Vốn là Lục Minh còn muốn nán lại ở thôn Thanh Khê mấy ngày nữa, linh khí của thủy tinh trụ trận trong tuyền động rất thuần khiết, hắn muốn hấp thu càng nhiều hơn nữa.
Loại linh khí này đối với động vật cùng với thực vật có tác dụng tẩm bổ vô cùng tốt, đáng tiếc một cú điện thoại của Niếp Thanh Lam, làm cho Lục Minh không thể không rời khỏi thôn Thanh Khê, mang theo Giai Giai cùng với Hoắc Vân Dung, Chúc Tiểu Diệp chạy về Lam Hải. Bởi vì Thanh Lam gọi điện thoại tới nói, Ảnh bị người đánh bị thương.
Lúc đầu, Lục Minh thật sự là hoảng sợ.
Dựa theo cái loại tốc độ cùng với thân pháp kỳ diệu của Ảnh, muốn đánh bị thương nàng thật không dễ dàng, hơn nữa nàng khổ tu theo đường thích khách , từ trước tới nay luôn luôn chỉ có nàng lén tập kích người khác, không có người nào có thể đánh lén nàng... Nếu Thanh Lam không đem nguyên nhân nói ra, như vậy Lục Minh thật không dám tin.
"Mấy ngày hôm trước, có một đám bổng tử Hàn Quốc tới Lam Hải mở võ quán , trong đó có hai tên rất kiêu ngạo, bọn Tà Dương, Lạc Vân cùng với Bá Đao không quen nhìn, chạy tới đá võ quán, ai cũng không ngờ hai tên bổng tử kia lại là loại gia hỏa cấp bậc như Thiên Cẩu Nhẫn, nếu không phải Ảnh đi cứu bọn họ, phỏng chừng mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được. Ảnh chính là vì cứu bọn họ mà bị đánh bị thương , may mắn không có nguy hiểm tới tánh mạng, anh mau chạy nhanh trở về đi !" Niếp Thanh Lam điện báo làm chođể Lục Minh bốc hỏa tới cực hạn rồi, hảo gia hỏa, bổng tử cũng khi dễ tới cửa , cao thủ đất Hán như thế lại chẳng quan tâm a?
Cho dù là mấy lão kia muốn giảng đạo lý, muốn tu dưỡng, nhưng cũng không thể nhìn người nước mình bị tiểu nhân khi dễ không quản chứ?
Cho nên, Lục Minh cực kỳ căm tức chạy về Lam Hải.
Nếu dựa theo ý tưởng vốn có của hắn, một khi xuống phi cơ liền chạy thẳng đến võ quán của bổng tử , trực tiếp đập cho tơi bời, xem bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa hay không, đặc biệt hai tên bổng tử thực lực rất mạnh kia, Lục Minh bây giờ vừa mới đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, đang lo không có một con mồi tốt tới thử đao, bọn họ không tới cửa , cũng muốn đi tìm một hai tên giết xuống, bây giờ bọn họ khi dễ tới cửa , Lục Minh đương nhiên muốn nhìn xem mặt của bọn hắn một chút.
"Bây giờ bọn họ đang cùng thị trưởng nói chuyện trong Đại Sứ Quán của Hán Quốc. Anh mà làn thịt hai tên bổng tử này, chính là ảnh hưởng tới quốc tế!" Niếp Thanh Lam tới sân bay đón, không đồng ý với ý tưởng xông tới cửa đập phá của Lục Minh .
"Ta nhổ vào. Nước bổng tử này có cái gì đáng hợp tác . Quả thực là không thể hiểu nổi!" Lục Minh rất không biết nói gì.
"Thái tử lôi kéo tay chân. Cho dù là cấp lãnh đạo không vui, cũng phải là muốn mặt cười mà hoan nghênh . Nói như thế nào, bổng tử sang Trung Hoa, cũng là có cờ hiệu đoàn đại biểu quốc gia qua đầu tư. Ngoại giao xã hội thôi. Không quản thế nào, bên ngoài phải làm vậy cho dù muốn hay không ." Niếp Thanh Lam giải thích hai câu. Lại cho Lục Minh một cái liếc mắt: "Thật là người khờ, quang minh động thủ không được. Anh lại không biết tìm cơ hội lén ra tay hả? Làm cho đẹp một chút. Em dọn dẹp chiến trường cho anh cũng dễ dàng chút!"
"Bây giờ anh đã đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục. Cho dù nhiều bổng tử hơn nữa cũng là muốn chết!" Chiến ý hừng hực thiêu dốt trong lòng Lục Minh .
Trở lại Phong Đan Bạch Lộ, có thể thấy Cảnh Hàn đang cùng Ảnh ngồi ở trên ghế sa ***.
Sắc mặt Ảnh có chút tái nhợt, thấy Lục Minh trở về, trong mắt có quang mang nhẹ nhàng chớp động, xoay người như muốn rời đi.
Lục Minh làm sao còn có thể cho nàng đi, phân phó Chúc Tiểu Diệp đi lên trợ giúp, cũng không để ý chúng nữ đang nhìn, trực tiếp đem Ảnh vào phòng của hắn... Mặc dù không có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng đối với võ giả mà nói, thân thể bị thương, để lâu không chữa dứt cũng là hao tổn nhiều nguyên khí .
Nếu Ảnh không dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục, như vậy đối với sự đề thăng của nàng là một loại trở ngại rất lớn.
"Cỡi quần áo ra, ngay lập tức..." Lục Minh nếu muốn giúp ai chữa khỏi thương thế, như vậy đều trực tiếp cởi quần áo ra , cho dù là Niếp Thanh Lam cùng với Cảnh Hàn cũng ở bên trong, nhưng Ảnh thì không được, nàng nếu không đồng ý, Lục Minh nếu cởi ra y phục của nàng, chỉ biết là chắc chắn sẽ bị chống cự quyết liệt. Chúc Tiểu Diệp giúp Ảnh dò xét mạch, biết thương thế này rất nghiêm trọng, nếu muốn lập tức khỏi hẳn, trừ phi Lục Minh sử dụng tất cả vốn liếng , nàng yên lặng không tiếng động lui đi ra ngoài.
