Sau khi Lục Minh và Niếp Thanh Lam thương lượng với nhau, quyết định không vạch trần thân phận, mà tạm thời rời khỏi vùng núi này. Trở về trấn Bảo Đăng, rồi từ từ điều tra vụ án buôn thuốc phiện này. Trước đó hai người còn lo lắng về việc hai tấn thuốc phiện, có phải là vì những nhân viên cảnh sát nơi này bất lực, hoặc là cấu kết với nhau, nên mới tạo thành như vậy. Chẳng ngờ rằng sau khi đến vùng núi xa xôi ấy điều tra, phát hiện ra mọi chuyện không phải như vậy, nếu không phải có những cảnh sát chống thuốc phiện ấy canh gác gắt gao, thì phỏng chừng là còn có nhiều thuốc phiện chảy vào trong nước hơn. Tuy rằng những trang bị của họ không phải là hoàn mỹ nhất, nhân viên cũng chưa từng được huấn luyện, thậm chí còn có người xuất thân là dân bản địa hoặc là quân nhân xuất ngũ, nhưng niềm tin của bọn họ, đủ để đánh bại tất cả. Nếu những người cảnh sát ấy muốn thay đổi hiện trạng, thì chỉ cần thay đổi cuộc sống, đó là điều dễ dàng. Chỉ cần bọn họ một hai lần bỏ qua cho những tay buôn thuốc phiện ấy, tin rằng sẽ có một lượng tiền không đếm hết được, hoặc là, số thuốc phiện mà bọn họ đọa được, có thể đem ra ngoài bán với giá trên trời... Nhưng, những người này không làm như vậy, bọn họ sử dụng những vũ khí dỏm nhất, sống một cuộc sống gian khổ nhất, trong một vùng núi mờ mịt nhất, bọn họ giống như đang giãy dựa giữa cái chết, đồng thời cũng đang tử thủ tại vị trí của mình. Cùng lúc đó, bọn họ cũng đang liều mạng với những tên buôn ma túy, mà ở các phương diện khác, bọn họ phải chịu đựng sự đau khổ do bị vứt bỏ. Đây có thể nói là đả kích từ thể xác đến tinh thần... khó trách, tại sao trong ánh mắt của bọn họ lại chua sót, tại sao trên khuôn mặt lại đau khổ như vậy! Sáng ngày hôm sau, mọi người quyết định tiễn Lục Minh và Niếp Thanh Lam xuống núi. Hai người để lại một lọ Tục Mệnh Dịch, nói rằng đây là thuốc để cứu mạng. "Bọn cháu sẽ trở về, mọi người cứ chờ bọn cháu, bọn cháu sẽ đem chuyện của mọi người nói ra, kể cho càng nhiều người biết càng tốt. Bọn cháu sẽ để cho mọi người biết có những người cảnh sát chống thuốc phiện đang tồn tại. Cháu có thể nói cho mọi người biết, mọi người có lẽ bị quốc gia bỏ quên, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chối bỏ! Một ngày nào đó, quốc gia sẽ phái người đến, sẽ đưa cho tất cả mọi người những thứ mà mọi người cần!" Lúc Niếp Thanh Lam được Hà Đại Niên, Trương đội trưởng và Lý phó sở đưa qua cầu treo, đã nghiêm mặt nói : "Chờ bọn cháu trở về, mọi người nhớ phải giữ lấy mạng. Mọi người không chỉ là một cảnh sát, mà còn chính là gương mặt của quốc gia!" "Tất cả đều sẽ tốt lên..." Lục Minh chỉ có thể nói như vậy, đối với những người cảnh sát ở đây, vật chất đã không còn là điều quan trọng rồi. Cái mà họ cần nhất, chính là sự an ủi về tinh thần. Muốn làm cho bọn họ ra khỏi tuyệt vọng, nhất định phải làm cho bọn ho khôi phục được niềm tin. Muốn để cho bọn họ khôi phục được niềm tin, thì nhất định phải làm cho bọn họ ngẩng đầu lên làm người! Đương nhiên, tất cả những cái này không thể nói bằng lời được. Trước tiên là phải hạ gục tất cả những tên đang sống trên đỉnh đầu của họ, chỉ khi nào chúng ngã xuống, thì mới có thể làm cho những người nơi đây đứng thẳng lưng, khôi phục lại sự tự tin và tôn nghiêm của họ. Hà Đại Niên tiễn Lục Minh và Niếp Thanh Lam ra ngoài, vốn Trương đội trưởng và Lý phó sở cũng muốn tiễn. Nhưng mà, bọn họ chợt nhớ lại A Vương đã trở về với cả người đầy máu, bọn họ vội vàng chăm sóc cho hắn. A Vương với ngoại hiệu "Người gian ác" này, chân trái và tay trái đều trúng đạn, theo lời của anh ta nói thì khi bị trúng đạn đã ngã xuống sông, bị trôi đi hơn mười dặm, đi một đêm, mới có thể lết được về đến đây. Lục Minh nhìn người đàn ông này, sức mạnh tuy không cường đại, nhưng sát khí thì rất nặng, ánh mắt tựa hồ như một con sói vậy. Còn viên đạn trong cánh tay và chân kia, đều do chính anh ta tự tay móc ra, hai cái miệng vết thương cũng chỉ tùy tiện đắp thảo dược lên, làm cho Lục Minh nhìn mà cảm thấy rung động. Có một người đàn ông ương ngạnh như vậy, có một người cảnh sát đằng đằng sát khí như vậy, khó trách cho dù đám buôn thuốc phiện có vũ khí hạng nặng thì cũng không dám kiêu ngạo, khó trách tại sao vùng núi này có thể trở thành cửa sắt của quốc gia! Lục Minh và Niếp Thanh Lam không dừng lại, hai người cảm thấy rằng, ở lại có thể cứu được cho một hai người, nhưng càng nhiều người thì sẽ càng làm cho những người