Len không biết Vương sau một phen thăm dò liền động sát khí, vẫn thản nhiên trụ lại trong cung, mỗi ngày đi cùng Vương Duyên, Vương Dung trao đổi một chút tinh thần lực, trợ giúp bọn họ nâng cao năng lực.
Vương bên kia sau khi đuổi hắn đi, liền cân nhắc như thế nào có thể bất động thanh sắc (âm thầm) diệt trừ người này.
Tuy rằng nói Lan cùng Hồng Lân giao tình không sâu, nhưng Vương ngày ấy nhìn hỗ động của hai người, cũng không giống như thế. Về phần hắn không biết võ công, văn nhược (nho nhã yếu ớt) vô lực, Vương trải qua một phen ám tra (ngầm điều tra), xác nhận đó là lời nói thật.
Như thế liền thuận lợi.
Bên trong thâm cung này, muốn làm cho một người tay trói gà không chặt biến mất, thật sự là rất dễ dàng.
Vương đem tân Phó tổng quản Kiện Long Vệ Liễu Hạo Nguyên bí mật kêu đến.
Sau khi Phác Thắng Cơ chết, chức Phó tổng quản liền để trống, Kiện Long Vệ cơ hồ trở thành thiên hạ của một mình Hồng Lân. Vương tuy rằng tín nhiệm hắn, nhưng đế vương tâm thuật (dự định trong lòng), lấy cân bằng vi nguyên tắc, tuyệt sẽ không để trong hệ thống có nhất phương độc đại (độc bá một phương). Bởi vậy Vương tuy rằng sẽ không tìm một người cố tình đối nghịch với Hồng Lân làm Phó tổng quản, nhưng là sẽ không tìm một người tâm phúc đặc biệt thân cận với hắn ngồi lên chức vị này.
Y cẩn thận cân nhắc một chút. Trong Kiện Long Vệ cùng Hồng Lân quan hệ không tốt thật sự không nhiều lắm, trải qua sự kiện Phác Thắng Cơ, lại tẩy trừ một phen. Nhưng những Kiện Long Vệ này dù sao cũng là Vương từ nhỏ tự mình bồi dưỡng, trung tâm đối với Vương vẫn là hơn tình cảm huynh đệ với Hồng Lân.
Đám người Hàn Bách, Bùi Viêm cùng Hồng Lân quan hệ đặc biệt tốt, Vương không thể chọn bọn họ.
Mặc dù không có phát sinh ở thế giới này, nhưng trong nguyên kịch <>, bọn họ chính là vì Hồng Lân, ngay cả mệnh lệnh của Vương đều làm trái, lén đem Hồng Lân trong địa lao cứu ra, giúp hắn vụng trộm trốn đi, cuối cùng bị Vương trảm thủ thị chúng.
Vương tuy rằng không biết chuyện không xảy ra này, nhưng y dù sao cũng là nhất quốc chi quân, trong lòng đều có chừng mực.
Tả chọn hữu tuyển, y lựa chọn trong Kiện Long Vệ tối trung tâm Liễu Hạo Nguyên.
Liễu Hạo Nguyên người này, trước đây quan hệ cùng Hồng Lân và Phác Thắng Cơ đều thực bình thường, thành thật ổn trọng, thiểu ngôn quả ngữ (ít nói kiệm lời), là một người tương đối chất phác. Hắn đối Vương trung thành không thể nghi ngờ, lại bởi vì trước đây đối hai vị tổng quản bất thiên bất ỷ (trung lập), mới để cho hắn ngồi lên vị trí Phó tổng quản.
Yam cũng hiểu được chọn người đối với Vương trung thành so với cái gì càng quan trọng, hơn nữa Liễu Hạo Nguyên lão luyện thành thục, ở trong Kiện Long Vệ cũng rất có thực lực cùng nhân duyên, bởi vậy cùng không dị nghị.
“Điện hạ” Liễu Hạo Nguyên quỳ gối trước mặt Vương.
Vương lệnh cho cung nhân đều lui ra, vẫy tay, nhượng hắn tới gần chút, nói: “Liễu Phó tổng quản, trẫm hiện tại có một nhiệm vụ tuyệt mật giao cho ngươi đi làm, nhưng không thể nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Hồng Tổng quản”
“Dạ. Thần cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ” Liễu Hạo Nguyên sắc mặt không thay đổi. Ở trong lòng hắn, bất luận kẻ nào đều không bằng mệnh lệnh của Vương.
