Lục Cân ngơ ngác nhìn, hắn nhìn Lục Minh mà khiếp sợ. Đối với hắn mà nói, người Nhật Đại cửu Bảo Sài Dũng (Woren Okubo) tinh thông tiếng Trung là ác mộng của hắn mấy ngày nay. Mặc dù thân hình người Nhật đó thấp bé, nhưng khả năng kinh người, mọi vệ sỹ và anh em đều bị người này dễ dàng chế phục, thậm chí không cần động tới súng. Nghe nói Đại cửu Bảo Sài Dũng là Ninja quỷ bộ của Nhật, tinh thông nhẫn thuật và đánh đấm, tốc độ đúng là nhanh như chớp, nhanh nhẹn như báo, mọi thủ hạ đều không chịu nổi một đòn trước mặt hắn. Nhưng, trong lòng Lục Cân, Đại Cửu Bảo sài Dũng gần như vô địch này, lại để người râu rậm trước mặt này bắt được dễ dàng tới vậy. Nhấc trên không, giống như xách một con thỏ. Đại Cửu Bảo Sài Dũng như ác mộng này lại không có tới cả khả năng giãy đụa, bị người râu rậm này chặt đứt từng khớp xương toàn thân, biến thành một bãi bùn nhão, điều thần kỳ nhầt, kinh ngạc nhất chính là người này vẫn chưa chết hẳn, vẫn đang yếu ớt sùi bọt máu.... Người thanh niên râu rậm Trương Vân dẫn tới này, rốt cuộc là ai? “Bây giờ, uy hiếp giải quyết rồi, chủ thuyền Lục Cân, anh có thể nói thật rồi?” Lục Minh an ủi Trương Vân một hồi, lại nhân lúc cô thôi khóc, chuyển sang nói với thuyền chủ Lục Cân. Mặc đù thuyền chủ Lục cân không nói gì, nhưng Lục Minh và Trương Vân đều phát giác được hắn không ổn, hắn vốn dĩ muốn để Trương Vân rời đi, sau đó tên Nhật lùn kia xuất hiện, hắn mới trầm ngâm không nói gì. Với sự khác thường của hẳn, nếu Trương Vân không bên cạnh Lục Minh, e là sớm đã thay đổi chủ ý rời đi rồi. Chính vì có Lục Minh bên cạnh, ba cô có lòng tin, lại có lời nói của Lục Minh mới tương kế tựu kế, theo đuôi tên Nhật lùn đó tới đây, xem hắn giở trò quỷ gì. Lục Cân ổn tâm thần rồi, đâu tiên chắp tay với Trương Vân, áy náy nói: “Tiểu thư, lần này Lục Cân có lỗi với cô. Đúng là người Nhật uy hiếp tôi. Tính mạng cả nhà tôi đều năm trong tay hắn, còn liên can đến huynh đệ của tôi.. Tôi không đánh lại được, chạy cũng không xong, chỉ có thể theo lời hắn nói. Vốn dĩ tôi không nói với cô, mà nói là đá vớt lên đều ở nhà. Nhưng ban ngày cô gọi điện thoại tới, bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng nghe thấy, tôi đúng là không còn cách nào, tôi xin lỗi cô..." “Anh Lục Cân, chuyện này không trách anh” Trương Vân khóc lớn một hồi, trút được tâm trạng, tâm thần cũng hồi phục lại, vội vàng xua tay. “Tôi phải biết những tử thạch này là mối họa, đưa hết cho cô là được rồi. Lại cứ nhất định giữ lại trữ hàng đầu cơ tích trữ. Không ngờ chút nữa trả bằng tính mạng cả nhà rồi” Lục Cân than thở, lại dẫn Lục Minh và ba cô gái tới đầu phòng dài, mở cửa ra, bên trong còn trói hai người phụ nữ trung tuổi, ba đứa trẻ và bảy tám người đàn ông. Những người này vừa nhìn thấy Lục Cân mở cửa ra, đều vẻ mặt vui mừng. Lại nghe nói người Nhật Đại Cửu Bảo Sài Dũng đó chết rồi, hai người phụ nữ trung tuổi càng khóc lớn, khiến những đứa trẻ cũng khóc lên, trong phòng loạn hết cả lên. Cứu những người đó ra, Lục Cân cho thủ hạ dẫn vợ con đi ra ngoài bãi đỗ xe chờ mình. Hắn mở cửa căn phòng cũ nát, bên trong là nhà kho đầy bụi bẩn, lật rơm rạ mốc meo ra, bên dưới có ba bốn mươi hòn đá đen kỳ lạ to nhỏ khác nhau. Trong đó hòn lớn nhất vẫn to hơn hòn Trương Vân mua về, nhỏ nhất cũng to như nắm tay. Lục Cân thành khẩn nói với Lục Minh: “Tính mạng cả nhà tôi đêu nhờ anh cứu cả, người đi thuyền chúng tôi coi trọng báo đáp tri ân, những hòn đá này chúng tôi có cũng không có ích gì, lại còn là mối họa, nếu hữu dụng với anh, vậy xin anh nhận cho” Quay người nói với Trương Vân: “Tiểu thư, lai lịch của tôi chắc đã bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng báo cáo đi, ở lại đây chỉ chờ chết, may mà người đi thuyền chúng tôi, lấy thuyền làm nhà, chúng tôi chuẩn bị lên thuyền, rời khỏi Hông Kông, tới Malaysia hoặc Philippines, chờ sóng gió qua đi rồi quay lại, dù sao bình thường mùa cá chúng tôi cũng ra khơi vài tháng, sau này có cơ hội quay lại, tôi và các anh em sẽ cảm ơn cô cứu giúp... Bây giờ trong lòng tôi vội đi, vậy không khách khí nữa”. Trương Vân rút chi phiếu từ ngân hàng Thụy Sỹ trong túi ra, đưa cho Lục Cân: “Hi vọng anh và chị dâu thuận buồm xuôi gió, bình an rời khỏi., bình an quay về”. Bình thường, chắc Lục Cân sẽ không nhận, nhưng bây giờ là lúc khó khấn, nghĩ có thêm chút tiền phòng thân cũng tốt. Giơ tay nhận lấy rồi, hắn cảm kích nói: “Tiểu Vân, tôi vốn không định nói, nhưng cô và ân tình của anh em, thật sự.... Nếu Lục Cân tôi vẫn giữ bí mật trong lòng, thì không phải là người nữa. Chúng tôi có thể vớt được thuyền đắm, là do một hậu nhân thủ hạ của Trương Bảo Từ bị khoản nợ ép tới đường cùng, bán tin tức cho chúng tôi đổi lấy tiền, mặc dù là truyền miệng, nhưng chúng tôi đúng là mò được thuyền đắm, nhưng niên đại quá lâu, không mò được bao đồ hữu dụng, nhưng mò được những tử thạch này... Hậu nhân thủ hạ của Trương Bảo Tử nói, trên sông đảo, “xâu đầu người ngược’’ của công vịnh, “nửa vầng trăng” của ô trư châu, kéo kỳ sơn, “giếng vàng”, đỉnh bạc” của “ núi trúc kỳ”, “ngón tay đá” của núi Thạch Bàn, và “bảy sao nửa trăng” của Làng Vịnh đều có kho báu Trương Bảo Tử chôn xuống năm đó, chúng tôi cũng từng đi tìm, nhưng không có manh mối nào hữu dụng, hi vọng mọi người có phúc, có thể đào được kho báu của Trương Bảo Tử. Cuối cùng, hắn rút một bản đồ từ trong lòng ra, đưa cho Lục Minh nói: '‘Đây là Đại Cửu Bảo Sài Dũng ép tôi vẽ ra, bên trên là nơi chúng tôi vớt thuyền đắm, còn có rất nhiều nơi chưa mò tới.... nhưng, vị trí của bản vẽ này có hơi lệch một chút, là tôi cố ý vẽ sai. Anh theo đánh dấu ở đây đi về phía Tây Nam khoảng năm hải lý, mới có thể tìm thuyền đắm, vùng hải vực này có rất nhiều đá ngầm, mọi người cẩn thận một chút”. Lục Cân nói xong, sợ người Nhật chạy tới, vội vàng đi khỏi. Hắn dẫn vợ con và anh em lái ô tô rời khỏi, thần sắc vô cùng hoảng sợ. Xem ra bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng tra tấn không nhẹ, sợ tới quá mức vậy. Lục Minh cảm thấy khả năng tồn tại của kho báu của Trương Bảo Tử không lớn lắm. Trương Bảo Tử hoạt động ở vùng Nam