cảnh sát này gặp nguy hiểm, nếu cứ để cho tình huống này tiếp diễn, thì sớm muộn gì biên giới cũng thất thủ. "Đây là văn kiện mà tối qua Lý phó sở đã soạn cho hai đứa, tuy rằng hai đứa không bắt được tội phạm, nhưng đã hỗ trợ bọn chú tiêu diệt bốn tên thủ hạ của Kê vương, đánh gục kẻ cầm đầu, thu được ba khẩu ak47 cùng với lựu đạn và khí giới, sau khi trở về, hai đứa cũng có cái để nói chuyện" Hà Đại Niên cầm văn kiện đưa cho Niếp Thanh Lam. Ông do dự một hồi, cuối cùng họ nhẹ nói : "Hai đứa, có vài lời nói chú cũng muốn nói với hai cháu. Chú hy vọng hai đứa có thể cho bọn chú một công đạo, nhưng lại sợ làm liên lụy đến hai đứa. Tiền đồ của hai đứa không thể đếm lượng, nếu chỉ vì bọn chú mà gặp nhiều phiền toái thì không nên. Nếu các cháu không làm gì được đám quan viên cao cấp kia, thì tốt nhất là các cháu đừng để ý đến bọn chú, hoặc là, chờ cho các cháu làm quan lớn, có thực quyền, thì có thể nói giúp cho bọn chú. Bọn chú không cần gì, chỉ cần có hy vọng là được rồi, đã kiên trì nhiều năm rồi, cũng không quan tâm là phải chờ thêm vài năm nữa đâu!" Chào tạm biệt Hà Đại Niên, Lục Minh và Niếp Thanh Lam trở về trấn Đăng Bảo. So với cái thôn nghèo khó trong vùng núi hẻo lánh kia, trấn Đăng Bảo vẫn còn tốt hơn rất nhiều, nơi này tuy cũng là vùng núi nghèo khó, nhưng tòa nhà chính phủ và cục cảnh sát đều cao hơn mười lăm tầng, ở trong cái trấn nhỏ này, có thể coi như là hạc giữa bầy gà, còn lớn hơn cả ngân hàng và bưu điện nữa. Trong trấn cũng có đường nhựa, cũng có không ít xe ô tô qua lại. Mặc dù chủ yếu là xe máy, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể thấy được. Lục Minh và Niếp Thanh Lam đi trên đường, có lẽ trông như là du khách, cho nên không ít người đến gần chào hỏi, có đủ các hình thức, có thổ sản vùng núi, có hướng dẫn du lịch cách phong cảnh đặc biệt nơi này, có người muốn làm xe ôm đưa đón, cũng có dân buôn lâu đến chào bán ngọc thạch hoặc là hàng cấm, rồi có cả khách sạn cấp ba bao cơm này nọ, rồi có cả người bán cả da cọp da báo, bán cả đông trùng hạ thảo, thậm chí còn có người hỏi là có cần sextoy hay không, hàng nội ngoại nhập gì cũng có... Lúc đầu, Lục Minh cũng không để ý đến mấy cái này, nhưng có hai đứa bé nói rằng có thể dùng thử, hơn nữa còn là hàng thật, nếu không tin thì Lục Minh có thể thử. "Nếu chú nói muốn trực tiếp dùng hàng trắng, thì thứ này không có ý nghĩa gì!" Lục Minh giả bộ làm dân giàu kinh nghiệm, căn bản là không nhìn mấy gói thuốc lá kia. Hai đứa bé liếc nhìn Lục Minh một cái, không nói gì, bỏ đi. "Thật sự là hung hăng ngang ngược, không ngờ được bọn chúng lại dám công khai chào hàng như vậy... Đáng tiếc bọn chúng đều vô cùng gian xảo, không dễ dàng mắc mưu" Niếp Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, nói. "Đó là đương nhiên, bọn chúng cũng không ngốc, anh phỏng chừng rằng, nếu buổi chiều mà ở đây, khẳng định sẽ có người gọi điện quấy rầy chúng ta. Nếu ở tiếp hai ngày, sẽ có người tiếp xúc với chúng ta, đương nhiên, mưu tài hại mạng cũng có thể, dù sao bọn chúng chỉ tin tưởng vào tiền, không có khách quen gì cả" "Đừng nói ở đây, ngay cả xã hội đen ở Lam Hải cũng thế, nhưng mà, bọn chúng vẫn còn biết sợ đạn, nên không dám càn rỡ!" Lục Minh nghe xong cười nói, đối với chuyện của hắc đạo, hắc đã nghe rất nhiều rồi. "Hai đứa trẻ bên kia đang bán dược liệu à?" Niếp Thanh Lam nhìn thấy hai đứa trẻ cầm cái bao dược liệu đang đứng ngơ ngác. Hai đứa trẻ, đứa lớn nhìn chưa đến tám tuổi, còn đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi. Quần áo cũ nát, tóc tai thì bệch lại, mặt phơi nắng đến đen luôn, hai đứa trẻ này, trừ cặp mắt có thể phân biệt rõ hai màu trắng đen, thì cũng không còn cái gì khác. Khi Niếp Thanh Lam và Lục Minh đến gần, trên mặt hai đứa đều lộ vẻ sợ hãi. Lục Minh nhìn nhìn hai đứa, lấy tay mò vào trong bao, lấy dược liệu ra, nhìn nhìn, ngửi ngửi, gật đầu nói : "Đây là củ gừng, vừa mới đào không lâu, vừa đủ tuổi, no tròn to đủ, đạm hoàng chính tông, giúp an thần rất tốt... là loại củ gừng tốt nhất. Anh bạn nhỏ, củ gừng này bán thế nào?" Hai đứa trẻ nhìn thấy Lục Minh không phải người xấu, mà đến mua thuốc, nhất thời mừng rỡ. Đứa lớn nhìn nhìn Lục Minh, hơi hơi khiếp sợ vươn tay ra nói : "Một... một đồng một cân, nếu anh mua toàn bộ, thì tám đồng một bao" Nghe hai đứa nhỏ báo giá xong, Lục Minh liền ngẩn người. Một đồng một cân? Đây là củ gừng, chứ không phải là khoai lang... cho dù không