"Số 2, không được vô lễ." Lục Minh vừa nói, nam tử lãnh khốc số 2 lập tức cung kính cúi đầu. Hắn mở cái vali đen trong tay ra, lộ ra đầy một rương tiền mặt, hai hàng tập tiền bên trái dày cộp là nhân dân tệ, hai hàng bên phải dày cộp lên là đôla. Lão sắc quỷ, đám người Tiểu Lan cùng mẹ của Giai Giai vừa nhìn, đều mở to hai mắt ra nhìn, cái vali này lớn như vậy, bên trong đều là tiền, thậm chí còn có một nửa là đôla, thật không biết có bao nhiêu tiền! Nam tử lãnh khốc số 2 tùy ý rút từ trong vali ra hai mươi lăm tập nhân dân tệ, để cả đống đặt lên bàn. Lục Minh dừng một chút, lại nói: "Lại cầm một trăm nghìn đôla đi." Tiếp đó, hắn hướng về phía mẫu thân của Giai Giai, giả ra bộ dạng rất thành khẩn nói: "Thưa dì, quán rượu của cháu sắp tới phải lắp đặt thiết bị cùng xây dựng thêm, cần không ít tiền, gần đây tình hình kinh tế có chút chật vật, chút tiền ấy dì cứ nhận lấy trước, chờ cháu cùng Giai Giai làm giàu được, lại nhất định đưa thêm cho dì một trăm vạn... Dì à, cảm tạ dì đồng ý đem Giai Giai gả cho cho, cháu nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng, tở trong long của cháu, Giai Giai chính là một nghìn vạn, một trăm triệu, một trăm trăm triệu cũng không đổi được, dì đồng ý cho nàng theo cháu, cháu phi thường cảm kích dì..." Chờ khi nam tử lãnh khốc số 2 lại cầm 100.000 đôla đi ra, Lục Minh lấy tay khẽ kéo Giai Giai, hướng mẹ của Giai Giai cung kính đưa tới nói: "Dì à, chúc dì sinh nhật vui sướng, chúng cháu còn có việc, phải cùng Giai Giai đi về trước, sau này khi rảnh rỗi, sẽ trở lại thăm dì!" Mẹ của Giai Giai trợn trắng mắt, tiểu tử nghèo biến hóa nhanh chóng, biến thành ông chủ kim cương, nhưng lại là cái loại đỉnh cấp này, này, thật sự làm cho nàng không dám tin tưởng. Khi sắp ra khỏi cửa, Lục Minh lại quay người lại, mở túi xách tay nhỏ của Giai Giai, lấy ra hai thỏi vàng óng ả, đưa cho nam tử lãnh khốc số 2, để hắn ném tới trên bàn, mỉm cười: "Giai Giai rời nhà gấp quá, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, cũng không thể mua cho dì chút trang sức, đành dùng hai con cá bé xíu này chúc mừng sinh nhật dì đi! Chúng ta ra tay quá keo kiệt, xấu hổ a, dì đại nhân đại lượng chớ trách!" Các nàng Tiểu Lan vừa nhìn, con ngươi đều muốn rơi ra trên mặt đất . Dây chuyền vàng thì tính là cái gì. Người này vừa ra tay, liền trực tiếp tặng vàng thỏi! Lúc đầu, cho rằng hắn là một người làm công cùng đinh. Không nghĩ tới, hắn là một đại gia ẩn giấu sâu! Những tệp tiền này cùng với hai cây vàng thỏi lấy ra, tựa như một cái tát tiếp một cái, hung hăng đánh lên trên mặt những kẻ điệu bộ này. Đặc biệt các nàng nhớ tới những lời châm biếm kinh bỉ đã nói. Bây giờ nghĩ lại, tựa như kim châm đâm vào trong lòng. Trong phòng tựa hồ có một ác ma đang vô tình cười nhạo. Giống như có người đang cười to nhìn vở hài kịch xem các nàng là một đám chó mắt mù lại hám lợi... Thái độ của Lục Minh càng là cung kính, càng là lễ phép, càng là khiêm tốn. Các nàng nghe được lại càng là xấu hổ, càng là cảm thấy thẹn, càng là xấu hổ vô cùng. Mẹ của Giai Giai bây giờ tình nguyện để Lục Minh đưa tay tát cho mình lien tục một hồi. Ít nhất như vậy, nàng còn có thể cảm thấy tốt hơn được một ít. Bây giờ, Lục Minh cùng Giai Giai phải đi. Nàng căn bản không dám ngăn cản. Không nói còn có một số 2 lãnh khốc vô tình móc súng ra bất cứ lúc nào, chính là Lục Minh cùng Giai Giai bây giờ, ở trong lòng của nàng, đều là tồn tại cao đến không thể với tới, nàng phát hiện mình ngay cả ngưỡng mộ cũng đều không có khả năng. Tất cả này, đều là chính một tay cô ta tạo thành ! Lúc đầu nàng có một cô con gái mỹ lệ động lòng người, chỉ cần nàng thoáng dùng con mắt nhìn đứa con gái này một chút, thoáng nói lời ấm lòng, lại hoặc là, trên mặt không có lộ ra thần sắc kinh bỉ như vậy, tin tưởng tất cả trước mắt sẽ biến thành khác ... Nhưng mà, tất cả thứ đó, đều là nàng tạo thành ! Là nàng đưa tay ký tờ giấy, dùng bốn mươi vạn đem con gái "bán" cho Lục Minh! Là nàng, làm tổn thương lòng của con gái! Cho dù như vậy, Giai Giai còn gọi mình là mẫu thân, thực hiện lời hứa dùng tiền tài tới trả lại cho công nuôi dạy của mình, chỉ là, nàng không bao giờ ... còn là con gái mình như trước đây nữa! Nàng không hề thuộc về mình, có lẽ là nàng còn có thể cho mình tiền, nhưng vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng nghĩ nàng dành cho mình cái gì khác ngoài tiền tài . Có lẽ là ở trong lòng của nàng, mình sớm đã bị xem thành một mẫu thân đã chết đi! Tất cả đây đều là kết quả một tay mình gây thành, là mình, tự tay cự tuyệt phần thân tình này, là mình cự tuyệt nhận về đứa con gái này, là tự mình đem nàng "bán đi"... Hai chân mẹ của Giai Giai mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất, nhìn đống tiền cao như núi cùng thỏi vàng trước mặt, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng phát hiện mấy thứ này, cũng không phải là quan trọng như mình tưởng tượng. "Lão bà, thật nhiều tiền, a, vàng thỏi, thực sự là vàng thỏi!" Nàng nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên của chồng mình đang cầm tiền, nhìn tư thế xâu xí dùng răng cắn vàng thỏi của hắn, bỗng nhiên sinh ra sự chán ghét cực lớn. Trong lòng, liền bừng tỉnh đại ngộ... Ở trong long của con gái, mình hẳn là cũng là xấu xí đáng ghét như vậy, đây là mình, chính là mình trong cảm nhận của con gái cảm nhận trong của mình! Nàng không có tham dự vào trong sự điên cuồng hân hoan đếm tiền của những người đó trong sảnh, mà là vội vàng chạy tới trước cửa sổ. Dưới lầu, con gái đang được người yêu của nàng ôm, một đường thương tâm vừa đi vừa khóc... Nghe tiếng khóc nức nở của con gái từ xa xa truyền đến, trong lòng nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác nổi lên, đó chính là hối hận! Mình chiếm được tiền tài, nhưng mất đi một cô con gái, đây là mình đáng