Lục Minh đi ra xem, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đã không thấy ai.
Hỏi bà Ngô, bà ta nói hai vị tiểu thư đã lái xe đi ra ngoài, không nói khi nào thì trở về. Lục Minh đang muốn gọi điện hỏi, thì Hoắc Vấn Dong đã gọi điện đến thúc giục: "Chúng tôi đang chờ anh đến, đều đã đói hết rồi! Mau đến đi!" Lục Minh đành phải ra ngoài lấy xe đến chỗ của các nàng. Chỗ Giai Giai ở tuy nhỏ, nhưng phi thường ấm áp, Lục Minh vẫn nhớ rõ loại cảm giác này, thậm chí hiện tại nghĩ lại lúc Giai Giai lấy cháo cho mình ăn, thì cũng còn cảm thấy hạnh phúc.
Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Lục Minh lên lầu, Giai Giai vui vẻ ra đón.
Trong tay nàng đang cầm một mâm cà chua nhồi trứng còn nóng hôi hổi, cõ lẽ mới lấy từ trên bếp xuống.
Thấy Lục Minh vào nhà, Giai Giai gắp một cái tên cười nói: "Em làm đó, anh thử xem!" Lục Minh thử một cái, phát hiện Giai Giai nấu nướng cũng không thua gì bà Ngô, liền đưa ngón tay cái lên khen ngợi!
"Em làm đồ ăn cũng tàm tạm thôi, chị Dong mới là cao thủ!" Giai Giai thấy Lục Minh khen mình, phi thường vui mừng, khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn khiêm tốn.
"Vô nghĩa, ta sáu tuổi đã là chủ lực phụ trách nấu nướng trong nhà, làm đến bây giờ mà còn không nấu ăn tốt, thì ta tự sát quách đi cho rồi!" Hoắc Vấn Dong đang bưng canh cá chưng quế hoa đi ra, cái bàn tuy nhỏ, nhưng đồ ăn nhiều, vô cùng phong phú, cá tôm của đều có, tràn đầy cả bàn. Trên chén đĩa còn có rau xanh cùng cà rốt khắc thành hình hoa, quỷ tinh linh Điềm Điềm đắc ý chỉ vào mũi mình, tỏ vẻ đó là kiệt tác của nàng.
"Tuy làm ông chủ, nhưng rượu không thể không uống" Tiểu Hoa hào sảng mở ra một bình ngũ lương, rót đầy cho mỗi người một chén.
"…" Lục Minh rất muốn cảnh cáo một chút hắn sau khi uống rượu dễ dàng loạn tính.
Nhưng hắn thấy Tiểu Hoa nâng chén ngửa cổ làm một hơi hơn nửa chén mà mày cũng không cau lại một chút, nhắm chừng uống hai bình nàng ta cũng không say, trong lòng cũng thầm toát mồ hôi, đồng thời cũng yên tâm không ít.
Hoắc Vấn Dong tửu lượng cũng lợi hại. Nàng ta cùng Lục Minh uống liên tục ba chén mà mặt cũng không đỏ.
Thật ra Giai Giai khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã ửng đỏ, ngay cả cái cổ trắng như ngọc cũng đã hồng cả lên.
Đối với tửu lượng của Lục Minh, Tiểu Hoa cùng Hoắc Vấn Dong lại có chút kinh ngạc. Các nàng tửu lượng không phải trời sinh thì cũng là từ quán rượu luyện ra. Còn tiểu tử này sao cũng uống rượu như uống nước vậy? Thận của hắn cường đại như vậy sao? Giai Giai sợ Lục Minh bị hai nàng chuốc say, ý bảo Lục Minh uống chậm lại một chút mà ăn chút đồ ăn… Nhưng quỷ tinh linh Cam Điềm ại liều mạng rót rượu, hận không thể hạ gục Lục Minh.
"Tiểu tử tốt. Có chút bộ dáng của nam tử hán đại trượng phu!" Tiểu Hoa trướ đó cũng đã uống với Lục Minh, nhưng nàng không nghĩ tới hắn uống còn dữ hơn mình.
Mọi người ăn uống nửa ngày, con no rượu say, thì Hoắc Vấn Dong đã uống hơn mười chén Ngũ lương dịch, đã hơi say.
Nàng hai má như lửa, sóng mắt lưu động, Hoắc yêu nữ lúc này có vẻ đặc biệt kiều diễm động lòng người, nàng giống như bạn thân vỗ vai Lục Minh nói: "Hôm nay anh đánh con chó kia, làm cho trong lòng em đặc biệt cao hứng, cả đời cũng chưa ai đối với em tốt như vậy, anh nếu không phải là bạn trai của Giai Giai, em khẳng định theo theo anh!"
Cam Điềm cũng đã hơi say, la hét bảo mau đem rượu tới, mình ủng hộ bạn, bạn cứ theo anh Minh đi.
