Vừa khẽ đẩy cửa ra, dựa theo ý tưởng của Lục Minh, thì nên lặng yên không tiếng động mà đi vào, sau đó trốn ở một nơi bí mật gần đó, rình coi xuân quang. Nhưng đột nhiên chuông di động vang lên, trong bóng đêm lại càng lớn tiếng. Lục Minh luống cuống tay chân lấy ra, vốn định tắt đi, nhưng lại thấy là mẹ, nên vội vàng giả làm một đứa con ngoan: "Mẹ, tìm con có việc gì vậy?" "Tiểu tử ngốc, mẹ không có việc gì thì không thể tìm con sao, thật sự là con làm cái trò đại bàng giương cánh nhảy từ trên nhà coa tầng xuống, để cho ba con thấy đó sao! Ngu ngốc, gây nên động tĩnh lớn như vậy cha con làm soa mà không biết? Chẳng qua cũng không có việc gì, mẹ ủng hộ con, nói đến, cha con tuy biểu hiện thì mắng con hai câu, nhưng thật ra trong lòng thì rất tự hào, nếu không, ông ấy cũng sẽ không giúp con thanh toán một ít phiền toái ở chỗ mới phải không? Nghe nói Ngũ Kiều cùng Vĩnh Thành hai vị tiền bối nói, võ công của con tiến bộ rất lớn, mẹ rất cao hứng vì con, không hổ là bảo bối của mẹ, ngộ tính rất cao! Đúng rồi, Vĩnh Thành tiên sinh còn nói ở chỗ mới còn có hai vị tiểu cô nương xinh đẹp nữa, có phải là thực không? Khi nào thì dẫn về ra mắt mẹ đây?" Mẹ hắn xem ra đối với cuộc sống của Lục Minh rõ như lòng bàn tay, may mắn mẹ còn chưa biết kỳ ngộ cùng bí mật của Lục Minh, nếu không lại càng vui mừng. "Không phải bạn gái, chỉ là quen biết thôi, một người tên là Cảnh Hàn, là truyền nhân Yến Tử môn; một tên là Niếp Thanh Lam, là cảnh sát" Lục Minh nhắm chừng mình mà không báo cáo chi tiết, mẹ cũng có thể tra ra được, có thể đã sớm biết, cho nên cứ thẳng thắn nói ra. "Thực ngu ngốc, nếu không phải là bạn gái, không lẽ không có thích chút nào, có cô gái nào mà đi chủ động đâu, có rảnh thì dẫn về nhà cho mẹ xem!" Mẹ vừa nói, Lục Minh không khỏi có chút vui mừng. Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đồng ý ở lại, như vậy chứng tỏ nàng ta có chút thích mình sao? Bên này Lục Minh đang cao hứng, không nghĩ tới mẹ còn nói một câu, thiếu chút nữa làm cho Lục Minh sợ tới run lên, chỉ nghe mẹ nói: "Vũ Vũ đã lấy được học vị MBA. Nó đã chuẩn bị về nước, mẹ có hỏi nó có muốn vào công ti của mẹ làm không thì nó cự tuyệt, nói sẽ trở lại Lam Hải cùng con gây dựng sự nghiệp". Lục Minh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, ngẩn ra mà lẩm bẩm: "Không thể nào?" Tuy trong nhà có một vị bạo quân phụ thân. Nhưng phụ thân cường đại lại dã man cũng không xem như là khắc tinh của Lục Minh, nhiều lắm chỉ là như kẻ địch mà thôi. Muốn nói tới khắc tinh, thì chính là Trầm Khinh Vũ mà mẹ mới nói ra. Trầm Khinh Vũ năm đó là em của siêu cấp ngưu nhân Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu cùng cha của Lục Minh là tình địch, nhưng cha của Lục Minh may mắn hơn. Mẹ của Lục Minh không có chân đạp hai thuyền mà thủy chung lựa chọn hắn, không cho cơ hội cho Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu do thất tình nên đã thương tâm đi ra nước ngoài du lịch. Đi đã hơn mười mấy năm không trở lại, lại đem Trầm Khinh Vũ giao cho cha mẹ Lục Minh để chăm sóc. Dựa theo thân phận thì Trầm Khinh Vũ là dì của Lục Minh, mặc dù nàng ta chỉ lớn hơn hắn một tuổi. Nhưng