“Nhi tử a, để phụ vương dạy ngươi xem tấu chương”
Vương ôn nhi tử vừa hôn vừa gặm ngoạn ngoạn trong chốc lát. Tiểu tử kia được cưng chiều trở nên cao hứng, miệng ô ô nha nha kêu, thanh âm rõ to, hai tay loạn trảo (nắm).
Vương thấy nhi tử tinh thần vẫn còn hưng phấn, chính là y lại không có thời gian hống bé, tấu chương trên tay còn rất nhiều, thật sự không thể chậm trễ được, liền đơn giản ôm nhi tử đi về phía trác tử (bàn), mở ra tấu chương bắt đầu đọc.
Thanh âm của Vương trầm thấp ôn nhã, khi chậm rãi đọc tấu chương, có loại hương vị khinh nhu thuần hậu, giống như hạ nhật tối cam mĩ giai nhưỡng (rượu ngon thơm ngọt ngày hè), làm cho thân tâm (thể xác và tinh thần) người nghe thư sướng.
Tiểu Vương Duyên tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tinh thần lực của bé khác hẳn với thường nhân, trí lực phát triển cũng có thể so với hài đồng nhất lưỡng tuế (1-2 tuổi), cho nên mông mông lung lung, cũng có thể hiểu được một chút.
Bé mở to hai mắt đen thui nhìn tấu chương thần bí trước mắt, chỉ cảm thấy đồ án trên mặt quyển quyển họa họa thập phần đáng yêu. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn phụ vương, thấy phụ vương nếu ánh mắt không khẽ nhíu cũng là gật đầu khen ngợi, càng cảm thấy tấu chương ngoạn ý (đồ chơi) này thần bí.
Hai phụ tử cứ như vậy ngươi ngoạn ta xem hỗ động, bất tri bất giác, lại bồi dưỡng sự mẫn tuệ nhạy cảm đối với chính trị cho tuổi còn nhỏ tiểu Vương Duyên, chỉ có thể cảm thán “gia giáo” (sự giáo dục của cha mẹ đối với con cái) lợi hại a.
Vì vậy sau ngày hôm đó, mỗi ngày buổi chiều lúc Vương xem tấu chương, đều sẽ ôm nhi tử, để cho bé cùng chính mình cùng nhau “học tập”.
Cũng không biết nguyên nhân có phải do thời tiết quá nóng hay không, Vương mấy ngày nay đều không có khẩu vị, ăn không vô thứ gì cả. Nhưng lại đột nhiên trở nên thèm chua, mỗi ngày ô mai, toan hạnh (*) không rời miệng.
Hoàng nội cung thấy Vương mấy ngày nay không hảo hảo dùng bữa, chỉ ăn chút quà vặt, không khỏi âm thầm cảm thấy lo lắng. Chính là cũng không biết làm sao khuyên Vương, chỉ cho là Vương năm trước tràng dạ dày không điều lại tái phát.
Bởi vì lúc ấy Yam không chỉ có thay đổi trí nhớ của những người trong cung của Vương hậu, mà còn những người bên cạnh Vương như Vương thái y, Kim đại phu cùng bọn người Hoàng nội cung cũng vậy, cho nên trong đầu của Hoàng nội cung, cũng đem chuyện Vương Duyên là Vương thân sinh quên mất, chỉ nhớ rõ tiểu thế từ này quả thật là hài tử của Vương, nhưng như thế nào lại từ trong bụng Vương hậu sinh ra, khôn ngoan không có nghĩ nhiều (hắn từ nhỏ hầu hạ Vương, biết rõ khuyết điểm chỉ yêu thích nam nhân của Vương).
Cho nên hắn đối với “tràng dạ dày không điều” năm ngoái của Vương, không có cách nào liên hệ với chuyện mang thai đại sự như vậy được, nếu không còn có thể thêm một người nhắc nhở Vương một câu.
Vương cũng không có nghĩ nhiều. Y cho rằng Vương Duyên là lễ vật thượng thiên nghe lời thỉnh cầu của y mà ban tặng, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới phần lễ vật này còn nhanh như vậy lại đến một phần nữa.
Thời gian trước y phái Bùi Viêm cùng Hàn Bách hai người luôn luôn cùng Hồng Lân thân cận hảo huynh đệ đi Đại Đô tìm hắn, chắc hẳn lúc này đã tìm được rồi.
