Lục Minh gọi điện cho Nhan Mộng Ly thì kinh ngạc phát hiện ra nàng tắt điện thoại. "Nghe Lâm Vũ Hàm nói, Mộng Ly gần đây bị người ta gửi tin đe dọa, còn có gửi thêm mấy thứ như đầu lâu máu này nọ, bị nhá máy quấy rầy liên liên tục, cho nên tắt máy cũng không kì quái" Niếp Thanh Lam đang cao hứng vì Lục Minh có được sự lĩnh ngộ mới từ Đại Tướng Quân Lệnh và Anh Thư, cho nên trong lúc tâm tình ngọt ngào đã làm ra hành động thả hổ về rừng với Lục Minh, nói : "Không gọi điện được thì anh không biết đi tìm à? Giúp em nó giải quyết chuyện phiền lòng, nói không chừng còn có thể ôm mỹ nhân về nhà!" "Không được hoài nghi tính thuần khiết của anh đối với bạn bè!" Lục Minh cố gắng làm bé ngoan, nhưng trên thực tế thì lòng của hắn đang vui như nở hoa. Đây không phải là danh chính ngôn thuận phê chuẩn cho mình đi kua gái sao? Nhất là được nói ra từ miệng của Niếp hồ ly, đến lúc đó nàng muốn đổi ý cũng không có khả năng rồi. Trong phương diện kua gái, Niếp hồ ly phải nói là có phản ứng nhanh nhất, là bình dấm chua lớn nhất, Cảnh Hàn bình thường im lặng, nhưng hiển nhiên là cũng có ăn dấm chua, chỉ là bình thường nàng không coi đối thủ ra gì, cho nên rất ít để ý đến mình, về phần Chúc Tiểu Diệp và Giai Giai, căn bản là mặc kệ mình.... cho nên, đối với Mộng Ly mm, Lục Minh chợt có cảm giác không thể từ bỏ, thiên sứ lạc đường tốt như vậy, mm cổ điển đẹp như vậy, nếu để cho người khác, vậy thật sự là không cam lòng, đáng tiếc bây giờ bên cạnh mình đã có Niếp Thanh Lam Cảnh Hàn các nàng rồi. Cho nên, bây giờ chỉ có thể tạm thời giả bộ hồ đồ, hy vọng mơ hồ thôi, để ngày sau còn có cơ hội. Bây giờ Mộng Ly mm bị quấy rầy, mình không thể nào không nhìn được, có nên dày mặt rước nàng về không ta, những mà, làm gì thì làm, cũng phải đuổi hết đám ruồi bọ đáng ghét xung quanh nàng nữa. "Đây sắc lang như anh mà bày đặt thuần khiết ở đây à?" Niếp Thanh Lam cười khinh bỉ, chẳng qua ngẫm lại, có khinh bỉ cũng vô dụng, ai kêu mình thích tên lang lang háo sắc này chứ! May là hắn tuy có háo sắc, nhưng chỉ là nghĩ chứ không có dám làm, không có lăng nhăng bậy bạ. Cho nên đối với Mộng Ly mm xinh đẹp này, nàng đã sớm có dự định cho hắn đi ăn vụng rồi, vì thế trong lòng cũng không kì quái. "Anh đi tìm Tà Dương và Lạc Vân để tìm hiểu chút tình hình..." Lục Minh đột nhiên cảm thấy không ổn, vì chúng nữ đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, cho nên bỏ của chạy lấy người. Vì Mộng Ly mm, bị mọi người khinh bỉ một chút cũng không sao. Dù sao, da mặt dày cũng rất có tác dụng, phỏng chừng có người muốn được như vậy mà không được. Nhan Mộng Ly thì không sao, nhưng chuyện của Ôn Hinh phu nhân và Trầm nha đầu mới thật sự là nhức đầu! Chẳng qua, nghĩ mãi cũng vô dụng, tạm thời mình chỉ có thể để cho nó qua đi, chờ khi mình có được thực lực vô song, ít nhất là vậy, thì quay lại vấn đề này cũng không muộn. Đến lúc đó, cho dù mình có lật tung cả thế giới lên, thì còn ai dám trách mình? Trong lòng Lục Minh vừa động, chạy xuống lầu, liền qua nhà bên cạnh, nhìn xem Ôn Hinh phu nhân có ở nhà hay không. Thật không ngờ, Ôn Hinh phu nhân không có, nhưng nha đầu Ôn Nhu kia thì lại có, vừa thấy Lục Minh ló đầu qua, liền hét lên "Tên sắc lang chết tiệt kia dám nhìn lén bản đại tiểu thư tắm rửa à, muốn chết", tắm cái quái gì chứ, chỉ là rửa chân thôi mà làm nghiêm trọng hóa vấn đề, làm cho Lục Minh đang trốn cũng không biết nói gì, thầm nghĩ : Mẹ, chặt trước chặt sau chưa chắc đã rớt ra được hai hạt đậu nữa, ai mà thèm nhìn lén! "Lạc Vân, các người đang ở đâu?" Lục Minh ngồi trong xe của Đỗ Tử Liên, rốt cục sau khi vật lộn với đống danh bạ, đã tìm được số điện thoại của "Tổ ba lang lang" này. "Phương Phỉ Uyển" Câu trả lời của Lạc Vân làm cho Lục Minh kinh ngạc. "Các người đi Phương Phỉ Uyển làm gì?" Vốn, trước kia "Tổ ba lang lang" này có làm gì, Lục Minh cũng không để ý, chẳng qua bây giờ hình như có vẻ không ổn. "Ông chủ, chúng tôi là công nhân của ông, đến Phương Phỉ Uyển đương nhiên là đi làm..." Bá Đao đầu óc YD đoạt lấy điện thoại trả lời một câu, làm cho Lục Minh càng thêm ngu ngơ, ba tên này đến Phương Phỉ Uyển làm cái gì nhĩ? Chẳng lẽ là muốn trà trộn vào mỹ nữ bên trong? Tiêu, tiêu rồi!!! "Ta tuyên bố, các người bị đuổi ngay lập tức!" Lục Minh quyết định làm ông chủ độc ác một lần. "A, vì sao?" Tà Dương không hiểu gì hết. "Bởi vì bộ dạng của các người rất xấu, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, hơn nữa, nhân phẩm không tốt, cho nên, các người bị đuổi!" Lục Minh tùy ý nghĩ ra một cái cớ, phỏng chừng, lấy cái cớ này mà đuổi người thì chắc người đó sẽ phát điên mất. "Anh muốn đuổi chúng tôi, sợ rằng không dễ như vậy..." Lạc Vân nhỏ giọng khuyên một câu, tựa hồ như đang có ẩn tình gì đó. "Tôi nhớ hình như tôi là ông chủ lớn nhất thì