đời , nhưng con gái của mình, sau khi trả giá tiền tài, còn mất đi một người mẹ! Con gái đang khóc, nhưng mà mình còn có mặt mũi đuổi theo đi an ủi nàng sao? Mình không xứng làm một người mẹ, không xứng làm mẹ của nàng ! Con gái đi lần này, tin tưởng nàng vĩnh viễn sẽ không trở lại... Là tự tay mình chôn vùi một đoạn thân tình mẹ con này, là mình, vô tình giết chết "mẹ" trong lòng nàng , mình bất quá chỉ là một kẻ như thần giữ của thấy tiền liền hoa mắt, căn bản không có tư cách làm một người mẹ! Mẹ của Giai Giai vô ý thức tóm chặt chấn song cửa sổ, nhìn Lục Minh ôm Giai Giai càng đi càng xa, lần đầu tiên trong đời nàng chảy xuống nước mắt hối hận ... Nước mắt, chậm rãi chảy xuống khuôn mặt ủa nàng, chảy qua khóe môi, làm cho nàng cảm thấy một loại mùi vị cực chua chat đắng cay. "Lục Minh, em muốn trở lại thăm bà nội một chút, đốt cho lão nhân gia hương tốt nhất." Sau khi Giai Giai trở về Lam Hải, bỗng nhiên dâng lên nỗi niềm muốn về quê. Sau khi mất đi thân tình của mẫu thân, bây giờ trong long nàng, còn sót lại hình ảnh không rõ lắm của phụ thân, còn có bà nội hiền lành đã mất, nàng mong muốn ở trước mộ phần thân nhân, khép lại vết thương đã vỡ vụn kia. Lục Minh đương nhiên mong muốn Giai Giai mau chóng quên đi vết thương trong lòng , hắn cảm thấy, có như vậy mẫu thân như vậy, tuy rằng chẳng đáng giá để buồn, thế nhưng sớm giải thoát tầng quan hệ này, vẫn là đáng được ăn mừng ... Ít nhất, mẫu thân của Giai Giai , còn chưa có đem nàng bán cho một ông chủ gì đó! Xã hội bây giờ, đều là hiện thực như thế . Người giống như mẹ Giai Giai như vậy, trên xã hội tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít. Thậm chí, còn có mẫu thân còn độc ác vô tình hơn nàng nhiều Giai Giai như vậy, thực sự rất may mắn ! Cho nên Lục Minh tình nguyện dùng tiền giải quyết chuyện này, mà không phải dùng tới thủ đoạn khác! Mẫu thân của Giai Giai, chỉ là tham tài cùng hám lợi, còn chưa thực sự tới mức "bán con gái"chân chính. Trên xã hội có một ít mẫu thân hoặc là phụ thân, chỉ là nghe nói hành vi của bọn họ, sẽ làm cho người ta thấy sởn tóc gáy! Nam tử lãnh khốc số 2 khi lái xe trở lại Lam Hải, chuyển hướng chỗ tiểu trấn Triều Bình của Giai Giai, lại đi thêm chừng hơn một tiếng đồng hồ, mới đến nguyên quán của Giai Giai. Nhà cũ của Giai Giai , đã để hàng xóm mượn. Người nhà này hình như là một huynh đệ của phụ thân, năm đó tang sự của phụ thân cùng bà nội của Giai Giai, đều là bọn họ ra tay hỗ trợ, mới có thể xử lý ổn thỏa. Lão bá này đã rất già, không đi nổi nữa, lão thấy Giai Giai gật đầu, nói tiếng chào, liền cúi đầu hút thuốc lá của lão. Nhưng trái lại con dâu thứ hai của hắn, bụng lớn, bưng ra khay trà, nhiệt tình ngồi xuống bắt chuyện Giai Giai cùng Lục Minh , một tiểu hài tử dính nước mũi, ở ngoài cửa nhìn kẹo Giai Giai mua tới, cũng không dám tiến đến cầm. Cô con dâu bụng to cười mắng: "Kim Thủy, coi dánh vẻ của con kìa, đây là Giai Giai tiểu cô, hiểu được phải chào cô không? Đi học thầy giáo không dạy con phải biết lễ phép sao?" Tiểu hài tử chạy ào tới, cầm hai thanh kẹo đút vào trong túi, lại cầm hai quả táo, sau đó tại trong tiếng mắng của cô con dâu , nhanh như chớp chạy mất. "Tiểu cô, lần này em trở về, là muốn quay về nhà trông ruộng đồng của em, hay chỉ là quay về xem? Ruộng đồng chúng ta làm, không có cái tiền gì, tiểu cô cùng tiểu dượng cũng không phải người ngoài, chị có lời thật mà nói, chút tiền trợ cấp của quốc gia, sớm đã hết, hiện ở nhà gặp khó khăn, chồng chị cùng đại bá không có văn hóa gì, chỉ có thể vào làm ở công trường trong thành, khiến người sống buồn thiu, còn thiếu nợ tiền công. Tiểu cô, nếu không chúng ta cho em chút lương thực đi, chút thóc ,lạc, những thứ này chúng ta có!" Cô con dâu còn tưởng rằng Giai Giai trở về muốn đòi đất, sau khi nói xong, mang chút ngại ngùng cười cười: "Nếu như tiểu cô cảm thấy không đủ, chị cho tiểu cô thêm năm trăm đồng nữa, thế nào?" "Nhị tẩu, em không phải trở về đòi tiền , ruộng đồng mọi người trông coi là tốt rồi, những ruộng đồng này bỏ hoang thì thật đáng tiếc, mọi người có thể trồng gì thì trồng. Lần này em trở về, chính là muốn trở về thắp cho bà nội một nén hương tốt nhất." Giai Giai vội vàng xua tay. "Ai, chị chỉ biết, tiểu cô là sinh viên, có văn hóa, ở trong thành phố có tiền đồ, không thích chút ruộng đồng khô cằn ở nông thôn!" Người vợ nhỏ kia nghe xong, nhất thời thở dài một hơi, nàng thật đúng là sợ Giai Giai đòi tiền. Sau khi phụ thân Giai Giai mất, ruộng đồng này vẫn đều là do bọn họ trồng, khi bà nội còn sống, bọn họ còn chút lương thực, sau thì bà nội mất, Giai Giai cũng lên thành phố đi học đại học, một năm chỉ trở về vài lần, ruộng đồng vẫn đều là bọn họ trồng. Bây giờ chính sách tốt rồi, làm ruộng trồng trọt còn có tiền trợ cấp, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là trợ cấp. Lúc đầu người vợ nhỏ này còn tưởng rằng Giai Giai biết trợ cấp của tròng trọt, phải về là hỏi tiềna, không nghĩ tới hoá ra không phải, trái lại làm cho nàng an tâm không ít. Dựa theo gia cảnh bây giờ, vốn còn có thể sống qua ngày, nhưng sinh con cũng muốn tiền, công trường chỗ chồng làm lại khất nợ tiền lương, lão nhân lại có bệnh thỉnh thoảng nằm viện, sống qua ngày càng khó đi, bây giờ nàng là một tay lo tài chính trong nhà, thật đúng là sợ đòi nợ tới cửa. Lão nhân ở bên ngoài phơi nắng kia ho khan một chút, không đầu không đuôi nói một câu: "Nàng là ta nhìn lớn lên, sao có thể có lòng như thế, nói lung tung, cũng không sợ người ta chê cười con." "Là con không đúng, tiểu cô đừng để trong lòng, vị tiểu dượng lớn lên rất đẹp trai, làm ông chủ lớn đi?" Người vợ nhỏ khẽ đánh nhẹ vào miệng mình . "Không phải, tôi cũng là người nghèo." Lục Minh sờ lấy một bao đỏ thẫm, đưa qua đi: "Lần đầu tiên tới, cho tiểu bảo bối một ít tiền lì xì, chúc may mắn đại cát đại