Trong lòng Niếp Thanh Lam liền cực kỳ khiếp sợ. Nhưng nàng đã quen thấy biểu hiện siêu việt con người của Lục Minh nên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nàng nói cho Lục Minh biết.Thuật bắn súng này đã là thế gian vô song.
Trái lại, khi Lục Minh tiếc nuối nói hắn vốn đem đạn bắn về phía mi tâm thì lại lệch một chút, chỉ là bắn trúng mũi của địch nhân thì Niếp Thanh Lam đè lại kích động làm tim đập nhanh, đè lại cả cười trộm từ đáy lòng, nhỏ giọng an ủi nói: "Anh chưa từng được huấn luyện xạ kích cự ly xa. Có một chút lệch là bình thường." Niếp Thanh Lam không có gạt Lục Minh. Mục tiêu cách xa ngoài một nghìn tám trăm mét, độ lệch ít nhất cùng với mục tiêu nhắm vào phải lệch hơn một mét. Người thường làm sao cũng không có khả năng bắn trúng.
Không nói tới Lục Minh có thể bắn trúng, mà tinh chuẩn đến cái loại trình độ này. Nàng là không cách nào tưởng tượng.
Đặc biệt là có một quả núi cách ở giữa.Từ khu gió tĩnh đến sơn cốc có gió to lại đến khu gió tĩnh ở phía đối diện bên kia. Người thường bắn, phỏng chừng đạn chẳng biết bay đến đâu rồi. Lục Minh hoàn toàn không có trải qua bất luận cái ngắm bắn gì, lại cũng không ai có phụ trợ. Trực tiếp bưng súng. Một súng giết chết đối phương chỉ là thò đầu ra. Loại lực phản ứng cùng lực khống chế này, quả thực tựa như kỳ tích trong thần thoại giống nhau. Nếu không phải tiểu tử này chính là người yêu của mình. Nếu không phải đã thấy hắn sáng tạo ra vô số kỳ tích. Nếu không sự thực xảy ra trước mắt của mình, Niếp Thanh Lam cũng sẽ không tin tưởng có loại khả năng này.
"Đối diện còn có mấy người nữa?" Niếp Thanh Lam thị lực cũng không tồi nhưng nàng không có ống nhòm thì không thể thấy địch nhân. Chỉ có thể nhìn thấy một mảnh xanh lục.
"Còn có năm. Một người râu quai nón. Một người gầy gò. Lại có hai người nữa trốn ở lùm cây. Một người phục tại chỗ mảng cỏ kia." Nhãn lực của Lục Minh không cằn công cụ phụ trợ. trực tiếp có thể nhìn thấy. Hơn nữa nhìn thấy rất rõ ràng.
"Anh còn có thể giết chết một người trong bọn họ hay không? Em cảm thấy địch nhân còn chưa có rối loạn. Chứng minh bọn họ đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp nhìn quen sinh tử, bây giờ còn chưa có khủng hoảng. Chúng ta phải giết chết thêm một hai người nữa. Như vậy bọn họ tổn hao nhiều sẽ lựa chọn đào tẩu. Sau đó chúng ta một đường theo đuôi." Niếp Thanh Lam quyết định dọa chạy địch nhân. Sau đó theo đuôi. Chờ địch nhân tìm được đại đội, lại nhân cơ hội săn giết. Nếu như có thể tìm được hang ổ của bọn họ. Vậy là rất tốt.
"Địch nhân đều rất cảnh giác. Toàn bộ núp vào, bây giờ không thể bắn trúng." Lục Minh nhỏ giọng nói: "Thanh Lam, em trốn vào sau cây cổ thụ kia đi. Anh chạy ra đi vào trong kia có một sườn núi nhỏ. Nếu như anh đứng trên kia, địch nhân sẽ không cách nào ẩn nấp."
Lục Minh lo lắng nhất. Chính là mình phải ly khai, không ở bên người. Không cách nào bảo hộ an toàn của nàng.
Vạn nhất có cái gì siêu cấp sát thủ có thể tránh cảm ứng của mình. Vậy nguy rồi.
Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh nói thế, lại chậm chạp không có hành động. Trong lòng rõ ràng hắn đang lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy ngọt. Đến gần đi tới hôn hắn một cái: "Yên tâm. Em cũng không phải tiểu hài tử. Em đã từng được đánh giá loại xuất sắc trong huấn luyện sinh tồn tại Tùng Lâm. Em ở chỗ này chờ anh. Chỉ là anh cẩn thận một chút."