Lục Minh cùng Giai Giai cả hai nhìn nhau cười khổ. Hoắc yêu nữ cá tính thật sự là cường đại, đổi lại là người khác, nhưng lời này đánh chết cũng nói không ra khỏi miệng, chẳng qua so với Tiểu Hoa, Hoắc Vấn Dong còn kém rất nhiều, Tiểu Hoa mở miệng ra là đã một tràng: "Theo cái gì mà theo, cô đừng giả bộ phong tao trước mặt lão nương, cho dù là xử nữ còn nguyên đai nguyên kiện thì sao, cô có biết tư vị ân ái là gì sao? Ta nói cho cô biết, học vấn trong đó rất lớn, cô chỉ biết nói cái miệng chứ đã thử bao giờ chưa!"
Vừa nghe Tiểu Hoa phê bình, Hoắc Vấn Dong liền á khẩu không nói gì.
Lục Minh vừa nghe, thì phun cả rượu ra ngoài
Giai Giai đang uống nước, cũng phát sặc phải ho một hồi rồi mới thở lại bình thường được.
Tiểu Hoa đối với phản ứng của Lục Minh cùng mấy người Giai Giai nhìn cũng không thèm nhìn, điềm nhiên nâng chán rượu lên, xử lý quá nửa, sau đó vỗ bộ ngực đầy đặn: "Các ngươi nghe đây, lão nương hôm nay dạy cho các ngươi, cũng không phải là như trong các phim AV thì mới là ân ái, đó chỉ là diễn trò mà thôi, ngu ngốc, yêu đương chân chính đâu chỉ đơn giản như thế, chỉ đơn giản nói về tư thế chiến đấu, đã có tới một trăm lẻ tám thức…"
Lục Minh đổ mồ hôi, một trăm lẻ tám thức? Cô ta xác định không phải là võ công bí kíp đó chứ?
"Em rửa tai xin nghe, thỉnh Tiểu Hoa giáo chủ chỉ điểm bến mê" Hoắc yêu nữ đưa đến một cái ghế, giống như là tín đồ tập trung lắng nghe.
"Được, để tôi đem những lời này viết thành bút ký, về sau copy thành nhiều bản, để cung cấp cho mọi người nghiên cứu học tập" Cam Điềm trở về phòng tìm giấy bút.
"…" Giai Giai cực kỳ thẹn, lấy tay kéo Lục Minh, ý bảo hắn đừng lưu lại nghe Tiểu Hoa giảng về một trăm lẻ tám thức nam nữ hợp hoan, nhưng không đợi Lục Minh phản ứng lại, đã đứng lên chạy trốn vào phòng.
"Tôi đi WC" Lục Minh thật ra rất muốn lưu lại nghe giảng, một trăm lẻ tám thức tư thế chiến đấu kia thật sự làm Lục Minh có chút tò mò.
Chẳng qua người giảng là Tiểu Hoa, mà người nghe lại là Hoắc yêu nữ, hắn cũng ngượng không dám lưu lại.
Vội tìm cớ, cũng đứng dậy chuồn mất.
Từ WC đi ra, phát hiện Giai Giai đang đỏ mặt trốn ở sau cửa phòng ngoắc hắn.
"Thật ra chị Tiểu Hoa không phải là người như vậy, tính cách của chị chỉ là hào sảng, anh đừng hiểu lầm" Giai Giai sợ Lục Minh đối với Tiểu Hoa có cái nhìn khác, nên giải thích. Lục Minh cười to, hắn đương nhiên hiểu được, người chân chính như vậy tuyệt đối sẽ không nói ra, cho dù nàng ta là người như vậy, cũng không có gì. Các cô gái trong nước có lẽ còn hơi hướng nội, nếu là ở nước ngoài, các cô gái đều cực kỳ phóng khoáng, sau khi trưởng thành nếu không cùng ban trai phát sinh quan hệ, thì sẽ bị bạn bè giễu cợt, xử nữ đối với các cô gái trưởng thành phương Tây mà nói, thậm chí còn có ý nghĩa giễu cợt.
"Phòng của em thạt đẹp…" Lục Minh phát hiện phòng của Giai Giai đồ tuy không nhiều lắm, nhưng sắp xếp rất hợp lý, bố trí lại chỉnh tề, thật sự có tâm tư.
Ở trong phòng của Giai Giai, sẽ có một loại cảm giác thực ấm áp.
Mơ hồ, còn có một mùi thơm của cơ thể xử nữ thoang thoảng.
Đối diện giường của Giai Giai, là giường của Hoắc Vấn Dong. Trên vách tường gắn không phải các động vật nhỏ đáng yêu, cũng không phải là các món đồ thủ công, dán hình các người mẫu ăn mặc hở hang, đứng ngồi nằm các tư thế.
Nếu không trên giường có để đồ lót của nữ, Lục Minh thật nghĩ đến đây là giường của một sắc ma.
"Uống trà không?" Giai Giai vốn định mời Lục Minh ngồi trên giường mình, lại sợ hắn hiểu lầm, hồi lâu tìm không ra đề tài, cũng có chút xấu hổ.
