Lục Minh nghe thấy Giang Tiểu Lệ nức nở nói rằng có ăn củ cải đỏ ( củ cà rốt), càng hoảng sợ hơn. Thật sự nhét vào sao? Nếu như vậy thì phải đưa ngay đến bệnh viện thôi, Lục Minh không tìm Hoắc yêu nữ tính toán sổ sách nữa, mà vội vàng chạy đến nhà Giang Tiểu Lệ, vừa mở cửa ra, phát hiện tiểu nha đầu Giang Tiểu Lệ này chỉ mặc một cái áo rộng thùng thình, phía dưới là đôi chân trần, không mặc quần... làm cho cái đầu Lục Minh muốn nổ tung, càng cảm thấy tiểu nha đầu này nhất định là đã nhét củ cải đỏ vào rồi. Trong lòng vừa tức lại vừa giận, hận không thể đè xuống tát cho mấy cái vào mông. Chẳng qua, bây giờ không thể trừng phạt được, phải đưa đến bệnh viện trước. "Mặc quần vào, đi bệnh viện!" Lục Minh bảo Giang Tiểu Lệ mặc đồ vào, chứ để phơi phới như vậy ra ngoài đường, không làm cho người ta xịt máu mũi chết hơi phí. "Con không đi bệnh viện, con không chích!" Giang Tiểu Lệ không chịu đi bệnh viện, có lẽ là do bị ám ảnh về vụ chích thuốc. "Có lẽ không cần phải chích, để bác sĩ nhìn xem là được..." Lục Minh phỏng chừng, lấy củ cải đỏ ra thì hẳn là không cần chích, chỉ cần khử trùng thôi, dù sao không bị thương thì không cần phải chích thuốc. "Đại thúc, chú không phải là thần y sao? Chú nhìn giúp con được rồi, chú nhìn giúp con đi!" Giang Tiểu Lệ túm lấy tay của Lục Minh, làm nũng. "Sao chú có thể xem giúp con?" Lục Minh choáng váng. Giúp nàng lấy củ cải đỏ ở dưới ra, không phải là không được, nhưng mà, xấu hổ chết mất. Nếu mình giúp nàng lấy ra, thì uy tín và hình tượng đại thúc lãnh khốc hoàn toàn tiêu tùng, hơn nữa về sau phải đối mặt như thế nào? Cho nên, loại chuyện này, cứ để cho bác sĩ giải quyết là tốt nhất. Giang Tiểu Lệ thấy Lục Minh không chịu nhìn, muốn bắt nàng đến bệnh viện chích thuốc, liền nhanh chân bỏ chạy về hướng phòng, nhưng mà, tốc độ của nàng làm sao mà bằng Lục Minh, chỉ cần vươn tay ra là túm ngay lại. Vốn, Lục Minh muốn cho nàng một cái tát, sau đó vứt quần áo cho mặc vào, rồi kéo nàng đến bệnh viện, nhưng mà, khi vừa nắm lấy cánh tay của nàng, liền phát hiện ra có điểm không đúng... Kinh mạch của tiểu nha đầu này... "Đại thúc, có phải con bị bệnh nan y không?" Giang Tiểu Lệ rưng rưng nước mắt nói, nàng không muốn chết, mẹ thì bỏ đi, cha thì không gặp mặt, chỉ vừa mới được một đại thúc lãnh khốc quan tâm mình, nhưng mà chưa được vài ngày thì mình lại mắc bệnh nan y, cuộc đời mình sao mà u ám quá. "Bệnh nan y cái gì? Con chẳng có bệnh tật gì cả!" Lục Minh nghe xong, thiếu chút nữa bật ngửa, cái này chỉ là vấn đề kinh nguyệt không điều thôi, tự nhiên lôi bệnh nan y vô đây nói làm gì. "Thật chứ? Không gạt con? Đại thúc không được gạt con!" Giang Tiểu Lệ giơ tay lau nước mắt trên mặt, ngước đầu lên nhìn vẻ mặt của Lục Minh, thấy hắn không giống như đang gạt mình, nhất thời vui mừng, nhào vào trong lòng của Lục Minh kêu lên : "Thật tốt qua, đại thúc, con không phải chết! Vừa rồi con rất sợ, con không muốn chết... đại thúc, con thật sự không chết chứ?" "Để chú châm cứu cho, sau đó uống vài thang thuốc là sẽ khỏe" Lục Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra, tiểu nha đầu này chảy máu do không phải bị thương, mà chỉ là do kinh nguyệt đột nhiên không điều thôi, bởi vì trước đó Giai Giai đã cho nàng ăn Lục Thần Hoàn Đồng, cho nên thân thể của nàng bị biến đổi, mà tốc độ biến đổi hơi bị nhanh, cho nên tốc độ biểu hiện cũng hơi bị ghê, làm cho kinh nguyệt bị loạn, cuối cùng... Chẳng qua, Lục Minh vẫn thăm dò : "Có phải ở trường ăn củ cải đỏ không?" Giang Tiểu Lệ căn bản là không nghĩ nhiều như vậy, hỏi : "Không thể ăn củ cải đỏ sao? Không phải trong sách nói rằng trong củ cải đỏ có rất nhiều vi ta min A, rất tốt đối với cơ thể sao?" Lục Minh choáng váng, thì ra là mình hiểu lầm, nha đầu này căn bản là không có nhét củ cải đỏ xuống dưới, mà là ăn ở trong trường. May mà mình không dẫn nàng đi bệnh viện, nếu không thì xấu hổ chết mất! Sau khi châm cứu xong, Giang Tiểu Lệ thẹn thùng ôm lấy cánh tay của Lục Minh, làm nũng : "Đại thúc, phía dưới của con rất đau, có khi chảy rất rất nhiều máu, có khi không chảy máu mà cũng rất đau, có phải là có vấn đề hay không?" Lục Minh nghe xong, liền phỏng chừng là do lúc cơ thể phát triển dẫn đến sự thay đổi, cụ thể hơn là trong quá trình phát dục của con gái, thì hoa nhỏ ở dưới trở nên đặc biệt mẫn cảm, lấy tay đụng vào sẽ có cảm nhận sâu sắc, đây cũng là điều bình thường. "Không có gì!" Lục Minh muốn cảnh cáo nàng là đừng lấy tay sờ loạn, chẳng qua ngẫm lại, mỗi ngày nàng đềuu kiên trì huấn luyện, có lẽ bị đau là do nguyên nhân khác chẳng hạn! "Đại thúc, nếu con không còn là xử nữ, chú có muốn con nữa không?" Giang Tiểu Lệ lại hỏi. "Con rốt cục đang nói cái gì?" Lục Minh phát hiện ra, nói chuyện với nàng đặc biệt lao lực, thật sự là muốn trở lại bản chất lạnh lùng trước kia. "Trước kia ở dưới của con có bị chảy máu, và rất đau, có lẽ màng trinh đã bị rách... đại thúc, chú nhìn giúp con đi, nhìn xem có còn lại gì không, ngay cả màn trinh cũng không còn, con thật đáng thương!" Giang Tiểu Lệ càng nói càng kích động, quên luôn việc nhìn sắc mặt của Lục