"Dạo này cô ấy đều ở Hoa Đô, không ở thành phố Linh." Kinh Tùng Triệt trả lời, "Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?"
Khúc Sênh còn chưa nghĩ ra cớ để giải thích, Kinh Tùng Triệt đã nói trước: "Lúc này bọn tôi không cần những cái đó."
Không cần cái gì?
Không cần thường xuyên liên hệ hay là không cần thể hiện mấy hành động giả tạo và hời hợt, bởi vì đã rất thân mật rồi?
Khúc Sênh nghĩ Kinh Tùng Triệt vừa đến Hoa Đô cách đây không lâu, nói không chừng không chỉ vì công việc mà còn có thể vì Vệ Văn Cẩn.
Cậu chỉ "ừm" một tiếng, "Cũng không có gì, chỉ tự nhiên nhớ đến nên quan tâm chị dâu chút thôi."
Cuối cùng Kinh Tùng Triệt cũng nhìn cậu một cái, nhưng cũng không nói gì cả.
Khoảng thời gian trước thường xuyên liên hệ khiến cho hai người đều có ảo giác dường như bọn họ hiểu thêm một ít về đối phương nhưng khi ở cùng một chỗ, khi sự im lặng được phóng đại vạn lần thì ảo giác này sẽ bị phá vỡ.
Khúc Sênh không thể không nghĩ đến lúc cậu vẫn đi học.
Hồi cấp Ba cậu học ở trường quốc tế, sân trường rất rộng, học sinh cũng nhiều, người nhà họ Kinh lo cho cậu nên mỗi tuần được nghỉ sẽ đều sắp xếp xe đến đón.
Lúc ấy Kinh Tùng Triệt đã học đại học nhưng mỗi tháng thậm chí mỗi tuần đều về một lần.
Từ lúc đó anh đã bắt đầu theo Kinh Phong đến công ty học tập, nếu không thì đã không nhiều người cho là sau khi tốt nghiệp anh xong sẽ vào làm ở tập đoàn khoa học kỹ thuật Kinh Thị.
Khúc Sênh cũng rất rõ vị trí của mình.
Cậu chỉ là một người ngoài đến ăn nhờ ở đậu mà thôi, chỉ cần nghe lời một chút, đừng chọc ngoáy gây chuyện gì quá lớn ở trường thì người nhà họ Kinh sẽ không quản thúc cậu quá mức.
Khiến cậu không ngờ tới nhất, chính là nhiệm vụ đi đón cậu rơi trên người Kinh Tùng Triệt, lại do Kinh Tùng Triệt nói ra.
Cho tới bây giờ Kinh Tùng Triệt đều là tiêu điểm khiến mọi người chú ý, dù chỉ đứng trước cổng trường cấp Ba thôi cũng khiến ai nấy dậy sóng.
Một chiều ngày nào đó, Khúc Sênh nghe được chuyện đàm tiếu từ các bạn học nữ, cũng tò mò không biết ai đang đợi ở trước cổng trườn.
Nhìn thấy những bức ảnh được đăng trong nhóm lớp, Khúc Sênh đột nhiên biến sắc, xong vào lớp đối diện để mở cửa sổ của người ta ra.
Cây liễu còn đang cành lá xum xuê chắn ngang tầm nhìn nhưng cậu vẫn nhận ra cây cột thẳng tắp phát sáng trước cổng trường là ai.
Cả buổi chiều trong lòng Khúc Sênh bất an, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu là người đầu tiên lao ra khỏi lớp học, sau đó ra khỏi tòa nhà dạy học lại đi chậm lại, làm bộ như không chút để ý đi ra ngoài, thể hiện tài năng diễn xuất tuyệt vời của mình ngay trước cổng trường.
"Anh Triệt, sao anh lại ở đây?" Nói giống như Kinh Tùng Triệt bị đuổi học lưu ban đến trường bọn họ học tiếp vậy, kinh ngạc hết sức rõ ràng.
Kinh Tùng Triệt cũng không làm cậu thất vọng, anh bày ra dáng vẻ rất bình thường cho một đáp án tiêu chuẩn.
"Anh tới đón em về."