Y kiên nhẫn chờ tin tức của Hồng Lân, tin tưởng Hồng Lân sẽ không làm cho y thất vọng.
Mà lúc này ở xa tận Đại Đô Yam, đã nắm trong tay chứng cứ chính xác Phác Thắng Cơ cùng các đại thần Triều Tiên ủng hộ Kinh Nguyên Quân. Bùi Viêm cùng Hàn Bách cũng đã tìm được hắn.
“Oa, đại ca, ngươi cũng thật khó tìm a. Nếu không nhìn thấy ám hiệu ngươi lưu lại ở khách ***, chúng ta lần này chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ của điện hạ”
Tính cách Hàn Bách thoải mái cởi mở, vẫn là một đại nam hài lớn không nổi. Hắn cùng với Bùi Viêm một đường bôn ba, theo hải lộ (đường biển) bôn ba nửa tháng, rốt cuộc đi đến Đại Đô. Chính là biển người mênh mông, như thế nào tìm được Hồng Lân a.
May mắn Yam nghĩ đến chính mình rời đi lâu như vậy, Vương thực có thể phái người đến tìm hắn, cho nên ở góc tường khách *** để lại một cái ám hiệu của Kiện Long Vệ, mới có thể giúp cho Bùi Viêm cùng Hàn Bách vì truy tìm hắn mà đến tìm được manh mối.
“Điện hạ gần nhất khỏe? Có cái gì muốn chuyển cáo cho ta sao? Tiểu thế tử thế nào?” Yam biết hai người này là nhận lệnh của Vương đến tìm hắn, tính tính ngày chính mình cũng đã đi ba tháng rồi, trong lòng cũng thập phần tưởng niệm ái nhân của hắn a, cho nên khẩn cấp hỏi thăm tình hình gần đây của Vương. Đương nhiên, còn có hài tử nữa.
“Điện hạ cùng tiểu thế tử đều tốt lắm, chính là điện hạ thập phần lo lắng ngươi, ra lệnh cho bọn ta cần phải tìm được ngươi. Đại ca, ngươi đến Đại Đô để làm gì a? Như thế nào lâu như vậy cũng chưa trở về? Hiện tại trong cung đều là Phác Phó tổng quản làm chủ, luôn tìm chúng ta gây rối” Hàn Bách nho nhỏ oán giận một câu, Bùi Viêm lập tức đẩy hắn một chút.
Yam nói: “Ta đến Đại Đô tự nhiên là đến làm đại sự. Các ngươi đã đến đây, ta cũng không gạt các ngươi, ta vốn là đến ám sát Kinh Nguyên Quân. Bất quá hiện tại kế hoạch có chút biến hóa, vừa lúc cần các ngươi trợ giúp”
Hai người đều hơi kinh hãi. Kỳ thật bọn họ ở trên đường đã muốn đại khái đoán được mục đích của Hồng Lân, nhưng là giờ phút này chính tai nghe được, vẫn là phi thường chấn động.
Hàn Bách đứng ra, nói: “Đại ca, có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc nói! Có phải hay không Kinh Nguyên Quân kia khó đối phó? Ta giúp ngươi đi ám sát hắn!”
Yam nhịn không được đập một cái vào ót hắn: “Ngươi lớn như vậy, còn mao mao táo táo (bốc đồng nóng nảy). Kinh Nguyên Quân tính cái gì, ta không đối phó được hắn sao? Bất quá hiện tại là có chuyện trọng yếu hơn phải làm”
Hắn xuất ra bằng chứng đã chuẩn bị tốt, nghĩ nghĩ, giao cho Bùi Viêm ổn trọng, nói: “Đây là bằng chứng chính xác chứng minh Phác Thắng Cơ cùng đám người Lí tướng quân cấu kết với Kinh Nguyên Quân mưu phản, ta đang lo lắng như thế nào đưa cho điện hạ. Các ngươi tới đúng lúc. Bùi Viêm, chuyện này liền giao cho ngươi. Mau chóng chạy về Khai Thành, thân thủ đem cái này giao cho điện hạ”
Hắn dừng một chút, lại dặn dò nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải thân thủ giao cho điện hạ, tuyệt đối không thể để cho những người khác biết”
Lúc này Bùi Viêm cùng Hàn Bách đều là chấn động, lắp bắp nói: “Phác, Phác Phó tổng quản phản bội điện hạ?”
