“Xảy ra chuyện gì ?" Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn từ bên trong chạy ra. Các nàng đang mặc đồ bơi, tóc còn ướt nước, hiển nhiên là mới đi từ bể bơi ra, bây giờ nhìn giống như mỹ nhân ngư bước lên bờ. Niếp Thanh Lam mặc một cái áo tắm màu xanh da trời, phần vải không lớn nhưng đủ để che đi lớp da thịt trắng tuyết, cặp ngực căng tròn ép chặt sau lớp áo, lộ ra một khe rãnh thật sâu, vô cùng gợi cảm, và cũng rất thần bí, hoàn toàn không có chút gì khoa trương như những bộ bikini hở da hở thịt bình thường, quần bơi cùng màu, làm tôn lên đôi chân dài và trắng của nàng. Dáng người Niếp Thanh Lam thoạt nhìn rất thon dài và cao gầy, giống như một chú nai con. Về phần Cảnh Hàn bên cạnh, trên người nàng là một cái áo tắm liền mảnh màu bạc, thoáng nhìn có vẻ bảo thủ, trên vai khoác theo cái khăn lông lớn, làm che mất đi vóc dáng tuyệt vời cùng cặp ngực căng tròn. Chỉ là, vòng eo của nàng so với Niếp Thanh Lam càng thêm mảnh khảnh, do bộ đồ tắm tương đối bảo thủ kia ôm sát vào, càng có vẻ thon gọn vô cùng. Nhưng cái làm cho Lục Minh há mồm trợn mắt chính là, khăn lông của Cảnh Hàn không che tới đôi chân dài, quả thật tuyệt mỹ vô song. Đôi chân dài trắng nõn nà, mắt cá chân tinh xảo như vầng trăng. Gót ngọc cùng mười ngón chân mượt mà như châu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng ta lên vài phần. Trong đầu chợt hiện lên một ý niệm, sợ rằng "Ngân cước nữ thần" vô song tuyệt mỹ trong truyền thuyết hoàn mỹ không chút tỳ vết, chính là dạng như vậy. Hai nàng nhìn thấy Lục Minh, không tị hiềm chạy tới, Cảnh Hàn đem khăn lông của mình, lao đến bên người của cô bé hàng xóm, Niếp Thanh Lam thì khẽ liếc mắt với Lục Minh một cái, rồi đưa tay đỡ lấy cô bé. Đằng sau cái cửa, hai người con gái mặc đồ bơi đang thăm hỏi xung quanh, hình như là người nhà của cô bé, khi các nàng thấy Lục Minh trở về, có chút do dự không dám ra đây. “Nhu Nhu, đừng khóc, đừng khóc. Hắn khi dễ em, để chị giúp em hết giận!" Niếp Thanh Lam cúi xuống an ủi cô bé, do nàng khom lưng nên cặp mông căng tròn bày hiện ra hết làm cho huyết áp người xem tăng giảm theo nhịp hình sin, và làm cho Lục Minh thiếu chút nữa phun xịt máu mũi. “Hu hu hu. . ." cô bé hàng xóm càng khóc lớn hơn. "Ặc... đem cái này, trả cho cô ta... Anh thật sự vô tình mà!" Lục Minh đưa cái mảnh trên của bộ bikini cho Cảnh Hàn rồi phóng biến lên lầu. Mặc dù ở ngoài sảnh có phong cảnh đẹp mắt nhưng bây giờ thật sự rất xấu hổ. Lục Minh thầm than đáng tiếc, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đồng thời mặc áo tắm, cơ hội này thường không có nhiều, đang muốn thưởng thức cho đã, không ngờ lại chạm mặt con bé hàng xóm, đã vậy trong lúc vô tình còn làm tuột áo bơi xuống nữa chứ! Sợ Niếp Thanh Lam chạy đến tìm mình tính sổ, cũng vì ngọn lửa lòng đã lên đến cực điểm, cần phải có nước lạnh hạ nhiệt, Lục Minh trốn vào phòng tắm. Sau khi tắm nước lạnh một phen, Lục Minh đầu tóc ướt sũng đi ra, phát hiện ra Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn hai người đang ngồi trên giường của mình. Cảnh Hàn đã thay đồ, khôi phục lại phong cách quần jean áo thun, nhưng Niếp Thanh Lam vẫn chưa thay, trên người vẫn mặc một bộ đồ tắm, chỉ là quấn thêm một cái khăn tắm mà thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lục