"Ngu xuẩn, chỉ cần ta nhấn nút một cái, bạn của ngươi, kể cả đứa trẻ kia, sẽ tan xương nát thịt!" Gã Ninja bên trái cười lạnh một tiếng, hắn giơ tay lên, chìa ra một cái nút điều khiển màu đỏ. "Thật không?" Lục Minh vận dụng thân pháp tới cực hạn, tốc độ nhanh đến nỗi người ta có cảm giác phía sau hắn có vô số đạo tàn ảnh. "Chém!" Tên Ninja cầm đầu rút ra thanh đao võ sỹ sắc bén, chém một đường, khí thế phảng phất muốn xé trời rạch đất, nhằm vào đầu Lục Minh bổ xuống. Tên Ninja vóc người nhỏ gầy đứng bên phải không có phát ra thanh âm gì, hai tay hắn vô thanh vô tức phóng ra phi châm màu đen, cùng lúc với tên thủ lĩnh chém ra, phối hợp đánh lén Lục Minh. Tên Ninja bên trái không sử dụng vũ khí lạnh, mà trực tiếp rút ra khẩu súng lục, hướng về phía Lục Minh nhả đạn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ba tên Ninja liên thủ ăn ý vô cùng, tuyệt đối không ai có thể thoát khỏi. Bọn chúng trong mắt đang lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng qua một giây đồng hồ, ánh mắt bọn chúng liền thay đổi… Nguyên nhân là vì Lục Minh trước mặt đã biến mất như một làn khói nhẹ. Tên Ninja cao lớn chém vào khoảng không, nhất thời trong lòng giật mình, mắt lộ ra một tia dị sắc, cái mình chém chỉ là một tàn ảnh. Hắn trong sát na hiểu ra, đối thủ cường đại quá sức tưởng tượng! Dựa vào lực lượng ba người, căn bản không có khả năng đánh bại đối phương. Nếu không có nhiều người dùng vũ khí hạng nặng, rất khó đánh trúng tên này. Giờ đây, hắn không còn muốn đánh bại địch nhân, mà chỉ muốn bảo toàn tánh mạng. "Hắc Mộc, Chân Trừng muội, mau lập thành Tam giác chiến pháp!" Hắn lớn tiếng hét to ra lệnh cho đồng bọn lập trận thế phòng ngự. "Tính toán không sai. Nhưng ngươi nên nói với đồng bọn sớm một chút…" Một âm thanh lạnh như băng từ phía sau vang lên. Hắn cùng tên Ninja bên phải đồng thời xoay người phòng ngự. Vừa nhìn về phía nơi thanh âm phát ra. Chỉ thấy đồng bọn hắn Hắc Mộc bị một bóng người cao lớn nhấc bổng lên. Cổ hắn bị đối phương túm chặt, hai mắt trắng dã, hai tay mềm nhũn buông xuôi dưới đất. Nút điều khiển kíp nổ cùng khẩu súng lục rớt khỏi tay, rơi xuống mặt đất. Lục Minh lập tức một cước dẫm nát công tắc nổ mìn. Đồng thời, hộp sọ của tên Hắc Mộc phát ra một thanh âm vỡ vụn. Thất khiếu hắn chảy máu mà chết, cặp mắt vẫn trợn trừng dữ tợn. Khi thi thể hắn ngã xuống, một khuôn mặt lãnh khốc hiện ra, ánh mắt lạnh băng như tử thần. Hai tên Ninja còn lại trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi kinh hoàng, cả người run rẩy. Lục Minh bỏ thi thể Hắc Mộc xuống, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn có di ngôn gì không? Nếu không, vậy các ngươi chết đi!" "Chân Trừng muội, mau chạy đi!" Gã Ninja cao lớn điên cuồng hét lên một tiếng, vung