Yam gật đầu, trầm giọng nói: “Đây là mật tín hắn cùng Kinh Nguyên Quân qua lại, bên trong tinh tường viết như thế nào mưu hại điện hạ. Bùi Viêm, nhiệm vụ này gian khổ, đừng khiến ta thất vọng”
Bùi Viêm biến sắc, trịnh trọng nói: “Hồng Tổng quản, ngươi yên tâm, thuộc hạ nhất định hội đem chứng cứ thân thủ giao cho điện hạ”
Việc này không nên chậm trễ. Yam viết một phong tín cho Vương, sau khi viết xong, nghĩ nghĩ, lại ở tín vĩ (cuối thư) thêm vào vài câu, phong (đóng chặt lại) hảo tín phong cũng đưa cho Bùi Viêm.
Bùi Viêm không dám trì hoãn nhiều, sáng sớm hôm sau liền rời khỏi Đại Đô, một đường thừa phong phá lãng (đạp gió rẽ sóng), từ đảo Tế Châu đổ bộ liền hoán mã chạy về Khai Thành.
Không lâu sau, Kinh Nguyên Quân ở đại đô cùng thái tử cấu kết, “mưu đồ” bí mật bức vua thoái vị cũng bạo phát. Nguyên Huệ Đế sau khi biết đại nộ (giận dữ), đem Kinh Nguyên Quân cùng các đại thần cấu kết cùng nhau hạ ngục, ngay cả thái tử cũng bị giam lỏng.
Nếu Kinh Nguyên Quân muốn lấy lí do Triều Tiên Vương âm thầm ủng hộ thái tử, vọng đồ (mưu toan) lật đổ thống trị của Nguyên Huệ Đế giúp đỡ thái tử đăng cơ để mưu hại Vương, vậy Yam liền gậy ông đập lưng ông.
Dưới sự an bài tỉ mỉ của hắn, tất cả chứng cứ bất lợi đối với Vương đều biến thành chứng cứ bất lợi đối với Kinh Nguyên Quân. Mà Kinh Nguyên Quân bị hắn ám thị tinh thần, tỉnh tỉnh mê mê đem những chứng cứ đều giao cho Xích Mông. Xích Mông nghĩ chính mình lập công lớn, lập tức khẩn cấp dâng thư cho hoàng đế.
Nguyên Huệ Đế nghe được những chữ “mưu phản”, “bức vua thoái vị” liền rất mẫn cảm. Hơn nữa thái tử anh minh cơ trí, ở trong triều luôn luôn có mỹ danh lan truyền, bị hoàng hậu Kì thị ảnh hưởng, hắn cảnh giác đối với nhi tử này so với tất cả vương công đại thần đều nhiều hơn, cho nên nhìn đến chứng cứ Xích Mông dâng lên, không khỏi giận tím mặt.
Xích Mông nguyên bản còn hỉ tư tư (vui rạo rực) chờ hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ Triều Tiên Cung Mẫn Vương Vương Kì (ack ^^”), sau đó chính mình lại gắng sức ủng hộ Kinh Nguyên Quân quay về nước kế vị, về sau chính mình là đại công thần của cả Nguyên triều lẫn Triều Tiên, Kinh Nguyên Quân còn không xuất ra tài phú (của cải) nửa giang sơn tạ ơn chính mình a. Hơn nữa hắn là thần tử thân cận của Kì Hoàng hậu, chỉ cần thái tử hạ đài (mất chức), nhi tử của Kì Hoàng hậu còn có hy vọng trở thành thái tử, ngày sau…Ha hả a.
Hắn đang nằm mơ sao, chỉ nghe được Hoàng thượng phẫn nộ hét to đem thái tử giam lỏng Đông cung, đem Kinh Nguyên Quân bắt nhốt thiên lao.
Xích Mông ngây người nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.
Mà Kinh Nguyên Quân ở nhà uống tiểu tửu ôm mĩ cơ, chờ tin tức tốt, lại chờ đến cái tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang). Triều Tiên quán bị niêm phong, gia sản niêm phong, chính mình cũng hạ đại ngục.
Đợi đến khi Kinh Nguyên Quân hoa (tốn) vô số tâm tư thiên tâm vạn khổ nhận được tin tức trên triều, chính mình đã là một gã “phản nghịch”, thu nhật vấn trảm (ngày mùa thu chờ chém).
