"Mọi người trước tiên tìm một chút xem có cơ quan gì hay không,có lẽ chúng ta nhiều nhất có khoảng nửa tiếng đồng hồ,nếu như bọn Lâm Sâm,Kê Cửu cùng Hăc Cảnh sống mái với nhau nghiên trọng,chúng ta còn có thể có thêm một chút thời gian, nhưng tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng tìm được bộ phận then chốt của cơ quan.Nếu thực sự không mở được, sẽ dùng thuốc nổ phá tung cái bức tường này.Chúng ta không thể để cho tên tiểu tử Lục Minh kia chạy tới, tiểu tử kia là đại sư về cơ quan, chúng ta phải tranh thủ thời gian, đoạt trước hắn!"David tóc vàng như sư tử lau mồ hôi trên trán, cùng đồng bọn chia ra tìm trên vách tường, bắt tay tìm tòi, kiểm tra cẩn thận, ngay cả mỗi một khe nhỏ nhất cũng không bỏ qua. "Khắc Lạc, bên phía anh thế nào rồi?" David tìm hồi lâu không thấy đầu mối, tùy ý hô một câu. Ở chỗ bóng tối xa xa có một chút phản ứng, nhưng David không có chú ý. Lại hướng về phía bóng tối bên kia kêu lên:"Có ai phát hiện cái gì không? Tìm được bộ phận then chốt của cái cơ quan chết tiệt này hay không?" "Bên phía tôi còn chưa có phát hiện gì, Đức Lỗ Tạp Phu, anh cứ chuẩn bị tốt thuốc nổ đi!"Một đồng bọn ở cách David không xa trả lời, nhưng hắn không phải Khắc Lạc, mà là A Đặc Tư Nặc Đốn. Một hồi lâu sau, không chỉ Khắc Lạc mà cả Đức Lỗ Tạp Phu cũng không có trả lời bất cứ tiếng gì David bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, rút súng lục ra, lấy đèn pin từ tay đồng bọn quét qua hướng đó,xung quanh cũng không có người, đây là có chuyện gì?"Thật sự làm cho hắn không thể hiểu nổi. A Đặc Tư Nặc Đốn nghe thấy tiếng lên đạn của David, còn tưởng rằng có địch nhân tập kích, cũng ôm súng xông ra, chạy như bay tới: "Thủ lĩnh, có phải địch nhân tới hay không?Khắc Lạc, Đức Lỗ Tạp Phu, địch tâp kích!" Hắn nhanh chóng lăn ra trên mặt đất, tìm kiếm một tảng đá làm chướng ngại vật che chắn, làm tốt cho việc chuẩn bị xạ kích. David tóc vàng như sư tử lại cảm thấy không ổn. Không nhìn thấy Khắc Lạc cùng Đức Lỗ Tạp Phu đâu, họ biến mất ngay trước mắt mình, chỉ vài phút trước , bọn họ vẫn còn ở đó, bây giờ không thấy đâu, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Bỗng nhiên, trong bóng tối, có cái gì đó chợt xẹt qua, làm cho David sợ đến toát mồ hôi lạnh, quay súng về phương hướng đó rống to lên: "Ai? Nói mau, bằng không tôi sẽ nổ súng." "Là tôi, Đức Lỗ Tạp Phu!" Có một bóng đen cường tráng bước tới, chẳng hề để ý xua tay nói: "Tôi vừa đi tiểu, ra kia xả nước, xảy ra chuyện gì vậy?" David vừa nghe người này nói hóa ra là đi tiểu, nhất thời bình tĩnh lại, nghĩ thầm, thiếu chút nữa bị người này hù chết!Có điều là David lại nghị lại, cảm thấy buồn cười, cái huyệt động quái quỷ này, ngoại trừ cơ quan ra thì vật gì cũng không có, dù bọn họ có bị cơ quan bắn chết, nhưng cũng không có khả năng không rên nổi một tiếng đã biến mất. Đang định thu lại súng, bỗng hắn nhìn thấy phía sau Đức Lỗ Tạp Phu hình như còn có cái thứ gì đó. Hắn cảnh giác hỏi: "Phía sau có phải là Khắc lạc hay không?" Đức Lỗ Tạp Phu cười to nói: "Vừa rồi tên kia buồn tiểu, nhưng không dám đi một mình, muốn tôi cùng đi. Mẹ nó, bình thường khi chơi gái thì không rủ tôi! Khắc Lạc, tìm được bảo vật rồi tì chúng ta cùng nhau tìm một tiểu nương xinh đẹp, cùng nhau chơi đùa đi?Mẹ nó, mày có ý đó nhưng cả cái rắm không dám đánh!" Hắn mang chút tức giận quay đầu lại, chuẩn bị đánh đồng bọn một cái, chợt giật mình phát hiện có một cái đầu cực lớn, ngẩng cao lên, cái mồm vươn ra đầu lưỡi dàu cả mét, đong đưa rung động.Lần này hắn sợ đến bay cả hồn vía, không nhịn được la hét kinh hoảng lên: " A AAAA…" David lúc đầu tưởng rằng hắn sợ bóng sợ gió, đã quay người, đem súng giắt vào bên hông Vừa nghe tiếng kêu sợ hãi, hắn vội cùng A Đặc Tư Nặc Đốn xoay người lại, lấy đèn pin quét qua, phát hiện có một bóng đen có cái miệng khổng lồ cực kỳ khủng bố, làm cho Đức Lỗ Tạp Phu sợ đến nuốt ực một cái, chạy vội lùi lại về phía sau. "Chết tiệt!" A Đặc Tư Nặc Đốn hướng tới phía đó nổ súng, nhưng mà trong bóng tối lại không có cái gì. "Đi mau, lập tức đi!" David tóc vàng sợ đến run rẩy, nếu như đối phó loài người, hắn không sợ ai cả, nhưng đối mặt với rắn khổng lồ, hắn không dám tiếp nhận, vội vàng cầm hai khẩu súng thu lại, lấy ra chủy thủ. Con rắn kia thực sự là quá lớn, con rắn trong "Cuồng Mãng Tai Ương" mà so sánh với con rắn này, thực sự chỉ là một con giun nhỏ. David sợ đến phát điên tát cho A Đặc Tư Nặc Đốn một cái, đem hắn đánh tỉnh lại, lại kéo hắn cùng nhau vội vàng chạy trốn.Tuy rằng không nghe thấy tiếng gì, nhưng David suy đoán khẳng định là