đao đánh về phía Lục Minh. "Tiễn ngươi một đoạn đường…" Lục Minh hai tay tạo thành chữ thập, chụp lấy đao của tên ninja, tiện tay gập lại bẻ gẫy đôi thanh đao, ngay sau đó hắn phóng phần kiếm gẫy ra. Tên Ninja đang đào tẩu tựa hồ cảm ứng, giữa không trung cuộn tròn người lại, nhưng vẫn không tránh khỏi thanh đao Lục Minh ném ra, bả vai tên ninja bị đao đâm qua, máu tươi phún ra, cả đoạn đao đã xuyên thủng người hắn, cắm sâu vào vách tường. Nhìn thấy tên Ninja giữa không trung còn có thể cố tránh né, Lục Minh có điểm ngoài ý muốn, người nầy chiến đấu lực không cao, nhưng thân pháp cũng coi như lợi hại. Hơn nữa hắn cũng có cảm ứng rất mạnh, nếu không đã sớm bị mình phóng một đao xuyên tim. Tên Ninja cao lớn vụt bỏ chạy, Lục Minh liền tung một cước đá theo, đánh trúng ngực hắn, hất tên ninja văng mạnh vào tường. Hắn xương sườn bị gẫy, trên ngực lòi ra mấy mảnh xương trắng hếu. Chính là hắn còn chưa chết, một tay chống vào tường cho khỏi ngã, tay kia móc ra một công tác điều khiển ra, gắng gượng nói: "Thả cho nàng đi, nếu không ta sẽ ấn nút…" "Nếu công tắc này là thật, ngươi đã sớm ấn rồi." Lục Minh tâm lý cũng không chắc rốt cuộc có một hay hai công tắc nổ mìn, nhưng mặt ngoài lộ vẻ không tin. "Chân Trừng muội không có ra tay giết chóc nhiều, xin ngươi thả nàng đi, ta nguyện chết thế… Đây là thật sự là công tắc, nhưng ta sẽ không ấn, cầu ngươi, hãy buông tha nàng, chúng ta thất bại, vĩnh viễn cũng không sẽ trở lại Trung Quốc, xin ngươi tha nàng! Mới vừa rồi, chúng ta muốn giết chết bạn ngươi thì nàng ngăn cản, ta mới buông tha bạn ngươi, cầu ngươi cũng tha nàng một mạng…" Tên Ninja cao lớn đem công tắc đặt ở trên mặt đất, hắn rút ra một thanh đoản đao, đâm ngay bụng mình. Nữ Ninja phía sau nhìn Lục Minh bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Lục Minh tiến lên từng bước, đoạt lấy đoản đao của tên Ninja cao lớn, chém hắn một đao kết thúc sinh mệnh rồi cười lạnh nói: "Trước mặt ta, sống chết của bất luận kẻ nào đều phải do ta định đoạt! Ngươi cũng vậy!" "Nãi nãi ta nói, nhìn thấy cường giả người Hán, nếu giao cho hắn vòng cổ nầy, hắn sẽ tha ta một mạng…" Nữ Ninja nọ run rẩy đưa ra một vòng cổ bằng bạc. Vòng cổ không có chỗ đặc biệt, chỉ là trên bề mặt có hoạ tiết hình rồng uốn lượn. Ở phía sau còn có mấy chữ hán viết theo lối cổ xưa. Lục Minh nhìn nhìn, hung hăng bạt tai nữ Ninja một cái, hừ lạnh nói: "Đừng để ta nhìn thấy ngươi! Còn nữa, ngươi trở về nói cho Tề Đằng, Lam Hải là địa bàn của ta, kêu hắn lập tức biến đi!" Nữ Ninja run giọng nói: "Ta chỉ có thể chuyển lời, nhưng chắc hắn sẽ không theo lời ta". "Không sao, chỉ cần ta nhìn thấy ngươi ở lại đây, ta sẽ giết không tha!" Lục Minh vừa tát nữ Ninja xong, đem vòng bạc cất vào túi. Nữ Ninja lảo đảo cước bộ, đi xuống