phải? Ngay cả vài người là cũng không có quyền đuổi sao?" Lục Minh kì quái, mình muốn đuổi bọn họ đi, thì cho dù bọn họ có là ai thì cũng bị đuổi, chẳng lẽ bọn họ còn có chổ dựa khác? Nghĩ đi nghĩ lại, liền hỏi : "Ba người các ngươi, là do chị Trang mướn vào làm?" "Chúng tôi đươc một người tự xưng là bà chủ Trầm ký hợp đồng, nàng ta nói là cưỡng bức lao động mười năm để đền ơn cứu mạng của Ảnh, nếu ông chủ muốn đuổi chúng tôi, thì cũng không sao, chẳng qua, ơn cứu mạng của Ảnh coi như hết" Tà Dương nói xong, làm cho Lục Minh bừng tỉnh, thì ra ba tên này là do Trầm Khinh Vũ nắm đầu cưỡng bức đến đây làm việc. Khó trách, với bản tính long nhong của mấy tên này thế mà lại chạy đến Phương Phỉ Uyển làm. "Nếu như vậy, tôi rút lại lời đuổi việc, làm việc cho tốt đi, dù sao làm việc ở Phương Phỉ Uyển cũng tốt, có rất nhiều mm xinh đẹp xung quanh, loại diễm phúc này không phải ở đâu cũng có!" Lục Minh bắt đầu đồng tình cho nhóm tổ ba lang lang này rồi, vì dưới sự cưỡng bức lao động của Trầm nha đầu, ba tên này không chết thì cũng bị lột da. "Ông chủ, ông sợ tối về phải quỳ dưới giường của bà chủ sao? Nhìn ông thật có tiền đồ!" Bá Dao cười hắc hắc nói. "Tôi đưa ra một lời tiên đoán rằng, một lát nữa cậu sẽ vừa xin lỗi vừa sám hối với tôi, nếu tôi không chịu tha thứ cho cậu, cậu nhất định sẽ đập đầu đến chết!" Lục Minh cười lạnh nói. "Muốn uy hiếp tôi? Trừ tiền lương? Cậu cho rằng bà chủ sẽ trả lương cho chúng tôi sao?" "Trừ bản kẽm vàng Kim Bình Mai bị tịch thu ra, thì trên thế gian này không có gì uy hiếp được tôi!" Bá Đao tỏ vẻ rất có khí chất : "Nam tử hán đại trượng phu, tôn nghiêm của tôi ở dưới dây, muốn tôi xin lỗi, không có cửa đâu!" "Thế gian trừ bản kẽm vàng Kim Bình Mai ra, còn có một vài thứ, tên là Đông châu, cũng có tên là Dương châu" Lục Minh nhàn nhạt trả lời. "Đông châu? Đông đông gì thế?" Ba người này vừa nghe xong, liền kì quái hỏi. "Là chân khí nội đang do cao thủ ngưng tụ mấy chục năm mà thành, nếu hấp thu được, tương đương mấy chục năm tu luyện, không cần làm gì mà có thể gia tăng mấy chục năm công lực!" Lục Minh vừa nói xong, chợt nghe từ trong điện thoại phát ra những tiếng ực ực vang dội vô cùng. "Loại bảo bối này hẳn là hi hữu trên thế gian rồi, ông chủ, không phải ông muốn nói là ông có một viên, nhưng lại muốn dùng nó để dụ dỗ tôi, tôi nói cho ông biết, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng ass hole của tôi! À không đúng, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng tôn nghiêm của tôi!" Bá Đao vừa nói chuyện vừa chảy nước miếng ròng ròng, nhưng mà, mồm mép vẫn còn khá cứng. "Tôi không có một viên...." Lục Minh thở dài, làm cho ba người gấp muốn chết, mới từ từ nói : "Tôi có ba viên..." "Ông chủ, xin hãy giẫm đạp lên my ass! À không, xin hãy giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi đi, không sao đâu, tôn nghiêm của tôi sớm đã tồn tại rồi!" Nghe ngữ khí của Bá Đao tựa hồ như hắn đang hận không thể dâng ass của hắn lên cho Lục Minh vậy. "Mày thật có tiền đồ!" Tà Dương và Lạc Vân cùng nhau khinh bỉ nhìn người này, tại sao mình lại quen biết với người như vậy nhĩ? "Tôi thù rất dai, đây là điều mà ai cũng biết, muốn tôi tha thứ không hề dễ, cho nên, bây giờ bắt đầu sám hối đi là vừa, tốc độ nói chuyện phải đều đều, đọc rõ ràng từng chữ, ở giữa không được có dấu chấm, cũng không được nhép miệng, không được phép lặp lại, trước khi tôi đến Phương Phỉ Uyển mà dừng lại, tôi sẽ ném viên Đông châu này vào bồn cầu!" Lục Minh bắt đầu tra tấn người khác, quả thật cũng rất có thiên phú làm ác ma. "Trước khi tôi xám hối, ông chủ, tôi muốn biết, ông chuẩn bị ném Đông châu xuống bồn cầu nào vậy?" Bá Đao còn chưa nói xong, thì đã bị Tà Dương và Lạc Vân đè ra đánh, trước giờ đã từng gặp người dày mặt, nhưng mà dày đến mức như vậy, quả thật là chưa gặp bao giờ, tên này một ngày không đánh là không được! Phương Phỉ Uyển... Khi Lục Minh bước vào cửa lớn của Phương Phỉ Uyển, phát hiện ra có một người nhìn không giống người đang đứng cạnh Tà Dương và Lạc Vân, miệng đọc lầm bầm. Người này vừa thấy Lục Minh, lập tức vươn tay ra nói : "Không cần hoài nghi, tôi chính là Bá Đao đây, vừa rồi tôi đã sám hối được mười ba phút lẻ chín giây, nếu để lão nhân gia ở trên trời mà biết được tôi lần đầu tiên sám hối mà có vóc dáng tiều tụy như vậy, chắc đã sớm đòi tôi lên đó rồi. Đưa Đông châu cho tôi đi, đáng thương thật, ngay cả một tên bổng tử cấp bậc tông sư mà cũng đánh không lại, tuy rằng hắn luyện trước tôi bốn mươi năm, lại có thêm đám đệ tử chục năm đứng bên cạnh trợ uy và quấy rầy, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, tôi đường đường là một Bá Đao thuần khiết, sao ngay cả một cao thủ cực mạnh của bổng tử cũng đánh không lại?" "Cậu đang tự khen mình?" Lục Minh hoài