"Sao vậy?" Lục Minh thấy bộ dạng xấu hổ lo lắng của Nhan Mộng Ly, còn tưởng rằng nàng sợ bóng tối, biến ra dạ minh châu, dịu dàng rọi sáng gian phòng, an ủi nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ đi!" Nhan Mộng Ly có Lục Minh làm bạn bên người, đương nhiên an tâm, nhưng muốn nàng một mình đi ra ngoài, thì nàng thật sự không dám. Nhất là sau khi xem xong " Tử Thần Đến", nhân vật bên trong chết kiểu này, tất cả đều là chết ngoài ý muốn ở trong sinh hoạt, nếu như mình đi tiểu thì, vạn nhất giẫm trơn ng, hoặc là có cái gì ngoài ý muốn. . . Nhan Mộng Ly một mực không nói nên lời muốn Lục Minh cùng mình đi tới đó, hơn nữa, Lục Minh ở bên người, mình làm sao có thể thoải mái? Trước kia trên Hắc Phong Sơn , khoảng cách còn cách xa nhau như vậy, đã cảm thấy khó xử không chịu được, bây giờ nên làm cái gì mới tốt? Lục Minh vừa nhìn nàng có loại bộ dáng nóng ruột nói không nên lời, giơ tay lại thôi, lập tức hiểu được. "Có phải muốn đi lấy đồ? Anh đi cùng em!" Lục Minh tất nhiên sẽ không nói cùng Nhan Mộng Ly đi tiểu, mà cố ý hỏi nàng khác. Quả nhiên vừa nói lời này, Nhan Mộng Ly liền như được đại xá gật đầu. Nàng cúi đầu, xấu hổ cầm lấy bàn tay to của Lục Minh, theo hắn hướng buồng vệ sinh bên ngoài phòng nhỏ đi tới. Tuy rằng biết rõ kế tiếp phải muốn đi, nhưng hắn vừa nói như thế, xấu hổ vô hình trung giảm đi rất nhiều. Trong lòng nàng rất cảm động, hắn đối với mình quả nhiên là cẩn thận tỉ mỉ nhất dịu dàng nhất. Lục Minh cầm dạ minh châu thu lại trong tay, để tránh khỏi ánh mắt hai người tiếp xúc thì sẽ làm nàng cảm thấy xấu hổ. Nhan Mộng Ly khẽ thở phào một hơi thở. Bóng tối đối với mình bây giờ mà nói. Quả thực chính là quần tốt nhất. . . Nàng đứng ở cửa buồng vệ sinh một hồi lâu, phát hiện bên trong giống như luôn luôn có chút vật gì đó đang ở đây. Do dự , nếu như vừa rồi không xem " Tử Thần Đến" thì tốt rồi. Bây giờ ở trong lòng luôn nghi thần nghi quỷ, nàng biết rõ nếu như thật sự có vật gì đó, Lục Minh nhất định sẽ phát hiện ra. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an. "Em đi một hồi là được. . ." Cuối cùng không có biện pháp, Nhan Mộng Ly cố nén sợ hãi cùng ngượng ngùng, nắm tay nắm cửa, vừa vội vàng nói, bảo Lục Minh chớ mở. Cuối cùng, nàng không dám khóa cửa hoàn toàn, lén lút lưu lại một cái kẽ hở nhỏ. Vạn nhất mình có nguy hiểm, hắn có thể chạy ào tới cứu mình ngay. Tuy rằng làm như vậy, có lẽ là hắn sẽ nghe được một ít âm thanh. Nhưng không có biện pháp. Muốn đem đóng cửa hoàn toàn, thực sự nàng không làm được. Nhan Mộng Ly khi đi tiểu thì nghe bồn cầu có tiếng nước chảy như suối róc rách. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi hồng hồng nóng lên. Hắn. Hắn nhất định là nghe thấy được. . . Có điều là, thính lực của hắn tốt như vậy. Cho dù đóng chặt cửa, chỉ sợ cũng vẫn có thể nghe được! Nàng miên man suy nghĩ, liều mạng nghĩ cớ vì hành vi của mình. May là, đi tiểu xong khá nhanh, nàng giơ tấm khăn giấy lên, lau nhẹ một chút, đang chuẩn bị đem quần lót kéo lên, bỗng nhiên, có vật gì đó "ba" một cái rơi trên ngực của nàng. "A. . ." Nhan Mộng Ly sợ đến hồn phách cũng bay mất, tay nhỏ bé của nàng theo bản năng hất bay cái thứ kia về phía sau , sờ vào thấy một mảnh lạnh lẽo, nàng càng sợ đến không ngừng thét chói tai. Không đợi Lục Minh tiến đến, nàng đã mở ngay cửa gỗ. Toàn bộ người nhảy vọt ra, gắt gao ôm chặt hai chân của Lục Minh, cả người đều đang run rẩy. Lục Minh vội vàng đem nàng ôm lấy, bàn tay to đi xuống nâng lên một cái, liền cảm thấy mềm mại như ngọc, ai, tiểu nha đầu này ngay cả quần lót cũng chưa kịp kéo nên. Lục Minh thấy nàng sợ đến hết hồn, vội vàng đem nàng kéo vào trong lòng, biến ra dạ minh châu, vừa nhìn đầu sỏ gây ra sự việc, hóa ra là một con thằn lằn. . . Lục Minh trước tiên đem Nhan Mộng Ly ôm trở về trong phòng, đặt lên trên giường, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chỉ là một con thằn lằn, nó sẽ không cắn em, đừng khóc đừng khóc!" Nhan Mộng Ly vừa bị bàn tay như lửa nóng của hắn nâng một cái, từ hương đồn có cổ nhiệt khí tiếng thẳng vào đáy lòng. Ý xấu hổ mạnh mẽ bùng ra, sợ hãi trong lòng vô hình trung giảm đi rất nhiều, lúc này đang ở trong lòng của hắn, cảm thụ được hắn bảo vệ an toàn, kinh hãi nhanh chóng rút đi, đổi lại thành ngượng ngùng: "Thật, thật sự là thằn lằn? Anh, anh mau đem ném xuống!" Nhan Mộng Ly muốn Lục Minh đem thằn lằn ném xuống, không phải mục đích gì, nàng là muốn đem quần lót kéo lên, bây giờ, cái vật khả ái đó vẫn còn nằm giữa hai đầu gối! "Anh sẽ trở lại rất nhanh!" Lục Minh đem dạ minh châu đặt ở trong tay Nhan Mộng Ly, xoay người đi ra ngoài. Thằn lằn sớm đã không còn thấy hình bóng, cho dù còn đó, Lục Minh cũng không có khả năng giết chết "tiểu thằn lằn may mắn" này, nếu như không phải bởi vì nó đột nhiên xuất hiện, như vậy mình sẽ không thể có được thưởng thức "hương diễm" vừa rồi a! Hồi tưởng lại hương đòn trắng như tuyết, hồi tưởng lại cảm xúc tuyệt vời không gì sánh được kia . . Lục Minh cảm thấy, đây thực sự là một đêm may mắn . Mặc dù mình không có thu thập quần lót của Nhan Mộng Ly mimi, có điều là lại chiếm được " hương diễm" khác . Thật là có phúc mới được thấy, cái loại xúc cảm cao nhất này, tuyệt đối là lý tưởng tối ca của các tên sói a! Lục Minh trong lòng đắc ý một hồi lâuy, thẳng đến khi Nhan Mộng Ly nhỏ giọng kêu thì hắn mới chạy trở về. Nhan Mộng Ly lúc này mặt ngọc đỏ ửng, ngay cả cái cổ nhỏ cũng hồng hồng, nàng thấy Lục Minh tiến đến, đem chăn hướng lên trên đầu, dịu dàng nói: "Anh, em muốn ngủ!" "Cho em khăn mặt này!" Lục Minh đưa qua một cái khăn mặt ấm ấm. Hắn làm như vậy, chủ yếu là sợ Nhan Mộng Ly có bóng ma trong tâm lý. Quả nhiên, Nhan Mộng Ly vừa tiếp nhận khăn mặt ấm, liền ngay cảlòng cũng đều ấm áp lên! Hắn đối với mình thật sự cẩn thận tỉ mỉ, thật dịu dàng. . . Hắn đối với mình, quả nhiên là tốt nhất! Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh xoay người đi, nhẹ nhàng lau khuôn mặt, lau đi nước mắt, lại len lén nhấc chăn lên, kéo áo ngủ lên, cởi áo lót ra, nhẹ nhàng mà lau hai bầu vú vài cái. Bởi vì sức nóng của khăn mặt , hơn nữa cảm động ấm áp từ đáy lòng, cái loại cảm giác lạnh lẽo cùng tâm lý bóng ma do thằn lằn mang tới, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng . Chờ khi Lục Minh rửa xong khăn mặt trở về, trên tay hắn còn có một chén nước. Nhan Mộng Ly phát hiện mình có một loại cảm giác bị hắn làm hư , trong lòng cực kỳ cảm động, tiếp nhận nước uống một ngụm, tuy rằng không khát, hơn nữa đây là nước sôi, nhưng mà vào trong miệng, vẫn ngọt đến đáy lòng. Nàng đem tay nhỏ bé vươn ra, cầm lấy bàn tay to của hắn. Bàn tay to của hắn ấm áp, cảm giác thực sự là cực kỳ an toàn, đặc biệt đáng tin cậy, có hắn ở đây, mình cái gì cũng không cần sợ. Mình chỉ cần ngoan ngoãn làm em gái của hắn, hưởng thụ sự nuông chiều của hắn là tốt rồi! Nhan Mộng Ly nghĩ. Lục Minh ngồi xuống, tựa ở trên mép giường, một tay nắm lấy tay nàng. Hình dạng căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi, nhưng hắn lại muốn chiều mình, thực sự là. . . Nhan Mộng Ly trong lòng nổi lên từng đợt kích động, thoáng cái xoay người qua, mở hai tay ra, ôm cổ của hắn, hạnh phúc làm nũng nói: "Anh, thật tốt, em muốn ôm anh ngủ như vậy!"( DG: ôm ta nè huhu >< lạnh quá) Lục Minh cảm thấy mùi thơm của cơ thể xử nữ tràn tới, còn có một loại xúc cảm mềm mại tuyệt vời nhất thế gian, đó là cái ôm của thiếu nữ ! Hắn không khỏi lộ ra một tia mỉm cười, xoay tay lại xoa đỉnh đầu của nàng: "Ngủ đi!" Ngày thứ hai, Lục Minh trước bình minh liền chuồn đi ra ngoài. Sau đó đến chín giờ, lái xe đến đây, tại trước mắt bao người, đem Nhan Mộng Ly tiếp đi ra ngoài, thẳng đến hai giờ chiều mới đưa về. Kể từ đó, hắn tin tưởng tất cả địch nhân đều thấy . Bây giờ chỉ chờ địch nhân động thủ, sau đó mình sẽ thu lưới, đem bọn người kia một mẻ lưới bắt hết. Nhan Mộng Ly trong mấy ngày gặp chuyện này tới nay, cũng là lần đầu tiên phóng xuất ra khuôn mặt tươi cười. Đặc biệt khi Lục Minh rời khỏi thì nàng phất tay vui cười cùng hắn tạm biệt, đủ để có thể làm cho tất cả nam nhân đố kị đến mất cả lý trí! Lạ kỳ hơn chính là,đem thứ hai Lục Minh lại cùng Nhan Mộng Ly ở chung một phòng, sát bên cạnh bảo vệ nàng, thế nhưng vẫn không thấy địch nhân có cái hành động gì. Đêm thứ ba, rồi dêm thứ tư, địch nhân cũng vững vàng ẩn nấp, làm cho Lục Minh cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ địch nhân thực sự nắm chắc đem mình bố trí đến chết như vậy sao? Hắn thẳng thắn cho triệt tiêu đội Đặc Cần đi, bình thường khi ra vào trường, cũng chỉ mang một mình nam tử lãnh khốc số 2 làm tài xế. Hắn tự cho địch nhân cơ hội, mong muốn địch nhân mau hành động lên một chút. Chỉ cần đem địch nhận bên Nhan Mộng Ly xử lý, như vậy hắn mới có thể tập trung toàn bộ tinh lực làm phẫu thuật cho Trương Viện Viện. Trong lòng Nhan Mộng Ly, trái lại mong muốn cứ sống chung như vậy, có thể tiếp tục nữa là hay nhất, bởi vì ở trong buổi tối, hắn chính là anh trai của nàng, thuộc về một mình nàng . Hắn sẽ cả đêm ở cùng nàng, xem phim, hoặc là dạy nàng điều phối một ít dược liệu, du sao tùy nàng thích, hắn chiều nàng đến nỗi làm cho chính nàng cũng cảm thấy mình quá được nuông chiều . Ví dụ như buổi tối nàng nói chân lạnh, ngủ không ngon, hắn sẽ bưng tới nước nóng cho nàng ngâm chân, còn có thể xoa bóp cho nàng . Nếu như đổi thành bất cứ một nam tử nào, hai chân mình bị hắn nhìn kỹ, mình đều sẽ ngượng ngùng đến không chịu được, nhưng mà bây giờ cho hắn xoa bóp, mình cũng không cảm thấy có cái sai gì, trái lại rất hưởng thụ sự dịu dàng của hắn. . . Mẹ nói, thân thể là thuộc về chồng, chỉ có chồng của mình mới được hưởng toàn bộ của mình. . . Có điều là trong lòng mình, còn có thể tìm người nam tử khác làm chồng sao? Thế gian còn có thể có người nam tử nào, so với anh trai của mình ưu tú hơn sao? ( DG: có chứ sao ko? ta nè^^ ) Còn có thể có người khác, dịu dàng hơn, nuông chiều mình hơn hắn sao?? Nhan Mộng Ly vừa nghĩ về đến nhà, vừa nghĩ đến mẹ hiền, cũng thường thường bưng nước ngâm chân cho cha mình, xoa bóp cho ông. Trong lòng nàng nóng lên, bảo Lục Minh ngồi xuống, đi ra ngoài bưng tới chậu nước ấm, ngọt ngào cười nói: "Anh, anh ngâm choc ho em, giúp em xoa bóp, em cũng giúp anh xoa bóp nhé. . ." "A?" Lục Minh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mình còn có đãi ngộ hạnh phúc