Lục Minh tỉnh lại, phát hiện đã là sáng sớm, bên ngoài đã không còn mưa nhỏ, chỉ có một đoàn ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, đúng là như tâm tình vui sướng bây giờ của Lục Minh… Avrile không có việc gì, Ôn Hinh phu nhân cũng không có việc gì, mình còn xen vào việc của người khác đem văn kiện cơ mật trở về, thậm chí còn trong nguy cảnh, nhân phẩm bạo phát đột phá cảnh giới huyền diệu. Hắn vừa muốn đứng lên, chợt phát hiện ra bên người có hai nàng.
Bên trái là cô gái nhỏ Giai Giai này, nàng ghé vào bên người mình, ngủ say sưa… Bên kia, Lục Minh khẽ kéo chăn, ngạc nhiên vì mỹ nhân ghé nửa vào trên người, lại là Nhan Mộng Ly, nàng luôn luôn xấu hổ, làm sao to gán dám ngủ ở bên người mình như vậy chữ?
Lục Minh khẽ động, Nhan Mộng Ly hình như có cảm ứng: "ân", hàng mi dài khẽ run vài cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt, tỉnh.
"Đáng tiếc"! Lục Minh trong lòng thầm than kêu tiếc, lúc đầu muốn thừa dịp Nhan Mộng Ly ngủ say, lén hôn nàng một cái, không nghĩ tới nàng tỉnh nhanh như vậy. Để loại bỏ xấu hổ, Lục Minh lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Nhan Mộng Ly cũng không biết Lục Minh đã tỉnh, nàng từ từ đứng lên, mặc ngọc ửng đỏ mà đem cánh tay ôm Lục Minh thu lại, nhìn bốn phía không có ai, lại thấy Giai Giai chưa tỉnh, gan to lên, cúi xuống hôn trộm Lục Minh một cái
Sau đó cấp tấp nhổm lên, hai tay che lại con mắt, mặt đỏ bừng chạy đi.
Tuy rằng nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, cảm giác ngủ cùng anh ấy thật là thoải mái, có điều là, điều này không thể cho mọi người biết, bằng không sẽ không còn mặt mũi đi gặp người.
Tối hôm qua, nàng thừa lúc mọi người ngủ, lén đi xem hắn. Lúc đầu thầm nghĩ len lén hôn hắn một cái rồi trở về. Lúc sau, chẳng biết sao lại muốn hảo hảo nằm trong lòng hắn một hồi. Muốn một phút đồng hồ như vậy, thế đã cảm thấy mỹ mãn. Không nghĩ tới, lại ngủ quên, ngủ thẳng tới sáng sớm. May mà hắn cùng Giai Giai chưa tỉnh, cũng không biết. Bằng không sẽ mắc cỡ chết người… Nhan Mộng Ly nhìn ra ngoài cửa không có ai, khả ái lè ra lưỡi nhỏ, nhón mũi chân, như con mèo nhỏ chuồn đi về phòng mình.
Trong lòng Lục Minh thật cao hứng. Nhan Mộng ly muội muội hôn mình.
Hắn rất chắc chắn. Điều này không phải nằm mơ!
Phỏng chừng nằm mơ cũng không thể tốt như vậy đi? Lục Minh trong lòng đắc ý, tóm eo nhỏ đem thân thể Giai Giai ôm sát vào. Cúi đầu tại trên cái trán nhỏ trắng xinh của nàng mà nhẹ nhàng ấn hôn một cái, đem vui mừng cùng ngọt ngào cũng chia sẻ với nàng.
Giai giai cùng lúc bình thường vẫn ngủ rất trầm như thế. Không có tỉnh lại. Nhưng Lục Minh ôm nàng một cái, thâm thể trái lại có phản ứng, hơi giãy dụa một chút. Điều chỉnh tư thế thoải mái, giống như bạch tuộc ôm qua. Ôm nàng, cảm thấy ôn nhu như ngọc trong ngực, trong lòng Lục Minh phi thường thư sướng. Có vợ tình nồng làm bạ bên người như thế này. Như vậy ăn ở thế này, chồng còn cầu gì hơn?
Nếu như Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, cũng có thể giống như Nhan Mộng Ly cùng Giai Giai len lén đến ngủ cùng mình như vậy. Vậy thì quá tốt.
Lục Minh trong lòng nghĩ loạn tùng bậy, trong đầu hiện lên ảnh cười của các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ, Nhan Mộng Ly, đều là thản nhiên mà cười của, cuối cùng còn hiện lên Ôn Hinh phu nhân tại khi mình trở về đêm qua thì bày ra nhị cười…
Ôn Hinh phu nhân, nhỡ kỹ hương khí của nàng trên giường phi thường đặc biệt, phi thường dễ chịu.
Chẳng biết lúc nào, còn có cơ hội ngửi tiếp?
Tâm tình Lục Minh thả lỏng, tứ chi xòe ra, bất tri bất giác ngủ đi.
Lại tỉnh lại, Lục Minh thấy Giai Giai đang vểnh cái mông nhỏ bé xinh xắn lau nhà tại trước giường, nàng ăn mặc quần áo mỏng, phía dưới là quần thể thao trắng toát, cái mông nhỏ tại tư thế khom lưng, rất tròn rất mượt, khả ái gợi cảm, Lục Minh không nhịn được vươn vuối sói, hướng tới cái mông nhỏ của nàng, đồng thời giơ tay nhẹ nhàng ddwatj lên phía trên, đắc ý xoa một cái.
Giai Giai bị hắn đánh lén lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, thấy tên sói Lục Minh này đang cười xấu xa, lập tức mặt ngọc ửng đỏ, ngay cả cái cổ nhỏ nhắn cùng đều nóng rần lên.
Kỳ thực thì đánh lén giống như vậy, Lục Minh đã không phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn là không chịu nổi mấy chuyện xấu của hắn.
"Đừng hồ đồ!" Giai Giai cho hắn một cái trợn mắt, cái cử động này làm tăng thêm tính hờn dỗi tiểu cô nương của nàng, làm cho tâm tình Lục Minh vô cùng sảng khoái, cười ha ha lên.
Giai Giai thấy Lục Minh còn muốn đứng dậy ôm mình, vội vàng chạy trốn, cây chổi lau nhà trong tay cũng vứt không thèm nhìn.
Một hồi sau, nàng xấu hổ đi tới, lại tiến đến nhặt lên chổi lau nhà, tiếp tục lau.
Có điều là, Lục Minh ở trước giường, lại xoay người ẩn núp, giống như hắn là một con cọp rình ăn thịt người, nàng luôn luôn cách xa hắn hơn ba mét. Lục Minh gọi nàng qua, Giai Giai dựng thẳng lên một ngón trỏ (ngón giữa thì hay hơn =.=), khẽ hừ: "Nhỏ giọng, đêm qua nữ vương Avrile khóc đến thương tâm, mới vừa ngủ không lâu, đừng đánh thức (chỗ này có chữ "liễu" chả hiểu gì nên bỏ đi _ _"). Anh muốn đứng lên sao? Em đi àng bữa sáng cho anh!"