Minh, chờ đến khi nàng phát hiện ra vẻ mặt giận dữ của Lục Minh, muốn trốn đã không kịp nữa rồi. "Xem ra gần đây không ăn đòn, nên ngứa da!" Lục Minh lật ngược nàng lại, tát cho mấy cái lên cặp mông trắng noãn của nàng, ngay cả dấu tay cũng in đỏ lại rất rõ ràng. "Đại thúc, con không dám nữa..." Giang Tiểu Lệ cầu xin tha thứ. Tuy rằng bị đánh, nhưng nàng không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rằng chú ấy càng tức giận thì càng quan tâm mình. Bị đánh vài cái, đau một chút rồi thôi. Cho nên, mặc dù mông đau ơi là đau, nhưng trong lòng Giang Tiểu Lệ lại đắc ý vô cùng, đại thúc lãnh khốc tức giận mình, chú ấy đánh mông của mình, tuy rằng không phải là cha của mình, nhưng còn thương mình hơn cả cha ruột. Có một đại thúc như vậy thật sự quá tốt, nếu mắc bệnh, chú ấy sẽ chăm sóc cho mình, còn nấu mì cho mình ăn, mình mà có chuyện gì, chú ấy sẽ là người đầu tiên đến cứu mình... đương nhiên, cầu xin tha thứ ở đây có nghĩa là muốn làm nũng với chú ấy mà thôi! Nghe thấy tiểu nha đầu này cầu xin, làm cho Lục Minh mềm lòng. Giang Tiểu Lệ là một mm không cha không mẹ, tâm địa của nàng không xấu, tuy miệng thì nói bậy một chút, nhưng so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi khác thì đỡ hơn rất nhiều, còn nhỏ mà, vẫn có thể từ từ dạy! Lục Minh ném quần cho nàng, khi Giang Tiểu Lệ chụp lấy, còn thè lưỡi ra làm trò trước mặt hắn. Thật sự là làm cho Lục Minh muốn xỉu! Giang Tiểu Lệ len lén nhìn hắn, có lẽ sợ Lục Minh tức giận, nên chỉ mặc một chân vào, sau đó xoay người nhảy lên giường, nhổn mông lên, phô hết cả cặp mông ra.... Thấy trên cặp mông trắng kia toàn là dấu tay của mình, Lục Minh muốn hộc máu ghê, nha đầu này không mặc quần lót! Cho dù về đến nhà cũng không thể tùy tiện như vậy được! Chẳng qua, Lục Minh cũng lười nói với nàng, thời kì con nít mà, Lục Minh cũng đã từng trải qua rồi, ở độ tuổi của Giang Tiểu Lệ, bị người khác quản thúc, bị nói nhiều, ngược lại còn thấy mất hứng. Trừ phi tự trong đáy lòng muốn làm, còn không thì hiệu quả hoàn toàn ngược lại. "Đại thúc, con không uống thuốc đông y đâu, thuốc đó đắng lắm, mỗi ngày chú đến châm cho con mấy cái là được rồi!" Giang Tiểu Lệ lại làm nũng, thật ra thì, nàng uống thuốc đông y không có vấn đề gì cả, chỉ là hy vọng rằng Lục Minh có thể đến thăm mình nhiều nhiều. Dựa theo suy nghĩ của nàng, lý tưởng nhất là mỗi ngày đều có bệnh, có chút không thoải mái, làm cho chú ấy lo lắng cho mình, mỗi ngày đều đến thăm. Như vậy là tốt nhất! "Có rãnh chú sẽ đến! Thuốc đông y không uống mà đòi khỏi bệnh, chú cho con làm nữ hoàng con làm không?" Lục Minh quay lại bản chất của đại thúc lãnh khốc, nhưng mà, tính lãnh khốc đã giảm đi rất nhiều. "Con không làm được nữ hoàng đâu, để dành cho chú làm đấy!" Giang Tiểu Lệ nói xong, lại thấy Lục Minh sắp nổi giận, liền thè lưỡi ra, bộ dáng vô cùng đáng yêu. "..." Lục Minh thấy bộ dáng đáng yêu của nha đầu này, đột nhiên có cảm giác như mình đang làm cha vậy. Rời khỏi nhà của Giang Tiểu Lệ, cũng đã gần tối rồi. Nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần ban ngày có gọi điện đến vài lần, nhưng Lục Minh không trả lời nàng. Bây giờ, cuối cùng cũng đã xong xuôi, trong lòng lại vừa động, cho nên chủ động gọi điện : "Nữ hoàng bện hạ, gọi cho kỵ sĩ đạo tặc có gì cần phân phó?" Nữ hoàng bệ hạ vừa nghe thấy giọng nói của Lục Minh, lập tức kích động, chẳng qua, mang theo vẻ tiếc hận nói : "Buổi tối em phải đi dự sinh giáo sự Tương với bạn học rồi, trước đó đã đồng ý, không đi không được, nếu không đã đi chơi với anh rồi. Haizzz... cô giáo thực tập trong trường Nhan Mộng Ly, có phải là tiểu tình nhân của anh không? Em thấy bạn gái cảnh sát của anh mấy ngày nay đang giúp nàng tra án đó" "Tra án?" Lục Minh nghe xong liền kinh ngạc, chẳng lẽ Mộng Ly mm thật sự gặp phiền toái sao? "Nàng ta bị người ta gửi thư đe dọa rất nhiều, còn có cả đầu lâu, hình nude đủ thứ, rồi lưỡi dao, "áo mưa" và nhiều thứ khác, anh không biết sao?" Mục Thuần cũng không hoài nghi, bởi vì nàng biết mấy bữa trước Lục Minh đi ra ngoài hái thuốc. "Rốt cục là thế nào?" Lục Minh hy vọng từ miệng của nữ hoàng bệ hạ này lấy ra nhiều tin tức hữu dụng. "Bây giờ, mỗi ngày có gần một trăm người con trai si tình đứng ở dưới xếp hàng tặng hoa, có hơn cả trăm người hâm mộ bảo vệ nàng hai mươi bốn giờ, không để cho nàng bị người ta quấy rầy, nói túm lại là rất oanh động! Ngay cả thiếu gia của hiệu trưởng cũng tuyên bố trước mặt mọi người là sẽ theo đuổi nàng, còn có cả gã Triệu thiếu gia nào đó mỗi ngày đều lái limousine đến quấy rầy, về phần những người mến nàng cũng rất nhiều, giống như sâu bọ vậy!" Mục Thuần càng nói càng ghen tỵ, nàng là con gái mà, cũng hy vọng có thể trở thành hoa hậu giảng đường, nhưng mà, quả thật là bản thân còn kém rất xa so với Mộng Ly mm. "Xem ra lần này anh không làm gì là không được rồi!" Lục Minh cảm thấy thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân của mình đã đến. "Này, anh muốn làm gì?" Nữ hoàng bệ hạ nghe xong, liền cảm thấy không ổn. "Vớ vẫn, anh đương nhiên là muốn cho mọi người tuyệt vọng, anh giả