"Giai Giai, em học ngành báo chí, không phải đến đài truyền hình Lam Hải làm phóng viên sao? Sao lại đến Phương Phỉ viên làm phục vụ?" Lục Minh nhớ rõ Hoắc yêu nữ có nói qua Giai Giai bị Phó tổng Đài truyền hình đuổi ra, nhưng hắn muốn biết rõ nội tình, vì thế nên hỏi nàng.
"Em thì ra không biết làm phóng viên không dễ dàng như vậy, khi vào đài truyền hình, làm trợ lý cho một phóng viên tin tức, cũng cố gắng chịu đựng, chẳng qua cũng may đó là nữ, cho nên cũng không bị mứng chửi gì nhiều. Nửa tháng sau, rất nhiều nam trong đài hẹn ăn cơm, rất là phiền, thảm nhất chính là, có lão hói đầu Phó tổng, biểu hiện đạo mạo trang nghiêm, nhưng cực kỳ đáng khinh, thường xuyên trong đài có nữ phóng viên nguyện ý hiến thân cho hắn. Hắn thấy em không để ý tới hắn, liền cố ý bắt lỗi của em, rồi bắt em lưu lại tăng ca, sau đó bỏ thuốc vào ly nước của em, may mắn là có lao công đi về lỡ tay làm rơi ly nước nọ…"
Khi Giai Giai nhắc lại chuyện cũ, đôi mắt cũng đỏ lên, mà Lục Minh nghe được cũng có chút kinh ngạc hú vía, nguy hiểm thật!
Xem ra cũng phải cho tên này một trận mới được!
Rồi Giai Giai lại nhẹ giọng nói: "Em trong lúc vô ý, nghe thấy lão Phó Tổng sau khi đuổi lao công kia, than thở là cái ly bị bể làm cho em không uống trúng, mới biết được sự xấu xa của hắn, sau đó liên tục né tránh hắn. Bởi vì nhiều lần cự tuyệt yêu cầu tăng ca của hắn, em bị hắn điều sang chỗ khác, thảm nhất là có một lần làm đội chó săn… bởi vì cự tuyệt cùng hắn đi khách sạn chụp lén phú ông cùng nữ minh tinh, nên đã bị hắn đuổi việc… Sau chuyện đó em có gọi điện thoại đến khách sạn kia chứng thực, căn bản là không có ai ở trong gian phòng đó, căn bản không có phú ông cùng nữ minh tinh gì, Phó tổng kia chính là muốn mượn cơ hội xâm phạm em!"
"Rồi sau đó, em đến Phương Phỉ viên làmphục vụ, được các chị em che chở, tên Phó Tổng kia vẫn không dứt dây dưa, trước giới thiệu Long nhị thiếu gia đến, Long nhị thiếu gia sau khi bị anh cảnh cáo không dám đến, hắn lại chỉ Hoa thiếu gia đến… Mấy cái này, anh cũng biết!"
"Yên tâm đi, em sẽ không sao đâu, đừng sợ, đã có anh!" Lục Minh nhẹ nhàng an ủi, đưa tay vuốt vuốt nhẹ lên đầu nàng, cho nàng sự tin tưởng.
"Em, em muốn ôm anh khóc một chút" Giai Giai trong lòng cực kỳ cảm động, nàng nhớ tới mình cùng Lục Minh cũng đã trải qua nhiều việc, đặc biệt là trong hiểm cảnh cửu tử nhất sinh ở Ngân Phong building kia, từng được hắn bảo hộ, nếu không có hắn, chỉ sợ chị Hạ, Ngu Thanh Y cùng mình, đều đã không còn mạng, thậm chí còn có thể bị phỉ đồ ô nhục.
Nhớ tới mấy cái này, Giai Giai lại cầm không được nước mắt, rất muốn nhào vào lòng hắn mà khóc lớn lên, phát tiết sự ủy khuất trong lòng.
Lục Minh không nói gì, chỉ mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời, mở hai tay ra.
Giai Giai rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tuôn trào, cả người nhào vào trong lòng hắn.
Lục Minh lúc này trong lòng tưởng tượng là, Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam hai đại mỹ nhân đứng ở phòng bếp, trên người chỉ mặc mỗi cái tạp dề, đem toàn bộ phần mông cùng lưng hoàn mỹ không tỳ vết bày biện ra, mà mình thì ngồi ở một bên đọc báo, thỉnh thoảng lại liếc trộm các nàng, quả thật đó là ý tưởng chung của tất cả các lang sói trên thế giới.
Vữa nghĩ vậy đã thấy kích động, nhịn không được liếc nhìn mông của Cảnh Hàn, phát hiện thật tròn trịa, đi cứ vểnh lên trông hết sức mê người.
Niếp Thanh Lam phát hiện Lục Minh nhìn mông của Cảnh Hàn đến xuất thần, dùng sức dẫm mạnh lên chân hắn.
