Hai nàng nhìn thấy Lục Minh quay lại, nhịn không được ôm hắn khóc lớn. Khóc một hồi, Ngu Thanh Y cảm giác có chút không đúng, mình tự nhiên đi ôm bạn trai người khác, đang định buông ra, nhưng may là Lục Minh đang lo an ủi Giai Giai, nàng giả vờ quay qua an ủi Giai Giai.
Quả nhiên, nàng vừa mở miệng, Giai Giai lập tức ý thức được mình đang thất thố, vội vàng chùi nước mắt, cúi đầu không dám nhìn nữa hắn.
Lục Minh đi tới giường, đỡ Hạ Linh ngồi xuống.
Ngu Thanh Y cùng Giai Giai nhìn thấy Hạ Linh cả người dính máu, áo rách hơn phân nửa, không che kín ngực, còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Chị ấy bị trúng đạn, bất quá anh lấy ra rồi" Lục Minh đem Hạ Linh đặt ở trên giường, vừa an ủi hai nàng nói: "Đừng sợ, chị ấy không có nguy hiểm tới tính mạng, nghỉ ngơi một thời gian là hồi phục thôi… Thế nào? Có thể lên truyenfull.vn được không?" Hắn vừa hỏi, Ngu Thanh Y lập tức tích cực hồi báo, nói có thể lên mạng, hiện nay tin tức hình ảnh phỉ đồ đã đăng đầy trên mấy trang web lớn. Bọn phỉ đồ còn tự mình gửi hình con tin và lời đe doạ đi khắp nơi.
"Có mạng là tốt rồi, chúng ta cũng gửi đi một ít hình ảnh" Lục Minh cầm lấy máy camera nhỏ trên bàn, mỉm cười nói.
"Anh còn đi ra ngoài? Bên ngoài quá nguy hiểm, bọn em rất sợ, anh hãy lưu lại, đừng đi ra có được không?" Giai Giai xem Hạ Linh trúng đạn, càng lo lắng sợ Lục Minh xảy ra việc gì, ngăn cản không cho hắn đi ra ngoài.
"Bên ngoài không có phỉ đồ, có hai tên sát thủ giết sạch bọn họ rồi, anh len lén đi ra ngoài quay lại hình ảnh thi thể của phỉ đồ, gửi lên mạng cho bọn phỉ đồ đừng quá kiêu ngạo" Lục Minh lấy tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai, mỉm cười nói, sau đó hắn nhảy lên lỗ thông gió biến mất.
Hạ Linh nửa tỉnh nửa mê, thều thào nói gì đó, thanh âm phi thường nhỏ, ngay cả Ngu Thanh Y đang lau mặt giúp nàn cũng không thể nghe rõ.
Phỉ đồ có nhiều con tin trong tay, phi thường kiêu ngạo. Chúng đem ảnh con tin post đầy trên các trang web lớn.
Bọn chúng còn doạ nếu trang web từ chối đăng tin, chúng sẽ giết chết năm mươi người.
Ở phòng chỉ huy, bọn chúng đang cùng cảnh sát Trung Quốc bắt đầu đàm phán. Một vị cục trưởng đại diện phía cảnh sát đứng ra đàm phán nhưng cũng không dám tự tiện đưa ra chủ ý, chỉ là nhỏ nhẹ khẩn cầu bọn phỉ đồ ngàn vạn lần không thương tổn con tin.
Phỉ đồ đem nội dung cuộc đàm phán phát tán trên mạng. Bọn tin tặc do phỉ đồ cài đặt trước liền liều mạng kích động quần chúng.
Cảnh sát mặc dù đã xuất động mấy ngàn người vây quanh Ngân Phong thương xá. Nhưng cơ hồ cư dân mạng không xem trọng năng lực bọn họ. Mọi người cảm giác được hành động cứu con tin lần này tuyệt đối sẽ thất bại. 800 con tin ít nhất sẽ chết và bị thương hơn phân nửa. Phần lớn cư dân mạng vô cùng phẫn nộ. Vừa hận phỉ đồ kiêu ngạo. Vừa giận cảnh sát vô năng. Rõ ràng trước mắt là, mấy ngàn cảnh sát ở đó mà ngay cả một phỉ đồ cũng không đánh gục. Thậm chí không biết phỉ đồ thuộc tổ chức nào, là phần tử khủng bố nào…
Nhìn thấy phỉ đồ đem một người sống sờ sờ từ lầu bảy quăng xuống, mọi người trên mạng nổ ra một trận phẫn nộ.