Nàng nhìn thấy phiến sườn núi kia có địa hình không tồi. Nhưng cự gần quá, một khi ngày lộ thân hình. Tay súng bắn tỉa của địch nhân cũng dễ phát động bắn trả.
Có điều là, nàng cảm thấy tay súng bắn tỉa có thể giết chết Lục Minh, phỏng chừng còn chưa có sinh ra.
Hơn nữa trên người hắn còn mặc y phục "Hy Vọng" . Cho dù là vạn nhất bất hạnh trúng đạn, cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng. Tại dưới sự bắn tỉa của Tam Vĩ Ngân Hồ. Ngay lúc đó hắn đã có thể trốn tránh đồng thời cứu mình cùng các nàng Nhan Mộng Ly cùng Lâm Vũ Hàm. Hắn bây giờ, đã có càng nhiều tiến bộ lớn hơn nữa. Một khẩu súng bắn tỉa, sợ rằng không uy hiếp được tới sự an toàn của hắn. Niếp Thanh Lam rất tự tin. Nàng hoàn toàn tín nhiệm Lục Minh. Bởi vì hắn là người yêu không gì không làm được của mình.
Nàng nhẹ nhàng ôm Lục Minh một cái, rồi lui lại nấp sau cây cổ thụ.
Lục Minh như khói nhẹ tiến vào trong rừng cây, nhanh chóng hướng sườn núi bên kia mà chạy tới.
Ở sơn cốc đối diện. Dũng ca vừa ổn định tâm thần, lặng lẽ thăm dò vừa nhìn. Phát hiện đối diện tại sao lại không có ai? Hắn thu lại đầu, hỏi đồng bọn trốn ở trong lùm cây nói: "Ngưu. Người đâu rồi?"
"Hắn chạy tiến vào rừng cây không thấy nữa." Ngưu còn chưa có nói hết, tay súng bắn tỉa gầy gò la hoảng lên: "Sườn núi bên kia có động tĩnh. Hắn đang ở sườn núi."
"Địa hình sườn núi khá cao. Nếu như làm cho hắn đặt chân đi lên. Như vậy chúng ta sẽ rất nguy hiểm." Tên đồng bạn sốt ruột hô: "Làm sao bây giờ?"
"Đi. Lập tức rời đi." Dũng ca cũng nóng nảy.
Nếu như để cho tay súng bắn tỉa có thuật bắn súng tựa như thần thoại kia khống chế điểm cao của sơn cốc. Như vậy chỉ biết cả tiểu đội sẽ mất mạng, bất cứ ai rời khỏi đều sẽ bị hắn bắn chết từng người một. Bây giờ thừa lúc hắn còn chưa có chạy đến trên sườn núi liền rời khỏi. Phỏng chừng trong lúc trốn sẽ có nguy hiểm tính mạng, nhưng ít nhất sẽ không bị diệt toàn quân. Nam tử gầy gò lại nhìn về phía Dũng ca, con mắt đỏ rực như sói thấp giọng gầm rú nói: "Dũng ca. Hãy nghe tôi nói. Khoảng cách từ sườn núi tới chúng ta rất gần. Chỉ cần có người dứt khoát yểm hộ tôi. Lại có một người giúp tôi làm trắc lượng. Tôi có tự tin đem địch nhân bắn chết. Đó là một cơ hội. Nếu như không giết hắn, cho dù chúng ta nhiều người hơn cũng sẽ không toàn mạng."
Dũng ca trong lòng cũng đã có tìm cách này qua, có điều là lập tức phủ định.
Hắn biết. Một tay súng bắn tỉa bắn chết mục tiêu ờ ngoài một nghìn năm trăm mét khó khăn tới bao nhiêu. Vạn nhất bên mình thất bại. Như vậy sẽ là toàn quân bị diệt.
Đối mặt với thỉnh cầu của tay súng bắn tỉa trong đội, tiểu đội trưởng hắn lần đầu tiên lắc đầu cự tuyệt. Hắn không thể làm cho toàn bộ người trong đội dùng tính mạng mạo hiểm như vậy. Nhưng mà lính đánh thuê Ngưu trốn ở bụi cây lại đồng ý nói: "Lâm. Ba Cát cùng Dũng ca giúp mày trắc lượng. Bàn Đầu Ngư làm yểm hộ. Tao tới làm mồi nhử."