con rắn đang đuổi theo, hắn có cái loại cảm giác khủng bố này. Lấy đèn pin đảo qua về phía sau, đuôi rắn cực lớn xẹt qua cột ánh sáng, quả nhiên, nó đang đuổi theo "Păng!" David móc súng ra, bắn một phát vào trên đùi của A Đặc Tư Nặc Đốn, thừa lúc A Đặc Tư Nặc Đốn đau đến lăn ra đất, hắn nhân cơ hội bỏ chạy. "A a a a,.. Không! David thằng khốn kiếp mày!"A Đặc Tư Nặc Đốn vừa giận vừa vội, còn chưa kịp giãy dụa đứng lên, trong cột ánh sáng của đèn pin trên mặt đất, bóng đen cực lớn đã xẹt qua lại gần. "Con mẹ nó,David, mày là thằng chó chết tiệt!" A Đặc Tư Nặc Đốn di động trên mặt đất, vội vàng bò trên mặt đất, hắn lại không nổ sung với rắn lớn mà trái lại hướng về phía David đang chạy trốn trong bóng tối mà bắn lia lịa.Cuối cùng khi con rắn kia càng lúc càng gần, A Đặc Tư Nặc Đốn lệ rơi đầy mặt, hướng về phía cự xà bắn hết cả băng đạn, nhưng con rắn này chỉ là đông đưa đầu, cũng không quan tâm tới xạ kích của khẩu súng.Rất nhanh đã bắn hết đạn, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản con rắn đi tới, A Đặc Tư Nặc Đốn móc ra lựu đạn, ném ra trên mặt đất, bi thống quát: " Cứu chó, mày muốn ăn tao sao, cùng chết với tao đi!" Quái xà mở to cái mồm khủng bố bỗng nhiên lui về phía sau, không có ăn tươi A Đặc Tư Nặc Đốn. A Đặc Tư Nặc Đốn thiếu chút nữa hóa đá, làm sao con quái xà này lại bỏ chạy? Mình đã rút chốt của lựu đạn rồi, chuẩn bị cùng chết, làm sao nó lại không tới ăn mình?Nó thực sự thông minh như vậy sao? A Đặc Tư Nặc Đốn nhìn quả lựu đạn trước mặt, lại nhìn cái đùi tràn đầy máu tươi của mình… Hắn khẽ cắn môi, bò về hướng quái xà đang lùi lại, một tiếng nổ vang chợt vang lên trong bóng tối! Nếu nó thực sự thông minh như vậy, thì phải chạy trốn sao? A Đặc Tư Nặc Đốn trong lòng liều mạng tự an ủi mình, một bên nhanh chóng sơ cứu, tới khi hắn rút ra băng vải để băng bó vết thương trên đùi, bỗng nhiên hắn phát hiện trên đỉnh đầu có hai cái đầu cực lớn. Một cái đầu chính là quái xà vừa rồi, một cái nhỏ hơn, xem ra là con của nó. Mẹ kiếp, hóa ra là nó mang rắn con tới ăn… A Đặc Tư Nặc Đốn giơ tay sờ bên hông, xong, mình chỉ có hai quả lựu đạn, lúc trước đã đưa cho tên đầu trọc một quả, vừa rồi lại nổ mất một quả, bây giờ mình chỉ còn lại súng lục! Tự sát sao? A Đặc Tư Nặc Đốn lệ rơi đầy mặt, nhưng mà không đợi hắn rút ra súng lục, con rắn con kia đã há ra cái miệng như chậu máu khổng lồ, một ngụm đã đem hắn nuốt vào. Mười lăm phút sau, Lục Minh cưỡi long quy cực lớn, đi tới cái chỗ đó. "Đại, đại,.. đại xà…" Sâm ca cùng Kê Cửu ngửi thấy mùi máu tươi cùng mùi thuốc súng, dẫn người tới vừa nhìn, phát hiện trên mặt đất có dấu vết của cự xà bò qua, nhất thời sợ đến giật mình, con rắn này cũng hơi quá to đi? "Xem ra, ở bên ngoài cái huyệt động to lớn này, là do bốn loại sinh vật thai sinh, đẻ trứng, thấp sinh, hóa sinh phân chia thành bốn khu vực.Chúng ta vừa đi qua, là lãnh địa của quái vật sinh đẻ bằng bào thai, bây giờ là đẻ trứng, phướng hướng chúng ta muốn đi tới là khi vực thấp sinh, khu vực nhón người kia đi đến là khu vực hóa sinh…"Lục Minh trải qua một lúc lâu tự hỏi, bây giơ rút cục hỏi rõ được một vài thứ, hắn suy đoán các quái vật ở các khu vực cũng không giống nhau. Quái vật thủ hộ khu vực đẻ trứng này, chính là cự xà. Cảnh Hàn có cảm ứng nhạy bén , nàng lấy đèn pin quét qua, phát hiện trong bóng tối, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái đầu cực lớn. Mọi người nhìn thấy cự xà này vượt quá sức tưởng tượng, cho dù là mãng xà trên phim đã rất lớn, nhưng so với con cự xà này, cũng chỉ là giun trong giun, mỗi người đều sợ đến bay hết hồn vía, theo thói quen nhìn về phía Lục Minh, mong muốn Lục Minh có thể thu phục con cự xà này như thu phục long quy. Lục Minh hắn nhẹ nhàng từ trên lưng long quy mà nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước cự xà kia, sau đó cự xà kia giống như nhìn thấy tứ gì đó quái dị đáng sợ, không ngừng rút lui, không chờ Lục Minh phản ứng, đã vội vàng quay đàu lại, than rắn to lướn giãy dụa, nháy mắt một cái đã biến mất.Phản ứng này, đừng nói là đám Kê Cửu mà ngay cả Lục Minh cũng hơi ngạc nhiên. Hắn vốn là muốn dùng Tần Hoàng bảo kiếm vô cùng sắc bén, đem sừng dài trên đầu con quái xà này chém xuống, không nghĩ tới nó lại có thể bỏ chạy. "Anh làm như thế nào vậy?" Khải Mỹ Tư tóc đỏ đã sớm tỉnh, nàng trợn mắt há mồm mà nhìn Lục Minh, hoàn toàn không thể hiểu nổi nam tử này, hắn, hắn rốt cuộc là ai? Làm sao lại có khả năng lớn như vậy, ngay cả cự xà cũng phải sợ đến quay đầu bỏ chạy, đó là cái năng lực gì chứ? "Tôi không biết!"Lục Minh toát mồ hôi, hắn