"Anh muốn ngủ lại giấc, không muốn rời giường!" Lục Minh lấy hai tay để gối đầu, hắn cảm thấy buổi sáng lười biếng nằm ở trên giường như vậy, thực sự là quá thoải mát.
"Nếu như không muốn rời giường, em giúp anh cầm giấy bút ký cùng máy vi tính tới, anh lên mạng nhìn đi, tối hôm qua tin tức bay đầy trời, còn nói có rồng lửa xuyên không, còn nói có kim sắc thần nhân đến trái đất, nói chung tin tức về anh rất nhiều." Giai Giai bưng cái miệng nhỏ nhắn cười trộm
"Lúc đó không ai chụp ảnh sao?" Lục Minh nghe xong, trong lòng hơi kinh hãi.
"Không, mọi người chạy trối chết còn không kịp, ai còn nhớ chụp ảnh. Hơn nữa phóng viên cùng với mọi người cũng không cho là thật, chỉ cho rằng trong mắt hành khách được cứu xuất hiện ảo giác, hoặc là tâm lý quá khát vọng cứu vớt tạo thành, không ai tin tưởng." Giai Giai hì hì cười, nàng thực sự đưa cho lục minh giấy bút cùng máy vi tính: "Đại anh hùng phải ủy khuất rồi, tuy rằng anh mới là đại anh hùng cứu người, nhưng mà trên này lại không đề cập đến anh, nếu không phải còn có chuyện rồng lửa cùng kim sắc thần nhân, anh quả thực chính là không có xuất hiện qua, ngẫm lại, em cũng cảm thấy ủy khuất thay anh…"
"Anh chịu ủy khuất rồi, em mau tới an ủi anh một chút đi." Lục Minh giang hai cánh tay ra, muốn ôm Giai Giai.
Giai Giai trốn một cái, Lục Minh lập tức nhảy dựng lên, giống như sói nhào về phía bầy dê vậy, đắc ý cười, mắt thấy dê con chạy không thoát, đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia tiến vào.
Tới muốn nhẹ tay khẽ bước đến trộm Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn, vừa nhìn thấy cái lều nhô cao phía dưới quần của Lục Minh hở ra, giống một cây đại bấc đánh về phía Giai Gia, không khỏi phát ra một tiếng thét chói tai: "Biến thái a!"
Lục Minh rát không nói gì, mình cùng Giai Giai là một đôi tình lữ đang đùa giỡn, tiểu nha đầu ngươi lảm nhảm cái khỉ gì a.
Thấy tình lữ đang *** thì phải lặng lẽ đóng cửa, hô biến thái cái gì!
Cái này gọi là tình thủ… Quên đi, nàng còn nhỏ, căn bản hông hiểu những điều này… Lục Minh mang theo chút căm tức, một lần nữa quay về trên giường nằm dài, buồn chán lăn trên mặt chăn. Giai Giai thấy "chuyện tốt" của Lục Minh bị Ôn Nhu đánh vỡ, bưng cái miệng nhỏ nhắn lén cười, bại hoại, mới sáng sớm đã khi dễ mình, nên hắn bị Ôn Nhu kêu biến thái.
Nàng ngẫm lại Lục Minh vừa rồi giương nanh múa vuooits nhào qua, nếu như không có Ôn Nhu đánh vỡ, bây giờ, có lẽ hắn đã đem mình đè trên mặt đất rồi đi?
Vừa nghĩ điều này, tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai nổi lên hai đám mây đỏ.
Phía sau vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Giai Giai nhìn lại, là Ôn Hinh phu nhân cùng Avrile.
Nàng vội vàng dọn cái ghế, vốn định để cho các nàng nói chuyện cùng Lục Minh nhưng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn cùng vào, hơi do dự, liền lưu lại không đi.
"Thế nào? Tốt chứ? Tối hôm qua con làm ta cực kỳ hoảng sợ". Ôn Hinh phu nhân ngồi ở trên ghế, giơ tay nhẹ nhàng xoa cái trán của Lục Minh, mỉm cười nói: "Dường như không có việc gì, ta còn tưởng rằng con muốn ngu hai ba ngày giống như lần trước đó!" Ôn Nhu ở phía sau nàng thầm hừ, hắn đâu có việc gì, vừa rồi còn giống như đại sắc lang đuổi theo Giai Giai tỷ, nếu mình không đến nhanh, bây giờ Giai Giai tỷ phỏng chừng đã bị hắn ăn tươi.
"Cảm ơn, tôi biết, anh nhất định sẽ đến…" Avrile nhắc lại chuyện tối hôm qua, con mắt của nàng còn có chút hơi đỏ lên.
Có điều là trước mặt các nàng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, nàng không có nhào vào lòng Lục Minh giống như tối hôm qua.
Cũng không có giống người phương Tây gặp mặt là ôm hôn, mà là ngồi vào mép giường, dùng bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nắm lấy bản tay to của Lục Minh. Lục Minh vừa nhìn thấy tóc nàng tựa hồ cắt qua, hóa ra là chỗ tóc bị cháy nên cắt, chỉ là thái dương còn dán một cái băng nho nhỏ, tinh thần nhìn qua, phi thường không sai, chỉ chỉ vào vết thương của nàng nói: "Thế nào, vết thương còn chưa có tốt sao?"
"Đã tốt rồi, thuốc rất thần kỳ, nhưng da non tương đối mềm mại, màu sắc cũng không giống, cho nên dán trước bôi thuốc rồi lại dán." Avrile mấy tháng không gặp, tiếng Hán đã lưu loát hơn rất nhiều.
Lục Minh vừa nhìn thấy Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn tới, ngồi xuống, đem cái vali màu đen có chút bị cháy xém biến ra.
Ngay cả mật mã cũng lười phá giải, trực tiếp ba một cái mở ra.
Bên trong còn có một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, có thể thấy một cái túi da trâu, bên trong lấy ra không phải là văn kiện, mà là một viên hạt châu kì quái.