như vậy. "Anh cứ ngâm chân trước, em giúp anh xoa bóp hai vai." Nhan Mộng Ly bảo Lục Minh ngồi lên trên giường, đi đến phía sau hắn, quỳ gối trên giường giúp hắn bóp vai, thỉnh thoảng lại hỏi thoải mái hay khó chịu, hoặc là hỏi em bóp thế có được hay không? Nếu như Lục Minh biểu dương một câu, vậy thì trong lòng nàng có thể vui vẻ hơn nửa ngày. Một người anh trai này, hắn ở trên mặt khác là Công Phu Tiểu Tử, là Tử Thần mà địch nhân nghe thấy liền biến sắc, là đại anh hùng đội trời đạp đất, là nam nhi trẻ tuổi ưu tú nhất kiệt xuất nhất, nhưng ở chỗ này, hắn chỉ là anh trai mình , hắn thuộc về mình! Lục Minh hơi quay đầu lại, nhìn ngọc thủ kia vuốt ve ở trên vai, nghĩ thầm, có lẽ là cánh tay của nữ thần sắc đẹp để trên lưng mình, cũng không có hạnh phúc bằng bàn tay này đi? Nhan Mộng Ly không chỉ có một đôi ngọc thủ có thể so với nữ thần sắc đẹp, lại còn không có dấm chua như nữ thần đó. Nàng là mỹ nhân cổ điển có tài có đức, một tiểu cô nương khả ái làm cho người ta lạc đường trong mê lộ. . . Nếu như cả đời có nàng ở sau lưng bóp vai cho mình , như vậy cho mình phi thăng trở thành thần tiên, mình cũng không muốn đi! Chỉ cần có mình nàng, có tiểu mỹ nhân này trong tay, mình, sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian! Trong lòng hắn sau khi say mê trong dịu dàng, một loại cảm giác đề thăng quen thuộc hiện lên từ đáy lòng. Chân khí toàn thân chấn động, trong cơ thể tựa hồ có cái gì đó đang hò hét,tình mạng than bí trong ngọc bội phỉ thúy trong không gian trữ vật cộng minh, trong nháy mắt, ý nghĩ của Lục Minh kỳ ảo một mảnh, năng lượng trong đan điền vận chuyển cực nhanh , chân nguyên tiểu cầu vốn gần như thực chất lại nổ tung. . . Lục Minh cảm thấy linh hồn bùng nổ thăng hoa, cả người cũng nhẹ đi. Kim sắc quang mang, tại trong kinh mạch cùng huyệt vị hiện lên, làm cho cả người hắn trở nên vàng lóng lánh. Nhan Mộng Ly kinh ngạc thấy, có một đạo kim sắc quang mang, tựa như con rồng, xuất hiện từ phía sau của Lục Minh , xoay quanh bên ngoài thân thể, lập tức lại nhanh chóng xoay lên đỉnh đầu của hắn, rồi nhập vào lại không có vào Bách Hội huyệt của hắn . Quang mang kia tựa như mơ tựa như ảo, chớp mắt đã biến mất. Nhưng thân thể Lục Minh tựa hồ có cái gì nổ tung ra, quần áo hoàn toàn hóa thành bột mịn biến mất. . . Nàng nhìn thấy, thân thể của Lục Minh lơ lửng giữa không trung, kinh mạch cùng huyệt vị toàn thấn có tơ kim sắc chi chít gắn bó thành một mảnh, trải rộng toàn thân, toàn bộ thân thể đã có hơn năm phần, đã biến thành kim sắc. . . Chẳng lẽ, hắn tại dưới sự xoa bóp của mình, lại có được đột phá mới? Thân thể Nhan Mộng Ly chấn động, nàng cảm thấy trên người Lục Minh có thứ gì đó mình không nhìn lại nổ tung một lần nữa đi ra, vô hình, nhưng mà quần áo của mình cùng giường chiếu, toàn bộ đều hóa thành tro bụi. Không đợi nàng kéo xuống, toàn thân Lục Minh đang lơ lửng trên bầu trời bỗng nhiên thò tay đem Nhan Mộng Ly kéo tới. Hắn cúi đầu, hướng về phía môi anh đào của nàng hút một cái. Nhan Mộng Ly cảm thấy dường như ngay cả linh hồn cũng bị hắn hút đi rồi, toàn bộ thân thể không còn khống chế, nhưng đồng thời, ban tay to của hắn dán tại chỗ đan điền của mình, tản mát ra hơn năng lượng gấp trăm lần, lập tức bổ sung toàn thân, làm cho nàng cảm thấy linh hồn cùng thân thể của mình, ở trong nụ hôn của hắn , không ngừng mà thu được thăng hoa. . . Trời ạ, loại cảm giác này, là cảm giác tuyệt vời chưa từng có. Này, chính là nụ hôn của hắn!
"Là ai?" Nhan Mộng Ly ôm chặt lấy cánh tay của Lục Minh, mang chút kinh hoảng hỏi.
"Tôi là Hạ Quyền Vinh, thấy mất điện , chạy đến xem, Nhan lão sư cô muốn tìm ngọn nến không? Tôi đem đặt ở cửa, không có việc gì, tôi đi trở về!" Nam tử ngoài cửa kia cao giọng nói hai câu, rồi rời khỏi, tiếng bước chân từ hành lang vang tới xa dần.
"Hắn, hắn là một đồng nghiệp của em, bình thường không thể nào lui tới." Nhan Mộng Ly có chút sợ Lục Minh hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích một chút.
"Anh biết người này." Đối với tất cả người có ý tứ đối với Nhan Mộng Ly , Lục Minh đều ngầm điều tra một lần, Hạ Quyền Vinh vừa ở ngoài cửa kia năm nay năm , vợ chết sớm, không có con cái, tướng mạo nhìn qua nhã nhặn lịch sự, là giảng viên đại học, hắn bình thường cũng không có tiếng ác gì rõ ràng, đánh giá các phương diện khác cũng không tồi, bình thường ở trong trường học, thường từ một nơi bí mật gần đó chú ý Nhan Mộng Ly, có điều là giống ngày hôm nay lại tới cửa thăm hỏi như vậy tựa hồ không nhiều lắm. Có lẽ là ban ngày ầm ĩ ra đại động tĩnh, cho nên Hạ Quyền Vinh thưa dịp mất điện lên đến xem sao. . . Mục tiêu chủ yếu tập trung trong lòng Lục Minh, cũng không phải là Hạ Quyền Vinh, mà là nam nhân tên Cố Vệ .
Cố Vệ kia đồng dạng cũng là người thầm mến Nhan Mộng Ly, nhưng tính cách hướng nội, điên cuồng , đội viên Đặc Cần đội từng thấy trong thùng rác của hắn, có thi thể máu thịt mơ hồ nát bấy của động vật .
Ngoài ra, còn có một nam tử là Lý Bách Đạt, hắn tuy rằng tinh thần không có vấn đề, nhưng Lục Minh hoài nghi hắn là người đáng chú ý.
Tên Lý Bách Đạt này ở tại tòa nhà đối diện phòng Nhan Mộng Ly, thường dùng kính viễn vọng tới rình nàng .