"Không." Ảnh một ngụm cự tuyệt.
Chỗ nàng bị thương là ở ngực, bị một cước đá trúng, bị chấn động trọng thương ở nội phủ.
May mắn tốc độ của nàng cùng với thân pháp tránh né làm cho nàng gạt bỏ được phần lớn lực công kích, nếu không nàng đã bị một kích làm mất mạng rồi. So sánh với người tu luyện loại công pháp phòng ngự siêu cường như Đồng Tử Công, nàng chủ yếu am hiểu là công kích cùng với tốc độ, lực phòng ngự cho dù hơn xa người thường, nhưng vẫn kém xa công kích cùng với tốc độ.
Lục Minh thấy cô nàng này đã trọng thương đến cơ hồ phải ngã xuống đất , còn không buong được một chút thể diện nhỏ.
Cho dù mình nhìn hai mắt thì tính cái gì, nàng cũng không thiếu một miếng thịt a!
"Cô mặc quần áo, tôi không có bản lĩnh cứu côi, cởi quần áo ra, tôi sử dụng song trọng châm cứu cùng với sinh mệnh nguyên khí chữa khỏi, cô cho là cô bị thương rất nhẹ sao? Cũng muốn mất mạng đó, còn băn khoăn cái gì, cô cũng không phải tiểu hài tử , không cần e dè như vậy !" Lục Minh thiếu chút nữa liền duỗi tay lột quần áo của nàng .
"Không được!" Ảnh vẫn là lắc đầu cự tuyệt.
"Anh nhắm mắt lại đi !" Cảnh Hàn đẩy cửa vào, trong tay nàng cầm một cái dây lưng.
Làm trò trước mặt Ảnh , nhẹ nhàng đem mắt của Lục Minh bịt kín.
Tuy rằng lấy nhãn lực của Lục Minh, loại dây lưng hơi mờ này căn bản không che được, chỉ gia tăng một loại ý mông lung .
Nhưng có một cái dây lưng nhỏ lại hơi mờ này, Ảnh cũng không kháng cự , nàng hướng Cảnh Hàn gật gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, lại dặn dò Lục Minh tuyệt đối không thể nhìn lén, mới chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên quần áo... Cảnh Hàn ở bên, hoặc là Chúc Tiểu Diệp ở bên, Ảnh căn bản không để ý, nhưng nàng đối với Lục Minh lại phi thường kháng cự, luôn miệng dặn dò hắn tuyệt đối không được mở to mắt.
Bên kia, Cảnh Hàn biết Lục Minh có năng lực đặc dị, và cũng có thiên tính háo sắc, vì muốn chữa khỏi thương thế cho Ảnh trong thời gian nhanh nhất, lại thêm nàng đối với Lục Minh cũng hơi nhớ mong, Cảnh Hàn phá lệ đi đến phía sau của Lục Minh, mở ra hai tay ôm lấy hắn.
Ngón tay như bạch ngọc kia, nhẹ nhàng mà vỗ về môi của Lục Minh, như có ý lại vô ý trêu chọc Lục Minh.
.
Dưới sự kề sát thân thể mềm mại tuyệt vời cùng với sự trêu đùa khác thường của lãnh mỹ nhân, Lục Minh quả nhiên ở trong nháy mắt, tiến nhập vào trạng thái bán huyền diệu.
Hai tay của hắn thay đổi liên tục, biến ảo thành hơn mười hai tay, hình thành một cái bánh xe tay cực lớn, tựa như tư thế của "Thiên Thủ Quan Âm" trên TV , cái khác chính là, hắn là người huyễn ra hơn mười cánh tay, hơn nữa làm thủ thế khác nhau. Kinh mạch ở cánh tay, như sợ dây nhỏ kim sắc liên tiếp lan ra toàn thân, hai mắt cũng biến thành màu ám kim trong nháy mắt, trợn mắt mở ra, Ảnh đứng ở trước mặt của Lục Minh lại bị Lục Minh phát ra thị lực "thổi bay" .
Thân thể trần truồng mềm mại của Ảnh tung bay ở trên bầu trời, hơn mười hai cánh tay của Lục Minh đan vào bánh xe cánh tay chậm rãi chuyển động.
Bên ngoài xem ra rất chậm, nhưng thực tế lại cực nhanh.
Đứng ở cửa, Chúc Tiểu Diệp kinh ngạc phát hiện, Lục Minh đem " Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật" cùng với "108 điểm huyệt thủ" kết hợp lại mà sử dụng, thậm chí còn có thêm một loại "thị lực".
Trong óc nàng hiện lên một cái tên "Động Tâm Thức Thần Tuệ Thiên Mục", đây là truyền thuyết mà tổ tiên ghi lại trong sách thuốc.
Nghe nói, thần y cổ đại, đều có loại "Thiên Mục Thuật" siêu việt khỏi trí tuệ cùng sức tưởng tượng của phàm nhân này, ví dụ như Xuân Thu Y Tổ "Biển Thước", thần y Hoa Đà, Y Thánh Trương Trọng Cảnh, Dược Vương Tôn Tư Mạc, đều thông hiểu loại Thiên Mục Thuật có thể thấu thị nhìn lục phủ ngũ tạng của người bệnh này. Chính là bởi vì nhóm thần y có được thần kỹ như thế , tương đương máy móc chụp X- Quang cắt lớp hiện đại, cho nên bọn họ có thể dễ dàng phán đoán ra bệnh lạ mà y sư bình thường không phán đoán ra được... Tuy rằng mắt của Lục Minh che một cái dây lưng nhỏ, nhưng thị lực của hắn tựa như Thiên Mục mà sách thuốc ghi lại vậy.
Chúc Tiểu Diệp vừa thấy, kích động không thôi.