Vương đối thái độ của hắn trong lòng mãn ý (hài lòng), hạ giọng nói: “Trẫm muốn ngươi bí mật diệt trừ một người, đừng để cho người khác phát giác”
Liễu Hạo Nguyên lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Vương nhìn hắn, nói: “Là vừa mới tiến cung, Lan. Hơn nữa đừng để cho Hồng Tổng quản biết. Nếu để cho hắn phát hiện, trẫm sẽ không thừa nhận đã ra lệnh này cho ngươi, hiểu chưa?” (O_O”)
Liễu Hạo Nguyên hơi hơi chấn động, lập tức khom người trầm giọng nói: “Thần hiểu được. Thỉnh điện hạ yên tâm, thần sẽ không để cho ngài thất vọng”
Liễu Hạo Nguyên không phải ngốc tử (kẻ ngốc). Lan là Hồng Tổng quản mang tiến cung, lại mỹ mạo cực kỳ, khó tránh khỏi làm cho người ta phỏng đoán quan hệ giữa hai người, lại càng không phải nói đến Vương.
Vương e ngại mặt mũi Hồng Lân, tuy rằng đối Lan thập phần bất thuận nhãn (ko vừa mắt), nhưng là không thể công khai làm chuyện diệt trừ tình địch, chỉ có thể lén sai người đi ám sát. Mà Lan cùng Hồng Lân quan hệ tốt, nếu để cho Hồng Lân biết chuyện này, nhất định sẽ cùng Vương sinh ra khoảng cách, cho nên vô luận như thế nào, đều phải tránh đi ánh mắt của Hồng Lân.
Điều này khiến Liễu Hạo Nguyên phải thật sự cẩn thận.
Nhiệm vụ này có chút khó làm, vạn nhất bị Hồng Lân phát hiện, Vương đã nói sẽ không thừa nhận, liền chỉ có chính mình đưa lưng gánh chịu nỗi oan này. Tuy rằng Hồng Lân ở trong lòng Liễu Hạo Nguyên địa vị so ra kém Vương, nhưng dù sao cũng là thượng cấp trực thuộc của hắn. Nếu để cho Hồng Lân đối hắn sinh ra bất mãn, những ngày sau này cũng rất khó sống.
Đây là nỗi khổ của quan viên đứng giữa a.
Liễu Hạo Nguyên lĩnh mệnh, âm thầm cẩn thận tìm hiểu thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi của Len, phát hiện người này thập phần lặng lẽ, trừ bỏ ngẫu nhiên đi gặp thế tử cùng nhị vương tử, cơ hồ cũng không ra khỏi phòng của chính mình.
Này cũng thật dễ xử lý.
Buổi tối ngày hôm đó, Liễu Hạo Nguyên chuẩn bị thỏa đáng, thay đổi một thân hắc sắc dạ hành y (đồ đen đi đêm), che mặt, lẻn vào phòng của Len.
Trong phòng một mảnh hắc ám, trên giường mơ hồ có nhân ảnh đang nằm.
Liễu Hạo Nguyên không tiếng động tiến đến, rút ra kiếm trong tay, nhẹ nhàng xốc màn lên, hướng về nơi bị tử (chăn, mền) nhô lên đâm tới.
Đột nhiên trước mắt bạch quang chợt lóe, Liễu Hạo Nguyên như là bị cái gì định trụ (cố định), không thể nhúc nhích.
Tinh thần thể của Len cùng thân thể nhân loại bất đồng, không cần nghỉ ngơi. Buổi tối hắn tuy rằng nằm ở trên giường, làm ra bộ dáng nhắm mắt ngủ say, nhưng tinh thần lực lại tản ra xung quanh, có một tia dao động sẽ liền bừng tỉnh.
Hắn đã sớm cảm giác được một cỗ ý niệm bất hảo hướng chính mình tới gần. Cùng với lúc người nọ lẻn vào trong phòng, cái loại khí tức tên là sát khí này càng thêm rõ ràng.
Len tâm niệm vừa chuyển, đã muốn đoán được là người nào phái tới.
Hắn tuy rằng lãnh đạm chút, nhưng không phải là ngốc tử, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn là biết được chuyện chính mình đắc tội với Vương.