nghi. "Đối với cậu, khoe khang như vậy đã là khiêm tốn rồi, trước đó có người hỏi hắn tại sao lại thua, tên "dâm đao" này còn trả lời rằng do tối hôm trước rình coi mỹ nữ tắm rửa nửa đêm cho nên thiếu ngủ, vì thế mới bị lão già bổng tử đánh ngã" Tà Dương tức giận nói. "Lục Minh, anh phải cẩn thận, thực lực của hai lão già ấy ngang với Bạch Hạc, hơn nữa hai người có thói quen vô sỉ là cùng liên thủ ra tay, chúng tôi ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được, đã bị đánh cho hộc máu gục xuống. Nếu không phải Ảnh tới thì chúng tôi đã chết hết rồi!" Lạc Vân khi nói đến chính sự thì luôn nghiêm túc, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lạc Vân như vậy, Lục Minh cũng không khỏi âm thầm cảnh giác. Hắn tin rằng, với thực lực của mình, xử lý đối phương khẳng định là không có vấn đề, nhưng đối phương có thể liên thủ, cho dù giết được một người, thì người kia sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Trước đó Trầm nha đầu đã dặn dò mình, xem ra không phải là không có đạo lý. Mình nhật định phải nghĩ biện pháp đối phó với hai lão già này mới được... đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn trả lời Lạc Vân rằng : "Anh cho rằng tôi cũng giống như các người sao? Tôi có thế giết chết bọn họ trong một giây thôi!" "Ông chủ, tôi phát hiện ra cậu nổ còn lợi hại hơn tôi nữa, tôi thật sùng bái cậu!" Bá Đao còn chưa nói xong đã bị Lục Minh đấm cho một cái không biết bay về nơi xa lắm nào nữa. "Thật sự có thế giết chết bọn họ trong một giây?" Lạc Vân và Tà Dương hoảng sợ hỏi. Trong đầu bọn họ đều có cùng một loại cảm giác, mặc dù có thế giết chết trong một giây hay không, bọn họ không đoán được, nhưng Lục Minh bây giờ đã làm cho bọn họ kinh ngạc, vượt hơn hẳn trước kia, chẳng lẽ trong thời gian ngắn này hắn lại có đột phá quan trọng? Người so với người, thật sự là làm cho người ta tức chết! Lạc Vân và Tà Dương vẫn cho rằng mình là thiên tài luyện võ, hơn nữa cũng rất chăm chỉ, cho nên tốc độ tiến bộ cũng có thể dùng hỏa tiễn để hình dungg, nhưng mà, nếu so với Lục Minh, bọn họ phát hiện ra mình chậm như ốc sên, trong lúc mình đang giãy dụa để đột phát, thì thằng này nó cứ đột rồi lại phá liên tục, bỏ lại những người sau lưng ở đằng xa, bây giờ, ngay cả bóng lưng của hắn cũng không thấy. "Đông châu có thể cho các người, kinh mạc cũng có thể đả thông cho các người" Lục Minh cười nói : "Nhưng có một điều kiện, các người phải làm được, nếu không, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng các người!" "Cho dù cậu có Đông châu, thì tôi vẫn sẽ quyết bảo vệ ass hole của tôi!" Bá Đao không biết lết từ chổ nào về, giơ nắm tay lên nói. "Đi chết đi!" Tà Dương và Lạc Vân rốt cục không nhịn được, vì sao trong thời điểm nghiêm túc nhất mà tên khốn này luôn chạy đến phá? Chẳng lẽ hắn không biết hai chữ khẩn trương viết thế nào à? Hai người bọn họ đè Bá Đao ra đập một trận, phát tiết khẩn trương trong lòng, cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn Lục Minh nói : "Nói đi, điều kiện gì?"
Vốn là Lục Minh còn muốn nán lại ở thôn Thanh Khê mấy ngày nữa, linh khí của thủy tinh trụ trận trong tuyền động rất thuần khiết, hắn muốn hấp thu càng nhiều hơn nữa.
Loại linh khí này đối với động vật cùng với thực vật có tác dụng tẩm bổ vô cùng tốt, đáng tiếc một cú điện thoại của Niếp Thanh Lam, làm cho Lục Minh không thể không rời khỏi thôn Thanh Khê, mang theo Giai Giai cùng với Hoắc Vân Dung, Chúc Tiểu Diệp chạy về Lam Hải. Bởi vì Thanh Lam gọi điện thoại tới nói, Ảnh bị người đánh bị thương.
Lúc đầu, Lục Minh thật sự là hoảng sợ.
Dựa theo cái loại tốc độ cùng với thân pháp kỳ diệu của Ảnh, muốn đánh bị thương nàng thật không dễ dàng, hơn nữa nàng khổ tu theo đường thích khách , từ trước tới nay luôn luôn chỉ có nàng lén tập kích người khác, không có người nào có thể đánh lén nàng... Nếu Thanh Lam không đem nguyên nhân nói ra, như vậy Lục Minh thật không dám tin.
"Mấy ngày hôm trước, có một đám bổng tử Hàn Quốc tới Lam Hải mở võ quán , trong đó có hai tên rất kiêu ngạo, bọn Tà Dương, Lạc Vân cùng với Bá Đao không quen nhìn, chạy tới đá võ quán, ai cũng không ngờ hai tên bổng tử kia lại là loại gia hỏa cấp bậc như Thiên Cẩu Nhẫn, nếu không phải Ảnh đi cứu bọn họ, phỏng chừng mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được. Ảnh chính là vì cứu bọn họ mà bị đánh bị thương , may mắn không có nguy hiểm tới tánh mạng, anh mau chạy nhanh trở về đi !" Niếp Thanh Lam điện báo làm chođể Lục Minh bốc hỏa tới cực hạn rồi, hảo gia hỏa, bổng tử cũng khi dễ tới cửa , cao thủ đất Hán như thế lại chẳng quan tâm a?
Cho dù là mấy lão kia muốn giảng đạo lý, muốn tu dưỡng, nhưng cũng không thể nhìn người nước mình bị tiểu nhân khi dễ không quản chứ?
Cho nên, Lục Minh cực kỳ căm tức chạy về Lam Hải.