Trừ bỏ hai người này ra, còn có hiệu trưởng.
Lục Minh phán đoán. Nhan Mộng Ly bị người quấy rầy, chủ yếu cũng không phải là người bên ngoài, cũng không phải Triệu Tuấn Hoa bị mình đánh cho tàn phế kia phái người gây nên. Mà là một cá nhân trong giáo ban gây nên. Đội tượng trọng điểm hoài nghi là Lý Bách Đạt. Về phần Cố Vệ tinh thần có chút vấn đề kia, cũng có hiềm nghi nhất định.
Lục Minh lặng yên mở rộng cửa, đem ngọn nến cầm lại tới, lén liếc mắt nhìn, phát hiện đen trong phòng Lý Bách Đạt ở đối diện đang sáng.
"Đặc Cần tiểu đội. Phỏng chừng đêm nay con mồi không tới. Mọi người thu đội. Hảo hảo nghỉ ngơi đi!" Lục Minh lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cú điện thoại.
Chỉ cần có mình ở đây, địch nhân đến bao nhiêu cũng không sợ.
Đặc Cần tiểu đội nếu như ẩn núp tại trong mưa, vậy quá khổ cực lại không cần phải thế. Bởi vì Hạ Quyền Vinh đến, mới có thể kinh động tới địhc nhân vốn rình ở chỗ tối. Cho nên Lục Minh phán đoán, đêm nay địch nhân hẳn là không có cái hành động gì.
"Anh trai, anh nhìn anh kìa, cả người đều ướt hết. Nhanh đi tắm nước nóng đi!" Nhan Mộng Ly vẫn là khuyên bảo Lục Minh. Chính là cô ta cũng lạnh đến run cả người.
"Em nhanh đi tắm. . ." Lục Minh sao lại quan tâm tới một chút nước mưa, chỉ sợ nàng bị đông lạnh sinh bệnh thôi.
Thừa dịp Nhan Mộng Ly đi tắm, Lục Minh đem toàn bộ camera kiểm tra một lần.
Lại nhẹ nhàng kéo cửa sỏ nhỏ căn phòng, nhìn xuyên qua màn mưa ra bên ngoài , có một chiếc ô tô đang ở trong mưa tiến tới khu ký túc xá. Tiếp đó, điện thoại di động trong túi rung động lên, là nam tử lãnh khốc số , Lục Minh ấn nút tiếp nhận nghe, hơi có chút ngạc nhiên, bởi vì nam tử lãnh khốc số nói: "Theo tin nội tuyến, có vài tên sát thủ tới Thiên Thượng Nhân Gian, trong đó có một người, có bộ dạng cùng Ngân Hồ giống nhau. Chiếc xe vừa qua này, chính là hắn ngồi, nhưng bởi vì màn mưa, không cách nào phán đoán trên xe có mấy người."
"Tiếp tục giám thị." Lục Minh trong lòng cực kỳ kinh ngạc, Ngân Hồ đã bị mình tự tay giết chết, thế gian còn có Ngân Hồ thứ hai?
Ngân Hồ đã bị mình giết chết, điểm này tuyệt đối khẳng định.
Lúc đó Niếp Thanh Lam tại trận, mình còn mang theo nàng từ tầng tiến hành hôn trên cao, sau đó thành công lẻn vào nhẹ nhụ lá rụng bong rơi, đem Ngân Hồ giết chết.
Lúc đó nghe trộm được điện thoại của Ngân Hồ cùng người tiếp chuyện, còn biết phía sau Ngân Hồ là Lục Mâu tiên sinh, cũng là Mục Chi Hiên. Bây giờ lại có một"Ngân Hồ" nữa ? Chẳng lẽ đây là trò quỷ của Mục Chi Hiên? Tại trong ấn tượng của Lục Minh, từ sau khi ở Hồng Kông, bởi vì sợ hãi thực lực của mình, Mục Chi Hiên đã rất ít cảm dám trực tiếp dung biện pháp đánh tới mình , lần này thực sự là hắn nhắm tới mình?
Lại hoặc là, hắn lại mời sát thủ tới?
"Trên xe có ba người, một người giống Ngân Hồ, trong tay hắn, mang theo một cái rương lớn. Hai người khác một cao một lùn, một gầy một béo, vừa rồi hình như có cảm ứng nhìn về phía trạm gác ngầm của số , có thể số đã bị hắn phát hiện." Nam tử lãnh khốc số báo cáo nói.
"Bảo số lập tức rời đi." Lục Minh trong lòng kinh ngạc, thật có người Ngân Hồ thứ hai?
Đồng dạng cũng là cao thủ bắn tỉa?
Mình hiện nay đã không hề sợ hãi bất cứ tay bắn tỉa nào. . . Địch nhân hẳn là khiếp sợ mình là Công Phu Tiểu Tử, không cách nào trăm phần trăm xác định có thể bắn trúng mình, cho nên làm ra chuyện Nhan Mộng Ly nàng ở đây, lợi dụng thiếu nữ này tới kiềm chế mình. Có điều là địch nhân cũng muốn quá ngây thơ rồi, mình bây giờ, không còn là Lục Minh có Đồng Tử Công tầng thứ nữa.
Năm phút đồng hồ sau , nam tử lãnh khốc số lại báo cáo nói: "Nam tử giống Ngân Hồ đã lái xe rời khỏi, có truy kích hay không?"
"Còn nam tử một cao một thấp kia?" Lục Minh hỏi.
"Bọn họ đang ở trong nhà Lý Bách Đạt, bởi vì hai người thân có võ công, không cách nào tới gần điều tra." Nam tử lãnh khốc số bỗng nhiên ngừng lại, nói: "Nam tử giống Ngân Hồ đã tiếp cận cửa trường, nếu như muốn truy kích, chính là đúng lúc bây giờ."
"Cho hắn rời đi, phỏng chừng đêm mai bọn họ mới có thể động thủ, mọi người nghỉ ngơi đi!" Lục Minh suy đoán địch nhân ở trước khi thấy mình xuất hiện, cũng không sẽ tập kích Nhan Mộng Ly, bởi vì bọn họ muốn giết một thiếu nữ, thì lúc nào cũng đều có thể, phải dùng nàng làm mồi, dẫn dụ mình mắc câu, hai nam tử một béo một gầy cũng cần thời gian tìm hiểu rõ tình huống xung quanh cùng bố trí khống chế toàn cục.
Đặc biệt sau khi phát hiện có người bảo vệ, bọn họ lại càng không có khả năng tùy tiện xuất động.
Ban ngày, mới là thời gian hoạt động của bọn hắn, tìm được vị trí thích hợp, an bài tốt tất cả, lúc này mới tập kích Nhan Mộng Ly, dụ dỗ mình đến đây. . .
Địch nhân không thể nghi ngờ là rất giảo hoạt, nhưng có lúc, thục lực cường đại có thể áp đảo tất cả âm mưu.
Mấy con kiến nhỏ, cho dù tính toán như thế nào, cũng không làm gì được mãnh hổ! Lấy thực lực bây giờ của chính mình , tùy thời có thể giống bóp chết con rệp đưa bọn họ nghiền nát bấy, bọn họ chỉ có là như khỉ nhảy nhót trong vở hài kịch mà thôi! Nếu như đây là kế sách của Mục Chi Hiên , có thể thành công, hắn chỉ là mượn đao giết người, còn nếu như thất bại chính là thử.