phải là củ gừng tốt nhất, cũng có thể bán ra ngoài với giá mười lăm đến mười tám đồng, mà đứa trẻ này lại bán có một đồng? Mua hết toàn bộ thì chỉ có tám đồng, thật sự là làm cho Lục Minh không biết nói gì! Niếp Thanh Lam cúi người xuống, đưa cho đứa lớn tờ một trăm đồng, mỉm cười nói :"Có thể nói cho chị biết, vì sao các em lại phải đi bán củ gừng không? Củ gừng này là do các em đào? Các em thật lợi hại, nè, em cầm đi!" Đứa lớn không dám cầm tiền, lắc đầu nói : "Bọn em không cần tiền của chị, mười đồng thôi, chỉ cần mười đồng là được!" Mười cân củ gừng tốt nhất mà chỉ bán mười đồng, nếu đổi lại là một thương nhân mập mạp, Lục Minh khẳng định là không cần do dự. Chỉ là, đối diện là hai đứa trẻ nhỏ với cặp mắt to có thể phân biệt được hai màu đen trắng, hắn không làm được, và cũng không thể làm được điều này. Hai móc ra mười đồng, kẹp luôn với tờ một trăm đồng của Niếp Thanh Lam, nhìn nhìn, mỉm cười nói : "Mười đồng này là của anh mua, còn một trăm đồng này là của chị thưởng cho hai đứa! Cầm đi, bởi vì hai em rất biết điều, lại có khả năng, cho nên chị ấy muốn thưởng cho hai em. Nhà của em ở đâu? Có xa không? Hôm nay không phải là thứ bảy sao, hai đứa không đi học à?" Đứa lớn chỉ dám cầm tờ mười đồng, nhất quyết không cầm tờ một trăm của Niếp Thanh Lam, Niếp Thanh Lam đem tiền nhét vào trong túi của nó, lại hỏi vì sao hai đứa không đi học mà lại phải đi bán củ gừng. "Bọn em... bọn em muốn mua từ điển... cho nên, em và em trai đến vùng núi trên trấn để đào củ gừng kiếm tiền, tiền của anh kia là đủ rồi, còn một trăm này chị lấy về đi!" Đứa lớn chỉ lấy đủ tiền, muốn trả tiền cho Niếp Thanh Lam. Niếp Thanh Lam mỉm cười, càng nhét tiền vào trong túi của nó hơn. Đột nhiên, đứa nhỏ liều mạng kéo tay của đứa lớn, ý bảo đi mau, đứa lớn cũng hoảng hồn, vội vàng nắm lấy tay của đứa em bỏ chạy, ở đằng xa, còn quay đầu lại nhìn Lục Minh và Niếp Thanh Lam có đuổi theo hay không, "Mấy đứa nhỏ vùng núi này, muốn mua từ điển mà phải lên núi đào củ gừng, haizzz, sao anh lại không vui?" Niếp Thanh Lam thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Minh, kì quái hỏi. "Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ rất vui, nhưng mà, dùng mười đồng tiền này để mua củ gừng của hai đứa nhỏ này, anh vui không nổi" Lục Minh cầm một củ gừng tốt nhất lên coi, ý bảo Niếp Thanh Lam nhìn, trên mặt còn có dính máu, hiển nhiên là vì muốn đào củ lớn này, hai đứa không dám dùng cuốc, mà chỉ dùng tay để cẩn thận đào lên. Cho nên, tay bị thương, và chảy máu, dính xuống củ gừng. Lục Minh thu mấy củ gừng dính máu ấy, nhẹ giọng nói : "Vừa rồi em không nên cho hai đứa một trăm đồng, hai đứa còn quá nhỏ, chúng ta nên đi theo nhìn, nếu không có thể làm cho bọn đạo chích nổi lòng..." Lục Minh còn chưa dứt lời, thì đã nghe tiếng con nít hét ầm lên từ phía xa, phát ra từ chổ góc đường quẹo vào. Là tiếng khóc của hai đứa trẻ. Niếp Thanh Lam nắm chặt tay, như tia chớp hướng về chổ tiếng khóc."
"Là Sở huynh đệ dùng thần châm, còn có thuốc của anh ấy, sau khi dùng xong, Thạch Đản trở nên tốt hơn, vừa rồi còn mơ hồ, bây giờ đã uống nước được!" Chẳng những là Khoan tẩu, tất cả mọi người vô cùng kích động, chứng kiến một người bạn gần chết được "sống lại", tuyệt đối là phấn chấn lòng người! Thạch Đản vừa rồi như thế này, mọi người đều rất rõ ràng, sắc mặt không còn chút máu, da thì lạnh lẽo, một mạng đã mất hết tám chín phần, hô hấp cũng không thông.
Bây giờ, được Lục Minh châm cứu và cho mớm thuốc, thân thể của Thạch Đản đã chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng vẫn còn yếu, nhưng mọi người tin rằng anh ta sẽ tốt lên, khẳng định là không chết được!
"Cũng may là có Sở huynh đệ và Lâm Diệp đồng chí đến, nếu không tối nay chúng tôi..." Trương đội trưởng âm thầm lau mồ hôi.
Trong phòng có rất nhiều người dân đến, xem ra bọn họ cũng đã nghe được tiếng súng.
Trương đội trưởng kể lại mọi chuyện cho họ nghe, bắn chết bốn tên buôn thuốc phiện... Chuyện đã qua, làm cho mọi người cũng an tâm về ngủ, ngày mai thức dậy giúp nhau tìm kiếm A Vương.
Sau khi đã biết chuyện, bọn họ từ từ tản đi.
Lục Minh thấy thôn dân đến, mà tám phần là con gái, một phần là người già, chỉ có vài người đàn ông, nhưng tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Chẳng lẽ trong thôn này không có thanh niên? Trong lòng Lục Minh không khỏi kì quái, Hà Đại Niên vỗ vai hắn, ý bảo hắn ra ngoài, có chuyện muốn nói với hắn.
