"Nàng ngủ!" Lục Minh miễng cưỡng trả lời, đặt mông ngồi xuống ghế salon, cả nửa ngày sau cũng không muốn nhúc nhích.
"Anh hùng cứu mỹ nhân, sao anh lại không nhân cơ hội này ôm mỹ nhân về nhà?" Niếp hồ ly chọc ghẹo Lục Minh, nhưng phát hiện ra tâm tình của hắn không được tốt, liền sửa miệng an ủi : "Có phải Trương Viện Viện bị thương do rơi xuống hay không? A, đại anh hùng của chúng ta trở về, tiểu tử nữ chỉ lo ghen, mà quên khen, thật sự là có lỗi, nào, đến đây, em sẽ bồi thường một nụ hôn cho anh... anh có bị thương không?"
Nhìn thấy nụ cười chết người không cần đền mạng của Niếp hồ ly, Lục Minh bỗng nhiên kích động, ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt không buông tay.
Nếu đổi lại là bình thường, Niếp Thanh Lam khẳng định là đánh hắn rồi, chẳng qua, bây giờ phát hiện ra vẻ mặt của Lục Minh có vẻ rất kì quái, tựa hồ không được vui, trong lòng Niếp Thanh Lam cũng thấy tội nghiệp, mọi người bình thường làm cái gì đều rất ỷ lại vào hắn, nhưng hở một chút là ghen với ghen, rất ít khi nào suy nghĩ cho hắn. Trong lòng nàng cũng dạt dào nhu tình, mở hai tay ra ôm lấy đầu của Lục Minh, nhẹ nhàng kéo vào ngực, hôn lên ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi : "Sao thế? Bại hoại, có em đây! Có cái gì muốn nói thì nói với em đi!"
"Anh.... anh mất trí nhớ!" Lục Minh vừa nói xong, làm cho Niếp Thanh Lam bị dọa hết hồn.
"Không có việc gì, đừng quên bọn em là được rồi!" Niếp Thanh Lam nhìn biểu tình chân thật của Lục Minh, nhất thời khóe miệng lộ ra nụ cười khuynh thành khuynh nước của mình : "Quên hết cũng không sao, em sẽ làm cho anh yêu em thêm lần nữa, tên xấu xa như anh sẽ chạy không thoát đâu!"
"Không phải đã quên các em... anh đã quên trí nhớ về Ôn Hinh phu nhân" Lục Minh khẽ thở dài :" Trước đó một thời gian, anh có kiểm tra bộ não cho Trương Viện Viện, phát hiện ra tất cả đều hoàn hảo, chỉ là, trí nhớ về người đã biến mất"
"Anh phát hiện ra mình cũng giống như vậy, tuy rằng không nghiêm trọng như nàng, nhưng anh khẳng định là đã quên Ôn Hinh phu nhân và một vài việc vô cùng quan trọng, bởi vì không ai nhắc nhở, nên anh hoàn toàn không để ý... cho đến khi nhìn thấy Trương Viện Viện, anh mới thông qua nàng mà nghĩ đến điểm này!"
"Ôn Hinh phu nhân và chị Trầm sẽ nói cho anh biết, hai người ấy không phải đã nói rồi sao, chỉ cần đến lúc thích hợp, nhất định sẽ nói cho anh biết rõ chân tướng" Niếp Thanh Lam cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của Lục Minh, an ủi : "Tin tưởng Ôn Hinh phu nhân và chị Trầm đi, những gì mà họ làm cho anh, vĩnh viễn đều là tốt nhất!"
"Anh biết, anh chỉ nóng lòng muốn tìm lại phần trí nhớ bị lãng quên này... não người rất thần bí, tất cả những thứ này đều rất thần bí" Lục Minh cảm thấy trên phương diện này, sau này phải có một đột phát lớn mới được.
"Chậm rãi nghiên cứu đi, chúng ta có thời gian mà! Bại hoại, mặc kệ anh làm gì, em đều ủng hộ anh" Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng kéo Lục Minh ôm vào lòng.
"Em thật tốt..." Lục Minh gối đầu lên bộ ngực của Niếp Thanh Lam, thỏa mãn nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác bình yên này, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu cơn bão, thì về đến đây, vẫn sẽ có một gia đình ấm áp chờ hắn.
Nơi này, chính là nơi mà tâm hồn hắn được nghỉ ngơi.