thực sự là không biết vì nguyên nhân gì. Chẳng lẽ là con rồng nhỏ trong cơ thể kia đã dọa cự xà bỏ chạy? Lục Minh cũng là không thể giải thích được, lại ngồi lên long quy, đi tiếp một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn truyền tới từ bên phải, tai họa đã xảy ra, hắn cùng mọi người lén lút đi tới nhìn, phát hiện có khoảng hai ba mươi người ngã trên mặt đất, có một ít người còn đang giãy dụa, hàng trăm nghìn con trùng đen bóng, đang phủ đống lên người bọn họ mà hút máu.thi thể của những người đó lập tức khô quắt lại như khô lâu, phi thường đáng sợ… Bọn Sâm ca nhìn thấy trong lòng sợ hãi, ai cũng không dám đi cứu, đám trùng này là quái vật, súng đạn đối với chúng nó hoàn toàn vô dụng. "Rời đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!"Sâm ca còn chưa có nói xong,bỗng nhiên, ở phía xa xa bắn về bên này một phát súng, tiếp đó là tiếng nổ lớn, vô số đạn vèo vèo bắn qua, may mắn là tất cả mọi người đều đứng ở trên lưng long quy, vừa thấy không đúng, lập tức lật mình xuống sau lưng long quy, trốn sang bên kia. "Kim Vinh Phúc, Đại Bằng, Hoa Kiểm, có phải các người hay không?Chúng ta là Lâm Sâm cùng Kê Cửu, các người mau dừng bắn đi!"Sâm ca mới vừa mở miệng, thì có vô số viên đạn hướng hắn bắn tới, may là có long quy như tảng đá cản trở. "Lâm Sâm, Kê Cửu, các ngươi nghe rõ đây, Kim Vinh Phúc đã chết, Hoa Kiểm bị trùng hút máu chết,bây giờ Đại Bằng ta là lão đại!"Từ xa xa truyền lại tiếng của cẩm y đại hán, hắn đắc ý cười nói: "Thủ hạ đắc lực của các ngươi, tất cả những ai không phục tùng ta, đều đã làm mồi cho trùng, chỉ cần tiễn mấy lão quỷ các ngươi lên trời, như vậy tất cả bảo tàng sẽ là của ta!" Lúc này, ở bên người cảm y đại hán, David tóc vàng như sư tử lại bị trói chặt . Có điều là hắn cũng không phải là lão đại trong đội ngũ, mà là tên còn lại đứng bên cạnh. Hắc Cảnh béo trắng! Mặt Hắc Cảnh âm trầm, chờ sau khi Hướng Đại Bằng kêu gọi đầu hàng xong, tới vỗ vỗ vai của hắn: "Đại Bằng, cậu tự tay giết chết Kê Cửu đi, như vậy Ti Thần Môn Chủ cính là cậu.Tài sản của Lâm Sâm, chúng ta sẽ chia đều, về phần bảo tàng, chờ David mang chúng ta vào trong cổ mộ nói tiếp. Bây giờ cậu trở lại kêu gọi đầu hàng đi, nhưng không để lộ ra tôi, không ai biết chúng ta là anh em họ, hắc hắc, chờ khi bọn hắn cùng đường, tôi sẽ dân người đi" trợ giúp" bọn họ, rồi bắt toàn bộ bọn họ làm tù binh! Cậu hãy kêu gọi đầu hàng đi, phải khiến cho bọn họ khổ sở một chút!" Hướng Đại Bằng tự nhiên là nghe theo, vừa châm biếm vừa nổ súng quét loạn qua. Bọn Lâm Sâm chỉ cần nói một lời, hay là nổ súng bắn trả, đều bị bắn tới như bão tố. Chờ tới khi Lâm Sâm cùng Kê Cửu tức giận đến nôn ra máu, Hắc Cảnh mang theo hơn một trăm người, lén lút phân ra, đi về phía bọn Lục Minh ở xa xa… Lúc này, Lục Minh đang bắt chước cái loại gầm rú không tiếng động của long quy, kỳ quái là, loại gầm rú này lại không thương tổn đến bất cứ ai, lại làm cho đám trùng điên cuồng lăn lộn giãy dụa… "Như vậy, hẳn là có thể đi!" Trên mặt Lục Minh lộ ra nụ cười như ác ma, Khải Mỹ Tư nhìn thấy không khỏi đánh rùng mình một cái.
Mọi người đang trong trạng thái trăm chuyện không hiểu được, khối đá lớn kia bỗng nhiên hơi rung động lên.
Khải Mỹ Tư đội lên kính nhìn đêm quan sát, phát hiện thứ trước mặt vốn chỉ là một tảng đá này, không có chút cảm ứng nhiệt nào.
Theo sự vuốt ve nhẹ nhàng của Lục Minh, cự thạch rung lên, trên màn hình của kính nhín đêm có một chút màu hơi vàng, giống mồi lửa sáng lên... Lại có thể thành sinh mạng! Khải Mỹ Tư bị dọa nhảy dựng lên, khối cự thạch này lại có thể thực sự là tính mạng thể! Tại trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khối đá lớn kia bỗng nhiên hơi nhúc nhích lên, toàn bộ nâng cao lên hai mươi cm, một cái đầu cổ quái từ trong chỗ lõm của tảng đá kéo dài đi ra.
Cái cổ dài nhỏ, đầu xấu xí cổ quái, mắt ưng, có sừng, tựa như rắn, lại như cá sấu.
Hai con mắt không lớn, dần sáng lên một loại màu lam tối.
Mọi người thấy con đại quái vật này, đều sợ đến trong lòng tim đập mạnh, thật lớn! Chỉ là đầu mà hai người cũng không ôm hết, về phần thân thể càng khủng bố, voi Châu Á cùng nó so sánh, quả thực là gặp sư phụ, ngay cả một phần mười của nó cũng không bằng!
Trên mặt Lục Minh cũng tràn ngập vẻ sợ hãi than: "Trên đời hoá ra thực sự có long quy a!" Cảm thán một phen, lại hỏi: "Lão quy, lão đã ở tại cái cổ mộ này bao lâu rồi?"
Mọi người toát mồ hôi .
Lão quy mà hiểu rồi trả lời được, vậy mới kỳ quái đó!
Có điều là, đầu của cự quy này thật là có chút giống vòi nước, nói không chừng thật đúng là long quy trong truyền thuyết !
