Trở về Hong Kong, Lục Minh hiện vốn lo lắng tiểu quả phụ Trương Vân sẽ tới giờ tới thật rồi.
Cũng không biết cô lấy tin tức từ đâu, chắc các nàng khác không nói với cô ta, vậy thì cô có tin ở đâu vậy? Lục Minh nghĩ mãi không thông, nhưng, bề ngoài lại tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng : “A! Vân tỷ, tôi vừa định gọi điện cho cô”.
“Anh ấy, nếu không phải tôi chờ anh ở đây, chắc anh rời khỏi Hông Kông, cũng không gọi điện cho tôi nhỉ. Quay về lâu như vậy, anh gọi cho tôi mấy lân?” Trương Vân rất kích động, rất có ý cảm động muốn khóc, biết rõ lời Lục Minh nói là giả, nhưng nhìn nụ cười sáng lạng của hắn, lại không khỏi mềm lòng, lại nhìn Mira cứ nhìn chằm chằm mình, cô lập tức ý thức được mình là đối tượng đề phòng của rất nhiều cô gái, nhanh chóng tiêu trừ địch ý một cách thông minh nói: “Lần này tôi tới, có chuyện quan trọng, lúc trước đã gọi điện cho Niếp tiểu thư và Giai Giai tiểu thư rồi, nếu không sao tôi biết anh đang ở đây. Mira, cô đừng đa nghi, cùng đi đi”.
“Chị Mira” Cốc Linh Linh bên cạnh Trương Vân nhìn nhìn Lục Minh, cố nén xúc động nói chuyện với hắn, muốn thân thiết nhận vật kỷ niệm của Lục Minh mang từ Ma Cao về trong tay Mira.
“Huynh đệ, cậu cứ làm việc đi, chúng tôi cũng có việc” Theo cách của Lại Bàn và Giang Tự Lưu, vốn dĩ muốn đưa Lục Minh lén đi *** một chút.
Bây giờ e là không thể rồi, bọn họ thức thời đi trước rồi.
Lãnh Khốc Nam số 2 giống như chiến sĩ t-850 đi theo Lục Minh. Trương Vân vốn muốn chào hỏi hắn, nhưng thấy người này đúng là một cỗ máy giết người, quyết định gật đầu là xong. Lúc Lục Minh lên xe của Trương vân, Lãnh Khốc Nam số 2 cũng chạy xe bám phía sau, di chuyển tới quán bar Khô lâu của Trương vân. Lục Minh thấy bên ngoài quán bar còn nguyên, nhưng bên trong đêu thay đổi, biến thành một căn nhà bí mật dưới lòng đất.
Trương Vân thấy vẻ ngạc nhiên của Lục Minh, mĩm cười nói: “Không kinh doanh sòng bạc nữa. Bây giờ tôi đã làm ăn chân chính rồi. Người ta cũng muốn về con đường chính đạo mà! Lúc thay anh bán bốn loại thuốc Đế vương, Lãnh cung, Thanh quan và Phi tử, ai cũng tranh nhau nhét tiền cho tôi. Hơn nữa, số tiền tôi có, đã đủ cho tôi tiêu mười đời không hết, nên tôi cũng không để ý tới mấy thứ đó. Chỉ là các anh em đi theo kiếm ăn trước đây. Mở hai sàn nhảy rất lớn bên ngoài, còn có chút phỉ khí, hết cách, chân nhúng chàm rồi rất khó rửa sạch.... Lúc ngừng mở quán bar Khô lâu, tôi cãi nhau với mấy lão đại. Bọn họ chuyển đồ đi rồi, kéo cả khách đi, tiền cũng mang đi tám phần. Nhưng bây giờ tôi rất yên tầm, ăn ngon ngủ ngon, chính phủ đặc khu cũng bỏ qua chuyện cũ của tôi, nên tôi miễn cưỡng có thể nói là một thương nhân thành công tới bến rồi”
Nơi lớn như vậy mà lại trông không thế này?” Lục Minh có chút kỳ lạ.
“Cũng không phải vắng, có khi cho người khác mượn làm phòng khách! chỗ trong cùng, tôi để lại cho anh. Anh có gì quý có thể cất trong đó. Tôi cho thuê cũng có thể được chút lợi gì đó”
Trương Vân dẫn Lục Minh tham quan khắp nơi. Thì ra phòng khách quý trong này đúng là thay đổi rồi. Thay đổi bố cục khiến Lục Minh thầm khen ngợi. Mặc dù ở đây là dưới đất, nhưng cách bài trí lại vô cùng tuyệt vời, cảm giác lại giống như đi trong một ngôi nhà rất lớn. Ngoài không có bầu trời ra, những cái khác hoa cỏ, hồ cá, hòn non bộ, xích đu hành lang đều đầy đủ.
Đi vào đây, có cảm giác ấm áp khi trở về nhà.
Ở đây có thể làm phòng khách xa hoa hình thành vẻ tươi mới đối lập trước đây, bên ngoài phồn hoa, ở đây thoải mái, nhất động nhất tĩnh, tôn thêm hứng thú cho nhau.
