Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu ra khỏi nhà tắm lên lầu, hắn độc ác không quan tâm đến cậu có đau đớn hay không? Kéo thân thể gầy yếu của Nghệ Hưng lên từng bậc bừng bậc thang. Mỗi lần hắn kéo cậu đi đến đâu là da thịt cậu bị rách đến đó, mỗi bậc thang đều dính lại vết máu của cậu chiếc áo trắng Nghệ Hưng mặc trên người bị máu ướt một mảng lớn.
Nghệ Hưng nắm chặt lấy hai tay chịu đựng cơn đau đang không ngừng ăn món lý trí cậu, Nghệ Hưng có cảm giác giống như cậu là con cá bị người ta bỏ lên thớt dùng dao đang băm nát thân thể cậu ra.
Nhìn thân thể đầy máu của Nghệ Hưng trong lòng Ngô Diệc hơi thắt lại, nhưng đã bị cảm giác hưng phấn thoả mãn che bị một chút thương xót đó.
Kéo Nghệ Hưng lên đến phòng của cậu Ngô Diệc Phàm thô bạo ném cậu lên giường, hắn đưa tay xuống cởi thắt lưng của chính mình ra. Vung thắt lưng lên mạnh tay đánh xuống thân thể gầy yếu của Nghệ Hưng.
"Tiện nhân, mày nghĩ mày có thể thoát khỏi tao sao? Mày tưởng có ba tao bảo vệ mày là tao không làm gì được mày sao? Chỉ cần Ngô Diệc Phàm này muốn không có thứ gì mà tao không làm được. Hôm nay tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị dám phản bội tao là như thế nào?" Ngô Diệc Phàm càng đánh càng mạnh tay hơn, hắn cơ hồ dùng hết sức để đánh Nghệ Hưng. Miệng thì cười hưng phấn không ngừng mắng chửi cậu...
"Đừng...xin cậu...đừng đánh tôi nữa..tôi...đau...lắm,...làm ơn...tha cho...tôi.." Nghệ Hưng không thể nào chịu đựng nổi đau này thêm nữa, cậu run rẩy chấp hai tay đầy máu của mình lại. Đầu vùi xuống nệm giống như muốn quỳ xuống cầu xin Ngô Diệc Phàm đừng đánh cậu nữa, chỉ là không còn một chút sức lực nào nên không thể quỳ được.
Nghệ Hưng chỉ là một đứa bé tuổi làm sao có thể chịu đựng được đau đớn lớn thế này, cậu ghét Ngô Diệc Phàm không muốn mở miệng nói chuyện với hắn. Nhưng hắn đánh cậu rất đau rất đau cậu không thể nào chịu được nữa.
Lời cầu xin của Nghệ Hưng làm mọi động tác của Ngô Diệc Phàm ngừng lại, lần đầu tiên hắn nghe cậu mở miệng cầu xin hắn. Vẻ mặt giận dữ của hắn thoáng cái đã trở nên vui vẻ, hắn ném thắt lưng xuống sàn tiến về phía Nghệ Hưng kéo cậu lên đối diện với hắn.
"Chú út, chú cuối cùng cũng chịu mở miệng cầu xin tôi rồi sao? Chú mở miệng cầu xin sớm hơn đã không cần phải chịu khổ như vậy rồi? Chỉ cần chú chịu ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ thật yêu thương chú." Ngô Diệc Phàm ôm lấy thân thể trần trụi đầy vết thương của Nghệ Hưng vào lòng, bàn tay hắn dịu dàng vuốt ve lưng cậu để cậu giảm bớt nỗi đau. Nghệ Hưng không những không hết đau mà toàn thân cậu càng đau hơn, trên lưng cậu có rất nhiều vết thương bị bàn tay to lớn của hắn chà sát làm sao có thể giảm đau được.
"Nghệ Hưng, gọi tên tôi! Gọi Diệc Phàm, ngoan hãy gọi tên tôi..." Ngô Diệc Phàm ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn xinh xắn của Nghệ Hưng, nhẹ giọng ra lệnh...
"Diệc... Diệc....Phàm..." Nghệ Hưng không muốn bị Ngô Diệc Phàm đánh đập nữa, cậu nhắm hai mắt lại run rẩy gọi tên hắn.
Chỉ hai chữ 'Diệc Phàm' từ miệng Nghệ Hưng thốt ra làm cho Ngô Diệc Phàm vô cùng vui vẻ, loại vui sướng này trước nay hắn chưa từng được ném trải. Giống như hắn có thể nắm cả thế giới trong tay cảm giác hưng phấn này quả thật rất sung sướng.
"Nghệ Hưng, gọi tên tôi thêm một lần nữa! Gọi nhanh tôi muốn nghe." Ngô Diệc Phàm kích động ôm chặt lấy Nghệ Hưng hơn, yêu cầu cậu tiếp tục gọi tên hắn...
Hắn cứ giống như người điên hết lần này đến lần khác đều bắt buộc Nghệ Hưng gọi tên hắn, đến khi hắn cảm thấy thoả mãn rồi mới không ép cậu nữa..
"Nghệ Hưng, chỉ cần sau này chú ngoan ngoãn nghe lời tôi tôi sẽ không bao giờ đánh chú nữa. Sẽ đối xử với chú thật tốt không cho bất kì ai đụng đến chú, nếu ai dám tơ tưởng đến chú tôi sẽ giết chết nó." Giọng nói của Ngô Diệc Phàm vô cùng dịu dàng, nhưng lại càng làm cho Nghệ Hưng sợ hơn. Trong mắt Nghệ Hưng hắn là ma quỷ dù có dịu dàng với cậu đều đâu cậu vẫn vô cùng căm ghét hắn.