lợi." Chiêu thức này của Lục Minh , trái lại làm người vợ nhỏ mừng muốn hư. Nàng cũng không giả bộ nhún nhường, tiếp nhận tiền lì xì, cười hì hì nói: "Vậy xin nhận tình cảm tốt dượng cho, nhà nhỏ của tôi tự nhiên sẽ không khách khí, con, chúc dượng cùng tiểu cô cũng sớm ngày sinh một bé xinh như búp bê đi!" Nàng thấy bao tiền lì xì này rất lớn, bề ngoài tinh mỹ, phỏng chừng bên trong là tờ một trăm đồng đi, vui mừng đút vào trong túi, lại rất cố gắng ôm bụng to tiến vào buồng trong tìm vài thứ, nhìn xem có đồ ăn gì thích hợp hay không, các loại hoa quả bánh trái, đều lấy ra chiêu đãi tiểu dượng. Giai Giai bái tế phụ thân cùng bà nội xong, lại cùng Lục Minh đi một vòng trong thôn. Bởi vì kinh tế chuyển biến tốt đẹp, trong thôn thay đổi rất lớn, nhà hai ba tầng san sát, Giai Giai khó tìm lại ký ức lúc nhỏ, hơi cảm thán, cùng Lục Minh lên xe rời khỏi. Người vợ nhỏ kia đuổi theo, tặng Giai Giai một đống lớn các loại khoai lang, rau củ... Thấy nàng bụng to mà cầm hai túi lớn các thứ chạy tới, Lục Minh cũng thay nàng toát một hồi mồ hôi lạnh, có điều là u người vợ nhỏ kia lau mồ hôi, chẳng hề để ý cười cười: "Ở nông thôn làm ra, hai ba mươi cân rau này là chút lòng thành !" Chờ Lục Minh cùng Giai Giai đi xong, người vợ nhỏ này mới móc ra tiền lì xì, vui vẻ cười cười: "Ta xem xem, tiểu dượng xuất thủ có đúng tờ tiền lớn hay không, xem hình dạng nên là một trăm đồng đi? Con, con chính là lần đầu tiên nhận được tiền lì xì đó!" Mở ra nhìn, căn bản không phải tiền mặt, mà là một tờ chi phiếu. Người vợ nhỏ ngây người, hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn nhìn lại chữ mặt trên, viết nghiêm chỉnh 50 vạn nhân dân tệ ( tương đương 1,1 tỷ VND đó ), sợ đến la hoảng lên kêu "a" một tiếng. "Cả ngày hoang mang rối loạn, cũng không nhìn cái bụng." Lão nhân lắc đầu, đem thuốc lá rời khỏi mồm, lật đật đứng lên. "Cha thì biết gì, tiểu dượng cho bao nhiêu tiền biết không? Năm mươi vạn, này, này có thể là hắn cho nhầm rồi hay không? Ai nha, má tôi ơi, cho sai cũng thật kinh khủng!" Người vợ nhỏ vừa nghĩ, lập tức ôm bụng to, hướng cửa thôn bên kia chạy tới. Chờ khi nàng chạy tới cổng thôn, trên đường cái của thôn đâu còn có bóng dáng của ô tô nữa, sớm đi từ lâu rồi. Người vợ nhỏ thở dài nói: "Nếu không cho nhầm , thì thật là tốt biết bao, có số tiền này, nhà của ta cũng có thể xây ba tầng a." "Uy, tới rồi, tôi tìm cô hồi lâu..." Có hai nam tử trung niên hướng bên này chạy tới, xa xa liền lớn tiếng la lên. "Thôn trưởng? Nước ruộng nhà ông không phải tôi trộm, tôi cũng không biết là ai, ông đừng tìm tôi!" Người vợ nhỏ vừa nhìn nam tử trung niên, lập tức xua tay, ra vẻ mình không có trộm nước ruộng nàhu thôn trưởng. "Cô nói cái gì a? Nước ruộng nhà cô là tôi bỏ qua, không nhìn một cái bụng to, không nhìn chồng cô ra khỏi thành làm công, tôi còn thật sự không nghĩ nói tới việc này để mở đầu câu chuyện. Tôi làm thôn trưởng thôn Thảo Bì này, vẫn là cho các cô rau bèo." Nam tử trung niên oán giận hai câu, lại hỏi: "Được rồi, chú cô có đúng có một con gái gọi là Giai Giai hay không a? Tôi nhớ kỹ nàng giống như đã từng cùng A Hòa nhà tôi đọc sách qua, cô bé này đọc sách rất là hiểu biết, dân tộc Hồi là trong lớp đệ nhất, sau lại còn học lên đại học, có đúng hay không a?" "Đúng vậy, ông hỏi cái chuyện này để làm chi?" Người vợ nhỏ vừa nhìn phía sau thôn trường có một nam nhân mặc quân trang, còn tưởng rằng là tới bắt tiểu cô, lập tức đổi giọng: "Tôi không biết, tôi mới vừa trở về, cái gì cũng không biết!" "Cô nói thế là sao? Chúng ta không phải là người xấu..." Có một trung niên mỹ phụ chừng ba bốn mươi tuổi vội vàng tiến lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền lành: "Chúng ta là bà con thân thích của Giai Giai , muốn cùng nàng gặp mặt, cô có biết số điện thoại của nàng, hoặc là biết nàng ở đâu không?" Người vợ nhỏ vừa nghe, trong lòng thất kinh, cả nhà tiểu cô đều chết hết, chỉ còn mình nàng, có thân thích? Nàng có thân thích, mình có thể không biết sao? "Tôi không biết, là có một tiểu cô gọi là Giai Giai, nhưng nàng lên thành phố học vài năm không trở về, tôi không biết." Người vợ nhỏ vội vàng xua tay, lại không để ý đám thôn trường khuyên can, quay đầu đã đi. "Uy, đứng lại,..." Thôn trường kêu hai tiếng, nhưng người vợ nhỏ không để ý đi, làm cho ba người nhìn nhau, không rõ đây là có chuyện gì. Rõ ràng nói biết, làm sao một chút liền thay đổi? Mỹ phụ trung niên kia vốn định lại đuổi theo , bỗng nhiên thấy trên đường có một tấm chi phiếu, tựa hồ là người vợ nhỏ vừa đi làm rơi xuống, thò tay nhặt lên tới, vừa nhìn, không khỏi kêu "A" một tiếng.
"Cái gì?" Mọi người vừa nghe thế đều ngạc nhiên, nhìn Lục Minh, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoàn toàn không dám tin tưởng.
"Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nàng rõ ràng đã tắt thở rồi, cậu nói nàng còn sống, trừ phi cậu là thần tiên, bằng không cậu không có bản lĩnh cứu sống nàng!" Tên Đặng Bảo Câu này vốn là bởi vì có quan hệ của phụ thân là viện trưởng mới tới làm bác sĩ, không có bản lĩnh thực sự gì, nhưng hắn ghét nhất cùng sợ nhất, chính là người khác nghi vấn thân phận bác sĩ của hắn, nghi vấn năng lực làm bác sĩ của hắn.
Hắn vừa nghe Lục Minh mở miệng nói người giúp việc còn chưa chết, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng mắng Lục Minh.
Hồ luật sư cũng tràn đầy khinh bỉ, một người làm công, biết cái gì!
Người trong cả gian nhà, chỉ có Giai Giai tin tưởng Lục Minh.
Nàng không chỉ tin tưởng, hơn nữa tuyệt đối tín nhiệm, vừa nhìn thấy ánh mắt này của những người xugn quanh, nàng cũng nữa không chịu nổi người khác khinh thị Lục Minh, không nhịn được mang chút tức giận nói to: "Lục Minh nói không chết là sẽ không chết, có muốn đánh cuộc với tôi không? Nếu như Lục Minh có thể cứu sống nàng, các người nói sao?"