Nếu dựa theo ý tưởng vốn có của hắn, một khi xuống phi cơ liền chạy thẳng đến võ quán của bổng tử , trực tiếp đập cho tơi bời, xem bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa hay không, đặc biệt hai tên bổng tử thực lực rất mạnh kia, Lục Minh bây giờ vừa mới đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, đang lo không có một con mồi tốt tới thử đao, bọn họ không tới cửa , cũng muốn đi tìm một hai tên giết xuống, bây giờ bọn họ khi dễ tới cửa , Lục Minh đương nhiên muốn nhìn xem mặt của bọn hắn một chút.
"Bây giờ bọn họ đang cùng thị trưởng nói chuyện trong Đại Sứ Quán của Hán Quốc. Anh mà làn thịt hai tên bổng tử này, chính là ảnh hưởng tới quốc tế!" Niếp Thanh Lam tới sân bay đón, không đồng ý với ý tưởng xông tới cửa đập phá của Lục Minh .
"Ta nhổ vào. Nước bổng tử này có cái gì đáng hợp tác . Quả thực là không thể hiểu nổi!" Lục Minh rất không biết nói gì.
"Thái tử lôi kéo tay chân. Cho dù là cấp lãnh đạo không vui, cũng phải là muốn mặt cười mà hoan nghênh . Nói như thế nào, bổng tử sang Trung Hoa, cũng là có cờ hiệu đoàn đại biểu quốc gia qua đầu tư. Ngoại giao xã hội thôi. Không quản thế nào, bên ngoài phải làm vậy cho dù muốn hay không ." Niếp Thanh Lam giải thích hai câu. Lại cho Lục Minh một cái liếc mắt: "Thật là người khờ, quang minh động thủ không được. Anh lại không biết tìm cơ hội lén ra tay hả? Làm cho đẹp một chút. Em dọn dẹp chiến trường cho anh cũng dễ dàng chút!"
"Bây giờ anh đã đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục. Cho dù nhiều bổng tử hơn nữa cũng là muốn chết!" Chiến ý hừng hực thiêu dốt trong lòng Lục Minh .
Trở lại Phong Đan Bạch Lộ, có thể thấy Cảnh Hàn đang cùng Ảnh ngồi ở trên ghế sa .
Sắc mặt Ảnh có chút tái nhợt, thấy Lục Minh trở về, trong mắt có quang mang nhẹ nhàng chớp động, xoay người như muốn rời đi.
Lục Minh làm sao còn có thể cho nàng đi, phân phó Chúc Tiểu Diệp đi lên trợ giúp, cũng không để ý chúng nữ đang nhìn, trực tiếp đem Ảnh vào phòng của hắn... Mặc dù không có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng đối với võ giả mà nói, thân thể bị thương, để lâu không chữa dứt cũng là hao tổn nhiều nguyên khí .
Nếu Ảnh không dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục, như vậy đối với sự đề thăng của nàng là một loại trở ngại rất lớn.
"Cỡi quần áo ra, ngay lập tức..." Lục Minh nếu muốn giúp ai chữa khỏi thương thế, như vậy đều trực tiếp cởi quần áo ra , cho dù là Niếp Thanh Lam cùng với Cảnh Hàn cũng ở bên trong, nhưng Ảnh thì không được, nàng nếu không đồng ý, Lục Minh nếu cởi ra y phục của nàng, chỉ biết là chắc chắn sẽ bị chống cự quyết liệt. Chúc Tiểu Diệp giúp Ảnh dò xét mạch, biết thương thế này rất nghiêm trọng, nếu muốn lập tức khỏi hẳn, trừ phi Lục Minh sử dụng tất cả vốn liếng , nàng yên lặng không tiếng động lui đi ra ngoài.
"Không." Ảnh một ngụm cự tuyệt.
Chỗ nàng bị thương là ở ngực, bị một cước đá trúng, bị chấn động trọng thương ở nội phủ.
May mắn tốc độ của nàng cùng với thân pháp tránh né làm cho nàng gạt bỏ được phần lớn lực công kích, nếu không nàng đã bị một kích làm mất mạng rồi. So sánh với người tu luyện loại công pháp phòng ngự siêu cường như Đồng Tử Công, nàng chủ yếu am hiểu là công kích cùng với tốc độ, lực phòng ngự cho dù hơn xa người thường, nhưng vẫn kém xa công kích cùng với tốc độ.
Lục Minh thấy cô nàng này đã trọng thương đến cơ hồ phải ngã xuống đất , còn không buong được một chút thể diện nhỏ.
Cho dù mình nhìn hai mắt thì tính cái gì, nàng cũng không thiếu một miếng thịt a!
"Cô mặc quần áo, tôi không có bản lĩnh cứu côi, cởi quần áo ra, tôi sử dụng song trọng châm cứu cùng với sinh mệnh nguyên khí chữa khỏi, cô cho là cô bị thương rất nhẹ sao? Cũng muốn mất mạng đó, còn băn khoăn cái gì, cô cũng không phải tiểu hài tử , không cần e dè như vậy !" Lục Minh thiếu chút nữa liền duỗi tay lột quần áo của nàng .
"Không được!" Ảnh vẫn là lắc đầu cự tuyệt.
"Anh nhắm mắt lại đi !" Cảnh Hàn đẩy cửa vào, trong tay nàng cầm một cái dây lưng.
Làm trò trước mặt Ảnh , nhẹ nhàng đem mắt của Lục Minh bịt kín.
Tuy rằng lấy nhãn lực của Lục Minh, loại dây lưng hơi mờ này căn bản không che được, chỉ gia tăng một loại ý mông lung .
Nhưng có một cái dây lưng nhỏ lại hơi mờ này, Ảnh cũng không kháng cự , nàng hướng Cảnh Hàn gật gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, lại dặn dò Lục Minh tuyệt đối không thể nhìn lén, mới chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên quần áo... Cảnh Hàn ở bên, hoặc là Chúc Tiểu Diệp ở bên, Ảnh căn bản không để ý, nhưng nàng đối với Lục Minh lại phi thường kháng cự, luôn miệng dặn dò hắn tuyệt đối không được mở to mắt.
Bên kia, Cảnh Hàn biết Lục Minh có năng lực đặc dị, và cũng có thiên tính háo sắc, vì muốn chữa khỏi thương thế cho Ảnh trong thời gian nhanh nhất, lại thêm nàng đối với Lục Minh cũng hơi nhớ mong, Cảnh Hàn phá lệ đi đến phía sau của Lục Minh, mở ra hai tay ôm lấy hắn.
Ngón tay như bạch ngọc kia, nhẹ nhàng mà vỗ về môi của Lục Minh, như có ý lại vô ý trêu chọc Lục Minh.
.