Minh cười hì hì, học theo câu chửi của cô bé hàng xóm: "Biến thái!" “Cô nhỏ kia... về chưa?" Lục Minh xấu hổ hỏi. “Anh nói Nhu Nhu à, cô bé tự mình về, ngay cả quần áo cũng không mặc mà bỏ chạy, phỏng chừng là ít nhất sẽ khóc cả đêm nay!" Niếp Thanh Lam đứng lên, mang theo một mùi hương đi đến, nhẹ nhàng đánh cho Lục Minh một quyền: "Anh đúng là một đại sắc lang, ngay cả một cô bé nhỏ như vậy mà anh cũng ra tay!" “Cái gì? Đâu có, cái đó chỉ là hiểu lầm!!!" Lục Minh vội vàng giải thích, trời ạ, xem mình là thứ gì? Cho dù bản thân có tật háo sắc dị thường, nhưng cô nhóc kia còn nhỏ như vậy, bản thân sao lại không khống chế được chứ, vả lại cũng không thích ngực nhỏ. Bất quá không biết cô bé hạt tiêu kia gọi là gì nữa, sao tiểu nha đầu này gọi là Nhu Nhu, đổ mồ hôi, nếu quả thật là Nhu Nhu thì trên đời này chẳng có cái gì gọi là mạnh mẽ cả. Niếp Thanh Lam đương nhiên biết rõ người này kỳ thật cũng chỉ là vô tình, nhưng vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, lấy tay nhéo một cái rõ đau nói: "Đừng có nói xạo, em thấy rõ ràng, ngực của nàng ta có dấu tay của anh, nhìn thấy mà giật mình! Lục Minh, anh có biết phi lễ với cô gái vị thành niên là tội gì không? Nếu nàng muốn kiện anh, nhẹ thì bị phán lưu manh, nặng thì phán xâm phạm cưỡng gian, đại sắc lang, anh thật quá càn rỡ, đói quá rồi cái gì cũng ăn phải không? có muốn tiến vào trại ngồi chồm hổm ở trong một năm không?” “Vậy cũng tốt, không cần phải làm gì mà vẫn có đồ ăn" Lục Minh chết cũng không chịu từ bỏ. “Được, vậy ngày mai em dẫn anh đến ăn đồ ăn của trại..." Niếp Thanh Lam nhịn không được cười, cặp ngực nàng vì thế không ngừng run khẽ lên, thấy vậy, khí huyết Lục Minh như muốn nổ tung. “Đừng vội, lần sau để anh chính thức phi lễ với một cô gái trưởng thành rồi em mời anh đi ăn cơm cũng không muộn" Lục Minh sợ hai nàng nhìn thấy "túp lều của bác Tom" bên dưới, vội vàng nhảy lên giường để che dấu vết, thuận miệng nói: "Khuya rồi, anh muốn đi ngủ, không biết các vị mỹ nhân có nguyện ý cùng anh ngủ một đêm không?" “Suy nghĩ điên rồ!" Niếp Thanh lam cười một cái, lại tiếp tục nhéo hắn đứng dậy, rồi dùng khăn lau giúp hắn lau khô tóc. Lục Minh phát hiện ra hai tòa thiên nhiên đang trước mặt hắn, chỉ cách vài cen ti mét, giơ tay lên là đụng. Chóp mũi, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm xử nữ trên người nàng. Nhưng cảm giác ấm áp khi có người thân chăm sóc trong khoảng khắc chiến thắng tình dục, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ bằng trái tim, cho dù nàng dùng khăn lông lau tóc cho hắn, cho dù nàng hờn dỗi nhẹ trách hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp. "Được rồi, lớn như vậy, tắm xong ngay cả tóc cũng không chịu lau khô mà lại lao lên giường, người ta vất vả lắm mới chuẩn bị cho anh ngọc thạch, nhưng anh lại chạy đi uống rượu, khiến cho toàn thân toàn mùi hôi, rồi hò hét trở về, đã vậy vào cửa còn làm cho tiểu muội muội bên nhà khóc nữa, anh thật sự là không làm được một việc nào cho người ta tỉnh tâm cả!" Niếp Thanh Lam lẩm bẩm một hồi lâu, đột nhiên vỗ vỗ nhẹ vào mặt Lục Minh, cười nói: "Mặc dù ngọc thạch của em không to bằng của Cảnh Hàn, nhưng cũng rất tốt, anh xem có hữu dụng không?" "Oa..." Lục Minh trợn mắt, Niếp Thanh Lam lấy từ trong túi ra, một vài khối đã có