"Nếu hắn có bản lĩnh cứu sống nàng, tôi khấu đầu ba cái thật vang trước hắn!" Khuôn mặt Đặng Bảo Câu đỏ lên, cười nhạt: "Còn nếu như hắn không cứu được, thì gọi tôi ba tiếng cha đi!"
"Chúng ta đi ra ngoài. Để hắn cứu người..." Hồ luật sư vội vàng kéo mọi người đi ra bên ngoài. Chỉ cần Lục Minh vừa ra tay cứu người. Cứu sống sảng tất nhiên là tốt. Không cứu được, vậy đem tất cả sai lầm ném lên trên người hắn. Hắn vừa nói. Bọn Đặng Bảo Câu cùng lão sắc quỷ đều hiểu được, vội vàng đi ra ngoài. Mẹ Giai Giai khẽ gọi Giai Giai. Nhưng mà Giai Giai không để ý tới nàng.
Trong giây phút nàng viết tờ giấy giá bốn mươi vạn đem mình bán cho Lục Minh, tiếng "mẹ" trong lòng Giai Giai đã biến mất.
Mình không phải cây rung tiền của nàng, không phải nàng muốn thế nào thì được thế đó !
Hay là trong lòng nàng là sợ Lục Minh không cứu sống được người giúp việc, chọc vào đại phiền toái liên luỵ mình đi... Người như nàng căn bản không sẽ hiểu cái gì là tình yêu, cũng không rõ cái gì là tín nhiệm. Dù sao trong mắt nàng, cũng chỉ có tiền tiền tiền!
Giai Giai lưu lại.Tiểu Lan cũng tò mò nhìn Lục Minh một chút, cũng quyết định lưu lại.
"Tiểu Lan. Mau ra đây. Mau ra đây!" Đặng Bảo Câu ở cửa ngay kêu vài tiếng.Tiểu Lan căm tức hừ nói: "Anh đừng quản tôi. Nếu không phải anh thò tay ra hù dì Trương. Dì ấy cũng sẽ không bị phát ra bệnh tim !"
"Cô nói cái gì a, tôi nào có dọa bà ấy, bà ấy phát bệnh tim không liênquan tới tôi..." Đặng Bảo Câu cãi lại vài tiếng rồi chuồn mất, một bộ dáng có tật giật mình .
"Giai Giai, đứng xa một chút!" Lục Minh vạch mở miệng của phụ nhân trung niên ra, lại đỡ nàng ngồi lên, cong người về phía trước, vỗ nhẹ trước sau vài cái, cuối cùng duỗi tay vỗ lên phía sau lưng phụ nhân trung niên, có một khối bóng đen từ trong miệng của nàng bay ra, đợi khi Lục Minh đỡ thân thể của nàng vỗ trước sau, nàng tưởng đã ắt thở bỗng nhiên phát ra một loại thanh âm cỏ quái, tựa hồ là âm thanh ở phổi.
Tiếp đó, tiếng ho khan kịch liệt từ trong yết hầu phụ nhân trung niên mạnh mẽ phát ra, khắp người nàng co quắp.
Rất lâu, mới có thể thở trở lại.
Sắc mặt xám đen của phụ nhân trung niên kia dần dần khôi phục lại màu da người, tuy thần trí còn chưa có tỉnh táo lại, nhưng có thể nhìn ra được, nàng đã sống lại . Lục Minh duỗi tay khẽ động trên mặt nàng, vô số ngân châm xuyên vào trên khuôn mặt của nàng,đều xuyên vào một tia chân khí. Trong nháy mắt đã thu hồi lại, liền ngay cả Tiểu Lan đứng mọt bên cũng không thấy rõ.
Lục Minh nhẹ tay nhẹ chân buông phụ nhân trung niên ra, lúc này nàng đã ngủ say , thỉnh thoảng, còn nhẹ một chút.
Tiểu Lan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, không dám tin tưởng đưa ngón tay đến dưới mũi của phụ nhân trung niên sờ thử xem, thực sự có hơi thở, thực sự đã cứu sống , mới giật mình kinh ngạc địa nhìn về phía Lục Minh: "Anh làm như thế nào?"
Trong lòng Giai Giai tự hào vạn phần, điều này đối với người khác mà nói, đương nhiên là kỳ tích, nhưng đối với Lục Minh mà nói, điều này không đáng kể chút nào.
Nàng nhẹ nhàng ôm nhẹ cánh tay của Lục Minh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên lộ ra dáng tươi cười.
Trên khuôn mặt tươi cười, giống như bầu trời lúc sau cơn mưa, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, ánh sáng cầu vồng rực rỡ mọc lên từ phía phương xa mông lung tuyệt vời mộng ảo... Lục Minh không nhịn được chạy tới hôn nhẹ một cái, làm cho Giai Giai e thẹn vô hạn cúi đầu, véo nhẹ cánh tay của Lục Minh, hoàn toàn quên mất các loại không hài lòng trước kia. Chỉ cần có hắn bên người, mặc kệ thế giới trở nên làm sao, bọn ta là hạnh phúc !
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đám Hồ luật sư, Đặng Bảo Câu, Tiểu Mai cùng lão sắc quỷ từ bên ngoài nghe thấy được tiếng ho khan, chạy vào vừa nhìn, thấy tư thế của người giúp việc đã thay đổi, xem sắc mặt, không còn màu tử vong như trước nữa, tựa hồ... Thực sự cứu sống?
"Cứu sống , hắn cứu sống dì Trương rồi!" Tiểu Lan kích động nhảy dựng lên, lại truy vấn Lục Minh nói: "Anh cứu như thế nào vậy? Em thấy anh cũng chỉ là vỗ!"
"Dì Trương này, căn bản là không chết, chỉ là đường hô hấp bị mọt thứ làm tắc. Phỏng chừng là dì ấy đang nếm thử canh, bác sĩ Đặng tiến đến dọa dì, làm cho dì ấy giật mình đem một miếng thịt nghẽn vào khí quản, liền không ít thở được ngã lăn ra đất ngay tại chỗ.
Lục Minh vừa nói, tất cả mọi người đem ánh mắt đều hướng tới Đặng Bảo Câu, thấy mặt hắn đỏ hồng lên.
"Tôi không có dọa dì ấy, tôi, tôi chỉ là duỗi tay vỗ vai của nàng, chỉ muốn hỏi một chút dì ấy nấu canh xong chưa thôi!" Đặng Bảo Câu thấy người đã được cứu sống, trong lòng yên ổn xuống, lập tức suy nghĩ một lý do.
"Chuyện này giống như một sự cố ngẫu nhiên ở nhà hàng, cho nên ta mới phán đoán có thể là như thế . Trên thực tế, dì Trương cho dù là bệnh tim phát tác, tắt thở ngã xuống đất, chỉ cần tim dì ấy vẫn còn đang đập lên, như vậy nàng vẫn còn có thể cứu được, thậm chí, trái tim ngừng dập dưới năm mười phút đồng hồ, tiến hành hô hấp nhân tạo cùng thủ thuật xoa bóp trái tim mà nói, cũng có thể cứu sống bệnh nhân. Một bệnh nhân chỉ thật sự
tử vong khi não chết, mà một bệnh nhân muốn chết não, ít nhất tim phải ngừng đập hơn mười phút đồng hồ, có người thậm chí còn dài đến vài giờ đồng hồ..." Lục Minh mỉm cười, nghiêm trang tự tin tựa như một bác sĩ quyền uy.