lầu, máu tươi từ vết thương nhỏ thành dòng trên đường đi. Lục Minh không có thời gian hủy đi kíp mìn đặt trên người đứa trẻ, chỉ đem nó ra xa một chút, rồi vội vàng ra tay cứu Hạ Linh. Muốn cứu sống Hạ Linh, phải đem đạn trong người nàng lấy ra, rồi băng bó cầm máu, chính là hắn trước mắt căn bản không có điều kiện làm việc này. Thôi kệ, cứu người quan trọng hơn! Lúc này bất chấp mọi thứ, Lục Minh xé áo Hạ Linh ra, phát hiện áo ngực của nàng nhuộm đầy máu, sắc mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, quả thực nhìn thấy ghê người. Vội vàng tháo áo ngực ra, lập tức một ít máu tươi phún ra. Lục Minh vội vàng thu nhiếp tâm thần, lấy tay đè vào vết thương trên ngực nàng, vận khởi chân khí, tìm chỗ viên đạn. Lục Minh phát hiện một điều may mắn là, Hạ Linh trúng loại đạn súng lục cỡ nhỏ, phỏng chừng khoảng cách trúng đạn cũng khá xa, hơn nữa áo ngực có tác dụng giảm bớt uy lực của viên đạn, nên đạn cũng không cắm vào quá sâu, chỉ là gần bắn thủng cuống phổi, chỉ cần đem đạn đầu ra, rồi cầm máu, nàng hẳn là không có nguy hiểm tới tính mạng. Bất quá hiện giờ không có dụng cụ gắp viên đạn ra… Lỗ đạn quá nhỏ, chổ bị thương lại là ngực, nếu đưa ngón tay vào, xé miệng vết thương ra, ngực Hạ Linh khẳng định sẽ lưu lại vết thương rất lớn. "Dù sao không ai biết, hay là làm như vầy đi!" Lục Minh cúi người xuống, dùng miệng áp lên vết thương, hút mạnh vài lần. Hạ Linh phát ra một trận đau đớn thống khổ, đầu đạn đã được Lục Minh hút ra, cả mồm hắn máu tươi đỏ lòm. Vấn đề này vừa mới giải quyết xong, vấn đề mới lại phát sinh. Làm sao để cầm máu cho Hạ Linh đây? Ngoại thương không nói, nàng bị tổn thương cuống phổi, xuất huyết bên trong rất khó ngừng, nếu không cầm được máu, mất máu quá nhiều cũng sẽ gây chết người! Lục Minh cau mày suy nghĩ một chút, hắn nhớ ra lúc trước mình bị đạn bắn trúng cánh tay, bởi vì tiên thiên chân khí nhanh chóng vận chuyển, vết thương nhất giờ liền khép lại, không biết tiên thiên chân khí đối với Hạ Linh có tác dụng như vậy không?
Khi Lục Minh từ cửa thông gió đi ra thì tiếng súng vẫn đang lẻ tẻ vang lên.
Ba tên mặc đồ đen che mặt tựa như Ninja đứng trong chổ tối, phía trước bọn họ, ba tên phỉ đồ mặc trang phục bảo an đang cầm súng lăm lăm. Tên lão đại của đám phỉ đồ hô to: "Cho ngươi giây đồng hồ, lập tức đi ra, nếu không con tin trong tay ta toàn bộ sẽ bị giết sạch, đi ra! giây đồng hồ, , , …"
Hắn nhắm vào thi thể bắn một phát súng, tiếp theo quát lớn: "Ngươi nếu không ra, mọi người sẽ bị giết sạch!"
Chỉ là chung quanh phòng làm việc không có một người nào, mấy người kia liếc nhau, trong đó có nam tử trang phục ninja lắc đầu, tiếng nói trầm trầm hừ nhẹ nói: "Con nhỏ đó sớm đã đi xa, thân thủ nàng không tệ, bắn súng lại chuẩn, thật là phiền toái lớn".