vết nứt, mặc dù phẩm chất không tốt, nhưng như vậy cũng đã quá nhiều. Lấy tay sờ sờ, Lục Minh phát hiện ra năng lượng bên trong cũng không tệ lắm, khác với vẻ ngoài xấu xí, cũng là do người ta chưa tạc thành ngọc. Cảnh Hàn im lặng đặt cái túi du lịch xuống chân. Mở ra, càng làm cho Lục Minh cao hứng. Cảnh Hàn mang về một khối bạch ngọc thật lớn, so với hắc mỹ nhân phương tây còn lớn hơn, bề ngoài hình vuông toàn thân trong suốt, ngọc chất lưu quang, vừa nhìn đã biết là trân bảo cực phẩm. Làm cho Lục Minh cảm thấy kì quái chính là cái khối ngọc thạch này khẳng định là do Cảnh Hàn trộm về, nhưng Niếp Thanh Lam lại xem như không biết gì, đây là chuyện gì? Nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng của Lục Minh, Cảnh Hàn nhẹ giọng nói: "Đây là ngọc của gian thương, của một người tên là Giang Thế Viễn, chuyên chế tạo ngọc giả lừa gạt người khác, dưới tay còn có một công trường tạo ngọc giả khổng lồ, tại Lam Hải nổi danh là chú trùng". Lục Minh nhìn về phía Niếp Thanh Lam, bảo nàng là cảnh sát, hẳn nên ra tay vì dân trừ hại. "Anh không biết, môn diện của người này thật lớn, thủ đoạn rất nhiều, quan thương cấu kết với nhiều người, xảo trá vô cùng, nếu không có chứng cớ, bọn em muốn bắt hắn cũng không có biện pháp, mặc dù biết rõ hắn là chú trùng nhưng bọn em lại không thể động vào hắn, mà phía sau hắn còn có một chỗ dựa vô cùng to lớn tại Lam Hải, Giang Thế Viễn được xưng là "Giảo Thỏ" cùng với "Trì Hồ" Chung Tử Uy và "Thạc Thử" Đinh Quốc Hưng, được gọi là Lam Hải Tam Đại cầm thú. Gây án liên miên, nhưng bởi vì thủ đoạn xảo trá âm hiểm, nên không tìm ra chứng cớ, đành phải yên lặng chờ cơ hội" Niếp Thanh Lam thuận miệng nói, làm cho Lục Minh tỉnh ngộ, khó trách vì sao Cảnh Hàn trộm một viên to như vậy về mà nàng ta lại không để ý, thì ra là thế. "Đồ tốt, có nó, anh chế thuốc cũng nhanh!" Lục Minh chạm vào ngọc chẩm, phát hiện ra bên trong năng lượng rất nhiều. Loại năng lượng này, phỏng chừng có thể gia tăng tiên thiên chân khí lên hai phần ba, và có lẽ Đồng Tử công có khả năng đột phá tầng thứ chín. Hắn kích động nhảy dựng lên, còn Cảnh Hàn thì gật đầu. Nếu không cách quá xa, Lục Minh còn muốn ôm nàng hôn một cái. "Anh tự thu xếp, em đi trước" Cảnh Hàn nhìn thấy Lục Minh cao hứng trong lòng cũng vui, nhưng nhìn thấy người này tinh lực quá thừa, cho nên phía dưới đang đội nón lên, không khỏi xấu hổ xoay người đi ngay. "Quả nhiên là đại sắc lang đáng ghét!" Niếp Thanh Lam cũng nhìn thấy, trong lòng thầm than ghê quá, sao mà to dữ vậy, nhưng lại ngượng ngùng mặt đỏ như lửa.
Giai Giai ghé vào ngực Lục Minh nức nở hồi lâu, nước mắt ướt nhẹp cả ngực áo hắn.
Phát tiết cảm xúc xong, lý trí của nàng đã khôi phục lại, có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ rời khỏi cảm giác an toàn khi nép vào lòng của Lục Minh, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, yên lặng cảm thụ cảm giác ôn nhu này… Cuối cùng lại thật sự ngủ thiếp đi. Đợi khi Lục Minh phát hiện nàng sao lại yên tĩnh vậy thì đã thấy cô gái nhỏ này đã ngủ say rồi.
Hàng mi dài của nàng nhắm lại, mặt trên còn lưu lại vệt nước mắt, trông hết sức đáng thương.
Khi thấy bộ dáng khi Giai Giai ngủ say, lại thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, Lục Minh trong lòng xúc động muốn hôn lên đó.