"Là kĩ thuật điêu khắc?" Lục Minh định thần hướng bên ngoài hạt châu mà nhìn, phát hiện trên mặt nó có khắc chi chít đầy chữ Hán, mặt ngoài lại làm như hoa văn, vật nhỏ này chính là văn kiện cơ mật mà hơn 31 đặc công hi sinh tính mạng mới lấy được sao? Trên mặt nó viết cái gì a? Lục Minh đang chuẩn bị đưa hạt châu cho Niếp Thanh Lam, bảo nàng giao cho quốc gia, không nghĩ tới Niếp Thanh Lam xua tay nói: "Trương lão Lô lão suốt đêm gọi điện, bảo giao cho anh bảo quản. Bọn họ nói thứ này là bí mật trọng đại của quốc gia, là bị kẻ phản bội trong nội bộ đánh cắp ra, đáng sợ nhất là , cơ mật trọng đại này bị người đánh cắp sau hơn một tháng mới phát hiện ra, cho nên, bọn họ cảm thấy trước nên quét sạch nội gián, có lẽ ở trong tay của anh là an toàn nhất."
"Bọn họ đem ta trở thành tủ sắt…" Lục Minh toát mồ hôi, có điều thứ này chỉ là một hạt châu, cũng không ngại lắm.
"Một kiện quốc bảo khác là cái gì?" Cảnh Hàn đối với bảo vật lại có hứng thú nhất.
"Không biết, anh cũng không tìm thấy kiện bảo vật kia, chẳng lẽ nó đã trong vali?" Lục Minh vừa nhìn cái vali rỗng tuếch, nào có cái bảo vật gì?
"Tên kia nói quốc bảo cùng văn kiện cơ mật đặc thù ở cùng một chỗ, không có khả năng sao lại không có!" Niếp Thanh Lam cũng cảm thấy kì quái, cái rương này vừa mở ra, chẳng lẽ quốc bảo đã sớm bị người ta đánh tráo?
"Đáy cái rương này hình như có chút cổ quái." Cảnh Hàn giơ tay nâng lên nhẹ nhàng tách chúng nữ ra, chúng nữ thấy có cửa, đều qua nhìn xem.
Không nghĩ tới, phía dưới cũng đồng dạng trống không/
Giữa lúc mọi người thất vọng nghi hoặc, Cảnh Hàn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vê một cái, tựa hồ đem vật gì nhấc ra vậy… Nàng làm gì? Chẳng lẽ có cái tóc người gì sao? Chúng nữ đang kì quái, bỗng nhiên Lục Minh kinh ngạc sợ hãi kêu lên: "Mẹ nó, đây là chủy thủ, cái chuôi chủy thủ này lại có thể là trong suốt!"
Lục Minh xuất ra một sợi tơ, ngón tay hướng Cảnh Hàn nhẹ nhàng phóng ra.
Chúng nữ thấy sợi tơ khẽ bay ra rơi xuống, bỗng nhiên bị vật gì đó chặn lại, đứng giữa không trung, hai bên chậm rãi rơi xuống, sau đó dưới sự nhìn kỹ của mọi người, hai bên như một cái kéo vô hình cắt đứt đoạn, sợi tơ bị cắt thành ba đoạn, ngưng lại một chút ở giữa không trung, hai bên đầu sợi tơ, tiếp tục chậm rãi rơi xuống. Lục Minh cho rằng mọi người còn chưa thấy rõ, biến ra cái chén, hướng trong tay Cảnh Hàn vẩy ra một ít nước.
Nhất thời, một thứ hình dạng thanh chủy thủ hiện ra.
Cực mỹ cực mảnh, tựa như không có gì.
Một giọt nước trong lúc nhanh chóng rớt xuống từ trên chủy thủ, thì thân chủy thủ kia tựa hồ còn như bị một chút trọng lượng làm trầm xuống, hơi rung động.
"Chủy thủ sắc bén trong suốt… Quả nhiên là bảo bối!" Niếp Thanh Lam lúc đầu đối với bảo vật cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ vừa nhìn lại, phát hiện chuôi chủy thủ này đúng là thần kì, nếu như dùng nó tới ám rát, tin tưởng đó thực sự là thiên hạ đệ nhất hung khí.
"Anh nhìn xem đây là cái chủy thủ gì!" Cảnh Hàn đem chủy thủ đưa cho Lục Minh, nàng biết, trên thế gian nếu như còn có người biết chủy thủ trong suốt này gọi là gì, như vậy khẳng định là Lục Minh. Tại dưới sự nhắc nhở cẩn thận của chúng nữ, Lục Minh tiếp nhận cái chuôi chủy thủ trong suốt này, mới vừa vào tay, trong óc lập tức thoáng hiện lên tên, làm cho hắn không khỏi thất thanh la hoảng lên: "Ngư Tràng?"
Bây giờ máy bay đã bốc cháy, người không có khả năng tiến vào. Hay là chờ nhân viên phòng cháy chữa cháy tới dập lửa đi!" Cảnh vệ phụ trách bảo an của sân bay lau một phen mồ hôi lạnh, cự tuyệt đề nghị đi vào cứu văn kiện cơ mật của quốc gia cùng quốc bảo trong khói lửa dày đặc. Hơn nữa máy bay có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Đi vào ngang bằng muốn chết. Chính là kẻ ngu si cũng biết việc không thể làm
"Chết tiệt. Ông có biết phần văn kiện kia phải hi sinh hơn ba mươi mốt đặc công mới lấy được hay không? Nếu như nó bị hủy, như vậy hơn ba mươi đặc công quốc gia mất bao gian khổ bồi dưỡng ra liền hi sinh vô ích. Ông có biết phần văn kiện đặc biệt này quan trọng như thế nào đối với quốc gia chúng ta hay không? Còn có kiện quốc bảo kia. Là lễ vật người Hoa ở hải ngoại quyên tiền về đưa cho tổ quốc. Nó mang theo không chỉ là văn minh lịch sử, không chỉ có giá trị nhân văn, còn có tâm nguyện của người Hoa ở hải ngoại khát vọng tổ quốc phồn vinh hưng thịch, làm dân giàu nước mạnh. Nếu như chúng ta ngay cả nó mà cũng ko bảo tồn được, để cho nó bị hủy hoại, như vậy sẽ làm cho bao nhiêu người dân tha hương ở hải ngoại thất vọng đau khổ đây?" Tròng mắt nam tử bốn mắt trợn lên như người điên. Hắn thấy cảnh vệ không đồng ý, bỗng nhiên cười thảm một tiếng. Một mình chạy đến hướng máy bay đang bốc cháy.
"…" Lục minh nhớ tới khi Hình gia gia đem Giang Tiểu Lệ giao cho mình chiếu cố thì có nói qua phụ thân của Tiểu Lệ, cũng là đặc công hy sinh ở hải ngoại.
Đích xác không dễ dàng, để làm cho tổ quốc cường đại. Bọn họ hi sinh không chỉ có tính mạng của mình, còn có hạnh phúc gia đình cùng vợ con.
Hi sinh hơn ba mươi mốt đặc công mới lấy được, hẳn có giá trị.