Đối phương cho dù là đứa ngốc, cũng không có khả năng trông cậy vào một tay bắn tỉa là có thể giết chết mình. . . Về phần nam tử giống Ngân Hồ này, Lục Minh hoài nghi hắn chính là cố ý bại lộ, để hấp dẫn sự chú ý của mình. Một sát thủ trước khi tập kích , tuyệt đối sẽ không cố ý bại lộ thân phận, bằng không, đó chính là muốn chết!
"Anh, thế nào rồi?" Nhan Mộng Ly chẳng biết lúc nào đã đi ra.
"Không có việc gì, anh đang tự hỏi một vài thứ. . ." Lục Minh tự nhiên không có khả năng nói cho nàng là địch nhân đang ở xung quanh nhìn chằm chằm, chỉ là mỉm cười.
"Cả người anh đều là nước, mau lau đi!" Nhan Mộng Ly dùng khăn mặt của mình, giúp Lục Minh lau khuôn mặt , một trận mùi thơm ngát của xử nữ, hun đến cho tâm thần của Lục Minh hầu như muốn say ngã, nhìn mỹ nhân cỏ điển trước mặt chỉ mặc áo ngủ màu trắng, ở dưới ngọn nến lung linh, càng thêm ưu nhã cùng mềm mại, trong lòng không nhịn được thở dài, tứ đại mỹ nhân chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn cổ đại, sợ rằng, cũng không gì hơn người này đi!
Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh nhìn mình đến ngơ ngác xuất thần, nhớ lại khăn mặt này là mình sử dụng, bây giờ lại giúp hắn lau khuôn mặt. . . Không nhịn được mặt ngọc sinh ra choáng váng, e thẹn đem khăn mặt nhét vào trong tay hắn: "Anh nhanh đi tắm rửa đi!"
Lục Minh cả người ướt sũng, đích xác không thoải mái.
Vừa mở cửa phòng tắm ra, khí nóng tràn đầy hương thơm sau khi Nhan Mộng Ly tắm đập thẳng vào mặt mà đến, thật làm cho hắn như ngã trong mộng ảo chi cảnh.
Hầu như dùng hết lực khống chế lớn nhất, Lục Minh mới dằn xuống được xung động lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày của Nhan Mộng Ly, cất dấu quần lót của Nhan Mộng Ly đi( thằng này biến thái^^).
Trong lòng hắn liều mạng nói, anh trai, nàng gọi mình là anh trai, nàng chính là em gái nhỏ, tuy rằng mình là sói trong sói, nhưng nàng ngọt ngào gọi mình anh trai, mình lại thu giấu quần lót của nàng , thực sự có chút thẹn thùng! Đương nhiên, Lục Minh trong lòng cũng luyến tiếc, quần lót của Nhan Mộng Ly này , đó là lý tưởng tối cao ở trong lòng biết bao nhiêu con sói đó, chẳng lẽ mình phải bỏ qua nó?
Thực sự là mâu thuẫn a, biết rõ nó là thần khí tồn tại, mình lại không cách nào vươn tay tội ác ra!
Trong hồ đồ tắm rửa một cái, luôn miệng cắn răng, nhẫn nhịn đè xuống cái ý niệm trong đầu kia.
Quên đi, sau đó còn có thể có cơ hội , bây giờ, liền làm một ccon sói ngoan đi, ai bảo mình là anh trai chứ! Đợi cơ hội kế tiếp đi!
"Có phải có cái gì chết ở bên trong hay không?" Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh tắm xong tựa hồ luôn luôn nhìn về phía phòng tắm kia, rất là kỳ quái.
"Không có." Lục Minh vội vàng xua tay.
"Bây giờ không có điện, anh mệt không, nếu không xem sách một hồi ?" Nhan Mộng Ly trong lòng kỳ thực có rất nhiều điều muốn nói cùng Lục Minh , nhưng khi hắn tới, nàng phát hiện mình quá ngốc, một câu trong lòng cũng nói không nên lời. Nàng mang chút tránh né ánh mắt của Lục Minh , nhảy nhanh lên giường, dùng hăn che lại cặp đùi trắng như tuyết của mình, mang chút hoảng loạn đưa cho Lục Minh một quyển sách.
"Ngủ đi, buổi tối anh ngồi luyện công được rồi." Lục Minh có chút toát mồ hôi.
Ánh sáng nến rất lãng mạn, nhưng mà hai người lại dưới nến mà…. đọc sách, vậy thật sự là. . . Có điều là, sống tại thành phố lớn, không điện, lại không đi ra cửa, đích xác không có trò tiêu khiển. Nhan Mộng Ly không tìm được trọng tâm câu chuyện, trong lòng phi thường sốt ruột, rõ ràng có chuyện muốn nói với hắn , mà hết lần này tới lần khác chẳng thế nào mở miệng. Nàng biết Lục Minh, một khi bắt đầu luyện công, vậy bất động phỏng chừng vài tiếng đồng hồ cũng có thể . Giữa lúc Nhan Mộng Ly vắt hết óc nghĩ nói thế nào với Lục Minh thì, bỗng nhiên đèn sáng.
Nhan Mộng Ly không nhịn được hoan hô lên, một tay ném chăn, vui vẻ nhảy xuống giường, kéo tay của Lục Minh: "Anh, có điện rồi, chúng ta xem TV."
Lục Minh vừa nghe, lại có chút toát mồ hôi.
Bình thường, mimi hơn phân nửa thích loại phim truyền hình tình cảm, phải xem cái loại phim truyền hình kiếm nước mắt của người ta này cả đêm, Lục Minh có cảm giác so với luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục còn muốn khó chịu hơn. Đặc biệt phát lại lại phát lại phim Hoàn Châu Cách Cách, hoặc là cái loại phim không phải diễn viên nam chính bệnh nan y thì là nữ chính bệnh ung thư, coi cả đêm, nếu miệng không sùi bọt mép mới là lạ.
"Chúng ta, xem điện ảnh, lên mạng xem phim!" Nhan Mộng Ly vừa thấy sắc mặt Lục Minh không đúng, vội vàng đổi giọng.
"Toát mồ hôi, lại xem phim kinh dị a!" Lục Minh đối với xem phim điện ảnh thì không ý kiến, nhưng vốn tưởng rằng Nhan Mộng Ly sẽ chọn chút phim hài hoặc là phim tình yêu, không nghĩ tới nàng mở ra chính là phim khủng bố, tai nạn đầy rẫy.
"Một mình em không dám xem, nhưng nghe mọi người nói những phim kinh dị như "Nguy Cơ Sinh Hóa" ," Tử Thần Đến" xem rất hay, có anh trai ở đây, em muốn mở rộng kiến thức." Kỳ thực lòng hiếu kỳ của Nhan Mộng Ly cũng không lớn, nàng chỉ là nghe các nàng Giai Giai trong lúc vô ý đề cập qua, Lục Minh rất thích xem phim kinh dị, tai nạn, cho nên quyết định xem một bộ phim kinh dị thử xem, dù sao có hắn ở bên người, cái gì mình cũng không sợ.