dạng bạn trai của nàng, có đôi có cặp đi ra đường, để mọi người trông thấy, trong lòng tự hiểu lấy, không thể dựa vào, thì đương nhiên sẽ tản đi!" Lục Minh nói cứ như là thánh vậy, mặc dù phương pháp giải quyết của hắn vẫn dựa vào nắm đấm, giống cái loại rác rưởi như Triệu Tuấn Hoa, không đánh hắn rụng hết răng, thì hắn sẽ không từ bỏ đâu. "Bạn học Lục Minh, anh sẽ không đóng giả làm thật chứ?" Mục Thuần hoài nghi, hỏi. "Bạn gái của anh là bình dấm chua mà, muốn đóng giả làm thật cũng không dễ dàng! Hơn nữa, anh là một con người đầy nhiệt tâm, nữ hoàng bệ hạ, em không nên hoài nghi nhân phẩm của anh chứ?" Lục Minh đổ đầy mồ hôi, quả thật không nên coi thường sự mẫn cảm của con gái. "Những cái khác thì em tin, nhưng cái này thì khó nói!" Nữ hoàng bệ hạ hừ một tiếng, nói : "Em mặc kệ, anh muốn làm gì với nàng ta thì làm, em cũng sẽ đến với anh! Mặc dù khuôn mặt của nàng ta đẹp hơn em, nhưng ngực của em to hơn nàng ta... em cảm thấy anh luôn đối xử tốt với người khác, nhưng khi với em thì luôn nói điều kiện, em muốn gặp anh thì phải làm bé ngoan, chẳng lẽ em kém người khác vậy sao? Anh nói đi, nếu không em sẽ khóc!" "Nữ hoàng bệ hạ, cái này không phải như vậy đâu!" Lục Minh choáng váng, thầm nghĩ, ai kêu em có một người cha đại gian đại ác làm chi, ai dám trêu chọc em! "Gần đây em rất ngoan mà, chẳng lẽ không được thăng cấp sao?" Mục Thuần bỗng nhiên nói rất ngọt ngào : "Cha của em gần đây có gọi điện cho em, hỏi em khi nào rãnh, thì cùng đi ăn cơm với ông ta, anh có thể cùng đi với em được không?" "Không, anh không rãnh!" Lục Minh nghe xong, tim muốn lọt ra ngoài, ngàn vạn lần đừng để Mục Chi Hiên biết mình và Mục Thuần quen biết nhau, nếu không thì xong đời. "Biết anh nói như vậy mà, em biết mà...." Ngữ khí của Mục Thuần ai oán như là nữ quỷ chết oan ngàn năm vậy. "Lần sau anh sẽ đi ăn với em, chỉ hai ta thôi..." Lục Minh nghe xong, liền cảm thấy có lỗi. "Thật sao?" Mục Thuần vừa nghe, trong lòng lập tức vui mừng, liền cười rộ lên, cuối cùng nói : "Được rồi, có câu nói này, bản nữ hoàng đặc biệt chuẩn cho anh giả mạo làm bạn trai của Nhan Mộng Ly, kỵ sĩ đạo tặc, đuổi hết đám ruồi bọ đáng ghét này đi!" "Vâng!" Lục Minh cũng phối hợp với nàng, nghiêm trang đáp. Đón taxi đến đại học, rồi xuống xe đi bộ vào trường, qua vài cái hành lang, dưới sự chỉ đường của một số lang lang trong tộc, cuối cùng đã đến được kí túc xá của Nhan Mộng Ly. Nơi thật quả thật là có rất nhiều người đang xếp hàng, hơn nữa còn có một dàn mười người, ăn mặc rất phong cách, quần áo cùng một kiểu, trong tay cầm toàn là hoa hồng đỏ, mà đứng trước dàn người này, có mấy thằng con trai đang ngồi trong trên một chiếc xe xa hoa, tay cầm một cây đàn, đang gào to hét lớn : Mộng Ly Mộng Ly anh yêu em... rồi còn có cả những người cầm ảnh cầm cờ quơ qua quơ lại. Phương diện tỏ tình này quả thật là đủ loại, thậm chí Lục Minh còn thấy cả một thằng mập mặc váy đang múa qua múa lại. Nếu ở đây không phải là Lam Hải, thì Lục Minh còn tưởng rằng mình đang đứng ở Úc nữa chứ. Rồi còn có cả mấy chục người trong tay cầm những vũ khí hiện đại hóa đang đứng gác dưới cửa cầu thanh, có cả chổi lau nhà, có thùng sơn, có cây gậy, có ống tuýp, có cả thùng nước, thậm chí cả cà chua trứng thối. Xem ra, đây chính là đội quân bảo vệ cho Nhan Mộng Ly rồi. Mà ở bên ngoài gần đó, không thiếu những người đang vừa ăn cơm vừa cá cược, cược xem thằng nào sẽ đoạt được trái tim của người đẹp trước! "Triệu bại não lại đến nữa rồi!" Chỉ nghe có một tiếng người hò hét lên, thì đã thấy hai chiếc xe hộ tống một chiếc ở giữa đi về hướng này. Khi đến đây, chiếc Mercedes Benz ở giữa dừng lại, Lục Minh nhìn thấy cái tên Triệu Tuấn Hoa từng bị mình nhét vào trong bồn cầu bước ra khỏi xe, mang kính đen, có bốn tên vệ sĩ to con hộ tống bên cạnh đang đi nhanh về hướng này. "Các vị bạn học, nhường đường cho Triệu đại thiếu gia, sẽ có ưu đãi cho mọi người..." Trên mặt của Triệu Tuấn Hoa lộ ra vẻ cười tà, giống như là của loài đười ươi vậy, tản ra khí thế của những thằng bại não. Hai gã vệ sĩ của hắn, trong tay đang cầm một bó hoa rất lớn. Còn gã trợ thủ thì rút ra một xấp tiền thật dày trong bóp da, rồi tung lên trời, nhất thời làm cho tiền rơi như mưa, làm cho người ta bu lại mà giành. Triệu Tuấn Hoa cười ha hả, đắc ý vô cùng, lại có một gã trợ thủ khác châm xì gà cho hắn, tăng thêm phần xa hoa. Người vừa có tiền vừa có quyền lại kiêu ngạo như thế, ai mà dám chống, cho nên, rất nhanh trước mặt Triệu Tuấn Hoa đã là một bãi đất trống, trừ Lục Minh ra. Triệu Tuấn Hoa ghét nhất là những thằng đẹp trai hơn mình, trong lòng cực kì căm thù,khó chịu vung tay lên, ra lệnh với đám vệ sĩ : "Lão tử ghét nhất là loại rác rưởi này, rõ ràng là tên nghèo hèn, mà cố tình làm ra vẻ thanh cao, thật đáng ghét! Ném tiểu tử này vào thùng rác cho tao, nếu hắn chống đối, đánh cho tàn phế!" Lục Minh lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra, đẹp trai cũng là một cái tội...
Bích Thủy Hào Đình...
Đám người Mục Chi Hiên và Chung Tử Uy đang ngồi nói chuyện với hai người đàn ông sinh đôi có tướng mạo gần giống nhau.