Về phần kiện quốc bảo kia, Lục Minh bỏ qua một bên. Cái quốc bảo gì đều cũng không thể quan trọng hơn so với mạng người. Đồ vật đã không còn thì cũng có thể làm lại. Nhưng mạng người thì không thể vãn hồi. Lại nói thêm, quốc bảo mất đi tại hải ngoại tới hàng ngàn hàng vạn, cũng không cần quan tâm tới một kiện như thế.
Hắn ra hiệu bảo nam tử lãnh khốc số đem nam tử bốn mắt kia kéo chở về, lại thấp giọng nói với Ôn Hình phu nhân cùng Arivle: "Tôi đi rất nhanh. Mọi người chờ tôi một chút."
Nam tử lãnh khốc số đem tên kia kéo trờ về, còn thưởng cho mấy cái bạt tai, còn quát: " ầm ĩ cái rắm, đem địa điểm ông cất dấu nói ra, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp. Còn nữa, tôi không biết ông có phải đặc công hay không. Nhưng hành động của ông thực sự quá ngu xuẩn. Tại dưới tình huống ông không thể bảo đảm khống chế được cục diện, lại đem bí mật quốc gia nói ra trước công chúng. Cách làm của ông sẽ làm hơn ba mươi mốt đặc công chết không nhắm mắt! Văn kiện cơ mật không còn, có thể nghĩ biện pháp tìm cái khác. Nhưng mà nếu như rơi vào trong tay địch, vậy đám đặc công kia thực sự là trợn mắt mà chết!"
"Đừng nói. Ông nhìn vào mắt tôi. Nghĩ tới địa điểm cất dấu, liều mạng nghĩ đi. Đừng có ngừng!" Lục Minh đặt tay lên đỉnh đầu nam tử bốn mắt.
Nam tử bốn mắt nhìn lục minh, phát hiện hai mắt của hắn dần dần nhấp nhoáng kim quang
Có một luồng điện nóng rực dũng mãnh tiến vào đại não làm cho thần trí hầu như muốn hôn mê ngất đi. Hắn liều chết nghĩ tới cái chỗ cất dấu kia. Nhưng rất nhanh, hắn không thể nhẫn nại chống đỡ được. Thân thể chấn động, hai mắt trắng dã ngã xuống. Lục Minh hơi nhíu mày. Hắn dùng tinh thần của tầng thứ hai Thập Bát Khổ Địa Ngục thăm dò, cũng không thăm dò được rõ, chỉ cảm ứng được vị trí đại khái.
Nam tử lãnh khốc số vừa định mở miệng. Lục Minh làm một thủ thế bảo nam tử số trông chừng Ôn hinh phu nhân cùng Avrile một chút.
Cùng lúc Đặc Cần tiểu đội đem đoàn người đi ra, hắn chạy nhanh như ánh chớp tới máy bay đang bốc cháy.
"Cẩn thận…" Avrile vội vàng kêu một tiếng.
"Không có việc gì. Hắn sẽ không có việc gì!" Ôn hinh phu nhân lúc này khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng mà gật đầu: "Không có chúng ta làm liên lụy, thế gian này không có gì có thể ngăn được hắn. Chúng ta phải tin tưởng hắn!"
Mấy người lính cứu hỏa đang cầm vòi nước bắn vào chữa cháy thấy có người chạy tới, đang muốn ngăn cản bỗng nhiên bị nam tử lãnh khốc số gạt sang một bên.
Bọn họ mang mũ giáp kinh hãi khi thấy một bóng người kim sắc như chớp điện hướng tới máy bay đang bốc cháy, giống như một đạo thiểm điện xẹt qua trời đêm lao thẳng vào trong máy bay đang hừng hực cháy, khói lửa mù mịt dày đặc. Bọn họ không nhịn được sợ hãi nổi lên từ đáy lòng. Đây là người hay là thần a? Không cần mũ giáp, trang bị bảo hộ, chạy thẳng vào trong máy bay. Hắn. Hắn muốn làm gì?
Không chờ bọn hắn phát ra câu hỏi, máy bay bỗng nhiên "ầm" một tiếng, lại phát ra một lần nổ vang.
Mảnh nhỏ bốc lửa của máy bay bắn ra tung tóe, các nhân viên cứu hỏa vốn quen nhìn đám cháy cũng bị dọa tới mặt cắt không còn chút máu. Nổ mạnh cùng với sức lửa như thế này không thể khống chế. Tới gần bắn nước chỉ có mất mạng, xem ra chỉ có lọi dụng guồng nước cao áp phun nước.
Bọn nam tử lãnh khốc số vẫn đang đứng ở chỗ gần máy bay nhất. Cả đám không để ý tới các mảnh nhỏ bay đầy trời, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó.
Bọn họ lẳng lặng chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi nam tử luôn sáng tạo kỳ tích kia thắng lợi trở về…
Thế gian chỉ có hắn, mới đáng giá cho bọn họ chờ đợi như vậy.
Trong máy bay, Lục Minh cảm thấy nóng tới mức muốn hòa tan thân thể. Bây giờ chỉ có thể tìm bằng cảm giác. Trong máy bay tất cả đều là khói dày cùng tia lửa, không thể xác định được vị trí gì. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng có một loại khiếp ý. Nếu vì mimi mình thích mà mạo hiểm, vậy cũng thôi. Nhưng là vì văn kiện chó má chẳng biết là cái gì cùng một kiện quốc bảo mà đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm như vậy. Thật là có chút ngu… có điều là, coi như nhìn mặt mũi hơn đặc công đã hy sinh, kính trọng những người đặc công trung thành hy sinh vì tổ quốc như cha của Giang Tiểu Lệ, có hơi ngu thì cũng làm một lần đi.
Trước mặt, các mảnh vỡ lung tung đang bốc cháy rớt xuống.
Lục Minh trong lòng chấn động, tâm thần tiến vào trong trạng thái thanh minh huyền diệu. Trong nháy mắt, mọi tình cảnh trong khoang hiện lên rõ ràng tại trong mắt, không bỏ sót cái gì.
"Hát."
Cửu Đại Luân Ấn kết hợp đánh ra. Cánh cửa đang bốc cháy bị kim sắc cự quyền của Lục Minh đánh bay. Nổ tung ra một con đường. Lục Minh như tia chớp xẹt qua, cực kỳ khéo léo tránh thoát khỏi các mảnh vỡ bốc lửa rơi xuống từ nóc máy bay. Hắn dừng lại tại một ghế ngồi đang bốc khỏi cuồn cuộn, khua kiếm chém bay mấy cái ghế ngồi đang bốc cháy, đá ra một cái vali xách tay màu đen. Lục Minh trong lòng khẽ run lên, trong dự cảm thấy phía sau có vụ nổ mang tính hủy diệt sắp nhào tới.
Trong lúc cực kì nguy hiểm, Lục Minh trái lại càng thêm bình tĩnh lạ lùng.