Kỳ thật cùng với nói Len đơn thuần không thông thế sự, không bằng nói hắn mục vô dư tử (trong mắt ko có ai). Ở trong mắt hắn, những cổ đại nhân loại tinh thần lực cực kỳ thấp không gợi nổi một tia hứng thú cho hắn, không cần thiết phải nhìn nhiều.
Thế giới này có thể khiến cho hắn chú ý, chỉ có Vương Duyên cùng Vương Dung. Mà Vương là trách nhiệm của Yam, không cần hắn lo lắng.
Nhưng là hiện tại, hắn cảm thấy được chính mình có lẽ phạm phải một sai lầm nho nhỏ.
Tính cách của Vương Kì khi hắn ở căn cứ đại khái đã phân tích tìm hiểu qua. Thân là Triều Tiên Vương, tính cách của y tương đối phức tạp. Có lẽ bản thân là một người ôn nhu nho nhã, nhưng hiện thực hoàn cảnh lại tạo nên một mặt khác lãnh khốc tàn nhẫn. Y tính cách cực đoan, đa nghi hơn nữa ghen tỵ, là người có lực khống chế rất mạnh. Hiện tại Len là người duy nhất y không thể nắm trong tay, diệt trừ tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Len tại lúc kẻ sám sát kia tới gần, cho hắn một cái tinh thần công kích nho nhỏ, sau đó lập tức liên hệ với Yam.
Yam tối nay bị Vương lưu lại tẩm thất cùng ngủ.
Nguyên bản sau khi sinh Vương phải điều dưỡng thân thể, cho nên Yam tạm thời dọn ra khỏi tẩm thất của Vương, nghỉ ngơi ở trong phòng của chính mình. Nhưng tối nay đột nhiên bị Vương kêu trở về, thậm chí còn muốn bắt hắn “thị tẩm”. (mỹ nhân kế àh =)))
Yam hoảng sợ, đẩy bàn tay khiêu khích của Vương ra, nói: “Kì, thân thể của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tạm thời còn phải kiêng chuyện phòng sự a”
“Nhưng là Hồng Lân a, ta rất nhớ ngươi” Vương tựa hồ thực cố chấp.
Nhưng Yam lại càng kiên định. Hắn không hy vọng Vương trong lúc hậu sản thập thiên (ở cữ 10 ngày) bởi vì vậy mà lưu lại bệnh gì. Tuy rằng kiêng cữ này đều là đối với phụ nhân, nhưng vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn. Hắn không hy vọng trên thân thể của ái nhân xuất hiện trạng huống gì.
Vương thấy khiêu khích không có hiệu quả, có chút không vui, rầu rĩ xoay người không hề để ý đến hắn.
Yam cảm thấy được thú vị.
Vương trước kia cũng sẽ không làm ra cử chỉ tùy hứng mà ngây thơ như vậy, đây là không phải thuyết minh y ở trước mặt chính mình càng thêm tùy ý tự nhiên, dần dần bộc lộ bản tính ẩn giấu sâu bên trong tâm sao?
Ai cũng không phải trời sinh cường đại. Cho dù là Vương, kỳ thật cũng là một người cần có người quan tâm, cần người yêu thương, thậm chí cần người có thể để cho y làm nũng, ỷ lại a.
Hắn từ sau lưng ôn nhu ôm Vương, ghé vào lỗ tai y mềm nhẹ an ủi nói: “Kì, không cần sinh khí (tức giận), ta là vì tốt cho ngươi. Nếu ngươi thật muốn làm, ta sẽ không cự tuyệt, chính là ta sẽ đau lòng a. Đừng khiến ta lo lắng được không? Chờ ngươi khỏe lại, ta nhất định thỏa mãn ngươi, ha hả…” Nói đến vế sau, nhịn không được khẽ cười lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Vương ửng đỏ.
Y biết đêm nay Liễu Hạo Nguyên có thể sẽ hành động, cho nên đem Hồng Lân kêu trở về, chính là nghĩ muốn đem hắn khóa ở bên người. Quấn lấy y, bất quá cũng là muốn phân tán lực chú ý của hắn.
Nhưng hiện tại bị Hồng Lân nói như vậy, chính mình lại giống như vừa sinh hài tử dục cầu bất mãn (dục vọng không được thỏa mãn) vậy.