khác với Lục Minh nà nàng rất được cha của Lục Minh sủng ái. Ông ta quả thực đem những thứ tốt nhất trên thế gian mà giao cho Trầm Khinh Vũ. Từ khi sinh ra thì Lục Minh đã thấy Trầm Khinh Vũ ở trong nhà. Nàng ta trong mắt Lục Minh chính là thiên hạ đệ nhất tiểu ma nữ. Hồi bé thì vẫn còn đỡ vì cả hai đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nhưng khi lớn lên một ít, Lục Minh phát hiện, người dã man không nói lý nhất trên thế gian cũng không phải là cha, mà là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia, nàng ta quả thực so với bạo quân phụ thân còn muốn dã man gấp trăm lần. Ở cùng với nàng ta so với ở tại địa ngục còn muốn thống khổ hơn. Vì phòng ngừa cùng với nàng ta cùng trường cùng lớp, Lục Minh thành tích luôn bảo trì chỉ vừa đủ tư cách, kết quả, Trầm Khinh Vũ thành tích vĩnh viễn bảo trì đệ nhất cuối cùng đi nước ngoài du học, mà Lục Minh, may mắn trốn ở đại học hạng ba mà tránh thoát. Tin tưởng rằng đây cũng là một trong nguyên nhân mà bạo quân phụ thân tức giận Lục Minh, dựa theo lời của phụ thân, loại hành vi của Lục Minh chính là tự sa đọa! Hai năm không gặp, nha đầu Trầm Khinh Vũ lại đã học xong MBA, nếu nàng ta trở về, phỏng chừng cả Lam Hải đều sẽ bị một mình nàng ta làm náo loạn lên, Lục Minh không thể tưởng tượng loại trường hợp đáng sợ này. "Đã có ai theo đuổi cô ta chưa? Mẹ, mẹ hãy giữ cô ta ở nước ngoài, đừng cho trở về!" Lục Minh thầm nghĩ nha đầu kia mà trở về là một mối họa, cần phải tính toán. "Vũ Vũ vẫn mắt cao hơn đầu, nó xem ai cũng không vừa mắt! Tiểu tử ngốc, con cũng đừng chống đối với nó nữa, nó làm cái gì còn không phải là vì tốt cho con, được rồi, mẹ không nói nữa, bảo bối, con sớm nghỉ ngơi đi!" Mẹ ôn nhu hôn qau điện thoại một cái, sau đó gác máy. "Xem ra tương lai của ta là một mảng đen tối, muốn nhìn thấy ánh bình minh thì vẫn là quá sớm". Lục Minh vốn tâm tình không tệ, vừa nghe Trầm Khinh Vũ về Lam Hải tìm mình, nhất thời có chút uể oải, mỹ nữ gì tìm đến mình không phải tốt hơn sao, lại cố tình chọn trúng khắc tinh! Niếp Thanh Lam xuất hiện tại cửa phòng, tựa hồ vừa mới tắm xong, một thân hương khí ngào ngạt, kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?" Nếu không phải vừa rồi bị đả kích, Lục Minh khẳng định sẽ biến thân thành lang soi trong đêm trăng, hiện tại lại có chút mệt mỏi, lắc đầu nói: "Để anh yên, anh muốn tự sát!" Hồ ly mỹ nhân nghe thấy thì bật cười, nàng đưa tay vỗ vỗ tai Lục Minh, càng thân thể mềm mại thơm mát tiến gần sát tới, đôi môi kề sát tai Lục Minh, nhẹ nhàng thổi ra một luồng hơi nóng: "Muốn chết cũng không dễ dàng đâu, hay để em xem cái gì làm anh buồn bực nè?" Lục Minh vừa thấy tòa tuyết phong nguy nga tròn trịa cao ngất dưới lớp áo ngủ, không khỏi có một luồng khí nóng từ dưới bụng chạy lên, liền nuốt một ngụm nước miếng nói: "Chủ ý này cũng không tệ!" "Bại hoại, nếu đối với Cảnh Hàn, anh khẳng định sẽ không làm càn như vậy!" Niếp Thanh Lam có chút ghen tuông uy hiếp nhéo ngang hông Lục Minh, rồi lại hỏi: "Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy?" "Mẹ của anh…" Lục Minh trả lời rất ngắn gọn, đối với mẹ, hắn sẽ không nói với ai nửa lời. "Chúng