Xem xong tập của "Nguy Cơ Sinh Hóa" , Nhan Mộng Ly kinh hãi không lớn, nhưng nữ diễn viên trong phim có một chút đoạn nóng, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ một chút.
Tiếp tới tập , nàng không dám xem nữa, quyết định xem " Tử Thần Đến".
Phim này, toàn bộ là phim kinh dị tử vong trong sinh hoạt, nhưng làm cho Nhan Mộng Ly bình thường rất chú trọng chi tiết sinh hoạt sợ hãi. Nàng xem phân nửa, liền lo lắng trong bếp ga có hở không, rồi lại nhìn quanh gian phòng, cuối cùng cảm thấy có luongf gió lạnh đang thổi. bàn tay nhỏ bé của nàng cầm chặt tay của Lục Minh , mặc dù Lục Minh an ủi nàng một hồi lâu, lại biểu thị tất cả đều là giả , nhưng nàng trong lòng vẫn còn phi thường bất an.
"Sớm biết vậy cũng đừng xem. . ." Lục Minh thấy Nhan Mộng Ly sợ đến thế, trong lòng buồn cười mọt hồi.
"A!" Nhan Mộng Ly vốn có thể cố gắng trấn tĩnh, bỗng nhiên trong phòng tối sầm, không chỉ tòa nhà này, cả khu vực đều mất điện , Nhan Mộng Ly nhất thời sợ đến nhào vào trong lòng Lục Minh , cả kinh kêu lên: "Tử Thần đến!"
"Nha đầu ngốc." Lục Minh cố nén cười to, khẽ vuốt đầu nàng một chút : "Điện ảnh đều là giả, ngoan đi ngủ đi!"
Nhan Mộng Ly ghé vào trong lòng hắn hồi lâu, kinh hãi qua đi, bắt đầu xấu hổ .
Nàng buông Lục Minh ra, nhu thuận gật đầu, chuẩn bị trở lại nghỉ ngơi, ở phía sau, nàng bỗng nhiên phát hiện một cái vấn đề rất nghiêm trọng, bây giờ mình muốn đi tiểu, nhưng mà , buồng vệ sinh bên kia tối om om, mình không dám đi một mình. . . Này, vậy phải làm sao bây giờ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Sao vậy?" Lục Minh thấy bộ dạng xấu hổ lo lắng của Nhan Mộng Ly, còn tưởng rằng nàng sợ bóng tối, biến ra dạ minh châu, dịu dàng rọi sáng gian phòng, an ủi nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ đi!" Nhan Mộng Ly có Lục Minh làm bạn bên người, đương nhiên an tâm, nhưng muốn nàng một mình đi ra ngoài, thì nàng thật sự không dám. Nhất là sau khi xem xong " Tử Thần Đến", nhân vật bên trong chết kiểu này, tất cả đều là chết ngoài ý muốn ở trong sinh hoạt, nếu như mình đi tiểu thì, vạn nhất giẫm trơn ng, hoặc là có cái gì ngoài ý muốn. . . Nhan Mộng Ly một mực không nói nên lời muốn Lục Minh cùng mình đi tới đó, hơn nữa, Lục Minh ở bên người, mình làm sao có thể thoải mái? Trước kia trên Hắc Phong Sơn , khoảng cách còn cách xa nhau như vậy, đã cảm thấy khó xử không chịu được, bây giờ nên làm cái gì mới tốt? Lục Minh vừa nhìn nàng có loại bộ dáng nóng ruột nói không nên lời, giơ tay lại thôi, lập tức hiểu được. "Có phải muốn đi lấy đồ? Anh đi cùng em!" Lục Minh tất nhiên sẽ không nói cùng Nhan Mộng Ly đi tiểu, mà cố ý hỏi nàng khác. Quả nhiên vừa nói lời này, Nhan Mộng Ly liền như được đại xá gật đầu. Nàng cúi đầu, xấu hổ cầm lấy bàn tay to của Lục Minh, theo hắn hướng buồng vệ sinh bên ngoài phòng nhỏ đi tới. Tuy rằng biết rõ kế tiếp phải muốn đi, nhưng hắn vừa nói như thế, xấu hổ vô hình trung giảm đi rất nhiều. Trong lòng nàng rất cảm động, hắn đối với mình quả nhiên là cẩn thận tỉ mỉ nhất dịu dàng nhất. Lục Minh cầm dạ minh châu thu lại trong tay, để tránh khỏi ánh mắt hai người tiếp xúc thì sẽ làm nàng cảm thấy xấu hổ. Nhan Mộng Ly khẽ thở phào một hơi thở. Bóng tối đối với mình bây giờ mà nói. Quả thực chính là quần tốt nhất. . . Nàng đứng ở cửa buồng vệ sinh một hồi lâu, phát hiện bên trong giống như luôn luôn có chút vật gì đó đang ở đây. Do dự , nếu như vừa rồi không xem " Tử Thần Đến" thì tốt rồi. Bây giờ ở trong lòng luôn nghi thần nghi quỷ, nàng biết rõ nếu như thật sự có vật gì đó, Lục Minh nhất định sẽ phát hiện ra. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an. "Em đi một hồi là được. . ." Cuối cùng không có biện pháp, Nhan Mộng Ly cố nén sợ hãi cùng ngượng ngùng, nắm tay nắm cửa, vừa vội vàng nói, bảo Lục Minh chớ mở. Cuối cùng, nàng không dám khóa cửa hoàn toàn, lén lút lưu lại một cái kẽ hở nhỏ. Vạn nhất mình có nguy hiểm, hắn có thể chạy ào tới cứu mình ngay. Tuy rằng làm như vậy, có lẽ là hắn sẽ nghe được một ít âm thanh. Nhưng không có biện pháp. Muốn đem đóng cửa hoàn toàn, thực sự nàng không làm được. Nhan Mộng Ly khi đi tiểu thì nghe bồn cầu có tiếng nước chảy như suối róc rách. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi hồng hồng nóng lên. Hắn. Hắn nhất định là nghe thấy được. . . Có điều là, thính lực của hắn tốt như vậy. Cho dù đóng chặt cửa, chỉ sợ cũng vẫn có thể nghe được! Nàng miên man suy nghĩ, liều mạng nghĩ cớ vì hành vi của mình. May là, đi tiểu xong khá nhanh, nàng giơ tấm khăn giấy lên, lau nhẹ một chút, đang chuẩn bị đem quần lót kéo lên, bỗng nhiên, có vật gì đó "ba" một cái rơi trên ngực của nàng. "A. . ." Nhan Mộng Ly sợ đến hồn phách cũng bay mất, tay nhỏ bé của nàng theo bản năng hất bay cái thứ kia về phía sau , sờ vào thấy một mảnh lạnh lẽo, nàng càng sợ đến không ngừng thét chói tai. Không đợi Lục Minh tiến đến, nàng đã mở ngay cửa gỗ. Toàn bộ người nhảy vọt ra, gắt gao ôm chặt hai chân của Lục Minh, cả người đều đang run rẩy. Lục Minh vội vàng đem nàng ôm lấy, bàn tay to đi xuống nâng lên một cái, liền cảm thấy mềm mại như ngọc, ai, tiểu nha đầu này