Vương vốn không phải là loại người háo sắc ham dục, t*ng trùng thượng não, hiện tại bị Yam hiểu lầm, có chút nan kham (không chịu được), nhưng không có cách nào biện giải (giải thích rõ), chỉ có thể xấu hổ mà hàm hồ ân một tiếng, nắm chặt tay ôm mình của Yam.
Yam trong lòng cười thầm, biết Vương thẹn thùng e lệ, không khỏi cảm thấy ái nhân thật sự đáng yêu, liền nắm thật chặt tay, nắm lấy, tương y tương ôi (*) cùng ngủ.
Ai ngờ ngủ thẳng nửa đêm, đột nhiên bắt được tinh thần lực của Len.
“Yam, có chuyện ngoài ý muốn, xem ra ta không thể không trở về trước”
Yam kinh ngạc: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Len không nghĩ làm cho quan hệ của Yam cùng Vương bất hòa, thản nhiên nói: “Không có gì, ta ở nơi này nán lại đã lâu, căn cứ còn có việc chờ ta về xử lý”
“Cho dù vậy cũng như thế nào lại đi đột ngột như vậy?” Yam mẫn cảm phát hiện không đúng.
Len nói: “Thực sự là không có gì, ta tối nay rời đi, ngươi bảo trọng. Mặt khác…” Hắn chần chờ một chút, vẫn là nói: “Ngươi tốt nhất vẫn là mau chóng đem lai lịch của chúng ta nói thật với Vương Kì đi”
“Ân, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Ngươi nói như vậy…có phải hay không cùng Kì có liên quan?”
Len cười khẽ một chút: “Ta phải đi. Hy vọng ngươi có thể sớm ngày mang người nhà cùng nhau trở về. Tái kiến” Nói xong liền chặt đứt liên hệ.
Len làm việc cực kỳ quyết đoán. Hắn đối Liễu Hạo Nguyên ám thị một cái, sau đó quanh thân hiện lên một trận kim quang, mở ra thông tin của khóa duy truyền tống (bước nhảy vượt thời gian). Truyền cơ trong căn cứ ở tương lai thế giới khởi động, đưa hắn tiếp trở về.
Liễu Hạo Nguyên mở mắt ra, nhìn một chút căn phòng không một bóng người, thấy đệm chăn trên giường chỉnh chỉnh tề tề, tựa hồ cũng không có người chạm đến. Chính giữa giường chỉ có một phong thư tín.
Ngày hôm sau, trong cung điện của Vương, Liễu Hạo Nguyên cung kính đem phong tín giao cho Vương.
Vương rút ra nhìn, trầm mặc một lát, nói: “Nói như vậy, thời điểm tối qua lúc ngươi đến hắn cũng đã ly khai?”
“Dạ. Thần ở trong phòng không thấy bất luận kẻ nào. Thần điều tra một chút, vị Lan tiên sinh kia quả thật đã ly khai”
Vương gật gật đầu, nói: “Chuyện này trẫm đã biết. Nếu hắn ly khai, chuyện đó liền không cần nói ra, ngươi quên đi”
“Dạ”
Liễu Hạo Nguyên lui ra ngoài.
Khi chạng vạng Yam trở về, Vương đem phong tín đưa cho hắn, cẩn thận theo dõi phản ứng của hắn.
Yam xem xong thư tín, giống như không có việc gì, nói: “Nga, nguyên lai Lan đi rồi. Ta đã biết”
Hắn đã muốn hiểu được nguyên nhân Len rời đi. Bởi vì Len đi rất đột ngột, cho nên hôm nay hắn vẫn phân ra một phần tinh thần lực chú ý động tĩnh bên người Vương, thấy Liễu Hạo Nguyên bí mật từ trong cung của Vương đi ra, đã đoán được đại khái. Sau đó khi hắn cùng Liễu Hạo Nguyên thương nghị (thảo luận) sự tình, thừa dịp hắn không chú ý thăm dò kí ức của hắn, tự nhiên là biết Vương làm cái gì.
Cư nhiên phái người đi ám sát Len, thật đúng là…(anh ko bik nói gì luôn =)))
Yam có chút không nói gì. Bất quá cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, là thời điểm cùng Vương thẳng thắn.