Lục Minh giơ cao tay phải, duỗi ra hướng phía mồm cực lớn của long quy, nhẹ nhàng xoa, Tiên Thiên chân khí hiện lên, chuyển cho đối phương một cổ khí tức tính mạng . Khải Mỹ Tư từ kính hồng ngoại nhìn thấy, tay phải của Lục Minh bỗng nhiên có rất nhiều sợ chỉ đỏ thật nhỏ, lóe ra quang mang, mạnh mẽ chảy vào cái đầu to lớn của long quy, sau đó chạy qua cổ long quy , lại đến trái tim cùng thân thể, cuối cùng đi đến đuôi, đều hơi biến thành màu đỏ vàng, đây là phản ứng nhiệt năng của tính mạng . Long quy kia tựa hồ cảm thấy phi thường thoải mái đối với lượng lớn khí tức tính mạng mà Lục Minh đưa vào, ngẩng đầu lên, không tiếng động kêu một tiếng.
Tất cả mọi người cảm giác được nó đang kêu, nhưng cái lỗ tai lại không nghe thấy thanh âm.
Nữ hài tử nhạy cảm giống Cảnh Hàn cùng Khải Mỹ Tư mơ hồ cảm ứng được có một đạo âm thanh trầm thấp đang nhanh chóng hướng ra xung quanh mà khuếch tán ra, nhưng không cách nào giải thích được là thanh âm gì, có lẽ là cần một ít dụng cụ, giống như là dụng cụ giám sát nghe âm ba của cự kình hoặc là hà mã tại trong nước khuếch tán ra. như vậy mới có thể ghi lại được thanh âm của con long quy to lớn này.
"Hả? Có địch nhân xông vào sao?" Làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Lục Minh lại có thể có thể nghe được rõ ràng.
"..." Trong lòng Sâm ca cùng Kê Cửu càng thêm khẳng định, Lục Minh biết thú ngữ, ít nhất hắn nghe được thú ngữ.
"Tôi cảm thấy đầu có chút choáng váng !" Mạc Kim Giáo Úy Lương Trung Hoa vốn vì sợ quyết định rời khỏi, định khuyên bảo đồng bạn cùng nhau rời khỏi thì trái lại bị đồng bạn khuyên bảo lưu lại, hắn ôm đầu, cảm thấy có chút không khỏe.
"Không tốt, tiếng kêu củ cụ quy kia là một loại sóng âm, tuy rằng chúng ta không nghe thấy loại sóng âm này, nhưng nó sẽ ảnh hưởng tới công năng bình thường của hệ thần kinh của chúng ta." Là một con cáo già của Mạc Kim Môn, Sâm ca đối với tri thức khoa học bây giờ cũng cực kỳ hiểu rõ, lập tức phản ứng lại, vội la lên: "Chúng ta lập tức rời đi, loại sóng âm ở cường độ nhất định, sẽ làm cho người hôn mê, tức ngực, nôn mửa, đánh mất cảm giác cân bằng cùng tinh thần uể oải, thậm chí sẽ dẫn phát ra tai điếc, ngất cùng tử vong!"
"Đúng, đại não cùng nội tạng của người cũng có chấn động ba tần, ở khoảng giữa tới héc, tần suất cùng chấn động của sóng âm kia tương tự."
Kê Cửu cũng lập tức gật đầu đồng ý: "Tiếng kêu vừa rồi của long quy chính là sóng âm, tiếng kêu của nó thì chúng ta không nghe thấy, nhưng có thể khiến cho nội tạng cùng đại não chúng ta cộng hưởng, vừa rồi Lương Trung Hoa cảm thấy đầu choáng váng, chính là vì nguyên nhân này! Tiếng kêu của long quy sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể của chúng ta, nhưng loại thương tổn này là không sờ không thấy được, tai của loài người chúng ta căn bản không cách nào nghe được sóng âm, hơn nữa thứ sóng âm này cũng không dễ dàng suy giảm, không bị vật cùng không khí hấp thu, cho dù có chướng ngại vật to lớn cũng có thể mở ra nhiễu xạ, có một ít loại sóng âm thậm chí có thể nhiễu xạ vài vòng quanh trái đất!"
Lương Trung Hoa cùng đám thủ hạ bây giờ mới hiểu được, vì sao Sâm ca cùng Kê Cửu vẫn là lão đại.
Trình độ của người ta ở mức nào chứ!
Lục Minh hướng mọi người xua xua tay, nói: "Các người lùi ra xa một chút đi, hoặc là tìm chút cự thạch mà nấp trước đi, xem có thể tốt lên một chút hay không, tôi còn muốn nói chuyện với lão quy, có lẽ là nó biết lối vào của cổ mộ ở đâu."
Mọi người toát mồ hôi, hỏi lão long quy trấn thủ ở chỗ nàyy? Cho dù nó biết, nhung thật sự sẽ nói sao? Cho dù nói, nó nói làm sao rõ ràng được?
Có điều là mọi người cũng không dám quản chuyện của Lục Minh, đều trước tiên lui lại, tìm kiếm một ít cự thạch, mong có thể thoáng cản trở sự xâm hại của sóng âm do long quy phát ra.
Cảnh Hàn không muốn rời đi, nàng cũng không có đứng xa, liền đứng ở phía sau Lục Minh nửa mét. Khải Mỹ Tư cũng hơi do dự, nàng thoáng đứng xa một chút, tiếp tục giám thị Lục Minh cùng Cảnh Hàn, trong lòng nàng có điểm sợ Lục Minh sẽ mang theo Cảnh Hàn chuồn mất. Lục Minh chậm rãi vận lên tâm pháp của Đồng Tử Công cùng Thập Bát Khổ Địa Ngục, càng nhiều Tiên Thiên chân khí cùng khí tức tính mạng mạnh mẽ hướng về long quy.
Long quy lại thoải mái mà ngẩng đầu, há mồm gầm rú không tiếng động.
Bỗng nhiên, kim quang chọt lóe lên trên cánh tay của Lục Minh, cả người đắm chìm trong quang hoa, kể cả Cảnh Hàn ở phía sau cũng như vậy.
Một luồng ánh sáng hình rồng, từ trên cánh tay bay ra cực nhanh, xẹt qua thân thể của Cảnh Hàn, rồi lại trở về trên người của Lục Minh ... Lục Minh cảm giác khi tiến vào cái loại trạng thái huyền diệu này, trong cơ thể, tựa hồ có vật gì đó đang hò hét không tiếng động, cực kỳ uy nghiêm, có một loại khí thế như vua giá lâm thiên hạ.
Lục Minh trong nháy mắt cảm thấy mình rất cao lớn vĩ đại, tựa như núi cao giống nhau, hoàn toàn có thể nhìn xuống long quy to lớn, bao trùm cả vạn vật trong thiên hạ.
Đồng thời, lại hình như có một loại sức mạnh lật sông lấp biển, giống như chỉ cần vung tay lên, là có thể làm cho thiên địa biến sắc.