ngay cả quần lót cũng chưa kịp kéo nên. Lục Minh thấy nàng sợ đến hết hồn, vội vàng đem nàng kéo vào trong lòng, biến ra dạ minh châu, vừa nhìn đầu sỏ gây ra sự việc, hóa ra là một con thằn lằn. . . Lục Minh trước tiên đem Nhan Mộng Ly ôm trở về trong phòng, đặt lên trên giường, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chỉ là một con thằn lằn, nó sẽ không cắn em, đừng khóc đừng khóc!" Nhan Mộng Ly vừa bị bàn tay như lửa nóng của hắn nâng một cái, từ hương đồn có cổ nhiệt khí tiếng thẳng vào đáy lòng. Ý xấu hổ mạnh mẽ bùng ra, sợ hãi trong lòng vô hình trung giảm đi rất nhiều, lúc này đang ở trong lòng của hắn, cảm thụ được hắn bảo vệ an toàn, kinh hãi nhanh chóng rút đi, đổi lại thành ngượng ngùng: "Thật, thật sự là thằn lằn? Anh, anh mau đem ném xuống!" Nhan Mộng Ly muốn Lục Minh đem thằn lằn ném xuống, không phải mục đích gì, nàng là muốn đem quần lót kéo lên, bây giờ, cái vật khả ái đó vẫn còn nằm giữa hai đầu gối! "Anh sẽ trở lại rất nhanh!" Lục Minh đem dạ minh châu đặt ở trong tay Nhan Mộng Ly, xoay người đi ra ngoài. Thằn lằn sớm đã không còn thấy hình bóng, cho dù còn đó, Lục Minh cũng không có khả năng giết chết "tiểu thằn lằn may mắn" này, nếu như không phải bởi vì nó đột nhiên xuất hiện, như vậy mình sẽ không thể có được thưởng thức "hương diễm" vừa rồi a! Hồi tưởng lại hương đòn trắng như tuyết, hồi tưởng lại cảm xúc tuyệt vời không gì sánh được kia . . Lục Minh cảm thấy, đây thực sự là một đêm may mắn . Mặc dù mình không có thu thập quần lót của Nhan Mộng Ly mimi, có điều là lại chiếm được " hương diễm" khác . Thật là có phúc mới được thấy, cái loại xúc cảm cao nhất này, tuyệt đối là lý tưởng tối ca của các tên sói a! Lục Minh trong lòng đắc ý một hồi lâuy, thẳng đến khi Nhan Mộng Ly nhỏ giọng kêu thì hắn mới chạy trở về. Nhan Mộng Ly lúc này mặt ngọc đỏ ửng, ngay cả cái cổ nhỏ cũng hồng hồng, nàng thấy Lục Minh tiến đến, đem chăn hướng lên trên đầu, dịu dàng nói: "Anh, em muốn ngủ!" "Cho em khăn mặt này!" Lục Minh đưa qua một cái khăn mặt ấm ấm. Hắn làm như vậy, chủ yếu là sợ Nhan Mộng Ly có bóng ma trong tâm lý. Quả nhiên, Nhan Mộng Ly vừa tiếp nhận khăn mặt ấm, liền ngay cảlòng cũng đều ấm áp lên! Hắn đối với mình thật sự cẩn thận tỉ mỉ, thật dịu dàng. . . Hắn đối với mình, quả nhiên là tốt nhất! Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh xoay người đi, nhẹ nhàng lau khuôn mặt, lau đi nước mắt, lại len lén nhấc chăn lên, kéo áo ngủ lên, cởi áo lót ra, nhẹ nhàng mà lau hai bầu vú vài cái. Bởi vì sức nóng của khăn mặt , hơn nữa cảm động ấm áp từ đáy lòng, cái loại cảm giác lạnh lẽo cùng tâm lý bóng ma do thằn lằn mang tới, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng . Chờ khi Lục Minh rửa xong khăn mặt trở về, trên tay hắn còn có một chén nước. Nhan Mộng Ly phát hiện mình có một loại cảm giác bị hắn làm hư , trong lòng cực kỳ cảm động, tiếp nhận nước uống một ngụm, tuy rằng không khát, hơn nữa đây là nước sôi, nhưng mà vào trong miệng, vẫn ngọt đến đáy lòng. Nàng đem tay nhỏ bé vươn ra, cầm lấy bàn tay to của hắn. Bàn tay to của hắn ấm áp, cảm giác thực sự là cực kỳ an toàn, đặc biệt đáng tin cậy, có hắn ở đây, mình cái gì cũng không cần sợ. Mình chỉ cần ngoan ngoãn làm em gái của hắn, hưởng thụ sự nuông chiều của hắn là tốt rồi! Nhan Mộng Ly nghĩ. Lục Minh ngồi xuống, tựa ở trên mép giường, một tay nắm lấy tay nàng. Hình dạng căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi, nhưng hắn lại muốn chiều mình, thực sự là. . . Nhan Mộng Ly trong lòng nổi lên từng đợt kích động, thoáng cái xoay người qua, mở hai tay ra, ôm cổ của hắn, hạnh phúc làm nũng nói: "Anh, thật tốt, em muốn ôm anh ngủ như vậy!"( DG: ôm ta nè huhu >< lạnh quá) Lục Minh cảm thấy mùi thơm của cơ thể xử nữ tràn tới, còn có một loại xúc cảm mềm mại tuyệt vời nhất thế gian, đó là cái ôm của thiếu nữ ! Hắn không khỏi lộ ra một tia mỉm cười, xoay tay lại xoa đỉnh đầu của nàng: "Ngủ đi!" Ngày thứ hai, Lục Minh trước bình minh liền chuồn đi ra ngoài. Sau đó đến chín giờ, lái xe đến đây, tại trước mắt bao người, đem Nhan Mộng Ly tiếp đi ra ngoài, thẳng đến hai giờ chiều mới đưa về. Kể từ đó, hắn tin tưởng tất cả địch nhân đều thấy . Bây giờ chỉ chờ địch nhân động thủ, sau đó mình sẽ thu lưới, đem bọn người kia một mẻ lưới bắt hết. Nhan Mộng Ly trong mấy ngày gặp chuyện này tới nay, cũng là lần đầu tiên phóng xuất ra khuôn mặt tươi cười. Đặc biệt khi Lục Minh rời khỏi thì nàng phất tay vui cười cùng hắn tạm biệt, đủ để có thể làm cho tất cả nam nhân đố kị đến mất cả lý trí! Lạ kỳ hơn chính là,đem thứ hai Lục Minh lại cùng Nhan Mộng Ly ở chung một phòng, sát bên cạnh bảo vệ nàng, thế nhưng vẫn không thấy địch nhân có cái hành động gì. Đêm thứ ba, rồi dêm thứ tư, địch nhân cũng vững vàng ẩn nấp, làm cho Lục Minh cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ địch nhân thực sự nắm chắc đem mình bố trí đến chết như vậy sao? Hắn thẳng thắn cho triệt tiêu đội Đặc Cần đi, bình thường khi ra vào trường, cũng chỉ mang một mình nam tử lãnh khốc số 2 làm tài xế. Hắn tự cho địch nhân cơ hội, mong muốn địch nhân mau hành động lên một chút. Chỉ cần đem địch nhận bên Nhan Mộng Ly xử lý, như vậy hắn mới có thể tập trung toàn bộ tinh lực làm phẫu thuật cho Trương Viện Viện. Trong lòng Nhan Mộng Ly, trái lại mong muốn cứ sống chung như vậy, có thể tiếp tục nữa là hay nhất, bởi vì ở trong buổi tối, hắn chính là anh trai của nàng, thuộc về một mình nàng . Hắn sẽ cả đêm ở cùng nàng, xem phim, hoặc là dạy nàng điều phối một ít dược liệu, du sao tùy nàng thích, hắn chiều nàng đến nỗi làm cho chính nàng cũng cảm thấy mình quá được nuông chiều . Ví dụ như buổi tối nàng nói chân lạnh, ngủ không ngon, hắn sẽ bưng tới nước nóng cho nàng ngâm chân, còn có thể xoa bóp cho nàng . Nếu như đổi thành bất cứ một nam tử nào, hai chân mình bị hắn nhìn kỹ, mình đều sẽ ngượng ngùng đến không chịu được, nhưng mà bây giờ cho hắn xoa bóp, mình cũng không cảm thấy có cái sai gì, trái lại rất hưởng thụ sự dịu dàng của hắn. . . Mẹ nói, thân thể là thuộc về chồng, chỉ có chồng của mình mới được hưởng toàn bộ của mình. . . Có điều là trong lòng mình, còn có thể tìm người nam tử khác làm chồng sao? Thế gian còn có thể có người nam tử nào, so với anh trai của mình ưu tú hơn sao? ( DG: có chứ sao ko? ta nè^^ ) Còn có thể có người khác, dịu dàng hơn, nuông chiều mình hơn hắn sao?? Nhan Mộng Ly vừa nghĩ về đến nhà, vừa nghĩ đến mẹ hiền, cũng thường thường bưng nước ngâm chân cho cha mình, xoa bóp cho ông. Trong lòng nàng nóng lên, bảo Lục Minh ngồi xuống, đi ra ngoài bưng tới chậu nước ấm, ngọt ngào cười nói: "Anh, anh ngâm choc ho em, giúp em xoa bóp, em cũng giúp anh xoa bóp nhé. . ." "A?" Lục Minh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mình còn có đãi ngộ hạnh phúc như vậy. "Anh cứ ngâm chân trước, em giúp anh xoa bóp hai vai." Nhan Mộng Ly bảo Lục Minh ngồi lên trên giường, đi đến phía sau hắn, quỳ gối trên giường giúp hắn bóp vai, thỉnh thoảng lại hỏi thoải mái hay khó chịu, hoặc là hỏi em bóp thế có được hay không? Nếu như Lục Minh biểu dương một câu, vậy thì trong lòng nàng có thể vui vẻ hơn nửa ngày. Một người anh trai này, hắn ở trên mặt khác là Công Phu Tiểu Tử, là Tử Thần mà địch nhân nghe thấy liền biến sắc, là đại anh hùng đội trời đạp đất, là nam nhi trẻ tuổi ưu tú nhất kiệt xuất nhất, nhưng ở chỗ này, hắn chỉ là anh trai mình , hắn thuộc về mình! Lục Minh hơi quay đầu lại, nhìn ngọc thủ kia vuốt ve ở trên vai, nghĩ thầm, có lẽ là cánh tay của nữ thần sắc đẹp để trên lưng mình, cũng không có hạnh phúc bằng bàn tay này đi? Nhan Mộng Ly không chỉ có một đôi ngọc thủ có thể so với nữ thần sắc đẹp, lại còn không có dấm chua như nữ thần đó. Nàng là mỹ nhân cổ điển có tài có đức, một tiểu cô nương khả ái làm cho người ta lạc đường trong mê lộ. . . Nếu như cả đời có nàng ở sau lưng bóp vai cho mình , như vậy cho mình phi thăng trở thành thần tiên, mình cũng không muốn đi! Chỉ cần có mình nàng, có tiểu mỹ nhân này trong tay, mình, sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian! Trong lòng hắn sau khi say mê trong dịu dàng, một loại cảm giác đề thăng quen thuộc hiện lên từ đáy lòng. Chân khí toàn thân chấn động, trong cơ thể tựa hồ có cái gì đó đang hò hét,tình mạng than bí trong ngọc bội phỉ thúy trong không gian trữ vật cộng minh, trong nháy mắt, ý nghĩ của Lục Minh kỳ ảo một mảnh, năng lượng trong đan điền vận chuyển cực nhanh , chân nguyên tiểu cầu vốn gần như thực chất lại nổ tung. . . Lục Minh cảm thấy linh hồn bùng nổ thăng hoa, cả người cũng nhẹ đi. Kim sắc quang mang, tại trong kinh mạch cùng huyệt vị hiện lên, làm cho cả người hắn trở nên vàng lóng lánh. Nhan Mộng Ly kinh ngạc thấy, có một đạo kim sắc quang mang, tựa như con rồng, xuất hiện từ phía sau của Lục Minh , xoay quanh bên ngoài thân thể, lập tức lại nhanh chóng xoay lên đỉnh đầu của hắn, rồi nhập vào lại không có vào Bách Hội huyệt của hắn . Quang mang kia tựa như mơ tựa như ảo, chớp mắt đã biến mất. Nhưng thân thể Lục Minh tựa hồ có cái gì nổ tung ra, quần áo hoàn toàn hóa thành bột mịn biến mất. . . Nàng nhìn thấy, thân thể của Lục Minh lơ lửng giữa không trung, kinh mạch cùng huyệt vị toàn thấn có tơ kim sắc chi chít gắn bó thành một mảnh, trải rộng toàn thân, toàn bộ thân thể đã có hơn năm phần, đã biến thành kim sắc. . . Chẳng lẽ, hắn tại dưới sự xoa bóp của mình, lại có được đột phá mới? Thân thể Nhan Mộng Ly chấn động, nàng cảm thấy trên người Lục Minh có thứ gì đó mình không nhìn lại nổ tung một lần nữa đi ra, vô hình, nhưng mà quần áo của mình cùng giường chiếu, toàn bộ đều hóa thành tro bụi. Không đợi nàng kéo xuống, toàn thân Lục Minh đang lơ lửng trên bầu trời bỗng nhiên thò tay đem Nhan Mộng Ly kéo tới. Hắn cúi đầu, hướng về phía môi anh đào của nàng hút một cái. Nhan Mộng Ly cảm thấy dường như ngay cả linh hồn cũng bị hắn hút đi rồi, toàn bộ thân thể không còn khống chế, nhưng đồng thời, ban tay to của hắn dán tại chỗ đan điền của mình, tản mát ra hơn năng lượng gấp trăm lần, lập tức bổ sung toàn thân, làm cho nàng cảm thấy linh hồn cùng thân thể của mình, ở trong nụ hôn của hắn , không ngừng mà thu được thăng hoa. . . Trời ạ, loại cảm giác này, là cảm giác tuyệt vời chưa từng có. Này, chính là nụ hôn của hắn!