"Rốt cuộc cậu đang cười ngốc cái gì vậy?" Cuối cùng Thư Tử Viện không nhìn nổi nữa, đành phải lên tiếng hỏi.
Lúc này Khúc Sênh mới ngừng cười, ngón tay cậu dừng trên dây đàn guitar, "Chị nói linh tinh cái gì vậy? Em đang nghiêm túc đây còn gì!"
Vẻ mặt Thư Tử Viện hoài nghi.
Trong phòng hoạt động chỉ có hai người bọn họ, Thư Tử Viện cầm bản nhạc trong tay đi về phía Khúc Sênh.
Từ lúc đi công tác Hoa Đô về đến nay đã gần một tuần, sau khi Kinh Tùng Triệt với cậu cùng nhau trở về thành phố Linh thì anh lại bị công việc bám chân nên từ đó tới giờ vẫn chưa thể về nhà cũ.
Khúc Sênh cũng có nói chuyện điện thoại với Chung Lộ, hẹn lần sau sẽ về cùng với Kinh Tùng Triệt.
Đối với trải nghiệm ở suối nước nóng hôm đó, vừa nhớ lại là Khúc Sênh đã đỏ mặt tim run, nói thầm trong lòng Lạc Hựu nói đúng thật, nhất định là Kinh Tùng Triệt có kinh nghiệm, nếu không sao có thể làm một cách thành thạo như vậy được, mặc dù hai người cũng không làm đến bước cuối cùng.
Sau khi trở về thì Kinh Tùng Triệt lại rất bận rộn, còn bên Khúc Sênh tạm thời không nhận hạng mục mới, mỗi ngày cậu đều tan làm đúng giờ, chỉ có điều phải họp nhiều hơn.
Tổ trưởng ở phía trên dõng dạc luyên tha luyên thuyên (), còn Khúc Sênh ở phía sau trắng trợn làm việc riêng.
() Raw 画大饼/họa bánh nướng: từ ngữ mạng, ám chỉ việc đưa ra những lời hứa vô lý và thiếu thực tế, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt để thuyết phục mọi người tin tưởng nhưng sau đó không làm tròn lời hứa hoặc làm qua loa tắc trách.
Hiện tại cậu đã hoàn toàn nhìn ra rồi, bọn họ chỉ trỏ sau lưng cậu chẳng tính là gì.
Bị ụp cái nồi có quan hệ với sếp thì sao chứ, dù sao những thứ đó cũng đều là giả, nhưng chuyện muốn ngủ với sếp trực tiếp của bọn họ mới là thật!
Khúc Sênh không biết gì về tình hình mấy ngày nay của ban nhạc, đắc ý cầm đàn guitar tới phòng hoạt động, mở máy sưởi chờ đồng đội đến.
Kết quả đợi nửa ngày chỉ chờ được Thư Tử Viện.
Thư Tử Viện nói Bàn Tử lại bị người nhà kéo đi xem mắt, không nói đến Tiểu Khai.
Khúc Sênh nghĩ tất cả mọi người đều có việc nên cũng không hỏi lại nữa.
Thư Tử Viện nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của cậu thật sự muốn nghiến răng, đi đến cốc đầu Khúc Sênh một cái.
Khúc Sênh vừa định đứng lên phản kích, cô hỏi: "Cậu có biết chuyện của Tiểu Khai với Sầm Ngư không?"
Khúc Sênh sửng sốt, gật đầu quay lại chỗ ngồi, "Biết chứ."
Thư Tử Viện quan sát vẻ mặt của cậu, cảm giác cậu chẳng biết gì cả, thở dài: "Trơ mắt cũng không phải cách, chị nghĩ nên trực tiếp giải thích rõ với cậu...!Lúc trước cậu có đi uống rượu với Tiểu Khai à?"
Khúc Sênh gật đầu, "Đúng vậy."
"Đến Lam Hạ?"
Khúc Sênh lại gật đầu, "Đúng vậy."
Sắc mặt Thư Tử Viện phức tạp, "Hôm đó Sầm Ngư ngồi xổm ở trước cửa phòng thuê của Tiểu Khai đợi ba tiếng đồng hồ."