Đi đến một gốc cây đại thụ sau nhà, Hà Đại Niên không mở miệng, móc một điếu thuốc ra, châm mồi, rồi bắt đầu hút.
Cuối cùng, mới ho khan một tiếng, nói : "Cháu là sinh viên trong thành phố, là một đứa trẻ khôn khéo, chú nghĩ rằng những lời chú nói, chắc là cháu sẽ hiểu. Chú cũng không quanh co lòng vòng nữa, cứ việc nói thẳng, cháu và Lâm Diệp, có phải là cảnh sát không?"
"Chú hoài nghi thân phận cảnh sát của bọn cháu?" Lục Minh nghe xong, không khỏi giật mình.
"Không, chú không có ý đó. Cháu và Lâm Diệp không phải người xấu, chú có mù cũng nhìn ra được"
"Chẳng qua, các cháu khẳng định không phải là cảnh sát bình thường. Mặc dù chú đã ở trong núi rất lâu, nhưng vẫn biết được một số chuyện bên ngoài. Người có bản lĩnh như cháu, có làm cục trưởng cũng ủy khuất cho cháu, sao lại làm một cảnh sát bình thường được? Các cháu nếu không phải là võ cảnh, thì cũng là người của quân đội, đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nếu không, làm sao vừa ra tay là có thể bắn chết kẻ địch được!" Hà Đại Niên rít vào một hơi thuốc, trầm mặc nói.
"Chú không tin bọn cháu vì truy bắt kẻ giết người liên hoàn kia mà đến đây sao?" Lục Minh đương nhiên sẽ không thừa nhận, hoài nghi là một chuyện, thừa nhận lại là chuyện khác.
"Tin chứ..." Hà Đại Niên thở dài, nói : "Nói thật ra, nếu cháu và Lâm Diệp không có bản lĩnh, chú và Trương đội trưởng đã tính rằng sẽ cho bọn cháu ở lại vài ngày, rồi dẫn hai đứa trở về. Chuyện ở nơi đây, không hề giống như trong tưởng tượng của các cháu đâu..."
"Nói thử xem" Lục Minh kì quái, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
"Nói thẳng cho con biết cũng được, cái tên giết người liên hoàn kia, thật ra là người tốt, hắn là chiến hữu của chú, năm đó cùng chiến đấu trong một đội, cùng nhau chịu nắng phơi sương, cùng nhau giúp đỡ sống sót. Sau khi hắn xuất ngũ, không hề giống như chú, làm ăn không có tiền đồ, mà trở về Thanh Hà để cuối vợ sinh con, kinh doanh làm ăn, làm chú hâm mộ muốn chết!"
"Rồi sau đó?" Lục Minh nhớ rõ, trong tư liệu cũng có ghi rằng, hung thủ đã từng làm lính, cũng được phong tặng huy chương, chẳng qua, sau khi vợ và đứa con bị tai nạn xe chết, thì tinh thần trở nên điên loạn, điên cuồng trả thủ thủ trưởng và mấy người bạn, tạo thành vụ án giết người liên hoàn tại Thanh Hà, sau đó bỏ trốn.
"Chuyện này, thật ra không giống như những gì con đã biết đâu, người chiến hữu của chú, lúc đó làm một chức quan nhàn hạ, vợ cũng có làm ăn nhỏ, vốn có thể sống rất tốt. Chỉ là, vợ của hắn cũng xinh đẹp, lại bị lãnh đạo của hắn nhìn trúng, cố ý tiếp cục, cuối cùng, thừa dịp chiến hữu của chú ra ngoài làm việc, dùng rượu để cưỡng hiếp vợ hắn. Chiến hữu của chú sau khi biết tin, phát cuồng lên, muốn giết tên không bằng cầm thú kia, nhưng vợ của hắn đau khổ cầu xin, nói rằng ngày vẫn còn dài, con còn nhỏ, lỡ như giết người thì cả nhà đều xong..." Hà Đại Niên âm trầm nói, giống như đang nhắc lại một chuyện cũ xa xưa.
"Người chiến hữu của chú cũng không đành lòng thấy vợ con như vậy, cuối cùng chỉ đánh tên kia một chút. Nếu thật sự muốn giết hắn, thì tên kia cho dù có một trăm cái mạng cũng không chạy thoát, năm đó chú và hắn là hai người duy nhất trong đội còn sống trở về từ chiến trường Triều Tiên, tám mười người cũng chưa làm gì được hắn. Hắn đã nhịn sát tâm, chỉ đánh tên kia một chút, rồi bỏ qua"
"Nhưng không ngờ, tên cầm thú ấy có hậu trường, vu khống cho người chiến hữu của chú, bắt nhốt vào trong nhà giam. Sau đó lại tìm vợ của bạn chú, nói là chỉ cần ngủ với hắn thì sẽ thả người... sau đó còn tố cáo vợ của bạn chú thấp hèn, nói nàng câu dẫn hắn, uy hiếp nàng về sau phải ngủ về hắn, nếu không sẽ giết chết chiến hữu của chú. Người vợ luẫn quẩn trong lòng, viết xong di thư liền nhảy lầu... lúc ấy, nàng đang có thai ba tháng, một xác hai mạng..."
Hà Đại Niên vứt cái tàn thuốc, dùng chân dụi dụi, kích động nói : "Cái tên không bằng cầm thú ấy sợ phải ngồi tù, liền cố ý tạo thành vụ tai nạn xe cộ, bởi vì chiến hữu của chú còn có một đứa bé khoảng bốn năm tuổi, hắn sợ thằng bé nói ra hành vi cầm thú của hắn, cho nên ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha, đâm chết luôn. Chiến hữu của chú ngồi tù một năm sau mới ra, cháu nói đi, hắn có thể không điên sao? Hắn lập tức tìm tên cầm thú ấy, bắt lên tòa án, nhưng còn chưa kịp bắt người đã nổ súng không cần cảnh báo, muốn giết người diệt khẩu, nói hắn là kẻ điên nguy hại đến an toàn công cộng...người chiến hữu của chú điên lên, giết chết tên cầm thú ấy, cùng những tên cầm thú đồng lão, nhưng chú dám nói, hắn không hề giết một người tốt!"