Hóa ra "Động Tâm Thức Thần Tuệ Thiên Mục" tổ tiên ghi lại này thật sự tồn tại, hơn nữa càng thần kỳ, càng huyền diệu hơn... Nàng mơ hồ có thể cảm ứng được quá trình trị liệu của Lục Minh, thực sự không phải là lấy tay cuốn bay thân thể của Ảnh, mà là dụng loại "thị lực" này , hay là chân khí từ mắt bắn ra!
Không ngờ Lục Minh có thể lợi dụng mắt để thao túng chân khí, đây không thể nghi ngờ là một sự đột phá rất lớn!
"A..." Thân thể của Ảnh ở giữa không trung lật mình xoay trở lại khoảng ba giây, nàng phát hiện thân thể mình nhẹ nhàng giống như lông chim rơi trên mặt đất, trong nháy mắt lúc hai chân nàng tiếp xúc mặt đất, thân thể có vô số dòng nhiệt lưu ở trong kinh mạch dũng mãnh tiến ra, giao hội trở thành dòng suối chân khí nhỏ, cọ rửa toàn thân.
Cơ hồ trong một giây đồng hồ, thân thể bị thương dưới sự khôi phục của loại năng lượng nhiệt lưu này, tất cả tàn tích của tử khí cùng máu hư mạnh mẽ từ giữa cổ họng phun ra.
Tất cả huyệt vị bị ngón tay của Lục Minh điểm qua hoặc là bị hắn dùng ngân châm chích qua, đều thoáng hiện lên điểm nhỏ kim sắc .
Đồng thời khi thân thể Ảnh hoàn toàn khỏi hẳn, cảm giác kinh mạch trước kia mình mất hồi lâu cũng không thể thuận lợi quán thông, lập tức bị hắn mở ra hoàn toàn, kinh mạch quán thông nhưng mà hẹp lúc trước, cũng được nhanh chóng mở rộng, cả người ở thời điểm chân khí của hắn rót vào, được đề thăng rất nhanh. Thân thể thăng hoa đến cực hạn , nàng cảm thấy thân thể tựa hồ phát ra thanh âm phách phách, gân cốt toàn thân đều thoải mái đến rên rỉ, ầm ầm đột phá cảnh giới mới, làm cho nàng cao hứng đến nỗi muốn lên tiếng thét chói tai, mới có thể phát tiết cái loại hưng phấn cùng với sung sướng mà đột phá mang đến này!
May mắn nàng chính là người cực độ nội liễm, cắn chặt môi đỏ mọng, cuối cùng thanh âm kích động là không có hô lên .
Sau khi Lục Minh chữa khỏi cho Ảnh, cũng không có dừng tay ngay lập tức, mà là chậm rãi làm hơn mười loại thủ thế bất đồng, mới thu tay lại đứng nghiêm.
Chờ khi hắn từ trong cảm ngộ tĩnh lặng mà tỉnh táo lại, đã là nửa giờ sau.
Ảnh đã biến mất không thấy đâu nữa, nàng phun ra máu đen, cũng sớm được Giai Giai dọn sạch.
Chúc Tiểu Diệp cùng với Cảnh Hàn đang ở trước máy vi tính xem các loại thủ thế của Lục Minh, hi vọng có thể có điều thu hoạch. Cảnh Hàn cùng với Thanh Lam đồng thời ở hai cái góc độ phía trước phía sau quay chụp hai tay Lục Minh đan vào thành bánh xe cánh tay, bất quá nhìn hơn mười lần, mọi người vẫn không có nắm được kết quả thực sự...
"Bỗng nhiên anh đối với Đại Tướng Quân Lệnh cùng với Cân Quắc Anh Hùng lại có lĩnh ngộ mới !" Lục Minh đối với thần kỹ mà mình từng sử dụng qua không có nhớ quá nhiều, nhưng là trong cảnh giới huyền diệu, làm cho hắn tại trên mặt võ học có càng nhiều hiểu biết. Hắn đang đắc ý hướng chúng nữ làm mẫu một chút, di động vang lên, đây là Trầm Khinh Vũ gọi tới , xem ra là muốn khen ngợi hắn chữa khỏi Ảnh.
"Đây là chút lòng thành, nói cho cùng nàng bị thương cũng không nặng lắm..." Đối với khen ngợi của Trầm Khinh Vũ, Lục Minh cũng có chút không quen.
"Bại hoại, có nhân cơ hội nhìn lén hay không?" Trầm Khinh Vũ thình lình hỏi một câu.
"Không, không có, ta nào dám!" Lục Minh đồng học cho dù là nhìn lén , hắn cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận .
"Ta tin ngươi mới là lạ chứ!" Trầm Khinh Vũ cười hì hì, nhưng lập tức chuyển thành nghiêm túc, nói: "Đại tỷ nói không thể để cho người khi dễ tới cửa cũng không quản, cứ cho đối phương một chút giáo huấn, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?"
"Thật tốt quá, nàng đợi tin tức tốt của ta đi!" Lục Minh sợ nhất sẽ là lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng của mẹ, bây giờ mẹ cũng nói cho bổng tử một chút giáo huấn, như vậy hắn còn lo lắng cái gì nữa, tìm được người trực tiếp ra tay là được ! Đương nhiên, vì không làm mẹ thất vọng, Lục Minh quyết định phải làm cho đẹp một chút, để mẹ nhìn xem biểu hiện của mình.
"Có một gã có thực lực tiếp cận Thiên Cẩu Nhẫn, gã còn lại kém một chút, nhưng hai tên gia hỏa này đều là gan con thỏ, rất sợ chết, vừa thấy không đúng sẽ chạy ngay, ngươi đừng làm cho bọn họ chạy mất!" Trầm Khinh Vũ dặn dò hai câu.
"Yên tâm, bọn hắn dám chạy, ta liền miễu sát bọn hắn!" Đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, bây giờ lòng tin của Lục Minh tăng nhiều, chiến ý tăng gấp trăm lần.