Khúc Sênh: "..."
Cả người cậu run lên, trong nháy mắt cảm giác nghiệp chướng nặng nề!
"Còn sự phát triển của ban nhạc...!Cậu nghĩ như thế nào?" Thư Tử Viện kéo ghế qua, chuẩn bị ngồi bàn bạc với Khúc Sênh.
Khúc Sênh nói: "Có diễn có người xem là được."
Thư Tử Viện bỗng nhiên muốn hút thuốc, Khúc Sênh nhìn cô bằng ánh mắt trong veo ngốc nghếch.
Cậu luôn suy nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, thích thì làm, không thích thì nói thẳng.
"Trước mắt trong đội cậu là người nổi bật nhất, cậu phải suy nghĩ kỹ, một khi...!Sau này rất nhiều chuyện của cậu sẽ bị phơi bày." Thư Tử Viện tìm không thấy ví dụ thích hợp, "Giống Triệu Hằng vậy."
Khúc Sênh đã lâu không nghe thấy tên bạn trai cũ, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Em cũng không bắt cá hai tay."
Thư Tử Viện hít sâu một hơi, lúc này mới kể rõ ràng hết tất cả chuyện lúc trước.
Có liên quan đến Sầm Ngư, có liên quan Hứa Duyên Khai, cũng có cả Nguyệt Hải.
Tên ban nhạc là bọn họ cùng nhau đặt, mọi người là một tập thể.
Thư Tử Viện không có nỗi lo quá lớn về kinh tế, Bàn Tử với Khúc Sênh cũng mới tốt nghiệp đại học không lo không tìm được việc, nhưng Hứa Duyên Khai không như vậy.
Anh ta vừa đi làm thuê vừa kiên trì tập luyện với ban nhạc, cả ngày vô cùng mệt mỏi.
Mỗi việc Sầm Ngư làm đều hướng về Hứa Duyên Khai, cậu ta hy vọng ban nhạc ngày càng nổi, càng ngày càng có nhiều lời mời, như vậy cuộc sống của Hứa Duyên Khai cũng sẽ thoải mái hơn.
Có thể càng ngày càng nổi tiếng đương nhiên là chuyện tốt, Sầm Ngư duy trì nhiệt độ cho ban nhạc cũng không phải điều khó hiểu, có sai phải chăng là do cậu ta chưa từng bàn bạc gì với mọi người, tất cả mọi việc chỉ có cậu ta giấu diếm làm hết.
Trước khi video của Khúc Sênh nổi lên, Hứa Duyên Khai cứ luôn nghĩ Sầm Ngư là sinh viên nghèo, nếu không chắc chắn sẽ không buông lỏng cảnh giác để cho Sầm Ngư có cơ hội thừa vắng mà vào.
Khúc Sênh nghe đến đó ngắt lời một chút, trong giọng điệu giống như không tưởng tượng nổi: "Đợi đã, bọn họ cái kia á?!"
Thư Tử Viện trợn mắt, "Con mẹ nó rốt cuộc cậu biết cái gì? Hai người họ bên nhau cả một năm nay rồi!"
Khúc Sênh: "Vậy bọn họ cũng đâu có nói với em đâu..."
"Có ai mà thiếu tinh tế như cậu đâu chứ!" Thư Tử Viện mím môi, vốn dĩ xu hướng giới tính như vậy cũng không có gì là sai cả, Khúc Sênh công khai là một sự lựa chọn, Hứa Duyên Khai không công khai cũng là một lựa chọn, nhưng hiện tại cô nghi ngờ Khúc Sênh căn bản không quá lo lắng về ánh nhìn của khán giả.
Cậu không hề nghĩ đến điều đó.
"Cũng không thể xem là bên nhau, chị cũng không biết cụ thể hai bọn họ là thế nào nữa." Thư Tử Viện nhướn mày nhìn cậu, "Nói thế cậu đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Khúc Sênh nói, "Em vẫn giữ câu nói kia, có diễn có người xem là được rồi."
Thư Tử Viện nhìn cậu, "Nếu chị nói kế tiếp sẽ có càng nhiều mời, còn bên chúng ta sẽ không tiếp tục từ chối thì sao?"