"Bại hoại, anh đang nhìn cái gì đó?" Nàng giận dữ liếc nhìn hắn, có chút ăn phải giấm chua hừ nhẹ nói: "Đại sắc lang! Khoái xem lắm sao?" Hồ ly mỹ nhân này ăn giấm chua rất nhanh mà hết cũng nhanh, trong lòng sợ Lục Minh nghe sẽ xấu hổ, hơn nữa mình so với Cảnh Hàn tựa hồ còn làm ở thế hạ phong, tâm niệm chợt động, lập tức sử dụng hồ ly ma âm, cặp môi tiến sát tai của Lục Minh thì thầm nói: "Anh không muốn nhìn cái lớn hơn, tròn hơn chứ? Bằng không, anh sờ đi, mười phần đàn hồi đó!"
"Thật sao? Anh muốn xem thử, không, anh thật ra là một đứa trẻ ngoan..." Lục Minh móng vuốt sói đã muốn ngo ngoe di chuyển, Cảnh Hàn đi đến ngoài cửa chuẩn bị xuống lầu lỗ tai chợt động, tựa hồ nghe thấy cái gì, quay đầu lại nhìn qua, làm cho Lục Minh sợ tới mức lập tức im bặt.
Cảnh Hàn khóe môi nhếch lên, rồi đi xuống lầu, đáng tiếc Lục Minh không thấy vẻ cười nhè nhẹ này của nàng, nếu không nhất định sẽ cảm thán băng tuyết đã bị tan chảy.
Niếp Thanh Lam hấp dẫn Lục Minh, trong lòng hết sức tự hào.
Nàng đem tiểu Đậu Đậu đang ngủ say nhét vào trong lòng Lục Minh, rồi cười vẫy vẫy tay đi ra cửa, khi đi cũng chọn như Cảnh Hàn, bước thẳng cố ý đem vòng eo vặn vẹo, làm cho phần mông càng lộ ra một cách trọn vẹn hoàn mỹ.
"Thật là lớn!" Lục Minh hai mắt nhìn không chớp, nuốt nước miếng cái ực.
"Biến thái. Bộ dáng của quái thúc thúc thật là đáng khinh..." Ngoài cửa không biết từ khi nào xuất hiện cô bé hạt tiêu hàng xóm. Cô nhỏ thấy Lục Minh nhìn chằm chằm vào phần mông của Niếp Thanh Lam, thì trong lòng hết sức tức giận. Nàng cảm thấy bộ dáng của Lục Minh cũng được nhưng không nghĩ tới hắn lại biến thái như vậy. Chẳng những thích thu thập đồ lót của con gái mà còn thích nhìn lén mông của con gái. Quả thực chính là quái thúc thúc đáng khinh trong truyền thuyết.
"Đây hình như là nhà của tôi mà? Vào nhà người khác mà không chịu gõ cửa..." Lục Minh còn chưa nói xong thì cô bé hạt tiêu nhà bên đã đoạt lấy tiểu Đậu Đậu.
"Tiểu Đậu Đậu đưa cho tôi. Biến thái. Ai thèm qua nhà của ngươi!" Cô bé hạt tiêu nhà bên tức giận không quay đầu lại mà bỏ đi.
Tuy nàng ta vẫn chưa hoàn toàn phát dục, nhưng phần mông cũng đã khá nở nang, nhưng nàng ta còn thêm vẻ nhí nhảnh trẻ con. Lục Minh cười, một khi cô bé hạt tiêu này nói hắn biến thái , rõ ràng cũng phải đem ánh mắt phi lễ này cấp cho nàng. Cô nhỏ nhà bên tựa hồ có thể cảm ứng được cái nhìn của Lục Minh, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, rồi bước nhanh hơn vội vàng đi xuống lầu.
Lực Minh vốn định đi xuống nói chuyện vài câu với Vương Đổng, nhưng phát hiện hắn đang cùng ông lão Trang Thần nói chuyện rất đắc ý, đành phải trở về phòng xem "Thập bát khổ địa ngục" của lão yêu quái một chút.
Công phu này so ra hơn sở học của Lục Minh trước kia, thật sự là tu luyện như trong địa ngục.
Trước kia Lục Minh cảm thấy luyện Đồng tử công đã rất thống khổ, nhưng so ra vẫn đỡ hơn "Thập bát khổ địa ngục" này, quả thực có thể xem như là hưởng thụ.
Tầng thứ nhất “Thập bát khổ địa ngục", yêu cầu tu luyện con người phải đặt mình trong hoàn cảnh ác liệt như biển lửa, núi tuyết, ao bùn, hồ độc... có thể tạo thành thương tổn lớn với thân thể, sau đó tán đi chân khí trong đan điền, làm cho chân khí di chuyển trong kinh mạch toàn thân, rồi lại từ từ nghịch chuyển, đồng thời dẫn năng lượng độc hại của hoàn cảnh ác liệt ăn mòn thân thể bản thân ra ngoài... Hoàn cảnh ác liệt ăn mòn đi sức chịu đựng của người tu luyện, nếu hoàn cảnh không đủ ác liệt, năng lực chịu được không cao, như vậy tu luyện thành tầng thứ nhất, ít nhất cũng phải một năm.
