tên của những ngọn núi, hay là những khu vực được đặt tên) Ngay từ đầu, Hà Đại Niên đã âm thầm cười nhạo Lục Minh, cảm thấy hắn nhất định là bị tiếng súng săn của Tiểu Vương làm hoảng sợ, đến mức trông gà hóa cuốc. Nhưng mà, trong lúc ông vừa định khuyên Lục Minh trở về phòng, thì ở hướng tây nam lại truyền đến tiếng súng. Hà Đại Niên hoảng sợ, lập tức tỉnh rượu, khuôn mặt vốn đang đơ đơ ra do rượu, lập tức trở nên rất có thần, ông nhào ra sân sau một giây, hét lớn : "Trương đội trưởng, xảy ra chuyện rồi, A Vương và Thạch Đản có lẽ đã gặp phiền toái, bọn họ đang nổ súng cầu viện!" Người trong phòng nghe xong kinh ngạc, nhưng có phản ứng nhanh chóng, lập tức có hành động. Mặc quần mặc áo vào, vội vàng xách súng theo. Hai vị đại tẩu thì tranh thủ khoát thêm áo cho chồng, còn lão bí thư nhìn thấy Niếp Thanh Lam cũng đứng lên, nhanh chóng khoát tay nói : "Hai đứa không cần đi, bọn buôn ma túy này rất tàn ác, không biết nương tay đâu! Chúng là tay già đời, hai đứa lại vừa tới, chưa quen địa hình, ngàn vạn lần đừng đi!" Trong lúc đang nói, thì tiếng súng thứ ba vang lên, Trương đội trưởng vừa định muốn khuyên Lục Minh và Niếp Thanh Lam ở lại, thì đã thấy hai người cầm súng trong tay, gấp đến độ chỉ kịp quay về nói với vợ rằng : "Em giữ bọn họ lại, bọn anh lập tức xuất phát... nhanh lên, nhanh lên!" Hai người ngoan ngoãn ở nhà, chờ bọn họ đi rồi, liền lẻn theo phía sau. Cho đến khi đi qua cầu treo, Hà Đại Niên mới phát hiện ra hai búp bê thành phố đã mò theo sau lưng mình, không khỏi âm thầm kêu khổ, lỡ như gặp phải dân buôn thuốc, thì hai búp bê này khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, nếu mà bọn họ mất một cọng tóc, vậy thì Trần Đại Văn không mắng mình chết mới lạ! "Cẩn thận, hai đứa phải nghe chú chỉ huy, hiểu không? Chú nói đi thì đi, tuyệt đối không được dừng!" Hà Đại Niên nghĩ thầm, kêu bọn họ về đã không còn kịp rồi, không bằng cứ mang theo. Coi chừng bên cạnh, còn tốt hơn là để bọn họ tự trở về, lỡ như bọn họ lọt cầu treo xuống đáy cốc, như vậy thì mạng nhỏ khó mà bảo toàn. Tiếng súng cứ vài phút lại vang lên một lần, nghe thì có vẻ không xa, nhưng mà hạy đến cũng ít nhất là nửa tiếng. Trương đội trưởng nhìn như nông dân thế mà lại có tốc độ nhanh nhất, còn nhanh hơn cả Tiểu Vương đang lo cho an nguy của anh, vọt vào trong rừng cây, tìm nửa ngày, không thấy, lao ra bãi đất trống, thấy phía sau gốc cây có một người đàn ông đang chảy máu đầm đìa, thân thể của người này tựa hồ như bị chém nhiều chổ,bên vai phai còn dính cả một cây đao chưa kịp rút ra, máu tươi nhuộm đỏ xung quanh. Khi mọi người đuổi tới, thì hắn ta đã hôn mê do mất máu quá nhiều. "Thạch Đản, Thạch Đản, tỉnh lại!" Trương đội trưởng hét lớn : "Mọi người cẩn thận, hắn bị "Tùng Lâm Chi Hổ" làm bị thường, rất có thể là lính đánh thuê của "Tam Giác Vàng", cũng có thể là thủ hạ của "Kê Vương", nói không cần còn có mai phục xung quanh, cẩn thận tìm kiếm, nhanh chóng tìm A Vương, Lý sở, ông đến cứu người đi, tôi đi kiếm người, mấy thằng khốn này có hỏa lực rất mạnh, mọi người đừng quá đi gần tôi! Hà Đại Niên, sao ông lại mang Sở Tần và Lâm Diệp đến đây, ông bị điên à? Mau dẫn bọn họ về, nơi này nguy hiểm lắm!" "Mọi người nằm xuống đất, hướng mười giờ có hai người, hướng mười hai giờ có một, hướng ba giờ cũng có một" Lục Minh vừa nói xong, mọi người lập tức nhào đầu xuống đất. Hai giây sau, trong rừng cây vang lên tiếng súng dày đặc, Niếp Thanh Lam và Lục Minh nghe xong, không khỏi nhảy dựng lên, tiếng súng như vậy, chính là của Ak47, và không chỉ là một cây!