ta quen nhau lâu như vậy, Lục Minh, em cũng chưa hỏi qua mẹ của anh là ai? Có phải nên hỏi về bí mật này không?" Niếp Thanh Lam buông Lục Minh ra, buồn buồn thở dài nói: "Em không hỏi, cũng không có nghĩa là em không có lòng hiếu kỳ, mà có nghĩa là em tôn trọng sự riêng tư của anh, tôn trọng bạn bè, em không hỏi, là hy vọng có một ngày anh sẽ chủ động nói ra, trừ khi, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem em là bạn bè". "Đúng vậy, chẳng qua, anh cũng không hỏi em! Tất cả mọi người đều có bí mật riêng của mình phải không?" Lục Minh thấy mặt của Niếp Thanh Lam có chút ảm đạm, trong lòng không khỏi trầm xuống. "Nếu vừa rồi là Cảnh Hàn hỏi anh, anh có nói không?" Niếp Thanh Lam đôi mắt lúc này đã có chút hồng lên, thanh âm mang theo sự ủy khuất cùng giận dỗi hỏi. "Nàng ta sẽ không hỏi…" Lục Minh lắc lắc đầu, cảm thấy Cảnh Hàn khẳng định sẽ không quá quan tâm đến chuyện riêng tư của mình. "Nếu cô ta hỏi thì sao?" Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức u oán. "Anh… Được rồi, em muốn biết cái gì thì hỏi đi!" Lục Minh nhìn ra ngoài, dù sao cũng không có ai, thực sự phiền toái, có rời khỏi Lam Hải cũng tốt, dù sao ma nữ Trầm Khinh Vũ kia cũng sắp trở về, sớm muộn thì người ta cũng biết. "Không hỏi, người ta cũng ngoan mà!" Niếp Thanh Lam bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm Lục Minh ngẩn ra. Nữ nhân thật sự là một sinh vật mà người khác không thể lý giải được, toát mồ hôi, vừa rồi không muốn nói cho nàng, nàng lại muốn hỏi! Hiện tại chuẩn bị nói cho nàng, kỳ quái chính là, nàng bỗng nhiên lại không hỏi. Cái này, có lẽ chỉ có Thượng Đế mới biết được, phụ nữ là loại sinh vật được tạo nên như thế nào… Lục Minh đang ở trong mê hoặc, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, hơi trở tràn đầy mùi hương: "Bại hoại, giúp người ta sức thuốc! Nhưng không cho động tay động chân, còn nữa, vĩnh viễn không được đem việc này nói ra, chán ghét, anh cười cái gì, dê xồm… mau vào đi!" Lục Minh trong lòng rất kích động, loại nữ nhân này là loại sinh vật vừa làm cho người ta vui mừng lại làm cho người ta buồn bã, cũng chỉ có Thượng Đế mới có thể tạo ra… Ca ngợi Thượng Đế, lão nhân gia người thật vĩ đại!
Có một vật nhỏ mềm nhũn lại âm ấm nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay Lục Minh, Lục Minh giờ phút này tim đập một phút cả trăm cái, trời ạ, nàng, nàng thật đúng là dám cởi ra, hồ ly mỹ nhân này thật sự là quá can đảm!
Chiếc quần trong truyền thuyết còn mang theo hơi ấm của xử nữ, rốt cuộc đã tới tay!
Lục Minh kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét lớn, nhưng khi hắn nhẹ nhàng nắm chặt, lại phát hiện có chút không đúng.
Cái này, cái này hình như không phải là quần lót… sờ lên giống như là da thịt vậy, đây là gì? Lục Minh kinh ngạc, nhịn không được từ trong phòng tắm đi ra ngoài xem, vừa thấy cả người đã thất thần. Ở ngoài cửa, Niếp Thanh Lam đang cười duyên, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như mẫu đơn, trong lòng của nàng đang ôm một tiểu cô nương đáng yêu, Lục Minh nhớ rõ tiểu cô nương chính là tiểu Đậu Đậu nhà bên chuyện nhận hắn là cha, nó sao lại ở đây?