"Không. Điều này không được." Dũng ca lớn tiếng phản đối.
Nếu như là tay súng bắn tỉa bình thường. Ngưu đi làm mồi nhử cũng là cực kỳ nguy
hiểm.
Bây giờ đối mặt một thiện xạ căn bản không cần nhắm thuận tay liền bắn chết người. Ai đi làm mồi nhử, cũng đều là chịu chết vô ích.
Lâm tuy rằng là tay súng bắn tỉa giỏi nhất sau lão đại Lục Vĩ nhưng ít nhất phải cần hai phát súng. Phát súng thứ là trắc lượng. Không có trắc lượng qua tốc độ gió cùng góc lệch đạn rơi. Không có trải qua hai súng hiệu chỉnh căn bản là không có khả năng bắn trúng địch nhân. Nhưng mà, tại giữa phát súng thứ nhất và thứ hai, Lâm tuyệt đối không thể bị bại lộ. Đây là nói. hắn cần một mồi nhử mê hoặc địch nhân. Hắn muốn cho địch nhân chú ý tới mồi nhử, mà không phải mình.
Đối mặt với tay súng thiện xạ nhấc tay một cái là có thể giết người. Ngưu đi làm mồi nhử thì chín chín phần trăm là sẽ bị đối phương một súng bắn nổ đầu.
"Dũng ca, nếu như đối phương không chết, chúng ta ai cũng không sống được." Ngưu khẽ cắn môi, nói: "Nếu như tôi trúng đạn rồi. Như vậy mọi người giúp tôi đem tiền gửi cho mẹ tôi. Nhanh lên, tốc độ tên kia rất nhanh. Chờ khi hắn đi lên cao phát hiện chúng ta thì chúng ta ai cũng không sống được."
"Đát đát đát đát đát đát" Bàn Đầu Ngư trong bụi cỏ nổ súng hướng đối diện bắn phá.
Bắn vọng qua nổ súng, có thể hù dọa địch nhân.
Nhưng mà người bắn tỉa mặt còn trẻ kia cũng không có nằm phục xuống mà là bưng súng tìm kiếm mục tiêu. Bàn Đầu Ngư lăn mình rời khỏi, bị dọa tới đầu đầy là mồ hôi. May là bên cạnh có một hố nhỏ có thể dung thân, bằng không mình liền xong.
Hành vi của đối phương không giống một tay súng bắn tỉa. Trong giới bắn tỉa, không ai sẽ chủ động bại lộ trước mục tiêu, cũng sẽ không đứng ở nguyên chỗ tìm kiếm địch nhân.
Có điều là. tất cả nhược điểm trí mạng của tay bắn tỉa, tại trên người này cũng không còn là nhược điểm.
Đối với một nam tử khủng bố dùng súng bắn tỉa có thể bắn được như bắn súng lục như vậy, ai cũng không dám bại lộ thân hình.
Một khi để lộ đều có khả năng bị giết chết, đối mặt với đối thủ như vậy, cho dù là lính đánh thuê chuyên nghiệp cũng phát lạnh từ đáy lòng.
"Ba Cát. Nổ súng yểm hộ giúp tôi. Dũng ca. Giúp tôi trắc lượng tốc độ gió cùng góc lệnh." Nam tử Lâm gầy gò chậm rãi dùng súng bắn tỉa nhắm ngay vào nam tử trẻ tuổi đối diện. Ba cát trong rừng liên tục "đát đát đát" nổ súng. Thừa dịp súng vang lên. Lâm "pằng" bắn ra một súng. Bọn họ đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Đã cùng làm việc nhiều. Tâm linh tương thông. Phối hợp ăn ý. Biểu hiện của Dũng ca cùng Lâm và Ba Cát, đều đã hoàn toàn có thể nói là khớp tới một trăm phần trăm.
Ba Cát cùng Lâm tại sau khi tiếng súng vang lên, song song lăn lộn rời khỏi chỗ.
Mình cùng Ngưu hỗ trợ trắc lượng tốc độ gió cùng độ lệch khi rơi của đạn. Tất cả đều rất thuận lợi... Chỉ là, sát thần khủng bố ở đối diện kia, hắn lại bưng súng lên. Trời ạ. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình cùng Ngưu? Điều này làm sao có thể? Mình cùng Ngưu đang chuẩn bị làm mồi dụ căn bản không nhúc nhích mà.
Phanh!
Tiếng súng vang lên, vọng lại ở trong núi ngân nga không dứt.
Ba Cát lăn lộn tiến vào trong bụi cây. Bỗng nhiên bị đối phương bắn ra một viên đạn giữa sọ. Từ khuôn mặt trở lên không thấy rõ hình gì nữa.
Chỉ là vừa lăn lộn ra, hắn cũng đã bị đối phương nhìn chằm chằm, lọt vào cảnh một súng nổ đầu. Đối phương có loại con mắt gì chứ? Trận này không thể đánh. Cùng người đối chiến này đối chiến. Căn bản không có khả năng thủ thắng. Cho dù nhiều người nữa. cũng chỉ có số phận chịu chết. Thuật bắn súng của nam tử này so với tay bắn tỉa còn đáng sợ hơn gấp một trăm lần. Hắn là Súng Thần. Cùng hắn đối chiến, kết quả chỉ có thể là bị hắn một súng nổ đầu.
Dũng ca cảm thấy da đầu tê dại. Lưng toát mồ hôi lạnh. Tay không tự giác được run rẩy.
Một loại thuật bắn súng này, cho dù là Lục Vĩ lão đại chống lại, e rằng cũng chỉ có chết. Hắn nhìn Lâm cùng Ngưu trốn ở một bên một cái, sắc mặt của hai người cũng như tro nguội.
"Liều mạng. Tôi tới làm mồi nhử." Dũng ca tuyệt vọng. Bỗng nhiên ý thức được bây giờ không có khả năng lựa chọn. Đã biết mình chỉ có một cơ hội. Đó chính là thư sát đối thủ.
Nếu như đối thủ không chết, tất cả bốn người còn lại bên mình sẽ mất mạng. Hắn vừa muốn đứng dậy dụ địch. Ngưu bỗng nhiên kêu lên: "Chờ một chút.". Hắn chậm rãi đi qua, ghé vào bên tai của Lâm, nhỏ giọng nói vài câu. Lại chậm rãi di động đến phía trước của một cái hố nhỏ. Nhỏ giọng nói: "Tôi đếm ba tiếng. Khi địch nhân bị tôi thu hút sự chú ý. Lâm liền nổ súng."
"Một." Ngưu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
"Hai." Hắn run rẩy đem hai tay vỗ lên mặt. Làm bộ ngắm bắn lên.
"Ba." Cả người Ngưu nhảy lên giữa không trung, đồng thời bưng súng làm ra vẻ nhắm vào. Bên kia, Bàn Đầu Ngư nằm ở trong hố nhỏ. “ Đát đát đát” hướng lên trời nổ súng. Giúp hắn che giấu đồng thời phân tán lực chú ý của địch nhân. Làm như vậy, có thể làm cho địch nhân mê muội. Tại trước khi địch nhân phán đoán, vừa vặn bị Lâm một súng bắn chết. Lâm vừa rồi đã ước lượng được tốc độ gió cùng độ lệch của đạn. Hắn đem chữ thập ở trung tâm ống kính ngắm bắn dời về trên người ở phía đối diện kia, lại làm ra điều chỉnh rất nhỏ.
Ngón tay chậm rãi hướng cò súng.
Mặc dù trong lòng cực kỳ khẩn trương cùng kích động làm cho cả người vô cùng cứng ngắc. Nhưng ngón tay vẫn ổn định như cũ. Chỉ cần một phát. Địch nhân sẽ chết đi. Hẹn gặp lại. Tên có thuật bắn súng tựa như thần thoại kia. Thuật bắn súng của ngươi không tồi. Nhưng mà làm một tay súng bắn tỉa. Quá kiêu ngạo. Cũng không thể vi phạm điều lệ sinh tồn cơ bản nhất của tay súng bắn tỉa. Sau khi bắn, nhất định phải rời khỏi chỗ cũ. Bằng không, sẽ bị ngắm bắn ngược trở lại.
Hắn tại trong nháy mắt bóp cò súng, khóe môi mang theo nét cười hưng phấn.
Một giây này, thành hình ảnh dừng lại vĩnh hằng.
Dũng ca nhìn thấy. Một loại sức mạnh xé nát không khí đi xuyên qua ống ngắm bắn của Lâm, xuyên vào con mắt của hắn, lại ở bắn tóe ra hoa máu cùng mảng lớn não óc về phía sau.
Phanh.
Phanh.
Hai tiếng súng hạng nặng vang lên ở trong không khí kẻ trước người sau vọng lại. Chúng nó vô cùng liên tục. Hầu như là vang lên cùng lúc.
Nhưng mà kết quả hoàn toàn bất đồng.
Ở sườn núi đối diện, nam tử khủng bố kia còn đứng. Mà Lâm khóe môi lộ vẻ mỉm cười thành công thì bị bắn chết ngay lúc hắn đang đắc ý nhất. Nước mắt Dũng ca cũng chảy xuống . Lục Vĩ lão đại phái mình mang đội đi tập kích trạm canh gác của quân đội Trung Hoa, là sai lầm lớn nhất. Sự trả thù của quân đội Trung Hoa, lập tức đã tới rồi. Hơn nữa, còn có một súng thần đáng sợ như vậy.
Lâm đã chết. Hắn còn trẻ tuổi như thế lại có thiên phú bắn súng như vậy. Hắn vốn có thể trở thành lính đánh thuê giỏi nhất.
"Phanh."
Lại một tiếng súng vang lên. Bàn Đầu Ngư trốn ở trong hố nhỏ bị đạn xuyên qua bùn đất bắn trúng. Trán bị tước bay một tảng lớn. Hoa máu cùng bùn đất bắn tung tóe.
Dũng ca trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Đối phương đã sớm biết chỗ ẩn nấp của người bên mình. Hắn chỉ là muốn dụ ra để giết tay bắn tỉa là Lâm. Vừa rồi nếu như đi ra, có lẽ là còn có thể chạy được một hai người. Bây giờ, tất cả mọi người sẽ mất mạng.
Đạn bay tới. Cướp đi tính mạng. Chỉ là vấn đề thời gian.
Dũng ca bỗng nhiên nhìn thấy Ngưu đứng lên. Tiểu tử xảy ra chuyện gì; hắn muốn chết sao?
"Anh hãy nghe tôi nói. Dũng ca. Chỉ có duy nhất anh không bị bại lộ. Anh phải sống sót trở lại, đem chuyện này báo cáo cho Lục Vĩ lão đại. Còn có, giúp tôi đưa tiền về nhà. Ngưu nhỏ giọng nói câu. Rồi chợt rống lớn kêu lên: "Là ai? Làm cho ta được chết rõ ràng. Tại trước khi ngươi bắn chết ta. Có thể nói cho ta biết tên của ngươi hay không?"
"Ngươi chết không xứng biết tên của ta." Thanh âm của Lục Minh từ rất xa ở sườn núi bên kia truyền tới, nhưng lại như tại bên tai nói rõ ràng: "Có điều là, lần này ta có thể tha cho hai người các ngươi một con ngựa. Các ngươi trở lại, nói với thủ lĩnh của các ngươi rằng: xúc phạm tới người Hán mạnh mẽ, mặc dù ở xa cũng nhất định bị diệt."
Dũng ca cùng Ngưu nghe xong, mới biết được hoá ra đối phương ngay cả Dũng ca vẫn ẩn núp bất động cũng biết được.
Đối phương có con mắt lợi hại hơn mình, thảo nào không cần nhắm cũng có thể một súng nổ đầu.
Nghe được "Xúc phạm người Hán mạnh mẽ, mặc dù ở xa cũng nhất định bị diệt”. Dũng ca cùng Ngưu run rẩy, ở nhiều năm trước, bọn họ cũng là người Hán của Trung Quốc. Thế nhưng hôm nay, bọn họ lại trở thành địch nhân của người Hán.
Chân có chút run run. Dũng ca cũng đứng lên.
Hắn trong lòng khẽ động, rống to hơn: "Ngươi là Trung Hoa Tử Thần phải không? Ta nghe Lục Vĩ lão đại nói qua về ngươi. Hắn nói Trung Hoa mới xuất ra một Tử Thần. Là tồn tại vô địch trên thế gian. Ngươi có đúng là Trung Hoa Tử Thần hay không?"
"Trung Hoa to lớn, không phải những con kiến hôi như các ngươi có thể tưởng tượng được. Trung hoa có rất nhiều tồn tại so với ta càng cường đại hơn. Trở lại nói cho Lục Vĩ lão đại của các ngươi. Ai giết binh sĩ tuần phòng cùng cư dân biên giới của Trung Hoa chúng ta. Nợ máu sẽ đòi lại gấp một trăm lần. Hai năm trước, chủ tịch của chúng ta đã từng phát ra câu danh ngôn "Xúc phạm người Hán mạnh mẽ. mặc dù ở xa cũng nhất định bị diệt”. Cảnh cáo đám hề trên thế giới. Nhưng mà cho đến ngày nay, vẫn có người dám gây hấn với hổ uy của người Hán Trung Hoa." Lục Minh lãnh khốc âm trầm hừ nói: "Các ngươi tác oai tác quái, đã tới cực hạn nhẫn nại của chúng ta. Các ngươi hãy chờ trả thù như bão tố đi."