Hoa lá bên trong đều là màu xanh da trời, còn vẽ mặt trời, ánh trăng, ngôi sao, còn có không ít đồ trang sức làm thủ công. Sợi tơ tằm dài trên ngôi sao lấp lánh cực lớn. Đi tới gần, ngôi trên xích đu, nhìn lên đỉnh tường, có loại cảm giác mộng ảo.
Hồ cá trong suốt làm thành hình bình phong, thật ra là gian tường nhựa thủy tinh.
Đèn sáng khắp nơi, ánh lên đá san hô giữa phòng, rực rỡ nhiều màu, đủ các loại cá cảnh nhiệt đới bơi lội tung tăng, vô cùng sinh động.
Lục Minh lại vào trong phòng, thấy phòng khách liền với phòng bên, bên cạnh còn có phòng sách, phòng ăn, phòng tạp vụ, thậm chí có phòng dạy trẻ bày một cái giường của em bé. Điều này khiến Lục Minh toát mồ hôi, lại vào phòng chủ, thấy trống không, không có giường.
Phòng chủ trống trơn thể hiện cuộc sống của chủ phòng trống vắng, có lẽ là phản ánh nơi đây không có chủ.
Lục Minh thấy Trương Vân chớp mi có chút u oán, cố ý điều hòa lại không khí: “Rất lớn, nhưng tiên thuê có rẻ nữa cũng vô dụng, tôi không có gì bày trong này cả”.
“Anh không có?Anh không biết có bao nhiêu đồ chất đống ở chỗ tôi?” Trương Vân cười hì hì: “Đồ lấy ra từ đại ốc, chính phủ Hông Kông đều không nhận, mang hết tới chỗ tôi rồi, nếu không phải tôi từ chối, chắc là thùng rượu trống họ cũng chuyên tới”.
“Trong đại ốc lục soát ra cái gì?” Lục Minh nghe thấy lạ, hầm trống trơn mới đúng, nhiều lắm cũng có chút đồ rỉ sắt không dùng được.
Về phần kho báu trong động bí mật kia, ngoài Lục Minh, ôn Hinh phu nhân và Ngả Vi Nhi ra, chỉ có Niếp Thanh Lam, cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ mới biết, chắc chính phủ Hông Kông không thể tìm được động bí mật đó chứ?
Cốc Linh Linh không nhịn được lên tiếng: “Có rất nhiêu, vì sau khi trải qua chuyện Thạch Trung Kiếm dẫn đội tập sát, chính quyền đặc khu cuối cũng lại phái người tìm hồi lâu trong phòng lớn đó, cuối cùng phát hiện rất nhiều gian phòng, bên trong cất giấu không ít đồ cổ thất lạc từ xua, còn một số sách vở và hàng mỹ nghệ cận đại, chính quyền đặc khu điều tra chuyện này, không tiện giao những vật này ra ngoài giới, cuối cùng quyết định tặng hết thảy những đồ này cho anh... bây giờ, đều bày trong phòng trưng bày.”
Cô thấy phản ứng kinh ngạc của Lục Minh, nhớ tới hôm đó hắn ở đó trêu cợt mình, cũng với vẻ mặt này, không khỏi mặt đỏ ửng lên.
Lý Minh nghe xong toát mồ hôi hột, tặng mình làm gì, đồ cổ quốc bảo không nên trả lại.
Nhưng ngẫm nghĩ, bây giờ trộm đạo viện bảo tàng nghiêm trọng, lấy giả thay thật, rất nhiều đồ thật đều để những người trông giữ quốc bảo mang ra nước ngoài, bây giờ nhận lại lượng lớn, há chẳng phải bằng với đưa dê vào miệng cọp sao?
Lần trước mình tặng quốc bảo cho Lão Trương, họ đều chỉ lấy tượng binh mã đầu người tướng quân là thôi, chắc cũng nghĩ tới chuyện này.
“Cò đồ gì hay không?” Lục Minh không quá hứng thú với đồ cổ, chỉ là trong lòng tò mò, vẫn lên tiếng hỏi.
“Nếu có quốc bảo vô cùng tốt, chính quyền đặc khu cũng đưa tới nhà nước rồi” Trương Vân cười trộm nói: “Có đồ tốt, nhưng chẳng là gì với đại tài chủ như anh cả, cho dù Tử Thần Trung Quốc, hay công Phu tiểu thần tượng trong lòng người Hồng Kông đều phải nhật lý vạn kỵ, không biết là có thể bớt chút thời gian tới xem không?”
“Không phải nói có chuyện vô cùng quan trọng sao?” Mira có chút bất mãn, vốn dĩ về tới khách sạn, Lục Minh đồng ý trọng tổ kinh mạch cho cô, bây giờ lại ở lại đây.