Hải, là đầu lĩnh hải tặc. Lục Minh cũng từng nghe nói, cùng với nói hắn là đầu lĩnh hải tặc, chi bằng nói hắn là một anh hùng dân tộc trên biển, vì Trương Bảo Tử quản thúc thủ hạ nghiêm ngặt, lại chuyên bắt tù binh cướp bóc đội thuyền ngoại quốc, không hại đồng bào, thủ hạ khi mạnh nhất có tới hơn mười vạn người, không ít nơi của Hông Kông phồn vinh cũng đều do ông kiến thiết, sau này vì cạn kiệt lương thực, Trương Bảo Tử bị ép chấp nhận chiêu an của chính phủ Thanh, còn làm một chức quan không nhỏ. Đánh giá của hậu nhân, Trương Bảo Tử là “anh hùng nửa đời” ý là nửa đời trước là anh hùng, nửa sau chấp nhận chiêu an lại khiến người ta khinh bỉ. Đối với kho báu của Trương Bảo Tử, Lục Minh cảm thấy, đúng là Trương Bảo Tử từng thu được rất nhiều của cải, nhưng chi phí cho mười vạn người chắc chắn không ít, cho dù có kho báu vàng bạc chôn dưới đất, vậy thì bao thủ hạ đều biết, lại nhiều năm như vậy, cho dù thủ hạ, kẻ địch năm đó không đào, chắc hậu nhân cũng sớm đào đi rồi, đâu có thể để lại tới bây giờ. Lục Minh không hứng thú lắm với vàng bạc châu báu, hơn nữa những thứ này chôn vào trong đất, cũng dễ dàng chìm rơi xuống tầng sâu. Đừng nói không có địa điểm kho báu chính xác, cho dù có cũng khó tìm được. Điều duy nhất làm Lục Minh thấy hứng thú chính là thuyền đắm, nói không chừng vẫn có tin tức tốt gì đó. Trương Vân rất vui mừng, những hòn đá kỳ lạ Lục Cân mò được có tới ba bốn mươi hòn, nhiều như vậy chắc rất hữu dụng với Lục Minh, cô nhìn Lục Minh với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhỏ tiếng hỏi: “Cần mang đi không? Em đi lái xe tới”. “Không cần, các cô ra ngoài chút đi” Lục Minh xua xua tay. Không gian trữ vật sau khi mở rộng, nhiều thứ hơn nữa cũng có thể dễ dàng đựng được, chỉ là hắn có chút vội và muốn cảm ứng chút, những hòn đá này có có gì khác nhau không? Tránh quần áo của ba cô lại rách nát, Lục Minh ý bảo các cô rời xa khỏi chỗ mình một chút. Ba cô hơi do dự, mặc dù trong lòng không nỡ rời đi, nhưng ở đây không phải là quán bar Khô lâu, không có quần áo, về thế nào được? Cuối cùng lưu luyến không rời chen chúc ở cửa ra, nhìn Lục Minh. Chỉ thấy hắn nhặt từng hòn đá lên khẽ cảm ứng, sau đó chưa tới hai phút, kết thúc cả quá trình xem xét. Trương Vân vừa thấy trên người Lục Minh không có gì lạ thường, còn tưởng Lục Minh không thu được gì, có chút tiếc nuôi hỏi: "Sao rồi, những hòn đá này đều là giả” Lục Minh vừa thấy thần sắc cô, biết cô hiểu lầm, xua tay nói: “Không, đá rất hữu đụng, tôi phải mang về từ từ nghiên cứu”. Cốc Linh Linh nghe xong, gật đầu vui mừng: “hữu dụng là tốt, hữu dụng là tốt”. Suy nghĩ trong lòng ba cô đều tương tự, còn tưởng Lục Minh ngại lại khỏa thân, hắn đợi tới khi mang về rồi lặng lẽ nghiên cứu những hòn đá đen này. Cho dù thế nào, các cô nghe thấy Lục Minh nói đá hữu dụng, trong lòng đều yên tâm, hưng phấn dâng lên, kéo Lục Minh về, hi vọng hắn nhanh chóng có không gian nghiên cứu đá đen. Lúc Mira lái xe rời khỏi, Lục Minh nhìn phía sau một cái, khóe môi nở nụ cười. Trương Vân vô tình nhìn thấy, nhưng không hiểu hắn đang cười gì, là vì có được nhiều đá đen? Hay là vì chuyện khác? Cô không hỏi, chỉ tò mò, cũng không biết. Một ngày sau, có mấy bóng đen tới bên thi thể của Đại Cửu Bảo Sài Dũng, phẫn nộ nguyền rủa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhặt xác. Lúc bọn họ lật thi thể Đại Cửu Bảo Sài Dũng lại, đột nhiên phát hiện phía dưới còn mấy quả lựu đạn.... Ngoài một người đứng xa nhất may mắn sống sót ra, bốn người khác đều chết ngay tại chỗ.... Đó là lựu đạn Lục Minh học được từ trong rừng Myanmar, cũng là một trong những chiến thuật huấn luyện viên Niếp Thanh Lam truyền thụ lại. Chính huấn luyện viên Niếp Thanh Lam chưa từng chôn lựu đạn dưới thi thể, không ngờ Lục Minh cô dạy dỗ lại phá vỡ kỷ lục này trước. Lúc sắp đi. Lục Minh nghĩ ra điều này, mới không khỏi mỉm cười. Nếu mình quay về Lam Hải, nói lại với Niếp Thanh Lam, chắc chắn cô sẽ hờn dỗi lấy tay trắng như phấn nhẹ đánh mình! Lục Minh không nhịn nổi cười, vì hắn gần như có thể đoán được vẻ mặt của kẻ địch khi lật thi thể Đại cửu Bảo Sài Dũng, chắc chắn là rất đặc sắc! Chỉ là Trương Vân bên cạnh thể nào cũng không nghĩ tới điều này, đoán hồi lâu, cũng không đoán ra được nụ cười thần bí của Lục Minh rốt cuộc là cái gì.... Mặc dù người Nhật bị Lục Minh đả kích vấn đề này, nhưng có thể nói, lần này chắc chắc không phải trầm trọng nhất... Lúc Lục Minh xử Đại Cửu Bảo Sài Dũng, còn lục soát trên người hắn một văn kiện, lúc hắn về đưa cho Lãnh khốc Nam số 2, chỉ trong hai giờ. Lãnh Khốc nam số 2 liền đem về điểm liên lạc nơi tập kết Ninja của Nhật ở Hông Kông, thậm chí còn dịch cả nội dung văn kiện, thì ra chín giờ tối hai ngày sau. Ninja Nhật có một người đặc biệt danh hiệu “Hoa anh đào” được cử đi làm nhiệm vụ, mệnh lệnh tất cả ninja ở Hông Kông trước tám giờ tối hôm đó tập kết. “Lần này, mình cũng giả trang làm một Ninja xem” Lục Minh hôm sau lần theo địa chỉ, tìm được một phòng cho thuê, giả làm người đưa đồ, ấn chuông cửa. Trong phòng có một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Hắn mở cửa, oang oang quát: “Tôi không gọi đồ, mau biến đi, nếu không ông đập cho”. Lục Minh nghe xong mỉm cười nói: “Chân Nguyên Hạnh Thật, ta không phải người bán hàng, tôi tới đưa tin.... chín giờ tối Ninja tập kết, ta thay ngươi tham gia là được rồi”. Sỡ ** Lục Minh chọn chân Nguyên Hạnh Thật cao lớn nhất trong các Ninja là vì muốn tìm một người hơi cao lớn trong người Nhật cũng vô cùng khó. Nếu Lục Minh giả mạo những tên lùn kia, vừa nhìn là có thể bị phát hiện, đành chọn Ninja chân Nguyên Hạnh Thật có thực lực kém cỏi nhất. Chọn Chân Nguyên Hạnh Thật cũng có chỗ hay, một là hắn thân phận thấp kém, không có tư cách lên tiếng, Lục Minh lại không giỏi tiếng Nhật, giả một Ninja không có tư cách phát biểu ý kiến ngược lại lại có lợi, hai là chân Nguyên Hạnh Thật này sống ở Hông Kông lâu rồi, thân phận là lái xe vận tải, nói tiếng Trung lưu loát, vạn bất đắc dĩ dùng tiếng Trung trả lời, cũng không dễ dàng lộ ra sơ hở. Chân Nguyên Hạnh Thật bị Lục Minh cho một đấm ngất xỉu, lúc hắn tỉnh lại, phát hiện Lục Minh đã thay quần áo Ninja của hắn. “Ta hỏi gì, ngươi trả lời đó, không được chậm trễ nếu không, ngươi sẽ chết rất đau đớn”. Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, bạn tốt nhất của ngươi là ai?” Lục Minh lấy đầu gao găm dí trên da Chân Nguyên Hạnh Thật. Hắn đã điều tra được bạn của chân Nguyên Hạnh Thật chính là Cửu Quỷ Hưng Long cũng sống ở Hông Kông lâu rồi, chỉ cần tên này dám nói dối, vậy thì hắn sẽ đâm mắt trái của tên này. “Không, a, là Cửu Quỷ, Cửu Quỷ Hưng Long....” Chân Nguyên Hạnh Thật cảm thấy da mắt bị đâm rách, máu tươi trào ra nếu không nói, chắc mắt cũng xong rồi. “Câu hỏi thứ hai, cấp trên trực tiếp của ngươi là ai?” Lục Minh thản nhiên hỏi. Khoảng nửa tiếng sau, Lục Minh tỉ mỉ hóa trang, đội mũ, đeo kính, trên mặt còn đeo khẩu trang, khoác áo khoác ngoài, giống như người thần bí đi ra khỏi cửa phòng Chân Nguyên Hạnh Thật. Từ bây giờ, hắn chính là Ninja chân Nguyên Hạnh Thật, về phân Chân Nguyên Hạnh Thật thật, sớm đã đi gặp đại thần Thiên Chiếu gì đó rồi. Mặc dù thuật hóa trang của Lục Minh chỉ học hỏi một ngày dưới sự chỉ dẫn của Trương Vân, Cốc Linh Linh và Mira nhưng miễn cưỡng vẫn tạm được. Chủ yếu là Lãnh Khốc nam số 2 cung cấp công cụ hóa trang và khuôn nửa mặt Chân Nguyên Hạnh Thật tốt nhất. Lúc Ninja hành động cần che mặt. Toàn thân chỉ lộ mắt ra. Điều này giúp Lục Minh che dấu rất nhiều, lại thêm thân phận Chân Nguyên Hạnh Thật thấp kém, đa số chẳng ai chú ý tới, về phần Cửu Quỷ Hưng Long bạn tốt của Chân Nguyên Hạnh Thật, ẩn dật là một tài xế ở Hông Kông, sớm đã bị tai nạn xe do đặc công chế tạo ra vào trong bệnh viện rồi. Mặc dù để che dấu chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, Cửu Quỷ không chết nhưng cũng đứt mất một bên chân, không thể tham gia hành động, càng không thể nhận ra Lục Minh là người giả mạo chân Nguyên Hạnh Thật. Ninja danh hiệu “Anh đào” bất ngờ hành động, chủ yếu là phụ trách lẻn vào khu thuốc, ăn cắp phương thuốc. Ninja giống Chân Nguyên Hạnh Thật không thể vượt qua chức bảo vệ. Lục Minh không cần nghĩ cùng hiểu. Lần này Ninja tập kích chắc là muốn gây sự chú ý của mình, không để mình bay về Lam Hải, điều tra ra phòng thí nghiệm sinh hóa dưới hồ nước Bạch Dũng... Người Nhật chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ tới, mình đã biết rồi! . Cảm giác tương kế tựu kế ngư ông đắc lợi thật tuyệt. Lục Minh càng lúc càng thích cảm giác đùa bỡn với kẻ địch trong lòng bàn tay này. Điểm Ninja tập kết là một cửa hàng sushi của một người Nhật. Lục Minh tới, quán sushi đã đóng cửa không đón khách. Hắn gõ gõ cửa, đưa thẻ đặc biệt chứng minh thân phận, cô gái mặc kimono không nhìn Lục Minh tới một cái, liền cầm thẻ chứng minh lấy dụng cụ trong tay vạch một cái, dụng cụ vang tiếng khẽ, cô gái đó gật gật đầu, điệu bộ bảo Lục Minh mau vào trong. Lục Minh vừa vào trong, phát hiện còn mấy cô gái người Nhật mặc kimono nghênh đón, cùng khom lưng cúi đầu. Những cô gái Nhật cúi đầu đó chắc chắn không phải là Ninja, hơn nữa cũng không có võ công, xem ra chỉ là gái tới phục vụ người Nhật chơi bời. Chỉ có cô gái đứng ở cửa kiểm tra kia mới là Ninja thật sự. Lục Minh không chú ý tới đôi gò bồng lộ ra quá nửa dưới kimono, nhưng để ý thấy mấy con dao găm nhỏ cột cạnh sườn chân dài trắng như tuyết của cô. Lục Minh vẫn đang quan sát người trong nhà, có một người ngoắc tay với hắn: “Chân Nguyên Hạnh Thật, tên ngốc này nhìn cái gì, chỗ của ngươi ở đây”. Nghe thấy lời người đó: Lục Minh thầm toát mồ hôi, sao ngoài Cửu Quỷ Hưng Long ra, Chân Nguyên Hạnh Thật vẫn có bạn quen như vậy? Mình vừa tới, chắc sẽ bị nhận ra thôi, bây giờ nên làm thế nào? Lục Minh cứng da đầu, giơ tay đáp lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh người đó, cô gái đầy đặn phía sau cứ mãi nhìn Lục Minh, cô không quen người cao to này, nhưng cảm thấy người này không giống Ninja, nhưng hắn lại đưa thẻ là Ninja, điều quan trọng nhất là, hơn chín phần Ninja vào trong, đều chú ý tới phần ngực mình cố tình kéo áo để lộ ra. Nhưng người này lại không, lại liếc đùi mình.... Hắn cao như vậy, không thể liếc xuống bên dưới, cũng chính là nói hắn chú ý tới vũ khí ở đùi mình? Một Ninja cấp thấp cũng có thể để ý được vũ khí mình giấu dưới đùi sao? Với trực giác nhạy cảm của phụ nữ cô vô cùng nghi ngờ, nhưng, thấy có người ngoắc tay với người cao to này, trong lòng mới bớt nghi ngờ. Ra ngoài nước mặc dù khắp nơi đều có người lùn ngốc, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai người đặc biệt, cao lớn như người này mặc dù rất ít, nhưng cô nhớ trong danh sách có chân Nguyên Hạnh Thật hình như rất cao, chắc chính là người này! Nhưng thấy dáng vẻ vào nhà chậm hiểu ngô ngơ nhìn đông nhìn tây của người này, chắc là tên ngốc tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản rồi! “Anh đại nhân, sắp tám giờ rồi, bây giờ vẫn thiếu ba người chưa tới...” có một quỷ nhẫn che mặt lanh tay lẹ chân đi tới phía sau cô, nhỏ giọng báo cáo: “Kể cả Đại Cửu Bảo Sài Dũng, Tá Vệ Môn Chí Tín, Khâu Phong Tu Lập Hoa và Đằng Thượng Trung Gian. Anh đại nhân, có nên đưa tin thúc dục họ không?” “Tám giờ tập kết, bây giờ còn chưa tới. người tới muộn phạt nặng” cô gái đầy đặn giận dữ, không để ý tới Lục Minh nữa.
“Hòn đá cổ quái này có trí nhớ và năng lượng đặc biệt khiến tôi hiểu được rất nhiều kiến thức trước đây không hiểu. Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu làm thế nào trông được loại hạt giống cổ đại đó rồi.... Các cô sao thế? Trời, quần áo của tôi đâu?" Lục Minh vẫn có phần quan trọng nhất chưa nói ra, qua lần đột phá này, không gian trữ vật đã mở rộng ra ngoài năm mét vuông, cái thứ hai cũng có ba mét vuông, nguyên hai cái này chỉ là không gian trữ vật bé như nắm tay lại tăng lên to bằng quả bóng rỗ. Không gian trữ vật lần này tăng cao, ngoài có liên quan tới hấp thu năng lượng của hòn đá ra, khiến hắn hiểu được làm thế nào chuyển đổi lượng lớn chân khí. Điều quan trọng nhất là hắn hiểu được làm thế nào bồi dưỡng được những hạt giống kỳ lạ của thời cổ thu được trong không gian trữ vật.