Dưới sự kề sát thân thể mềm mại tuyệt vời cùng với sự trêu đùa khác thường của lãnh mỹ nhân, Lục Minh quả nhiên ở trong nháy mắt, tiến nhập vào trạng thái bán huyền diệu.
Hai tay của hắn thay đổi liên tục, biến ảo thành hơn mười hai tay, hình thành một cái bánh xe tay cực lớn, tựa như tư thế của "Thiên Thủ Quan Âm" trên TV , cái khác chính là, hắn là người huyễn ra hơn mười cánh tay, hơn nữa làm thủ thế khác nhau. Kinh mạch ở cánh tay, như sợ dây nhỏ kim sắc liên tiếp lan ra toàn thân, hai mắt cũng biến thành màu ám kim trong nháy mắt, trợn mắt mở ra, Ảnh đứng ở trước mặt của Lục Minh lại bị Lục Minh phát ra thị lực "thổi bay" .
Thân thể trần truồng mềm mại của Ảnh tung bay ở trên bầu trời, hơn mười hai cánh tay của Lục Minh đan vào bánh xe cánh tay chậm rãi chuyển động.
Bên ngoài xem ra rất chậm, nhưng thực tế lại cực nhanh.
Đứng ở cửa, Chúc Tiểu Diệp kinh ngạc phát hiện, Lục Minh đem " Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật" cùng với " điểm huyệt thủ" kết hợp lại mà sử dụng, thậm chí còn có thêm một loại "thị lực".
Trong óc nàng hiện lên một cái tên "Động Tâm Thức Thần Tuệ Thiên Mục", đây là truyền thuyết mà tổ tiên ghi lại trong sách thuốc.
Nghe nói, thần y cổ đại, đều có loại "Thiên Mục Thuật" siêu việt khỏi trí tuệ cùng sức tưởng tượng của phàm nhân này, ví dụ như Xuân Thu Y Tổ "Biển Thước", thần y Hoa Đà, Y Thánh Trương Trọng Cảnh, Dược Vương Tôn Tư Mạc, đều thông hiểu loại Thiên Mục Thuật có thể thấu thị nhìn lục phủ ngũ tạng của người bệnh này. Chính là bởi vì nhóm thần y có được thần kỹ như thế , tương đương máy móc chụp X- Quang cắt lớp hiện đại, cho nên bọn họ có thể dễ dàng phán đoán ra bệnh lạ mà y sư bình thường không phán đoán ra được... Tuy rằng mắt của Lục Minh che một cái dây lưng nhỏ, nhưng thị lực của hắn tựa như Thiên Mục mà sách thuốc ghi lại vậy.
Chúc Tiểu Diệp vừa thấy, kích động không thôi.
Hóa ra "Động Tâm Thức Thần Tuệ Thiên Mục" tổ tiên ghi lại này thật sự tồn tại, hơn nữa càng thần kỳ, càng huyền diệu hơn... Nàng mơ hồ có thể cảm ứng được quá trình trị liệu của Lục Minh, thực sự không phải là lấy tay cuốn bay thân thể của Ảnh, mà là dụng loại "thị lực" này , hay là chân khí từ mắt bắn ra!
Không ngờ Lục Minh có thể lợi dụng mắt để thao túng chân khí, đây không thể nghi ngờ là một sự đột phá rất lớn!
"A..." Thân thể của Ảnh ở giữa không trung lật mình xoay trở lại khoảng ba giây, nàng phát hiện thân thể mình nhẹ nhàng giống như lông chim rơi trên mặt đất, trong nháy mắt lúc hai chân nàng tiếp xúc mặt đất, thân thể có vô số dòng nhiệt lưu ở trong kinh mạch dũng mãnh tiến ra, giao hội trở thành dòng suối chân khí nhỏ, cọ rửa toàn thân.
Cơ hồ trong một giây đồng hồ, thân thể bị thương dưới sự khôi phục của loại năng lượng nhiệt lưu này, tất cả tàn tích của tử khí cùng máu hư mạnh mẽ từ giữa cổ họng phun ra.
Tất cả huyệt vị bị ngón tay của Lục Minh điểm qua hoặc là bị hắn dùng ngân châm chích qua, đều thoáng hiện lên điểm nhỏ kim sắc .
Đồng thời khi thân thể Ảnh hoàn toàn khỏi hẳn, cảm giác kinh mạch trước kia mình mất hồi lâu cũng không thể thuận lợi quán thông, lập tức bị hắn mở ra hoàn toàn, kinh mạch quán thông nhưng mà hẹp lúc trước, cũng được nhanh chóng mở rộng, cả người ở thời điểm chân khí của hắn rót vào, được đề thăng rất nhanh. Thân thể thăng hoa đến cực hạn , nàng cảm thấy thân thể tựa hồ phát ra thanh âm phách phách, gân cốt toàn thân đều thoải mái đến rên rỉ, ầm ầm đột phá cảnh giới mới, làm cho nàng cao hứng đến nỗi muốn lên tiếng thét chói tai, mới có thể phát tiết cái loại hưng phấn cùng với sung sướng mà đột phá mang đến này!
May mắn nàng chính là người cực độ nội liễm, cắn chặt môi đỏ mọng, cuối cùng thanh âm kích động là không có hô lên .
Sau khi Lục Minh chữa khỏi cho Ảnh, cũng không có dừng tay ngay lập tức, mà là chậm rãi làm hơn mười loại thủ thế bất đồng, mới thu tay lại đứng nghiêm.
Chờ khi hắn từ trong cảm ngộ tĩnh lặng mà tỉnh táo lại, đã là nửa giờ sau.
Ảnh đã biến mất không thấy đâu nữa, nàng phun ra máu đen, cũng sớm được Giai Giai dọn sạch.
Chúc Tiểu Diệp cùng với Cảnh Hàn đang ở trước máy vi tính xem các loại thủ thế của Lục Minh, hi vọng có thể có điều thu hoạch. Cảnh Hàn cùng với Thanh Lam đồng thời ở hai cái góc độ phía trước phía sau quay chụp hai tay Lục Minh đan vào thành bánh xe cánh tay, bất quá nhìn hơn mười lần, mọi người vẫn không có nắm được kết quả thực sự...
"Bỗng nhiên anh đối với Đại Tướng Quân Lệnh cùng với Cân Quắc Anh Hùng lại có lĩnh ngộ mới !" Lục Minh đối với thần kỹ mà mình từng sử dụng qua không có nhớ quá nhiều, nhưng là trong cảnh giới huyền diệu, làm cho hắn tại trên mặt võ học có càng nhiều hiểu biết. Hắn đang đắc ý hướng chúng nữ làm mẫu một chút, di động vang lên, đây là Trầm Khinh Vũ gọi tới , xem ra là muốn khen ngợi hắn chữa khỏi Ảnh.