Yam cùng Hàn Bách một mực ở lại Đại Đô đợi cho trần ai lạc định (sóng gió yên tĩnh lại).
Chỉ có thời gian một tháng, Kinh Nguyên Quân đã bị Nguyên Huệ Đế hủy bỏ phong hào (tước vị), bác đoạt (lấy đi) gia sản, tội danh thành lập. Hơn nữa đại thần cùng hắn thân cận một người cũng không thoát khỏi liên can, ngay cả Xích Mông “cử thủ cáo phát” (giơ tay tố giác) hắn, về sau cũng bị người tra ra hắn cùng Kinh Nguyên Quân thông đồng quá sâu, bị kết tội danh tâm phả trắc (khó lường), nhất tịnh (cùng nhau) hạ lao ngục.
Hơn nữa Kinh Nguyên Quân vận khí bất hảo, khi án phát ra đã là tháng tám, thu nhật vấn trảm, bất quá một tháng liền đến, còn không kịp tiến hành tự giải thoát, đã bị trảm thủ thị chúng.
Đương nhiên, Yam vẫn ở lại Đại Đô chờ kết cục cuối cùng của hắn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội tự giải thoát.
Rốt cuộc hết thảy đều giải quyết ổn thỏa, Yam cùng Hàn Bách mới hớn hở mà phản hồi Triều Tiên.
Sùng bái của Hàn Bách đối với Yam đã bay lên một tầng mới. Hắn ở bên cạnh Yam tận mắt nhìn thấy hắn phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ (trở tay là mây, lật tay là mưa ^^” đại khái ý là một tay tài giỏi gây nên sóng gió, thủ đoạn kinh người), đem Kinh Nguyên Quân khiến cho thân bại danh liệt, thân thủ dị chỗ (cơ thể và đầu 2 nơi). Bên ta không mất người nào, liền hủy diệt tất cả thanh danh cùng ám bài của Kinh Nguyên Quân.
Hơn nữa Kinh Nguyên Quân là bị hoàng đế Nguyên triều xử tử, cùng Vương không liên quan, cho nên các thần tử Triều Tiên, cũng không thể lấy “bạo ngược lãnh khốc”, “mẫn diệt (mất đi) thân tình” linh tinh tội danh chỉ trích Vương. Danh dự cùng địa vị của Vương không chút gì bị ảnh hưởng.
Cùng ám sát so sánh, loại dương mưu (âm mưu rõ ràng) quang minh chính đại này, mới có thể đem người khác hoàn toàn đánh nhốt vào địa ngục a.
Hai người đi hải lộ, như vậy trở về tương đối nhanh.
Bởi vì có Hàn Bách, Yam cũng không thể sử dụng tinh thần lực. Đành phải kiềm chế tâm tình tương tư không thôi, cùng hắn cùng nhau gấp rút lên đường.
Bọn họ ở đảo Tể Châu rời thuyền, đến quan phủ đưa ra yêu bài của Kiện Long Vệ, điều động hai chiến mã, liền một đường hướng kinh thành chạy như bay. Đồng thời tin tức bọn họ trở lại Triều Tiên, cũng thông qua bồ câu đưa thư truyền tin vào hoàng cung.
Tính tính ngày, Yam cùng Vương phân biệt cũng đã năm tháng. Hắn là ở đầu tháng tư vào đêm bách nhật yến của Duyên nhi rời đi, hiện tại đã cuối tháng chín, trong lúc đó hai người vẫn không thể liên hệ, chỉ có khi Bùi Viêm cùng Hàn Bách tới mới mang đến một chút tin tức.
Yam trong lòng tưởng niệm sắp căng đầy, khẩn cấp nghĩ muốn sớm một chút nhìn thấy ái nhân.
Bọn họ bằng vào danh hào Kiện Long Vệ, một đường thông suốt. Nhưng là khi chạng vạng đi đến Kinh Tả Đạo, gặp được Bùi Viêm từ kinh thành chạy tới.
Hàn Bách còn tưởng rằng hắn là tới đón bọn họ, không khỏi kinh ngạc nói: “Chúng ta ngày mai sẽ về đến kinh thành, là điện hạ kêu ngươi tới đón chúng ta sao?”
“Không phải” Bùi Viêm vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hồng Tổng quản, việc lớn không tốt. Phác Thắng Cơ bắt cóc Vương hậu cùng tiểu thế tử, chạy trốn”
Vương ôn nhi tử vừa hôn vừa gặm ngoạn ngoạn trong chốc lát. Tiểu tử kia được cưng chiều trở nên cao hứng, miệng ô ô nha nha kêu, thanh âm rõ to, hai tay loạn trảo (nắm).
Vương thấy nhi tử tinh thần vẫn còn hưng phấn, chính là y lại không có thời gian hống bé, tấu chương trên tay còn rất nhiều, thật sự không thể chậm trễ được, liền đơn giản ôm nhi tử đi về phía trác tử (bàn), mở ra tấu chương bắt đầu đọc.
Thanh âm của Vương trầm thấp ôn nhã, khi chậm rãi đọc tấu chương, có loại hương vị khinh nhu thuần hậu, giống như hạ nhật tối cam mĩ giai nhưỡng (rượu ngon thơm ngọt ngày hè), làm cho thân tâm (thể xác và tinh thần) người nghe thư sướng.
Tiểu Vương Duyên tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tinh thần lực của bé khác hẳn với thường nhân, trí lực phát triển cũng có thể so với hài đồng nhất lưỡng tuế (1-2 tuổi), cho nên mông mông lung lung, cũng có thể hiểu được một chút.
Bé mở to hai mắt đen thui nhìn tấu chương thần bí trước mắt, chỉ cảm thấy đồ án trên mặt quyển quyển họa họa thập phần đáng yêu. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn phụ vương, thấy phụ vương nếu ánh mắt không khẽ nhíu cũng là gật đầu khen ngợi, càng cảm thấy tấu chương ngoạn ý (đồ chơi) này thần bí.
Hai phụ tử cứ như vậy ngươi ngoạn ta xem hỗ động, bất tri bất giác, lại bồi dưỡng sự mẫn tuệ nhạy cảm đối với chính trị cho tuổi còn nhỏ tiểu Vương Duyên, chỉ có thể cảm thán “gia giáo” (sự giáo dục của cha mẹ đối với con cái) lợi hại a.
Vì vậy sau ngày hôm đó, mỗi ngày buổi chiều lúc Vương xem tấu chương, đều sẽ ôm nhi tử, để cho bé cùng chính mình cùng nhau “học tập”.
Cũng không biết nguyên nhân có phải do thời tiết quá nóng hay không, Vương mấy ngày nay đều không có khẩu vị, ăn không vô thứ gì cả. Nhưng lại đột nhiên trở nên thèm chua, mỗi ngày ô mai, toan hạnh (*) không rời miệng.
Hoàng nội cung thấy Vương mấy ngày nay không hảo hảo dùng bữa, chỉ ăn chút quà vặt, không khỏi âm thầm cảm thấy lo lắng. Chính là cũng không biết làm sao khuyên Vương, chỉ cho là Vương năm trước tràng dạ dày không điều lại tái phát.
Bởi vì lúc ấy Yam không chỉ có thay đổi trí nhớ của những người trong cung của Vương hậu, mà còn những người bên cạnh Vương như Vương thái y, Kim đại phu cùng bọn người Hoàng nội cung cũng vậy, cho nên trong đầu của Hoàng nội cung, cũng đem chuyện Vương Duyên là Vương thân sinh quên mất, chỉ nhớ rõ tiểu thế từ này quả thật là hài tử của Vương, nhưng như thế nào lại từ trong bụng Vương hậu sinh ra, khôn ngoan không có nghĩ nhiều (hắn từ nhỏ hầu hạ Vương, biết rõ khuyết điểm chỉ yêu thích nam nhân của Vương).
Cho nên hắn đối với “tràng dạ dày không điều” năm ngoái của Vương, không có cách nào liên hệ với chuyện mang thai đại sự như vậy được, nếu không còn có thể thêm một người nhắc nhở Vương một câu.
Vương cũng không có nghĩ nhiều. Y cho rằng Vương Duyên là lễ vật thượng thiên nghe lời thỉnh cầu của y mà ban tặng, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới phần lễ vật này còn nhanh như vậy lại đến một phần nữa.
Thời gian trước y phái Bùi Viêm cùng Hàn Bách hai người luôn luôn cùng Hồng Lân thân cận hảo huynh đệ đi Đại Đô tìm hắn, chắc hẳn lúc này đã tìm được rồi.