“Kì, có chuyện, ta muốn nói với ngươi”——
————————————————————
(*) tương y tương ôi: ôm, quấn chặt, dựa sát vào nhau mà ngủ.
Vương bên kia sau khi đuổi hắn đi, liền cân nhắc như thế nào có thể bất động thanh sắc (âm thầm) diệt trừ người này.
Tuy rằng nói Lan cùng Hồng Lân giao tình không sâu, nhưng Vương ngày ấy nhìn hỗ động của hai người, cũng không giống như thế. Về phần hắn không biết võ công, văn nhược (nho nhã yếu ớt) vô lực, Vương trải qua một phen ám tra (ngầm điều tra), xác nhận đó là lời nói thật.
Như thế liền thuận lợi.
Bên trong thâm cung này, muốn làm cho một người tay trói gà không chặt biến mất, thật sự là rất dễ dàng.
Vương đem tân Phó tổng quản Kiện Long Vệ Liễu Hạo Nguyên bí mật kêu đến.
Sau khi Phác Thắng Cơ chết, chức Phó tổng quản liền để trống, Kiện Long Vệ cơ hồ trở thành thiên hạ của một mình Hồng Lân. Vương tuy rằng tín nhiệm hắn, nhưng đế vương tâm thuật (dự định trong lòng), lấy cân bằng vi nguyên tắc, tuyệt sẽ không để trong hệ thống có nhất phương độc đại (độc bá một phương). Bởi vậy Vương tuy rằng sẽ không tìm một người cố tình đối nghịch với Hồng Lân làm Phó tổng quản, nhưng là sẽ không tìm một người tâm phúc đặc biệt thân cận với hắn ngồi lên chức vị này.
Y cẩn thận cân nhắc một chút. Trong Kiện Long Vệ cùng Hồng Lân quan hệ không tốt thật sự không nhiều lắm, trải qua sự kiện Phác Thắng Cơ, lại tẩy trừ một phen. Nhưng những Kiện Long Vệ này dù sao cũng là Vương từ nhỏ tự mình bồi dưỡng, trung tâm đối với Vương vẫn là hơn tình cảm huynh đệ với Hồng Lân.
Đám người Hàn Bách, Bùi Viêm cùng Hồng Lân quan hệ đặc biệt tốt, Vương không thể chọn bọn họ.
Mặc dù không có phát sinh ở thế giới này, nhưng trong nguyên kịch <>, bọn họ chính là vì Hồng Lân, ngay cả mệnh lệnh của Vương đều làm trái, lén đem Hồng Lân trong địa lao cứu ra, giúp hắn vụng trộm trốn đi, cuối cùng bị Vương trảm thủ thị chúng.
Vương tuy rằng không biết chuyện không xảy ra này, nhưng y dù sao cũng là nhất quốc chi quân, trong lòng đều có chừng mực.
Tả chọn hữu tuyển, y lựa chọn trong Kiện Long Vệ tối trung tâm Liễu Hạo Nguyên.
Liễu Hạo Nguyên người này, trước đây quan hệ cùng Hồng Lân và Phác Thắng Cơ đều thực bình thường, thành thật ổn trọng, thiểu ngôn quả ngữ (ít nói kiệm lời), là một người tương đối chất phác. Hắn đối Vương trung thành không thể nghi ngờ, lại bởi vì trước đây đối hai vị tổng quản bất thiên bất ỷ (trung lập), mới để cho hắn ngồi lên vị trí Phó tổng quản.
Yam cũng hiểu được chọn người đối với Vương trung thành so với cái gì càng quan trọng, hơn nữa Liễu Hạo Nguyên lão luyện thành thục, ở trong Kiện Long Vệ cũng rất có thực lực cùng nhân duyên, bởi vậy cùng không dị nghị.
“Điện hạ” Liễu Hạo Nguyên quỳ gối trước mặt Vương.
Vương lệnh cho cung nhân đều lui ra, vẫy tay, nhượng hắn tới gần chút, nói: “Liễu Phó tổng quản, trẫm hiện tại có một nhiệm vụ tuyệt mật giao cho ngươi đi làm, nhưng không thể nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Hồng Tổng quản”
“Dạ. Thần cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ” Liễu Hạo Nguyên sắc mặt không thay đổi. Ở trong lòng hắn, bất luận kẻ nào đều không bằng mệnh lệnh của Vương.