“Đúng là có” Trương Vân khẽ nói: “Tôi quen biết một người bạn làm thuyền, anh ấy nói bạn anh ta lúc vớt thuyền đắm của hải tặc, phát hiện rất nhiêu đồ cổ quái hiếm thấy. Tôi bỏ ra năm trăm vạn mua một viên đá màu đen, dùng dụng cụ đặc biệt mài qua, nó chắc chắn có tác dụng loạn từ, kim chỉ nam tới gần nó liền quay điên cuồng, hơn nữa có tính phóng xạ nào đó, bạn tôi nói hải vực gần khu thuyền đắm, cá tôm biến dị rất kinh khủng, tính công kích cũng quá mạnh, có hai thủy thủ bị cắn thương không chữa được, nếu không xảy ra án mạng, vậy thì thuyền hải tặc chìm đã được vớt lên lâu rồi”.
“Hòn đá kia đâu?” Lục Minh có hứng thú nhất là với những đồ đặc biệt như thế.
“Tôi dùng một rương chì đựng lại, vì tính phóng vạ của vật này, tôi sợ sẽ gây ra ảnh hướng tới cơ thể” Trương Vân dẫn Lục Minh tới phòng chếch bên, mở cửa ngầm ra, bên trọng đặt đủ các lại đá thạch anh và hòn đá cỗ quái quý hiếm, chắc cô thu thập những hòn đá rực rỡ muôn màu này, chẳng những hao tâm tổn trí, mà mất cũng không ít tiền.
Góc tường có một rương chì, Cốc Linh Linh lấy chìa khóa mở ra.
Trương Vân kéo Lục Minh hỏi: “Nếu có nguy hiểm, thì chúng ta ném hòn đá đi là được rồi”.
Lục Minh cười, khẽ an ủi: “Cho dù là phế liệu, cũng không thể nhìn một cái là trúng phóng xạ được, hơn nữa tôi cảm ứng qua rồi, tính phóng xạ của nó mặc dù có chút cỗ quái, nhưng không có tác hại lớn lắm với cơ thể con người, chỉ là từ trường của nó có chút cỗ quái”.
“Không sao là tốt, không sao là tốt” Trương Vân sợ nhất là mình đưa cho hắn một hòn đá có hại, tới lúc đó không chỉ các cô gái trách cứ, mình cũng áy náy.
“Mọi người đứng xa ra một chút...” Trong lòng Lục Minh có chút lo lắng.
Hắn giơ tay cầm hòn đá màu đen trong trong rương chì ra, đưa vào tiên thiên chân khí, đột nhiên, cả hòn đá lóe sáng, từ đen chuyển sang đỏ, lại từ đỏ sang tím, vô cùng kỳ lạ.
Mặt ngoài hòn đá, có màu xanh sâu kín hiện lên, hình như là văn tự, lại như là hình họa ký hiệu, dù sao cũng vô cùng kỳ lạ. Trương vân, Mira và Cốc Linh Linh nhìn thấy, mắt Lục Minh từ đen biến thành vàng óng lóe sáng, lại chuyển thành vàng sậm, hai tay dân chuyển thành màu kim, có hoa văn rồng lóe sáng.
Cả phòng đột nhiên có chấn động đặc biệt. Trương vân và mấy người đều không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy khác nhau.
Tất cả các hòn đá thạch anh, đều tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như bị tỏa năng lượng.
Từng ánh sáng màu sắc rực rỡ hiện lên trên hòn đá: đan vào thành ánh sáng ảo mộng.
Lục Minh thầm hô lên một tiếng, ba cô gái không nghe thấy tiếng, nhưng có thể cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, như bị cái gì đó chui xuyên qua, lại rót vào nhiệt lượng. Hòn đá đó ánh sáng tỏa ra, nhưng hai tay Lục Minh càng thêm vàng, trong ánh sáng chói mắt, Mira có nhãn lục tốt nhất có thể nhìn thấy hòn đá có ánh sáng màu tím không ngừng bị Lục Minh hấp thu vào hai tay.
Hai tay hắn, lại thêm tím xanh, càng vàng sậm, càng có chất cảm.
Sóng xung kích không nhìn thấy tản ra trên người Lục Minh, mắt ba cô đều không nhìn thấy, nhưng có thể nhìn thấy tất cả hòn đá thạch anh bên cạnh Lục Minh đều hóa thành bột, ngay cả quần áo hắn, cũng biến mất hoàn toàn.
Không tới nửa giây, sóng xung kích đó khuếch tán, ba cô kinh ngạc phát hiện quần áo, đồ trang sức, kính mắt... của mình đều biến mất.
Vách tường cũng biến mất, cả không gian, chỉ còn lại Lục Minh hai tay câm lấy hòn đá và ba cô gái sợ tới mức ngơ ngác đứng im. Ba cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, rốt cuộc có chuyện gì? Vách tường và quần áo sao lại không thấy đâu? Các cô nhìn Lục Minh khỏa thân, lại nhìn mình không mảnh vải che thân, trong lòng đều vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ, nhưng lại không thể nhúc nhích, như tiên thuật trong truyền thuyết hoặc điểm huyệt cho người đứng yên trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lục Minh ngửa mặt lên hét, làm cả không gian run rẩy.
Ba cô nhìn thấy, một dải ánh sáng màu vàng như rồng chui ra từ đỉnh đầu hắn, quấn quanh người, chui vào bụng, đan điền.
Lại chui ra từ hai chân, quấn quanh lưng, tiến vào gáy rồi biến mất....