Bọn tin tặc lại không ngừng chia rẻ ly gián, thêm dầu vào lửa, càng kích động quần chúng.
Cảnh sát Trung Quốc bị áp lực thật lớn, chẳng những có 800 người chờ cứu viện, còn có dư luận công chúng, các sếp ở trên lại tự mình gọi điện thoại ra mệnh lệnh, nói vô luận như thế nào, phải đem con tin cứu ra, hơn nữa bước đầu tiên, chính là ngăn phỉ đồ không giết chết con tin. Nếu làm cho phỉ đồ không ngừng giết hại con tin, cho dù cuối cùng giải cứu thành công, hình tượng chính phủ cũng xong đời.
"Phỉ đồ là tổ chức buôn bán nội tạng người, bởi vì mấy ngày hôm trước trụ sở bí mật của bọn chúng bị cảnh sát triệt phá, thủ lãnh chúng là Đằng Tỉnh bị bắn hạ ngay tại đương trường, cho nên chúng mới có hành động trả thù hôm nay, bọn chúng giờ đang cầm giữ 800 người làm kinh sợ người dân. Đám phỉ đồ đều là những tên mất hết nhân tính, bọn họ sát hại người Trung Quốc, mổ lấy nội tạng đem bán" Niếp Thanh Lam là người duy nhất dám trả lời phóng viên phỏng vấn. Nàng kiên quyết khẳng định đây là tổ chức khủng bố của Nhật.
"Lời vị cảnh sát này làm chúng tôi cảm thấy phẫn nộ cực độ, cảnh sát không có trải qua điều tra, kiểm chứng, liền chỉ trích người Nhật Bản là phần tử khủng bố buôn bán nội tạng người, thật sự gây thương tổn tình hữu nghị Nhật Trung, chúng ta sẽ xem xét rút lại mấy trăm hạng mục đầu tư tại Trung Quốc…" người phát ngôn Nhật Bản lên tiếng nửa giờ sau cuộc phỏng vấn của Niếp Thanh Lam.
"Cảnh sát Trung Quốc hẳn là đang viện cớ, mượn cơ hội gây họa cho nước khác, họ tốt hơn nên tập trung suy nghĩ cách cứu viện con tin" Người phát ngôn Hoa Kỳ cũng đứng ra bình luận dùm cho Nhật.
"Nếu các ngươi không đáp ứng yêu cầu chúng ta, vậy chúng ta trước hết bắn hạ ba trăm người!" Phỉ đồ tại trên mạng đưa ra một ít yêu cầu căn bản không có khả năng thực hiện, tỷ như phóng thích hơn mười tên trọng phạm chính trị cùng hai tử tù lãnh án chung thân…
Không một điều kiện nào cảnh sát Trung Quốc có thể đáp ứng.
Bọn chúng chắc là mượn cớ giết người, cũng không ngừng nổ súng giết từng người thị uy, liều mạng chèn ép cảnh sát Trung Quốc.
Âm thanh mấy trăm nử tử khóc lóc cầu cứu, còn có hơn mười trẻ em cầu xin cảnh sát cứu mạng được phát trên mạng, làm mọi người rơi lệ! Nếu cảnh sát Trung Quốc quyết định tấn công, cho dù cuối cùng diệt trừ toàn bộ phỉ đồ, chỉ sợ cũng không vãn hồi được lòng tin của mọi người.
Cảnh sát chỉ có thể trơ mắt nhìn phỉ đồ kiêu ngạo giết người, còn phải cung cấp cho bọn hắn nước uống, thực phẩm, cảnh sát chỉ có thể căm tức đứng bên ngoài, không cách nào hành động.
Có trang web đăng một banner màu đỏ chót, tiêu đề là: Ai là người tới cứu chúng ta?
Vô số bạtruyenfull.vn trào phúng phản hồi: Trung Quốc không có siêu nhân mặc quần lót… Trung Quốc không có người nhện...... Trung Quốc không có X-Man, chỉ có cảnh sát Trung Quốc rất hợp tác… Lại có người nói, cảnh sát Trung Quốc không phải thiên hạ đệ nhất bảo mẫu sao? Bọn họ xuất động ra số lượng lớn đi cung phụng cho đám phỉ đồ.