Hai người giả tình giả nghĩa cùng nhau trở về nhà họ Kinh, từ đó về sau mỗi tuần Kinh Tùng Triệt sẽ xuất hiện ở một khung giờ cố định trước cổng trường cậu, dẫn đến vô số người xì xào bàn tán.
Có người hâm mộ Khúc Sênh có một người anh trai tốt như vậy nhưng họ lại không biết quan hệ giữa hai người không có tí huyết thống chung nào, hơn nữa Khúc Sênh dám cam đoan, đi đón cậu chỉ là thuận tiện, chắc chắn Kinh Tùng Triệt có mục đích khác.
Khúc Sênh còn chưa đoán ra được mục đích của anh là gì, lúc trước Kinh Tùng Triệt có yêu đương với một đàn chị khóa trên của bọn cậu.
Vốn Khúc Sênh hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, chỉ là cậu trở nên nổi tiếng sau sự cố hậu trường trước đó, ai cũng đều biết cậu có một người anh trai rất hung dữ vô cùng bao che em mình.
Mọi người nghĩ bọn họ là họ hàng thân thích, ngay cả đàn chị cũng quan tâm cậu hơn, tự tay đưa bánh ngọt tự làm, thuận tiện còn nói với Khúc Sênh: "Cũng có thể chia cho anh trai em một chút."
Khúc Sênh không từ chối, cũng không chia cho Kinh Tùng Triệt, đống đồ ngọt kia đều chui hết vào bụng cậu.
Đùa gì vậy trời.
Kinh Tùng Triệt lại không thích ăn, cậu với Kinh Tùng Triệt cũng không thân nhau.
Sao phải chia cho anh ta chứ?
Ngay khi cậu sắp tin việc Kinh Tùng Triệt tới đón cậu có mục đích là để gặp cô bạn gái nhỏ thì mùa hè nóng nhất trong gần mười năm gần đây của thành phố Linh đã đến.
Kinh Tùng Triệt thay áo sơmi ngắn tay, lộ ra những vết bầm tím ứ máu dưới tay áo.
Khúc Sênh dù ngốc cũng không thể nghĩ ra Kinh Tùng Triệt bị ức hiếp, nhưng vết thương này là sao mà có, đến nay cậu vẫn chưa dám hỏi tới.
Kinh Tùng Triệt cũng không có ý định che giấu, như thường lệ nên làm cái gì thì làm cái đó, thái độ đối xử với cậu vẫn như thường, cũng làm như không thấy sự trống tránh khác thường của cậu.
Năm cậu lên lớp mười một có nghe người khác nhắc Kinh Tùng Triệt với bạn gái đã chia tay rồi, nguyên nhân là cô gái kia học đại học, thế là hai người phải xa nhau.
Khúc Sênh nghe được như đang nghe chuyện cười.
Người khác có thể không biết rõ nhưng cậu lại rất rõ ràng, hai người này chỉ gặp nhau được mỗi lần cuối tuần khi anh đến đón cậu.
Nếu mà nói ra thì thời gian Kinh Tùng Triệt với bạn gái ở bên nhau còn không dài bằng thời gian ở cạnh cậu nữa.
Dù sau này cậu với Kinh Tùng Triệt có học cùng một trường đại học, cùng một chuyện ngành thì trong mắt Khúc Sênh, Kinh Tùng Triệt vẫn là chương trình được thêm kế hoạch hết lớp này đến lớp khác.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc theo dõi mã nguồn chương trình của Kinh Tùng Triệt, trước kia là sợ sẽ có một loại virus ngụy trang đang chờ đợi cậu ở phía sau, mà bây giờ...
Vẫn thế.
Khúc Sênh bắt đầu nghiêm túc làm việc, nói như vậy nhưng cũng không có nghĩa là lúc trước cậu không nghiêm túc.
Được rồi, đúng là cũng có lúc cậu thường lén lười biếng thật nhưng rất ít khi cậu bỏ bê công việc, dạo gần đây còn có ý thức tự giác quét mã chấm công.
Không ngoài trừ khả năng đang ra vẻ.
Cứ như vậy đến ngày thứ ba, Khúc Sênh chủ động nhắc với Kinh Tùng Triệt: "Sao hôm đó anh lại xuất hiện ở Thanh Hồng vậy?"
Tra hỏi đồng thời thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, làm ra vẻ cực kỳ ngây thơ.
