Đó là hai thanh niên.
Một người con trai nhưng lại xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, mái tóc quăn mềm hơi rối cùng đôi mắt mở to thơ ngây, thoạt nhìn thật giống một chú Chihuahua.
Mà người còn lại thì cao ngất, một thân áo đen kiểu Tôn Trung Sơn[1], ngồi ở kia liền tản ra một loại khí chất hấp dẫn.
Vương Đại Hổ híp mắt, thân thể béo lùn chắc nịch nháy mắt liền bay đến trong lòng người con trai tú lệ: “Chú, Đại Hổ nhớ chú muốn chết!”
Vương Diệu Tổ mới đầu hai mươi lập tức cảm động đến đỏ thấu hai má.
Những người còn lại nhìn thấy hai chú cháu ôm nhau không hẹn mà cùng phá lên cười.
Vương Đại Hổ ngồi trong lòng chú, hai mắt to tròn thầm liếc sang bên cạnh, quả nhiên, người kia đang nhíu mày. Hắn nhìn xong càng vui, tiếp tục cười xấu xa mà thơm lên mặt Vương Diệu Tổ mấy cái.
“Khụ, khụ khụ….” Người kia thấp giọng ho, sắc mặt “thân thiện” hỏi: “Cháu chính là Đại Hổ mà A Tổ vẫn hay nhắc đến đúng không?!”
Vương Đại Hổ chớp mắt, ôm chặt cổ chú mình, nghi hoặc hỏi: “Chú là ai?”
“Đây là chú Long.” Vương Diệu Tổ giành trước một bước giới thiệu: “Là bạn thân của chú!”
“Ồ~~~~~~~~~~~” Vương Đại Hổ kéo thật dài thanh âm, còn đặc biệt cố ý lặp lại: “Là bạn thân à!”
Long Nhất Minh hơi híp mắt, không biết vì sao, y vẫn cảm giác đứa trẻ mày mặt “thành thật” này lại như đang nói “Chú lừa ai hả, tôi mới không tin hai người thật sự là bạn”.
“Đến đây –” Suy nghĩ chuyển trong chớp mắt, Long Nhất Minh liền lấy ra một bao lì xì.
Vương Đại Hổ rất thông minh ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
“Đây là chú Long cho cháu! Cầm đi!” Không đợi người khác nói gì, Vương Diệu Tổ đang ôm hắn liền cười ha ha sờ đầu cháu mình.
“Cháu cảm ơn chú Long, chúc chú năm mới đại cát đại lợi, vạn sự như ý, đạt được những điều mình mong muốn.” Nhận lấy bao lì xì, dày như thế, Vương Đại Hổ trúng số rồi. Bởi vậy, mấy lời chúc thật ra là hết sức chân thành, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cười đến nở hoa. Đương nhiên, cũng không tránh được mẹ Đại Hổ từ chối một phen, nhưng người ta có thành ý như vậy, Vương Đại Hổ cũng chỉ đành “miễn cưỡng” mà nhận.
Nghe nói “người bạn thân” ra tay hào phóng này của chú Đại Hổ vốn là cha mẹ mất sớm, cũng chưa có vợ, thời điểm cả nhà đoàn viên không khỏi cô đơn tịch mịch nên bị Vương Diệu Tổ cứng rắn kéo về đây.
Nhà họ Vương vẫn luôn hiếu khách, lại nghe nói Long Nhất Minh cũng thường giúp đỡ Vương Diệu Tổ, đối với y liền càng nhiệt tình.
Vương Đại Hổ ngồi một bên uống nước ngọt, nhìn ba mình cùng Long Nhất Minh chén chú chén anh, không khỏi liếc mắt nghĩ thầm: Mấy người cứ vui vẻ đi! Nếu biết người ta có cái ý đồ gì, xem còn có thể cười vui vẻ như vậy không. Bất quá nể tình cái phong bao nằm trong túi mình, tiểu gia tạm thời sẽ không vạch trần bộ mặt lòng lang dạ thú của y.
Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, ăn đến hơn ba tiếng mới xong.
Vương Đại Hổ không kiên nhẫn ngồi nghe đám người lớn “lảm nhảm”, từ lâu đã chui vào phòng mình.
“V**~~~ không hổ là kẻ có tiền!” Nhìn mười tờ 100 đồng mới tinh trong tay, Vương Đại Hổ huýt sáo.
Thời này, một ngàn đồng còn nhiều hơn một tháng lương của ba mẹ Đại Hổ.