Rồng, trên thế gian này có rồng thật sao?
Đây là lỗi giác của mắt, hay là tồn tại thật?
Khi ba cô gái có thể động đậy, vội vàng che ngực và tiểu hoa viên bên dưới, ai nấy đều vô cùng xấu hổ, nhưng lại không nỡ rời khỏi, cuối cùng trao đổi ánh mắt, do Trương Vân cất lời hỏi Lục Minh toàn thân ánh sáng giảm dần, hai tay trở lại bình thường, mắt cũng biến thành màu đen, nói: “Này, chuyện gì thế? Hòn đá này có gì cổ quái?"
Macao, sòng bạc Bồ Kinh, sảnh khách quý.
Kim Trạch Minh hôm nay vận khí rất tốt, nhất là sau khi thay đổi chơi Toa Cáp, lại càng thay đổi sự đánh cuộc lụn bại của hắn mấy lần trước, liên tục bắt được bài tốt, thắng tới mặt mày hồng hào.
Bỗng nhiên có một trung niên nam tử đeo mắt kiếng mang theo hai hộ vệ đỉnh đạc đi tới, hắn đầu tiên là đặt mông ngồi vào đối diện Kim Trạch Minh, sau khi đánh cuộc hai ván, phát hiện thế bài quá nát, lại lập tức đổi vị trí Kim Trạch Minh lúc đầu còn tưởng rằng người nầy là hướng mình tới, không nghĩ tới chẳng qua là khách qua đường, liền cười lạnh, tiếp tục chơi Toa Cáp. Trung niên nam tử kia lại thua hai ván, nóng nảy nổi lên tới, đem thẻ đánh bạc quét một cái, làm cho bắn tung ra đầy bàn, cả giận nói: "Vị trí của mỗi người các ngươi nơi này cũng con mẹ nó tà môn, không có một người nào, không có một cái phong thủy bảo khố nào, làm hại lão tử liên tiếp thua tiền..."
Nhìn thấy người này đập nát đồ đánh bạc, lại một bộ dáng dữ dội, Kim Trạch Minh trong lòng khẽ động, lời ra khỏi miệng châm chọc nói: "Là ngươi đánh cuộc vận đen, sao nấm mốc treo trên đầu, cùng vị trí không có liên quan. Không có tiền đánh cuộc, thua lên thì đừng tới chơi, trở về nông thôn của ngươi đi nhặt trâu đi!"
"Ngươi nói gì? Lão tử không có tiền, lão tử có hàng triệu lại không có tiền sao!" Trung niên nam tử kia đập bàn rống to.
"Trịnh Kinh, ngươi đương nhiên là có tiền, ngươi là người được xưng Yêu Đao thao bàn thủ lừa bao nhiêu người góp vốn, cắt ví tiền của bao nhiêu người ví tiền, ta vô cùng rõ ràng." Phía ngoài có một nam tử oai hùng đẹp trai lãnh khốc bước đi đi vào, thấy vậy Kim Trạch Minh trong lòng trầm xuống, hắn nhận ra được người thanh niên này, người thanh niên trước mặt này chính là Trung Hoa Tử Thần mới giết liền hai vị đại tông sư của Triều Tiên.
Lục Minh đeo kính râm, vô cùng lãnh khốc đi tới.
Phía sau hắn, là nữ sát thủ Mila đi theo. Còn có Vương đổng cùng Lại mập. Chỉ thấy Vương đổng kích động chỉ vào trung niên nam tử đối diện cả giận nói: "Huynh đệ. Chính là người này. Là hắn lừa tiền của ta !"
"Anh yên tâm. Vương ca. Tôi sẽ khiến cho hắn hắn đem năm trăm ngà lừa anh phun ra hết một xu cũng không thiếu được." Lục Minh đến. Làm cho thân thể nam tử tên là Trịnh Kinh kia có chút run rẩy. Kim Trạch Minh lén cảnh giác nhìn thấy Trịnh Kinh kia mang chút kinh hoàng trốn phía sau hai hộ vệ, nói to: "Ta hiện tại đã là công dân của Đại Anh Quốc. Được luật pháp của Đại Anh Quốc che chở. Ngươi dám công kích ta. Như vậy chính là hướng Đại Anh Quốc tuyên chiến!"
"Ai nói ta muốn động võ a? Ta muốn cùng ngươi đánh bài bạc..." Lục Minh vung tay lên. Lại mập đem rương da thả ra. Mở ra. Bên trong tất cả đều là tiền đô-la.
"Bài bạc? Hắc. Nếu như chỉ là bài bạc. Ta trái lại không sợ ngươi!" Nam tử tên Trịnh Kinh kia vừa nghe, thấy Lục Minh không dám động võ. Trên mặt nhất thời lộ ra vẻ ngạo mạn, cũng đồng dạng phất tay để cho hai hộ vệ đem rương tiền mở ra. Một cái hòm là đô la. Một cái hòm là đồng euro.
"Những người khác tránh ra cho ta. Ta muốn cùng tên lừa gạt này quyết cao thấp một phen." Lục Minh như tung đại mã kim đao ngồi xuống.