Đột nhiên, có một tên rất kiêu ngạo post lên: Trung Quốc không có siêu nhân, không có người nhện, nhưng còn có ta!
Mọi người đang chuẩn bị chửi hắn, nhưng kinh ngạc phát hiện vậy hắn đăng lên một đống ảnh chụp, tất cả đều là hình ảnh thi thể phỉ đồ, mặc dù chất lượng hình không phải tốt lắm, nhưng cũng cho thấy rõ vách tường đầy vết đạn cùng đống thi thể ngổng ngang, máu me đầy trên sàn, cùng mấy đầu người chết không nhắm mắt, cho thấy người nầy không phải nói giỡn.
Tên này lấy nick là 274498, hắn bây giờ đang ở trong Ngân Phong, trước mắt đã giết chết ba mươi lăm phỉ đồ, trong đó lính đánh thuê chết mười sáu người, hai người Ninja Nhật Bản, ba tên đội trưởng nhóm phỉ đồ của tổ chức khủng bố, bốn tên phỉ đồ, cướp được các loại súng tự động, súng lục, lựu đạn, tạc đạn, ám khí Ninja, đao võ sĩ…
Hắn chẳng những đem chiến lợi phẩm đăng lên mạng, còn hùng hồn tuyên bố, Ngân Phong thương xá đã không còn nằm trong vòng khống chế của phỉ đồ, mà trở thành chổ hắn giải trí.
Đồng thời, hắn công bố ra một chuỗi tên như: thủ lãnh tối cao của phỉ đồ, là tên Tề Đằng Long Nhất. Còn tên phó thủ lãnh, vốn là chủ của đại lâu Bảo Gia; bọn chúng là cặp cắt cổ giết người gây nhiễu loạn trật tự trị an của Lam Hải.
Mọi người khiếp sợ trước hình ảnh hắn phát ra, Trung Quốc chẳng lẻ cũng có siêu nhân? Cũng có Spider Man? Tên này rốt cuộc là ai?
Hạ Linh dần dần tỉnh táo lại, nàng cảm thấy ở ngực truyền lại một trận đau đớn, lại có một dòng thanh lương kỳ quái, giúp mình giảm bớt đau đớn. Thanh tỉnh thêm một chút nữa, nàng cảm giác được tựa hồ có một bàn tay nóng rực đang đè lên ngực mình, làm cho nàng cả kinh… Sao lại thế này?
Nàng cố mở mắt ra, trong lúc mông lung, nàng phát hiện ngực mình trần trụi, Lục Minh người đầy mồ hôi đang ngồi trên người mình.
Vừa xấu hổ vừa tức giận, Hạ Linh muốn giơ tay lên, đẩy ra hắn ra, tên này lợi dụng khinh bạc mình, thật là một gã sắc lang.
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, mình một điểm khí lực cũng không có.
"Ngươi, ngươi đang làm gì?" Hạ Linh nổi giận lớn tiếng quát Lục Minh, chính là vừa nói ra, mới phát hiện thanh âm mình suy yếu, tựa như người bệnh nặng sắp chết, đặc biệt là ngực phải, hô hấp có chút khó khăn, bây giờ mở miệng càng thêm đau đớn, làm cho Hạ Linh đau đến mắng không lên tiếng.
"Trơi ơi, chị rốt cuộc cũng tỉnh lại! Em nói chị quá ngốc, không đủ bản lãnh lại muốn thể hiện, bản thân mình cứu còn không xong, lại đi cứu người khác, may là đạn không có trúng tim, may là em có phương pháp cứu chữa hữu hiệu, nếu không, chị có mười mạng cũng toi!" Lục Minh vừa nhìn Hạ Linh thức dậy, vui mừng nói, hắn tổn hao bao khí lực, cuối cùng cũng đem nàng cứu lại.
Nhưng hắn tức giận ở chổ, nếu nàng không phải vì muốn thể hiện, đi cứu đứa trẻ kia, nàng sẽ không sẽ bị người bắn trúng ngực, mình cũng không lãng phí tiên thiên chân khí để cứu nàng, làm mệt chết được, cho nên hắn cũng không cần biết nàng nghe xong cảm giác như thế nào trước tiên mắng một trận cho đỡ tức.
Lục Minh hai tay đều là máu tươi, môi cằm thậm chí cổ cũng dính máu, bởi vì ra sức cứu trị, hắn cả người đầy mồ hôi.