Lục Minh nghe xong, thật sự bất ngờ, không thể ngờ trong vụ án lại còn có chuyện bi thảm như vậy.
Chẳng qua, bây giờ thân phận của hắn là một cảnh sát, nói thế nào cũng phải hỏi chổ trú của kẻ giết người ấy, về phần bắt giữ, đừng nói là Lục Minh không phải cảnh sát thật, ngay cả là cảnh sát thì hắn cũng sẽ không vì một tên cầm thú mà bắt một người báo thù gia đình.
Nếu để Lục Minh biết rõ còn có tên cầm thú như vậy, hắn còn muốn đi giết!
Nhìn nhìn Hà Đại Niên, Lục Minh cảm thấy hắn nên biết kẻ giết người để báo thù kia ở đâu, vì thế hỏi : "Hắn ta ở đâu?"
"Hắn đang ở trong vùng này, đã thay đổi tên họ, cưới vợ sinh con, biến thành một người hoàn toàn khác. Nhưng hắn cũng không quên chú, có khi chú gặp khó khăn, hắn còn ra tay giúp bọn chú bắt những tên ấy, có khi còn cung cấp đạn và thuốc men, cháu xem, cái ngôi trường này, nếu không có hắn xây, thì chẳng bao giờ tồn tại. Cháu nghĩ rằng cấp trên sẽ đưa tiền lương của hiệu trưởng và chủ nhiệm sao? Không có, cháu cho rằng ở trên sẽ cung cấp sách vở sao? Cũng không có! Hiệu trưởng thật ra là một người trong thôn, còn chủ nhiệm cũng thế, thật ra chỉ là do bọn chú gọi thế, ông ta chỉ dạy thay thôi, đâu có được quốc gia thừa nhận. Người trong núi này thấy thẹn với lòng, mới gọi ông ta là chủ nhiệm. Còn bí thu, ông ta cũng chưa từng lấy một đồng lương nào, đúng, chưa từng! Bọn chú sống ở trong núi này, đã sớm bị bên ngoài bỏ quên rồi!" Hà Đại Niên chua xót nói : "Ở tại chổ này, chỉ có con đường chết, những người trẻ tuổi trong thôn đều bỏ đi, không ai trở về!"
"Vì sao không dọn ra ngoài?" Lục Minh cảm thấy đây quả thật không phải là nơi dành cho người ở, nhưng cũng không có biện pháp.
"Những người có năng lực đi ra ngoài cũng đã sớm ra ngoài rồi, còn lại đều là những nhà nghèo khổ, một năm còn chưa ăn được một lần gạo và mì, con kêu bọn họ dời đi đâu? Hơn nữa người ta cũng không chịu đi! Những thế hệ trước sắp xuống lỗ hết rồi, đi cũng không được, mà cũng không thể đi qua được "Thập Tam Quan". Bọn chú cũng thế, bên ngoài thì là cảnh sát, nhưng thực tế, bọn chú đâu phải đâu. Tiền lương chưa bao giờ được phát đúng hạn, ba bốn trăm đồng còn khất nợ, lãnh đạo bên ngoài đi ăn cơm một bữa mà cũng có người giành trả,trong khi ở đây... bọn họ, trừ việc kêu bọn chú tử thủ tại đây, thì đã cho bọn chú được cái gì? Súng ống thu được, đồ tốt thì bọn họ lấy, còn cảnh phục, những người ở đây, đến lúc chết xuống lỗ rồi mới có được một bộ cảnh phục... bọn chú đã nhận được từ họ cái gì không? Không có!" Hà Đại Niên cúi đầu thở dài, nói chuyện làm cho Lục Minh rung động.
Nếu như đổi lại là cảnh sát khác, thì Lục Minh cũng sẽ không thèm chú ý, đây không phải là một con người rắn rỏi như La Cương.
Nhưng, người trước mặt lại là Hà Đại Niên đang sống trong tuyệt vọng!
Biết rõ là chỉ có chế, mà cả ngày lẫn đêm đều phải sống không tuyệt vọng, mà vẫn có thể kiên trì trấn thủ tại đây, làm một cảnh sát chống tội phạm gian khổ, thật đúng là làm cho người ta kính nể! Đặc biệt là khi nghe ông ta nói về những người đến lúc chôn mới có được một bộ cảnh phục, thì càng rung động hơn!
Bọn họ đã trả giá rất nhiều vì quốc gia, mà đổi lại, chỉ có như thế này...
Mà ngay cả một cảnh sát không chính thức như tiểu Vương còn bắt được số thuốc phiện vượt quá thể trọng của hắn, thì những người cảnh sát nơi đây, đã sống ở đây mấy chục năm, số thuốc phiện mà bọn họ thu được, tin rằng cũng đã vượt qua con số thiên văn rồi. Nói chi xa xôi, chỉ nói đến tối nay thôi, cuộc đọ súng giữa cảnh sát và dân buôn thuốc phiện, một bên là súng lục và súng bán tự động thời xưa, còn một bên là ak và lựu đạn... thế mà bọn họ vẫn có thể tử thủ ở đây mấy chục năm!
Lục Minh nhớ đến tối nay, dưới hỏa lực hùng mạnh của bọn buôn thuốc phiện, mà những người cảnh sát nhìn như nông dân này lại không lùi bước, ngược lại còn can đảm lao đến bọc đánh vây giết kẻ địch.
So với cảnh sát ở Lam Hải và Thanh hà, thì những người đàn ông râu ria xồm xàm có vẻ bề ngoài nhìn bình thường hủ lậu này, bỗng nhiên trở nên vô cùng cao lớn.