Cười tủm tỉm đếm đi đếm lại, Vương Đại Hổ đảo mắt một vòng, nhanh chóng lấy ra năm tờ giấu dưới tủ quần áo.
Quả nhiên, vừa làm xong thì mẹ Đại Hổ bước vào, cũng không đợi cô nói gì, Vương Đại Hổ đã ngoan ngoan dâng lên bao lì xì. Đối với con trai “hiểu chuyện” như vậy, Trương Phương vừa lòng gật đầu.
Nhìn thấy bên trong là 500 đồng, không khỏi thầm than.
“Cậu Long kia sao lại cho nhiều như vậy.”
Năm mới lì xì trẻ con tuy là tập tục, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ba mươi, năm mươi. Năm trăm đồng này thật sự là rất nhiều.
“Ây da, mẹ, chú Long là người có tiền mà, này là bình thường.” Vương Đại Hổ đầy mặt nịnh nọt xin xỏ: “Mẹ cũng đừng cầm hết chứ, để lại cho con một ít đi mà!”
“Mày trẻ con xin tiền làm gì? Này cũng chẳng phải cho không, về sau mẹ còn phải tìm cách tạ lễ đấy.” Trương Phương cất tiền xong, thấy con mình một bộ tội nghiệp, bị hai mắt “ngập nước” mở to nhìn chằm chằm, rốt cuộc thoả hiệp.
“Được rồi! Đây, tôi đã chuẩn bị trước cho anh rồi.”
Vương Đại Hổ mở ra, một tờ ba mươi đồng.
Thôi thì chân muỗi cũng là thịt! Đại Hổ hai mắt đẫm lệ, đầy mặt đáng thương như thể bị tư bản bóc lột.
Đợi nhóm người lớn ăn xong cơm thì trời cũng tối đen. Dưới mái hiên treo tám chiếc đèn lồng lớn, chiếu lên đỏ bừng cả mảnh sân. Ba Đại Hổ đã sớm chuẩn bị tốt các loại pháo đốt, pháo hoa.
Tiếng pháo nổ đùng đoàng, bầu trời ngập trong những sắc màu rực rỡ, mọi người vui sướng cười thoải mái, mang theo hi vọng một năm mới an lành.
Trên chiếc TV đen trắng, Triệu Trung Tường cùng Nghê Bình[2] nói lời chúc mừng năm mới, Vương Đại Hổ ngồi trong lòng chú, vừa cắn hạt dưa vừa nhàn nhã đung đưa chân. Mà bên bàn mạt chược, bà nội đang hô đến hô đi, đánh đến mặt mày hớn hở! Có thể không cười sao? Long Nhất Minh vừa đánh cho bà một con đấy!
“Đại Hổ ăn quýt không?” Vương Diệu Tổ cười tủm tỉm hỏi.
“Chú bóc cho cháu đi!”
“Thằng bé này chỉ biết làm nũng chú thôi, A Tổ, không cần chiều cái đồ lười đấy!” Trương Phương ngẩng đầu lên, lườm thằng con.
“Đại Hổ nhà chúng ta không phải đồ lười đâu!” Vương Diệu Tổ cười cười, nhét quýt đã bóc vỏ vào cái miệng đang “ngao ngao” phản đối.
Đại Hổ nhìn ngón tay trắng nõn kia, bắt đầu nảy ý xấu, khoé mắt liếc tới khuôn mặt “bìa tạp chí” của ai đó, hung hăng nuốt hết miếng quýt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đại Hổ thích chú nhất! Chú có thích Đại Hổ nhất không?”
Nhìn cháu mình hai mắt lấp lánh trong veo như cún con, Vương Diệu Tổ không chút do dự trả lời: “Chú đương nhiên là thích Đại Hổ nhất!”
“Rầm….”
“Ớ? A Minh, cậu đánh có tập trung không vậy!”
“…. Trượt tay.”
“Này tính là trá hồ đi!”
Vương Đại Hổ cười đến hai mắt cong cong như trăng khuyết, nhai nhai nhai, cảm thấy quýt hôm nay thật m* nó ngon!
Có lẽ chơi quá vui, vài giờ sau, Vương Đại Hổ liền thấy mệt, nhìn mấy vị trước mắt vẫn khí thế ngất trời, hắn tự trèo lên giường đi gặp Chu công.
Trong cơn mơ màng hắn nghĩ không biết Nhiên Nhiên hiện tại đang làm gì nhỉ?