Cho dù người yêu có là vô địch, thì vẫn cần sự quan tâm che chở của mình như một đứa nhỏ, ôm hắn, mình có một cảm giác rất kì lạ, làm cho mình càng thêm hiểu được, một cô gái tốt là như thế nào, một người yêu tốt, một người vợ tốt, phải làm như thế nào...ôn nhu với hắn, ủng hộ hắn, cho hắn một gia đình ấm áp cùng với những sự thoải mái, đây mới chính là những gì mình cần phải cho hắn.
Trong lúc hai người đang hưởng thụ sự yên lặng ngọt ngào, thì điện thoại của Lục Minh vang lên.
Bởi vì Lý lão và Trần lão lo lắng cho thân thể của Lục Minh, cho nên gọi điện đến hỏi, tuy rằng Lục Minh không có bị gì, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất quan tâm.
Hai lão gọi xong, lão già Trương Thượng Nguyên cũng gọi điện đến, Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh tạm thời không có thời gian rãnh, cho nên đi lền phòng hắn chuẩn bị nước, bây giờ cô vợ nhỏ ngoan ngoãn Giai Giai đã ngủ rồi, cho nên nàng sẽ làm tất cả mọi việc này để hầu hạ người mình yêu.
"Là Trương lão à, con không sao, lúc con ngã xuống, có dùng Trảo Hổ đánh vào tường để giảm bớt lực, cuối cùng còn có một chiếc xe hơi bên dưới đỡ giùm, cho nên không sao, bệnh viện chỉ bị bể vài cái cửa kính, đập hư một chiếc xe hơi, con thì không sao. A, đúng rồi, Trảo Hổ tinh cương mà ông làm cho con thì rất cứng, nhưng chịu lực lớn quá thì lại gẫy trảo" Lục Minh thoáng thương lượng với lão già Trương Thượng Nguyên về tình hình lúc đó.
"Tiểu Lục Minh, con không sao là tốt rồi, vừa hù dọa mấy lão già này sợ chết khiếp, Trảo Hổ bị gẫy, chuyện nhỏ, ta còn nhiều vẫn thạch, vốn muốn làm cho con một đôi găng tay bảo vệ, bây giờ liền làm trảo hổ bảo vệ tay cho con" Trương Thượng Nguyên nghe thấy Lục Minh không sao, cũng cao hứng không thôi.
"Vẫn thạch để làm trảo hổ? Cảm ơn Trương lão!" Lục Minh biết về mức độ quý hiếm của vẫn thạch, cái này khẳng định là do một lão già nào đó quyên tặng cho mình sao?
Có "Thạch Trảo Hổ", như vậy sau này đi trèo tường, chắc chắn là có trợ giúp rất lớn.
Nếu chỉ là tấn công kẻ địch, Tần Hoàng bảo kiếm đương nhiên là lựa chọn số một rồi, nhưng nếu dùng trong một số hành động đặc biệt, ví dụ như trèo lên vách đá hay là nhảy xuống lầu giống hồi nãy vậy, thì vẫn thạch trảo hổ này sẽ có trợ giúp rất lớn.
Tâm tình của Lục Minh được Niếp Thanh Lam an ủi, lại được các lão quan tâm ân cần hỏi thăm, và thu được vẫn thạch trảo hổ, cho nên lập tức chuyển biến tốt đẹp.
Vì thế thoải mái đi tắm rửa một phen, Niếp thanh lam thậm chí còn dọn cơm tối cho hắn.
"Trong nhà có chuyện gì không?" Lục Minh vui mừng ăn cơm, thuận miệng hỏi.
"Buổi tối phu nhân có ghé tìm anh, tựa hồ như có chuyện muốn nói với anh..." Niếp Thanh Lam đang đọc một quyển sách, không để ý trả lời, nàng đã có chút buồn ngủ, nhưng lão không nỡ đi ngủ.
"Còn em thì sao? Bên cảnh cục thế nào?" Lục Minh cũng muốn hỏi một chút về tình hình của thái tử hiện nay.
"Em rất tốt, bây giờ vừa mới phá được vụ án buôn thuốc phiện lớn tại biên giới, là một trọng điểm, không ai dám đụng đến em đâu" Niếp Thanh Lam quả thật đã rất buồn ngủ rồi, đi lại ôm Lục Minh một cái, sau đó hun vào má hắn một cái, rồi ngáp một cái, và trở về phòng ngủ. Nàng vừa đi khỏi, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn liền xuất hiện, tựa hồ nàng cũng lo lắng việc Lục Minh có bị thương hay không.