Có lẽ không cần bao lâu, lúc Lục Minh lại tiếp tục đột phá, là có thể chứa được sinh mệnh sống rồi.
Giờ đây hắn hiểu được cất vào thực vật có sinh mạng, cảm giác cất động vật sống chỉ kém nhau một đường, chỉ thiếu cơ hội đột phát lĩnh ngộ cuối cùng.
Đang lúc Lục Minh nói cao hứng, hắn đột nhiên thấy ba cô không mảnh vải che thân, mình cũng đang khỏa thân, trong lòng không khỏi toát mồ hôi hột.
Rốt cuộc mình để ba cô nhìn thấy bao lâu rồi?
Lục Minh phản ứng lại khiến ba cô ngượng ngùng, vội vàng ôm người chạy ra ngoài cửa.
Mãi sau, khi Cốc Linh Linh mặt đỏ bừng lấy quần áo cho Lục Minh, phát hiện hắn đã mặc quần áo lên rồi, vì đột phá không gian trữ vật của Lục Minh, thạch thất kia cũng biến mất rồi. Bên trong còn lõm một khối, chỉ là không gian trữ vật của Lục Minh tán ra ngoài và tán lên trên, phần dưới không chịu nhiều tổn thất, chỗ xích đu cao cao lại có một động lớn.
“Các cô cầm hòn đá này giúp tôi..." Lục Minh bừng bừng nếm thử cầm hạt giống trong không gian trữ vật ra. Đầu tiên đặt hạt giống trong chén ngọc, lại chất đầy ngọc thạch, sau đó dùng Ngư trang chuỷ cắt ngón tay, cho máu xuống.
“Như thế không lo tới sức khỏe sao?” Trương Vân hỏi. Hắn nhỏ mười mấy giọt, mà các cô đều không khỏi đau thay hắn.
“Không sao” Lục Minh thấy không sao, máu tự sản sinh, nhưng Trương Vân cất giữ chén ngọc và ngọc không đủ, chỉ đủ cho hắn năm bát, ngọc thạch mình mang tới đều bị nát thành bột khi mở rộng không gian trữ vật rồi, thạch thủy tinh trong thạch thất cũng vậy. Giờ ,chỉ có thể trồng vài chén, khi nhỏ đủ máu, hắn vận tiên thiên chân khí vào chén ngọc, khi năng lượng của hạt giống có máu, ngọc thạch tiếp nhận từ từ, năng lượng chúng giao hòa, cuối cùng đạt tới cân bằng, lại lấy ra nảy mầm.
Năng lượng bao quát không có thời gian trong không gian trữ vật đạt được cân bằng chỉ cần ý nghĩ của Lục Minh dẫn tới.
Nên trong mắt Trương Vân, Mira và Cốc Linh Linh, Lục Minh chỉ là biến chén không lại biến ra, phát hiện chén ngọc ngọc thạch đều đã hòa tan phân nữa, biến thành ngọc dịch và ngọc thạch nửa trong suốt. Các cô đều không biết, nếu để thời gian tự nhiên trôi qua, có lẽ cần tới mấy nghìn vạn năm, mới có thể biến thành thế này, nếu không chắc chắn càng thêm kinh ngạc.
Hạt giống nảy mầm càng thần kỳ, chỉ thấy hai tay Lục Minh biến thành màu vàng, trong chén lờ mờ có thể nhìn thấy hạt giống chìm trong đáy có chút động đậy.
Cuối cùng chồi chui lên, dần dần mọc ra hai lá bụ bẫm, chồi chui ra, thân trắng chồi lên trong chén ngọc, sau đó chậm chậm sinh trưởng, sau khi tan hết ngọc dịch, lại mọc lên cái lồng nửa vòng tròn như một quả trứng gà màng mỏng, mọc ra khỏi dịch ngọc khoảng ba cm, sẽ không lớn nữa, là cắm rễ.
Lục Minh vì một chén mà quá mệt mỏi, làm liền năm chén, lại không có ngọc thạch bổ sung năng lượng, cơ thể hét lớn không chịu được.
“Mệt thì nghỉ ngơi một lát. Đâu có làm như anh, muốn cái gì cũng tốt” Trương Vân lấy khăn tay lau mồ hôi cho Lục Minh.
“Đây là hoa gì thế? có tác dụng gì?” Cốc Linh Linh đợi Lục Minh thu chén ngọc lại, hỏi với vẻ hiếu kỳ. Cô nghĩ những thứ này có lẽ là bí mật của Lục Minh, vội vàng xua tay nói: “Nếu là bí mật, thì không cần nói, dù sao cũng không hiểu” Lục Minh nghe thấy thế khẽ cười nói: “Không phải bí mật gì, đây là một loại thực vật cổ đại, bây giờ không có, ở Sơn Hải Kinh mới có, năm chén đều không phải cùng một loại thực vật. Đều giống nhau cụ thể có hình dạng thế nào, tôi cùng chưa nhìn thấy, đợi chúng lớn lên mới biết được...
Cuối cùng, Lục Minh gật gật đầu với Trương Vân nói: “May có hòn đá của cô, nếu không tôi còn phải tìm tòi lâu nữa mới có thể hiểu được cách trồng những hạt giống này”.
Trương Vân vui sướng, lại tức giận.Hắn nói khách khí vậy, mình làm nhiều chuyện như vậy, đều là vì hắn.
Cô rất muốn cho hắn một đâm, nhưng nghe hắn nói hòn đá có tác dụng, lại nhanh chóng nói: “Bạn làm thuyền của tôi chắc vẫn có loại đá này, hay là tôi mua toàn bộ lại, anh đợi chút, tôi gọi điện cho anh ta liền...”
Lục Minh giữ tay cô lại, ý bảo cô đừng đi, bảo cô ngồi xuống: “Đừng vội, nếu hỏi thẳng đối phương chắc chắn người ta sẽ không dễ dàng bán đi. Đầu cơ kiếm lợi, đạo lý này ai cũng hiểu. Hơn nữa, tri thức hòn đá này mang theo cũng vậy, ít nhiều đều giống nhau, chỉ là năng lượng kỳ lạ cất giấu trong nó, đáng cho chúng ta mua về. Giờ nghĩ cớ đã, thăm dò xem còn đá, chúng ta sẽ ra giá”.
Trương Vân cầm lấy tay hắn, toàn thân mềm nhũn, khẽ ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới có cớ hợp lý nhất.
Khi Lục Minh mệt mỏi tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên giường, đắp chăn thơm ngào ngạt.
Vừa đứng dậy thấy Cốc Linh Linh đang cong mông gần đó dùng khăn tay lau bàn. Thu dọn tàn cuộc sau khi mình đột phá.
Mira hình như vừa tắm xong, bên dưới là quần quân nhân, vắt trên vai một cái khăn mặt. Dáng vẻ nữ binh, cô bị Lục Minh nhìn tới mặt đỏ bừng, vội vàng mặc áo vào, vứt khăn tay cho Lục Minh : “Mau đi rửa mặt đã, hình như Trương Vân đã liên lạc với bên kia rồi’.
Còn chưa nói xong, Trương Vân từ trong đi ra, vừa nhìn thấy Lục Minh ngồi dậy, cô quay người đi ra.
Tới lúc đi ra, đã có một chậu nước ấm, quả thực còn ngoan ngoãn khéo léo hơn cả vợ.
“Tôi đã liên lạc với Lục Cân rồi, nói với hắn trong nước có một người họ hàng nghiên cứu có chút hứng thú. Cuối cùng còn giảm xuống hai giá tiền. Bởi vậy nhưng Lục cân trữ không ít hòn đá này, nhưng khổ nỗi là không có người mua, bị tôi ép giá, nhưng hắn cũng chấp nhận rồi” Trương Vân có chút ý. Mình lại làm một chuyện giúp đỡ hắn, mặc dù không so sánh được với sự giúp đỡ của các cô gái ở Lam Hải, nhưng mình cũng không phải không có tác dụng gì.
“Cô bảo tôi giả mạo nhân viên nghiên cứu khoa học trong nước?” Lục Minh bật cười. Nếu Lục Cân không xem tivi thì còn được, nếu xem rồi, khả năng nhận ra mình là tiểu tử kungfu là rất lớn.
Nhanh chóng suy nghĩ, nếu mình có thể chế tạo ra dung dịch có thể thay hình đổi dạng bất cứ lúc nào thì tốt.
Mặt nạ người, bây giờ Hollywood cũng có những công cụ hóa trang giả như da người bằng cao su. Mình cũng nên làm một cái, tận dụng kiến thức của mình lần sau vào trong linh thai huyên diệu chi cảnh, lại thông qua Hà Xa biết đề ra nghi vấn hỏi chiếc hộp nhỏ thần kỳ, xem có thứ gì tương quan không. Nếu mình có thể biến thành người khác bất cứ lúc nào, vậy thì hành động càng thêm bí mật.
Tưởng tượng này lại có cảm giác bí mật.
Hình như đúng là có đồ phù hợp có thể cũng cấp hóa trang, chỉ là không bắt tới linh cảm này, không thể lĩnh ngộ được kiến thức mới.
Lục Minh vẫn bỏ suy nghĩ này lại trước. Mua đá của chủ thuyên Lục cân về, rồi từ từ nghiên cứu cũng chưa muộn.
Mira vừa thấy Lục Minh đồng ý, liền lập tức ra ngoài lấy xe.
Lúc sắp xuất phát Lục Minh nghĩ, dính râu quai nón lên, lại đeo kính râm.
Ba cô gái bật cười, vì Lục Minh sau khi hóa trang đơn giản có chút buồn cưỡi, không giống với tiểu tử kungfu, mà lại giống một đại ca xã hội đen.
Tới bãi bỏ phế liệu mà chủ thuyền Lục cân hẹn trước, chủ thuyền Lục cân mặt đen cao lớn đột nhiên lắc đầu, ý muốn nâng giá, nếu không hắn sẽ lỗ vốn. Trương Vân vô cùng tức. Trước khi mua bán đã thương lượng rồi, sao có thể nâng giá lung tung, cô giận dữ mang hắn thấy lợi quên nghĩa, năm đó cha mình là thủy thủ còn có ân cứu mạng, không ngờ lại vong ân tới vậy.
Chủ thuyền Lục Cân nghe rồi, mặt đen đỏ lên, lắp bắp vài câu, xua tay nới: “Vậy tôi cũng không thể lỗ vốn được, không thể thêm tiền, thì không được”.
Lục Minh thấy có chút không ổn, hỏi: “Lục tiên sinh, hay là, dẫn chúng tôi đi xem hàng thử? Đúng là hàng tốt, chúng tôi mua cũng chưa muộn”. Lục cân vừa nghe liền xua tay : “Tôi sao biết được anh có phải là người của hải quan không? Điều này không thể”.
Bãi đỗ xe xuất hiện một người, vóc dáng thấp bé, tới đưa cho chủ thuyền Lục Cân một điếu thuốc Hông Kông, lại đưa thuốc tới Lục Minh. Sau khi Lục Minh từ chối nói: “Mấy vị chớ trách, chúng tôi để hải quan bắt được nhiều rôi. Nếu không phải người Trương tiểu thư dẫn tới, chúng tôi không dám tiếp. Bây giờ hải quan kiểm tra nghiêm ngặt, anh Lục Cân không phải không muốn bán cho các người, chỉ là anh ấy có chỗ khó xử..." Quay mặt lại nói với chủ thuyền Lục Cân: “Anh Lục Cân, anh không cần đa nghi, em kiểm tra rồi, không có đuôi bám theo. Bọn họ không phải người của hải quan, dẫn họ đi xem hàng đi”.
Chủ thuyền Lục cân cúi đầu không nói, chờ người đó dẫn đường, vẫn hỏi Trương Vân: “Mọi người cần gấp như vậy, hòn đá này hữu dụng sao?” Trương Vân nghe xong rồi kinh ngạc, Lục Minh lại thầm nắm lấy tay cô.
Sau đó lại dặn Mira và Cốc Linh Linh: “Mira, Linh Linh, chúng ta cũng tới mở mang tầm mắt thôi”.
Người thấp bé kia vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn ngược lại với vẻ phụng phịu của Lục Cân, ngậm thuốc nói với Lục Minh dán râu quai nón: “ông chủ này nói có lý, lần này chúng tôi xuất hàng lớn, đồ sứ vớt từ thuyền hải tặc chìm, những nam châm này càng nhiều, nặng nhất cũng tới một tấn..."
Vượt qua bãi đỗ xe cũ hỏng, tới một dãy nhà kho thấp nhò. Người thấp đó thuần thục mở cửa ra, ý bảo Lục Minh và ba cô vào trong.
Sau khi Lục Minh và ba cô vào, hắn đột nhiên lùi ra “Kịch” đóng cửa sắt lại.
“Lục Cân, các người như vậy là có ý gì?” Trương Vân phẫn nộ đập của sắt. Trên cửa sắt có một khe nhỏ hoạt động mở ra, mặt người thấp bé lộ ra: “Trương tiểu thư, mấy vị, xin lỗi, chúng tôi muốn các người chịu khổ ở lại đây hai ngày. Đợi chuyên gia của chúng tôi tới, kiểm tra nếu đá đúng là không có tác dụng gì, chúng tôi sẽ thả các người ra. Nếu đá hữu dụng, các người có thể hiến tặng nó cho Xuất Vân quốc. Các người cũng có thể trở thành dân lành bậc nhất trong Đại Đông Á dân chủ quang vinh, chúng tôi sẽ không bạc đãi bạn bè chúng tôi từ Đại Đông Á đâu... Bây giờ hi vọng các người nghe lời chút”.
Dứt lời, hắn còn lấy súng ngắn ra lắc lắc, ý bảo Lục Minh và Trương Vân yên phận chút.
Lục Cân nhét nước và bánh mì từ khe vào, lại dừng lại.
“Các người nghe lời chút, nếu không, đừng trách chúng tôi giết người diệt khẩu giữ bí mật. Trương tiểu thư, cô ra đây đi. Tôi có thể nói chuyện hợp tác với cô. Mấy người theo sau nếu không các người đừng trách” Tên thấp đó thấy Trương Vân kiêu ngạo vì tức giận mà ngực phập phồng không thôi, lại càng thêm hấp dẫn. Hắn nuốt nước bọt, cười dâm đãng, thay đổi ý rời đi, lấy súng chỉ vào Lục Minh, Mira, và Cốc Linh Linh, lệnh cho Trương Vân đi ra.
Sau khi mở cửa ra, hắn lấy tay chặn lại, muốn kéo cô ra ngoài cửa.
Đột nhiên phát hiện có điều bất ổn, thiếu mất một người?
Không thấy người đàn ông râu quai nón đâu nữa?
Rõ ràng lúc nãy hắn còn đây, sao lại không thấy đâu? Tên thấp đó còn chưa kịp hiểu, gáy tê rần, bị người đánh phía sau. Giọng nói lạnh lùng như tử thần vang lên: “Ngươi muốn chết thế nào đây? Ta cho ngươi mấy chọn lựa? Nổ đầu, moi tim? Hay là ta moi nội tạng của ngươi ra? Dùng ruột thông khí? Cũng có thể rút máu ra, để ngươi trở thành một cái xác khô... Không, ta cho ngươi cách chết tốt nhất. Ta phải bóp nát từng khúc xương của ngươi.... Ngươi biết chúng ta là ai không? Bất cứ tên cặn bã nào dám chú ý tới nữ nhân của ta, chỉ có đường chết!”
Nghe Lục Minh nói như vậy, Trương Vân cảm động lệ rơi đầy mặt, nước mắt như mưa.
Vì hắn làm nhiều việc như vậy có thể nói câu như vậy, bây giờ cho dù chết đi cũng đáng!
Đời này chắc mình không thể trở thành người phụ nữ của anh ấy. Người phụ nữ của anh ấy, vợ anh ấy, chắc là xử nữ thuần khiết ở Lam Hải, mình đã dang dỡ, ngay cả làm tình nhân cũng không có tư cách, nhiều lắm cũng chỉ coi như hoa dại ven đường, chỉ cần khi anh ấy đi ngang qua Hông Kông, chắc chắn dừng lại, để ý tới mình, đã là phúc lớn nhất đời mình rồi. Bây giờ có thể nghe thấy anh ấy vì bảo vệ mình mà nỗi giận lôi đình nghe anh nói tới câu “bất cứ tên cặn bã nào dám chú ý tới người của ta, chỉ có đường chết”, trong lòng thấy thỏa mãn rồi.
Trước mặt Trương Vân tên lùn xương cốt kêu răng rắc mà kêu lên đau đớn thảm thiết, không chịu được lớn tiếng khóc.
Tiếng khóc thậm chí át cả tiếng kêu rên của đối phương, truyền đi rất xa, rất xa....
Giận một nỗi không gặp trước khi lấy chồng.
Đó là bi thương cùng tiếc nuối lớn nhất trong lòng Trương Vân. Đáng tiếc, đời mình đã không còn cách nào bù đắp lại tiếc nuối này. Đời người không lặp lại được, cô thật sự hối hận, sao không đợi tới hôm nay mới gặp được Lục Minh. Nhưng đã thành ra thế này, cho dù phải trả giá bao nhiêu tiền và công sức, đều không thể thay đỗi, cô nhìn thấy tận tay Lục Minh chặt đứt xương cốt toàn thân tên lùn đó, vẫn vô cùng thịnh nộ, đau đớn áy náy trong lòng càng lớn, khóc nói với Lục Minh: “Xin lỗi, xin lỗi, em không biết anh sẽ xuất hiện. Em không đợi anh... Hu hu. Em không đợi anh, xin lỗi..."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Cân ngơ ngác nhìn, hắn nhìn Lục Minh mà khiếp sợ. Đối với hắn mà nói, người Nhật Đại cửu Bảo Sài Dũng (Woren Okubo) tinh thông tiếng Trung là ác mộng của hắn mấy ngày nay. Mặc dù thân hình người Nhật đó thấp bé, nhưng khả năng kinh người, mọi vệ sỹ và anh em đều bị người này dễ dàng chế phục, thậm chí không cần động tới súng. Nghe nói Đại cửu Bảo Sài Dũng là Ninja quỷ bộ của Nhật, tinh thông nhẫn thuật và đánh đấm, tốc độ đúng là nhanh như chớp, nhanh nhẹn như báo, mọi thủ hạ đều không chịu nổi một đòn trước mặt hắn. Nhưng, trong lòng Lục Cân, Đại Cửu Bảo sài Dũng gần như vô địch này, lại để người râu rậm trước mặt này bắt được dễ dàng tới vậy. Nhấc trên không, giống như xách một con thỏ. Đại Cửu Bảo Sài Dũng như ác mộng này lại không có tới cả khả năng giãy đụa, bị người râu rậm này chặt đứt từng khớp xương toàn thân, biến thành một bãi bùn nhão, điều thần kỳ nhầt, kinh ngạc nhất chính là người này vẫn chưa chết hẳn, vẫn đang yếu ớt sùi bọt máu.... Người thanh niên râu rậm Trương Vân dẫn tới này, rốt cuộc là ai? “Bây giờ, uy hiếp giải quyết rồi, chủ thuyền Lục Cân, anh có thể nói thật rồi?” Lục Minh an ủi Trương Vân một hồi, lại nhân lúc cô thôi khóc, chuyển sang nói với thuyền chủ Lục Cân. Mặc đù thuyền chủ Lục cân không nói gì, nhưng Lục Minh và Trương Vân đều phát giác được hắn không ổn, hắn vốn dĩ muốn để Trương Vân rời đi, sau đó tên Nhật lùn kia xuất hiện, hắn mới trầm ngâm không nói gì. Với sự khác thường của hẳn, nếu Trương Vân không bên cạnh Lục Minh, e là sớm đã thay đổi chủ ý rời đi rồi. Chính vì có Lục Minh bên cạnh, ba cô có lòng tin, lại có lời nói của Lục Minh mới tương kế tựu kế, theo đuôi tên Nhật lùn đó tới đây, xem hắn giở trò quỷ gì. Lục Cân ổn tâm thần rồi, đâu tiên chắp tay với Trương Vân, áy náy nói: “Tiểu thư, lần này Lục Cân có lỗi với cô. Đúng là người Nhật uy hiếp tôi. Tính mạng cả nhà tôi đều năm trong tay hắn, còn liên can đến huynh đệ của tôi.. Tôi không đánh lại được, chạy cũng không xong, chỉ có thể theo lời hắn nói. Vốn dĩ tôi không nói với cô, mà nói là đá vớt lên đều ở nhà. Nhưng ban ngày cô gọi điện thoại tới, bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng nghe thấy, tôi đúng là không còn cách nào, tôi xin lỗi cô..." “Anh Lục Cân, chuyện này không trách anh” Trương Vân khóc lớn một hồi, trút được tâm trạng, tâm thần cũng hồi phục lại, vội vàng xua tay. “Tôi phải biết những tử thạch này là mối họa, đưa hết cho cô là được rồi. Lại cứ nhất định giữ lại trữ hàng đầu cơ tích trữ. Không ngờ chút nữa trả bằng tính mạng cả nhà rồi” Lục Cân than thở, lại dẫn Lục Minh và ba cô gái tới đầu phòng dài, mở cửa ra, bên trong còn trói hai người phụ nữ trung tuổi, ba đứa trẻ và bảy tám người đàn ông. Những người này vừa nhìn thấy Lục Cân mở cửa ra, đều vẻ mặt vui mừng. Lại nghe nói người Nhật Đại Cửu Bảo Sài Dũng đó chết rồi, hai người phụ nữ trung tuổi càng khóc lớn, khiến những đứa trẻ cũng khóc lên, trong phòng loạn hết cả lên. Cứu những người đó ra, Lục Cân cho thủ hạ dẫn vợ con đi ra ngoài bãi đỗ xe chờ mình. Hắn mở cửa căn phòng cũ nát, bên trong là nhà kho đầy bụi bẩn, lật rơm rạ mốc meo ra, bên dưới có ba bốn mươi hòn đá đen kỳ lạ to nhỏ khác nhau. Trong đó hòn lớn nhất vẫn to hơn hòn Trương Vân mua về, nhỏ nhất cũng to như nắm tay. Lục Cân thành khẩn nói với Lục Minh: “Tính mạng cả nhà tôi đêu nhờ anh cứu cả, người đi thuyền chúng tôi coi trọng báo đáp tri ân, những hòn đá này chúng tôi có cũng không có ích gì, lại còn là mối họa, nếu hữu dụng với anh, vậy xin anh nhận cho” Quay người nói với Trương Vân: “Tiểu thư, lai lịch của tôi chắc đã bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng báo cáo đi, ở lại đây chỉ chờ chết, may mà người đi thuyền chúng tôi, lấy thuyền làm nhà, chúng tôi chuẩn bị lên thuyền, rời khỏi Hông Kông, tới Malaysia hoặc Philippines, chờ sóng gió qua đi rồi quay lại, dù sao bình thường mùa cá chúng tôi cũng ra khơi vài tháng, sau này có cơ hội quay lại, tôi và các anh em sẽ cảm ơn cô cứu giúp... Bây giờ trong lòng tôi vội đi, vậy không khách khí nữa”. Trương Vân rút chi phiếu từ ngân hàng Thụy Sỹ trong túi ra, đưa cho Lục Cân: “Hi vọng anh và chị dâu thuận buồm xuôi gió, bình an rời khỏi., bình an quay về”. Bình thường, chắc Lục Cân sẽ không nhận, nhưng bây giờ là lúc khó khấn, nghĩ có thêm chút tiền phòng thân cũng tốt. Giơ tay nhận lấy rồi, hắn cảm kích nói: “Tiểu Vân, tôi vốn không định nói, nhưng cô và ân tình của anh em, thật sự.... Nếu Lục Cân tôi vẫn giữ bí mật trong lòng, thì không phải là người nữa. Chúng tôi có thể vớt được thuyền đắm, là do một hậu nhân thủ hạ của Trương Bảo Từ bị khoản nợ ép tới đường cùng, bán tin tức cho chúng tôi đổi lấy tiền, mặc dù là truyền miệng, nhưng chúng tôi đúng là mò được thuyền đắm, nhưng niên đại quá lâu, không mò được bao đồ hữu dụng, nhưng mò được những tử thạch này... Hậu nhân thủ hạ của Trương Bảo Tử nói, trên sông đảo, “xâu đầu người ngược’’ của công vịnh, “nửa vầng trăng” của ô trư châu, kéo kỳ sơn, “giếng vàng”, đỉnh bạc” của “ núi trúc kỳ”, “ngón tay đá” của núi Thạch Bàn, và “bảy sao nửa trăng” của Làng Vịnh đều có kho báu Trương Bảo Tử chôn xuống năm đó, chúng tôi cũng từng đi tìm, nhưng không có manh mối nào hữu dụng, hi vọng mọi người có phúc, có thể đào được kho báu của Trương Bảo Tử. Cuối cùng, hắn rút một bản đồ từ trong lòng ra, đưa cho Lục Minh nói: '‘Đây là Đại Cửu Bảo Sài Dũng ép tôi vẽ ra, bên trên là nơi chúng tôi vớt thuyền đắm, còn có rất nhiều nơi chưa mò tới.... nhưng, vị trí của bản vẽ này có hơi lệch một chút, là tôi cố ý vẽ sai. Anh theo đánh dấu ở đây đi về phía Tây Nam khoảng năm hải lý, mới có thể tìm thuyền đắm, vùng hải vực này có rất nhiều đá ngầm, mọi người cẩn thận một chút”. Lục Cân nói xong, sợ người Nhật chạy tới, vội vàng đi khỏi. Hắn dẫn vợ con và anh em lái ô tô rời khỏi, thần sắc vô cùng hoảng sợ. Xem ra bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng tra tấn không nhẹ, sợ tới quá mức vậy. Lục Minh cảm thấy khả năng tồn tại của kho báu của Trương Bảo Tử không lớn lắm. Trương Bảo Tử hoạt động ở vùng Nam Hải, là đầu lĩnh hải tặc. Lục Minh cũng từng nghe nói, cùng với nói hắn là đầu lĩnh hải tặc, chi bằng nói hắn là một anh hùng dân tộc trên biển, vì Trương Bảo Tử quản thúc thủ hạ nghiêm ngặt, lại chuyên bắt tù binh cướp bóc đội thuyền ngoại quốc, không hại đồng bào, thủ hạ khi mạnh nhất có tới hơn mười vạn người, không ít nơi của Hông Kông phồn vinh cũng đều do ông kiến thiết, sau này vì cạn kiệt lương thực, Trương Bảo Tử bị ép chấp nhận chiêu an của chính phủ Thanh, còn làm một chức quan không nhỏ. Đánh giá của hậu nhân, Trương Bảo Tử là “anh hùng nửa đời” ý là nửa đời trước là anh hùng, nửa sau chấp nhận chiêu an lại khiến người ta khinh bỉ. Đối với kho báu của Trương Bảo Tử, Lục Minh cảm thấy, đúng là Trương Bảo Tử từng thu được rất nhiều của cải, nhưng chi phí cho mười vạn người chắc chắn không ít, cho dù có kho báu vàng bạc chôn dưới đất, vậy thì bao thủ hạ đều biết, lại nhiều năm như vậy, cho dù thủ hạ, kẻ địch năm đó không đào, chắc hậu nhân cũng sớm đào đi rồi, đâu có thể để lại tới bây giờ. Lục Minh không hứng thú lắm với vàng bạc châu báu, hơn nữa những thứ này chôn vào trong đất, cũng dễ dàng chìm rơi xuống tầng sâu. Đừng nói không có địa điểm kho báu chính xác, cho dù có cũng khó tìm được. Điều duy nhất làm Lục Minh thấy hứng thú chính là thuyền đắm, nói không chừng vẫn có tin tức tốt gì đó. Trương Vân rất vui mừng, những hòn đá kỳ lạ Lục Cân mò được có tới ba bốn mươi hòn, nhiều như vậy chắc rất hữu dụng với Lục Minh, cô nhìn Lục Minh với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhỏ tiếng hỏi: “Cần mang đi không? Em đi lái xe tới”. “Không cần, các cô ra ngoài chút đi” Lục Minh xua xua tay. Không gian trữ vật sau khi mở rộng, nhiều thứ hơn nữa cũng có thể dễ dàng đựng được, chỉ là hắn có chút vội và muốn cảm ứng chút, những hòn đá này có có gì khác nhau không? Tránh quần áo của ba cô lại rách nát, Lục Minh ý bảo các cô rời xa khỏi chỗ mình một chút. Ba cô hơi do dự, mặc dù trong lòng không nỡ rời đi, nhưng ở đây không phải là quán bar Khô lâu, không có quần áo, về thế nào được? Cuối cùng lưu luyến không rời chen chúc ở cửa ra, nhìn Lục Minh. Chỉ thấy hắn nhặt từng hòn đá lên khẽ cảm ứng, sau đó chưa tới hai phút, kết thúc cả quá trình xem xét. Trương Vân vừa thấy trên người Lục Minh không có gì lạ thường, còn tưởng Lục Minh không thu được gì, có chút tiếc nuôi hỏi: "Sao rồi, những hòn đá này đều là giả” Lục Minh vừa thấy thần sắc cô, biết cô hiểu lầm, xua tay nói: “Không, đá rất hữu đụng, tôi phải mang về từ từ nghiên cứu”. Cốc Linh Linh nghe xong, gật đầu vui mừng: “hữu dụng là tốt, hữu dụng là tốt”. Suy nghĩ trong lòng ba cô đều tương tự, còn tưởng Lục Minh ngại lại khỏa thân, hắn đợi tới khi mang về rồi lặng lẽ nghiên cứu những hòn đá đen này. Cho dù thế nào, các cô nghe thấy Lục Minh nói đá hữu dụng, trong lòng đều yên tâm, hưng phấn dâng lên, kéo Lục Minh về, hi vọng hắn nhanh chóng có không gian nghiên cứu đá đen. Lúc Mira lái xe rời khỏi, Lục Minh nhìn phía sau một cái, khóe môi nở nụ cười. Trương Vân vô tình nhìn thấy, nhưng không hiểu hắn đang cười gì, là vì có được nhiều đá đen? Hay là vì chuyện khác? Cô không hỏi, chỉ tò mò, cũng không biết. Một ngày sau, có mấy bóng đen tới bên thi thể của Đại Cửu Bảo Sài Dũng, phẫn nộ nguyền rủa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhặt xác. Lúc bọn họ lật thi thể Đại Cửu Bảo Sài Dũng lại, đột nhiên phát hiện phía dưới còn mấy quả lựu đạn.... Ngoài một người đứng xa nhất may mắn sống sót ra, bốn người khác đều chết ngay tại chỗ.... Đó là lựu đạn Lục Minh học được từ trong rừng Myanmar, cũng là một trong những chiến thuật huấn luyện viên Niếp Thanh Lam truyền thụ lại. Chính huấn luyện viên Niếp Thanh Lam chưa từng chôn lựu đạn dưới thi thể, không ngờ Lục Minh cô dạy dỗ lại phá vỡ kỷ lục này trước. Lúc sắp đi. Lục Minh nghĩ ra điều này, mới không khỏi mỉm cười. Nếu mình quay về Lam Hải, nói lại với Niếp Thanh Lam, chắc chắn cô sẽ hờn dỗi lấy tay trắng như phấn nhẹ đánh mình! Lục Minh không nhịn nổi cười, vì hắn gần như có thể đoán được vẻ mặt của kẻ địch khi lật thi thể Đại cửu Bảo Sài Dũng, chắc chắn là rất đặc sắc! Chỉ là Trương Vân bên cạnh thể nào cũng không nghĩ tới điều này, đoán hồi lâu, cũng không đoán ra được nụ cười thần bí của Lục Minh rốt cuộc là cái gì.... Mặc dù người Nhật bị Lục Minh đả kích vấn đề này, nhưng có thể nói, lần này chắc chắc không phải trầm trọng nhất... Lúc Lục Minh xử Đại Cửu Bảo Sài Dũng, còn lục soát trên người hắn một văn kiện, lúc hắn về đưa cho Lãnh khốc Nam số 2, chỉ trong hai giờ. Lãnh Khốc nam số 2 liền đem về điểm liên lạc nơi tập kết Ninja của Nhật ở Hông Kông, thậm chí còn dịch cả nội dung văn kiện, thì ra chín giờ tối hai ngày sau. Ninja Nhật có một người đặc biệt danh hiệu “Hoa anh đào” được cử đi làm nhiệm vụ, mệnh lệnh tất cả ninja ở Hông Kông trước tám giờ tối hôm đó tập kết. “Lần này, mình cũng giả trang làm một Ninja xem” Lục Minh hôm sau lần theo địa chỉ, tìm được một phòng cho thuê, giả làm người đưa đồ, ấn chuông cửa. Trong phòng có một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Hắn mở cửa, oang oang quát: “Tôi không gọi đồ, mau biến đi, nếu không ông đập cho”. Lục Minh nghe xong mỉm cười nói: “Chân Nguyên Hạnh Thật, ta không phải người bán hàng, tôi tới đưa tin.... chín giờ tối Ninja tập kết, ta thay ngươi tham gia là được rồi”. Sỡ ** Lục Minh chọn chân Nguyên Hạnh Thật cao lớn nhất trong các Ninja là vì muốn tìm một người hơi cao lớn trong người Nhật cũng vô cùng khó. Nếu Lục Minh giả mạo những tên lùn kia, vừa nhìn là có thể bị phát hiện, đành chọn Ninja chân Nguyên Hạnh Thật có thực lực kém cỏi nhất. Chọn Chân Nguyên Hạnh Thật cũng có chỗ hay, một là hắn thân phận thấp kém, không có tư cách lên tiếng, Lục Minh lại không giỏi tiếng Nhật, giả một Ninja không có tư cách phát biểu ý kiến ngược lại lại có lợi, hai là chân Nguyên Hạnh Thật này sống ở Hông Kông lâu rồi, thân phận là lái xe vận tải, nói tiếng Trung lưu loát, vạn bất đắc dĩ dùng tiếng Trung trả lời, cũng không dễ dàng lộ ra sơ hở. Chân Nguyên Hạnh Thật bị Lục Minh cho một đấm ngất xỉu, lúc hắn tỉnh lại, phát hiện Lục Minh đã thay quần áo Ninja của hắn. “Ta hỏi gì, ngươi trả lời đó, không được chậm trễ nếu không, ngươi sẽ chết rất đau đớn”. Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, bạn tốt nhất của ngươi là ai?” Lục Minh lấy đầu gao găm dí trên da Chân Nguyên Hạnh Thật. Hắn đã điều tra được bạn của chân Nguyên Hạnh Thật chính là Cửu Quỷ Hưng Long cũng sống ở Hông Kông lâu rồi, chỉ cần tên này dám nói dối, vậy thì hắn sẽ đâm mắt trái của tên này. “Không, a, là Cửu Quỷ, Cửu Quỷ Hưng Long....” Chân Nguyên Hạnh Thật cảm thấy da mắt bị đâm rách, máu tươi trào ra nếu không nói, chắc mắt cũng xong rồi. “Câu hỏi thứ hai, cấp trên trực tiếp của ngươi là ai?” Lục Minh thản nhiên hỏi. Khoảng nửa tiếng sau, Lục Minh tỉ mỉ hóa trang, đội mũ, đeo kính, trên mặt còn đeo khẩu trang, khoác áo khoác ngoài, giống như người thần bí đi ra khỏi cửa phòng Chân Nguyên Hạnh Thật. Từ bây giờ, hắn chính là Ninja chân Nguyên Hạnh Thật, về phân Chân Nguyên Hạnh Thật thật, sớm đã đi gặp đại thần Thiên Chiếu gì đó rồi. Mặc dù thuật hóa trang của Lục Minh chỉ học hỏi một ngày dưới sự chỉ dẫn của Trương Vân, Cốc Linh Linh và Mira nhưng miễn cưỡng vẫn tạm được. Chủ yếu là Lãnh Khốc nam số 2 cung cấp công cụ hóa trang và khuôn nửa mặt Chân Nguyên Hạnh Thật tốt nhất. Lúc Ninja hành động cần che mặt. Toàn thân chỉ lộ mắt ra. Điều này giúp Lục Minh che dấu rất nhiều, lại thêm thân phận Chân Nguyên Hạnh Thật thấp kém, đa số chẳng ai chú ý tới, về phần Cửu Quỷ Hưng Long bạn tốt của Chân Nguyên Hạnh Thật, ẩn dật là một tài xế ở Hông Kông, sớm đã bị tai nạn xe do đặc công chế tạo ra vào trong bệnh viện rồi. Mặc dù để che dấu chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, Cửu Quỷ không chết nhưng cũng đứt mất một bên chân, không thể tham gia hành động, càng không thể nhận ra Lục Minh là người giả mạo chân Nguyên Hạnh Thật. Ninja danh hiệu “Anh đào” bất ngờ hành động, chủ yếu là phụ trách lẻn vào khu thuốc, ăn cắp phương thuốc. Ninja giống Chân Nguyên Hạnh Thật không thể vượt qua chức bảo vệ. Lục Minh không cần nghĩ cùng hiểu. Lần này Ninja tập kích chắc là muốn gây sự chú ý của mình, không để mình bay về Lam Hải, điều tra ra phòng thí nghiệm sinh hóa dưới hồ nước Bạch Dũng... Người Nhật chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ tới, mình đã biết rồi! . Cảm giác tương kế tựu kế ngư ông đắc lợi thật tuyệt. Lục Minh càng lúc càng thích cảm giác đùa bỡn với kẻ địch trong lòng bàn tay này. Điểm Ninja tập kết là một cửa hàng sushi của một người Nhật. Lục Minh tới, quán sushi đã đóng cửa không đón khách. Hắn gõ gõ cửa, đưa thẻ đặc biệt chứng minh thân phận, cô gái mặc kimono không nhìn Lục Minh tới một cái, liền cầm thẻ chứng minh lấy dụng cụ trong tay vạch một cái, dụng cụ vang tiếng khẽ, cô gái đó gật gật đầu, điệu bộ bảo Lục Minh mau vào trong. Lục Minh vừa vào trong, phát hiện còn mấy cô gái người Nhật mặc kimono nghênh đón, cùng khom lưng cúi đầu. Những cô gái Nhật cúi đầu đó chắc chắn không phải là Ninja, hơn nữa cũng không có võ công, xem ra chỉ là gái tới phục vụ người Nhật chơi bời. Chỉ có cô gái đứng ở cửa kiểm tra kia mới là Ninja thật sự. Lục Minh không chú ý tới đôi gò bồng lộ ra quá nửa dưới kimono, nhưng để ý thấy mấy con dao găm nhỏ cột cạnh sườn chân dài trắng như tuyết của cô. Lục Minh vẫn đang quan sát người trong nhà, có một người ngoắc tay với hắn: “Chân Nguyên Hạnh Thật, tên ngốc này nhìn cái gì, chỗ của ngươi ở đây”. Nghe thấy lời người đó: Lục Minh thầm toát mồ hôi, sao ngoài Cửu Quỷ Hưng Long ra, Chân Nguyên Hạnh Thật vẫn có bạn quen như vậy? Mình vừa tới, chắc sẽ bị nhận ra thôi, bây giờ nên làm thế nào? Lục Minh cứng da đầu, giơ tay đáp lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh người đó, cô gái đầy đặn phía sau cứ mãi nhìn Lục Minh, cô không quen người cao to này, nhưng cảm thấy người này không giống Ninja, nhưng hắn lại đưa thẻ là Ninja, điều quan trọng nhất là, hơn chín phần Ninja vào trong, đều chú ý tới phần ngực mình cố tình kéo áo để lộ ra. Nhưng người này lại không, lại liếc đùi mình.... Hắn cao như vậy, không thể liếc xuống bên dưới, cũng chính là nói hắn chú ý tới vũ khí ở đùi mình? Một Ninja cấp thấp cũng có thể để ý được vũ khí mình giấu dưới đùi sao? Với trực giác nhạy cảm của phụ nữ cô vô cùng nghi ngờ, nhưng, thấy có người ngoắc tay với người cao to này, trong lòng mới bớt nghi ngờ. Ra ngoài nước mặc dù khắp nơi đều có người lùn ngốc, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai người đặc biệt, cao lớn như người này mặc dù rất ít, nhưng cô nhớ trong danh sách có chân Nguyên Hạnh Thật hình như rất cao, chắc chính là người này! Nhưng thấy dáng vẻ vào nhà chậm hiểu ngô ngơ nhìn đông nhìn tây của người này, chắc là tên ngốc tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản rồi! “Anh đại nhân, sắp tám giờ rồi, bây giờ vẫn thiếu ba người chưa tới...” có một quỷ nhẫn che mặt lanh tay lẹ chân đi tới phía sau cô, nhỏ giọng báo cáo: “Kể cả Đại Cửu Bảo Sài Dũng, Tá Vệ Môn Chí Tín, Khâu Phong Tu Lập Hoa và Đằng Thượng Trung Gian. Anh đại nhân, có nên đưa tin thúc dục họ không?” “Tám giờ tập kết, bây giờ còn chưa tới. người tới muộn phạt nặng” cô gái đầy đặn giận dữ, không để ý tới Lục Minh nữa.