"Lục Minh, sao anh biết được nhiều như vậy?" Tiểu Lan kinh ngạc, lời của nàng hỏi ra cũng là tiếng trong lòng của những người này.
"Tôi cùng Giai Giai là bạn học, khi học đại học thì xem qua một chút sách y học ngoại khoa, cho nên biết." Lục Minh thản nhiên cười nói: "Kỳ thực tôi là múa búa trước cửa Lỗ Ban, bác sĩ Đặng là bác sĩ chuyên khoa, là người chuyên nghiệp, khẳng định biết nhiều hơn so với tôi!"
Lục Minh không nói còn chưa sao, nhưng vừa nói lời này, làm cho Đặng Bảo Câu đỏ bừng mặt.
Hắn nhớ tới đánh cuộc vừa rồi với Giai Giai, người cứu về rồi, hắn phải quỳ xuống hướng Lục Minh khấu đầu ba cái thật vang.
Đương nhiên, đừng nói khấu đầu ba cái, chính là thoáng hướng Lục Minh chịu thua, hắn cũng là không thể làm được, hắn là ai? Con trai của một viện trưởng bệnh viện lớn, tổng tài của hai công ty nhỏ, làm sao có khả năng hướng một người làm công cúi đầu chứ?
Tiểu tử này chỉ là trước đây đã đụng tới một loại tình huống như thế này, cho nên mới biết nói thế, đổi thành cái khác, ví dụ như thủ thuật, hắn còn có thể ba hoa sao?
Đặng Bảo Câu hừ một tiếng, xoay người đi, giả bộ hoàn toàn không nhớ tới đánh cuộc vừa rồi.
Mẹ của Giai Giai thấy Lục Minh ra tay cứu sống dì Trương, giải quyết được một chuyện tai họa bất ngờ, hơn nữa dáng dấp của Lục Minh lớn lên làm cho người ta thích, thái độ đối với nàng cũng cung kính, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Giai Giai nói: "Các con từ từ hãy trở về đi? Lưu lại ăn cơm đi! Ở lại một đêm cũng được , nơi này còn có phòng trống. Chuyện của con với Lục Minh, chúng ta sẽ giúp con, con yên tâm, chuyện này tốt hay không tốt, đều là quyết định của con, mẹ đương nhiên chủ yếu chính là xem ý con!"
"Đúng, đúng đúng, lưu lại một chút đi, chúng ta tùy thời hoan nghênh con, ở lại mấy ngày cũng được!" Lão sắc quỷ hận không thể làm Giai Giai cả đời lưu lại.
"Cảm ơn mẹ, chúng con có việc, muốn về Lam Hải sớm một chút."
Giai Giai lạnh nhạt trả lời một câu.
Nếu không phỉa nhìn mặt mũi của mẫu thân lấy bốn mươi vạn bán mình đi, cái nhà này, Giai Giai cả một giây đồng hồ cũng không them ở lại.
Bây giờ, nàng rất muốn cùng Lục Minh rời đi ngay... Cái nhà này làm cho nàng quá thất vọng, ở đây so sánh cùng Phong Đan Bạch Lộ, quả thực như một địa ngục! Đừng nói ngôi nhà Phong Đan Bạch Lộ ấm áp kia, cho dù là Phương Phỉ Uyển, Giai Giai cũng có thể cảm thấy hết sức ấm áp, vô số chị em đều quan tâm coi mình như là chị gái hay em gái. Ở chỗ này thì trái ngược, mẹ của mình , lại làm cho mình cảm thấy thất vọng đau khổ!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Khi đám người lão sắc quỷ cùng Hồ luật sư ba chân bốn cẳng đem dì Trương đến gian phòng ngủ, thì Tiểu Mai ham dục quá độ kia đi ra mở cửa, thấy qua lỗ hở trên cửa, một người nam tử mặc tây trang màu đen cao lớn lãnh khốc đứng đó, không khỏi càng hoảng sợ, run giọng hỏi: "Ngài là ai? Có chuyện gì?"
"Mở cửa ra." Nam tử tây trang móc ra một khẩu súng lục, qua lỗ hở chỉ vào trán Tiểu Mai.
"A..." Tiểu Mai sợ đến hai chân mềm nhũn ngả xuống trên mặt đất, cuối cùng ngay cả tiểu tiện không khống chế nổi, sàn nhà ướt một mảng lớn^^.
"Số , anh làm cái gì thế? Anh xem, làm cho người ta sợ rồi!"
Sau khi Giai Giai ra mở cửa, nam tử tây trang lãnh khốc số mang theo một vali màu đen bằng da tiến vào, cung kính nhìn về phía Lục Minh hành lễ, nhưng mà Lục Minh tựa hồ rất không hài long về phương thức làm việc của hắn, thuận miệng phê bình hai câu.
Nam tử lãnh khốc sô cung kính lên tiếng nói: "Xin lỗi, thiếu gia, ngài tiến vào quá lâu, tôi sợ ngài có nguy hiểm!"
Lúc này, mẹ của Giai Giai, lão sắc quỷ, Tiểu Lan cùng đám người Hồ luật sư cùng Đặng Bảo Câu mới vừa từ trong phòng đi ra thấy mắt choáng váng, nam tử lãnh khốc này làm sao lại gọi Lục Minh là thiếu gia ? Lục Minh không phải một người làm công sao? Có phải hắn tìm người kia tới diễn kịch hay không a? Nghi ngờ đầu tiên, là Hồ luật sư, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, trò này cũng quá nát, nếu như Lục Minh là thiếu gia gì đó, vậy hắn một cao tài sinh tốt nghiệp thạc sĩ là cái gì? Vậy chẳng phải là bạch mã vương tử sao?
Hồ luật sư đi tới cửa , cười nhạo nói: "Lục Minh, giả trang rất giống đó, bảo tiêu này dùng bao nhiêu tiền mời tới? Một trăm hay là hai trăm đồng a?"
Nam tử lãnh khốc số hào móc súng lục ra, chậm rãi lắp vào ống giảm thanh.
Có điều là Hồ luật sư đầu tiên là biến sắc, sau đó cười ha ha lên: "Cháu trai trong nhà của tôi cũng có một khẩu súng lục như vậy, độ phục chế rất cao, bên trong chứa nước còn có thể bắn ra vòi nước, mua ở siêu thị, phải hơn hai mươi đồng tiền một khẩu đó!"
"Câm miệng, bằng không chết, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Nam tử lãnh khốc số tiện tay hướng về phía Hồ luật sư mở khóa chốt an toàn của súng, một phát sung bắn vào ống quần, một phát bắn vào dưới đũng quần, một phát bắn vào hai bên tây trang, một phát bắn vào đỉnh vai, đều là vừa vặn bắn lướt qua quần áo, không có bắn bị thương thân thể hắn. Có điều là, trên sàn nhà gỗ bị bắn tràn đầy vết đạn, vụn gỗ bay tán loạn.
"..." Hồ luật sư sợ đến tiểu ra quần , nước tiểu nhỏ từng giọt từng giọt tí tách từ đũng quần chảy xuống .
"Số , không được vô lễ đối với Hồ luật sư." Lục Minh xua tay ngăn cản, lại hướng về phía Hồ luật sư đang ngây ngốc mỉm cười nói: "Ngại quá, bảo tiêu này của tôi không phải thuê, tính tình cũng có chút nóng nảy, không làm anh sợ chứ?" Xoay đầu, giả vờ kỳ quái hỏi: "Số hào, không phải tôi bảo anh chờ tôi ở phía dưới sao?"
"Thiếu gia, ngài quên mang theo vali da ." Nam tử lãnh khốc số cung kính mà đem vali da màu đen đưa cho Lục Minh.
