Lục Minh ra hiệu ý bảo hai tiểu nha đầu trốn xa một chút, ai chẳng ngờ lá gan của các nàng so với trời còn lớn hơn, đặc biệt là về tới bên người Lục Minh, càng cố hết sức cổ động nói: "Đại thúc, chúng ta đem con rắn bắt lấy, sau đó trình báo tới bách khoa toàn thư Ghi-nét có được hay không? Nó nhất định là con rắn lớn nhất thế giới !"
Nghe xong lời này, Lục Minh lại một trận không nói gì.
Ghi-nét ghi lại rắn lớn nhất thế giới là một con rắn bắt được ở In-đô-nê-xi-a, dài đến 10 mét, nặng vài trăm cân.
Con rắn này được người ta gọi là rắn "Hoa Quế" , mồm có thể dễ dàng nuốt một người. Đập chứa nước Bạch Dũng này, nếu như nói có thể câu được Bạch Thiện lớn hơn một mét, Lục Minh cũng không kỳ quái, bởi vì đập chứa nước này là là công trình thuỷ lợi lâu năm hoành tráng, do mười vạn mấy người dân Lam Hải xây dựng lên, cũng có vài chục năm lịch sử , nhưng nếu như nói có hơn đại xà hơn mười mét, đó là nói vớ vẩn.
Trong nước có mãng xà, nhưng không tính là quá to lớn, bình thương chỉ có hơn mười cân, hơn trăm cân là phi thường hiếm thấy.
Lục Minh thấy qua mãng xà, chủ yếu là Nam Xà, Cầm Xà, Vương Tự Xà cùng Kim Hoa Mãng có văn màu sắc phi thường đẹp, nhưng những loại rắn này cũng không thể tính là cự mãng.
Thế gian, được cho là mãng xà chân chính to lớn phải là là Á Mã Tốn Sâm cùng Lục Thủy Mãng. Đương nhiên, bởi vì loại rắn này có tuổi thọ dài, tại dưới điều kiện riêng, ở các nơi trên thế giới đều có được cự mãng có thể hình đáng sợ, nhất là một ít địa phương ở rừng rậm Châu Phi hoặc là rừng mưa nhiệt đới châu Nam Mỹ không người biết đến, dưới tình huống không có nhân loại, cự mãng có được hơn mười mét, cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà, động vật tại công viên trong nước, kể cả là bãi hoang , Lục Minh cũng chưa từng thấy mãng xà dài hơn mười mét.
"Các ngươi không phải hoa mắt chứ? Có thể là gỗ mục trong nước hay không ?" Lục Minh suy đoán là một mãng xà nuôi trong nhà , bởi vì chủ nhân vứt bỏ tại trong đập chứa nước Bạch Dũng, cho nên mới có một con mãng xà như thế tồn tại.
Này có thể là con rắn Lâm Vũ Hàm nhìn thấy hay không ?
Lục Minh nhớ kỹ lần trước. Đỗ Tử Lliên đã từng xử lý qua một mãng xà được người thuần dưỡng. Không phải mang tới đập chứa nước Bạch Dũng này chứ?
Mặt nước rầm vang một tiếng. Quả nhiên có bóng đen rất lớn chui ra mặt nước. Mọi người trên bờ sợ đến kêu to một hồi. Người nhát gan sợ đến đều trốn hướng tới chỗ cao. Bóng đen trong nước kia vô thanh vô tức trượt vào trong nước. Thân hình thật dài bay ra xa dần, rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Thế nào? Rất lớn chứ. Vừa rồi sao chú không bắt lây!" Giang Tiểu Lệ phi thường kích động lắc lắc cánh tay của Lục Minh .
"Ta không phải thần tiên!" Lục Minh âm thầm toát mồ hôi.
Rắn ở trong nước. Mình bắt làm sao?
Rắn lớn như vậy, nếu như nó công kích mình, sử dụng kiếm giết chết có lẽ là không khó, nhưng nếu như nó đào tẩu thì muốn đuổi theo đi bắt, đó là người si nói mộng .
Có điều là Lục Minh thấy rõ rồi, con rắn này, hẳn là loại Á Mã Tốn Sâm, không phải đầu hắc mãng thấy tại nhà Lâm Vũ Hàm, hơn nữa thể hình cũng lớn, nhìn qua, thật là có độ dài hơn mười mét. . . Làm sao lại có một con rắn châu Nam Mỹ chạy đến đập chứa nước Bạch Dũng chứ? Lục Minh rất là không giải thích được, chẳng lẽ này cũng là người thuần dưỡng sao?
Mãng xà rời khỏi đã lâu, người câu cá vẫn còn không dám trở lại vị trí câu, tất cả mọi người tụ cùng một chỗ nghị luận.