"Chúng ta có tám người ở đây, căn bản không cần sợ hãi" Tên Ninja cười lạnh nói: "Con nhỏ kia cứ giao cho ta đi!"
"Còn có hai tên ở lầu mười sáu giết chết mấy tên lính đánh thuê, phỏng chừng là sát thủ chuyên nghiệp, chúng ta nếu không đem mối hoạ này diệt đi, kế hoạch hành động nhất định bị ảnh hưởng. Các ngươi lúc điều tra còn nói không có vấn đề gì, thật sự là vô dụng, bây giờ phát sinh việc ý muốn, kẻ địch của chúng ta, ngoài hai tên sát thủ lại còn có một cô gái không rõ danh tánh… Bọn họ đã trở thành mối hoạ ngầm, làm ta phải phân phối nhân thủ lùng bắt bọn chúng, đối với kế hoạch là một đả kích rất lớn, các ngươi đều sẽ bị cách chức!" Tên phỉ đồ đầu mục đối với ba gã trang phục Ninja phi thường bất mãn, la hét liên tục.
"Ngươi biết cái gì, đây là việc ngoài ý muốn!" Tên Ninja bên trái rất bất mãn.
"Tá binh vệ Tề Đằng các hạ phi thường phẫn nộ. Hy vọng các ngươi mau tóm được kẻ địch!" Phỉ đồ đầu mục vô tình nói ra tên một đại nhân vật.
Trốn cách đó không xa Lục Minh nghe rõ ràng hết thảy. Mình mới vừa giết một tên Đằng Tỉnh, Bây giờ lại lòi ra một tên Tề Đằng nào nữa. Phỏng chừng người nầy chính là kẻ cầm đầu đường dây buôn bán nội tạng. Xem ra cấp bậc của hắn so với Đằng Tỉnh còn cao hơn.
Nhờ mấy tên phỉ đồ tranh chấp nhau. Lục Minh biết thêm được nhiều tin tức.
Kẻ địch chẳng những giả dạng làm bảo an phỉ đồ, còn có Ninja. Hơn nữa theo bọn họ nói, còn có lính đánh thuê… Tạm thời chẳng biết lính đánh thuê ở đâu. Nhưng khẳng định đều là mấy tên lòng dạ độc ác bán mạng vì tiền. Tại Trung Quốc, gây ra náo loạn lớn như vậy, cho dù bọn chúng có thể thoát đi, cũng sẽ bị đặc công cảnh sát đuổi giết. Tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua.
Chỉ bằng vào điểm này, lính đánh thuê còn dám tiếp nhận vụ làm ăn này. Xem ra lá gan bọn chúng cũng thật lớn.
Đang lúc Lục Minh chuẩn bị ra tay, phía dưới một đám người cầm súng đi lên. Cùng bọn phỉ đồ đầu mục hội hợp. Bởi vì đối phương trang bị đầy đủ vũ khí lợi hại, nhân số cũng đông, rất dễ dàng hình thành tình cảnh mưa bom bão đạn.
Lục Minh quyết định hay là trước hết chờ một chút, nắm rõ tình hình rồi ra tay.
"Vì bên trong lầu bảy có đại sảnh giành cho khách quý, suốt bốn tầng, trừ bỏ hai thang máy cùng hai thang lầu, không có biện pháp nào khác li khai. Chúng ta chỉ cần khống chế thông đạo, bất kể người lợi hại cỡ nào, cũng không có thể ảnh hưởng tới kế hoạch chúng ta." Tên ninja cầm đầu nói, tên phỉ đồ đầu mục gật gật đầu nói:" Phiền các ngươi phong bế lầu bảy, tiếp tục kế hoạch thần phong, kẻ địch tầng trên còn sót lại giao cho chúng ta dọn dẹp".
"Chỉ dựa vào các ngươi là không đủ, tự tin quá không tốt đâu, ta đem thêm mấy tên lính đánh thuê nước ngoài phối hợp với các ngươi!" Phỉ đồ đầu mục hừ lạnh.