Vương đối thái độ của hắn trong lòng mãn ý (hài lòng), hạ giọng nói: “Trẫm muốn ngươi bí mật diệt trừ một người, đừng để cho người khác phát giác”
Liễu Hạo Nguyên lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Vương nhìn hắn, nói: “Là vừa mới tiến cung, Lan. Hơn nữa đừng để cho Hồng Tổng quản biết. Nếu để cho hắn phát hiện, trẫm sẽ không thừa nhận đã ra lệnh này cho ngươi, hiểu chưa?” (O_O”)
Liễu Hạo Nguyên hơi hơi chấn động, lập tức khom người trầm giọng nói: “Thần hiểu được. Thỉnh điện hạ yên tâm, thần sẽ không để cho ngài thất vọng”
Liễu Hạo Nguyên không phải ngốc tử (kẻ ngốc). Lan là Hồng Tổng quản mang tiến cung, lại mỹ mạo cực kỳ, khó tránh khỏi làm cho người ta phỏng đoán quan hệ giữa hai người, lại càng không phải nói đến Vương.
Vương e ngại mặt mũi Hồng Lân, tuy rằng đối Lan thập phần bất thuận nhãn (ko vừa mắt), nhưng là không thể công khai làm chuyện diệt trừ tình địch, chỉ có thể lén sai người đi ám sát. Mà Lan cùng Hồng Lân quan hệ tốt, nếu để cho Hồng Lân biết chuyện này, nhất định sẽ cùng Vương sinh ra khoảng cách, cho nên vô luận như thế nào, đều phải tránh đi ánh mắt của Hồng Lân.
Điều này khiến Liễu Hạo Nguyên phải thật sự cẩn thận.
Nhiệm vụ này có chút khó làm, vạn nhất bị Hồng Lân phát hiện, Vương đã nói sẽ không thừa nhận, liền chỉ có chính mình đưa lưng gánh chịu nỗi oan này. Tuy rằng Hồng Lân ở trong lòng Liễu Hạo Nguyên địa vị so ra kém Vương, nhưng dù sao cũng là thượng cấp trực thuộc của hắn. Nếu để cho Hồng Lân đối hắn sinh ra bất mãn, những ngày sau này cũng rất khó sống.
Đây là nỗi khổ của quan viên đứng giữa a.
Liễu Hạo Nguyên lĩnh mệnh, âm thầm cẩn thận tìm hiểu thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi của Len, phát hiện người này thập phần lặng lẽ, trừ bỏ ngẫu nhiên đi gặp thế tử cùng nhị vương tử, cơ hồ cũng không ra khỏi phòng của chính mình.
Này cũng thật dễ xử lý.
Buổi tối ngày hôm đó, Liễu Hạo Nguyên chuẩn bị thỏa đáng, thay đổi một thân hắc sắc dạ hành y (đồ đen đi đêm), che mặt, lẻn vào phòng của Len.
Trong phòng một mảnh hắc ám, trên giường mơ hồ có nhân ảnh đang nằm.
Liễu Hạo Nguyên không tiếng động tiến đến, rút ra kiếm trong tay, nhẹ nhàng xốc màn lên, hướng về nơi bị tử (chăn, mền) nhô lên đâm tới.
Đột nhiên trước mắt bạch quang chợt lóe, Liễu Hạo Nguyên như là bị cái gì định trụ (cố định), không thể nhúc nhích.
Tinh thần thể của Len cùng thân thể nhân loại bất đồng, không cần nghỉ ngơi. Buổi tối hắn tuy rằng nằm ở trên giường, làm ra bộ dáng nhắm mắt ngủ say, nhưng tinh thần lực lại tản ra xung quanh, có một tia dao động sẽ liền bừng tỉnh.
Hắn đã sớm cảm giác được một cỗ ý niệm bất hảo hướng chính mình tới gần. Cùng với lúc người nọ lẻn vào trong phòng, cái loại khí tức tên là sát khí này càng thêm rõ ràng.
Len tâm niệm vừa chuyển, đã muốn đoán được là người nào phái tới.
Hắn tuy rằng lãnh đạm chút, nhưng không phải là ngốc tử, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn là biết được chuyện chính mình đắc tội với Vương.