Nam tử da ngăm đen liều mạng an ủi mọi người, nói đây là ông chủ nuôi dưỡng, để phòng ngừa có người câu trộm cá, căn bản sẽ không tấn công người, hơn nữa sức ăn rất nhỏ, hai thùng cỏ một con thỏ là được, có lúc ăn vài quả trứng gà, còn nói đây là một con rắn"bảo vệ" rất thiện lương.
"Chán phèo, nếu như rắn không ăn người nhiều lắm chỉ có thể tính là con giun!" Giang Tiểu Lệ vừa nghe liền xả tức khí.
"Ta phỏng chừng tên kia là gạt người, Tiểu Lệ, ngươi xem tên kia lớn lên một bộ dáng của người xấu, có lẽ hắn buổi tối len lén giết người, sau đó đút tới cho đại xà hủy thi diệt tích cũng nên." Bồ Kỳ nha đầu kia nói làm cho Lục Minh phải giơ cho nàng một ngón tay cái, mạnh mẽ a, người xấu cũng có nhìn hình dạng ! Suy nghĩ cùng hoài nghi lớn như vậy, nếu như nàng sau này làm cảnh sát, như vậy khẳng định sẽ phá được rất nhiều đại án.
"Ông chủ, ngại quá, đã làm ngài bị sợ hãi. . ." Nam tử da ngăm đen đi qua nhận lỗi.
"Không quan hệ, hàng xóm của ta nuôi dưỡng mãng xà, rất biết nghe lời, mãng xà không có đáng sợ như mới nhìn bề ngoài như vậy." Lục Minh cười nhạt một cái.
"Không hổ là ông chủ, chính là có đảm lược!" Nam tử da ngăm đen giơ cho Lục Minh một ngón tay cái, tán dương một phen, lại nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, nếu như ngại phơi nắng không muốn câu cá, có thể đi qua bên kia ngồi, món lươn nướng của chúng ta rất ngon."
"Đại thúc, chúng ta đi qua xem." Hai người tiểu nha đầu các nàng Giang Tiểu Lệ vừa nghe thế, lập tức động tâm.
Cuối cùng hai cô gái nhỏ không những mỗi người ăn bảy tám xâu thịt lươn nướng, còn ồn ào muốn mua mấy con về nuôi, Lục Minh quay về các nàng nói một câu: "Các ngươi ngay cả chính mình cũng đều không nuôi nổi, còn muốn nuôi lươn? Hơn nữa đây cũng không phải sủng vật, đây là đồ ăn, hiểu không? Ngươi đã thấy có ai đem rau cải trắng đặt ở sân thượng làm bồn hoa chưa? Thời gian đã không còn sớm nữa, trở về đi!"
"Đại thúc mang chúng ta đi chơi điện tử đi. . ." Giang Tiểu Lệ thấy người câu cá đa phần là lão nhân, hơn nữa phi thường buồn chán, cũng không hy vọng Lục Minh ngồi xuống câu cá.
"Ông chủ đi thong thả, hôm nào trở lại chơi nhé!" Nam tử da ngăm đen đuổi theo tiễn đưa, lại cung kính đưa cho Lục Minh một tấm danh thiếp, mặt trên viết: Chủ quản phân khu số 1 trung tâm giải trí "Cụ Ông Hưu Nhàn Bạch Dũng" Vương Tông Lượng, lại cười theo khuôn mặt nói: "Ông chủ gọi tôi là Hắc Tử là được, có việc cứ tùy thời phân phó, điện thoại di động của tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều mở máy ."
"Ông gọi là Hắc Tử? Tôi cảm thấy ông đổi tên là Mực Ống có lẽ càng hợp hơp." Bồ Kỳ quan sát đối phương một chút, lại nói một câu làm cho người ta choáng váng đầu óc.
"Dạ, dạ, tiểu thư gọi Ống Mực cũng được!" Nam tử ngăm đen vốn nhìn quen sắc mặt nhiều người rồi, gặp người liền cười, mà cũng tức giận.
Chờ Lục Minh mang theo hai tiểu nha đầu đi xe, có một người gầy gò bốn mắt đứng lên, trên mặt mang chút dị sắc lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cú điện thoại: "Đại thiếu gia, ngày hôm nay giống như có chút không đúng. Người kia ngày hôm nay bỗng nhiên mang theo hai tiểu cô nương tới đập chứa nước Bạch Dũng câu cá, cuối cùng còn đặt mấy con Bạch Thiện đến Phương Phỉ Uyển. . ."
"Ngươi chắc chắn?" Người ở bên đầu điện thoại di động kia vừa nghe, bật người khẩn trương đứng lên.
"Đúng, dáng vẻ của hắn, làm sao tôi có thể nhận lầm!" Người gầy gò bốn mắt nói như đinh đóng cột khẳng định: "Là hắn, tuyệt đối không sai."