"Nói ngươi béo, ngươi còn thở gấp, ta không ở Lam Hải, nếu không ta dùng một bàn tay là có thể xử lý ngươi!" Trầm đại tiểu thư cảnh cáo Lục Minh đồng học đừng quá kiêu ngạo tự mãn, lại nghĩ tới một chuyện: "Nghe nói Mộng Ly muội muội gần đây bị người dây dưa rất đau đầu, có rảnh ngươi gọi điện thoại cho nàng, nhìn xem có thể giúp chút chuyện nhỏ hay không đi! Không nói nữa , bạo quân phụ thân của ngươi lại về nhà rồi!"
"Mộng Ly muội muội?" Trong lòng Lục Minh không khỏi hiện lên hình dáng xinh đẹp của Nhan Mộng Ly.
Thập Bát Khổ Địa Ngục, vốn là công pháp có uy lực cực kỳ khủng bố.
Bất quá phương pháp Lục Minh tu luyện khác với thường nhân, cho nên lúc đầu uy lực lộ ra cũng không rõ rệt. Lợi dụng Thiên Cẩu Nhẫn đả kích tu thành tầng thứ nhất của Thập Bát Khổ Địa Ngục, chỉ là nhập môn, để Lục Minh hiểu được thao túng tinh thần đối thủ , nhưng ở trên mặt uy lực, nhiều hơn chỉ là làm kinh sợ, mà không phải làm thương tổn. Tầng thứ hai, là lợi dụng tử khí của Chúc Tiểu Diệp tu luyện mà thành, bởi vì cùng thuộc tính của tử khí khủng bố trái ngược, biến thành sinh mệnh nguyên khí phi thường ôn hòa, cho nên Lục Minh khi đột phá Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ hai , thậm chí không có gì dấu hiệu đặc biệt gì.
Bây giờ, lợi dụng áp lực vô cùng lớn dưới nước cùng với trận cột thủy tinh tu luyện mà thành tầng thứ ba, hiện tượng đột phá , hoàn toàn khác xa lúc trước, kinh thiên động địa!
Lục Minh lao ra mặt nước, vừa kêu dài, giống như rồng ngâm, chấn động cả núi sông!
Đương nhiên điều này cũng cùng tổng thể đột phá nhỏ từ sơ giai của tầng thứ ba Thập Bát Khổ Địa Ngục có liên quan, sau khi tới tầng thứ ba, cả từ sơ giai hướng đến trung giai mà rảo bước tiến lên, uy lực tự nhiên đề thăng gấp mấy lần .
Hơn nữa ở trong hoàn cảnh đặc biệt ở trận cột thủy tinh trong tuyền động này, luyện ra Thập Bát Khổ Địa Ngục, hoàn toàn khác với hai tầng trước. Nếu như nói tầng thứ nhất bắt đầu là cửa địa ngục, như vậy tầng thứ hai chủ yếu là tiến vào tinh thần địa ngục, Lục Minh ở trên lĩnh vực tinh thần hiểu ra rất nhiều, làm cho hai mặt tâm linh cảm ứng cùng với thao túng tinh thần của hắn được tăng lên rất lớn. Tử khí khủng bố nghịch chuyển tu luyện ra sinh mệnh nguyên khí, đối với sức chiến đấu không có sự đề cao lớn, nhưng là đối với thân thể của Lục Minh có càng nhiều thêm phòng hộ cùng với khôi phục, có vô số sinh mệnh nguyên khí, Lục Minh có thể sinh tồn càng lâu trong hoàn cảnh ác liệt. Này, cũng vi tu luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục sau này làm một cái nền tảng tốt nhất.
Có thể nói, nếu như chưa tu thành tinh thần địa ngục của tầng thứ hai, không có sinh mệnh nguyên khí liên tục không ngừng, Lục Minh căn bản không thể tu luyện kiên trì lâu như vậy ở bên trong trận thủy tinh trong tuyền động.
Ở bên trong trận cột thủy tinh tu thành Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ ba, trái ngược với hai tầng trước, hoàn toàn là đề thăng sức chiến đấu .
Lục Minh khi tu thành đột phá, trong nháy mắt bay ra mặt nước, lần đầu tiên hắn cảm thấy sự cường đại của mình.
Cái loại cảm giác này hoàn toàn là cao hơn vạn vật trên thế gian, từ phía trên nhìn xuống thiên hạ thương sinh. Từ đáy lòng kiêu ngạo coi thường nhân thế! Chỉ là tu thành tầng thứ ba, đã đạt đến loại cường đại khó nói lên lời này. Khó trách nói lão yêu quái tu thành tầng thứ chin, là có thể hoàn toàn vô địch hậu thế . Nếu lúc này chống lại Thiên Cẩu Nhẫn, thậm chí trong lòng Lục Minh có một loại cảm giác có thể đem đối phương đánh chết ngay lập tức .
Đây chính là uy lực của Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ ba!
Bọn nam tử tây trang vừa thấy Lục Minh nhảy ra mặt nước, âm thanh kinh thiên động địa. Ngay cả là chiến sĩ sắt đá như bọn họ, cũng không khỏi biến sắc một phen.
Nhưng lập tức mạnh mẽ xuất hiện ở đáy lòng, là một loại tự hào cùng với kiêu ngạo. Nam tử sáng tạo ra vô số kỳ tích này, chính là mục tiêu mà bọn họ dùng tánh mạng bảo vệ. Chính là kiêu ngạo của Hoa Hạ. Chính là hy vọng phát triển trong tương lai của đất Hán.. Tâm tư của các lão nhân cấp trên, tuy rằng những người bọn họ này không biết, nhưng cũng mơ hồ có thể hiểu được. Hoa Hạ bây giờ rất cần một anh hùng có thể tùy thời động thân lao ra cứu người trong lúc nguy nan . Rất cần một thần y có thể bất cứ lúc nào dùng kỳ tích giải quyết thống khổ của người thường. Rất cần một ngôi sao tùy thời có thể mang đến cho mọi người các loại kinh ngạc, vui mừng vàa hy vọng!