"Đây là chút lòng thành, nói cho cùng nàng bị thương cũng không nặng lắm..." Đối với khen ngợi của Trầm Khinh Vũ, Lục Minh cũng có chút không quen.
"Bại hoại, có nhân cơ hội nhìn lén hay không?" Trầm Khinh Vũ thình lình hỏi một câu.
"Không, không có, ta nào dám!" Lục Minh đồng học cho dù là nhìn lén , hắn cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận .
"Ta tin ngươi mới là lạ chứ!" Trầm Khinh Vũ cười hì hì, nhưng lập tức chuyển thành nghiêm túc, nói: "Đại tỷ nói không thể để cho người khi dễ tới cửa cũng không quản, cứ cho đối phương một chút giáo huấn, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?"
"Thật tốt quá, nàng đợi tin tức tốt của ta đi!" Lục Minh sợ nhất sẽ là lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng của mẹ, bây giờ mẹ cũng nói cho bổng tử một chút giáo huấn, như vậy hắn còn lo lắng cái gì nữa, tìm được người trực tiếp ra tay là được ! Đương nhiên, vì không làm mẹ thất vọng, Lục Minh quyết định phải làm cho đẹp một chút, để mẹ nhìn xem biểu hiện của mình.
"Có một gã có thực lực tiếp cận Thiên Cẩu Nhẫn, gã còn lại kém một chút, nhưng hai tên gia hỏa này đều là gan con thỏ, rất sợ chết, vừa thấy không đúng sẽ chạy ngay, ngươi đừng làm cho bọn họ chạy mất!" Trầm Khinh Vũ dặn dò hai câu.
"Yên tâm, bọn hắn dám chạy, ta liền miễu sát bọn hắn!" Đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, bây giờ lòng tin của Lục Minh tăng nhiều, chiến ý tăng gấp trăm lần.
"Nói ngươi béo, ngươi còn thở gấp, ta không ở Lam Hải, nếu không ta dùng một bàn tay là có thể xử lý ngươi!" Trầm đại tiểu thư cảnh cáo Lục Minh đồng học đừng quá kiêu ngạo tự mãn, lại nghĩ tới một chuyện: "Nghe nói Mộng Ly muội muội gần đây bị người dây dưa rất đau đầu, có rảnh ngươi gọi điện thoại cho nàng, nhìn xem có thể giúp chút chuyện nhỏ hay không đi! Không nói nữa , bạo quân phụ thân của ngươi lại về nhà rồi!"
"Mộng Ly muội muội?" Trong lòng Lục Minh không khỏi hiện lên hình dáng xinh đẹp của Nhan Mộng Ly.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Minh gọi điện cho Nhan Mộng Ly thì kinh ngạc phát hiện ra nàng tắt điện thoại. "Nghe Lâm Vũ Hàm nói, Mộng Ly gần đây bị người ta gửi tin đe dọa, còn có gửi thêm mấy thứ như đầu lâu máu này nọ, bị nhá máy quấy rầy liên liên tục, cho nên tắt máy cũng không kì quái" Niếp Thanh Lam đang cao hứng vì Lục Minh có được sự lĩnh ngộ mới từ Đại Tướng Quân Lệnh và Anh Thư, cho nên trong lúc tâm tình ngọt ngào đã làm ra hành động thả hổ về rừng với Lục Minh, nói : "Không gọi điện được thì anh không biết đi tìm à? Giúp em nó giải quyết chuyện phiền lòng, nói không chừng còn có thể ôm mỹ nhân về nhà!" "Không được hoài nghi tính thuần khiết của anh đối với bạn bè!" Lục Minh cố gắng làm bé ngoan, nhưng trên thực tế thì lòng của hắn đang vui như nở hoa. Đây không phải là danh chính ngôn thuận phê chuẩn cho mình đi kua gái sao? Nhất là được nói ra từ miệng của Niếp hồ ly, đến lúc đó nàng muốn đổi ý cũng không có khả năng rồi. Trong phương diện kua gái, Niếp hồ ly phải nói là có phản ứng nhanh nhất, là bình dấm chua lớn nhất, Cảnh Hàn bình thường im lặng, nhưng hiển nhiên là cũng có ăn dấm chua, chỉ là bình thường nàng không coi đối thủ ra gì, cho nên rất ít để ý đến mình, về phần Chúc Tiểu Diệp và Giai Giai, căn bản là mặc kệ mình.... cho nên, đối với Mộng Ly mm, Lục Minh chợt có cảm giác không thể từ bỏ, thiên sứ lạc đường tốt như vậy, mm cổ điển đẹp như vậy, nếu để cho người khác, vậy thật sự là không cam lòng, đáng tiếc bây giờ bên cạnh mình đã có Niếp Thanh Lam Cảnh Hàn các nàng rồi. Cho nên, bây giờ chỉ có thể tạm thời giả bộ hồ đồ, hy vọng mơ hồ thôi, để ngày sau còn có cơ hội. Bây giờ Mộng Ly mm bị quấy rầy, mình không thể nào không nhìn được, có nên dày mặt rước nàng về không ta, những mà, làm gì thì làm, cũng phải đuổi hết đám ruồi bọ đáng ghét xung quanh nàng nữa. "Đây sắc lang như anh mà bày đặt thuần khiết ở đây à?" Niếp Thanh Lam cười khinh bỉ, chẳng qua ngẫm lại, có khinh bỉ cũng vô dụng, ai kêu mình thích tên lang lang háo sắc này chứ! May là hắn tuy có háo sắc, nhưng chỉ là nghĩ chứ không có dám làm, không có lăng nhăng bậy bạ. Cho nên đối với Mộng Ly mm xinh đẹp này, nàng đã sớm có dự định cho hắn đi ăn vụng rồi, vì thế trong lòng cũng không kì quái. "Anh đi tìm Tà Dương và Lạc Vân để tìm hiểu chút tình hình..." Lục Minh đột nhiên cảm thấy không ổn, vì chúng nữ đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, cho nên bỏ của chạy lấy người. Vì Mộng Ly mm, bị mọi người khinh bỉ một chút cũng không sao. Dù sao, da mặt dày cũng rất có tác dụng, phỏng chừng có người muốn được như vậy mà không được. Nhan Mộng Ly thì không sao, nhưng chuyện của Ôn Hinh phu nhân và Trầm nha đầu mới thật sự là nhức đầu! Chẳng qua, nghĩ mãi cũng vô dụng, tạm thời mình chỉ có thể để cho nó qua đi, chờ khi mình có được thực lực vô song, ít nhất là vậy, thì quay lại