Hai người đàn ông này bảo dưỡng cũng không tồi, nhìn thì trẻ, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn thật sâu, đặc biệt là lúc cười rộ lên, để lộ ra vẻ già nua. Đương nhiên, hai người này muốn biểu hiện ra mình tuổi trẻ khỏe mạng, cho nên khi nói về đàn bà, họ dùng thứ tiếng Hán không được tự nhiên, để nói rằng mình đã nằm lên bụng không biết bao nhiêu con đàn bà, liên tục vài tiếng vẫn không gục, lại ngạo nghễ hỏi lại năng lực của .Mục Chi Hiên và Chung Tử Uy
"Lập Tông, Toàn Tông hai vị tiên sinh có năng lực kinh thế, Chi Hiên không thể bằng được!" Mục Chi Hiên giơ ngón cái ra với hai người, đặc biệt tán thưởng.
"Nước Hán tuy rằng nhiều người, nhưng nhân tài thì ít, mà nước Đại Hàn của chúng tôi thì ngược lại, tinh anh vô số, so sánh tố chất thì quả thật rất khác biệt. Trừ quan lớn của các người ra, tin tưởng rằng bình dân nước Hán, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không biết sử dụng thế nào? Về phần điện thoại, mp này nọ là vật phẩm bình thường ở Đại Hàn, thì tin rằng phần lớn người nước Hán chưa từng thấy qua đâu" Người bên trái ngạo mạn hừ nói, trong lời nói lộ ra rõ ý khinh bỉ.
"Đúng, đúng vậy, Lập Tông tiên sinh nói rất đúng!" Chung Tử Uy ngoài mặt tuy nói vậy, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh, hai lão già này quả thật bị ngu rồi, ngay cả người mù cũng có thể thấy dân chúng Lam Hải ra đường ai cũng cầm điện thoại di động theo cả.
Hai lão già bại não này lại nói ra những lời không biết xấu hổ này, thật đúng là ngu không thể tả.
Nếu không phải lợi dụng bọn họ để đối phó với "tử thần" vậy thì nói chuyện với mấy người ngu như vậy, quả thật là lãng phí nước miếng...
Người bên phải hừ nhẹ nói : "Người Hán các ngươi, ngoài mặt thì tỏ vẻ vô cùng, nhưng rõ ràng là cực khổ không chịu nổi, thích mặc đồ tốt nhất ra đường, về nhà thì mặc như là lá mướp rách, rõ ràng là quốc gia lụi bại, mà còn xây nhiều nhà cao tầng như vậy. Mà buồn cười nhất chính là, người Hán các ngươi căn bản là không có tiền để ăn, mà lại nghiên cứu thức ăn... nhớ lại năm đó, đầu bếp người Hán các người, đến cung điện của vua Đại Hàn chúng tôi để thỉnh giáo, sau đó về nhà thanh hình đổi dạng, biến thành tám món chính hệ cùng với bộ tịch mãn hán. Sau đó, quốc gia chúng tôi xin liên hiệp quốc cấp cho món ăn của Đại Hàn là di sản văn hóa, làm cho toàn thể nhân loại đồng thời khiên trách hành vi lừa đảo của sứ giả người Hán các ngươi"
"A?" Mục Chi Hiên nghe mà lùng bùng lổ tao, thầm nghĩ, cái gì thế? Bộ tịch mãn hán mà cũng xin liên hiệp quốc làm di sản văn hóa?
Khi đầu bếp cổ đại của Hoa Hạ thành danh, đem thức ăn trở thành nghệ thuật, phỏng chừng đám bổng tử các ngươi vẫn còn là dã nhân!
Về phần bộ tịch mãn hán kia, một trăm lẻ tám món, đám bổng tử các ngươi đã ăn hết chưa? Đã biết tên từng món ăn chưa?
Cái nước bổng tử này trừ món kim chi nổi danh ra, thì còn được món ăn nào khác? Đúng là phải kính nể da mặt dày của chúng! Mục Chi Hiên tuy không nói ra, nhưng trong mắt hắn, hai lão già bổng tử này, trừ cái thói ngạo mạn ra, thì chỉ còn lại cái bại não mà thôi, thật không biết thái tử vì sao lại tìm hai lão già này để đối phó với tử thần?
Mục Chi Hiên nhớ rõ Hình Thiên Phong đã nói với mình rằng : Một người có thể không có thực lực, có trí tuệ cũng có thể bù đáp không ít. Một người không có thực lực cũng không có trí tuệ, nhưng nếu biết khiêm tốn, thì miễn cưỡng vẫn có thể sống được. Nhưng mà, một người nếu không có thực lực và không có trí tuệ, lại càng không biết khiêm tốn, sống được trên đời này quả thật là một kì tích!
Hắn nhìn hai vị tông sư trước mắt này, bỗng nhiên có một cảm giác kì quái.
Thực lực của họ, đương nhiên là có, nhưng hoàn toàn là hư vinh, bị người ta tán tụng này nọ, làm cho trở thành nông cạn, thậm chí còn trở nên kiêu ngạo vô cùng... bọn họ đã lạc lối trong lời ngon tiếng ngọt của thế gian.
Tuy rằng thực lực của bọn họ vượt xa võ giả bình thường, nhưng Mục Chi Hiên đột nhiên mất đi tin tưởng.
Cho dù có thực lực của đại tông sư, nhưng tính tình như vậy, làm sao có thể giết chết tử thần? Đây căn bản không phải là tính tình của cường gia, mặc dù Mục Chi Hiên không có thực lực, nhưng hắn hoàn toàn hiểu được, cường giả chân chính, không phải như vậy! Thủ hạ của thái tử, Bạch Hạ, cũng chết dưới sự kiêu ngạo, xem ra, hai đại tông sư này, còn mạng đến Hoa Hạ nhưng chưa chắc đã còn mạng để trở về Đại Hàn!
Nếu đã nghĩ như vậy, Mục Chi Hiên quyết định không ngồi tự biên tự diễn với hai lão già này nữa, đứng lên chấp tay nói : "Tử thần đã trở về Lam Hải, nhanh chóng có hành động tiếp theo, Chi Hiên cần phải đi chuẩn bị trước, để tránh đến lúc xảy ra chuyện lại luống cuống!"
Hai vị tông sư kia nghe vậy, cười lạnh nói : "Lo lắng của anh chúng tôi hiểu, bởi vì anh là kẻ yếu, đến khi nào anh giống như anh em chúng tôi, nhìn từ trên nhìn xuống, sẽ hiểu thôi, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tĩnh chế động, đây là chiến pháp tốt nhất. Đương nhiên, chiến pháp này các người căn bản không hiểu nổi, Tôn Tử vốn chính là người Đại Hàn, nhưng lại bị con cháu các người bẻ cong lịch sử, mạo nhận là người Trung Hoa. Chúng tôi đang trình báo lên liên hiệp quốc, đem [Binh pháp Tôn Tử] và [Bản thảo cương mục] này sát nhập vào di sản văn hóa của chúng tôi"
"Mục thị trưởng bận việc xin cứ đi trước, nơi này có tôi, còn có rất nhiều mỹ nữ, nhất định có thể chiêu đãi tốt hai vị tông sư" Chung Tử Uy sợ Mục Chi Hiên nghe xong sẽ đổi ý, vội vàng khuyên Mục Chi Hiên rời đi.
"Được, Chi Hiên có việc quan trọng, xin cáo từ trước"
Mục Chi Hiên thật sự có cảm giác muốn hộc máu, nói chuyện với mấy thằng bại não, quả thật rất dễ điên!
Thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi!