"Tôi bởi vì sốt ruột hướng tới mẹ của Giai Giai cầu hôn, sốt ruột đem Giai Giai lấy về nhà, cả tiền sính lễ cũng quên mất, vừa rồi ta có chút kỳ lạ, rõ ràng là mang đủ tiền tới, làm sao lại chỉ có chút như vậy, hoá ra, đều là để ở trong vali da quên ở trên xe này a!" Lục Minh giả ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ , lại ra lệnh nói: "Số , tôi cùng mẹ của Giai Giai đã nói, sính lễ là bốn mươi vạn , chờ khi tôi giàu liền thêm một trăm vạn, tôi đưa trước mười lăm vạn rồi, anh lại đếm hai mươi lăm vạn đưa cho mẹ của Giai Giai đi!"
"Cậu không phải một người làm công ? Sao có nhiều tiền như vậy ?" Đặng Bảo Câu run giọng hỏi.
"Ở đây, cũng không có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Nam tử lãnh khốc số , vung sung lên như thiểm điện, hai phát sung bắn vào bên cạnh Đặng Bảo Câu , vụn gỗ bay tứ tán, Đặng Bảo Câu sợ đến ngã mềm nhũn trên mặt đất, trong nháy mắt đũng quần ướt sũng. Tốt rồi, lại thêm nam nhân rơi nước tiểu!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Số 2, không được vô lễ." Lục Minh vừa nói, nam tử lãnh khốc số 2 lập tức cung kính cúi đầu. Hắn mở cái vali đen trong tay ra, lộ ra đầy một rương tiền mặt, hai hàng tập tiền bên trái dày cộp là nhân dân tệ, hai hàng bên phải dày cộp lên là đôla. Lão sắc quỷ, đám người Tiểu Lan cùng mẹ của Giai Giai vừa nhìn, đều mở to hai mắt ra nhìn, cái vali này lớn như vậy, bên trong đều là tiền, thậm chí còn có một nửa là đôla, thật không biết có bao nhiêu tiền! Nam tử lãnh khốc số 2 tùy ý rút từ trong vali ra hai mươi lăm tập nhân dân tệ, để cả đống đặt lên bàn. Lục Minh dừng một chút, lại nói: "Lại cầm một trăm nghìn đôla đi." Tiếp đó, hắn hướng về phía mẫu thân của Giai Giai, giả ra bộ dạng rất thành khẩn nói: "Thưa dì, quán rượu của cháu sắp tới phải lắp đặt thiết bị cùng xây dựng thêm, cần không ít tiền, gần đây tình hình kinh tế có chút chật vật, chút tiền ấy dì cứ nhận lấy trước, chờ cháu cùng Giai Giai làm giàu được, lại nhất định đưa thêm cho dì một trăm vạn... Dì à, cảm tạ dì đồng ý đem Giai Giai gả cho cho, cháu nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng, tở trong long của cháu, Giai Giai chính là một nghìn vạn, một trăm triệu, một trăm trăm triệu cũng không đổi được, dì đồng ý cho nàng theo cháu, cháu phi thường cảm kích dì..." Chờ khi nam tử lãnh khốc số 2 lại cầm 100.000 đôla đi ra, Lục Minh lấy tay khẽ kéo Giai Giai, hướng mẹ của Giai Giai cung kính đưa tới nói: "Dì à, chúc dì sinh nhật vui sướng, chúng cháu còn có việc, phải cùng Giai Giai đi về trước, sau này khi rảnh rỗi, sẽ trở lại thăm dì!" Mẹ của Giai Giai trợn trắng mắt, tiểu tử nghèo biến hóa nhanh chóng, biến thành ông chủ kim cương, nhưng lại là cái loại đỉnh cấp này, này, thật sự làm cho nàng không dám tin tưởng. Khi sắp ra khỏi cửa, Lục Minh lại quay người lại, mở túi xách tay nhỏ của Giai Giai, lấy ra hai thỏi vàng óng ả, đưa cho nam tử lãnh khốc số 2, để hắn ném tới trên bàn, mỉm cười: "Giai Giai rời nhà gấp quá, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, cũng không thể mua cho dì chút trang sức, đành dùng hai con cá bé xíu này chúc mừng sinh nhật dì đi! Chúng ta ra tay quá keo kiệt, xấu hổ a, dì đại nhân đại lượng chớ trách!" Các nàng Tiểu Lan vừa nhìn, con ngươi đều muốn rơi ra trên mặt đất . Dây chuyền vàng thì tính là cái gì. Người này vừa ra tay, liền trực tiếp tặng vàng thỏi! Lúc đầu, cho rằng hắn là một người làm công cùng đinh. Không nghĩ tới, hắn là một đại gia ẩn giấu sâu! Những tệp tiền này cùng với hai cây vàng thỏi lấy ra, tựa như một cái tát tiếp một cái, hung hăng đánh lên trên mặt những kẻ điệu bộ này. Đặc biệt các nàng nhớ tới những lời châm biếm kinh bỉ đã nói. Bây giờ nghĩ lại, tựa như kim châm đâm vào trong lòng. Trong phòng tựa hồ có một ác ma đang vô tình cười nhạo. Giống như có người đang cười to nhìn vở hài kịch xem các nàng là một đám chó mắt mù lại hám lợi... Thái độ của Lục Minh càng là cung kính, càng là lễ phép, càng là khiêm tốn. Các nàng nghe được lại càng là xấu hổ, càng là cảm thấy thẹn, càng là xấu hổ vô cùng. Mẹ của Giai Giai bây giờ tình nguyện để Lục Minh đưa tay tát cho mình lien tục một hồi. Ít nhất như vậy, nàng còn có thể cảm thấy tốt hơn được một ít. Bây giờ, Lục Minh cùng Giai Giai phải đi. Nàng căn bản không dám ngăn cản. Không nói còn có một số 2 lãnh khốc vô tình móc súng ra bất cứ lúc nào, chính là Lục Minh cùng Giai Giai bây giờ, ở trong lòng của nàng, đều là tồn tại cao đến không thể với tới, nàng phát hiện mình ngay cả ngưỡng mộ cũng đều không có khả năng. Tất cả này, đều là chính một tay cô ta tạo thành ! Lúc đầu nàng có một cô con gái mỹ lệ động lòng người, chỉ cần nàng thoáng dùng con mắt nhìn đứa con gái này một chút, thoáng nói lời ấm lòng, lại hoặc là, trên mặt không có lộ ra thần sắc kinh bỉ như vậy, tin tưởng tất cả trước mắt sẽ biến thành khác ... Nhưng mà, tất cả thứ đó, đều là nàng tạo thành ! Là nàng đưa tay ký tờ giấy, dùng bốn mươi vạn đem con gái "bán" cho Lục Minh! Là nàng, làm tổn thương lòng của con gái! Cho dù như vậy, Giai Giai còn gọi mình là mẫu thân, thực hiện lời hứa dùng tiền tài tới trả lại cho công nuôi dạy của mình, chỉ là, nàng không bao giờ ... còn là con gái mình như trước đây nữa! Nàng không hề thuộc về mình, có lẽ là nàng còn có thể cho mình tiền, nhưng vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng nghĩ nàng dành cho mình cái gì khác ngoài tiền tài . Có lẽ là ở trong lòng của nàng, mình sớm đã bị xem thành một mẫu thân đã chết đi! Tất cả đây đều là kết quả một tay mình gây thành, là mình, tự tay cự tuyệt phần thân tình này, là mình cự tuyệt nhận về đứa con gái này, là tự mình đem nàng "bán đi"... Hai chân mẹ của Giai Giai mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất, nhìn