Kỳ thật cùng với nói Len đơn thuần không thông thế sự, không bằng nói hắn mục vô dư tử (trong mắt ko có ai). Ở trong mắt hắn, những cổ đại nhân loại tinh thần lực cực kỳ thấp không gợi nổi một tia hứng thú cho hắn, không cần thiết phải nhìn nhiều.
Thế giới này có thể khiến cho hắn chú ý, chỉ có Vương Duyên cùng Vương Dung. Mà Vương là trách nhiệm của Yam, không cần hắn lo lắng.
Nhưng là hiện tại, hắn cảm thấy được chính mình có lẽ phạm phải một sai lầm nho nhỏ.
Tính cách của Vương Kì khi hắn ở căn cứ đại khái đã phân tích tìm hiểu qua. Thân là Triều Tiên Vương, tính cách của y tương đối phức tạp. Có lẽ bản thân là một người ôn nhu nho nhã, nhưng hiện thực hoàn cảnh lại tạo nên một mặt khác lãnh khốc tàn nhẫn. Y tính cách cực đoan, đa nghi hơn nữa ghen tỵ, là người có lực khống chế rất mạnh. Hiện tại Len là người duy nhất y không thể nắm trong tay, diệt trừ tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Len tại lúc kẻ sám sát kia tới gần, cho hắn một cái tinh thần công kích nho nhỏ, sau đó lập tức liên hệ với Yam.
Yam tối nay bị Vương lưu lại tẩm thất cùng ngủ.
Nguyên bản sau khi sinh Vương phải điều dưỡng thân thể, cho nên Yam tạm thời dọn ra khỏi tẩm thất của Vương, nghỉ ngơi ở trong phòng của chính mình. Nhưng tối nay đột nhiên bị Vương kêu trở về, thậm chí còn muốn bắt hắn “thị tẩm”. (mỹ nhân kế àh =)))
Yam hoảng sợ, đẩy bàn tay khiêu khích của Vương ra, nói: “Kì, thân thể của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tạm thời còn phải kiêng chuyện phòng sự a”
“Nhưng là Hồng Lân a, ta rất nhớ ngươi” Vương tựa hồ thực cố chấp.
Nhưng Yam lại càng kiên định. Hắn không hy vọng Vương trong lúc hậu sản thập thiên (ở cữ 10 ngày) bởi vì vậy mà lưu lại bệnh gì. Tuy rằng kiêng cữ này đều là đối với phụ nhân, nhưng vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn. Hắn không hy vọng trên thân thể của ái nhân xuất hiện trạng huống gì.
Vương thấy khiêu khích không có hiệu quả, có chút không vui, rầu rĩ xoay người không hề để ý đến hắn.
Yam cảm thấy được thú vị.
Vương trước kia cũng sẽ không làm ra cử chỉ tùy hứng mà ngây thơ như vậy, đây là không phải thuyết minh y ở trước mặt chính mình càng thêm tùy ý tự nhiên, dần dần bộc lộ bản tính ẩn giấu sâu bên trong tâm sao?
Ai cũng không phải trời sinh cường đại. Cho dù là Vương, kỳ thật cũng là một người cần có người quan tâm, cần người yêu thương, thậm chí cần người có thể để cho y làm nũng, ỷ lại a.
Hắn từ sau lưng ôn nhu ôm Vương, ghé vào lỗ tai y mềm nhẹ an ủi nói: “Kì, không cần sinh khí (tức giận), ta là vì tốt cho ngươi. Nếu ngươi thật muốn làm, ta sẽ không cự tuyệt, chính là ta sẽ đau lòng a. Đừng khiến ta lo lắng được không? Chờ ngươi khỏe lại, ta nhất định thỏa mãn ngươi, ha hả…” Nói đến vế sau, nhịn không được khẽ cười lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Vương ửng đỏ.
Y biết đêm nay Liễu Hạo Nguyên có thể sẽ hành động, cho nên đem Hồng Lân kêu trở về, chính là nghĩ muốn đem hắn khóa ở bên người. Quấn lấy y, bất quá cũng là muốn phân tán lực chú ý của hắn.
Nhưng hiện tại bị Hồng Lân nói như vậy, chính mình lại giống như vừa sinh hài tử dục cầu bất mãn (dục vọng không được thỏa mãn) vậy.