"Đó không phải chuyện tốt sao?" Khúc Sênh nói, "Chúng ta đã lâu không biểu diễn rồi."
Thư Tử Viện nhẹ nhàng thở ra, "Nhưng như thế rất mệt, cậu còn phải chạy đi chạy lại hai đầu..."
Khúc Sênh hỏi lại một câu đơn giản: "Đó không phải ước mơ lúc trước chúng ta tha thiết có được sao?"
Khúc Sênh không biết chỗ Hứa Duyên Khai đang khó khăn, vốn dĩ ban nhạc của bọn họ cũng chỉ nổi lên vì được yêu thích, thời gian cũng dần trôi qua, mọi người tốt nghiệp xong đều có công việc riêng, không thể thay đổi việc quan trọng nhất được, nhưng còn Hứa Duyên Khai phải đứng giữa hai bên.
"Lòng tự trọng của Tiểu Khai quá lớn, đây đã là gì chứ? Vốn dĩ ban nhạc cũng là của mọi người, cùng nhau bàn bạc sẽ tốt hơn, em cũng không ngại đi biểu diễn nhiều, ngay cả khi bọn họ gọi em là vợ em còn nhịn được cơ mà..." Khúc Sênh nhắc tới một đống, thấy Thư Tử Viện không lên tiếng, không quá vừa lòng nói, "Này, chị nghe em nói không đấy?"
Thư Tử Viện cười hất cằm, "Nghe hết rồi."
Khúc Sênh vừa quay đầu, Hứa Duyên Khai cùng bàn Tử đều đang đứng ở ngoài cửa.
Khúc Sênh: "Yo, xem mắt xong rồi à?"
Bàn Tử buồn phiền: "Đừng nhắc tới nữa! Vì sao người bị thương luôn luôn là tôi chứ?"
Ban nhạc có kế hoạch mới, công việc cũng không cần tăng ca mỗi ngày, ngay cả quan hệ với Kinh Tùng Triệt cũng dần dần gần gũi hơn.
Tâm tình Khúc Sênh vô cùng tốt, sau khi luyện tập xong lại gọi xe về nhà.
Cậu ngồi trong phòng đánh bài hát mới đến tận lúc hoàng hôn, do quá mải mê nên cũng không nghe thấy tiếng mở cửa.
Kinh Tùng Triệt đứng ở ngoài cửa nghe cậu ngâm nga.
Không giống khi đứng trên sân khấu, Khúc Sênh ôm đàn guitar ngồi ở trước bàn, im lặng tựa lưng vào vách tường, đôi mắt khẽ nhắm lại, chút ánh sáng còn sót lại đậu trên hai hàng lông mi run run, giọng hát như có hình thù theo những hạt bụi nhỏ cùng nhau rơi xuống.
Giọng Khúc Sênh khi hát với khi nói chuyện không khác nhau lắm, nhưng khi hát nghe có sức sống thiếu niên hơn, lúc không hát lên cao được lại hạ tone xuống, một bài hát tình cảm nhẹ nhàng lại bị cậu hát ra thành một bài hát sôi động.
Dây đàn vẫn đang rung, Khúc Sênh mở ra thấy một cái bóng đổ dưới sàn nhà, sợ tới mức giật mình, quay đầu nhìn thấy Kinh Tùng Triệt.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy?" Khúc Sênh còn đang thấy kỳ lạ thì Kinh Tùng Triệt đã đi đến trước mặt cậu.
Anh đặt ngón tay dưới cằm cậu, đồng thời cũng khom lưng xuống.
Hai chiếc bóng chiếu trên tường chồng vào nhau, Khúc Sênh nhỏ giọng nghẹn ngào rồi nhanh chóng thả lỏng hàm răng để anh tùy ý xâm nhập.
Nụ hôn của Kinh Tùng Triệt cực kỳ hung hãn khiến cho cậu không thể chống cự, khi rời đi giữa môi còn sót lại một sợi tơ kéo dài.
Anh xoa xoa vành tai Khúc Sênh, "Vội về ăn cơm với em."