Nếu người tu luyện có được ý chí cứng như sắt đá, lại lựa chọn hoàn cảnh ác liệt nhất để tiến hành tu luyện, cũng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày không gián đoạn tu luyện, mới có thể luyện thành.
Chân khí tu luyện ra, thuộc tính sẽ tương phản với hoàn cảnh ác liệt kia, nếu đặt mình vào trong lửa, thì chân khí chính là thủy.
Nếu đặt mình vào trong tuyết, luyện ra chính là hỏa.
Lục Minh quả thực không thể tưởng tượng lại có loại phương thức tu luyện tàn khốc thế này, thế nhưng cũng có người luyện thành, hắn sau khi thấy yêu cầu của tầng thứ nhất, đã sợ tới mức độ mồ hôi đầm đìa. Vạn nhất tu luyện đến nửa đường, thể lực không duy trì nổi, ngất đi trong biển lửa, núi tuyết, ao bùn, hồ độc kia, chẳng phải là mạng nhỏ xong đời sao?
Khó trách công pháp này có tên là thập bát khổ địa ngục!
Tầng thứ nhất đã khủng bố như vậy, nếu đến tầng thứ mười, tầng thứ mười tám, người tu luyện có còn mạng hay không?
"Quá khủng bố, ta không luyện, kiên quyết không luyện!" Lục Minh lau mồ hôi lạnh, võ công này cho dù tu luyện thành công, đạt tới thiên hạ vô địch, chỉ sợ cũng không còn hình người, đến lúc đó phỏng chừng làm người cũng không còn ý nghĩa gì.
"Thiếu gia, hai vị tiểu thư đã nấu đồ ăn cho ngài, ngài hãy xuống thử tài nghệ của các nàng đi!" Bà Ngô kêu lên, Lục Minh nhất thời lao ra cửa, cái này chờ mong đã lâu rồi.
"Ồ?"
Lục Minh phát hiện đồ ăn của hai nàng làm cũng không khó ăn như tưởng tượng, chẳng qua, cũng không thể ăn được.
Niếp Thanh Lam làm súp sườn heo chua ngọt với tiêu, cũng có chút chua, nhưng vẫn tốt hơn Lục Minh tưởng tượng gấp trăm lần! Lục Minh lúc bắt đầu cũng vận hết dũng khí mới dám ăn, không nghĩ tới hương vị cũng miễn cưỡng có thể vào miệng, làm hắn rất ngoài ý muốn.
Còn Cảnh Hàn làm cá, quá chín, bởi vì nhiều lần dùng đũa chọc thử xem đã chín hay chưa, nên thịt đã bị nát ra.
Thử hương vị thì cũng không tệ, còn biết dùng rượu để át mùi bùn. Lục Minh không biết nguyên liệu nêm nếm đều là do bà Ngô làm, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn chỉ phụ trách đun nấu dưới sự chỉ đạo của bà Ngô. Lục Minh vừa rồi không xuống lầu, không thấy cảnh hỗn loạn dưới nhà bếp, vừa rồi Cảnh Hàn khi cho cá vào nồi, bởi vì ra tay quá nhanh, nên cá không vào nồi mà lại rơi ra trên mặt đất, trải qua một phen ba chân bốn cẳng rửa ráy, mới cho lại vào nồi được.
Niếp Thanh Lam chú ý vấn đề này, không có đem sườn heo để rơi ra đất, nhưng trong khi bối rối lại đánh rơi lọ giấm, nếu không phải bà Ngô tự tay nêm nếm cho tốt thì khẳng định canh sườn chua ngọt kia mỹ vị vô cùng.
"Không tệ, anh vừa rồi cũng đã chuẩn bị tâm lý vào bệnh viện sau khi ăn, không nghĩ tới các em lại làm tốt như vậy!" Lục Minh không biết rõ chân tướng nên khen hai nàng một phen.
"Hai vị tiểu thư thiên phú rất cao, về sau nhất định sẽ làm ngon hơn trước!" Bà Ngô che dấu cho các nàng.
"Lần tới, lần tới sẽ làm nữa!" Đừng nói tới Niếp Thanh Lam, ngay cả lạnh lùng như Cảnh Hàn, khuôn mặt cũng có chút đỏ lên, chớp mũi hơi đổ mồ hôi.
Các nàng biết, nếu không có cứu tinh là bà Ngô này, nhắm chừng Lục Minh sẽ thấy một cái cá cháy đen và sau khi ăn “canh sườn toàn chua" kia thì sẽ phải đi thẳng tới bệnh viện. Vương Đổng ở dưới lầu, tuy nghe thấy ở nhà bếp có nhiều tiếng động, nhưng hắn đương nhiên cũng che dấu cho hai nàng, khen ngợi các nàng tay nghề rất tốt, so với vợ mình còn cao hơn gấp trăm lần.
Chỉ có ông lão Trang Thần, thì thản nhiên nói một câu, khả năng nấu nướng của hai nàng phải không ngừng tiến bộ mới được.