Quên đi, dù sao hai tên bại não này sớm muộn gì cũng sẽ bị tử thần giết chết, mình không cần phải tức giận vì chúng. Tốt nhất là để hai tên bại não này đánh với tử thần, xong rồi lưỡng bại câu thương, đây là một kết quả không còn gì tốt hơn.
Về phần bọn họ có thể giết chết tử thần hay không, Mục Chi Hiên không dám nghĩ nhiều... nếu hai người kia không phải là cấp bậc đại tông sư, Mục Chi Hiên còn tưởng rằng đây là người từ đoàn xiếc thú nào đến! Người Đại Hàn bình thường, hoặc là sinh viên hay quan viên gì đó, cũng chưa tự đại đến mức này, sống mấy chục năm rồi, mà còn bị bại não và liệt não nữa, thật sự làm cho người ta không chịu nổi!
Mục Chi Hiên đi ra khỏi cửa lớn của Bích Thủy Hào Đình, do dự một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra, đổi sim, sau đó nhắn tin gửi đi..
Mười giây sau, tại lầu bảy của Phương Phỉ Uyển, điện thoại của Lục Minh vang lên tiếng tin nhắn.
Lục Minh cầm lên xem xong, kinh ngạc nói : "Có một người tự xưng là quỷ hỏa, cung cấp tin tức, nói rằng hai lão già bổng tử tối mai sẽ có điển lễ tại quyền quán .... cái này là bẫy, hay là thật vậy? Quỷ Hỏa, ma trơi? Anh đâu có quen biết gì với ma cỏ đâu?"
Hoắc Vấn Dong cười nói : "Quản nó thật hay giả làm gì, dù sao ngày mai thì quyền quán của đám bổng tử cũng khai trương, anh đến lật bảng hiệu đi!"
"Tối mai mới đi, tôi nay chúng ta còn thời gian mà" Lục Minh nhìn Hoắc Vấn Dong, lộ ra nụ cười xấu xa, ngày đó bởi vì có Giai Giai, cho nên Hoắc Vấn Dong không được tận hưởng lắm, cao trào bùng nổ, thần trí liền thanh tỉnh, nhanh chóng chấm dứt, vì có Giai Giai, nên nàng không thể làm ra chuyện mất mặt được, chẳng qua, đến được cái trình độ này cũng đủ làm cho Lục Minh choáng ngộp rồi.
"Bại hoại, trở về tìm Giai Giai của anh đi, lúc ấy là cơ hội tốt nhất, Giai Giai cũng rất động tình rồi, nhưng anh lại không chịu làm ..." Hoắc Vấn Dong liếc hắn nói.
"Ở Phong Đan Bạch Lộ anh phải làm bé ngoan, nếu không sẽ bị mấy bình dấm chua dìm chết" Lục Minh cười nói.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là như vậy.
Nguyên nhân khiến cho Lục Minh chưa muốn Giai Giai chính là muốn để cho trong lòng nàng có một kì vọng nho nhỏ.
Nếu nàng có hy vọng tu thành, vì mình là cống hiến để hoàn thiện kim cương bất hoại, rồi tiến hành chuyện vợ chồng ấy ấy, vậy thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, như vậy sẽ làm cho nàng càng thêm tự hào và kiêu ngạo, làm cho nàng có cảm giác thành công và hạnh phúc hơn! Tối hôm đó, Lục Minh đã nghe lén tiếng lòng của Giai Giai, cho nên quyết định chờ cô vợ nhỏ này.
Hắn cũng tin tưởng, chỉ cần nàng chăm chỉ tu luyện, sẽ dễ dàng đạt thành cửa thứ nhất...
Hoắc Vấn Dong nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai vào, liền lớn mật ngồi vào trong lòng của Lục Minh, làm nũng : "Người ta đã giúp anh như vậy, mà anh không có can đảm làm, em làm bà mối kiểu này là lỗ vốn rồi, chỉ được xuất giá, mà không được lên giường!"
"Đừng làm bà mối, làm tân nương tử đi, vậy thì vừa có thể được xuất giá, vừa có thể lên giường!" Lục Minh cười ha hả, bế Hoắc yêu nữ lên.
Khi mà ánh mắt của Hoắc yêu nữ đã nhộn nhạo xuân tình, thì di động của Lục Minh lại vang lên.
Nàng ôm nỗi hận cắn Lục Minh thật mạnh trong khi chờ hắn nghe điện thoại, hy vọng sau khi hắn nghe xong, sẽ có thể tiếp tục ấy ấy!
Chỉ là, khi Lục Minh vừa nhấn nút nghe, thì đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Giang Tiểu Lệ : "Đại thúc... con chảy máu..." Lúc đầu, Lục Minh còn tưởng rằng nàng bị cái mảnh vỡ cắt trúng tay nên chảy máu, định khuyên nàng vài câu, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo làm cho hắn nghe xong mà muốn xỉu : "Đại thúc, ở dưới của con chảy máu, con đã không còn là xử nữ rồi! Làm sao bây giờ?"
"Mau giải thích cho cô bạn nhỏ này một chút thường thức về vệ sinh đi!" Hoắc Vấn Dong nghe lén điện thoại, nghe vậy liền cười nói.
"Anh có thể sao?" Lục Minh thấy choáng quá.
"Đừng nhìn em, em sẽ không nói!" Hoắc yêu nữ vì trả thù việc xuân tâm đang nhộn nhạo mà lại bị người ta quấy rầy, quyết định im miệng không nói, chạy ra ngoài làm việc, không hầu hạ tiểu tổ tông Giang Tiểu Lệ này, làm cho nàng khóc chết!
Không còn cách nào, Lục Minh đành phải gọi về nhà cho Giai Giai, dặn nàng an ủi Giang Tiểu Lệ, đồng thời giáo dục một chút kiến thức thông thường.
Một lát sau, Giai Giai gọi điện lại báo cho Lục Minh biết : "Lục Minh, em nó không giống như có kinh lần đầu, trước đó cũng đã có rồi, và cũng biết sử dụng băng vệ sinh, có phải vấn đề khác hay không, hay là, anh đi nhìn xem đi?"
Lục Minh nghe xong muốn hộc máu bỏ mình ngay, mình thì đi nhìn cái gì? Mình cũng đâu phải là bác sĩ chuyên khoa ấy ấy của mm đâu, nhưng mà, trinh tiết tượng trưng cho người con gái thật ( _.__! )
Hắn phỏng chừng, cô bé Giang Tiểu Lệ này có phải là do chạy bộ hoặc là do ngồi xe đạp bị thương, cho nên mới chảy máu?
Hoặc là, thọt ngón tay vào phá ???
"Em không an ủi được, nàng ta cứ khóc suốt, không chịu nói gì hết, cứ gọi đại thúc thôi, xem ra đại thúc phải tự thân xuất động rồi!" Giai Giai đem gánh nặng vứt cho Lục Minh, làm cho Lục Minh thiếu chút nữa đã thấy trời đất tối sầm lại, mình đi nói chuyện này với Giang Tiểu Lệ sao?????
"Tiểu Lệ à, đừng khóc, ta đây! Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Té ngã?" Lục Minh bắt đầu nói bóng nói gió.