vấn đề này cũng không muộn. Đến lúc đó, cho dù mình có lật tung cả thế giới lên, thì còn ai dám trách mình? Trong lòng Lục Minh vừa động, chạy xuống lầu, liền qua nhà bên cạnh, nhìn xem Ôn Hinh phu nhân có ở nhà hay không. Thật không ngờ, Ôn Hinh phu nhân không có, nhưng nha đầu Ôn Nhu kia thì lại có, vừa thấy Lục Minh ló đầu qua, liền hét lên "Tên sắc lang chết tiệt kia dám nhìn lén bản đại tiểu thư tắm rửa à, muốn chết", tắm cái quái gì chứ, chỉ là rửa chân thôi mà làm nghiêm trọng hóa vấn đề, làm cho Lục Minh đang trốn cũng không biết nói gì, thầm nghĩ : Mẹ, chặt trước chặt sau chưa chắc đã rớt ra được hai hạt đậu nữa, ai mà thèm nhìn lén! "Lạc Vân, các người đang ở đâu?" Lục Minh ngồi trong xe của Đỗ Tử Liên, rốt cục sau khi vật lộn với đống danh bạ, đã tìm được số điện thoại của "Tổ ba lang lang" này. "Phương Phỉ Uyển" Câu trả lời của Lạc Vân làm cho Lục Minh kinh ngạc. "Các người đi Phương Phỉ Uyển làm gì?" Vốn, trước kia "Tổ ba lang lang" này có làm gì, Lục Minh cũng không để ý, chẳng qua bây giờ hình như có vẻ không ổn. "Ông chủ, chúng tôi là công nhân của ông, đến Phương Phỉ Uyển đương nhiên là đi làm..." Bá Đao đầu óc YD đoạt lấy điện thoại trả lời một câu, làm cho Lục Minh càng thêm ngu ngơ, ba tên này đến Phương Phỉ Uyển làm cái gì nhĩ? Chẳng lẽ là muốn trà trộn vào mỹ nữ bên trong? Tiêu, tiêu rồi!!! "Ta tuyên bố, các người bị đuổi ngay lập tức!" Lục Minh quyết định làm ông chủ độc ác một lần. "A, vì sao?" Tà Dương không hiểu gì hết. "Bởi vì bộ dạng của các người rất xấu, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, hơn nữa, nhân phẩm không tốt, cho nên, các người bị đuổi!" Lục Minh tùy ý nghĩ ra một cái cớ, phỏng chừng, lấy cái cớ này mà đuổi người thì chắc người đó sẽ phát điên mất. "Anh muốn đuổi chúng tôi, sợ rằng không dễ như vậy..." Lạc Vân nhỏ giọng khuyên một câu, tựa hồ như đang có ẩn tình gì đó. "Tôi nhớ hình như tôi là ông chủ lớn nhất thì phải? Ngay cả vài người là cũng không có quyền đuổi sao?" Lục Minh kì quái, mình muốn đuổi bọn họ đi, thì cho dù bọn họ có là ai thì cũng bị đuổi, chẳng lẽ bọn họ còn có chổ dựa khác? Nghĩ đi nghĩ lại, liền hỏi : "Ba người các ngươi, là do chị Trang mướn vào làm?" "Chúng tôi đươc một người tự xưng là bà chủ Trầm ký hợp đồng, nàng ta nói là cưỡng bức lao động mười năm để đền ơn cứu mạng của Ảnh, nếu ông chủ muốn đuổi chúng tôi, thì cũng không sao, chẳng qua, ơn cứu mạng của Ảnh coi như hết" Tà Dương nói xong, làm cho Lục Minh bừng tỉnh, thì ra ba tên này là do Trầm Khinh Vũ nắm đầu cưỡng bức đến đây làm việc. Khó trách, với bản tính long nhong của mấy tên này thế mà lại chạy đến Phương Phỉ Uyển làm. "Nếu như vậy, tôi rút lại lời đuổi việc, làm việc cho tốt đi, dù sao làm việc ở Phương Phỉ Uyển cũng tốt, có rất nhiều mm xinh đẹp xung quanh, loại diễm phúc này không phải ở đâu cũng có!" Lục Minh bắt đầu đồng tình cho nhóm tổ ba lang lang này rồi, vì dưới sự cưỡng bức lao động của Trầm nha đầu, ba tên này không chết thì cũng bị lột da. "Ông chủ, ông sợ tối về phải quỳ dưới giường của bà chủ sao? Nhìn ông thật có tiền đồ!" Bá Dao cười hắc hắc nói. "Tôi đưa ra một lời tiên đoán rằng, một lát nữa cậu sẽ vừa xin lỗi vừa sám hối với tôi, nếu tôi không chịu tha thứ cho cậu, cậu nhất định sẽ đập đầu đến chết!" Lục Minh cười lạnh nói. "Muốn uy hiếp tôi? Trừ tiền lương? Cậu cho rằng bà chủ sẽ trả lương cho chúng tôi sao?" "Trừ bản kẽm vàng Kim Bình Mai bị tịch thu ra, thì trên thế gian này không có gì uy hiếp được tôi!" Bá Đao tỏ vẻ rất có khí chất : "Nam tử hán đại trượng phu, tôn nghiêm của tôi ở dưới dây, muốn tôi xin lỗi, không có cửa đâu!" "Thế gian trừ bản kẽm vàng Kim Bình Mai ra, còn có một vài thứ, tên là Đông châu, cũng có tên là Dương châu" Lục Minh nhàn nhạt trả lời. "Đông châu? Đông đông gì thế?" Ba người này vừa nghe xong, liền kì quái hỏi. "Là chân khí nội đang do cao thủ ngưng tụ mấy chục năm mà thành, nếu hấp thu được, tương đương mấy chục năm tu luyện, không cần làm gì mà có thể gia tăng mấy chục năm công lực!" Lục Minh vừa nói xong, chợt nghe từ trong điện thoại phát ra những tiếng ực ực vang dội vô cùng. "Loại bảo bối này hẳn là hi hữu trên thế gian rồi, ông chủ, không phải ông muốn nói là ông có một viên, nhưng lại muốn dùng nó để dụ dỗ tôi, tôi nói cho ông biết, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng ass hole của tôi! À không đúng, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng tôn nghiêm của tôi!" Bá Đao vừa nói chuyện vừa chảy nước miếng ròng ròng, nhưng mà, mồm mép vẫn còn khá cứng. "Tôi không có một viên...." Lục Minh thở dài, làm cho ba người gấp muốn chết, mới từ từ nói : "Tôi có ba viên..." "Ông chủ, xin hãy giẫm đạp lên my ass! À không, xin hãy giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi đi, không sao đâu, tôn nghiêm của tôi sớm đã tồn tại rồi!" Nghe ngữ khí của Bá Đao tựa hồ như