"A !" Lục Minh đã bị loại thanh âm hò hét trong cơ thể ảnh hưởng, ngửa mặt lên trời rống to lên, tất cả khí tức trong thân thể lập tức bạo phát khuếch tán.
Cảnh Hàn ở phía sau hắn cũng đồng dạng đắm chìm trong ánh sáng kim sắc thì không có bất cứ cái ảnh hưởng gì, nhưng Khải Mỹ Tư ở phần đất bên ngoài cách hơn mười mét lại đột nhiên cả người bay văng tại trên bầu trời, tựa hồ bị cái gì đó đánh trúng giống nhau, cả người rơi tại ngoài mấy mét.
Nàng thống khổ ôm ngực, không ngừng thở dốc.
Miệng tóe máu ra, hai mắt nàng cũng biến thành màu đỏ máu... Đám người Lương Trung Hoa ở ngoài trăm mét, toàn bộ đều như trong cơn lốc choáng váng ngã xuống đất.
Mỹ phụ sườn xám xôn xao một tiếng nôn mửa ra.
Lần trước khi đột phá tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, tiếng hò hét của Lục Minh hầu như khiến cả sông núi chấn động. Bây giờ, Lục Minh tại khi bị tiếng hò hét thần bí trong cơ thể làm cảm nhiễm, lần thứ hai đột phá cảnh giới, tinh thần cùng thân thể lần thứ hai thăng hoa, một tiếng rống to lên, toàn bộ sơn động đều giống như có một loại rung động, âm vang tại vách núi xa xôi phản xạ trở về, thật lâu không dứt.
Ngoại trừ Khải Mỹ Tư, đám Sâm ca cùng Kê Cửu cũng không biết đây là vì Lục Minh rống lên một tiếng, còn tưởng rằng là đây là long quy gây nên. Sau khi bọn họ choáng váng ngất đi tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch không có chút máu như người chết .
Bọn họ trong lòng âm thầm kêu may mắn, may là trốn xa, bằng không ở chỗ kia dưới sự bùng nổ của loại sóng âm này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau khi Lục Minh kích động rống to lên, lập tức ý thức được có lẽ là sẽ tạo thành thương tổn đối với đám người ở bên cạnh, hắn khẩn cấp quay đầu lại, lo lắng Cảnh Hàn bị thương. Không nghĩ tới lãnh mỹ nhân nàng còn tốt hơn, một sợi tóc cũng không có thiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc nhìn về phía trước: long quy ở phía sau Lục Minh lại phi thường hiền hòa cúi cái đầu to lớn kia xuống, lam quang yếu ớt trong mắt cũng biến thành quang mang màu lam tím.
"Em không sao chứ?" Lục Minh ôm Cảnh Hàn một cái, lo lắng lãnh mỹ nhân bị thương tổn.
"Chỉ là hơi hoảng sợ, còn tốt." Cảnh Hàn cũng hơi kích động quay về phía Lục Minh, trong lòng nàng thật cao hứng, Lục Minh lại đột phá cảnh giới mới, hơn nữa ngay trước mặt của mình.
Cho dù không lấy được bảo tàng của cổ mộ, một chuyến này cũng không tính về không, ít nhất hắn có được thu hoạch tốt rồi.
"Ba!" Khải Mỹ Tư không cầm cự được, ngất xỉu té ngã trên mặt đất.
"Không thể nào?" Lục Minh vừa nhìn, còn không thể tin được hai mắt của mình.
Sát thủ cấp Ma Vương của Châu Âu Hắc Ám Nghiệp Đoàn, lại bị một tiếng rống của mình, làm cho ngã xuống đất hôn mê sao?
Hắn vội vàng đi qua, bắt mạch, phát hiện nội tạng của Khải Mỹ Tư đã bị chấn động, nhiều chỗ đều có dấu hiệu xuất huyết, mà đại não cũng bị chấn động không nhẹ.
Sau khi trải qua chữa trị cho Trương Viện Viện, Lục Minh đối với cấu tạo của cơ thể người cùng trị liệu đã có chút tâm đắc độc đáo, hơn nữa tố chất thân thể của Khải Mỹ Tư vượt xa hơn Trương Viện Viện gấp mười, sinh mệnh lực cũng cực kỳ tràn đầy, Lục Minh cũng không quá lao lực, đã đem thân thể của nàng khôi phục lúc đầu. Chỉ là về mặt não bị chấn động , Lục Minh không muốn lộn xộn, tránh cho nàng khỏi mất đi trí nhớ giống như Trương Viện Viện vậy...
Long quy to lớn bỗng nhiên há miệng ra, kêu gào không tiếng động.
Cảnh Hàn không nghe thấy thanh âm, nhưng Lục Minh lại cực kỳ ngạc nhiên, hắn phát hiện mình làm sao lại có chút "nghe rõ ràng"? Vừa rồi hắn cùng với long quy đối thoại, hoàn toàn là chín thành suy đoán thêm một thành phán đoán.
Hắn chỉ có thể nghe ra long quy đối với một ít tính mạng bên ngoài coi là địch nhân, nếu không phải mình, vậy khẳng định là bọn David .
Bây giờ khác hẳn, Lục Minh trong lòng có thể thoáng nghe rõ ràng, long quy đang hướng mình chào hỏi.
Nó tựa hồ thật sự cao hứng khi thấy mình?
Lại hoặc là, nó cho rằng mình là đồng loại? Dù sao chỉ suy ra được những ý tứ này, vì Lục Minh chỉ có thể ở trong tâm linh mơ hồ nghe thấy, nhưng không cách nào chuẩn xác hiểu rõ hoàn toàn lời nó nói là cái gì...
Từ thái độ mà long quy biểu lộ ra , tựa hồ nó cho rằng mình là cực kỳ tôn quý !
Lục Minh lần thứ hai hướng tới long quy đi qua , phát hiện nó lại có thể di động, đứng lên , tựa như quả núi nhỏ, chậm rãi hướng mình đi tới... Nó nghênh tiếp mình?
Khi Lục Minh giơ tay duỗi ra hướng miệng của long quy thì, nó chủ động đem đầu buông xuống, dán sát trên mặt đất, cho phép Lục Minh giơ tay xoa đỉnh đầu của nó. Long quy lại không tiếng động kêu to, Lục Minh nhất thời rõ ràng, nó chỉ rõ một cái phương hướng, hoặc là phương vị, giống như là 'Thủy', hoặc là cùng "Thủy" có liên quan gì đó.
Người cùng quy trong lúc giao lưu rất tốn sức, nhưng Lục Minh rất kiên trì dùng tới tinh thần cảm ứng.
Cuối cùng, hắn nhận định, long quy chuẩn bị mang mình đi tới một địa phương có nước.. Có lẽ là, đó mới chính là lối vào thực sự của cổ mộ.
Hắn trước đem Cảnh Hàn đặt tới trên lưng của long quy, xem ra nó cũng không phản đối, hắn lại đem Khải Mỹ Tư còn đang hôn mê cũng phóng đi tới.
Chờ khi Lương Trung Hoa bình tĩnh lại từ phía cự thạch đi ra thăm dò nhìn, lại trợn mắt há hốc mồm mà phát hiện, Lục Minh cùng Cảnh Hàn ngồi ở trên lưng của long quy, đang chậm rãi hướng bên này đi tới... Trời ạ, hắn đem con long quy to lớn này thu phục làm thú cưỡi!
"Bắt đầu đi, chúng ta xuất phát!" Lục Minh cao giọng kêu gọi, mọi người từ từ dò xét đi ra, mỗi người đều ngây ra như phỗng, này, điều này sao có thể!
"Chúng ta cũng có thể đi tới sao?" Mỹ phụ sườn xám Bạch Tú Quân cực kỳ kích động , thanh âm cũng đều run rẩy, nàng cố nén kinh ngạc từ đáy lòng, vui mừng hỏi: "Lục Minh công tử, ngài, ngài làm sao thu phục được nó ?" Sâm ca cùng Kê Cửu hoàn toàn choáng váng, mỗi lần bọn họ cảm thấy mình đã nhìn thấu người thanh niên này thì, hắn lại cho mình một đòn đánh mạnh hơn nữa vào trong tâm linh, hắn thần bí tựa như một điều bí ẩn!
Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh chưa có bày ra?
Thẳng đến khi phía sau long quy, lại đi một đoạn xa, tâm trạng của bọn họ cũng vẫn còn chưa ở trong kinh ngạc mà khôi phục lại.
Cùng lúc đó, David tóc vàng như sư tử, mang theo ba đồng bạn còn sót lại, bọn họ đi tới trước một vách tường, móc ra một bản vẽ bằng da trâu, sau nhiều lần đối chiếu với ký hiệu trên vách tường, cuối cùng kích động kêu to lên: "Chính là ở đây, lối vào chân chính của cổ mộ chính là ở chỗ này! Bí đồ của người thủ mộ , quả nhiên không có sai!"
Trong bóng tối ở phía sau lưng bọn họ, tựa hồ có vật gì đó, đang yên lặng từ từ lại gần...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Mọi người trước tiên tìm một chút xem có cơ quan gì hay không,có lẽ chúng ta nhiều nhất có khoảng nửa tiếng đồng hồ,nếu như bọn Lâm Sâm,Kê Cửu cùng Hăc Cảnh sống mái với nhau nghiên trọng,chúng ta còn có thể có thêm một chút thời gian, nhưng tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng tìm được bộ phận then chốt của cơ quan.Nếu thực sự không mở được, sẽ dùng thuốc nổ phá tung cái bức tường này.Chúng ta không thể để cho tên tiểu tử Lục Minh kia chạy tới, tiểu tử kia là đại sư về cơ quan, chúng ta phải tranh thủ thời gian, đoạt trước hắn!"David tóc vàng như sư tử lau mồ hôi trên trán, cùng đồng bọn chia ra tìm trên vách tường, bắt tay tìm tòi, kiểm tra cẩn thận, ngay cả mỗi một khe nhỏ nhất cũng không bỏ qua. "Khắc Lạc, bên phía anh thế nào rồi?" David tìm hồi lâu không thấy đầu mối, tùy ý hô một câu. Ở chỗ bóng tối xa xa có một chút phản ứng, nhưng David không có chú ý. Lại hướng về phía bóng tối bên kia kêu lên:"Có ai phát hiện cái gì không? Tìm được bộ phận then chốt của cái cơ quan chết tiệt này hay không?" "Bên phía tôi còn chưa có phát hiện gì, Đức Lỗ Tạp Phu, anh cứ chuẩn bị tốt thuốc nổ đi!"Một đồng bọn ở cách David không xa trả lời, nhưng hắn không phải Khắc Lạc, mà là A Đặc Tư Nặc Đốn. Một hồi lâu sau, không chỉ Khắc Lạc mà cả Đức Lỗ Tạp Phu cũng không có trả lời bất cứ tiếng gì David bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, rút súng lục ra, lấy đèn pin từ tay đồng bọn quét qua hướng đó,xung quanh cũng không có người, đây là có chuyện gì?"Thật sự làm cho hắn không thể hiểu nổi. A Đặc Tư Nặc Đốn nghe thấy tiếng lên đạn của David, còn tưởng rằng có địch nhân tập kích, cũng ôm súng xông ra, chạy như bay tới: "Thủ lĩnh, có phải địch nhân tới hay không?Khắc Lạc, Đức Lỗ Tạp Phu, địch tâp kích!" Hắn nhanh chóng lăn ra trên mặt đất, tìm kiếm một tảng đá làm chướng ngại vật che chắn, làm tốt cho việc chuẩn bị xạ kích. David tóc vàng như sư tử lại cảm thấy không ổn. Không nhìn thấy Khắc Lạc cùng Đức Lỗ Tạp Phu đâu, họ biến mất ngay trước mắt mình, chỉ vài phút trước , bọn họ vẫn còn ở đó, bây giờ không thấy đâu, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Bỗng nhiên, trong bóng tối, có cái gì đó chợt xẹt qua, làm cho David sợ đến toát mồ hôi lạnh, quay súng về phương hướng đó rống to lên: "Ai? Nói mau, bằng không tôi sẽ nổ súng." "Là tôi, Đức Lỗ Tạp Phu!" Có một bóng đen cường tráng bước tới, chẳng hề để ý xua tay nói: "Tôi vừa đi tiểu, ra kia xả nước, xảy ra chuyện gì vậy?" David vừa nghe người này nói hóa ra là đi tiểu, nhất thời bình tĩnh lại, nghĩ thầm, thiếu chút nữa bị người này hù chết!Có điều là David lại nghị lại, cảm thấy buồn cười, cái huyệt động quái quỷ này, ngoại trừ cơ quan ra thì vật gì cũng không có, dù bọn họ có bị cơ quan bắn chết, nhưng cũng không có khả năng không rên nổi một tiếng đã biến mất. Đang định thu lại súng, bỗng hắn nhìn thấy phía sau Đức Lỗ Tạp Phu hình như còn có cái thứ gì đó. Hắn cảnh giác hỏi: "Phía sau có phải là Khắc lạc hay không?" Đức Lỗ Tạp Phu cười to nói: "Vừa rồi tên kia buồn tiểu, nhưng không dám đi một mình, muốn tôi cùng đi. Mẹ nó, bình thường khi chơi gái thì không rủ tôi! Khắc Lạc, tìm được bảo vật rồi tì chúng ta cùng nhau tìm một tiểu nương xinh đẹp, cùng nhau chơi đùa đi?Mẹ nó, mày có ý đó nhưng cả cái rắm không dám đánh!" Hắn mang chút tức giận quay đầu lại, chuẩn bị đánh đồng bọn một cái, chợt giật mình phát hiện có một cái đầu cực lớn, ngẩng cao lên, cái mồm vươn ra đầu lưỡi dàu cả mét, đong đưa rung động.Lần này hắn sợ đến bay cả hồn vía, không nhịn được la hét kinh hoảng lên: " A AAAA…" David lúc đầu tưởng rằng hắn sợ bóng sợ gió, đã quay người, đem súng giắt vào bên hông Vừa nghe tiếng kêu sợ hãi, hắn vội cùng A Đặc Tư Nặc Đốn xoay người lại, lấy đèn pin quét qua, phát hiện có một bóng đen có cái miệng khổng lồ cực kỳ khủng bố, làm cho Đức Lỗ Tạp Phu sợ đến nuốt ực một cái, chạy vội lùi lại về phía sau. "Chết tiệt!" A Đặc Tư Nặc Đốn hướng tới phía đó nổ súng, nhưng mà trong bóng tối lại không có cái gì. "Đi mau, lập tức đi!" David tóc vàng sợ đến run rẩy, nếu như đối phó loài người, hắn không sợ ai cả, nhưng đối mặt với rắn khổng lồ, hắn không dám tiếp nhận, vội vàng cầm hai khẩu súng thu lại, lấy ra chủy thủ. Con rắn kia thực sự là quá lớn, con rắn trong "Cuồng Mãng Tai Ương" mà so sánh với con rắn này, thực sự chỉ là một con giun nhỏ. David sợ đến phát điên tát cho A Đặc Tư Nặc Đốn một cái, đem hắn đánh tỉnh lại, lại kéo hắn cùng nhau vội vàng chạy trốn.Tuy rằng không nghe thấy tiếng gì, nhưng David suy đoán khẳng định là con rắn đang đuổi theo, hắn có cái loại cảm giác khủng bố này. Lấy đèn pin đảo qua về phía sau, đuôi rắn cực lớn xẹt qua cột ánh sáng, quả nhiên, nó đang đuổi theo "Păng!" David móc súng ra, bắn một phát vào trên đùi của A Đặc Tư Nặc Đốn, thừa lúc A Đặc Tư Nặc Đốn đau đến lăn ra đất, hắn nhân cơ hội bỏ chạy. "A a a a,.. Không! David thằng khốn kiếp mày!"A Đặc Tư Nặc Đốn vừa giận vừa vội, còn chưa kịp giãy dụa đứng lên, trong cột ánh sáng của đèn pin trên mặt đất, bóng đen cực lớn đã xẹt qua lại gần. "Con mẹ nó,David, mày là thằng chó chết tiệt!" A Đặc Tư Nặc Đốn di động trên mặt đất, vội vàng bò trên mặt đất, hắn lại không nổ sung với rắn lớn mà trái lại hướng về phía David đang chạy trốn trong bóng tối mà bắn lia lịa.Cuối cùng khi con rắn kia càng lúc càng gần, A Đặc Tư Nặc Đốn lệ rơi đầy mặt, hướng về phía cự xà bắn hết cả băng đạn, nhưng con rắn này chỉ là đông đưa đầu, cũng không quan tâm tới xạ kích của khẩu súng.Rất nhanh đã bắn hết đạn, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản con rắn đi tới, A Đặc Tư Nặc Đốn móc ra lựu đạn, ném ra trên mặt đất, bi thống quát: " Cứu chó, mày muốn ăn tao sao, cùng chết với tao đi!" Quái xà mở to cái mồm khủng bố bỗng nhiên lui về phía sau, không có ăn tươi A Đặc Tư Nặc Đốn. A Đặc Tư Nặc Đốn thiếu chút nữa hóa đá, làm sao con quái xà này lại bỏ chạy? Mình đã rút chốt của lựu đạn rồi, chuẩn bị cùng chết, làm sao nó lại không tới ăn mình?Nó thực sự thông minh như vậy sao? A Đặc Tư Nặc Đốn nhìn quả lựu đạn trước mặt, lại nhìn cái đùi tràn đầy máu tươi của mình… Hắn khẽ cắn môi, bò về hướng quái xà đang lùi lại, một tiếng nổ vang chợt vang lên trong bóng tối! Nếu nó thực sự thông minh như vậy, thì phải chạy trốn sao? A Đặc Tư Nặc Đốn trong lòng liều mạng tự an ủi mình, một bên nhanh chóng sơ cứu, tới khi hắn rút ra băng vải để băng bó vết thương trên đùi, bỗng nhiên hắn phát hiện trên đỉnh đầu có hai cái đầu cực lớn. Một cái đầu chính là quái xà vừa rồi, một cái nhỏ hơn, xem ra là con của nó. Mẹ kiếp, hóa ra là nó mang rắn con tới ăn… A Đặc Tư Nặc Đốn giơ tay sờ bên hông, xong, mình chỉ có hai quả lựu đạn, lúc trước đã đưa cho tên đầu trọc một quả, vừa rồi lại nổ mất một quả, bây giờ mình chỉ còn lại súng lục! Tự sát sao? A Đặc Tư Nặc Đốn lệ rơi đầy mặt, nhưng mà không đợi hắn rút ra súng lục, con rắn con kia đã há ra cái miệng như chậu máu khổng lồ, một ngụm đã đem hắn nuốt vào. Mười lăm phút sau, Lục Minh cưỡi long quy cực lớn, đi tới cái chỗ đó. "Đại, đại,.. đại xà…" Sâm ca cùng Kê Cửu ngửi thấy mùi máu tươi cùng mùi thuốc súng, dẫn người tới vừa nhìn, phát hiện trên mặt đất có dấu vết của cự xà bò qua, nhất thời sợ đến giật mình, con rắn này cũng hơi quá to đi? "Xem ra, ở bên ngoài cái huyệt động to lớn này, là do bốn loại sinh vật thai sinh, đẻ trứng, thấp sinh, hóa sinh phân chia thành bốn khu vực.Chúng ta vừa đi qua, là lãnh địa của quái vật sinh đẻ bằng bào thai, bây giờ là đẻ trứng, phướng hướng chúng ta muốn đi