"Ta không tín nhiệm bọn họ" Một gã Ninja mở miệng cự tuyệt.
"…" Lục Minh thật không ngờ, lại còn có lính đánh thuê nước ngoài cấu kết.
Bất quá có điểm kỳ quái, người Nhật cũng đủ năng lực hành động, tại sao còn muốn thuê người ngoài?
Chẳng lẽ, bọn họ làm vậy để kiếm người chết thay?
Bọn họ muốn chia rẽ ly gián quan hệ hai nước, muốn tạo chiến tranh một lần nữa?
"Ngu ngốc, chúng ta có kế hoạch trọng yếu phải thực hiện, không thể hy sinh nhân thủ nhiều quá, bọn lính đánh thuê thì khác, chết bao nhiêu cũng không sao…" Phỉ đồ đầu mục hừ một tiếng, hạ mệnh lệnh nói:"Tá binh vệ Tề Đằng các hạ có nói qua, chuyện này huyên náo càng lớn càng tốt, kế hoạch chúng ta càng hiệu quả, các ngươi phải diệt trừ tàn địch, khống chế tất cả tầng lầu, chúng ta mới có thể cùng cảnh sát Trung Quốc giằng co lâu hơn! Giờ là lúc trọng yếu, không được để phát sinh việc gì ngoài ý muốn, các ngươi hiểu chưa?"
"Rõ!" Ba gã Ninja gật đầu nghiêm nghị trả lời.
Phỉ đồ đầu mục cùng tên thủ lĩnh Ninja thương lượng, cho bọn lính đánh thuê chia thành hai đội, tiếp tục kiếm từ lầu năm trở lên, đến lúc diệt sạch kẻ địch mới thôi.
Lục Minh thầm kêu đáng tiếc, nếu ba gã Ninja lưu lại tìm kiếm, hắn nhất định ra tay đánh gục bọn họ.
Bất quá bọn chúng đứng cùng đám đông phỉ đồ, Lục Minh không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha bọn họ, trước hết đi tìm Hạ Linh. Lục Minh đem cảm ứng của ý thức tăng lên cực hạn, hắn tìm kiếm từng gian phòng một, lúc nãy nghe tiếng bắn nhau, Hạ Linh bị địch nhân tập kích, giờ không có khả năng thoát đi xa, nàng hẳn là còn đang ở vùng phụ cận.
Trên mặt đất có một giọt máu tươi khiến cho Lục Minh chú ý.
Tiếp theo, hắn vừa phát hiện một giọt máu khác cách đó không xa, bất quá nó được một mảnh giấy trắng che dấu.
Trên mặt đất, giấy trắng vô tình vương vãi, che vết máu lại, Lục Minh lần theo đó, phát hiện một đường máu, kéo dài tới phòng vệ sinh nữ.
Bên trong không có một bóng người, nhưng Lục Minh đã cảm thấy mùi máu tươi nồng đậm, hắn cảm giác được Hạ Linh đang trốn ở chỗ này, hơn nữa đã bị thương, hắn cẩn trọng mở cửa từng phòng vệ sinh, tới phòng cuối cùng, có một bàn tay cầm súng lục nhanh như tia chớp nhắm ngay vào trán hắn.
Lục Minh hơi nghiêng đầu tránh khỏi nòng súng, miệng kêu lên: "Chị Hạ Linh, là em!"
Hạ Linh quả nhiên ở bên trong, mặt nàng sắc tái nhợt như tờ giấy, vừa nhìn thấy Lục Minh, môi giật giật, cuối cùng không kịp nói gì đã ngất đi.
Lục Minh tiếp được thân thể của nàng, phát hiện trong lòng Hạ Linh còn ôm một đứa trẻ con, tiểu tử kia phỏng chừng mới mấy tháng, không khóc không gào, chỉ cắn núm vú giả, giương mắt nhìn Lục Minh.