Vương vốn không phải là loại người háo sắc ham dục, t*ng trùng thượng não, hiện tại bị Yam hiểu lầm, có chút nan kham (không chịu được), nhưng không có cách nào biện giải (giải thích rõ), chỉ có thể xấu hổ mà hàm hồ ân một tiếng, nắm chặt tay ôm mình của Yam.
Yam trong lòng cười thầm, biết Vương thẹn thùng e lệ, không khỏi cảm thấy ái nhân thật sự đáng yêu, liền nắm thật chặt tay, nắm lấy, tương y tương ôi (*) cùng ngủ.
Ai ngờ ngủ thẳng nửa đêm, đột nhiên bắt được tinh thần lực của Len.
“Yam, có chuyện ngoài ý muốn, xem ra ta không thể không trở về trước”
Yam kinh ngạc: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Len không nghĩ làm cho quan hệ của Yam cùng Vương bất hòa, thản nhiên nói: “Không có gì, ta ở nơi này nán lại đã lâu, căn cứ còn có việc chờ ta về xử lý”
“Cho dù vậy cũng như thế nào lại đi đột ngột như vậy?” Yam mẫn cảm phát hiện không đúng.
Len nói: “Thực sự là không có gì, ta tối nay rời đi, ngươi bảo trọng. Mặt khác…” Hắn chần chờ một chút, vẫn là nói: “Ngươi tốt nhất vẫn là mau chóng đem lai lịch của chúng ta nói thật với Vương Kì đi”
“Ân, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Ngươi nói như vậy…có phải hay không cùng Kì có liên quan?”
Len cười khẽ một chút: “Ta phải đi. Hy vọng ngươi có thể sớm ngày mang người nhà cùng nhau trở về. Tái kiến” Nói xong liền chặt đứt liên hệ.
Len làm việc cực kỳ quyết đoán. Hắn đối Liễu Hạo Nguyên ám thị một cái, sau đó quanh thân hiện lên một trận kim quang, mở ra thông tin của khóa duy truyền tống (bước nhảy vượt thời gian). Truyền cơ trong căn cứ ở tương lai thế giới khởi động, đưa hắn tiếp trở về.
Liễu Hạo Nguyên mở mắt ra, nhìn một chút căn phòng không một bóng người, thấy đệm chăn trên giường chỉnh chỉnh tề tề, tựa hồ cũng không có người chạm đến. Chính giữa giường chỉ có một phong thư tín.
Ngày hôm sau, trong cung điện của Vương, Liễu Hạo Nguyên cung kính đem phong tín giao cho Vương.
Vương rút ra nhìn, trầm mặc một lát, nói: “Nói như vậy, thời điểm tối qua lúc ngươi đến hắn cũng đã ly khai?”
“Dạ. Thần ở trong phòng không thấy bất luận kẻ nào. Thần điều tra một chút, vị Lan tiên sinh kia quả thật đã ly khai”
Vương gật gật đầu, nói: “Chuyện này trẫm đã biết. Nếu hắn ly khai, chuyện đó liền không cần nói ra, ngươi quên đi”
“Dạ”
Liễu Hạo Nguyên lui ra ngoài.
Khi chạng vạng Yam trở về, Vương đem phong tín đưa cho hắn, cẩn thận theo dõi phản ứng của hắn.
Yam xem xong thư tín, giống như không có việc gì, nói: “Nga, nguyên lai Lan đi rồi. Ta đã biết”
Hắn đã muốn hiểu được nguyên nhân Len rời đi. Bởi vì Len đi rất đột ngột, cho nên hôm nay hắn vẫn phân ra một phần tinh thần lực chú ý động tĩnh bên người Vương, thấy Liễu Hạo Nguyên bí mật từ trong cung của Vương đi ra, đã đoán được đại khái. Sau đó khi hắn cùng Liễu Hạo Nguyên thương nghị (thảo luận) sự tình, thừa dịp hắn không chú ý thăm dò kí ức của hắn, tự nhiên là biết Vương làm cái gì.
Cư nhiên phái người đi ám sát Len, thật đúng là…(anh ko bik nói gì luôn =)))
Yam có chút không nói gì. Bất quá cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, là thời điểm cùng Vương thẳng thắn.
“Kì, có chuyện, ta muốn nói với ngươi”——
————————————————————
(*) tương y tương ôi: ôm, quấn chặt, dựa sát vào nhau mà ngủ.