hắn đang hận không thể dâng ass của hắn lên cho Lục Minh vậy. "Mày thật có tiền đồ!" Tà Dương và Lạc Vân cùng nhau khinh bỉ nhìn người này, tại sao mình lại quen biết với người như vậy nhĩ? "Tôi thù rất dai, đây là điều mà ai cũng biết, muốn tôi tha thứ không hề dễ, cho nên, bây giờ bắt đầu sám hối đi là vừa, tốc độ nói chuyện phải đều đều, đọc rõ ràng từng chữ, ở giữa không được có dấu chấm, cũng không được nhép miệng, không được phép lặp lại, trước khi tôi đến Phương Phỉ Uyển mà dừng lại, tôi sẽ ném viên Đông châu này vào bồn cầu!" Lục Minh bắt đầu tra tấn người khác, quả thật cũng rất có thiên phú làm ác ma. "Trước khi tôi xám hối, ông chủ, tôi muốn biết, ông chuẩn bị ném Đông châu xuống bồn cầu nào vậy?" Bá Đao còn chưa nói xong, thì đã bị Tà Dương và Lạc Vân đè ra đánh, trước giờ đã từng gặp người dày mặt, nhưng mà dày đến mức như vậy, quả thật là chưa gặp bao giờ, tên này một ngày không đánh là không được! Phương Phỉ Uyển... Khi Lục Minh bước vào cửa lớn của Phương Phỉ Uyển, phát hiện ra có một người nhìn không giống người đang đứng cạnh Tà Dương và Lạc Vân, miệng đọc lầm bầm. Người này vừa thấy Lục Minh, lập tức vươn tay ra nói : "Không cần hoài nghi, tôi chính là Bá Đao đây, vừa rồi tôi đã sám hối được mười ba phút lẻ chín giây, nếu để lão nhân gia ở trên trời mà biết được tôi lần đầu tiên sám hối mà có vóc dáng tiều tụy như vậy, chắc đã sớm đòi tôi lên đó rồi. Đưa Đông châu cho tôi đi, đáng thương thật, ngay cả một tên bổng tử cấp bậc tông sư mà cũng đánh không lại, tuy rằng hắn luyện trước tôi bốn mươi năm, lại có thêm đám đệ tử chục năm đứng bên cạnh trợ uy và quấy rầy, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, tôi đường đường là một Bá Đao thuần khiết, sao ngay cả một cao thủ cực mạnh của bổng tử cũng đánh không lại?" "Cậu đang tự khen mình?" Lục Minh hoài nghi. "Đối với cậu, khoe khang như vậy đã là khiêm tốn rồi, trước đó có người hỏi hắn tại sao lại thua, tên "dâm đao" này còn trả lời rằng do tối hôm trước rình coi mỹ nữ tắm rửa nửa đêm cho nên thiếu ngủ, vì thế mới bị lão già bổng tử đánh ngã" Tà Dương tức giận nói. "Lục Minh, anh phải cẩn thận, thực lực của hai lão già ấy ngang với Bạch Hạc, hơn nữa hai người có thói quen vô sỉ là cùng liên thủ ra tay, chúng tôi ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được, đã bị đánh cho hộc máu gục xuống. Nếu không phải Ảnh tới thì chúng tôi đã chết hết rồi!" Lạc Vân khi nói đến chính sự thì luôn nghiêm túc, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lạc Vân như vậy, Lục Minh cũng không khỏi âm thầm cảnh giác. Hắn tin rằng, với thực lực của mình, xử lý đối phương khẳng định là không có vấn đề, nhưng đối phương có thể liên thủ, cho dù giết được một người, thì người kia sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Trước đó Trầm nha đầu đã dặn dò mình, xem ra không phải là không có đạo lý. Mình nhật định phải nghĩ biện pháp đối phó với hai lão già này mới được... đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn trả lời Lạc Vân rằng : "Anh cho rằng tôi cũng giống như các người sao? Tôi có thế giết chết bọn họ trong một giây thôi!" "Ông chủ, tôi phát hiện ra cậu nổ còn lợi hại hơn tôi nữa, tôi thật sùng bái cậu!" Bá Đao còn chưa nói xong đã bị Lục Minh đấm cho một cái không biết bay về nơi xa lắm nào nữa. "Thật sự có thế giết chết bọn họ trong một giây?" Lạc Vân và Tà Dương hoảng sợ hỏi. Trong đầu bọn họ đều có cùng một loại cảm giác, mặc dù có thế giết chết trong một giây hay không, bọn họ không đoán được, nhưng Lục Minh bây giờ đã làm cho bọn họ kinh ngạc, vượt hơn hẳn trước kia, chẳng lẽ trong thời gian ngắn này hắn lại có đột phá quan trọng? Người so với người, thật sự là làm cho người ta tức chết! Lạc Vân và Tà Dương vẫn cho rằng mình là thiên tài luyện võ, hơn nữa cũng rất chăm chỉ, cho nên tốc độ tiến bộ cũng có thể dùng hỏa tiễn để hình dungg, nhưng mà, nếu so với Lục Minh, bọn họ phát hiện ra mình chậm như ốc sên, trong lúc mình đang giãy dụa để đột phát, thì thằng này nó cứ đột rồi lại phá liên tục, bỏ lại những người sau lưng ở đằng xa, bây giờ, ngay cả bóng lưng của hắn cũng không thấy. "Đông châu có thể cho các người, kinh mạc cũng có thể đả thông cho các người" Lục Minh cười nói : "Nhưng có một điều kiện, các người phải làm được, nếu không, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng các người!" "Cho dù cậu có Đông châu, thì tôi vẫn sẽ quyết bảo vệ ass hole của tôi!" Bá Đao không biết lết từ chổ nào về, giơ nắm tay lên nói. "Đi chết đi!" Tà Dương và Lạc Vân rốt cục không nhịn được, vì sao trong thời điểm nghiêm túc nhất mà tên khốn này luôn chạy đến phá? Chẳng lẽ hắn không biết hai chữ khẩn trương viết thế nào à? Hai người bọn họ đè Bá Đao ra đập một trận, phát tiết khẩn trương trong lòng, cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn Lục Minh nói : "Nói đi, điều kiện gì?"