"Trời ạ, bản thân còn không lo xong, còn chiếu cố tới tiểu hài tử!" Lục Minh phát hiện trước ngực Hạ Linh, máu tươi ướt đẫm áo, may là đạn không trực tiếp bắn trúng tim, nếu không nàng không thể cầm cự tới giờ.
Với thân thủ Hạ Linh, nếu cẩn thận hành động, hẳn là sẽ không bị trúng đạn vào ngực.
Nàng nhất định là vì cứu hộ đứa nhỏ này, hoặc có thể là kẻ địch dùng đứa nhỏ để bẫy nàng… Lục Minh nghĩ tới đây, trong lòng trầm xuống. Quả nhiên, ở ngoài phòng vệ sinh có tiếng bước chân vô cùng nhẹ vang lên. Ba gã Ninja lặng yên không một tiếng động xuất hiện, tên cầm đầu cao lớn lên tiếng: "Bằng hữu, nói cho ta biết, đám đồng bọn nói tiếng Pháp của ngươi ở nơi nào?"
"Ta không thể nói, nhưng ta có thể đưa bọn ngươi đi chầu diêm vương!" Lục Minh đỡ Hạ Linh xuống, rồi chậm rãi đứng lên, ánh mắt toả ra một loại sát khí dữ tợn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ngu xuẩn, chỉ cần ta nhấn nút một cái, bạn của ngươi, kể cả đứa trẻ kia, sẽ tan xương nát thịt!" Gã Ninja bên trái cười lạnh một tiếng, hắn giơ tay lên, chìa ra một cái nút điều khiển màu đỏ. "Thật không?" Lục Minh vận dụng thân pháp tới cực hạn, tốc độ nhanh đến nỗi người ta có cảm giác phía sau hắn có vô số đạo tàn ảnh. "Chém!" Tên Ninja cầm đầu rút ra thanh đao võ sỹ sắc bén, chém một đường, khí thế phảng phất muốn xé trời rạch đất, nhằm vào đầu Lục Minh bổ xuống. Tên Ninja vóc người nhỏ gầy đứng bên phải không có phát ra thanh âm gì, hai tay hắn vô thanh vô tức phóng ra phi châm màu đen, cùng lúc với tên thủ lĩnh chém ra, phối hợp đánh lén Lục Minh. Tên Ninja bên trái không sử dụng vũ khí lạnh, mà trực tiếp rút ra khẩu súng lục, hướng về phía Lục Minh nhả đạn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ba tên Ninja liên thủ ăn ý vô cùng, tuyệt đối không ai có thể thoát khỏi. Bọn chúng trong mắt đang lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng qua một giây đồng hồ, ánh mắt bọn chúng liền thay đổi… Nguyên nhân là vì Lục Minh trước mặt đã biến mất như một làn khói nhẹ. Tên Ninja cao lớn chém vào khoảng không, nhất thời trong lòng giật mình, mắt lộ ra một tia dị sắc, cái mình chém chỉ là một tàn ảnh. Hắn trong sát na hiểu ra, đối thủ cường đại quá sức tưởng tượng! Dựa vào lực lượng ba người, căn bản không có khả năng đánh bại đối phương. Nếu không có nhiều người dùng vũ khí hạng nặng, rất khó đánh trúng tên này. Giờ đây, hắn không còn muốn đánh bại địch nhân, mà chỉ muốn bảo toàn tánh mạng. "Hắc Mộc, Chân Trừng muội, mau lập thành Tam giác chiến pháp!" Hắn lớn tiếng hét to ra lệnh cho đồng bọn lập trận thế phòng ngự. "Tính toán không sai. Nhưng ngươi nên nói với đồng bọn sớm một chút…" Một âm thanh lạnh như băng từ phía sau vang lên. Hắn cùng tên Ninja bên phải đồng thời xoay người phòng ngự. Vừa nhìn về phía nơi thanh âm phát ra. Chỉ thấy