Trước kia hắn đã từng coi một tin tức, có một mm sinh năm , không cẩn thận nhét một trái củ cải đỏ vào, sau đó không biết làm thế nào mà rút ra không được, đành phải gọi điện cho mẹ, rồi cùng mẹ đi đến bệnh viện, cuối cùng mới lấy ra được cái củ cải đỏ kẹt trong đó ba ngày ba đêm... Lục Minh thật sự rất nhức nhói, không biết Giang Tiểu Lệ có nhét củ cải đỏ vào không?
Đương nhiên, Lục Minh không có khả năng hỏi trực tiếp Giang Tiểu Lệ có làm như vậy hay không.
Mà uyển chuyển hỏi thử : "Tiểu Lệ, hôm nay con ăn cái gì, có phải là củ cải đỏ hay không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Minh nghe thấy Giang Tiểu Lệ nức nở nói rằng có ăn củ cải đỏ ( củ cà rốt), càng hoảng sợ hơn. Thật sự nhét vào sao? Nếu như vậy thì phải đưa ngay đến bệnh viện thôi, Lục Minh không tìm Hoắc yêu nữ tính toán sổ sách nữa, mà vội vàng chạy đến nhà Giang Tiểu Lệ, vừa mở cửa ra, phát hiện tiểu nha đầu Giang Tiểu Lệ này chỉ mặc một cái áo rộng thùng thình, phía dưới là đôi chân trần, không mặc quần... làm cho cái đầu Lục Minh muốn nổ tung, càng cảm thấy tiểu nha đầu này nhất định là đã nhét củ cải đỏ vào rồi. Trong lòng vừa tức lại vừa giận, hận không thể đè xuống tát cho mấy cái vào mông. Chẳng qua, bây giờ không thể trừng phạt được, phải đưa đến bệnh viện trước. "Mặc quần vào, đi bệnh viện!" Lục Minh bảo Giang Tiểu Lệ mặc đồ vào, chứ để phơi phới như vậy ra ngoài đường, không làm cho người ta xịt máu mũi chết hơi phí. "Con không đi bệnh viện, con không chích!" Giang Tiểu Lệ không chịu đi bệnh viện, có lẽ là do bị ám ảnh về vụ chích thuốc. "Có lẽ không cần phải chích, để bác sĩ nhìn xem là được..." Lục Minh phỏng chừng, lấy củ cải đỏ ra thì hẳn là không cần chích, chỉ cần khử trùng thôi, dù sao không bị thương thì không cần phải chích thuốc. "Đại thúc, chú không phải là thần y sao? Chú nhìn giúp con được rồi, chú nhìn giúp con đi!" Giang Tiểu Lệ túm lấy tay của Lục Minh, làm nũng. "Sao chú có thể xem giúp con?" Lục Minh choáng váng. Giúp nàng lấy củ cải đỏ ở dưới ra, không phải là không được, nhưng mà, xấu hổ chết mất. Nếu mình giúp nàng lấy ra, thì uy tín và hình tượng đại thúc lãnh khốc hoàn toàn tiêu tùng, hơn nữa về sau phải đối mặt như thế nào? Cho nên, loại chuyện này, cứ để cho bác sĩ giải quyết là tốt nhất. Giang Tiểu Lệ thấy Lục Minh không chịu nhìn, muốn bắt nàng đến bệnh viện chích thuốc, liền nhanh chân bỏ chạy về hướng phòng, nhưng mà, tốc độ của nàng làm sao mà bằng Lục Minh, chỉ cần vươn tay ra là túm ngay lại. Vốn, Lục Minh muốn cho nàng một cái tát, sau đó vứt quần áo cho mặc vào, rồi kéo nàng đến bệnh viện, nhưng mà, khi vừa nắm lấy cánh tay của nàng, liền phát hiện ra có điểm không đúng... Kinh mạch của tiểu nha đầu này... "Đại thúc, có phải con bị bệnh nan y không?" Giang Tiểu Lệ rưng rưng nước mắt nói, nàng không muốn chết, mẹ thì bỏ đi, cha thì không gặp mặt, chỉ vừa mới được một đại thúc lãnh khốc quan tâm mình, nhưng mà chưa được vài ngày thì mình lại mắc bệnh nan y, cuộc đời mình sao mà u ám quá. "Bệnh nan y cái gì? Con chẳng có bệnh tật gì cả!" Lục Minh nghe xong, thiếu chút nữa bật ngửa, cái này chỉ là vấn đề kinh nguyệt không điều thôi, tự nhiên lôi bệnh nan y vô đây nói làm gì. "Thật chứ? Không gạt con? Đại thúc không được gạt con!" Giang Tiểu Lệ giơ tay lau nước mắt trên mặt, ngước đầu lên nhìn vẻ mặt của Lục Minh, thấy hắn không giống như đang gạt mình, nhất thời vui mừng, nhào vào trong lòng của Lục Minh kêu lên : "Thật tốt qua, đại thúc, con không phải chết! Vừa rồi con rất sợ, con không muốn chết... đại thúc, con thật sự không chết chứ?" "Để chú châm cứu cho, sau đó uống vài thang thuốc là sẽ khỏe" Lục Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra, tiểu nha đầu này chảy máu do không phải bị thương, mà chỉ là do kinh nguyệt đột nhiên không điều thôi, bởi vì trước đó Giai Giai đã cho nàng ăn Lục Thần Hoàn Đồng, cho nên thân thể của nàng bị biến đổi, mà tốc độ biến đổi hơi bị nhanh, cho nên tốc độ biểu hiện cũng hơi bị ghê, làm cho kinh nguyệt bị loạn, cuối cùng... Chẳng qua, Lục Minh vẫn thăm dò : "Có phải ở trường ăn củ cải đỏ không?" Giang Tiểu Lệ căn bản là không nghĩ nhiều như vậy, hỏi : "Không thể ăn củ cải đỏ sao? Không phải trong sách nói rằng trong củ cải đỏ có rất nhiều vi ta min A, rất tốt đối với cơ thể sao?" Lục Minh choáng váng, thì ra là mình hiểu lầm, nha đầu này căn bản là không có nhét củ cải đỏ xuống dưới, mà là ăn ở trong trường. May mà mình không dẫn nàng đi bệnh viện, nếu không thì xấu hổ chết mất! Sau khi châm cứu xong, Giang Tiểu Lệ thẹn thùng ôm lấy cánh tay của Lục Minh, làm nũng : "Đại thúc, phía dưới của con rất đau, có khi chảy rất rất nhiều máu, có khi không chảy máu mà cũng rất đau, có phải là có vấn đề hay không?" Lục Minh nghe xong, liền phỏng chừng là do lúc cơ thể phát triển dẫn đến sự thay đổi, cụ thể hơn là trong quá trình phát dục của con gái, thì hoa nhỏ ở dưới trở nên đặc biệt mẫn cảm, lấy tay đụng vào sẽ có cảm nhận sâu sắc, đây cũng là điều bình thường. "Không có gì!" Lục Minh muốn cảnh cáo nàng là đừng lấy tay sờ loạn, chẳng qua ngẫm lại, mỗi ngày nàng đềuu kiên trì huấn luyện, có lẽ bị đau là do nguyên nhân khác chẳng hạn! "Đại thúc, nếu con không còn là xử nữ, chú có muốn con nữa không?" Giang