Y kiên nhẫn chờ tin tức của Hồng Lân, tin tưởng Hồng Lân sẽ không làm cho y thất vọng.
Mà lúc này ở xa tận Đại Đô Yam, đã nắm trong tay chứng cứ chính xác Phác Thắng Cơ cùng các đại thần Triều Tiên ủng hộ Kinh Nguyên Quân. Bùi Viêm cùng Hàn Bách cũng đã tìm được hắn.
“Oa, đại ca, ngươi cũng thật khó tìm a. Nếu không nhìn thấy ám hiệu ngươi lưu lại ở khách ***, chúng ta lần này chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ của điện hạ”
Tính cách Hàn Bách thoải mái cởi mở, vẫn là một đại nam hài lớn không nổi. Hắn cùng với Bùi Viêm một đường bôn ba, theo hải lộ (đường biển) bôn ba nửa tháng, rốt cuộc đi đến Đại Đô. Chính là biển người mênh mông, như thế nào tìm được Hồng Lân a.
May mắn Yam nghĩ đến chính mình rời đi lâu như vậy, Vương thực có thể phái người đến tìm hắn, cho nên ở góc tường khách *** để lại một cái ám hiệu của Kiện Long Vệ, mới có thể giúp cho Bùi Viêm cùng Hàn Bách vì truy tìm hắn mà đến tìm được manh mối.
“Điện hạ gần nhất khỏe? Có cái gì muốn chuyển cáo cho ta sao? Tiểu thế tử thế nào?” Yam biết hai người này là nhận lệnh của Vương đến tìm hắn, tính tính ngày chính mình cũng đã đi ba tháng rồi, trong lòng cũng thập phần tưởng niệm ái nhân của hắn a, cho nên khẩn cấp hỏi thăm tình hình gần đây của Vương. Đương nhiên, còn có hài tử nữa.
“Điện hạ cùng tiểu thế tử đều tốt lắm, chính là điện hạ thập phần lo lắng ngươi, ra lệnh cho bọn ta cần phải tìm được ngươi. Đại ca, ngươi đến Đại Đô để làm gì a? Như thế nào lâu như vậy cũng chưa trở về? Hiện tại trong cung đều là Phác Phó tổng quản làm chủ, luôn tìm chúng ta gây rối” Hàn Bách nho nhỏ oán giận một câu, Bùi Viêm lập tức đẩy hắn một chút.
Yam nói: “Ta đến Đại Đô tự nhiên là đến làm đại sự. Các ngươi đã đến đây, ta cũng không gạt các ngươi, ta vốn là đến ám sát Kinh Nguyên Quân. Bất quá hiện tại kế hoạch có chút biến hóa, vừa lúc cần các ngươi trợ giúp”
Hai người đều hơi kinh hãi. Kỳ thật bọn họ ở trên đường đã muốn đại khái đoán được mục đích của Hồng Lân, nhưng là giờ phút này chính tai nghe được, vẫn là phi thường chấn động.
Hàn Bách đứng ra, nói: “Đại ca, có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc nói! Có phải hay không Kinh Nguyên Quân kia khó đối phó? Ta giúp ngươi đi ám sát hắn!”
Yam nhịn không được đập một cái vào ót hắn: “Ngươi lớn như vậy, còn mao mao táo táo (bốc đồng nóng nảy). Kinh Nguyên Quân tính cái gì, ta không đối phó được hắn sao? Bất quá hiện tại là có chuyện trọng yếu hơn phải làm”
Hắn xuất ra bằng chứng đã chuẩn bị tốt, nghĩ nghĩ, giao cho Bùi Viêm ổn trọng, nói: “Đây là bằng chứng chính xác chứng minh Phác Thắng Cơ cùng đám người Lí tướng quân cấu kết với Kinh Nguyên Quân mưu phản, ta đang lo lắng như thế nào đưa cho điện hạ. Các ngươi tới đúng lúc. Bùi Viêm, chuyện này liền giao cho ngươi. Mau chóng chạy về Khai Thành, thân thủ đem cái này giao cho điện hạ”
Hắn dừng một chút, lại dặn dò nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải thân thủ giao cho điện hạ, tuyệt đối không thể để cho những người khác biết”
Lúc này Bùi Viêm cùng Hàn Bách đều là chấn động, lắp bắp nói: “Phác, Phác Phó tổng quản phản bội điện hạ?”