Nàng không nói chuyện, nhưng trong con mắt tinh khiết của nàng đã lộ hết sự thân thiết, Lục Minh không phải người mù, đương nhiên là hiểu được sự quan tâm từ trong lòng của lãnh mỹ nhân dành cho mình rồi.
Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn thấy Lục Minh không sao, nhẹ nhàng đứng dậy tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, xoay người rời đi.
Trước khi ra ngoài cửa, nàng còn quay đầu lại nói : "Đèn trong phòng của phu nhân vẫn chưa tắt..."
Lục Minh nghe xong lời của nàng, tim nhất thời lọt ra ngoài.
Mình có nên lấy cớ đến thăm Ôn Hinh phu nhân nửa đêm hay không, nửa đêm chạy đến phòng của nàng, nói chuyện với nàng? Mặc dù không thể là giống như chúng nữ, thân thiết với nàng, nhưng mà nói chuyện với nàng cũng rất tốt. Không biết Ôn Hinh phu nhân mặc áo ngủ ngồi trên giường ru tiểu Đậu Đậu ngủ sẽ là cái dạng gì?
Nghĩ đến đây, Lục Minh không thể chờ được nữa, lập tức nhanh tay lẹ chân chuồn đi.
Chạy đến bên trong nhà của Ôn Hinh phu nhân, không dám nhấn chuông, sợ nha đầu Ôn Nhu ra mở cửa thì khổ.
Do dự hơn nửa ngày, quyết định đi cửa sau, giống như ăn trộm trèo tường vào.
Khi đến cửa phòng của Ôn Hinh phu nhân, mang theo vẻ kích động vươn tay ra, nhưng rồi, lâu thật lâu sau cũng không dám gõ cửa, mình nên lấy cớ gì đây? Nói như thế nào mới không bị xấu hổ? Đang mãi suy nghĩ về lý do, thì cửa gỗ bỗng nhiên mở ra, Ôn Hinh phu nhân đang ôm tiểu Đậu Đậu đứng phía sau cửa, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nói : " Làm gì giống như một tên trộm thế, muốn đến đây, cũng không biết gọi điện sao!"
"Ba ba ôm một cái" Tiểu Đậu Đậu vừa thấy Lục Minh, ngay cả món đồ chơi trong tay cũng không cần, giang hai tay ra ôm hắn.
"Ngoan" Bình thường Lục Minh vẫn thường hay trốn tránh tiểu Đậu Đậu, chẳng qua bây giờ cảm thấy tiểu bảo bối này thật đúng là cứu tinh của mình.
Ôm vào trong lòng, mình sẽ không phải xấu hổ lắm.
Hắn nhanh chóng giang tay ra, ôm lấy tiểu bảo bối từ trong lòng ngực của Ôn Hinh phu nhân, hôn nó một cái làm cho nó cười rộ lên.
Trong phòng của Ôn Hinh phu nhân được bố trí theo đúng tâm tư, ánh sáng nhu hòa thoải mái, phòng ốc tao nhã tự nhiên, không có vẻ xa hoa, rút gọn rất nhiều, lại có rất nhiều chổ có thể nhận ra nữ chủ nhân của căn phòng này rất là cao quý thanh lịch... hy vọng của Lục Minh là được bước vào trong phòng, bây giờ, rốt cục cơ hội cũng tới, hắn không kịp nghĩ nhiều, ôm tiểu Đậu Đậu chạy nhanh vào, mặc kệ là nói thế nào, đi vào trước, cảm thụ mùi thơm ngào ngạt ở đây, nghe thấy hương khí say lòng người của Ôn Hinh phu nhân cũng được.
Tiểu Đậu Đậu làm nũng, bắt Lục Minh ôm nàng lên giường chơi.
Vừa đúng lúc đáp ứng tâm nguyện của Lục Minh, ngồi trên giường của Ôn Hinh phu nhân, đây cũng chính là khát khao và mục đích trong lần hành động này.