Trong trạng thái bán huyền diệu, tựa hồ lại đột nhiên tiến thêm một tầng cảnh giới, đề thăng tới cảnh giới huyền diệu cao hơn của linh thức.
Lục Minh cảm thấy trong cơ thể có âm thanh của một con vật uy phong lẫm liệt rít gào vang vọng thiên đia. Ngọc phỉ thúy vọt ra từ trong không gian trữ vật liên kết thần bí với tính mạng. Một loại cảm giác cường đại chưa từng có từ đan điền bộc phát khuếch tán ra toàn thân. Toàn thân Lục Minh giống như kim cương cự nhân. Năm tia kim mang vốn đang bao trùm thân thể, bây giờ đã đạt hơn tia. Không chỉ có vậy, thân thể ám kim của Lục Minh ẩn hiện lên cổ văn kì bí tựa như hình rồng, thần uy không gì sánh được theo tiên thiên chân khí cùng năng lượng thần kì hiện lên. Thân thể bắn ra khí thế lẫm liệt đem khói lửa xung quanh đều đè xuống.
Kim Cương Tý lại hiện ra. Lục Minh giơ tay phải lên. Kim Cương Tý vốn chỉ là tới khửu tay, đã tăng lên tới hết cánh tay, sát tới vai.
Tiên Thiên chân khí cùng năng lượng thần kì như ánh cầu vồng chảy về phía Tần Hoàng Bảo Kiếm ở tay phải.
"A A!!..."
Trong lòng Lục Minh có một loại xung động bất mãn rất muốn chém nát bầu trời, làm cho vạn vật trên thế gian run sợ trước sức mạnh của mình. Chiếc máy bay đang bốc cháy hừng hực trước mặt này, bỗng dưng biến thành cực kì nhỏ bé, tựa như vụ nổ mạnh có tính hủy diệt sau đó cũng không quan trọng gì
Tự nhiên tùy ý vung kiếm, nhân kiếm hợp nhất, cuối cùng quy về trảm.
Vạn vật trên thế gian đều vỡ nát dưới một kiếm này..
Ở bên ngoài, đám người nam tử lãnh khốc số thản nhiên đứng ở trước máy bay, nhìn khoang máy bay đang hừng hực cháy.
"Ầm ầm!" Nổ lớn rút cục xảy ra. Cả cái máy bay nổ tung thành mấy đoạn. Động cơ trên cánh bắn tung lên bầu trời, vô số mảnh nhỏ bốc cháy hóa thành mưa lửa, bắn tung tóe ra bốn phía.
Nhân viên chữa cháy dưới mặt đất đều bị luồng khí do vụ nổ phát ra đánh bay, chật vật ngã trên mặt đất.
Mà đám nam tử lãnh khốc số lấy hai tay bảo vệ mặt, nửa bước cũng không lùi.
Số số thực lực hơi yếu, sau khi bị luồng sóng không khí đánh ngã, lập tức như một con cá nảy lên đứng thẳng dậy. Động cơ cực lớn văng lên bầu trời rơi xuống tan nát tại chỗ cách nam tử lãnh khốc số , phát ra tiếng nổ vang trời, mảnh vỡ bắn ra như mưa lửa đầy trời. Khuôn mặt nam tử lãnh khốc số không có cảm xúc gì. Hắn khẽ lấy tay lau tàn lửa trên vai, hờ hững không nhìn tất cả xung quanh.
Con mắt của hắn, chỉ nhìn lên không.
Trên bầu trời, có một con rồng lửa thật dài…
Con rồng lửa này xuyên thấu qua tất cả các mảnh vỡ bắn ra do vụ nổ. Nam tử lãnh khốc số nhìn thấy vậy, trong con người lập tức lộ ra một vẻ kích động cùng mừng như điên… Nam tử luôn sáng tạo kì tích kia đã đi ra. Hắn không chỉ thắng lợi trở về hơn nữa lấy thân hóa rồng, ngự không mà đến… Thể gian, có ai có thể giống như hắn?
"Ta không phải bị hoa mắt chứ?" Nhân viên chữa cháy phát hiện một con rồng lửa to lớn xẹt qua trên bầu trời, thế như vua giá lâm thiên hạ, thần uy vô cùng
"Trời ạ. Điều này sao có thể!" Cũng có người phát ra tiếng than sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.
Rồng lửa trên bầu trời biến mất. Một người lửa từ trên trời giáng xuống. Tại khi đám người nam tử lãnh khốc số xông lên bảo hộ thì thấy sau khi lửa tắt. Một nam tử thân hình kim sắc lóng lánh, đang từ trong mưa lửa đầy trời, bước tới trước mặt.
Phía sau, máy bay lại phát nổ. Lửa cháy ngút trời.
Chờ khi làn sóng khí qua đi, tất cả phát hiện nam tử lóng lánh kim quang kia không còn thấy bóng đâu nữa.
Hắn là người hay là thần? làm sao thoáng qua lại biến mất được? Rồng lửa giữa không trung là thật hay ảo giác? Nam tử từ trên trời giáng xuống là ai? GIữa lúc mọi người đang ngờ vực vô căn cứ thì Lục Minh dưới sự yểm hộ của đám người nam tử lãnh khốc số , cùng Ôn hinh phu nhân và Avrile đã lên ô tô. Hắn chưa kịp mở miệng, Avrile nước mắt đầy mặt đã nhào vào trong lòng. Bên kia, Ôn Hinh phu nhân khẽ lau nước mắt, lại hướng hắn bày ra nụ cười vui mừng…
Nam tử lãnh khốc số ngồi vào vị trí tài xế. "Hô" lái xe đi.
"Văn kiện cùng quốc bảo đâu?" Nam tử bốn mắt kia trợn mắt há mồm mà nhìn tất cả màn này. Hắn thật sự không thể tin được vào hai mắt của mình, bỗng nhiên nhớ tới quốc bảo.
"Nhiều chuyện"! Số tóm nam tử bốn mắt kia, đưa hắn lên một chiếc xe khác.
" Ngay cả giây cũng không tới. Chẳng lẽ văn kiện đặc thù cùng quốc bảo đã được tìm về?" Nam tử bốn mắt mừng như điên nói.
"Câm miệng…" Số lái vỗ một cái lên đầu của hắn hừ nói: "Nghe đây. Việc duy nhất ông cần làm là ngồi xuống!"
Ngoại trừ số phụ trách xử lý đối ngoại lưu lại. Còn lại toàn bộ đội viên của Đặc Cần tiểu đội đều lên trên xe, theo đuôi Lục Minh rời khỏi. Quan viên phụ trách chỉ huy còn muốn mở miệng. Số vỗ vỗ vai hắn, bống nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Chúc mừng ông. Ông đã lập cong lớn! Máy bay gặp rủi ro nhưng dưới sự chỉ huy quyết đoán của ông cùng toàn bộ nhân viên ở sân bay ko để ý bản thân, cố hết sức cứu người, toàn bộ máy bay không một ai tử vong. Năng lực kiệt xuất cùng tác phong gặp nguy không loạn của ông xứng đáng được biể dương. Nếu như ông đem chuyện thủ trưởng cấp cũng quên mất. Vậy thì hoàn mỹ."