12 giờ đêm, Vương Đại Hổ bị gọi dậy ăn sủi cảo, có hai loại, một loại nhân thịt và rau cần[3], một loại nhân rau hẹ với trứng[4]. Hắn hôm nay ăn cũng không ít nên giờ không thấy đói, nhồi thêm được năm cái liền thôi.
Ăn xong cơm tất niên, về cơ bản thì mọi việc cũng xong xuôi.
Đêm đã khuya, mọi người cũng nên đi ngủ.
Vương Đại Hổ sang ngủ cùng ông bà, ba mẹ Đại Hổ ngủ ở phòng hắn, Long Nhất Minh là khách, lại còn từ thành phố đến, sợ y ngủ không quen giường sưởi[5] nên mới để cho y ở phòng khác. Kia vốn là phòng của Vương Diệu Tổ khi còn ở nhà, bên trong có một cái giường đơn.
“Chú ngủ cùng cháu đi!” Bạn nhỏ Vương Đại Hổ rất tích cực mời mọc.
“Được….”
“Không được!” Long Nhất Minh “mỉm cười” ngắt lời chú, sau đó lại “mỉm cười” nói với Vương Diệu Tổ: “Đại Hổ ngủ ở đó, thêm cậu nữa thì có vẻ không tiện, không bằng chen chúc với tôi một đêm đi!”
Tựa hồ đối với biểu tình của y rất “sợ hãi”, hai tai Vương Diệu Tổ lập tức cụp xuống.
“Vậy, tôi không sang kia nữa!” Chú cúi đầu, vẻ mặt bị uy hiếp đầy tội nghiệp.
Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của chú mình, Vương Đại Hổ rống to trong lòng: “Chú chính là vì cái dạng này nên cả đời mới bị cái con Sói đuôi xù kia đè đến không xoay được người, không có cốt cách Chihuahua gì hết!”
Mang tâm tình không còn gì để nói, Vương Đại Hổ hừ hừ hai tiếng trở về phòng, hắn xem như nhìn ra, hai người này tám phần là đã thông đồng với nhau từ lâu rồi.
Quả nhiên, sáng hôm sau, Vương Đại Hổ liền nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của chú hắn có một dấu “ô mai” to tướng.
Cha chả! Hắn sờ cằm nghĩ, xem ra tối quá tình hình chiến đấu thực kịch liệt nha!
.
Mùng ba Tết, bác Vương Đại Hổ mang theo chồng con về nhà mẹ đẻ chúc Tết.
Bác hắn là Vương Kim Phượng, chồng là Tần Vạn Hữu, đứa con so với Vương Đại Hổ thì lớn hơn hai tuổi, là con gái, tên Tần Lam, luôn thích nghe Đại Hổ gọi chị.
Vương Kim Phượng, bác của Đại Hổ là một người to cao. Diện mạo so với loại con trai xinh đẹp thì đúng là hoàn toàn trái ngược, thuộc kiểu phụ nữ vạm vỡ. Hàng lông mày thô rậm, khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị, tựa như Hoa Mộc Lan thời hiện đại, đứng cùng một đám đàn ông tuyệt đối không có ai nhận ra bác là nữ. Mà bác nói chuyện cũng cực kỳ thú vị, nói thế nào nhỉ, chính là đặc biệt giáo điều, thích răn dạy người khác. Vương Đại Hổ ngồi bên cạnh, nghe bác nói một câu chính sách quốc gia, một câu khẩu hiệu của Đảng, thao thao bất tuyệt, không khỏi giơ ngón cái trong lòng, đây là một nhân tài chính trị nha, chẳng trách trong mười năm có thể đi từ hội trưởng hội phụ nữ thôn lên đến hội phụ nữ tỉnh!
Ngày hôm nay, xem như nhà Vương Thủ Dân đông đủ nhất, không tránh khỏi lại làm một bữa náo nhiệt.
Thẳng đến trời tối đen, nhà bác Đại Hổ mới trở về.
Mà hôm sau, Vương Diệu Tổ cũng muốn đi.
Chú năm nay vừa tốt nghiệp đại học, làm thầy giáo dạy văn cho một trường trung học trong thành phố.
Khi chú ấp úng nói: “Trường học có hoạt động nên con phải về sớm.”, Vương Đại Hổ đứng một bên hừ mạnh hai tiếng.
Ngày cứ như thế chớp mắt liền đến mùng tám.
Nhà Đại Hổ cũng nên trở về.