" Avrile có nhìn trúng mấy tòa thành ở châu Âu, chụp không ít ảnh gửi về, con xem đi, thích cái nào thì chọn!" Ôn Hinh phu nhân nhìn thấy Lục Minh ngồi lên giường của mình, mặt ngọc đỏ ửng lên, nàng rót cho Lục Minh một ly nước, sau đó đưa túi ảnh qua, ý bảo hắn chọn một cái.
"Con đâu có biết gì đâu" Lục Minh tùy ý nhìn mấy bức hình, phát hiện ra tất cả đều giống nhau, hơn nữa còn rất đặc sắc.
"Biết con sẽ nói như vậy mà, con đó, cái gì cũng không quản! Cả ngày chỉ giống như con khỉ nhỏ chạy khắp núi vậy, thế nào, gần đây có thu hoạch gì không?" Ôn Hinh phu nhân mỉm cười, cũng không nhiều lời về chuyện tòa thành nữa, chuyển sang hỏi tình hình của Lục Minh bây giờ. Vừa hỏi xongg, làm cho cái máy phát thanh mang tên Lục Minh bật sang chế độ phát, nói thao thao bất tuyện về chuyện lên cao nguyên Vân Quý bắt cướp, rồi nói về những người cảnh sát nơi đó chịu sự gian khổ mà vẫn thủ vững, rồi còn nói cùng Hoắc Vấn Dong trở về quê hái thuốc, Hà Trấn cùng cá trắng Thanh Khê, còn đắc ý nói mình phát hiện ra trụ trận thủy tinh tron động rồi lợi dụng áp lực nước sông để tu luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục tầng thứ ba.
Ôn Hinh phu nhân vẫn lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên gật đầu, nhưng khi nghe đến trụ trận thủy tinh, liền nhỏ giọng nói phải chú ý giữ bí mật.
Tiểu Đậu Đẩu mệt mỏi, nàng không muốn Lục Minh chơi với mình nữa, mà muốn Lục Minh ôm mình ngủ.
Lục Minh xấu hổ, tuy rằng bình thường ở trên giường mình, mình có thể đủ tư cách làm cha, nhưng trên giường của Ôn Hinh phu nhân, sao có thể nằm xuống được?
Cuối cùng, hắn không chịu được sự làm nũng của tiểu Đậu Đậu, hơn nữa, trong lòng cũng có khát vọng được ngủ trên giường của Ôn Hinh phu nhân.
Nhìn trộm Ôn Hinh phu nhân, hy vọng nàng không tức giận.
"Con cứ ôm nó ngủ đi, cô còn có chút việc bận..." Ôn Hinh phu nhân giơ tay ra kẽ vuốt đỉnh đầu của Lục Minh, nhẹ nhàng cười, trở lại bàn làm việc, bắt đầu lo công việc của mình.
"Tiểu Đậu Đậu đang ngủ, một lát nữa con về!" Lục Minh mừng rỡ, nằm xuống ôm tiểu Đậu Đậu, khẽ vuốt mặt, rồi ôm nó vào giấc ngủ, một bên thì len lén ngửi mùi thơm của Ôn Hinh phu nhân ... cái cảm giác này thật thoải mái, gối đầu vừa mềm lại vừa thơm... Lục Minh nhắm mắt tận tình cảm thụ giây phúc tốt đẹp này, cuối cùng, bất tri bất giác ngủ quên luôn.
Cho đến ngày hôm sau, Lục Minh tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn còn đang nằm trên giường của Ôn Hinh phu nhân, mà mặt trời ngoài cửa sổ đã lên đến đỉnh rồi.
Trời ạ, mình ngủ trên giường của Ôn Hinh phu nhân cả đêm!
Làm sao bây giờ?
Là thức dậy, hay là tiế tục giả bộ ngủ? Mà giường của Ôn Hinh phu nhân rất thoải mái, mình mà thức dậy, vậy đúng là lãng phí cơ hội! Lục Minh kéo chăn lên che kín đầu, muốn tiếp tục lừa gạt, làm ra vẻ mình chưa tỉnh lại, tiếp tục hưởng thụ cảm giác này!
Đáng tiếc là, cái khoảng khắc tốt đẹp này đã bị tiếng nhạc chuông từ chiếc điện thoại thời mười năm kháng chiến của Lục Minh phá hủy...
Mới sáng sớm mà thằng khốn nào lại gọi cho mình thế?
Lục Minh nổi giận, bây giờ tâm chém người hắn đã có!!!