Yam gật đầu, trầm giọng nói: “Đây là mật tín hắn cùng Kinh Nguyên Quân qua lại, bên trong tinh tường viết như thế nào mưu hại điện hạ. Bùi Viêm, nhiệm vụ này gian khổ, đừng khiến ta thất vọng”
Bùi Viêm biến sắc, trịnh trọng nói: “Hồng Tổng quản, ngươi yên tâm, thuộc hạ nhất định hội đem chứng cứ thân thủ giao cho điện hạ”
Việc này không nên chậm trễ. Yam viết một phong tín cho Vương, sau khi viết xong, nghĩ nghĩ, lại ở tín vĩ (cuối thư) thêm vào vài câu, phong (đóng chặt lại) hảo tín phong cũng đưa cho Bùi Viêm.
Bùi Viêm không dám trì hoãn nhiều, sáng sớm hôm sau liền rời khỏi Đại Đô, một đường thừa phong phá lãng (đạp gió rẽ sóng), từ đảo Tế Châu đổ bộ liền hoán mã chạy về Khai Thành.
Không lâu sau, Kinh Nguyên Quân ở đại đô cùng thái tử cấu kết, “mưu đồ” bí mật bức vua thoái vị cũng bạo phát. Nguyên Huệ Đế sau khi biết đại nộ (giận dữ), đem Kinh Nguyên Quân cùng các đại thần cấu kết cùng nhau hạ ngục, ngay cả thái tử cũng bị giam lỏng.
Nếu Kinh Nguyên Quân muốn lấy lí do Triều Tiên Vương âm thầm ủng hộ thái tử, vọng đồ (mưu toan) lật đổ thống trị của Nguyên Huệ Đế giúp đỡ thái tử đăng cơ để mưu hại Vương, vậy Yam liền gậy ông đập lưng ông.
Dưới sự an bài tỉ mỉ của hắn, tất cả chứng cứ bất lợi đối với Vương đều biến thành chứng cứ bất lợi đối với Kinh Nguyên Quân. Mà Kinh Nguyên Quân bị hắn ám thị tinh thần, tỉnh tỉnh mê mê đem những chứng cứ đều giao cho Xích Mông. Xích Mông nghĩ chính mình lập công lớn, lập tức khẩn cấp dâng thư cho hoàng đế.
Nguyên Huệ Đế nghe được những chữ “mưu phản”, “bức vua thoái vị” liền rất mẫn cảm. Hơn nữa thái tử anh minh cơ trí, ở trong triều luôn luôn có mỹ danh lan truyền, bị hoàng hậu Kì thị ảnh hưởng, hắn cảnh giác đối với nhi tử này so với tất cả vương công đại thần đều nhiều hơn, cho nên nhìn đến chứng cứ Xích Mông dâng lên, không khỏi giận tím mặt.
Xích Mông nguyên bản còn hỉ tư tư (vui rạo rực) chờ hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ Triều Tiên Cung Mẫn Vương Vương Kì (ack ^^”), sau đó chính mình lại gắng sức ủng hộ Kinh Nguyên Quân quay về nước kế vị, về sau chính mình là đại công thần của cả Nguyên triều lẫn Triều Tiên, Kinh Nguyên Quân còn không xuất ra tài phú (của cải) nửa giang sơn tạ ơn chính mình a. Hơn nữa hắn là thần tử thân cận của Kì Hoàng hậu, chỉ cần thái tử hạ đài (mất chức), nhi tử của Kì Hoàng hậu còn có hy vọng trở thành thái tử, ngày sau…Ha hả a.
Hắn đang nằm mơ sao, chỉ nghe được Hoàng thượng phẫn nộ hét to đem thái tử giam lỏng Đông cung, đem Kinh Nguyên Quân bắt nhốt thiên lao.
Xích Mông ngây người nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.
Mà Kinh Nguyên Quân ở nhà uống tiểu tửu ôm mĩ cơ, chờ tin tức tốt, lại chờ đến cái tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang). Triều Tiên quán bị niêm phong, gia sản niêm phong, chính mình cũng hạ đại ngục.
Đợi đến khi Kinh Nguyên Quân hoa (tốn) vô số tâm tư thiên tâm vạn khổ nhận được tin tức trên triều, chính mình đã là một gã “phản nghịch”, thu nhật vấn trảm (ngày mùa thu chờ chém).