Kinh Tùng Triệt nói: "Tôi đến xem cậu biểu diễn."
Câu trả lời này không hề nằm trong dự tính, Khúc Sênh sửng sốt, trả lời lại theo bản năng: "Là nhóm tôi."
Kinh Tùng Triệt nhìn thấy tay cậu rời khỏi bàn phím máy tính, sau đó đặt lên đầu gối, dáng vẻ bỗng nghiêm túc hơn hẳn, cũng không cố ý mở to hai mắt chớp chớp nhìn anh nữa.
"Thư Tử Viện, Tiểu Khai, Bàn Tử còn có tôi, chúng tôi là một ban nhạc."
Kinh Tùng Triệt không rõ vì sao Khúc Sênh phải nhấn mạnh chuyện này.
Anh gật đầu, cũng không đánh giá gì nhiều về chuyện này.
Khúc Sênh vừa có chút căng thẳng lại vừa ngượng ngùng hỏi: "...Anh cảm thấy thế nào?"
Kinh Tùng Triệt bất ngờ trước sự hớn hở ra mặt của Khúc Sênh, sau đó anh mới biết thì ra cậu chính là như vậy.
Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời tự cho là mình đúng của Khúc Sênh trong mắt Kinh Tùng Triệt vô cùng trẻ con, chẳng qua anh chưa bao giờ vạch trần chuyện đó.
"Rất tốt."
Anh chỉ nói ra hai từ đánh giá ngắn ngủn, thấy Khúc Sênh tiếp tục viết hết tâm trạng lên mặt, trên mặt cậu như viết một câu "con mẹ nó biết thế không hỏi".
Khúc Sênh dứt khoát không thèm giả vờ nữa, nghiêng mặt gõ lên bàn nói rõ: "Cái tên Triệu Hằng ngu đần kia...!chính là bạn trai cũ của tôi."
Kinh Tùng Triệt nghe vậy có hơi nhíu này, không biết là do Khúc Sênh nói tục hay là do nhắc tới người yêu cũ.
"Dạo này gã bị chửi cho te tua luôn." Khúc Sênh vui mừng khấp khởi nói, lúc này không hề giả vờ.
Tối hôm qua Thư Tử Viện nói cho cậu biết, chuyện Triệu Hằng ngủ với fan bị người ta đăng lên trên mạng, ngay cả thời gian cũng rất rõ ràng.
Khúc Sênh nhìn từ đầu tới cuối mới biết được bản thân sớm đã bị cắm sừng, tức giận đến mức giậm chân, sau đó cùng Thư Tử Viện mắng tên ngu xuẩn đó ba trăm hiệp mới hả giận.
"Thật không." Kinh Tùng Triệt nhìn có vẻ không quá quan tâm, hỏi lại Khúc Sênh, "Cậu chú ý tới gã như vậy làm gì, không phải hai người chấm dứt hoàn toàn rồi sao?"
"Miệng gã thiếu đánh như vậy, bị mắng thế này đương nhiên tôi phải vui chứ." Màn hình máy tính tối đi, Khúc Sênh lại bật sáng lên, ánh mắt cẩn thận dò xét hỏi, "Lúc trước gã có nói mấy lời ở Thanh Hồng, anh không để ý chứ?"
"Cái gì?" Kinh Tùng Triệt như là hoàn toàn không nhớ rõ.
Khúc Sênh vội vàng làm ra vẻ thờ phào, liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì."
Lặp lại hai lần.
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu.
Khúc Sênh vội mở to hai mắt: "Vậy hôm nay thời gian còn sớm, tôi muốn đi đến phòng tập luyện.
Máy tính tôi để đây anh tuyệt đối đừng động vào, tôi còn đang chạy chương trình đó...!Nhất định không được nhìn trộm đấy."
Kinh Tùng Triệt: "Ồ."
Chờ Khúc Sênh thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, tiện đường lại đi vòng qua bàn di chuyển vị trí con chuột, nhìn trái nhìn phải thấy rất hài lòng mới vui vẻ phủi hai tay, "Vậy tôi đi đây nha."
Khúc Sênh đi rồi, cả nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Hơn mười phút sau, Kinh Tùng Triệt xử lý xong công việc, đứng lên đi đến cạnh bàn.