Hạ Linh nhìn hắn tức giận mắng mình, có chút kinh ngạc, chợt hiểu ra, tiểu tử này không phải mới vừa thừa dịp phi lễ mình, mà là đang chữa trị cho mình! Nàng thấy Lục Minh mồ hôi ròng ròng, người đầy máu tươi, trong lòng có chút cảm động. Nếu không có hắn, có lẽ mình chết mất rồi… Cổ quái là tiểu tử mặc dù là người thường, nhưng lúc nguy cấp, có thể phát huy tác dụng. Không uổng công mình tin cậy hắn.
"Này này. Chị ngất nữa hả? Trời ạ, vất vả lắm mới cứu chị sống lại. Chị đừng chết!" Lục Minh còn chưa có mắng xong, Hạ Linh tinh thần nhất thời mất khống chế mà lịm đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Linh vẫn có thể nghe được thanh âm của hắn.
Nghe hắn la lên, cảm thụ hắn ra sức cứu chữa vết thương ở ngực mình. Hạ Linh cảm giác vui sướng. Có hắn trông chừng mình, vậy mình có thể yên tâm ngủ một giấc. Mệt mỏi quá. Mệt mỏi quá…
Cũng không biết trải qua bao lâu. Hạ Linh bị một loạt tiếng súng đánh thức.
Nàng mở mắt ra. Nhưng không nhìn thấy Lục Minh. Kỳ quái. Tiểu tử này chạy đi đâu?
Hắn như thế nào không có ở bên người mình?
Hạ Linh có điểm tức giận, cảm giác được mình lúc nãy khen ngợi tiểu tử này thật sự quá sớm, hắn căn bản không hề có trách nhiệm, đem mình để ở chỗ này không quản, thậm chí quần áo cũng không mặc lại dùm mình, cứ để cho mình ngực lộ ra ngoài, thật khiến người ta tức giận!
Đang nghĩ ngợi, Lục Minh đột nhiên chạy lại, thấy Hạ Linh đang tức giận nhìn mình, hắn cao hứng tươi cười: "Tốt lắm, rốt cục còn sống!"
"Sống chết gì, chị vốn không có việc gì, mau đưa áo cho chị!" Hạ Linh nói xong, nàng kinh ngạc phát hiện mình tựa hồ tốt hơn rất nhiều, lúc nói chuyện ngực cũng không đau, hơn nữa hô hấp cũng không có khó khăn, ngoại trừ cảm giác còn khá suy yếu mà thôi.
"Emchưa nhìn thấy gì…" Lục Minh thấy Hạ Linh lộ ra bộ ngực mới nhớ lúc nãy trong lúc hắn nóng lòng cứu người, đã sớm xé tan áo nàng, giờ miễn cưỡng cũng chỉ có thể che chắn chút ít.
Hắn sợ Hạ Linh xấu hổ, vội vàng nói một câu.
Hạ Linh rất muốn cho hắn một tát, hai tay hắn lúc nãy vừa vừa ấn vừa xoa, giờ hắn dám nói chưa từng nhìn thấy gì, bất quá, hắn lúc đó cứu mình, cho nên nàng đành cho qua. Chợt nàng nhớ ra một chuyện, vội hỏi: "Đứa nhỏ đâu?"
Lục Minh nghe xong, nhất thời tức giận: "Không thấy ai ngu như chị, đứa trẻ đó bị bao trong đống thuốc nổ, chỉ cần địch nhân nhấn nút, bùm một cái, chị không tan xương nát thịt mới lạ! Chị cứu mình còn chưa xong, lo gì việc cứu người khác, chị nếu muốn cứu người, vậy ráng sống sót đi, như vậy mới có thể cứu nhiều người hơn!"
"Đứa nhỏ… Em đem nó đi đâu rồi?" Hạ Linh bị Lục Minh mắng xối xả, nghe khẩu khí hắn có chút không đúng, trong lòng cả kinh hỏi.
"Nó cũng không phải con của chị, chị khẩn trương gì! Nó mới vừa rồi khóc lớn, làm bọn phỉ đồ kéo lên đây, em vừa mới cho hắn uống một bình sữa, bây giờ ngủ rồi!"
Lục Minh rất tức giận, đã biết anh hùng chẳng dễ làm, nhưng mình chẳng những phải cứu mỹ nhân, còn phải lo cho đứa nhỏ.