"Con và Lâm Diệp đều là cảnh sát tốt, những cái khác không nói, chỉ bằng một động tác cúi chào, chú cũng đã biết các con không phải là cảnh sát bình thường... Các con trở về đi! Chú sẽ không để cho các con tìm chiến hữu của chú đâu, mặc kệ luật pháp quốc gia có trừng phạt hắn hay không, thì trong mắt của chú, hắn đã chết. Hắn bây giờ là một người khác, là một người tốt trợ giúp cho công việc bắt tội phạm của bọn chú, không có hắn, cả khu này không thể giữ được. Bọn chú ở đây, mặc dù chỉ có thể truy cản, những cũng chỉ là nhất thời... tuy rằng bọn chú không có chứng cớ, nhưng chiến hữu của chú nói, bọn chú thu được thuốc phiện, nộp lên trên cho bọn cẩu quan thì chúng cũng bán lấy tiền xài, cho nên tất cả thuốc phiện thu được, bọn chú đều thiêu hủy, hoặc là ném xuốn nước, dù sao thì cũng tuyệt đối không nộp lên trên. Có thể là vì như vậy, nên đã đắc tội với người ở trên, vì thế bọn họ hận bọn chú thấu xương!" Hà Đại Niên đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Lục Minh, cười tự giễu nói : "Chú biết, có nói với con những điều này thì cũng vô dụng, nhưng hy vọng về sau con làm quan lớn, có thể hiểu được những người đã từng ở đây bắt tội phạm như bọn chú, không chỉ có khu này, mà toàn bộ biên giới đều có. Nếu không phải bị điên, thì không ai nguyện ý đi làm cảnh sát bắt tội phạm buôn thuốc phiện cả! Bọn chúng, đúng vậy, chính là những thằng điên!"
"Các chú không hề điên, con không dám nói, nhưng các chú chính là những người cảnh sát mà con cúi chào duy nhất!"
Liền hô theo lễ, lớn tiếng nói : "Xin chào ngài, cảnh sát chống thuốc phiện!"
Không chỉ có Hà Đại Niên, mà ngay cả Trương đội trưởng và Lý phó sở trong bóng đêm, nhìn thấy Niếp Thanh Lam cúi chào, cũng quay đầu đi.
Vì bọn họ không muốn để cho người ta nhìn thấy, trên mặt đàn ông có những giọt nước mắt...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Lục Minh và Niếp Thanh Lam thương lượng với nhau, quyết định không vạch trần thân phận, mà tạm thời rời khỏi vùng núi này. Trở về trấn Bảo Đăng, rồi từ từ điều tra vụ án buôn thuốc phiện này. Trước đó hai người còn lo lắng về việc hai tấn thuốc phiện, có phải là vì những nhân viên cảnh sát nơi này bất lực, hoặc là cấu kết với nhau, nên mới tạo thành như vậy. Chẳng ngờ rằng sau khi đến vùng núi xa xôi ấy điều tra, phát hiện ra mọi chuyện không phải như vậy, nếu không phải có những cảnh sát chống thuốc phiện ấy canh gác gắt gao, thì phỏng chừng là còn có nhiều thuốc phiện chảy vào trong nước hơn. Tuy rằng những trang bị của họ không phải là hoàn mỹ nhất, nhân viên cũng chưa từng được huấn luyện, thậm chí còn có người xuất thân là dân bản địa hoặc là quân nhân xuất ngũ, nhưng niềm tin của bọn họ, đủ để đánh bại tất cả. Nếu những người cảnh sát ấy muốn thay đổi hiện trạng, thì chỉ cần thay đổi cuộc sống, đó là điều dễ dàng. Chỉ cần bọn họ một hai lần bỏ qua cho những tay buôn thuốc phiện ấy, tin rằng sẽ có một lượng tiền không đếm hết được, hoặc là, số thuốc phiện mà bọn họ đọa được, có thể đem ra ngoài bán với giá trên trời... Nhưng, những người này không làm như vậy, bọn họ sử dụng những vũ khí dỏm nhất, sống một cuộc sống gian khổ nhất, trong một vùng núi mờ mịt nhất, bọn họ giống như đang giãy dựa giữa cái chết, đồng thời cũng đang tử thủ tại vị trí của mình. Cùng lúc đó, bọn họ cũng đang liều mạng với những tên buôn ma túy, mà ở các phương diện khác, bọn họ phải chịu đựng sự đau khổ do bị vứt bỏ. Đây có thể nói là đả kích từ thể xác đến tinh thần... khó trách, tại sao trong ánh mắt của bọn họ lại chua sót, tại sao trên khuôn mặt lại đau khổ như vậy! Sáng ngày hôm sau, mọi người quyết định tiễn Lục Minh và Niếp Thanh Lam xuống núi. Hai người để lại một lọ Tục Mệnh Dịch, nói rằng đây là thuốc để cứu mạng. "Bọn cháu sẽ trở về, mọi người cứ chờ bọn cháu, bọn cháu sẽ đem chuyện của mọi người nói ra, kể cho càng nhiều người biết càng tốt. Bọn cháu sẽ để cho mọi người biết có những người cảnh sát chống thuốc phiện đang tồn tại. Cháu có thể nói cho mọi người biết, mọi người có lẽ bị quốc gia bỏ quên, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chối bỏ! Một ngày nào đó, quốc gia sẽ phái người đến, sẽ đưa cho tất cả mọi người những thứ mà mọi người cần!" Lúc Niếp Thanh Lam được Hà Đại Niên, Trương đội trưởng và Lý phó sở đưa qua cầu treo, đã nghiêm mặt nói : "Chờ bọn cháu trở về, mọi người nhớ phải giữ lấy mạng. Mọi người không chỉ là một cảnh sát, mà còn chính là gương mặt của quốc gia!" "Tất cả đều sẽ tốt lên..." Lục Minh chỉ có thể nói như vậy, đối với những người cảnh sát ở đây, vật