Lúc này Lục Minh đã xuyên qua đống cương trụ, đứng phía sau lưng tên thủ lãnh. Việc hắn có thể xuyên qua khe hở của cương trụ mà chui vào không chỉ làm tên thủ lãnh, La đội trưởng cùng đám người xung quanh cảm thấy khiếp sợ, ngay cả Lục Minh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi… Hắn cũng không biết rõ tại sao lại thế này, chỉ là thân thể có phản ứng xông về phía trước, tuân theo cảm giác thần kỳ nầy, mới vừa rồi, hàng cương trụ phảng phất không tồn tại nữa.
Bất quá, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức chuyển từ kinh ngạc sang hành động.
Hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay tên thủ lãnh bẻ mạnh.
Tên thủ lãnh kêu to đau đớn, buông tay thả nút điều khiển ra, Lục Minh nhanh chóng chụp lấy, đem nó nghiền nát, sau đó xiết chặt cổ tay hắn hỏi: "Ngươi còn có bộ điều khiển nào nữa không?"
"Không, ta không có…" Vẻ mặt tên thủ lĩnh tái mét, tuyệt vọng gào lên.
Hắn biết khe hở giữa các cương trụ không có khả năng để một thân thể người lớn lọt qua, cho nên rất an tâm núp ở phía sau hù dọa đối phương. Chỉ là hắn vạn lần không nghĩ tới tên tử thần có hoàn toàn xuyên qua, còn dễ dàng hủy nút điều khiển trong tay mình… Tên này căn bản không phải người, hắn, hắn là một thứ ma quỷ kinh khủng!
Lúc này tên thủ lãnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn như đã phát điên, hét lớn: "Nguyên Điền, lập tức giết chết con tin, không chừa một ai…"
Lục Minh lạnh như băng nhìn tên hoàn toàn đánh mất lý trí này, cười lạnh một tiếng, nói: "Ngu ngốc, ngươi cho là cảnh sát Trung Quốc thật sự sẽ không làm gì sao? Bọn họ từ lúc Tề Đằng Long Nhất chạy trốn đã sớm lẻn vào bên trong khống chế cục diện, nếu không, bọn họ làm sao chờ ngươi đến bây giờ mới ra đàm phán? Ngươi cho là các ngươi thật có tư cách đàm phán sao? Ngu ngốc, bọn họ chỉ là lợi dụng ta để hấp dẫn sự chú ý của các ngươi thôi!"
Từ lúc đàm phán, Lục Minh liền phát hiện, hiện trường chỉ có một La đội trưởng.
Mà cảnh đội của Vân Kiếm Phi cùng Niếp Thanh Lam, còn có bộ đội đặc công, toàn bộ không thấy.
Rõ ràng là Niếp Thanh Lam đã dẫn người xâm nhập theo đường Tề Đằng vừa thoát ra… Tề Đằng Long Nhất có thể chạy trốn mất rồi. Chỉ là đường thoát nước dưới đất của Ngân Phong thương xá cảnh sát sớm có phòng bị. Hơn nữa cũng sẽ từ đó lẻn vào Ngân Phong thương xá, khống chế cục diện. Muốn cứu viện cả trăm con tin, cảnh sát không có khả năng chỉ trông cậy vào một tử thần. Bọn họ đương nhiên cũng sẽ có phương án giải cứu hoàn thiện.
Quả nhiên, Lục Minh lời vừa ra khỏi miệng, tên thủ lãnh đã nghe tiếng Niếp Thanh Lam vang lên: "Nguyên Điền đã bị ta bắt gọn. Tám trăm người đã được chúng ta bảo vệ an toàn. Ngày tận thế của bọn ngươi tới rồi!"
Tên thủ lãnh nghe xong, tuyệt vọng đem súng lục chỉa vào đầu, chuẩn bị nổ súng tự sát.
Đột nhiên, lúc sắp bóp cò, hắn chợt cảm thấy bàn tay nhẹ hẫng.
Cây súng chẳng biết khi nào đã nằm trong tay Lục Minh. Lục Minh lãnh khốc mà trào phúng nói: "Muốn chết? Không có khả năng! Trước mặt ta muốn chết phải do ta định đoạt. Không có sự đồng ý của ta, các ngươi sẽ phát hiện tử vong cũng là một loại hy vọng xa vời!"