Lục Minh muốn ôm Hạ Linh đi ra ngoài, đem nàng mang vào phòng bí mật.
Chỉ là nàng cự tuyệt mạnh mẽ, chỉ đưa bàn tay cho Lục Minh, tỏ vẻ chỉ cần đỡ nàng một tay là được, nàng có thể tự đi.
Cuối cùng Lục Minh không nói biết gì hơn là đỡ nàng đi ra ngoài. Hạ Linh vừa ra cửa, phát hiện trên hành lang có thi thể phỉ đồ nằm ngổn ngang, chừng hơn mười người, trên vách tường cũng đầy vết đạn, nơi này hẳn là vừa phát sinh một hồi chiến đấu kịch liệt, nàng không khỏi kinh ngạc hỏi: "Việc này là sao?"
"Không biết" Lục Minh đương nhiên không thể nói đây là mình làm.
"Mới vừa rồi em ở bên trong, như thế nào không biết?" Hạ Linh có điểm hoài nghi.
"Bên ngoài tiếng súng lớn lắm, em sợ hãi muốn chết, trốn ở bên trong, cái gì cũng không nhìn thấy, bất quá, lúc tiếng súng ngưng, em chạy ra ngoài nhìn, thấy có một nam tử trong tay có thanh kiếm thần quang sáng ngời, đứng ở giữa đống thi thể, uy phong lẫm lẫm, em vốn đang tính chạy tới xin chữ ký, không ngờ hắn gọi ra một con ngựa, lập tức phi đi!" Lục Minh vừa nói xong, Hạ Linh nhịn không được cười rộ lên, nàng hiểu, tiểu tử cái gì cũng không nhìn thấy, lại sĩ diện, cho nên mới nói lung tung.
Nàng nghe nói Lục Minh tìm được một gian phòng bí mật an toàn, liền muốn đem đứa trẻ con kia vào.
Lục Minh quả quyết cự tuyệt.
"Không, chị có chết cũng không sao, còn Giai Giai các nàng vô tội, em không thể đem một quả tạc đạn để bên người các nàng, gây nguy hiểm đến tính mạng các nàng được. Kíp mìn cột trên người đứa nhỏ, em không phải chuyên gia tháo mìn, không dám đụng vào! Chị đem tình thương bao la của chị thu lại đi, hoặc là, dùng nó để quan tâm ta một chút, mới vừa rồi thiếu chút nữa em bị phỉ đồ bắn thành tổ ong, chị thức dậy lâu như vậy, cũng không thấy hỏi thăm em một câu…" Lục Minh tức giận nói, làm cho Hạ Linh trong lòng cả kinh, tiểu tử này cũng trúng đạn?
Mặc kệ Hạ Linh gặng hỏi, Lục Minh ngậm miệng không đáp, rắp tâm làm cho nàng lo lắng một hồi.
Trong gian phòng bí mật, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y hai nàng đang ôm nhau, thút thít khóc.
Có Lục Minh ở cùng, các nàng hoàn toàn không cảm thấy cô độc hay nguy hiểm, nhưng hắn vừa đi, hai nàng nhất thời có cảm giác mất mác, lại có một loại bất an khó hiểu, mặc dù đang ở trong bí phòng an toàn, hai nàng cũng không bớt sợ chút nào.
Ở trong gian phòng bí mật này, mỗi giây phút trôi qua càng làm cho sự lo lắng trong lòng các nàng tăng thêm.
Hai nàng lo Lục Minh gặp chuyện không may, không ngừng rơi lệ. Cuối cùng Giai Giai tương đối kiên cường, quay sang an ủi Ngu Thanh Y, đồng thời nàng cũng cố gắng thuyết phục mình tin rằng Lục Minh nhất định sẽ quay lại… Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng động vang lên, tựa hồ ở cửa thông gió có người đi đến, nàng trong lòng hồi hộp, linh cảm Lục Minh trở lại, nàng vui mừng lẫn sợ hãi hỏi: "Người nào? Có phải Lục Minh không? "
"Cô gái nhỏ, không phải kêu cô cầm súng cảnh giác kẻ địch sao?" Lục Minh từ cửa thông gió đi ra, vẻ mặt tươi cười, hai nàng đều có loại cảm giác được gặp lại hắn sau nhiều năm xa cách, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra.