Vương Đại Hổ hưng phấn ngủ một đêm không mộng mị, ngày hôm sau từ sáng sớm đã chạy sang nhà Lý Thanh Nhiên.
Cẩn thận đóng kỹ cửa ra vào, cửa sổ, hắn lấy viên đá hình mặt trăng ra, để xuống đất, tay phải cầm chiếc búa nhỏ bắt đầu đập nhẹ. Hắn đập vô cùng cẩn thận, cách vài cái lại dừng lại, như thể vừa muốn đập vỡ nó nhưng lại sợ đập nát nó. Sau khoảng chục cái, chỉ nghe “răng rắc…” một tiếng, một ít vụn đá và bụi bắt đầu lả tả rơi xuống. Mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có màu trắng khác hẳn so với bên ngoài, giống như lớp đá thật dày này đang bao bọc một thứ gì đó.
Vương Đại Hổ nhìn thấy, mắt càng sáng, tay lại càng cẩn thận, Lý Thanh Nhiên đứng bên cạnh cũng nhìn hết sức chuyên chú.
“Ra rồi!” Hơn mười phút sau, Vương Đại Hổ cầm thứ gì đó trong tay mà hưng phấn không thôi, vui vẻ hét to.
Lý Thanh Nhiên ghé đầu lại, chỉ thấy trong tay Vương Đại Hổ không phải viên đá bình thường mà là một khối gì đó cực kì tinh tế xinh đẹp.
“Anh Đại Hổ, đây là cái gì?”
Vương Đại Hổ cười đắc ý nói: “Cái này em không biết đâu! Đây gọi là đá hình rồng, hoàng gia ngày xưa dùng để thờ cúng, cực kì đáng giá, cuộc sống của hai ta sau nay hoàn toàn trông cậy vào nó đấy!” Vật ấy thân hình bán nguyệt, đầu khắc đầu rồng, đuôi thì dài mảnh[1]. Cả khối toát lên sắc trắng trong veo, không giống như ngọc thạch bình thường, tuy không biết thứ này làm từ cái gì nhưng nhìn hình dạng này liền biết đây nhất định là bảo vật.
Vương Đại Hổ xoa xoa nắn nắn viên đá hình rồng, trong mắt tất cả đều là ¥¥.
“Anh Đại Hổ làm sao mà biết trong đá có thứ này?” Lý Thanh Nhiên hiển nhiên so với Vương Đại Hổ thì “bình tĩnh” hơn, căn bản cậu cũng không biết rõ giá trị thực của bảo vật này. Vương Đại Hổ nghe vậy, cười hắc hắc, sở dĩ hắn biết trong đá có bảo vật tự nhiên là có nguyên nhân. Việc này phải nói đến chuyện “kiếp trước”. Khi đó trên huyện có một khách sạn lớn khai trương, mua một bồn cây cảnh có khắc chữ “Phú quý mãn viên, bát phương chiêu tài” tại “Ngọc khí hiên”, mà phụ trách đưa hàng chính là ba Vương Đại Hổ. Ai ngờ không đến một năm sau, đứa con trai bảy tuổi của ông chủ khách sạn đùa nghịch, cũng không biết làm sao, ném viên đá trong bồn xuống đất, viên đá hình trăng khuyết bị vỡ, bên trong lộ ra bảo vật. Đưa cho chuyên gia kiểm định mới biết đây chính là đá hình rồng từ triều Thương hơn ba nghìn năm trước, cuối cùng nghe nói ông chủ khách sạn kia bán được khoảng một nghìn vạn nhân dân tệ. Trương Phương, mẹ Đại Hổ hồi ấy còn lải nhải một thời gian, nếu lúc trước Vương Quang Tông mà biết kia là bảo vật, lấy một viên thì thật tốt.
Vương Đại Hổ khi đó tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đại khái là mẹ hắn nhắc đi nhắc lại nhiều quá, thành ra nhớ kĩ luôn.
Giờ sống lại, có cơ hội phát tài há có thể bỏ qua.
“Nhiên Nhiên…” Vương Đại Hổ bỗng nghiêm sắc mặt, nói: “Chuyện hôm nay không thể nói cho bất kỳ ai, bằng không cả hai chúng ta đều gặp phiền toái lớn, hiểu không?”
Lý Thanh Nhiên sửng sốt, sau đó gật đầu, nỏi nhỏ: “Ai em cũng không nói!”
Bảo vật tuy tốt, nhưng lấy tuổi của Vương Đại Hổ thì không có khả năng lập tức bán đi, chỉ có thể để đến sau này, giờ phải giấu kĩ, tâm tình kích động của Vương Đại Hổ cũng dần bình tĩnh lại. Chung quy, đối với hắn mà nói, trên đời này, bất cứ bảo vật nào cũng không thể sánh bằng Lý Thanh Nhiên. Vô luận là tiền tài, hay là địa vị, bất quá cũng chỉ để đảm bảo cho cuộc sống sinh hoạt sau này của hai người có thể ổn định một chút mà thôi! Cái chuyện bỏ gốc lấy ngọn, Vương Đại Hổ hắn sao có thể làm?
Bỏ qua chuyện này, cuộc sống của hai người lại quay về như cũ.
So với Vương Đại Hổ lười nhác, Lý Thanh Nhiên lại vô cùng có kỷ luật, vô cùng chăm chỉ. Không! Phải nói là rất cần lao. Mỗi sáng, cứ đúng năm giờ là cậu dậy, ra ruộng hoặc hai bên đường cắt một ít cỏ sương, đem về băm nhỏ làm thức ăn cho gà vịt trong sân. Sau đó cậu bắt đầu quét dọn nhà cửa, lau lau chùi chùi từ trong ra ngoài cho đến khi không còn một hạt bụi mới thôi. Cậu còn làm một mảnh vườn nhỏ ở sân sau, chia ra bốn năm luống, trồng ít cải thảo, khoai tây, cà tím. Mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm sóc. Mà làm xong mọi việc, cậu vẫn chưa vừa lòng, cũng không biết nhận việc từ bác gái nào trong thôn, khâu áo lông cho người ta, một đồng một cái. Mỗi ngày đều khâu đến nửa đêm một hai giờ sáng mới chịu đi nghỉ.
Vương Đại Hổ nhìn cậu sống khổ cực như vậy, thực vừa tức vừa đau lòng.
Hắn khuyên nhủ rồi mà cũng mắng rồi, nhưng mỗi lần Lý Thanh Nhiên lại cắn chặt môi, đầy mặt quật cường nhìn hắn. Vương Đại Hổ lập tức bại trận.
Nếu không ngăn được cậu đày đoạ chính mình như vậy, Vương Đại Hổ chỉ đành cố gắng chia sẻ với cậu.
May mắn, hiện tại ngày ba bữa bọn họ đều ăn ở nhà ông bà Đại Hổ, hắn cũng bắt Lý Thanh Nhiên mỗi ngày phải ăn một quả trứng, uống một cốc sữa. Cho nên so với trước kia, cậu không những không gầy, ngược lại còn béo thêm được ít thịt, này cũng là điểm duy nhất an ủi Vương Đại Hổ.
.
“Bà ơi, đây là ít rau cháu trồng được.” Lý Thanh Nhiên đưa mớ rau trong tay qua: “Cháu mang cho ông bà!”
“Đứa nhỏ này! Mỗi lần đến đều phải mang cái gì đó!” Bà Đại Hổ cười ha hả sờ đầu cậu: “Nhà ông bà không thiếu, cháu trồng cũng không dễ dàng, cứ giữ lại mà ăn!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vương Đại Hổ bên cạnh bĩu môi, bắt đầu lải nhải: “Dù sao cũng là người một nhà, câu nệ như vậy làm gì!”
Lý Thanh Nhiên chu môi, mớ rau giơ ra cũng không có thu về.
Bà lão thở dài một cái, nhận lấy mớ rau lại khen vài câu trồng rất tốt. Lý Thanh Nhiên nghe, khuôn mặt nhỏ mới hiện vài tia tươi cười.
Ăn xong cơm, Vương Đại Hổ đưa cậu về. �
Ông nội nhìn thấy, đột nhiên bảo: con berger trong nhà đang mang thai, qua vài ngày liền sinh, đến lúc đó để cho Lý Thanh Nhiên một con, sau này có thể giúp cậu giữ nhà. Vương Đại Hổ tất nhiên là tán thành cả hai tay. Hắc Bối nhà bọn họ tính tình khá hung, ngoại trừ chủ nhân, gặp ai cũng cắn. Con của nó chắc cũng thế, chó lớn nhanh, qua mấy tháng liền to cao, có nó thủ sân, Vương Đại Hổ cũng yên tâm hơn.
Quả nhiên, vài ngày sau, một ổ chó con được sinh ra.