Lục Minh không để ý đến việc xử lý phía sau như thế nào. Việc này tại xã hội hài hòa, kết quả đều là như nhau.
Trở lại Bạch Lộ, chúng nữ còn không biết máy bay gặp rủi ro.
Chỉ là Lục Minh đi đã rất lâu không thấy trở về. Các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai, Nhan Mộng Ly đều chờ trong sảnh. Xe dừng lại. Các nàng còn chưa tới mở rộng cửa. Lục Minh đã ôm Ôn Hinh phu nhân trở lại. Niếp Thanh Lam vừa nhìn thấy quần áo Ôn Hinh phu nhân ướt đẫm. Cánh tay còn có vết bẩn, cũng biết đã xảy ra chuyện, liền đưa tay tiếp lấy nàng.
Chờ khi Lục Minh đem lại Avrile ôm quay về. Mọi người nhìn thấy mỹ nhân tóc vàng này bây giờ thực sự là so được với sói.
Cái trán bị thương, tóc dài tả tơi. Quần áo cũng bị phá nghiền nát. Tay, chân, mặt mũi đều dơ bẩn, không khỏi đều cùng cả kinh kêu lên: "Xảy ra chuyện gì?"
"Để cho anh nghỉ ngơi một chút…" Lục Minh về tới trong nhà ấm áp. Trước sự mệt mỏi do tiêu hao chân khí cùng tinh thần căng thẳng nghiêm trọng tạo thành, thoáng cái đã nổi lên. Tâm tình thả lỏng, hắn vừa mới buông Avrile ra. Nặng nề mà ngồi trở lại trên sô pha, liền nhắm mắt ngã ra một cái đã khò khò ngủ…
Hắn ngả người ra, vừa vặn trượt chân vào trong lòng của Ôn Hinh phu nhân. Đầu gối lên bộ ngực sữa của nàng. Điều này làm cho nàng hơi có chút xấu hổ.
Có điều nhìn thấy hắn mệt đến ngủ khò khò, trong lòng Ôn Hinh phu nhân cảm động gấp bội, không nhịn được giơ tay ôm hắn. Yêu thương vuốt ve khuôn mặt hắn, lau đi nước mưa còn đọng trên mặt…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Minh tỉnh lại, phát hiện đã là sáng sớm, bên ngoài đã không còn mưa nhỏ, chỉ có một đoàn ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, đúng là như tâm tình vui sướng bây giờ của Lục Minh… Avrile không có việc gì, Ôn Hinh phu nhân cũng không có việc gì, mình còn xen vào việc của người khác đem văn kiện cơ mật trở về, thậm chí còn trong nguy cảnh, nhân phẩm bạo phát đột phá cảnh giới huyền diệu. Hắn vừa muốn đứng lên, chợt phát hiện ra bên người có hai nàng.
Bên trái là cô gái nhỏ Giai Giai này, nàng ghé vào bên người mình, ngủ say sưa… Bên kia, Lục Minh khẽ kéo chăn, ngạc nhiên vì mỹ nhân ghé nửa vào trên người, lại là Nhan Mộng Ly, nàng luôn luôn xấu hổ, làm sao to gán dám ngủ ở bên người mình như vậy chữ?
Lục Minh khẽ động, Nhan Mộng Ly hình như có cảm ứng: "ân", hàng mi dài khẽ run vài cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt, tỉnh.
"Đáng tiếc"! Lục Minh trong lòng thầm than kêu tiếc, lúc đầu muốn thừa dịp Nhan Mộng Ly ngủ say, lén hôn nàng một cái, không nghĩ tới nàng tỉnh nhanh như vậy. Để loại bỏ xấu hổ, Lục Minh lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Nhan Mộng Ly cũng không biết Lục Minh đã tỉnh, nàng từ từ đứng lên, mặc ngọc ửng đỏ mà đem cánh tay ôm Lục Minh thu lại, nhìn bốn phía không có ai, lại thấy Giai Giai chưa tỉnh, gan to lên, cúi xuống hôn trộm Lục Minh một cái
Sau đó cấp tấp nhổm lên, hai tay che lại con mắt, mặt đỏ bừng chạy đi.
Tuy rằng nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, cảm giác ngủ cùng anh ấy thật là thoải mái, có điều là, điều này không thể cho mọi người biết, bằng không sẽ không còn mặt mũi đi gặp người.
Tối hôm qua, nàng thừa lúc mọi người ngủ, lén đi xem hắn. Lúc đầu thầm nghĩ len lén hôn hắn một cái rồi trở về. Lúc sau, chẳng biết sao lại muốn hảo hảo nằm trong lòng hắn một hồi. Muốn một phút đồng hồ như vậy, thế đã cảm thấy mỹ mãn. Không nghĩ tới, lại ngủ quên, ngủ thẳng tới sáng sớm. May mà hắn cùng Giai Giai chưa tỉnh, cũng không biết. Bằng không sẽ mắc cỡ chết người… Nhan Mộng Ly nhìn ra ngoài cửa không có ai, khả ái lè ra lưỡi nhỏ, nhón mũi chân, như con mèo nhỏ chuồn đi về phòng mình.
Trong lòng Lục Minh thật cao hứng. Nhan Mộng ly muội muội hôn mình.
Hắn rất chắc chắn. Điều này không phải nằm mơ!
Phỏng chừng nằm mơ cũng không thể tốt như vậy đi? Lục Minh trong lòng đắc ý, tóm eo nhỏ đem thân thể Giai Giai ôm sát vào. Cúi đầu tại trên cái trán nhỏ trắng xinh của nàng mà nhẹ nhàng ấn hôn một cái, đem vui mừng cùng ngọt ngào cũng chia sẻ với nàng.
Giai giai cùng lúc bình thường vẫn ngủ rất trầm như thế. Không có tỉnh lại. Nhưng Lục Minh ôm nàng một cái, thâm thể trái lại có phản ứng, hơi giãy dụa một chút. Điều chỉnh tư thế thoải mái, giống như bạch tuộc ôm qua. Ôm nàng, cảm thấy ôn nhu như ngọc trong ngực, trong lòng Lục Minh phi thường thư sướng. Có vợ tình nồng làm bạ bên người như thế này. Như vậy ăn ở thế này, chồng còn cầu gì hơn?
Nếu như Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, cũng có thể giống như Nhan Mộng Ly cùng Giai Giai len lén đến ngủ cùng mình như vậy. Vậy thì quá tốt.