Sau khi ăn cơm, Lục Minh thừa dịp hai nàng ngủ trưa, trở về phòng nghiên cứu kim lô ngân đỉnh của hắn, chuẩn bị bắt đầu luyện chế Trữ vật giới chỉ, cuối cùng sau nửa ngày, cho ra một đánh giá bước đầu, với tiên thiên chân khí trước mắt, cho dù luyện chế một cái Trữ vật giới chỉ, chỉ sợ cũng phải mất hơn một tháng.
"Này, đại thiếu gia, anh không phải nói đến chỗ chúng tôi ăn cơm sao?" Hoắc Vấn Dong gọi điện thoại đến, Lục Minh mới chú ý đến thời gian, đã hơn năm giờ chiều, bất tri bất giác, một ngày đã trôi qua.
Hôm nay, phát sinh nhiều chuyện, lấy được ‘kim lô ngân đỉnh’, thu về chi phiếu hai trăm vạn, đánh một tên khốn nạn.
Lại còn là cổ đông của Phương Phỉ viên, nhận một người chị, ngắm mông của hai nàng, được các nàng tự tay làm đồ ăn, đã chuẩn bị xong kế hoạch luyện chế Sơ phẩm trữ vật linh giới, thậm chí, còn được một danh hiệu là Quái thúc thúc...!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Minh đi ra xem, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đã không thấy ai.
Hỏi bà Ngô, bà ta nói hai vị tiểu thư đã lái xe đi ra ngoài, không nói khi nào thì trở về. Lục Minh đang muốn gọi điện hỏi, thì Hoắc Vấn Dong đã gọi điện đến thúc giục: "Chúng tôi đang chờ anh đến, đều đã đói hết rồi! Mau đến đi!" Lục Minh đành phải ra ngoài lấy xe đến chỗ của các nàng. Chỗ Giai Giai ở tuy nhỏ, nhưng phi thường ấm áp, Lục Minh vẫn nhớ rõ loại cảm giác này, thậm chí hiện tại nghĩ lại lúc Giai Giai lấy cháo cho mình ăn, thì cũng còn cảm thấy hạnh phúc.
Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Lục Minh lên lầu, Giai Giai vui vẻ ra đón.
Trong tay nàng đang cầm một mâm cà chua nhồi trứng còn nóng hôi hổi, cõ lẽ mới lấy từ trên bếp xuống.
Thấy Lục Minh vào nhà, Giai Giai gắp một cái tên cười nói: "Em làm đó, anh thử xem!" Lục Minh thử một cái, phát hiện Giai Giai nấu nướng cũng không thua gì bà Ngô, liền đưa ngón tay cái lên khen ngợi!
"Em làm đồ ăn cũng tàm tạm thôi, chị Dong mới là cao thủ!" Giai Giai thấy Lục Minh khen mình, phi thường vui mừng, khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn khiêm tốn.
"Vô nghĩa, ta sáu tuổi đã là chủ lực phụ trách nấu nướng trong nhà, làm đến bây giờ mà còn không nấu ăn tốt, thì ta tự sát quách đi cho rồi!" Hoắc Vấn Dong đang bưng canh cá chưng quế hoa đi ra, cái bàn tuy nhỏ, nhưng đồ ăn nhiều, vô cùng phong phú, cá tôm của đều có, tràn đầy cả bàn. Trên chén đĩa còn có rau xanh cùng cà rốt khắc thành hình hoa, quỷ tinh linh Điềm Điềm đắc ý chỉ vào mũi mình, tỏ vẻ đó là kiệt tác của nàng.
"Tuy làm ông chủ, nhưng rượu không thể không uống" Tiểu Hoa hào sảng mở ra một bình ngũ lương, rót đầy cho mỗi người một chén.
"…" Lục Minh rất muốn cảnh cáo một chút hắn sau khi uống rượu dễ dàng loạn tính.
Nhưng hắn thấy Tiểu Hoa nâng chén ngửa cổ làm một hơi hơn nửa chén mà mày cũng không cau lại một chút, nhắm chừng uống hai bình nàng ta cũng không say, trong lòng cũng thầm toát mồ hôi, đồng thời cũng yên tâm không ít.
Hoắc Vấn Dong tửu lượng cũng lợi hại. Nàng ta cùng Lục Minh uống liên tục ba chén mà mặt cũng không đỏ.
Thật ra Giai Giai khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã ửng đỏ, ngay cả cái cổ trắng như ngọc cũng đã hồng cả lên.
Đối với tửu lượng của Lục Minh, Tiểu Hoa cùng Hoắc Vấn Dong lại có chút kinh ngạc. Các nàng tửu lượng không phải trời sinh thì cũng là từ quán rượu luyện ra. Còn tiểu tử này sao cũng uống rượu như uống nước vậy? Thận của hắn cường đại như vậy sao? Giai Giai sợ Lục Minh bị hai nàng chuốc say, ý bảo Lục Minh uống chậm lại một chút mà ăn chút đồ ăn… Nhưng quỷ tinh linh Cam Điềm ại liều mạng rót rượu, hận không thể hạ gục Lục Minh.