đống tiền cao như núi cùng thỏi vàng trước mặt, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng phát hiện mấy thứ này, cũng không phải là quan trọng như mình tưởng tượng. "Lão bà, thật nhiều tiền, a, vàng thỏi, thực sự là vàng thỏi!" Nàng nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên của chồng mình đang cầm tiền, nhìn tư thế xâu xí dùng răng cắn vàng thỏi của hắn, bỗng nhiên sinh ra sự chán ghét cực lớn. Trong lòng, liền bừng tỉnh đại ngộ... Ở trong long của con gái, mình hẳn là cũng là xấu xí đáng ghét như vậy, đây là mình, chính là mình trong cảm nhận của con gái cảm nhận trong của mình! Nàng không có tham dự vào trong sự điên cuồng hân hoan đếm tiền của những người đó trong sảnh, mà là vội vàng chạy tới trước cửa sổ. Dưới lầu, con gái đang được người yêu của nàng ôm, một đường thương tâm vừa đi vừa khóc... Nghe tiếng khóc nức nở của con gái từ xa xa truyền đến, trong lòng nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác nổi lên, đó chính là hối hận! Mình chiếm được tiền tài, nhưng mất đi một cô con gái, đây là mình đáng đời , nhưng con gái của mình, sau khi trả giá tiền tài, còn mất đi một người mẹ! Con gái đang khóc, nhưng mà mình còn có mặt mũi đuổi theo đi an ủi nàng sao? Mình không xứng làm một người mẹ, không xứng làm mẹ của nàng ! Con gái đi lần này, tin tưởng nàng vĩnh viễn sẽ không trở lại... Là tự tay mình chôn vùi một đoạn thân tình mẹ con này, là mình, vô tình giết chết "mẹ" trong lòng nàng , mình bất quá chỉ là một kẻ như thần giữ của thấy tiền liền hoa mắt, căn bản không có tư cách làm một người mẹ! Mẹ của Giai Giai vô ý thức tóm chặt chấn song cửa sổ, nhìn Lục Minh ôm Giai Giai càng đi càng xa, lần đầu tiên trong đời nàng chảy xuống nước mắt hối hận ... Nước mắt, chậm rãi chảy xuống khuôn mặt ủa nàng, chảy qua khóe môi, làm cho nàng cảm thấy một loại mùi vị cực chua chat đắng cay. "Lục Minh, em muốn trở lại thăm bà nội một chút, đốt cho lão nhân gia hương tốt nhất." Sau khi Giai Giai trở về Lam Hải, bỗng nhiên dâng lên nỗi niềm muốn về quê. Sau khi mất đi thân tình của mẫu thân, bây giờ trong long nàng, còn sót lại hình ảnh không rõ lắm của phụ thân, còn có bà nội hiền lành đã mất, nàng mong muốn ở trước mộ phần thân nhân, khép lại vết thương đã vỡ vụn kia. Lục Minh đương nhiên mong muốn Giai Giai mau chóng quên đi vết thương trong lòng , hắn cảm thấy, có như vậy mẫu thân như vậy, tuy rằng chẳng đáng giá để buồn, thế nhưng sớm giải thoát tầng quan hệ này, vẫn là đáng được ăn mừng ... Ít nhất, mẫu thân của Giai Giai , còn chưa có đem nàng bán cho một ông chủ gì đó! Xã hội bây giờ, đều là hiện thực như thế . Người giống như mẹ Giai Giai như vậy, trên xã hội tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít. Thậm chí, còn có mẫu thân còn độc ác vô tình hơn nàng nhiều Giai Giai như vậy, thực sự rất may mắn ! Cho nên Lục Minh tình nguyện dùng tiền giải quyết chuyện này, mà không phải dùng tới thủ đoạn khác! Mẫu thân của Giai Giai, chỉ là tham tài cùng hám lợi, còn chưa thực sự tới mức "bán con gái"chân chính. Trên xã hội có một ít mẫu thân hoặc là phụ thân, chỉ là nghe nói hành vi của bọn họ, sẽ làm cho người ta thấy sởn tóc gáy! Nam tử lãnh khốc số 2 khi lái xe trở lại Lam Hải, chuyển hướng chỗ tiểu trấn Triều Bình của Giai Giai, lại đi thêm chừng hơn một tiếng đồng hồ, mới đến nguyên quán của Giai Giai. Nhà cũ của Giai Giai , đã để hàng xóm mượn. Người nhà này hình như là một huynh đệ của phụ thân, năm đó tang sự của phụ thân cùng bà nội của Giai Giai, đều là bọn họ ra tay hỗ trợ, mới có thể xử lý ổn thỏa. Lão bá này đã rất già, không đi nổi nữa, lão thấy Giai Giai gật đầu, nói tiếng chào, liền cúi đầu hút thuốc lá của lão. Nhưng trái lại con dâu thứ hai của hắn, bụng lớn, bưng ra khay trà, nhiệt tình ngồi xuống bắt chuyện Giai Giai cùng Lục Minh , một tiểu hài tử dính nước mũi, ở ngoài cửa nhìn kẹo Giai Giai mua tới, cũng không dám tiến đến cầm. Cô con dâu bụng to cười mắng: "Kim Thủy, coi dánh vẻ của con kìa, đây là Giai Giai tiểu cô, hiểu được phải chào cô không? Đi học thầy giáo không dạy con phải biết lễ phép sao?" Tiểu hài tử chạy ào tới, cầm hai thanh kẹo đút vào trong túi, lại cầm hai quả táo, sau đó tại trong tiếng mắng của cô con dâu , nhanh như chớp chạy mất. "Tiểu cô, lần này em trở về, là muốn quay về nhà trông ruộng đồng của em, hay chỉ là quay về xem? Ruộng đồng chúng ta làm, không có cái tiền gì, tiểu cô cùng tiểu dượng cũng không phải người ngoài, chị có lời thật mà nói, chút tiền trợ cấp của quốc gia, sớm đã hết, hiện ở nhà gặp khó khăn, chồng chị cùng đại bá không có văn hóa gì, chỉ có thể vào làm ở công trường trong thành, khiến người sống buồn thiu, còn thiếu nợ tiền công. Tiểu cô, nếu không chúng ta cho em chút lương thực đi, chút thóc ,lạc, những thứ này chúng ta có!" Cô con dâu còn tưởng rằng Giai Giai trở về muốn đòi đất, sau khi nói xong, mang chút ngại ngùng cười cười: "Nếu như tiểu cô cảm thấy không đủ, chị cho tiểu cô thêm năm trăm đồng nữa, thế nào?" "Nhị tẩu, em không phải trở về đòi tiền , ruộng đồng mọi người trông coi là tốt rồi, những ruộng đồng này bỏ hoang thì thật đáng tiếc, mọi người có thể trồng gì thì trồng. Lần này em trở về, chính là muốn trở về thắp cho bà nội một nén hương tốt nhất." Giai Giai vội vàng xua tay. "Ai, chị chỉ biết, tiểu cô là sinh viên, có văn hóa, ở trong thành phố có tiền đồ, không thích chút ruộng đồng khô cằn ở nông thôn!" Người vợ nhỏ kia nghe xong, nhất thời thở dài một hơi, nàng thật đúng là sợ Giai Giai đòi tiền. Sau khi phụ thân Giai Giai mất, ruộng đồng này vẫn đều là do bọn họ trồng, khi bà nội còn sống, bọn họ còn chút lương thực, sau thì bà nội mất, Giai Giai cũng lên thành phố đi học đại học, một năm chỉ trở về vài lần, ruộng