"Vậy không quá tốt, người này bất luận là đến đâu, đều sẽ làm ra đại sự . Chẳng lẽ là chuyện của chúng ta bị người tiết lộ đi ra? Không được, ta phải lập tức cùng lão Ngưu kiểm tra một chút. Được rồi, người kia, không có cử động gì đặc biệt chứ?" Nam tử bên kia điện thoại di động vừa vội hỏi: "Có nói muốn tới khu quý khách chơi đùa hay không ?"
"Dường như hắn không biết khu quý khách, cũng không có nói ra chơi đùa, ngày hôm nay, hắn giống như là bồi tiếp hai tiểu nha đầu tới câu cá, bởi vì mãng xà của A Hoàng trong lúc vô ý bơi qua, dọa khách câu, hắn mới không câu cá nữa. Được rồi, hắn đặt mấy con Bạch Thiện tốt nhất, bảo chúng ta buổi tối đưa đến Phương Phỉ Uyển." Người gầy bốn mắt tận lực miêu tả tất cả đầu mối.
"Nói như vậy. . . Buổi tối, Phương Phỉ Uyển có một trận thi đấu khiêu chiến trù nghệ! Chẳng lẽ hắn là vì mua cá mới đến ? Chỉ mong hắn không phải hướng chúng ta mà tới!" Nam tử bên kia điện thoại di động hơi ngừng lại, nói: "Không được, buổi tối ta muốn đích thân đi Phương Phỉ Uyển xem, ngươi giả dạng làm người dưa cá, đến bên phía trù phòng kia hỏi thăm , nhìn xem có tin tức hay không. Nếu như hắn thực sự là bồi tiếp người đến chơi đùa, hoặc là vì thi đấu tới mua cá, vậy trái lại không có gì, nếu như hắn là hướng chuyện của chúng ta mà tới, vậy nguy hiểm. . ."
Lục Minh hoàn toàn không biết phía sau có người bàn luận về mình, mục đích của hắn tới đập chứa nước Bạch Dũng , chỉ là muốn giúp Ôn Hinh phu nhân kiểm tra đập nước có tai hoạ ngầm hay không.
Bây giờ, tình huống rất rõ ràng.
Hắn báo cho Ôn Hinh phu nhân về chuyến hành trình, nói đập chứa nước Bạch Dũng cho người nhận thầu, làm nổi lên buôn bán, căn bản không ai quản lý, tai hoạ ngầm nghiêm trọng, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không có chuyện gì, cũng khó bảo toàn ngày sau không ra vấn đề.
Ôn Hinh phu nhân nghe xong, khe khẽ thở dài: "Trước đây lưu lại gì đó, đều đã hủy gần hết không sai biệt lắm. Ở lớp người trước, đập chứa nước dùng là nước người cứu mạng của hơn mười hơn mười người dân Lam Hải, mọi người uống, dùng sinh hoạt, tưới ruộng đồng , còn có nước nuôi cá to cá nhỏ, đều là nước của đập chứa nước Bạch Dũng. Bây giờ mọi người có giếng sâu cùng hệ thống cung cấp nước uống, những gì thế hệ trước gian khổ lưu lại, cũng đều ném đi. Chúng ta đầu tư là chuyện nhỏ, nhưng nếu như đập chứa nước Bạch Dũng vỡ đê, khu Tam Bình phỏng chừng sẽ bị hủy hết, liền ngay cả toàn bộ Lam Hải cũng sẽ phải chìm trong lũ lụt. . . Chuyện này, ta sẽ nhờ người cùng lãnh đạo tỉnh nói một chút, con đi làm chuyện của con trước đi!"
Lục Minh lại gọi cho Hoắc Vấn Dung, nàng vừa nghe liền kêu lên vui mừng: "Mau tới đay, chúng ta vạn sự đã xong toàn bộ, chỉ thiếu gió đông, phải xem bản lĩnh của Gia Cát Lượng anh này!"
"Anh ư, Gia Cát Lượng này chỉ biết ăn, sẽ không mượn gió đông !" Lục Minh cười to.
"Anh sẽ không chỉ được ăn, còn có thể mang cô gái xem cá vàng . . Quái nhân nước Thục, mau đưa tiểu la lỵ mang về ! Phụ thân của Bồ mimi kia là một khách quý bình phẩm đêm nay, nếu như nàng ấy có mặt, giúp em thổi gió bên tai, nói không chừng chúng ta có thể thêm chút ấn tượng tốt." Hoắc Vấn Dung lại có thể biết Lục Minh mang heo không chỉ mình nha đầu Giang Tiểu Lệ, điều này làm cho Lục Minh lén toát mồ hôi, chẳng lẽ hành động của mình bị các nàng giám thị sao?
Ba người Lục Minh tiến vào dễ, đi ra ngoài lại khó, đi một đoạn đường dài, mới ra được đường cái.
Trở lại Phương Phỉ Uyển, đã là bốn giờ chiều.
Tại chỗ dựa sát tường của bãi đỗ xe bên ngoài Phương Phỉ Uyển, hiện lên một cái đài cao thi đấu tạm thời, phía dưới ngồi đầy u khán giả.