Lão nhân cấp trên, cố ý để người trẻ tuổi này , trở thành hy vọng trong lòng mọi người, làm cho trong lòng người ta có điều kỳ vọng.
Như vậy, rất nhiều người trong lòng sẽ sinh ra tự hào cùng với kiêu ngạo, sẽ không mù quáng mà sính ngoại nữa, cũng sẽ không nản lòng tuyệt vọng, sẽ không làm cho người ta có ảo giác quốc gia vô lực. Ở một mức độ nào đó mà nói, người trẻ tuổi này chính là biểu hiện, cùng quốc khánh duyệt binh tuyên dương có hiệu quả tương tự.
Hoa Hạ có một " Tử Thần ", Hongkong có một "Công Phu Tiểu Tử ".
Chỉ cần hắn sinh hoạt ở giữa mọi người, như vậy ở trong suy nghĩ của mọi người, vĩnh viễn đều có một phần tự hào cùng với hy vọng... Trái lại, đối với đám gia hỏa nước ngoài đang nhìn chằm chằm mà nói, lại vĩnh viễn là một sự uy hiếp!
Thấy hai nàng kích động nhào vào trong đầm nước, ôm chặt lấy Lục Minh, bọn tây trang nam tử liền im lặng rút đi, chỉ cần nhân vật mục tiêu không có chuyện gì, như vậy bọn họ có thể làm " người tàng hình" .
Sauk hi xuống núi, nam tử tây trang lấy ra một cái di động đặc biệt, lặng lẽ phát ra một tin tức: số , nhân vật mục tiêu chấm dứt tu luyện, tất cả đều an toàn.
Giai Giai cùng với Hoắc Vấn Dung toàn thân ướt sũng ôm lấy Lục Minh, khóc đến ngập cả trời đất(phét quá=.= ), trong lòng các nàng phi thường kích động, tất cả các cảm xúc lo lắng, lo âu, giận dữ…. đều phải thông qua nước mắt phát tiết ra, cũng có một loại ý tứ hướng tới hắn làm nũng, phải biết rằng, vì chờ hắn, suốt hai ngày qua các nàng đều ngủ không được ngon giấc, tinh thần vẫn ở trong trạng thái căng thẳng.
"Đừng khóc, ngoan, anh không phải vẫn tốt sao? Ngoan, đừng khóc !" Lục Minh càng an ủi, hai nàng càng khóc to.
"Em cứ khóc..." Hoắc Vấn Dung chẳng những lên tiếng khóc lớn, còn dùng răng trắng đi cắn hắn, Giai Giai không cắn, nhưng nàng kích động ôm hôn Lục Minh, khó kìm lòng nổi.
Thật vất vả, mới làm cho hai nàng ngừng rơi nước mắt được.
Có trăm ngàn con bạch ngư đồng hành , lực chú ý của hai nàng bắt đầu bị đám ngân quang lóng lánh này hấp dẫn, ở tại bên người yêu, một bên dịu dàng ôm lấy hắn, một bên tận tình chơi đùa, thẳng đến khi tinh thần mệt mỏi, hai nàng mới lưu luyến mà lên bờ.
Hoắc Vấn Dung lôi kéo Giai Giai, quyết định không quay về .
Nàng hy vọng ba người liền sống ở chỗ này, đêm nay nghỉ ngơi ở nơi này, tới ban ngày sẽ trở về thôn.
Trên bờ đầm, đám nam tử tây trang ban ngày sợ hai nàng phơi nắng không tốt, đưa tới lều trại quân dụng, có toàn bộ các đồ dùng nghỉ ngơi, chỉ là hai nàng vẫn không có lòng dạ nào nghỉ ngơi, cho nên chưa dùng tới.
Bây giờ Hoắc yêu tinh ôm Lục Minh hết sức làm nũng, nói mệt mỏi, không muốn đi , như muốn ôm hắn nghỉ ngơi ở trong này. Lục Minh lúc này mới đột phá không lâu, còn có rất nhiều thứ chưa thể lĩnh ngộ hoàn toàn, các loại kỹ xảo chiến đấu cũng cần có thời gian từ từ chậm rãi sửa sang lại, mà trải qua hai ngày khổ tu, cũng làm cho tinh thần của hắn cảm thấy mỏi mệt, vừa lúc cần nghỉ ngơi.
Có hai nàng ở bên, Lục Minh tự nhiên không vội mà trở về thôn.
Lúc này vầng trăng đã nhô lên cao, có thể cùng người yêu nằm mộng, tự nhiên là hành động lãng mạn nhất.
Thấy Lục Minh đồng ý, Hoắc yêu tinh rất nhanh cởi quần áo ẩm ướt ra, thoáng lau khô thân thể, cũng không đổi nội y, trực tiếp chui vào trong chăn...
Giai Giai trong lòng có chút thẹn thùng, cũng có chút khẩn trương.
Đặc biệt thấy kiều thái vú lớn lay động của Hoắc yêu tinh, nàng có dự cảm Hoắc yêu tinh đêm nay nhất định sẽ cùng với Lục Minh làm cái chuyện gì đó.
Bất quá Giai Giai coi Hoắc Vấn Dung như chị gái, lại biết nàng sớm đã cùng Lục Minh có quan hệ vợ chồng, tự nhiên cũng không kinh ngạc. Khi Hoắc Vấn Dung duỗi tay lại cướp đoạt cởi áo ngực của nàng, Giai Giai thoáng nhượng bộ, nhưng cuối cùng không có to gan như Hoắc Vấn Dung , hơn nữa Lục Minh lại đã tiến vào trong lều đến đây, nàng sợ tới mức chạy nhanh chui vào bên trong chăn ,vùi đầu vào trong đó, sợ Lục Minh nhìn thấy bộ dáng trần truồng của mình.
Bởi vì tinh thần mệt mỏi, hơn nữa hai nàng ở trong trạng thái tỉnh táo có chút ngại ngùng, thật sự không có phát sinh chuyện gì.