đồng vẫn đều là bọn họ trồng. Bây giờ chính sách tốt rồi, làm ruộng trồng trọt còn có tiền trợ cấp, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là trợ cấp. Lúc đầu người vợ nhỏ này còn tưởng rằng Giai Giai biết trợ cấp của tròng trọt, phải về là hỏi tiềna, không nghĩ tới hoá ra không phải, trái lại làm cho nàng an tâm không ít. Dựa theo gia cảnh bây giờ, vốn còn có thể sống qua ngày, nhưng sinh con cũng muốn tiền, công trường chỗ chồng làm lại khất nợ tiền lương, lão nhân lại có bệnh thỉnh thoảng nằm viện, sống qua ngày càng khó đi, bây giờ nàng là một tay lo tài chính trong nhà, thật đúng là sợ đòi nợ tới cửa. Lão nhân ở bên ngoài phơi nắng kia ho khan một chút, không đầu không đuôi nói một câu: "Nàng là ta nhìn lớn lên, sao có thể có lòng như thế, nói lung tung, cũng không sợ người ta chê cười con." "Là con không đúng, tiểu cô đừng để trong lòng, vị tiểu dượng lớn lên rất đẹp trai, làm ông chủ lớn đi?" Người vợ nhỏ khẽ đánh nhẹ vào miệng mình . "Không phải, tôi cũng là người nghèo." Lục Minh sờ lấy một bao đỏ thẫm, đưa qua đi: "Lần đầu tiên tới, cho tiểu bảo bối một ít tiền lì xì, chúc may mắn đại cát đại lợi." Chiêu thức này của Lục Minh , trái lại làm người vợ nhỏ mừng muốn hư. Nàng cũng không giả bộ nhún nhường, tiếp nhận tiền lì xì, cười hì hì nói: "Vậy xin nhận tình cảm tốt dượng cho, nhà nhỏ của tôi tự nhiên sẽ không khách khí, con, chúc dượng cùng tiểu cô cũng sớm ngày sinh một bé xinh như búp bê đi!" Nàng thấy bao tiền lì xì này rất lớn, bề ngoài tinh mỹ, phỏng chừng bên trong là tờ một trăm đồng đi, vui mừng đút vào trong túi, lại rất cố gắng ôm bụng to tiến vào buồng trong tìm vài thứ, nhìn xem có đồ ăn gì thích hợp hay không, các loại hoa quả bánh trái, đều lấy ra chiêu đãi tiểu dượng. Giai Giai bái tế phụ thân cùng bà nội xong, lại cùng Lục Minh đi một vòng trong thôn. Bởi vì kinh tế chuyển biến tốt đẹp, trong thôn thay đổi rất lớn, nhà hai ba tầng san sát, Giai Giai khó tìm lại ký ức lúc nhỏ, hơi cảm thán, cùng Lục Minh lên xe rời khỏi. Người vợ nhỏ kia đuổi theo, tặng Giai Giai một đống lớn các loại khoai lang, rau củ... Thấy nàng bụng to mà cầm hai túi lớn các thứ chạy tới, Lục Minh cũng thay nàng toát một hồi mồ hôi lạnh, có điều là u người vợ nhỏ kia lau mồ hôi, chẳng hề để ý cười cười: "Ở nông thôn làm ra, hai ba mươi cân rau này là chút lòng thành !" Chờ Lục Minh cùng Giai Giai đi xong, người vợ nhỏ này mới móc ra tiền lì xì, vui vẻ cười cười: "Ta xem xem, tiểu dượng xuất thủ có đúng tờ tiền lớn hay không, xem hình dạng nên là một trăm đồng đi? Con, con chính là lần đầu tiên nhận được tiền lì xì đó!" Mở ra nhìn, căn bản không phải tiền mặt, mà là một tờ chi phiếu. Người vợ nhỏ ngây người, hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn nhìn lại chữ mặt trên, viết nghiêm chỉnh 50 vạn nhân dân tệ ( tương đương 1,1 tỷ VND đó ), sợ đến la hoảng lên kêu "a" một tiếng. "Cả ngày hoang mang rối loạn, cũng không nhìn cái bụng." Lão nhân lắc đầu, đem thuốc lá rời khỏi mồm, lật đật đứng lên. "Cha thì biết gì, tiểu dượng cho bao nhiêu tiền biết không? Năm mươi vạn, này, này có thể là hắn cho nhầm rồi hay không? Ai nha, má tôi ơi, cho sai cũng thật kinh khủng!" Người vợ nhỏ vừa nghĩ, lập tức ôm bụng to, hướng cửa thôn bên kia chạy tới. Chờ khi nàng chạy tới cổng thôn, trên đường cái của thôn đâu còn có bóng dáng của ô tô nữa, sớm đi từ lâu rồi. Người vợ nhỏ thở dài nói: "Nếu không cho nhầm , thì thật là tốt biết bao, có số tiền này, nhà của ta cũng có thể xây ba tầng a." "Uy, tới rồi, tôi tìm cô hồi lâu..." Có hai nam tử trung niên hướng bên này chạy tới, xa xa liền lớn tiếng la lên. "Thôn trưởng? Nước ruộng nhà ông không phải tôi trộm, tôi cũng không biết là ai, ông đừng tìm tôi!" Người vợ nhỏ vừa nhìn nam tử trung niên, lập tức xua tay, ra vẻ mình không có trộm nước ruộng nàhu thôn trưởng. "Cô nói cái gì a? Nước ruộng nhà cô là tôi bỏ qua, không nhìn một cái bụng to, không nhìn chồng cô ra khỏi thành làm công, tôi còn thật sự không nghĩ nói tới việc này để mở đầu câu chuyện. Tôi làm thôn trưởng thôn Thảo Bì này, vẫn là cho các cô rau bèo." Nam tử trung niên oán giận hai câu, lại hỏi: "Được rồi, chú cô có đúng có một con gái gọi là Giai Giai hay không a? Tôi nhớ kỹ nàng giống như đã từng cùng A Hòa nhà tôi đọc sách qua, cô bé này đọc sách rất là hiểu biết, dân tộc Hồi là trong lớp đệ nhất, sau lại còn học lên đại học, có đúng hay không a?" "Đúng vậy, ông hỏi cái chuyện này để làm chi?" Người vợ nhỏ vừa nhìn phía sau thôn trường có một nam nhân mặc quân trang, còn tưởng rằng là tới bắt tiểu cô, lập tức đổi giọng: "Tôi không biết, tôi mới vừa trở về, cái gì cũng không biết!" "Cô nói thế là sao? Chúng ta không phải là người xấu..." Có một trung niên mỹ phụ chừng ba bốn mươi tuổi vội vàng tiến lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền lành: "Chúng ta là bà con thân thích của Giai Giai , muốn cùng nàng gặp mặt, cô có biết số điện thoại của nàng, hoặc là biết nàng ở đâu không?" Người vợ nhỏ vừa nghe, trong lòng thất kinh, cả nhà tiểu cô đều chết hết, chỉ còn mình nàng, có thân thích? Nàng có thân thích, mình có thể không biết sao? "Tôi không biết, là có một tiểu cô gọi là Giai Giai, nhưng nàng lên thành phố học vài năm không trở về, tôi không biết." Người vợ nhỏ vội vàng xua tay, lại không để ý đám thôn trường khuyên can, quay đầu đã đi. "Uy, đứng lại,..." Thôn trường kêu hai tiếng, nhưng người vợ nhỏ không để ý đi, làm cho ba người nhìn nhau, không rõ đây là có chuyện gì. Rõ ràng nói biết, làm sao một chút liền thay đổi? Mỹ phụ trung niên kia vốn định lại đuổi theo , bỗng nhiên thấy trên đường có một tấm chi phiếu, tựa hồ là người vợ nhỏ vừa đi làm rơi xuống, thò tay nhặt lên tới, vừa nhìn, không khỏi kêu "A" một tiếng.