Vài cái máy camera phân chia quay các nơi, lại có không ít người đang điều chỉnh các loại thông số ánh sáng cùng âm hưởng , có phóng viên tay cầm micro Lam Hải TV, được khán giả thống nhất vỗ tay ủng hộ, một người mặc trang phục dạo điễn đứng ở phía trước, dùng tay ra hiệu, chỉ huy mọi người luyện tập vỗ tay.
Khán giả đa phần là viên chức của công ty tài trợ quảng cáo, có khách quen của Phương Phi Uyển, cũng có fan của người khiêu chiến đối phương kia, còn có một chút người rảnh rỗi ở tại phụ cận.
Các mimi của Phương Phỉ Uyển, lần lượt cho bọn hắn mỗi người một chai nước, liền ngay cả fan của người khiêu chiến kia cũng không ngoại lệ.
Lục Minh mang theo hai tiểu nha đầu đi vào tới, có một nữ phóng viên tóc cuộn sóng biển trước mắt sáng ngời, đem microphone đưa qua phỏng vấn hỏi: "Xin hỏi, anh là tới xem thi đấu khiêu chiến trù nghệ , hay là tới Phương Phỉ Uyển dùng cơm ? Xin hỏi anh là lần đầu tiên tới, hay là khách quen, anh đối với món ăn cùng phong vị của Phương Phỉ Uyển có đánh giá gì? Nếu như đánh giá cao nhất là năm sao, anh sẽ cho Phương Phỉ Uyển mấy sao?"
"Năm sao." Lục Minh ha hả cười nói: "Tôi cảm thấy ở đây mỹ nữ rất nhiều!"
"Tôi, tôi hỏi là mùi vị của món ăn. . ." Nữ phóng viên kia trong lòng có chút tức giận, mình chính là mỹ nữ, người này lại làm như không thấy, có ý tứ gì?
"Cô lớn lên cũng không tồi, làm phóng viên có chút đáng tiếc!" Ánh mắt Lục Minh tại trên người nữ phóng viên quan sát một hồi, cuối cùng còn tại cái chỗ cao vót kia dừng lại khoảng hai giây, mỉm cười nói: "Tới nơi này ăn, tôi bận xem mỹ nữ, căn bản không có thời gian để ý mùi vị, chỉ cần có mỹ nữ, ăn cái gì cũng không quan trọng ! Được rồi, nếu như cô mặc một thân sườn xám cao xiên ra, lộ ra hai chân dài, tin tưởng hiệu quả nhất định không tồi, đáng tiếc, cô là một phóng viên."
Lục Minh lắc đầu thở dài, giống như thấy một đóa hoa hồng bị trâu nhai .
Nữ phóng viên vài lần muốn đem microphone nện lên đầu Lục Minh, mình làm phóng viên thì thế nào chứ? Phóng viên chính là ông vua không ngai!
Nàng phát hiện người này mặt ngoài thoạt nhìn là một tiểu gia hỏa đẹp trai, thực chất trên là một đại sắc lang, hắn khẳng định là một "Chế phục khống" (tên biến thái thích ấy người mặc đồng phục đó=)) ), bằng không hắn sao lại thích nữ tử mặc sườn xám? Người này xem ra không chỉ là "Chế phục khống", còn là "La lỵ khống" ! Nữ phóng viên vừa nhìn thấy quỷ tinh linh Cam Điềm kia quỷ tinh linh chạy đến nghênh tiếp Lục Minh, trong lòng khẳng định một chút , "chế phục khống" cộng thêm "la lỵ khống", khó trách hắn đối với một ngự tỷ mỹ lệ thờ ơ!
Lục Minh còn chưa có vào cửa, một đám người ở bên ngoài dũng mãnh tiến vào, trong đó có mộtngười lớn giọng hét lớn: "Đá quán! Náo nhiệt quá, vui vẻ quá, chúng ta cũng muốn đá quán!"
Ở đây mọi người vừa nghe đều toát mồ hôi, thì ra đá quán cũng có ngẫu hứng a!
Tới ký túc xá của Giang Tiểu Lệ , phát hiện nàng chuẩn bị một cái ba lô nhỏ, bộ dạng cùng du ngoạn không sai biệt lắm.
Vừa nhìn thấy Lục Minh tiến đến, Giang Tiểu Lệ lập tức phi nhào vào lòng, vui mừng kêu lên: "Đại thúc, chúng ta lái xe đi hay là đi xe đạp? Chú dùng xe đạp chở cháu có được hay không?"
Lục Minh nghe xong, lén toát mồ hôi, đi xe đạp, sợ rằng chở một giờ cũng chưa đến được. Còn chưa có trả lời, trong buồng còn có một nha đầu mắt to thò đầu nhỏ dò xét nhìn ra, cũng nũng nịu kêu: "Hoá ra thực sự là đại thúc tới, chờ cháu một chút, cháu lập tức thay quần áo ." Lục Minh vừa nghe lại toát mồ hôi, mình già như vậy sao? Đại thúc?