Vài lần cúi xuống muốn hôn, nhưng đều dừng lại.
Lục Minh cảm thấy tình cảm của mình tựa hồ có chút hỗn loạn, trong lòng thích chính là Cảnh Hàn, nhưng hiện tại đối với hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam kia cũng không phản cảm, còn Giai Giai thì lại rất có hảo cảm.
Có phải là thích cả ba nàng, bản thân Lục Minh cũng cảm thấy thực sự có một chút, nhưng thích này có phải là tình yêu, thì bản thân lại có chút hồ đồ.
Ba nữ, đều có sở trường, đều có chỗ đáng yêu.
Nếu phải chọn một trong ba người, mình cuối cùng nên chọn ai?
Xã hội hiện đại là chế độ một vợ một chồng, ba người cùng lấy một chồng thì không có khả năng. Nhưng trong lòng Lục Minh lại không thể chịu được khi thấy bất kỳ ai trong ba cô gái này gả cho ai khác… Các nàng đều là của ta, mặc kệ như thế nào các nàng đều phải là của ta! Trong lòng Lục Minh bỗng nhiên xuất hiện một lại dục vọng chiếm hữu bá đạo, theo bản năng muốn lập ra một quy tắc mới. Một mặt hắn rất tỉnh táo hiểu được lực cản của xã hội căn bản không để cho hắn đồng thời kết hôn với cả ba người, nhưng đáy lòng của hắn theo bản năng lại muốn chống lại xã hội, khát vọng dùng thực lực của bản năng để thay đổi quy tắc này!
"Chuyện của mình thì phải tự mình sắp xếp!"
"Thế gian đều do kẻ mạnh làm chủ. Ta phải trở nên hùng mạnh, so với bất luận kẻ nào cũng mạnh hơn. Đến lúc đó chuyện nhà ta, đều sẽ do ta làm chủ!"
Lục Minh tính cách trước kia đều như là nước chảy bèo trôi, không có mục đích sống.
Khi còn nhỏ hắn vì được sự xem trọng của cha mà liều mạng huấn luyện.
Lớn lên một ít, lại vì khiêu chiến người cha bạo quân mà cố gắng, hiện tại, cuộc sống của hắn bỗng nhiên lại thêm một mục tiêu, đó chính là dùng năng lực bản thân để thực hiện nguyện vọng, hắn muốn đem cuộc sống của bản thân nắm chặt trong tay, không cho bất luận kẻ nào chi phối nó.
Lục Minh nhìn thấy Giai Giai đang lẳng lặng ngủ say như một đóa Hải Đường, trong lòng nổi sóng.
Hắn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má mịn màng của nàng.
Phải buông tha một cô gái nhu thuận này sao? Muốn thấy nàng thương tâm rơi lệ sao? Để nàng tuyệt vọng gả cho một người khác mà nàng không thích sao? Không! Đây không phải là điều một người đàn ông chân chính làm! Đàn ông chân chính, nên bảo hộ người mình yêu, làm cho nàng ta luôn vĩnh viễn hạnh phúc. Mình không phải là một người thường, bản thân có thực lực, có tương lai, cho nên, mình muốn nàng ta luôn ở bên mình, mỗi ngày đều cười vui!
Tuy bản thân không phải là đại võ giả cực mạnh trên thế gian, nhưng mình còn trẻ, lại có được tiên thiên chân khí độc nhất vô nhị trên thế gian, chỉ cần không ngừng hấp thu năng lượng thần bí trong ngọc thạch, không ngừng luyện công, như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày, mình có thể đứng ở trên đỉnh của thế giới, ngạo thị quần hùng.
"Ta phải cố gắng, luyện thành Đồng Tử công, luyện thành thập bát khổ địa ngục, đập nát mọi trở ngại… Còn cha, sợ gì, cũng đừng sẽ động chạm được đến cuộc sống của ta, chuyện của ta, sẽ tự ta sắp xếp!"
Lục Minh sĩ khí bỗng nhiên trào dâng, từ nhỏ đến lớn, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có dũng khí như vậy, vì nắm giữ cuộc sống của bản thân mà tích cực phấn đấu.
Đem Giai Giai nhẹ nhàng đặt lên trên giường, lại đắp chăn cho nàng, Lục Minh trong lòng cũng đã có sự hiểu ra.
Một khi đã thích, vậy thì hãy lớn mật yêu đi!