Tên thủ lãnh sắc mặt tựa tro tàn, mệt mỏi ngồi phịch xuống.
Lục Minh đem cơ quan điều khiển cương trụ mở ra, cương trụ vừa nâng lên, La đội trưởng như mãnh hổ nhào vào, tóm gọn tên thủ lãnh.
Nhóm phóng viên vẻ mặt kích động hướng về phía Lục Minh chuẩn bị rời đi hô lên một tiếng: "Chờ một chút, tử thần, xin cho chúng ta nói vài câu…"
"Ta không phải siêu nhân chuyện gì cũng làm được, cũng không phải người nhện Spider Man, ta chỉ là một người dân bình thường, sinh hoạt giống như mọi người, vì hôm nay có cuộc tập kích này, ta mới hóa thân tử thần! Mọi người sau này có bị cướp của, bị tiểu lưu manh khi dễ, ngàn vạn lần đừng nghĩ ta sẽ từ trên trời giáng xuống, ta không thuộc dạng đại anh hùng như vậy, cũng trông nom không được cuộc sống của mọi người, các ngươi có thể tìm cảnh sát, đó là chức trách bọn họ… Ta nguyện làm bằng hữu của mọi người, tốt nhất vĩnh viễn ta không dùng hóa thân tử thần nữa! Chỉ mong ngày ngày trôi qua, đất nước yên bình!"
Lục Minh chân thành nói một phen, làm vô số người trước TV cảm động.
Mọi người đang chờ nghe tử thần nói một chút về phong phạm cường giả, trừ gian diệt ác và các loại hào ngôn tráng ngữ, nhưng Lục Minh không có nói như vậy, ngược lại, hắn nói không hy vọng mình biến thành tử thần… Hắn còn nguyện sinh hoạt như mọi người hòa bình yên ổn, làm một con người bình thường.
"Ngày ngày trôi qua, đất nước yên bình!"
Quần chúng vây quanh hiện trường, không hẹn mà cùng hô vang, rất nhanh, kéo theo tất cả mọi người tham gia, kể cả đội cảnh sát duy trì trật tự.
Ai cũng muốn được sinh hoạt trong hòa bình yên ổn trong, chúng ta cho tới bây giờ đều là dân tộc yêu hòa bình, trừ bỏ khi bị người khác khi dễ, sẽ không chủ động xâm lược quốc gia khác. Lần này kẻ địch khiêu khích trắng trợn, cho nên, mới có tử thần động thân, cho kẻ địch một kích trí mạng.
La đội trưởng giơ bàn tay to bè hướng về phía Lục Minh, hắn không nói gì, chỉ là gật đầu như chém đinh chặt sắt như muốn hứa hẹn cảnh sát sẽ làm tròn chức trách này.
Lục Minh như khói nhẹ lẩn nhanh vào bóng đêm.
Lãnh đạo thành phố đã chạy tới nơi này, thở hồng hộc nhẹ trách nói: "La đội trưởng, ngươi như thế nào cho hắn đi, ban lãnh đạo cấp cao đều nói muốn gặp tử thần một lần!"
La đội trưởng quay đầu, không để ý tới lời trách cứ, chỉ là đem tên thủ lãnh bọn phỉ đồ đi ra ngoài. Thị trưởng mấy người chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng có một lão hừ nói: "Người nầy tối ngày giương ra bộ mặt quan tài, người nào làm việc cho hắn, thật sự là xúi quẩy… Mọi người không nên gấp gáp, không cần lo nữa, các ngươi đã an toàn!"
Các con tin bối rối lao ra, cả mấy trăm người chen chúc, không ai để ý giới lãnh đạo đang đứng một bên.
Lục Minh nhanh chóng trở vào toà nhà, chạy lên lầu, mấy thành viên cảnh sát đội Huyết Nhận ở bên trong toà nhà thấy hắn vội hô lớn, hy vọng hắn lưu lại nói chuyện, chỉ có Niếp Thanh Lam kỳ quái nhìn bóng lưng Lục Minh… bóng lưng người nầy thật quen thuộc, phảng phất ở nơi nào có thấy qua rồi…
Nàng bây giờ không đếm xỉa tới Lục Minh, bởi vì có nhiều sự tình chờ xử lý.
"Huyết nhận, tiếp tục tìm tòi những tên địch còn sót lại, đội đặc cảnh đã khống chế cục diện, bảo vệ con tin rời khỏi Ngân Phong, đội trưởng các ngươi đâu? Có bắt được Tề Đằng Long Nhất không? Bắn trúng hắn nhưng không xác nhận được hắn có bị thương hay không? Đáng chết, các ngươi quả thực là đầu heo, nếu thật làm cho con cá mập nầy chạy thoát, cấp trên trách tội xuống, đội trưởng các ngươi phải chịu trách nhiệm toàn bộ! Mười lăm tên đặc cảnh xuất động, hơn nữa còn có hai tay súng bắn tỉa tinh duệ của quận đội, còn có ban phản gián đệ nhất, nhiều người như vậy, lại không bắt được Tề Đằng Long Nhất, các ngươi không cần tìm cớ, chỉ có hai chữ hình dung, đó chính là" vô năng"!" Niếp Thanh Lam mắng to một trận.
Lục Minh bất kể mọi nguời bận rộn, cũng không để ý dân chúng nghĩ như thế nào về hình tượng tử thần của hắn.
Bây giờ khi trở về thì hắn phải làm như thế nào để cho Ngu Thanh Y, Giai Giai cùng Hạ Linh không nghi ngờ mới là quan trọng nhất. Hắn tính thay đổi quần áo xong sẽ đem đứa trẻ khóc oa oa kia ôm trở về để lấy cớ.
"Anh vừa đi đâu đó? Như thế nào cả nửa ngày không thấy anh?" Quả nhiên, hắn vừa về tới, Ngu Thanh Y cùng Giai Giai chạy tới hỏi.
Mọi người nhìn thấy từ lầu chín có một bóng dáng trực tiếp bay ra, trong lòng giật mình, kinh ngạc nói không ra lời, chẳng lẽ tử thần đang bay ra?
Trong nháy mắt, trăm ngàn ánh mắt không hẹn mà đồng loạt hướng lên bầu trời.
Trên bầu trời bóng người nọ cũng không phải là đang bay lượn, hắn rất nhanh rơi xuống, lúc mọi người sắp kêu lên sợ hãi thì đột nhiên có một cái gì màu đen bung ra từ lưng hắn ra, khiến thế rơi bị kiềm lại. Rơi xuống lầu năm, đột nhiên vật cản gió kia bị tháo ra, bóng người nọ tung ra hai tay, phía sau lưng lại xuất hiện vật giống như cánh giúp hắn có thể rất nhanh hạ xuống.
Bóng người nọ xoay quanh chổ tường thủy tinh, mượn lực đạp mạnh, đem thân thể bắn ra xa.
Lúc hắn xoay người hạ xuống thì hai cánh sau lưng biến thành ván trượt, chạm vào chiếc xe ô tô trợt xuống.
Cuối cùng tiếp đất thêm mấy thước hắn mới tiêu sái dừng lại…
Vậy là tử thần đã đáp xuống!
Mỗi người biết tử thần xuất hiện nhất định không giống người thường, nhất định kinh ngạc phi thường, chính là ai cũng không nghĩ tới, hắn sẽ dùng loại phương thức phi hành này ngay trước mặt mọi người!
"Hay quá!" Tiếng hoan hô, vỗ tay vang lên như sấm!
"Hay lắm…" Tất cả mọi người kích động kêu to!
Hàng vạn người liều mạng đi tới đây muốn xem rõ bộ dáng tử thần. Đặc biệt là đám phóng viên, bọn họ cao hứng đến điên cuồng. Nếu mình được phỏng vấn độc quyền tử thần thì sẽ tha hồ hốt bạc. Phải biết rằng bây giờ cả nước đang chờ xem tử thần xuất hiện, kể cả lãnh đạo cao cấp của quốc gia.