Thứ mà Lục Minh nắm trong lòng bàn tay, chính là cái tay của tiểu Đậu Đậu kia.
Nó vừa thấy Lục Minh lò mò đi ra, lập tức vui mừng kêu lên: "Ba ba!"
"Ba ba!" Niếp Thanh Lam cũng làm loạn mà kêu lên.
"Ta muốn ngất" Lục Minh vội vàng buông tay tiểu Đậu Đậu ra, ý bảo Niếp Thanh Lam nhanh đem tiểu Đậu Đậu ôm đi ra ngoài: "Ta đang tắm rửa, mau dẫn nó đi ra ngoài!"
"Tiểu bảo bối đã chờ anh hai ngày. Nghe nói tối hôm qua không thấy anh trở về liền khóc tới nửa đêm. Sáng nay cũng lại khóc. Ba ba của Đậu Đậu nếu không hôn một cái, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi đúng không?" Niếp Thanh Lam lại còn liều mạng đốt lửa, lại đem tiểu cô nương đưa tới ý bảo Lục Minh hôn nó một cái. Tiểu Đậu Đậu mặt mày hớn hở nghiêng mặt tới, cao hứng chờ Lục Minh hôn một cái.
"Em có để yên cho anh tắm rửa không!" Lục Minh phành một cái đem cửa đóng lại.
"Ba ba…" Tiểu Đậu Đậu thấy Lục Minh không để ý tới mình, đã khóc lên, bộ dáng đáng thương mà hô lên ba ba.
"Ba ba ba ba!" Niếp Thanh Lam nhân cơ hội gội theo làm cho Lục Minh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không có biện pháp đành phải lại đưa đầu ra ngoài: "Tiểu Đậu Đậu chờ ta tắm rửa xong sẽ ra ngoài chơi với cháu! Em ẵm nó xuống lầu nhanh đi!"
Lục Minh câu cuối cùng là bực bội nói với Niếp Thanh Lam.
Tiểu Đậu Đậu đưa tay nắm lấy mái tóc ướt sũng của Lục Minh, tới gần hôn Lục Minh một cái, sau đó mới chịu để cho Niếp Thanh Lam ôm đi xuống lầu. Niếp Thanh Lam khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại chớp mắt, cười nói: "Lần sau sẽ tặng cho anh cái quần lót, màu đen lụa tơ tằm nha!" Lục Minh thiếu chút nữa muốn đem chai dầu gội đầu đang cầm trên tay ném vào nàng, hồ ly mỹ nhân này, thật sự là tức chết người mà, xem ra không trừng trì nàng thì không được.
May mắn, cuối cùng cũng có một chiến lợi phẩm.
Lục Minh cầm lấy cái áo ngực, phát hiện hai cái lồng hai bên khá lớn, trong lòng không khỏi hiện lên bộ ngực cao ngất của hồ ly mỹ nhân, Ừm, xem ra hắn cũng vẫn có tiền vốn!
Sau khi tắm xong, Lục Minh đang tìm chỗ cất chiến lợi phẩm mới thu được, bên ngoài cửa phòng lại mở, một tiểu cô nương xem như chốn không người mà đi vào, đang tìm kiếm cái gì đó, miệng lẩm bẩm: "Tiểu nha đầu, khẳng định lại chạy vào trong này, ở đâu vậy? Này, anh đem tiểu Đậu Đậu nhà chúng tôi giấu đâu vậy? Ái, người này biến thái!"
Tiểu cô nương vừa thấy Lục Minh đang cầm cái áo ngực, thì thét lên, thanh âm cao đến mức có thể giết chết cá heo.
Lục Minh đang muốn nói cái gì đó, tiểu cô nương lại đỏ mặt, đưa tay đoạt lấy cái áo ngực trong tay hắn: "Biến thái, thì ra là ngươi trộm áo ngực của người ta, người này là đại biến thái, mau đến đây!"
"Đây là của cô?" Lục Minh kinh ngạc, cái này không phải của Niếp Thanh Lam vừa cởi ra sao? Làm sao là của cô ta?
"Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi! Người này biến thái, chán ghét!" Tiểu cô nương tức giận đùng đùng chạy đi, còn lại Lục Minh hồi lâu vẫn không hiểu gì.
Cái áo ngực vừa rồi còn ấm, làm sao lại là của cô ta?