Lục Minh trong lòng nghĩ loạn tùng bậy, trong đầu hiện lên ảnh cười của các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ, Nhan Mộng Ly, đều là thản nhiên mà cười của, cuối cùng còn hiện lên Ôn Hinh phu nhân tại khi mình trở về đêm qua thì bày ra nhị cười…
Ôn Hinh phu nhân, nhỡ kỹ hương khí của nàng trên giường phi thường đặc biệt, phi thường dễ chịu.
Chẳng biết lúc nào, còn có cơ hội ngửi tiếp?
Tâm tình Lục Minh thả lỏng, tứ chi xòe ra, bất tri bất giác ngủ đi.
Lại tỉnh lại, Lục Minh thấy Giai Giai đang vểnh cái mông nhỏ bé xinh xắn lau nhà tại trước giường, nàng ăn mặc quần áo mỏng, phía dưới là quần thể thao trắng toát, cái mông nhỏ tại tư thế khom lưng, rất tròn rất mượt, khả ái gợi cảm, Lục Minh không nhịn được vươn vuối sói, hướng tới cái mông nhỏ của nàng, đồng thời giơ tay nhẹ nhàng ddwatj lên phía trên, đắc ý xoa một cái.
Giai Giai bị hắn đánh lén lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, thấy tên sói Lục Minh này đang cười xấu xa, lập tức mặt ngọc ửng đỏ, ngay cả cái cổ nhỏ nhắn cùng đều nóng rần lên.
Kỳ thực thì đánh lén giống như vậy, Lục Minh đã không phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn là không chịu nổi mấy chuyện xấu của hắn.
"Đừng hồ đồ!" Giai Giai cho hắn một cái trợn mắt, cái cử động này làm tăng thêm tính hờn dỗi tiểu cô nương của nàng, làm cho tâm tình Lục Minh vô cùng sảng khoái, cười ha ha lên.
Giai Giai thấy Lục Minh còn muốn đứng dậy ôm mình, vội vàng chạy trốn, cây chổi lau nhà trong tay cũng vứt không thèm nhìn.
Một hồi sau, nàng xấu hổ đi tới, lại tiến đến nhặt lên chổi lau nhà, tiếp tục lau.
Có điều là, Lục Minh ở trước giường, lại xoay người ẩn núp, giống như hắn là một con cọp rình ăn thịt người, nàng luôn luôn cách xa hắn hơn ba mét. Lục Minh gọi nàng qua, Giai Giai dựng thẳng lên một ngón trỏ (ngón giữa thì hay hơn =.=), khẽ hừ: "Nhỏ giọng, đêm qua nữ vương Avrile khóc đến thương tâm, mới vừa ngủ không lâu, đừng đánh thức (chỗ này có chữ "liễu" chả hiểu gì nên bỏ đi _ _"). Anh muốn đứng lên sao? Em đi àng bữa sáng cho anh!"
"Anh muốn ngủ lại giấc, không muốn rời giường!" Lục Minh lấy hai tay để gối đầu, hắn cảm thấy buổi sáng lười biếng nằm ở trên giường như vậy, thực sự là quá thoải mát.
"Nếu như không muốn rời giường, em giúp anh cầm giấy bút ký cùng máy vi tính tới, anh lên mạng nhìn đi, tối hôm qua tin tức bay đầy trời, còn nói có rồng lửa xuyên không, còn nói có kim sắc thần nhân đến trái đất, nói chung tin tức về anh rất nhiều." Giai Giai bưng cái miệng nhỏ nhắn cười trộm
"Lúc đó không ai chụp ảnh sao?" Lục Minh nghe xong, trong lòng hơi kinh hãi.
"Không, mọi người chạy trối chết còn không kịp, ai còn nhớ chụp ảnh. Hơn nữa phóng viên cùng với mọi người cũng không cho là thật, chỉ cho rằng trong mắt hành khách được cứu xuất hiện ảo giác, hoặc là tâm lý quá khát vọng cứu vớt tạo thành, không ai tin tưởng." Giai Giai hì hì cười, nàng thực sự đưa cho lục minh giấy bút cùng máy vi tính: "Đại anh hùng phải ủy khuất rồi, tuy rằng anh mới là đại anh hùng cứu người, nhưng mà trên này lại không đề cập đến anh, nếu không phải còn có chuyện rồng lửa cùng kim sắc thần nhân, anh quả thực chính là không có xuất hiện qua, ngẫm lại, em cũng cảm thấy ủy khuất thay anh…"
"Anh chịu ủy khuất rồi, em mau tới an ủi anh một chút đi." Lục Minh giang hai cánh tay ra, muốn ôm Giai Giai.
Giai Giai trốn một cái, Lục Minh lập tức nhảy dựng lên, giống như sói nhào về phía bầy dê vậy, đắc ý cười, mắt thấy dê con chạy không thoát, đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia tiến vào.
Tới muốn nhẹ tay khẽ bước đến trộm Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn, vừa nhìn thấy cái lều nhô cao phía dưới quần của Lục Minh hở ra, giống một cây đại bấc đánh về phía Giai Gia, không khỏi phát ra một tiếng thét chói tai: "Biến thái a!"
Lục Minh rát không nói gì, mình cùng Giai Giai là một đôi tình lữ đang đùa giỡn, tiểu nha đầu ngươi lảm nhảm cái khỉ gì a.
Thấy tình lữ đang *** thì phải lặng lẽ đóng cửa, hô biến thái cái gì!
Cái này gọi là tình thủ… Quên đi, nàng còn nhỏ, căn bản hông hiểu những điều này… Lục Minh mang theo chút căm tức, một lần nữa quay về trên giường nằm dài, buồn chán lăn trên mặt chăn. Giai Giai thấy "chuyện tốt" của Lục Minh bị Ôn Nhu đánh vỡ, bưng cái miệng nhỏ nhắn lén cười, bại hoại, mới sáng sớm đã khi dễ mình, nên hắn bị Ôn Nhu kêu biến thái.
Nàng ngẫm lại Lục Minh vừa rồi giương nanh múa vuooits nhào qua, nếu như không có Ôn Nhu đánh vỡ, bây giờ, có lẽ hắn đã đem mình đè trên mặt đất rồi đi?
Vừa nghĩ điều này, tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai nổi lên hai đám mây đỏ.
Phía sau vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Giai Giai nhìn lại, là Ôn Hinh phu nhân cùng Avrile.
Nàng vội vàng dọn cái ghế, vốn định để cho các nàng nói chuyện cùng Lục Minh nhưng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn cùng vào, hơi do dự, liền lưu lại không đi.