Mình đồng thời thích ba cô gái, tuy có chút hoa tâm, nhưng bản thân phải buông tha một ai trong các nàng đều không có khả năng, rõ ràng so với chỉ kết hôn với một người, rồi nhìn thấy hai người kia thương tâm mà khóc thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa so với những tên ngụy quân tử biểu hiện bên ngoài là một vợ một chồng, nhưng sau lưng lại có rất nhiều tình nhân, thì còn quang minh chính đại hơn nhiều!
Ta có năng lực, ta có thể cho các nàng hạnh phúc.
Lục Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng Giai Giai, trong lòng còn đang suy nghĩ về sau mình nên thế nào, thì Hoắc Vấn Dong đầy mùi rượu đi tới, vỗ vai hắn cười hỏi: "Anh đang suy nghĩ cái gì? Sao vẻ mặt lại đứng đắn như thế, bình thường chưa thấy qua khi nào lại nghiêm túc như vậy?"
"A, không có gì, tôi về đây" Lục Minh giật mình rời khỏi sự suy tư, cười nói với Hoắc Vấn Dong đang nửa say nửa tỉnh.
"Hôm nay anh có đại ân giúp em, em thưởng cho anh nè!" Hoắc Vấn Dong cười ngã vào lòng Lục Minh, ôm cổ hắn, đôi môi anh đào hôn mạnh lên mặt hắn.
"Phần thưởng đã nhận, cô hãy đi ngủ đi!" Lục Minh phát hiện nàng ta thần trí đã có chút mê man, nói cái gì cũng đều là lãng phí nước miếng, dứt khoát đem Hoắc yêu nữ đang say này ôm lên, rồi đưa vào trong phòng, đem nàng để lên trên giường, lại gỡ cánh tay như voi bạch tuộc của nàng ta ra, rồi đắp chăn trên người.
"Tiểu tử ngốc, có tiện nghi mà không chiếm, ngươi thật sự là một tên ngu ngốc!" Ý của Tiểu Hoa là Lục Minh cũng đừng quá khách khí.
"Sau này còn có cơ hội mà, lần sau đi!" Lục Minh cười to, rồi phất tay mà đi.
"Tiểu tử này đúng là không tệ, khó trách Giai Giai đối với hắn từ hồi đại học đã yêu thầm nhớ trộm cho đến bây giờ" Tiểu Hoa lai tự rót cho mình một chén rượu, Cam Điềm đang gục trên bàn ngủ bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn trái phải, mơ mơ màng màng hỏi: "Một trăm lẻ tám tư thế chiến đấu đã chấm dứt sao? Người đâu? Mọi người đi đâu rồi? Xấu quá, ta ngủ, bút cũng đâu mất rồi, ai cho ta mượn cái? Giáo viên, rốt cuộc đề thi là gì vậy?"
"Cô bạn nhỏ, nếu ta nhớ không lầm, cô đã tốt nghiệp trung học được hai năm rồi mà" Tiểu Hoa trợn mắt nhìn nàng ta.
"Ta tốt nghiệp trung học? Ta có học qua trung học sao?" Cam Điềm hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả.
"…" Tiểu Hoa hoàn toàn không biết nói gì.
Lục Minh trở lại khu biệt thự Phong Đan bạch lộ, thì đã là chín giờ tối.
Xe của Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đều đã đậu ở bên ngoài, hiển nhiên hai nàng đều đã trở về. Lục Minh hưng phấn đi vào, vừa mở cửa, chuẩn bị cao hứng hô to ta đã trở về, không nghĩ tới vừa mới mở cửa đã đụng trúng một người, chỉ nghe thét lên một tiếng, người mà bị Lục Minh đụng trúng đã ngã xuống nền nhà.
Lục Minh phản ứng cực nhanh, trước tiên là ổn định thân hình, sau đó đưa tay chụp về phía trước, ý đồ chụp lấy người mà mình đụng trúng.
"Rẹt!"
Người nọ vai rất trơn, cánh tay lại vừa vặn múa may về phía sau, Lục Minh vừa thấy không chụp giữ lại được, lại vội vàng đổi hướng chụp lấy cổ áo của đối phương.
Không nghĩ tới lại chụp vào khoảng không, Lục Minh trong vòng một giây dã phải ra tay tới lần thứ ba, tựa hồ bắt được cái gì đó, nhưng trong khoảnh khắc lọt vào tay lại đứt phựt, người bị Lục Minh đụng trúng, cuối cùng té ngã ra trên đất. Mình rõ ràng đã chụp trúng quần áo, sao lại thế này? Lục Minh giơ tay phải lên nhìn, phát hiện lại là một mảnh áo ngực màu vàng, rất giống mấy chiếc bikini mà các cô gái mặc trên bờ biển, chẳng qua kích thước hơi nhỏ mà thôi.