"Đợi một chút. Đây là vị trí phong thủy bảo khố của ta. Ta sẽ không buông tha cho vị trí của ta. Nếu như các ngươi muốn đánh cuộc. Đó là chuyện của các ngươi. Cùng ta không liên quan."
Kim Trạch Minh nhìn thấy Trung Quốc Tử Thần không phải là hướng mình đến chỗ này, hắn là nhằm vào nam tử tên là Trịnh Kinh kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vì để cẩn thận, hắn quyết định ngồi nhìn một hồi, sau lại biết rõ ràng chân tướng, dù sao chính mình nói được Hán ngữ lưu loát, bọn họ chắc chắn sẽ không biết mình chính là người Triều Tiên cao quý nhất.
Trung Quốc Tử Thần quả nhiên rất lợi hại, hắn bất kể bài tốt hay là bài kém. cũng có thể dùng khí thế áp đảo Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh nhiều lần được bài không tệ rồi, cũng vẫn bị trung Quốc Tử Thần bị làm cho sợ đến phải buông tha, cuối cùng thảm bại, cả ván, Trịnh Kinh cũng thất bại thảm hại. Hắn lấy khăn tay ra lau vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là không có biện pháp vãn hồi xu hướng suy tàn.
Là một người trong những người đứng xem. Kim Trạch Minh rất tỉnh táo phát hiện, đổ thuật của Trung Quốc Tử Thần hắn thật ra thì cũng chưa ra hình dáng gì, chẳng qua là am hiểu lấy khí thế áp người, đặc biệt khí thế khi áp chế Trịnh Kinh, dùng được vô cùng khéo léo, thật thật giả giả. Khi Trung Quốc Tử Thần được bài tốt hơn, hắn thịnh khí lăng nhân cười lạnh; được bài nát kém cỏi cũng bất động thanh sắc, vẫn lớn lối, làm cho Trịnh Kinh rất sợ chết bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Là tay lão làng của sòng bạc, Kim Trạch Minh tương đối dễ dàng khám phá thủ đoạn của đối phương.
Hắn cảm thấy, nếu như mình cùng Trung Quốc Tử Thần đánh cuộc, như vậy phần thắng ít nhất có sáu thành trở lên.
Bất quá, vì cẩn thận mọi chuyện, hắn một mực bàng quan, Trịnh Kinh kia thua tiền như nước chảy đi ra ngoài, nhiều lần cũng là phải vứt bỏ con bài chưa lật, căn bản không dám theo.
"Ba con K, rốt cục cũng đến phiên ta thắng một ván rồi!" Thua hồi lâu, Trịnh Kinh lau mồ hôi một hồi, rốt cục lấy được bài tốt, trước là một đôi K, tiếp theo lại tới một con nữa, ba con K k thêm tán bài, đối với bài lẻ lớn nhất là con Át của Trung Quốc Tử Thần bên kia, cái phần thắng này quả thực là chiến thắng định rồi.
Nhưng là, Trung Quốc Tử Thần không chút hoang mang lấy nhảy ra một con Át, một đôi Át cùng ba con K.
Kim Trạch Minh rất rõ ràng, Trịnh Kinh vì để thắng được ván này, ba con K cũng không che dấu, trực tiếp lấy ra, hi vọng dọa lùi đối thủ.
Không nghĩ tới, Trung Quốc Tử Thần cũng không nhận thua, rút ra một đôi Át. Hắn đoán bài của Trung Quốc Tử Thần, nhiều nhất chỉ có một cặp Át, không thể nào có ba con Át. nhưng khóe mắt Trung Quốc Tử Thần cũng không còn nhìn Trịnh Kinh một cái, bộ dáng chờ hắn sẽ thua tiền, ở sau khi Trịnh Kinh cẩn thận tăng thêm một vạn đô la, hắn trực tiếp ném ra năm mươi vạn. Trịnh Kinh toàn thân run run, cuối cùng do dự thật lâu, bỏ qua.
Cuối cùng, Trung Quốc Tử Thần đem lá bài tẩy lấy ra, không phải là Át, mà là một lá nhép nhỏ nhất, làm cho Trịnh Kinh thẳng tức đến thiếu chút nữa hộc máu ra.
Trải qua ván này, Kim Trạch Minh phát hiện mình đối với bọn họ song phương hiểu rõ được cũng không sai biệt lắm.
Dựa theo loại trình độ này, hắn phát hiện mình hoàn toàn có thể đem tiền của hai nhà bọn họ cũng thắng tới đây... Kim Trạch Minh trong lòng khẽ do dự, cuối cùng vẫn là quyết định đánh cuộc một lần, hắn cảm thấy, mình chỉ muốn thắng một trăm vạn đô la. hoặc là thua mười vạn đô la, bất kể như thế nào cũng đi.