Hắn nghe tiểu mimi mười bốn mười năm tuổi gọi mình là đại thúc, trong lòng thật là có chút ý vị.
Nha đầu trong buồng kia, là tiểu mimi có gan đặc biệt to trước đây, nàng cùng Giang Tiểu Lệ là hảo bằng hữu, ngày hôm nay là cuối tuần, có lẽ là các nàng ước hẹn đi ra ngoài chơi đùa.
"Nếu như các ngươi có tiết mục, vậy các ngươi tự đi chơi đi!" Lục Minh chỉ là nghe Giai Giai nói, Giang Tiểu Lệ muốn gặp mình, nên hắn mới đến thăm nàng, bây giờ phát hiện nàng tất cả đều tốt, an tâm xuống , chuẩn bị bảo nàng tự mình đi chơi, một mình đi qua đập chứa nước bên kia nhìn. Không nghĩ tới, lời này mới vừa xong, Giang Tiểu Lệ liền bắt lấy cánh tay của Lục Minh không cho đi, mắt to như muốn khóc ra, cực kỳ thương kêu lên: "Đại thúc, chúng ta không có tiết mục gì, mang chúng ta đi chơi đi, mang chúng ta đi đập chứa nước!"
"Muốn đi cũng đừng khóc!" Lục Minh cố hết sức làm ra vẻ đại thúc lãnh khốc.
"Rõ." Giang Tiểu Lệ nghịch ngợm chào hắn một cái theo nghi thức quân đội.
Tiểu mimi to gan kia tên là Bồ Kỳ. Cùng Giang Tiểu Lệ tại Lam Hải Thất Trung được xưng là Đại Tiểu Ma Nữ. Theo nàng nói, trên thế gian không có chuyện gì nàng không dám làm . Bao gồm cả hít thuốc xem ba giờ phim sát nhân cùng toàn bộ quá trình giải phẫu. Tiểu mimi đừng thấy còn nhỏ, ngoài ra còn có một tên hiệu là "A Tử". Lục Minh vừa nghe, sợ đến trái tim đập mạnh một cái.
May là nàng là đứng sau Giang Tiểu Lệ, binh sĩ số của Lục Minh. Tại trước mặt đại thúc lãnh khốc, nàng vẫn là tương đối nghe lời.
Dọc theo đường đi, hai tiểu nha đầu xèo xèo thì thầm, tài xế kia thiếu chút nữa ngại ầm ĩ không chở nữa.
Lục Minh sớm đã có dự kiến cho tài xế kia một tờ đầu người . Xem tại mặt mũi trên phần tiền, tài xế kia đem một hơi thở nhịn xuống. Chỉ là đem âm nhạc mở ra to nhất, mong muốn có thể đè xuống thanh âm như chim sẻ càng không ngừng thủ thì ở phía sau.
Không nghĩ tới "A Tử cô nương" cường hãn kia vừa mở miệng một cái, tài xế kia nghe được thiếu chút nữa thổ ra ba lít máu.
"Tài xế đại thúc à. Chú lớn lên xấu như thế. Làm sao lấy được vợ a? Nếu không phải cháu cùng Tiểu Lệ gan lớn. Nào dám lên xe? Làm một nhân viên phục vụ. Chú phải lo lắng cảm nhận của khách hàng a! Người không biết, còn tưởng rằng chú mới vừa ở vườn bách thú chạy đến đó!" Tiểu nha đầu này trong lòng rất quỷ quái. Biết tài xế ngại nàng ầm ĩ, nói đặc biệt làm người tức giận, cũng không sợ tài xế luẩn quẩn trong lòng đến tông xe tự sát.
"Cùng hắn nói tố chất, đó là lãng phí nước bọt, người như thế căn bản không có tố chất gì đáng nói." Giang Tiểu Lệ nói cũng siêu đả thương người, Lục Minh cảm thấy tài xế taxi sắp khóc.
"Câm miệng, bằng không ta tịch thu đồ ăn vặt của các ngươi !" Lục Minh vừa quát, quả nhiên hữu dụng, hai tiểu nha đầu kia lập tức che miệng lại.
Lục Minh lại lặng lẽ đưa cho tài xế taxi một tờ đầu lão nhân, hắn thậ sự sợ đồng chí tài xế luẩn quẩn trong lòng, về nhà treo cổ tự tử mất.
Đầu của tài xế taxi kia to bằng cái đấu giống nhau, muốn mở miệng phản kích, lại chẳng biết nói cái gì cho phải, hơn nữa Lục Minh xin lỗi lại rất có thành ý, một tờ đầu lão nhân lại hé ra.
Để sinh sống, tất cả đều vì sinh sống!