"Ái ui!" Người té ngã trên mặt đất, là cô nhỏ hạt tiêu hàng xóm.
Thân trên của nàng ta trần trụi, trước ngực lộ ra hai gò tuyết trắng, trên đỉnh còn có hai hạt đậu màu phấn hồng.
Ở giữa hai gò còn có dấu tay hồng hồng, đúng là kiệt tác của Lục Minh… Lục Minh trước mắt tối sầm lại, tiêu rồi, cái danh hiệu Quái thúc thúc nhắm chừng sẽ không cách nào thoát nổi!
Cô gái nhà bên còn chưa hết đau, lại thấy Lục Minh ngẩn ra nhìn lên ngực mình, nhất thời thét lên lên, thanh âm tuyệt đối là vượt qua decibel.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Xảy ra chuyện gì ?" Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn từ bên trong chạy ra. Các nàng đang mặc đồ bơi, tóc còn ướt nước, hiển nhiên là mới đi từ bể bơi ra, bây giờ nhìn giống như mỹ nhân ngư bước lên bờ. Niếp Thanh Lam mặc một cái áo tắm màu xanh da trời, phần vải không lớn nhưng đủ để che đi lớp da thịt trắng tuyết, cặp ngực căng tròn ép chặt sau lớp áo, lộ ra một khe rãnh thật sâu, vô cùng gợi cảm, và cũng rất thần bí, hoàn toàn không có chút gì khoa trương như những bộ bikini hở da hở thịt bình thường, quần bơi cùng màu, làm tôn lên đôi chân dài và trắng của nàng. Dáng người Niếp Thanh Lam thoạt nhìn rất thon dài và cao gầy, giống như một chú nai con. Về phần Cảnh Hàn bên cạnh, trên người nàng là một cái áo tắm liền mảnh màu bạc, thoáng nhìn có vẻ bảo thủ, trên vai khoác theo cái khăn lông lớn, làm che mất đi vóc dáng tuyệt vời cùng cặp ngực căng tròn. Chỉ là, vòng eo của nàng so với Niếp Thanh Lam càng thêm mảnh khảnh, do bộ đồ tắm tương đối bảo thủ kia ôm sát vào, càng có vẻ thon gọn vô cùng. Nhưng cái làm cho Lục Minh há mồm trợn mắt chính là, khăn lông của Cảnh Hàn không che tới đôi chân dài, quả thật tuyệt mỹ vô song. Đôi chân dài trắng nõn nà, mắt cá chân tinh xảo như vầng trăng. Gót ngọc cùng mười ngón chân mượt mà như châu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng ta lên vài phần. Trong đầu chợt hiện lên một ý niệm, sợ rằng "Ngân cước nữ thần" vô song tuyệt mỹ trong truyền thuyết hoàn mỹ không chút tỳ vết, chính là dạng như vậy. Hai nàng nhìn thấy Lục Minh, không tị hiềm chạy tới, Cảnh Hàn đem khăn lông của mình, lao đến bên người của cô bé hàng xóm, Niếp Thanh Lam thì khẽ liếc mắt với Lục Minh một cái, rồi đưa tay đỡ lấy cô bé. Đằng sau cái cửa, hai người con gái mặc đồ bơi đang thăm hỏi xung quanh, hình như là người nhà của cô bé, khi các nàng thấy Lục Minh trở về, có chút do dự không dám ra đây. “Nhu Nhu, đừng khóc, đừng khóc. Hắn khi dễ em, để chị giúp em hết giận!" Niếp Thanh Lam cúi xuống an ủi cô bé, do nàng khom lưng nên cặp mông căng tròn bày hiện ra hết làm cho huyết áp người xem tăng giảm theo nhịp hình sin, và làm cho Lục Minh thiếu chút nữa phun xịt máu mũi. “Hu hu hu. . ." cô bé hàng xóm càng khóc lớn hơn. "Ặc... đem cái này, trả cho cô ta... Anh thật sự vô tình mà!" Lục Minh đưa cái mảnh trên của bộ bikini cho Cảnh Hàn rồi phóng biến lên lầu. Mặc dù ở ngoài sảnh có phong cảnh đẹp mắt nhưng bây giờ thật sự rất xấu hổ. Lục Minh thầm than đáng tiếc, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đồng thời mặc áo tắm, cơ hội này thường không có nhiều, đang muốn thưởng thức cho đã, không ngờ lại chạm mặt con bé hàng xóm, đã vậy