Nhìn không ra tiểu nha đầu này lại xử dụng áo ngực lớn như vậy.
Lục Minh còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đối diện mở ra, Niếp Thanh Lam ẵm tiểu Đậu Đậu đi tới, tiểu Đậu Đậu đang cầm đồ chơi trong tay, vừa thấy Lục Minh lập tức rời khỏi tay Niếp Thanh Lam mà chạy tới, kêu to ba ba rồi ôm lấy. Thấy tiểu gia hỏa này như dính vào mình vậy, Lục Minh cũng không có biện pháp, đành phải ôm lấy nó, nếu không nó khóc thì mệt. Chẳng qua, Lục Minh cũng không quên dò xét bộ ngực của Niếp Thanh Lam, trong lòng còn hồ nghi, cái áo ngực màu đen kia rốt cuộc là của nàng, hay là của tiểu nha đầu vừa rồi?
"Nhìn cái gìi? Sắc lang!" Niếp Thanh Lam liếc nhìn Lục Minh, cái loại hờn giận đầy vẻ phong tình này, quả thực là khuynh quốc khuynh thành.
"Vừa rồi cái áo ngực kia có phải là của em không?" Lục Minh cảm thấy tim gia tốc, cũng làm gan hỏi.
"Anh nhìn là biết mà…" Niếp Thanh Lam khẽ nâng cánh tay lên, nháy mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa đã làm cho tim của Lục Minh ngừng đập. Bởi vì khoảng cách gần như vậy, hắn thấy trên áo ngực của hồ ly mỹ nhân có chỗ hơi nổi lên, trên đỉnh của áo ngực, có hai điểm thần bí nổi lên, cái này, cái này tuyệt đối là đột điểm trong truyền thuyết!
Dưới cái món chế phục (đồ theo bộ) vô hạn hấp dẫn đó, cũng làm cho người ta nghĩ ra ngàn vạn điều!
Niếp Thanh Lam phát hiện Lục Minh hai mắt nhìn đăm đăm, trong lòng mừng thầm, lực khống chế của người nầy tuy không tệ, nhưng thủy chung cũng không địch lại mị lực vô địch của mình, chẳng qua tạm thời cũng không nên cho hắn quá đắc ý, tâm niệm vừa động, đưa ngón tay ra khẽ nhéo lên cánh tay hắn, chờ hắn kêu đau, lại cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng tiến đến bên tai hắn, thổi ra một hơi nhiệt khí: "Người tốt, em đi tắm rửa trước, lát nữa ở trên giường chờ anh đó".
"Thật không?" Lục Minh biết rõ hồ ly mỹ nhân này mạnh miệng, lừa người chết không bồi mệnh, nhưng cũng không khỏi có sự chờ mong.
"Giả đó!" Niếp Thanh Lam bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ lên Lục Minh, cười hì hì trở về phòng.
Lục Minh cơn tức anh ách, thật muốn đem cửa phòng của Niếp Thanh Lam một cước đá bay, thuận tiện đem tiểu hồ ly này đè xuống.
Không có biện pháp, đành phải cố gắn đè nén, ôm tiểu Đậu Đậu xuống lầu.
Tiểu Đậu Đậu tuy bám sát, nhưng cuối cùng cũng là một đứa nhỏ, sau một hồi cười đùa thì đã ngáp dài, cuối cùng ghé vào trong lòng Lục Minh mà ngủ say. Bà Ngô lấy làm kỳ, nói thiếu gia còn có thể chơi với con nít, thật sự là thế gian ít thấy.
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu nhà bên như một trận gió xông vào, đem áo ngực ném về phía Lục Minh, nổi giận nói: "Không phải của ta, biến thái, chưa thấy qua người nào biến thái như ngươi! Đậu Đậu đưa cho ta, để tránh làm hư Đậu Đậu!" Nàng ta lại từ trong lòng Lục Minh ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say bỏ đi, trước khi đi, còn muốn đá Lục Minh một cước, đáng tiếc, chỉ đá trúng sô pha, còn thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã sấp xuống.
"Thật ra, khụ, đây là tôi vừa rồi nhặt được, cô ta hiểu lầm" Lục Minh cầm lấy áo ngực, phát hiện ông lão Trang Thần, Ngô Mã cùng Hoa vương Trương Đức Quảng đều kinh ngạc nhìn mình, liền nhanh chóng giải thích.