"Tiểu tử tốt. Có chút bộ dáng của nam tử hán đại trượng phu!" Tiểu Hoa trướ đó cũng đã uống với Lục Minh, nhưng nàng không nghĩ tới hắn uống còn dữ hơn mình.
Mọi người ăn uống nửa ngày, con no rượu say, thì Hoắc Vấn Dong đã uống hơn mười chén Ngũ lương dịch, đã hơi say.
Nàng hai má như lửa, sóng mắt lưu động, Hoắc yêu nữ lúc này có vẻ đặc biệt kiều diễm động lòng người, nàng giống như bạn thân vỗ vai Lục Minh nói: "Hôm nay anh đánh con chó kia, làm cho trong lòng em đặc biệt cao hứng, cả đời cũng chưa ai đối với em tốt như vậy, anh nếu không phải là bạn trai của Giai Giai, em khẳng định theo theo anh!"
Cam Điềm cũng đã hơi say, la hét bảo mau đem rượu tới, mình ủng hộ bạn, bạn cứ theo anh Minh đi.
Lục Minh cùng Giai Giai cả hai nhìn nhau cười khổ. Hoắc yêu nữ cá tính thật sự là cường đại, đổi lại là người khác, nhưng lời này đánh chết cũng nói không ra khỏi miệng, chẳng qua so với Tiểu Hoa, Hoắc Vấn Dong còn kém rất nhiều, Tiểu Hoa mở miệng ra là đã một tràng: "Theo cái gì mà theo, cô đừng giả bộ phong tao trước mặt lão nương, cho dù là xử nữ còn nguyên đai nguyên kiện thì sao, cô có biết tư vị ân ái là gì sao? Ta nói cho cô biết, học vấn trong đó rất lớn, cô chỉ biết nói cái miệng chứ đã thử bao giờ chưa!"
Vừa nghe Tiểu Hoa phê bình, Hoắc Vấn Dong liền á khẩu không nói gì.
Lục Minh vừa nghe, thì phun cả rượu ra ngoài
Giai Giai đang uống nước, cũng phát sặc phải ho một hồi rồi mới thở lại bình thường được.
Tiểu Hoa đối với phản ứng của Lục Minh cùng mấy người Giai Giai nhìn cũng không thèm nhìn, điềm nhiên nâng chán rượu lên, xử lý quá nửa, sau đó vỗ bộ ngực đầy đặn: "Các ngươi nghe đây, lão nương hôm nay dạy cho các ngươi, cũng không phải là như trong các phim AV thì mới là ân ái, đó chỉ là diễn trò mà thôi, ngu ngốc, yêu đương chân chính đâu chỉ đơn giản như thế, chỉ đơn giản nói về tư thế chiến đấu, đã có tới một trăm lẻ tám thức…"
Lục Minh đổ mồ hôi, một trăm lẻ tám thức? Cô ta xác định không phải là võ công bí kíp đó chứ?
"Em rửa tai xin nghe, thỉnh Tiểu Hoa giáo chủ chỉ điểm bến mê" Hoắc yêu nữ đưa đến một cái ghế, giống như là tín đồ tập trung lắng nghe.
"Được, để tôi đem những lời này viết thành bút ký, về sau copy thành nhiều bản, để cung cấp cho mọi người nghiên cứu học tập" Cam Điềm trở về phòng tìm giấy bút.
"…" Giai Giai cực kỳ thẹn, lấy tay kéo Lục Minh, ý bảo hắn đừng lưu lại nghe Tiểu Hoa giảng về một trăm lẻ tám thức nam nữ hợp hoan, nhưng không đợi Lục Minh phản ứng lại, đã đứng lên chạy trốn vào phòng.
"Tôi đi WC" Lục Minh thật ra rất muốn lưu lại nghe giảng, một trăm lẻ tám thức tư thế chiến đấu kia thật sự làm Lục Minh có chút tò mò.
Chẳng qua người giảng là Tiểu Hoa, mà người nghe lại là Hoắc yêu nữ, hắn cũng ngượng không dám lưu lại.
Vội tìm cớ, cũng đứng dậy chuồn mất.
Từ WC đi ra, phát hiện Giai Giai đang đỏ mặt trốn ở sau cửa phòng ngoắc hắn.
"Thật ra chị Tiểu Hoa không phải là người như vậy, tính cách của chị chỉ là hào sảng, anh đừng hiểu lầm" Giai Giai sợ Lục Minh đối với Tiểu Hoa có cái nhìn khác, nên giải thích. Lục Minh cười to, hắn đương nhiên hiểu được, người chân chính như vậy tuyệt đối sẽ không nói ra, cho dù nàng ta là người như vậy, cũng không có gì. Các cô gái trong nước có lẽ còn hơi hướng nội, nếu là ở nước ngoài, các cô gái đều cực kỳ phóng khoáng, sau khi trưởng thành nếu không cùng ban trai phát sinh quan hệ, thì sẽ bị bạn bè giễu cợt, xử nữ đối với các cô gái trưởng thành phương Tây mà nói, thậm chí còn có ý nghĩa giễu cợt.