Lục Minh dịu dàng hôn mỗi người vài cái, đưa tay rờ trộm một hồi, ôm lấy hai nàng đang thẹn thùng, thả lỏng mà ngủ, một bên nghỉ ngơi, một bên đang ở trong mộng phân ra một luồng thần trí, không ngừng cảm ngộ các loại năng lực khi đột phá cảnh giới mới mang đến.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Minh đang ở trong mộng chậm rãi tỉnh dậy, ở tỏng trang thái nửa thanh tỉnh, loáng thoáng nghe thấy hai nàng nhỏ giọng nói chuyện.
"Giai Giai, thừa dịp đại phôi đản đang ngủ, chị có lời muốn nói với em, từ lâu đã muốn cùng em nói, nhưng lại không dám mở miệng." Hoắc Vấn Dung ghé vào trên người Lục Minh, đối với Giai Giai đang gối lên cánh tay bên này của Lục Minh nhẹ giọng nói: "Chị thực xin lỗi em, Giai Giai, trong lòng chị vẫn rất áy náy, đối với bất cứ ai, chị cũng đều không có áy náy như vậy, chỉ duy nhất đối với em, trong lòng chị cảm thấy rất xấu hổ..."
"Dung tỷ, em biết chị muốn nói cái gì, kỳ thật đây không phải là lỗi của chị, hơn nữa cho chị trợ giúp Lục Minh phát tiết dục vọng là ý kiến của mọi người, kỳ thật trong lòng em không có mất hứng, em vẫn hy vọng có thể giống như bây giờ." Lục Minh nghe thấy Giai Giai trái lại dịu dàng an ủi Hoắc Vấn Dung, trong lòng thầm khen cô vợ nhỏ này nhu thuận.
"Chính là bởi vì em đối với chị tốt như vậy, cho nên chị mới hổ thẹn. Giai Giai, em không biết, ngay khi đại phôi đản cùng em đi chơi núi, muốn xây dựng thế giới của hai người, chị còn muốn đi theo, chị đây làm chị mà một chút gì cũng không có cho em, trái lại em phải lo cho chị.. Giai Giai, chị đây thật kém cỏi, chị thật sự là không tốt đối với em!" Hoắc Vấn Dung nói xong , thanh âm liền kích động lên, mang một chút nức nở.
"Không có đâu, Dung tỷ chị rất tốt với em, tất cả mọi người đều đối với em rất tốt, Lục Minh đối với em cũng rất tốt, có thể có cuộc sống giống như bây giờ, em cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc rồi (ước gì mềnh có được con vợ như thế này ^^ )." Giai Giai duỗi tay giúp Hoắc Vấn Dung lau đi nước mắt, dưới ánh sang mờ nhạt của ánh trăng xuyên thấu qua khe nhỏ của lều trại, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều là ấm áp ý cười.
"Về sau nhất định chị sẽ đối tốt với em, so với bây giờ tốt gấp trăm lần!" Hoắc Vấn Dung cảm động bắt lấy nhỏ bé của Giai Giai, dán tại trên mặt.
"Ân!" Trên mặt Giai Giai lộ ra sự vui mừng vô hạn.
Trong lòng Lục Minh không khỏi cảm thán, cô vợ nhỏ Giai Giai này luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy, nàng có thể vì người khác trả giá vô số, nhưng chỉ cần có một chút hồi báo, sẽ làm cho nàng cực kỳ cao hứng .
Chính là bởi vì nàng nhu thuận nghe lời như thế, đủ làm tri kỷ như thế, cho nên hắn mới có vẻ cực kỳ vui sướng.
Tuy rằng Lục Minh không mở miệng nói với Giai Giai lời thề tình cảm mãnh liệt gì, nhưng trong lòng hắn, âm thầm quyết định, về sau phải che chở Giai Giai gấp bội, làm cho nàng càng vui vẻ hơn càng hạnh phúc hơn nữa! Tâm niệm vừa động, tay không nhịn được đem thân thể mềm mại trắng mịn như ngọc của nàng ôm sát một vài, Giai Giai thoải mái mà nhẹ nhàng "ân" một cái, nàng cũng rất hưởng thụ loại ôm dịu dàng này của Lục Minh, cả người tựa như con mèo nhỏ quăn xoắn ở một bên của Lục Minh, cánh tay ngọc nửa ôm hông của hắn.
Ngoại trừ lúc Lục Minh bắt đầu tiến vào trong chăn , nàng có chút thẹn thùng cùng với xấu hổ, bây giờ sau khi hắn ngủ, nàng thật vui sướng dùng thân thể trần trụi của mình dán vào thân thể hắn, cảm thụ sức nóng dương cương của hắn phát ra, cảm thụ sự dịu dàng thoải mái khi hắn ôm mình .
"Giai Giai, có chuyện chị muốn nói với em..." Hoắc Vấn Dung cắn cắn môi đỏ mọng, quyết định đem chuyện trong lòng áy náy nhất nói ra.
Chỉ có như vậy, lòng của nàng mới có thể có được sự giải thoát thực sự.
Nàng quyết định đêm nay đem sự kiện kia nói ra, bất luận Giai Giai là tức giận, hay là tha thứ chính mình, đều hy vọng ở tại trong đêm nay đem toàn bộ giải quyết đi , tới ngày mai, mình sẽ làm tỷ tỷ tốt nhất của nàng!
"Ân?" Giai Giai có chút tò mò mở to mắt, nhìn về phía Hoắc Vấn Dung.
"Còn nhớ lúc ở Hắc Phong Sơn ? Kỳ thật, ở trên cái thạch đài kia, chị làm trò trước mặt em cùng với mọi người, vụng trộm cùng hắn làm. Vốn hắn ôm ngươi ngủ , nhưng chị không nhịn được, liền dụ dỗ hắn, cùng hắn làm. Chị là nữ nhân không biết xấu hổ, chị thực xin lỗi ngươi, vốn là hắn cùng em đi núi , đặc biệt dành cho em , nhưng chị lại ở nơi đó tranh với em cướp đoạt hắn... Giai Giai, chị thật sự không nhịn được... Thực sự xin lỗi em!" Hoắc Vấn Dung cố nén ngượng ngùng, lấy hết dũng khí, đem sự kiện chính nói ra.