"Đây là của Niếp Thanh Lam, ta đi dưa cho cô ta!" Lục Minh phát hiện càng giải thích càng dễ làm cho người ta hiểu lầm, liền chạy nhanh lên lầu.
Chạy lên lầu, Lục Minh thấy cửa phòng của Niếp Thanh Lam thực không có hoàn toàn khép kín, hình như là nàng cố ý để cho mình đi vào, chẳng lẽ, đây là ám chỉ của nàng? Nàng ta hẳn là đang tắm rửa, nhưng lại không đóng cửa, chẳng phải là tạo cơ hội cho mình rình coi sao? Hồ ly mỹ nhân này tâm cơ lợi hai, nói không chừng là muốn bẫy mình đi vào? Hay là làm một đứa nhỏ ngoan, đi về ngủ?
Làm một đứa nhỏ ngoan để làm gì, phải làm, là làm bại hoại, hơn nữa còn là cực kù bại hoại xấu xa!
Lục Minh cười một cách tà ác, bàn tay hướng tới cách cửa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vừa khẽ đẩy cửa ra, dựa theo ý tưởng của Lục Minh, thì nên lặng yên không tiếng động mà đi vào, sau đó trốn ở một nơi bí mật gần đó, rình coi xuân quang. Nhưng đột nhiên chuông di động vang lên, trong bóng đêm lại càng lớn tiếng. Lục Minh luống cuống tay chân lấy ra, vốn định tắt đi, nhưng lại thấy là mẹ, nên vội vàng giả làm một đứa con ngoan: "Mẹ, tìm con có việc gì vậy?" "Tiểu tử ngốc, mẹ không có việc gì thì không thể tìm con sao, thật sự là con làm cái trò đại bàng giương cánh nhảy từ trên nhà coa tầng xuống, để cho ba con thấy đó sao! Ngu ngốc, gây nên động tĩnh lớn như vậy cha con làm soa mà không biết? Chẳng qua cũng không có việc gì, mẹ ủng hộ con, nói đến, cha con tuy biểu hiện thì mắng con hai câu, nhưng thật ra trong lòng thì rất tự hào, nếu không, ông ấy cũng sẽ không giúp con thanh toán một ít phiền toái ở chỗ mới phải không? Nghe nói Ngũ Kiều cùng Vĩnh Thành hai vị tiền bối nói, võ công của con tiến bộ rất lớn, mẹ rất cao hứng vì con, không hổ là bảo bối của mẹ, ngộ tính rất cao! Đúng rồi, Vĩnh Thành tiên sinh còn nói ở chỗ mới còn có hai vị tiểu cô nương xinh đẹp nữa, có phải là thực không? Khi nào thì dẫn về ra mắt mẹ đây?" Mẹ hắn xem ra đối với cuộc sống của Lục Minh rõ như lòng bàn tay, may mắn mẹ còn chưa biết kỳ ngộ cùng bí mật của Lục Minh, nếu không lại càng vui mừng. "Không phải bạn gái, chỉ là quen biết thôi, một người tên là Cảnh Hàn, là truyền nhân Yến Tử môn; một tên là Niếp Thanh Lam, là cảnh sát" Lục Minh nhắm chừng mình mà không báo cáo chi tiết, mẹ cũng có thể tra ra được, có thể đã sớm biết, cho nên cứ thẳng thắn nói ra. "Thực ngu ngốc, nếu không phải là bạn gái, không lẽ không có thích chút nào, có cô gái nào mà đi chủ động đâu, có rảnh thì dẫn về nhà cho mẹ xem!" Mẹ vừa nói, Lục Minh không khỏi có chút vui mừng. Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đồng ý ở lại, như vậy chứng tỏ nàng ta có chút thích mình sao? Bên này Lục Minh đang cao hứng, không nghĩ tới mẹ còn nói một câu, thiếu chút nữa làm cho Lục Minh sợ tới run lên, chỉ nghe mẹ nói: "Vũ Vũ đã lấy được học vị MBA. Nó đã chuẩn bị về nước, mẹ có hỏi nó có muốn vào công ti của mẹ làm không thì nó cự tuyệt, nói sẽ trở lại Lam Hải cùng con gây dựng sự nghiệp". Lục Minh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, ngẩn ra mà lẩm bẩm: "Không thể nào?" Tuy