chất đã không còn là điều quan trọng rồi. Cái mà họ cần nhất, chính là sự an ủi về tinh thần. Muốn làm cho bọn họ ra khỏi tuyệt vọng, nhất định phải làm cho bọn ho khôi phục được niềm tin. Muốn để cho bọn họ khôi phục được niềm tin, thì nhất định phải làm cho bọn họ ngẩng đầu lên làm người! Đương nhiên, tất cả những cái này không thể nói bằng lời được. Trước tiên là phải hạ gục tất cả những tên đang sống trên đỉnh đầu của họ, chỉ khi nào chúng ngã xuống, thì mới có thể làm cho những người nơi đây đứng thẳng lưng, khôi phục lại sự tự tin và tôn nghiêm của họ. Hà Đại Niên tiễn Lục Minh và Niếp Thanh Lam ra ngoài, vốn Trương đội trưởng và Lý phó sở cũng muốn tiễn. Nhưng mà, bọn họ chợt nhớ lại A Vương đã trở về với cả người đầy máu, bọn họ vội vàng chăm sóc cho hắn. A Vương với ngoại hiệu "Người gian ác" này, chân trái và tay trái đều trúng đạn, theo lời của anh ta nói thì khi bị trúng đạn đã ngã xuống sông, bị trôi đi hơn mười dặm, đi một đêm, mới có thể lết được về đến đây. Lục Minh nhìn người đàn ông này, sức mạnh tuy không cường đại, nhưng sát khí thì rất nặng, ánh mắt tựa hồ như một con sói vậy. Còn viên đạn trong cánh tay và chân kia, đều do chính anh ta tự tay móc ra, hai cái miệng vết thương cũng chỉ tùy tiện đắp thảo dược lên, làm cho Lục Minh nhìn mà cảm thấy rung động. Có một người đàn ông ương ngạnh như vậy, có một người cảnh sát đằng đằng sát khí như vậy, khó trách cho dù đám buôn thuốc phiện có vũ khí hạng nặng thì cũng không dám kiêu ngạo, khó trách tại sao vùng núi này có thể trở thành cửa sắt của quốc gia! Lục Minh và Niếp Thanh Lam không dừng lại, hai người cảm thấy rằng, ở lại có thể cứu được cho một hai người, nhưng càng nhiều người thì sẽ càng làm cho những người cảnh sát này gặp nguy hiểm, nếu cứ để cho tình huống này tiếp diễn, thì sớm muộn gì biên giới cũng thất thủ. "Đây là văn kiện mà tối qua Lý phó sở đã soạn cho hai đứa, tuy rằng hai đứa không bắt được tội phạm, nhưng đã hỗ trợ bọn chú tiêu diệt bốn tên thủ hạ của Kê vương, đánh gục kẻ cầm đầu, thu được ba khẩu ak47 cùng với lựu đạn và khí giới, sau khi trở về, hai đứa cũng có cái để nói chuyện" Hà Đại Niên cầm văn kiện đưa cho Niếp Thanh Lam. Ông do dự một hồi, cuối cùng họ nhẹ nói : "Hai đứa, có vài lời nói chú cũng muốn nói với hai cháu. Chú hy vọng hai đứa có thể cho bọn chú một công đạo, nhưng lại sợ làm liên lụy đến hai đứa. Tiền đồ của hai đứa không thể đếm lượng, nếu chỉ vì bọn chú mà gặp nhiều phiền toái thì không nên. Nếu các cháu không làm gì được đám quan viên cao cấp kia, thì tốt nhất là các cháu đừng để ý đến bọn chú, hoặc là, chờ cho các cháu làm quan lớn, có thực quyền, thì có thể nói giúp cho bọn chú. Bọn chú không cần gì, chỉ cần có hy vọng là được rồi, đã kiên trì nhiều năm rồi, cũng không quan tâm là phải chờ thêm vài năm nữa đâu!" Chào tạm biệt Hà Đại Niên, Lục Minh và Niếp Thanh Lam trở về trấn Đăng Bảo. So với cái thôn nghèo khó trong vùng núi hẻo lánh kia, trấn Đăng Bảo vẫn còn tốt hơn rất nhiều, nơi này tuy cũng là vùng núi nghèo khó, nhưng tòa nhà chính phủ và cục cảnh sát đều cao hơn mười lăm tầng, ở trong cái trấn nhỏ này, có thể coi như là hạc giữa bầy gà, còn lớn hơn cả ngân hàng và bưu điện nữa. Trong trấn cũng có đường nhựa, cũng có không ít xe ô tô qua lại. Mặc dù chủ yếu là xe máy, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể thấy được. Lục Minh và Niếp Thanh Lam đi trên đường, có lẽ trông như là du khách, cho nên không ít người đến gần chào hỏi, có đủ các hình thức, có thổ sản vùng núi, có hướng dẫn du lịch cách phong cảnh đặc biệt nơi này, có người muốn làm xe ôm đưa đón, cũng có dân buôn lâu đến chào bán ngọc thạch hoặc là hàng cấm, rồi có cả khách sạn cấp ba bao cơm này nọ, rồi có cả người bán cả da cọp da báo, bán cả đông trùng hạ thảo, thậm chí còn có người hỏi là có cần sextoy hay không, hàng nội ngoại nhập gì cũng có... Lúc đầu, Lục Minh cũng không để ý đến mấy cái này, nhưng có hai đứa bé nói rằng có thể dùng thử, hơn nữa còn là hàng thật, nếu không tin thì Lục Minh có thể thử. "Nếu chú nói muốn trực tiếp dùng hàng trắng, thì thứ này không có ý nghĩa gì!" Lục Minh giả bộ làm dân giàu kinh nghiệm, căn bản là không nhìn mấy gói thuốc lá kia. Hai đứa bé liếc nhìn Lục Minh một cái, không nói gì, bỏ đi. "Thật sự là hung hăng ngang ngược, không ngờ được bọn chúng lại dám công khai chào hàng như vậy... Đáng tiếc bọn chúng đều vô cùng gian xảo, không dễ dàng mắc mưu" Niếp Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, nói. "Đó là đương nhiên, bọn chúng cũng không ngốc, anh phỏng