"Kỳ thật, em biết." Giai Giai nhẹ giọng trả lời một tiếng, rồi vẻ mặt đỏ ửng trốn vào trong vòng tay của Lục Minh.
"Hả?" Hoắc Vấn Dung vừa nghe, thật sự là xấu hổ muốn chết, Giai Giai không ngờ lại biết?
"Không quan hệ, thật sự không có quan hệ, có khi, em cũng rất muốn hắn, lúc ấy nếu không phải có người nhiều như vậy, em cũng muốn cùng hắn hôn nhẹ." Giai Giai thẹn thùng vô hạn nói một câu, lấy tay nhỏ bé đem chăn kéo lên, đắp kín đầu, không dám nhìn người khác.
"Giai Giai, hảo muội muội, chị muốn hôn em!" Hoắc Vấn Dung kích động từ bên người Lục Minh đi qua tới, muốn tới hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai.
"Nhẹ một chút, đừng đánh thức Lục Minh, hắn rất dễ tỉnh giấc !" Giai Giai bị Hoắc Vấn Dung hôn lên, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều biến thành đỏ ửng, xua tay rất nhanh , ý bảo Hoắc Vấn Dung hôn nhẹ chút. Hoắc Vấn Dung lại ôm nàng không chịu buông ra, thật lâu, mới cười duyên nói: "Giai Giai, muốn cùng chị giống nhau hay không, hai người chúng ta cùng nhau hầu hạ đại phôi đản này, hắn rất lợi hại, một mình chị căn bản không phải đối thủ! Giai Giai, dù sao em lại không cần luyện công, không cần chịu khổ, sớm hay muộn cũng đem thân mình cho hắn, cũng là giống nhau , dù sao trong lòng hắn có em."
"Em, em muốn chậm lại một chút. Em biết mình không luyện công được, nhưng là hy vọng có một chút trợ giúp đối với Lục Minh, Trầm tỷ nói xử nữ tu luyện ra chân nguyên khí thuần âm, đối với thân thể kim cương bất hoại của Lục Minh có sự trợ giúp tốt nhất.
Thanh Lam tỷ tỷ, cũng không như Cảnh Hàn muội muội, càng không nói tới Trầm tỷ, đều là có thể luyện thành tầng thứ nhất, trợ giúp cho hắn một chút, như vậy trong lòng em sẽ tự hào một chút... Điều này không có vấn đề gì, như bây giờ ôm một cái, có khi hôn nhẹ, em đã rất thỏa mãn, hơn nữa lần đầu tiên, em còn có chút sợ hãi... Trì hoãn một chút đi !" Giai Giai không biết Lục Minh bây giờ sớm đã tỉnh lại, nhìn lén Lục Minh, cũng không dám nói to.
"Giai Giai, em thật là cái gì cũng đều vì hắn, đáng tiếc chị không phải xử nữ ." Hoắc Vấn Dung than nhẹ một tiếng.
"Không quan hệ, chị vẫn có thể luyện , có lẽ sẽ chậm một chút, nhưng kiên trì một đoạn thời gian, khí cảm biến mất sẽ lại xuất hiện, đây là Trầm tỷ nói ." Giai Giai an ủi nói.
"Chị nhất định sẽ luyện, bất quá, chị sợ luyện không lâu, đã bị hắn hút đi . Chỉ cần cùng với hắn làm, thì cái gì cũng bị hắn hút đi ." Hoắc Vấn Dung mặt đỏ hồng nói: "Sau khi thử qua cái tư vị tuyệt vời kia, muốn chị nhịn xuống không làm thời gian dài, như vậy rất khó. Nếu hắn không ở bên người, như vậy không có vấn đề gì, nhưnglà nếu hắn có ở bên người, thì chị không nhịn được, hơn nữa hắn luôn muốn chị, chị thực sự không có biện pháp đối với hắn... Tựa như bây giờ, chị phải nhịn rất khổ sở, phía dưới rất khó chịu, Giai Giai em thì sao? Có nhớ hắn hay không?"
"Một chút... Em hiểu được , Dung tỷ, ngày mai chị tìm cơ hội cùng hắn làm cái kia đi, không cần lo lắng cho em, em chỉ cao hứng thay cho chị!" Giai Giai càng lấy chăn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, sợ Hoắc Vấn Dung thấy vẻ thẹn thùng của nàng.
"Giai Giai, có muốn thử một chút hay không, chúng ta cùng nhau... Dù sao em chưa thấy qua, cũng nên nhìn, lần sau em sẽ biết làm như thế nào ..."
Hoắc Vấn Dung nói xong, bỗng nhiên cảm xúc kích động lên, duỗi tay ra sờ lên bộ ngực sữa của Lục Minh.
Trái tim nhỏ bé của Giai Giai đập dồn dập, nàng vội vàng đẩy tay của Hoắc Vấn Dung đẩy ra, ôm chầm lấy tay của Lục Minh chắn ở trước ngực, ngượng ngùng nói: "Dung tỷ, chị muốn làm thì làm đi , em không nhìn, chị cùng Lục Minh vụng trộm làm đi , em mà xem sẽ không nhịn được ! Em cứ giả bộ ngủ như vậy, chị đừng nói cho hắn là em không ngủ, ngàn vạn lần đừng nói cho hắn!"
Lúc này Hoắc yêu nữ tình dục tận trời, làm ra hành động điên cuồng nhất trong cuộc đời, trước đó nàng còn thậm chí không thể tin được mình dám làm như vậy.
Làm trò trước mặt Giai Giai, nàng đem chăn che ở trên người Lục Minh rớt ra, hôn môi lên ngực của hắn, hôn môi lên bụng của hắn, một đường hướng về phía trước, cuối cùng đem long thương dâng trào lửa nóng của Lục Minh phóng thích ra.