trong nhà có một vị bạo quân phụ thân. Nhưng phụ thân cường đại lại dã man cũng không xem như là khắc tinh của Lục Minh, nhiều lắm chỉ là như kẻ địch mà thôi. Muốn nói tới khắc tinh, thì chính là Trầm Khinh Vũ mà mẹ mới nói ra. Trầm Khinh Vũ năm đó là em của siêu cấp ngưu nhân Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu cùng cha của Lục Minh là tình địch, nhưng cha của Lục Minh may mắn hơn. Mẹ của Lục Minh không có chân đạp hai thuyền mà thủy chung lựa chọn hắn, không cho cơ hội cho Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu do thất tình nên đã thương tâm đi ra nước ngoài du lịch. Đi đã hơn mười mấy năm không trở lại, lại đem Trầm Khinh Vũ giao cho cha mẹ Lục Minh để chăm sóc. Dựa theo thân phận thì Trầm Khinh Vũ là dì của Lục Minh, mặc dù nàng ta chỉ lớn hơn hắn một tuổi. Nhưng khác với Lục Minh nà nàng rất được cha của Lục Minh sủng ái. Ông ta quả thực đem những thứ tốt nhất trên thế gian mà giao cho Trầm Khinh Vũ. Từ khi sinh ra thì Lục Minh đã thấy Trầm Khinh Vũ ở trong nhà. Nàng ta trong mắt Lục Minh chính là thiên hạ đệ nhất tiểu ma nữ. Hồi bé thì vẫn còn đỡ vì cả hai đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nhưng khi lớn lên một ít, Lục Minh phát hiện, người dã man không nói lý nhất trên thế gian cũng không phải là cha, mà là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia, nàng ta quả thực so với bạo quân phụ thân còn muốn dã man gấp trăm lần. Ở cùng với nàng ta so với ở tại địa ngục còn muốn thống khổ hơn. Vì phòng ngừa cùng với nàng ta cùng trường cùng lớp, Lục Minh thành tích luôn bảo trì chỉ vừa đủ tư cách, kết quả, Trầm Khinh Vũ thành tích vĩnh viễn bảo trì đệ nhất cuối cùng đi nước ngoài du học, mà Lục Minh, may mắn trốn ở đại học hạng ba mà tránh thoát. Tin tưởng rằng đây cũng là một trong nguyên nhân mà bạo quân phụ thân tức giận Lục Minh, dựa theo lời của phụ thân, loại hành vi của Lục Minh chính là tự sa đọa! Hai năm không gặp, nha đầu Trầm Khinh Vũ lại đã học xong MBA, nếu nàng ta trở về, phỏng chừng cả Lam Hải đều sẽ bị một mình nàng ta làm náo loạn lên, Lục Minh không thể tưởng tượng loại trường hợp đáng sợ này. "Đã có ai theo đuổi cô ta chưa? Mẹ, mẹ hãy giữ cô ta ở nước ngoài, đừng cho trở về!" Lục Minh thầm nghĩ nha đầu kia mà trở về là một mối họa, cần phải tính toán. "Vũ Vũ vẫn mắt cao hơn đầu, nó xem ai cũng không vừa mắt! Tiểu tử ngốc, con cũng đừng chống đối với nó nữa, nó làm cái gì còn không phải là vì tốt cho con, được rồi, mẹ không nói nữa, bảo bối, con sớm nghỉ ngơi đi!" Mẹ ôn nhu hôn qau điện thoại một cái, sau đó gác máy. "Xem ra tương lai của ta là một mảng đen tối, muốn nhìn thấy ánh bình minh thì vẫn là quá sớm". Lục Minh vốn tâm tình không tệ, vừa nghe Trầm Khinh Vũ về Lam Hải tìm mình, nhất thời có chút uể oải, mỹ nữ gì tìm đến mình không phải tốt hơn sao, lại cố tình chọn trúng khắc tinh! Niếp Thanh Lam xuất hiện tại cửa phòng, tựa hồ vừa mới tắm xong, một thân hương khí ngào ngạt, kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?" Nếu không phải vừa rồi bị đả kích, Lục Minh khẳng định sẽ biến thân thành