đồng bọn hắn Hắc Mộc bị một bóng người cao lớn nhấc bổng lên. Cổ hắn bị đối phương túm chặt, hai mắt trắng dã, hai tay mềm nhũn buông xuôi dưới đất. Nút điều khiển kíp nổ cùng khẩu súng lục rớt khỏi tay, rơi xuống mặt đất. Lục Minh lập tức một cước dẫm nát công tắc nổ mìn. Đồng thời, hộp sọ của tên Hắc Mộc phát ra một thanh âm vỡ vụn. Thất khiếu hắn chảy máu mà chết, cặp mắt vẫn trợn trừng dữ tợn. Khi thi thể hắn ngã xuống, một khuôn mặt lãnh khốc hiện ra, ánh mắt lạnh băng như tử thần. Hai tên Ninja còn lại trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi kinh hoàng, cả người run rẩy. Lục Minh bỏ thi thể Hắc Mộc xuống, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn có di ngôn gì không? Nếu không, vậy các ngươi chết đi!" "Chân Trừng muội, mau chạy đi!" Gã Ninja cao lớn điên cuồng hét lên một tiếng, vung đao đánh về phía Lục Minh. "Tiễn ngươi một đoạn đường…" Lục Minh hai tay tạo thành chữ thập, chụp lấy đao của tên ninja, tiện tay gập lại bẻ gẫy đôi thanh đao, ngay sau đó hắn phóng phần kiếm gẫy ra. Tên Ninja đang đào tẩu tựa hồ cảm ứng, giữa không trung cuộn tròn người lại, nhưng vẫn không tránh khỏi thanh đao Lục Minh ném ra, bả vai tên ninja bị đao đâm qua, máu tươi phún ra, cả đoạn đao đã xuyên thủng người hắn, cắm sâu vào vách tường. Nhìn thấy tên Ninja giữa không trung còn có thể cố tránh né, Lục Minh có điểm ngoài ý muốn, người nầy chiến đấu lực không cao, nhưng thân pháp cũng coi như lợi hại. Hơn nữa hắn cũng có cảm ứng rất mạnh, nếu không đã sớm bị mình phóng một đao xuyên tim. Tên Ninja cao lớn vụt bỏ chạy, Lục Minh liền tung một cước đá theo, đánh trúng ngực hắn, hất tên ninja văng mạnh vào tường. Hắn xương sườn bị gẫy, trên ngực lòi ra mấy mảnh xương trắng hếu. Chính là hắn còn chưa chết, một tay chống vào tường cho khỏi ngã, tay kia móc ra một công tác điều khiển ra, gắng gượng nói: "Thả cho nàng đi, nếu không ta sẽ ấn nút…" "Nếu công tắc này là thật, ngươi đã sớm ấn rồi." Lục Minh tâm lý cũng không chắc rốt cuộc có một hay hai công tắc nổ mìn, nhưng mặt ngoài lộ vẻ không tin. "Chân Trừng muội không có ra tay giết chóc nhiều, xin ngươi thả nàng đi, ta nguyện chết thế… Đây là thật sự là công tắc, nhưng ta sẽ không ấn, cầu ngươi, hãy buông tha nàng, chúng ta thất bại, vĩnh viễn cũng không sẽ trở lại Trung Quốc, xin ngươi tha nàng! Mới vừa rồi, chúng ta muốn giết chết bạn ngươi thì nàng ngăn cản, ta mới buông tha bạn ngươi, cầu ngươi cũng tha nàng một mạng…" Tên Ninja cao lớn đem công tắc đặt ở trên mặt đất, hắn rút ra một thanh đoản đao, đâm ngay bụng mình. Nữ Ninja phía sau nhìn Lục Minh bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Lục Minh tiến lên từng bước, đoạt lấy đoản đao của tên Ninja cao lớn, chém hắn một đao kết thúc sinh mệnh rồi cười lạnh nói: "Trước mặt ta, sống chết của bất