Khúc Sênh sửng sốt, nhìn như đang cảm động.
Mà thực tế: "Nhưng em nói với dì hôm nay không ăn cơm nhà nên dì cũng không nấu cơm, em ăn ngoài rồi, anh ăn cái gì?"
Kinh Tùng Triệt tạm dừng, một lúc sau mới trả lời một chữ.
"Em."
Nghe có vẻ rất cứng rắn, lại hờn dỗi.
Khúc Sênh đỏ mặt, nói: "Em vẫn chưa chuẩn bị tốt...!Cái kia, anh có biết làm thế nào không?"
Nghe cũng không giống như chưa chuẩn bị tốt, còn khá tích cực nữa.
Khóe miệng Kinh Tùng Triệt cong lên, ý cười nhợt nhạt, ngón tay ở dưới cằm Khúc Sênh khẽ vuốt ve, "Anh nói đùa thôi."
Khúc Sênh chớp mắt, cúi đầu cầm chặt cán đàn, "Ò, được rồi."
Cậu mới không tiếc nuối đâu.
Khúc Sênh không biết lúc trước Kinh Tùng Triệt có hay ăn mỳ hay không, nhưng sau khi cậu chuyển tới đây hình như số lần ngày càng nhiều hơn.
Kinh Tùng Triệt mặc áo sơ mi có cổ kiểu Windsor, cổ tay áo không cài cúc, sắn hai lần gọn gàng, bộ dáng tao nhã ngồi ăn mỳ.
Khúc Sênh chống cằm nhìn, bỗng nhiên nhớ ra: "Dì Chung có gọi điện thoại cho em, nói đợi anh hết bận rồi chúng ta về nhà cũ thì báo trước với dì ấy một tiếng để dì ấy chuẩn bị."
"Không có gì cần chuẩn bị cả, cứ đến như bình thường thôi." Kinh Tùng Triệt đưa một cái lạp xưởng xông khói đến trước mặt Khúc Sênh, Khúc Sênh dùng răng cắn mở, lột xong lại trả lại, "Cuối tuần này anh có rảnh không?"
Kinh Tùng Triệt suy nghĩ, "Em muốn trở về?"
"Không phải lúc trước anh nói muốn về sao?"
"Ba có việc, tháng này cũng không ở thành phố Linh, nhưng em muốn về thì cũng được."
Khúc Sênh hỏi: "Có phải anh không muốn gặp dì Chung không? Mỗi lần chỉ có khi chú Kinh có chuyện muốn bàn với anh thì anh mới về."
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu.
Khúc Sênh nghĩ anh sẽ không trả lời, hoặc chỉ trả lời cho có.
"Anh không thích nơi đó." Kinh Tùng Triệt nói.
Không chờ Khúc Sênh phản ứng lại, Kinh Tùng Triệt lại giải thích tiếp: "Không liên quan gì đến Chung Lộ, anh chỉ không thích căn nhà đó thôi, là vấn đề của anh."
Khúc Sênh đứng lên, khuỷu tay đặt trên quầy bar, duỗi người về phía Kinh Tùng Triệt, phía sau như có cái đuôi đang vẫy vẫy.
"Vậy trùng hợp quá, em cũng như vậy."
"Nhưng em muốn đi, anh sẽ đi cùng em."
Kinh Tùng Triệt ăn xong bát mỳ, lấy khăn lau miệng rồi ngậm một viên kẹo dứa mà bình thường anh không hay ăn, là Khúc Sênh mua rồi đặt trên bàn.
Anh dùng lưỡi bóc lấy viên kẹo, ngậm nó cho đến khi thành một miếng mỏng rồi cắn nát, đồng thời cắn môi Khúc Sênh, có chút hương vị ngọt ngào thoáng qua.
Khúc Sênh còn chưa kịp thưởng thức, Kinh Tùng Triệt đã nói: "Chỉ cần buổi tối em ngủ cùng phòng anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt: Mặc dù không thích nhưng miễn là có em trai bên cạnh.
Sênh Sênh: Nè! Em không phải bạn cùng giường...!Nếu năn nỉ em thì không phải không được..