Tiểu Lệ lại hỏi. "Con rốt cục đang nói cái gì?" Lục Minh phát hiện ra, nói chuyện với nàng đặc biệt lao lực, thật sự là muốn trở lại bản chất lạnh lùng trước kia. "Trước kia ở dưới của con có bị chảy máu, và rất đau, có lẽ màng trinh đã bị rách... đại thúc, chú nhìn giúp con đi, nhìn xem có còn lại gì không, ngay cả màn trinh cũng không còn, con thật đáng thương!" Giang Tiểu Lệ càng nói càng kích động, quên luôn việc nhìn sắc mặt của Lục Minh, chờ đến khi nàng phát hiện ra vẻ mặt giận dữ của Lục Minh, muốn trốn đã không kịp nữa rồi. "Xem ra gần đây không ăn đòn, nên ngứa da!" Lục Minh lật ngược nàng lại, tát cho mấy cái lên cặp mông trắng noãn của nàng, ngay cả dấu tay cũng in đỏ lại rất rõ ràng. "Đại thúc, con không dám nữa..." Giang Tiểu Lệ cầu xin tha thứ. Tuy rằng bị đánh, nhưng nàng không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rằng chú ấy càng tức giận thì càng quan tâm mình. Bị đánh vài cái, đau một chút rồi thôi. Cho nên, mặc dù mông đau ơi là đau, nhưng trong lòng Giang Tiểu Lệ lại đắc ý vô cùng, đại thúc lãnh khốc tức giận mình, chú ấy đánh mông của mình, tuy rằng không phải là cha của mình, nhưng còn thương mình hơn cả cha ruột. Có một đại thúc như vậy thật sự quá tốt, nếu mắc bệnh, chú ấy sẽ chăm sóc cho mình, còn nấu mì cho mình ăn, mình mà có chuyện gì, chú ấy sẽ là người đầu tiên đến cứu mình... đương nhiên, cầu xin tha thứ ở đây có nghĩa là muốn làm nũng với chú ấy mà thôi! Nghe thấy tiểu nha đầu này cầu xin, làm cho Lục Minh mềm lòng. Giang Tiểu Lệ là một mm không cha không mẹ, tâm địa của nàng không xấu, tuy miệng thì nói bậy một chút, nhưng so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi khác thì đỡ hơn rất nhiều, còn nhỏ mà, vẫn có thể từ từ dạy! Lục Minh ném quần cho nàng, khi Giang Tiểu Lệ chụp lấy, còn thè lưỡi ra làm trò trước mặt hắn. Thật sự là làm cho Lục Minh muốn xỉu! Giang Tiểu Lệ len lén nhìn hắn, có lẽ sợ Lục Minh tức giận, nên chỉ mặc một chân vào, sau đó xoay người nhảy lên giường, nhổn mông lên, phô hết cả cặp mông ra.... Thấy trên cặp mông trắng kia toàn là dấu tay của mình, Lục Minh muốn hộc máu ghê, nha đầu này không mặc quần lót! Cho dù về đến nhà cũng không thể tùy tiện như vậy được! Chẳng qua, Lục Minh cũng lười nói với nàng, thời kì con nít mà, Lục Minh cũng đã từng trải qua rồi, ở độ tuổi của Giang Tiểu Lệ, bị người khác quản thúc, bị nói nhiều, ngược lại còn thấy mất hứng. Trừ phi tự trong đáy lòng muốn làm, còn không thì hiệu quả hoàn toàn ngược lại. "Đại thúc, con không uống thuốc đông y đâu, thuốc đó đắng lắm, mỗi ngày chú đến châm cho con mấy cái là được rồi!" Giang Tiểu Lệ lại làm nũng, thật ra thì, nàng uống thuốc đông y không có vấn đề gì cả, chỉ là hy vọng rằng Lục Minh có thể đến thăm mình nhiều nhiều. Dựa theo suy nghĩ của nàng, lý tưởng nhất là mỗi ngày đều có bệnh, có chút không thoải mái, làm cho chú ấy lo lắng cho mình, mỗi ngày đều đến thăm. Như vậy là tốt nhất! "Có rãnh chú sẽ đến! Thuốc đông y không uống mà đòi khỏi bệnh, chú cho con làm nữ hoàng con làm không?" Lục Minh quay lại bản chất của đại thúc lãnh khốc, nhưng mà, tính lãnh khốc đã giảm đi rất nhiều. "Con không làm được nữ hoàng đâu, để dành cho chú làm đấy!" Giang Tiểu Lệ nói xong, lại thấy Lục Minh sắp nổi giận, liền thè lưỡi ra, bộ dáng vô cùng đáng yêu. "..." Lục Minh thấy bộ dáng đáng yêu của nha đầu này, đột nhiên có cảm giác như mình đang làm cha vậy. Rời khỏi nhà của Giang Tiểu Lệ, cũng đã gần tối rồi. Nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần ban ngày có gọi điện đến vài lần, nhưng Lục Minh không trả lời nàng. Bây giờ, cuối cùng cũng đã xong xuôi, trong lòng lại vừa động, cho nên chủ động gọi điện : "Nữ hoàng bện hạ, gọi cho kỵ sĩ đạo tặc có gì cần phân phó?" Nữ hoàng bệ hạ vừa nghe thấy giọng nói của Lục Minh, lập tức kích động, chẳng qua, mang theo vẻ tiếc hận nói : "Buổi tối em phải đi dự sinh giáo sự Tương với bạn học rồi, trước đó đã đồng ý, không đi không được, nếu không đã đi chơi với anh rồi. Haizzz... cô giáo thực tập trong trường Nhan Mộng Ly, có phải là tiểu tình nhân của anh không? Em thấy bạn gái cảnh sát của anh mấy ngày nay đang giúp nàng tra án đó" "Tra án?" Lục Minh nghe xong liền kinh ngạc, chẳng lẽ Mộng Ly mm thật sự gặp phiền toái sao? "Nàng ta bị người ta gửi thư đe dọa rất nhiều, còn có cả đầu lâu, hình nude đủ thứ, rồi lưỡi dao, "áo mưa" và nhiều thứ khác, anh không biết sao?" Mục Thuần cũng không hoài nghi, bởi vì nàng biết mấy bữa trước Lục Minh đi ra ngoài hái thuốc. "Rốt cục là thế nào?" Lục Minh hy vọng từ miệng của nữ hoàng bệ hạ này lấy ra nhiều tin tức hữu dụng. "Bây giờ, mỗi ngày có gần một trăm người con trai si tình đứng ở dưới xếp hàng tặng hoa, có hơn cả trăm người hâm mộ bảo vệ nàng hai mươi bốn giờ, không để cho nàng bị người ta quấy rầy, nói túm lại là rất oanh động! Ngay cả thiếu gia của hiệu trưởng cũng tuyên bố trước mặt mọi người là sẽ theo đuổi nàng, còn có cả gã Triệu thiếu gia nào đó mỗi ngày đều lái limousine đến quấy rầy, về phần những người mến nàng cũng rất nhiều, giống như sâu bọ vậy!" Mục Thuần càng nói càng ghen tỵ, nàng là con gái mà, cũng hy vọng có thể trở thành hoa hậu giảng đường, nhưng mà, quả thật là bản thân còn kém rất xa so với Mộng