Chỉ là mấy ngàn cảnh sát sớm đã lợi dụng ô tô xếp thành tường phòng hộ ngăn cản mọi người nhảy vào.
Nói không may, vạn nhất có phần tử khủng bố cất giấu tạc đạn bắn về phía tử thần, giết hắn tại đương tràng, hậu quả không tưởng tượng nổi… Mặc dù cảnh sát cũng rất muốn nhìn tử thần có bộ dáng gì. Nhưng bọn hắn còn nhớ rõ chức trách của mình, hình thành bức tường người, gắt gao ngăn cản đám người.
Tử thần mặc dù xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng hắn càng thêm thần bí.
Mặt tử thần không lộ mặt trước mọi người. Hắn mang một mặt nạ, chỉ lộ ra con mắt, lúc rơi xuống mặt đất xong thì hắn từ túi áo lấy ra một cái kính mát, tiêu sái mang vào. Cảnh sát chia làm hai đội, tả hữu bảo vệ hắn, hình cảnh La đội trưởng vội vàng bước tới, mang theo chút kích động hướng tử thần chào đón.
Lục Minh thoáng nhìn một chút chung quanh, phát hiện người mình sợ hãi nhất, Niếp Thanh Lam, không có ở hiện trường, trong lòng vui mừng không ngớt.
Hắn giả dạng làm tử thần lãnh đạm trước mặt La đội trưởng.
"Ngươi tới trễ!" La đội trưởng mãi mới nói câu đầu tiên làm đám phóng viên nhà báo một trận té ngửa, nghĩ thầm: Lão Đại, chẳng lẽ ngươi không có thể nói gì khác? Phải biết rằng, bây giờ cả nước đang nhìn ngươi, ngươi muốn cho dân chúng chờ mong tử thần tới phát sốt!
"Kẹt xe!" Lục Minh lạnh lùng trả lời một câu, thiếu chút nữa không có làm La đội trưởng té ngửa, nghĩ không ra tử thần cũng biết hài hước.
"Giết người không nháy mắt ta xem quá không ít, chính là, ta cho tới bây giờ còn không có xem qua ai giống ngươi vậy, tùy tiện nói một câu có thể làm kẻ khác sợ đến phát run. Tử thần, sau này ta chính là fan hâm mộ của ngươi, cho xin ta chữ ký đi!" Sau đó Duy Ai Đường cùng Thang Lễ liếc nhau, tựa hồ đang phán đoán xem tử thần trước mặt có phải là người tuổi trẻ gặp đêm đó tại hương tạ lệ xá hay không, mặc dù không dám khẳng định, nhưng bọn hắn đều có hoài nghi.
Dù sao, cường giả không phải cỏ dại, không phải tùy ý có thể thấy được.
Thang Lễ thu liễm một chút, chính là Duy ai Đường vẫn đi tới gần nói chuyện, hy vọng tử thần mở miệng, thông qua thanh âm khẳng định hoài nghi trong lòng.
"Phành!"
Ở chổ xa xa phỉ đồ nhìn thấy tử thần bay xuống, tên thủ lĩnh lấy súng hướng lên trời nả một phát, ý bảo Lục Minh cùng La đội trưởng qua chổ họ. Nghe thấy tiếng súng, tất mọi người đang xem căng thẳng trở lại, phỉ đồ muốn người chết, tử thần rốt cuộc có tới gặp không?
Lục Minh cùng La đội truởng đi đến gần cổng Ngân Phong thương xá, cách đống trụ sắt có thể nhìn thấy tên thủ lĩnh cả người mang đầy tạc đạn.
La đội trưởng nhướng mày lớn tiếng quát: "Chúng ta đã tới, lập tức phóng thích con tin!"
Phỉ thủ là trung niên nam tử, mặt trắng không râu, thân thể gầy gò, nhìn qua tựa hồ như không có võ công, hắn mang theo oán hận, mở miệng hỏi: "Ngươi chính là tử thần". Lục Minh lập tức có thể phán đoán tên phỉ thủ này cũng không phải là người mình nghe được lúc trước, tên kia tiếng nói mang chút chất nam tử trầm ổn, có lẽ đó mới là Tề Đằng Long Nhất… Lục Minh xẹt qua một tia ý niệm trong đầu, không ổn, phỉ đồ còn có chút thủ đoạn, có lẽ bọn họ muốn chạy trốn, bất quá mặt ngoài vẫn lạnh nhạt hừ một câu: "Ngươi là thủ lĩnh?"