luận kẻ nào đều phải do ta định đoạt! Ngươi cũng vậy!" "Nãi nãi ta nói, nhìn thấy cường giả người Hán, nếu giao cho hắn vòng cổ nầy, hắn sẽ tha ta một mạng…" Nữ Ninja nọ run rẩy đưa ra một vòng cổ bằng bạc. Vòng cổ không có chỗ đặc biệt, chỉ là trên bề mặt có hoạ tiết hình rồng uốn lượn. Ở phía sau còn có mấy chữ hán viết theo lối cổ xưa. Lục Minh nhìn nhìn, hung hăng bạt tai nữ Ninja một cái, hừ lạnh nói: "Đừng để ta nhìn thấy ngươi! Còn nữa, ngươi trở về nói cho Tề Đằng, Lam Hải là địa bàn của ta, kêu hắn lập tức biến đi!" Nữ Ninja run giọng nói: "Ta chỉ có thể chuyển lời, nhưng chắc hắn sẽ không theo lời ta". "Không sao, chỉ cần ta nhìn thấy ngươi ở lại đây, ta sẽ giết không tha!" Lục Minh vừa tát nữ Ninja xong, đem vòng bạc cất vào túi. Nữ Ninja lảo đảo cước bộ, đi xuống lầu, máu tươi từ vết thương nhỏ thành dòng trên đường đi. Lục Minh không có thời gian hủy đi kíp mìn đặt trên người đứa trẻ, chỉ đem nó ra xa một chút, rồi vội vàng ra tay cứu Hạ Linh. Muốn cứu sống Hạ Linh, phải đem đạn trong người nàng lấy ra, rồi băng bó cầm máu, chính là hắn trước mắt căn bản không có điều kiện làm việc này. Thôi kệ, cứu người quan trọng hơn! Lúc này bất chấp mọi thứ, Lục Minh xé áo Hạ Linh ra, phát hiện áo ngực của nàng nhuộm đầy máu, sắc mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, quả thực nhìn thấy ghê người. Vội vàng tháo áo ngực ra, lập tức một ít máu tươi phún ra. Lục Minh vội vàng thu nhiếp tâm thần, lấy tay đè vào vết thương trên ngực nàng, vận khởi chân khí, tìm chỗ viên đạn. Lục Minh phát hiện một điều may mắn là, Hạ Linh trúng loại đạn súng lục cỡ nhỏ, phỏng chừng khoảng cách trúng đạn cũng khá xa, hơn nữa áo ngực có tác dụng giảm bớt uy lực của viên đạn, nên đạn cũng không cắm vào quá sâu, chỉ là gần bắn thủng cuống phổi, chỉ cần đem đạn đầu ra, rồi cầm máu, nàng hẳn là không có nguy hiểm tới tính mạng. Bất quá hiện giờ không có dụng cụ gắp viên đạn ra… Lỗ đạn quá nhỏ, chổ bị thương lại là ngực, nếu đưa ngón tay vào, xé miệng vết thương ra, ngực Hạ Linh khẳng định sẽ lưu lại vết thương rất lớn. "Dù sao không ai biết, hay là làm như vầy đi!" Lục Minh cúi người xuống, dùng miệng áp lên vết thương, hút mạnh vài lần. Hạ Linh phát ra một trận đau đớn thống khổ, đầu đạn đã được Lục Minh hút ra, cả mồm hắn máu tươi đỏ lòm. Vấn đề này vừa mới giải quyết xong, vấn đề mới lại phát sinh. Làm sao để cầm máu cho Hạ Linh đây? Ngoại thương không nói, nàng bị tổn thương cuống phổi, xuất huyết bên trong rất khó ngừng, nếu không cầm được máu, mất máu quá nhiều cũng sẽ gây chết người! Lục Minh cau mày suy nghĩ một chút, hắn nhớ ra lúc trước mình bị đạn bắn trúng cánh tay, bởi vì tiên thiên chân khí nhanh chóng vận chuyển, vết thương nhất giờ liền khép lại, không biết tiên thiên chân khí đối với Hạ Linh có tác dụng như vậy không?