chừng rằng, nếu buổi chiều mà ở đây, khẳng định sẽ có người gọi điện quấy rầy chúng ta. Nếu ở tiếp hai ngày, sẽ có người tiếp xúc với chúng ta, đương nhiên, mưu tài hại mạng cũng có thể, dù sao bọn chúng chỉ tin tưởng vào tiền, không có khách quen gì cả" "Đừng nói ở đây, ngay cả xã hội đen ở Lam Hải cũng thế, nhưng mà, bọn chúng vẫn còn biết sợ đạn, nên không dám càn rỡ!" Lục Minh nghe xong cười nói, đối với chuyện của hắc đạo, hắc đã nghe rất nhiều rồi. "Hai đứa trẻ bên kia đang bán dược liệu à?" Niếp Thanh Lam nhìn thấy hai đứa trẻ cầm cái bao dược liệu đang đứng ngơ ngác. Hai đứa trẻ, đứa lớn nhìn chưa đến tám tuổi, còn đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi. Quần áo cũ nát, tóc tai thì bệch lại, mặt phơi nắng đến đen luôn, hai đứa trẻ này, trừ cặp mắt có thể phân biệt rõ hai màu trắng đen, thì cũng không còn cái gì khác. Khi Niếp Thanh Lam và Lục Minh đến gần, trên mặt hai đứa đều lộ vẻ sợ hãi. Lục Minh nhìn nhìn hai đứa, lấy tay mò vào trong bao, lấy dược liệu ra, nhìn nhìn, ngửi ngửi, gật đầu nói : "Đây là củ gừng, vừa mới đào không lâu, vừa đủ tuổi, no tròn to đủ, đạm hoàng chính tông, giúp an thần rất tốt... là loại củ gừng tốt nhất. Anh bạn nhỏ, củ gừng này bán thế nào?" Hai đứa trẻ nhìn thấy Lục Minh không phải người xấu, mà đến mua thuốc, nhất thời mừng rỡ. Đứa lớn nhìn nhìn Lục Minh, hơi hơi khiếp sợ vươn tay ra nói : "Một... một đồng một cân, nếu anh mua toàn bộ, thì tám đồng một bao" Nghe hai đứa nhỏ báo giá xong, Lục Minh liền ngẩn người. Một đồng một cân? Đây là củ gừng, chứ không phải là khoai lang... cho dù không phải là củ gừng tốt nhất, cũng có thể bán ra ngoài với giá mười lăm đến mười tám đồng, mà đứa trẻ này lại bán có một đồng? Mua hết toàn bộ thì chỉ có tám đồng, thật sự là làm cho Lục Minh không biết nói gì! Niếp Thanh Lam cúi người xuống, đưa cho đứa lớn tờ một trăm đồng, mỉm cười nói :"Có thể nói cho chị biết, vì sao các em lại phải đi bán củ gừng không? Củ gừng này là do các em đào? Các em thật lợi hại, nè, em cầm đi!" Đứa lớn không dám cầm tiền, lắc đầu nói : "Bọn em không cần tiền của chị, mười đồng thôi, chỉ cần mười đồng là được!" Mười cân củ gừng tốt nhất mà chỉ bán mười đồng, nếu đổi lại là một thương nhân mập mạp, Lục Minh khẳng định là không cần do dự. Chỉ là, đối diện là hai đứa trẻ nhỏ với cặp mắt to có thể phân biệt được hai màu đen trắng, hắn không làm được, và cũng không thể làm được điều này. Hai móc ra mười đồng, kẹp luôn với tờ một trăm đồng của Niếp Thanh Lam, nhìn nhìn, mỉm cười nói : "Mười đồng này là của anh mua, còn một trăm đồng này là của chị thưởng cho hai đứa! Cầm đi, bởi vì hai em rất biết điều, lại có khả năng, cho nên chị ấy muốn thưởng cho hai em. Nhà của em ở đâu? Có xa không? Hôm nay không phải là thứ bảy sao, hai đứa không đi học à?" Đứa lớn chỉ dám cầm tờ mười đồng, nhất quyết không cầm tờ một trăm của Niếp Thanh Lam, Niếp Thanh Lam đem tiền nhét vào trong túi của nó, lại hỏi vì sao hai đứa không đi học mà lại phải đi bán củ gừng. "Bọn em... bọn em muốn mua từ điển... cho nên, em và em trai đến vùng núi trên trấn để đào củ gừng kiếm tiền, tiền của anh kia là đủ rồi, còn một trăm này chị lấy về đi!" Đứa lớn chỉ lấy đủ tiền, muốn trả tiền cho Niếp Thanh Lam. Niếp Thanh Lam mỉm cười, càng nhét tiền vào trong túi của nó hơn. Đột nhiên, đứa nhỏ liều mạng kéo tay của đứa lớn, ý bảo đi mau, đứa lớn cũng hoảng hồn, vội vàng nắm lấy tay của đứa em bỏ chạy, ở đằng xa, còn quay đầu lại nhìn Lục Minh và Niếp Thanh Lam có đuổi theo hay không, "Mấy đứa nhỏ vùng núi này, muốn mua từ điển mà phải lên núi đào củ gừng, haizzz, sao anh lại không vui?" Niếp Thanh Lam thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Minh, kì quái hỏi. "Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ rất vui, nhưng mà, dùng mười đồng tiền này để mua củ gừng của hai đứa nhỏ này, anh vui không nổi" Lục Minh cầm một củ gừng tốt nhất lên coi, ý bảo Niếp Thanh Lam nhìn, trên mặt còn có dính máu, hiển nhiên là vì muốn đào củ lớn này, hai đứa không dám dùng cuốc, mà chỉ dùng tay để cẩn thận đào lên. Cho nên, tay bị thương, và chảy máu, dính xuống củ gừng. Lục Minh thu mấy củ gừng dính máu ấy, nhẹ giọng nói : "Vừa rồi em không nên cho hai đứa một trăm đồng, hai đứa còn quá nhỏ, chúng ta nên đi theo nhìn, nếu không có thể làm cho bọn đạo chích nổi lòng..." Lục Minh còn chưa dứt lời, thì đã nghe tiếng con nít hét ầm lên từ phía xa, phát ra từ chổ góc đường quẹo vào. Là tiếng khóc của hai đứa trẻ. Niếp Thanh Lam nắm chặt tay, như tia chớp hướng về chổ tiếng khóc."