Yam cùng Hàn Bách một mực ở lại Đại Đô đợi cho trần ai lạc định (sóng gió yên tĩnh lại).
Chỉ có thời gian một tháng, Kinh Nguyên Quân đã bị Nguyên Huệ Đế hủy bỏ phong hào (tước vị), bác đoạt (lấy đi) gia sản, tội danh thành lập. Hơn nữa đại thần cùng hắn thân cận một người cũng không thoát khỏi liên can, ngay cả Xích Mông “cử thủ cáo phát” (giơ tay tố giác) hắn, về sau cũng bị người tra ra hắn cùng Kinh Nguyên Quân thông đồng quá sâu, bị kết tội danh tâm phả trắc (khó lường), nhất tịnh (cùng nhau) hạ lao ngục.
Hơn nữa Kinh Nguyên Quân vận khí bất hảo, khi án phát ra đã là tháng tám, thu nhật vấn trảm, bất quá một tháng liền đến, còn không kịp tiến hành tự giải thoát, đã bị trảm thủ thị chúng.
Đương nhiên, Yam vẫn ở lại Đại Đô chờ kết cục cuối cùng của hắn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội tự giải thoát.
Rốt cuộc hết thảy đều giải quyết ổn thỏa, Yam cùng Hàn Bách mới hớn hở mà phản hồi Triều Tiên.
Sùng bái của Hàn Bách đối với Yam đã bay lên một tầng mới. Hắn ở bên cạnh Yam tận mắt nhìn thấy hắn phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ (trở tay là mây, lật tay là mưa ^^” đại khái ý là một tay tài giỏi gây nên sóng gió, thủ đoạn kinh người), đem Kinh Nguyên Quân khiến cho thân bại danh liệt, thân thủ dị chỗ (cơ thể và đầu 2 nơi). Bên ta không mất người nào, liền hủy diệt tất cả thanh danh cùng ám bài của Kinh Nguyên Quân.
Hơn nữa Kinh Nguyên Quân là bị hoàng đế Nguyên triều xử tử, cùng Vương không liên quan, cho nên các thần tử Triều Tiên, cũng không thể lấy “bạo ngược lãnh khốc”, “mẫn diệt (mất đi) thân tình” linh tinh tội danh chỉ trích Vương. Danh dự cùng địa vị của Vương không chút gì bị ảnh hưởng.
Cùng ám sát so sánh, loại dương mưu (âm mưu rõ ràng) quang minh chính đại này, mới có thể đem người khác hoàn toàn đánh nhốt vào địa ngục a.
Hai người đi hải lộ, như vậy trở về tương đối nhanh.
Bởi vì có Hàn Bách, Yam cũng không thể sử dụng tinh thần lực. Đành phải kiềm chế tâm tình tương tư không thôi, cùng hắn cùng nhau gấp rút lên đường.
Bọn họ ở đảo Tể Châu rời thuyền, đến quan phủ đưa ra yêu bài của Kiện Long Vệ, điều động hai chiến mã, liền một đường hướng kinh thành chạy như bay. Đồng thời tin tức bọn họ trở lại Triều Tiên, cũng thông qua bồ câu đưa thư truyền tin vào hoàng cung.
Tính tính ngày, Yam cùng Vương phân biệt cũng đã năm tháng. Hắn là ở đầu tháng tư vào đêm bách nhật yến của Duyên nhi rời đi, hiện tại đã cuối tháng chín, trong lúc đó hai người vẫn không thể liên hệ, chỉ có khi Bùi Viêm cùng Hàn Bách tới mới mang đến một chút tin tức.
Yam trong lòng tưởng niệm sắp căng đầy, khẩn cấp nghĩ muốn sớm một chút nhìn thấy ái nhân.
Bọn họ bằng vào danh hào Kiện Long Vệ, một đường thông suốt. Nhưng là khi chạng vạng đi đến Kinh Tả Đạo, gặp được Bùi Viêm từ kinh thành chạy tới.
Hàn Bách còn tưởng rằng hắn là tới đón bọn họ, không khỏi kinh ngạc nói: “Chúng ta ngày mai sẽ về đến kinh thành, là điện hạ kêu ngươi tới đón chúng ta sao?”
“Không phải” Bùi Viêm vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hồng Tổng quản, việc lớn không tốt. Phác Thắng Cơ bắt cóc Vương hậu cùng tiểu thế tử, chạy trốn”