"Phòng của em thạt đẹp…" Lục Minh phát hiện phòng của Giai Giai đồ tuy không nhiều lắm, nhưng sắp xếp rất hợp lý, bố trí lại chỉnh tề, thật sự có tâm tư.
Ở trong phòng của Giai Giai, sẽ có một loại cảm giác thực ấm áp.
Mơ hồ, còn có một mùi thơm của cơ thể xử nữ thoang thoảng.
Đối diện giường của Giai Giai, là giường của Hoắc Vấn Dong. Trên vách tường gắn không phải các động vật nhỏ đáng yêu, cũng không phải là các món đồ thủ công, dán hình các người mẫu ăn mặc hở hang, đứng ngồi nằm các tư thế.
Nếu không trên giường có để đồ lót của nữ, Lục Minh thật nghĩ đến đây là giường của một sắc ma.
"Uống trà không?" Giai Giai vốn định mời Lục Minh ngồi trên giường mình, lại sợ hắn hiểu lầm, hồi lâu tìm không ra đề tài, cũng có chút xấu hổ.
"Giai Giai, em học ngành báo chí, không phải đến đài truyền hình Lam Hải làm phóng viên sao? Sao lại đến Phương Phỉ viên làm phục vụ?" Lục Minh nhớ rõ Hoắc yêu nữ có nói qua Giai Giai bị Phó tổng Đài truyền hình đuổi ra, nhưng hắn muốn biết rõ nội tình, vì thế nên hỏi nàng.
"Em thì ra không biết làm phóng viên không dễ dàng như vậy, khi vào đài truyền hình, làm trợ lý cho một phóng viên tin tức, cũng cố gắng chịu đựng, chẳng qua cũng may đó là nữ, cho nên cũng không bị mứng chửi gì nhiều. Nửa tháng sau, rất nhiều nam trong đài hẹn ăn cơm, rất là phiền, thảm nhất chính là, có lão hói đầu Phó tổng, biểu hiện đạo mạo trang nghiêm, nhưng cực kỳ đáng khinh, thường xuyên trong đài có nữ phóng viên nguyện ý hiến thân cho hắn. Hắn thấy em không để ý tới hắn, liền cố ý bắt lỗi của em, rồi bắt em lưu lại tăng ca, sau đó bỏ thuốc vào ly nước của em, may mắn là có lao công đi về lỡ tay làm rơi ly nước nọ…"
Khi Giai Giai nhắc lại chuyện cũ, đôi mắt cũng đỏ lên, mà Lục Minh nghe được cũng có chút kinh ngạc hú vía, nguy hiểm thật!
Xem ra cũng phải cho tên này một trận mới được!
Rồi Giai Giai lại nhẹ giọng nói: "Em trong lúc vô ý, nghe thấy lão Phó Tổng sau khi đuổi lao công kia, than thở là cái ly bị bể làm cho em không uống trúng, mới biết được sự xấu xa của hắn, sau đó liên tục né tránh hắn. Bởi vì nhiều lần cự tuyệt yêu cầu tăng ca của hắn, em bị hắn điều sang chỗ khác, thảm nhất là có một lần làm đội chó săn… bởi vì cự tuyệt cùng hắn đi khách sạn chụp lén phú ông cùng nữ minh tinh, nên đã bị hắn đuổi việc… Sau chuyện đó em có gọi điện thoại đến khách sạn kia chứng thực, căn bản là không có ai ở trong gian phòng đó, căn bản không có phú ông cùng nữ minh tinh gì, Phó tổng kia chính là muốn mượn cơ hội xâm phạm em!"
"Rồi sau đó, em đến Phương Phỉ viên làmphục vụ, được các chị em che chở, tên Phó Tổng kia vẫn không dứt dây dưa, trước giới thiệu Long nhị thiếu gia đến, Long nhị thiếu gia sau khi bị anh cảnh cáo không dám đến, hắn lại chỉ Hoa thiếu gia đến… Mấy cái này, anh cũng biết!"
"Yên tâm đi, em sẽ không sao đâu, đừng sợ, đã có anh!" Lục Minh nhẹ nhàng an ủi, đưa tay vuốt vuốt nhẹ lên đầu nàng, cho nàng sự tin tưởng.
"Em, em muốn ôm anh khóc một chút" Giai Giai trong lòng cực kỳ cảm động, nàng nhớ tới mình cùng Lục Minh cũng đã trải qua nhiều việc, đặc biệt là trong hiểm cảnh cửu tử nhất sinh ở Ngân Phong building kia, từng được hắn bảo hộ, nếu không có hắn, chỉ sợ chị Hạ, Ngu Thanh Y cùng mình, đều đã không còn mạng, thậm chí còn có thể bị phỉ đồ ô nhục.
Nhớ tới mấy cái này, Giai Giai lại cầm không được nước mắt, rất muốn nhào vào lòng hắn mà khóc lớn lên, phát tiết sự ủy khuất trong lòng.
Lục Minh không nói gì, chỉ mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời, mở hai tay ra.
Giai Giai rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tuôn trào, cả người nhào vào trong lòng hắn.