Ly mm. "Xem ra lần này anh không làm gì là không được rồi!" Lục Minh cảm thấy thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân của mình đã đến. "Này, anh muốn làm gì?" Nữ hoàng bệ hạ nghe xong, liền cảm thấy không ổn. "Vớ vẫn, anh đương nhiên là muốn cho mọi người tuyệt vọng, anh giả dạng bạn trai của nàng, có đôi có cặp đi ra đường, để mọi người trông thấy, trong lòng tự hiểu lấy, không thể dựa vào, thì đương nhiên sẽ tản đi!" Lục Minh nói cứ như là thánh vậy, mặc dù phương pháp giải quyết của hắn vẫn dựa vào nắm đấm, giống cái loại rác rưởi như Triệu Tuấn Hoa, không đánh hắn rụng hết răng, thì hắn sẽ không từ bỏ đâu. "Bạn học Lục Minh, anh sẽ không đóng giả làm thật chứ?" Mục Thuần hoài nghi, hỏi. "Bạn gái của anh là bình dấm chua mà, muốn đóng giả làm thật cũng không dễ dàng! Hơn nữa, anh là một con người đầy nhiệt tâm, nữ hoàng bệ hạ, em không nên hoài nghi nhân phẩm của anh chứ?" Lục Minh đổ đầy mồ hôi, quả thật không nên coi thường sự mẫn cảm của con gái. "Những cái khác thì em tin, nhưng cái này thì khó nói!" Nữ hoàng bệ hạ hừ một tiếng, nói : "Em mặc kệ, anh muốn làm gì với nàng ta thì làm, em cũng sẽ đến với anh! Mặc dù khuôn mặt của nàng ta đẹp hơn em, nhưng ngực của em to hơn nàng ta... em cảm thấy anh luôn đối xử tốt với người khác, nhưng khi với em thì luôn nói điều kiện, em muốn gặp anh thì phải làm bé ngoan, chẳng lẽ em kém người khác vậy sao? Anh nói đi, nếu không em sẽ khóc!" "Nữ hoàng bệ hạ, cái này không phải như vậy đâu!" Lục Minh choáng váng, thầm nghĩ, ai kêu em có một người cha đại gian đại ác làm chi, ai dám trêu chọc em! "Gần đây em rất ngoan mà, chẳng lẽ không được thăng cấp sao?" Mục Thuần bỗng nhiên nói rất ngọt ngào : "Cha của em gần đây có gọi điện cho em, hỏi em khi nào rãnh, thì cùng đi ăn cơm với ông ta, anh có thể cùng đi với em được không?" "Không, anh không rãnh!" Lục Minh nghe xong, tim muốn lọt ra ngoài, ngàn vạn lần đừng để Mục Chi Hiên biết mình và Mục Thuần quen biết nhau, nếu không thì xong đời. "Biết anh nói như vậy mà, em biết mà...." Ngữ khí của Mục Thuần ai oán như là nữ quỷ chết oan ngàn năm vậy. "Lần sau anh sẽ đi ăn với em, chỉ hai ta thôi..." Lục Minh nghe xong, liền cảm thấy có lỗi. "Thật sao?" Mục Thuần vừa nghe, trong lòng lập tức vui mừng, liền cười rộ lên, cuối cùng nói : "Được rồi, có câu nói này, bản nữ hoàng đặc biệt chuẩn cho anh giả mạo làm bạn trai của Nhan Mộng Ly, kỵ sĩ đạo tặc, đuổi hết đám ruồi bọ đáng ghét này đi!" "Vâng!" Lục Minh cũng phối hợp với nàng, nghiêm trang đáp. Đón taxi đến đại học, rồi xuống xe đi bộ vào trường, qua vài cái hành lang, dưới sự chỉ đường của một số lang lang trong tộc, cuối cùng đã đến được kí túc xá của Nhan Mộng Ly. Nơi thật quả thật là có rất nhiều người đang xếp hàng, hơn nữa còn có một dàn mười người, ăn mặc rất phong cách, quần áo cùng một kiểu, trong tay cầm toàn là hoa hồng đỏ, mà đứng trước dàn người này, có mấy thằng con trai đang ngồi trong trên một chiếc xe xa hoa, tay cầm một cây đàn, đang gào to hét lớn : Mộng Ly Mộng Ly anh yêu em... rồi còn có cả những người cầm ảnh cầm cờ quơ qua quơ lại. Phương diện tỏ tình này quả thật là đủ loại, thậm chí Lục Minh còn thấy cả một thằng mập mặc váy đang múa qua múa lại. Nếu ở đây không phải là Lam Hải, thì Lục Minh còn tưởng rằng mình đang đứng ở Úc nữa chứ. Rồi còn có cả mấy chục người trong tay cầm những vũ khí hiện đại hóa đang đứng gác dưới cửa cầu thanh, có cả chổi lau nhà, có thùng sơn, có cây gậy, có ống tuýp, có cả thùng nước, thậm chí cả cà chua trứng thối. Xem ra, đây chính là đội quân bảo vệ cho Nhan Mộng Ly rồi. Mà ở bên ngoài gần đó, không thiếu những người đang vừa ăn cơm vừa cá cược, cược xem thằng nào sẽ đoạt được trái tim của người đẹp trước! "Triệu bại não lại đến nữa rồi!" Chỉ nghe có một tiếng người hò hét lên, thì đã thấy hai chiếc xe hộ tống một chiếc ở giữa đi về hướng này. Khi đến đây, chiếc Mercedes Benz ở giữa dừng lại, Lục Minh nhìn thấy cái tên Triệu Tuấn Hoa từng bị mình nhét vào trong bồn cầu bước ra khỏi xe, mang kính đen, có bốn tên vệ sĩ to con hộ tống bên cạnh đang đi nhanh về hướng này. "Các vị bạn học, nhường đường cho Triệu đại thiếu gia, sẽ có ưu đãi cho mọi người..." Trên mặt của Triệu Tuấn Hoa lộ ra vẻ cười tà, giống như là của loài đười ươi vậy, tản ra khí thế của những thằng bại não. Hai gã vệ sĩ của hắn, trong tay đang cầm một bó hoa rất lớn. Còn gã trợ thủ thì rút ra một xấp tiền thật dày trong bóp da, rồi tung lên trời, nhất thời làm cho tiền rơi như mưa, làm cho người ta bu lại mà giành. Triệu Tuấn Hoa cười ha hả, đắc ý vô cùng, lại có một gã trợ thủ khác châm xì gà cho hắn, tăng thêm phần xa hoa. Người vừa có tiền vừa có quyền lại kiêu ngạo như thế, ai mà dám chống, cho nên, rất nhanh trước mặt Triệu Tuấn Hoa đã là một bãi đất trống, trừ Lục Minh ra. Triệu Tuấn Hoa ghét nhất là những thằng đẹp trai hơn mình, trong lòng cực kì căm thù,khó chịu vung tay lên, ra lệnh với đám vệ sĩ : "Lão tử ghét nhất là loại rác rưởi này, rõ ràng là tên nghèo hèn, mà cố tình làm ra vẻ thanh cao, thật đáng ghét! Ném tiểu tử này vào thùng rác cho tao, nếu hắn chống đối, đánh cho tàn phế!" Lục Minh lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra, đẹp trai cũng là một cái tội...