lang soi trong đêm trăng, hiện tại lại có chút mệt mỏi, lắc đầu nói: "Để anh yên, anh muốn tự sát!" Hồ ly mỹ nhân nghe thấy thì bật cười, nàng đưa tay vỗ vỗ tai Lục Minh, càng thân thể mềm mại thơm mát tiến gần sát tới, đôi môi kề sát tai Lục Minh, nhẹ nhàng thổi ra một luồng hơi nóng: "Muốn chết cũng không dễ dàng đâu, hay để em xem cái gì làm anh buồn bực nè?" Lục Minh vừa thấy tòa tuyết phong nguy nga tròn trịa cao ngất dưới lớp áo ngủ, không khỏi có một luồng khí nóng từ dưới bụng chạy lên, liền nuốt một ngụm nước miếng nói: "Chủ ý này cũng không tệ!" "Bại hoại, nếu đối với Cảnh Hàn, anh khẳng định sẽ không làm càn như vậy!" Niếp Thanh Lam có chút ghen tuông uy hiếp nhéo ngang hông Lục Minh, rồi lại hỏi: "Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy?" "Mẹ của anh…" Lục Minh trả lời rất ngắn gọn, đối với mẹ, hắn sẽ không nói với ai nửa lời. "Chúng ta quen nhau lâu như vậy, Lục Minh, em cũng chưa hỏi qua mẹ của anh là ai? Có phải nên hỏi về bí mật này không?" Niếp Thanh Lam buông Lục Minh ra, buồn buồn thở dài nói: "Em không hỏi, cũng không có nghĩa là em không có lòng hiếu kỳ, mà có nghĩa là em tôn trọng sự riêng tư của anh, tôn trọng bạn bè, em không hỏi, là hy vọng có một ngày anh sẽ chủ động nói ra, trừ khi, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem em là bạn bè". "Đúng vậy, chẳng qua, anh cũng không hỏi em! Tất cả mọi người đều có bí mật riêng của mình phải không?" Lục Minh thấy mặt của Niếp Thanh Lam có chút ảm đạm, trong lòng không khỏi trầm xuống. "Nếu vừa rồi là Cảnh Hàn hỏi anh, anh có nói không?" Niếp Thanh Lam đôi mắt lúc này đã có chút hồng lên, thanh âm mang theo sự ủy khuất cùng giận dỗi hỏi. "Nàng ta sẽ không hỏi…" Lục Minh lắc lắc đầu, cảm thấy Cảnh Hàn khẳng định sẽ không quá quan tâm đến chuyện riêng tư của mình. "Nếu cô ta hỏi thì sao?" Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức u oán. "Anh… Được rồi, em muốn biết cái gì thì hỏi đi!" Lục Minh nhìn ra ngoài, dù sao cũng không có ai, thực sự phiền toái, có rời khỏi Lam Hải cũng tốt, dù sao ma nữ Trầm Khinh Vũ kia cũng sắp trở về, sớm muộn thì người ta cũng biết. "Không hỏi, người ta cũng ngoan mà!" Niếp Thanh Lam bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm Lục Minh ngẩn ra. Nữ nhân thật sự là một sinh vật mà người khác không thể lý giải được, toát mồ hôi, vừa rồi không muốn nói cho nàng, nàng lại muốn hỏi! Hiện tại chuẩn bị nói cho nàng, kỳ quái chính là, nàng bỗng nhiên lại không hỏi. Cái này, có lẽ chỉ có Thượng Đế mới biết được, phụ nữ là loại sinh vật được tạo nên như thế nào… Lục Minh đang ở trong mê hoặc, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, hơi trở tràn đầy mùi hương: "Bại hoại, giúp người ta sức thuốc! Nhưng không cho động tay động chân, còn nữa, vĩnh viễn không được đem việc này nói ra, chán ghét, anh cười cái gì, dê xồm… mau vào đi!" Lục Minh trong lòng rất kích động, loại nữ nhân này là loại sinh vật vừa làm cho người ta vui mừng lại làm cho người ta buồn bã, cũng chỉ có Thượng Đế mới có thể tạo ra… Ca ngợi Thượng Đế, lão nhân gia người thật vĩ đại!