Kim Trạch Minh sau khi nghĩ kỹ trong lòng, giả ra vẻ mỉm cười thân thiện nói: "Tôi ngồi ở chỗ nầy rất buồn bực, không bằng cũng chơi với các ngài vài ván đi, bất quá vốn đánh cuộc của tôi không có nhiều như hai vị, có thể gọi ít đi một chút hay không." Trịnh Kinh như nhặt được cứu tinh nói" có thể có thể có thể", hắn hi vọng đánh cuộc được càng nhỏ càng tốt, nếu không phải bị ngăn cản nên không dám đi, hắn quả thực lập tức đã muốn đi, đáng tiếc Trung Quốc Tử Thần ở bên này căn bản không có ý định dừng tay.
"Ngươi là ai?" Chỉ thấy Trung Quốc Tử Thần vỗ bàn, đe dọa nói: "Ngươi cũng dám cùng đánh cuộc?"
"Tới nơi này, cũng là tới chơi bài, mọi người ở nơi này gặp nhau chính là có duyên, đánh cuộc hai tay cũng không sao." Kim Trạch Minh âm thầm cười lạnh, tỷ võ có thể không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là bài bạc, vậy ngươi còn phải đứng xếp hàng bên đường mới được.
"Ngươi có tiền sao? Chúng ta ít nhất cũng phải có một trăm vạn đô la mới cho vào đánh, quỷ nghèo thì đứng sang bên cạnh đi." Một người đứng bên cạnh Trung Quốc Tử Thần chen miệng phản đối, Kim Trạch Minh hơi có chút lúng túng, hắn còn thật sự không có một trăm vạn đô la. Bất quá Trịnh Kinh đem một cái hòm tiền đưa tới đây, chuyển ra một trăm vạn đô la, thành khẩn nói: "Ta cho ngươi mượn, giúp đại ca một chút đi, nếu như ngươi thắng, vậy chúng ta một người một nữa, nếu như thua, vậy coi như ta xui xẻo!"
Ván thứ nhất, Kim Trạch Minh liền thắng tiền, mười vạn.
Bất quá Trịnh Kinh vẫn là thua, Trung Quốc Từ Thần hù dọa hắn, Trung Quốc Tử Thần tiếp theo làm cho Kim Trạch Minh lấy ra một đôi , ôm hận bỏ qua.
Kim Trạch Minh thầm kêu đối phương lợi hại, mình có ba con , như nếu như đối phương chịu theo, như vậy thua hắn đủ thảm.
Mặc dù đổ kỹ của Trung Quốc Tử Thần chưa ra cái dạng gì, nhưng quan sát sắc mặt lại lợi hại, mình khẳng định lộ ra điều gì đó sơ hở, làm cho hắn nhìn thấy, cho nên lập tức buông tha, lấy một đôi át của hắn vốn là không thể nào buông bỏ được.
Ván thứ hai, Trung Quốc Tử Thần được một cái bài tốt, ba con J thêm bài lẻ, bài của Kim Trạch Minh cũng không yếu, Át rô lớn nhất cùng J,, nếu như cuối cùng có thể lấy được một con Át nửa, như vậy khẳng định có thể đem tiền đánh cuộc của Trung Quốc Tử Thần mà ăn hết, ngược lại, khả năng thắng của Trung Quốc Tử Thần là nhỏ nhất, bởi vì mới vừa rồi Trịnh Kinh đã lui chiến, vứt bỏ một con.
Song phương đều đem một lá bài cuối cùng cầm vào trong tay, Kim Trạch Minh không có nhìn bài của mình, mà là ngó chừng Trung Quốc Tử Thần đeo kính râm.
Hắn quan sát qua, nếu như trong tay Trung Quốc Tử Thần có bài tốt, có thói quen chậm rãi đem bài ở trước mắt khép lại cho tốt, hô to lớn hơn nữa hù dọa đối thủ; nếu như không có, như vậy sẽ lập tức đem bài khép lại, dùng thủ pháp nhanh nhất đem lá bài tẩy mở ra, đem lá bài thứ năm nhét vào vị trí lá bài tẩy, một lượt thay đổi này, làm cho người ta có cảm giác là ngoại trừ lá bài tẩy ra, hắn còn chiếm được một lá bài tốt nữa, thực hiện mục đích hù dọa đối thủ của hắn.
"Ta có ba con J thêm cả Fuhr Hans, ngươi nhất định phải thua!" Kim Trạch Minh nghe thấy Trung Quốc Tử Thần vừa nói như thế, cũng biết đối phương đang hù dọa mình.
"Ta cũng có ba con, ba con Át. . Kim Trạch Minh vừa nhìn bài của mình, thật đúng là ba con Át, may mắn vượt qua, đã biết vị trí này quả nhiên là vị trí trong bảo khổ, mình đợi lâu như vậy, rốt cục cuối cùng cũng chờ được, ba con Át.
Đối phương tuyệt đối không thể nào là Fuhr Hans, khẳng định chỉ có ba con J, hắn dám đoán chắc.
Nếu như Trung Quốc Tử Thần mới vừa rồi chậm rãi thu bài dựa theo thói quen của hắn thì có thể.
Nhưng là hắn lại không có, động tác của hắn vô cùng gấp.