Nàng đưa một bàn tay tìm kiếm qua tới sờ đùi của Giai Giai, một bàn tay cầm long thương lửa nóng kia, môi đỏ mọng hôn như mưa lên trên người của Lục Minh .
Giai Giai gắt gao kẹp chặt đùi, lui thân lại không dám động đậy.
Bởi vì nàng phát hiện Lục Minh bị động tác mãnh liệt của Hoắc Vấn Dung làm cho tỉnh lại, sợ Lục Minh phát hiện ra mình không ngủ, nàng nhắm chặt hai mắt giả bộ ngủ, nhưng là lòng hiếu kỳ lại làm cho nàng không kìm lòng được vụng trộm mở ra một tia khóe mắt, muốn nhìn Hoắc Vấn Dung một chút rốt cuộc là sẽ làm cùng hắn như thế nào... Trái tim nhỏ của nàng căng thẳng đập thình thịch, lại vừa bồn chồn , rất sợ Lục Minh phát hiện, lại khát vọng nhìn lén,dưới sự kích thích của hai cảm giác đó, nàng phát hiện mình không ngừng động tình , tiểu hoa viên nhanh chóng ẩm ướt...
Hoắc yêu nữ lúc này đã tình dục tận trời, lại có tâm địa dụ dỗ lửa tình của Giai Giai, kéo nàng cùng nhau làm thành chị em chân chính .
Nàng vứt bỏ hết thảy, lớn mật cúi đầu xuống, mút vào vật lửa nóng đang dâng trào kia của Lục Minh.
Thậm chí, còn cố ý làm ra tiếng vang, tiến thêm một bước kích thích Giai Giai.
Lục Minh lúc này rất " phối hợp" đã tỉnh, một tay nhẹ vỗ về đỉnh đầu của Hoắc yêu nữ, cổ vũ cùng với khen ngợi hành động can đảm của nàng, một tay ôm cô gái nhỏ Giai Giai đang xấu hổ không ngừng này, đồng thời nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà hôn lấy đôi môi thơm kia của nàng, hy vọng tiêu trừ sự khẩn trương của nàng.
Lúc đầu Giai Giai nhắm chặt môi giả bộ ngủ, nhưng lại không chịu nổi Lục Minh dịu dàng hôn môi, nàng lập tức thả lỏng khớp hàm, để cho đầu lưỡi của Lục Minh tiến đi vào.
Dưới sự công kích hôn bá đạo của Lục Minh , Giai Giai cảm thấy cả linh hồn cũng bị hắn mút đi, lý trí cũng không còn tồn tại.
Vô ý thức duỗi tay, vòng qua đầu của hắn, vươn lưỡi nhỏ ra, cùng hắn triền miên, hoàn toàn quên mất vẫn còn Hoắc yêu nữ tồn tại... Hoắc yêu nữ thấy Giai Giai dứt bỏ gánh nặng tư tưởng rồi, vừa mừng vừa sợ, nàng kích động duỗi tay ra sờ bộ ngực sữa tuyết trắng của Giai Giai, khi nàng xoay thân giãy dụa, liền rat ay lấy đi cái quần lót nhỏ ẩm ướt kia của Giai Giai.
"Không, ... Không, đừng như vậy!" Giai Giai bị Lục Minh hôn đến gần mê man, ý thức được như vậy là không được, nhưng thân trên nàng bị Lục Minh ôm, phía dưới còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoắc yêu nữ lột đi quần lót rồi.
Phòng tuyến cuối cùng này vừa bị bỏ đi, lý trí của Giai Giai cơ hồ hoàn toàn biến mất, nàng bỏ quên cả chống cự cuối cùng, chuyển thành ngây ngất say tình cùng Lục Minh hôn môi triền miên.
Hoắc yêu nữ vừa thấy gian kế đã thực hiện được , đắc ý trở về tiếp tục tu luyện công phu lưỡi của nàng.
Ngẫu nhiên, nàng còn duỗi tay sờđôi đùi ngọc tuyệt đẹp của Giai Giai .
"Ân, ân!" Giai Giai suy nghĩ chống lại nói không được, nhưng bị Lục Minh hôn lên miệng nhỏ, chỉ có cái mũi phát ra âm thanh đáng yêu, theo Lục Minh duỗi tay nóng bỏng đi xuống vuốt ve mông đẹp của nàng, nàng lập tức bị chinh phục, chỉ biết là gắt gao ôm Lục Minh hôn môi, cũng không có giãy dụa gì nữa. Ở trong hoàn cảnh như vậy, lửa tình của nàng cũng được đề cao đến mức không thể kiềm chế, lý trí hoàn toàn bị lãng quên ở đây, chỉ còn lại có khoái cảm vô tận .
Phía dưới Hoắc yêu nữ xoay người lại, khẩn cấp ngồi xuống ở trên long thương của Lục Minh.
Cứ cho là trong nội tâm của nàng là dục vọng tận trời, nhưng chung quy phải làm trước mặt Giai Giai, đem địa phương mình cùng hắn kết hợp, hoàn toàn bại lộ cho Giai Giai thấy; làm trò trước mặt Giai Giai, muốn cưỡi ở trên người hắn không ngừng phập phồng, bộ dáng kia mà nói, nàng vẫn là không làm được , trong lòng có một ít lo sợ, vẫn có chút không qua được.
Cho nên, tựa như bịt tay trộm chuông vậy.
Trong nội tâm nàng tìm một cái cớ nhỏ, cho rằng Giai Giai không nhìn thấy là có thể ít ngượng ngùng đi một chút.
Hoắc yêu nữ xoay người , từ từ ngối xuống long thương của Lục Minh, đồng thời giữa cổ họng phát ra một tiếng thở dài cực lạc tiêu hồn ...
Các bạn thank là nguồn động lực lớn cho người post vì sao không thank: ():