trong lúc vô tình còn làm tuột áo bơi xuống nữa chứ! Sợ Niếp Thanh Lam chạy đến tìm mình tính sổ, cũng vì ngọn lửa lòng đã lên đến cực điểm, cần phải có nước lạnh hạ nhiệt, Lục Minh trốn vào phòng tắm. Sau khi tắm nước lạnh một phen, Lục Minh đầu tóc ướt sũng đi ra, phát hiện ra Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn hai người đang ngồi trên giường của mình. Cảnh Hàn đã thay đồ, khôi phục lại phong cách quần jean áo thun, nhưng Niếp Thanh Lam vẫn chưa thay, trên người vẫn mặc một bộ đồ tắm, chỉ là quấn thêm một cái khăn tắm mà thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lục Minh cười hì hì, học theo câu chửi của cô bé hàng xóm: "Biến thái!" “Cô nhỏ kia... về chưa?" Lục Minh xấu hổ hỏi. “Anh nói Nhu Nhu à, cô bé tự mình về, ngay cả quần áo cũng không mặc mà bỏ chạy, phỏng chừng là ít nhất sẽ khóc cả đêm nay!" Niếp Thanh Lam đứng lên, mang theo một mùi hương đi đến, nhẹ nhàng đánh cho Lục Minh một quyền: "Anh đúng là một đại sắc lang, ngay cả một cô bé nhỏ như vậy mà anh cũng ra tay!" “Cái gì? Đâu có, cái đó chỉ là hiểu lầm!!!" Lục Minh vội vàng giải thích, trời ạ, xem mình là thứ gì? Cho dù bản thân có tật háo sắc dị thường, nhưng cô nhóc kia còn nhỏ như vậy, bản thân sao lại không khống chế được chứ, vả lại cũng không thích ngực nhỏ. Bất quá không biết cô bé hạt tiêu kia gọi là gì nữa, sao tiểu nha đầu này gọi là Nhu Nhu, đổ mồ hôi, nếu quả thật là Nhu Nhu thì trên đời này chẳng có cái gì gọi là mạnh mẽ cả. Niếp Thanh Lam đương nhiên biết rõ người này kỳ thật cũng chỉ là vô tình, nhưng vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, lấy tay nhéo một cái rõ đau nói: "Đừng có nói xạo, em thấy rõ ràng, ngực của nàng ta có dấu tay của anh, nhìn thấy mà giật mình! Lục Minh, anh có biết phi lễ với cô gái vị thành niên là tội gì không? Nếu nàng muốn kiện anh, nhẹ thì bị phán lưu manh, nặng thì phán xâm phạm cưỡng gian, đại sắc lang, anh thật quá càn rỡ, đói quá rồi cái gì cũng ăn phải không? có muốn tiến vào trại ngồi chồm hổm ở trong một năm không?” “Vậy cũng tốt, không cần phải làm gì mà vẫn có đồ ăn" Lục Minh chết cũng không chịu từ bỏ. “Được, vậy ngày mai em dẫn anh đến ăn đồ ăn của trại..." Niếp Thanh Lam nhịn không được cười, cặp ngực nàng vì thế không ngừng run khẽ lên, thấy vậy, khí huyết Lục Minh như muốn nổ tung. “Đừng vội, lần sau để anh chính thức phi lễ với một cô gái trưởng thành rồi em mời anh đi ăn cơm cũng không muộn" Lục Minh sợ hai nàng nhìn thấy "túp lều của bác Tom" bên dưới, vội vàng nhảy lên giường để che dấu vết, thuận miệng nói: "Khuya rồi, anh muốn đi ngủ, không biết các vị mỹ nhân có nguyện ý cùng anh ngủ một đêm không?" “Suy nghĩ điên rồ!" Niếp Thanh lam cười một cái, lại tiếp tục nhéo hắn đứng dậy, rồi dùng khăn lau giúp hắn lau khô tóc. Lục Minh phát hiện ra hai tòa thiên nhiên đang trước mặt hắn, chỉ cách vài cen ti mét, giơ tay lên là đụng. Chóp mũi, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm xử nữ trên người nàng. Nhưng cảm giác ấm áp khi có người thân chăm sóc trong khoảng khắc chiến thắng tình dục, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ bằng trái tim, cho dù nàng dùng khăn lông lau tóc cho hắn, cho dù nàng hờn dỗi nhẹ trách hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp. "Được rồi, lớn như vậy, tắm xong ngay cả tóc cũng không chịu lau khô mà lại lao lên giường, người ta vất vả lắm mới chuẩn bị cho anh ngọc thạch, nhưng anh lại chạy đi uống rượu, khiến cho toàn thân toàn mùi hôi, rồi hò hét trở về, đã vậy vào cửa còn làm cho tiểu muội muội bên nhà khóc nữa, anh thật sự là không làm được một việc nào cho người ta tỉnh tâm cả!" Niếp Thanh Lam lẩm bẩm một hồi lâu, đột nhiên vỗ vỗ nhẹ vào mặt Lục Minh, cười nói: "Mặc dù ngọc thạch của em không to bằng của Cảnh Hàn, nhưng cũng rất tốt, anh xem có hữu dụng không?" "Oa..." Lục Minh trợn mắt, Niếp Thanh Lam lấy từ trong túi ra, một vài khối đã có vết nứt, mặc dù phẩm chất không tốt, nhưng như vậy cũng đã quá nhiều. Lấy tay sờ sờ, Lục Minh phát hiện ra năng lượng bên trong cũng không tệ lắm, khác với vẻ ngoài xấu xí, cũng là do người ta chưa tạc thành ngọc. Cảnh Hàn im lặng đặt cái túi du lịch xuống chân. Mở ra, càng làm cho Lục Minh cao hứng. Cảnh Hàn mang về một khối bạch ngọc thật lớn, so với hắc mỹ nhân phương tây còn lớn hơn, bề ngoài hình vuông toàn thân trong suốt, ngọc chất lưu quang, vừa nhìn đã biết là trân bảo cực phẩm. Làm cho Lục Minh cảm thấy kì quái chính là cái khối ngọc thạch này khẳng định là do Cảnh Hàn trộm về, nhưng Niếp Thanh Lam lại xem như không biết gì, đây là chuyện gì? Nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng của Lục Minh, Cảnh Hàn nhẹ giọng nói: "Đây là ngọc của gian thương, của một người tên là Giang Thế Viễn, chuyên chế tạo ngọc giả lừa gạt người khác, dưới tay còn có một công trường tạo ngọc giả khổng lồ, tại Lam Hải nổi danh là chú trùng". Lục Minh nhìn về phía Niếp Thanh Lam, bảo nàng là cảnh sát, hẳn nên ra tay vì dân trừ hại. "Anh không biết, môn diện của người này thật lớn, thủ đoạn rất nhiều, quan thương cấu kết với nhiều người, xảo trá vô cùng, nếu không có chứng cớ, bọn em muốn bắt hắn cũng không có biện pháp, mặc dù biết rõ hắn là chú trùng nhưng bọn em lại không thể động vào hắn, mà phía sau hắn còn có một chỗ dựa vô cùng to lớn tại Lam Hải, Giang Thế Viễn được xưng là "Giảo Thỏ" cùng với "Trì Hồ" Chung Tử Uy và "Thạc Thử" Đinh Quốc Hưng, được gọi là Lam Hải Tam Đại cầm thú. Gây án liên miên, nhưng bởi vì thủ đoạn xảo trá âm hiểm, nên không tìm ra chứng cớ, đành phải yên lặng chờ cơ hội" Niếp Thanh Lam thuận miệng nói, làm cho Lục Minh tỉnh ngộ, khó trách vì sao Cảnh Hàn trộm một viên to như vậy về mà nàng ta lại không để ý, thì ra là thế. "Đồ tốt, có nó, anh chế thuốc cũng nhanh!" Lục Minh chạm vào ngọc chẩm, phát hiện ra bên trong năng lượng rất nhiều. Loại năng lượng này, phỏng chừng có thể gia tăng tiên thiên chân khí lên hai phần ba, và có lẽ Đồng Tử công có khả năng đột phá tầng thứ chín. Hắn kích động nhảy dựng lên, còn Cảnh Hàn thì gật đầu. Nếu không cách quá xa, Lục Minh còn muốn ôm nàng hôn một cái. "Anh tự thu xếp, em đi trước" Cảnh Hàn nhìn thấy Lục Minh cao hứng trong lòng cũng vui, nhưng nhìn thấy người này tinh lực quá thừa, cho nên phía dưới đang đội nón lên, không khỏi xấu hổ xoay người đi ngay. "Quả nhiên là đại sắc lang đáng ghét!" Niếp Thanh Lam cũng nhìn thấy, trong lòng thầm than ghê quá, sao mà to dữ vậy, nhưng lại ngượng ngùng mặt đỏ như lửa.