Lựa đi lựa lại cả ổ, cuối cùng Vương Đại Hổ chọn một con cún đen trông có tinh thần nhất, ôm vào ngực rồi đi sang nhà Lý Thanh Nhiên.
Nhìn thấy chó con, hai mắt Lý Thanh Nhiên sáng lên, sờ tới sờ lui, rõ ràng thích ghê gớm.
Hai người bắt đầu đặt tên cho con cún, Vương Đại Hổ đề nghị gọi “Alexander” lại bị Lý Thanh Nhiên lấy lý do tên gì mà kỳ bác bỏ!
“Hay gọi Vượng Tài!” Cái này đủ kinh điển đi.
Ai ngờ hắn vừa nói xong liền bị Lý Thanh Nhiên nhìn như kiểu “Anh lúc nào cũng nghĩ đến tiền!”.
“Vậy em nghĩ đi!”
“Được! Gọi là Tiểu Hắc đi!”
Vương Đại Hổ: “….. Thật sự là cái tên chó đẹp nhất luôn!”
Tiểu Hắc tuy nhỏ nhưng tính tình lại như Vương Đại Hổ đoán trước, rất bá đạo, qua mấy ngày đầu mới sinh còn yếu, rất nhanh liền sinh long hoạt hổ. Nó thích nhất là đi theo sau Lý Thanh Nhiên, buổi tối lúc Lý Thanh Nhiên ngồi khâu áo lông thì nó nằm ghé bên chân cậu. Nhân tiện cũng nhắc tới luôn, người Tiểu Hắc không thích nhất chính là Vương Đại Hổ, mỗi lần thấy hắn không phải nhe răng thì chính là dựng hết cả lông lên mà sủa, mỗi lần đều khiến hắn tức muốn chết.
.
Thời gian cứ như vậy theo sau những chuyện vụn vặt này mà trôi qua.
Rất nhanh liền đến tháng chín, trường tiểu học duy nhất trong thôn Hưng Nghiệp khai giảng.
Hai đứa trẻ được Vương Thủ Dân dẫn đi làm thủ tục nhập học, so với Vương Đại Hổ chán muốn chết, Lý Thanh Nhiên có vẻ rất kích động, ngay cả cặp mắt ngày thường khá tĩnh lặng giờ cũng toát lên mấy phần hưng phấn. Năm nay nhập học tổng cộng có hai mươi bốn đứa trẻ, đứa lớn nhất thì mười tuổi, nhỏ nhất thì bằng Lý Thanh Nhiên, cũng bảy tuổi.
Vương Đại Hổ để ý thấy có vài gương mặt quen thuộc, chính là bọn Tôn Đại Tráng hồi trước từng bắt nạt Lý Thanh Nhiên, nhìn thấy Vương Đại Hổ đứng khoanh tay mặt mày chán ghét trừng bọn nó, mấy đứa đều rụt rụt cổ, lủi vào trong đám người.
Hôm đầu tiên cũng không lên lớp, bọn nhỏ gặp mặt giáo viên chủ nhiệm, là cô giáo họ Triệu, ngoài ba mươi tuổi, mang kính mắt nhìn qua thực nghiêm khắc. Bla bla bla nói từ nội quy đến khẩu hiệu của trường, rồi dựa theo chiều cao mà phân chỗ ngồi. Vương Đại Hổ thông minh lúc xếp hàng cố ý khom người xuống, thuận lợi được phân đến ngồi cùng Lý Thanh Nhiên. Tới trưa, trường học thả người, hai người cầm thời khoá biểu được phát trở về nhà.
Hôm nay, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên chính thức trở thành học sinh, bắt đầu con đường học tập.
Một tháng sau, khi Vương Đại Hổ rốt cuộc thích ứng với cuộc sống mỗi ngày tập viết như thế nào là nét ngang, nét dọc, nét phẩy, nét mác[2]; nhận biết a, o, e, i, u, v với 1+1=2, 2+1=3 thì Trương Phương, mẹ Đại Hổ cũng sinh đứa con thứ hai.
Không ngoài dự kiến, là con trai, ba Đại Hổ tự mình đặt tên – Vương Tiểu Hổ.
Hai cụ thấy mình lại có thêm một thằng cháu trai, mừng ra mặt, liền muốn đi nhìn, Vương Đại Hổ tất nhiên cũng cùng đi, vì thế xin nghỉ học một tuần, ba người vui vẻ bắt xe lên trấn.