Vị tài xế kia phát hiện mình so với Hàn Tín chui qua khố lưu manh năm đó còn có thể nhẫn nhịn hơn, hắn cố hết sức khống chế hai tay không run, không run, nhận lấy tờ đầu lão nhân của Lục Minh, hắn mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt đắng, được rồi, lớn lên xấu cũng không phải lỗi của mình, đó là cha mẹ sinh ! Lại nhìn qua từ kính chiếu hậu , hai tiểu oa nhi người ta như nước trong veo lớn lên béo mập khả ái, phê bình mình lớn lên khó coi cũng không quá phận.
Đợi được tới phía dưới đập chứa nước Bạch Dũng, tài xế kia cảm thấy hành trình địa ngục đã kết thúc.
Tiểu mimi tại trước khi xuống xe , cố ý duỗi tay ra vỗ vỗ vách ngăn phía sau tài xế, nàng thấy Lục Minh đã xuống xe, con mắt to hắc bạch phân minh chợt lóe cười nói: "Tài xế đại thúc, cháu muốn xin lỗi chú, chú lớn lên như vậy, còn có dũng khí sống sót, thật là phi thường khó có được! Đừng sợ, dũng cảm sinh tồn tiếp nữa đi, đại tinh tinh cũng có quyền lợi sinh tồn ở địa cầu mà!"
Tài xế taxi kia đập đầu vào trên tay lái, chờ quỷ nha đầu kia đi xa, mới lệ rơi đầy mặt móc ra điện thoại di động, hướng trong nhà đánh một cú điện thoại: "Lão bà, trong nhà còn có rượu không? Tan ca về nhà, tôi muốn uống chút rượu."
"Làm sao vậy?" Lão bà hắn rất kỳ quái hỏi.
"Không, ngày hôm nay tôi lôi kéo được một khách, đường không tính là xa, cho ba trăm đồng, tôi, trong lòng tôi... vui vẻ. . ."Tài xế len lén lau đi nước mắt. Mẹ nó, tại Việt Nam làm tài xế, có người nói là lĩnh vàng, có thể lấy năm sáu mươi lão bà, làm tài xế taxi tại Lam Hải, lại chỉ có thể làm "đại tinh tinh" trong vườn bách thú chạy đến , ngay cả người thường cũng không hơn !
Lục Minh cũng không có quá để ý tới hành vi gây sự nghịch ngợm của Bồ Kỳ , một là cái tuổi bây giờ của nàng chính là thời kỳ phản nghịch, nói đặc biệt tức người, không kỳ quái; hai là chuyện lôi thôi từ trước đến nay luôn là cường đại, để ý không được nhiều như vậy; ba là nàng cũng không phải là Giang Tiểu Lệ mình cần chiếu cố, người ta có cha mẹ dậy, mình lười xen vào việc của người khác.
Hai tiểu nha đầu rất nhanh trí, rất sợ Lục Minh tức giận, các nàng nhu thuận theo sát hắn, một đường nói chút chuyện trong lớp, làm cho hắn hài lòng.
Đi từ lối vào đập chứa nước, đến đỉnh của đập chứa nước , Lục Minh đi một đoạn đường núi dài.
Hắn có chút kỳ quái đường ở đây làm sao lại cùng trước đây có chút khác nhau, khắp nơi đều có đường nhỏ, còn cỏ dại mọc thành bụi. . . Ở đây không phải là không có người quản sao?
Bình thường tới chơi đùa, Lục Minh sẽ không chú ý địa hình xung quanh đập chứa nước, có điều là Ôn Hinh phu nhân đã nhắc nhở qua phải chú ý điều tra tai hoạ ngầm, Lục Minh mới tận lực đi chung quanh kiểm tra. Vừa nhìn, lại càng hoảng sợ. Nơi nơi đều có hang kiến, thậm chí cầu thang của sườn dốc đập chứa nước đều có kẽ nứt, tuy rằng thoạt nhìn giống kẽ nứt phía ngoài, nhưng nếu như thời gian dài không tu bổ, nước mưa ngâm cọ rửa mà nói, chỉ sợ cũng sẽ trở thành tai hoạ ngầm .
Một ít mặt cỏ rớt ra, nứt ra một vài lỗ bùn thủng to bằng cái nồi.
Đối với nhánh đê lớn mà nói, điều này không tính là cái gì, nhưng "thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt" ( đê dài ngàn dặm, tan vỡ vì tổ kiến) những lời này Lục Minh vẫn là nghe qua.
Lên tới trên đỉnh của đê lớn ngăn đập chứa nước , Lục Minh mới hiểu được cái gì là nhìn thấy mà giật mình, chỉ gần tại dưới chân hắn, thì có mấy cái kẽ nứt dài mấy mét chiều rộng từ ba đến năm mét, đánh giá sâu ước ít nhất vượt hơn nửa mét. . . Những kẽ nứt này xảy ra là sao?