"Một trăm vạn đô la." Trung Quốc Tử Thần gọi to làm cho Kim Trạch Minh trong lòng buông lỏng, nếu như hắn gọi mười vạn, vậy khẳng định là ba con J cùng với Phú Nhĩ Hào Tư, nhưng là hắn mở miệng liền đã hù dọa, muốn nghĩ ở trên mặt tiền bạc hù ngã đối thủ, Kim Trạch Minh trong lòng cười lạnh, nghĩ gạt mình, không dễ dàng như vậy đâu.
"Theo." Kim Trạch Minh phun ra cái chữ này, rõ ràng nhìn thấy đám người phía sau Trung Quốc Tử Thần đều có chút kinh hãi động dung, bọn họ hẳn là nhìn thấy lá bài tẩy, biết thất bại.
"Lại thêm ba trăm vạn..." Chỉ có Trung Quốc Tử Thần mười phần khí thế vẫn bất động thanh sắc, bất quá Kim Trạch Minh đã nhìn thấu lá bài tẩy của hắn. Lúc này, Trịnh Kinh nhảy dựng lên, quát: "Theo ba trăm vạn!" Kim Trạch Minh còn không có phản ứng, đối thủ lập tức la hét ầm ĩ đứng lên: "Hắn không có tiền theo!" Trịnh Kinh lúc này đắc ý lau mồ hôi một chút: "Ta cấp cho hắn!"
” vạn! Theo!" Trung Quốc Tử Thần móc ra một tờ chi phiếu, đem tất cả tiền cùng nhau đẩy ra.
"Không, chúng ta không theo..." Trịnh Kinh vừa nghe, lập tức lắc đầu.
"Có thể theo!" Kim Trạch Minh vỗ vỗ vai của Trịnh Kinh, kích động nói: "Đối phương đã không thể gọi thêm rồi, hắn sắp hạ bài rồi, bây giờ ngươi có vạn hay không? Cho ta mượn, thắng chúng ta một người một nửa! Ngươi suy nghĩ một chút đi, đối phương chẳng qua là ba con J hiểu chưa? Chúng ta có thể thắng !" Kim Trạch Minh đem Trịnh Kinh kéo qua một bên, đem tình hình phân tích, cuối cùng thỉnh cầu đối phương cho mình mượn vạn, hắn biết, trên người tên quỷ sợ chết này có đủ tiền, chỉ là sợ thua không chịu cho mượn. Quả nhiên, Trịnh Kinh lộ ra vẻ thần sắc vừa tham lam vừa khiếp đảm, hắn do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Ta thua mấy trăm vạn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng thua toàn bộ, ta không chịu được, ta không thể thua!"
"Ngươi sẽ không thua, số tiền này là ngươi cho ta mượn chỉ cần ta thắng, ta lập tức trả lại cho ngươi! Anh rể của ta là cổ đông của tập đoàn Tam Tinh, phú xưng địch quốc, ngươi có thể hiểu chưa? vạn đối với ta tới nói, chẳng qua là chuyện trẻ con!" Kim Trạch Minh vì muốn vay tiền thành công, cái gì cũng nói ra tất cả.
Cuối cùng, hắn ở dưới sự công chứng của sòng bạc, viết cho Trịnh Kinh một tờ giấy vay nợ.
Nhưng là Trịnh Kinh lau mồ hôi, làm sao cũng không chịu ký.
Nếu như không phải là trong tay thật sự không có đồ thế chấp, như vậy Kim Trạch Minh vốn cùng không muốn hỏi Trịnh Kinh vay tiền, bởi vì giấy vay nợ đã nói rõ, nếu như thắng tiền, liền ủng hộ cho Trịnh Kinh một phần hai, hỏi mượn sòng bạc thì lại cũng không thể thiếu đồ thế chấp như vậy, nhưng là trên người Kim Trạch Minh không có vật thế chấp, chỉ có thể cắn răng hướng Trịnh Kinh mượn.
"Thật, ký thật?" Tay của Trịnh Kinh run rẩy.
"Ký đi, một lát ngươi có thể kiếm tiền rồi!" Kim Trạch Minh thiếu chút nữa cầm tay của hắn bắt hắn ký, một cái hòm đô la thêm một cái hòm đồng ơ-rô, lại thêm ba tờ chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ. Kim Trạch Minh cuối cùng mượn đủ vạn rồi, hắn cũng vô cùng khẩn trương, đem tiền cùng chi phiếu đẩy đi ra, lại tại dưới sòng bạc công chứng, chậm rãi mở ra lá bài tẩy của mình... Ba con át.
Bài này vừa mở ra, tất cả mọi người của đối phương đều giống như quả bóng xì hơi.
Kim Trạch Minh cười.
Trung Quốc Tử Thần đứng lên, sắc mặt thâm trầm, thật lâu không nói lời nào, cuối cùng tiện tay cầm lấy lá bài tẩy ném một cái, xoay người ra cửa.