"Tôi đưa chú về biệt thự của tôi, ở đây không tốt chút nào? Có phải Nghệ Hưng cũng rất muốn về đó với tôi không? Tôi biết Nghệ Hưng làm thế nào có thể sống xa tôi được mà..." Ngô Diệc Phàm giống như một thằng điên lúc này lúc khác, cách đây không lâu còn chán ghét Nghệ Hưng, nhưng bây giờ lại đối xử với cậu rất dịu dàng.
Nghệ Hưng im lặng không lắc đầu cũng không gật đầu, cậu biết nếu không nghe lời hắn chắc chắn sẽ lại hắn đánh đập tàn nhẫn.
Ngô Diệc Phàm mỉm cười mặc quần áo vào cho Nghệ Hưng rồi ôm cậu xuống lầu, không ngờ vừa mới đi đến phòng khách đã nhìn thấy Ngô Kỳ Long và Mã Nhã Thư trở về.
Ngô Diệc Phàm nhíu mày nhìn bọn họ hắn không ngờ buổi tiệc lại kết thúc sớm như vậy? Hắn thả Nghệ Hưng xuống tay vòng qua eo cậu ôm chặt cậu vào lòng.
"Con sẽ dẫn Nghệ Hưng về biệt thự của con." Ngô Diệc Phàm không chút sợ hãi hắn lạnh lùng nhìn Ngô Kỳ Long mở miệng thông báo.
Nhìn cánh tay của hắn ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Nghệ Hưng, còn Nghệ Hưng ở trong lòng nó vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Trên người và mặt cậu còn có rất nhiều vết thương. Ngô Kỳ Long đã đoán được tám chín phần quan hệ của bọn họ.
"Ngô Diệc Phàm, anh có biết anh đang làm chuyện gì không? Nghịch tử,không bằng loài súc sinh tại sao anh có thể làm chuyện đó với chú ruột của mình? Ngày mai lập tức sang Canada cho ta..." Ngô Kỳ Long tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, y không thể nào ngờ được Ngô Diệc Phàm lại làm chuyện đó với Nghệ Hưng. Y rất hối hận vì đã chính tay đẩy Nghệ Hưng đến nông nỗi này. Nhìn gương mặt sợ hai của cậu tim y giống như bị ai đó bóp mạnh.
"Được, con có thể sang Canada nhưng Nghệ Hưng phải đi cùng với con. Nghệ Hưng không muốn ở lại đây chút nào, chú ấy chỉ muốn ở bên cạnh con thôi." Ngô Diệc Phàm điên khùng tự cho rằng hắn luôn nắm Nghệ Hưng trong lòng bàn tay, chỉ cần độc ác đánh đập cậu một trận là cậu sẽ râm rấp nghe lời hắn.
"Nghệ Hưng muốn đi hay không, không đến phiên anh quyết định! Nếu như Nghệ Hưng đồng ý theo anh sang canada. Ta sẽ không ngăn cản còn nếu Nghệ Hưng không đồng ý ngày mai anh lập tức một mình sang Canada cho ta. Chuyện này ta đã nhường nhịn anh lắm rồi anh cũng phải thức hiện đúng lời hứa của mình." Nhìn bộ dạng sợ sệt của Nghệ Hưng đối với Ngô Diệc Phàm, Ngô Kỳ Long biết cậu sẽ không bao giờ chịu đi theo hắn cho nên y mới bàn điều kiện này với hắn.
"Được, ba phải nhớ giữ lời hứa của mình." Ngô Diệc Phàm tự tin khiêu khích nhìn ba hắn. Ngô Kỳ Long im lặng không nói gì y chỉ gật đầu xem như đã biết
Ngô Diệc Phàm buông Nghệ Hưng ra hắn mỉm cười ra lệnh cho cậu" Nghệ Hưng, hãy nói cho họ biết chú không muốn sống ở đây nữa. Chú chỉ muốn sống cùng tôi tôi đi đâu chú đi đó, nhanh nói cho họ nghe đi..."
Được Ngô Diệc Phàm buông ra, Nghệ Hưng sợ hãi cúi đầu không dám nhìn Ngô Diệc Phàm cậu run rẩy lên tiếng." Tôi...tôi không...muốn đi...cùng cậu.."
'Chát'
"Mày nói cái gì?" Ngô Diệc Phàm nghe Nghệ Hưng nói không muốn đi cùng hắn, hắn tức giận cho cậu một cái tát thật mạnh làm Nghệ Hưng xuýt nữa ngã xuống sàn nhà. May mắn là Ngô Kỳ Long đã đỡ lấy cậu ôm vào lòng y.
"Diệc Phàm, gây sự như vậy là đủ lắm rồi đó. Anh cũng đã nghe Nghệ Hưng nói là nó không muốn đi cùng anh! Vậy anh hãy nên giữ đúng lời hứa của mình ngày mai lập tức sang Canada cho ta." Ngô Kỳ Long ôm cơ thể run rẩy vì quá sợ hãi của Nghệ Hưng vào lòng, không ngừng vuốt ve lưng cậu để trấn an. Y lạnh lùng nhìn đứa con không coi ai ra gì của mình, hắn trở nên như vậy cũng là một phần lỗi do y nên y không thể nào xuống tay nặng với hắn được.
Ngô Diệc Phàm nắm chặt hai tay lại nhìn chằm chằm vào Nghệ Hưng rắng
từng tiếng." Trương Nghệ Hưng mày giỏi lắm, mày hãy vui vẻ sống những ngày tháng không có tao đi. Một khi tao đã trở về rồi cuộc sống của mày sẽ không bằng một con chó, tao sẽ cho mày thấy như thế nào là đúng nghĩa sống không bằng chết. Hahaha..." Nói rồi hắn lạnh lùng bước ra khỏi biệt thự Ngô gia.