"Tử thần, vì ngươi kế hoạch chúng ta thất bại trong gang tấc, chúng ta không thể sống sót, ngươi cũng đừng muốn sống!" Phỉ thủ oán độc nhìn Lục Minh.
"Chỉ bằng ngươi?" Lục Minh khinh thường hỏi.
"Ngươi rất mạnh, chúng ta bên trong cương trụ, nếu bắn ra có lẽ ngươi cũng có thể né tránh, nhưng là, có thứ ngươi tuyệt đối tránh không khỏi! Ta chẳng những mang ở trên người, hơn nữa còn chôn đại lượng thuốc nổ ở nơi đây, chỉ cần xác định thân phận của ngươi, vậy ta có thể dễ dàng mai táng mọi người nơi này! Thấy công tắc điều khiển trong tay ta không? Chỉ cần ta nhẹ nhàng nhấn một cái cả chổ này sẽ sụp đổ, mọi người sẽ tan xương nát thịt! Tử thần, ngươi quỳ xuống cho ta, nếu không, ta ấn nút, đưa ngươi xuống địa ngục!" Tên thủ lĩnh điên cuồng cười ha hả, vừa ra lệnh bắt Lục Minh quỳ xuống.
Thông qua camera quay lại, mọi người cũng có thể nhìn thấy khốn cảnh tử thần đang phải đối mặt, lo lắng đến tê dại.
Tại hiện trường mọi người bỗng có một trận hoa mắt.
Lục Minh nhìn qua công tắc tên thủ lãnh đang cầm, rồi nhìn cương trụ phía sau. Khoảng cách giữa hai cương trụ quá khít. Đây là loại trụ sắt phòng trộm, xếp đặt khít nhau căn bản không cho người nào đi qua, cho dù là tiểu hài tử cũng không thể, nhưng Lục Minh trong lòng mơ hồ có loại cổ quái cảm giác, tựa hồ mình có có thể đi xuyên qua…
Đi xuyên qua như thế nào Lục Minh cũng không hiểu, hắn chỉ là đột nhiên dâng lên loại cảm ứng này.
Lục Minh không có luyện qua súc cốt công, nếu muốn xuyên qua khe hở hẹp như vậy, đổi lại trước kia, chỉ là một ảo tưởng không có khả năng thực hiện.
Chẳng lẽ tiên thiên chân khí thật sự thần kỳ như vậy, có thể cho thân thể nhanh chóng xuyên qua sao?
Sau vài lần đánh giá, Lục Minh khẳng định rõ ràng cái dự cảm cổ quái này.
Tiên thiên chân khí gây cho mình nhiều lần vui mừng lẫn sợ hãi, tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ… Lục Minh quyết định thử xem, bất quá trước hết hắn muốn chọc giận địch nhân, tranh thủ chút thời gian: " Tề Đằng Long Nhất đã chạy mất rồi, tên bại não ngươi bị lấy ra một quỷ chết thế, chỉ bằng ngươi cũng đòi giết ta?"
"Ngươi mau quỳ xuống, nếu không ta trước hết đem tám trăm người từng tên một hạ sát!" Tên thủ lãnh không tin không khuất phục được tên này tử thần kiêu ngạo này.
Tề Đằng Long Nhất vừa rời đi thì mệnh lệnh truyền xuống rõ ràng, phải giết chết tử thần, xác định hắn thật sự đã tử vong, mới có thể dẫn cho nổ mìn phá hết chứng cứ của tổ chức.
La đội trưởng mới vừa nhìn thấy súng của tên thủ lãnh chỉa vào ót Lục Minh, lập tức đưa người ra che.
Thừa dịp một giây hỗn loạn, Lục Minh biến mất.
Camera cũng không có thể quay lại động tác của hắn, giây tiếp theo, mọi người kinh ngạc phát hiện, Lục Minh đã đứng ở phía sau tên thủ lĩnh…