Lục Minh nói xong. Không hề để ý tới Dũng ca cùng Ngưu toàn thân run rẩy ở bên kia, xoay người rời khỏi.
Niếp Thanh Lam sớm ở dưới chân núi chăm chú chờ hắn. Nàng thích nhất nhìn hình dáng oai hùng uy phong lẫm lẫm khiến đám người xấu trên thế gian run rẩy. Bây giờ, chỉ cần lặng lẽ theo đuôi hai người kia. Tin tưởng có thể tìm được Lục Vĩ ngân Hồ.
Có tin tức của hai người lính đánh thuê bị dọa vỡ lá gan mang về. Lục Vĩ Ngân Hồ cùng lính đánh thuê thủ hạ của hắn, còn có lính đánh thuê của các tổ chức khác, phỏng chừng đều sẽ khủng hoảng đại loạn đi. Tất nhiên, sau khi Lục Minh cùng Niếp Thanh Lam ẩn vào rừng núi, Dũng ca râu quai nón cùng Ngưu bị dọa tới vội vàng bỏ chạy. Điên cuồng hướng phía sơn cốc ở bên kia mà chạy trốn. Lục Minh cùng Niếp Thanh Lam nhìn thấy thế thì nhìn nhau cười.
Tại sau mười lăm phút đồng hồ, hai người hiện thân, đi qua sơn cốc ở bên kia, vẫn theo đuôi đi tới.
Cuộc săn bắn của Tử Thần, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu.
Lục Minh cùng Niếp Thanh Lam tại dưới nắng chiều oi bức đi vào trong sơn cốc hơn một km, mới phát hiện có một doanh trại rất lớn.
Nơi này vốn là một cái làng. Một bên thôn sát tại ven sông. Một bên quây bằng hàng rào gỗ.
Có ba trạm gác cao cao chế tạo bằng gỗ, phân biệt ở các cửa vào phía Nam, Tây, Bắc. Còn phía Đông hơn phân nửa là sông. Trong đó ở chỗ ngoặt sông còn có một cái bến tàu nhỏ. Cũng không biết ngồi thuyền có thể đi thông tới nơi nào. Sông cũng không lớn. Thuyền trên bến tàu cũng không phải thuyền lớn. Mà là bè gỗ với loại thuyền nhỏ chạy bằng động cơ dùng dầu ma-dút. Lục Minh cùng Niếp Thanh Lam tỉ mỉ quan sát qua ở mỗi trạm canh gác, có ít nhất ba người canh gác, nhưng lại có cả súng máy.
Cách mỗi vài phút đèn pha lớn ở trong doanh trại lại quét qua dò xét một lần.
Ở mặt đất bên ngoài, đầy chông sắt. Chừng mười đạo. Người thường muốn khẽ lại gần doanh trại một trăm bước cũng không dễ dàng.
Quả thật nếu muốn xé lưới sắt len lén ẩn đi vào. Kết quả hơn phân nửa là bị đèn pha phát hiện. Sau đó bị súng máy bắn thành tổ ong... ở cửa doanh trại có một cái đường nhỏ đi ra ngoài. Lục Minh trong lúc cửa doanh trại mở ra phát hiện có xe jeep cùng máy nổ.
Niếp Thanh Lam tính toán một chút. Cái doanh trại này, ước chừng có hơn một trăm tên lính đánh thuê.
Nàng định hai người mình cùng Lục Minh đem nó bắn tan. Nàng mặc “Hy Vọng nữ trang” do Lục Minh đặc biệt chế tạo cho nàng. Trong lòng thầm nghĩ phải hiển lộ thân thủ, làm cho hắn nhìn thấy sức chiến đấu của mình. Đại Tướng Quân Lệnh mỗi ngày đều tinh tiến. Niếp Thanh Lam duy nhất đau khổ là không tìm được đối thủ thích hợp để phỏng chừng chiến lực của mình rốt cục chính xác là đề thăng được bao nhiêu.