tới là khi vực thấp sinh, khu vực nhón người kia đi đến là khu vực hóa sinh…"Lục Minh trải qua một lúc lâu tự hỏi, bây giơ rút cục hỏi rõ được một vài thứ, hắn suy đoán các quái vật ở các khu vực cũng không giống nhau. Quái vật thủ hộ khu vực đẻ trứng này, chính là cự xà. Cảnh Hàn có cảm ứng nhạy bén , nàng lấy đèn pin quét qua, phát hiện trong bóng tối, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái đầu cực lớn. Mọi người nhìn thấy cự xà này vượt quá sức tưởng tượng, cho dù là mãng xà trên phim đã rất lớn, nhưng so với con cự xà này, cũng chỉ là giun trong giun, mỗi người đều sợ đến bay hết hồn vía, theo thói quen nhìn về phía Lục Minh, mong muốn Lục Minh có thể thu phục con cự xà này như thu phục long quy. Lục Minh hắn nhẹ nhàng từ trên lưng long quy mà nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước cự xà kia, sau đó cự xà kia giống như nhìn thấy tứ gì đó quái dị đáng sợ, không ngừng rút lui, không chờ Lục Minh phản ứng, đã vội vàng quay đàu lại, than rắn to lướn giãy dụa, nháy mắt một cái đã biến mất.Phản ứng này, đừng nói là đám Kê Cửu mà ngay cả Lục Minh cũng hơi ngạc nhiên. Hắn vốn là muốn dùng Tần Hoàng bảo kiếm vô cùng sắc bén, đem sừng dài trên đầu con quái xà này chém xuống, không nghĩ tới nó lại có thể bỏ chạy. "Anh làm như thế nào vậy?" Khải Mỹ Tư tóc đỏ đã sớm tỉnh, nàng trợn mắt há mồm mà nhìn Lục Minh, hoàn toàn không thể hiểu nổi nam tử này, hắn, hắn rốt cuộc là ai? Làm sao lại có khả năng lớn như vậy, ngay cả cự xà cũng phải sợ đến quay đầu bỏ chạy, đó là cái năng lực gì chứ? "Tôi không biết!"Lục Minh toát mồ hôi, hắn thực sự là không biết vì nguyên nhân gì. Chẳng lẽ là con rồng nhỏ trong cơ thể kia đã dọa cự xà bỏ chạy? Lục Minh cũng là không thể giải thích được, lại ngồi lên long quy, đi tiếp một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn truyền tới từ bên phải, tai họa đã xảy ra, hắn cùng mọi người lén lút đi tới nhìn, phát hiện có khoảng hai ba mươi người ngã trên mặt đất, có một ít người còn đang giãy dụa, hàng trăm nghìn con trùng đen bóng, đang phủ đống lên người bọn họ mà hút máu.thi thể của những người đó lập tức khô quắt lại như khô lâu, phi thường đáng sợ… Bọn Sâm ca nhìn thấy trong lòng sợ hãi, ai cũng không dám đi cứu, đám trùng này là quái vật, súng đạn đối với chúng nó hoàn toàn vô dụng. "Rời đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!"Sâm ca còn chưa có nói xong,bỗng nhiên, ở phía xa xa bắn về bên này một phát súng, tiếp đó là tiếng nổ lớn, vô số đạn vèo vèo bắn qua, may mắn là tất cả mọi người đều đứng ở trên lưng long quy, vừa thấy không đúng, lập tức lật mình xuống sau lưng long quy, trốn sang bên kia. "Kim Vinh Phúc, Đại Bằng, Hoa Kiểm, có phải các người hay không?Chúng ta là Lâm Sâm cùng Kê Cửu, các người mau dừng bắn đi!"Sâm ca mới vừa mở miệng, thì có vô số viên đạn hướng hắn bắn tới, may là có long quy như tảng đá cản trở. "Lâm Sâm, Kê Cửu, các ngươi nghe rõ đây, Kim Vinh Phúc đã chết, Hoa Kiểm bị trùng hút máu chết,bây giờ Đại Bằng ta là lão đại!"Từ xa xa truyền lại tiếng của cẩm y đại hán, hắn đắc ý cười nói: "Thủ hạ đắc lực của các ngươi, tất cả những ai không phục tùng ta, đều đã làm mồi cho trùng, chỉ cần tiễn mấy lão quỷ các ngươi lên trời, như vậy tất cả bảo tàng sẽ là của ta!" Lúc này, ở bên người cảm y đại hán, David tóc vàng như sư tử lại bị trói chặt . Có điều là hắn cũng không phải là lão đại trong đội ngũ, mà là tên còn lại đứng bên cạnh. Hắc Cảnh béo trắng! Mặt Hắc Cảnh âm trầm, chờ sau khi Hướng Đại Bằng kêu gọi đầu hàng xong, tới vỗ vỗ vai của hắn: "Đại Bằng, cậu tự tay giết chết Kê Cửu đi, như vậy Ti Thần Môn Chủ cính là cậu.Tài sản của Lâm Sâm, chúng ta sẽ chia đều, về phần bảo tàng, chờ David mang chúng ta vào trong cổ mộ nói tiếp. Bây giờ cậu trở lại kêu gọi đầu hàng đi, nhưng không để lộ ra tôi, không ai biết chúng ta là anh em họ, hắc hắc, chờ khi bọn hắn cùng đường, tôi sẽ dân người đi" trợ giúp" bọn họ, rồi bắt toàn bộ bọn họ làm tù binh! Cậu hãy kêu gọi đầu hàng đi, phải khiến cho bọn họ khổ sở một chút!" Hướng Đại Bằng tự nhiên là nghe theo, vừa châm biếm vừa nổ súng quét loạn qua. Bọn Lâm Sâm chỉ cần nói một lời, hay là nổ súng bắn trả, đều bị bắn tới như bão tố. Chờ tới khi Lâm Sâm cùng Kê Cửu tức giận đến nôn ra máu, Hắc Cảnh mang theo hơn một trăm người, lén lút phân ra, đi về phía bọn Lục Minh ở xa xa… Lúc này, Lục Minh đang bắt chước cái loại gầm rú không tiếng động của long quy, kỳ quái là, loại gầm rú này lại không thương tổn đến bất cứ ai, lại làm cho đám trùng điên cuồng lăn lộn giãy dụa… "Như vậy, hẳn là có thể đi!" Trên mặt Lục Minh lộ ra nụ cười như ác ma, Khải Mỹ Tư nhìn thấy không khỏi đánh rùng mình một cái.