Lục Minh nhớ kỹ vài năm trước mình tới bơi thì, mặt đê này rất đẹp, tảng đá lớn làm đáy, trên phô bày cát mịn, đi đứng lên đều rất thoải mái, lại rất sạch sẽ.
Đây là có chuyện gì? Toàn bộ mặt đá nát ra, không còn thấy cát, khắp nơi đều là một loại bùn vàng.
Đập chứa nước trước đây là rất sạch, chỉ có một hai người tuần phòng viên đầu hoa râm, còn không cho phép người bơi.
Bây giờ hoàn toàn bất đồng, thềm đá phía dưới đập chứa nước, quả thực là chợ nho nhỏ . Hơn mười cái sạp hàng bài biện cắm cọc gỗ, hai bên trái phải đê còn có cái loại thuyền đạp nước cho du khách mà chỉ công viên mới có. Làm cho Lục Minh xấu hổ, ở đây còn có bán cá chỉ vàng cùng vô số đồ nướng ăn vặt, dưới sức nóng mặt trời, thậm chí còn có xe kem cung ứng kem cùng đồ uống lạnh.
"Câu cá đồng một giờ, câu được cá lớn ngư còn có thể bán lại cho chúng ta, Bạch Thiện giá cao nhất, thu mua đồng một cân, nếu như Bạch Thiện dài hơn một mét tốt nhất, chúng ta sẵn sàng trả ngàn đồng." Có một nam tử da ngăm đen đi tới, nhiệt tình bắt chuyện.
"Đập chứa nước ở đây nguy hiểm như thế, sợ rằng cá đã sớm chạy hết, còn có cá để câu sao?" Lục Minh cố ý hoài nghi.
"Không có việc gì, đê này còn chưa có bị thủng, bằng không sớm đã rò nước. Hơn nữa bây giờ là thu đông, nước chỉ có phân nửa bình thường, cá không chạy được, chỉ có mùa hè mưa to, cá mới có thể xuyên nước bơi đi." Nam tử ngăm đen này sợ rằng đã trả lời loại vấn đề này không dưới ngàn lần, có điều là vấn đề Lục Minh chủ yếu muốn hỏi không phải cá, mà là tình hình nguy hiểm của đê lớn. Hắn chú ý tới lời nam tử ngăm đen nói , mùa hè thì cá ở đập chứa nước này có thể xuyên nước mà đi, vậy chẳng phải là nước vượt qua mặt đê đập chứa nước rồi sao?
Nhìn nhìn lại đê đập, thật là có một tầng tầng dấu nước, xem ra là mùa hè nước thủy sẽ rất đầy, bây giờ là thu đông mới hạ xuống.
Lục Minh còn muốn hỏi, bên kia truyền đến từng đợt hoan hô, xem ra là có người câu được cá lớn rồi.
Mặt nước ở đập chứa nước nổi lên thanh âm ba ba, từng đám bọt sóng lớn tung bay lên.
Rất nhanh, có cá lớn dài gần một mét bị vài người hợp lực kéo lên, dãy loạn ba ba tại trên thềm đá, vài người cũng đều không ấn được, có người cầm máy ảnh chụp lia lịa, nam tử ngăm đen nam thấy các nàng Giang Tiểu Lệ động tâm, rèn sắt khi còn nóng nói: "Tôi nói rồi, ở đây có nhiều cá lớn lắm, ngày hôm qua câu được hai con cá còn lớn hơn thế nữa , trong đó co một con dài hơn mét rưỡi, nặng hơn bốn mươi cân, ở đây đã từng câu được cá lớn trăm cân. Bạch Thiện càng nhiều, mỗi ngày đều có người câu được Bạch Thiên dài hơn nửa mét, có điều là vượt hơn mét trái lại rất hiếm thấy, mặt trong sơn cốc mặt khẳng định là có, nhưng ngọn núi có ong , có rắn, chúng ta không được cho khách nhân vào núi. Nếu như tuyển người chuyên nghiệp , vậy trái lại có thể, có điều là mời một người phải mất đồng, nếu như câu được cá lớn, còn phải cho một tiểu hồng bao, chúng ta cũng được một con cá lấy may."
Nam tử ngăm đen rất hay nói, vừa nhìn Lục Minh đưa ra một tờ đầu lão nhân nói đây là tiền boa, câu cá tính khác, không khỏi vui vẻ gọi Lục Minh làm ông chủ: "Ông chủ, ở bên này, tôi an bài cho ngài vị trí câu tốt nhất ."
"Đại thúc, chúng ta muốn ăn kem." Giang Tiểu Lệ làm nũng, nam tử ngăm đen nam có chút ngẩn người.
Hắn còn tưởng rằng Lục Minh là nam tử thích thưởng thức tiểu la lỵ, không nghĩ tới hắn mang hai người cháu gái tới chơi đùa.
Có điều là ông chủ nhỏ này ra tay hào phóng, cho tiền boa cũng cho một trăm.