"Đúng chưa, ta nói rồi, ta tất thắng!" Kim Trạch Minh đắc ý vênh váo hướng về phía Trịnh Kinh cười to nói: "Nếu không phải ta, chỉ bằng tiểu quỷ nhát gan ngươi này, căn bản là không kiếm được nhiều tiền như vậy! Bảy trăm năm mươi vạn, ta sẽ đưa cho ngươi, bất quá, bảy trăm năm mươi vạn kia thuộc về ta, ta hi vọng lần sau ngươi không nên tùy tiện hoài nghi năng lực của ta, hiểu chưa? Ta là người Triều Tiên ưu tú, là chủng tộc cao quý nhất thông minh nhất thế gian, cơ bản là không giống người Hoa các ngươi!"
"Ngươi được bảy trăm năm mươi vạn? Không đúng lắm đi?" Trịnh Kinh nói: "Ta nhớ là tất cả tiền cũng là ta cho ngươi mượn."
"Tiểu quỷ nhát gan, ngươi có tính toán sao? Trên giấy vay nợ đã viết ra rõ ràng, ta hướng ngươi mượn một ngàn năm trăm vạn, thắng đối phương một ngàn năm trăm vạn, hiện tại đem số mượn trả cho ngươi, còn dư lại thắng một ngàn năm trăm vạn, chẳng lẽ không đúng là bảy trăm năm mươi vạn sao?" Kim Trạch Minh tóm lấy cổ áo Trịnh Kinh, giận dữ hét: "Ngươi nghe rõ cho ta, tiểu quỷ nhát gan, nếu không phải ta, ngươi bây giờ đã sớm thua sạch rồi nếu như không phải là có ta, ngươi sẽ thu vào được bảy trăm năm mươi vạn sao? Ngươi phải là cảm kích ta, coi giống như tổ tông giống nhau mà lễ bái, cúi người giúp ta lau giày da, nếu không ngươi sau này đừng nghĩ tìm được người thông minh giúp ngươi thắng tiền như vậy nữa!"
"Người thông minh, phiền toái ngươi trước tiên xem lại bài trên chiếu bạc một chút rồi nói sau!" Vương đổng cười híp mắt dùng tay ra dấu mời.
Kim Trạch Minh cũng không quay đầu lại hừ nói: "Ba con át cùng ba con J, ta thắng!"
Hai người đàn ông làm công chứng của sòng bạc trái lại lắc đầu nói: "Không đúng. Kim Trạch Minh tiên sinh, ngài đúng là ba con át, nhưng Lục Minh tiên sinh là ba con J cùng Fuhr Hans, cũng là nói, ngài thua! Cả quá trình này đều được quay lại, nếu như ngài có vấn đề gì, có thể xem lại hình ảnh, sau đó kiểm tra, nếu như ngài không có vấn đề gì khác, như vậy chúng tôi liền kết thúc ván, đem tiền đóng gói đưa cho Lục Minh tiên sinh."
"Cái gì?" Kim Trạch Minh nhào tới chiếu bạc vừa nhìn, thật là ba con J thêm với Fuhr Hans, này, điều này sao có thể?
"Mới vừa rồi ta chưa có nói bảy trăm năm mươi vạn không đúng, nếu như ngươi thắng tiền, như vậy ta thích tiếp nhận bảy trăm năm mươi vạn, nhưng là thật bất hạnh, ngươi thua. Xin hỏi Kim Trạch Minh tiên sinh, ngươi tính toán lúc nào trả ta một ngàn năm trăm vạn đây?" Trịnh Kinh cười đến tựa như một lão Hồ Ly, bộ dạng tiểu quỷ nhát gan vừa rồi đã không cánh mà bay.
"Các ngươi, các ngươi là thông đồng!" Kim Trạch Minh nhìn thấy Trịnh Kinh cùng Vương đổng cười híp mắt đứng chung một chỗ, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, kinh hãi kêu một tiếng.
"Bổng tử Triều Tiên có trí lực thật là thấp, thế nhưng đến bây giờ mới hiểu được, lấy trí thông minh của ngươi còn dám tới sòng bạc, ta thật là cảm thấy bi ai thay cho ngươi!" Trịnh Kinh tiêu sái nhún nhún vai, phất phất tay: "Kim Trạch Minh tiên sinh, trở lại vấn đề giấy vay nợ của chúng ta đi, ta cho ngươi mượn một ngàn năm trăm vạn đô la, xin hỏi lúc nào trả đây? Trên đó viết một ngày phải trả hết nợ, nếu quá hạn không trả, dựa theo quy của của sòng bạc, là cần phải thu lãi kếch xù...
"Các ngươi liên thủ hãm hại ta!" Kim Trạch Minh lửa giận xông thẳng vào tim, thiếu chút nữa hộc máu.
"Chính là hãm hại ngươi!" Lục Minh đi đến, mỉm cười nói: "Mới vừa rồi chúng ta đem quyền thu hồi chuyển giao cho sòng bạc rồi Kim Trạch Minh tiên sinh, hi vọng phương thức đòi nợ của sòng bạc, sẽ làm ngươi cảm thấy khoái trá... ở trước khi ta đi, cho ngươi thêm một cái tin tức nho nhỏ, sòng bạc chuẩn bị dùng hết nguyên lão có thể hành hạ người tới nói chuyện một chút, hi vọng khi gặp lại được ngươi, ngươi còn có thể giữ vững được hình dạng loài người đi!