Đối mặt với một thư mục cần có mật khẩu để mở, ngón tay anh do dự một lúc rồi nhập vào một dãy số.
Thư mục được mở ra.
Anh không chút bất ngờ, nội dung bên trong lại khiến cho người ta không có cách nào dời mắt.
Ngày đó ở quán bar, tiếng gào thét hoan hô của mọi người vô cùng chói tai, cô gái trên sân khấu đưa tay ra rồi hét lên với mọi người: "Chào mọi người, chúng tôi là Nguyệt Hải!"
Khúc Sênh không đứng ở chỗ trung tâm vì cậu không hát.
Cậu đứng bên tay trái ôm cây đàn ghitar lắc lư theo nhạc vô cùng có kỹ thuật, người bên dưới sân khấu cũng vô cùng nhiệt tình.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào cậu hình thành nên bóng dáng đứt gãy, màu sắc chia cắt, mồ hôi chảy xuống hai má, xuống xương quai hàm rồi đến cổ rồi lọt vào cổ áo, đọng lại thành vũng nước, lúc hất đầu tạo thành vòng cung vô cùng nổi bật.
Kinh Tùng Triệt đứng ở bên ngoài đám người nhìn cảnh sắc trên sân khấu.
Khúc Sênh mười hai tuổi trong trí nhớ của anh đã hoàn toàn biến mất, chỉ nhớ được năm đầu tiên chú chó Retriever sống trong nhà của anh cũng là năm đầu tiên Khúc Sênh vào ở.
Trong nhà có thêm hai trợ thủ giúp bầu không khí thêm sinh động, từ đó Kinh Tùng Triệt hoàn toàn trầm lặng.
Mười tám mười chín...!Hai mươi mốt tuổi anh đều bị Kinh Phong quản chặt, thời gian không do anh quyết định, yêu ghét anh cũng không được làm theo ý mình.
Tương lai của anh đã được lên kế hoạch đầy đủ, liếc mắt một cái là đã có thể thấy được điểm cuối.
Chỉ cần anh cố gắng, chỉ cần anh nỗ lực gấp bội đặt hết tinh lực vào đó thì chuyện thuận buồm xuôi gió chỉ là điều bình thường, sau đó việc anh thành công cũng biến thành đương nhiên, thất bại cũng trở thành điều cấm kỵ.
Kinh Tùng Triệt vẫn luôn chấp hành nghiêm túc nguyên tắc này, tiếp tục chạy theo con đường đã được vạch sẵn ấy.
Khúc Sênh như một chú mèo chú chó con hoạt bát vụng về thích nhảy nhót, là mèo con thì sẽ liếm móng vuốt, là chó con thì sẽ sủa loạn.
Cậu có quyền được bốc đồng, có thứ bản thân hướng tới, còn có thể cố tình gây sự, theo đuổi những thứ mà cậu yêu thích.
Đây là lần đầu tiên Kinh Tùng Triệt lĩnh hội được, trên sân khấu to như vậy, dù không đứng ở trung tâm nhưng Khúc Sênh biết cách khiến tầm mắt của mọi người luôn dõi theo cậu, khiến cho mọi người điên cuồng vì cậu.
Biểu diễn xong một ca khúc, tiếng thở dốc cùng tiếng cười truyền ra từ tai nghe, Khúc Sênh giơ tay lên cúi đầu, sau khi ngẩng đầu lên thì ánh đèn rơi vào lọn tóc, như ánh trăng vẩy xuống mặt biển, tươi đẹp trong sáng.
Kinh Tùng Triệt nhìn mấy tấm ảnh chụp mơ hồ trong thư mục máy tính, tất cả đều là những bức ảnh chụp lén.
Bốn chữ trên thư mục là "Sinh nhật anh ấy", Kinh Tùng Triệt ấn mật khẩu là sinh nhật của mình, nhìn thấy cũng là ảnh của mình.
Mười chín tuổi, hai mươi tuổi, hai mươi mốt tuổi...
Là anh của những năm tháng khác nhau, nằm yên lặng trong thư mục nhỏ của Khúc Sênh.
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh: Phát huy kỹ thuật diễn vụng về.
Anh Triệt: Nhìn thấu nhưng không chọc thủng..