Lục Minh lại cho hai nha đầu kia mỗi người một trăm, tùy các nàng tự đi mua, dù sao có các nàng ở bên người, hỏi thăm tin tức ngược lại không tiện.
Quả nhiên, hai nàng vừa đi, nam tử ngăm đen nói cũng không cố kỵ cái gì nữa, lớn mật nói ra: "Ông chủ, câu cá nếu như muộn , cũng có thể đi xuống thuyền, bên kia đều có cô nàng bồi tiếp chơi đùa. Bình thường năm mươi đồng là có thể đánh rồi, muốn đẹp thì phải một hai trăm, cô nàng có thể theo ngài du ngoạn toàn bộ đập chứa nước, nam tử đẹp trai giống như ông chủ, nàng khẳng định sẽ theo ngài vào núi chơi đùa càng kích thích, chỉ là ông chủ ngài hôm nay lại dẫn theo hai người tiểu muội muội tới. . ."
"Lần sau đi, tôi nghe nói nơi này có trò chơi mới mẻ , cho nên đến xem, hai nha đầu này cuốn lấy ta không có biện pháp." Lục Minh lộ ra dáng tươi cười của sói.
"Ông chủ ngài tới đúng chỗ rồi, lần sau ngài tới câu cá, tôi giới thiệu cho ngài một tiểu nữu tuyệt hảo bồi tiếp đi câu." Nam tử ngăm đen để nịnh nọt Lục Minh, còn mời Lục Minh uống nước khoáng đông lạnh, nước này cũng không rẻ, ở chỗ này không lạnh cũng phải năm đồng, đông lạnh phải tám đồng.
Có điều là đối với một ông chủ tuổi còn trẻ ra tay là một trăm đồng, nam tử ngăm đen vẫn là muốn lấy lòng.
Việc buôn bán, không đầu tư một chút thì không thể làm được.
Lục Minh để bày ra vẻ mình chính là ông chủ lớn tuổi còn trẻ sự nghiệp lại thành công, lại thưởng cho hắn một trăm, lại như vô ý bắt chuyện : "Các ông ở đây cũng nhận thầu sao? Chủ ý không tồi, đập chứa nước ở đây chính là đất hoang không ai nghĩ tới a!"
"Ông chủ chính là ông chủ, ánh mắt chính là đỉnh cao, đúng là như vậy, đập chứa nước này để không bao nhiêu năm, vẫn vô dụng." Nam tử ngăm đen vui mừng giơ cho Lục Minh một ngón tay cái, nói: "Ông chủ tôi lúc đầu muốn vào núi đào bùn vàng, đào ra đào vào, cảm thấy bùn vàng không kiếm được nhiều tiền, lại phải mất vài xe bốc xếp và vận chuyển, sau lại dứt khoát nhận thầu đập chứa nước này. Bên ngoài là khu câu cá, bên trong còn có một khu quý khách, bên cạnh trạm thuỷ điện ở thượng du, ở khe núi thứ hai, đã sửa chữa lại mấy biệt thự, chuyên cung cấp cho quý khách du ngoạn.
Loại thân phận giống như chúng ta không được vào, có điều là ông chủ ngài hẳn là quen biết ông chủ tôi, tại Lam Hải, nói đến Ngưu ca, ai cũng đều biết đến uy phong của Ngưu ca!"
"Ngưu ca , tôi đương nhiên biết!" Lục Minh cười ha hả.
"Chờ buổi trưa quản lý chúng tôi tới thu sổ, tôi dẫn kiến cho gài gặp một chút, thân phận giống như ông chủ ngài, hẳn là tiến vào khu quý khách chơi đùa." Nam tử ngăm đen lấy lòng cười nói.
"Đi, chờ quản lí các người tới bảo hắn tìm tôi, tôi đi câu cá trước . ." Lục Minh bây giờ không cần nghĩ cũng rõ ràng, đập chứa nước nếu như nhận thầu, dùng làm mưu cầu tiền tài, vậy có thể tốt mới là lạ, có điều là chuyện này thoạt nhìn so với trong tưởng tượng của Ôn Hinh phu nhân, còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều lắm. Ở đây câu cá liền mà thôi, còn như muốn nhờ sức nước làm trạm phát điện? Chẳng phải là ở thượng du, lại ngăn nhiều đập chứa nước sao?
"Đại thúc, đại thúc!" Hai tiểu nha đầu hoảng hốt chạy tới, ôm lấy Lục Minh run rẩy: "Trong nước có rắn, thật lớn, rắn thật to, phỏng chừng dài hơn mười mét, so với thùng nước còn to hơn!"
"Toát mồ hôi, này không phải gặp được " Cuồng mãng tai ương" (tai họa rắn điên)chứ!" Lục Minh nghe được hết chỗ nói rồi, có điều là đám người câu cá bên kia thốt ra kinh hô, kêu to rắn rắn rắn!
Chẳng lẽ thật sự có rắn lớn dài hơn mười mét sao?