"Thế nào? Tốt chứ? Tối hôm qua con làm ta cực kỳ hoảng sợ". Ôn Hinh phu nhân ngồi ở trên ghế, giơ tay nhẹ nhàng xoa cái trán của Lục Minh, mỉm cười nói: "Dường như không có việc gì, ta còn tưởng rằng con muốn ngu hai ba ngày giống như lần trước đó!" Ôn Nhu ở phía sau nàng thầm hừ, hắn đâu có việc gì, vừa rồi còn giống như đại sắc lang đuổi theo Giai Giai tỷ, nếu mình không đến nhanh, bây giờ Giai Giai tỷ phỏng chừng đã bị hắn ăn tươi.
"Cảm ơn, tôi biết, anh nhất định sẽ đến…" Avrile nhắc lại chuyện tối hôm qua, con mắt của nàng còn có chút hơi đỏ lên.
Có điều là trước mặt các nàng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, nàng không có nhào vào lòng Lục Minh giống như tối hôm qua.
Cũng không có giống người phương Tây gặp mặt là ôm hôn, mà là ngồi vào mép giường, dùng bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nắm lấy bản tay to của Lục Minh. Lục Minh vừa nhìn thấy tóc nàng tựa hồ cắt qua, hóa ra là chỗ tóc bị cháy nên cắt, chỉ là thái dương còn dán một cái băng nho nhỏ, tinh thần nhìn qua, phi thường không sai, chỉ chỉ vào vết thương của nàng nói: "Thế nào, vết thương còn chưa có tốt sao?"
"Đã tốt rồi, thuốc rất thần kỳ, nhưng da non tương đối mềm mại, màu sắc cũng không giống, cho nên dán trước bôi thuốc rồi lại dán." Avrile mấy tháng không gặp, tiếng Hán đã lưu loát hơn rất nhiều.
Lục Minh vừa nhìn thấy Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn tới, ngồi xuống, đem cái vali màu đen có chút bị cháy xém biến ra.
Ngay cả mật mã cũng lười phá giải, trực tiếp ba một cái mở ra.
Bên trong còn có một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, có thể thấy một cái túi da trâu, bên trong lấy ra không phải là văn kiện, mà là một viên hạt châu kì quái.
"Là kĩ thuật điêu khắc?" Lục Minh định thần hướng bên ngoài hạt châu mà nhìn, phát hiện trên mặt nó có khắc chi chít đầy chữ Hán, mặt ngoài lại làm như hoa văn, vật nhỏ này chính là văn kiện cơ mật mà hơn 31 đặc công hi sinh tính mạng mới lấy được sao? Trên mặt nó viết cái gì a? Lục Minh đang chuẩn bị đưa hạt châu cho Niếp Thanh Lam, bảo nàng giao cho quốc gia, không nghĩ tới Niếp Thanh Lam xua tay nói: "Trương lão Lô lão suốt đêm gọi điện, bảo giao cho anh bảo quản. Bọn họ nói thứ này là bí mật trọng đại của quốc gia, là bị kẻ phản bội trong nội bộ đánh cắp ra, đáng sợ nhất là , cơ mật trọng đại này bị người đánh cắp sau hơn một tháng mới phát hiện ra, cho nên, bọn họ cảm thấy trước nên quét sạch nội gián, có lẽ ở trong tay của anh là an toàn nhất."
"Bọn họ đem ta trở thành tủ sắt…" Lục Minh toát mồ hôi, có điều thứ này chỉ là một hạt châu, cũng không ngại lắm.
"Một kiện quốc bảo khác là cái gì?" Cảnh Hàn đối với bảo vật lại có hứng thú nhất.
"Không biết, anh cũng không tìm thấy kiện bảo vật kia, chẳng lẽ nó đã trong vali?" Lục Minh vừa nhìn cái vali rỗng tuếch, nào có cái bảo vật gì?
"Tên kia nói quốc bảo cùng văn kiện cơ mật đặc thù ở cùng một chỗ, không có khả năng sao lại không có!" Niếp Thanh Lam cũng cảm thấy kì quái, cái rương này vừa mở ra, chẳng lẽ quốc bảo đã sớm bị người ta đánh tráo?
"Đáy cái rương này hình như có chút cổ quái." Cảnh Hàn giơ tay nâng lên nhẹ nhàng tách chúng nữ ra, chúng nữ thấy có cửa, đều qua nhìn xem.
Không nghĩ tới, phía dưới cũng đồng dạng trống không/
Giữa lúc mọi người thất vọng nghi hoặc, Cảnh Hàn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vê một cái, tựa hồ đem vật gì nhấc ra vậy… Nàng làm gì? Chẳng lẽ có cái tóc người gì sao? Chúng nữ đang kì quái, bỗng nhiên Lục Minh kinh ngạc sợ hãi kêu lên: "Mẹ nó, đây là chủy thủ, cái chuôi chủy thủ này lại có thể là trong suốt!"
Lục Minh xuất ra một sợi tơ, ngón tay hướng Cảnh Hàn nhẹ nhàng phóng ra.
Chúng nữ thấy sợi tơ khẽ bay ra rơi xuống, bỗng nhiên bị vật gì đó chặn lại, đứng giữa không trung, hai bên chậm rãi rơi xuống, sau đó dưới sự nhìn kỹ của mọi người, hai bên như một cái kéo vô hình cắt đứt đoạn, sợi tơ bị cắt thành ba đoạn, ngưng lại một chút ở giữa không trung, hai bên đầu sợi tơ, tiếp tục chậm rãi rơi xuống. Lục Minh cho rằng mọi người còn chưa thấy rõ, biến ra cái chén, hướng trong tay Cảnh Hàn vẩy ra một ít nước.
Nhất thời, một thứ hình dạng thanh chủy thủ hiện ra.
Cực mỹ cực mảnh, tựa như không có gì.
Một giọt nước trong lúc nhanh chóng rớt xuống từ trên chủy thủ, thì thân chủy thủ kia tựa hồ còn như bị một chút trọng lượng làm trầm xuống, hơi rung động.
"Chủy thủ sắc bén trong suốt… Quả nhiên là bảo bối!" Niếp Thanh Lam lúc đầu đối với bảo vật cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ vừa nhìn lại, phát hiện chuôi chủy thủ này đúng là thần kì, nếu như dùng nó tới ám rát, tin tưởng đó thực sự là thiên hạ đệ nhất hung khí.
"Anh nhìn xem đây là cái chủy thủ gì!" Cảnh Hàn đem chủy thủ đưa cho Lục Minh, nàng biết, trên thế gian nếu như còn có người biết chủy thủ trong suốt này gọi là gì, như vậy khẳng định là Lục Minh. Tại dưới sự nhắc nhở cẩn thận của chúng nữ, Lục Minh tiếp nhận cái chuôi chủy thủ trong suốt này, mới vừa vào tay, trong óc lập tức thoáng hiện lên tên, làm cho hắn không khỏi thất thanh la hoảng lên: "Ngư Tràng?"